(9:00 tối) (Kí túc xá sinh viên - Nhà ăn)
"Em... em và anh hai á? Ở phòng riêng?"
Trong giờ nghỉ sau khi tắm xong, tại nhà ăn kí túc xá.
Akiko nghe chủ tịch hội học sinh, Nasuhara và Ginbei đưa ra đề nghị, mắt tròn xoe như thể vừa nghe một thứ tiếng xa lạ nào đó.
"Ờ... xin lỗi mọi người, em không hiểu lắm mọi người đang nói gì."
"Đúng ra là từ trước đến giờ mới bất thường ấy chứ, ngẫm kỹ thì phải thế."
Thay mặt những người đưa ra đề nghị, chủ tịch hội học sinh giải thích lý do.
"Nhìn nhà ai mà chẳng vậy. Dù anh em có thân thiết đến đâu, thì anh trai và em gái đang tuổi dậy thì ở chung phòng với nhau... về cơ bản là không có chuyện đó. Tất nhiên là không phải không có ngoại lệ, nhưng kể cả thế thì chắc chắn là phải có lý do gì đó. Ví dụ như nhà chật không đủ phòng chẳng hạn."
"Dạ..."
Cô em gái tỏ vẻ vẫn chưa hiểu ra đầu đuôi câu chuyện.
"Ờ... nhưng mà em và anh hai chỉ có hai anh em, lại là gia đình chỉ có hai người nữa."
"Khi cái kí túc xá này thực tế là 'nhà Himekōji' thì cũng không bất thường lắm. Vì căn phòng hai em ở khi đó coi như là một 'căn nhà' rồi. Cũng có những khu trọ chỉ có một phòng có người thuê, chuyện đó tuy hiếm nhưng không phải là không thể xảy ra."
"Dạ, thì..."
"Dù sao đi nữa, giờ thì chuyện đó qua rồi. Giờ tòa nhà này là kí túc xá sinh viên hẳn hoi, chứ không phải khu trọ vắng teo chỉ có hai anh em thuê. Đây là nơi sinh hoạt chung có quy tắc đàng hoàng, do nhà trường quản lý và sinh viên tự điều hành."
"Ờ... thì..."
"Trong nội quy kí túc xá có ghi thế này: 'Mỗi sinh viên ở kí túc xá phải có phòng riêng và tự chịu trách nhiệm quản lý'. Trường ta coi trọng tính tự chủ, tự giác, kí túc xá sinh viên cũng không ngoại lệ. Sinh viên ở kí túc xá dù nhỏ bé đến đâu cũng là chủ một cõi, không dựa dẫm vào ai, tự lo liệu cho bản thân mình."
"..."
"Cho dù em là một cô em gái bình thường đi chăng nữa, thì chị còn châm chước bỏ qua được. Nhưng em vừa mặc đồ bơi vừa bị bịt mắt đã lên thiên đường ngay khi vào bồn tắm với anh trai rồi. Hơn nữa em còn bộc bạch thẳng thắn rằng em yêu anh trai như một người đàn ông nữa. Trong tình huống này mà để hai em ở chung phòng thì nhìn kiểu gì cũng không được. Lỡ có chuyện gì xảy ra thì nhà trường không gánh nổi, mà lúc đó tụi chị sống cùng kí túc xá cũng bị liên lụy theo."
"..."
"Vì những lý do trên, em và Himekōji Akito nên ở phòng riêng. Không, phải thế mới được. Chị không nói là phải từ hôm nay, ngay bây giờ, nhưng hai em nên chuyển ra ở phòng riêng càng sớm càng tốt. Rõ chưa?"
"... À... ừm..."
Có lẽ lúc này Akiko mới dần hiểu ra tình hình.
Khuôn mặt tươi cười lắng nghe nãy giờ của Akiko dần trở nên nghiêm trọng, rồi đột nhiên cuống quýt,
"Hả? Ơ, nhưng mà em với anh hai sau sáu năm mới được ở cùng nhau, vì vậy mà..."
"Nếu em là một cô em gái bình thường, thì em muốn bù đắp sáu năm trống vắng thế nào cũng được."
Nasuhara phản bác Akiko một cách lạnh lùng.
"Vì em không phải người bình thường, nên đây là một phán đoán vô cùng đúng đắn và thỏa đáng. Chị ghét em, nhưng chuyện đó không liên quan gì đến vấn đề cá nhân, đây là một biện pháp mà ai trên đời này cũng thấy hợp lý."
"Nếu vẫn không chịu thì..."
Lần này đến lượt Ginbei tiến lên,
"Cách duy nhất còn lại là hai anh em rời khỏi kí túc xá này. Tất nhiên đó không phải là giải pháp triệt để, và đã là bạn bè cùng sống dưới một mái nhà rồi thì bọn tôi cũng rất tiếc."
Bốn bề là tiếng hát nước Sở, cô lập, không ai giúp đỡ.
Đối mặt với những lý lẽ áp đảo, không một kẽ hở, không thể phản bác, như cơn sóng dữ,
Akiko tưởng chừng như đã hết đường xoay xở, nhưng,
"Hừ! Dù mọi người có nói những điều đạo lý như thế thì cũng vô ích thôi!"
Từ thế yếu chuyển sang phản công.
Akiko nở một nụ cười tự tin, vô căn cứ như mọi khi, ưỡn ngực nói,
"Dù ai nói gì đi nữa, tình yêu của em và anh hai là tuyệt đối! Bằng chứng là anh hai đã trải qua bao gian khổ - tuy anh hai không nói cho em biết là cụ thể là những gian khổ gì, nhưng tóm lại là anh hai đã trải qua rất nhiều gian khổ, để hai anh em có thể sống cùng nhau như thế này. Anh hai cũng kiếm đủ tiền để hai anh em sống - tuy anh hai không nói cho em biết là anh hai làm công việc gì, nhưng anh hai kiếm được tiền đàng hoàng. Hơn nữa, dù em có tiếp cận anh hai dai dẳng đến đâu, thì cuối cùng anh hai vẫn cười và tha thứ cho em!"
"... Em cũng biết là mình dai dẳng cơ à."
"Tóm lại, từ những bằng chứng gián tiếp và mọi tình huống khác, rõ ràng là em và anh hai yêu nhau!"
Cô em gái làm ngơ trước lời tôi vừa lỡ miệng thốt ra, tiếp tục hùng biện.
"Đúng là anh hai không hề có ý định coi em là một người phụ nữ! Nhưng chắc chắn là anh hai rất coi trọng em! Em không đời nào chấp nhận chuyện tàn nhẫn và vô lý như là phải sống ở phòng riêng với anh hai đâu! Tuyệt đối không!"
"... Ờ, bọn chị cũng không có ý định ép buộc gì đâu."
Cuối cùng chủ tịch hội học sinh đứng ra kết luận.
"Ý kiến của người chịu trách nhiệm kí túc xá này, đồng thời cũng là gia chủ nhà Himekōji phải được lắng nghe trước đã. Quyết định cuối cùng thì cứ giao cho cậu ta đi. Có lẽ đó là cách không ai phàn nàn nhất. Phải không, Himekōji Akito?"
*
Tóm lại, là như vậy đấy.
Các thành viên hội học sinh tề tựu đông đủ, đủ thứ chuyện xảy ra liên tiếp trong ngày đầu tiên sống ở kí túc xá, và vào phút cuối cùng, tôi đột nhiên bị đẩy vào tình huống phải giải quyết một vấn đề có thể coi là căn bản đối với tôi và em gái mình.
Đương nhiên là phải thế rồi. Phải nói là, lạ là đến giờ vẫn chưa ai đả động đến chuyện này ấy chứ.
Những biểu hiện tình cảm của em gái dành cho tôi vượt quá tình anh em ruột thịt.
Nếu Arisugawa hay Takanomiya mà biết được thì chắc chắn sẽ xúm vào trách móc như bắt được vàng - mặc dù lúc đó tôi cũng định phản công lại thôi - vấn đề là phải đối phó với sự thiếu ý thức về mặt đạo đức của Akiko như thế nào. Cuối cùng thì cơ hội để tôi đưa ra một câu trả lời nào đó cũng đã đến rồi.
Giờ thì.
Tôi muốn kể về một chuyện mà từ trước đến giờ tôi vẫn chưa đề cập đến.
Đó là chuyện về nhà Himekōji.
Như đã đề cập vài lần trong các tập trước, tôi và em gái đã được nuôi dưỡng ở hai gia đình khác nhau trong suốt sáu năm qua.
Tôi thì ở nhà Takanomiya.
Em gái thì ở nhà Arisugawa.
Và như có thể tưởng tượng được từ cái tên kêu vang dội, cả hai gia tộc này đều là những danh gia vọng tộc lâu đời, vẫn còn có ảnh hưởng ngầm đến giới chính trị và tài chính.
Tất nhiên không chỉ có hai gia tộc này, mà còn có những gia tộc khác mà tôi không biết, hoặc không lộ diện nhiều. Nhà Nasuhara có lẽ là gia tộc mới nổi lên trong những năm gần đây nên tôi không tính, nhà Sawatari của Ginbei cũng vậy, và nhà Nikaidō của chủ tịch hội học sinh dường như cũng thế - và xin mạn phép nói rằng, nhà Himekōji của tôi cũng là một trong những gia tộc thuộc hàng cuối của những gia tộc đó.
Nói đúng hơn, trong trường hợp của nhà tôi, dù gia thế có vẻ khá lớn, nhưng người thuộc dòng dõi trực hệ thì gần như không còn ai, có thể nói là một loài quý hiếm đang trên bờ tuyệt chủng.
Vậy tại sao nhà tôi lại rơi vào tình trạng có nguy cơ tuyệt tự như vậy? - và lúc này, hai nhân vật chủ chốt gây ra tình trạng đó là bố và mẹ tôi mới xuất hiện.
Nói tóm lại, cả bố và mẹ tôi đều là những người rất khó khăn.
Tôi không thể tìm được cách diễn đạt nào khác ngoài việc nói họ là những người khó khăn.
Tất nhiên họ không phải là những người xấu. Họ tràn đầy sức sống, hết mình trong công việc, và tính cách vui vẻ, vô tư của họ được rất nhiều người yêu mến. Bản thân tôi cũng là một trong những người yêu mến họ. Có thể nói họ là những người tốt đến mức có thể được ghi vào sách giáo khoa.
Nhưng than ôi, trong thế giới này, người tốt không phải lúc nào cũng là đức hạnh, cũng không phải lúc nào cũng mang lại tác dụng tích cực. Bố và mẹ tôi là điển hình của điều đó - họ là những người khá tệ trong vai trò người nhà, và là những người gây tội.
Những yếu tố khiến họ trở thành những 'người gây rắc rối' chủ yếu là hai điều.
Một là sự thiếu quan tâm đến việc bảo vệ bản thân.
Hai là thói quen xấu quá tin người khác, giao phó quá nhiều việc cho người khác.
Về điều đầu tiên, chỉ cần nhìn vào việc nhà Himekōji đáng lẽ là một danh gia vọng tộc lại không có chút tài sản nào đáng kể, khiến tôi và Akiko phải nhờ đến sự giúp đỡ của gia đình khác là đủ hiểu.
Bố và mẹ tôi là những người yêu công việc và rất giỏi giang, họ kiếm được số tiền đáng kể thông qua nhiều dự án khác nhau. Nhưng họ dùng hết số tiền đó để làm từ thiện, hoặc chia cho đồng nghiệp một cách hào phóng, tiêu sạch sành sanh.
À, đồ ăn yêu thích của họ là đồ ăn liền nói chung, họ ăn gần như mỗi bữa, nên số tiền cần thiết để sống không tốn kém lắm. Với lại, nếu cứ sống như vậy thì có lẽ họ cũng không sống được lâu đâu.
Về điều thứ hai, có lẽ mọi người có thể dễ dàng hình dung được qua việc họ giao hết mọi việc trong nhà cho tôi, một đứa trẻ chưa đến tuổi trưởng thành. Họ có đủ thu nhập, lẽ ra nên thuê quản gia hoặc người giúp việc, nhưng họ lại giao hết mọi việc cho tôi một cách dứt khoát, không chút pha tạp. Từ việc nhà, chi tiêu, đến việc giáo dục em gái.
Nhờ vậy mà tôi học được nhiều điều, và có thể nói rằng những kinh nghiệm đó đã tạo nên tôi ngày hôm nay, nhưng đó chỉ là kết quả ngoài ý muốn. Ít nhất họ cũng nên chọn người để giao phó chứ... không, nhưng dù sao thì tôi cũng đã xoay xở điều hành gia đình một cách tươm tất, nên có lẽ bố mẹ tôi đã có con mắt tinh đời. Trên thực tế, các dự án mà họ tham gia đều diễn ra suôn sẻ.
Dù sao đi nữa.
Có một điều chắc chắn rằng, bố và mẹ tôi là những người lập dị và dị biệt.
Hoặc có thể gọi họ là phong vân nhi.
Đối với những người xuất thân từ những danh gia vọng tộc coi trọng truyền thống và quy tắc, họ hoàn toàn là một đột biến, và sự khác biệt quá mức của họ đôi khi còn bị coi là tế bào ung thư.
Hơn nữa, hai tế bào ung thư đó lại giống nhau đến kinh ngạc, họ hòa hợp và ăn ý như hai mảnh ghép của trò chơi ghép hình. Vì vậy, những rắc rối mà họ gây ra, những lợi ích mà họ tạo ra và ảnh hưởng của họ đến những người xung quanh đều không hề tầm thường. Liệu điều đó có may mắn hay bất hạnh đối với họ thì còn tùy thuộc vào cách đánh giá của mỗi người.
... Và đến đây thì cuối cùng cũng vào chủ đề chính.
Chuyện xảy ra vào một ngày nọ khi bố mẹ tôi còn khỏe mạnh.
"Nè bố. Cho con hỏi một chút được không?"
Hôm đó, hiếm có (thực sự rất hiếm) bố và mẹ tôi cùng ở nhà thư giãn.
Và tôi đã có cơ hội hỏi về một điều mà tôi luôn thắc mắc.
"Ừm? Akito có chuyện gì vậy?"
"Con và Akiko có khi nào không phải là anh em ruột không ạ?"
"Ồ."
Bố rời mắt khỏi cuốn tiểu thuyết đang đọc, mỉm cười với tôi,
"Sao con lại nghĩ vậy?"
"Sao lại nghĩ vậy... thì con cảm thấy vậy thôi."
"Vậy à? Bố thấy không giống chút nào. Bố thấy con nói chuyện cứ như thể đã chắc chắn rồi ấy."
Bị bố bắt bài, tôi đành phải thú thật.
"Ừm... thực ra là, con nói chuyện với bạn bè."
"Ồ."
"Rồi bọn con nói về chuyện chị em."
"Ừ ừ."
"Mấy bạn ấy bảo là 'Có chị gái hay em gái đúng là phiền phức', 'Mà còn ghê tởm nữa', 'Về cơ bản là không thể coi họ là phụ nữ được'. Con tưởng là mọi người ghét anh chị em của mình lắm, nhưng hóa ra không phải vậy. Mọi người vẫn đối xử với anh chị em của mình khá tốt."
"Ra là vậy, ra là vậy."
"Nhưng con thì thấy Akiko rất đáng yêu. Không nói đến chuyện thích hay ghét, con thấy Akiko là một cô gái bình thường. Ít nhất thì con không thấy Akiko ghê tởm hay phiền phức gì cả. Vì vậy con thấy lạ. Vậy có hai khả năng, một là đầu óc con có vấn đề, hai là con và Akiko không có chung huyết thống."
"Vậy à. Ừ ừ."
Bố khoanh tay, gật gù một lúc, rồi,
"Ê mẹ ơi. Ra đây một chút."
"Vâng vâng. Có chuyện gì vậy bố?"
"Ừ. Hình như Akito phát hiện ra rồi."
"Ôi trời. Thôi nào thôi nào."
Mẹ đang đánh trứng trong bếp bưng cả que đánh trứng và bát đựng trứng ra đây,
"Phát hiện ra rồi à?"
"Ừ. Phát hiện ra rồi."
"Bố làm lộ à?"
"Không phải không phải. Akito tự phát hiện ra."
"Ôi trời. Vậy à."
... Nhìn bố mẹ mình như vậy, tôi chỉ có một cảm xúc duy nhất là "Hai người lạc quan quá đấy". Việc tôi và Akiko, những người đã được nuôi dưỡng như anh em sinh đôi, không phải là anh em ruột thịt là một vấn đề lớn, làm lung lay tận gốc nhà Himekōji, và lẽ ra phải giữ bí mật với những người khác. Vậy mà họ vẫn cứ thản nhiên như vậy.
"Thì bọn ta cũng đã dự đoán trước là sẽ có trường hợp đó rồi mà, từ đầu."
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của tôi, bố tôi vẫn cười,
"Hơn nữa, nếu bị con nhìn với ánh mắt nghiêm túc như vậy thì ta không thể lấp liếm qua loa được. Vốn dĩ ta cũng định kể cho con nghe chuyện này mà."
"À... thì ra là vậy."
"Thực ra thì Akito cũng khá bình tĩnh khi biết một sự thật gây sốc đấy chứ. Con đừng có trách bố với mẹ chứ."
"Thì... ờ."
Thực ra thì tôi cũng khá chắc chắn về chuyện này. Tôi hỏi không phải là để truy vấn mà chỉ là để xác nhận lại thôi. Thêm vào đó, tôi cũng quen với tính cách và hành động kỳ quặc của bố mẹ rồi.
"Mà con phát hiện ra giỏi thật đấy."
Mẹ không ngừng tay đánh trứng, vừa nói vừa tỏ vẻ khâm phục,
"Nhờ có sự hợp tác toàn diện của bác sĩ sản khoa, bọn ta đã sửa sổ hộ khẩu một cách nhanh gọn. Nói chung, bọn ta đã làm mọi việc có thể, nên không một ai, kể cả người thân trong gia đình, phát hiện ra."
Mẹ cứ thản nhiên nói như vậy, nhưng rõ ràng là đây là một việc lớn. Chỉ cần đi sai một bước là có thể bị trói tay, những rắc rối gây ra cho những người xung quanh sẽ vô cùng lớn. Hay đúng hơn là, không phải ai muốn làm cũng được. Việc sửa sổ hộ khẩu đâu có đơn giản như đổi nghệ danh hay bút danh đâu.
"Không không mẹ à, phải nói là Akito giỏi thật đấy. Mấy trò vặt của bọn ta chỉ là trò trẻ con đối với Akito thôi. Không, ta cũng đã nghĩ là có thể con sẽ phát hiện ra, nhưng không ngờ là sớm đến vậy."
"Đúng vậy. Akito thật là một đứa trẻ ngoan, thông minh và đáng tin cậy. Con nấu ăn và dọn dẹp mà không hề tỏ vẻ khó chịu, con còn chăm sóc Akiko chu đáo nữa. Nếu không có con thì bọn ta đã không thể yên tâm đi làm rồi. Thật sự bọn ta biết ơn con vô cùng."
... Những người này thực sự nói ra những lời như vậy từ tận đáy lòng.
Họ không hề tỏ ra khó chịu, cũng không phải là khen đểu, thật là một sự cân bằng tuyệt vời. Một số người còn gọi họ là "Himekōji chuyên đi dụ dỗ người khác", đúng là không sai.
Người ta nói heo mà được khen thì còn trèo lên cây được, nhưng bố mẹ tôi thì có thể đưa đối phương lên tận trời xanh... tóm lại, họ là những người giỏi nhìn thấu điểm mạnh điểm yếu của người khác, và phát huy hết tiềm năng của người đó. Thực ra thì việc tôi có thể tự lập khi còn trẻ tuổi cũng là nhờ công lao to lớn của bố mẹ tôi.
"À. Nhân tiện, người không có chung huyết thống là con đấy nhé?"
"Hả?"
Tôi câm nín trước lời thú nhận quá ư là thản nhiên của bố.
"... Bố mẹ có thấy chuyện này nhẹ nhàng quá không? Đây là một chuyện vô cùng nghiêm trọng đấy ạ. Con thấy rất là nghiêm trọng đấy."
"Con nói vậy chứ giờ này mà còn giấu giếm thì cũng vô ích thôi. Kể lể ỉ ôi với vẻ mặt u ám thì cũng có ý nghĩa gì đâu?"
Thì cũng đúng.
Cũng chẳng có ý nghĩa gì, mà cũng không hợp với tính cách của bố tôi.
"Với lại, dù không có chung huyết thống, con vẫn là con trai của bố và mẹ mà. Hay là gì? Con chỉ vì không có chung huyết thống mà không còn là con trai của bố mẹ nữa à? - con đừng có nghĩ mấy chuyện vớ vẩn như vậy đấy."
"... Không ạ. Không hề."
Chính vì tôi đã có kết luận đó trước rồi nên tôi mới có thể mở lời như thế này.
"Hay là, bố nói là đã sửa sổ hộ khẩu gì đó."
"Ừ. Bố nói rồi."
"Tại sao lại phải làm vậy? Nếu bố mẹ định kể cho con nghe thì đâu cần phải làm thế?"
"Ừ. Thì tại vì có nhiều chuyện lắm. Phiền lắm, cái nhà Himekōji này."
Nói rồi bố gãi đầu vẻ khó xử.
Vào thời điểm đó, tôi hoàn toàn không nhận ra, nhưng thực tế nhà Himekōji là một nơi rất phiền phức. Tôi nghĩ mọi người có thể nhận ra điều đó từ việc tôi và Akiko bị gửi đến hai gia đình khác nhau, hơn nữa lại là những gia đình được gọi là danh gia vọng tộc, nhưng chuyện đó để khi khác có cơ hội thì kể.
"Nào Akito. Dù con không có chung huyết thống, nhưng con vẫn là con trai của bố mẹ. Bố mẹ tin tưởng con và có vài việc muốn nhờ con."
"Nhờ con?"
"Đầu tiên, bố mẹ muốn con giữ bí mật chuyện này càng lâu càng tốt."
"Ừm thì, con cũng định làm vậy mà."
"Kể cả với Akiko nữa nhé?"
"Kể cả với Akiko nữa ạ? Ừm, con không muốn mỗi mình Akiko không biết chuyện này trong gia đình đâu."
"À thì, có một vài người mà nếu Akiko biết thì sẽ rất phiền phức. Tốt hơn hết là nên giữ bí mật."
Nói rồi bố nhún vai.
"Số người biết chuyện này trên đời không quá mười người. Thôi thì, đó là con số giới hạn để đảm bảo bí mật tuyệt đối đấy. Nếu thông tin lan truyền nhiều hơn thì bố mẹ không thể kiểm soát được nữa."
"Nhưng mà dù sao thì rồi cũng bị lộ thôi chứ? Con còn tự phát hiện ra mà."
"Thì đúng rồi, vì con là người trong cuộc mà. Cũng dễ hiểu thôi nếu con cảm thấy có gì đó không ổn trong mối quan hệ với Akiko. Bố đã tính đến chuyện đó từ đầu rồi."
"Cho dù vậy, chỉ cần xét nghiệm ADN là ra ngay chứ gì?"
"Ừ, ra ngay. Vì vậy bố với mẹ đã bày đủ trò để lấp liếm chuyện đó, rồi vận động hành lang khắp nơi nữa."
Bắt đầu từ việc đặt tên cho hai anh em có chữ "Thu", bố mẹ đã làm đủ trò, tỉ mỉ đến từng chi tiết, để tạo ra định kiến rằng "Himekōji Akito và Himekōji Akiko là anh em sinh đôi" - bố tôi kể lại một cách vui vẻ,
"Hơn nữa, nhóm máu của con và Akiko cũng giống nhau, khuôn mặt cũng khá giống nhau nữa. Chỉ là đến mức bị cho là 'Một cặp sinh đôi không giống nhau lắm' thôi. Chuyện này hoàn toàn là may mắn, nhưng nếu mọi điều kiện đã đầy đủ như vậy thì người ta thường không nghi ngờ đâu. Định kiến là một thứ rất mạnh mẽ và cố thủ."
"... Ừm, con hiểu rồi. Nhưng con vẫn thấy là nên nói cho Akiko biết thì hơn?"
"Con cứ khăng khăng đòi như vậy nhỉ."
"Thì con không thích thế mà. Với lại con còn tự phát hiện ra được, có khi nào Akiko cũng tự phát hiện ra không? Nếu vậy thì con nghĩ nói cho Akiko biết trước thì tốt hơn cho con bé."
"À, con bé chắc không buồn đâu. Có khi còn nhảy cẫng lên ấy chứ."
"? Vậy à?"
"Thôi bỏ đi."
Bố lảng tránh,
"Akiko không sao đâu. Trừ khi có ai đó nói cho con bé biết, chứ con bé sẽ không phát hiện ra đâu."
"Tại sao?"
"Thì là vì bố mẹ đã gieo vào đầu con bé những định kiến đó từ lâu rồi. Bố mẹ đã luôn ở bên cạnh chăm sóc con bé từ khi còn bé xíu, một cách rất cẩn thận. Nếu Akiko tự phát hiện ra thì lúc đó cả thế giới chắc cũng biết rồi, con cứ yên tâm là khả năng đó thấp đến mức có thể bỏ qua đi."
"... Việc bố nói như vậy có nghĩa là bố nghĩ dù bị phát hiện thì bố mẹ cũng có cách giải quyết, đúng không ạ?"
"Thì là vậy đấy."
Nói rồi bố trao đổi ánh mắt với mẹ.
Cả hai đều tỏ ra rất vui vẻ.
"... Gì vậy? Sao hai người cứ tủm tỉm cười thế?"
"Thì tại bố mẹ vui vì con trai mình trưởng thành chứ sao."
Bố càng cười tươi hơn,
"Dù trong tình huống này con vẫn không hề nao núng. Hoặc có thể là con đang nao núng, nhưng con cố gắng không để lộ ra. Không phải ai cũng làm được như vậy đâu. Hơn nữa, con còn nghĩ cho bố mẹ và Akiko hơn là cho bản thân mình nữa. Bố vui vì con có lòng tốt đó."
"Bố đừng có nói thế? Mỗi khi bố khen con như vậy là chắc chắn bố đang nghĩ chuyện gì đó kỳ quặc đấy."
"Này này, không nên nghi ngờ người khác như vậy chứ. Đúng là bố đang khen con để nhờ con việc thứ hai, nhưng trước và sau đó bố không hề có ý đồ gì ám muội đâu. Thật đấy?"
"Vâng vâng... Vậy việc thứ hai mà bố muốn nhờ là gì?"
"Ừ. Bố muốn con bảo vệ Akiko."
"Ừm. Con biết rồi."
Tôi trả lời ngay lập tức.
"Con sẽ bảo vệ Akiko. Con bé là em gái quan trọng của con, dù bố không nhờ thì con cũng sẽ bảo vệ con bé. Dù có chuyện gì xảy ra với con bé, dù ai trở thành kẻ thù của con bé, con cũng sẽ bảo vệ con bé. Việc có chung huyết thống hay không cũng không quan trọng. Con sẽ bảo vệ con bé. Tuyệt đối."
"... Đáng tin cậy quá."
Bố nheo mắt lại.
Như thể bố đang nhìn thấy ánh bình minh rực rỡ đang mọc lên từ sau lưng tôi vậy.
"Bố tự hào về con Akito. Chỉ cần được nuôi dạy con, bố mẹ có thể ngẩng cao đầu mà nói rằng cuộc đời của bố mẹ đã có ý nghĩa. Thật tốt vì con đã trở thành con trai của bố mẹ."
"Vâng. Vâng."
"Và đừng quên điều này nhé? Từ khi sinh ra cho đến tận ngày hôm nay, con vẫn luôn là con trai của bố mẹ, không thiếu một giây nào. Và chắc chắn là cả sau này nữa. Hãy nhớ kỹ điều đó nhé."
*
- Tóm lại, đó là câu chuyện về việc bố mẹ tôi khi tôi phát hiện ra mình không có chung huyết thống với em gái.
Còn về chuyện sau đó bố mẹ tôi đã ra sao, tại sao tôi và Akiko lại bị gửi đến những gia đình khác nhau, thì khi khác tôi sẽ kể.
Vấn đề là phải đối phó với tình huống hiện tại như thế nào.
Tại nhà ăn của kí túc xá học viện Saint Liliana, khi màn đêm đang dần buông xuống.
Tôi nên đưa ra câu trả lời gì trong tình huống này, khi tôi được yêu cầu đưa ra quyết định về việc tôi và Akiko sẽ ở phòng riêng.
"Hức... anh hai?"
Em gái nhìn tôi với ánh mắt van nài.
Chủ tịch hội học sinh, Nasuhara và Ginbei cũng đang chờ đợi câu trả lời của tôi với những biểu cảm khác nhau.
"... Hừm."
Tôi nhắm mắt lại, suy ngẫm một lúc.
Như đã nói trong đoạn hồi tưởng, tôi đã từng thề.
"Dù có chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ bảo vệ Akiko."
Trước mặt bố mẹ, những người tôi yêu quý và kính trọng hơn bất cứ ai, một cách đường hoàng và tự tin.
Tất nhiên lời thề đó vẫn không hề lay chuyển.
Việc tôi đã vất vả đưa em gái trở về cũng là một trong những bằng chứng cho điều đó. Tôi có thể tự hào mà nói rằng nếu tôi không yêu thương em gái mình, nếu tôi không có ý chí mạnh mẽ để thực hiện lời thề thì tôi đã không thể hoàn thành được việc khó khăn đó.
Và cũng là một sự thật hiển nhiên rằng một trong những động lực thúc đẩy tôi, một người không hề siêng năng hay tài giỏi, đạt được kết quả là mong muốn "được sống cùng em gái".
Đề nghị lần này là chà đạp lên mong muốn đó.
Hoặc cũng có thể coi là biến sáu năm nỗ lực của tôi thành công cốc.
Thêm vào đó, hãy nhìn vào em gái tôi, người trong cuộc.
Hãy nhìn vào dáng vẻ của cô em gái đang nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt ướt át, như thể đang nhìn thấy một vị cứu tinh vừa giáng thế.
Dáng vẻ sợ hãi, nhưng lại đặt niềm tin tuyệt đối vào tôi.
(... Chuyện này có gì mà phải xoắn nhỉ?)
Tôi âm thầm bật cười.
Với tư cách là một con người, một người đàn ông. Không, với tư cách là con trai của bố mẹ tôi.
Việc tôi giữ lời thề là đương nhiên, không có gì phải xoắn hay do dự cả.
"Tôi hiểu những gì mọi người nói."
Tôi mở mắt ra và cười.
Và tôi tuyên bố kết luận của mình một cách không do dự, không hối tiếc, và với một tâm trạng vui vẻ.
Không, đúng hơn là với cả niềm tự hào.
"Tôi sẽ để Akiko và tôi ở phòng riêng. Vì tôi muốn chuyển đi ngay hôm nay nên mọi người có thể giúp tôi một tay được không?"