Yêu anh trai thì có sao?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Catherine: The Novel

(Hoàn thành)

Catherine: The Novel

Ryo Kawakami

Trò chơi Catherine nay cuối cùng đã xuất hiện dưới dạng tiểu thuyết!

10 5

Catherine: Truyền thuyết về Rapunzel

(Hoàn thành)

Catherine: Truyền thuyết về Rapunzel

Kazuaki Emoto

Khi quá khứ, sự phản bội và những người phụ nữ giao nhau, câu trả lời nào đang chờ anh ở cuối mê cung của hiện thực và cơn mơ?

7 6

Thám tử giấc mơ Freud - Case File No 1: MUD MOLAN

(Hoàn thành)

Thám tử giấc mơ Freud - Case File No 1: MUD MOLAN

内藤了

“MUD MOLAN (Mad Moran)” – cái tên Freud đặt cho con quái vật trong giấc mơ. Những ai nhìn thấy nó đều lần lượt chết trong những cái chết bí ẩn.

8 14

Gods’ Games We Play

(Đang ra)

Gods’ Games We Play

Sazane Kei

Và thế là, cuộc Đấu Trí Đỉnh Cao giữa một chàng game thủ thiên tài, một cựu thần (tình cờ lại là một cô gái), và những người bạn chính thức bắt đầu!

8 3

Tình yêu của vị bác sĩ phẫu thuật thần kinh thiên tài tuôn trào - Tôi không thể khước từ được nữa ~ Ngọn lửa chiếm hữu bùng lên, và tôi đã được yêu thương đến tan chảy ~

(Hoàn thành)

Tình yêu của vị bác sĩ phẫu thuật thần kinh thiên tài tuôn trào - Tôi không thể khước từ được nữa ~ Ngọn lửa chiếm hữu bùng lên, và tôi đã được yêu thương đến tan chảy ~

滝井みらん

Lo lắng cho cô, Himuro chẳng màng giải thích mà đưa cô về căn hộ cao cấp của mình.“Những gì anh muốn, nhất định anh sẽ có được.

14 4

Tập 03 - Chương 11

Ngày 14 tháng 4 (6:00 sáng) (Ký túc xá sinh viên - Phòng quản lý)

Sáng hôm sau.

Dù tôi và em gái đã chuyển đến sống ở hai phòng riêng biệt, nhưng nhà Himenokouji vẫn quen dậy sớm. Tôi đã thức khuya đến tận đêm muộn, nên cũng muốn hôm nay được ngủ nướng một chút, thế nhưng cơ thể lại tự động tỉnh giấc.

「Ưm… vẫn còn buồn ngủ lắm đây này…」

Tôi ngáp một cái, rời khỏi chăn và bắt đầu chuẩn bị cho buổi sáng. Hôm nay còn có trường học, nên dù có muốn ngủ nướng thì nhiều nhất cũng chỉ thêm được một tiếng thôi. Akiko và Ginbei, những người phụ trách bữa ăn, chắc chắn đã dậy và làm việc rồi, mình tôi sao có thể cứ nằm lì mãi được.

À phải rồi, trong lúc chờ chuẩn bị bữa sáng, tôi nên viết thêm chút bản thảo. Như vậy thì có thể tự hào rằng mình đã sử dụng thời gian một cách có ý nghĩa.

Thế là tôi vội vã sửa soạn xong xuôi, pha một tách trà nóng và định ngồi vào bàn làm việc.

Đúng lúc đó, từ cửa sổ phòng, tôi nhìn thấy một bóng người trong sân.

Mái tóc đuôi ngựa màu đỏ và chiếc bịt mắt đen. Không ai khác chính là hội trưởng hội học sinh đầy sắc màu mà mọi người đều biết, Nikaidou Arashi.

「Ồ. Chắc là tập luyện buổi sáng đây mà?」

Cô ấy đang cầm một cây mộc kiếm thay vì thanh kiếm Nhật quen thuộc, trong trang phục hakama lạ lẫm mà tôi chưa từng thấy.

Từ vị trí của tôi không thể nhìn rõ biểu cảm của cô ấy, nhưng… cái lưng gầy bất ngờ ấy, vừa thả lỏng vừa toát lên vẻ nghiêm túc, mang một dáng vẻ tĩnh lặng như trước bão tố.

…Ừm.

Kế hoạch thay đổi.

Đằng nào cũng là cơ hội hiếm có, chi bằng tôi cứ xem vị hội trưởng này biểu diễn tài năng vậy.

Trong lúc cẩn thận giữ cho mình không bị phát hiện, tôi kiên nhẫn chờ đợi.

Và thế là, buổi tập luyện của hội trưởng bắt đầu với nhịp độ chậm rãi.

Từ tư thế chính diện, tấn công thẳng, vào cổ tay, vào thân, đâm.

Tiếp theo là đánh vào mặt từ cổ tay, gạt mặt, rút kiếm vào thân.

Một buổi tập luyện tuân thủ nghiêm ngặt các nguyên tắc cơ bản và trình tự đã định.

…Hừm.

Điều này có chút bất ngờ.

Nikaidou Arashi là người vốn phóng khoáng và rộng rãi. Cô ấy chẳng mấy khi để ý đến những chuyện nhỏ nhặt, thường cười xòa bỏ qua mọi thứ. Vậy nên tôi cứ tưởng kiếm pháp của cô ấy cũng sẽ tương xứng với tính cách ấy, nhưng tôi đã lầm hoàn toàn.

Kiếm pháp của hội trưởng lại vô cùng tinh tế và hợp lý. Nó loại bỏ triệt để mọi sự hoa mỹ và phi lý, hoàn toàn hướng đến thực chiến, ít nhất là theo những gì tôi thấy.

À thì, tôi là người hoàn toàn nghiệp dư về kiếm thuật nên lời nói cũng không có mấy sức nặng. Nhưng dù chỉ nhìn bằng mắt thường, bước chân và cách di chuyển cơ thể của cô ấy cũng không hề tầm thường chút nào. Đúng là hội trưởng Hội Học Sinh của Học viện St. Liliana có khác, dù phong cách thời trang và lời nói đôi khi có hơi “quá đáng”, nhưng thực sự cô ấy có thực tài.

(Nhưng mà… thật lòng mà nói thì cũng hơi nhàm chán nhỉ.)

Việc trung thành với cơ bản thì tuyệt vời thôi, và chỉ cần nhìn những bài tập cơ bản cũng có thể thấy được sự tinh thông của cô ấy. Nhưng không đáng để bỏ thời gian ra mà xem đến vậy. Nếu là buổi đấu đối luyện thì chắc chắn có nhiều điểm đáng xem hơn, còn thế này thì—

Đó là khoảnh khắc tôi vừa nghĩ vậy.

Bất ngờ, và hoàn toàn đột ngột. Khí chất của hội trưởng thay đổi hẳn.

Cái lưng gầy tưởng chừng như nở phồng lên gấp mấy lần, cùng lúc đó, cô ấy rút chân thuận về, xoay hông, và lật người với chân trụ xoáy sâu xuống đất.

Với đà ấy, một cú chém ngang bằng mộc kiếm lóe lên đầy sát khí kinh hoàng.

Nhắm thẳng vào tôi.

「────Ặc!?」

Tôi cứ tưởng mình đã chết rồi.

Cứ tưởng mình đã bị chém làm đôi.

Dĩ nhiên đó chỉ là ảo giác. Giữa tôi và hội trưởng có bức tường ngoài của ký túc xá, có ô cửa kính dày cộp vì đã cũ kỹ, và hơn hết là khoảng cách vật lý hơn mười mét. Trừ khi vũ khí của hội trưởng dài như sào phơi đồ, hoặc cô ấy sử dụng phép thuật gì đó, bằng không tôi sẽ không thể bị chém. Hơn nữa, cô ấy đang cầm mộc kiếm thôi mà.

Nhưng tôi biết rõ tất cả những điều đó, mà vẫn vậy. Tôi thực sự đã nghĩ mình sẽ chết. Đó là một đường kiếm sắc bén đến kinh người, và hơn hết là một luồng sát khí khủng khiếp.

「Yo. Chào buổi sáng, tình nhân số bốn của ta.」

Vẫn giữ nguyên tư thế vừa vung kiếm, hội trưởng quay sang nhìn tôi và nhếch mép cười.

「Lén lút nhìn trộm những nghi thức của một quý cô là điều không đáng khuyến khích đâu nhé. Ta không ngại để ngươi xem luyện tập, nhưng không phải nên có một lời thông báo trước sao?」

「…Xin lỗi. Tôi không có ý đó.」

「Nếu đã lén lút, chi bằng hãy nhìn trộm ta thay đồ đi. Như vậy ta sẽ đè ngươi ra ngay lập tức, và biến ngươi thành tình nhân số bốn của ta cả trên danh nghĩa lẫn thực tế luôn.」

「Vậy sao, cảm ơn ý tốt của cô. Theo lời khuyên của cô, từ hôm nay trở đi tôi sẽ không bao giờ lại gần phòng hội trưởng nữa.」

「Khặc khặc khặc. Ngươi vẫn lạnh lùng như mọi khi nhỉ.」

Cười một tiếng, cuối cùng hội trưởng cũng bỏ tư thế.

「Vậy, thế nào? Buổi tập của ta ấy?」

「Về điều đó thì không thể nói sai được. Chỉ có thể dùng từ tuyệt vời. Không hổ danh là người luôn mang theo đoản kiếm bên mình.」

「Thật sao? Nhưng nhìn ngươi có vẻ buồn chán lắm cơ mà. Ta thấy ngươi sắp ngáp ngủ đến nơi rồi, nên mới trêu chọc một chút ấy chứ.」

「…Xin đừng phóng sát khí chỉ vì muốn trêu chọc thôi chứ.」

Thay vì một tách cà phê để tỉnh ngủ, thứ này có vẻ hơi quá kích thích.

Mà nói đi cũng phải nói lại, lúc nãy hội trưởng rõ ràng là quay lưng lại phía tôi mà. Không, trước đó nữa, cô ấy đã phát hiện ra sự có mặt của tôi từ bao giờ vậy? Tôi đã cố gắng hết sức để che giấu khí tức của mình mà.

「Không, nhưng thực sự là tuyệt vời lắm. Tôi phải nhìn hội trưởng bằng con mắt khác rồi.」

「Ồ. Nghe vậy ta vui quá nhỉ.」

「Thật sự là rất tuyệt vời, không hề xu nịnh đâu. Cú chém ngang lúc nãy, tôi cứ tưởng mình bị chém thật rồi ấy chứ.」

「Vậy sao, vậy sao, đúng là xứng đáng mà. Nếu đã nhìn ta bằng con mắt khác, chi bằng cũng thổ lộ tình yêu luôn đi, như vậy ta cũng có thể bắt đầu buổi sáng bằng một chuyện tình lãng mạn rồi.」

「Mong cô hãy tự ý thức rằng mỗi lần cô nói ra những lời như vậy là đánh giá của tôi về cô lại giảm xuống đấy.」

「Khặc khặc khặc, thôi thì đành chịu vậy. Nếu gạt bỏ dục vọng khỏi ta, thì chẳng còn gì cả.」

Vừa nói một điều buồn thảm bằng vẻ mặt thản nhiên, hội trưởng vừa tiến đến gần tôi.

「Mà, đừng quá lo lắng làm gì.」

「? Về điều gì ạ?」

Vừa lau mồ hôi trên trán, hội trưởng vừa nhắm một mắt lại.

「Tụi ta chen chân vào ký túc xá đáng lẽ là nơi hai anh em ngươi sẽ sống, rồi lại còn tách phòng anh ngươi ra nữa. À, lẽ ra thì sốc đến mức suy sụp cũng không có gì lạ. Vì chứng cuồng anh của con bé ấy đâu phải tầm thường.」

「Đúng vậy, quả thật là thế.」

「Nhưng mà, đó cũng chính là điểm tuyệt vời nhất của Himenokouji Akiko. Con bé ấy luôn lạc quan và vô cùng tươi sáng, nên đã nhanh chóng vực dậy rồi. Đối với nó, có lẽ tình cảnh này như thể đã khóc lại còn bị ong đốt, ví như vừa mất ví tiền lại còn bị trộm đột nhập vậy, nhưng nó vẫn có thể mỉm cười tươi roi rói. Thật sự là có tài, hoặc sao cũng được… tóm lại là một con bé rất giỏi.」

「Đúng vậy. Tôi cũng nghĩ như thế.」

Hoàn toàn đồng ý.

Con bé ấy dù có chuyện gì xảy ra cũng không bao giờ quên nụ cười. Có lẽ, đó là cô gái có khuôn mặt không hợp với việc khóc nhất trên đời này.

「Như ngươi đã biết, con bé là một nhân vật nổi tiếng, đứng đầu trong các cuộc thi sắc đẹp của học viện, nhưng nó không được chọn vì sự thông minh hay vẻ bề ngoài. Phần lớn là nhờ vào tính cách của nó. Bởi chỉ cần có một mình nó thôi, ngay cả những nơi căng thẳng nhất cũng tự dưng trở nên hòa nhã lạ thường.」

「Đúng vậy. Khi Akiko cười, mọi chuyện cãi vã hay chiến tranh gì đó đều trở nên chẳng đáng bận tâm.」

「Phải chứ. Có lẽ nghề nghiệp lý tưởng của nó là một nhà hòa giải thuộc Liên Hợp Quốc. Dù có cử đến vùng xung đột nào đi nữa, nó cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ thôi, ta tin chắc vậy.」

Chắc là đang tưởng tượng ra cảnh tượng đó, hội trưởng cười khúc khích trong cổ họng.

「Đó cũng là lý do ta cho con bé vào Hội Học Sinh. Học sinh của học viện chúng ta thì tài giỏi là tài giỏi thật, nhưng mà toàn những đứa cứng đầu cứng cổ. Để tập hợp những người như vậy lại, cần một chất bôi trơn như Himenokouji Akiko. Thật sự ta rất trọng dụng nó.」

…Hừm.

Về tài năng của em gái mình, tôi chưa từng một chút nào nghi ngờ. Nhưng khi được chính hội trưởng đánh giá cao như vậy, với tư cách là một người anh, tôi thành thật cảm thấy rất vui.

Mà Akiko thực sự có vị trí như thế nào trong học viện, tôi vẫn hầu như chưa có cơ hội tìm hiểu… Nhưng những điều đó rồi sẽ dần dần lộ rõ thôi. Với tư cách là một người anh, một người giám hộ, tôi phải nắm rõ những thông tin đó.

「Thế nhưng mà, Himenokouji Akiko đúng là một nhân tài đặc biệt. Sự hồn nhiên ngây thơ của con bé thậm chí còn khó mà xử lý nổi. Thật lòng mà nói, ta rất ghen tỵ với nó ở điểm đó.」

「Ồ? Ngay cả hội trưởng cũng có lúc nghĩ như vậy sao?」

「Ngạc nhiên lắm à?」

「Vâng, có chút.」

「Ai cũng vậy thôi, ai có thứ mình không có thì cũng sẽ thấy người đó thật chói mắt. Ta tự cho mình không thua kém ai trong hầu hết mọi việc, nhưng về kỹ năng 『Kẻ quyến rũ săn mồi』 thì Himenokouji Akiko ta hoàn toàn không bằng. Con bé đó, dù ta có cảnh giác đến mức nào đi nữa, thì lúc nào cũng lén lút lẻn vào lòng ta. Và nó làm điều đó một cách hoàn toàn tự nhiên nữa chứ, đúng là khó mà xử lý nổi.」

Đúng lúc đó, thật tình cờ, hội trưởng lại dùng một cách nói rất đỗi quen thuộc.

Kẻ quyến rũ săn mồi.

Đó là cụm từ thường được dùng để nhận xét về cha mẹ tôi.

Quả thật, đó là một cách nói vô cùng xác đáng.

Đúng là Akiko rất giống cha và mẹ. So với tôi, con bé có cùng huyết thống với họ, nên dĩ nhiên là phải giống rồi… Dù vẻ ngoài thì khỏi phải nói, nhưng cái không khí năng động, cái cách nó rút ngắn khoảng cách một cách kỳ lạ với người khác, cái thái độ cởi mở với những người nó tin tưởng… Những điểm đó đều gợi cho tôi một cảm giác déjà vu kỳ lạ.

「Cha và mẹ ngươi cũng có những điểm tương tự, đúng không?」

Có lẽ không phải cô ấy đã đoán được suy nghĩ của tôi, nhưng hội trưởng nhún vai cười gượng.

「Ta cũng có nghe nói. Đương kim gia chủ của gia tộc Himenokouji – hay còn gọi là 『Thập Đại Gia Tộc』, một trong những dòng họ danh giá và có địa vị gần như đứng đầu, lại có vẻ như chẳng mấy bận tâm đến việc duy trì gia tộc. Nhờ đó mà hiện tại, chỉ có hai anh em ngươi mới có tư cách mang tên Himenokouji, đúng không?」

「Vâng, đại khái là thế.」

À, những thông tin như vậy thì chắc chắn là cô ấy phải biết rồi.

Gia đình Nikaidou của hội trưởng có lẽ cũng là một dòng họ liên quan đến một trong Thập Đại Gia Tộc. Việc cô ấy nghe ngóng được nhiều chuyện về Himenokouji cũng không có gì lạ.

Mặc dù vậy, đối với tôi, đó là một chủ đề mà tôi không muốn bị đụng chạm đến. Nếu cô ấy còn đào sâu hơn nữa, tôi sẽ lảng tránh bằng cách nào đó—

「Không, ta không có ý định dò la gì đâu.」

Hội trưởng vừa nói vừa cười tươi lắc đầu.

「Chuyện đó cũng không phải là thứ ta quá quan tâm, mà hơn nữa, nói nhiều hơn nữa thì thật là kém duyên. Hơn nữa, ta thì lại là kiểu người đồng cảm với cách làm của cha mẹ ngươi đấy.」

「À. Thật vậy sao?」

「Dĩ nhiên rồi. Nhìn tính cách của ta là ngươi hiểu ngay chứ gì?」

「À vâng, đúng là như vậy thật. Những điều hội trưởng quan tâm chỉ toàn xoay quanh chuyện sinh sản của con người thôi mà.」

「Đúng vậy, ta có biệt danh là Kẻ săn mồi (Predator) mà. Dù ngày hay đêm, dù ngủ hay thức thì những gì ta nghĩ đến chỉ là chuyện trai gái thôi—À, không phải đâu! Ta vẫn còn quan tâm đến nhiều thứ khác nữa mà!」

Vừa nói vậy, hội trưởng vừa giơ thẳng tay phải lên như thể đang phản đối gay gắt.

Đúng là hội trưởng của Học viện St. Liliana danh giá có khác. Bất ngờ thay, cô ấy khá hòa đồng trong những lúc như thế này.

「Thôi thì, những chuyện vặt vãnh giữa các gia đình danh giá đôi khi cứ gồng mình quá mức không tốt. Có nhiều quy tắc rườm rà phiền phức, thật lòng ta cũng chẳng muốn dính dáng.」

「Đúng vậy. Tôi cũng nghĩ như thế.」

「Hơn nữa, cái khung 『Thập Đại Gia Tộc』 gì đó cũng đã trở thành danh xưng không hơn không kém từ rất lâu rồi. Quyền lực và tài sản đều chẳng còn gì so với thời hoàng kim, chỉ còn sót lại cái khung không mà thôi. Những kẻ bám víu vào cái khung đó cũng toàn là hóa thạch lạc hậu, chắc chẳng bao lâu nữa sẽ tan rã trên không trung thôi.」

…Hừm.

Vị hội trưởng này, quả nhiên là người đúng như vẻ ngoài của cô ấy.

Trước đây tôi từng nghe nói rằng gia đình Nikaidou dường như có địa vị yếu thế hơn cả Takanomiya lẫn Arisugawa, và tôi đã lo lắng rằng có thể họ sẽ trở thành kẻ thù của tôi và Akiko trong một số trường hợp. Nhưng có vẻ như linh cảm của tôi báo rằng lo lắng đó sẽ vô ích.

Không, thật sự là một điều đáng mừng.

Tôi đã đề cập vài lần, mối quan hệ giữa tôi và hai gia đình Takanomiya-Arisugawa hiện đang ở trong một tình trạng khá nhạy cảm. Dù trên hình thức là thế, nhưng trên thực tế, tôi đã khá cưỡng ép khi đưa Akiko ra ngoài. Hai gia đình bị mất mặt như vậy, tôi không nghĩ họ sẽ im lặng.

Trong tình huống như thế, việc biến một người có quan hệ với cả hai gia đình, lại còn là đồng nghiệp trong hội học sinh, và hơn nữa là người sống dưới cùng một mái nhà thành kẻ thù, thì quả là điều không thể chấp nhận được.

Ừm, thật là may quá.

Trong số các thành viên hội học sinh, hội trưởng có thể nói là người khó nắm bắt nhất, nhưng có vẻ như tôi có thể xây dựng một mối quan hệ tốt đẹp với cô ấy.

「Ối, đứng nói chuyện lâu quá rồi nhỉ. Chắc bữa sáng cũng sắp sẵn sàng rồi, ta cũng nên kết thúc buổi tập ở đây thôi.」

「À, đúng thật rồi. Đã đến lúc đó rồi sao.」

「Ta ra mồ hôi khá nhiều rồi, chắc đi tắm rồi mới xuống nhà ăn. Có thể sẽ hơi muộn một chút, vậy nên nhờ ngươi nói với Himenokouji Akiko và Ginbei giúp ta nhé.」

「Hiểu rồi ạ. Tôi sẽ nói lại.」

「Hay là ngươi cũng đi tắm cùng ta không?」

「Tôi xin từ chối.」

「Thật sao? Tiếc quá nhỉ. Ta khá tự tin vào hầu hết mọi màn dạo đầu, nhưng chơi trong bồn tắm là một trong những thứ ta giỏi nhất. Ta hứa chỉ cần năm phút là sẽ đưa ngươi lên thiên đường ngay lập tức!」

「Tôi vẫn còn vương vấn trần thế, nên không có ý định đi thiên đường hay địa ngục đâu.」

「Thôi được rồi, vậy ba phút, không, hai phút cũng được. Chỉ cần ngươi cho ta từng đó thời gian, ta sẽ xoay sở cho bằng được. Ngắn như vậy thì tất nhiên không thể trọn gói được, nhưng ngươi cứ yên tâm đi. Tuyệt đối sẽ không hối hận đâu.」

「Chứ đừng nói là hai phút, dù chỉ hai giây mà tôi giao phó cơ thể cho cô, tôi cũng tự tin rằng mình chắc chắn sẽ hối hận.」

「Khặc khặc khặc, ngươi vẫn lạnh lùng như mọi khi nhỉ. Mà thôi đành chịu, nếu tắm cùng ta, đáng lẽ ra muốn gột rửa mồ hôi thì lại ra mồ hôi khác mất rồi.」

Vừa nói dối như cuội vậy, hội trưởng vừa vui vẻ quay gót bỏ đi.

Ôi trời, cô ấy đúng là vẫn vậy mà. Phát tình suốt ngày đêm, không kể địa điểm, đúng là bó tay.

Mà dù vậy, hội trưởng bất ngờ thay lại khá lịch thiệp, không hề có ý định ép buộc đối phương gì cả. Hơn nữa, dù tôi bực mình đến 90%, thì 10% còn lại bất ngờ lại đang tận hưởng cuộc trò chuyện kiểu này.

Ừm.

Cô ấy đúng là một người hơi "khác người", nhưng tôi khá thích vị hội trưởng này.

Việc cô ấy là hội trưởng Hội Học Sinh của Học viện St. Liliana, và là cấp trên của tôi, giờ đây tôi thấy khá là may mắn.

Nguyện ước rằng, từ nay về sau, tôi có thể hòa thuận với Nikaidou Arashi.

「À đúng rồi.」

Vừa nghĩ vậy, hội trưởng quay đầu nhìn về phía tôi.

「Ta có nghe lỏm được một chút chuyện. Ngươi cho phép ta hỏi không?」

「? Về điều gì ạ?」

Lúc đó tôi vẫn còn ngây thơ quá rồi – đó là điều tôi nghĩ sau này. Thảm họa là thứ thường đến khi người ta quên mất, hoặc khi đang mất cảnh giác.

Những lời hội trưởng nhếch môi cười nói ra, đã như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào đỉnh đầu tôi đang hoàn toàn không phòng bị, mất cảnh giác.

「Ngươi và em gái ngươi ấy. Thật ra, không hề có chung huyết thống phải không?」