Yêu anh trai thì có sao?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Catherine: The Novel

(Hoàn thành)

Catherine: The Novel

Ryo Kawakami

Trò chơi Catherine nay cuối cùng đã xuất hiện dưới dạng tiểu thuyết!

10 5

Catherine: Truyền thuyết về Rapunzel

(Hoàn thành)

Catherine: Truyền thuyết về Rapunzel

Kazuaki Emoto

Khi quá khứ, sự phản bội và những người phụ nữ giao nhau, câu trả lời nào đang chờ anh ở cuối mê cung của hiện thực và cơn mơ?

7 6

Thám tử giấc mơ Freud - Case File No 1: MUD MOLAN

(Hoàn thành)

Thám tử giấc mơ Freud - Case File No 1: MUD MOLAN

内藤了

“MUD MOLAN (Mad Moran)” – cái tên Freud đặt cho con quái vật trong giấc mơ. Những ai nhìn thấy nó đều lần lượt chết trong những cái chết bí ẩn.

8 14

Gods’ Games We Play

(Đang ra)

Gods’ Games We Play

Sazane Kei

Và thế là, cuộc Đấu Trí Đỉnh Cao giữa một chàng game thủ thiên tài, một cựu thần (tình cờ lại là một cô gái), và những người bạn chính thức bắt đầu!

8 3

Tình yêu của vị bác sĩ phẫu thuật thần kinh thiên tài tuôn trào - Tôi không thể khước từ được nữa ~ Ngọn lửa chiếm hữu bùng lên, và tôi đã được yêu thương đến tan chảy ~

(Hoàn thành)

Tình yêu của vị bác sĩ phẫu thuật thần kinh thiên tài tuôn trào - Tôi không thể khước từ được nữa ~ Ngọn lửa chiếm hữu bùng lên, và tôi đã được yêu thương đến tan chảy ~

滝井みらん

Lo lắng cho cô, Himuro chẳng màng giải thích mà đưa cô về căn hộ cao cấp của mình.“Những gì anh muốn, nhất định anh sẽ có được.

14 4

Tập 01 - Chương 3

Ngày 27 tháng 3 (Ngày thứ ba chung nhà)

Reng… reng…

“Alo, cậu hả? Vẫn ổn chứ?”

Giọng thằng bạn đầu dây bên kia, tự dưng hôm nay lại tươi tỉnh lạ thường.

“Giờ này cậu mới chịu gọi cho tôi, cậu cũng thật là bạc tình ghê chứ. Cậu dọn nhà đi, tôi chờ tin cậu mỏi mòn ngàn thu đó.”

Có điều, lời lẽ thì vẫn vương chút hờn dỗi.

“Xin lỗi, xin lỗi. Mấy việc dọn dẹp chuyển nhà cứ ngỡ đơn giản ai dè bận túi bụi.”

“Thôi được rồi. Dù đêm nào tôi cũng gối ướt đẫm nước mắt vì không có tin tức gì từ cậu. Nhưng mà, chỉ cần được nói chuyện với cậu thế này, tôi đã cảm thấy nỗi ấm ức bỗng chốc tan đi như sương khói rồi. Cứ cho là như thế, tôi đành bỏ qua chuyện cậu bạc tình vậy.”

“Thằng cha này hay làm quá.”

“Vậy thì sao rồi? Cuộc sống chung với cô em gái xinh đẹp của cậu thế nào?”

“Không phải chung sống gì cả! Đó là em gái tôi mà. Thật là, đến cả cậu cũng nói mấy lời đó…”

“Hmm. Vậy là cậu gọi điện đến là để nói chuyện về cô em gái đó hả?”

“Ừm thì… đại loại là vậy.”

Nói đoạn, tôi kể vắn tắt cho hắn nghe về cuộc sống thường nhật với cô em gái.

“—Ra vậy. Thế là cậu đang hoang mang lắm đúng không?”

“Đại loại là thế. Đến cả hai ông bà Kiyotsugu và Shoko, người nhà Arisugawa, còn hết lời khen ngợi con bé cơ mà. Tôi cứ nghĩ nó phải được nuôi dạy đoan trang lắm chứ.”

“Chẳng phải nó vẫn đoan trang đó sao?”

“Thì cũng đúng, nó lớn lên thành một tiểu thư hoàn toàn khác hẳn tôi từng biết. Ngoại trừ lời nói và hành động của nó đối với tôi thì đúng là như vậy.”

“Theo những gì cậu kể, tôi thấy cô em gái cậu vẫn là một đứa trẻ có chừng mực mà.”

“Kể cả khi nó nhiều lần có những lời lẽ mang tính gợi dục đối với anh trai mình sao?”

“Thì đành chịu thôi chứ. Bởi vì em gái cậu là mê cậu lắm, thích cậu điên cuồng đó chứ gì? Với tư cách là một người khác giới.”

“………… Anh em ruột đó.”

“Đó không phải là việc tôi cần bận tâm. Tóm lại, cô em gái cậu chắc chắn là đã có những tình cảm vượt quá giới hạn anh em với cậu rồi.”

“Ưm… Có lẽ là vậy thật hả?”

“Trừ khi cậu là một kẻ hoang tưởng không đáy, lại còn đi kể nhăng nhít cho tôi nghe những điều không có thật, chứ không thì hành động của cô em gái cậu chẳng còn cách lý giải nào khác.”

Ưm…

Tôi không muốn nghĩ đến điều đó chút nào, nhưng dường như hành động của cô em gái đều dẫn đến cùng một kết luận.

“Thôi được rồi, cậu à. Cái đó người ta hay gọi là bị ‘tình trạng phức tạp hóa’ đó.”

“Phức tạp hóa?”

“Cứ như con virus cảm cúm gần khỏi hẳn đến 90% rồi, lỡ may chui vào khí quản gì đó, khiến cậu ho liên tục mấy ngày không dứt vậy. Cái ‘bệnh tình’ của em gái cậu chắc là dạng đó đó.”

“Hả?”

“Nè, cha mẹ cậu hay vắng nhà đúng không, và cậu đã đóng vai trò cha mẹ để dạy dỗ cô em gái đó đúng không? Mặc dù hai người là anh em song sinh khác trứng, bằng tuổi nhau mà.”

“Ừm, thì đại khái là vậy.”

“Người ta nói rằng ai cũng ít nhiều có tình cảm quá mức với cha hoặc mẹ… Bởi vì đối với đa số, người khác giới đầu tiên mà họ nhận thức được một cách tất yếu chính là cha hoặc mẹ. Nhưng trường hợp của cô em gái cậu thì hơi đặc biệt một chút… Tức là, cậu, người anh trai, đã lớn lên như là người thân duy nhất đối với nó. Vậy nên, người khác giới đầu tiên mà cô em gái cậu nhận thức được có lẽ chính là cậu đó.”

“Ừm thì… chắc là vậy thật…”

“Thông thường thì, càng tiếp xúc lâu, người ta sẽ tự nhiên hiểu ra thôi. Rằng ‘Người này không phải là người mình có thể yêu được’, cả bằng đầu óc lẫn cơ thể. Nhưng trường hợp của cô em gái cậu, đúng vào lúc lẽ ra phải hiểu ra điều đó thì hai người lại phải xa cách. Có lẽ là vào cái lúc cần trải qua quá trình cần thiết thì người cần thiết lại không có ở đó.”

“Thế thì, chuyện đó giống với việc cảm cúm trở nặng ở chỗ nào?”

“Chẳng phải cảm cúm trở nặng đa phần là do vào những lúc cần thiết, người ta lại không được nghỉ ngơi và ăn uống đầy đủ đó sao?”

Ra vậy.

Chắc là vậy thật. Khi thằng bạn này thao thao bất tuyệt giảng giải, tôi lại thấy mình dễ dàng gật gù đồng ý một cách đáng ngạc nhiên.

Thế nhưng… nếu theo lý thuyết đó, việc em gái tôi bị ‘phức tạp hóa’ có vẻ như là lỗi của tôi thì phải.

Thật sự thì, tôi không dễ dàng gật đầu chấp nhận điều đó.

Bởi vì, cái hồi đó tôi đã rất cố gắng.

Cha mẹ chúng tôi, dù là những người làm cha làm mẹ tồi tệ nhất, nhưng lại là những người ngây thơ dễ mến, không ai có thể ghét nổi. Họ say mê công việc với đôi mắt sáng lấp lánh như trẻ con, nên tôi không nỡ cướp đi niềm đam mê đó của họ.

Vì vậy, hồi đó tôi đã thực sự nỗ lực.

Bằng cách nào đó, tôi phải có trách nhiệm nuôi dạy cho con bé em gái này trở thành một đứa trẻ tử tế.

“Thôi, không cần bận tâm quá mức đâu.”

Thằng bạn tôi nói.

“Như tôi đã nói, cô em gái cậu có vẻ là một đứa trẻ rất có chừng mực. Sẽ chẳng có chuyện gì kinh khủng xảy ra đâu.”

“Thật… hả?”

“Chứ còn gì nữa? Mới gặp lại người đàn ông mà mình yêu đến điên dại sau sáu năm trời, thế mà cô bé vẫn chưa đè cậu ra – vì tôn trọng ý muốn của cậu đó. Cái này mà không gọi là chừng mực thì gọi là gì?”

“Hả? Ý cậu là, nó muốn đè tôi ra á…?”

“Đương nhiên rồi. Thậm chí nếu tôi ở vị trí của cô em gái cậu, tôi đã ‘tấn công’ ngay khi vừa gặp lại rồi.”

“Ugh…”

“Thôi dù sao thì, tôi cho rằng mấy tai nạn kiểu đó sẽ không xảy ra đâu. Cậu cứ yên tâm mà bù đắp lại khoảng thời gian đã mất với cô em gái đi. …Tuy nhiên, nếu cậu nói rằng em gái sau sáu năm không gặp lại xinh đẹp đến mức nhìn nhầm thành người khác, và có lúc suýt quên mất hai người là anh em, thì câu chuyện có lẽ sẽ khác đấy.”

“À há ha, làm gì có.”

Tôi đâu thể nói đó là sự thật đâu, đúng không?

*

—Và cứ thế, tôi kết thúc cuộc trò chuyện đã lâu lắm rồi với thằng bạn.

(Lâu quá rồi…)

Tôi liếc nhìn đồng hồ trong phòng khách rồi nghiêng đầu.

Em gái vẫn chưa ra khỏi phòng tắm.

Đương nhiên tôi biết con gái thường mất nhiều thời gian trong phòng tắm, nhưng dù sao thì thế này cũng quá lâu rồi chứ? Đã gần một tiếng đồng hồ trôi qua rồi.

…Có nên đi xem thử không nhỉ?

Mà không được. Chỉ cần đến gần khu vực riêng tư như phòng tắm thôi đã thấy ngượng rồi, huống chi là đi xem thử.

Mà nói thật chứ? Ngày xưa chúng tôi cũng tắm chung mà? Nhưng đó chỉ là chuyện của ngày xưa, đâu còn hợp với đứa em gái sau sáu năm xa cách này nữa.

Ưm… Trong trường hợp này thì phải làm thế nào đây? Tôi chỉ muốn hỏi những người anh trai có cô em gái đang ở độ tuổi này, chắc chắn phải có rất nhiều trên đời này.

Thôi được rồi. Một khi có khả năng xảy ra điều gì đó, tôi không thể nói là khó xử hay gì đó nữa. Tạm thời gọi với từ xa—

Rầm rầm rầm rầm!

…Vừa nghĩ đến đó, tiếng bước chân đã đến gần.

Tiếng bước chân gấp gáp, có vẻ cáu giận, vọng ra từ phía phòng tắm.

“Anh hai!”

Rắc!

Vừa mạnh bạo mở toang cửa kéo ra, em gái xông vào phòng khách và nói:

“Chuyện này là sao đây hả!?”

“Không, sao là sao chứ, em…”

Tôi đứng hình.

Đương nhiên rồi.

Một cô gái trẻ bằng tuổi, tự dưng xuất hiện trước mặt với mỗi chiếc khăn tắm quấn quanh người. Ai mà chẳng vậy chứ. Chuyện có phải em gái hay không chắc là chẳng liên quan. Chắc vậy.

…Mà nói thật, ôi trời ơi.

Con bé này cái quái gì vậy? Sao da lại trắng bóc thế kia?

Mà nói đi cũng phải nói lại, giờ nhìn kỹ thế này mới thấy, dáng nó thật sự đẹp quá.

Chân dài kinh khủng. Eo nhỏ xíu. Thế mà ngực lại đầy đặn.

Lúc mặc đồ đâu có thế này đâu… Gọn người cũng phải có chừng mực chứ.

À thôi, thôi mà.

Đừng làm mấy trò đó nữa mà.

“À ừm…”

Tôi ngượng nghịu lảng tránh ánh mắt, nói:

“Trước hết thì, mặc đồ vào đi đã?”

“Đừng có đánh trống lảng!”

“Êêêêê!?”

“Em hỏi chuyện này là sao cơ mà!”

“Không phải là… Xin lỗi. Chuyện gì cơ?”

Em gái tôi chau mày, trông có vẻ tức giận ghê gớm.

Nhưng tôi hoàn toàn không hiểu lý do vì sao nó lại giận đến thế.

Tôi đã làm gì à?

Xét theo tình hình thì, nếu có gì xảy ra thì chắc là ở phòng tắm, nhưng mà tôi chỉ gọi điện cho bạn bè, sau đó thì ngồi xếp bằng ở đây uống trà thôi mà?

Không hiểu vì sao mình bị mắng, tôi bị em gái trừng mắt “kịt” một cái.

Vừa ưỡn cong bộ ngực đầy đặn, nó nói:

“Tại sao em đang tắm mà anh không chịu rình nhìn chứ!?”

…………

“Hả? Đó là tiếng gì vậy?”

“Em nói tiếng Nhật đàng hoàng mà!”

Em gái lại càng trừng mắt, dồn ép tôi sát sạt.

Không, xin lỗi.

Khuôn mặt thì bỏ qua đi, nhưng đừng có dí khe ngực lại gần tôi nữa.

“À ừm… Em nói lại lần nữa được không? Anh nghe không rõ.”

“Em nói là tại sao em đang tắm mà anh không chịu rình nhìn chứ!”

Hóa ra không phải tôi nghe nhầm.

“Ừm. Anh hiểu ý em nói rồi. Nhưng mà Akiko này…”

“Sao ạ?”

“Anh nghĩ lời em nói hoàn toàn vô lý nếu xét theo lẽ thường tình đó.”

“Êêêêê!?”

Em gái ngạc nhiên ngửa người ra phía sau một cách khoa trương.

Khi nó phản ứng như vậy, tôi có cảm giác như mình đang nói sai vậy… Nhưng không phải, đúng không? Tôi đang nói những điều bình thường mà, đúng không?

“Anh nhìn xem!”

Nói đoạn, em gái vuốt ve cánh tay trần của mình:

“Làn da căng bóng, không một tì vết này! Đẹp không!?”

“Ừm, thì cũng đẹp thật.”

“Đúng không!?”

Vừa giận dỗi vừa vui vẻ gật đầu, nó nói:

“Em đã không lơ là việc chăm sóc hàng ngày, để lúc nào cũng sẵn sàng cho anh hai nhìn!”

“À ừm. Cảm ơn?”

“Đây là làn da tự hào mà em đã dày công chăm sóc mỗi ngày đó!”

“Ừm thì… cũng đáng nể đấy.”

“Rình nhìn là đương nhiên, thậm chí nên xông vào ‘cướp lấy’ em thì đúng hơn chứ!?”

“Không, cái đó thì không thể được.”

“Tại sao ạ!?”

Em gái ngạc nhiên như thể bị tuyên án tử hình oan vậy, nhưng hình như trong từ điển của con bé này vẫn thiếu mất từ ‘anh em ruột’.

Mà nói đi cũng phải nói lại, con bé này nhìn kỹ thì tóc đâu có ướt đâu. Chắc là nó ngâm mình trong bồn tắm, rồi cứ thế chờ tôi đến nhìn trộm… kiểu vậy hả? Vừa ngâm mình vừa vui vẻ ngân nga bài hát nào đó?

Nghĩ đến đó, tôi thấy hơi có lỗi một chút… Nhưng không, bình tĩnh nào tôi ơi. Rõ ràng là em gái mới là kẻ điên rồ.

Mà nói đi cũng phải nói lại, tôi đã thấy có gì đó bất thường mà.

Mới là giữa trưa, vậy mà nó lại nói “tự dưng muốn đi tắm”, rồi vội vàng chạy ra khỏi phòng. Hơn nữa, lúc đi, nó còn lén nhìn tôi rất nhiều lần. Thì ra ý nó là như vậy hả. Ừm, tôi đã không nhận ra.

“Thôi được rồi, bình tĩnh lại đi Akiko. Uống trà nhé?”

“Đừng có đánh trống lảng!”

“Hả? Không cần hả? Đây là trà ngọc lộ anh đã pha cẩn thận cho em đó. Nè, anh nghĩ em vừa tắm xong chắc sẽ khát nước nên…”

“Em xin nhận ạ!”

Lập tức, mặt em gái tươi rói trở lại, nó nhấp từng ngụm trà nhỏ một cách trân trọng.

Thôi thì, một ly trà mà làm nó vui thì cũng là rẻ thôi. Nhưng vẫn chỉ mặc mỗi cái khăn tắm thì xin tha cho tôi đi.

“…Phù. Ngon lắm ạ. Cảm ơn anh đã đãi. Trà do chính tay anh hai pha quả là có vị đặc biệt.”

“Không có gì đâu.”

“…Khụ khụ. Thôi thì nể mặt ly trà này, em sẽ bỏ qua ‘sự cố’ lần này vậy.”

“Hả?”

Sự cố?

Của tôi à?

Chuyện lần này lại được coi là như vậy hả.

Suy nghĩ quả là “độc đáo” thật.

“Vậy thì, em sẽ đi tắm lại đây.”

Nói đi cũng phải nói lại, lại tắm nữa hả.

“Lần này em sẽ tắm lâu hơn nữa đó.”

“Ừm. Vậy à. Cũng được. Cẩn thận đừng bị say nước nhé.”

“Vâng. Em sẽ tắm từ từ, cẩn thận ạ.”

“Ừm. Anh không rõ lắm, nhưng mà cứ tận hưởng đi nhé.”

“Vậy em đi đây. Em sẽ tắm từ từ, cẩn thận và thật lâu đó nha?”

Nói đoạn, em gái rời khỏi phòng.

…Con bé thích tắm thật.

Hay là thế này, lúc nãy hình như nó chưa gội đầu hay tắm rửa kỹ càng gì đó. Nên lần này chắc là nó sẽ chú trọng vào những việc đó đây. Mà nói thật thì, nhìn một cô gái sạch sẽ cũng khiến tôi cảm thấy dễ chịu, nên tôi rất hoan nghênh. Dù là em gái tôi đi chăng nữa.

Giờ thì làm gì đây nhỉ.

Việc dọn dẹp sau khi chuyển nhà vẫn còn, rồi tôi cũng phải học bài để bắt kịp chương trình học ở trường mới nữa.

Thôi thì dù sao cũng là kỳ nghỉ đông mà. Cứ vừa uống trà vừa đọc mấy quyển sách vô bổ, rồi cứ thế để thời gian trôi đi một cách xa xỉ vậy.

…………

……………………

…………………… ………………

Rầm rầm rầm rầm rầm!

“Anh hai! Anh hai ơi!?”

Một tiếng sau.

Với tiếng bước chân dồn dập, em gái mặt tái mét lao vào phòng.

“Chuyện này rốt cuộc là sao đây!?”

“Em có tắm bao nhiêu tiếng đi chăng nữa, anh cũng sẽ không rình nhìn đâu.”

“Như vậy là quá đáng lắm rồi đó! Em đã chuẩn bị kỹ lưỡng đến thế mà!”

“Thì ra em cũng tự nhận thức được là mình làm phiền rồi hả. Tóm lại, anh tuyệt đối sẽ không rình nhìn. Rình nhìn em gái mình tắm, anh đâu thể làm cái việc biến thái như thế được.”

“Trước tình yêu thì chuyện biến thái hay không chỉ là vấn đề nhỏ nhặt thôi!”

“Nói chung là không được. Không được là không được.”

“Hừ! Anh hai đáng ghét!”

Đáng ghét à.

Đây chắc là lần đầu tiên trong đời tôi nghe thấy từ đó.

“Ê, không chịu đựng nổi nữa rồi!”

Vừa vung vẩy hai tay, em gái trông có vẻ rất giận dữ.

“Nếu đã vậy thì, em sẽ không nói chuyện với anh nữa!”

“Hô hô.”

“Đừng vừa đọc sách vừa ừ hữ cho có lệ chứ!”

“Hừm hừm.”

“Em nói thật đó! Em sẽ thật sự không nói chuyện với anh nữa đâu đó! Anh cứ thế mà khóc nức nở trong nỗi trống rỗng vì bị cô em gái đáng yêu làm ngơ, rồi tự kiểm điểm tội lỗi của mình đi!”

Rắc!

Rầm rầm rầm!

Mạnh bạo đóng cửa kéo lại, em gái chạy trở về phòng tắm.

…Sau đó.

Đúng như lời tuyên bố, nó không chịu nói chuyện với tôi nữa.

Và chuyện đó kéo dài tới hai tiếng đồng hồ lận.

Nói tóm lại, chẳng bao lâu sau, nó không chịu nổi việc không thể nói chuyện với tôi nữa, và chủ động đến giảng hòa với đôi mắt ầng ậc nước mắt.

Và sau khi làm lành, nó lại trở về thành cô em gái vui vẻ và ồn ào như thường ngày.

Với danh nghĩa là “dấu hiệu hòa giải”, nó còn làm một bữa tối thịnh soạn hết mức có thể trong số tiền ít ỏi của mình.

Về khoản đó thì, đúng là một cô bé đáng yêu.