Yêu anh trai thì có sao?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Catherine: The Novel

(Hoàn thành)

Catherine: The Novel

Ryo Kawakami

Trò chơi Catherine nay cuối cùng đã xuất hiện dưới dạng tiểu thuyết!

10 5

Catherine: Truyền thuyết về Rapunzel

(Hoàn thành)

Catherine: Truyền thuyết về Rapunzel

Kazuaki Emoto

Khi quá khứ, sự phản bội và những người phụ nữ giao nhau, câu trả lời nào đang chờ anh ở cuối mê cung của hiện thực và cơn mơ?

7 6

Thám tử giấc mơ Freud - Case File No 1: MUD MOLAN

(Hoàn thành)

Thám tử giấc mơ Freud - Case File No 1: MUD MOLAN

内藤了

“MUD MOLAN (Mad Moran)” – cái tên Freud đặt cho con quái vật trong giấc mơ. Những ai nhìn thấy nó đều lần lượt chết trong những cái chết bí ẩn.

8 14

Gods’ Games We Play

(Đang ra)

Gods’ Games We Play

Sazane Kei

Và thế là, cuộc Đấu Trí Đỉnh Cao giữa một chàng game thủ thiên tài, một cựu thần (tình cờ lại là một cô gái), và những người bạn chính thức bắt đầu!

8 3

Tình yêu của vị bác sĩ phẫu thuật thần kinh thiên tài tuôn trào - Tôi không thể khước từ được nữa ~ Ngọn lửa chiếm hữu bùng lên, và tôi đã được yêu thương đến tan chảy ~

(Hoàn thành)

Tình yêu của vị bác sĩ phẫu thuật thần kinh thiên tài tuôn trào - Tôi không thể khước từ được nữa ~ Ngọn lửa chiếm hữu bùng lên, và tôi đã được yêu thương đến tan chảy ~

滝井みらん

Lo lắng cho cô, Himuro chẳng màng giải thích mà đưa cô về căn hộ cao cấp của mình.“Những gì anh muốn, nhất định anh sẽ có được.

14 4

Tập 01 - Chương 5

Ngày 31 tháng 3 (Ngày thứ 7 sống chung)

“A ha ha. Ra là thế, quá tệ.”

Nghe tôi kể, bạn tôi – Độ Ngân Binh Vệ Xuân Thần – cười ha hả.

“Trong cùng một ngày, bị tận hai cô gái nói cùng một điều. Sao thế, Thu Nhân? Chuyển nhà vất vả đến mức không cho cậu cả thời gian đi tắm à?”

“Đừng hiểu lầm nhé. Tớ vẫn tắm rửa đàng hoàng đấy.”

“Tớ biết mà. Cậu là một người đàn ông sạch sẽ vừa đủ, cực kỳ đúng mực. Không quá sạch sẽ cũng không quá bẩn, tớ thấy cậu cân bằng được chuyện này rất tốt. Nói thêm nữa thì theo những gì tớ biết, mùi cơ thể của cậu không hề gây khó chịu cho người xung quanh hơn mức bình thường.”

Chậc.

Vừa bảo là biết rồi, giọng điệu rõ ràng là đang thấy vui vẻ đấy chứ.

“Nhưng cô nàng tóc vàng mà cậu còn chưa biết tên nghe có vẻ thú vị đấy. Giá mà tớ cũng có mặt ở đó thì hay biết mấy.”

“Hừ. Được thì cứ thử xem.”

“Ối chà, đừng giận dỗi thế chứ. Dù là một hòn đảo nhỏ bé, đất nước này vẫn rộng lớn đấy. Khoảng cách giữa Kyoto và Tokyo đâu phải là gần để đi lại dễ dàng đâu – mà hình như cậu cũng không có ý định mời tớ đến nhà mới thì phải?”

“Đừng có giục. Tớ không cần cậu thúc giục, rồi tớ sẽ mời cậu đến chơi thôi.”

“Nghe cậu nói thế tớ mới yên tâm. Nhưng Thu Nhân à, thật lòng mà nói, tớ muốn đến nhà cậu chơi ngay lúc này hơn.”

“Tại sao?”

“Vì tớ nghĩ bây giờ là giai đoạn nguy hiểm nhất.”

“Nguy hiểm gì cơ?”

“Chính là việc hai anh em cậu có vượt qua ranh giới cấm kỵ hay không đấy.”

“…”

Một hồi im lặng.

“… Này này Ngân. Anh bạn Ngân Binh Vệ à. Cậu lo xa quá rồi đấy? Tớ với em gái á? Hả, chuyện đó không thể nào.”

“Điều đáng yêu ở cậu là chỗ này này, Thu Nhân. Rõ ràng là cậu biết cả rồi mà vẫn cố nói giọng như vậy. Cậu chỉ nói đùa kiểu này khi trong lòng có gì đó mờ ám thôi đúng không?”

“Ưm…”

“Việc em gái cậu coi cậu như một người khác phái là không thể sai được. Cách tiếp cận của em ấy với cậu rất thẳng thắn và chủ động, như một chiếc xe lửa chỉ nhấn ga mà không có phanh vậy.”

Điểm này thì tớ hoàn toàn đồng ý.

“Nhưng em ấy vẫn không quên sự tồn tại của phanh ngay cả khi đang tăng tốc. Em ấy biết dùng phanh đúng lúc, đúng thời điểm và có thể kiểm soát được bản thân.”

“Kiểm soát được á? Như thế mà là kiểm soát được?”

“Kiểm soát được chứ. Hôm trước tớ đã bảo rồi, nếu em gái cậu muốn thì đã sớm đè cậu ra rồi. Nhưng em ấy không làm thế là vì em ấy tôn trọng ý chí của cậu hơn ai hết đấy.”

“…”

“Ừm, tớ không biết em ấy có ý thức được việc mình đang làm đến đâu. Nhưng tớ thấy em ấy là một cô bé tốt, biết chừng mực. Về điểm này thì tớ không lo lắng gì cả.”

“Về chuyện em ấy là một cô bé tốt, thì tớ đồng ý. Nhưng về việc có cần lo lắng hay không thì tớ nghĩ còn phải xem xét đấy?”

“Không không, riêng em gái cậu thì không cần lo lắng đâu. Người cần xem xét lại là cậu đấy, Thu Nhân à.”

“Này này. Tớ mà lại động vào em gái á? Em gái sinh đôi cùng dòng máu đấy?”

“Tớ đánh giá cậu rất cao.”

Bạn tôi không trả lời câu hỏi của tôi mà lại nói như vậy.

“Thoạt nhìn, cậu đúng là một người bình thường. Ngoại hình tầm tầm bậc trung, thành tích cũng làng nhàng ở giữa. Giáo viên viết học bạ cho cậu chắc hẳn phải rất vất vả. Toàn điểm ba xếp đều tăm tắp, không tham gia hoạt động ngoại khóa gì cả, có khi còn chẳng ai nhớ cậu có ở trong lớp hay không. Cậu là một người tầm thường đến mức mẫu mực.”

“Cậu cứ tha hồ mà nói. Dù sao cũng là sự thật mà.”

“Nhưng giá trị thực sự của một con người không phải lúc nào cũng chỉ được đo bằng những thứ đó. Thành thật mà nói, đã có lúc tớ coi thường cậu. Nhưng kể từ vụ chuyển nhà của cậu, tớ buộc phải thay đổi suy nghĩ đó.”

“Cậu làm quá rồi đấy.”

“Tớ đã rất ngạc nhiên khi cậu chuyển nhà và chuyển trường. Thật là một tin sét đánh ngang tai. Ngay từ đầu, chắc hẳn cậu đã quyết tâm trong lòng rồi, rằng một ngày nào đó cậu sẽ sống cùng em ấy. Và trong suốt sáu năm, cậu đã từng bước chuẩn bị để đạt được mục đích đó. Một mình và bí mật. Vì thế cậu đã giấu kín sự tồn tại của em gái mình một cách triệt để. Tất nhiên đó là một quyết định đúng đắn. Bí mật là yếu tố quan trọng nhất của mọi kế hoạch, đó là điều cơ bản trong binh pháp.”

“Tớ đã bảo là cậu làm quá lên rồi mà.”

“Tớ không biết cậu đã lên kế hoạch gì và thực hiện nó như thế nào. Nhưng tớ có thể tưởng tượng được rằng đó là một công việc tỉ mỉ và nhàm chán đến mức nào. Hơn nữa, cậu đã hoàn thành nó một cách xuất sắc mà không hề nhờ vả ai, thậm chí còn không nói với ai. Thật là tuyệt vời.”

“Tớ không làm gì to tát cả. Tớ chỉ nghĩ ra những điều mà ai cũng có thể nghĩ ra và làm những điều mà ai cũng có thể làm thôi.”

“Cậu có nghĩ rằng tất cả những điều mà cậu cho là ai cũng có thể làm được đều thực sự nằm trong khả năng của mọi người không?”

“Ừm, thì…”

“Hơn nữa, đối tượng mà cậu đối mặt là Akiko và Alisa/Arisa. Cậu nên thừa nhận đi. Cậu đã hoàn thành một công việc khó khăn, đó là một sự thật không thể chối cãi. Nếu không thì tớ, người đang hết lời khen ngợi cậu một cách có hệ thống như thế này, chẳng phải sẽ trở thành một thằng hề hay sao?”

“…”

Vì xấu hổ nên tôi im lặng. Tôi gãi gãi má, nhưng dù có làm thế thì màu đỏ trên má cũng không biến mất được.

Có lẽ nhận thấy được điều đó, bạn tôi cười qua điện thoại và nói,

“Vì thế tớ hiểu rất rõ cảm xúc của em gái cậu. Một người anh đã làm được nhiều việc như vậy thì ai mà không cảm thấy bị thu hút chứ. Kể cả đó là người thân ruột thịt đi chăng nữa.”

“… Tạm thời tớ đã hiểu ra một điều.”

“Điều gì?”

“Bị khen quá nhiều cũng mệt mỏi lắm đấy.”

“A ha ha, thôi thì cậu đành chấp nhận đi. Có một thứ gọi là thuế danh tiếng, những người làm được những việc đáng khen cũng nên trả một khoản tương tự chứ sao.”

“Phải trả thuế khen ngợi á? Làm gì có chuyện tớ trả hết được thứ đó. Bất công quá.”

“Được rồi. Điều mà tớ muốn đặt ra ở đây là.”

Ngân Binh Vệ ngừng cười và nói,

“Động cơ để cậu làm một việc lớn như vậy. Chẳng có gì khác ngoài tình yêu sâu sắc mà cậu dành cho em gái cậu cả.”

“Thì… đúng là vậy. Em ấy là một người em gái quan trọng đối với tớ mà.”

“Nói thật nhé, Thu Nhân. Tớ nghĩ rằng, giống như em gái cậu, cậu cũng coi em ấy như một người khác phái đấy.”

“Tớ cũng nói thẳng luôn nhé, Ngân Binh Vệ. Cậu suy nghĩ quá nhiều rồi đấy. Chuyện đó không thể nào xảy ra được.”

“Thật sự là vậy sao?”

“Hay là tớ không hiểu sao cậu lại không tin tớ đến thế. Đây không phải là sự hiểu lầm thường thấy ở cậu đâu.”

“Hi vọng là vậy.”

“Hay là, cậu cứ khăng khăng như vậy nhưng lại không có căn cứ gì cả? Dựa vào đâu mà cậu lại khẳng định chắc chắn như vậy?”

“Thì dĩ nhiên là giác quan thứ sáu rồi.”

“Thôi đi.”

Dạo này tớ hay nghe câu này ghê. Cứ lặp đi lặp lại một câu thoại tương tự.

“Tớ nhấn mạnh về động cơ là chỉ để củng cố thêm cho trực giác của tớ thôi. Mà khổ nỗi trực giác của tớ thường đúng lắm cơ. Vì thế tớ lo lắng rằng cậu sẽ lạc lối và rơi vào con đường của quỷ dữ.”

“… Này Ngân.”

“Sao thế?”

“Hay là cậu đang giận đấy?”

“A ha ha, dĩ nhiên rồi còn gì. Giờ cậu mới nhận ra à?”

Bạn tôi cười lớn.

“Ít nhất thì tớ vẫn luôn coi cậu là bạn thân, và tớ cũng nghĩ rằng chúng ta đã quen nhau không hề hời hợt. Vậy mà cậu lại rời đi mà không nói với tớ một lời, dù là vì lý do gì đi chăng nữa. Thật là quá đáng và khiến tớ thấy hụt hẫng. Tớ không xứng đáng để cậu tin tưởng đến thế sao, nghĩ đến đó là tớ không thể kìm nén được sự tức giận.”

“… Ừm. Tớ xin lỗi. Về chuyện đó thì tớ thật sự xin lỗi.”

“Thôi được rồi. Vừa nãy tớ cũng đã nói rồi, tớ biết cậu không hề cố ý coi thường tớ. Hơn nữa, giận và tha thứ là hai chuyện khác nhau. Tớ giận đấy, nhưng tớ đã tha thứ cho những gì cậu đã làm rồi.”

“Vậy à. Ừm, cậu nói thế tớ thấy nhẹ nhõm hơn đấy.”

“Tớ đã nói nhiều điều khó nghe, nhưng cậu đừng để bụng nhé. Như cậu đã thấy đấy, tớ chỉ đang trút giận lên đầu cậu một cách bất công thôi. Nhưng nếu cậu vẫn coi tớ là bạn thì mong cậu có thể bỏ qua cho những cảm xúc này của tớ.”

“Ừm, nếu chỉ có thế này thì tớ sẵn lòng… Nhưng có thật là chỉ có thế này không? Thú thật tớ đã chuẩn bị sẵn tinh thần để bị cậu đấm cho một trận rồi đấy.”

“Tớ sẽ không trả thù một cách thiếu hiệu quả như vậy đâu. Cậu cứ yên tâm. Hơn nữa, tớ cũng không có ý định chỉ dừng lại ở việc này.”

Lần này, tôi cảm nhận được một bầu không khí đầy ẩn ý.

“Thực ra, tớ đã dành sẵn một dịp khác để trả thù cậu một cách bài bản rồi. Vì thế cậu không cần phải lo lắng đâu.”

“… Này này. Nghe có vẻ không lành à nha.”

“Tớ định trả lại cho cậu gấp đôi những tổn thương tinh thần mà cậu đã gây ra cho tớ. Cậu cứ chuẩn bị tinh thần đi.”

“Sao chứ. Cậu tệ quá đấy. Tớ cũng đâu có muốn giấu cậu đâu chứ? Dù sao thì đối tượng cũng đặc biệt nên tớ cần phải hành động bí mật… Cậu đã bảo là coi tớ là bạn thân thì cậu có thể thông cảm hơn cho tớ được không? Cậu vừa nói là cậu tha thứ cho hành động của tớ mà? Cậu cũng nói rằng giận và tha thứ là hai chuyện khác nhau cơ mà?”

“Tha thứ và trả thù cũng là hai chuyện khác nhau mà.”

“Thật không đó? Sao tớ có cảm giác cậu đang cố dùng tài hùng biện của mình để xoa dịu tớ thế?”

“Đừng vu oan cho tớ, cậu chỉ tự mình để bị xoa dịu thôi. … Thôi, đừng lo lắng đến thế. Sự trả thù mà tớ nói chỉ là một trò đùa thôi. Hãy vui vẻ hâm nóng lại tình bạn với em gái cậu và cứ thoải mái chờ đến ngày đó đi.”

***

“Khốn kiếp. Cái tên Ngân đó…”

Đặt ống nghe đã ngắt kết nối xuống, tôi lẩm bẩm một mình.

Dù cậu ta bảo tôi yên tâm, nhưng cậu ta nói như thế khiến tôi không thể không lo lắng được.

Không. Hay là việc tôi lo lắng như thế mới là âm mưu của cậu ta? Nghĩ đến chuyện đó có vẻ cũng hợp lý đấy. Cậu ta có thể đang tưởng tượng ra cảnh tôi đang ôm một mớ cảm xúc ngổn ngang và đắc ý trong lòng. Dù cậu ta là một người có tính cách vô tư, nhưng cậu ta lại thích trêu chọc tôi mà.

Nhưng sau khi tôi kể hết mọi chuyện rối rắm lần này, cậu ta đã chủ động giúp đỡ tôi (ví dụ như danh sách mua sắm chẳng hạn). Tớ đã thở phào nhẹ nhõm vì nghĩ rằng tớ đã không làm cậu ta giận đến thế.

Không được à. Cậu ta vẫn giận mà.

Có lẽ là sau khi mọi chuyện đã tạm ổn, cậu ta mới bày tỏ sự tức giận đó, đó là những gì đã xảy ra. Việc cậu ta chọn thời điểm và trường hợp để thể hiện cảm xúc cũng tốt thôi… Nhưng hay là tớ nên đi làm lành với cậu ta nhỉ? Mua bánh mà cậu ta thích đến.

Được rồi.

Kỳ nghỉ xuân cũng sắp bước vào giai đoạn cuối rồi. Hoa anh đào bắt đầu nở rộ lác đác, nhưng vẫn còn quá sớm để đi ngắm hoa.

Đây là lần đầu tiên tôi bắt đầu tự lập mà không có sự bảo bọc của ai… Quả thật việc nhà thật là vất vả.

Dọn dẹp, nấu nướng, giặt giũ và vô vàn những việc khác. Số lượng việc vặt cần làm cứ hết việc này đến việc khác.

Có lẽ phần lớn là do tôi chưa quen, nhưng dù sao thì tôi cũng rất bận rộn.

Tôi muốn chuẩn bị trước cho việc chuyển trường, nhưng có cảm giác như tôi buộc phải hoãn nó lại.

Thôi, than vãn mãi cũng vô ích. Trước hết hãy giải quyết những công việc trước mắt đã.

Ừm, công việc còn lại là gì nhỉ.

Dù thế nào thì việc dọn dẹp cũng đã hoàn thành gần hết rồi. Hôm nay em gái là người nấu ăn nên tớ cứ bỏ qua việc này đã. Cứ cố giúp vào có khi lại gây thêm rắc rối, dù sao thì em gái tớ nấu ăn cũng ngon hơn.

Vậy thì chỉ còn việc giặt giũ thôi.

Về việc này thì em gái đã chủ động làm hết nên tớ không cần phải ra tay. Giặt, phơi, thu đồ, em ấy đều làm hết trước khi tớ kịp nhận ra.

Hôm nay, quần áo của hai người chúng tôi lại tung bay trong ánh nắng xuân trong vườn nhà. Tớ sẽ thu quần áo trước khi em gái về… Nhưng chắc vẫn chưa khô hẳn đâu.

Nhân tiện thì hôm nay em gái đã ra ngoài vì có việc ở hội học sinh.

Kể từ khi gặp lại, đây là lần đầu tiên hai người chúng tôi hành động riêng lẻ, nên đến tận trước khi ra khỏi nhà em ấy vẫn còn mè nheo, "Em không thể để anh hai ở nhà một mình được! Vì em sẽ cô đơn lắm! Chủ yếu là em thôi!".

Và rồi, đúng lúc đó.

Ping pong

Tiếng chuông cửa vang lên.

… Ai vậy nhỉ?

Ngay cả Ngân Binh Vệ còn chưa đến, thì làm sao mà bạn bè của tớ lại đến thăm được. Huống hồ gì là người thân thì càng không thể.

Vậy thì là hàng xóm, hay là người đến mời chào gì đó…?

"Vâng vâng. Chờ một chút ạ."

Và rồi.

Người đang đứng trước cánh cửa trượt bằng kính mờ kiểu Showa khi tôi vừa mở ra là.

"Chào. Có phải nhà của Akito ở đây không?"

"… Dạ?"

"À. Bây giờ là Hime no Koji nhỉ. Xin lỗi, xin lỗi."

"… À, vâng."

Tôi nên nói gì đây.

Dù sao thì hãy liệt kê từng đặc điểm có thể thấy được bằng mắt thường đã.

Đầu tiên là mái tóc đỏ.

Mái tóc đỏ rực rỡ như ruby được buộc thành kiểu đuôi ngựa lỏng lẻo.

Tiếp theo là miếng che mắt.

Một miếng che mắt màu đen đơn giản, giống như Độc Nhãn Long Chính Tông, che đi con mắt phải của người đó.

Rồi đến thanh kiếm Nhật.

Một hung khí thô kệch có vỏ kiếm đơn giản, có thể gọi là đại thái đao, được nắm hờ trong tay trái.

"À, cái này hả."

Người đó giơ thanh thái đao trong tay lên và nói,

"Đừng lo. Kiếm trúc quang đấy."

"… À, là hàng giả à. Chắc chắn rồi. Ở Nhật Bản hiện đại thì làm gì có ai lại mang một thứ vi phạm luật súng đạn một cách trắng trợn như vậy một cách công khai như thế này chứ. Nếu là kiếm trúc thì coi như tạm ổn đúng không?"

"Ừ thì nó là một thanh kiếm thật có tên là kiếm trúc quang."

"Như thế thì hoàn toàn là phạm pháp rồi đó!?"

"A ha ha. Thôi đừng lo."

Người đó ưỡn ngực cười lớn,

"Dù có là tôi thì tôi cũng không dễ dàng rút nó ra giữa phố đâu."

"Không, chắc là thế thật…"

"Chỉ thỉnh thoảng rút ra để tỉa móng tay thôi."

"Quá tùy tiện và bất kính với thanh kiếm rồi đó!?"

"A ha ha. Cậu phản ứng hay đấy. Tớ thích cậu rồi đấy."

Hay nói đúng hơn.

Tôi đã quên mất đặc điểm mà đáng lẽ ra phải được liệt kê đầu tiên.

Người đó mặc đồng phục.

Một bộ đồng phục được thiết kế tuyệt đẹp, kết hợp giữa nét cổ kính và hiện đại.

Tất nhiên, đó là một bộ quần áo quen thuộc.

Bây giờ thì ngày nào tôi cũng nhìn thấy em gái mình mặc nó.

"Tôi họ Nikaido, tên là Arashi. Học sinh năm ba trường Thánh Liliana, là hội trưởng hội học sinh. Có thể coi tôi là cấp trên của em gái cậu. Rất vui được gặp cậu, Hime no Koji Thu Nhân."

***

"Cậu không giống em gái cậu lắm nhỉ."

Để thanh kiếm sang một bên, ngồi gác một chân lên, hội trưởng hội học sinh nói ngay câu đó khi vừa mở miệng.

"Ngoại hình tầm tầm bậc trung, nghe nói thành tích học tập cũng không có gì nổi bật. Cậu là kiểu người bị em gái hút hết chất dinh dưỡng à?"

"Ừm thì tôi không phủ nhận, nhưng sao vừa gặp mặt cậu đã nói những lời khó nghe như vậy rồi…"

Chúng tôi đang ngồi đối diện nhau qua một chiếc bàn trà.

Trước mặt mỗi người là một tách trà Shigaraki bốc khói.

"Đừng để bụng. Tớ không hề có ý chê bai gì cả. Tớ chỉ là người phải nói thẳng mọi chuyện mới thoải mái thôi."

"Ngay cả với người mới gặp lần đầu?"

"Tớ chọn đối tượng chứ. Nhưng cậu là anh trai của Akiko – Hime no Koji Akiko, nên đối với tớ cậu cũng như người nhà cả. Cứ khách sáo với người nhà thì còn thất lễ hơn ấy chứ?"

"Dạ."

Hay nói đúng hơn thì.

Từ nãy đến giờ tôi cứ băn khoăn mãi.

"Xin lỗi… Nikaido, phải không ạ?"

"Ừ. Sao thế?"

"Thì… Về 'chuyện đó', tớ có nên đề cập đến không ạ? Hay là cứ coi như không thấy thì hơn?"

Che mắt.

Và thanh kiếm Nhật.

Nếu suy nghĩ một cách bình thường thì 'làm ngơ' có lẽ là cách tốt nhất. Nhưng người này lại là cấp trên của em gái, hơn nữa còn là hội trưởng hội học sinh của trường mà tôi định theo học, nên tôi không thể làm như không có chuyện gì được.

"Hà hà. Ra là thế."

Nikaido cười nham nhở.

"Vậy có nghĩa là cậu là kiểu người cảm thấy hưng phấn tình dục với miếng che mắt và thanh kiếm Nhật à?"

"… Hả?"

"Xin lỗi, xin lỗi. Đây là lần đầu tiên tớ gặp một người có sở thích đặc biệt như vậy. Nếu biết trước thì tớ đã có thể cẩn thận hơn rồi… Xin lỗi vì đã vô tình khơi gợi cậu nhé. Cậu cứ yên tâm, tớ sẽ không mắc lại sai lầm đó đâu."

"Đừng tự ý quy chụp sở thích của người khác chứ. Hay đúng hơn là cậu dựa vào đâu mà lại đi đến kết luận đó vậy?"

"Không sao đâu, tớ sẽ chịu trách nhiệm đàng hoàng. Nếu cậu muốn thì cứ dùng miếng che mắt và thanh kiếm Nhật này làm mồi nhậu cũng được. Cậu đang bị dồn nén đến mức không chịu nổi rồi đúng không? Kìm nén là tự hại mình đấy."

"Không, tớ bảo cậu nghe tớ nói đã mà."

"A ha ha. Thôi thôi đùa thôi."

Hội trưởng hội học sinh bật cười thành tiếng. Tôi mong cậu ta thật sự ngừng những trò đùa ác ý đó đi. Ngay cả khi là một trò đùa tục tĩu thì nó cũng quá lố rồi.

… Thôi.

Chắc là được rồi.

Hãy cứ hiểu rằng cậu ta đang ám chỉ một cách gián tiếp rằng 'không nên đề cập đến chuyện đó'. Đối với tôi chỉ cần không phải 'làm ngơ' là đủ rồi – hơn nữa vẫn còn một chuyện khác khiến tôi bận tâm hơn cả miếng che mắt và thanh kiếm Nhật.

"Vậy thì,"

"Ừm. Sao thế?"

"Thực ra tớ vẫn còn một chuyện khác muốn hỏi."

"Hửm?"

"Thành thật mà nói, tớ không biết có nên chỉ ra chuyện này hay không."

"Đừng ngại. Như tớ đã nói rồi, đối với tớ cậu cũng như người nhà cả. Cứ nói thẳng ra những gì cậu muốn nói đi."

"À, cảm ơn cậu. Vậy tớ xin mạn phép nói nhé,"

Tôi ho nhẹ một tiếng rồi chuyển hướng nhìn đi chỗ khác,

"Tớ thấy hết rồi. Từ nãy đến giờ. Bên trong váy."

Đúng vậy.

Thật sự là lộ ra một cách quá rõ ràng.

Vùng kín được bao bọc trong chiếc quần tất đỏ dày cộp.

Vì người này đang ngồi gác một chân lên ngay trước mặt tôi mà. Việc tôi thấy nó không phải là kiểu nhìn thoáng qua gì cả, nên chuyện đó là không thể tránh khỏi.

"A ha ha. Ra là thế, thấy hết à. Chắc chắn rồi."

Tuy nhiên.

Người tự xưng là Nikaido Arashi cười lớn,

"Thôi đừng để bụng. Tớ không để bụng đâu."

"Cậu không để bụng nhưng tớ lại thấy khó xử. Tớ không biết nên nhìn đi đâu."

"Nhân tiện thì hôm nay tớ mặc quần lót màu đỏ đấy."

"Ra vậy. Hèn chi. Tớ đã bảo là tớ chỉ thấy toàn màu đỏ thôi. Dù là quần tất màu đậm đi chăng nữa, việc màu quần lót không hề lộ ra ngoài là lạ, thì ra là vậy, nếu là như vậy thì cũng không có gì khó hiểu. Chắc là nó cũng giống như quần legging hay quần bó, nên cậu không cảm thấy xấu hổ gì đâu, chắc vậy – không, không phải chuyện đó!"

"Thực ra tớ nói dối đấy, hôm nay tớ không mặc quần lót đâu."

"Vậy sao, thì ra là thế. Việc trang bị một chiếc quần tất màu đậm là một chiến lược cao siêu để che giấu việc không mặc quần lót – không phải! Nếu vậy thì càng không được! Đừng dạng chân ra như thế chứ!"

"A ha ha. Cậu phản ứng hay thật đấy."

Nói xong, cậu ta lại cười lớn.

Không biết nữa. Người này cười thật sự rất sảng khoái.

"Khả năng ứng phó của cậu là một ưu điểm mà em gái cậu không có được đấy. Cậu nên trân trọng nó nhé."

"Dạ. Vậy à."

"Ừ đúng vậy. Akiko – à không, bây giờ là Hime no Koji nhỉ. Mà sao cũng được."

"Dạ."

"Dù sao thì cô em hậu bối đáng yêu của tớ, thư ký hội học sinh ấy. Em ấy quá ư là nghiêm túc và khuôn phép trong mọi việc. Em ấy giỏi và là người tốt, nhưng em ấy lại quá cứng nhắc. Mặc dù vậy em ấy lại là một người cuồng anh trai đến cực đoan, nên tớ thật sự không hiểu nổi con người em ấy."

"Vậy thì,"

Nhắc đến em gái cậu ta mới nhớ.

"Hôm nay cậu đến đây có việc gì vậy? Em gái tớ bảo là em ấy có việc ở hội học sinh nên đã ra ngoài rồi."

"Thì đúng là vậy. Tớ là người bảo em ấy đi làm việc đó mà."

Cậu ta cười nham nhở.

… Không biết nữa, người này.

Cậu ta là học sinh năm ba nên chắc không hơn tuổi tớ là bao. Nhưng cậu ta lại không giống con gái lắm, hay nói đúng hơn là tớ cảm thấy cậu ta là một người có tầm cỡ.

Đúng vậy. Tớ có cảm giác cậu ta giống một lãng nhân thời Mạc Mạt hơn là một cô gái.

Và có lẽ trong tương lai cậu ta sẽ là một người có công lớn trong thời Minh Trị.

Nghĩ như vậy thì tớ cảm thấy mái tóc đuôi ngựa tuyệt đẹp của cậu ta cũng giống như một kiểu tóc chonmage vậy.

"Xin lỗi nếu tớ hiểu lầm,"

"Sao thế? Cứ nói đi."

"Cách nói của Nikaido khiến tớ có cảm giác như cậu đã bảo em gái tớ ra ngoài để tớ ở nhà một mình vậy."

"Không phải 'có cảm giác như' mà là đúng là như vậy đấy. Hime no Koji Thu Nhân, tớ muốn nói chuyện riêng với cậu. Tớ đã bảo em gái cậu tránh mặt đi."

"Dạ. Với tớ ạ?"

"Ừ đúng vậy. Với cậu đấy."

Trái ngược với Nikaido đang cười nham nhở, tôi chỉ thấy bối rối.

"Vậy cậu muốn nói gì với tớ?"

"Không có gì to tát đâu."

Nói xong, cậu ta bắt chéo chân lại.

Làm vậy sẽ khiến cho những thứ bên trong lộ ra hết nên tớ ngượng ngùng quay mặt đi.

Tuy nhiên, câu nói tiếp theo đã khiến tớ buộc phải nhìn lại.

"Cậu có muốn trở thành người đàn ông của tớ không?"

"… Dạ?"

"Cậu có muốn trở thành người đàn ông của tớ không?"

"À, không. Tớ nghe rõ những gì cậu nói mà. Cậu không cần phải lặp lại câu đó đâu."

"Ồ, xin lỗi nhé. Vậy? Câu trả lời của cậu là gì?"

"… Xin lỗi. Cậu nói thật đấy chứ?"

"Không. Tớ đùa thôi."

"Nghe cậu nói thế tớ mới yên tâm."

"Khoảng 10%."

"Vậy 90% còn lại là thật sao? Giờ tớ đang cảm thấy bất an hơn bao giờ hết đấy."

"A ha ha. Tớ cũng đùa thôi mà."

"Thật là… Đừng làm tớ hết hồn như thế chứ."

"Chuyện tớ bảo cậu trở thành người đàn ông của tớ chỉ là đùa thôi. Cậu – có muốn trở thành trai bao của tớ không?"

"Những gì cậu nói không khác gì nhau đâu!"

Thậm chí tớ còn bị hạ thấp giá trị nữa chứ.

"A ha ha. Thôi thôi tớ đùa thôi mà. Tại cậu phản ứng hay quá nên tớ cứ muốn trêu cậu thôi. Tớ xin lỗi nhé."

"Xin cậu đấy… Tớ nhát gan lắm."

"Thôi đừng để bụng. Dù sao thì nếu cậu muốn làm trai bao của tớ thì tớ luôn chào đón. Tớ sẽ cho cậu những trải nghiệm tuyệt vời đấy?"

"Tớ xin phép từ chối."

"Sao cậu lại phũ phàng thế chứ. Tự khen thì hơi quá, nhưng tớ là một người phụ nữ tuyệt vời mà đúng không?"

"Dù sao thì tớ cũng xin phép từ chối."

"Nhưng nếu cậu có mối quan hệ thân mật với tớ"

Nói xong, Nikaido rướn người về phía trước.

Vẫn là nụ cười nham nhở đó.

Như thể muốn nhìn thấu tận đáy lòng tôi.

"Có lẽ cậu có thể chấm dứt được cái lối đi không lành mạnh là hai anh em song sinh yêu nhau đấy?"

"…"

Đến lúc này thì cuối cùng chuông báo động trong đầu tôi cũng vang lên.

Có lẽ tớ đã quá lơ là rồi.

Chỉ cần nói chuyện một vài câu thôi là biết ngay. Người này không phải là người tầm thường, đúng như ấn tượng ban đầu của tôi.

Và người đó đã cất công đến tận nhà tớ. Hơn nữa cậu ta còn bày trò để em gái tớ tránh mặt nữa chứ, chuyện này không thể chỉ là một chuyến thăm nhà bình thường được.

"… Ra là vậy."

Nikaido lẩm bẩm sau một hồi im lặng.

Nụ cười nham nhở vẫn còn đó. Tuy nhiên, sự sắc bén mà cậu ta đã thoáng để lộ ra trước đó đã biến mất.

"Không khí thay đổi hẳn nhỉ. Cậu giống như thanh kiếm mỏng và nhẹ nhưng có độ sắc bén tuyệt vời ấy. Ra dáng đàn ông đấy, giờ tớ đã hiểu vì sao Hime no Koji lại yêu cậu đến thế."

"Dạ."

Ra dáng đàn ông ư.

Dù được khen thì tớ cũng vui, nhưng mà người mà tớ mới gặp chưa được một tiếng thì sao mà hiểu rõ về con người tớ được chứ.

"Cậu không hiểu gì cả."

Vừa cười vừa nói,

"Cậu có biết điều kiện để trở thành một người phụ nữ tuyệt vời là gì không?"

"Ừm… Là gì ạ?"

"Là phải nhìn thấu được một người đàn ông tuyệt vời."

"À, ra là vậy."

"Cách thức nào cũng được. Cậu có thể hẹn hò lâu dài với người đó để nhìn thấu người đó, hoặc cậu có thể điều tra kỹ lưỡng, hoặc cậu có thể dùng trực giác. Tóm lại là cậu phải chọn đúng người thật và không được tóm nhầm hàng giả. Đó là điều kiện đầu tiên để trở thành một người phụ nữ tuyệt vời."

"Ừm ừm."

"Và một điều nữa. Cậu phải biết cách chắc chắn có được một người đàn ông mà cậu đã nhìn thấu được, nếu không thì dù cậu có tìm được một người đàn ông tốt thì cũng vô nghĩa thôi. Nó cũng chỉ là bánh vẽ thôi."

"Ra vậy. Hợp lý quá."

"Không phải ngoại hình hay tính cách. Một người phụ nữ tuyệt vời chỉ cần đáp ứng được hai điều đó thôi. Hơn nữa tớ đã đáp ứng được nó một cách hoàn hảo. Mà còn là một người xinh đẹp nữa chứ."

"Nếu cậu không tự khen bản thân thì cậu đã là một người phụ nữ tuyệt vời hơn rồi đấy, chắc chắn luôn."

Thôi thì.

Không biết có đúng không, nhưng đó là một câu chuyện đầy sức thuyết phục. Và nó cũng thể hiện rõ con người của Nikaido Arashi – nhưng.

"Xin lỗi, cậu định ám chỉ điều gì khi nói vậy?"

"Cậu là một người đàn ông tốt nhưng hơi chậm hiểu đấy."

"Tớ xin lỗi."

"Nói cách khác, cậu đang được một người phụ nữ tuyệt vời như tớ nhìn thấu đấy. Hime no Koji Thu Nhân, cậu là một người đàn ông tuyệt vời. Dù mới gặp lần đầu hay không thì cũng chẳng quan trọng gì. Chỉ cần một người có khứu giác tốt thì sẽ ngửi thấy ngay giá trị của cậu thôi."

Nói rồi, hội trưởng hội học sinh tiến sát lại gần tôi.

Vì có chiếc bàn trà ở giữa nên thực tế không hẳn là như vậy – nhưng tớ lại cảm thấy khoảng cách gần hơn bình thường, một sự hiện diện kỳ lạ.

"Con người cậu dù có vẻ ngoài gầy gò nhưng bên trong lại có một ý chí vô cùng mạnh mẽ. Một khi đã quyết định điều gì thì cậu sẽ không bao giờ thay đổi, mặc dù vậy cậu vẫn có thể linh hoạt khi cần thiết. Nếu cậu là kẻ thù thì đó là điều tồi tệ nhất, nhưng nếu cậu là đồng minh thì không còn gì đáng tin cậy hơn – cậu là kiểu người như vậy."

"V-Vâng."

"Hãy tự tin lên. Và hãy tự hào về điều đó. Cậu là một người đàn ông tuyệt vời. Tớ, Nikaido Arashi đảm bảo điều đó. Nếu cần thì tớ có thể lấy thanh kiếm trúc quang này ra thề."

"Lạ thật đấy. Vừa nhắc đến cái tên kiếm trúc quang là tớ bỗng dưng cảm thấy cậu mất đi sự thuyết phục luôn."

Dù nói vậy, nhưng trong lòng tớ cũng cảm thấy vui vẻ.

Cô ta giỏi lôi kéo người khác ghê. Mặc dù chỉ là những lời nịnh nọt, nhưng tớ vẫn cảm thấy muốn tin theo. Hơn nữa cách cô ta đánh giá một người lại giống một vị anh hùng nào đó hơn là một cô gái. Tớ hiểu vì sao cậu ta lại có thể ở vị trí hội trưởng hội học sinh.

Ừm?

Nói mới nhớ.

"Xin lỗi,"

"Sao thế?"

"Hay là cậu đang tán tỉnh tớ?"

"A ha ha. Giờ cậu mới nhận ra à."

Nikaido vỗ đùi cười.

"Tớ xin lỗi. Cứ thấy người đàn ông tốt là tớ lại không kìm được. Tớ không ngờ là cậu lại không nhận ra mình đang được tán tỉnh đấy. … Vậy sao? Cậu có cảm thấy được tán tỉnh hơn chút nào không? Cậu có muốn trở thành người đàn ông của tớ không?"

"Tớ xin phép từ chối."

"Thực ra,"

Đến đó thì cậu ta lại thay đổi biểu cảm.

Nụ cười nham nhở vẫn còn đó, và cậu ta lại thoáng để lộ ra sự sắc bén đã thu lại trước đó,

"Hôm trước, tớ đã gặp những người của Akiko và Alisa/Arisa."

"----!?"

"Thôi nào. Đừng căng thẳng thế chứ."

Vừa vẫy tay vừa nói,

"Tớ không được yêu cầu làm điều gì cụ thể cả. Chỉ được yêu cầu 'hãy chiếu cố đến họ' như một lời xã giao thôi. … Ừ thì Akiko và Alisa/Arisa cũng không đến nỗi lẩm cẩm đến mức chỉ chào hỏi xã giao như vậy đâu. Chắc cậu cũng hiểu rõ điều đó mà."

"Vâng. Tớ hiểu rất rõ."

Nếu không thì tớ đã không phải khổ sở đến thế.

"Cậu cứ yên tâm đi. Tớ thật sự không có ý định làm gì cả. Như tớ đã nói rồi, tớ không được yêu cầu làm điều gì cụ thể cả. Mặc dù vậy, Akiko và Alisa/Arisa không phải là những người tớ không quen biết. Tớ không có ơn gì với họ cả, nhưng ít nhất thì tớ cũng có chút ân nghĩa."

"Vậy có nghĩa là, trong trường hợp xấu nhất cậu cũng có thể đứng về phía họ?"

"Tớ hi vọng chuyện đó sẽ không xảy ra."

"Tớ cũng đồng ý với cậu."

"Ừ thì thành thật mà nói, tớ nghĩ chuyện đó sẽ không xảy ra đâu. Tớ thích Akiko và tớ cũng thích cậu. Mức độ ân nghĩa mà tớ có với họ không thể so được với hai anh em cậu. … Nhưng mà cuộc đời là thứ không ai biết trước được điều gì."

"Đúng vậy. Cậu nói đúng lắm."

"Ừm, trừ khi cậu

「Thật quá đáng mà! Yêu cầu của em chỉ là một chút xíu thôi, chỉ cần anh đặt môi lên môi em một cái là được rồi, một mong muốn nhỏ bé vô cùng thế mà lại—」

「Akiko!」

「Vâng?」

「Cũng may cho em đấy. Nếu em mà thật sự đưa ra cái yêu cầu đó, thì khéo anh đã cắt đứt tình anh em rồi cũng nên.」

「Ư—Ơ, cái đó thì—」

「Thôi nào, chuyện này coi như bỏ qua nhé? Nào, làm lành đi.」

「Khoan đã, đợi chút! Cơ hội thế này hiếm lắm mới có—À không phải, ý em là nếu không có một dấu hiệu tạ lỗi tử tế thì em sẽ không cam tâm đâu!」

「Không được.」

「Nếu không được hôn thì ôm em một cái đi!」

「Cuối cùng thì vẫn về cái đề tài này sao!」

「Ít nhất là xoa đầu em thôi cũng được mà!」

「Không được, không được.」

「Vậy thì, ít nhất là—À thì—」

「À này, Akiko.」

Thấy mọi chuyện sắp lại đi vào lối mòn cũ, tôi quyết định nhanh chóng lái sang chuyện khác.

「Em có tham gia hội học sinh đúng không? Là thư ký nhỉ?」

「Hứ! Đừng có đổi chủ đề lộ liễu như thế chứ! Hôm nay dù thế nào em cũng phải nhận được một phần thưởng tử tế đó! Nếu không thì em sẽ không nhúc nhích nửa bước khỏi đây đâu! Em sẽ không nấu ăn, không dọn dẹp, chẳng làm gì hết!」

「Ấy ấy. Akiko quả là một cô bé tuyệt vời.」

「Hả?」

「Tham gia hội học sinh, cống hiến cho trường. Chừng ấy thôi cũng đã đáng nể lắm rồi, đằng này hôm nay còn nghỉ cả ngày cuối tuần để làm việc hội học sinh nữa chứ. Đâu phải ai cũng làm được như vậy. Không, anh thực sự thấy em rất giỏi giang đó.」

「V-Vậy sao ạ...?」

「Đúng vậy mà. Em là một đứa bé ngoan. Niềm tự hào của anh.」

「H-Hãy khen em thêm nữa đi mà.」

「Akiko thật đáng khâm phục. Em là độc nhất vô nhị trên đời này, là một cô em gái tuyệt vời mà không ai có thể thay thế được.」

「He he... Anh hiểu em là được rồi. Vậy thì, đối với một cô em gái đáng yêu như em đây, có lẽ anh nên có một chút quà thưởng để—」

「Chính vì là một cô em gái đáng khâm phục như vậy, nên Akiko sẽ không làm anh phải phiền lòng đúng không nào?」

「Ơ? À, cái đó thì—」

「Haizz. Quả thật là anh đã được ông trời ban cho một cô em gái tuyệt vời. Dù có tạ ơn thần linh bao nhiêu đi nữa cũng không đủ để bày tỏ lòng biết ơn này. Đúng là hạnh phúc quá đi mất.」

「...À thì, anh hai. Đối với một cô em gái dễ thương như vậy thì em nghĩ mình cũng nên có một chút 'cho và nhận' đàng hoàng chứ nhỉ?」

「À mà nói mới nhớ.」

Thôi được rồi.

Đến đây lại đổi chủ đề lần nữa để cho mọi chuyện chìm vào quên lãng. Như vậy là nhiệm vụ hoàn thành.

À thì, chủ đề tiếp theo là—À đúng rồi.

「Hội trưởng hội học sinh là người thế nào vậy?」

「Hả?」

「Của Học viện St. Liliana ấy. Người sếp của em mà đúng không? Anh tò mò không biết người đó thế nào.」

"Đừng có nói cho em gái mày biết nhé. Phiền phức lắm đấy" – Lúc Nikaidou-san về đã dặn dò tôi như vậy, nên tôi đành giấu chuyện cô ấy đã đến nhà tôi.

「Anh xem như đã giao phó em cho vị hội trưởng đó. Với tư cách là một người anh, anh muốn biết về tính cách của cô ấy ngay bây giờ.」

「Ra là vậy. Em hiểu rồi.」

...Có phải mình đang nhạy cảm quá không nhỉ?

Tôi có cảm giác cách nói chuyện của em gái đang gật đầu kia hơi thay đổi một chút. Lưng em ấy cũng thẳng hơn một chút nữa.

「Hội trưởng là một người đáng kính trọng. Chị ấy rất giỏi nắm bắt lòng người, và cũng rất khéo léo trong việc sử dụng nhân sự. Hơn nữa, chị ấy không chỉ biết nói mà còn có năng lực thực sự, nên những lúc quan trọng đều rất đáng tin cậy. Vì là người gần gũi và giàu tình cảm nên cũng có rất nhiều người ủng hộ. Với một người ở vị trí lãnh đạo, em nghĩ không mấy ai phù hợp hơn chị ấy đâu. Có thể nói là tố chất anh hùng bẩm sinh cũng không sai.」

Ồ.

Em gái tôi khen người khác đến mức này thì hiếm thật.

「...Tuy nhiên, cái nết của chị ấy thì tệ nhất.」

À—...

「Cả thói lăng nhăng với đàn ông lẫn phụ nữ đều tệ.」

Hơn nữa lại còn "xơi tái" cả hai giới à.

「Nhân tiện, biệt danh của chị ấy là 『Kẻ săn mồi – Predator』 đó.」

Ôi trời ơi.

Đúng là quá phù hợp đi mà.

「Anh hai. Đây là cơ hội tốt, em xin cảnh báo anh trước.」

Em gái rướn mặt lại gần tôi.

Dựng ngón trỏ lên, với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc,

「Hội trưởng hội học sinh—Nikaidou Arashi—anh tuyệt đối đừng có đến gần chị ấy.」

「Th-Thật vậy sao?」

「Đó là vì lợi ích của anh thôi.」

「Nhưng mà, đó là người đã giúp đỡ em mà. Ít nhất là nói một câu chào hỏi có phải là phép lịch sự không?」

「Hoàn toàn đúng là như vậy. Nhưng riêng lần này thì điều đó là không cần thiết.」

「Nhưng mà anh sẽ học cùng trường với em từ mùa xuân năm nay mà. Như vậy thì kiểu gì cũng sẽ chạm mặt nhau thôi, với vị hội trưởng đó.」

「Điều đó em cũng hiểu rõ, nhưng em vẫn xin cảnh báo anh một lần nữa. Hãy cố gắng không tiếp xúc với người đó càng nhiều càng tốt.」

「Ừm. Người đó nguy hiểm đến mức đó sao?」

「Biệt danh 『Kẻ săn mồi – Predator』 của chị ấy không phải là vô cớ đâu. Không chỉ là nói chuyện, anh đừng cả nhìn vào mắt chị ấy nhé? Nếu không thì anh sẽ mang bầu đấy.」

「Ế ế ế?」

「Đàn ông hay đàn bà đều không quan trọng. Chị ấy là một người như vậy đó.」

「Đ-Đến mức đó sao...?」

「Vâng. Nhất là khi thấy một người ngon miệng như anh, chị ấy sẽ không ngần ngại mà nuốt chửng ngay tại chỗ đâu. Đương nhiên là khi em ở bên cạnh thì em sẽ không để chị ấy làm vậy... nhưng dù sao thì em có nghĩa vụ bảo vệ trinh tiết của anh. Em cầu xin anh hãy nghe lời em, đừng tiếp xúc với người đó càng nhiều càng tốt. Được chứ?」

...Thôi vậy.

Dù thế nào thì tôi cũng đã dính líu với cô hội trưởng đó rồi, không thể vãn hồi được nữa.

Hơn nữa, tôi còn có cảm giác mãnh liệt rằng mối quan hệ này sẽ còn dai dẳng sau này nữa chứ.

Chắc là giấu đi thì hay hơn nhỉ. Chắc chắn là vậy.

「A... Được học cùng trường với anh là hạnh phúc vô bờ bến. Nhưng em cứ lo ngay ngáy chuyện anh sẽ đến gần bán kính năm mươi mét của hội trưởng đó... À mà còn một người nữa mà em không muốn anh liên quan đến hơn cả hội trưởng... nhưng so với hội trưởng thì có vẻ người đó gây ít tổn hại thực tế hơn...」

「Thôi đừng lo lắng quá Akiko. Anh cũng không phải là trẻ con nữa. Dù hội trưởng có nguy hiểm đến đâu, anh cũng tự bảo vệ được mình.」

「Ngây thơ! Anh hai quá ngây thơ! Vì anh không biết sự đáng sợ của người đó nên mới có thể nói ra những lời thản nhiên như vậy!」

「Nói vậy chứ... đã học cùng trường thì biết làm sao được.」

「Đúng là vậy, nhưng anh phải có ý thức hơn đi chứ! Rằng trong ngôi trường đó có một kẻ săn mồi đáng sợ, và anh chỉ là một con mồi đáng thương thôi! Một khi anh đã rơi vào tay người đó thì chỉ trong nháy mắt là 『chụp』 『ngoạm』 『nuốt chửng』 ngay thôi!」

「Rồi rồi, anh biết rồi. Anh sẽ cẩn thận.」

「...Ư ư ư, em lo quá. Lo lắng quá đi mất. Dù anh có cẩn thận đến mấy, nếu người đó thật sự ra tay thì anh cũng chẳng khác nào chú thỏ con bị diều hâu nhìn chằm chằm... Hừm, đã đến nước này thì trước khi anh bị hội trưởng đó ăn thịt! Em tự mình chén trước là thượng sách! Vậy nên anh hai, tối nay anh với em—」

「Đã đến lúc em nên nhận ra rằng kẻ săn mồi đáng sợ nhất đối với anh chính là em đó.」

「Đừng nói thế mà! Ít nhất là ngủ chung một tấm chăn thôi cũng được!」

「Không được, không được. Nào, chuẩn bị bữa ăn đi thôi. Anh còn bận học bài trước để quen với ngôi trường mới.」

「Cứu em đi mà! Em sẽ cam chịu chỉ cần anh đặt hai cái đệm cạnh nhau thôi!」

「À đúng rồi. Chắc anh cũng phải bắt đầu dọn dẹp vườn thôi.」

「Đặt cạnh nhau thôi! Thật sự là chỉ đặt cạnh nhau thôi mà! Em thề sẽ không làm gì hơn đâu! Thật đấy!」

「Từ khi chuyển nhà đến giờ vườn vẫn hoang tàn lắm. Chuyện đó quan trọng hơn việc học bài trước.」

「Ơ, anh hai lại phớt lờ em! Đáng ghét! Đây là hành vi bạo hành gia đình nghiêm trọng! Nếu anh cứ tiếp tục ngược đãi cô em gái đáng yêu này, cuối cùng anh sẽ phải ra tòa đó! Anh vẫn đồng ý sao?!」

「Akiko ơi. Anh để cái chổi tre ở đâu rồi nhỉ? Anh không tìm thấy.」

「...Hu hu... anh hai thật độc ác...」

Vậy đó, ghi chú trong đầu tôi hôm nay:

Nikaidou Arashi—có lẽ là đồng minh, nhưng cần đặc biệt chú ý.