Yêu anh trai thì có sao?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Catherine: The Novel

(Hoàn thành)

Catherine: The Novel

Ryo Kawakami

Trò chơi Catherine nay cuối cùng đã xuất hiện dưới dạng tiểu thuyết!

10 5

Catherine: Truyền thuyết về Rapunzel

(Hoàn thành)

Catherine: Truyền thuyết về Rapunzel

Kazuaki Emoto

Khi quá khứ, sự phản bội và những người phụ nữ giao nhau, câu trả lời nào đang chờ anh ở cuối mê cung của hiện thực và cơn mơ?

7 6

Thám tử giấc mơ Freud - Case File No 1: MUD MOLAN

(Hoàn thành)

Thám tử giấc mơ Freud - Case File No 1: MUD MOLAN

内藤了

“MUD MOLAN (Mad Moran)” – cái tên Freud đặt cho con quái vật trong giấc mơ. Những ai nhìn thấy nó đều lần lượt chết trong những cái chết bí ẩn.

8 14

Gods’ Games We Play

(Đang ra)

Gods’ Games We Play

Sazane Kei

Và thế là, cuộc Đấu Trí Đỉnh Cao giữa một chàng game thủ thiên tài, một cựu thần (tình cờ lại là một cô gái), và những người bạn chính thức bắt đầu!

8 3

Tình yêu của vị bác sĩ phẫu thuật thần kinh thiên tài tuôn trào - Tôi không thể khước từ được nữa ~ Ngọn lửa chiếm hữu bùng lên, và tôi đã được yêu thương đến tan chảy ~

(Hoàn thành)

Tình yêu của vị bác sĩ phẫu thuật thần kinh thiên tài tuôn trào - Tôi không thể khước từ được nữa ~ Ngọn lửa chiếm hữu bùng lên, và tôi đã được yêu thương đến tan chảy ~

滝井みらん

Lo lắng cho cô, Himuro chẳng màng giải thích mà đưa cô về căn hộ cao cấp của mình.“Những gì anh muốn, nhất định anh sẽ có được.

14 4

Tập 01 - Chương 7

Ngày 6 tháng 4 (Ngày thứ mười ba kể từ khi chung sống) (Một ngày trước lễ khai giảng)

“Nasuhara… à, ra là vậy. Có lẽ nào cô bé đó, chính là thiên kim tiểu thư của Tập đoàn Công nghiệp nặng Nasuhara đấy sao?”

Mấy ngày sau,

Khi Akito kể lại câu chuyện về chuyến tham quan học viện hôm trước, Ginbei đã thốt lên như thế.

“Hả? Tập đoàn Công nghiệp nặng Nasuhara? Thật sao?”

“Họ Nasuhara đâu phải là họ phổ biến đến mức gặp đâu cũng thấy. Mà đã là học sinh của một học viện danh giá như thế thì khả năng đó lại càng cao. Cậu còn nói rằng, theo quan sát của cậu, tiểu thư Anastasia kia rõ ràng toát ra khí chất của một nhân vật có địa vị, phải không?”

“À… ừ, đúng là vậy thật.”

Thế nhưng, Tập đoàn Công nghiệp nặng Nasuhara ư?

Cái tập đoàn khổng lồ chuyên sản xuất đủ loại sản phẩm công nghiệp, từ tàu vũ trụ cho đến con ốc vít của tay nắm cửa.

“Nếu đúng là như vậy thì Akito này, cậu đã có một người quen biết giá trị ngay cả trước khi nhập học rồi. Chẳng phải cậu rất may mắn sao?”

“Ưm… nhưng cũng chưa xác định được mà.”

“Kể cả cô bé đó không phải là thiên kim tiểu thư của một tập đoàn lớn có tiếng tăm đi nữa, thì người mà cậu gặp cũng đã đủ thú vị rồi. Rất tốt đó chứ. Tôi cũng ước gì được may mắn như cậu.”

“Chà… đúng là vậy. Con bé đó quả thực là một đứa chẳng khiến ai phải chán nản…”

Hơn thế nữa, phải nói là một đứa trẻ gây ra đủ loại rắc rối thì đúng hơn.

“Kết giao bằng hữu thì có ích hơn là tạo thêm kẻ thù, nhất là với địa vị của cậu bây giờ thì càng phải như vậy. Cuộc sống chung của cậu và em gái hiện đang dựa trên sự cân bằng mong manh về quyền lực giữa các gia tộc danh giá, là một mối quan hệ cực kỳ bất ổn. Cậu cần ý thức rõ hơn về điều đó. Hơn nữa, những người đứng về phía cậu cũng chẳng có mấy. Trừ em gái ra thì chỉ còn mỗi tôi đây thôi.”

“Ừm. Đúng là vậy nhỉ.”

“Tiểu thư Anastasia, chỉ cần cậu biết cách khéo léo xử sự thì chắc chắn sẽ trở thành một đồng minh đáng tin cậy. Đã có duyên như vậy rồi thì cậu nhất định phải giữ gìn cẩn thận. Không chỉ với cô ấy, mà cả với hội trưởng hội học sinh mà cậu kể hôm trước nữa.”

“Nikaido ư? Cô ấy đúng là có vẻ sẽ trở thành đồng minh, nhưng… đó là kiểu người khiến tôi cảm thấy nguy hiểm đến tính mạng hơn là đáng tin cậy đấy.”

“Thuốc độc mà biết chế ngự thì thành thuốc giải, còn nếu không thì vẫn chỉ là độc mà thôi. Biết rõ điều đó mà vẫn có thể nuốt cả thuốc giải lẫn độc vào bụng thì mới gọi là người đàn ông trưởng thành, đúng không? Nếu có thể lợi dụng được thì cậu nên lợi dụng tất cả.”

“Khoan đã, có lẽ đúng là vậy nhưng… chuyện đó không đơn giản đâu. Nếu tôi mà tùy tiện dây vào người đó thì chẳng khác nào ‘tìm xác thối lại thành xác thối’ cả. Tôi sợ mình lại bị cô ấy thao túng thì đúng hơn.”

“Trời đất. Cậu từng lừa gạt vô số người để có được địa vị như bây giờ, thế mà lại nói ra những lời như vậy thì tôi không muốn nghe chút nào đâu.”

Một tiếng thở dài qua điện thoại, "Phù."

Sau đó một lát,

“Akito. Cậu có định chấm dứt cuộc sống hiện tại ở đây không?”

“Hả?”

“Đối với tôi, cậu là một người quan trọng. Vì thế tôi đã chấp nhận và ủng hộ hành động của cậu. Nếu cần, tôi cũng đã đưa ra lời khuyên. Hơn hết, tôi muốn tôn trọng quyết định lớn lao mà cậu đã đưa ra lần này một cách tối đa. Vì vậy, tôi đã cố gắng hết sức để không phải nói ra điều này, nhưng… đây dường như là giới hạn của tôi rồi.”

Giọng của Ginbei, lúc nào cũng có vẻ trào phúng, hay nói cách khác là giữ một thái độ tự tin, thoải mái, bỗng trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết, chưa từng nghe thấy trước đây.

“Akito. Đây là lời khuyên cuối cùng của tôi. Cậu nên từ bỏ cuộc sống hiện tại đi. Thành thật mà nói, một cuộc sống như bây giờ không phù hợp với một người như cậu. Một cuộc sống mà phải nắm bắt chính xác các mối quan hệ lợi ích, rồi phải len lỏi qua các kẽ hở bằng sự thăng bằng khó khăn như đi trên dây ấy.”

“…………”

“Theo những gì tôi thấy, bản chất của cậu phù hợp với một cuộc sống bình dị, trồng rau chân vịt ở một nông trại nào đó. Việc được Takanomiya đón về ngay từ đầu có lẽ đã là khởi đầu cho sự bất hạnh của cậu… nhưng ngay từ bây giờ, vẫn có thể điều chỉnh lại con đường cuộc đời đã lạc lối đó. Chính cậu cũng tự nhận thức được điều này, phải không? Về bản chất thực sự của mình là gì.”

“…Chà, về chuyện đó thì không có gì để phản bác. Đúng là như vậy.”

“Hãy trở về đi, Akito. Bây giờ vẫn còn kịp. Hãy để Arisugawa lo cho cuộc đời của em gái cậu, còn cậu thì cứ tiếp tục dựa vào Takanomiya như trước đây. Chắc chắn sẽ có nhiều chuyện phiền phức, nhưng bù lại cũng không hề ít. Hơn nữa, cả Arisugawa lẫn Takanomiya đều không định ăn thịt anh em nhà cậu đâu.”

“Đúng là vậy. Thậm chí còn đối xử tốt nhất có thể ấy chứ.”

“Việc phải sống mà không liên lạc được, phải chịu cảnh cắt đứt mối quan hệ ruột thịt, chắc chắn đã là nỗi đau cho hai anh em cậu. Chắc chắn hai anh em đã khao khát được giao tiếp với nhau đến nhường nào, điều đó không khó để tưởng tượng. Nhưng cơn khát đó cũng đã phần nào được xoa dịu bởi cuộc sống chung gần đây. Sau chuyện lần này, Takanomiya và Arisugawa chắc hẳn sẽ phải xem xét lại cách đối xử với hai anh em cậu, và việc đàm phán để yêu cầu cải thiện đãi ngộ cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều. Dù vậy, việc hai anh em cậu phải xa cách một lần nữa vẫn không thay đổi, nhưng… chắc chắn sẽ không còn là cảnh bặt vô âm tín như trước đây nữa.”

“Đúng là có thể như vậy.”

“Và không cần phải nói thêm, nhưng tôi vẫn muốn nhấn mạnh. Tôi nói những điều này không phải vì Takanomiya hay Arisugawa yêu cầu đâu.”

“Tôi biết mà, Gin. Như cậu nói, hoàn toàn không cần phải nói thêm nữa.”

“Vậy tôi hỏi lại lần nữa.”

Sau một thoáng ngập ngừng.

“Akito. Cậu có định từ bỏ cuộc sống hiện tại và quay về đây không?”

“Không.”

Khi thốt ra câu trả lời đó, Akito không hề có một chút do dự nào.

“Tôi không định từ bỏ cuộc sống hiện tại, cũng không định quay về đó. Đúng như cậu nói, hành động lần này là một quyết định lớn lao theo cách của tôi. Giờ đây tôi không có ý định rút lại hay giương cờ trắng. Tôi sẽ không bao giờ xem nhẹ quyền được sống cùng gia đình thân yêu. Việc bị người ngoài sắp đặt mà phải xa cách em gái thì tôi chịu đựng đủ rồi. Cho dù việc thực hiện quyền này có kéo theo rắc rối đến đâu, tôi cũng sẽ dùng hết trí tuệ và năng lực của mình để giải quyết. Và nhất định sẽ bảo vệ quyền lợi của mình đến cùng. Gin, lời khuyên của cậu rất đúng đắn, và nếu ở vị trí ngược lại, tôi cũng sẽ khuyên cậu như vậy. Nhưng lần này thì tôi không thể nghe theo.”

“Cậu nhất định phải làm vậy sao?”

“Nhất định phải làm vậy.”

“Hành động lần này của cậu, tuy thành công nhưng hơi mạnh bạo, lẽ ra có cách làm hợp lý hơn, ít gây xung đột hơn. Dù tốn thời gian hơn một chút, tôi tin rằng có cách để mọi chuyện êm đẹp hơn. Và dù có hơi vòng vèo, nhưng vẫn còn những con đường để thực hiện các phương pháp đó… Cậu biết điều đó mà vẫn quyết tâm sao?”

“Xin cậu hãy từ bỏ đi, Gin. Riêng chuyện này, tôi sẽ giữ vững lập trường của mình.”

“…Vậy à.”

Nói rồi, người bạn im lặng ở đầu dây bên kia.

“Gin.”

“…Gì vậy?”

“Cậu giận tôi à?”

“Sao cậu lại nghĩ vậy?”

“À. Vì cậu chẳng nói gì cả.”

“Không cần lo lắng. Tôi chỉ đang cố nén tiếng cười thôi.”

“À… không, thế thì được rồi. Dù sao cậu cũng là một trong những người mà tôi ít muốn làm phật ý nhất trên đời này mà.”

“Nếu nghĩ vậy thì cậu nên để ý hơn một chút thì phải… Thôi được rồi, không sao đâu. Tôi đúng là có phần ngán ngẩm với sự cứng đầu của cậu, nhưng không hề giận. Câu trả lời của cậu nằm trong dự đoán của tôi, và hơn thế nữa, nó cũng đúng như tôi kỳ vọng.”

“Hả? Ý cậu là sao?”

“Ý tôi là, nếu cậu có một chút nào đó lung lay trước đề nghị của tôi, thì tôi đã định dùng vũ lực để ngăn cậu lại. Cái cuộc sống chung liều lĩnh của cậu ấy.”

“…Ghê thật đấy.”

Chắc là anh ta thật sự có ý định đó.

Sarutobi Ginbei Haruomi là người như vậy, và thực tế là Akito cảm thấy anh ta có thể làm được thật.

“Tôi mừng vì cậu vẫn là một người đàn ông kiên định, có chính kiến rõ ràng. Chỉ có như vậy mới xứng đáng là người đàn ông mà tôi nhìn nhận.”

“Gì thế. Lại chiêu ‘khen cho chết’ à? Chiêu đó không có tác dụng với tôi đâu nhé?”

“Nhưng tôi vẫn nghe thấy qua điện thoại là cậu đang đỏ mặt và đảo mắt kìa.”

“Im đi!”

“Hahaha… Thôi được rồi, tôi yên tâm rồi. Có ý chí mạnh mẽ như vậy thì không sao cả. Cho dù sau này có gặp khó khăn đến đâu, Akito nhất định sẽ vượt qua được thôi.”

“Đó là một dự đoán quá lạc quan đối với cậu đấy, Gin. Thật ra tôi nghĩ rằng viễn cảnh tương lai không hề tươi sáng chút nào.”

“Không. Nhất định sẽ ổn thôi.”

Người bạn của Akito khẳng định một cách kỳ lạ.

“Vậy thì tạm biệt Akito nhé. Sắp tới tôi sẽ đến gặp cậu. Hãy giữ gìn sức khỏe nhé.”

***

“…Ôi trời.”

Tại căn phòng 2LDK quen thuộc trong khu ký túc xá tồi tàn bảy mươi năm tuổi,

Kết thúc cuộc gọi với bạn bè, Akito thở dài một hơi rồi đổ người xuống chiếu.

“Không biết tâm trạng của Gin có tốt hơn một chút chưa nhỉ…?”

Sarutobi Ginbei Haruomi là một người đàn ông luôn giữ nụ cười nửa miệng, vẻ ngoài có phần kiêu ngạo. Ngay cả Akito, người đã quen biết anh ta khá lâu, cũng chưa từng thấy anh ta nổi giận hay lớn tiếng lần nào.

Nhưng cũng chính vì quen biết lâu như vậy, Akito mới hiểu.

Mặc dù giọng nói và ngữ điệu vẫn hoàn toàn bình thường, nhưng… kể từ vụ chuyển nhà của Akito, thang đo cơn giận của Ginbei đã vượt quá mức quy định.

Trên thực tế, chính anh ta cũng đã từng nói ra điều đó.

Mỗi khi Akito hỏi ý kiến, anh ta đều trả lời nghiêm túc, và khi được nhờ giúp đỡ, anh ta luôn sẵn lòng hợp tác.

Nhưng điều đó không có nghĩa là cơn giận của anh ta đã nguôi ngoai.

Đơn giản là Sarutobi Ginbei Haruomi luôn kiểm soát cảm xúc và hành động của mình một cách điềm tĩnh, và anh ta luôn đưa ra lựa chọn tối ưu trong từng hoàn cảnh.

Akito thường chẳng thể làm gì bằng Ginbei, nhưng riêng về điểm này, anh thực sự luôn phải há hốc mồm kinh ngạc.

Lạnh lùng đến tột cùng, nhưng lại nhiệt huyết hơn bất cứ ai.

Chính vì người bạn như vậy mà Akito mới không ngừng bận tâm.

Khi nào thì anh ta sẽ hết giận?

Làm thế nào để anh ta hết giận?

Hiện tại Akito có vô số điều phải lo lắng, nhiều đến mức nghĩ thôi cũng thấy nực cười. Nhưng việc diễn biến tâm trạng của người bạn ít ỏi kia lại là mối bận tâm lớn nhất của anh khiến anh cảm thấy “có gì đó không ổn”.

Không phải sao, cái gã đó, anh ta thực sự có những lúc chẳng biết sẽ làm gì cả.

À mà đúng thật chứ? Akito đã tiến hành chuyện lần này một cách bí mật, không hề bàn bạc với ai, một hành động thiếu tình bạn. Dù vậy, Ginbei vẫn hứa sẽ giữ vững tình bạn không thay đổi. Nhưng mượn lời của chính Ginbei mà nói thì “giận và tha thứ là hai chuyện khác nhau”.

Ưm…

Akito định mang chiếc bánh yêu thích của anh ta đến để gặp mặt một lần, nhưng có lẽ tốt hơn hết là nên gửi bánh đến ngay lập tức? Akito không nghĩ anh ta thích sự nịnh nọt lộ liễu, nhưng hiện tại anh cũng chẳng thể làm gì hơn ngoài điều đó…

“Anh hai. Anh gọi điện xong chưa ạ?”

Và,

Tiếng em gái cất lên.

Từ căn phòng bên cạnh.

Em ấy đã tinh ý tránh mặt một lúc, để Akito thoải mái dùng điện thoại ở phòng khách.

“À, anh xin lỗi. Được rồi, em vào đi.”

Akito nằm trên sàn mà trả lời.

Anh biết mình đang lôi thôi, nhưng cuộc nói chuyện với bạn đã khiến anh không ít mệt mỏi.

Nếu ở Takanomiya mà làm trò này thì chắc chắn sẽ không yên đâu, nhưng đây là em gái, người thân duy nhất vô song của anh. Trong những lúc như thế này thì chắc được bỏ qua thôi, nghĩ vậy thì…

“!”

Akito giật mình bật dậy.

Em gái anh, đang ngồi quỳ đoan trang trong bộ kimono lạ lẫm, xuất hiện phía sau cánh cửa mở.

“────”

Không nói một lời, cô bé cúi chào.

Từ từ, nhẹ nhàng tiến lên, vượt qua ngưỡng cửa, và khẽ khàng đóng cửa lại.

Đến gần bên Akito, cô bé lại cúi chào một lần nữa.

“………… Cái gì thế. Sao tự nhiên em lại mặc đồ này rồi làm dáng nghiêm túc vậy?”

“Anh ngạc nhiên không?”

Akito nhìn em gái đang ngẩng mặt lên rồi thè lưỡi ra,

“Tất nhiên là anh ngạc nhiên rồi. Thật sự là một cú bất ngờ đấy. Không phải mấy bộ kimono đó em để hết ở nhà Arisugawa rồi sao?”

“Vâng, em cũng định vậy ạ. Nhưng Shoko-san cứ nhất quyết bảo ‘Ít nhất là bộ này’, không chịu nghe em. Nên em đành mượn một bộ duy nhất thôi.”

“Ồ. Vậy à.”

Nghĩ lại thì, đây là lần đầu tiên Akito nhìn thấy em gái mình đoan trang đúng mực như vậy. Sáu năm trước, Akito chỉ nhìn thấy em gái mặc kimono vào những dịp như Shichi-Go-San (Lễ trưởng thành cho trẻ em 3, 5, 7 tuổi).

“Đẹp đấy chứ. Rất hợp với em.”

“He he he. Em cảm ơn anh ạ.”

“…Thế nào? Anh đã hiểu nguồn gốc của bộ đồ rồi, nhưng tại sao em lại làm vậy?”

“Đây là cái gọi là ‘bắt đầu từ hình thức’ ạ. Em muốn truyền đạt cảm xúc của mình một cách chính xác nhất có thể.”

“Hửm?”

“Hơn nữa, ngày mai là lễ khai giảng rồi. Em nghĩ đây là một dấu mốc quan trọng… Và hơn hết, em sợ rằng nếu cứ trì hoãn mãi thì sẽ không bao giờ có cơ hội nói ra mất.”

Nói rồi,

Em gái anh quỳ gối, đặt ba ngón tay xuống đất và cúi đầu, làm một lễ nghi trang trọng.

“Anh hai. Em thật sự cảm ơn anh về chuyện lần này. Với tư cách là một người em gái – không, hơn thế nữa, là một con người. Em xin chân thành và sâu sắc cảm ơn anh ạ.”

“…Cái gì thế.”

Akito giật mình trước cái gáy trắng ngần thấp thoáng sau cổ áo.

Anh cố giấu đi sự ngượng ngùng bằng một nụ cười khổ, rồi mở lời một cách bình thản nhất có thể.

“Đúng là một đứa kỳ lạ. Mới thấy mặc đồ lạ lùng, giờ lại tỏ ra nghiêm túc như vậy. Em sao thế thật sự? Cảm ơn vì chuyện gì vậy?”

“Là vì anh đã đưa em ra khỏi nhà Arisugawa. Là vì anh đã sống cùng em như thế này. Là vì anh đã nuôi dưỡng em với tư cách là người chủ gia đình – đó ạ.”

“A ha ha. Gì chứ, chuyện cỏn con đó thôi sao.”

Akito bật cười nhẹ nhàng, nhìn em gái vẫn đang cúi gằm mặt.

“Đó là chuyện đương nhiên mà? Chẳng có lý do gì để em phải cảm ơn anh cả. Em là em gái anh, là người thân duy nhất của anh trên đời này mà.”

“Không phải cứ là người thân thì có thể vô điều kiện, vô hạn nhận được ân huệ đâu ạ. Hơn nữa, những gì anh hai đã làm cho em vất vả đến nhường nào… Em dù sao cũng từng là người của nhà Arisugawa cho đến tận mấy hôm trước, nên em nghĩ em hiểu rất rõ.”

“Em ngẩng mặt lên đi.”

“Em không ngẩng. Mười ba ngày kể từ khi chúng ta bắt đầu sống chung – cho đến tận hôm nay, em vẫn chưa thể nói lời cảm ơn một cách đàng hoàng. Cho đến khi em có thể truyền đạt hết lòng biết ơn của mình, em sẽ không ngẩng đầu lên.”

…Thật là.

Akito thở dài trong lòng.

Hết cách rồi. Đã đến nước này thì cứ để em gái làm theo ý nó vậy.

Akito nghĩ rằng món nợ mà anh đã để em gái mình chờ đợi sáu năm trời còn lớn hơn nhiều so với những gì anh có thể làm được cho em ấy trong sáu năm. Nhưng có lẽ, cách giải thích của em gái anh khác hẳn với anh.

“…Và, thực ra thì…”

Giọng em gái khẽ run lên, cô bé như cố nặn từng lời,

“Em còn phải xin lỗi anh hai nữa.”

“Xin lỗi à, xin lỗi về chuyện gì?”

“Là vì em đã nghi ngờ anh.”

“Nghi ngờ à?”

“Vâng. Sáu năm trước, khi chúng ta chia xa. Anh hai đã nói với em, đúng không ạ? Rằng một ngày nào đó anh nhất định sẽ đưa em về, hãy tin anh và ngoan nhé.”

“Ừm. Anh có nói vậy.”

“Tất nhiên lúc đầu em không hề nghi ngờ gì cả. Em nghĩ rằng lời anh hai nói không thể sai được, chắc chắn anh sẽ đến đón em ngay thôi.”

Không chỉ là ngữ điệu.

Nếu nhìn kỹ, đôi vai gầy của em gái anh.

Đang run lẩy bẩy, như một đứa trẻ sợ sấm sét.

“Nhưng một tháng trôi qua, rồi nửa năm, rồi một năm. Rồi lại hai năm, ba năm, bốn năm. Lúc đó em cũng không còn là trẻ con nữa, em bắt đầu phân biệt được chuyện có thể làm và không thể làm. Em cũng dần hiểu ra gia tộc Arisugawa và Takanomiya là nơi như thế nào, anh hai không những không đến đón em mà còn không đến gặp em, thậm chí ngay cả thư từ cũng không thể trao đổi bình thường.”

“…………”

“Thời gian đầu, ngày nào em cũng chỉ nghĩ đến anh hai. Thế mà rồi, em chợt nhận ra có những ngày em không hề nghĩ đến anh hai. Mỗi lần nhận ra điều đó, em lại có cảm giác máu khắp người chảy ngược, buồn bã không thể tả, rồi khó chịu vô cùng. Hơn nữa, Kiyotsugu-san và Shoko-san, dù nghiêm khắc nhưng đối xử với em rất tốt. Em bắt đầu nghĩ rằng có lẽ mình cứ thế trở thành người của Arisugawa, rồi cả đời không gặp được anh hai cũng đành chịu thôi. Nhưng em lại ghét bản thân mình vì đã nghĩ như vậy, thực sự, thực sự rất lo lắng, rất bất an, rất cô đơn…”

“Akiko.”

“Vâng.”

“Em khóc đấy à?”

“Em không khóc ạ.”

“Gức.”

Tiếng sụt sịt mũi.

“Em khóc rồi đấy thôi.”

“Em không khóc mà!”

“Mọi chuyện qua rồi. Tất cả mọi thứ.”

Akito từng chữ, từng chữ chậm rãi nói với em gái vẫn đang giữ tư thế nghiêm trang.

“Tất nhiên là mọi chuyện chưa hoàn toàn giải quyết, nhưng hiện tại em đang ở đây, và anh cũng đang ở đây. Đó là tất cả, bất kể đã có chuyện gì xảy ra để đến được đây. Em không nghĩ vậy sao?”

“Em nghĩ vậy. Em nghĩ vậy ạ, nhưng mà…”

“Hơn nữa, nếu Akiko xin lỗi thì anh cũng phải xin lỗi.”

“Hả?”

Em gái anh suýt ngẩng đầu lên, rồi lại vội vàng cúi xuống.

“Ý anh là sao ạ?”

“Anh cũng lo lắng và bất an không kém gì em cả. Anh tự hỏi liệu em có thật sự chờ đợi anh không. Dù sao thì ngay cả những bức thư ít ỏi chúng ta trao đổi cũng đều bị kiểm duyệt, nên anh không có cách nào thực sự xác nhận ý muốn của Akiko cả. Vì vậy, ngay cả khi anh đã sẵn sàng đến đón em sau sáu năm, anh vẫn không thể chắc chắn. Liệu Akiko có thật sự chờ anh không – liệu anh đến đón em bây giờ có làm phiền em không – liệu Akiko đã bắt đầu cuộc sống của một người Arisugawa, và anh đã không còn vai trò gì nữa không – anh đã nghĩ như vậy đó.”

“Không đời nào! Làm gì có chuyện đó chứ!”

Em gái anh hét lên, mạnh mẽ ngẩng đầu.

Nhưng ngay lập tức, cô bé lại chợt nhận ra và nghiêm trang trở lại,

“Anh hai. Em đã sống chỉ tin vào một điều duy nhất, đó là một ngày nào đó anh hai sẽ đến đón em. Những kỷ luật nghiêm khắc, vô số buổi học thêm, những bài học khó nhằn, tất cả mọi thứ. Em đã nghĩ rằng anh hai đang dõi theo từ xa, nên em mới có thể cố gắng được. Em đã giữ đúng lời anh hai dặn dò – và em muốn một ngày nào đó, anh hai sẽ nhìn thấy thành quả cố gắng của em.”

“Ừm. Vậy à.”

“Anh hai. Em đã giữ lời hứa chưa ạ? Em có ngoan đúng như lời anh hai dặn không ạ…?”

“Tất nhiên rồi.”

Akito gật đầu không một chút do dự.

“Em đã giữ đúng lời anh dặn dò. Em đã nghe lời và trở thành một đứa trẻ ngoan.”

“Thật sự…?”

“Anh thực sự nghĩ vậy. Từ tận đáy lòng, không hề khoa trương. Và một người như em, anh vô cùng tự hào. Bây giờ em còn là em gái đáng tự hào của anh hơn cả trước đây rất nhiều. Hơn nữa…”

“Hơn nữa?”

“Hơn cả trước đây rất nhiều, em đã trở nên xinh đẹp hơn.”

“Bùm!”

Akito cảm giác như nghe thấy tiếng tượng thanh đó.

“Na… na… na…”

Lập tức đỏ bừng cả tai – em gái anh vẫn giữ nguyên tư thế quỳ gối, giọng nói run rẩy.

“Anh nói cái gì vậy ạ!?”

“Hả?”

Vì lý do nào đó Akito bị mắng mà không hiểu chuyện gì.

“Nói cái gì là sao. Em vẫn luôn đòi anh nói vậy mà? Kiểu như ‘Anh hãy nói em đẹp đi’ hay ‘Anh hãy nói em dễ thương đi’ ấy.”

“Vâng, đúng là vậy nhưng mà!”

“Anh thực sự thấy em xinh đẹp hơn mà. Hơn sáu năm trước rất nhiều. …À mà, hay là Akiko thấy không phải vậy sao?”

“Không ạ! Không hề! Em đã không lơ là việc chăm sóc bản thân để lúc nào cũng sẵn sàng gặp anh hai mà!”

“Vậy thì tốt rồi còn gì. Cứ thành thật nhận lời khen đi chứ.”

“Ưm, em thì có vui đấy nhưng mà… những lời khen bất ngờ như vậy thì làm em khó xử lắm ạ!”

Đúng là một đứa trẻ khó chiều.

“Thôi được rồi, dù sao thì cũng là như vậy. Giờ thì em ngẩng mặt lên đi chứ?”

“Em không ngẩng!”

“Gì vậy. Vẫn chưa hài lòng à? Lời cảm ơn và lời xin lỗi anh đã nghe đủ rồi mà? Còn phải làm gì nữa em mới hài lòng đây?”

“Không ạ, chỗ đó thì em đã hài lòng rồi nhưng!”

“Thế thì sao. Tại sao em không ngẩng mặt lên?”

“Là, là tại vì em xấu hổ chứ còn gì nữa!”

Giọng em gái gần như là tiếng hét thất thanh.

“Mặt em đỏ bừng đến mức không cần nhìn gương cũng biết, rồi lại còn vui quá mà cứ cười tủm tỉm một cách khó coi – cái mặt như thế này thì em tuyệt đối không thể cho người khác thấy được. Nhất là trước mặt anh hai, có chết em cũng không muốn để anh nhìn thấy.”

“Thế thì có sao đâu. Chúng ta là hai anh em ruột thịt duy nhất trên đời này mà? Em vẫn luôn nói là ‘anh em trong nhà mà giấu giếm thì!’ mà phải không. Em lại là người giấu anh sao?”

“Cái đó, cái đó với chuyện này khác…”

“Anh muốn nhìn lắm chứ, khuôn mặt của em lúc này.”

“…………Ư… ưm…”

Vẫn úp mặt xuống, cô bé phát ra tiếng cằn nhằn đầy oán trách.

Rụt rè, chậm chạp. Em gái ngẩng mặt lên.

“…………”

Cô bé cau mày hình chữ bát, cắn chặt môi. Thu vai lại như một đứa trẻ sắp bị phạt.

Mặt cô bé đúng như lời tự thú, đỏ bừng, đỏ tươi đến tận vành tai và cả phần cổ.

Ánh mắt cô bé lạc lõng khắp nơi, như muốn nói “tôi chết cũng không nhìn anh hai đâu”.

—À.

Đúng rồi.

Quả nhiên là vậy.

“Này Akiko.”

“Dạ, dạ…?”

“Đáng yêu lắm, cực kỳ đáng yêu. Đối với anh, em là cô gái đáng yêu nhất trên thế giới.”

“Rầm.”

“Xìu.”

Với những tiếng tượng thanh đơn giản mà lại hoàn toàn phù hợp,

Em gái anh ngã nhào về phía trước.

“Akiko?”

“…………”

“Này Akiko~. Này Akiko~.”

“…………”

Không có tiếng trả lời. Chỉ như một cái xác mà thôi.

“Đúng là một đứa trẻ vô phương cứu chữa mà…”

Chắc là vì quá xấu hổ mà đã thăng thiên rồi.

Thôi kệ vậy.

Nhìn làn da em ấy đỏ hơn cả lúc nãy, như thể đang thách thức giới hạn của loài người, thì việc em ấy úp mặt xuống như bây giờ mà không để anh nhìn thấy chắc chắn là tâm nguyện của em ấy.

Tuy nhiên, mình cũng phải tự kiểm điểm bản thân mới được.

Vừa rồi hơi quá đà. Không được, không được.

“…Mặc dù nói vậy, nhưng Akiko đã thể hiện một khía cạnh đáng yêu của mình. Nếu mình không làm gì cả thì cũng có phần bất lịch sự… nhỉ?”

Akito lẩm bẩm một mình, chẳng cần ai nghe.

Và anh quyết định tạm thời chiêm ngưỡng hình ảnh em gái mình, người mà trong manga có lẽ sẽ đang “phì” khói bốc lên ngùn ngụt.

Anh nghĩ, chừng đó chắc vẫn nằm trong giới hạn cho phép.