Yêu anh trai thì có sao?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Catherine: The Novel

(Hoàn thành)

Catherine: The Novel

Ryo Kawakami

Trò chơi Catherine nay cuối cùng đã xuất hiện dưới dạng tiểu thuyết!

10 5

Catherine: Truyền thuyết về Rapunzel

(Hoàn thành)

Catherine: Truyền thuyết về Rapunzel

Kazuaki Emoto

Khi quá khứ, sự phản bội và những người phụ nữ giao nhau, câu trả lời nào đang chờ anh ở cuối mê cung của hiện thực và cơn mơ?

7 6

Thám tử giấc mơ Freud - Case File No 1: MUD MOLAN

(Hoàn thành)

Thám tử giấc mơ Freud - Case File No 1: MUD MOLAN

内藤了

“MUD MOLAN (Mad Moran)” – cái tên Freud đặt cho con quái vật trong giấc mơ. Những ai nhìn thấy nó đều lần lượt chết trong những cái chết bí ẩn.

8 14

Gods’ Games We Play

(Đang ra)

Gods’ Games We Play

Sazane Kei

Và thế là, cuộc Đấu Trí Đỉnh Cao giữa một chàng game thủ thiên tài, một cựu thần (tình cờ lại là một cô gái), và những người bạn chính thức bắt đầu!

8 3

Tình yêu của vị bác sĩ phẫu thuật thần kinh thiên tài tuôn trào - Tôi không thể khước từ được nữa ~ Ngọn lửa chiếm hữu bùng lên, và tôi đã được yêu thương đến tan chảy ~

(Hoàn thành)

Tình yêu của vị bác sĩ phẫu thuật thần kinh thiên tài tuôn trào - Tôi không thể khước từ được nữa ~ Ngọn lửa chiếm hữu bùng lên, và tôi đã được yêu thương đến tan chảy ~

滝井みらん

Lo lắng cho cô, Himuro chẳng màng giải thích mà đưa cô về căn hộ cao cấp của mình.“Những gì anh muốn, nhất định anh sẽ có được.

14 4

Tập 01 - Chương 8

Ngày 7 tháng 4 (Ngày thứ 14 sống chung) (Ngày khai giảng)

Nào.

Nên nói là "cuối cùng" hay nên nói là "rốt cuộc"?

Ngày mà, theo một nghĩa nào đó, tôi đã mong chờ, nhưng theo một nghĩa nào đó khác, tôi lại không hề muốn nó đến. Cuối cùng cũng đã tới.

Học viện Thánh Liliana. Hôm nay là ngày khai giảng long trọng.

"...Ừm"

Ở trước tấm gương đặt ở lối vào căn ký túc xá tồi tàn 70 năm tuổi.

Tôi đã đứng ngắm nghía bản thân nãy giờ rồi.

"Sao mà cứ thấy thế nào ấy nhỉ, không hiểu lắm. Không biết có hợp không nữa."

Vừa nghiêng đầu, tôi vừa xoay nửa vòng sang trái.

Rồi lại xoay một vòng sang phải.

Sau khi đã kiểm tra kỹ lưỡng cơ thể mình từ đầu đến chân, tôi thở dài khe khẽ.

"Không được. Sao mà cứ thấy lóng ngóng thế nào ấy... Trước giờ mình có mặc kiểu quần áo này bao giờ đâu."

Ấy là bởi vì, bộ đồng phục nam của Học viện Thánh Liliana là kiểu áo gakuran cổ kính. Vì sử dụng loại vải dày dặn nên xét về độ bền thì rất tuyệt vời, nhưng cũng chính vì vậy mà nó khá kén người mặc.

Nói thẳng ra thì, một thằng người tầm vóc trung bình như tôi mà mặc vào, trông cứ kiểu "lố" quá ấy.

Không, phải nói thẳng ra mới được.

Bộ đồng phục này, hoàn toàn không hợp với tôi chút nào.

Tôi, hoàn toàn bị bộ đồng phục này "nuốt" mất rồi.

Á chà, thất bại quá đi mất.

Nếu biết thế này, lẽ ra mình nên chuẩn bị trước từ lâu rồi. Chẳng hạn như mặc đồng phục ngủ luôn chẳng hạn... À thì, mấy đứa sinh viên đi tìm việc làm cũng hay làm thế mà. Kiểu như là, để tạo cảm giác "quen thuộc" với bộ com lê, để gây ấn tượng tốt với nhà tuyển dụng ấy.

Ừm. Tệ rồi đây.

Dù sao thì Học viện Thánh Liliana cũng là một ngôi trường danh giá có tiếng.

Nơi tập trung đầy những cậu ấm cô chiêu, một ngôi trường danh giá lâu đời.

Hơn nữa, em gái tôi còn là thư ký hội học sinh của trường. Một học sinh có vị trí hẳn hoi.

Tôi không thể để bản thân mình trông thảm hại được.

Tôi đã biết được điều này khi còn được Takano chăm sóc... Những người thuộc tầng lớp thượng lưu, họ rất coi trọng thể diện. Nếu hành vi của tôi bị đánh giá không tốt, thì nó sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến danh tiếng của em gái tôi.

Nếu có dù chỉ một chút khả năng làm ảnh hưởng đến vị trí của em ấy. Tôi phải dập tắt nó ngay lập tức.

"Này, Akiko~"

Thế nên, tôi quyết định gọi chính chủ ra xem sao.

Bộ dạng không hợp đồng phục của tôi, liệu có thể chấp nhận được không. Tôi rất muốn xin ý kiến của em ấy.

"Akiko~? Này. Ra đây anh nhờ chút."

"..."

"Akiko~?"

Tôi gọi em gái tôi ở trong phòng, nhưng không thấy em ấy trả lời.

"Này nhanh lên nhanh lên. Anh không có nhiều thời gian đâu, biết là em cũng bận nhưng mà ra đây anh nhờ chút thôi mà."

"..."

Vẫn không có ai trả lời.

Lạ thật. Mọi khi dù có bận đến đâu đi chăng nữa, chỉ cần tôi gọi là em ấy sẽ chạy ra ngay. Chẳng lẽ em ấy cũng đang lúi húi chuẩn bị đi học à.

Trong khi tôi đang nghiêng đầu suy nghĩ như vậy.

"...Anh à."

Có tiếng nói từ phía cửa. Một giọng nói nhỏ như tiếng muỗi vo ve.

"Thật ra em có một chuyện giấu anh."

"Hả?"

Tôi ngơ ngác trước lời thú nhận bất ngờ.

"Chuyện gì mà giấu anh? Mà, có nhất thiết phải nói bây giờ không? Anh đang khá là vội đấy."

"Dù sao thì rồi cũng sẽ lộ ra thôi mà."

Giọng của em gái tôi, có vẻ như là sự cam chịu sau khi bị dồn vào đường cùng.

"Em biết là sẽ có ngày phải nói ra... Nhưng em đã kéo dài nó đến tận hôm nay. Nếu anh muốn cười vì sự nhút nhát của Akiko này, thì cứ cười đi cũng được."

"Không. Anh còn chẳng biết em đang nói về cái gì cơ."

"Chuyện rất quan trọng. Rất, rất quan trọng."

Chuyện gì thế này?

Tôi bỗng nhiên cảm thấy bất an.

Vừa coi thường rằng chắc chắn em gái tôi chẳng có chuyện gì to tát, nhưng vừa không thể bình tĩnh khi nghe thấy giọng nói nghiêm túc đến vậy.

"Này này. Đừng có dọa anh thế chứ. Trông thế thôi chứ anh nhát gan lắm đấy, bị dọa thế này tim anh teo hết cả lại mất."

"Em xin lỗi. Nhưng đây là chuyện mà em phải thú nhận với anh với tâm trạng như thể nhảy khỏi sân khấu Kiyomizu vậy. Mong anh tha thứ cho em."

"Nghe có vẻ chẳng lành gì rồi đây... Hay là em ra đây nói chuyện đi? Không nhìn thấy mặt em anh khó nói chuyện lắm."

"...Em hiểu rồi."

Một cách rụt rè.

Tôi thấy em gái mặc đồng phục từ trong phòng đi ra - nhưng vừa ló mặt ra em ấy đã vội thụt lại như một con cá nhỏ bị kẻ thù tấn công.

"Akiko?"

"...Anh à."

"Gì?"

"...Anh... Anh có cười không?"

"Hả? Cười? Sao lại cười?"

"Sao cũng được ạ. Tóm lại là anh hứa với em đi. Nhất định không được cười đấy."

"À... Ừ, thì anh không cười là được chứ gì."

Chuyện gì thế này? Sao em ấy lại bảo mình đừng cười?

Rốt cuộc em ấy định thú nhận điều gì với mình đây?

"Nhất định phải hứa đấy nhé...?"

Em ấy nói như van xin, giọng gần như lạc đi.

Rồi em ấy rụt rè bước ra.

"...?"

Tôi nghiêng đầu.

Hả?

Gì vậy?

Sao em ấy lại lo lắng đến thế?

Có gì lạ đâu, cũng chẳng có gì đáng cười cả.

Nếu phải kể ra thì, hôm nay em gái tôi đeo kính và hớt mái lên... À không, chắc không phải chuyện đó đâu nhỉ? Đúng là đây là lần đầu tiên tôi thấy em ấy đeo kính thật, nhưng chẳng lẽ...?

"Em, em biết rồi, em biết thừa là chẳng hợp gì cả."

Mặt đỏ bừng, em ấy ngoảnh mặt đi.

Có vẻ như rất khó chịu, em ấy bồn chồn cả người.

"Nếu được thì em muốn giấu chuyện này cả đời. Nhưng ở trường ai cũng biết em đeo kính cả. Có giấu cũng chẳng giấu được nữa rồi."

"... Akiko."

"Dạ, vâng."

"Mắt em kém à?"

"Vâng. Dạo này tự nhiên kém đi..."

Em ấy tỏ vẻ rất buồn.

"Thật ra cái kính này độ còn hơi thấp ấy chứ, nhưng mà làm tròng dày hơn nữa thì trông càng kỳ cục nên em chỉ dám để đến thế này thôi."

"... "

"À, em xin lỗi. Chắc là em đòi hỏi quá đáng rồi nhỉ. Ai mà chẳng cười khi nhìn thấy cái bộ dạng kỳ quặc này... Em xin lỗi anh, anh cứ cười đi cũng được ạ. Chứ anh cố nhịn cười thế này em thấy áy náy lắm."

"À. Hay là này nhé."

Thấy em gái tôi vừa cười gượng gạo vừa tự chế giễu bản thân, tôi quyết định nói với em ấy một điều hoàn toàn chính xác.

"Trông có kỳ quặc gì đâu? Mà là trông hợp lắm ấy chứ?"

"Xạo đó anh!"

Em ấy rơm rớm nước mắt trừng mắt nhìn tôi.

"Thôi đi, anh không cần phải an ủi em đâu. Bởi vì, rõ ràng là có một cái vật thể lạ lùng đang bám trên mặt em thế này, mà lại bảo là không kỳ quặc... Sao có chuyện đó được chứ."

Thất lễ quá đấy.

Xin lỗi những người đeo kính trên cả nước đi nhé.

"Nếu em ghét kính đến thế thì sao không đeo kính áp tròng?"

"Em không làm được. Em không dám cho dị vật vào mắt đâu."

"Mà này, trước mặt anh em có đeo kính bao giờ đâu. Sao em sống nổi hay thế? Chắc là vất vả lắm nhỉ?"

"Từ trước đến nay em đã cố gắng để mọi người không phát hiện ra rồi. Em tập giả vờ như là mình nhìn thấy mọi thứ rõ ràng đấy."

"Đúng là tốn công vô ích thật... Mà thôi bỏ đi. Này, bộ đồng phục này của anh. Anh đang thấy nó không hợp với anh chút nào cả, em nghĩ anh nên làm gì?"

"? Chẳng có gì đâu mà? Em thấy nó hợp với anh lắm đấy."

"Thật á? Anh chẳng thấy thế chút nào cả."

"Câu hỏi của anh thật ngớ ngẩn. Anh trai em mà, mặc gì mà chẳng đẹp."

"... "

Ừm.

Có lẽ nhờ cô em gái cuồng anh này tư vấn là không ổn rồi. Hơn nữa, gu thẩm mỹ của em ấy có vẻ cũng không hợp với mình lắm.

"Mà thôi, bỏ qua chuyện đó đi. Anh vẫn thấy em đáng yêu lắm đấy? Khi đeo kính ấy."

"Thôi đi anh. Em từ bỏ rồi. Dù anh có bảo em "dễ thương" thì em cũng không vui nổi đâu... Em xin lỗi, anh đã cất công khen em rồi mà em lại không vui."

"Anh nói thật đấy chứ."

"Dù sao thì, em sẽ cố gắng không đeo kính trước mặt anh. Vậy nên, mong anh tha thứ cho cái vẻ ngoài xấu xí khi đeo kính của em ạ."

"Mà này, nguy hiểm lắm đấy? Mắt em kém mà không đeo kính thì..."

"Em biết chứ ạ."

"Anh lo cho em đấy. Lỡ có chuyện gì xảy ra với em thì sao?"

"Em xin lỗi anh. Nhưng em không thay đổi quyết định đâu."

"Bóng bay đến này, xe lao tới này. Không nhìn thấy mấy thứ đó thì nguy hiểm lắm đấy biết không?"

"Cho dù anh trai em có nói gì đi chăng nữa, thì em cũng không nghe đâu."

"Thôi được rồi."

Thấy em ấy nhất quyết không chịu nghe lời, tôi đổi hướng tấn công.

"Nếu không đeo kính, thì em làm sao mà nhìn rõ cái mặt của "anh trai yêu quý" của em đây?"

"Anh đánh trúng điểm yếu của em rồi!"

Em ấy kêu lên thảm thiết, rồi ngã gục xuống.

"...Đúng vậy, đúng là như vậy. Mỗi chuyện đó là em không làm sao được cả... Em không muốn anh thấy em đeo kính, nhưng nếu không đeo kính thì em lại không nhìn thấy anh... Em sẽ phải sống chung với cái tình thế tiến thoái lưỡng nan này trong suốt quãng đời còn lại."

"Thì đeo kính đi là xong chứ gì."

"Em không chịu đâu."

"Em muốn nhìn mặt anh cho rõ chứ gì?"

"Thì đúng là thế ạ. Nhưng nghĩ kỹ thì, nếu cứ nhìn anh chằm chằm, thì nhịp tim của em sẽ tăng quá cao rồi lăn ra chết mất."

"Làm gì có chuyện đấy."

"Ngoài ra, có một cách giải quyết dễ dàng hơn nữa ạ. Anh cứ đến gần em hơn là được. Trong cuộc sống hàng ngày, dù ngủ hay thức thì anh cũng cứ ở bên cạnh em là... Thế là xong chứ gì ạ?"

"Anh mà cứ kè kè bên cạnh em cả ngày thì công việc thường ngày sẽ bị ảnh hưởng đấy."

"Tốt nhất là đến mức môi sắp chạm vào nhau ấy ạ."

"Đừng có mặc định là anh sẽ sống cuộc đời dính lấy em như thế. Tóm lại là anh không làm thế đâu đấy."

"Anh đừng phũ phàng thế chứ! Ít nhất thì cũng cho em nhìn anh qua tấm kính đi!"

"Không được. Đeo kính là xong hết rồi, từ giờ em phải đeo kính đấy nhé. Rõ chưa?"

"Huhu..."

Em ấy vừa rơm rớm nước mắt vừa lườm tôi, nhưng rồi thở dài như đã bỏ cuộc.

"...Em hiểu rồi. Nếu anh đã nói đến thế thì em không thể từ chối được. Từ giờ em sẽ cố gắng đeo kính. ...Tuy nhiên."

"Tuy nhiên?"

"Khi chỉ có hai chúng ta ở riêng với nhau, thì em sẽ không bao giờ đeo kính."

"Sao lại thế?"

"Bởi vì em muốn luôn là phiên bản xinh đẹp nhất của mình khi ở trước mặt anh. Đó là phép lịch sự tối thiểu của một người con gái đối với người anh mà em yêu. Chuyện đó thì em nhất định không nhường đâu."

"Hừm."

Em ấy vẫn nói những điều khó hiểu.

"Anh hiểu rồi, được thôi. Trong cuộc sống hàng ngày thì em đeo kính, khi chỉ có hai chúng ta thì em không đeo kính. OK chứ?"

"Dạ vâng. Thế cũng được ạ. Anh cũng đồng ý thế nhé?"

"Ừ, anh nhường em thế là cùng rồi. Nếu chỉ có hai chúng ta, thì dù có bóng bay tới hay xe lao tới, anh nhất định sẽ bảo vệ em mà."

"Hự..."

Cơ thể em gái tôi khựng lại.

"Lại thêm một đòn tấn công tình yêu vô ý thức nữa... Nhưng mình phải cố gắng lên. Cứ mỗi lần như thế này mà mình lại chảy máu mũi rồi ngã xuống, thì sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của thiếu nữ. Mà hơn nữa, có khi còn chết vì mất máu nữa..."

"Em lẩm bẩm gì đấy? Mau đi thôi, muộn thật rồi đấy."

Định là sẽ đến trường sớm vào ngày đầu chuyển trường, nhưng mọi tính toán của tôi đã tan thành mây khói. Vấn đề tôi bị bộ đồng phục "nuốt" vẫn chưa được giải quyết nữa.

Mà thôi, kệ đi vậy.

Sự căng thẳng còn sót lại trong tôi cũng đã được giải tỏa phần nào rồi.

Với lại, lo lắng về mấy chuyện vặt vãnh này cũng chẳng ích gì.

Dù sao thì sau này, những ngày như thế này sẽ còn tiếp diễn dài dài.

Đúng vậy.

Như tôi đã tuyên bố ngay từ đầu.

Câu chuyện này là,

"Một câu chuyện đơn điệu chỉ kể về những ngày bình yên, không có nhiều biến động của hai anh em vốn đã phải sống xa nhau một thời gian, nhưng vì một số lý do mà lại sống chung dưới một mái nhà, mà không có cao trào hay kết cục gì đặc biệt cả."

Tôi sẽ phải sống những ngày bình thường từ giờ trở đi.

Thành tâm thành ý, cố gắng hết mình.

Tôi đã nỗ lực rất nhiều cho việc đó rồi mà.

"Nào, cố lên và đi thôi!"

Tôi nói lớn để lấy tinh thần, rồi mở toang cửa trước.

Để biến ngày hôm nay thành khởi đầu của những ngày bình thường huy hoàng.

*

...Nhưng vừa hăng hái đến trường như thế,

"Lại gặp nhau rồi."

Học viện Thánh Liliana, cổng chính.

Tôi và em gái tôi vừa định bước qua cổng, hòa mình vào dòng học sinh đang lũ lượt kéo nhau đến trường như cá hồi ngược dòng, thì tôi bị cô nàng kia gọi lại.

"Dù đã lường trước được rồi, nhưng quả thật là, tôi phải há hốc mồm kinh ngạc vì bộ đồng phục của trường ta hoàn toàn không hợp với cậu. Cho dù đã bỏ qua việc cậu chưa quen với bộ đồng phục mới đi chăng nữa, thì đây cũng là một sự không hợp nhau đến mức khó tin. Đây đúng là một loại tài năng hiếm có. Tôi mong là cậu sẽ trân trọng và phát huy cái tài năng độc nhất vô nhị này của mình."

"Khụ... Cái gì, mấy ngày không gặp mà câu đầu tiên cậu nói với tôi lại là thế này à!"

Quả nhiên là mình nên giải quyết vấn đề này trước khi ra khỏi nhà mới phải! Để không bị cô nàng này bắt bẻ vô cớ!

"Đừng bận tâm thế chứ."

Cô nàng kia vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh.

"Chỉ là tôi muốn vô cớ gây sự với cậu thôi mà. Thực ra nó cũng không đến nỗi tệ đâu, cậu cứ yên tâm nhé - tôi phải an ủi cậu một chút chứ."

"À, thế á? Thế thì tốt. Thực ra tôi cũng biết là cái bộ đồng phục này không hợp với tôi mà..."

"Không vấn đề gì đâu. Nó hợp với cậu y như mấy vận động viên thể hình vô địch thế giới mặc váy ngắn nháy mắt trước ống kính ấy."

"...Vậy có nghĩa là, nó không hợp đến mức không tưởng, đúng không?"

Với lại, đó không phải là an ủi mà là móc mỉa đấy.

...Mà thôi, bỏ qua chuyện đó đi.

Nastasia Nasuhara.

"Chào buổi sáng Nasuhara."

"Cứ gọi Ana là được."

"À, phải ha. Chào buổi sáng Ana."

"Hừm. Gọi con gái là 'lỗ'. Cậu cũng gan đấy nhỉ."

"...Cậu thích cái trò đùa này lắm à?"

Cô nàng vẫn thế nhỉ. Mà thôi, mình quen rồi.

Với lại, dù có thấy cạn lời, nhưng thú thật là tôi cũng thấy vui.

Dù sao thì ngôi trường này cũng là một nơi xa lạ đối với tôi. Dù chỉ mới quen biết được vài ngày, nhưng có người quen vẫn là tốt. Huống hồ, việc cô nàng chủ động bắt chuyện với tôi như thế này khiến tôi vui lắm chứ.

...Thật ra tôi nhát gan lắm đấy.

Dù đã có một người thân là em gái đang học ở đây rồi. Nhưng tôi vẫn thấy lo lắng. Dù là một học sinh chuyển trường được ưu ái quá mức rồi.

Mà khoan, em gái tôi sao im ắng thế - tôi ngoảnh lại thì thấy.

"Do, do, do, do, do"

...Em ấy không phải đang lặp đi lặp lại nốt "do" trong bài Do-Re-Mi.

Em gái tôi trợn tròn mắt há hốc mồm, run rẩy cả người, hết nhìn tôi lại nhìn cô Nasuhara.

"Chuyện này là sao hả anh!?"

"Hả? Chuyện gì là chuyện gì?"

"Sao anh lại thân thiết với "người đó" đến thế!?"

À.

Ra là thế.

"Sao thế em? Em quen cô ấy à - quen Nasuhara à?"

"Không, chúng em là người lạ ạ!"

"Nghe gượng gạo quá đấy em. Xét đến những gì vừa xảy ra thì..."

"Tóm lại là!"

Nói rồi, em gái tôi chen vào giữa tôi và cô Nasuhara, rồi gầm gừ "Hừ!"

"Đừng có lại gần anh trai em, hội phó!"

Hội phó?

"Không nên gay gắt như vậy chứ."

Cô Nasuhara vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh.

"Tôi và anh trai cậu quen biết nhau ở những nơi mà cậu không hề liên quan. Cậu không có quyền gì can thiệp vào việc chúng tôi giao du với nhau như thế nào. Dù cho hai người có là anh em ruột đi chăng nữa. Đúng chứ? Arisugawa Akiko, người bằng tuổi tôi nhưng lại thấp hơn tôi, ngực nhỏ hơn tôi, học dốt hơn tôi, lại còn có thứ bậc trong hội học sinh thấp hơn tôi nữa?"

"Đừng có vừa đọc một đoạn văn sặc mùi giải thích vừa khéo léo chèn thêm những lời nói xấu nữa! Đã thế, những gì chị nói lại đại khái là đúng nữa chứ, càng khiến tôi bực mình hơn!"

"Vậy thì cậu tránh ra được không?"

"Không ạ! Dù những gì chị nói có đúng đến đâu đi chăng nữa, thì tôi cũng không muốn chị lại gần anh trai tôi!"

"Này này Akiko."

Tôi chen vào.

"Có vẻ như có nhiều chuyện xảy ra, nhưng em bình tĩnh lại đi. Xung quanh còn nhiều người đang nhìn đấy."

"Anh trai không biết sự xấu xa của người này nên mới nói được như thế đấy!"

Em gái tôi không nghe lời.

"Vốn dĩ thì, người này và tôi không khác nhau là mấy về chiều cao và vòng một đấy nhé!? Thứ hạng trong bài kiểm tra của tôi và chị ta cũng chỉ hơn kém nhau một hai bậc thôi! Thế mà chị ta cứ luôn lôi chuyện đó ra!"

"Việc tôi luôn đứng trên cậu là sự thật mà."

Dù bị lôi ra làm đề tài, cô Nasuhara vẫn dửng dưng.

"Thậm chí, việc tôi luôn đứng trên cậu, dù chỉ là một khoảng cách nhỏ, chẳng phải sẽ càng làm nổi bật cái bức tường quyết định và không thể vượt qua giữa tôi và cậu sao? Cậu không nghĩ thế à, Arisugawa Akiko, thư ký có thứ bậc thấp hơn hội phó?"

"Thư ký cũng là một chức vụ đáng tự hào đấy! Hơn nữa, chị còn toàn trốn những buổi họp hội học sinh nữa thôi mà!? Trong khi chị là hội phó hội học sinh!"

"Dù không có mặt trong các buổi họp hội học sinh, nhưng tôi vẫn hoàn thành tốt trách nhiệm của một hội phó. Với lại, vai trò của hội phó trong trường ta chỉ là cố vấn cho chủ tịch hội học sinh trong việc đưa ra quyết định. Nhưng như cậu đã biết đấy, vị chủ tịch đương nhiệm là một người siêu năng lực và siêu độc đoán, nên vốn dĩ không cần ai cố vấn cả - với tư cách là một thành viên của hội học sinh thì cậu phải biết rõ điều đó chứ. Dù thế, cậu vẫn lôi chuyện tỉ lệ tham gia các hoạt động hội học sinh của tôi ra đây để công kích, chẳng phải là không hợp lý sao?"

...Hình như quan hệ của hai người không tốt lắm nhỉ.

Nhưng mà, giờ thì tôi đã hiểu rồi.

Em gái tôi và cô Nasuhara. Việc cả hai phản ứng thái quá với mùi hương của tôi là vì chuyện đó sao.

Có lẽ, cả hai đã nhận ra sự tồn tại của đối phương chỉ nhờ vào chút mùi hương còn sót lại trên cơ thể tôi. Nhưng chỉ vì một chút mùi hương mà cả hai đã phản ứng đến thế, hai người này ghét nhau đến mức nào vậy chứ? Hay là khứu giác của hai người này nhạy bén quá mức cần thiết vậy?

Mà thôi, dù sao thì, việc tôi không hề có mùi hương kỳ lạ nào đã được chứng minh rồi. Cá nhân tôi thấy chuyện đó rất đáng mừng...

"Aaa! Nói thế nào chị cũng cãi được!"

Có vẻ như em gái tôi không có thời gian để cùng tôi vui mừng vì sự vô tội của tôi.

"Anh trai! Anh trai à!"

"Anh nghe thấy mà, không cần phải hét to thế đâu."

"Giờ thì anh hiểu chưa hả!? Chị ta là người như thế đấy! Vậy nên em mới bảo là đừng lại gần chị ta!"

"Em có nói là không được lại gần người này, người kia thật, nhưng em không hề nói rõ là không được lại gần ai cả, đúng không?"

"Đến cả anh trai cũng bắt đầu nói kiểu 'nói thế nào cũng cãi được' luôn rồi hả!? Tất cả là do ảnh hưởng xấu từ cái bà hội phó bất lương này! Kinh tế Nhật Bản không tăng trưởng, đồng Yên không ngừng tăng giá, và xu hướng giảm phát không có dấu hiệu cải thiện cũng là do chị ta gây ra đấy!"

Vừa giận dữ vừa đổ tội vô cớ cho người ta, em gái tôi trừng mắt nhìn bà chị tóc vàng như thể sắp phun lửa đến nơi.

"Tóm lại là, tôi cấm chị lại gần anh trai tôi! Anh trai tôi là của tôi!"

"Tiếc thật, nhưng chuyện đó khó đấy. Mà là từ giờ trở đi, chuyện sẽ diễn ra hoàn toàn ngược lại với mong muốn của cậu đấy."

Nói rồi, cô Nasuhara nhìn tôi.

"Himenokouji Akito-kun."

Đây là lần đầu tiên cô nàng gọi tên tôi.

"Tôi có một việc muốn nhờ cậu. Cậu có thể nghe tôi nói được không?"

"Hả? Chuyện gì?"

Cô nàng vẫn giữ vẻ mặt không chút biểu cảm.

"Xin cậu hãy làm bạn gái tôi."

Cô cúi đầu.

......

......

......

"Hả?"

"Xin cậu hãy làm bạn gái tôi."

"Tôi nghe thấy rồi. Cậu không cần phải nói lại đâu. Ể? Nhưng mà gì? Chuyện này là sao? Bạn gái, tức là cái mà người ta gọi là "bạn gái" ấy hả? Ể?"

"Tôi xin lỗi. Có lẽ là tôi đã quá thẳng thắn rồi."

Vẻ mặt của cô Nasuhara vẫn không có gì thay đổi.

"Tôi sẽ diễn giải lại một chút. Tức là từ giờ trở đi, khi tiếp xúc với tôi, xin cậu hãy ý thức được rằng trong tương lai tôi và cậu sẽ yêu nhau. Tôi không có ý định bắt cậu phải trả lời ngay đâu."

"Ể. À thì."

Uầy.

Chuyện này không ổn rồi.

Tôi không theo kịp diễn biến nữa rồi. Cả đầu óc lẫn cơ thể.

"Cậu hãy xem đây như một lời tuyên bố cá nhân đơn thuần của tôi thôi. Tôi chỉ muốn làm rõ lập trường của mình, và muốn cậu biết chuyện đó. Chỉ vậy thôi. Cậu không cần phải ngơ ngác thế đâu."

"Ừm... Ana này?"

"Hừm. Gọi con gái là 'lỗ'. Cậu cũng gan đấy nhỉ."

"Thôi, bỏ qua chuyện đó đi. Ừ thì."

"Sao?"

"Ờ thì, này nhé. ...Tại sao?"

"Tại sao, là cậu đang hỏi về lời tỏ tình của tôi sao?"

"À. Ừ. Đúng vậy."

"Vì tôi thích cậu."

"......"

Tôi không nói nên lời.

Cứ cười nhạo đi.

Tự dưng, thẳng thừng, đơn giản, mà còn bị tỏ tình trước mặt bao nhiêu người thế này. Mấy thằng mặt dày vẫn có thể bình tĩnh đáp trả được thì tôi không muốn làm bạn...

"Wait! Wait a minute!"

Em gái tôi, người đang có vẻ mặt như thể chín phần mười nguyên khí đã rời khỏi xác, cuối cùng cũng chen vào.

"I can't understand what you said! Oh my God......Oh my God! Please tell me why! Why do you do so...such a strange,unbelievable,immoral,and...Ahhhhhhhh!"

"Bình tĩnh lại đi Akiko. Về lại Nhật Bản đi em."

"Korega otituite iraremasuka! Onii-chan ni tikazuku dakedemo ikari-sintou nanoni! Sonoue ko,ko,ko,koku-haku nante! Eei,korewo misugositeha okemasen! Kyo kosoha ano-hito to kecchaku wo tukenakereba!"

Có vẻ như em ấy đã quá kích động nên không biết nên nói bằng ngôn ngữ nào nữa rồi,

"Á ha ha! Hay lắm hay lắm, hay quá đi!"

Ở đó có một giọng cười quen thuộc.

"Tôi thích cái cảm giác 'gió bão sắp đến' này lắm. Khai giảng mà đã yêu nhau như thế này, tuyệt vời!"

Nhìn kỹ thì, một nữ sinh đang tiến lại gần, gạt những người đang hóng chuyện sang một bên.

Tóc đỏ, bịt mắt, katana.

Nữ sinh xinh đẹp như một con báo đang sải bước trên thảo nguyên, mang biệt danh "Kẻ săn mồi" - chủ tịch hội học sinh Học viện Thánh Liliana, Arashi Nikaido.

"Chào buổi sáng, những người cấp dưới đáng yêu của tôi."

Cô Nasuhara vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh đáp lời: "Chào buổi sáng."

"...Chào buổi sáng ạ." Còn em gái tôi thì cảnh giác cao độ.

"Ừm ừm. Hôm nay hai đứa xinh hơn mọi ngày đấy. Sao nào? Hôm nay hai đứa sẽ quyết tâm trở thành người yêu của chị chứ? Hửm?"

Em gái tôi đáp ngay: "Tôi từ chối."

"......" Còn cô Nasuhara thì hoàn toàn lờ đi.

"Hay là chủ tịch." Em gái tôi chất vấn thêm. "Chúng tôi đang bận, xin chị tránh ra được không ạ?"

"Ôi chà, phũ phàng quá đấy. Chị đã tỏ tình với hai đứa bao nhiêu lần rồi, thế mà hai đứa lại coi chị như người thừa vậy."

"Chị không phải là 'giống như', mà là hoàn toàn là người thừa luôn đấy ạ. Vì có chị ở đây thì câu chuyện sẽ càng trở nên rắc rối hơn nên xin chị hãy đi chỗ khác đi ạ."

"Nếu hai đứa chịu làm người yêu của chị thì chị sẽ nghe lời."

"Tôi từ chối. Tôi không thích những người không chung thủy như chủ tịch, và tôi cũng không có sở thích đồng tính. Trên hết, tôi chỉ yêu anh trai tôi thôi."

"Á ha ha, hôm nay chị lại bị từ chối nữa rồi. Mà thôi, càng khó khăn thì càng vui khi đạt được mục tiêu mà. Với lại-"

Nói rồi, cô Nikaido liếc nhìn tôi.

......Uầy.

Người này quyến rũ quá.

Dù có vẻ ngoài phóng khoáng, giống như một ronin và thậm chí là hơi thô lỗ. Nhưng khi bị người này nhìn như thế, tôi có cảm giác như ai đó đang dùng lưỡi ướt liếm dọc sống lưng mình vậy.

Nếu nói về độ dễ thương thì là em gái tôi.

Nếu nói về vẻ đẹp thì là cô Nasuhara.

Nhưng nếu nói về sự gợi cảm thì chắc chắn là người này - có lẽ là như thế.

"Himenokouji Akito."

"À. Vâng."

"Đây là lệnh."

Nói rồi, cô chủ tịch hội học sinh lấy ra một tờ giấy từ trong túi áo, rồi mở ra.

"Kể từ thời điểm hiện tại, ta bổ nhiệm ngươi vào Ủy ban đặc biệt của Hội học sinh. Hết."

"......Vâng?"

"Xin lỗi nhưng cậu không có quyền từ chối đâu đấy. Trong trường này, quyền hạn của chủ tịch hội học sinh là tuyệt đối."

"Dù chị có nói thế thì..."

"Nhân tiện, chức danh chính thức của cậu là 'Phó trợ lý thay mặt thư ký'."

"......Có nghĩa là, tóm lại thì tôi chỉ là một người vô danh tiểu tốt thôi đúng không ạ? Tuyển một người dù có hay không cũng không có gì khác biệt vào hội học sinh, chị định bảo tôi làm gì ạ?"

"Chim mồi của tôi."

"Tôi xin từ chối."

"Á ha ha, biết ngay là cậu sẽ nói thế mà. Không sao đâu, đếm số vết bẩn trên trần nhà là xong ngay ấy mà-"

"Chờ đã chủ tịch!"

Ở đó em gái tôi lên tiếng.

"Chuyện này là sao ạ!?"

"Nghe như thế nào thì là như thế đó thôi. Anh trai yêu quý của em, kể từ hôm nay sẽ trở thành người đàn ông đáng yêu của chị."

"Tôi không muốn nghe mấy lời đùa ác ý đó đâu! Thật tình, sao chị cứ tự quyết định mọi chuyện thế chứ! Chị không được tuyển anh vào hội học sinh khi anh còn chưa biết rõ về trường này như thế! Cho dù có được mọi người yêu mến và làm việc tốt đi chăng nữa, thì việc chủ tịch hội học sinh tự ý quyết định mọi chuyện là quá đáng rồi đấy!"

"Đừng lo lắng thế chứ. Chuyện này xảy ra như cơm bữa ấy mà."

"Xin đừng nói như thể không liên quan đến chị chứ! Dù sao thì chị cũng không hề bàn bạc chuyện này với tôi mà! Trong khi đây là chuyện liên quan đến anh trai tôi!"

"Bình tĩnh và suy nghĩ kỹ đi em. Chức danh của anh trai em là 'Phó trợ lý thay mặt thư ký', và em là thư ký, tức là em sẽ là cấp trên của anh trai. Em có hiểu chuyện này có nghĩa là gì không?"

"Hừm...?"

Vẻ mặt cau có của em gái tôi dịu đi một chút.

"Anh trai là cấp dưới của mình... Tức là mình có thể ra lệnh cho anh ấy thoải mái...?"

"Nói thêm thì, nhờ vậy mà em và anh trai sẽ có thể ở bên nhau mọi lúc mọi nơi đấy. Hai người vừa mới được sống chung với nhau, mà lại phải xa nhau ở trường... Chắc là em sẽ thấy cô đơn lắm nhỉ?"

"Hừm hừm hừm..."

"Với lại, nếu anh trai em vào hội học sinh, thì chị cũng có thể giữ người yêu trẻ tuổi bên mình mọi lúc mọi nơi. Đúng là một công ba chuyện mà."

"Xin hãy đợi một chút! Suýt nữa thì em đã bị thuyết phục rồi, nhưng mà về điểm đó thì-"

"Chủ tịch."

Cô Nasuhara, người đã im lặng theo dõi diễn biến nãy giờ, lên tiếng.

"Tôi không đồng ý. Himenokouji Akito là người mà tôi đã để mắt đến. Chị có biết chuyện đó không đấy?"

"Tất nhiên là tôi biết chứ, hội phó à."

"Vậy thì chị hãy từ bỏ cậu ấy đi. Nếu chị đã có cả tá người yêu rồi, mà vẫn còn thấy thiếu gái bên mình, thì chị hãy kiếm một ai khác đi ạ."

"Chuyện đó khó đấy. Không đời nào tôi lại rút lui khi mà người mình thích lại bị người khác để mắt đến cả, như thế thì còn gì là thanh danh của phụ nữ nữa."

"Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ coi chị là kẻ thù vậy chủ tịch ạ. Dù không muốn, nhưng tôi cũng có những thứ mà tôi không thể nhường được."

"Á ha ha, hay lắm hay lắm! Tôi thích mấy chuyện này lắm đấy! Những cuộc tranh giành tình yêu nảy lửa, những cuộc đấu khẩu vì yêu đương. Đúng là bản chất của phụ nữ mà, đã sinh ra là phụ nữ thì phải thế này chứ! Mùa xuân hoa anh đào nở rộ, ngày hôm nay đúng là một sân khấu thích hợp nhất cho những chuyện này-"

"Kho, khoan đã! Xin hãy dừng lại!"

Em gái tôi hét lên để ngăn cản.

Tất nhiên không phải là em ấy phản đối việc tôi bị bỏ qua ý kiến hoàn toàn.

"Xin đừng có tự ý quyết định mọi chuyện thế! Kể từ khi sinh ra đến giờ, anh trai luôn là anh trai của em! Anh ấy đã được đặt chỗ, không, đã được mua rồi! Giờ có ra nói chuyện này thì cũng vô ích thôi-"

"Em nói gì đấy?"

"Chị đang nói gì vậy?"

Chủ tịch và phó chủ tịch đồng thanh.

"Cậu ta và em là anh em ruột đúng không? Ngay từ đầu chuyện này không liên quan đến cậu mà."

"Chị hiểu là em quý anh trai lắm. Nhưng việc xen vào mấy chuyện này chẳng phải là không hợp lý sao?"

"Đâu có đâu ạ! Tình yêu của em và anh trai đâu phải chỉ có thế-"

"Tôi xin phép chen ngang được không?"

Không phải tôi, không phải cô Nasuhara, không phải cô em gái không biết xấu hổ mà là.

"Nếu mọi người định bàn về chuyện này, thì tôi cũng muốn tham gia một chút."

"──── !?"

Đó là giọng nói mà đáng lẽ ra không nên vang lên, của một kẻ đáng lẽ ra không nên ở đây.

Từ giữa đám đông đang xôn xao, xuất hiện một bóng người.

"Gin!?"

"Chào Akito. Lâu rồi không gặp."

Không lẫn đi đâu được.

Mái tóc bob ngắn màu bạc mà người Nhật Bản không ai có. Đôi mắt xanh lục nhạt. Dáng người mảnh khảnh trẻ con.

Không ai khác ngoài người bạn thân của tôi từ Kyoto, Ginpei Haruomi Sawatari, nhưng.

"Cậu, cậu làm gì ở đây thế!? Mà cái bộ dạng đó là sao!?"

"À. Cái này à?"

Người bạn của tôi cầm vạt áo khoác lên.

"Không phải là thiết kế cũng tốt đấy chứ. Tớ thích lắm."

"Không phải thế! Sao cậu lại mặc đồng phục của Liliana!?"

"Sao cậu lại nói mấy chuyện ngớ ngẩn không giống cậu thế Akito. Ở Học viện Thánh Liliana, có một người mặc bộ đồng phục này. Vậy thì chỉ có một đáp án thôi chứ."

"......Cậu, cậu chuyển trường à?"

"

Nikaido-san mỉm cười càng thêm phần bí ẩn, rồi “bốp” một tiếng vỗ tay.

“Chỗ này giờ thuộc về tôi rồi. Bỏ qua hết những chuyện cứng nhắc đi, trước tiên chúng ta cạn chén làm quen cái đã. Mấy chuyện như vầy, cách đó là nhanh gọn nhất.”

“Hội trưởng. Lễ khai giảng thì sao ạ?”

“Tôi vừa mới nói là bỏ qua hết mấy chuyện cứng nhắc rồi mà phó hội trưởng. Mấy cái đó thì cứ trốn đi, trốn hết!”

“Để một buổi lễ chính thức sang một bên để mở tiệc rượu ư… Nghe đến tai một ngôi trường danh giá hàng đầu như thế này thì thật là nực cười.”

“Á ha ha. Này Ginbei-san gì đó ơi, tôi có nói một lời nào là rượu đâu? Hơn nữa, ở cái học viện này, mọi chuyện đều phải có ‘độ nảy’ mới là quan trọng. Những kẻ chỉ biết học thôi thì không hợp với nơi này đâu. Khi cần làm thì làm hết mình, khi cần chơi thì chơi hết cỡ. Phải biết giữ cho khéo cái cân bằng đó chứ.”

Dường như mọi chuyện đã được quyết định.

“Được rồi, nếu đã quyết vậy thì hành động thôi. Mau mở phòng hội học sinh ra để— ”

“Dừnggggggggggg lại! Dừng dừng dừng!”

Chắc chắn con bé có quyền lên tiếng.

Đứa em gái bị bỏ mặc hoàn toàn, giờ như không chịu đựng thêm được nữa mà hét lên một tiếng thật lớn:

“Khoan đã chứ! Tôi im lặng nghe từ nãy đến giờ, nhưng mà hai người bỏ tôi lại là hơi quá đáng rồi đấy! Tại sao những chuyện quan trọng như thế này lại kể mà không có tôi hả!? Rõ ràng là vô lý quá đi mà!”

“…Cậu đang nói gì vậy?”

“…Cậu đang nói gì vậy?”

“…Em đang nói gì vậy?”

Nikaido-san, Nasuhara-san và Ginbei.

Ba giọng nói hòa vào nhau thật khớp.

“Nãy tôi đã nói rồi mà phải không? Cậu là em gái ruột của Himeno Koji Akihito mà.”

“Tôi đã nói là ngay từ đầu tôi đâu có tính đến cậu. Chuyện sẽ thêm rắc rối thôi nên cứ ở yên đó đi.”

“Em là em gái của Akihito. Tôi rất muốn tôn trọng ý kiến của em, nhưng cũng phải biết thân biết phận chứ. Em hiểu chứ?”

“K-Không phải vậy đâu!”

Đứa em gái cố gắng cãi lại đến cùng.

“Tình yêu của em và anh trai là thật! Trước tình yêu chân chính thì những điều cấm kỵ chẳng có nghĩa lý gì hết! Mối quan hệ huyết thống chỉ là chuyện nhỏ nhặt thôi!”

“Thế thì vô lý rồi đó cô bé,” Nikaido-san nói.

“Chuyện nhỏ nhặt cái nỗi gì, đó là yếu tố quyết định mà,” Nasuhara-san tiếp lời.

“Hãy suy nghĩ bằng lý trí thông thường đi, bằng lý trí thông thường đó,” Ginbei nói.

“Không phải vậy! Không phải vậy mà!”

Đứa em gái bị đẩy vào thế bất lợi hoàn toàn, òa khóc như một đứa trẻ,

“Tình cảm giữa anh trai và em gái là tuyệt đối! Từ khi sinh ra đến giờ – ngoại trừ khoảng thời gian phải sống xa nhau vì chuyện gia đình thì chúng em luôn ở bên nhau! Thời gian chúng em trải qua cùng nhau không phải là chuyện tầm thường đâu! Anh trai còn từng bảo vệ em khỏi bọn bắt nạt, còn ăn cả cần tây mà em ghét nữa, còn thức cho đến khi em ngủ say vào những đêm không ngủ được – và nữa, anh còn giữ lời hứa giúp em được sống chung trở lại! Việc nảy sinh tình cảm vượt qua cả tình anh em là chuyện đương nhiên thôi!”

“Vậy thì, cô bé à,”

Nikaido-san nhún vai nói,

“Sao không hỏi thẳng ông anh đó luôn đi. Đó là cách nhanh gọn nhất.”

“H-Hỏi anh trai ư?”

Cuối cùng, tôi, người đã im lặng khá lâu, cũng được “chiếu cố” tới.

Nikaido-san, Nasuhara-san và Ginbei.

Ánh mắt của ba người tập trung vào tôi.

“Anh hai…?”

Ánh mắt của đứa em gái, đặt hai tay trước ngực và ngước lên nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ, cũng vậy.

“Akiko.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt em gái.

Từng lời, từng chữ, tôi chậm rãi nói như thể đang nghiền ngẫm.

“Em là một đứa trẻ ngoan.”

“T-Thật không…?”

“Thật chứ. Em thật thà, thẳng thắn, vui vẻ – em cũng rất nghe lời anh nói, và hầu hết mọi việc em đều tự làm mà không cần anh phải dặn dò. Không gọi đó là trẻ ngoan thì gọi là gì được nữa?”

“Em có đáp ứng được kỳ vọng của anh trai không…?”

“Tất nhiên rồi. Em đã làm tốt hơn cả những gì anh mong đợi. Hơn nữa, ngoài việc là một đứa trẻ ngoan, em còn là một đứa trẻ đáng yêu nữa.”

“Thật hả!?”

“Thật chứ. Cái cách em cười cũng đáng yêu, khi cười lộ ra hàm răng khểnh một chút cũng đáng yêu. Ánh mắt tuy hơi sắc nhưng lại mềm mại cũng đáng yêu, đường tóc mái thẳng tắp cũng đáng yêu. Nhịp đi bộ dứt khoát cũng đáng yêu, lưng thẳng tắp khi ngồi cũng đáng yêu. Và cả cái cách em dỗi dằn ngay lập tức cũng đáng yêu, nhưng nhanh chóng vui vẻ trở lại thì lại càng đáng yêu hơn. Anh lúc nào cũng trân trọng một Akiko như vậy.”

“A. A. Sao lại, a a…”

“Anh yêu em, Akiko.”

“E-Em cũng vậy! Em cũng đã luôn yêu anh trai—”

“Nhưng chỉ là với tư cách một đứa em gái thôi nhé.”

“Uwaaaaaaaahhhh!?”

Vẻ mặt rạng rỡ bỗng chốc thay đổi.

Đứa em gái thể hiện sự tuyệt vọng với khuôn mặt như một nhân vật trong chiếc mặt nạ thủy tinh.

“Anh trai đồ ngốc! Đồ đáng ghét! Không thèm quen anh nữa! Fuuunhyaaaaaaa!”

Nó vừa khóc vừa chạy đi mất.

…Hmm.

Có lẽ mình hơi quá đáng rồi?

Thôi kệ đi, coi như là cho nó một liều thuốc đắng.

Phủ nhận tình yêu huynh đệ (brother complex) của em gái trước mặt mọi người như vậy, chắc cũng không ảnh hưởng tiêu cực đến cuộc sống học đường sau này đâu.

Mà khoan, nó chạy đi đâu mất tiêu rồi? Chẳng phải sắp đến lễ khai giảng sao?

“Được rồi. Chuyện đã giải quyết xong.”

Nikaido-san nói với vẻ mặt chẳng bận tâm đến chuyện nhỏ nhặt đó.

“Chúng ta đổi địa điểm thôi. Trong phòng hội học sinh có thể chuẩn bị được hầu hết mọi thứ. Đó là lãnh địa của tôi mà. – Nào, nào mấy kẻ hiếu kỳ kia, đến đây là hết trò vui rồi. Tản ra đi, không là trễ lễ khai giảng bây giờ!”

“Những lời đó không giống lời của người sẽ trốn lễ khai giảng chút nào nhỉ. À mà nói cho cùng, lần này thì tôi cũng là đồng bọn.”

“Đúng là phó hội trưởng có khác, phản ứng nhanh nhạy thật đó. Tôi rất thích điểm đó của cô đấy. Ước gì cô chịu làm tình nhân của tôi thì còn gì bằng nữa chứ.”

“Hừm. Một diễn biến mà tôi hoàn toàn không ngờ tới… đây cũng là quy tắc của học viện này sao. Dù đã tốn chút công sức để chuyển trường, nhưng có lẽ cũng đáng giá rồi.”

“Á ha ha. Cô bé thích nghi nhanh thật đấy, Ginbei-san gì đó ơi. Vừa là người mới mà lại có thể bình thản trước mặt mấy thành viên hội học sinh này, đây đúng là một tố chất hiếm có đó. Sao nào? Chức kế toán đang trống, cô có hứng thú đảm nhiệm vị trí đó không—”

Ba cô gái, dường như có gì đó rất hợp nhau.

Họ sóng vai nhau, bỏ lại núi khán giả và tôi, rồi rời đi với một bầu không khí thân thiện bất ngờ.

*

Chắc phải xin lỗi vì đã thất hứa.

“Câu chuyện đơn điệu về việc hai anh em, dù vì một số lý do mà phải sống xa nhau một thời gian, nhưng vì duyên cớ nào đó lại sống chung dưới một mái nhà, và cứ thế sống một cuộc sống bình yên, không có biến cố gì đặc biệt, không có khởi đầu, phát triển, cao trào hay kết thúc gì đáng kể.”

— Tôi đã định kể một câu chuyện như vậy, nhưng không biết từ khi nào, mọi chuyện lại đi theo hướng hoàn toàn ngược lại.

Vị hội trưởng đúng như tên gọi (chỉ một người bộc trực, không ngại thể hiện bản thân).

Vị phó hội trưởng mà cả cô ấy và người khác đều công nhận là khó gần.

Vị kế toán (ứng cử viên?) có tình bạn sâu sắc không ai sánh bằng.

Vị thư ký, cũng là đứa em gái không nên người của tôi.

Và cuối cùng, tôi, người không biết từ lúc nào đã trở thành nhân viên quèn của hội học sinh.

Đây là một tin đáng buồn vô cùng.

Việc một nhóm người như thế này lại sống một cuộc sống bình thường, tẻ nhạt – e rằng còn khó khăn và có xác suất thấp hơn cả việc trúng số độc đắc, trở thành chủ sở hữu của một chú ngựa đua Derby, hay thậm chí là chinh phục cả Trái Đất.

Với tôi, người có ngoại hình và học lực đều ở mức trung bình, không hề có gan làm điều gì mạo hiểm, và cũng chẳng có tài năng đặc biệt nào ẩn giấu, đây thực sự là một tình huống đáng lo ngại.

Việc phải trải qua quãng đời trung học còn lại đầy sóng gió, tôi tuyệt đối không muốn.

Đối với tôi, người đã dùng hết cả đời chăm chỉ chỉ để sắp xếp cho việc được sống chung với em gái một lần nữa – đó chẳng khác nào một sự đau khổ.

Thế nhưng, tôi vẫn chưa bỏ cuộc.

Mặc dù bị bao vây bởi những kẻ rực rỡ, hào nhoáng và tranh giành nhau đủ điều, nhưng tôi vẫn còn chút ý chí để xoay chuyển tình thế này.

Để thực hiện một ước muốn đơn giản nhưng lại vô cùng khó khăn: được sống những ngày tháng bình dị. Kể từ giờ, tôi sẽ dồn hết cả cuộc đời mình vào đó.

Vì vậy, hiện tại, điều này vẫn phải được giữ kín.

Một điều mà không ai – ngay cả Arisugawa hay Takanomiya cũng tin tưởng không nghi ngờ gì, đó là mối quan hệ huyết thống giữa tôi và em gái. Thực ra, không phải như trong hộ khẩu.

Việc tôi và em gái được cho là sinh đôi khác trứng, nhưng thực ra lại không hề có quan hệ huyết thống, chỉ là những người xa lạ.

Tôi sẽ giữ kín trong lòng mình cái sự thật có thể phủ nhận hoàn toàn khái niệm “những ngày tháng bình dị” đó, và kết thúc ngòi bút của mình tại đây trong lần này.

Vậy thì, nếu có duyên, chúng ta sẽ gặp lại.