"Ba..."
"...Kotori."
Hatsushiro gọi người đàn ông đó là ba, trong khi ông ta lại gọi cô bằng cái tên Kotori.
Thoạt đầu, Yuuki không tài nào hiểu nổi sự việc quá đỗi bất ngờ này, nhưng rồi cậu nhanh chóng thông suốt.
(Huấn luyện viên Shimizu là ba của Hatsushiro ư? Không thể nào, họ của họ khác nhau cơ mà...)
Trong lúc Yuuki còn đang ngẩn người, Shimizu đã sải những bước chân giận dữ lại gần Hatsushiro.
"MÀY ĐANG LÀM CÁI TRÒ GÌ VẬY!!!!"
Tiếng gầm của Shimizu vang dội khắp siêu thị.
Bình thường giọng của Shimizu vốn đã to và vang, nhưng lần này lại khác biệt hoàn toàn cả về âm lượng lẫn bản chất. Đó là chất giọng dùng để nghiêm khắc la mắng một đứa trẻ.
Những vị khách khác đều ngoái nhìn về phía họ, tò mò không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Ch-chờ một chút, Huấn luyện viên Shimizu."
"A, à... Xin lỗi nhé. Làm cậu giật mình rồi."
Nghe Yuuki nói, Shimizu mới hít một hơi để lấy lại bình tĩnh. Vẻ mặt ông ta lúc này không còn là nụ cười thường trực, thay vào đó là đôi môi mím chặt và ánh mắt xếch lên đầy giận dữ.
"Kotori, từ trước đến giờ con đã ở đâu?"
Dù giọng điệu đã gần với bình thường hơn, nhưng Shimizu vẫn chất vấn Hatsushiro.
Yuuki liếc nhìn Hatsushiro.
Cô ấy chỉ cúi gằm mặt, cả người hoàn toàn đông cứng tại chỗ.
"Sao thế? Con không nói thì làm sao ta biết được."
"..."
Hatsushiro vẫn cúi đầu im lặng.
"Không nghe thấy à? Ta đang hỏi con đã làm gì từ lúc bỏ nhà đi biệt tăm cho đến giờ."
"...A... a..."
Hatsushiro cố mấp máy môi, nhưng tất cả những gì thoát ra chỉ là những hơi thở yếu ớt không thành lời.
Thấy vậy, Shimizu càng cau mày.
"Sao nào? Mau trả lời ta."
"Huấn luyện viên Shimizu, xin hãy đợi đã ạ."
Không thể đứng nhìn thêm, Yuuki bèn ngắt lời Shimizu.
Với tình trạng hiện tại, Hatsushiro không thể nào trả lời rành mạch được.
"Câu hỏi đó, để em trả lời thay cho bạn ấy ạ."
◇
Yuuki cùng Hatsushiro lên chiếc xe của Shimizu. Ngồi ở ghế phụ lái, cậu vừa chỉ đường về căn hộ của mình, vừa kể lại toàn bộ câu chuyện.
Chuyện cậu đưa Hatsushiro đang dầm mưa trên sân thượng của một tòa nhà bỏ hoang về nhà, chuyện sau đó họ trở thành người yêu và cùng chung sống để đợi cho cô ấy bình tâm trở lại. Cậu kể tuốt tuồn tuột, không hề giấu giếm một chi tiết nào. Đối phương là phụ huynh, đến nước này thì còn che giấu cũng chẳng để làm gì.
Dĩ nhiên, cậu đã giấu nhẹm chuyện Hatsushiro định tự tử.
"...Ra là vậy."
"Đáng lẽ em phải báo cảnh sát ngay lập tức, nhưng em đã tự ý quyết định không làm thế. Em thành thật xin lỗi vì đã khiến bác phải lo lắng..."
Yuuki vừa nói vừa cúi đầu.
Shimizu im lặng một lúc lâu trong khi tay vẫn điều khiển vô lăng.
Yuuki cũng im lặng chờ đợi lời tiếp theo từ ông ta. Cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị la mắng. Dù hành động của mình khó có thể nói là đúng đắn, nhưng cậu tự tin rằng việc mình làm không hề sai. Vì vậy, cậu sẽ đối mặt trực diện với bất kỳ lời quở trách nào.
Cậu đã nghĩ như vậy, nhưng...
"Aaa, may quá đi!! Con bé đã ở cùng một người như cậu, Yuuki-kun."
Shimizu đột ngột nói, giọng lại vui vẻ hệt như mọi khi.
"Ể?"
Cứ ngỡ mình sẽ bị mắng té tát như cách ông ta đã làm với Hatsushiro lúc nãy, Yuuki chỉ biết ngớ người ra.
"Bác không giận ạ?"
"Hửm? Chà, chuyện đó để sau đi. Con gái một mình đột nhiên biến mất làm ta lo lắm chứ. Cứ sợ nó bị kẻ xấu nào dụ dỗ. Mà nghe chuyện lúc nãy thì, hai đứa không có quan hệ nam nữ không trong sáng gì đúng không nào?"
"D-dạ, vâng. Chuyện đó thì tất nhiên rồi ạ."
"Ừm. Rất đúng mực và trong sáng của tuổi học trò, tốt lắm. Kotori mất mẹ từ sớm, có lẽ vì vậy mà con bé trở nên hướng nội, làm ta cứ lo mãi. Nhưng giờ nó có được một người bạn trai chững chạc như cậu, Yuuki-kun, ta cũng thấy yên tâm rồi."
"...Dạ không đâu ạ, Hatsushiro là một cô gái rất tốt và luôn biết quan tâm người khác. À, đến đèn tín hiệu kia bác rẽ trái nhé ạ."
"Rồi rồi, hiểu rồi. À, nhân tiện, Hatsushiro là họ thời con gái của vợ bác, người đã qua đời."
Ra là vậy. Thảo nào Ootani có tra thế nào cũng không tìm thấy học sinh nào mang họ Hatsushiro. Có lẽ vào cái đêm mưa hôm đó, khi Yuuki hỏi tên, Hatsushiro đã buột miệng nói ra họ của mẹ mình.
"Mà này, Kotori cũng phải cảm ơn Yuuki-kun đi chứ!!"
Shimizu nói vọng ra ghế sau, nơi Hatsushiro đang ngồi.
"...Vâng. Yuuki-san, cảm ơn anh nhiều."
"À, không sao đâu. Anh cũng rất vui khi được ở bên Hatsushiro mà."
"Ừm ừm. Tốt quá nhỉ, thật trong sáng làm sao... A, đây à? Căn hộ của Yuuki-kun."
"A, đúng rồi ạ."
Chiếc xe của Shimizu dừng lại trước khu căn hộ của Yuuki.
"Vậy, hai đứa lên lấy hành lý đi. Bác đợi ở đây."
"...Vâng."
Yuuki đáp rồi bước xuống xe.
Hatsushiro cũng lặng lẽ bước ra theo.
Phải rồi, đây là điều hiển nhiên.
Hatsushiro sẽ thu dọn hành lý và trở về ngôi nhà vốn thuộc về mình—nhà của Shimizu.
Cuộc sống chung của hai người, kéo dài gần hai tháng, cứ thế đột ngột đi đến hồi kết.
◇
"..."
"..."
Vừa vào phòng, Hatsushiro đã lẳng lặng thu dọn đồ đạc.
Nói là vậy, chứ trong phòng gần như chẳng có đồ gì của cô ấy. Vốn dĩ từ đầu, cô ấy chỉ mang đến bộ đồng phục đang mặc và vài thứ lặt vặt nhét vừa trong chiếc cặp đi học. Những vật dụng cần thiết hàng ngày đều là đồ Yuuki mua, nên thứ thuộc về cô ấy chỉ còn lại bộ quần áo mua cùng Ootani mà thôi.
"...Mà, anh ngạc nhiên thật đấy. Không ngờ huấn luyện viên Shimizu lại là ba của Hatsushiro. Có phải vì thế mà em ném bóng chày giỏi vậy không?"
"A, không ạ. Bọn em chưa bao giờ chơi bóng chày cùng nhau. Nhưng mà... đúng rồi, ngày xưa em hay cùng mẹ đi xem các trận đấu của ba."
"À, ra thế, nên chắc em cũng biết mánh khóe phần nào... mà khoan, không phải Hatsushiro chứ nhỉ. Phải là Shimizu Kotori mới đúng."
"Anh cứ gọi là Hatsushiro được rồi ạ. Dù sao thì Yuuki-san cũng đã quen gọi em như vậy rồi..."
"Vậy à? Mà đúng là anh cũng quen gọi thế này hơn."
"Vâng..."
"..."
"..."
Cuộc trò chuyện giữa họ lại rơi vào im lặng.
Yuuki nhìn quanh phòng.
"A, em có muốn mang máy chơi game đi không?"
Yuuki chỉ vào chiếc máy chơi game đang kết nối với màn hình.
Hatsushiro lắc đầu.
"Dạ thôi, cái đó là của Yuuki-san mà..."
"Vốn dĩ nó cũng giống như là anh mua cho em mà. Nếu em muốn thì cứ tự nhiên mang đi đi."
"..."
Hatsushiro im lặng, đăm đăm nhìn vào chiếc máy chơi game một lúc lâu.
Yuuki kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cô ấy.
Vài chục giây trôi qua, rồi Hatsushiro khẽ mỉm cười.
"...Dạ vâng. Vậy thì, em xin nhận ạ."
"Đừng có lại ham chơi quá đến mức ngã bệnh đấy nhé."
"Em, em không làm thế nữa đâu ạ."
Hatsushiro nói với vẻ ngượng ngùng, rồi cẩn thận đặt chiếc máy chơi game vào trong túi xách.
Thế là chuẩn bị xong xuôi.
"...Vậy thì, em đi đây ạ."
"Ừ."
Hatsushiro cầm túi xách và quần áo, đứng dậy đi ra cửa.
"Yuuki-san. Từ trước đến nay, thật sự cảm ơn anh rất nhiều."
Ngay lúc cô ấy định cúi đầu cảm ơn.
"...Chờ đã Hatsushiro. Có một chuyện anh muốn hỏi."
"Chuyện gì vậy ạ?"
"Hatsushiro... có phải em có chuyện gì đó muốn nói với anh không?"
Hatsushiro mở to mắt trước lời nói của Yuuki.
"...Tại sao anh lại nghĩ vậy?"
"Vì từ lúc nói chuyện ban nãy đến giờ em cứ mân mê tóc suốt. Chắc em không để ý, nhưng đó là thói quen của em mỗi khi có điều muốn nói mà không thể nói ra đấy."
Phải. Từ lúc nãy, không, là từ lúc gặp Shimizu.
Thói quen mân mê tóc của Hatsushiro đã xuất hiện không ngừng.
Vì vậy, chắc chắn có chuyện gì đó.
Chắc chắn.
Một điều mà cô ấy muốn nói, nhưng lại không thể nói ra vì không muốn làm phiền người khác.
"Hatsushiro. Anh đã nói trước đây rồi, anh muốn em cứ ích kỷ hơn một chút. Anh muốn đáp lại những mong muốn của em trong khả năng của mình. Cho nên là... em nói cho anh nghe được không?"
Yuuki nhìn thẳng vào mắt Hatsushiro và nói.
Tuy nhiên.
Hatsushiro lập tức tránh ánh mắt cậu và cúi gằm mặt xuống.
"...Dạ không. Không có chuyện gì đâu ạ."
"Hatsushiro..."
"Thật sự không có gì đâu ạ. Em... em ổn mà..."
"..."
Vẻ mặt đó trông chẳng giống ổn chút nào.
Nhưng, có hỏi thêm nữa chắc Hatsushiro cũng sẽ không nói. Mà ép cô ấy nói ra... quả thực là điều Yuuki không muốn làm.
"Vậy à... Thế thì thôi vậy. Khi nào muốn nói thì cứ nói với anh nhé."
"...Em xin lỗi."
"Không sao, đó không phải là chuyện phải xin lỗi. Với lại, hôm nào anh thèm chơi game thì đến chỗ em chơi được không?"
"Vâng, dĩ nhiên rồi ạ. Em sẽ chờ anh..."
Hatsushiro mỉm cười nói vậy.
Đó là một nụ cười, nhưng lại vô cùng gượng gạo, khác hẳn mọi khi.
◇
Shimizu đã xuống xe và đang đứng hút thuốc.
"Hai đứa hơi lâu đấy."
"A, xin lỗi bác, đã để bác phải chờ."
Nghe Yuuki nói, Shimizu liền ném điếu thuốc xuống đất rồi dùng chân dụi tắt.
"Không, không sao. Ta biết hai đứa sẽ muốn hàn huyên về những kỷ niệm đã qua mà."
"...Vậy, Yuuki-san. Em đi đây."
"Ừ."
Hatsushiro cúi đầu chào Yuuki rồi lên ghế sau, cánh cửa xe lạnh lùng đóng lại.
Shimizu đợi cửa đóng hẳn, liền bước lại gần Yuuki và nói nhỏ.
"Yuuki-kun. Một lần nữa, cảm ơn cậu đã chăm sóc cho Kotori suốt thời gian qua."
"Dạ không. Chăm sóc gì đâu ạ. Em còn được bạn ấy lo việc nhà giúp, nói đúng hơn là em được chăm sóc thì có..."
"Phì. Vậy à vậy à. Đồ ăn Kotori nấu cũng ngon ra trò chứ hả?"
"Vâng. Ngon tuyệt vời ạ."
Đối với Yuuki, đó là hương vị tuyệt nhất trên đời. Thậm chí có thể nói, việc được ăn món ăn của Hatsushiro sau khi mệt mỏi trở về nhà chính là lẽ sống của cậu.
"À, phải rồi Yuuki-kun."
Shimizu lấy ra một điếu thuốc nữa, châm lửa và rít một hơi.
"Một thời gian tới, cậu có thể không gặp Kotori được không? Ta muốn có thời gian để hai cha con từ từ nói chuyện về tương lai."
"...A, vâng ạ."
Chà, có lẽ khoảng thời gian đó cũng cần thiết thật.
"Thật sự không biết cảm ơn cậu thế nào cho đủ. Khi nào ổn thỏa, bên này sẽ liên lạc lại với cậu... tiện thể nếu cậu chịu vào đội bóng chày thì ta sẽ càng cảm kích hơn nữa..."
"Chuyện đó thì, em xin từ chối ạ."
"Vậy à... Tiếc thật. Tiếc thật đấy."
Shimizu nói xong, liền vào ghế lái và đóng sập cửa lại.
Điếu thuốc vẫn còn đang cháy dở, được ông ta ngậm hờ hững trên môi.
◇
‘……’
Trong căn phòng vắng bóng Hatsushiro, một mình Yuuki ngồi thẫn thờ.
Ngoài mình ra, trong phòng không còn một ai khác. Lẽ ra, đó phải là một khung cảnh hoàn toàn bình thường cho đến hai tháng trước. Nhưng giờ đây…
‘Đây có phải là cái cảm giác… tim mình như có một lỗ hổng trống hoác không?’
Nếu đúng là vậy thì quả là một trái tim yếu đuối. Cái gã Yuusuke Yuuki từng ngày ngày chỉ biết có học và làm thêm mà không một lời than vãn đã biến đi đâu mất rồi?
Tuy nhiên, cậu không thể cứ ngồi ngây ngốc mãi.
Cậu quyết định đến bàn học, tạm thời cứ học đã.
Thế nhưng.
‘……A, không xong rồi.’
Cậu hoàn toàn không thể tập trung. Đây là lần đầu tiên mắt cậu chỉ lướt trên những con chữ của cuốn bài tập mà không hề đọng lại chút gì.
Cuốn sách bài tập mà Hatsushiro đã dùng, vẫn còn đặt trên bàn, cứ liên tục đập vào mắt cậu.
Tấm đệm cô từng ngủ ở góc phòng, con dao và bộ chén đĩa cô từng dùng để nấu ăn, cả chiếc khăn tắm cô rất thích vì cảm giác mềm mại của nó. Dù những thứ Hatsushiro mang đến lẽ ra đã được cô mang đi hết, nhưng sự tồn tại của cô dường như đã thấm đẫm vào từng ngóc ngách của căn phòng này.
‘Ra quán ăn gia đình học bài thôi.’
Yuuki cầm lấy ví, bút và sách bài tập rồi rời khỏi phòng.
◇
Chiếc xe chở Shimizu và Hatsushiro dừng lại trong sân của một căn nhà hai tầng.
Đây là ngôi nhà mà Shimizu và Hatsushiro đã sống cùng nhau suốt nhiều năm.
‘……Đến nơi rồi đấy, Kotori.’
‘……’
‘Này, xuống xe mau.’
‘……Vâng ạ.’
Hatsushiro khẽ đáp lại, xuống xe rồi lẳng lặng đi theo sau Shimizu.
Vừa mở cửa chính bước vào, một mùi thuốc lá quen thuộc đã xộc đến. Cái mùi đã ám vào cả những bức tường ấy, dù là của chính nhà mình, lại chẳng hề mang lại một chút cảm giác yên lòng nào.
Căn phòng của anh Yuuki lại có một sự ấm áp khiến người ta bất giác thở phào nhẹ nhõm mỗi khi trở về. Sự khác biệt này rốt cuộc là gì vậy? Hatsushiro thầm nghĩ.
Rầm, cánh cửa chính đóng sập lại.
Khuôn mặt tươi cười của Shimizu cho đến lúc nãy, bỗng méo mó một cách dị dạng.
‘……Nào, Kotori. Nếu có gì để biện bạch thì tao sẽ nghe.’
‘……’
Biết rằng điều đó là vô nghĩa, Hatsushiro nhắm nghiền mắt và nghiến chặt răng.
Ngay tức thì. Một cú va chạm khô khốc giáng xuống gò má cô.
◇
Khi Yuuki đến quán ăn gia đình, cậu bắt gặp những gương mặt quen thuộc ở đó.
‘Chà, trùng hợp thật nhỉ.’
‘Chào, Yuuki.’
Là Ootani và Fujii.
Nhìn những chiếc cốc rỗng không với đá đã tan hết từ quầy đồ uống tự phục vụ đặt trên bàn, có vẻ như hai người họ đang mải mê trò chuyện gì đó.
Fujii nhìn vào cuốn sách bài tập trên tay Yuuki và nói:
‘Gì thế Yuuki. Thi xong rồi mà đã học bài rồi cơ à?’
‘……Ừ.’
Yuuki trả lời một cách hờ hững.
Thấy vậy, Ootani cau mày:
‘Yuuki…… Cậu, có chuyện gì đúng không?’
‘Không, chỉ là…’
‘Với cái bộ mặt đưa đám đó thì đừng có nói ‘không có gì’. Với lại, thi xong rồi mà không đi cùng Hatsushiro-san thì lạ lắm đấy.’
Trước ánh mắt của Ootani đang nhìn thẳng, như thể muốn xuyên thủng mình, Yuuki không thể nói được gì và đành im lặng.
‘Bỏ cuộc đi Yuuki. Shouko-chan mà đã thế này rồi thì cứng đầu lắm đấy.’
Fujii nhún vai.
‘Về phần tớ, tớ cũng đang lo cho người bạn thân của mình đây. Nếu được, cậu kể cho bọn tớ nghe được không?’
‘……Ừ. Cũng phải. Hai cậu cũng thân với Hatsushiro mà.’
Nói rồi Yuuki ngồi xuống cùng bàn với hai người.
Cậu tạm thời chỉ gọi đồ uống rồi bắt đầu kể lại chuyện đã xảy ra hôm nay.
Ban đầu, khi biết Shimizu là bố của Hatsushiro, cả hai đều kinh ngạc thốt lên, nhưng sau đó họ im lặng lắng nghe câu chuyện của Yuuki với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Yuuki cũng kể hết mọi chuyện cho hai người họ.
Không chỉ những diễn biến chính mà cả những gì cậu cảm nhận được. Chuyện Shimizu đã để lộ một bộ mặt khác hẳn khi ở trước mặt Hatsushiro, chuyện trước khi rời đi, Hatsushiro có vẻ như có điều gì đó không thể nói ra, tóm lại là tất cả những gì cậu cảm thấy, tất cả những gì cậu biết.
‘……Ra là vậy.’
Sau khi nghe hết câu chuyện, Ootani nhấp một ngụm cà phê vừa lấy lại từ quầy đồ uống.
‘Trước hết nhé. Yuuki…… Cậu đúng là một tên đại ngốc.’
Cô nói thẳng không một chút nể nang.
Trước những lời không thể ngờ tới, Yuuki có chút sững sờ:
‘Ý, ý cậu là sao?’
‘Đúng như lời tớ nói đấy, đồ ngốc. Cậu đã biết Hatsushiro-san có điều gì đó muốn nói mà không thể nói ra, tại sao cậu không gặng hỏi cho bằng được?’
‘Đ, đó là vì…’
Ootani vừa đặt tách cà phê xuống bàn vừa tiếp tục.
‘Hơn nữa, tại sao cậu lại có thể dễ dàng vâng dạ nghe lời Shimizu rồi để ông ta đưa Hatsushiro-san đi như vậy? Dù là cậu thì cũng phải mường tượng ra chứ? Rằng Hatsushiro-san… không hề muốn về.’
‘……’
Đúng thế. Chắc chắn Yuuki cũng đã mường tượng ra điều đó.
Cậu đã nghĩ rằng biết đâu lại là như vậy.
Nhưng…
‘Nhưng, người quyết định phải làm thế nào… là Hatsushiro mà…’
‘Yuuki, cậu…’
‘Anh bảo em ấy phải làm thế này, làm thế kia thì… không đúng, phải không? Anh không muốn làm cái trò ép buộc người khác. Vả lại, cũng đâu phải là sau này sẽ không thể gặp lại nhau nữa. Hơn nữa, Shimizu là bố của Hatsushiro cơ mà. Chắc chắn là ông ấy phải lo lắng rồi. Và… và còn nữa…’
Yuuki siết chặt chiếc cốc trong tay.
‘……Nếu bố vẫn còn sống, thì mình muốn để họ được ở bên nhau chứ. Vì người ta đâu có ở bên mình mãi mãi…’
‘Yuuki……’
Fujii, người từng thấy Yuuki luyện tập cùng bố mình, khẽ thì thầm.
Trong khi đó, Ootani lại nhấc tách lên, uống cạn một hơi chỗ cà phê còn lại.
‘Phù… Tớ cũng không phải là không hiểu cảm xúc của cậu.’
Rồi, cô đặt mạnh chiếc cốc xuống bàn nghe một tiếng cạch.
‘Này, Yuuki. Cậu ấy, cậu có một sự ác cảm vô thức với việc bảo người khác phải làm thế này thế kia, đúng không? Tớ nghĩ đó có lẽ là vì chính cậu đã bị bố mình ép buộc phải chơi bóng chày. Dù cậu nói rằng bản thân cậu cũng không ghét việc đó đến thế, nhưng trong tiềm thức cậu hiểu rằng đó không phải là điều đúng đắn, và với cái tính tốt bụng đến không cần thiết của cậu, cậu không muốn làm điều đó với người khác.’
‘……Không có chuyện đó…’
Cậu định nói là không, nhưng lời không thể thốt ra. Những lời Ootani nói đã đánh trúng tim đen của Yuuki đến mức đó.
Đúng là Yuuki có thói quen né tránh việc sai khiến người khác. Đặc biệt là khi đối phương đã từ chối một lần, cậu sẽ lập tức lùi bước. Khi cậu cố gắng nắm tay Hatsushiro, khi cậu nhờ cô ấy làm bữa sáng, khi cậu định tặng quà cho cô ấy, và cả lần này nữa. Về cơ bản, cậu chỉ có thể chờ cho đến khi đối phương tự nguyện, hoặc nhờ vả một cách vòng vo để họ tự nguyện mà thôi.
‘Mà, chuyện tại sao cậu lại chẳng ngần ngại gì mà nhờ vả tớ thì để sau tớ sẽ tra hỏi, nhưng cậu muốn giúp đỡ người khác nhưng lại không muốn áp đặt họ. Tớ nghĩ đó là một suy nghĩ đáng ngưỡng mộ, và tớ nghĩ chính vì cậu là người như vậy nên Hatsushiro-san mới có thể yên tâm ở bên cạnh cậu… nhưng này.’
Ootani ghé sát mặt vào Yuuki và nói.
‘Sự quan tâm có phần áp đặt không phải lúc nào cũng xấu đâu. Lúc đi mua quần áo, tớ đã ép cậu mua thêm đồ cho cậu. Chuyện đó, chỉ đơn thuần là phiền phức thôi sao?’
‘……Không, Hatsushiro đã rất vui. Em ấy còn khen anh ngầu nữa. Anh đã rất vui.’
‘Chính là vậy đó. Bây giờ cũng thế, vừa rồi vì tớ đã ép cậu phải nói ra, nên cậu mới có thể trút hết nỗi lòng của mình cho bọn tớ nghe như thế này.’
‘……’
‘Đến cả cậu còn như vậy đấy, Yuuki. Huống chi là Hatsushiro-san? Nếu không quan tâm một cách có phần quyết liệt, con bé đó chắc chắn sẽ tiếp tục nín nhịn chịu đựng… cho đến khi, lại định nhảy lầu một lần nữa.’
‘……Sao cậu lại biết chuyện đó?’
‘Lúc chọn quần áo, tiện dòng câu chuyện nên tớ đã hỏi… và nhé. Về chuyện em ấy đã định tự tử.’
Ootani lấy điện thoại ra và thao tác trên màn hình.
‘Ban đầu, tớ đã nghi ngờ là do bị bắt nạt ở trường. Vì con bé đó, à thì, tính cách như vậy mà, nên chắc là không thể giao tiếp tốt với bạn cùng lớp, tớ đã nghĩ những vết bầm và sẹo trên người em ấy lúc chọn quần áo cũng là từ đó mà ra. Nhưng mà… vừa mới đây, một người bạn mà tớ nhờ điều tra về trường nữ sinh đó đã liên lạc lại.’
Ootani đặt điện thoại lên bàn.
Trên màn hình hiện lên cuộc trò chuyện tin nhắn.
Nội dung là, không có học sinh nào tên Hatsushiro, nhưng có một học sinh năm nhất đã nghỉ học từ hai tháng trước. Có lẽ đây chính là Hatsushiro. Nếu nhờ điều tra với cái tên Shimizu Kotori, chắc chắn sẽ biết học sinh này là Hatsushiro.
Và, điều khiến cậu không thể tin vào mắt mình là nội dung ở phần sau đó.
‘……Không có… bắt nạt?’
‘Ừ. Chính xác thì ban đầu cũng có những đứa trêu chọc em ấy, nhưng một ngày nọ, chúng nó đùa giỡn đẩy em ấy một cái thì Hatsushiro-san ngã sõng soài và chảy máu đầu.’
Tuy nhiên, phản ứng của Hatsushiro lúc đó rất bất thường.
Với khuôn mặt đẫm máu, cô ấy không hề thay đổi biểu cảm và chỉ nói một câu duy nhất: ‘Tôi xin lỗi’.
‘Mấy đứa đẩy em ấy có vẻ đã sợ chết khiếp. Mà, rõ ràng là một phản ứng bất thường mà. Kể từ đó, không ai dám dính líu đến con bé đó nữa. Dù gì cũng là một ngôi trường có tiếng. Tớ nghĩ chúng nó cũng đủ khôn để không dại dột động vào một thứ rõ ràng là nguy hiểm.’
Trước và sau đó, lần duy nhất Hatsushiro bị thương ở trường là lần đó.
Kể từ đó, không phải là mọi người phớt lờ em ấy, mà là họ đều giữ khoảng cách và chỉ giao tiếp ở mức tối thiểu.
‘Đợi đã… vậy thì, những vết thương và vết bầm của Hatsushiro…’
Khi họ học cùng nhau, Hatsushiro đã nói rằng cuộc sống của cô chỉ có đến trường và về thẳng nhà ngay sau khi tan học.
Nếu những lời đó là thật… thì nơi và nguyên nhân khiến Hatsushiro bị thương chỉ có thể là một mà thôi, phải không?
‘Này, Yuuki. Tớ không biết bố của cậu là người thế nào. Nhưng bố của Hatsushiro-san, Shimizu, trong mắt cậu, ông ta có giống một ‘người bố tốt’ không?’
Trước lời nói của Ootani, Yuuki một lần nữa nhớ lại thái độ của Shimizu đối với Hatsushiro.
Những lời nói đầy uy hiếp, giọng điệu ra lệnh, vẻ mặt không thèm che giấu sự tức giận.
Bố của Yuuki cũng từng như vậy, nhưng rõ ràng bản chất của chúng hoàn toàn khác nhau…
‘Này. Yuuki.’
Fujii, người đã im lặng cho đến lúc nãy, lên tiếng.
‘Tớ đang được thầy ấy huấn luyện. Thầy ấy chỉ bảo rất dễ hiểu và sâu sắc nên giúp tớ rất nhiều. Tớ luôn thán phục rằng quả nhiên là cựu tuyển thủ chuyên nghiệp. Nhưng, tớ luôn có một suy nghĩ…’
Fujii hạ giọng nói.
‘Đôi mắt thầy ấy hoàn toàn không cười. Dù thầy ấy luôn cười toe toét và nói bằng giọng vui vẻ, nhưng nhìn vào lại thấy sợ đến lạnh người.’
Đó chính là cảm giác bất an mà Yuuki cũng nhớ.
Có lẽ, lý do cậu cảm thấy có gì đó khó nói về Shimizu, là vì dù mặt ông ta đang cười nhưng lại chẳng hề có vẻ vui vẻ chút nào. Và Hatsushiro đã phải sống cùng một con người như vậy suốt thời gian qua, và ngay bây giờ em ấy vẫn đang ở cùng người đàn ông đó.
‘……Hatsushiro!!’
Khi Yuuki nhận ra thì cậu đã đứng bật dậy.
Thấy vậy, Fujii nói:
‘Nếu là nhà của huấn luyện viên Shimizu, thì đó là căn nhà hai tầng mái đỏ đối diện quán thịt nướng ở chỗ trường trung học phổ thông thành phố đấy.’
‘Cảm ơn cậu, Fujii…… này.’
‘Hửm? Sao thế?’
‘Có lẽ… anh sẽ gây phiền phức cho cậu và cả đội bóng chày.’
Fujii cho một viên đá trong cốc vào miệng, vừa nhai rôm rốp vừa nói:
‘Ừm, mà… cậu thích làm gì thì làm đi? Nếu có chuyện gì, tớ sẽ chấp nhận một ly parfait jumbo coi như xong chuyện.’
Nói rồi cậu mỉm cười.
‘Ừ, anh sẽ đãi cậu bao nhiêu cũng được.’
Yuuki nói lại câu đó rồi đặt một tờ một nghìn yên lên bàn và lao ra khỏi quán ăn gia đình.
◇
Con người ta không bao giờ có thể quen với nỗi đau.
Chỉ là, họ mệt mỏi đến mức không buồn phản ứng lại nữa thôi, Hatsushiro nghĩ.
‘Mày thật là, lại bắt tao phải tốn công vô ích.’
Shimizu dùng bàn tay to lớn, xương xẩu của mình túm lấy ngực áo của Hatsushiro nhấc bổng lên.
‘……Con, con xin lỗi…’
‘Đừng có tưởng xin lỗi là xong chuyện!!’
Cùng với tiếng hét, cô bị ném mạnh xuống sàn.
Không khí bị ép ra khỏi phổi, một tiếng rên không thành lời thoát ra từ miệng cô.
Đau quá. Nhưng, cô cũng không thể la lên được.
‘Trong lúc tao phải đối phó với lũ nhóc học sinh láo xược giữa trời nóng nực, thì mày lại vui vẻ chim chuột với trai à? Mày đang đùa tao đấy à?’
‘Xin, lỗi…’
‘Tao đã bảo là không phải chuyện xin lỗi là xong mà!!’
Ông ta sút vào bụng cô như một quả bóng đá.
Một cú sốc vang đến tận xương tủy, toàn thân Hatsushiro co giật.
Shimizu vừa thở hổn hển vì tức giận vừa nói:
‘Hà, hà… Đồ mất dạy…… Hửm?’
Khi Hatsushiro ngã xuống, đồ đạc trong cặp của cô văng ra sàn.
Shimizu để mắt đến một thứ trong số đó.
‘Cái hộp vuông này là gì?’
Đó là chiếc máy chơi game mà Yuuki đã đưa cho cô lúc cô rời đi.
Là trò chơi mà anh đã mua cho cô, trò chơi mà cô đã say mê, trò chơi mà cô đã cùng anh cười đùa khi chơi.
‘A, là cái máy chơi game trên quảng cáo à… Là sao? Được thằng Yuuki đó tặng cho à? Vô tích sự. Thứ này…!!’
Shimizu giơ chiếc máy chơi game lên bằng hai tay, định đập nát nó xuống sàn.
‘Đừng!!!!’
‘Cái gì, mày!?’
Hatsushiro liều mạng lao vào Shimizu, giật lấy chiếc máy chơi game từ tay ông ta.
‘……Này, mày vừa làm gì đấy, Kotori?’
‘A, cái đó, là…’
Sau khi làm xong cô mới nhận ra là mình đã lỡ rồi.
Shimizu với vẻ mặt càng thêm giận dữ, bước đến chỗ Hatsushiro đang ngã trên sàn.
Ông ta dùng hết sức giẫm gót chân lên người cô.
‘Ặc… hự…’
Một tiếng rên không thành lời lại thoát ra từ miệng Hatsushiro.
Vậy mà Shimizu vẫn không dừng lại. Ông ta giẫm lên người Hatsushiro đang co quắp hết lần này đến lần khác.
‘Gì, mày dám chống lại tao hả? Dám chống lại cha mẹ mày?’
Hết lần này đến lần khác. Vừa gào thét.
Hatsushiro không thể cử động, chỉ có thể co rúm người lại và chịu đựng nỗi đau.
Dù vậy, cô vẫn ôm chặt chiếc máy chơi game chứa đầy kỷ niệm trong vòng tay như để bảo vệ nó.
‘Mày!! Đang ăn cơm!!!! Do ai!! Kiếm được!!!! HẢ!!’
Giọng nói của người cha đầy phẫn nộ trút xuống từ trên cao.
…Trong cơn đau đến mức sắp mất đi ý thức, Hatsushiro thầm nghĩ.
Tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này?
Ít nhất thì ban đầu, cho đến khi Hatsushiro lên bảy tuổi, họ đã từng là một gia đình hạnh phúc.
Mẹ cô xinh đẹp, đôi lúc nghiêm khắc nhưng hiền dịu. Bố là tuyển thủ bóng chày chuyên nghiệp nên không thường xuyên về nhà, nhưng mỗi khi về, cả ba người lại cùng nhau đến nhà hàng gần đó ăn tối. Món yêu thích của Hatsushiro là bánh kếp. Cô vẫn nhớ rõ bố đã dỗ dành mẹ khi bà nói rằng món đó ở nhà cũng làm được.
Cả ba người đều mỉm cười.
Thế nhưng, vào năm Hatsushiro lên bảy, mẹ cô đã qua đời trong một tai nạn.
Hôm đó là trên đường về sau khi hai mẹ con đi bơi. Hatsushiro đã mè nheo đòi ăn kem, không nghe lời mẹ ngăn cản, cô đã định băng qua đường để đến cửa hàng tiện lợi đối diện thì một chiếc xe tải chạy quá tốc độ đã lao tới.
Mẹ đã nhanh trí đẩy Hatsushiro ra và bị xe đâm.
Bà được đưa đến bệnh viện, nhưng khi bố nghe tin chạy đến thì bà đã trút hơi thở cuối cùng. Hatsushiro vẫn nhớ như in những lời mẹ nói trước khi mất.
Con xin lỗi, con xin lỗi, là tại con đã mè nheo.
Chiếc xe tải chắc chắn đã chạy quá tốc độ rất nhiều. Nhưng… đèn tín hiệu cho người đi bộ lúc đó là màu đỏ.
Người lao ra là mình, nên người đáng lẽ phải chết là mình chứ không phải mẹ…
Trước Hatsushiro đang khóc nức nở và liên tục xin lỗi, mẹ cô nói bằng giọng thều thào:
‘Mẹ mới là người xin lỗi, Kotori… Hãy là một đứa trẻ ngoan nhé. Thay mẹ, hãy giúp đỡ bố con nhé…’
Hatsushiro đã khắc sâu những lời đó vào tim.
Vâng, thưa mẹ.
Con sẽ là một đứa trẻ ngoan. Con sẽ cố gắng. Để có thể thay mẹ gánh vác cho bố.
Bố cô, cũng vì đã giải nghệ bóng chày, nên có nhiều thời gian ở nhà hơn trước, nhưng suốt thời gian đó ông chỉ ru rú trong phòng riêng và khóc. Ngay cả khi đã nguôi ngoai, bố cũng không còn cười nữa.
Và rồi, từ một ngày nọ, bố bắt đầu dạy dỗ Hatsushiro theo cách mà ông chưa từng làm khi mẹ còn sống.
‘Đừng chỉ có chơi bời, học đi.’
Cô được bảo thế. Đương nhiên, Hatsushiro đã cố gắng như lời mẹ dặn, để gánh vác cho bố mình.
Vâng, thưa bố. Con sẽ là một đứa trẻ ngoan.
Từ ngày đó, Hatsushiro không còn chơi bời gì nữa mà chuyên tâm vào việc học ở trường. Chỉ là, dù cô có cố gắng học hành và đạt điểm cao đến đâu, bố cũng không cười với cô.
‘Việc nhà thì sao không phụ giúp một tay đi?’
Vâng, con sẽ cố gắng.
Từ ngày đó, Hatsushiro đảm nhận mọi việc nhà.
Dù vậy, bố vẫn không vui lòng.
‘Là con gái thì ít nhất cũng phải biết nấu một món ăn đi.’
Vâng, con sẽ cố gắng.
Từ ngày đó, Hatsushiro đã học theo cuốn sổ tay nấu ăn của mẹ.
Cô đã luyện tập hết mình, để bố có thể mỉm cười. Chỉ là, dù cô có cố gắng nấu ngon đến đâu, bố cũng chỉ ăn với vẻ mặt vô cảm, không nói một lời và cũng chẳng cười.
Một ngày nọ, khi Hatsushiro đang trên đường về, cô đã chơi đùa với một con mèo hoang và về nhà khi trời đã tối, bố cô đã tức giận ra mặt và tát vào má cô.
‘Đừng có làm người khác lo lắng!! Đồ ngu ngốc.’
Lúc đó có lẽ, vẫn là, ông lo lắng cho Hatsushiro nên mới lỡ tay.
Tuy nhiên, kể từ đó, bạo lực của bố ngày càng leo thang.
Bị đấm, bị đá, bị tát, bị dí tàn thuốc lá.
Những chuyện như vậy đã trở thành cơm bữa, nhưng Hatsushiro vẫn nghĩ không sao cả. Nếu điều đó có thể làm vơi đi nỗi buồn của người bố đã không còn cười từ sau khi mẹ mất.
Hãy nhìn con nhé, mẹ. Con sẽ thay mẹ gánh vác cho bố.
Bố ơi. Con không sao đâu, nên bố hãy cười lại đi nhé.
Và rồi thời gian cứ thế trôi đi…
Vào một ngày mưa lớn hai tháng trước.
Hatsushiro đã tình cờ tái tạo lại được một cách hoàn hảo hương vị món cà ri mà mẹ cô thường làm.
Đó là hương vị mà cô đã tìm kiếm bấy lâu. Nghe nói món cà ri này cũng là món đầu tiên mẹ đãi bố. Lần này chắc chắn ông sẽ vui lòng.
Hatsushiro đã dọn món cà ri đó cho bữa tối.
Bố cô ăn một miếng rồi dừng lại.
Liệu ông sẽ mỉm cười và nói ngon không nhỉ. Cô đã phồng ngực lên vì mong đợi, nhưng.
Bố cô từ từ cầm đĩa đứng dậy.
‘……Mày, đang cố tình chọc tức tao vì đã mất đi cô ấy à? Hay là, mày nghĩ mình có thể thay thế được cô ấy?’
Nói rồi ông ta ném cả đĩa cà ri vào thùng rác.
Đầu óc cô trở nên trống rỗng.
Sau đó, cô bị đánh đập và la mắng như thường lệ, nhưng cô không nhớ rõ về phần đó.
Chỉ là, cô nhận ra rằng tất cả những gì mình đã làm đều là vô ích.
Cô tự hỏi mình đã sống vì điều gì cho đến tận bây giờ. Phải chịu đựng những điều đau đớn, khổ sở đến thế này.
…Cô muốn được thanh thản dù chỉ một chút.
Thế nên khi nhận ra, cô đã cho những thứ tối thiểu vào cặp sách và rời khỏi nhà.
Cô lang thang vô định và khi nhận ra, mình đã ở trên sân thượng của một tòa nhà bỏ hoang.
Trèo qua hàng rào và nhìn xuống chân mình.
A, có vẻ như mình có thể được giải thoát rồi.
Cô thành thật nghĩ vậy và buông mình xuống như bị hút vào…
Đúng lúc đó, cô nghe thấy một giọng nói. Giọng của một cậu con trai trạc tuổi mình.
‘……tsu……shiro’
Đúng vậy. Là một giọng nói như thế này. Một giọng nói dịu dàng và bình yên ở đâu đó. Có lẽ, từ lúc đó, dù chỉ là mơ hồ, nhưng cô đã bị người đó thu hút rồi.
‘Hatsushiro!!’
‘……Hả?’
Ở lối vào phòng khách, Yuuki đang đứng đó, mồ hôi nhễ nhại và thở hổn hển.
◇
Mười phút trước. Yuuki đang hớt hải lao lên con dốc dẫn đến trường cao trung công lập gần nhà.
Hơi thở đã trở nên đứt quãng.
Chết tiệt, sức bền của mình sa sút quá rồi.
Con dốc thẳng đứng cùng mặt đường nhựa vẫn còn oi bức dù mặt trời đã lặn đang dần rút cạn thể lực của Yuuki.
Đôi chân cậu bắt đầu mất đi cảm giác.
Dù vậy, cậu vẫn tiếp tục chạy.
Vung tay, đẩy cơ thể nặng trĩu tiến về phía trước, về phía trước.
Tại sao lại phải gắng sức đến thế?
Câu trả lời đã quá rõ ràng.
(Bởi vì bạn gái của mình đang ở đó chờ đợi...)
Nghĩ lại thì, ngay từ đầu, Hatsushiro đã sợ hãi một cách bất thường mỗi khi bị người khác chạm vào. Những vết bầm và sẹo lấp ló dưới bộ đồng phục. Và cả việc cô sợ hãi đến kỳ lạ rằng mình sẽ làm phiền người khác.
Cậu biết ngay rằng cô đang phải gánh vác một điều gì đó vô cùng nặng nề.
Nhưng.
Dù vậy, Hatsushiro vẫn là một cô gái dịu dàng, luôn cố gắng hết sức mình để đáp lại tình cảm của Yuuki.
Ngay cả cái lời tỏ tình ngớ ngẩn và bốc đồng như "Thật lãng phí nếu một mỹ少女 phải chết, nên hãy hẹn hò với anh đi", cô vẫn chấp nhận, nói rằng cô rất vui vì tình cảm thẳng thắn ấy.
Khi cậu mong được nắm tay, dù sợ hãi, cô vẫn nắm lấy tay Yuuki.
Cô nấu những bữa ăn ngon cho Yuuki mỗi ngày.
Và trên hết.
Với một Yuuki, người có cả thanh xuân chỉ bị lấp đầy bởi học hành và làm thêm, chẳng thể nào yêu đương cho tử tế, cậu đã cố gắng nghĩ cách để làm cô vui theo cách vụng về của riêng mình.
Cả sự quan tâm vụng về mà Ootani bảo là khó hiểu của Yuuki.
Hatsushiro đã thấu hiểu, đã cảm thông, và đã vui mừng vì những điều đó.
Còn điều gì có thể vui hơn thế này nữa chứ.
Còn ai có thể dịu dàng hơn cô gái này nữa chứ.
Vì vậy, Yuuki dốc hết sức bình sinh để chạy.
Chờ anh nhé, bạn gái của anh. Anh đến ngay đây.
Khi lên đến đỉnh dốc, trường cao trung công lập hiện ra trước mắt. Đi vòng sang bên phải khuôn viên trường, có một quán thịt nướng với tấm biển hiệu màu đen nổi bật.
Đối diện với nó... kia rồi. Một căn nhà biệt lập với mái ngói đỏ.
Trên bảng tên khắc hai chữ "Shimizu".
Dồn hết chút sức lực còn lại chạy đến tận cửa, ngay khi định bấm chuông, cậu nhận ra có tiếng quát tháo và những tiếng động lớn của Shimizu vọng ra từ bên trong.
Chẳng cần phải suy nghĩ cũng biết chuyện gì đang xảy ra.
Theo phản xạ, cậu đặt tay lên nắm đấm cửa. Cửa không khóa.
Vừa mở cửa, cậu liền chạy về phía phòng khách, nơi phát ra tiếng động và tiếng quát tháo.
Và rồi, cảnh tượng đập vào mắt Yuuki... đúng như cậu dự đoán, là một khung cảnh tồi tệ nhất.
"Hatsushiro!!"
Không biết từ lúc nào, Yuuki đã hét lên.
"...Yuuki-san?"
Hatsushiro đang co rúm trên sàn nhà với khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, và Shimizu đang dùng chân đạp lên người cô.
Chẳng cần hỏi cũng biết hắn ta đang làm gì.
Máu nóng trong người Yuuki sôi trào.
"Shimizu, thằng khốn... Mau bỏ ngay cái chân của mày ra khỏi người cô ấy."
"Haizz. Rắc rối thật đây. Xâm nhập gia cư bất hợp pháp là phạm tội đấy, cậu Yuuki."
Shimizu vừa nói vậy, vừa thong thả bỏ chân ra khỏi người Hatsushiro như lời Yuuki yêu cầu.
Vẫn là nụ cười toe toét thường ngày. Nhưng đôi mắt hắn, đúng như lời Fujii nói lúc nãy, không hề ánh lên chút ý cười nào.
Tao không muốn bị một kẻ như mày lên mặt giảng giải về chuyện phạm tội, Yuuki căm phẫn nghĩ thầm.
"Yuuki-san... tại sao..."
"Đừng để anh phải nói đi nói lại. Vì anh là bạn trai của em, quá rõ rồi còn gì."
Yuuki nói bằng một giọng dịu dàng, rồi quay ra đối mặt trực diện với Shimizu.
"À này, cậu Yuuki. Đây là vấn đề của gia đình chúng tôi. Dù là bạn trai nhưng cậu vẫn là người ngoài, chĩa mũi vào thì phiền phức lắm đấy..."
Thằng khốn này... Đến nước này rồi mà vẫn còn trơ tráo được.
Yuuki nghiến chặt răng.
"...Ông có biết mình đang làm cái quái gì không?"
Trái ngược hoàn toàn với giọng điệu khi nói với Hatsushiro, cậu cất giọng nghiêm khắc như đang tra hỏi.
Thế nhưng, Shimizu vẫn đáp lại mà không hề thay đổi sắc mặt.
"Hỏi tôi đang làm gì ư? Là... dạy dỗ thôi."
"Dạy dỗ... ư?"
"Phải đấy. Là dạy dỗ. Tôi đang giáo dục lại đứa con gái hư hỏng đã bỏ nhà đi mà không nói với cha một lời, trốn học suốt hai tháng trời để đến ở nhà một thằng con trai. Để sau này không tái diễn chuyện tương tự nữa chứ? Đâu có gì lạ, phải không?"
Một người cha còn không thèm nộp đơn báo con mất tích thì tư cách gì mà nói thế. Rốt cuộc cũng chỉ vì sợ chuyện bạo hành Hatsushiro bị bại lộ mà thôi.
"Đánh người ta đến mức bầm dập thế này mà là giáo dục à? Đừng có giỡn mặt."
"Đó là phương pháp giáo dục. Để dạy dỗ một đứa trẻ không nghe lời thì mức độ này là đương nhiên. Ở nhà Shimizu này là như vậy đấy."
Shimizu không hề có chút hối lỗi nào.
Gã này hết thuốc chữa rồi.
Cha của cậu tuy cũng là người hay dùng đến bạo lực, nhưng gã đàn ông này thì lại khác một trời một vực.
Nhận thấy nói chuyện cũng vô ích, Yuuki bèn lên tiếng.
"...Ông cứ thử nói những lời tương tự với cảnh sát xem."
Lông mày của Shimizu giật nhẹ.
Đúng vậy. Ngay tại thời điểm bị Yuuki bắt gặp cảnh này, Shimizu đã hết đường chối cãi. Dù có ngụy biện thế nào đi chăng nữa, với những bằng chứng rõ ràng hằn trên cơ thể Hatsushiro, hắn cũng không thể thoát tội được.
Shimizu thở dài một tiếng.
Hắn bỏ cuộc rồi sao? Cậu đã nghĩ vậy, nhưng.
"Cậu định báo cảnh sát à? Được thôi. Cứ làm đi."
"Cái gì...?"
Yuuki cau mày trước thái độ không hề giống một kẻ đang bị dồn vào chân tường chút nào.
Shimizu bước về phía Yuuki.
Dù di chuyển chậm rãi, nhưng một người đàn ông to lớn cao trên 1m80 tiến lại gần cũng tạo ra một áp lực đáng sợ.
Chẳng mấy chốc, Shimizu đã đứng ngay trước mặt Yuuki.
Và rồi.
RẦM, một cú va chạm mạnh ập vào bụng Yuuki.
"Ực..."
Shimizu đã không ngần ngại tung một cú lên gối vào bụng cậu.
"Gự... á..."
Nội tạng như quặn lại, tiếng rên rỉ bật ra từ miệng cậu.
Cậu định nói "Ông làm cái gì vậy", nhưng cơ hoành co giật khiến cậu không thể thốt nên lời.
Shimizu không chút nương tay, vung cánh tay phải về phía một Yuuki đang bất lực.
Rắc, một âm thanh khô khốc vang lên, lần này một cú sốc khác chạy dọc thái dương cậu.
Yuuki ngã lăn ra sàn, co quắp người lại.
"Yuuki-san!? Dừng lại, xin cha hãy dừng lại đi, cha ơi!!"
Tiếng hét thảm thiết của Hatsushiro vang vọng khắp căn phòng.
Cậu cố gắng gượng dậy nhìn về phía Shimizu, nhưng máu đã chảy vào mắt khiến tầm nhìn nhòe đi.
Xem ra đầu cậu đã chảy máu rồi.
Trong tầm nhìn nhòe đi vì máu, hiện lên khuôn mặt của Shimizu đang nhìn xuống cậu từ trên cao.
Vẫn là nụ cười giả tạo với đôi mắt không cười, một nụ cười khiến người ta có cảm giác hắn đã đánh mất đi một thứ gì đó quan trọng của một con người.
"À, đúng rồi. Cứ báo cảnh sát nếu cậu muốn. Thay vào đó, tôi sẽ công khai tất cả với xã hội và nói hết với những người liên quan trong trường? Cả chuyện tôi đã bạo hành con bé thế nào, và cả chuyện hai người đã sống chung với nhau suốt hai tháng qua nữa."
"Chuyện đó..."
Thấy Yuuki ngập ngừng trong giây lát, Shimizu nhếch mép, nói dồn dập.
"Được sao? Sẽ gây phiền phức cho những người xung quanh đấy? Tư cách học sinh đặc cách của cậu thì sao? Dù là học sinh cao trung với nhau, nhưng sống chung hai tháng trong căn phòng thuê bằng tiền trợ cấp của trường thì không ổn chút nào đâu nhỉ? Dù có nói không có quan hệ nam nữ bất chính thì cũng chẳng có người lớn nào tin đâu? Tệ nhất là bị đuổi học... à thì, ít nhất cũng sẽ bị loại khỏi danh sách học sinh đặc cách thôi. Thêm nữa, nếu huấn luyện viên như tôi bị bắt vì tội bạo hành thì đương nhiên câu lạc bộ bóng chày sẽ phải tạm dừng hoạt động dài hạn. Người bạn thân của cậu, cậu Fujii, cũng sẽ không thể đến được Koshien đâu."
"Fujii? Cậu ấy không mấy khi..."
"À, ra là cậu chưa nghe. Gần đây, ngày nào cậu Fujii cũng luyện tập đến sát giờ giới nghiêm đấy."
Thằng Fujii... nó chẳng hé một lời nào về chuyện đó cả.
"Vì ước mơ tương lai của mình mà cậu đã cố gắng đến tận bây giờ, và người bạn thân Fujii của cậu cũng đã bắt đầu nghiêm túc với bóng chày. Chắc là cậu ấy muốn nhắm đến Koshien lắm đấy. Với môn bóng chày yêu thích mà cậu ấy đã gắn bó từ hồi tiểu học, nói này nói nọ nhưng vẫn tiếp tục. Với lại, cậu không quên điều quan trọng nhất chứ?"
Shimizu nắm lấy cánh tay của Hatsushiro đang nằm trên sàn và lôi cô dậy một cách thô bạo.
"Sao cậu không nghĩ cho cảm xúc của Kotori? Chuyện mình bị bạo hành bị công khai với cả xã hội, rồi còn gây ra phiền phức không thể cứu vãn cho cậu và cậu Fujii nữa chứ? Con bé này làm sao có thể mong muốn chuyện đó được, đúng không? Phải không, Kotori?"
Được hỏi như vậy, Hatsushiro từ từ gật đầu.
"Vậy thì, phải nhờ vả thôi nhỉ. Nhờ cậu Yuuki ấy."
"...Yuuki-sa...n."
Hatsushiro nói bằng một giọng khản đặc như đang vắt kiệt sức lực.
"Cảm ơn anh... đã đến... Em, chỉ cần vậy là vui rồi, chỉ cần tấm lòng đó của anh là đủ rồi ạ..."
"Hatsushiro..."
"Yuuki-san là người tốt bụng, chính vì thế nên không được đâu ạ... Em không sao. Từ trước đến giờ vẫn luôn như vậy mà..."
Hatsushiro run rẩy trong cơ thể đầy thương tích, cố gắng nặn ra một nụ cười và nói.
"...Trở thành bác sĩ, em nghĩ đó thật sự là một giấc mơ tuyệt vời. Em sẽ luôn ủng hộ anh."
Giống như những lời từ biệt cuối cùng. Không, có lẽ cô ấy thực sự đã nói những lời đó với ý định sẽ không bao giờ gặp lại Yuuki nữa.
À, cậu biết mà.
Cậu biết rõ Hatsushiro là một cô gái như vậy.
Chắc hẳn, người cha Shimizu của cô cũng biết rõ điều đó, nên mới có thể bình thản đến thế.
"Chuyện là vậy đó, cậu Yuuki."
Shimizu lấy một điếu thuốc, châm lửa rồi ngậm lên miệng.
"Mà thôi, bình tĩnh lại đi cậu Yuuki. Vì một người con gái mà vứt bỏ tất cả những gì đã gây dựng từ trước đến nay thì thật ngu ngốc, phải không? Ngoài Kotori ra thì trên đời này còn có hàng tỷ người con gái khác. Nếu muốn yêu thì cứ quên phắt con bé Kotori đi cho xong, rồi tìm một đối tượng mới là được. Đó mới là cách sống khôn ngoan."
"...Ra thế. Shimizu, tôi hiểu rõ những gì ông nói."
Yuuki thở ra một hơi, nói bằng giọng điềm tĩnh.
"Đúng là, tôi đã cố gắng đến tận bây giờ để trở thành bác sĩ. Nếu chuyện tôi và Hatsushiro sống chung hai tháng bị báo cáo lên trường với ý đồ xấu, chắc chắn tôi sẽ không thể giữ được tư cách học sinh đặc cách nữa. Khi đó, một đứa không có tiền như tôi sẽ phải rời khỏi ngôi trường đó."
"Ừ ừ. Đúng thế. Những gì cậu cố gắng sẽ trở nên vô ích."
"Cả thằng Fujii nữa. Vừa rồi tôi đã rất vui. Cuối cùng thì nó cũng đã nghiêm túc rồi. Chắc chắn nó sẽ trở thành một cầu thủ cừ khôi. Tôi thật lòng muốn cổ vũ cho nó."
"Đúng vậy. Cậu ấy có tài năng. Nếu cậu cũng tham gia câu lạc bộ thì chúng ta có thể thực sự nhắm đến Koshien đấy. Đây là lời thật lòng không giả dối từ góc nhìn của một người từng là dân chuyên nghiệp như tôi."
"Và... tôi cũng biết Hatsushiro tuyệt đối không mong muốn giấc mơ của chúng tôi bị hủy hoại vì lỗi của cô ấy. Chính vì là một cô gái như vậy nên tôi mới yêu em ấy đến thế."
"Cậu hiểu ra là tốt rồi. Thôi, vậy thì về đi cậu Yuuki. Về đi và quên con bé Kotori đi, sống cuộc sống như trước đây đi."
Shimizu quay sang nhìn Hatsushiro, như thể đã xong việc với Yuuki.
Biểu cảm của hắn ta méo mó một cách tà ác.
"Nào, Kotori. Tiếp tục thôi. Chuyện của chúng ta vẫn chưa xong đâu. Lần này sẽ là một hình phạt đặc biệt nghiêm khắc. Mở miệng ra. Tao sẽ khắc sâu nỗi đau này vào để mày không bao giờ tái phạm nữa."
Nói rồi, Shimizu cầm điếu thuốc đang ngậm trên miệng.
Và rồi, hắn định dí điếu thuốc đang cháy vào lưỡi của Hatsushiro.
Đúng lúc đó.
"──Đừng có coi thường người khác, thằng khốn."
BỐP.
Một tiếng động vang lên, cơ thể Shimizu bị một lực tác động từ bên hông, ngã lăn ra sàn.
"Gặc, á. Chuyện, chuyện gì..."
Shimizu hoang mang trước sự việc đột ngột.
Yuuki nhìn xuống hắn, siết chặt bàn tay phải vừa đấm bay Shimizu đang đau rần.
"Hatsushiro, em có sao không?"
Yuuki ngồi xổm xuống bên cạnh Hatsushiro, nhẹ nhàng đỡ cô dậy.
"...Yuuki-san. Tạ...i sao"
Yuuki nói với Hatsushiro đang mang vẻ mặt không thể tin nổi.
"Đừng để anh phải nói đi nói lại chứ. Anh là bạn trai của em mà, đúng không?"
"Thằng khốn..."
Shimizu loạng choạng cố gắng đứng dậy.
Trên mặt hắn không còn cả nụ cười giả tạo nữa. Đó là một khuôn mặt xấu xí méo mó vì hận thù, như thể đang bộc lộ bản chất thật của gã đàn ông này.
"Yuuki, thằng chó, mày làm cái gì thế hả!! Mày có biết không? Nếu tao mà nổi điên lên thì"
À, biết chứ.
Mình sẽ bị tước tư cách học sinh đặc cách và không thể ở lại trường.
Fujii sẽ bị chặn đứng con đường đến Koshien với môn bóng chày mà nó vừa mới dốc sức.
Và Hatsushiro sẽ phải khổ sở vì cảm giác tội lỗi đó.
Nhưng.
"Thì đã sao?"
Yuuki dứt khoát nói.
"Cái gì!!"
Shimizu kinh ngạc đến sững sờ. Nhưng người ngạc nhiên hơn cả lại là Hatsushiro.
"Kh, không được đâu Yuuki-san!!"
"Vậy sao? Dù không đi học nữa thì vẫn có cách để trở thành bác sĩ thôi. Chỉ cần thi lấy chứng chỉ tốt nghiệp là được mà. À còn chuyện kia nữa. Mấy đứa khác trong đội bóng chày thì anh không biết, nhưng anh sẽ khao Fujii một chầu parfait khổng lồ rồi xin lỗi nó tới tấp. Lì lợm cho đến khi được tha thứ mới thôi."
"Sao lại..."
Hatsushiro lắc đầu quầy quậy.
"Không được đâu... Yuuki-san đã cố gắng, nhiều đến thế cơ mà."
"Đúng vậy. Thế nên cứ cố gắng lại từ đầu là được thôi. Nè Hatsushiro. Chuyện em đang phải khổ sở vì cảm giác tội lỗi ngay lúc này đây."
Đúng thế. Đối với Hatsushiro, đó có lẽ là nỗi đau không thể chịu đựng hơn bất cứ điều gì khác. Hơn cả sự bạo hành của người cha.
Nhưng mà.
Yuuki nhếch miệng cười toe toét.
"Anh quyết định sẽ mặc kệ chuyện đó."
"...Dạ?"
Hatsushiro ngơ ngác.
Ồ, lâu rồi mới thấy lại được biểu cảm đáng yêu này của em ấy.
"Anh không chiều theo em nữa. Cứ chiều theo sự tốt bụng đó của em thì sẽ chẳng có hồi kết mất. Thế nên, anh quyết định sẽ tự ý cứu em vì anh muốn cứu em. Với lại, anh cũng đã lỡ đấm ông Shimizu rồi. Giờ đã quá muộn. Đành chịu để anh cứu đi."
"..."
Hatsushiro há hốc miệng, chết lặng.
Ừm, bạn gái nhà mình có biểu cảm đó cũng đáng yêu ghê.
"Còn gì nữa nhỉ? À, chuyện bị bạo hành mà bị công khai với xã hội thì sao đó hả? Kiểu như không lấy được chồng ấy à? Nếu vậy thì chuyện đơn giản thôi."
Yuuki nắm lấy cả hai tay của Hatsushiro và nói.
"Lúc đó anh sẽ cưới em làm vợ. Thế là được rồi chứ?"
"Ơ, vâng, dạ. Nếu là em thì được ạ... cơ mà, ể!?"
"Rồi. Thế là mọi chuyện được giải quyết hết."
Yuuki khoanh tay, "hừm" một tiếng rồi cười với Hatsushiro.
"Thế nào, Hatsushiro. Đây chính là cách nói ra sự ích kỷ đấy. Tuyệt vời phải không?"
"Yuuki-san... anh đúng là... lúc nào cũng..."
"Mày đang đùa cợt đấy à!!"
Shimizu vừa ôm bên má phải bị đấm vừa hét lên.
"Tôi không có đùa đâu. Tôi hầu như lúc nào cũng nghiêm túc hết. Là một người đàn ông nghiêm túc đến mức từng bị nói là phải biết đọc không khí trong giờ thể dục đấy. Ông đã nhầm to một chuyện rồi. Lúc nãy ông nói, con gái thì có đầy, nên hy sinh những gì đã cố gắng vì con bé này là ngu ngốc, đúng không."
Nghe cho rõ đây, thằng khốn.
"Ngược lại rồi. Cách sống hay con đường để đạt được ước mơ thì có vô số. Nhưng mà, Hatsushiro thì chỉ có một mà thôi. Gặp được em ấy, thế giới vốn màu xám của tôi đã trở nên rực rỡ. Giờ tôi mà không được ăn cơm em ấy nấu rồi âu yếm trước khi ngủ là thấy người khó ở ngay. Thế nên chẳng có gì thay thế được đâu."
Trước lời tuyên bố đàng hoàng của Yuuki, Shimizu dường như đã tức giận đến cực điểm, gãi đầu đến mức phát ra tiếng sột soạt rồi nói với Hatsushiro.
"Thôi đủ rồi, cái thằng ngốc vì yêu này. Nói chuyện không thông. Này Kotori!! Mày nói thẳng vào mặt nó đi. Rằng những gì nó đang làm chỉ là gây phiền phức thôi!!"
Yuuki nhìn về phía Hatsushiro. Cơ thể cô đang run rẩy. Có lẽ từ trước đến nay, cô chưa một lần dám cãi lại mệnh lệnh giận dữ của cha mình.
Vì vậy, Yuuki nói với Hatsushiro bằng một giọng rõ ràng.
"Này, Hatsushiro. Anh đã nói nhiều lần rồi, nhưng anh sẽ nói lại một lần nữa thôi. Anh muốn em ích kỷ hơn nữa. Anh muốn em nói ra những điều mình muốn làm. Anh sẽ cố gắng chiều theo mà, nhé?"
Hatsushiro thoáng lộ vẻ do dự, nhưng rồi cô nhắm mắt lại thật sâu.
Và khi đôi mắt ấy mở ra, trong đó là một ánh nhìn chứa đựng quyết tâm mạnh mẽ.
"...Vâng, Yuuki-san. Em... sẽ thử nói ra sự ích kỷ của mình."
Hatsushiro nhìn thẳng vào mắt Shimizu.
Bất chợt, một hơi ấm quen thuộc chạm vào tay Yuuki.
(...Anh có thể nắm tay em được không?)
(Ừ, tất nhiên rồi.)
Hatsushiro hít một hơi thật sâu. Rồi khẽ khàng.
(...Con xin lỗi. Mẹ ơi.)
Cô thì thầm như vậy.
"Sao thế!! Nói mau!! Mày không nghe lời cha mày được à!?"
"───CON KHÔNG MUỐN!!!!"
Hatsushiro hét lên bằng một giọng lớn nhất từ trước đến nay, như thể dồn hết sức lực từ tận đáy lòng.
"Cái gì!?"
"Con, con không muốn ở cùng ANH!! Con muốn ở cùng Yuuki-san, người đã nói yêu con và trân trọng con!! Cho nên, con không thể nghe lời ANH được!!"
Một giọng nói rõ ràng và mạnh mẽ vang vọng khắp căn nhà.
Yuuki bất giác mỉm cười.
À, cuối cùng cũng được nghe rồi. Tiếng lòng thật sự của Hatsushiro, từ chính miệng của em ấy.
Và rồi, như thể bị đẩy lùi bởi giọng nói ấy, cơ thể Shimizu loạng choạng.
"...Kotori. Mày... cả mày cũng..."
"N, này. Shimizu, ông sao thế?"
Rõ ràng là có gì đó bất thường.
Sự hung hăng lúc nãy như thể là một lời nói dối, toàn bộ sinh khí trong cơ thể hắn dường như đã biến mất. Biểu cảm của hắn trống rỗng, ánh mắt mất đi tiêu cự.
"A, này ông đi đâu đấy!!"
Shimizu bước đi loạng choạng, rời khỏi nhà và đi về một hướng nào đó.
"..."
"..."
Sau khi Shimizu rời đi một lúc, Yuuki và Hatsushiro đều im lặng, không nói nên lời.
Không gian tĩnh lặng như thể những chuyện vừa rồi chỉ là một lời nói dối.
Thế nhưng, cơ thể Hatsushiro đột nhiên khuỵu xuống.
"Này, em có sao không?"
"Vâng... em không sao. Chỉ là hơi bủn rủn chân tay một chút thôi ạ."
Hatsushiro trông có vẻ kiệt sức.
Cũng phải thôi. Vì lúc nãy cô vừa bị Shimizu hành hung mà.
Thế nhưng, dù vậy, vẻ mặt cô lại thanh thản đến lạ thường.
"Yuuki-san. Em... đã nói được rồi đó."
Hatsushiro tự hào nói.
"Ừ."
"Em đã nói được một cách rõ ràng."
"Ừ."
"Nhờ có Yuuki-san ở bên mà em đã có thể cố gắng. Vì em nghĩ rằng anh nhất định sẽ ở bên cạnh em, nên em mới có thể nói ra được..."
Rồi, Hatsushiro ngập ngừng một chút.
Sau đó, nước mắt bắt đầu rưng rưng trong đôi mắt cô. Đôi môi mím chặt còn hơn cả lời nói, cho thấy cô đang cố gắng kìm nén một điều gì đó.
Nhìn thấy cảnh đó, Yuuki một lần nữa nhận ra.
Đúng vậy, Hatsushiro đã thực sự cố gắng rất nhiều. Cô đã vực dậy trái tim đang run sợ của mình, bằng tất cả sức lực.
Yuuki không thể kìm nén được sự thôi thúc trào dâng trong lòng mình nữa.
"Nè, Hatsushiro. Em còn nhớ những gì anh nói vào cái ngày mà chúng ta lần đầu định nắm tay nhưng không được không?"
"...Ể?"
Yuuki dang rộng hai tay, vòng ra sau người Hatsushiro.
Và rồi, siết chặt.
Nhẹ nhàng, nhưng mạnh mẽ. Cậu ôm chầm lấy cô.
"Yuuki... san?"
"...Dù sợ hãi, em đã làm tốt lắm."
"...Hức... hức"
Những giọt nước mắt lớn lăn dài trên má Hatsushiro, tiếng nức nở bật ra.
"Em đã sợ lắm, sợ lắm ạ..."
"Ừ, anh biết mà. Em giỏi lắm."
Cơ thể cô run rẩy trong vòng tay Yuuki, mảnh mai nhưng lại mềm mại, ấm áp và tỏa ra một mùi hương dịu dàng.
Vừa mong muốn được ở mãi như thế này, Yuuki vừa tiếp tục nhẹ nhàng xoa lưng Hatsushiro cho đến khi cô nín khóc.
Một lúc sau, khi Hatsushiro đã khóc xong và bình tĩnh lại, cô nhận ra một điều.
"...Yuuki-san cũng, đang run phải không ạ?"
"A, bị phát hiện rồi à? Thật ra thì anh cũng sợ lắm đấy."
Nói ra bao nhiêu lời dũng cảm rồi mà giờ thấy xấu hổ quá đi mất.
Không không, nhưng mà, sợ là đương nhiên rồi còn gì. Đứng lên chống lại một người lớn sẵn sàng dùng bạo lực. Gã Shimizu đó tuy đã giải nghệ nhưng người vẫn to con phết.
Trong lúc đang nghĩ vậy, một hơi ấm bao bọc lấy cơ thể Yuuki.
Là Hatsushiro đang ôm lấy cậu.
"Em trả lại cho anh này. Dù sợ hãi nhưng anh đã làm tốt lắm..."
Cô nói lại y hệt những gì Yuuki vừa nói lúc nãy.
...Ấy, không, mình không khóc đâu nhé. Trong tình huống này mà khóc toáng lên thì xấu hổ chết mất.
Chết, mắt cay quá rồi.
Phải nhanh chóng buông ra nếu không sẽ khóc mất... nhưng lại chẳng nỡ buông tay.
Cuối cùng, Yuuki đành giương cờ trắng trước hơi ấm của Hatsushiro, và khóc một chút trong vòng tay cô.
◇
Shimizu lang thang trên những con phố đêm với bước chân của một kẻ mộng du.
"...Cuộc đời mình, vốn dĩ mọi thứ đều phải suôn sẻ chứ."
Anh bắt đầu chơi bóng chày từ tiểu học và tài năng nhanh chóng nở rộ. Cứ thế, lên cấp hai và cấp ba, anh là át chủ bài đánh vị trí số bốn, và đã vào đến tận trận chung kết giải Koshien.
Mọi người đều ca tụng Shimizu. Anh được chọn ngay trong kỳ tuyển chọn và gia nhập một đội ở Tokyo với lượt chọn thứ hai, rồi được ném ở đội một ngay từ năm đầu tiên.
Và rồi, anh gặp và kết hôn với vợ mình, Hatsushiro Kuroha. Năm sau, họ có một đứa con. Thậm chí không cần đến sự thiên vị của người trong nhà, con bé vẫn là một đứa trẻ đáng yêu giống hệt vợ anh.
Mọi thứ đều vẹn toàn. Thuận buồm xuôi gió có lẽ chính là để nói về điều này.
Tất cả đều theo ý muốn của Shimizu.
Thế nhưng, mọi thứ bắt đầu sụp đổ cùng với chấn thương ở vai.
Năm thứ tám trong sự nghiệp chuyên nghiệp, vai anh không thể giơ lên một cách trơn tru được nữa. Khi anh cố gắng ném một cách vô lý để khắc phục, thì đến lượt khuỷu tay và khớp háng của anh cũng bị chấn thương.
Giới truyền thông, người hâm mộ và các huấn luyện viên, những người mà mới hôm qua còn ca ngợi Shimizu, đã nhanh chóng ngoảnh mặt làm ngơ.
Hai năm sau đó là thông báo bị loại khỏi danh sách thi đấu. Bản thân Shimizu cũng biết rằng mình không thể ném những quả bóng ra hồn được nữa.
Tuy nhiên, những chuyện như vậy trong thế giới chuyên nghiệp là điều khó tránh khỏi. Mình vẫn còn người vợ đã luôn ủng hộ và cô con gái yêu dấu. Dằn nén cảm giác cay đắng, anh quyết tâm cố gắng cho sự nghiệp thứ hai.
Ngay lúc anh đang nghĩ vậy thì tai nạn xảy ra. Anh chỉ nhớ rằng mình đã khóc nức nở khi nhìn thấy thi thể của vợ.
Dù vậy, anh vẫn phải cố gắng vì còn có con gái.
(...Hãy dõi theo anh nhé Kuroha. Anh nhất định sẽ bảo vệ cô con gái quý giá của anh và em.)
Công việc mới của anh là nhân viên kinh doanh cho một nhà sản xuất thực phẩm ở địa phương.
Tuy nhiên, mọi việc không suôn sẻ như bóng chày. Mỗi ngày đi làm anh đều bị mắng mỏ và phải cúi đầu trước mọi người, về nhà thì việc chăm sóc con cái và nhà cửa đang chờ đợi. Mọi thứ không theo ý muốn. Thật không thể tin được mới cách đây không lâu anh còn là một cầu thủ bóng chày chuyên nghiệp mà ai cũng ngưỡng mộ. Cuối cùng, công việc đó cũng không kéo dài được lâu và anh đã nghỉ việc.
Khi sực tỉnh, Shimizu nhận ra mình đã mất tất cả, chỉ còn lại những tháng ngày lay lắt như một cái vỏ rỗng.
Một ngày nọ, khi thấy con gái đang xem TV rất lâu trong phòng khách, anh nghĩ rằng vì mẹ con bé không còn nữa, nên mình phải là người nhắc nhở những điều này.
"Đừng chỉ chơi nữa, học bài đi."
Sau khi anh nói vậy, con gái anh lập tức ngừng xem TV, và từ ngày đó, ở nhà con bé gần như không làm gì khác ngoài việc học.
Có một ngày, anh cảm thấy lười biếng không muốn rửa bát.
"Sao không phụ giúp việc nhà một chút đi?"
Anh buột miệng nói trong sự bực bội, và từ ngày đó, con gái anh không chỉ rửa bát mà còn đảm nhận toàn bộ việc nhà.
...À à.
Chỉ có đứa này là vẫn còn nghe theo lời mình.
Khi anh nghĩ vậy, anh đã không còn kiềm chế được nữa.
Dù có ra lệnh, mắng mỏ, đấm hay đá, con gái anh vẫn trung thành thực hiện những gì được bảo mà không một lời phàn nàn.
A, mình vẫn còn đứng trên người khác.
Phải rồi, đó không phải là điều hiển nhiên sao.
Bởi vì, chính mình đã nuôi nấng nó. Bằng tiền của mình, mình đã cho nó ăn và nuôi nó lớn. Việc nó nghe theo lời mình là điều đương nhiên.
Thế nhưng, vừa mới lúc nãy.
"---Con không muốn!!!!"
Anh đã bị chính cô con gái đó từ chối.
Khoảnh khắc đó.
Cô gái trước mắt anh không còn là một con búp bê chỉ biết nghe lời, mà đã hiện lên như một con người.
Như một cô gái nhỏ. Như cô con gái quý giá mà anh đã thề với người vợ quá cố sẽ bảo vệ.
Không thể nào. Mình đã...
Không phải. Mình đã vì con gái. Không, không phải, mình đã vì bản thân mà... đứa con gái quý giá của mình và cô ấy...
Khi Shimizu nhận ra, anh đã bỏ chạy khỏi nơi đó.
"Mình... mình, từ trước đến nay đã làm gì..."
Đúng lúc đó.
Anh va sầm phải một người từ phía trước.
"Đau đấy thằng khốn."
Đó là một cặp đôi gồm một người đàn ông tóc vàng và một người đàn ông đầu trọc trông rất du côn.
Một cú va chạm mạnh vào bụng. Có vẻ như anh đã bị đá bay.
"...Ực."
Shimizu khuỵu gối xuống và ôm bụng trong đau đớn, nhưng hai kẻ kia không thương tiếc mà liên tiếp tấn công anh.
Đau, khổ sở... A, mình đã luôn làm điều này với con bé đó sao?
"Này, ông già. Mày nhìn đi đâu đấy hả?"
Gã tóc vàng túm tóc anh và lôi anh dậy.
"..."
"Này, sao mày im lặng thế?"
"Thôi kệ đi, trước hết đưa ví đây. Tao sẽ tha cho mày."
"...Nhìn đi đâu đấy, à."
"Hả?"
"Mày nói gì thế?"
"...Thật sự đấy, mình đã nhìn đi đâu vậy nhỉ."
Rắc, nắm đấm bên phải của Shimizu đập vào mặt gã tóc vàng.
"...Ực."
Gã tóc vàng khuỵu gối xuống, máu mũi chảy ròng ròng.
"Th-thằng khốn. Mày làm gì... ọe!!"
Trước khi gã kịp nói hết câu, gã đầu trọc cũng bị đấm bay.
Nước mắt lưng tròng, Shimizu đá vào gã đầu trọc đang nằm dưới đất.
"Nói đi!!!! Nói cho tao biết đi!!"
Anh đá liên tục, giống như cách anh đã làm với con gái mình từ trước đến nay.
"Rốt cuộc!! Tao đã!! Nhìn đi đâu cơ chứ!!!!"
"Thằng chóoooooooooo!!"
Gã tóc vàng đã đứng dậy và lao về phía anh.
Trong tay hắn là một lưỡi dao sắc bén lấp lánh ánh bạc.
"Chết đi!!!!!!!!!!!!!!!!"
Máu tươi bắn tung tóe trên mặt đường nhựa.
◇
Shimizu bị bắt vì phòng vệ quá mức.
Cuộc gọi từ người đàn ông tự xưng là luật sư phụ trách đã đến nhà Shimizu vào lúc rạng sáng.
Nghe nói, đêm qua ông ta đã ẩu đả với hai người đàn ông trên đường. Một trong số đó đã rút dao tấn công, trong lúc giằng co, lưỡi dao đã đâm vào tim đối phương, dẫn đến tử vong.
Do đối phương có hai người, lại là bên gây sự trước, và hơn hết là đã rút dao tấn công, nên hình phạt có vẻ sẽ được giảm nhẹ đáng kể. Tuy nhiên, vì có người chết và bản thân Shimizu cũng thừa nhận đã phản kháng quá mức, nên có thể sẽ có bản án tù thực.
Sau khi cùng Hatsushiro quay lại phòng của Yuuki và ở đó một ngày, hai người đã đến thăm ông ta.
"Chào. Hai đứa. Tối qua ngủ ngon không?"
Trong phòng thăm gặp, ngăn cách bởi một tấm kính, dáng vẻ của Shimizu... thật khó để diễn tả... trông như thể một thứ tà vật đã ám ông ta bấy lâu nay vừa được gột sạch.
Chỉ mới hai đêm mà ông ta đã hốc hác đi rất nhiều. Cảm giác như đã già đi cả chục tuổi.
"Shimizu, ông..."
"Hahaha, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại như thế. Tự làm tự chịu cả thôi, tất cả mọi chuyện..."
Ông ta nói vậy và cười một cách tự giễu. Nụ cười đó rất tự nhiên, và đôi mắt ông không còn vẻ khó chịu như những lần trước nữa.
Đó là một biểu cảm thực sự hiền hòa.
Shimizu hạ thấp giọng, nói đủ để chỉ Yuuki và những người khác nghe thấy.
("...Cứ yên tâm đi. Tôi không nói gì về hai đứa đâu.")
"Chuyện đó... thì, cũng đỡ cho tôi."
"...Cha."
Hatsushiro đang đứng cạnh Yuuki cất tiếng gọi với giọng đầy lo lắng.
"Haha, 'cha' sao. Không sao đâu, Kotori. Con cứ mắng chửi cha cho hả giận cũng được."
Hatsushiro lắc đầu.
"Không ạ. Cha vẫn là cha của con. Dù con không thể quên được những đau khổ đã qua... nhưng cha vẫn là người quan trọng đã nuôi nấng con đến ngày hôm nay."
"...Kotori."
"Khi nào cha ra ngoài, chúng ta hãy cùng nhau ăn một bữa nhé. Con sẽ nấu món cà ri lần đó và chờ cha."
Nghe những lời đó, Shimizu ngẩng mặt lên và lấy tay che mặt.
Rồi ông hít thở sâu vài lần và nhìn lại về phía Hatsushiro.
"Phù. Con bé này tốt bụng quá. Điểm này đúng là giống hệt mẹ con."
Vùng quanh mắt ông hơi ươn ướt, đó có lẽ không phải là ảo giác.
"Mà thôi. Lần tới cha sẽ ăn thật đàng hoàng..."
"...Vâng."
Hatsushiro vui vẻ đáp lời và mỉm cười.
Sau đó, hai cha con nói chuyện thêm một lúc, rồi Shimizu nhìn đồng hồ và nói với Hatsushiro.
"...À, xin lỗi Kotori. Cha có chuyện muốn nói riêng với cậu Yuuki. Hơi sớm một chút nhưng con ra ngoài trước được không?"
"Ể? Vâng. Con hiểu rồi. Con sẽ lại đến nhé."
"Thỉnh thoảng là được rồi. Thay vào đó, hãy lo cho bản thân mình thật tốt vào."
"...Con không chịu. Con sẽ ghé thăm cha thường xuyên mới thôi."
Nói rồi, Hatsushiro hất mũi một cái.
Shimizu sững người vì ngạc nhiên trước thái độ đó.
Hatsushiro cúi chào người giám thị rồi rời khỏi phòng.
"..."
"Này, Shimizu. Ông định sững người đến bao giờ vậy?"
"À, không, xin lỗi. Không ngờ Kotori lại nói những lời như vậy... Con bé mạnh mẽ thật."
"Đáng yêu nhất phải không? Là bạn gái của tôi đấy."
"...Hahaha. Hai đứa đúng là tôi chịu thua rồi."
Shimizu nói vậy và cười.
A, lần này ông ta đang cười thật sự. Một nụ cười đúng nghĩa.
Lát nữa hãy cho Hatsushiro thấy nụ cười đó đi.
"Vậy, chuyện ông muốn nói là gì?"
"À, cái này."
Thứ ông ta đưa ra là một cuốn sổ ngân hàng.
"Đây là một trong những tài khoản chứa tiền hợp đồng từ thời tôi còn là cầu thủ chuyên nghiệp. Coi như là chi phí chăm sóc cho Kotori."
"Dù ông có đưa thứ này thì tôi cũng không tha thứ cho ông như Hatsushiro đâu."
"Nếu tôi muốn được tha thứ thì đã đưa nó trước mặt Kotori rồi, như vậy cậu cũng khó mà trách tôi được phải không? Mà nói đúng hơn là, việc con bé tha thứ quá dễ dàng khiến tôi cảm thấy hơi khó xử. Cậu cứ việc hận tôi đi."
"...Vậy sao."
Yuuki kiểm tra số dư trong sổ.
"...Này, có nhầm một số không vậy? Dù thế nào đi nữa thì thế này..."
"Nhiều quá à? Vậy thì, nếu có chuyện gì xảy ra với Kotori, cậu cứ dùng nó nhé. Nhân tiện, mật khẩu là 1111."
"Mật khẩu gì mà bảo mật kém quá vậy. Ông đặt qua loa quá đấy."
"Cũng không hẳn là vậy đâu..."
Chuyện là sao? Shimizu nói với Yuuki đang nghiêng đầu thắc mắc.
"Ngày 11 tháng 11, là sinh nhật của Kuroha... mẹ của Kotori."
Shimizu vừa nói vừa cười tự giễu.
"Thứ này có lẽ nên đổi đi thì hơn. Nhưng mà, ừm, không hiểu sao. Tôi lại không muốn đổi."
"...Này, Shimizu. Cái câu 'Đàn bà con gái thì thiếu gì. Chỉ có thằng ngốc mới cố chấp với một người', có phải là ông đang tự nói với chính mình không?"
Khi Shimizu mất đi mẹ của Hatsushiro, ông mới hai mươi tám tuổi. Dù đã giải nghệ nhưng ông vẫn có đủ tiền, và nếu muốn tìm một người mới thì chắc chắn là có thể.
"Ai biết... tôi quên rồi."
"Vậy sao... Thôi được, tôi xin nhận."
Yuuki cất cuốn sổ vào túi.
Đúng lúc đó, người giám thị nói "Sắp hết giờ rồi", nên Yuuki đứng dậy.
"Cậu Yuuki. Có lẽ tôi không có tư cách để nói điều này nhưng,"
Cuối cùng, Shimizu cúi đầu thật sâu và nói.
"Con bé Kotori... xin nhờ cả vào cậu."
"À, cứ giao cho tôi. Ông cũng giữ gìn sức khỏe đấy."
◇
"Anh đã nói chuyện gì với cha em vậy?"
Trên đường về, Hatsushiro đã hỏi một câu như vậy.
"Hử? À... là chuyện của đàn ông với nhau thôi."
"Phì, cái gì vậy chứ."
Hatsushiro nói vậy rồi khúc khích cười.
"..."
Tuy nhiên, nụ cười đó có phần u ám.
"Này, Hatsushiro. Em vẫn bận tâm về việc cha em bị bắt à? Có phải em nghĩ đó là lỗi của mình không?"
"Chuyện đó... vâng, một chút ạ."
"Không phải vậy đâu, mà thôi, nói những lời này cũng chẳng giúp em thấy khá hơn được."
Yuuki cũng cảm thấy có lỗi với Fujii. Lát nữa anh định sẽ xin lỗi cậu ấy đến chết.
"Vâng ạ... Chắc là do tính em như vậy rồi."
Hatsushiro dừng lại ở đó.
"Nè. Anh Yuuki. Hôm qua em đã kể cho anh nghe về mẹ em rồi phải không?"
"Ừm."
Hôm qua, Yuuki đã nghe Hatsushiro kể hết câu chuyện của mình.
"Kể từ ngày mẹ mất vì sự ích kỷ của em, em đã cố gắng trở thành chỗ dựa cho cha thay mẹ. Em đã muốn bù đắp lại hạnh phúc mà em đã cướp đi. Em đã sống vì điều đó. Nhưng cuối cùng mọi chuyện lại thành ra thế này..."
Vẻ mặt của Hatsushiro trông như sắp khóc.
Thiệt tình... Shimizu nói đúng thật. Tốt bụng quá mức khiến người khác lo lắng đấy.
Yuuki dang rộng hai tay và ôm chầm lấy Hatsushiro.
Như anh đã làm hai ngày trước, một cái ôm dịu dàng, nhưng vẫn thật chặt.
"Này, Hatsushiro. Có anh ở đây rồi."
"...Anh Yuuki."
"Anh sẽ là người được em mang lại hạnh phúc. Nên từ giờ về sau, hãy tiếp tục là người mang lại hạnh phúc cho anh nhé."
"...Vâng."
Hatsushiro cũng vòng tay qua người Yuuki, và họ ôm chặt lấy nhau.
Hơi ấm mềm mại bao bọc lấy cả hai.
Hatsushiro vùi mặt vào ngực Yuuki và nói.
"Ý nghĩa cuộc sống... em đã tìm thấy rồi."
"Vậy sao... thế thì tốt quá..."
Yuuki nói bằng giọng dịu dàng.
"Nhưng mà, đừng chỉ sống vì mỗi mình anh... từ giờ chúng ta hãy cùng nhau tìm kiếm nhiều điều vui vẻ hơn nhé."
Đúng vậy. Cuộc đời của Hatsushiro chỉ vừa mới bắt đầu. Không phải sống để thay thế mẹ, mà là có thể tự do lựa chọn những gì mình muốn làm theo ý chí của bản thân. Một cuộc sống bình thường như vậy sắp bắt đầu từ đây.
"Vâng. Nhưng, một mình thì em sẽ cô đơn lắm, nên anh Yuuki hãy ở bên cạnh em nhé?"
"Ừ, dĩ nhiên rồi. Anh cũng không muốn thiếu vắng em đâu."