What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5637

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

346 768

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 872

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 2

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1976

Tập 01 - Chương 3 Giới Thiệu Bạn Bè

"Mà này, Hatsushiro-san."

"Vâng ạ?"

Bữa sáng hôm ấy, Yuuki cuối cùng cũng cất lời về điều anh đã băn khoăn bấy lâu nay.

"Em có muốn thứ gì không? Dù sao thì, mấy món đồ thiết yếu lúc này đều là đồ dự phòng của anh cả mà."

Cũng may là những vật dụng như đồ dùng vệ sinh hay bộ đồng phục thể dục của trường đều nằm trong chiếc cặp cô mang theo vào ngày được cứu, nên xem ra những thứ tối thiểu nhất cũng đã có đủ.

"…Ưm, để xem nào. Em thì không thấy bất tiện gì đâu ạ."

"Vậy à?"

Hatsushiro là con gái. Vì cô không hề đòi hỏi gì nên Yuuki cũng chẳng nói gì, nhưng anh vẫn nghĩ vốn dĩ con gái sẽ cần nhiều thứ hơn.

"Vâng. A, Yuuki-san có muốn thêm cơm không ạ?"

"À, cho anh xin."

Hatsushiro nhận lấy chén cơm từ tay Yuuki rồi đi về phía bếp. Dáng vẻ cô không có một chút gì là đang gượng ép cả.

"Ưmm…"

"Này Ootani, cậu thấy sao?"

"Bất thường chứ sao nữa."

Vừa hỏi ý kiến Ootani sau giờ học, tôi đã nhận được một lời khẳng định ngay tắp lự.

"Cậu nghĩ mà xem, một đứa con gái chỉ hơn kém chúng ta một tuổi, quần áo thì độc một bộ đồng phục với một bộ đồ thể dục, không son phấn, sở thích duy nhất lại là cái game cậu mua cho. Thế mà lại chẳng có lấy một lời phàn nàn thì đúng là có vấn đề. Vấn đề nghiêm trọng luôn ấy."

"Ghê vậy à?"

"Ừ. Nếu là con trai, thì nó bất thường ngang với việc không hề thủ dâm mà cũng chẳng thấy bức bối gì đó."

Đó đúng là một sự bất thường khủng khiếp.

"Nhưng mà, con bé có vẻ thật sự không phàn nàn gì cả. Trông không giống đang gượng ép. Dù tớ không nghĩ mình giỏi khoản đoán ý người khác cho lắm."

"…Ừ nhỉ. Tớ đoán thôi nhé, nhưng có lẽ cho đến lúc đến ở nhờ nhà cậu thì cô bé đó đã chẳng thể hòa hợp được với những đứa con gái bằng tuổi đâu. Nghe cậu kể thì, cô bé đó quá vô dục."

Ootani lấy từ trong cặp ra một chiếc hộp tròn dẹt màu xanh lưu ly.

"Gì thế?"

"Kem dưỡng da đó. Loại tất-cả-trong-một, gộp nhiều thứ cần thiết để chăm sóc da vào làm một. Giá cả phải chăng, dùng cũng ổn. Nhiều đứa khác được tớ giới thiệu cũng mê tít và dùng suốt đó."

"Hể. Tớ mù tịt mấy cái này nên thấy mới mẻ ghê. A, mùi hương dễ chịu thật."

"Đó cũng là một điểm cộng của nó đấy. Mấy loại mùi nồng quá thì kén người dùng nên khó mà giới thiệu được… Những cuộc trò chuyện như thế này, nếu ở cùng mấy đứa con gái đồng lứa thì là chuyện thường ngày thôi. Rồi tự nhiên mình cũng sẽ đâm ra muốn có đúng không?"

Ra là vậy, Yuuki gật gù.

Mà, cũng không phải là không có khả năng cô ấy giống như Yuuki của dạo gần đây, vì có việc bắt buộc phải làm nên hoàn toàn không có hứng thú với những chuyện khác. Chính Yuuki cũng tự nhận thức được rằng, những kẻ giống mình trong thế hệ này gần như chẳng có ai.

"Ngược lại, nếu không tỏ ra chút hứng thú nào với mấy chuyện này, cậu sẽ bị cho ra rìa ngay. Bạn gái của cậu có lẽ cần một người bạn đồng giới có thể dạy cho cổ những 'chuyện tầm phào' như thế, dù chỉ một người thôi cũng được."

"Vậy à. Một người bạn đồng giới có thể dạy những 'chuyện tầm phào' à…"

Trong hoàn cảnh hiện tại, đó là một đối tượng gần như không thể mong có được.

Hatsushiro là một cô gái tốt, nhưng cực kỳ nhạy cảm. Cô ấy rất sợ người lạ, và luôn để ý quá mức cần thiết để không làm người khác phiền lòng. Hơn nữa, với tình cảnh đang sống chung trong căn hộ của Yuuki, dù họ là người yêu và chẳng làm gì mờ ám cả, thì chắc chắn cũng không ít kẻ sẽ dị nghị.

Liệu có mấy ai là nữ sinh đáng tin cậy, có thể thấu hiểu những điều đó và chịu kết bạn với Hatsushiro được chứ?

"Ưm… Hửm?"

Yuuki nhìn Ootani đang ngồi đối diện qua chiếc bàn.

Ootani vội lảng mắt đi và đứng dậy.

"Thôi nào. Về nhà cày tiếp Hiiro no ◯ hen thôi."

Yuuki chộp lấy vạt áo khoác của Ootani đang định chuồn đi.

"Gì?"

"…Là cậu đó, Ootani. Tớ tin tưởng cậu là một cô gái 'sành sỏi' và có chuyện muốn nhờ."

"Nửa năm tiền cơm trưa."

"Hét giá cắt cổ thế!! Mấy vụ này thường thì căng lắm là hai tuần thôi chứ!"

"Xem ra chúng ta không có duyên rồi."

"A, khoan đã, khoan đã! Hai tháng, hai tháng thì sao?"

Nghe Yuuki vội vàng nói vậy, Ootani cười toe toét.

"Đàn ông biết điều thì đáng yêu lắm, Yuuki à."

"Thế nên là, ngày mai anh đã mời một người bạn đến nhà."

"Vâng, ra là vậy ạ."

Sau khi tan học và làm thêm, trở về nhà, ăn tối xong và học bài xong xuôi, Yuuki đang tựa lưng vào giường, cùng Hatsushiro kề sát vào nhau. Trò chuyện những điều vu vơ trong lúc cảm nhận hơi ấm của nhau trước khi ngủ đã trở thành thói quen của cả hai.

"…Vậy thì, lúc đó em ra ngoài một lát có được không ạ?"

"À không, em không cần phải gắng sức đâu. Cậu ấy biết chuyện của chúng ta mà. Thật ra anh cũng đã tâm sự nhiều chuyện về em với cậu ấy rồi."

Khi Yuuki nói vậy, không hiểu sao Hatsushiro lại hơi nhíu mày.

"…Người tên Ootani-san đó, là con gái phải không ạ?"

"Ừ, đúng vậy. Bạn cùng lớp của anh. Mà nói đúng hơn là ngồi ngay sau lưng anh."

"Chị ấy… là người như thế nào ạ?"

"Ưm…," Yuuki suy nghĩ một chút rồi đáp, "Anh nghĩ cậu ấy là một người chững chạc và dễ bắt chuyện. Về cơ bản là nghiêm túc nhưng cũng biết đùa. Lại còn tốt bụng nữa. Dù lúc nào cũng thấy đọc manga hay tiểu thuyết, nhưng cậu ấy vẫn học hành đàng hoàng và thành tích rất tốt."

"…Anh khen chị ấy hết lời quá nhỉ."

"Thì, cậu ấy là người bạn thân khác giới duy nhất của anh mà. Nếu có điểm nào không hài lòng thì… nói sao nhỉ… phải chi mà nói thì, cậu ấy bây giờ cũng đã khá nổi rồi, nhưng nếu chịu khó giảm cân thêm chút nữa thì anh nghĩ sẽ trở thành một mỹ nhân tuyệt trần luôn đó. Anh biết đó là chuyện riêng của cậu ấy, nhưng quả thật nhìn từ bên ngoài thấy tiếc quá."

"…Hể, hừm, ra là vậy, ra là vậy."

Hatsushiro nói vậy, rồi đột nhiên rời khỏi người Yuuki và quay mặt đi. Bờ vai phải mất đi hơi ấm bỗng trở nên trống trải.

"Sao thế, Hatsushiro?"

"Em không biết."

Hatsushiro nói rồi làm vẻ mặt hờn dỗi. Gì vậy, gì vậy? Yuuki hoang mang. Sao cô ấy lại đột nhiên sưng sỉa như vậy nhỉ? Mình chỉ đơn thuần nói Ootani là một người tốt thôi mà…

(Mà, chẳng lẽ… đây là…)

Bộ não luôn đứng đầu khối của Yuuki đã đi đến một kết luận.

(Ghen tuông!!!)

Một cú sốc như sét đánh ngang tai. Ra là vậy, thì ra là thế… Mà kể cũng phải, bạn trai cứ khen cô gái khác hết lời ngay trước mặt thì ai mà vui cho nổi. Nhưng mà… ghen cơ đấy.

Uooooo. Dù cảm thấy có lỗi, nhưng đây chắc chắn là bằng chứng cho thấy Hatsushiro yêu mình, nên anh không kìm được mà vui sướng. Dù sao cũng không thể nói toạc ra được.

"…Sao anh lại cười tủm tỉm thế hả Yuuki-san."

"Đâu, tại anh thấy vui khi Hatsushiro ghen… cảm giác như em đang yêu anh vậy… A, lỡ nói mất rồi."

Anh đã nói huỵch toẹt ra không sót một chữ.

Hatsushiro đỏ bừng mặt, phồng má lên.

"…Yuuki-san ngốc… Này."

"Ự… Này, đừng có lấy ngón tay chọc vào sườn anh nữa, nhột lắm… Á…"

Suốt một lúc sau đó, Yuuki vẫn tiếp tục bị Hatsushiro chọc vào sườn.

Ngày hôm sau.

Do sắp xếp của giáo viên, buổi học chỉ kéo dài nửa ngày. Tan trường, Yuuki và Ootani đã đứng trước cửa căn hộ của Yuuki.

"Nói mới nhớ đây là lần đầu tớ vào trong nhỉ, dù lúc mang màn hình đến thì cũng đã tới đây một lần rồi."

"Nói mới nhớ đúng là vậy thật."

Sau khi tan học và về nhà một lần, Ootani vẫn mặc nguyên đồng phục nhưng lại mang theo một chiếc túi khác thay vì cặp đi học. Không biết bên trong có gì?

"Thôi nào, diện kiến cô bé Hatsushiro-chan mà tớ đã phải nghe kể đến phát ngán thôi nào. Tại cậu cứ lải nhải dễ thương dễ thương mãi nên tớ cũng đâm ra tò mò đó."

"Hừ, lời đó không hề giả dối đâu… Vì Hatsushiro là dễ thương nhất thế giới…"

Cạch.

"Em xin phép vào nhà."

"Nghe hết đã chứ!!"

Có lẽ đã đoán được Yuuki sắp sửa thao thao bất tuyệt về người yêu, Ootani nhanh chóng mở cửa bước vào. Vừa vào đến hiên nhà, Hatsushiro trong bộ đồng phục thường lệ đã bước ra từ phòng khách.

"A, anh về rồi ạ, Yuuki-san."

"À, anh về rồi đây. Ừm, để anh giới thiệu. Đây là bạn cùng lớp của anh, Ootani Shouko."

Hatsushiro có vẻ mặt hơi căng thẳng. Dù đã nghe Yuuki kể, nhưng có lẽ việc đối mặt và nói chuyện với người khác ngoài anh vẫn khiến cô sợ hãi.

"V-vâng. Chào chị… Em là Hatsushiro, Kotori… ạ…"

A kìa, giọng cô ấy lại lí nhí dần rồi.

Nào, còn Ootani thì sao.

"…"

Cô ấy đứng sững tại chỗ, mắt mở to như thể vừa thấy một điều không thể tin nổi.

"Này, sao thế?"

"…Không đời nào… Tại sao…"

Ootani lẩm bẩm rồi lắc đầu quầy quậy. Cái phản ứng bất thường này là sao… Khoan đã?

Một khả năng lóe lên trong đầu Yuuki.

(Chẳng lẽ… Ootani biết Hatsushiro?)

Nhớ lại thì Ootani đã từng nói có người quen ở trường của Hatsushiro. Có lẽ nào, nhờ mối quan hệ đó mà cô ấy biết về cô bé chăng? Nếu vậy thì, mối quan hệ của họ phải như thế nào mới có phản ứng đến mức này?

"…Bởi vì, làm sao mà… không thể nào…"

Ootani lảo đảo, tay vịn vào cánh cửa. Phản ứng cứ như vừa thấy ma. Chẳng lẽ, là do cô ấy trông giống hệt người bạn đã mất tích hồi nhỏ à? Cuốn manga mà Ootani cho mình đọc trước đây chắc chắn có tình tiết như vậy.

Dù sao đi nữa, Hatsushiro cũng đang tỏ ra lo lắng. Tạm thời phải ra ngoài hỏi Ootani cho ra nhẽ mới được.

"Tại sao…"

"Này, Ootani. Tạm thời ra ngoài…"

"Tại sao bạn gái của cái tên ngốc vô tri này lại là một siêu mỹ nhân tóc dài đen nhánh thế này cơ chứ? Thế giới này đang troll mình à?"

Yuuki ngã sõng soài.

"Là chuyện đó à!! Làm người ta hết hồn!!"

Ootani nhìn xuống Yuuki bằng ánh mắt như nhìn một sinh vật lạ.

"…Cậu đang làm cái trò con bò gì thế hả?"

"Câu đó phải để tớ nói cậu mới đúng…"

Tuy nhiên, khi nhìn thấy phản ứng như thế này từ người khác, Yuuki lại một lần nữa thấm thía rằng Hatsushiro quả là một mỹ nhân hiếm có.

Ootani quay sang phía Hatsushiro, cất giọng chào bằng tông giọng đanh thép thường ngày.

"Chào em, Hatsushiro-san. Chị là Ootani Shouko. Bạn cùng lớp của tên diễn viên hài hạng ba này đây."

Bị nói thậm tệ quá đi mất.

"V-vâng. Rất vui được gặp chị, Ootani-san."

"Ưm."

"Ừm, có chuyện gì không ạ, chị cứ nhìn chằm chằm vào mắt em… Có điều gì khiến chị bận tâm sao?"

"Ừm, trong mắt em không có hình trái tim hay gì nhỉ. Con ngươi cũng không bị mất đi màu sắc."

"…V-vâng ạ."

Hatsushiro tỏ vẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Yuuki, cho tớ xem điện thoại của cậu, để tớ kiểm tra xem có cài ứng dụng thôi miên nào không."

"Làm gì có!!"

"Đùa thôi, đùa thôi. Khoảng ba mươi phần trăm là thật."

Tỷ lệ nghiêm túc cao hơn mình tưởng.

"Thôi, chuyện đó để sau. Hatsushiro-san."

"V-vâng."

"Chắc chị không cần nói thì em cũng hiểu, nhưng tên này tuy khó hiểu nhưng là một người tốt đó. Dù khó hiểu thật. Cụ thể là như cái tuyến Shonan-Shinjuku…"

"Cái đó tớ nghe rồi."

Cái tuyến Shonan-Shinjuku đó khó hiểu đến mức nào chứ.

"Và à, em, người đã có thể hiểu được điểm tốt của một tên như vậy, chị nghĩ em là một cô bé có mắt nhìn người. Chị thích những người có mắt nhìn người. Vì vậy, nếu chị lọt được vào mắt xanh của em… chúng ta làm bạn với nhau được không?"

Nói rồi, Ootani chìa tay phải ra.

"Ừm, cái đó…"

Hatsushiro hơi bối rối, nhìn sang Yuuki. Anh im lặng gật đầu.

Thấy vậy, Hatsushiro dù còn rụt rè nhưng cũng đưa tay ra nắm lấy tay phải của Ootani.

"…Mong chị, giúp đỡ ạ."

"Ừ. Rất vui được làm quen."

Xem ra, lần gặp mặt đầu tiên đã diễn ra suôn sẻ.

Tốt quá tốt quá. Một mặt thì mừng rỡ, mặt khác Yuuki lại cảm thấy hơi cay cú vì mình phải mất một lúc mới được nắm tay cô ấy.

"…Ừm, có chuyện gì vậy ạ, Yuuki-san?"

Có lẽ đã lộ hết ra mặt, Hatsushiro lo lắng hỏi.

"…Không, không có gì đâu. Chỉ là anh nghĩ, con gái với nhau có lẽ vẫn dễ thân hơn nhỉ."

Nghe Yuuki nói vậy, Hatsushiro tròn mắt ngạc nhiên.

"…Yuuki-san. Chẳng lẽ, anh đang ghen sao ạ?"

"Ể? Đâu, không phải thế đâu…"

"Phì, vậy sao ạ… Phì phì."

Hatsushiro mỉm cười vui vẻ.

Muu. Cảm giác này đúng là cay cú không chịu được mà.

"Này, cái gì đây… Chị đây sẽ phải tiếp tục xem cái màn kịch sến súa này một lúc nữa à?"

Ootani nói với vẻ hơi chán ngán.

Sau màn chào hỏi, cả ba cùng vào phòng khách.

"Ít đồ ghê."

Đó là câu đầu tiên của Ootani.

Dù Hatsushiro không nói gì, Yuuki lại một lần nữa nghĩ rằng việc phòng mình ít đồ đạc quả là hiếm thấy.

"Ootani-san, mời chị uống trà."

"Ôi chà, chu đáo quá nhỉ. Đúng là một cô bạn gái đảm đang."

"Chứ sao!! Hatsushiro thật sự là một cô bạn gái tuyệt vời đó. Siêng năng, chu đáo, nấu ăn lại ngon nữa."

"…!!"

"…Khoe bạn gái với người khác thì cũng được thôi, nhưng cô bạn gái đang được khen của cậu mặt đỏ bừng rồi kìa?"

Đúng như lời Ootani nói, khi nhìn Hatsushiro, cô đang dùng chiếc khay trà để che đi đôi má trắng ngần đã ửng đỏ.

Mà, đúng là bị khen lấy khen để ngay trước mặt thì cũng ngượng thật.

"Xin lỗi xin lỗi, Hatsushiro. Anh lỡ miệng, chỉ là muốn khoe một chút thôi."

"…Thiệt tình, Yuuki-san à…"

Dù Hatsushiro nói vậy nhưng trông cô có vẻ hơi vui, liệu có phải là do con mắt thiên vị của một người bạn trai không nhỉ. Yuuki cũng bất giác mỉm cười.

"…"

Nhìn sang thì thấy Ootani đang làm vẻ mặt như vừa uống cạn một ly siro đường.

"Sao thế?"

"Vô tư quá nhỉ… Không có gì. Chỉ là tớ nghĩ ở cùng hai cậu thế này chắc sẽ mắc bệnh tiểu đường mất."

"?"

Yuuki và Hatsushiro nghiêng đầu không hiểu ý cô ấy nói gì.

"Thôi, sao cũng được."

Ootani vừa nói vừa lục lọi trong túi lấy ra sô cô la, bánh snack, kẹo ramune, kẹo dẻo… tóm lại là một đống bánh kẹo.

Yuuki nhìn thấy thế liền nói.

"Ồ? Quà à?"

"Mà, đến nhà bạn chơi thì thường mang theo bánh kẹo thôi."

"Cậu đó, bảo sao không gầy nổi."

Bốp.

"Á!!"

Dưới gầm bàn, cú đá của Ootani giáng thẳng vào ống chân của Yuuki.

"…"

"Ủa? Sao vậy Hatsushiro-san? Em cứ nhìn chằm chằm vào đống bánh kẹo thế."

"A, cái đó…"

Nhìn bộ dạng của Hatsushiro, Yuuki nhận ra một điều.

"Chẳng lẽ, em chưa từng ăn à?"

"…Vâng, em nhớ là hồi nhỏ có ăn rồi ạ."

Tiếp nối việc không có điện thoại, điều này lại một lần nữa khiến anh khá ngạc nhiên. Ootani cũng chớp chớp mắt.

"Vậy à."

Cô lẩm bẩm một tiếng, rồi xé toạc gói khoai tây chiên vị consommé từ mặt sau và đặt lên bàn. Đó là cách mở kiểu tiệc tùng để mọi người đều có thể lấy.

"Nào mời em, Hatsushiro-san."

Được Ootani mời, Hatsushiro cầm lấy một miếng khoai tây với vẻ rụt rè như thể đang nếm thử thuốc độc.

"E-em xin phép ạ."

Miệng Hatsushiro cắn một miếng vào rìa miếng khoai tây. Ootani chăm chú quan sát cảnh tượng đó.

"…A, ngon ạ."

Với vẻ mặt hơi ngạc nhiên, cô thốt lên một lời nhận xét chân thật. Thấy vậy, Ootani gật gù.

"Nè, mời em thêm một miếng nữa."

"Ể… có được không ạ?"

"Được mà."

Vừa nói, Ootani cũng vừa nhón một miếng khoai tây chiên bỏ vào miệng.

"Mấy thứ này, không nên khách sáo mới là lịch sự đó."

"…V-vậy thì."

Hatsushiro lại nói "em xin phép" một cách lễ phép, rồi cầm một miếng lên ăn. Lần này, má cô giãn ra. Đó là một phản ứng chân thật, cho thấy rõ ràng cô đang cảm thấy hạnh phúc khi được ăn món ngon.

Sau đó, như bị cuốn theo Ootani đang liên tục lấy ăn, Hatsushiro cũng cầm khoai tây chiên bỏ vào miệng.

Nhìn Hatsushiro với cái miệng nhỏ nhắn đang nhai nhóp nhép, vẻ mặt hạnh phúc chỉ vì một món bánh kẹo giá khoảng một trăm yên, Ootani mỉm cười.

"Ra là vậy à."

Ootani nói rồi nhoài người qua bàn, xoa đầu Hatsushiro.

Hatsushiro hơi giật mình.

"A, ừm, Ootani-san."

"Chà, ra là vậy. Yuuki. Chị nghĩ là chị đã hiểu tại sao cậu cứ luôn miệng khen Hatsushiro-san dễ thương rồi."

"…Đ-đâu có, em không dám ạ. Ootani-san mới ngầu và đẹp…"

"Câu đó mà để một cô bé vốn dĩ đã dễ thương như em nói thì nghe như mỉa mai đó… nhưng vì em dễ thương nên chị tha thứ!!"

Nói rồi, cô lại tiếp tục xoa đầu Hatsushiro. Về phần Hatsushiro, dù có chút bối rối khi được Ootani xoa đầu nhưng dường như cô không thấy sợ hãi lắm.

Lúc đó, chuông cửa reo lên.

"A, để anh ra mở."

Cứ để hai người họ thân thiết với nhau.

"Mấy người mời chào đăng ký báo chí cũng vất vả ghê."

Mình đã đứng nói chuyện ngoài cửa hơn mười phút. Đó là một cô gái trông giống sinh viên đại học, dáng khá chuẩn. Dù mình đã từ chối, cô ấy vẫn cố nài nỉ bằng các ưu đãi như bột giặt hay vé mời công viên giải trí. Những người yếu lòng chắc sẽ ký hợp đồng mất.

Yuuki mở cửa và trở lại vào phòng.

(Nhưng mà, mang Ootani theo đúng là một quyết định sáng suốt.)

Nhìn bộ dạng lúc nãy, trông họ không giống bạn bè đồng giới mà更像是 chị em gái, nhưng có vẻ họ sẽ hòa hợp được với nhau. Hatsushiro cũng có vẻ vui. Nhờ vậy, cô ấy sẽ tự nhiên học được những điều về một cô gái bình thường từ Ootani.

Nghĩ vậy, Yuuki quay trở lại phòng khách.

"Xin lỗi xin lỗi, người mời chào phiền phức quá."

"Hatsushiro-san thấy sao? Chị nghĩ cặp đôi của hai anh chàng này, Shusuke và Akira, đang hot lắm đó."

"Này này."

Ootani đang cho Hatsushiro đọc một cuốn manga có bìa là hai chàng trai mỹ nam đang ghì sát cơ thể và kề mặt vào nhau.

"Gì chứ, đây là truyện dành cho mọi lứa tuổi, không có cảnh nóng đâu."

"Không, vấn đề không phải ở đó. Tớ muốn con bé biết những chuyện đời thường, chứ không phải nhờ cậu tiêm nhiễm mấy thứ lạ vào đầu nó."

"Cậu nói gì thế. Đây mới là thú vui tao nhã của các quý cô chứ. Không có cô gái nào ghét BL đâu."

"Thành kiến quá rồi đó."

"Vậy, sao hả? Hatsushiro-san?"

"Ừm, có lẽ em không hiểu rõ lắm ạ."

Hatsushiro vừa đọc cuốn manga được đưa cho một cách nghiêm túc vừa nói vậy.

Thấy chưa, Yuuki nhìn Ootani bằng ánh mắt ra hiệu. Ootani tỏ vẻ thất vọng, buông thõng vai.

"Nhưng mà…"

Hatsushiro nói với vẻ hơi bối rối.

"Không hiểu sao… khi nhìn hai người đàn ông kề sát mặt nhau… lại có một cảm giác dâng trào từ sâu trong lồng ngực…"

Xem ra là đã dâng trào thật rồi.

Ootani nói với đôi mắt sáng rực như thể vừa chứng kiến sự ra đời của một sinh mệnh mới.

"…Tuyệt vời lắm, Hatsushiro-san. Em chắc chắn sẽ trở thành một quý cô đoan trang. À, còn nữa, cái game di động FBO này đang thịnh hành lắm đó."

"Này đợi đã, tớ nghe nói game đó ngốn tiền lắm đó."

"Không đáng kể đâu, mỗi tháng chỉ hiến tế một hai tờ Yukichi cho Chén Thánh thôi mà."

"Đó rõ ràng là một cái máy ATM hắc ám nguy hiểm rồi còn gì!!"

Yuuki bất giác nghĩ rằng có lẽ việc mang Ootani đến đây là một sai lầm.

Nhân tiện, vì Hatsushiro không có điện thoại di động nên không thể chơi FBO được.

Sau một hồi vừa ăn bánh kẹo vừa trò chuyện, Ootani nhìn đồng hồ và đứng dậy.

"Đã đến giờ này rồi à. Chúng ta đi thôi chứ?"

"Đi đâu cơ?"

Ootani trả lời câu hỏi của Yuuki.

"Đi đâu à, đến trung tâm thương mại gần đây chứ đâu. Để mua quần áo cho Hatsushiro-san đó."

À, ra là vậy. Yuuki tỏ vẻ đã hiểu.

Tuy nhiên, Hatsushiro ngạc nhiên nói.

"Q… Quần áo của em ạ?"

"Đúng vậy. Không thể cứ mặc mãi một bộ đồng phục và một bộ đồ thể dục như bây giờ được đúng không?"

"Em cũng không thấy phiền đến thế đâu ạ. À, nhưng mà… có thêm một bộ nữa thì có lẽ giặt giũ sẽ tiện hơn."

"…Không, không phải chuyện đó. Chị đã nghe Yuuki kể rồi, nhưng em đúng là không có ham muốn gì thật nhỉ."

Ootani thở dài.

Mà, đến cả Yuuki, người tự nhận mình là người ít ham muốn vật chất, cũng phải ngạc nhiên. Cứ đà này, cô bé lại sẽ lo lắng về việc Yuuki phải chi tiêu và cảm thấy áy náy cho xem.

"…Với lại, đã được cho ở nhờ rồi, em không thể đòi hỏi xa xỉ được ạ…"

Đúng như dự đoán. Cái tính cách biết nghĩ cho người khác như thế này của Hatsushiro thật đáng yêu, nhưng Yuuki vẫn luôn mong cô ấy có thể ích kỷ hơn một chút.

"À, ra thế à, tiếc nhỉ, Yuuki."

Ootani nói bằng giọng đều đều.

"Chà, hôm trước trong giờ học Yuuki có nói là muốn thấy bạn gái mình ăn diện đó."

Đột nhiên sao lại thế, Yuuki nghĩ, nhưng Ootani đã ra hiệu bằng mắt với anh.

PHỐI HỢP ĐI.

Dù không muốn bị dựng chuyện là đã lỡ lời trong lớp, nhưng vì Hatsushiro thì đành chịu vậy. Hatsushiro cũng nhìn về phía anh như để xác nhận.

"À, đúng vậy. Anh muốn được thấy một Hatsushiro khác với mọi khi."

Khi Yuuki nói với vẻ mặt nghiêm túc, Hatsushiro đỏ mặt.

"…Ừm, vâng. Vậy thì, em sẽ rất vui nếu được mua quần áo mới ạ."

"Tốt. Vậy thì, đi thôi."

Ootani nói với vẻ mặt hài lòng rồi đi thẳng ra phía cửa.

"Nào, chúng ta cũng đi thôi."

"Vâng."

Nhưng trước đó, có một điều anh phải hỏi.

"Này, Hatsushiro… em có ổn không?"

"…Vâng. Em ổn ạ."

"Này, nhanh lên nào."

Ootani đang gọi ở ngoài cửa. Yuuki và Hatsushiro cũng bước về phía cửa. Yuuki xỏ giày của mình bằng một động tác quen thuộc đã lặp đi lặp lại hàng trăm lần, rồi mở cửa.

Trong khi đó, Hatsushiro đứng trước cửa, nhìn chằm chằm vào đôi giày lười của trường mà cô đã mang vào ngày đến đây. Thấy vậy, Ootani đã ra ngoài trước hỏi.

"Sao thế Hatsushiro-san?"

"Dạ, không có gì ạ. Xin lỗi chị… em ra ngay đây."

"…Này, Hatsushiro."

"…Em không sao… không sao đâu ạ."

Hatsushiro nói với giọng như đang tự trấn an mình, rồi mang giày và đứng dậy.

Và rồi, khi cô định bước ra khỏi cửa.

Loạng choạng, cơ thể cô nghiêng đi.

"Hatsushiro-san!?"

Ootani giật mình trước sự việc đột ngột.

"Cẩn thận."

Yuuki đã đợi sẵn bên cạnh, dùng hai tay đỡ lấy cơ thể Hatsushiro.

"…Vẫn còn khó khăn à."

"…Yuuki-san. Cảm ơn anh."

"Yuuki, 'vẫn còn' nghĩa là sao?"

Hatsushiro trả lời câu hỏi của Ootani bằng một giọng run run.

"…Em xin lỗi đã làm chị lo lắng, thật xấu hổ nhưng khi em cố gắng ra ngoài thì có chút…"

"Tạm thời, ngồi xuống đã, Hatsushiro."

Đúng vậy. Kể từ khi đến phòng của Yuuki, cho đến hôm nay Hatsushiro vẫn chưa thể ra khỏi phòng. Có lẽ vì một chuyện gì đó đã xảy ra trước khi đến đây, cứ mỗi lần mang giày và đứng dậy ở cửa, cơ thể cô lại mất hết sức lực.

Dù đã thử bao nhiêu lần, điều đó vẫn không thay đổi. Kể từ khi đến đây, lần duy nhất Hatsushiro ra ngoài là khi ra ban công phơi đồ. Vì vậy, nguyên liệu nấu ăn đều do Yuuki đi siêu thị gần nhà mua sau khi được Hatsushiro đưa cho một tờ giấy ghi nhớ.

Yuuki nghĩ rằng không thể để tình trạng này tiếp diễn, nhưng vì không muốn ép buộc cô nên anh không đề cập đến và định để cô từ từ nghỉ ngơi. Đã gần hai tuần trôi qua, anh nghĩ lần này có thể ra ngoài được, nhưng có lẽ vẫn còn quá sớm. Yuuki giải thích ngắn gọn điều đó cho Ootani.

Nghe vậy, Ootani mở to mắt rồi làm một vẻ mặt áy náy không nói nên lời.

"…Chị xin lỗi nhé. Hatsushiro-san."

"…Không ạ, đây không phải là chuyện Ootani-san phải bận tâm đâu ạ."

Yuuki lại một lần nữa nhận ra. Gần đây cô hay cười nên anh đã suýt quên mất, nhưng Hatsushiro có lẽ là một cô gái mang một quá khứ vô cùng đau khổ. Một vết thương lớn đến mức việc ra ngoài, một điều bình thường với người khác, cũng không thể thực hiện được.

Dĩ nhiên, dù vậy thì cô vẫn là cô bạn gái đáng yêu mà anh vô cùng yêu quý.

"Tạm thời, hôm nay chúng ta hãy ở trong phòng nói chuyện thêm một chút. Dù chỉ chơi được tối đa hai người nhưng cũng có game mà."

Khi Yuuki nói vậy, Ootani cũng đồng ý.

"Đúng vậy, mua sắm để lần sau đi cũng được."

Hatsushiro im lặng cúi đầu một lúc. Có lẽ, cô gái này đang cảm thấy vô cùng áy náy.

Nhưng.

Lời nói của Hatsushiro khi ngẩng đầu lên lại nằm ngoài dự đoán.

"…Không, em sẽ đi."

Yuuki ngạc nhiên trước những lời thốt ra như nặn từ cổ họng của Hatsushiro. Anh lo lắng, nhưng vẻ mặt cô rất nghiêm túc.

"Hatsushiro…"

"…Vì em không thể cứ mãi dựa dẫm vào Yuuki-san được."

"Hơn nữa," Hatsushiro nói và mỉm cười nhẹ, "…nếu điều đó làm Yuuki-san vui, em muốn anh được thấy em ăn diện."

Nụ cười đó giống như một nụ cười gượng gạo trong lúc đau khổ, nhưng trong đôi mắt cô lại pha trộn giữa sự sợ hãi và quyết tâm.

Hatsushiro hít một hơi thật sâu khoảng năm lần rồi đứng dậy, dù có hơi lảo đảo.

"Yuuki-san… anh có thể nắm tay em được không ạ?"

"Ừ. Dù có chuyện gì xảy ra anh cũng sẽ không buông tay."

"…Cảm ơn anh. Em thật không nên mà, vừa mới nói là không thể cứ dựa dẫm mãi."

"Anh vui lắm, khi được Hatsushiro dựa dẫm. Em cứ ích kỷ hơn nữa cũng được mà."

Khi Yuuki nói vậy, Hatsushiro tựa trán mình vào vai anh một lần.

"…Em yêu anh lắm. Yuuki-san."

Nghe những lời đó, Yuuki sững sờ.

A, đúng rồi nhỉ. Đây là lần đầu tiên mình được nghe. Từ cô ấy, từ Hatsushiro. Rằng cô ấy yêu mình.

Cơ thể Yuuki đột nhiên nóng bừng. Anh vui đến mức không nói nên lời.

Hatsushiro rời khỏi vai Yuuki, hít một hơi thật sâu một lần nữa.

Và rồi.

Cô bước một bước. Bằng một bước chân lảo đảo.

Hai bàn tay vẫn nắm chặt. Cô bước thêm một bước nữa.

Họ tự nhiên đan những ngón tay vào nhau. Không phải là kiểu nắm tay thông thường, mà là kiểu được gọi là nắm tay của người yêu. Cảm nhận sự hiện diện của nhau gần gũi hơn.

Và rồi, thêm một bước nữa.

Vạch ranh giới ngăn cách giữa cửa và bên ngoài đang ở ngay trước mắt.

Hatsushiro siết chặt tay. Cảm giác truyền đến là sự bất an hay nỗi sợ hãi?

Vì vậy, Yuuki cũng nắm chặt tay cô lại. Không sao đâu. Có anh ở đây rồi.

Hatsushiro hít một hơi thật sâu một lần nữa.

Cô bước bước cuối cùng.

"…Phù."

Khoảng hai tuần rồi nhỉ. Lần đầu tiên sau một thời gian dài bước ra thế giới bên ngoài, Hatsushiro thở ra một hơi nhẹ.

Và rồi, cô nhìn Yuuki, người đang nắm chặt tay mình.

"…Cảm ơn anh."

"Ừ, em đã cố gắng rấ…"

"Hatsushiro-san!!"

Ngắt lời Yuuki, Ootani bước đến gần Hatsushiro và xoa đầu cô tới tấp.

"Làm tốt lắm! Em giỏi lắm!!"

"Này, này, Ootani-san."

Dù hơi bối rối vì bị xoa đầu một cách hơi mạnh bạo, nhưng trên khuôn mặt Hatsushiro lại nở một nụ cười rạng rỡ.