Welcome to the Special-Grade Guild! ~ The Beloved Elf Poster Girl Soothes Everyone’s Hearts

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

67 301

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

67 656

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

238 2963

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

65 1306

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

(Đang ra)

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

Keishi Ayasato

Hành trình của nàng để thấu hiểu cái chết và những sợi dây ràng buộc sự sống vẫn tiếp diễn, cho đến khi nàng chạm tới khoảnh khắc định mệnh mà ở đó mọi thứ đều trở nên sáng tỏ.

2 7

Vol 1 (WN): Thảm hoạ trên núi đá - Chương 05: Mô-típ isekai quen thuộc

「Được rồi, Meg. Đi thôi.」

「Aii!」

Mình lại lỡ miệng nói 'aii!' mất rồi… Hóa ra cứ hăng hái quá là lại nói không nên lời nhỉ, chị đây đã rút ra được một bài học rồi đấy… cho nên xin đừng nhìn tôi bằng ánh mắt bao dung đó mà.

Vốn dĩ tôi đã định tự đi bằng chân của mình, nhưng anh ấy bảo như thế thì chậm lắm, mà để anh ấy đi theo tốc độ của tôi thì còn mệt hơn, nên tôi đành ngoan ngoãn chấp nhận để Gil-san bế đi. Hử? Cách xưng hô á? Dù chỉ là trong đầu thôi nhưng gọi cả tên thì dài quá nên cho phép tôi rút gọn nhé.

Vì có quá nhiều thông tin gây sốc nên tôi quên bẵng đi mất… nhưng mà, may quá, tên mình là Meg thật. Anh ấy nói nó được khắc trên chiếc khuyên tai, nên có lẽ đó đúng là tên của cơ thể này.

Nên coi đây là một sự trùng hợp đến kinh ngạc, hay là một điều tất yếu đây. Tôi cũng muốn tự mình kiểm tra chiếc khuyên tai, nhưng cái khuyên kẹp vành này làm cách nào cũng không tháo ra được. Theo lời Gil-san, nó đã được yểm một loại ma thuật để không thể tháo rời, cùng với hiệu ứng bảo vệ tôi. Anh ấy nói rằng có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ tự mình tháo được, nhưng vì đây không phải chuyên môn của anh nên anh cũng không biết rõ về loại ma thuật được yểm bên trong.

Anh ấy đã quả quyết rằng nó không phải thứ xấu, mà ngược lại còn là một vật tốt, nên tôi cũng thấy yên tâm… nhưng không biết ma thuật bảo vệ sẽ được kích hoạt lúc nào nhỉ. Tình trạng lúc mới tỉnh dậy chắc không được tính là nguy cấp rồi. Bí ẩn thật.

Gil-san đi rất nhanh. Với cơ thể này, chắc tôi phải chạy hết tốc lực may ra mới đuổi kịp. Chẳng mấy chốc chúng tôi đã đến nơi. Nhưng cảm giác chắc cũng khoảng 30 phút thì phải? Nếu tôi tự đi chắc phải mất gấp đôi thời gian…

「…Cửa?」

Đúng vậy, trước mắt chúng tôi là một cánh cửa. Giữa một vùng núi đá lại có một cánh cửa? Cảnh tượng phi lý đến mức tôi chỉ biết nghiêng đầu thắc mắc.

Gil-san không trả lời câu hỏi của tôi mà mở cửa không chút do dự. Và ở phía bên kia cánh cửa là…

「Hí…!」

C-c-c-có thứ gì đó—! Bên trong căn phòng rộng lớn được bao bọc bởi vách đá! Có một sinh vật kỳ dị!!

Nếu phải miêu tả sinh vật này, thì đó là một con sư tử! Nhưng nó khổng lồ! Chắc phải cao đến 4, 5 mét… có thể do cơ thể tôi nhỏ bé nên thấy nó to hơn, nhưng dù vậy vẫn là quá lớn.

Hơn nữa, con sư tử mà tôi biết chỉ có một cái đầu, và không thở ra lửa từ miệng. Đuôi của nó cũng chỉ có một, và không có khuôn mặt giống như một con rắn. Cho tôi trốn tránh thực tại một chút được không…

「Không sao đâu, sẽ nhanh thôi. Đợi ở đây đi.」

Gil-san vỗ nhẹ lên đầu tôi mấy cái rồi đặt tôi xuống, sau đó dùng ma thuật gì đó tạo ra một lớp màng bao bọc xung quanh tôi. Ch-chắc là kết giới hay thứ gì đó tương tự. …Khoan đã!

「Gil-shan!? Nguy hiểm lắm đó!」

Tôi bất giác vươn tay ra nhưng lại bị một lớp màng vô hình chặn lại, không thể chạm tới Gil-san. Thấy dáng vẻ hoảng hốt của tôi, anh nhếch mép cười đầy vẻ bí ẩn, rồi ngay lập tức quay người lao về phía con sư tử.

Con sư tử đang há cái miệng khổng lồ định phun lửa! Gil-san, nguy hiểm! Tôi định hét lên như vậy.

「Hửm…?」

Tôi vừa thấy Gil-san biến mất, thì ngay khoảnh khắc tiếp theo, đầu và thân của con sư tử đã nói lời tạm biệt. Có lẽ vì nó sắp phun lửa nên dù đã bị lìa khỏi thân, cái đầu sư tử vẫn phun một luồng lửa về phía góc phòng. Ngọn lửa yếu dần rồi cuối cùng nó ngừng hẳn. Và rồi, không hiểu theo nguyên lý nào mà con sư tử to lớn đến thế, kể cả vũng máu nó để lại, cũng nhanh chóng tan biến thành những hạt sáng lấp lánh không một dấu vết.

…Chắc là, Gil-san đã đánh bại con sư tử rồi nhỉ. Xin lỗi nhé, với tài bình luận của tôi thì chỉ có thể diễn tả được là: Gil-san lao lên, sư tử định phun lửa, sư tử bị hạ gục…! Nhưng, có một điều tôi có thể khẳng định chắc nịch. Gil-san mạnh kinh khủng!

「Vậy là đã hạ được con boss của tầng này, giờ chúng ta có thể ra ngoài một mạch. Dungeon này vẫn còn tiếp diễn, nhưng cô bé không có ý định chinh phục nó chứ?」

Hình như tôi lại vừa nghe được một điều kinh khủng nữa thì phải? Hửm, Dungeon? Tới rồi, từ khóa isekai kinh điển. Hả? Đây là Dungeon sao? Không phải chỉ là một vùng núi đá bình thường à… Nhưng mà, Dungeon không phải là nơi có quái vật hay sao? Anh ấy vừa nói đã hạ gục boss, vậy tức là không phải không có.

Nghĩ lại mà tôi thấy rùng mình. Hóa ra mình đã ở một nơi nguy hiểm thực sự… Với cơ thể này, à không, kể cả với cơ thể cũ, tôi dám chắc mình sẽ bị hạ gục dù đó là con quái vật yếu nhất. Đương nhiên là tôi chẳng có ý định chinh phục cái gì cả, tôi liền lắc đầu nguầy nguậy.

「Vậy thì quay lại thôi… nhưng để ta dùng một chút ma thuật che giấu lên cô bé nhé.」

「Che giấu…?」

「Ừ. Cứ thế này mà đưa cô bé ra khỏi Dungeon thì sẽ phiền phức lắm.」

Một ông anh mặc đồ đen tuyền vào Dungeon một mình, lúc ra lại bế theo một bé gái. …Ừm, đúng là một tình huống dễ gây ra những hiểu lầm không đâu. Về phần mình, tôi cũng không thể để ân nhân cứu mạng bị đối xử như một kẻ biến thái được. Tôi gật đầu một cái thay cho lời đồng ý.

Thấy tôi gật đầu, tay Gil-san vẽ một vòng tròn trong không trung. Tôi cảm nhận được một luồng gió ấm áp nhẹ nhàng. Xem ra ma thuật che giấu đã được yểm lên người tôi thành công.

「Trước khi ra ngoài, để ta che mặt lại. Bình thường ta không để ai thấy mặt thật của mình. Có thể sẽ hơi đáng sợ, nhưng ráng chịu nhé.」

Ôi chao, vậy là vì tôi khóc lóc om sòm mà đã khiến anh ấy phải để lộ khuôn mặt mà mình không muốn cho ai thấy… Thật là có lỗi quá. Nhưng mà, đẹp trai thế này mà lại che đi thì thật là lãng phí, tôi bất giác nghĩ vậy. Nhưng thôi, phải xin lỗi cho đàng hoàng đã.

「Xin nhỗi, Gil-shan…」

「…Nếu ai cũng như cô bé thì ta đã chẳng cần phải cố tình che giấu khuôn mặt của mình làm gì…」

Nghe lời xin lỗi của tôi, Gil-san nhìn xa xăm và nói một câu đầy ẩn ý. …Ừm, chắc là, anh ấy cũng có nhiều nỗi niềm. Tốt nhất là không nên hỏi sâu. Biết đâu một ngày nào đó mình sẽ hiểu.

「Chỉ cần ta chạm vào viên pha lê này là có thể ra ngoài ngay lập tức. Đừng phát ra tiếng động nhé. Nếu cô bé lên tiếng, ma thuật che giấu sẽ bị giải trừ đấy.」

「Biết rùi ạ!」

Chết tiệt, cứ nói vấp vào những lúc quan trọng là hỏng hết cả không khí! Trong lúc tôi đang bực bội thì một tiếng cười khúc khích vang lên, và một bàn tay xoa đầu tôi.

…Làm trẻ con cũng có cái lợi của nó. Vũ khí duy nhất tôi có lúc này chính là sự đáng yêu của một đứa trẻ, nên chắc là mình được phép làm nũng một chút, nhỉ? Mà, dù tinh thần có bị bào mòn kinh khủng!

「Đi thôi.」

Nói rồi, Gil-san dùng tay phải kéo chiếc mặt nạ lên che gần hết mắt, kéo mũ trùm đầu xuống thật sâu rồi chạm tay vào viên pha lê. Một luồng sáng chói lòa ập đến, tôi nhắm nghiền mắt lại và ôm chặt lấy áo của Gil-san.