Welcome to the Special-Grade Guild! ~ The Beloved Elf Poster Girl Soothes Everyone’s Hearts

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

67 301

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

67 656

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

238 2963

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

65 1306

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

(Đang ra)

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

Keishi Ayasato

Hành trình của nàng để thấu hiểu cái chết và những sợi dây ràng buộc sự sống vẫn tiếp diễn, cho đến khi nàng chạm tới khoảnh khắc định mệnh mà ở đó mọi thứ đều trở nên sáng tỏ.

2 7

Vol 1 (WN): Thảm hoạ trên núi đá - Chương 04: Cú sốc nối tiếp cú sốc

「Tiếp theo. Nhóc, tên là gì?」

「Ơ, ờm...」

Anh ấy đã kể chuyện của mình rồi, nên giờ đến lượt mình nhỉ. Nói thì dễ thôi, nhưng... thật tình là kết quả cũng chẳng đi đến đâu cả.

Và đây là một câu hỏi gây khó khăn ngay từ đầu. Tên của tôi là Hasegawa Tamaki, nhưng tôi không biết tên của đứa trẻ trong cơ thể này. Tôi không thể quyết định được liệu có nên xưng tên là Tamaki hay không.

「...Không biết sao?」

「Ư... Vâng ạ.」

Trong lúc tôi đang "ưm ưm" rên rỉ, Gilnandio-san đã đưa ra lời gợi ý. Mà khoan, ngay cả tên mình cũng không biết là sao chứ. Dù còn nhỏ nhưng đã ở độ tuổi nói chuyện rành rọt rồi, làm gì có chuyện không nói được tên mình. ...Hay là mình cứ dùng cái kịch bản cũ rích là mất trí nhớ cho xong nhỉ. Trong lúc tôi đang nghĩ vẩn vơ, Gilnandio-san thốt ra một câu nói kinh ngạc.

「...Là Meg, nhỉ.」

「Ể...」

Tôi choáng váng vì anh ấy đã đoán trúng tên mình. Kinh ngạc đến nỗi tôi chỉ biết mở to mắt và bất động hoàn toàn.

Trong lúc tôi còn đang sững sờ, bàn tay của Gilnandio-san chạm vào tai tôi. Tôi giật mình và bất giác cứng đờ người.

「À, xin lỗi. Là cái này, chiếc khuyên tai của nhóc. Trên này có khắc chữ 'Meg'. Ta đoán đây chắc là tên của nhóc.」

Ra là mình có đeo khuyên tai à. Nghĩ vậy, tôi rón rén đưa tay lên tai, và đúng là có thật. Dù không biết hình dạng chính xác, nhưng dường như không phải khuyên tai xỏ lỗ mà là khuyên kẹp vành tai.

...Hử? Chẳng hiểu sao mình lại đang sờ tai lúc này, nhưng mà... s-sao hình dạng nó lạ thế nhỉ...? Hình như phần chóp nhọn hơn hình dạng tai mà tôi vẫn thường biết...

Không, lẽ, nào.

Không phải là cái chủng tộc đặc trưng của thế giới khác đó, đúng không...?

Tôi bất giác nắm chặt cả hai tai. ...Ừm, là hàng thật.

「À... không cần phải lo lắng. Ta sẽ bảo vệ nhóc cho đến khi người giám hộ đáng tin cậy của nhóc xuất hiện. Ta sẽ không bỏ rơi nhóc giữa chừng đâu. Hơn nữa, trong Guild cũng có người tộc Elf giống nhóc mà.」

...Gilnandio-san, hình như anh vừa nói "Elf giống nhóc" thì phải.

Ááááá——!? Tôi không còn là con người nữa ư!? Đùa chắc!? Đau đau, mình nắm tai mạnh quá rồi! Không phải mơ! Và đây là tai thật ááááá!!

「...Cho ta hỏi thêm một câu cuối cùng. Meg, nhóc có người lớn nào có thể đứng ra bảo hộ cho mình không?」

Thấy tôi nước mắt lưng tròng nắm chặt tai mình trong cơn đại hỗn loạn, Gilnandio-san nói với ánh mắt có vẻ thương hại. Được rồi, được rồi, cứ tạm gác chuyện này lại đã.

「Hông có... ạ... Chắc là vậy.」

Chắc là không có... nhỉ... Vì lúc tỉnh lại tôi đã ở đây một mình rồi. Mà cho dù có đi nữa, tôi cũng không biết.

Nghĩ lại thì, tôi đã thực sự ở trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc. Một mình đơn độc trong một thế giới xa lạ, đúng theo nghĩa đen là không biết đâu là phương hướng. Tất cả đều không rõ ràng, tôi đã rất bất an, rất bất an.

Ngay cả khi cơ thể vẫn là người lớn như trước, đây vẫn là một tình huống nguy kịch. Tôi đã cố gắng không nuôi hy vọng rằng sẽ có người đến giúp, nhưng.

Thật ra tôi đã muốn dựa dẫm vào ai đó. Đã cầu xin ai đó cứu giúp.

Nước mắt từ từ dâng lên trong mắt tôi. Tầm nhìn nhòe đi.

Khi một bàn tay to lớn vỗ nhẹ lên đầu, tôi đã không thể kìm nén được nữa mà bật khóc nức nở.

「Được rồi, chúng ta đi thôi.」

Sau một loạt các hành động chăm sóc như đưa khăn, cho tôi xì mũi và bế dỗ dành, khi tôi đã bình tĩnh lại, Gilnandio-san liền thông báo. ...Mình đã phiền anh ấy quá rồi, haizz.

「Đi... là đi đâu ạ?」

「Dĩ nhiên là đến Guild rồi.」

「Nhưng... công việc của anh thì thao ạ?」

「...Công việc xong rồi. Giờ chỉ cần quay về thôi nên không vấn đề gì.」

Anh ấy vừa mỉm cười hiền hậu vừa xoa đầu tôi. ...Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà biểu cảm, hay đúng hơn là khí chất toát ra từ anh ấy, đã trở nên dịu dàng hơn hẳn. Được xoa đầu thích thật đấy... Lần cuối cùng là khi nào nhỉ. Bạn hỏi tôi chưa từng được người yêu làm vậy cho à? Tôi thuộc tuýp chỉ dừng lại ở mức bạn bè thôi. Hứ.

「Meg. Ta định sẽ đưa nhóc đến Guild. Trừ khi nhóc muốn ở lại đây...」

「Nhất định, hãy dắt em đi vớt ạ! Em thin anh!」

Tôi đáp lại ngay khi Gilnandio-san vừa dứt lời, khiến anh bật cười khe khẽ. ...B-bị trêu rồi!

「Các thành viên trong Guild đa phần đều là những người đáng tin cậy. Mà, nếu không thì cũng chẳng thể trở thành thành viên được. Ta định sẽ bàn bạc chuyện của nhóc với người đáng tin cậy nhất trong số họ. ...Và lỡ như không thể giữ nhóc ở Guild được, thì ta sẽ chăm sóc cho nhóc.」

Ể, Guild sẽ nhận mình sao? Đã là cấp Đặc biệt thì chắc vào cũng khó lắm... Hơn nữa, nếu không được thì chính Gilnandio-san sẽ chăm sóc mình... Mình có được phép ỷ lại đến thế không?

「...Nhóc đang nghĩ 'mình có được phép dựa dẫm đến thế không' và ngại ngùng đúng không?」

「A... Tại vì...」

Thấy tôi im lặng, anh ấy vừa dùng ngón trỏ khẽ cốc vào trán tôi vừa nói trúng tim đen. ...Bộ mình dễ đoán đến thế sao. Mà dù sao thì cũng hơi đau, làm tôi phải dùng cả hai tay ôm trán.

「Nghe này, nhóc là một đứa trẻ. Dù có vẻ như nhóc có thể tự làm nhiều việc và suy nghĩ thấu đáo, nhưng chuyện này và chuyện đó khác nhau. Cơ thể nhóc nhỏ bé, thể lực và ma lực trông cũng không có bao nhiêu. Nhưng với nhóc của bây giờ, đó là điều bình thường.」

Bị anh nói trúng tim đen bằng những lời quá thẳng thắn, đuôi mày tôi chùng xuống. Biết rồi, tôi biết mà!

「...Cho nên, hãy dựa dẫm vào ta nhiều hơn.」

"Ta xin nhóc đấy," Gilnandio-san vừa nói vừa mỉm cười khổ sở và chìa tay ra.

Dựa dẫm, ư... Nghĩ lại, có lẽ tôi gần như chưa bao giờ dựa dẫm vào ai.

Vì lớn lên trong một gia đình chỉ có hai cha con, nên tôi đã mang trong mình một cảm giác sứ mệnh rằng việc nhà là do mình phải làm. Sau khi cha mất, tôi phải tự mình làm mọi thứ, và vì đã xoay xở được nên...

Ở nơi làm việc, tôi đã cố gắng hết sức để hiểu những gì được giao và làm tốt hơn thế, rồi dần dần được mọi người từ nhiều phía tin tưởng. Vì điều đó làm tôi có chút vui mừng nên tôi lại càng cố gắng hơn, kết quả là tôi đã trở thành một nô lệ công sở chính hiệu.

Dựa dẫm vào người khác thật khó khăn, thật ngượng ngùng... nhưng, cũng thật ấm áp.

Mình có thể dựa dẫm vào anh ấy không? Liệu mình có được phép nắm lấy bàn tay ấm áp này không?

Tôi run rẩy đặt bàn tay nhỏ bé của mình lên trên bàn tay của Gilnandio-san.

「Dạ. ...Xin nhờ anh chăm em ạ...」

「Ừm... cứ giao cho ta.」

Bàn tay ấy xoa đầu tôi một cách hơi mạnh tay, nhưng cả cảm giác lẫn hơi ấm đều thật dễ chịu.

Đã nắm lấy bàn tay này rồi thì mình xin phép được dựa dẫm. Nhưng, mình vẫn không muốn dựa dẫm hoàn toàn! Khi đến Guild, mình phải tìm xem có việc gì mình có thể làm không. Và, mình cũng phải tự mình đưa ra lời nhờ vả một cách đàng hoàng.

Tâm trạng chùng xuống lúc nãy giờ đây lại lâng lâng bay bổng. Với quyết tâm sẽ cố gắng hết mình trong lồng ngực, lần đầu tiên kể từ khi đến thế giới này, tôi đã nở một nụ cười an tâm.