Welcome to the Special-Grade Guild! ~ The Beloved Elf Poster Girl Soothes Everyone’s Hearts

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

67 301

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

67 656

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

238 2963

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

65 1306

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

(Đang ra)

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

Keishi Ayasato

Hành trình của nàng để thấu hiểu cái chết và những sợi dây ràng buộc sự sống vẫn tiếp diễn, cho đến khi nàng chạm tới khoảnh khắc định mệnh mà ở đó mọi thứ đều trở nên sáng tỏ.

2 7

Vol 1 (WN): Thảm hoạ trên núi đá - Chương 07: Ngoại truyện Gilnandio - Phần giữa

「Ưmưm...」

Không biết đã bao lâu trôi qua. Có vẻ như cô bé đã thức giấc khi đêm đã về khuya. Tôi quyết định cất giọng thật khẽ để không làm cô bé giật mình.

「...Dậy rồi à?」

「!?」

Cô bé run bắn người vì giọng nói của tôi. Vẻ mặt đầy sợ hãi, cô bé từ từ quay mặt về phía này.

Lúc ngủ tôi đã nghĩ cô bé có một gương mặt ưa nhìn, nhưng khi mở mắt ra, dung mạo ấy lại càng thêm đáng yêu. Đôi mắt to màu xanh thẳm như sắp chực trào, thoạt nhìn có thể bị cho là có nét mặt sắc sảo, nhưng nhờ đôi mày cong vút tuyệt đẹp mà lại tạo ra một ấn tượng hiền hòa.

Trong lúc tôi đang quan sát, cô bé đột nhiên run lên bần bật. Hừm, c-chuyện này...

「Hức... hu, oà...」

「Hả... Khoan đã...」

Quả nhiên, cô bé bắt đầu khóc. Chết tiệt, mình làm cô bé sợ rồi sao. Nghĩ kỹ lại thì, cả người tôi vận một cây đen, mặt mũi thì gần như bị che kín bởi mũ trùm và mặt nạ. Làm con bé sợ cũng phải thôi, tôi nhận ra sai lầm của mình.

Nhưng giờ phải làm sao đây. Nghĩ lại thì, tôi chẳng có kinh nghiệm đối phó với trẻ con. Đừng nói đến dỗ dành một đứa trẻ đang khóc, ngay cả cách tiếp xúc tôi cũng chẳng biết. Tôi dùng ma thuật không gian, lấy ra một chiếc khăn mới tinh. Tôi định đưa ngay cho cô bé, nhưng lại chần chừ không biết nên chọn thời điểm nào. Tôi đã sợ rằng mình có thể sẽ làm cô bé khóc to hơn. ...Thật không ngờ, nỗi sợ của bản thân lại được phơi bày ở một hoàn cảnh như thế này.

Trong lúc tôi còn đang luống cuống không biết phải làm gì với đứa trẻ cứ khóc mãi không thôi, cô bé bỗng tự nhiên nín dần. Một sự im lặng bao trùm. Có lẽ đã đến lúc bắt chuyện được rồi chăng? ...À, mà trước hết, nên tháo cái mặt nạ ra đã. Dù có chút do dự khi để lộ mặt thật trước người khác sau một thời gian dài, nhưng đối phương chỉ là một đứa trẻ. Vả lại, thế còn hơn là lại làm cô bé khóc. Thật kỳ lạ, tôi không hề cảm thấy khó chịu khi cho cô bé thấy mặt thật của mình.

「...Dùng không?」

「...cảm ơn ạ...」

Chỉ cần tôi cất một lời, từ đôi môi hồng nhỏ xinh, cô bé cất tiếng cảm ơn bằng một giọng trong trẻo như tiếng chuông. Nghe thấy giọng nói đó thôi cũng đủ khiến tôi chấn động.

Cái gì thế này... Tôi bất giác kiểm tra xem liệu có phải cô bé này đã dùng ma thuật quyến rũ hay không, nhưng hoàn toàn không có dấu hiệu nào như vậy. Lẽ nào chỉ bằng sự đáng yêu thuần túy mà lại có sức công phá đến mức này sao, tôi không khỏi kinh hãi. Trẻ con đứa nào cũng thế này à...?

Không, giờ không phải lúc cho việc đó. Tôi đưa chiếc khăn cho cô bé rồi rụt tay lại ngay để không làm cô bé khóc nữa. ...Thật là thảm hại.

Cảm thấy thật phí phạm nếu gương mặt xinh xắn kia bị sưng húp lên, tôi đưa cho cô bé một chiếc khăn ấm và một chiếc khăn lạnh. Cô bé không hề sợ hãi mà nhận lấy, rồi lần lượt áp chúng lên mặt. ...Thỉnh thoảng, dáng vẻ liếc nhìn trộm về phía này của cô bé trông như một con vật nhỏ, thật khiến người ta thấy thư thái. Nhưng có lẽ, tôi biết cô bé đang nhìn vào mặt mình.

Tôi tự biết mình có ngoại hình ưa nhìn. Biết đến mức phát chán. Đi đến đâu cũng bị đám phụ nữ bu lại, phiền phức không gì tả xiết. Dĩ nhiên, tôi cũng biết không phải ai cũng như vậy. Đồng đội trong Guild tuy có lấy ngoại hình này ra để trêu chọc, nhưng họ không hề bám riết lấy tôi, và nếu có ý định lợi dụng thì cũng chỉ là vì mục đích chiến thuật cho nhiệm vụ mà thôi.

Nhưng ngoài họ ra, sự thật là những kẻ khác đều sáp lại gần. Với phụ nữ, tôi nghĩ phần lớn chỉ muốn khoe mẽ rằng mình đang ở gần một người đàn ông đẹp trai. Tôi chỉ muốn nói rằng đừng có coi người khác như món phụ kiện hay thứ gì đó tương tự. Còn đối với những gã đàn ông ghen tuông vớ vẩn, tôi nghĩ cứ đấm thẳng tay mà không cần hỏi han cũng được.

Khi thu thập thông tin, ngoại hình này rất dễ để lại ấn tượng trong đầu người khác. Chính vì vậy mà tôi bắt đầu che mặt trong đời thường. Dù đằng nào cũng bị ấn tượng là một kẻ khả nghi, nhưng như thế lại tiện hơn. Khi cần thiết trong nhiệm vụ, tôi có thể dùng ảo thuật để thay đổi ngoại hình nên không có vấn đề gì. So với việc phải chịu cảm giác khó chịu mỗi khi ra đường, thì bị người ta xa lánh như một kẻ đáng ngờ còn tốt hơn nhiều.

Thiệt tình... Lỗi là do có quá nhiều kẻ muốn lợi dụng ngoại hình của người khác. Tôi đã trở nên hơi mất niềm tin vào con người rồi.

Vì vậy, việc tôi thoáng chút thất vọng khi nghĩ rằng cô bé này, người đang ngây ngẩn nhìn tôi, cũng giống như họ là điều không thể tránh khỏi. Nhưng nhìn kỹ thì có vẻ không phải vậy.

Trong đôi mắt cô bé, tôi chỉ cảm nhận được một thứ ánh sáng hệt như khi người ta chiêm ngưỡng một cảnh đẹp. Cô bé chỉ đơn thuần nghĩ rằng ngoại hình của tôi đẹp, chứ không hề có ý định thay đổi thái độ hay lợi dụng gì cả. Thực tế, thái độ không hề thay đổi của cô bé đã chứng minh điều đó.

Theo một cách nào đó, đây là một sự tồn tại hiếm có. Cô bé hiểu rằng tôi có ngoại hình ưa nhìn, nhưng chỉ dành cho tôi thiện cảm thuần túy. Chà, có lẽ vì là trẻ con, nhưng cảm giác đó không hề tệ, ngược lại còn thấy dễ chịu. ...Và rồi, một ham muốn nảy sinh, rằng tôi muốn xóa bỏ sự cảnh giác này. Bị đề phòng là điều đương nhiên, và về điểm đó, cô bé đáng được khen ngợi.

Sau đó, tôi cho cô bé uống nước Appli và ăn món súp rau đã chuẩn bị sẵn. Vì tay cô bé quá nhỏ nên trông rất nguy hiểm, tôi đã không kìm được mà đưa tay giúp. Lúc đó, cô bé không hề tỏ ra sợ hãi chút nào, nên tôi chớp lấy cơ hội này mà chăm sóc cô bé đủ thứ.

Nhìn cái cách có phần ngần ngại của cô bé, có lẽ cô bé cũng có thể tự mình làm được ở một mức độ nào đó. Nhưng trong hoàn cảnh này, để cô bé biết rằng có thể dựa dẫm vào người khác nhiều hơn, tôi đã cưng chiều cô bé hết mức có thể. ...Cũng vui một cách bất ngờ.

Có lẽ vì đã no bụng, cô bé bắt đầu ngủ gật. Dù tôi đã bảo cứ ngủ đi, nhưng cô bé vẫn cố gắng kìm nén, nên tôi đã lên tiếng để cô bé có thể ngủ mà không cần phải ngại ngần, và rồi cô bé chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.

...Cảm giác này là gì đây nhỉ. Một cảm xúc lần đầu tiên xuất hiện trong đời. Tôi không thể xác định được liệu đây có phải là tâm trạng của bậc làm cha mẹ hay không, nhưng nó không tệ chút nào. Sau khi dọn dẹp xong xuôi, tôi cẩn thận dựng một kết giới chắc chắn để đề phòng, rồi cũng chợp mắt một lát.

「Hử!?」

Tôi tỉnh giấc vì tiếng hét kỳ lạ của cô bé. Dù đã nhiều lần thức giấc giữa đêm để cảnh giác và chỉ chợp mắt từng chút một, tôi vẫn phạm phải sai lầm là để cô bé nhìn thấy mặt mình lúc ngủ. Có lẽ do cảm thấy dễ chịu với thân nhiệt cao hơn của cô bé mà tôi đã ngủ quên mất.

Lấy lại tinh thần, tôi giục cô bé chuẩn bị cho buổi sáng, thì một khả năng không ngờ tới, và cũng thật tồi tệ, đã nảy sinh. Có vẻ như cô bé không biết cách sử dụng ma thuật.

Với một đứa trẻ trông lanh lợi thế này, việc sử dụng các ma thuật sinh hoạt đơn giản phải dễ như hít thở mới đúng. Phải, trừ khi bị mất trí nhớ.

Dù chỉ là phỏng đoán, tôi quyết định sẽ tiếp xúc với cô bé trong khi vẫn ghi nhớ khả năng cao này. Phải làm sao để cô bé nghĩ rằng việc không biết dùng ma thuật không phải là điều kỳ lạ. Phải làm sao để không kích thích ký ức và khiến cô bé bị rối loạn.

Chưa bao giờ tôi phải để tâm đến người khác nhiều đến thế này. Tôi lập kế hoạch trong đầu rằng sau bữa sáng đơn giản, chúng tôi sẽ giới thiệu bản thân ngắn gọn rồi nhanh chóng rời khỏi dungeon.

Appli → Một loại quả tương tự như táo ở thế giới cũ.