Welcome to the Special-Grade Guild! ~ The Beloved Elf Poster Girl Soothes Everyone’s Hearts

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

67 301

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

67 656

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

238 2963

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

65 1306

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

(Đang ra)

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

Keishi Ayasato

Hành trình của nàng để thấu hiểu cái chết và những sợi dây ràng buộc sự sống vẫn tiếp diễn, cho đến khi nàng chạm tới khoảnh khắc định mệnh mà ở đó mọi thứ đều trở nên sáng tỏ.

2 7

Vol 1 (WN): Thảm hoạ trên núi đá - Chương 08: Ngoại truyện Gilnandio - Phần cuối

Nghi ngờ khó chịu ấy đang dần trở thành một sự chắc chắn. Bởi lẽ, cô bé tỏ ra như thể không biết cả tên của chính mình. Tôi nén lại một chút cảm giác ấm áp vì sự đáng yêu khi cô bé nói ngọng tên tôi và trở nên nghiêm túc hơn.

Tôi cố gắng nói cho cô bé biết tên của con bé một cách tự nhiên nhất có thể. Con bé dường như không thấy có gì lạ khi được gọi là "Meg", nên tôi đã thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng khi tôi nhắc đến chiếc khuyên tai, tôi đã hơi hoảng hốt khi thấy cô bé nắm chặt tai mình và tái mặt đi.

Đôi tai nhọn, một đặc điểm có thể nói là của tộc Elf. Phản ứng đó có thể được hiểu là sự sợ hãi khi bị người khác nhìn thấy chúng. Cũng phải thôi.

Tộc Elf là một chủng tộc dễ bị nhắm đến bởi vẻ ngoài xinh đẹp của họ. Chính vì là một chủng tộc được ban phước, thường sinh ra với ma thuật bẩm sinh mạnh mẽ hay thể chất đặc biệt, nên có một sự thật đáng phẫn nộ là họ bị mua bán với giá cao ở lục địa của loài người. Huống hồ Meg còn là một đứa trẻ có lẽ còn chẳng thể kháng cự tử tế. Dù không có ký ức, nhưng hoàn toàn có khả năng con bé đã gặp phải chuyện gì đó trước đây, và đang cảm nhận nỗi sợ hãi đã khắc sâu vào cơ thể mình.

Tưởng tượng đến những điều đó, tôi cảm thấy một cơn giận không thể kiềm nén, đồng thời là một ham muốn bảo vệ mãnh liệt đối với cô bé. Khi thấy Meg rưng rưng nước mắt trả lời rằng không có, trước câu hỏi của tôi về việc con bé có người bảo hộ không, tôi đã nghĩ, bằng mọi giá mình phải bảo vệ cô bé này.

Thấy Meg đã bình tĩnh lại, tôi lên tiếng bảo rằng đã đến lúc phải đi. Chẳng mấy chốc quái vật trong dungeon sẽ lại xuất hiện, và đây cũng là lúc những người khác sẽ đến dungeon. Tôi có cảm giác mình đã hơi thong thả quá, nhưng cảm xúc của Meg là ưu tiên hàng đầu. Trận chiến với boss có lẽ là không thể tránh khỏi, nhưng cũng đành chịu thôi.

Để chắc chắn, tôi hỏi thử xem Meg có muốn cùng đến Guild không. Guild chắc chắn sẽ bảo vệ Meg. Tôi tin rằng không có bất kỳ khả năng nào họ sẽ từ chối.

…May mà mình đã hỏi lại. Bé tí thế này mà đã biết khách sáo rồi. Ngược lại, tôi chỉ muốn thuyết giáo cho con bé một tràng dài rằng nếu tôi không bảo vệ thì con bé định làm gì một mình đây.

…Có lẽ con bé đã không được lớn lên trong một môi trường có thể dựa dẫm vào người khác. Đến nước này thì tôi cảm thấy thật đau lòng, và không thể không cầu mong rằng, làm ơn hãy dựa dẫm vào tôi đi. Chắc chắn, nếu không làm đến mức này thì Meg sẽ không chấp nhận đâu. Vì vậy, tôi cảm thấy tim mình rung động trước nụ cười hoàn toàn an tâm mà con bé nở ra khi nói "Vậy, nhờ cả vào anh ạ".

Tôi bế Meg trên tay trái và tiến đến phòng boss. Để ra khỏi dungeon, đi đường này sẽ nhanh hơn là quay lại đường cũ. Nếu không tự tin vào sức mình thì quay lại sẽ an toàn và chắc chắn hơn, nhưng một con boss tầm cỡ ở tầng này không phải là đối thủ của tôi.

Khi đến trước cánh cửa phòng boss, Meg đang nhìn nó một cách lạ lẫm. Xem bộ dạng này thì có vẻ con bé còn không biết đây là một dungeon. …Thiệt tình, tôi cảm thấy sát ý dâng trào với kẻ đã bỏ rơi Meg ở nơi này. Dù kẻ đó đã đặt lên người con bé một ma thuật bảo vệ mạnh mẽ, nhưng nếu tôi không đến, con bé có chết đói cũng chẳng có gì lạ. Ít nhất cũng phải giải thích một lời… không, có lẽ không biết lại là hạnh phúc hơn. Dù thế nào đi nữa thì tôi cũng không định tha thứ cho chúng.

Thôi, đứng đây cũng chẳng có ích gì. Để nhanh chóng tiến về phía trước, tôi đẩy cửa ra.

"Híc……!"

Meg trong vòng tay tôi thét lên một tiếng nhỏ. Boss của căn phòng này là… hừm, một con Leogar Chimera à. Đúng là một con quái vật chỉ cần nhìn thôi cũng đủ làm một đứa trẻ sợ hãi.

Nhưng con quái này tuy hỏa lực rất mạnh, chỉ cần đánh trúng được đòn thì một party cấp trung cũng có thể hạ gục nó không mấy khó khăn. Để rút ngắn tối đa thời gian Meg sợ hãi, mình sẽ kết liễu nó trong nháy mắt.

Tôi nhẹ nhàng vuốt mái tóc màu vàng hồng hiếm thấy của Meg để trấn an con bé, rồi dựng lên một kết giới khá mạnh. Dù đòn tấn công chắc chắn sẽ không thể đến được đây, nhưng đây là biện pháp phòng hờ để Meg an tâm hơn.

"Không sao đâu, sẽ xong ngay thôi. Em đợi ở đây nhé."

"Gil-shan!? Nguy hiểm đó!"

Sự đáng yêu trong giọng nói lo lắng của cô bé khiến tôi bất giác mỉm cười. Tôi chưa từng thể hiện sức mạnh của mình, thôi thì nhân đây cứ làm một màn cho hoành tráng để con bé có thêm lý do an tâm.

Tôi dồn sức vào chân, lao thẳng đến chỗ con Leogar đồng thời đặt tay lên chuôi đao. Con Leogar thực hiện động tác chuẩn bị phun lửa, nhưng quá chậm.

Rút đao, một nhát chém. Tra đao vào vỏ.

Phía sau lưng, đòn tấn công đầu tiên và cũng là cuối cùng của con Leogar giờ chỉ còn trơ lại cái đầu được bắn về phía góc phòng, rồi nhanh chóng kiệt sức. Cái thân khổng lồ không đầu cũng đồng thời gục xuống, và tôi đứng nhìn nó biến mất không một dấu vết, đúng như đặc tính của quái vật trong dungeon.

Tôi liếc nhìn Meg, thấy con bé đang tròn xoe mắt nhìn cảnh tượng này. Dáng vẻ đáng yêu đó khiến tôi khẽ mỉm cười. Được nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ có chút gì đó ngượng ngùng, nhưng tôi cũng thấy vui.

Tôi thản nhiên thu thập vật phẩm rơi ra từ con Leogar rồi chạy lại chỗ Meg. Kế hoạch đánh bại nó trước khi con bé kịp cảm thấy sợ, và để sự kinh ngạc lấn át nỗi sợ hãi, dường như đã thành công.

Thêm vào đó, khi tôi trêu chọc một chút, Meg nhận ra điều đó và đôi má con bé hơi phồng lên. …Chẳng đáng sợ chút nào cả.

"Vậy thì, chúng ta quay lại thôi… nhưng cho anh dùng một chút Ma thuật che giấu lên em nhé."

"Che giấu……?"

"Ừ. Cứ thế này mà đưa em ra khỏi dungeon thì có vẻ sẽ gặp nhiều chuyện phiền phức lắm."

Sau khi hạ gục boss thì không còn việc gì ở đây nữa. Nhiệm vụ cũng đã được hoàn thành, tôi phải báo cáo ở quầy lễ tân dungeon rồi nhanh chóng quay về Guild. Khi đó, tôi không thể để ai nhìn thấy Meg được. Sẽ rất mất thời gian, và khả năng kẻ đã bỏ rơi Meg đang ở gần đây là rất cao. Dù cho có lý do bất đắc dĩ đi nữa, thì sự tồn tại của một kẻ có ác cảm với Meg là điều chắc chắn.

Ma thuật trên chiếc khuyên tai của Meg, nói thật là đã được truyền vào quá nhiều sức mạnh. Nếu nói con bé là một tiểu thư được nuôi nấng hết mực cẩn thận thì cũng có thể, nhưng nhìn vào thân hình gầy gò và quần áo giản dị của Meg thì khó mà nghĩ vậy. Dù thế, con bé lại cần đến một ma thuật bảo vệ mạnh mẽ đến mức này. Đến đây thì câu trả lời đã quá rõ ràng.

Meg đang bị ai đó nhắm đến.

Con bé đang ở trong hoàn cảnh nào, và là một sự tồn tại ra sao. Lẽ thường thì tôi nên ở lại thị trấn này một thời gian để điều tra. Nếu Meg bị bỏ lại vài ngày trước, việc điều tra trước khi manh mối bị xóa sổ là chuyện đương nhiên.

Nhưng, việc vừa mang theo Meg vừa điều tra có giới hạn của nó. Tôi ngần ngại việc kéo con bé vào nguy hiểm, và trên hết, tôi muốn đưa con bé đến một nơi an toàn để nghỉ ngơi càng sớm càng tốt. Lần này thì tôi lại hối hận vì thói quen hành động một mình của mình.

Tự kiểm điểm để sau. Nhiệm vụ của tôi bây giờ là đưa Meg đến Guild an toàn, đồng thời thu thập càng nhiều thông tin ở đây càng tốt. Nếu sử dụng ma thuật, chắc tôi cũng sẽ thu thập được kha khá.

Việc tôi giải quyết nhiệm vụ ở dungeon, tốt nhất nên cho rằng vị trí của Meg sẽ bị lộ ngay lập tức. Vì vậy, tôi muốn đi trước một bước. Chính vì thế, tôi phải làm sao để vị trí của mình không bị xác định cho đến phút chót, và tuyệt đối không thể để lộ thân phận trong lúc điều tra.

Với những nhiệm vụ thông thường, chỉ cần cái tên Gilnandio của Ortus cũng đủ để gây áp lực cho đối phương, nên tôi thậm chí còn có thể hành động để lộ liễu hơn, nhưng lần này thì khác. Cần phải tiến hành mọi việc một cách thận trọng. …Máu trong người tôi sôi lên rồi đây.

Đây là nhiệm vụ không do ai giao phó, là nhiệm vụ tôi tự giao cho chính mình.

Thử hỏi tôi đã làm cái nghề này bao nhiêu năm rồi chứ. Tôi nhất định sẽ mang lại một kết quả tốt đẹp.

Kể cả khi Meg, là một sự tồn tại không tốt đối với chúng tôi.

Cho đến khi có thể chắc chắn đó là sự thật, tôi sẽ bảo vệ cô bé này. Kể cả đó là một việc ngu ngốc, tôi vẫn sẽ hành động theo những gì mình tin tưởng.

Sau khi đã quyết tâm vững vàng, tôi bế Meg đã được phủ ma thuật che giấu rồi bước ra khỏi dungeon.

Leogar → Một sinh vật giống sư tử. Con đực có bờm.