Welcome to the Special-Grade Guild! ~ The Beloved Elf Poster Girl Soothes Everyone’s Hearts

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

67 301

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

67 656

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

238 2963

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

65 1306

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

(Đang ra)

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

Keishi Ayasato

Hành trình của nàng để thấu hiểu cái chết và những sợi dây ràng buộc sự sống vẫn tiếp diễn, cho đến khi nàng chạm tới khoảnh khắc định mệnh mà ở đó mọi thứ đều trở nên sáng tỏ.

2 7

Vol 1 (WN): Thảm hoạ trên núi đá - Chương 09: Che giấu nhưng không nói dối

Ánh sáng tắt dần, tôi khẽ mở mắt và trông thấy khung cảnh sáng sủa bên ngoài. Vì cứ ngỡ dãy núi đá ban nãy cũng là bên ngoài rồi, nên dù đã ra khỏi Dungeon, tôi cũng không có cảm giác "Oa, lâu rồi mới ra ngoài!" cho lắm.

Trong lúc tôi chỉ đảo mắt nhìn quanh, một người đàn ông từ phía xa chạy lại. Bàn tay đang nắm lấy áo Gil-san của tôi bất giác siết chặt hơn một chút.

「Ngài Gilnandio, ngài về muộn quá! Vất vả cho ngài rồi! Chuyện đó, chẳng lẽ là…」

「…Ừ. Dungeon đã trở lại như cũ.」

「Quả nhiên là vậy…! Từ tối qua tôi đã có cảm giác nó đã phục hồi, nhưng vẫn đợi ngài Gilnandio trở về. Chuyện đó… thật xin lỗi vì làm phiền ngài lúc đang mệt, nhưng ngài có thể báo cáo ngay được không ạ…」

「Không sao.」

「Thật may quá…! Vậy mời ngài đi lối này.」

Người đàn ông hoàn toàn không nhìn về phía này, vậy là những người xung quanh thật sự không thấy mình… Ma thuật thật lợi hại. Dù vậy, vì mình thực sự đang ở đây nên tim vẫn đập thình thịch, chẳng thể bình tĩnh nổi.

Qua cách nói chuyện của người này, tôi bắt đầu có cảm giác Gil-san là một người có địa vị ghê gớm lắm. Anh ấy thuộc Guild Đặc cấp mà, nên có lẽ đúng là một người phi thường thật. Cả con sư tử cũng bị anh ấy hạ trong nháy mắt mà!

Đi theo sự hướng dẫn của người đàn ông (là Gil-san đi), chúng tôi vào một tòa nhà đơn sơ cách lối vào Dungeon một quãng. Có lẽ nó giống như một quầy tiếp tân. Dù tôi nghĩ trời vẫn còn sớm, nhưng đã có một hàng người xếp sẵn. …Mọi người thích Dungeon đến thế sao? Chắc không phải rồi, hẳn là có lý do gì đó. Chẳng hạn như kiếm được nhiều tiền?

Mà thôi, chắc đó là một thế giới chẳng liên quan gì đến mình. Chứ tại sao một đứa nhóc tí hon như mình lại phải vào Dungeon cơ chứ! Việc mình vừa ở trong chính cái Dungeon đó thì tạm gác sang một bên.

「Vậy thì, xin thứ lỗi, ngài vui lòng đặt tay lên viên pha lê này.」

Trong một căn phòng nhỏ chỉ có một chiếc bàn và vài cái ghế đơn sơ. Khi người đàn ông và Gil-san ngồi xuống đối diện nhau, người đàn ông chỉ tay vào viên pha lê trên bàn và nói. …Liệu nó có khác với cái trong phòng boss của Dungeon ban nãy không nhỉ?

「Là Pha lê Thật-Giả à.」

「Vâng. Tôi biết ngài Gilnandio sẽ không nói dối, nhưng đây là quy định nên…」

Có lẽ anh đã cảm nhận được thắc mắc của tôi qua một cái cựa mình nhỏ. Gil-san thật tinh ý khi giải đáp thắc mắc cho tôi, đúng là một người đàn ông tài giỏi.

Nhưng mà… Pha lê Thật-Giả à. Tức là, nếu nói dối sẽ bị phát hiện, đúng không nhỉ? Ma thuật đúng là vi diệu. Nhưng khoan đã? Như vậy có ổn không? Ít nhất thì anh ấy đang che giấu một đứa trẻ lạc là mình đây…

Bất chấp sự lo lắng của tôi, Gil-san không hề có một chút dao động nào, vẫn giữ vẻ đường hoàng. Đúng là người đàn ông tài giỏi, một lần nữa.

「Vậy, xin ngài báo cáo về nhiệm vụ điều tra vụ quái vật biến mất trong Dungeon.」

「Ừ. …Tôi đã phát hiện một kết giới bảo vệ ở sâu trong tầng ba của Dungeon. Có vẻ như do năng lượng quá mạnh nên quái vật ở gần đó không thể xuất hiện được. Sau khi phá hủy kết giới, chức năng của Dungeon đã được khôi phục. …Hết rồi.」

Ồh. Nhiệm vụ của Gil-san là điều tra một hiện tượng kỳ lạ như vậy sao… Mình chẳng biết gì về chuyện đó cả. Lẽ nào, nhờ có kết giới đó mà mình đã không gặp phải quái vật nào trên dãy núi đá kia? Uwaa, thật may mắn! À không, phải là trong cái rủi có cái may? Vốn dĩ việc đột nhiên bị dịch chuyển(?) đến thế giới khác một cách khó hiểu đã là quá xui xẻo rồi.

Thôi thì, dù sao mạng sống của mình hiện giờ cũng là nhờ vào kết giới đó trong Dungeon. Dù không biết là ai, nhưng xin gửi lời cảm tạ đến người đó. Thật đáng quý…

「Vậy sao… Vậy tôi xin phép hỏi ngài vài câu. Tại sao ngài lại tìm thấy được kết giới bảo vệ đó? Tôi nghe trong các báo cáo từ trước đến nay không hề có thứ gì như vậy.」

「À, nó được che đậy bởi nhiều lớp Ma thuật che giấu tinh vi. Nếu không có kỹ năng ngang với ta thì có lẽ còn chẳng thể tìm thấy được.」

「Ngang với ngài Gilnandio… vậy thì không tìm thấy cũng là phải… Lẽ nào trong phòng boss cũng…?」

「Ừ. Không có dấu hiệu của boss. Chắc mọi người đã vô tình chạm vào pha lê dịch chuyển về mà không biết. Lúc ta ra ngoài thì boss đã hồi sinh rồi.」

Oaa! Nếu ra ngoài sớm hơn một chút thì đã không phải đánh boss rồi! Là do mình đã khóc lóc vô ích… Thật xin lỗi vì toàn kéo chân anh. Dù với Gil-san thì có boss hay không cũng chẳng phải vấn đề gì to tát, nhưng chuyện nào ra chuyện đó. Phải kiểm điểm mới được.

「Ra là vậy. Thế, bên trong kết giới bảo vệ đó rốt cuộc có gì? Nếu một kết giới mạnh đến thế được dựng lên, hẳn phải có thứ gì đó rất giá trị…? À, dĩ nhiên những gì tìm được trong Dungeon thuộc về người tìm thấy, nên ngài chỉ cần trả lời trong phạm vi có thể là được ạ.」

Chỉ cần trả lời trong phạm vi có thể à. Là vì nếu đó là một kho báu lớn, sẽ có những kẻ xấu nhắm vào chăng? Dù Gil-san có lẽ sẽ cho chúng một trận tơi tả.

「…Không, chẳng có vật gì đáng chú ý cả. Ta cũng không điều tra về nguyên nhân tại sao kết giới bảo vệ lại được dựng lên ở đó. Vì là Dungeon mà.」

「Chuyện này cũng thật lạ… Trong Dungeon thỉnh thoảng cũng xảy ra những chuyện kỳ lạ, nên nếu nói là 'vì là Dungeon' thì cũng đành chịu…」

「Đúng là một tình huống đáng quan ngại. Nhưng ta có việc phải trở về Guild ngay. Ta sẽ sớm quay lại điều tra, nhưng nếu trước đó có phát hiện được gì, cậu có thể báo cho ta không?」

「Đó là điều dĩ nhiên ạ. Tôi đã hiểu. Chúng tôi sẽ gửi kết quả điều tra bên này đến Ortus.」

Mà kể cũng lạ, từ lúc tỉnh dậy đến giờ mình toàn ở trong cái Dungeon đó, vậy mà không hề hay biết những chuyện kỳ lạ như thế lại đang xảy ra ở một nơi khác… Nhưng cũng nhờ vậy mà mình được Gil-san bảo vệ, nên kết quả coi như ổn cả?

Mà đối với Gil-san, chắc nhiệm vụ này có cảm giác dang dở lắm nhỉ. Không tìm ra nguyên nhân, nhưng vấn đề của Dungeon lại được giải quyết. Thế mà lại chẳng có chiến lợi phẩm nào ra hồn. Nếu là mình, chắc sẽ thấy có gì đó sai sai. À không, không có sự cố hay thiệt hại nào là tốt rồi!

Chắc cũng có những lúc như vậy… biết đâu Dungeon không chỉ sinh ra quái vật mà còn cả những điều kỳ bí nữa?

「Ngài còn gì khác không ạ?」

「…Không, không còn chuyện gì khác tôi muốn báo cáo.」

「…Vâng, không có vấn đề gì. Không phát hiện lời nói gian dối. Cảm ơn sự hợp tác của ngài! Về vấn đề này, chúng tôi sẽ theo dõi trong vài ngày để xem Dungeon có hoạt động bình thường không, nếu không có vấn đề gì chúng tôi sẽ gửi thêm phần thưởng bổ sung. Giấy tờ đó gửi về Guild được không ạ…?」

「Không sao. Nhờ cậu.」

「Tôi đã hiểu. Vậy, ngài Gilnandio, ngài đã vất vả rồi.」

Ồ, có vẻ mọi chuyện đã kết thúc suôn sẻ. Gil-san hiên ngang rời khỏi phòng mà không hề ngoảnh lại.

Mà kể cũng tài, Gil-san đã khéo léo giữ im lặng về sự tồn tại của mình mà không hề nói dối. Nếu là tôi thì chắc chắn đã lỡ miệng ngay lập tức rồi. Một người đàn ông đẹp trai lại đáng tin cậy… người này chắc chắn rất đào hoa.

Tôi ư? Dĩ nhiên là có rung động hay ngắm nhìn, nhưng chỉ đến thế thôi. Bạn biết đấy, con tim rung động là thứ phiền phức lắm, hiểu không? Tình yêu tình báo gì đó chẳng khác nào một nghi thức để ta nhận ra sự xấu xí của bản thân. Chuyện gì đã xảy ra thì xin phép được lược bỏ.

Dù sao đi nữa, những quý ông, quý cô tuyệt vời chỉ để ngắm nhìn từ xa là tốt nhất. May mắn thì có thể thân thiết hơn một chút, chỉ vậy thôi đã là hạnh phúc rồi.

Có lẽ tôi đã căng thẳng tự lúc nào không hay, trong khi mải nghĩ về những chuyện vẩn vơ đó, tôi thở phào nhẹ nhõm.