Welcome, to the Bad End Route

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3334

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1234

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 272

Volume 2 ~Sự biến mất của route harem~ - Chương 4.5: Mùi hương của tuổi trẻ không nhất thiết là một mùi hương dễ chịu

Đưa ra lời biện hộ

Nói ra sự thật

 

Câu chuyện của Shigure, phần 2.

Nội dung của cuộc gọi SOS (khẩn cấp) từ Shigure là các em ấy cần giúp với việc mua đồ dùng và những đồ hỗ trợ cho câu lạc bộ.

Họ có một trận đấu ngày mai, vậy nên hôm nay các em ấy đã chuẩn bị và kiểm tra đống dụng cụ.

Trong lúc đang làm, các em phát hiện ra rằng có các vật dụng biến mất, hỏng hóc, và nhiều tình trạng khác. Hiện tại, thì chỉ có đúng ba em ấy đang làm quản lí của câu lạc bộ, và có nhiều thứ mà các em ấy không biết.

Trước đấy, ba cô nàng đã nhanh chóng thử liên hệ với các senpai xin giúp đỡ, nhưng nó không được ổn lắm. Các em ấy đang gặp rắc rối với việc vác những đồ nặng, nhưng may mắn thay, Shigure có một con bài tẩy, là tôi.

“Không phải những những quản lí có kinh nghiệm hơn đã dạy các em về cái này rồi chứ?”

Tôi hỏi tới Shigure và mấy đứa đang bận chất đầy giỏ mua sắm với nước tẩy rửa và những đồ dọn vệ sinh khác. Không cần phải nói, tôi là người đang cầm mấy cái rổ.

“Khi bọn em đăng kí làm quản lí, đã không còn ai cả.”

“Đã từng có một học sinh năm ba, nhưng anh ấy đã rời trường rồi.”

“Em đã cảm thấy chút hối hận. Nó rất tệ đó anh biết chứ? Cái tình trọng của phòng câu lạc bộ…”

Nếu mà không có một cô nàng nào lúc này mà chỉ có mỗi đàn ông, nó sẽ còn tệ hơn nữa.

Tôi nhớ lại về một nhà nghiên cứu tôi biết từng nói rằng chỉ bằng việc có một người phụ nữ ở trong căn hộ cũng có thể thay đổi hoàn toàn môi trường làm việc.

“Geez~, có vẻ như bọn họ đã để lại tất cả cho quản lí mà chẳng chịu để ý.”

“Anh biết đấy~, có những lúc mà ngay cả thầy cố vấn cũng chả biết gì.”

Có vẻ như họ đã từng có một vị quản lí rất đáng tin cậy. Sau khi người đó rời đi, nó trở thành một cái lò heo, và tạo ra những hệ quả cho những cô nhóc này, những quản lí mới.

“Mấy senpai năm ba cũng chả hợp tác tý nào.”

“Họ đang gần với việc tốt nghiệp, vậy nên có thể họ đã nghĩ rằng việc đó thật phiền phức.”

“Ahaha. Năm ba thật khó để nói chuyện ngay từ ban đầu rồi…”

Shigure đang không như chính mình, trong khi HIgashimori và Nishibayashi nói chuyện với tôi không chút ngại ngần.”

Cả những đứa năm hai lẫn thầy cố vấn chả giúp ích gì cả, nên tôi thấy tội nghiệp các em ấy.

Tuy nhiên, thật tuyệt vời khi mà mấy nhỏ không chịu bỏ đi và ngược lại, làm thật tốt dù đây là ngày nghỉ.

Đội bóng đá chắc hẳn phải biết ơn lắm. Nếu họ làm mấy ba nữ thần này, tôi không nghĩ là họ sẽ nuối tiếc tới một mức độ nhỏ đâu.

“Nhưng đáng lẽ họ có thể giúp một tay mà?! Đây là dành cho họ ngay từ đầu!”

“Họ còn chả thèm lau dọn lại phòng câu lạc bộ, họ cũng chẳng thèm đi vứt rác, và cái mùi! Cái mùi đó!”

“À, Ahaha… Well, đúng là anh cũng không phải là một người thích mùi hôi…”

Bộ ba nữ thần đã nổ tung với sự tức giận. Khi mà các em ấy đã bắt đầu phàn nàn, thì chả thể dừng lại, như kiểu ba em đã từng trải qua rồi.

Ngọn cỏ cứu cánh duy nhất là ba đứa có nhau để mà cùng nhau phàn nàn cùng.

“Nhắc đến thì, Snepai tuyệt vời thật đấy~. Mà tại sao anh không tham gia câu lạc bộ bóng đá nhỉ?”

“Đúng, đúng! Nó đang rất là sạch rồi, và mùi cũng ổn nữa!”

“Ể, anh định tham gia câu lạc bộ đá bóng ư, Ikuto-senpai?! E-Em sẽ hết sức cổ vũ cho anh!”

Tôi đáp lại với một nụ cười chua chat. Các em ấy cũng chả nghiêm túc lắm, nên là không còn nói gì nữa.

Chỉ còn mỗi Shigure là trở nên thất vọng, không biết rằng em ấy có thực sự nghiêm túc, nhưng tôi không chỉ ra.

“Tại sao ba em lại muốn làm quản lí ban đầu nhỉ?”

“À, anh muốn biết về điều đó à? Cũng chả phải lí do gì cao cả đâu, anh biết đấy?”

“Em thích bóng đá, nhưng cũng có một anh chàng đẹp mã ở trong câu lạc bộ nữa.”

“Anh hiểu rồi, đó là 1 lí do hay đấy.”

““Đúng chứ?!””

HIgashimori và Nishibayashi đáp lại. Ở trong cái câu lạc bộ mà xung quanh là bạn cùng lớp và các senpai đẹp trai, thì còn vị trí nào mà tốt hơn làm quản lí nếu muốn gần gũi với họ.

Một quản lí dễ thương chăm sóc cho bạn. Một quản lí mà như một thư kí cá nhân, cố gắng để giúp bạn. Như kiểu là đã chiến thắng rồi.

“Chắc Shigure cũng như thế nhỉ?”

“Ừm… thì, em cũng đã từng như thế, lúc ban đầu…”

Phản ứng của Shigure khá là bất ngờ, để mà nói. Shigure trông có vẻ như là do dự, nên tôi nghĩ em ấy sẽ chối nó đi.

Không phải là tôi ngạc nhiên vì em ấy trở thành quản lí cũng vì lí do đó, mà là việc em ấy thừa nhận nó thật lòng.

“Chúng ta còn cần món gì không ta~?”

“Hmm… có lẽ là mấy cái túi rác? Họ có bán hộp giữ nhiệt không ta?”

“Có thể sẽ có ở cửa hàng thể thao đó? Có lẽ ở đó chăng?”

Sau khi kết thúc việc mua hàng, bước tiếp theo là đi đến cửa hàng thể thao.

Tay tôi đã chất đầy những túi mua sắm, nhưng các em ấy vẫn còn đồ phải mua.

Nếu đó là vấn đề, tôi sẽ để các em ấy cầm mấy món nhẹ trong khi đồ nặng tôi sẽ cầm.

“Chúng ta sẽ phải mua một hộp giữ nhiệt mới à?”

“Ý kiến hay đấy. Cái mà chúng ta đang có bị hành xác đủ rồi.”

“Cái đồng hồ bấm giờ, và máy bơm cũng hỏng nốt…”

Càng nghe, tôi càng tự hỏi bao lâu rồi khi mà các em ấy quản lí.

Tôi không biết nhiều lắm, nhưng không phải cái máy bơm là món đồ cần thiết cho một câu lạc bộ bóng đá à?

Các em ấy bảo tôi sẽ cầm mấy món nặng, và có vẻ như sắp đền việc rồi.

“Này, mấy đứa tụi em muốn đi ăn trưa trước chứ?”

“Ah, đi thôi! Em cũng đói rồi!”

“Em nữa!”

“Em cũng thế ạ. Anh định đi đâu ạ?”

Cả ba đều đồng ý, vậy nên chúng tôi ăn trưa trước cửa hàng thể thao.

Vì cũng chả có nơi nào cụ thể mà muốn đi, chúng tôi quyết định đi vào một cửa hàng gia đình gần đó.

Các em ấy trông có vẻ bất mãn với cách xếp chỗ ngồi, nhưng HIgashimori là người dành được chỗ bên cạnh tôi với Shigure ở đối diện.

Ba cô gái nhìn vào thực đơn và mỗi người chọn một món mà bản thân muốn ăn. Các cô gái sẽ tốn một lúc để chọn… hoặc là tôi đã nghĩ thế.

“…Senpai, anh vẫn còn chọn à?”

“Cho anh một lúc nữa.”

“Anh trông như một ông bố kén chọn vậy…”

“Đây là một buổi dạo phố đáng quý, và anh không thể chọn ngẫu nhiên được.”

“A-Anh đang lo lắng điều gì thế?”

“Set đồ ăn lợn cốt lết, cơm phô mai, cà ri với lợn cốt lết, pepechi, hoặc là món hamburger nướng bọc lại.”

“““Vậy ra anh vẫn chưa lặ chọn được món…”””

Sau một cuộc tranh đấu, tôi đã chọn món cá thu miso. Tôi hỏi bộ ba về món các em ấy muốn gọi và nói với người phục vụ.

“Set cá thu miso, Bát cơm kiểu Hawaii (Locomoco), Súp hải sản… và một xuất cho trẻ e---“

“—Senpai!!!”

“…Cái món trứng cuộn với sốt trắng này, làm ơn.”

Tôi đùa cợt một chút, nhưng Shigure tiếp giữ ánh nhìn về tôi trong lúc đợi món. Khá là đáng yêu khi mà cô bé sẽ nhanh chóng liếc mắt đi khi tôi đánh ánh nhìn một lần mỗi lúc.

--------

------

----

Sau khi hoàn thành bữa ăn, tôi đang thư thái tận hưởng cốc cà phê đá của mình, nhưng ba cô gái thì không thấy đâu cả.

Họ đã đến phòng vệ sinh. Tôi không hiểu mà tại sao mấy đứa phải đi chung với nhau.

Có lẽ nếu cả ba đi cùng lúc, không một đứa nào sẽ nghĩ người kia đang tốn quá nhiều thời gian. Có thể mấy đứa không muốn bị mọi người nói là là đứa con gái đi vệ sinh quá lâu.

Tôi là một quý ông mà, nên sẽ không nói ra đâu… Trong khi đang ngậm ống hút để tỏ ra ngầu lòi, bộ ba đã quay lại.

“Senpai à, em vừa gặp Yukinaga-senpai đó.”

“Yukinaga-senpai? Chưa từng nghĩ người như chị ấy sẽ đến một quán ăn gia đình đó.”

“Em nghĩ chị ấy đang có một buổi hẹn hò! Dù em chả thấy anh bạn trai.”

“Hừm~. Vậy chúng ta nên đi thôi nhỉ? Có lẽ chị ấy không muốn bị trông thấy đâu.”

Tôi ngồi dậy khỏi ghế cùng cái túi. Sau khi xác nhận rằng hoàn thành việc cất đồ, chúng tôi rời quán ăn.

Rồi, bộ ba bắt đầu cất giọng hoảng loạn.

“S-Senpai?! Không phải chúng ta quên trả tiền rồi sao?!”

“Anh đã trả rồi. Trong khoảng thời gian đi vệ sinh dài của các em đó.”

“Nó không dài! Mà quan trọng hơn, bọn em cũng sẽ chia tiền nữa!”

“Ổn mà, anh là senpai của các em đó. Hơn nữa, senpai của các em giàu lắm.”

“Ể, nhưng vừa nãy… anh còn không biết phải chọn món gì mà.”

“Để em trả lại anh, senpai! Anh có chắc là bản thân đang cố quá không?!”

Well, tôi khá bất ngờ khi bản thân chỉ có 5000 yên trong ví. Ngay khi về đến nhà, tôi sẽ phải cúi đầu với mẹ để có thêm tý tiền khiến bản thân trông vẫn ngầu được.

Tôi không phải là người sẽ ngại chỉ vì tận dụng tất cả mội quan hệ hiện có. Chả quan tâm đến mấy người chỉ trỏ bản thân, và tôi cũng chả định thay đổi suy nghĩ đó.

Đó là vận may của tôi khi được sinh ra như vậy, nên là hãy tận dụng nó thôi.

Hehehe… trở thành một kẻ thời cơ. Tôi có nguồn tài nguyên, vậy nên nó chỉ là sự may mắn của bản thân.

Well, mấy người nghĩ rằng sẽ ổn nếu tôi chỉ hỏi xin vài nghìn yên, nhưng tôi sẽ không dừng lại chỉ với từng đó đâu, không chỉ mỗi con số đó.

“I-Ikuto-senpai? Tại sao trông anh như kiểu đang nghĩ đến một cái gì đấy xấu xa nhỉ?

“Cậu nói đúng, anh ấy nhìn như một kẻ phản diện vậy.”

“Thật bất công khi mà anh ấy trông vẫn ngầu dù là như vậy.”

Tôi đoán nó đã hiện ra trên khuôn mặt. Tôi ngay lập tức thay đổi biểu cảm và đánh lạc hướng các cô gái.

“Đó là một phần thưởng vì các em đã chăm chỉ. Well, xin lỗi vì nó hơn rẻ rung.”

“Đó không phải vấn đề! Um… cảm ơn anh ạ.”

““Cảm ơn anh vì bữa ăn ạ!!””

“Đúng rồi đó, điều làm senpai của các em vui là nở nụ cười dễ thương như vậy.”

Tôi có thể được nhìn thấy ba nụ cười đáng yêu nở trên khuôn mặt, và riêng nó thôi là đủ thỏa mãn rồi.

Ngay cả khi số tiền chỉ còn lại 2000 yên, thật tốt khi được thấy những biểu cảm như vậy.

Vẫn giữ nụ cười như vậy trên môi, tôi, cũng với ba cô gái, tiến thẳng đến cửa hàng thể thao, cảm giác như bọn tôi đã gần gũi hơn với nhau.

“Này, Senpai! Đúng như em nghĩ, anh nên tham gia câu lạc bộ bóng đá!”

“Không đâu.”

“Senpai không có hoạt động câu lạc bộ nào mà, đúng chứ? Vậy nên nó ổn thôi~.”

“Không nha.”

“T-Tại sao ạ? Anh ghét bóng đá à?

“Vì các em kêu nó hôi lắm.”

“““… Well, đúng là nó hơi thật.”””

“Vậy nên chắc chắn là không.”

Sau đó, chúng tôi hoàn thành việc mua đồ và quay về trường. Shigure và hai đứa kia dẫn tôi đến tòa nhà câu lạc bộ.

Đây là lần đầu tiên tôi đến một phòng của câu lạc bộ, nhưng bằng cách nào đấy, nó chả có mùi gì như tuổi trẻ cả.

“Ugh?! Ể… nói hôi quá!”

“Ể? Không phải nó ổn hơn hôm nay à?”

“Yeah, ngày hôm qua còn tệ hơn.”

“Ikuto-senpai, anh đang làm quá lên đó~.”

“Các em, anh nghĩ các em ngày càng tê liệt rồi…”

Tôi cẩn thận đưa đồ đạc vào trong, nghĩ rằng nếu tuổi trẻ có mùi như này, tôi không muốn tham gia vào một tuổi trẻ như thế.

Chỗ việc này thật quá sức với ba cô gái. Tôi bảo Shigure đừng có ngần ngại và báo cáo lại những thông tin mới.

Cuối cùng, Shigure và hai cô gái cảm ơn tôi và chúng tôi chia tay ở căn phòng câu lạc bộ.

Higashimori và Nishibayashi đã hỏi xin số của tôi, nhưng tôi bảo các em ấy hỏi Shigure về nó và rời đi.

Sau đó, Shigure liên hệ và cảm ơn tôi thêm lần nữa, nhưng tôi không nhận được tin nhắn nào từ hai đứa kia, nên có lẽ là em ấy đã từ chối tiết lộ cho rồi.