Welcome, to the Bad End Route

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3328

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1230

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 270

Volume 2 ~Sự biến mất của route harem~ - Ngoại truyện 1: Lựa chọn sai ~Sáng sủa và mây mù~

Góc nhìn của Tendou

Bước ngoặt

Route biến mất đã được xác nhận, đang chờ đợi kết quả.

 

“Hết giờ! Đặt bút của các em xuống!”

Sau khi bài kiểm tra cuối cùng đã kết thúc, tôi thở dài trong lúc đóng cái bút lại.

Biểu hiện của tôi trong bài kiểm tra thì… well, như mọi khi. Tôi không nghĩ tôi sẽ bị liệt môn nào cả, nhưng một lần nữa, tôi không chắc điểm có thể hơn 90.

Tôi chả bận tâm đến nó lắm, và bản thân cũng chả bao giờ kiểm tra xếp hạng nên không chắc lắm, nhưng điểm của tôi cũng sẽ phải thuộc top 5 của lớp.

“Jimichi! Cảm ơn nhé!”

Một giọng nói quen thuộc vang khắp lớp học. Cái tiếng đó là của đứa bạn tôi, Togawa Umi.

Umi, người cùng lớp với tôi năm ngoái, luôn tiến tới chỗ tôi sau khi hoàn thành bài kiểm tra. Đó như kiểu một truyền thống của cậu ta là phàn nàn với ánh mắt tuyệt vọng trên khuôn mặt, nhưng lần này lại không như thế.

Bắt đầu với Umi đang cao hứng, càng nhiều bạn cùng lớp của tôi vây quanh Jimichi Ikuto.

Cả Umi lẫn những đứa kia đang nở nụ cười trên khuôn mặt. Cái buổi học nhóm đấy hiệu quả đến vậy sao?

“Susumu-kun… bài kiểm tra, cậu làm được chứ?”

“Và cậu vẫn thế này hử…”

Người duy nhất qua chỗ tôi chỉ có Hareyama Hanae. Biểu cảm của cô ấy không quá tốt, và có vẻ như cô ấy không làm ổn một chút nào cả.

Nhưng giờ nếu nghĩ lại thì, cả đây nữa, chưa từng xảy ra.

Sau bài kiểm tra, Hanae sẽ gục xuống bàn và khóc. Cô ấy chắc chắn sẽ nhận điểm liệt ở mọi môn, điều khiến tất cả sức lực trên đôi chân kia biến mất và không thể di chuyển.

Còn lần này thì sao? Cô ấy trông khá thất vọng, nhưng khác với mọi khi, cô trông có chút thư giãn.

“Cậu không còn khóc lần này hử? Cậu đã chấp nhận điểm số của mình rồi sao?”

“T-Tớ chưa biết nữa! Có cơ hội tớ không thất bại mà!”

Cậu đang nói cái gì vậy? Hiếm có khi nào mà cậu không thất bại cả, tôi nghĩ với bản thân.

Hoặc có lẽ đã có ai đó giúp cô ấy học sau khi bọn tôi chia tay ở thư viện? Hanae không đủ thông minh để có thể tránh bằng chính sức cô ấy.

“…Sau khi chuyện đó xảy ra, đã có ai đấy giúp cậu học à?”

“…Nó chả liên quan đến cậu, Susumu-kun.”

Tôi hơi bức bối với Hanae khi mà cô ấy đổi hướng câu chuyện, nhưng bản thân cũng không thể nói gì khi mà chính tôi là người bỏ cô lại một mình.

Nếu cô ấy tự tin đến thế, vậy chắc là đã có người giúp rồi. Có lẽ, cô đã tham dự buổi học nhóm với Jimichi hay cái gì đấy tương tự chăng…?

“Well, có chuyện gì xảy ra, cậu vẫn tự rằng mình sẽ không bị điểm liệt chứ?

“Um… Môn duy nhất tớ không tự tin là tiếng Anh—“

“—Này, Hareyama-san! Tớ mượn Tendou một lúc nhé?”

Một cô gái từ lớp tôi xen giữa Hanae người vừa định nói gì đó.

Khi mà tôi quay đầu lại nhìn điều đang xảy ra, tôi thấy một bạn nữ cùng lớp, người đang trông có vẻ rạng rỡ ngược lại với Hanae, mời tôi đi chơi với bọn họ.

“Cậu nghĩ sao? Tớ nghĩ đa số sẽ tham dự đó.”

Nếu đa số lớp đều đồng ý, vậy thì có thể gọi nó là một buổi họp lớp rồi.

Tôi đã là thành viên của lớp này tầm hai tháng, tôi khá chắc mình sẽ có thể giao tiếp được với các bạn nếu bản thân cứ theo mấy vụ như này.

Vấn đề lại nằm ở Hanae, người đang làm bộ mặt rầu rĩ một lúc trước. Cô ấy không muốn đi sao?

--Tham dự

“Vì tớ đang ở đây rồi, nên chắc đi thôi.”

“Vậy thì tớ sẽ gặp cậu ở cổng trường! Đừng đến muộn nhé~.”

Bỏ qua việc xác nhận với Hanae, các bạn cùng lớp rời khỏi phòng học. Tôi cảm thấy rằng mình và Hanae thường nghĩ giống nhau, có lẽ là bởi chúng tôi luôn ở cùng nhau.

Tôi chưa xác nhận với Hanae, hơn nữa, nhưng cô ấy là kiểu người sẽ tham gia vào mấy vụ như này, nên tôi nghĩ sẽ ổn thôi nếu hỏi.

“Vậy thì đi thôi, Hanae.”

“Ah, ừm… cậu biết đấy? Tớ có vài thứ phải làm…”

Hanae, người đang có biểu cảm không tốt lắm một lúc trước, nói một cách miễn cưỡng.

“Giờ giới nghiêm từ gia đình à?”

“Không…Chỉ một lúc thôi. Tớ sẽ gặp cậu sau, vậy cậu hãy đi trước nhé?”

“…Vậy à, tớ hiểu rồi.”

Không đẩy mọi chuyện thêm nữa, tôi rời lớp cùng Umi với những người khác tiếp cận tôi.

Tôi nhìn lại Hanae trong lúc rời đấy, và ngạc nhiên khi thấy cô ấy ngồi lại ghế của mình, không di chuyển.

Hành lang cũng khá đông đúc khi mà rất nhiều học sinh cũng đi ra giờ này. Giữa đám đông, tôi phát hiện ra một người với mái tóc nâu trông rõ khác biệt.

Đó là Reika. Tôi tiến tới cô ấy, người đang dựa vào tường như đang chờ ai đấy, và gọi cô ấy.

 “Reika? Đang đợi ai à?”

“Susumu? Sao, cậu đang định đi đâu à?”

“À, chỉ đi chơi với lớp thôi.”

“…Là vậy sao.”

Reika đang đợi tôi sao? Tôi nghĩ rằng bản thân thấy Reika đang nghiền mắt lại trong sự tức giận.

Tuy nhiên thì, cô sẽ thường đi thẳng vào lớp luôn. Liệu cô ấy chần chừ do thấy bầu không khí trong lớp hôm nay chăng?

“Cậu muốn gặp tớ bởi lí do gì sao?”

“K-Không phải thế! Well, tớ đúng là có thắc mắc nếu cậu có rảnh…”

Tôi đã quá quen thuộc với cái loại ngôn ngữ này của Reika rồi, người không bao giờ thật thà cả. Cái cách mà cô ấy nói, có vẻ là có việc với tôi rồi.

Dù là chuyện gì đó, tôi chắc chắn là cô ấy đang đợi một người. Reika chắc hẳn phải lên kế hoạch để đi luôn, vì cô ấy chỉ đeo khuyên tai sau tiết học.

Dẫu vậy, sự thật là cô ấy đang đợi. Không cần phải nói, tôi không còn lựa chọn nào ngoài việc từ chối lời mời của Reika vì tôi đang định tham dự buổi họp lớp ngày hôm nay.

“Xin lỗi, nhưng hôm nay—”

“—Ah… xin lỗi nhé Susumu. Tớ có việc bây giờ.”

Sau khi nói vậy, Reika chạy khỏi tôi lập tức.

Có lẽ cô ấy đã tìm thấy người mà mình đã đợi? Có vẻ đó là vấn đề, nhưng tôi không thể thấy ai ở hướng mà cô ấy hướng đến.

“Này, Susumu! Nếu cậu xong rồi, chúng ta nên đi chứ?”

“…À đến đây.”

Trong lúc tôi nói chuyện xong với Reika, Umi, người im lặng từ nãy đang nhìn bọn tôi ở phía sau, thúc giục.

Trên đường đến cửa vào của trường, Umi nói với tôi như đang tóm tắt lại chuyện vừa xảy ra.

“Reika thật dễ thương nhỉ~. Hơn nữa là, có phải cậu vừa bị đá à?”

“Hử? Sao cậu lại nghĩ vậy?”

“Ý tớ là, cô ấy có biểu cảm chán ghét khi mà nói chuyện với cậu, nhưng rồi đôi mắt của cô ấy thay đổi và chạy ngay đi.”

“…Nếu thế thì sao?”

“Đó là lí do tớ đang hỏi cậu, cậu phải thấy cậu bạn trai rồi chứ~?”

“Tớ chưa bao giờ nghe đến việc đó.”

Tôi thường đi chơi cùng Reika sau khi học xong, và cô ấy thường đến chỗ tôi và Hanae vào thời gian nghỉ.

Nếu cô ấy có bạn trai, cậu ta chắc chắn sẽ là ưu tiên đầu rồi. Tôi cảm giác như bọn tôi không còn gặp nhau mấy, nhưng tôi không nghĩ rằng Reika sẽ có bạn trai sớm vậy.

“Nhân tiện thì, Hanae đâu?”

“Cô ấy bảo có chuyện cần làm và sẽ đi sau.”

“Vậy cậu nên đợi cậu ấy chứ.”

“Sao tớ lại phải làm thế.”

“…Thằng đần này, sẽ có người cướp họ khỏi cậu đấy, biết chứ? Họ đều dễ thương mà.”

“Vậy thì cứ kệ đi… Tớ không phải như vậy với hai người…”

“Tớ chỉ nửa đùa thôi, biết chứ? Nhưng cậu chắc chứ?”

“…”

Sau đấy, tôi hợp nhóm với các thành viên còn lại của lớp trong lúc Umi luôn miệng nói với tôi. Có khá đông người đang có mặt bây giờ, nhưng nếu nhìn xung quanh, có thể thấy một số không xuất hiện.

Chúng tôi tụ lại thành một nhóm lớn và tiến đến công viên giải trí.

----------

--------

------

“—Jimichi thật tuyệt vời nhỉ.”

“Đúng vậy! Ngay cả các vấn đề xuất hiện y hệt.”

“Nó không chỉ là tương tự, mà là giống từng chữ một!”

“Số một khối không phải để trưng nhỉ.”

Tôi hiện đang tận hưởng buổi karaoke với 10 đứa bạn cùng lớp. Bởi vì hội quá lớn, bọn tôi chia ra thành ba nhóm ở ba phòng.

Thay vì hát thì Karaoke giống như nơi để tám chuyện hơn, nhưng chủ đề thì chỉ nói về mỗi Jimichi Ikuto

Mà hơn nữa, Jimichi là người giỏi nhất khối? Có phải những thứ kinh dị mà cậu ta nói là bởi vì cậu ta thông minh?

Cũng có khả năng cậu ta định cố nói với tôi cái gì đó bằng một cách khó hiểu, nhưng tôi không thể hiểu được nó chỉ vì tôi chỉ thông minh hơn mọi người một chút.

Nó khiến tôi khó chịu. Hơn nữa, ai cũng sẽ như thế nếu tự dưng bị nói.

Nhưng bọn tôi đều là bạn cùng lớp và về sau, nên sẽ là nói quá nếu nói chúng tôi sẽ không gặp nhau nhiều.

“Chúa tể Jimichi của chúng con, tớ sẽ bắt đầu gọi ngài là Jimichi-sama từ bây giờ.”

“Cậu ấy không chỉ đẹp trai! Lại còn tốt tính nữa.”

“Cậu ấy trông thật tươi tắn. Hơn nữa, tớ thấy cậu ấy ở trên phố ngày trước và trông cậu ấy thật xì tin.”

“Nhưng mà sự hiện diện của Jimichi-kun năm ngoái thật mỏng manh đúng không?”

“Năm ngoái, hay là tuần trước, cậu ấy vẫn có cái bầu không khí u ám đó.”

““Ai rồi cũng khác nhỉ?””

Ấn tượng của họ về Jimichi ngày trước trông cũng chả khác tôi mấy.

Thật kì diệu khi cậu ta thay đổi đến mức đấy. Tôi tò mò liệu cái gì đã khiến cậu ta thay đổi.

“Susumu cũng là một người thông minh mà! Susumu cũng đã mở ra một lớp học nhóm năm ngoái đó.”

“Cậu đang định nói gì vậy…”

Umi tự dưng bắt đầu nói. Dù là chỉ ở trong vòng tròn bạn bè của tôi, tôi cũng đã đứng đầu hội học nhóm năm ngoái.

“Ừ thì có Tendou, nhưng cậu ta sao bằng được Jimichi chứ?”

“… Tớ đâu có định cạnh tranh đâu.”

Tại sao tôi lại phải đi so đo với cậu ta? Nếu tôi chăm học, tôi có thể đứng đầu khối không chừng…

“Well, Tendou có Hareyama mà! Và hơn nữa, là Azumi-san.”

“C-Cậu đang nói cái gì vậy?”

“Thật không thể chấp nhận được, tại sao mấy cô gái xinh đẹp lại ở bên cậu…”

“Này này, ai trong các cô gái mà cậu thích vậy?”

Chủ để nhảy từ Jimichi sang tôi, nhưng lại là câu chuyện mà tôi không muốn nhắc đến nhất.

Tôi thấy khó chịu và muốn rời khỏi phòng, nhưng không có cách nào cả.

“Nhắc mới nhớ, Hanae-chan muộn thật đấy nhỉ?”

Hanae… Đúng rồi, nếu tôi dùng Hanae như là một lí do, tôi có thể thoát pressing một cách mượt mà (TL: Như chị gái người Ý nào đó)

Nhưng có khả năng là bọn tôi sẽ lướt qua nhau. Well, tôi có thể liên lạc với cô ấy trong lúc rời đi.

--Rời đi

“Tớ sẽ đi đón cô ấy.”

Umi cho tôi một lí do để rời đi, vậy nên tôi nắm lấy nó ngay.

Tôi ngay lập tức rời khỏi phòng, dẫu cho cơn gió lạnh cản đường, và tiến về trước học nơi mà Hanae đang ở đó.

---------

-------

-----

“Xin lỗi~, tớ hơi muộn chút.”

“Hử, Hanae-chan? Tendou-kun đâu?”

“Susumu-kun? Ừm…?”

“Cậu ấy vừa quay lại trường để đón Hanae-chan…”

“Là vậy sao? Nhưng tớ không gặp cậu ấy.”

“À~, các cậu chắc đã đi qua nhau rồi. Cậu có nghe gì từ cậu ấy không?”

“Cậu ấy quay lại… nhưng tớ đã đi rồi?! T-Tớ nên làm gì đây?”

“Bình tĩnh nào, cậu ấy sẽ quay lại sớm thôi!”

“Sẽ thôi, đúng vậy. Tớ sẽ liên lạc với cậu ấy để phòng ngừa…”

“Nhưng quan trọng hơn, Hanae-chan! Người đằng sau cậu, không đời nào?!”

“À, tớ không cùng lớp với các cậu… nhưng có ổn không nếu tớ tham dự cùng?”

““Được chứ!””

“Không phải tuyệt sao—vậy thì Reika-chan, tham gia cùng nhau nào.”

TN eng note: Tên của chap là một cách chơi chữ dùng tên của Hanae và Azumi bằng cách dùng Kanji khác