Welcome, to the Bad End Route

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3360

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1254

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 274

Volume 2 ~Sự biến mất của route harem~ - Chap 8: Cái loại tranh đấu mà bạn sẽ tham gia nếu nghĩ mình có thể thắng

Đi với Umi đến câu lạc bộ

-> Đến và gặp họ

Chào, là tôi Jimichi Ikuto đây, một thành viên của ủy ban hội thao.

Ồ, nhân tiện thì, tôi là đại diện của lớp 3, năm hai. Hoặc là, sẽ đúng hơn là nếu gọi đó là sự hi sinh.

Được tôn thờ bởi bạn cùng lớp, tôi được chỉ định tham gia vào các cuộc họp chấp hành để chịu trách nhiệm cho việc tẩy não họ.

“Trước tiên là, tôi muốn cảm ơn mọi người vì đã đảm nhận việc làm thành viên của ủy ban hội thao.”

Chúng tôi được tập hợp lại tại nhà thể chất, và tôi nhìn chăm chú vào hội trưởng hội học sinh Yukinaga Mutsuki, người đang chào hỏi các học sinh ở đây.

Nhìn xung quanh, trông có vẻ một số thì đang rất là cao hứng, chỗ còn lại trông có vẻ chán nản và thất thần.

Hmm? Tôi là loại nào nhỉ?

Tất nhiên, là loại hai rồi. Giờ khi mà được giao cho công việc này tôi sẽ cố gắng hết sức. Tất cả là vì những đứa bị tẩy não đã chọn tôi, tôi không dám bất cẩn đâu.

Haa…phiền phức thật.”

Oops, những từ ngữ mà tôi không định nói lại bất chợt thoát ra khỏi mồm.

May thay, đó chỉ là câu từ buột mồm trong vô thức. Lâu lâu lại vậy mà.

“Sự giúp đỡ của các bạn là cần thiết để khiến có thể khiến hội thao thành công. Tôi mong chờ những công việc hoàn hảo.”

Yukinaga-senpai nhẹ cúi đầu, nhận được một tràng vỗ tay và reo hò.

Tất nhiên, tôi ở phía tươi vui rồi. Tự dưng lại giỏi vỗ tay với reo hò chả vì lí do gì nhỉ.

Yukinaga-senpai lùi một bước, và có một anh chàng đeo kính đẹp trai lúc trước lên đảm nhận.

Có vẻ như, anh ta là phó hội trưởng. Có lẽ là để gia nhập được hội học sinh thì phải đạt được mức độ ưa nhìn nào đó nhỉ?

Vậy có lẽ thì tôi có thể tham gia được. Sẽ rất thú vị nếu năm sau tôi thử tranh chức hội trưởng nhỉ.

Hơi lạc đề rồi, nhưng Senpai đẹp trai kia bắt đầu giải thích công việc và lên lịch cho các thành viên.

Thứ gì đó tồi tệ sắp xảy ra, và tôi không thích nó chút nào, không muốn làm tý nào, và nó đáng sợ lắm… Tự dưng bản thân lại nghĩ như vậy.

Là do trí tưởng tượng chăng? Tôi cảm thấy ánh nhìn của Yukinaga-senpai đang hướng chằm chằm vào tôi… nhưng không chắc được.

Tôi hướng lại mắt về phía mắt Senpai và bắt đầu lắng nghe một cách nghiêm túc, thay vì miễn cưỡng như lúc trước, các thông tin mà Tateyama-senpai nói.

----------

-------

------

Sau khi phó hội trưởng Tateyama-senpai hoàn thành, tôi đang suy nghĩ về điều mà anh ấy nói trong lúc giáo viên bắt đầu kể.

Anh ta bảo hôm nay chỉ là để tập họp lại, nên chả có công việc nào cả.

Trước hết thì, họ định quyết định ngày tổ chức rồi kiểm tra các thiết bị vật tư để sử dụng, công việc được để vào những ngày tiếp theo.

Tôi nên làm gì đây? Tôi không chắc mình giỏi dùng não hay cơ bắp hơn… vì tôi xuất sắc cả hai mà.

Trên sân khấu, giáo viên vẫn đang lảm nhảm về việc sự kiện nên được làm bởi học sinh và chả có giáo viên nào cả, nhưng tôi lại thấy thật là mâu thuẫn.

… Tôi thấy chán nản. Thà phải nghe thấy hiệu trưởng nói còn hơn là cái này.

Nhìn một vòng xung quanh, tôi xem những loại người đã được chọn.

Vậy, tôi đã nghĩ gì? Khảo sát xung quanh và thấy được một phần lớn số con gái.

Khoảng 7/3. Khi mà nói về hội thao, tôi nghĩ sẽ phải có nhiều trai hơn, thì càng tốt.

Thôi thì, với tỉ lệ này, tôi sẽ dùng cơ bắp vậy.

“Hmm…?”

Đột nhiên, cảm nhận được ánh nhìn từ đằng sau, nên tôi quay lại.

Tôi có thể cảm thấy họ. Không chỉ một, mà phải năm đến sáu ánh mắt đang hướng đến đây.

Hàng ở trước thì là của năm ba, còn hàng sau cùng thì của năm nhất. Tôi đang tắm trong ánh nhìn nóng bỏng của vài kouhai nữ.

“Kyaa, anh ấy vừa nhìn tớ kìa.”

“Anh ấy đẹp trai thật luôn ý.”

“Tớ chắc sẽ tham gia hội Jimichi~.”

“Tateyama-senpai cũng được đấy, nhưng… tớ chịu thua.”

Những cô Kouhai đang thì thầm với nhau trông thật vui vẻ.

Vì chỉ có một đại diện của mỗi lớp, tổng số người cũng chả lớn lắm.

Cũng là một lí do mà trông các em ấy khác biệt. Ngừng nhìn đằng sau và tôi hướng lại về phía trước.

“…”

Mắt tôi chạm với một cô gái xinh đẹp mà bản thân từng gặp. Sự dễ thương của cô ấy vượt trên mấy em năm nhất.

Tôi mỉm cười và vẫy tay về phía em ấy.

“~~~!”

“Này, này. Anh ấy đang vẫy tay với tớ này.”

“Không~, đó có thể là tớ với góc độ này.”

“Nụ cười đó thật tuyệt vời…”

“Anh ấy chắc hẳn là một Toshishita (Junior/Hậu Bối) killer.”

Thỏa mãn với hình ảnh cô bé đó đỏ mặt và cúi mặt, tôi lại quay lên trước lần nữa.

Thật đáng buồn, Shigure Airi. Em cũng bị hi sinh nhỉ.

Trong lúc tôi đang đau thay cho em ấy, có một ánh nhìn bực dọc hướng từ phía trước.

“…”

Yukinaga-senpai trông có vẻ tức giận. Đôi mắt lạnh lùng đó đang hướng về phía tôi, khiến vai tôi hơi run.

Tôi cầu xin với ánh mắt vô tội. Không nháy mắt, tôi hướng mắt lại để truyền cảm giác của mình đến chị ấy.

Senpai không thèm nhìn đi chỗ khác. Giờ đây là một trò chơi giao tiếp cảm xúc, và tôi chẳng thể nào rời mắt khỏi chị ấy.

“…!”

Tôi đã thắng. Có vẻ như cảm giác của tôi đã được truyền đến.

Dù là có vẻ hơi xa để có thể nhìn thấy rõ, khi mà Senpai nhìn đi hướng khác, má của chị ấy hơi ửng đỏ.

Thỏa mãn, tôi lại quay mặt về giáo viên người vẫn đang nói.

--------

------

----

“Senpai, Senpai!”

“Em giờ đã trở thành một fan của Senpai rồi!”

“Em thật mừng vì đã tham gia làm ủy viên hội thao rồi~.”

Ngay khi mà cuộc họp kết thúc, tôi được vây quanh bởi các cô gái, và chẳng thể thoát được.

Hơn nửa là các Kouhai, bao gồm cả Shigure.

Shigure trông có vẻ bị đè bẹp, nên em ấy đang ở khá xa.

“Nhân tiện thì, Senpai! Ai mà anh vừa vẫy tay với lúc nãy vậy ạ?!”

Câu nói của một Kouhai đã khiến mọi người hướng sự chú ý lại.

Những người năm hai trông có vẻ bối rồi với dấu hỏi chấm trên đầu, nhưng các Kouhai trông rất mong đợi.

“Anh đoán là người mà anh thấy dễ thương nhất.”

“C-Có thể nào là em?!”

“Hoặc là em…”

“Hawawawa…”

Well, không thể nào mà nói ra đấy là ai được trong tình huống này, nên tôi sẽ tránh trả lời.

Với đám đông lớn như vậy, và khá là chung chung để đoán được tôi vẫy tay với ai.

“Thay vì thế, chúng ta nên làm quen với nhau thì hơn.”

Tôi nói khi mà quay lại với đám đông.

Ở cách đó một khoảng, các thành viên ban chấp hành được chia thành hai nhóm. Họ ở cùng với Tateyame-senpai, hoặc là ở bên tôi.

“Chúng ta cũng cần giao tiếp với những người ở kia nữa,... khoan đã.”

Ánh mắt tôi và Tateyame-senpai chạm nhau.

Tôi nghĩ rằng mình và anh ta có cùng cảm giác khó khăn, nhưng anh ta khác hẳn.

Có chuyện gì với cái nhìn thách thức đấy vậy? Không, nó trông như kiểu thượng đẳng hơn ý.

“Ah~, em cũng phải chào họ nữa nhỉ. Vậy thì để em đi—“

“—Không, ở đây đi.”

Tôi gọi lại cô gái đang định rời đi, và dừng lại bằng ánh nhìn nghiêm túc trên khuôn mặt.

Cô gái đó quay lại, đỏ mặt.

“Các em ở lại đây luôn. Tôi sẽ không để ai rời khỏi tôi cả.”

““D-Dạ””

Được. Chấp nhận thử thách.

Xin đừng có coi thường em chỉ vì là một hậu bối. Đây là cuộc nổi loạn.

Tôi bị trói vào cuộc thi xem ai có thể thu hút được nhiều người hơn, và quyết định sẽ nhận lời.

Phía bên kia hiếm thấy năm nhất, nhưng ngược lại với bên tôi, đa số là năm nhất.

Tuy nhiên, bởi phần lớp hội học sinh đều ở đó, tôi hơi bị hơn số lượng.

Vậy nên, tôi phải có một kế hoạch. Gọi nó là, “Nước ở đây ngọt hơn”.

“Shigure, đến đây với anh một chút.”

“Eh? D-Dạ.”

Shigure có hơi chút ngạc nhiên khi tôi đột nhiên gọi em ấy, nhưng em ấy yên lặng nghe theo và tới đây.

Tôi nắm lấy vai Shigure và đổi vị trí của mình. Shigure đã đỏ đến tận tai, nhưng vẫn chịu đựng khoảnh khắc này một lúc.

“Ừm, I-Ikuto-senpai…?”

“Không sao đâu. Đừng lo, em dễ thương mà.”

“T-Thật sao?! Nhưng tại sao lại bất chợt vậy?”

Kế hoạch là đẩy Shigure, một cô gái xinh đẹp, lên trước và cướp hết mấy thằng đực bên đó.

So với các cô gái khác, Shigure chắc chắn ngang hàng với Yukinaga-senpai.

“Shigure, liệu em có thể gọi bọn họ lại đây, chỉ một lúc thôi được không?”

“…Nếu anh nợ em một điều, em sẽ làm.”

“Không vấn đề, chúng ta có kèo luôn. Em có thể làm được.”

“Vâng! Em sẽ làm hết sức.”

Với nụ cười trên môi, Shigure bắt đầu vẫy tay về phía mấy thằng con trai.

Và đúng như các bạn dự đoán, tôi đã bắt được một mẻ lớn hơn cả dự tính. Thật sự, Senpai killer thật đáng sợ.

“Jimichi-kun? Em đang làm gì vậy?”

“Hahaha. Mình thắng rồi.”

Cái đinh cuối cùng đã được đóng. Người đẹp còn lại, Yukinaga-senpai, tiến vào sân khấu.

Vị trí chắc chắn phải bị lung lay bây giờ… tôi từng nghe mẹ nói vậy 1 lần. Tôi không hiểu lắm.

Tôi nắm lấy tay của Senpai và kéo lại bằng chút lực trước khi chị ấy đổi ý.

“K-Khoan? Sao tự dưng bất ngờ thế?”

“Senpai là của em. Em sẽ không đưa chị ấy cho anh đâu.”

“E-Em đang nói cái gì vậy?! Ngay cả khi em nói vậy với chị…”

 Bỏ lại Senpai đang hoảng loạn, tôi gửi nụ cười chiến thắng tới Tateyama-senpai.

Chúng tôi dù vẫn bị dẫn trước, nhưng giờ Shigure và Yukinaga-senpai đang ở đây, dòng người đã quyết định rồi.

Đến đây, hãy để lũ đàn ông di chuyển! Nước ở đây ngọt hơn!

Khi tôi đưa ánh mắt như vậy đến bên kia, Tateyama đành phải thở dài.

Khi anh ta đi đến chỗ tôi, anh nói với một cảm giác hối lỗi.

“Ahaha, xin lỗi nhé, anh chỉ là đang đùa một chút thôi. Hãy tha lỗi cho anh nhé?”

“Thì ra là vậy sao? (Đúng là con chó thua cuộc!)”

Có vẻ như, anh ta chỉ làm biểu cảm đấy cho vui và không nghĩ rằng nó sẽ tạo ra chuyện lớn.

Tôi cũng hơi căng thẳng nữa. Mình nên xin lỗi Shigure, Senpai và mấy em Kouhai.

“Nhưng anh không nghĩ là ngay cả chủ tịch cũng bị bắt giữ… Chủ tịch?”

“C-Chuyện gì vừa xảy ra vậy…ý cậu ta là gì chứ…mình nên làm gì đây…”

Yukinaga-senpai đang lẩm bẩm về cái gì đó.

“…Chuyên gì đây?”

“E-Em cũng tự hỏi.”

Cho đến khi Yukinaga-senpai hồi phục thì chúng tôi tiếp tục. Các thành viên ủy ban đều có mối quan hệ rất tốt, nhưng đó là câu chuyện cho lần khác.