Ngay ngày hôm sau. Hôm nay là ngày thứ bảy nên là trường đã đóng cửa, nhưng tôi vẫn còn hoạt động ở câu lạc bộ.
Đã gần đến giờ chuẩn bị sẵn sàng và rời đi, nhưng tôi lại lăn lộn trên giường và trống rỗng nhìn lên trần nhà.
Tôi không thể vứt bỏ cái khung cảnh hôm qua ra khỏi đầu mình. Tất nhiên là vụ liên quan đến Shigure, Yukinaga-senpai và Jimichi rồi.
Mối quan hệ giữa ba người họ là gì? Họ đang làm gì ở đấy?
Đó là điều duy nhất trong đầu của tôi, nhưng chả thế nào hướng đến được câu trả lời.
Có người nói rằng hai cô gái đều thích tôi, cũng là một yếu tố… không, đó chắc chắn là lí do khiến tôi bị dao động.
Tôi có nên hỏi họ trực tiếp không? Trong ba người, dễ nhất thì nên hỏi… Shigure chăng?
Nếu muốn gặp Shigure, tôi chỉ cần đi đến hoạt động của câu lạc bộ. Nhưng vấn đề là ngày mai là trận đấu tập đã được lên lịch rồi, và Shigure, một trong số những người quản lí, có thể sẽ bận rộn với việc chuẩn bị.
Vậy, Yukinaga-senpai thì sao? Nhưng với tính cách của chị ấy, tình huống có thể rất tệ nếu tôi bất cẩn.
Và tôi cũng chẳng muốn nghe điều đó từ Jimichi…là những gì tôi nghĩ khi mà điện thoại reo.
“…Xin chào.”
“À, Tendou-senpai ạ? Ừm…Shigure đây ạ.”
Tôi trả lời điện thoại mà không thèm nhìn lấy, và bất ngờ thay, người ở đầu dây bên kia lại là Shigure Airi.
Tôi nhảy khỏi giường và tập trung vào cuộc điện thoại.
“C-Có chuyện gì sao?”
“Xin lỗi vì đột ngột gọi…, ừm, em có điều cần nhờ ạ.”
Tim tôi đập nhanh với suy nghĩ rằng Shigure đang muốn gì đó ở tôi, nhưng câu tiếp theo lại khiến bản thân thất vọng.
Có vẻ là, như lần trước, em ấy nhờ tôi đi cùng mua một vài dụng cụ câu lạc bộ như lần trước.
“…Em đã gọi mấy đứa năm nhất chưa?”
“T-Tất nhiên là rồi ạ! Nhưng, tất cả bọn họ…”
Mua đồ tiếp tế. Có thể gọi là công việc.
Lần trước là vì tôi đang hướng dẫn những người quản lí mới, nên mới đồng hành với em ấy như là một senpai, nhưng việc vặt không nên được làm bởi Senpai.
“Không có thằng năm nhất nào rảnh ư?”
“…Đúng ạ.”
Nghe về vấn đề, tôi không ngạc nhiên nếu bọn đấy từ chối.
Thì, có khá là nhiều thứ cần phải mua. Một vài đồ dùng đã hỏng hóc rồi, và chắc chắn đây là một công việc nặng nhọc rồi.
“Tendou-senpai có định đến câu lạc bộ hôm nay không…?”
“À~, Về việc đó…”
Làm gì đây. Shigure hay Yukinaga-senpai?
--Yukinaga-senpai
“Xin lỗi Shigure. Anh có vài việc cần làm ngày hôm nay.”
“…Không sao. Em hiểu rồi.”
Với tông giọng vô cảm, Shigure xin phép và treo máy ngay.
Dẫu cho Shigure có nhờ tôi đến mức nào đi nữa, bản thân tôi cũng chả hiểu sao mình phải làm mấy công việc mà năm nhất chịu trách nhiệm.
Tôi nên nghỉ một ngày hoạt động câu lạc bộ. Trong bất kì trường hợp nào, điều cần làm là nên tập trung vào trận đấu tập ngày mai, và chả có nghĩa lí gì nếu tôi đi khi bản thân không phải là một thành viên thường trực ở câu lạc bộ.
Khi nghĩ rằng tôi chỉ cần gặp Shigure ngày mai và hỏi em ấy vào lúc đó, tôi gọi điện cho gương mặt tự dưng xuất hiện trong đầu.
“Xin chào?”
“À, Senpai? Tendou đây ạ.”
“…Tại sao cậu lại tư dưng gọi thế?”
Tôi có thể cảm thấy sự ghê tởm từ giọng của Senpai, nhưng vì đang ở trong trạng thái vững vàng, nên tôi chả quan tâm.
Sự thật rằng chị ấy thích tôi khiến tôi kích thích.
Nhưng bởi tại Jimichi mà tôi có cảm giác phải vội vàng.
“Em xin lỗi vì chuyện lần trước! Em đã luôn muốn đi xin lỗi được một thời gian rồi…”
“…Ngoại trừ chuyện đó, cậu còn chuyện gì để xin lỗi nữa không?”
“Ừm… Em xin lỗi vì đã không giúp đỡ hội học sinh chỉ vì quá ham chơi.”
“Ah, quá đủ với việc đó rồi. Tôi đã có một cuộc gặp gỡ tuyệt vời nhờ có cậu.”
“Cuộc gặp tuyệt vời?”
Không thể nào, không phải là Jimichi, đúng chứ? Tôi không thể không nghĩ ngay tới cảnh ngày hôm qua.
Dù muốn tìm hiểu thêm, nhưng nó không phải là thứ có thể hỏi thẳng được.
“Đó là lí do vì sao tôi không cần lời xin lỗi. Nhưng dù lí do có là gì, tôi cũng muốn ít nhất nghe được câu nào đó từ cậu.”
“Vâng… em xin lỗi.”
“Tôi mong cậu sẽ làm thế lần sau. Vậy thì… tạm biệt—“
“—Senpai! Có điều gì mà em có thể giúp được không ạ? Em có thời gian hôm nay.”
Tôi nhanh chóng dừng Senpai người đang định dừng cuộc trò chuyện.
Tôi muốn công việc của hội học sinh hay gì cũng được.
“Không phải cậu có hoạt động câu lạc bộ phải tham gia à?”
“Uh… ngày mai, thì có ạ, nhưng hôm nay là ngày nghỉ, nên là…”
“Tôi hiểu rồi, nhưng tôi lại chả có việc gì cần giúp cả…”
“N-Nó có thể là bất cứ thứ gì, chị biết đấy? Xin hãy để em giúp chị.”
Ở đầu bên kia, Senpai trông như là đang suy nghĩ về cái gì đó một lúc.
Tôi đã nêu lên ý định giúp đỡ hội học sinh với bất kì việc gì mà họ cần.
Tôi nghĩ rằng nó sẽ liên quan đến việc đó, nhưng điều mà Senpai nói lại thật bất ngờ.
“Nếu cậu đã định đi xa đến thế… có một chuyện mà tôi đang nghĩ đến việc nhờ một người, được chứ?”
“Tất nhiên! Dù nó có là gì nữa!”
Yêu cầu của Senpai là việc giúp đỡ chị ấy thay từ cái điện thoại gập sang điện thoại thông minh.
Tôi không nghĩ là mình có thể gặp được Senpai ở bên ngoài trường, nên đồng ý luôn.
Senpai đang ở trường ngày hôm nay, và có vẻ như chị ấy có thể rời đi trong một khoảng.
Bọn tôi quyết định thời gian gặp mặt, rồi kết thúc cuộc gọi. Trong khi đang tắm trong cảm giác thượng đẳng trong tim, tôi bắt đầu chuẩn bị sẵn sàng.
---------
------
----
Tôi gặp mặt với Yukinaga-senpai trong bộ đồng phục trường và đề xuất rằng cả hai nên đi ăn trưa.
Senpai do dự, nhưng khi tôi bảo rằng quá trình chuyển đổi điện thoại mới sẽ tốn chút thời gian thì chị ấy mới đồng ý.
Cả hai quyết định sẽ ăn tại một nhà hàng gia đình gần đấy.
“Senpai có hay đến những nơi kiểu này không ạ?”
“Tôi không hiểu ý của cậu khi nói thường.”
“Ừ thì… một lần mỗi tuần hoặc gì đó.”
“Một lần một tuần là khá nhiều đấy chứ?”
Mặc dù là cuộc trò chuyện vẫn đang tiếp diễn, nhưng nó không thoải mái tý nào.
Senpai, không bỏ đi vẻ ngoài tao nhã của mình, tiếp tục chọn món trong im lặng.
Sau khi cả hai bọn tôi hoàn thành việc chọn món và đặt đồ, tôi tiếp tục câu chuyện đang nói.
“Chị đã nghĩ đến chiếc điện thoại nào?”
“Tôi không có. Đó là lí do tôi hỏi cậu đấy.”
“Vậy thì, kiểu nào mà chị sẽ muốn dùng hơn? Kiểu dáng, hay là mẫu mã mới nhất?”
“Nếu để chọn… chắc là loại chống chọi được bệnh tật?”
Chị ấy đang nhảm nhí cái gì với khuôn mặt nghiêm túc như vậy? Tôi nghĩ rằng chị ấy đang đùa cợt, nhưng chả thấy bầu không khí nào như vậy cả.
“Về chống chọi bệnh tật… ý chị là gì?”
“Có lẽ cậu không quen thuộc với nó chăng?”
“Ừm, về chống chọi bệnh tật… nó là kiểu kháng khuẩn hay là tập cổ tay.”
“Nó không phải là về tôi, cái điện thoại thông minh kia kìa.”
Hết cứu, tôi chả thể nào hiểu được chị ấy. Nhưng tôi không muốn nói ra điều này, vì Senpai đang nhẹ biểu lộ ra biểu cảm thất vọng.
Tôi trộm tìm kiếm ‘bệnh tật của điện thoại’, nhưng thứ hiện ra chỉ có như là nghiện ngập điện thoại và cận thị.
Trong lúc nghĩ nên làm gì, đồ ăn đã ra nên tôi phải dừng lại.
Có lẽ Senpai không thích nói chuyện trong lúc dùng bữa, nên cả hai ăn trong im lặng.
Sau khi ăn xong, tôi xin phép Senpai rời bàn và chui vào phòng vệ sinh.
Để tìm ra ý của Senpai về kháng bệnh, tôi phải dùng nhiều cách khác nhau để tìm.
Chị ấy đang nói về độ bền chăng? Có lẽ là mấy thứ như độ bền vật lí, rồi hiệu năng, rồi tiếp nữa.
Sau khi tìm hiểu kĩ, tôi phát hiện ra chắc nó là về độ bền rồi, nên tôi đi ra.
Tôi ngay lập tức định bắt chuyện với Senpai, nhưng từ ngữ kẹt trong cổ họng tôi khi thấy biểu cảm trên khuôn mặt Senpai.
Bằng cách nào đó, trông như chị ấy đang giận dữ.
“Um, Senpai…?”
“Không phải cậu nói rằng mình không có hoạt động câu lạc bộ nào hôm nay sao?”
Những lời khiến tôi lo lắng đã được phát ra từ Senpai.
Tôi không biết vì sao chị ấy lại tự dưng nói một chuyện như vậy, nhưng bằng cách quan sát chị, có vẻ như đó không phải là một lời nói ngẫu nhiên.
Có phải Yukinaga-senpai đã tìm ra rằng đội bóng hoạt động hôm nay ư?
Nếu như đó là vấn đề thì sao? Tôi nghĩ ngay cách để đáp lại.
--Viện cớ
“Ừm… hôm nay là chủ yếu dành cho những người thường đến, vậy nên em không phải đi.”
“Là vậy sao. Nhưng nó vẫn có nghĩa là cậu có việc câu lạc bộ hôm nay, đúng chứ?”
“K-Không… Em đâu có nói là không có…”
“Haa, đủ rồi.”
Ngay khi Senpai vừa thở dài, chị ấy đặt tiền lên bàn và đứng dậy.
Tôi cũng nhanh chóng đứng dậy, nhưng lại bị ngừng lại với cái lườm gay gắt của chị.
“D-Do! Em chọn đi với Senpai…!’
Tôi không thể tiến lại gần nên tôi hét lên điều đó, nhưng trông có vẻ Senpai chả quan tâm tý nào.
“Tôi, rất ghét sự dối trá.”
“…”
“Để mà nói thật, nó vẫn chỉ là một lời ngụy biện cho sự dối trá của cậu. Tôi chả thể nào vui vẻ khi mà bị người ta kể rằng lí do và cách mà người ta chọn tôi.”
“Ah…”
“Trong bất kì trường hợp nào, hãy để ngày hôm nay như thế đi. Nếu tôi cần cậu giúp gì, chính tôi sẽ gọi.”
Không thể nào đáp lại Senpai đang rời đi, tôi chỉ có thể nhìn bóng lưng của chị ấy.
Có phải là khi chị ấy bảo rằng tự mình sẽ liên lạc với tôi là ẩn ý rằng chị ấy không muốn tôi liên hệ trước không?
Tôi ngồi xuống chỗ của mình và hối hận sâu sắc với quyết định của mình ngày hôm nay.
EngTL note: Tiêu đề là Yukinaga và Tendou. Hơn nữa, việc Jimichi đùa về “bệnh điện tử” có tính là nói dối không?