Tôi chạy khỏi nơi mà khiến mình cảm thấy khó chịu và quay trở lại trường.
Hôm nay rất yên tĩnh vì chỉ có một vài câu lạc bộ đang hoạt động và không còn mấy tiếng kêu gào mọi khi nữa.
Giờ thì, Hanae ở đâu nhỉ?
Khi mà tôi rời khỏi lớp cùng Umi và những người khác, Hanae đang ngồi ở vị trí của cô, không động đậy.
Có lẽ cô ấy chỉ đang giết thời gian, nhưng nếu đó là vấn đề, thì có nghĩa là cô ấy không có điểm đến nào cả.
Thay đôi giày ở tủ khoá và tiến thẳng đến phòng học, dù là tôi đã gửi tin nhắn cho Hanae, thậm chí là gọi điện, nhưng chẳng nhận được phản hồi.
“Ồ? Không phải Tendou-senpai sao?”
“Hmm…? À, quản lí của bọn mình…”
"Higashimori!"
"Nishibayashi."
Higashimori và Nishibayashi, quản lí câu lạc bộ của bọn tôi, tiến đến.
Họ có lẽ là đang hoạt động câu lạc bộ vì nếu nhìn thì thấy hai cô gái đang mặc đồng phục thể dục, nhưng tôi đã nghĩ là chả có việc gì ngày hôm nay.
“Câu lạc bộ bóng đá vẫn hoạt động hôm nay à?”
“Không, chả có ai ở đây cả.”
“Bọn em chỉ đang chuẩn bị cho trận đấu tập thôi.”
Như họ vừa nói, bọn tôi có một trận đấu giao hữu với trường khác được lên lịch vào chủ nhật.
Các cầu thủ chỉ cần sẵn sàng đá thôi, trong khi hội quản lí thì trông có rất nhiều việc phải làm.
“… Shigure không ở đây à?”
“Em nghĩ cậu ấy sẽ đến sau một lúc nữa.”
“…Quan trọng hơn, Tendou-senpai. Có lẽ nào anh có hứng thú với Airi?”
Trong khi cười, Higashimori hỏi tôi.
Nếu nói là không hứng thú thì là nói dối, nhưng đó không phải là lí do mà tôi định hỏi.
“Anh có nghĩ em ấy dễ thương, nhưng…”
“Đúng chứ! Vì thế nên, bọn em sẽ ở đây để hỗ trợ anh!”
“Hỗ trợ?”
“Anh nghĩ lí do là gì mà Shigure chọn làm quản lí?”
“…Vì em ấy thích bóng đá chăng?”
Hơn nữa, có lí do nào khác sao? Tôi không nghĩ về nó vì em ấy trông giống người thích giúp người khác.
“Airi có cảm tình với Tendou-senpai đến nỗi mà cậu ấy tham gia làm quản lí đó!”
“…Thật sao?”
Tôi chả cảm thấy gì như thế từ em ấy, nhưng nếu hai người luôn bên cạnh Shigure mà nói vậy, vậy thì có thể đúng rồi.
Cảm giác thật tốt khi được nói rằng có ai đó thích bạn. Đặc biệt là tình cảm đến từ một người dễ thương như Shigure.
“Well, em ấy chả nói gì với anh cả.”
“Nhưng em khá chắc nó là sự thật.”
“Đó là lí do mà em cố ý bỏ lại hai người một mình khi anh và cậu ấy đi mua sắm ngày hôm đó!”
“Cậu ấy cảm ơn em hôm đấy nữa. Cậu ấy bảo là cậu ấy đã có những kỉ niệm đẹp.”
Vậy ra câu chuyện là thế. Nếu tôi nhớ không lầm, hai cô gái này không thể đến được vì có việc khẩn cấp.
Nhưng kỉ niệm đẹp…? Tôi chả nhớ bản thân đã làm cái gì cả. Nếu có gì, thì chỉ có việc em ấy đã từ chối lời mời đi chơi của tôi.
“Well, đó là lí do bọn em nhờ anh chăm sóc Airi đó.”
“Hãy đối tốt với cậu ấy nhé! Giờ thì Senpai, xin phép anh nhé.”
Cặp đôi nhanh chóng chạy lại vào trong tòa nhà với tốc độ nhanh như chớp.
Nhưng, Shigure thích tôi… hử.
Trong lúc cảm thấy trái tim lỡ nhịp một lúc, tôi lại vào trong và tìm kiếm Hanae.
Sau khi vừa vào trong và đi dọc theo hành lang.
Ở phía đầu còn lại của hàng lang, tôi thấy một khuôn mặt quen thuộc đang tiến dần về phía tôi.
Chúng tôi không thân thiết đến vậy để mà dừng lại tám chuyện, nhưng tôi cũng không muốn làm bộ không biết đối phương, vậy nên gật đầu một cái.
Và không ngờ là, người đó dừng lại giữa đường và nói với tôi.
“Chào buổi chiều, Tendou-kun.”
“Chào buổi chiều, Tateyama-senpai.”
Bước đi từ phía đối diện là học sinh năm ba, Tateyama-senpai.
Tateyama-senpai là phó hội trưởng hội học sinh, và tôi đã gặp anh ta vài lần trong lúc đang giúp đỡ cho Yukinaga-senpai.
Anh ấy trông ưa nhìn đến độ mà đủ để đồn rằng là một cặp với Yukinaga-senpai khi đứng cạnh chị ấy, có thể nhìn thấy qua cặp kính xì tin của anh ta.
“Cậu không còn lởn vởn chơi bời trong hội học sinh dạo gần đây nữa nhỉ?”
“Chơi bời… Em ở đó để giúp mà, trong trường hợp anh không biết.”
Well, tôi không biết rằng mình có ích không. Ít nhât thì, có vẻ với Tateyama-senpai thì trông như đang nghịch ngợm.
“Hahaha, đùa thôi. Nhưng thật sự, cậu không còn đến nữa nhỉ?”
“…Trông như là vậy.”
“Liệu là đã xảy ra chuyện gì với hội trưởng sao?”
“Ừ …thì, có vài việc đã xảy ra.”
Đó là sự thật rằng tôi đã khiến Yukinaga-senpai không vui.
Tôi chưa trực tiếp xin lỗi, nhưng bản thân nên nói gì đây?
Nếu là để thể hiện lòng hối lỗi, cách xin lỗi có thể tạo nên sự khác biệt. Có lẽ dùng hành động sẽ tốt hơn chăng.
“Anh hiểu rồi. Nhưng mọi chuyện chắc sẽ ổn thôi, cậu là đứa yêu thích của hội trưởng mà.”
“Người hội trưởng yêu thích…? Em sao?”
“Đúng rồi? Do có mỗi cậu là người ngoài mà Senpai nói chuyện cùng.”
“Em không nhận ra đó…”
Tôi giả định rằng Senpai gọi tôi ra là vì trông tôi khá là rảnh rang hoặc là chị ấy đã tìm thấy người có thể giúp chị như tôi.
Nhưng một lần nữa, đó có thể là bất kì ai khác. Nếu, như Tateyama-senpai nói, tôi là người duy nhất mà chị ấy nói chuyện, nên có nghĩa tôi là một người đặc biệt.
“Anh không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng hãy nhanh làm lành và quay lại đi.”
“Em hiểu rồi, vậy thì đành nhờ anh giúp đỡ vậy.”
Sau khi nói thế, Tateyama-senpai rời đi với ánh nhìn thỏa mãn.
Sự thật rằng Yukinaga-senpai nghĩ về tôi như một người đặc biệt càng khiến trái tim tôi như đang nhảy nhót.
Tôi quay về phía phòng học, trong lúc đang cảm thấy thật bay bổng.
“…Không ở đây.”
Tôi đi đến lớp học để kiểm tra, nhưng chả có ai ở đó cả, ngay cả Hanae.
Tôi không biết Hanae có thể đi đâu được. Có lẽ bọn tôi đã đi qua nhau rồi.
Thôi thì, chả có ích gì nếu cứ ở lại đây cả, nên tôi cố gọi lại cô ấy lần nữa, nhưng vẫn không có phản hồi, dù là tôi đã nhắn tin là hãy gọi lại.
Có lẽ có vài chuyện vặt mà cậu ấy phải làm ở đâu đó ngoài trường, và giờ tôi đang ở trong tình huống khá là mắc kẹt.
Tôi không thể biết được việc cô ấy cần làm là gì nên chỉ có thể dự đoán thôi, nhưng tình hình thì, phải ở lại đây rồi.
Tôi rời khỏi lớp sau khi gửi một tin nhắn qua cho Hanae.
Tôi đi bộ một lúc ngay khi đi khỏi lớp học và vòng qua một ngã đường ở hành lang.
Vừa vòng qua xong, tôi thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Mái tóc dài, mượt tuyệt đẹp và thân hình mảnh khảnh. Đó chắc chắn là Yukinaga-senpai.
Senpai đang tính đi đâu nhỉ? Tôi nghĩ rằng có thể là hội học sinh hoặc là phòng giáo vụ, nhưng cả hai chả phải là địa điểm mà chị ấy đang hướng đến.
---Đợi chờ và xem
Tôi đã nghĩ đến việc gọi chị ấy, nhưng rồi nhớ ra tình huống khó xử với Senpai nên đành dừng lại.
Senpai có thể không quan tâm đến nó, nhưng tôi quyết định rằng không tốt tý nào nếu gặp chị ấy ở trong trạng không chuẩn bị gì cả, nên tôi sẽ đợi xem sẽ có chuyện gì xảy ra.
Sau khi bước đi được một lúc, Senpai dừng lại. Nó không phải cả văn phòng hội học sinh lẫn phòng giáo vụ… nhưng một cái cầu thang giữa hàng lang?
Tôi tự hỏi chị ấy sẽ làm gì ở một nơi như này, nhưng có vẻ như Senpai đang trò chuyện với ai đấy.
Tôi giấu mình ở góc của hành lang và quan sát.
Tại sao mình phải trốn… Tôi hoàn toàn mất đi cơ hội để gọi chị ấy và không biết phải làm gì.
Vậy nên, tôi phải trốn như một tên bám đuôi và tiếp tục theo dõi chị ấy, và trông như chị ấy lấy thứ gì ra và đưa cho một ai đấy.
Vậy ra, chị cũng có thể lộ ra một biểu cảm như vậy sao…
Biểu cảm mà Senpai lộ ra sau khi đưa cái gì đấy, là một thứ tôi chưa bao giờ nhìn thấy.
Ngay khi não tôi đang nghĩ về khuôn mặt trông có chút trẻ con đó, Senpai liền đỏ mặt và lộ ra một cảm giác xấu hổ.
Tôi chưa bao giờ được nhìn thấy phần này của Senpai. Thật tò mò không biết ai có thể khiến Senpai trở nên như vậy.
“Xin đừng đối xử với em như một đứa con nít.”
Trong lúc những suy nghĩ đang chạy đua trong tâm trí, tôi nghe được một giọng vang to từ hướng của Senpai.
Nhưng giọng đó không phải của Senpai. Thay vì thế, nghe quen thuộc lắm.
Không thể nào, Shigure ư? Nhưng tại sao Shigure lại hét thế nhỉ?
Đúng là nó giống giọng Shigure thật, nhưng Shigure mà tôi biết sẽ không thể to tiếng như vậy.
Ngay cả trong khi hoạt động câu lạc bộ, chỉ có Higashimori hoặc Nishibayashi là người sẽ nói chuyện, trong khi Shigure làm những cái khác.
Không có lí nào mà Shigure, người được tôn làm linh vật, nâng giọng lên như vậy cả.
Đúng vậy, hoặc đó là những gì tôi nghĩ.
“X-Xin hãy đợi đã, Ikuto-senpai.”
Đó đúng là Shigure.
Shigure, với khuôn mặt đỏ lựng, nắm lấy tay của một tên con trai…tay của Jimichi Ikuto và đỏ mặt
Yukinaga-senpai nắm lấy bên còn lại. Chị ấy trông vẫn như bình thường, nhưng tất nhiên, đây là lần đầu tôi thấy chị nắm tay một người đàn ông.
T-Tại sao lại là Jimichi?! 3 người biết nhau ư?! Không, quan trọng hơn, mấy người đang làm gì vậy?!
Vị trí hiện tại của tôi khiến mình khó có thể nghe được cuộc trò chuyện, nên bản thân không biết được họ đang nói cái gì cả.
Não tôi phán đoán dựa trên biểu cảm của Senpai và Shigure, tương tự như khuôn mặt rối ren của Jimichi.
Dù nhìn như nào đi chăng nữa, tình huống nhìn như hai cô gái đang tranh dành Jimichi Ikuto.
Tại sao mấy người lại trông như vậy? Không phải hai người thích tôi sao? Không phải hai người có cảm tình với tôi sao?
Tôi có thể cảm thấy những cảm xúc đen tối đang trỗi dậy. Hơn hết, sự thật đối phương là Jimichi khiến tôi bị ảnh hưởng nhất.
--Ring
Thông báo bất chợt từ điện thoại khiến tôi bình tĩnh lại.
Cùng lúc đó, Yukinaga-senpai phát hiện ra tôi, nên bản thân phải vọt lẹ.
Ngay sau đó, tôi lôi điện thoại ra và biết được rằng đó là tin nhắn của Hanae.
Hanae: Xin lỗi, Susumu-kun. Tớ không thấy cuộc gọi của cậu… Bây giờ, tớ đang ở cùng với mọi người trong lớp.
Tôi nhận được tin nhắn từ Hanae với pha căn giờ cực chuẩn xác. Nói một cách khác, tôi được cứu rồi.
Có vẻ như là bọn tôi đã bước qua nhau. Dù là không thể trách được, nhưng tôi phải nói cái gì đó để bản thân thấy thoải mái hơn.
Susumu: Vậy ý nghĩa của cái điện thoại là để làm gì? Dù là cậu có việc gì đó.
Hanae: Xin lỗi mà… (。´Д⊂)
Tôi do dự về việc quay lại nơi ồn ào mà lại còn xa xôi đấy.
Khung cảnh từ trước đấy cũng khiến tầm nhìn của tôi mờ dần.
Tôi về thẳng nhà sau khi gọi điện báo lại rằng mình sẽ không quay lại.
TNEng: Nhan đề lần này là cách chơi chữ tên của Yukinaga và Shigure. Hơn nữa, cậu ta đã có hai cô gái đáng lẽ thích cậu ta. Thật lộn xộn.