Tình nguyện
-> Đề cử
Cuộc bàn luận vẫn đang tiếp diễn với việc chọn lựa ủy viên thể thao, nhưng chả có một ai tình nguyện hay đề xuất cả.
Nếu tình hình này tiếp diễn, nó sẽ dẫn đến việc tham gia không tình nguyện bằng cách rút thăm trúng thưởng của Sensei. Không thể được rồi nhỉ, tôi nghĩ thế trong lúc nhìn xung quanh.
Đa số học sinh làm mờ đi sự hiện diện của mình và tránh ánh mắt đi. Có một số khác thì cũng nhìn quanh lớp như tôi, nhưng chỉ bằng chút chuyển động nhỏ của họ cũng khiến họ khác biệt.
Chỉ ngay sau đó, tôi không biết sao mình lại nghĩ và hành động như thế này, nhưng bản thân hướng sự chú ý tới học sinh đang ngồi đằng sau.
Tôi chả có chút sự tò mò nào, tại sao bản thân lại quay về phía cậu ta nhỉ? Ngay cả chính mình cũng chả biết câu trả lời.
Tôi sẽ làm gì nếu bọn tôi giao tiếp? Điều mà tôi muốn làm là gì đây? Chả có câu trả lời nào cho những câu hỏi đấy cả.
Đôi mắt tôi hướng đến Tendou Susumu, người có một biểu cảm chua chát trên khuôn mặt.
“…”
“…”
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, nhưng chả ai trong cả hai bắt đầu cuộc đối thoại cả. Tôi không biết biểu cảm mà mình đang trưng ra là gì lẫn suy nghĩ của cậu ta là gì.
Trong lúc đó, Tendou quay mặt đi, khuôn mặt vẫn cau có.
Một góc miệng của cậu ta hơi nhếch lên và cùng với khuôn mặt như đang lên ý định gì đấy, Tendou chậm giơ tay bản thân.
“—Sensei.”
“Hửm? Sao vậy, Tendou? Tình nguyện? Hay là em muốn đề cử?”
Người thầy giáo hỏi cậu ta. Tôi tò mò về điều cậu ta sẽ nói.
Trong cùng lúc, cái cảm giác bí ẩn kì lạ mà thân quen kia chảy vào trong đầu tôi.
Tôi sẽ không làm gì cả. Tôi sẽ chỉ hướng đến kết quả.
Lựa chọn, hoặc không lựa chọn.
Cậu sẽ đi con đường nào.
Một cơ hội để sửa chữa route này, nhưng đây là cái cuối cùng.
Đây, là bước ngoặt.
Cậu sẽ không bao giờ gặp lại route này thêm lần nào nữa.
“—Là đề cử ạ.”
Trong lúc tôi đang rối loạn về suy nghĩ, Tendou Susumu phát biểu rõ ràng.
Ngay lúc đấy, tôi đã mất đi cái suy nghĩ lúc đầu và chỉ có thể ngây người nhìn chăm chú Tendou.
Lời nói của Tendou đã thu hút mọi ánh nhìn từ cả lớp, nhưng đó có phải bạn cậu ta không? Một vài trong số đó tái mặt đi bởi lời của cậu ta.
“Một sự đề cử hử… Vậy là ai?”
Tất cả mọi người cùng lúc nhìn chằm chằm Tendou. Nó như kiểu bạn có thể đọc được suy nghĩ là đừng có đề cử họ.
Có lẽ người mà cậu ta sẽ đề cử là một trong số bạn của cậu. Tendou chắc sẽ không đề cử người mà bản thân chưa giao tiếp nhiều đâu, và những người mà cậu ta không gần gũi—
“—Em đề cử Jimichi Ikuto ạ.”
“…Hử?”
Ngay khoảng khắc đấy, tất cả mắt của cả lớp, đang chăm chú hướng khác, quay về phía tôi.
Ánh mắt của họ trông không thoải mái và chả nhất quán tý nào, không như lúc trước.
Ánh nhìn bất ngờ, hoặc là thương hại. Có những cái thì tò mò, thoải mái, và tự vấn.
Dẫu trong tình huống này, tên đó vẫn tiếp tục nói, trông như chả bị ảnh hưởng.
“Nó sẽ giống như kì kiểm tra thôi. Em nghĩ cậu ta có thể làm nhiều thứ lắm.”
“… Ý cậu là gì khi nói nhiều thứ? Cậu có thể đừng nói những thứ lung tung được không? Tôi chả có cái loại sức mạnh như vậy.”
Tôi không định để cho bản thân mình trở thành một thành viên của ủy ban thể thao, vậy nên tôi cố vùng vẫy.
Biết rằng là vô vọng, nhưng bản thân sẽ không thấy ổn nếu tôi không thể đáp trả lại cậu ta 1 lần.
“Cậu ta là lí do mà bài kiểm tra giữa kì được như vậy đúng không? Cuộc hội thao sẽ rất thành công nếu cậu ta đóng vai trò trung tâm đó.”
“Cũng đúng.”
“Không hổ danh là Jimichi-sama.”
“Tớ đã nhìn thấy một tương lai tươi sáng rồi.”
“Jimichi-kun trở thành một thành viên ủy ban… có lẽ là ý kiến hay đấy.”
“Tớ thích nó! Tớ sẽ tình nguyện nữa!”
“Nếu Jimichi-kun làm nó, tớ sẽ giúp cùng!”
“N-Này, các cậu! Đừng có hùa theo đám đông chứ!”
Lời tuyên truyền của Tendou đã nhận được sự hưởng ứng, và dần nhanh chóng lan ra khắp lớp.
Tôi đoán họ không cảm thấy rằng là đang ép buộc tôi. Có thể thấy điều đó trên nụ cười không hề giả trân tý nào đang chói lọi trên khuôn mặt họ.
Người này sẽ làm được, mình có thể tin người này. Người này là chắc chắn, không thể ai khác được.
Nó là điều hiển nhiên khi nhìn lên khuôn mặt họ.
“Các cậu có một biểu cảm thật là trong sạch … Sensei!”
“S-Sao, Jimichi? Em sẽ làm hả?”
Nó không có nghĩa là tôi sẽ để chuyện này trôi nhẹ nhàng như vậy. Tôi biết rằng các cậu ép buộc tôi với ý tốt, nhưng người đề xuất thì không.
Từ góc nhìn của bản thân, tôi vẫn đang bị ép buộc.
“Em đề cử Tendou Susumu!”
“E-Em đề cử bạn ấy… vì lí do gì?”
“Không gì cả.”
“K-Không gì cả?”
“Không.”
“Ý em là sao?”
“Không có lí do gì cả.”
Ngay cả khi không có lí do gì cả, hành động đề cử đó cũng có ý nghĩa rồi. Bởi tất cả chuyện này là do Tendou, không kì lạ nếu tôi đề cử lại cậu ta đâu.
Và, tôi đang có hòa nhập vào đám đông. Nói cách khác, tôi đang định khiến Tendou, người đã đổ hết đống việc làm phiền phức này lên tôi, trông thật tệ trước mặt mọi người và thuyết phục họ bầu cho cậu ta.
Nếu cậu đẩy tôi, tôi sẽ đẩy lại, và cùng lúc đấy. tôi sẽ khiến cậu trông thật tệ nữa… Nhân đôi đáp trả.
“Mọi người, nghe tôi này. Tên này đang cố đùn đẩy việc cho tôi—“
“—Vậy thì~, hãy biểu quyết thôi. Hãy giơ tay nếu các em nghĩ ai tốt hơn.”
“Eh, ừm, Sensei? Luận điểm của em vẫn chưa—“
“—Giơ tay lên nếu em nghĩ Tendou tốt hơn!”
Im lặng.
“K-Khoan! Các cậu đều đang bị điều khiển—“
“—Tiếp theo, giơ tay nếu thấy Jimichi tốt hơn.”
Swoosh!
“Sensei?! Thầy đang làm cái gì vậy?!”
Sensei xen giữa câu chối bỏ của tôi, và ngay trước mắt là một số phiếu bầu khổng lồ, với tôi, một trận chiến thật công bằng, đành không có cách nào ngoài việc chuẩn bị tinh thần.
Những cánh tay đang cố ý hạ xuống giờ giơ cao lên như tiến tới thiên đường, và chả có điều gì tôi nói có thể thay đổi được cả. Sẽ là vô ích nếu định gây ồn thêm.
Có vẻ như việc tẩy não nhờ vào bài kiểm tra đã cắn lại tôi. Tôi chỉ có thể cười cay đắng khi nghe tiếng ca ngợi thật lòng của họ.
---------
------
----
“Vậy thì, hãy cố gắng nhé, Jimichi?”
Sau khi buổi sinh hoạt lớp dài đã kết thúc, tôi được vây quanh bởi cả lớp rồi nghe được một tông giọng đáng ghét.
Tôi đóng lại đôi tai mình với những giọng nói xung quanh và hướng sự chú ý tới Tendou Susumu người phát ngôn ra những câu đấy.
“Cậu còn chả ở trong câu lạc bộ nào cả, vậy nên chắc cậu cũng chả bận tâm đâu, nhỉ?”
“…Ừ, tôi có tất cả thời gian của thế giới mà.”
“Sao lại lườm tôi như thế? Tôi đề cử cậu với ý tốt mà.”
Cái biểu cảm của cậu khi thí tôi ra lúc trước đầy sự thù ghét, mà cậu vẫn còn nói thế với tôi.
Well, có vẻ như tôi đã bị ghét bởi Tendou. Cũng là lỗi của tôi bởi vì cái cách mà chúng tôi giao tiếp gần đây khi mà tôi đang bị mất trí.
Nhưng tôi đã nói rồi mà nhỉ, đúng chứ? Thời điểm mà cậu dính vào với tôi—
“Nhớ điều này chứ, Tendou?”
“Hmm? Sao?”
“Tôi đã từng nói rằng cậu sẽ mất cái gì đó rồi mà?”
“Cậu vẫn còn nói về nó sao? Cái thứ siêu nhiên đấy? Đừng nói với tôi cậu là một tên Chuunibyou nhé?”
“Well, tùy cậu thôi. Dù sao thì, cũng đã quá muộn rồi.”
“… Vẫn tỏ ra là ghê tởm.”
Sau khi tôi nói thế, Tendou quay mặt rồi bỏ đi khỏi tôi. Trong lúc đang nhìn về cậu ta, tôi tự nghĩ với bản thân.
Cậu ta vẫn chưa nhận ra nó. Nhưng nếu mọi thứ lại sai lầm trong tương lai, cậu ta sẽ còn gặp tôi lần nữa.
Vào thời điểm đó, cậu ta rồi cuối cùng cũng sẽ nhận ra… Mà, có chuyện gì đó đang xảy ra với tôi, nhỉ?
Cảm giác như tôi ngày càng điên rồ hơn mỗi lần mà dính dáng với Tendou. Nó là một cảm giác ghê tởm, như kiểu ai đấy đang chiếm hữu suy nghĩ của tôi.
Có thể Tendou là một mụ phù thủy chăng? Tôi đã bị cậu ta nguyền rủa sao?
Rời mắt khỏi Tendou, nghĩ với bản thân rằng mình không muốn có chuyện gì với Tendou nữa, và chỉ cần tập trung vào việc trò chuyện với các bạn trong lớp xung quanh tôi.