Welcome, to the Bad End Route

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3333

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1233

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 272

Volume 2 ~Sự biến mất của route harem~ - Chương 6: Dần trở thành tâm điểm của lớp

Tình nguyện

-> Không tình nguyện

Hôm nay là thứ Hai. Đây là ngày mà bài kiểm tra sẽ được trả về.

Tôi nhanh chóng liếc qua khắp lớp và nhìn thấy ai ai cũng hào hứng hướng mắt tới mình.

Còn một vài phút nữa trước khi giáo viên chủ nhiệm đến lớp. Thường thì, chỉ có một vài người sẽ có mặt tại lớp học trong thời điểm này, nhưng hiện giờ thì, phần lớn đã có mặt đầy đủ.

Đây không phải là khuôn mặt của những người đang sợ hãi bởi kết quả. Thay vì thế, trông như là họ đang háo hức nhận được phần thưởng hơn.

Và cuối cùng thì, đã đến lúc rồi.

“Các em~, về chỗ nào… đã ngồi ngay ngắn rồi sao. Thật là lạ đấy.”

Giáo viên chủ nhiệm của bọn tôi là Yokotani-sensei, giáo viên môn thể chất. Một chàng trai ưa nhìn trong độ tuổi 30 cùng khuôn mặt nghiêm túc hướng về bục giảng với ánh nhìn bất ngờ.

Mỗi bước đi của Yokotani-sensei đều nhận sự chú ý. Thầy ấy gãi má trong sự không thoải mái.

“Có chuyện gì với mấy đứa vậy? Mấy em đang dàn dựng gì à? Dừng ngay đi… Sensei không ổn với bất ngờ đâu.”

Thầy giáo nghiêm túc mà khiếp sợ đứng trên bục giảng trông như đang run rẩy và nhìn lại về phía học sinh.

Có vẻ như trông dị lắm khi mà phần lớn học sinh đang mỉm cười.

“…Vậy thì, hãy bắt đầu tiết sinh hoạt—“

“—Thưa thầy!!”

“C-Cái gì?! Đừng có bất chợt gọi to chứ!”

“Em khá chắc hôm nay là ngày trả kết quả cho bài kiểm tra của chúng em chứ, đúng không?”

“Hử…? À, thầy vừa đang định trả nó đây…”

Người thầy giáo đang đơ hình đưa ra cho học sinh thấy một chồng giấy dày đang được kẹp dưới cánh tay.

Trường chúng tôi thường có một buổi sinh hoạt lớp dài vào buổi sáng trong ngày trả bài kiểm tra, và giáo viên chủ nhiệm sẽ trả chúng từng người một.

Sau khi nhận được bài kiểm tra, các học sinh được kì vọng là sẽ ôn lại bài và học phân vùng phần sai như là một cách tự học.

Những giáo viên bộ môn sẽ đến lớp nhưng không giảng dạy. Ngày hôm đó sẽ là thời gian nghỉ cho những giáo viên đã chăm chỉ soạn và chấm bài.

“Tại sao trông các em thất thần vậy… À, thấy đã nghe được là lớp chúng ta có điểm trung bình cao nhất khối. Có phải chuyện này không?”

Đó có lẽ là lí do. Những người bạn cùng lớp tôi, người càng quan tâm đến điểm số của họ sau khi nghe lời của Sensei, im lặng gây áp lực lên thầy giáo.

Sensei, có lẽ cảm nhận được sự nguy hiểm, bắt đầu trả bài kiểm tra ngay, rồi trì hoãn các thông báo và vấn đề khác.

“Uwoahhhhhhh? Thật đấy à?! Tớ được…60?!”

“Hử? Cậu, người thường trượt môn toán? Đùa tớ đấy à?”

“Tớ được 70 môn tiếng Nhật này?! Không thể nào!”

“Đứa thường ăn điểm liệt lại là bọn có điểm cao nhất lớp ư?!”

“Này này, cậu như nào?”

“Tất cả đều trên 80! Tớ bất ngờ đấy!”

“Thật sao? Quá là tuyệt luôn…”

“N-như tớ nghĩ, 36 điểm… môn tiếng Anh…”

Tôi nhìn xung quanh trong khi đang kiểm tra bảng đáp án của tôi, nhưng đôi mắt của những người xung quanh mở to trong sự ngạc nhiên.

Một vài học sinh, bao gồm Hareyama, có một cái nhìn cay đắng trong hiện lên trên khuôn mặt, nhưng chưa bao giờ có chuyện mà nhiều nụ cười tươi rói xuất hiện như ngày hôm nay cả.

Những người bạn cùng lớp, người vẫn đang trong trạng thái năng động, vây quanh tôi cùng với biểu cảm như đang tôn thờ một vì thần.

“Jimichi-sama! Tất cả là nhờ ơn Jimichi-sama!”

“Cảm ơn ngài rất nhiều! Cảm ơn ngài rất nhiều!”

“Hmm, không cần lo.”

“Tớ chắc rằng mẹ tớ sẽ rất hạnh phúc! Tiền tiêu vặt của tớ sẽ được tăng lên nữa!”

“Y tớ! Đồng thời sẽ có cả thưởng thêm cơ!”

“Thêm tiền tiên vặt và thưởng thêm hử? Hừm… các cậu, các cậu biết nghĩa là gì chứ?”

““Tất nhiên rồi! Bọn tớ sẽ bao cậu lần sau!!””

“Cảm ơn cậu nhiều lắm, Jimichi-kun! Đây là lần đầu tớ có được một số điểm như này!”

“Cái bộ đề cương rất là hiệu quả đó! Tớ đã cười khi thấy bài kiểm tra y hệt từng chữ!”

“Tớ không phải như họ, nhưng tớ cũng muốn cảm ơn cậu trong tương lai.”

“Fuu… Chỉ cần nhìn nụ cười xinh đẹp của các cậu là đủ cho tớ rồi…hehehe!”

“““Kyaaa~!!!”””

Không quan trọng điều tôi nói hay làm là gì, sự phấn khích của họ cũng chả hề giảm dù đã trưng ra một nụ cười thô tục.

Trong khi mấy anh bạn chắp tay lại thờ phụng tôi, lũ con gái la lên và đôi má của họ trở nên đỏ chót.

Họ trông như là một đám đông bị tẩy não ý. Nói một cách khác, lớp này đoàn kết như một thể.

Có một số người có biểu cảm khác hẳn với đám đông, như Riku và một vài đứa bạn khác của tôi, và Yokotani-sensei. Có những người không tham dự nữa, như Tendou vậy.

Đó là điều hiển nhiên, khi nhìn họ không hề tham gia hay hứng thú, hoặc là họ không hề tham dự buổi học nhóm chút nào. Đó là lí do mà họ có một cảm xúc khác hẳn với phần còn lại của lớp.

Năm ngoái cũng có một cách tương tự. Tuy nhiên, đó chỉ có một vài người, bao gồm cả Riku và những người khác, những người đã đến nhẹ nhàng cảm ơn tôi, nhưng không quá mức như này.

“Jimichi-sama hooray! Hooray!”

“““Hooray! Hooray!”””

Tôi chả làm nhiều đến vậy. Dù là tôi đã tạo ra tập đề, nhưng các cậu là người đã chăm chỉ giải hết đống đấy.

Tuy nhiên, không khí của cả lớp đã lên đến cao trào, và Jimichi Ikuto không làm gì quá lớn lao đã biến thành Jimichi Ikuto người đã đóng góp rất lớn.

“Nhưng các cậu à, nó là không đủ khi chỉ dựa dẫm vào tập đề cương đâu. Các cậu nên tạo ra một ý chí quyết tâm từ bây giờ.”

““““Haha!!””””

Tuy nhiên, đó thực chất là một cái lớp khá ngốc, đến nỗi mà một trong số đó bắt đầu quỳ lạy dưới sàn.

Well, chúc may mắn lần sau nhé. Tôi không muốn phải làm ra một tập đề cương phức tạp cho bài thi cuối kì đâu.

“Mà nhân tiện thì Ikuto, cậu làm ổn không?”

Dù là với bầu không khí như vậy, Riku gọi tới một cách bình thường như kiểu cậu ta không bị ảnh hưởng bởi suy nghĩ của đám đông này.

“Này, Nakajima! Là Ikuto-sama, cậu hiểu chứ?! Sao cậu dám nói một cách như vậy với ngài?! Lùi xuống!”

“““Đúng rồi! Cậu tưởng bản thân to lớn lắm à!”””

Riku và mấy đứa khác cười trừ. Họ nghĩ rằng sẽ rất tệ nếu mà không làm theo đám đông, vậy nên họ đã duỗi thẳng dáng đứng và đối mặt tôi.

“Được được, Riku. Tớ cho cậu phép ngẩng đầu.”

“‘Ngẩng đầu cái lên’ cái mông tớ! À, không… cái đó, Ikuto…sama, điểm của ngài như nào ạ?”

Riku hỏi tôi dù trong lòng đang cảm thấy sợ hãi. Tôi tự hỏi cậu ta có cần phải sợ hãi đến thế khi hỏi về tình hình bài thi của tôi không.

“Tớ có ít thời gian học hơn trong dịp này, vậy nên tớ đã làm sai.”

“Vậy…sao? Điều như vậy, chẳng phải là lỗi bọn tớ sao…?”

“Tớ bị sai mất hai câu hỏi.”

“Ờm… ý cậu là sai hai câu hỏi mỗi môn á?”

“Không, tớ sai hai câu hỏi trong tổng năm môn gộp lại.”

“… Đó, có thật là lỗi của bọn mình?”

Đó không phải lỗi của Riku và đồng bọn. Lí do tôi sai là do tôi đã nhầm lẫn trong khoảng tính toán và nhớ nhầm vài thứ.

Khi mà mấy đứa cùng lớp nghe được câu trả lời, bọn họ bắt đầu bán tán tiếp, và khi nó bắt đầu vượt quá tầm kiểm soát, Yokotani-sensei tức giận quát vang khắp phòng.

Tiếng la át hết luôn sự phấn khích của học sinh, và cả lớp đã im lặng ngay. Tôi tự hỏi liệu đây cũng có phải là 1 cách để tẩy não không.

--------

------

----

“—Tiếp theo thì. Chúng ta hãy biểu quyết xem ai sẽ tham gia ủy ban câu lạc bộ thể thao.”

Cả lớp lấy lại được sự bình tĩnh sau vụ ồn ào vừa nãy, và giờ đang bàn bạc về chủ đề chính trong buổi sinh hoạt.

Thầy ấy đã định dùng thời gian để có thể quyết định được ủy viên, nhưng cả đống thời gian đã bị sử dụng để trả bài thi, vậy nên thầy ấy trông hơi sốt ruột.

“Một thành viên từ mỗi lớp sẽ được giao việc chọn địa điểm, quản lý thời gian và những thứ khác nữa.”

Hội thao được lên lịch bắt đầu vào tháng sau. Đó là một trong sốc các sự kiện mà ai cũng mong chờ, nhưng nó rất tốn nhiều công sức để tạo nên.

“Có ai muốn tự đề cử không?”

Qua lời của Sensei, cả lớp im lặng. Ngay cả tiếng xì xào vừa nãy cũng tắt hoàn toàn, ai cũng cố gắng phân tán sự hiện diện để không bị chọn.

Không ai định tự nguyện. Cũng chả có tý lợi ích nào đi kèm, nó chả khác gì mấy công việc cả.

“… Tôi đã mong sẽ có ai đó tự nguyện, nhưng vì không có thời gian… Có gọi ý không?”

Cũng khá là khó. Sự khan hiếm tự nguyện nghĩa là chả ai muốn làm cả.

Đề cử một người khác… chắc chắn là một sự lựa chọn tốt hơn.

Thật là xấu khi nói như thế, nhưng đây là cách mọi thứ vận hành. Đó là lí do mà nên đề cử ai đó khác dựa theo tình huống.

Cái lớp này rất thân thiết với nhau. Đề cử ai đó có nghĩa là bạn đang ép buộc đối phương, và tệ nhất thì, nó sẽ khiến bạn bị xa lánh.

Trước mắt thì, không có một ứng cử viên nào cả. Nếu có, họ là những người sẽ tự hi sinh để giữ cho không khí trong lớp không tệ đi.

Dẫu vậy, chả có cánh tay nào giơ lên. Trong lúc đó, tôi đánh mắt quanh lớp, rồi từ từ quay đầu lại và --

-- đã chạm mắt với Tendou Susumu.