Làm việc cùng nhau
-> Để đấy cho lũ năm nhất
Tôi gặp mặt Yukinaga-senpai và cả hai cùng tiến tới điểm gặp mặt với bà.
Tôi đi thật chậm và điều chỉnh tốc độ sao cho Senpai cố theo kịp mình. Chúng tôi cũng không muộn đến thế nên không cần phải vội vã.
Khi gần đến điểm gặp mặt, gần đó có một loại không khí mà có thể thấy được ngay ở một khoảng cách nhất định.
“Đ-Đừng bảo chị… kia là họ nhé?”
“Đúng rồi đó, bà của em đấy.”
Một quý bà mặc trên mình một bộ kimono sang trọng trong khi tay cầm một cái dù thời thượng. Bà ấy ăn mặc trông chả giống như định đi mua điện thoại tý nào cả.
Nhìn thấy bà nội trong bộ dáng đấy, tôi gọi tới Senpai đang ngại ngùng để trấn an chị ấy.
“Ch-Chị tự hỏi nếu bộ dáng này… có đủ lịch sự chứ…”
“Nó ổn mà. Hơn nữa… chị nhìn cái người đang đứng cạnh bà ấy kìa.”
Bên cạnh quý bà ăn mặc trang nhã kia là một lão già đang bận bịu làm mát bản thân như kiểu ông ta đang nóng lắm.
Áo Hawaii, quần sóoc, dép Xăng đan, và kính râm. Lão già này tới từ đất nước nhiệt đới nào vậy.
“Ông già đang đứng bên cạnh bà ấy là ông nội em.”
“Ể, chị đã nghĩ đó là người lạ cơ…”
Senpai cứng người lại trong sự bất ngờ. Không thể trách được nếu chị ấy nghĩ thế.
Bên cạnh một người trông như bà ấy đang sắp có một cuộc gặp quan trọng là một ông già như kiểu đang đi tìm một bãi biển phù hợp.
Nhưng chuyện này bình thường như ở huyện. Bà nội luôn mặc kimono bất kì lúc nào ở ngoài đường, và ông nội thì mặc quần sóoc bắt cứ lúc nào dù là mùa đông.
“Ồ! Thằng bé đây rồi! Đây nè, Ikuto!”
“Xin hãy đừng có mà hét to như thế, xấu hổ lắm.”
Có vẻ như đối phương đã nhận ra chúng tôi, dù là cái giọng hét ồn ào của ông nội đã thu hút một chút sự chú ý từ xung quanh.
Và rồi, bọn tôi nhanh chóng tiến về đó.
“Bà nội, đã được một thời gian rồi… cả ông nội ở đây nữa.”
“Không xin lỗi vì đã đến nhé! Dù cháu có bảo ông ở võ đường là không đi, ông vẫn sẽ làm đấy!”
“Chào Ikuto-chan nhé. Vậy cô bé đi cùng cháu là ai đây?”
Bỏ lại ông nội đang một mình cười, bà nội nhắc tôi giới thiệu cho bà về Yukinaga-senpai.
Senpai, người đã nhanh hơn tôi một bước, tiến lên, và tôi giới thiệu chị ấy với hai người họ.
“Đây là Yukinaga Mutsuki-san. Senpai, đây là ông nội và bà nội em…”
“Rất vui được gặp cháu. Bà là bà nội của Ikuto, Jimichi Momoe.”
“Jimichi Gouto. Hãy tiếp tục để ý đến Ikuto từ giờ nhé cô gái trẻ.”
Bà nội cúi đầu một cách lịch sự, trong khi ông nội chào chị ấy với một biểu cảm năng động trong khi vẫn quạt mát bản thân.
“Rất vui được gặp ông bà, tên cháu là Yukinaga Mutsuki. Cháu đã được Ikuto-san giúp rất nhiều ạ.”
Yukinaga cúi đầu thật sâu. Khi ngẩng đầu lên, khuôn mặt của chị ấy trông rất căng thằng, nhưng mà chị ấy vẫn là Senpai trang nhã như mọi khi.
“Cháu rất xin lỗi vì đã làm phiền ngày hôm nay.”
“Nó không phải là vấn đề đâu, cháu biết chứ? Điều duy nhất cản đường chỉ có lão già này thôi.”
“Mụ vẫn còn nói thế a?! Bà chả thế câm mồm lại được nhỉ mụ già thối!”
“Hai người, hôm nay chúng ta có Senpai ở đây, nên đừng cãi nhau như thường lệ nữa.”
Nếu cứ để đấy, họ sẽ cứ tiếp tục cái cuộc trao đổi không hồi kết, vậy nên tôi phải dừng nếu có thể.
Đó là điều mà tôi và gia đình đã quá quen rồi, nhưng nó trông rất là xấu xí với những người xung quanh.
“Senpai, hai người họ luôn như vậy rồi, vậy nên đừng lo về nó nhé.”
“…Ghen tị thật. Chị ước rằng mình cũng có thể như thế trong tương lai.”
“Ể…? Trong cái mối quan hệ mà họ cứ gây gổ bất kì lúc nào á?”
“Chị có thể thấy qua cái cách họ nhìn nhau và cái biểu cảm đó chứng minh rằng hai người đó rất gần gũi.”
Senpai chăm chú vào hai người với cái nhìn đầy ghen tị.
Trông họ như nào trong mắt của Senpai nhỉ? Cá nhân tôi thì, tôi không thấy ghen tị.
“Tôi đã thấy thật xấu hổ chỉ bởi tại vì bà!”
“Sự tồn tại của ông đã là một sự xấu hổ rồi.”
“Bà nói gì cơ?!”
“Làm sao nào?”
“Rồi rồi, hai ông bà đã xong rồi. Mình đi được chưa nhỉ?”
Nó không trông như là sẽ kết thúc, vậy nên tôi ép buộc cuộc đối thoại phải dừng và giục họ đi. Giờ thì, chúng tôi sẽ tiến đến một cửa hàng điện tử gần đây.
Tuy nhiên, đi cùng với những người này khiến tôi khác biệt thật. Cái cách mọi người ăn mặc trông kì lạ lắm.
Thanh lịch và gọn gàng, kiểu Hawaii và thường phục. Một quý bà và mỹ nhân, một tên đẹp mã và một ông già. Thật là một tổ đội kì lạ, tôi nghĩ trong khi đi tiếp.
--------
------
----
“—Thế loại này thì sao? Nó nhỏ nhắn và có thể hợp với Senpai đó.”
“Nhưng không phải trông nó ốm yếu lắm sao? Có cái trong to con hơn kia kìa…”
“…Đừng nên đánh giá qua vẻ bề ngoài, được chứ? Fufu… nó trông có thể nhỏ nhắn, nhưng lại rất đáng tin cậy.”
“Tại sao em lại cười vậy?”
“Oooh! Những chữ cái trông thật to và dễ nhìn!”
“À ừ. Đó là tất cả điều mà ông quan tâm thôi.”
“Mà nhân tiện thì, bà nội muốn loại điện thoại như nào ạ?”
“Mẫu mới nhất, tất nhiên rồi.”
“Senpai, có cách để có thể bảo vệ điện thoại của chị khỏi bệnh tật mà, nên chị chỉ cần chọn mẫu thiết kế mà mình thích thôi.”
“Là thế sao? Vậy thì… chị có thể chọn mẫu mà Jimichi-kun đã chọn cho chị lúc nãy không nhỉ?”
“Mẫu mới nhất ư? Lén lút thật đấy! Vậy thì ta sẽ chọn mẫu đắt nhất của cửa hàng!”
“Ông có dùng được nó không chứ? Cháu sẽ không trêu chọc gì đâu, nên là dùng loại này đi.”
“Cô gái trẻ đã quyết định được chưa?”
“Rồi ạ, cháu nghĩ cháu sẽ chọn cái này.”
“Ikuto-chan, màu nào cháu nghĩ là tốt nhất?”
“Cho bà nội thì… đúng, màu đỏ là ổn chăng? Nó trông đẹp mà.”
“Ồ tuyệt, cháu đã tìm được một mẫu đẹp đấy.”
“Dạ… Ikuto-san đã chọn cho cháu ạ.”
“Nhưng trông nó u tối quá, có thể làm nó sáng lên được không?”
Mặc dù cái nhóm hơi lộn xộn, nhưng đã có thể hoàn thành việc chọn điện thoại một cách trơn tru.
Khâu chọn lựa đã xong và giờ là lúc kí tá giấy tờ. Senpai là trẻ vị thành niên, nhưng chị ấy đã có lá thư xác nhận từ cha mẹ trước đấy, vậy nên chị ấy không có vấn đề khi kí hợp đồng.
Tôi chỉ là người hộ tống, vậy nên khi họ đang hoàn thành việc thanh toán, tôi giết thời gian bằng việc tra cứu những mẫu mới.
“Vậy thì giờ tôi sẽ xác nhận với người giám hộ của em, xin hãy đợi.”
“Dạ.”
“Số điện thoại…? Em không biết số nào cả.”
“Haa… Xin lỗi, em sẽ điền cái đơn đó cho ạ, nên hãy chuyển cho em.”
Trông họ sẽ tốn khá nhiều thời gian đấy. Ông nội trông buồn chán trong khi bà nội khá là bận rộn.
Trong khi vẫn đang thời gian làm việc, Senpai, người đã xong sớm, tiến tới tôi.
“Xin lỗi vì đã khiến em đợi, Jimichi-kun.”
“Chị đã dùng được điện thoại chưa?”
“Họ bảo nó sẽ hoạt động thôi? Vậy thì… như này xem?”
Senpai nhìn trông thật dễ thương trong khi úp vào tai chiếc điện thoại vào tai và nghiêng đầu hướng mặt về phía tôi.
“Nó trông rất hợp với chị. Vậy thì, Senpai… của chị đây.”
“Hửm? Gì đây?”
“Là một món quà của em. Khá là bình thường khi dùng một cái ốp điện thoại hoặc là kính cường lực để bảo vệ nó.”
“C-Chị thấy khá tệ nếu nhận nó… ổn thật chứ?”
“Tất nhiên rồi. Hoặc là, em sẽ khá là rắc rối nếu chị không nhận.”
Trong khi các bô lão đang hoàn thành việc kí tá, tôi đưa Senpai một cái ốp trong khi nhìn quanh.
Nó không được bọc gì cả, nên không nhất thiết phải coi nó như một món quà.
Senpai chậm rãi lấy cái ốp ra khỏi túi và đôi mắt của cô ấy mở to khi nhìn thấy thiết kế.
“Ốp hình gấu ư…?”
“Không phải nó dễ thương sao? Nếu chị thích cái khác, em có thể tặng nó cho ông nội—“
“—K-Không! Nó… đúng rồi, chị ổn với nó mà.”
Tôi nghĩ nó quá dễ thương so với khẩu vị của chị ý, nhưng Senpai nở một nụ cười và hạnh phúc chấp nhận nó.
Sau khi khổ sở lắp cái ốp vào chiếc điện thoại, Senpai khoe nó với tôi, dù có hơi xấu hổ.
“N-Nó như nào? Dễ thương chứ? Kuma-chan ý…”
“Đúng vậy, nó dễ thương lắm. Cả Senpai nữa.”
“C-Cảm ơn em…”
Tôi đã mong chờ chị ấy nóng đỏ mặt và trở nên giận dữ, nhưng cô ấy lại không, và chỉ cúi đầu xuống.
Khá là bất thường. Senpai liên tục nhìn tôi rồi chiếc điện thoại, như là một món đồ quan trọng lắm.
“Ikuto-chan? Không có cái nào cho bà à?”
“Ể?”
Trong lúc đó, bà nội có vẻ là đã xong, và tôi nhận ra hai bóng dáng đằng sau.
Bà đưa tay về phía tôi, ép buộc, trong khi ông thì bận rồi bấm màn hình bằng hai tay bằng cách nào đấy.
Chịu thua áp lực của bà, vậy nên tôi cũng mua cho bà ấy một cái.
“Ikuto, của ông đâu?”
“Với ông nội, thì ông chả cần cái nào đâu.”
“Vậy sao. Cũng đúng thôi, phong cách của ông là tiến công hơn thay vì bảo vệ.”
Tôi sẽ không gọi việc bảo vệ điện thoại như là tiện công đâu, nhưng ông nội trông như đã bị thuyết phục, nên hãy kệ thôi.
Ngay sau đó, bốn chúng tôi đã ăn một bữa trưa nhẹ, xả hơi một chút, rồi đường ai nấy đi.
Giữa bữa trưa, ông nội đã lên cơn và hỏi Yukinaga cưới tôi, gây một chút rối loạn, nhưng vẫn yên bình.
Ngay sau đó, tôi đã chối từ lời mời đưa về của ông nội, và đưa Senpai đến ga tàu.
Senpai rất thích thú chắm chú nhìn cái ốp hình con gấu khi có thể, và rất khó để theo dõi chị ấy để ngăn không đâm vào người khác.
Tôi không biết chị ấy thích gấu đến mức nào, nhưng trong mấy chị giờ chỉ còn là cái ốp. Thường thì, bạn sẽ phải tập trung hơn vào chiếc điện thoại chứ.
Well, dù cái ốp có như nào, thật tốt là chị ấy đã hạnh phúc. Nghĩ như thế, tôi chào tạm biệt Senpai ở ga tàu.