-> Yukinaga-senpai
Shigure Airi
Câu chuyện của Shigure, phần 1.
Vào một buổi sáng thứ bảy, tôi lười biếng chăm chú vào cái điện thoại.
Khi mà lướt xuống những số điện thoại được đăng kí, tôi nhận ra đã có nhiều số điện thoại của các cô gái hơn là con trai.
Tất nhiên là, không có ai là tôi không quen cả. Đa số họ là bạn cùng lớp. Dù là cũng có 1 bạn nữ một lần hỏi về việc chia sẻ với những lớp khác, nhưng tôi từ chối.
Thực ra tôi cũng không ngại cho họ số của mình. Mà cũng có nhóm chat của lớp mà, vậy nên họ cũng có thể tìm ở đó thôi.
Mấy đứa bạn cùng lớp khá là đặc biệt, và khá là dễ để nói không vì họ sẽ lịch sự lùi một bước nếu tôi từ chối.
“Giờ thì, làm gì đây nhỉ.”
Tôi còn chưa ăn cả bữa sáng và thay vào đó lại đi ngồi nghịch điện thoại chỉ bởi vì tôi đang gặp vấn đề về việc quyết định phải làm gì hôm nay.
Ngay cả khi đã có lên kế hoạch gặp ai đó, tôi cũng không thể nhớ đến vì một vài lí do. Tương tự như với cái suy nghĩ đến võ đường vậy vì mai tôi phải đi có việc với bà nội. Một vài phần trong não đã ngăn cản suy nghĩ của tôi.
Những suy nghĩ chạy xuyên qua đầu, nhưng chúng chả thể đi đến điểm cuối. Như là đang chạy lòng vòng luẩn quẩn, những suy nghĩ đó nhanh chóng tan biến, và giờ tôi lại quay lại với trạng thái vô tâm chăm chú vào vái điện thoại.
Có lẽ là tôi đang bị ngái ngủ chăng. Khá là bất thường với tôi khi mà buổi sáng không thể tập trung được.
Nhưng tôi đã thức được một tiếng rôi –
“—Hửm…?”
Cái gì đây? Bỗng, một kiểu giải pháp len lỏi vào đầu tôi. Mặc dù tôi gọi nó là một giải pháp, nó cũng chưa đến mức giải quyết là một kế hoạch được đề ra.
Nói thật thì, bản thân cũng chả biết gọi nó là gì nữa.
Tuy nhiên, tôi không còn cảm thấy lờ đờ nữa. Những suy nghĩ bắt đầu rõ ràng hơn. Kế hoạch ngày hôm nay chưa được đề ra, nhưng có vẻ vài thứ đã được sẵn sàng rồi.
Tôi hoàn thành bữa sáng muốn hơn bình thường một chút và chuẩn bị sẵn sàng, dù là bản thân không có ý định ra ngoài. Tôi tự hỏi rằng có phải là sự trùng hợp không khi mà mình lại đi lựa chọn một bộ quần áo thật thoải mái để ở trong nhà không.
Sau khi bản thân đã thả lỏng, tôi đun một cốc cà phê và dừng lại.
Tôi dành một khoảnh khắc để thở trong bầu không khí buổi sáng trong lành. Cả tầng thượng được sử dụng cho chính mình, nên nó rất yên tĩnh, không có một dấu hiệu của sự sống nào xung quanh.
Sự yên tĩnh đã bị phá vỡ bởi một tiếng chuông điện thoại trước mắt tôi, như là đang đợi chờ cái người này vậy.
--------
------
----
“Xin lỗi bởi vì cuộc gọi đột xuất, Senpai! Cảm ơn vì đã dành thời gian ạ!”
“”Cảm ơn vì anh đã đến!””
Ngay khi mà ba cô gái vừa đến điểm gặp mặt, ba cô gái bắt đầu cúi đầu xuống. Một trong số đó là Shigure Airi, Kouhai của tôi, mà hai cô nhóc còn lại có vẻ là bạn của cô bé.
Giờ là thứ bảy mà ba cô gái lại đang mặc đồng phục trường. Tôi là người duy nhất mặc thường phục, trông lạc loài cực.
Tiếng chuông vừa nãy là của Shigure. Cô bé đột nhiên gửi một tin SOS trong khi đang sụt sịt, và lựa chọn từ chối không thể nào xuất hiện trong đầu tôi cả.
Có vẻ như, câu lạc bộ đá bóng cần gấp cơ sở vật chất, nhưng không một tiền bối của câu lạc bộ hay là thầy cố vấn nào rảnh cả, vậy nên các em ý đều đang bị kẹt.
Shigure và bạn của em cúi đầu hối lỗi.
Tôi đã nghĩ rằng hai cô gái phía sau chỉ là bạn thôi, nhưng có vẻ như các em ấy cũng là quản lý như Shigure.
“Mặc dù là anh có thể không ở trong câu lạc bộ bóng đá, nhưng anh cũng không thể nào mà từ chối mấy cô nhóc Kouhai dễ thương của mình được.”
“C-Cảm ơn anh…Ikuto-senpai.”
“Cảm ơn anh ạ! Mà hơn nữa, không phải anh ngầu quá sao, Senpai?”
“Quá ngầu luôn! Hoàn toàn khác hẳn với đám senpai trong câu lạc bộ.”
Shigure thì đang đỏ mặt và ôm cái đầu của mình, trong khi bạn của cô bé thì đang thầm thì. Cuối cùng thì, hai cô gái huých nhẹ Shigure, người đang ở trước mặt tôi, sang một bên và bắt đầu tiếp cận tôi.
“Đẹp trai ư?”
“Không chỉ ngầu, mà anh ấy còn đẹp cả về ngoại hình luôn!”
“Nói ‘dễ thương’ và những thứ như thế mà không chút ngại ngần thật quá là bất công mà.”
“Anh ấy có nhắc đến dễ thương, nhưng có thể không có nghĩa là nói khuôn mặt cậu.”
“Aaaaahhhh~, tệ thật đó~!”
“Chúng ta trông tệ vậy sao?”
“Không~, anh thấy mấy đứa dễ thương mà~.”
“Xin đừng đáp lại theo kiểu lạ lùng đấy!”
“Dẫu vậy, trông anh với cái điện thoại kìa.”
Tôi giới thiệu bản thân với cái cách mà hai cô bé hài hước này sử dụng. Một trong hai đứa là Higashimori-san và người còn lại là Nishibayashi-san.
Khác với Shigure, ấn tượng đầu tiên của hai cô gái có vẻ sống động hơn. Trong lúc đó thì Shigure, người bị đẩy sang một bên đang dần trở nên đỏ mặt ở phía sau.
Khi mà tôi nghĩ con bé đang định để tôi một mình, Shigure, trông như đang hoảng loạn, tiến lên trước.
“K-Khoan đã, hai cậu! Ikuto-senpai là Senpai của tớ, tránh xa anh ấy ra!”
“Ể~, nó ổn thôi mà, đúng chứ? Mà hơn nữa, anh ấy cũng là Senpai của bọn tớ nữa.”
“Và Airi, không phải còn người đó à? Senpai kia mà cậu có hứng thú ý.”
“C-Cậu đang nói cái gì thế?! Tớ làm gì có!”
Khi mà tôi nhìn lại em ấy với cái biểu cảm “Ồ~, liệu chuyện có phải vậy không~”, Shigure tuyệt vòng chối bay, nhưng khuôn mặt của em ấy đã nói lên tất cả.
Tôi cảm thấy tệ cho Shigure người đang bị trêu trọc, vậy nên tôi đã thả một cái phao cứu sinh.
“Thôi nào các em, chúng ta nên đi thôi chứ? Trời sẽ tối thôi.”
“À… Xin lỗi anh, Senpai.”
Tôi giục các em ấy bắt đầu di chuyển, và đi trước một bước các em ấy.
Các em ấy dừng lại việc trêu trọc nhau, và khi cảm giác như nếu ở ngay sau lưng tôi, các em ấy lại tiếp tục rôm rả.
“Senpai, không cần phải vội vàng thế đâu. Trời còn chưa đến trưa mà, anh biết chứ~?”
“Mà quan trọng hơn, Senpai! Em nắm tay anh được không?!”
“Không.”
“Ể~, tại sao vậy~?
“Có tận ba đứa mà, và một người sẽ bị bỏ lại?”
“C-Chuyện là vậy sao? Em nên nói như nào nhỉ… đúng là anh có khác, Senpai à.”
“Mà, Airi sẽ ổn thôi! Bạn ấy có người khác rồi! Đó là lí do mà vì sao chúng ta có thể…”
Higashimori và Nishibayashi, người đang ở vị trí bên cạnh tôi, bắt đầu với tay của họ.
Well, không thể làm gì nếu như bị bám vào nhỉ…Khi mà tôi nghĩ vậy, Shigure dừng hai người lại.
“K-Không! Tuyệt đối không được!”
“Tại sao ta~? Cậu đã có người mà mình thích rồi mà.”
“Tớ không có ai cả! Cậu đừng có mà nói luyên thuyên!”
“Nhưng Senpai chỉ có 2 tay thôi .”
“Vậy tớ sẽ ôm một cái! Nó ổn, được rồi chứ?!”
““Không, nó là điều không ổn nhất đấy…””
Liệu đây là điều sẽ xảy ra nếu nhóm này đi chung không? Như dự kiến, các em trông thật năng động.
Mình đoán là sẽ ổn thôi nếu lâu lâu làm một lần… tôi nghĩ với bản thân. Tôi thở dài và quay lại phía các em ấy, nói rằng, “Hãy nắm tay theo từng lượt nhé!”
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage