Vĩnh thoái hiệp sĩ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng Sinh Rồi Mới Phát Hiện Mình Có Thanh Mai

(Đang ra)

Trùng Sinh Rồi Mới Phát Hiện Mình Có Thanh Mai

Tào Man Quân | 曹瞒君

"Mai Phương, ba đứa mình, phải mãi mãi, mãi mãi luôn là bạn tốt nhé?""Ngoéo tay, treo móc, trăm năm không đổi!"

214 1070

Trở thành ma nữ trong thế giới tràn ngập quái đàm

(Đang ra)

Trở thành ma nữ trong thế giới tràn ngập quái đàm

Cật Thổ Đích Thư Ngữ | 吃土的书语

Day 101: Chả phải sợ gì sất! Mặc váy phù thủy vô là tui cũng thành ma quỷ luôn rồi nè!

13 93

Nữ Thần Phi Nguyệt Irina

(Đang ra)

Nữ Thần Phi Nguyệt Irina

Hoa Nhạ Trần

Những quan trị an tại vương đô mỗi ngày thấy một thiếu nữ nối tiếp một thiếu nữ nức nở tới để báo án, nhiều tới mức họ sắp phát điên mất rồi.

28 359

Cơ thể nhân vật chính đã bị chiếm hữu bởi ác nữ

(Đang ra)

Cơ thể nhân vật chính đã bị chiếm hữu bởi ác nữ

우리게임은망했어

Tớ là nhân vật chính.Trả lại cơ thể cho tớ...!Tớ là nhân vật chính mà...!

31 100

Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

(Đang ra)

Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

Phấn Đấu Lão Cửu

Đây là tương lai của một cặp thanh mai trúc mã sau rất nhiều khó khăn gian khổ ...

145 488

Sau Khi Bảo Vệ Cô Gái Xinh Đẹp Trên Tàu Điện Và Bỏ Đi Không Để Lại Tên Tuổi. Nào ngờ, cả nước lại tôn vinh tôi như một người hùng

(Đang ra)

Sau Khi Bảo Vệ Cô Gái Xinh Đẹp Trên Tàu Điện Và Bỏ Đi Không Để Lại Tên Tuổi. Nào ngờ, cả nước lại tôn vinh tôi như một người hùng

水戸前 カルヤ

Một cuộc sống học đường đầy cam go bắt đầu – nơi mà Ryo phải bằng mọi giá giữ kín thân phận của mình.

47 403

Tập 01 - Chương 06

Lặp lại mỗi ngày.

Encrid tận dụng từng ngày một cách đáng giá. Không có ngày nào bị lãng phí vô ích.

"Mình là một kẻ đa năng."

Về kiếm thuật, cậu không phải thiên tài, cũng chẳng phải cao thủ. Cái gọi là “thiên phú dị bẩm” ư? Đừng mơ.

Đến lần thất bại thứ tám, Encrid mới nhận ra một điều.

"Mình đang cố ăn hết cả bữa ăn chỉ với một cái nĩa."

Thay vì mơ mộng làm thiên tài hay quái kiệt, tốt hơn hết là chia nhỏ công việc ra.

"Từng nửa bước một."

Không có chán nản. Mỗi ngày lặp lại, nhưng đi kèm với sự tiến bộ.

Giống như một loại thuốc gây nghiện vậy. Và Encrid, hơn ai hết, cực kỳ tận hưởng cảm giác này.

"Có quá nhiều điểm lợi."

Nhưng trên hết, điểm tuyệt vời nhất chính là—cậu có thể được trải nghiệm thực chiến vô hạn!

Một trải nghiệm sâu sắc – cái giá là mạng sống.

Encrid tận dụng triệt để điều đó. Mỗi ngày trước khi bước ra chiến trường, cậu đều sống một cách trọn vẹn.

Rèn luyện Trái tim quái thú.

Học lại kiếm thuật từ con số không.

Cùng với thời gian lặp đi lặp lại, cậu cũng dần ghi nhớ những gì xảy ra xung quanh. Ví dụ điển hình là mấy trò cờ bạc ở doanh trại bên cạnh vào bữa sáng.

"Cái quái gì vậy! Mày chơi gian đúng không?"

"Gian? Xí, chỉ là hên thôi!"

Một buổi sáng nhộn nhịp như thường lệ. Nhưng mà… không phải gian lận. Encrid đã thấy nó mấy lần rồi. Xúc xắc lúc nào cũng ra cùng một số. Cậu biết rõ điều đó.

Và cứ thế, cậu bước qua, lặp lại một ngày nữa.

Thực chiến liên tục làm thay đổi cách nghĩ của Encrid.

Hay đúng hơn, vì có quá nhiều thời gian để suy ngẫm, tầm nhìn của cậu mở rộng hơn.

"Không nhất thiết phải đỡ mũi tên chỉ để cứu Bell."

Đó là việc của một lính đánh thuê hạng nhất.

Encrid thản nhiên từ bỏ ý định làm màu. Và thế là cậu cứu được Bell.

Bốp!

Tất cả những gì cậu cần… chỉ là một cái khiên chắc hơn.

Mũi tên cắm thẳng vào chiếc khiên tròn. Dù là cung thủ cỡ nào đi nữa, cũng không thể bắn trúng đầu của một gã lính nấp sau khiên.

"…Ngươi chui từ đâu ra vậy?"

Bell thở dốc, trợn tròn mắt nhìn cậu.

"Này, ngươi tính lăn lóc dưới đất đến bao giờ nữa? Mau đứng dậy đi chứ?"

Encrid đưa tay lau mồ hôi trên trán, rồi thản nhiên đá vào mông Bell một cái.

Bị thúc đít đi tiếp, Bell lẳng lặng quay lại chiến trường.

"Liệu mai mình có còn thấy mặt thằng này nữa không nhỉ?"

Ai mà biết. Nhưng ít nhất, cậu đã đánh dấu nơi này làm điểm dừng đầu tiên.

Lục lọi chiến trường để tìm Bell là một trong những mục tiêu nhỏ của Encrid. Và hôm nay, lần thứ hai mươi lăm, cậu lại làm được.

"Ôi trời ạ. Thưa Đức mẹ tôn kính của tu viện. Nếu rảnh thì con sẽ cứu cả người nữa, thay vì mấy tên khốn bên đội khác."

Giữa chiến trường loạn lạc, giọng nói bâng quơ của Rem đột nhiên vang lên từ phía sau. Một cảnh tượng quá đỗi quen thuộc.

Mỗi lần Encrid cứu Bell, Rem đều thò mặt ra và xổ một tràng vớ vẩn. Điều đáng nói là—mỗi lần như vậy, nội dung lại khác nhau.

Và như thường lệ, Encrid cũng đáp trả không chút chần chừ.

"Mẹ", trong lời cậu ta nói, ám chỉ nữ tu trụ trì của tu viện.

"Mày đúng là ô nhục. Nhìn mày bẩn thỉu thấy gớm."

Tu viện không chấp nhận kẻ ngoại đạo. Một kẻ bị gọi là “ô nhục” đồng nghĩa với việc đã bị đuổi khỏi vòng tay của Mẹ, bị trục xuất khỏi tu viện.

Đây là kiểu đùa mà không phải ai cũng đủ trình để chơi với Rem.

"Cái thế giới dơ bẩn này lúc nào cũng phân biệt đối xử chỉ vì vẻ ngoài, phì!"

Như mọi khi, Rem chẳng thèm lép vế, phán một câu rồi lỉnh mất.

Quá rõ ràng. Không nói lời nào, hắn ta lại đang rình mò ai đó với ánh mắt của một con chim ưng săn mồi nữa rồi.

Dù đã trải qua vô số ngày lặp đi lặp lại như vậy, Encrid vẫn không thể hạ được quân địch chỉ bằng những cú đâm đơn thuần.

Cậu may mắn cản được vài đòn, nhưng ngay khoảnh khắc đó—

Một kẻ nào đó bất ngờ lao ra từ bên hông và đập vỡ sọ cậu bằng một cây búa tạ.

"Không có thời gian để lãng phí."

Tên vừa nện búa lạnh lùng thốt lên.

Encrid còn chẳng kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra. Một cơn choáng váng ập đến, tầm nhìn đảo lộn. Mặt đất như lao thẳng vào mắt cậu.

Cậu thậm chí không nhấc nổi đầu lên. Chỉ có cảm giác chất lỏng ấm nóng đang chảy ròng ròng trên mặt.

Khi chút ý thức cuối cùng quay trở lại, cậu nhận ra mình đang quỳ gối, thanh kiếm đã chẳng còn trong tay.

"Nhìn mày đau khổ quá, nhưng đây là lòng nhân từ ."

Và rồi—

Xoẹt!

Cơn đau xé toạc cổ họng.

Thanh kiếm cắm thẳng vào cổ cậu.

Từng đợt đau đớn dữ dội cuộn trào như thể có một thanh sắt nung đỏ đang xoáy vào yết hầu, thiêu đốt từng tế bào não.

Khi cái chết cận kề, Encrid chớp mắt.

Máu chảy vào mắt khiến thế giới trước mặt cậu nhuốm một màu đỏ thẫm.

Xa xa, qua kẽ hở của chiếc mũ giáp, cậu nhìn thấy đôi mắt đỏ rực của tên lính địch đang cầm kiếm.

Có thể mắt hắn vốn không đỏ. Nhưng trong khoảnh khắc đó, nó hiện lên như thế trong mắt Encrid.

Ánh mắt hắn chứa đầy sự thỏa mãn méo mó.

Sau khi đã chết quá nhiều lần, Encrid không còn thấy điều đó có gì đáng để bận tâm.

Có lẽ nhờ vào Trái tim quái thú đã được rèn luyện mà cậu có thể duy trì sự bình thản này.

"Thằng điên này."

Đây không phải là lòng thương hại.

Hắn không giết vì nghĩa vụ. Hắn giết vì thích cảm giác đó.

Từng nhát kiếm đâm vào cổ Encrid đều chậm rãi, từ tốn.

Tựa như hắn đang tận hưởng cái khoảnh khắc khi hơi thở cuối cùng của kẻ khác tan biến dọc theo lưỡi kiếm của mình.

Nhưng ngay cả khi đã nhận ra điều đó, Encrid vẫn giữ được sự điềm tĩnh.

Chết đi sống lại quá nhiều lần đã tạo nên một loại dũng khí tự nhiên trong cậu. Một điều không thể tránh khỏi.

Và rồi—

"Này, cậu đang vụng trộm với ai đấy à?"

Một giọng nói lạc quẻ vang lên.

Lần thứ sáu mươi sáu.

Rem lại xuất hiện.

Encrid nhíu mày.

"Cái quái gì nữa đây?"

"Trái tim quái thú, ngươi học từ ta mà. Nhưng làm sao có chuyện cậu tự luyện được đến mức này cơ chứ?"

Lưỡi rìu sắc bén lơ lửng ngay trước mắt cậu, chỉ còn cách tròng mắt vài phân.

Chỉ cần tiến gần thêm chút nữa, Encrid chắc chắn sẽ cảm nhận được cả dòng khí lưu lướt qua giác mạc của mình.

Nhờ khoảng cách ấy, cậu chỉ có thể thấy nửa khuôn mặt của Rem phía bên kia lưỡi rìu được mài sắc đến hoàn hảo.

Thế nhưng, ngay cả trong khoảnh khắc này, cậu vẫn không nao núng.

Đó là sức mạnh mà Trái tim quái thú mang lại.

Là dũng khí để chịu đựng, dù biết trước cơn đau đang chực chờ.

Encrid nhìn thẳng vào đôi mắt dò xét của Rem phía bên kia lưỡi rìu, thản nhiên nghĩ:

"Mấy chuyện như này cũng có thể xảy ra thôi."

Vì đã lặp lại ngày hôm nay quá nhiều lần, Trái tim quái thú của cậu đã được tôi luyện. Nên với tư cách người đã dạy cậu điều đó, Rem thấy khó tin cũng phải.

Giờ ngẫm lại, một phần cũng do Rem vốn là kiểu đồng đội chẳng bao giờ nương tay trong bất cứ tình huống nào.

Gã có thể văng ra mấy câu nói khó nghe, nhưng lại chẳng phải người thích lằng nhằng chuyện vặt.

Chỉ có điều, nếu là Trái tim quái thú thì lại khác.

Nhất là khi chính Rem đã dạy nó cho Encrid.

Dù vậy, cậu cũng chẳng buồn viện cớ.

Không cần thiết.

Dù có suy nghĩ cả ngày đi chăng nữa, cậu vẫn có thể sửa sai vào cái ngày mới bắt đầu lại.

Cạch.

Rem rút rìu về.

Tầm nhìn của Encrid trở nên thông suốt hơn.

Trên mặt Rem không hề có dấu vết tức giận.

Gã vung vẩy cây rìu to nặng như thể đó chỉ là một phần cơ thể mình.

Rồi một tay cầm cán rìu, một tay gãi đầu, gã hỏi:

"Ta không hiểu. Chẳng lẽ cậu học cái này từ ai khác ngoài ta à?"

Nhưng ngay khi thốt ra câu đó, vẻ mặt gã lại tự phủ nhận chính mình.

Encrid là trung đội trưởng. Nếu không có cậu, đám lính quái quỷ kia vốn chẳng bao giờ chịu nghe lời.

Từ khi học Trái tim quái thú từ Rem, cậu chưa từng rời khỏi đội này.

Nói cách khác, cậu không hề có cơ hội để học nó từ bất kỳ ai khác.

Rem là người đã theo dõi Encrid từ đầu đến cuối.

Cũng có thể cậu đã lén luyện tập trong lúc làm nhiệm vụ—nhưng chuyện đó cũng không hợp lý.

"Dùng kiếm thì chỉ cần chết một lần vào buổi chiều là có thể ngộ ra. Nhưng làm thế nào mà chỉ có trái tim lại cứng rắn hơn được?"

Rem lẩm bẩm.

Nhưng câu nói ấy… lại vô tình chạm đúng trọng tâm.

"Mình đã vượt qua lằn ranh sinh tử vô số lần rồi."

Encrid thầm nghĩ, chỉ đáp lại bằng một câu trả lời mơ hồ.

Cậu không còn gì để học thêm từ Rem về Trái tim quái thú nữa.

Không có lời giải thích nào có thể hoàn toàn thỏa mãn sự nghi ngờ của tên man di này.

"Mình không thể bảo với anh ta rằng mình học từ hắn mỗi ngày chỉ vì thời gian lặp lại, và kết quả là mình dần lĩnh hội mọi thứ trong lúc chết đi sống lại được."

Nhưng chí ít, cậu có thể lảng tránh đôi chút.

Rem không phải kiểu người quá câu nệ tiểu tiết.

Vậy nên, chẳng có lý do gì để tiếp tục cuộc đối thoại này.

"Cứ để đó đi. Đôi khi nữ thần may mắn cũng vô tình đánh rơi một đồng xu mà chẳng nhận ra mà."

Đó là câu cửa miệng của đám lính khi sống sót nhờ một sự trùng hợp bất ngờ.

Nhưng liệu câu nói đó có thể áp dụng khi lĩnh hội một kỹ thuật sao?

Nếu không, thì là gì đây?

Rem đã bỏ qua chuyện này.

"Nhờ có cậu mà ta thấy vui hơn trước nhiều. Kỹ năng cũng có chút tiến bộ. Rốt cuộc ngươi đang âm mưu quỷ kế gì vậy?"

"Một thứ đau đớn đến mức có thể giết chết người ta."

Encrid không hề nói dối.

"Phải rồi. Đàn ông thì nên có vài bí mật chứ. Đó mới là đàn ông. Anh cũng biết mà."

Rem chẳng buồn để tâm. Gã chỉ nói những gì mình muốn nói rồi lại nhấc rìu lên như trước.

"Một trận nữa chứ?"

Gã chiến binh với chiếc rìu nặng trịch lên tiếng.

Encrid lặng lẽ giương kiếm.

Nếu như cứu Bell là mục tiêu đầu tiên—

Thì mục tiêu thứ hai và cũng là cuối cùng chính là…

Hạ gục tên khốn biến thái, kẻ chỉ giỏi đâm chọc ấy.

Cậu đã sẵn sàng cho điều đó.

Hôm nay là lần thứ một trăm cậu đối đầu với Rem.

Một ngày oi bức.

Encrid siết chặt cơ bắp, kéo cánh tay về sau.

Cậu vươn chân trái, định dẫm lên chân của Rem.

Nhưng ngay lập tức, Rem phát hiện và rút chân về.

Thấy vậy, Encrid lập tức xoay eo, dùng chân trái làm trụ, thay vì giẫm lên chân Rem—

Cậu dồn toàn bộ sức lực vào cú vung kiếm mạnh mẽ!

Cú dẫm chân chỉ là đòn nghi binh.

Mục đích thật sự là buộc Rem phải lùi lại.

Cậu dồn sức vào cơ bắp và vung kiếm.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Encrid thấy cánh tay của Rem uốn cong như một chiếc roi.

Một cảnh tượng phi thực đến mức ngay cả chiếc rìu trong tay gã cũng như đang cong lại.

Ầm!

Chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt.

Lưỡi rìu bẻ cong rồi bắn thẳng lên như tia chớp.

Ngay khoảnh khắc đó, Encrid vung kiếm.

Nhưng—

Vù!

Thanh kiếm bị hất văng khỏi tay cậu.

Nó xoay vòng trong không trung, rồi rơi thẳng xuống mặt đất với một âm thanh chát chúa.

Lưỡi kiếm vô tình va vào một tảng đá găm trong đất, vang lên một tiếng keng! sắc lạnh.

Encrid nhìn thấy thanh kiếm lăn lóc trên nền đất.

"Phiền thật."

Đột nhiên, Rem tiến lại gần, nắm lấy cổ tay cậu.

Cả bàn tay cậu run lên vì dư chấn từ cú đánh.

Rem liếc nhìn bàn tay Encrid, rồi tặc lưỡi.

"Lẽ ra phải tóe chút máu rồi mới phải."

"Hả?"

"Điều chỉnh sức mạnh đi. Không phải cứ vung rìu loạn xạ là xong chuyện đâu."

"Cú đâm vừa rồi tạm được đấy, nhưng vẫn thiếu một chút. Ta không giỏi giải thích mấy thứ này, nhưng lẽ ra chuôi kiếm của cậu phải nứt ra ngay lúc đó rồi. Cậu không thể cứ buông kiếm chỉ vì mình bị đánh bại được."

Encrid nâng tay phải lên, nhớ lại những lời dạy vô số lần từ sư phụ kiếm thuật.

Giữa những ngày lặp đi lặp lại, bắt đầu lại từ đầu mỗi lần thật sự là một điều mệt mỏi.

Nhưng Encrid đã học được cách thay đổi điểm khởi đầu từng chút một.

Từ khi còn nhỏ, trí nhớ của cậu đã phi thường.

Dù vậy, trí nhớ ấy chưa từng giúp ích gì cho kiếm thuật của cậu.

Nhưng giờ thì khác.

Đặc biệt là khi nhớ lại những gì mình đã học từ các bậc thầy.

Cậu hít sâu, rồi nhắc lại những gì đã được dạy.

"Nói vớ vẩn gì thế? Nếu cần thiết thì cứ ném thẳng thanh kiếm vào mặt kẻ địch đi."

Rem bật cười.

"Tốt, vậy làm đơn giản hơn nhé. Ban nãy cú đâm của ngươi nhắm vào đâu?"

Rem khịt mũi, vẻ mặt đầy châm chọc.

Encrid không trả lời ngay.

Bởi vì cú đâm đó... là một bí kỹ.

Một kỹ thuật mà cậu đã đánh cắp từ kẻ địch, khi đâm xuyên cổ họng chúng hơn cả trăm lần.

Từ tư thế tổng thể, vị trí đặt chân, trọng lượng của thanh kiếm, chuyển động cơ bắp, hướng ngón chân, cho đến cả cách cầm chuôi kiếm—

Cậu đã sao chép tất cả.

Rem hạ rìu xuống, dùng đầu rìu vẽ một vòng tròn lớn trên nền đất.

Vòng tròn có kích thước gần bằng một cái đầu người.

"Giả sử đây là đích đến."

Gã xoay cây rìu quanh vòng tròn, rồi vạch một đường sắc bén lên trên.

"Nhưng trên thực tế, chúng ta lại đi đến đây."

Lúc đầu, Encrid không hiểu ngay điều đó có nghĩa là gì.

Nhưng có lẽ, khoảng thời gian cậu học từ các sư phụ kiếm thuật không hề vô ích.

Dù cách giải thích có phần mơ hồ, cậu vẫn lĩnh hội nó ngay lập tức, như một trái cây chín mọng bất ngờ rơi vào lòng bàn tay.

'Mục tiêu.'

Bản chất thật sự của cú đâm mà cậu vừa tung ra là gì?

Cậu có muốn được khen vì đã làm tốt không?

Hay vì cậu đã sao chép hoàn hảo, nên cậu muốn được công nhận là mình cũng có tài năng?

Điều đó có ý nghĩa gì?

Kiếm được dùng để làm gì?

Để cắt và đâm, một vũ khí giết người.

Trong đó, đâm là một kỹ thuật cốt lõi trong kiếm thuật, nhắm đến một điểm duy nhất.

Nó đặc biệt phổ biến trong các chiêu tam liên kiếm.

Cậu từng nghe nói có những hiệp sĩ sử dụng kiếm mỏng để tấn công vào những khe hở của áo giáp.

"Ta thật sự không thể giải thích rõ hơn đâu."

Rem lắc đầu, giọng có chút bực bội.

"Lúc nãy ta cứ tưởng cậu sẽ tự động né hoặc chặn lại nên ta mới để mất kiếm một cách ngu ngốc."

"Nhưng cú đâm đó lẽ ra phải dứt khoát hơn."

"Cậu phải thể hiện rõ ràng rằng: ‘Tao sẽ đâm mày, và mày không né được đâu.’"

Rem nói, có vẻ như vẫn đang suy nghĩ xem mình đã giải thích ổn chưa.

Với bản tính tùy tiện của gã, cách giảng giải cũng có phần lộn xộn.

Nhưng nếu đối phương có thể hiểu được đại ý, thì dù là một con chó sủa bên nhà hàng xóm cũng có thể trở thành một người thầy giỏi.

Vì vậy, đối với Encrid, đây chính là một lời giải thích tuyệt vời.

"Tôi đã không có đủ tự tin vào thanh kiếm của mình."

Đó là điều Encrid nhận ra.

Cú đâm trước đó chẳng khác gì một tên lính đánh thuê hạng ba.

Vào ngày thứ một trăm lẻ một, cậu mới nhận ra điều đó.

Từ ngày thứ một trăm hai mươi, cậu bắt đầu dồn toàn lực vào từng nhát đâm.

Vào ngày thứ một trăm hai mươi tư—

Rìu của Rem, nhanh như tia chớp, đã xé nát chuôi kiếm của cậu.

Không chỉ đơn thuần là xé rách—mà nó nổ tung.

Máu chảy ròng ròng từ bàn tay cậu.

Nhưng thay vì kêu lên đau đớn, Encrid... bật cười.

Một tràng cười dứt khoát và sảng khoái, như thể cậu vừa tìm ra điều gì đó.

Rem cau mày, nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu.

"Cậu điên thật rồi à? Một thằng đồng đội mất trí là thứ đáng sợ nhất trên chiến trường đấy. Không, rốt cuộc thì cậu cười cái gì hả?"

Gã ta có vẻ hiếm khi bối rối, nhưng lúc này thì rõ ràng là có.

Dù vậy, Encrid không thể dừng lại.

Cậu cười lớn hơn, đến mức lồng ngực cũng rung lên theo.

"Mẹ kiếp, thôi ngay đi! Cậu trông chẳng khác nào một thằng điên chính hiệu đâu."

Rem gầm lên, chứng kiến cảnh tượng điên rồ của ngày thứ một trăm hai mươi tư của “hôm nay”.