Vĩnh thoái hiệp sĩ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng Sinh Rồi Mới Phát Hiện Mình Có Thanh Mai

(Đang ra)

Trùng Sinh Rồi Mới Phát Hiện Mình Có Thanh Mai

Tào Man Quân | 曹瞒君

"Mai Phương, ba đứa mình, phải mãi mãi, mãi mãi luôn là bạn tốt nhé?""Ngoéo tay, treo móc, trăm năm không đổi!"

214 1070

Trở thành ma nữ trong thế giới tràn ngập quái đàm

(Đang ra)

Trở thành ma nữ trong thế giới tràn ngập quái đàm

Cật Thổ Đích Thư Ngữ | 吃土的书语

Day 101: Chả phải sợ gì sất! Mặc váy phù thủy vô là tui cũng thành ma quỷ luôn rồi nè!

13 93

Nữ Thần Phi Nguyệt Irina

(Đang ra)

Nữ Thần Phi Nguyệt Irina

Hoa Nhạ Trần

Những quan trị an tại vương đô mỗi ngày thấy một thiếu nữ nối tiếp một thiếu nữ nức nở tới để báo án, nhiều tới mức họ sắp phát điên mất rồi.

28 359

Cơ thể nhân vật chính đã bị chiếm hữu bởi ác nữ

(Đang ra)

Cơ thể nhân vật chính đã bị chiếm hữu bởi ác nữ

우리게임은망했어

Tớ là nhân vật chính.Trả lại cơ thể cho tớ...!Tớ là nhân vật chính mà...!

31 100

Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

(Đang ra)

Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

Phấn Đấu Lão Cửu

Đây là tương lai của một cặp thanh mai trúc mã sau rất nhiều khó khăn gian khổ ...

145 488

Sau Khi Bảo Vệ Cô Gái Xinh Đẹp Trên Tàu Điện Và Bỏ Đi Không Để Lại Tên Tuổi. Nào ngờ, cả nước lại tôn vinh tôi như một người hùng

(Đang ra)

Sau Khi Bảo Vệ Cô Gái Xinh Đẹp Trên Tàu Điện Và Bỏ Đi Không Để Lại Tên Tuổi. Nào ngờ, cả nước lại tôn vinh tôi như một người hùng

水戸前 カルヤ

Một cuộc sống học đường đầy cam go bắt đầu – nơi mà Ryo phải bằng mọi giá giữ kín thân phận của mình.

47 403

Tập 01 - Chương 09

Đây không phải chỗ để bàn luận chiến thuật cao siêu, mà chỉ là nơi ban hành lệnh chuẩn bị chiến đấu.

Chỉ cần ra lệnh sẵn sàng là đủ.

Nghe thấy khẩu lệnh, Encrid lập tức hướng về phía doanh trại phía sau.

Lúc này chắc tên thợ may đã giả vờ bệnh để cử người khác đi tập hợp thay mình chắc cũng đã hoàn thành xong đồ đặt làm rồi.

"Mày không đưa tao chỉ khâu."

Ái chà, đúng vậy thật.

Những miếng bảo hộ tay, đầu gối, và khuỷu tay bằng da dày dặn đã được hoàn thành một cách chỉnh chu chào đón Encrid.

"Chỉ khâu á?"

Giả vờ ngây ngô, tên Đội trưởng mê rượu hừ mũi.

"Mày trông đợi tao làm thế nào khi chỉ đưa có mỗi đống da?"

Còn thế nào nữa?

'Mày sẽ tháo sợi từ chăn, xoắn lại, rồi tự chế chỉ thôi chứ gì.'

Không phải lần đầu mà.

Dù chẳng đưa sợi chỉ nào, nhưng gã nhận được "món quà giãy giụa" kia vẫn tự xoay xở ngon lành.

"Quên mất."

"Mày có vẻ không quên tí nào."

Dù đang đau đầu vì say nhưng mà tên này vẫn khá tinh tường.

"Không, thực sự quên mà."

"Hừm."

Gã có vẻ không tin, nhưng quan trọng gì đâu?

Encrid thu dọn những miếng bảo hộ lại.

Đường khâu rất tỉ mỉ. Mặc dù hắn từng tự làm trước đây nhưng tay nghề của tên này thực sự tốt hơn hẳn.

Cậu hài lòng.

"Cảm giác như bị lừa vậy."

"Tốt lắm."

Vỗ nhẹ vai gã một cái, Encrid quay về doanh trại.

Vừa về đến nơi, hắn chỉ thông báo đơn giản rằng chiều nay sẽ có trận chiến, rồi ngồi xuống chỗ mình và nhanh chóng bắt tay vào làm việc.

Srrrng.

Encrid rút kiếm, đeo găng tay da hươu vào cả hai tay rồi cắt qua cắt lại lớp da.

Sau khi cắt da gần đến một nửa, hắn trải nó ra rồi bắt đầu chế tác vỏ dao phóng.

Cuối cùng, hắn xẻ phần cuối miếng da thành nhiều sợi dài, dùng kiếm cắt tỉa gọn ghẽ, thắt lại thành nút, rồi đeo nó như một chiếc thắt lưng.

Đây không phải lần đầu hắn làm việc này.

Lặp lại hàng chục lần, Encrid đã quá quen tay.

Bàn tay hắn di chuyển không chút do dự.

Thấy vậy, Rem thò đầu qua vai cậu hỏi:

"Cậu đang làm gì thế? Có dao nhỏ rồi mà sao vẫn dùng cái đó?"

"Chỉ kiểm tra xem lưỡi có sắc không thôi."

"Tay nghề cũng được đấy nhỉ. Kiếm thuật của cậu chắc cũng phải đỉnh lắm nhỉ."

Gã này lúc nào cũng thích chọc ngoáy người khác bằng lời nói.

Nhưng câu này chẳng mang ý xấu.

Ngay cả khi kỹ năng không tiến bộ, vẫn có người nói với hắn những điều nhẹ nhàng như vậy.

Encrid lờ đi.

"Khó khăn lắm tôi mới kiếm được nó cho anh thế mà cậu xé toạc ra chỉ để làm vỏ dao à?"

Krais thò đầu qua bên vai còn lại.

'Sao hai tên này cứ thích bám theo mình vậy?'

Chắc não có vấn đề nên coi hắn là mẹ ruột thật cũng nên.

'Nghe cũng kinh đấy.'

"Dùng hết rồi."

"Không biết cậu nghĩ gì luôn. Có ăn phải thứ gì hỏng không đấy?"

"Nghĩ lại thì, hôm nay cậu cứ chạy lung tung suốt. Có chuyện gì vậy?"

"Không có gì cả."

Hắn đáp hờ hững.

Sau khi lau lưỡi dao một lần nữa, Encrid ngồi xuống, nhắm mắt lại.

Cậu hồi tưởng về vô số chiến trường đã trải qua.

Những cảnh tượng lướt qua như một bức tranh toàn cảnh.

Đó là chiến trường hắn đã đối mặt tròn một trăm hai mươi lăm lần.

Encrid nhẩm lại tất cả trong đầu.

Chuẩn bị không phải để nâng cao kiếm thuật.

Mà để sinh tồn.

'Chiến trường không phải nơi để rèn luyện kiếm thuật.'

Dù kiếm thuật chưa hoàn mỹ, nhưng kinh nghiệm sống sót lâu năm là thứ không thể phủ nhận.

Liệu thanh kiếm có thực sự là thứ giúp hắn sống sót suốt thời gian đó?

Không.

Tình huống, may mắn, chuẩn bị, sự bình tĩnh.

Hắn đã kết hợp tất cả những thứ đó để tồn tại.

Vậy nên, 'hôm nay' cũng vậy.

'Giống như mọi lần.'

Cậu sẽ làm mọi thứ để sống sót.

Hôm nay, Encrid quyết định đào ngũ.

* * *

"Xông lên!"

Tiếng hô vang vọng của đồng đội.

Encrid nhanh chóng bị cuốn vào trung tâm chiến trường.

Hắn không hoảng loạn.

Cũng không lao đi trong cơn kích động.

Chỉ ngẩng đầu, quan sát chiến trường bằng đôi mắt tỉnh táo, điều chỉnh hơi thở qua miệng.

Hoo.

Hơi thở ngắn nhưng điềm tĩnh.

Hắn thấy kẻ địch.

Thấy đồng đội.

Kẻ địch đang ào đến.

Đồng đội đang lùi lại.

Srrrng.

Hắn rút kiếm.

Và ngay lúc đó—

Một lưỡi thép bay tới.

Encrid nâng tấm khiên trên tay trái, gạt đi mũi giáo nhắm vào mình.

Thud!

Chuyện này đã lặp lại hàng trăm lần, không có chỗ cho sai lầm.

Gạt lưỡi giáo sang một bên, hắn tiến lên một bước.

"Hiyah!"

Hắn dùng chân phải móc vào gót chân kẻ địch trước mặt đồng thời khuỵu gối, chuẩn bị tiếp đất.

Tất cả chỉ diễn ra trong một hơi thở.

Cứ như thể cả hai đã tập luyện với nhau từ trước, đối phương mất thăng bằng và ngã ngửa ra sau.

Thud!

Tên lính ngã đập đầu xuống đất, chớp mắt đầy bàng hoàng.

Có lẽ hắn ta còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Rõ ràng vừa đâm giáo ra và định rút về vậy mà chỉ trong chớp mắt đã bị quật ngã với một tiếng bịch nặng nề.

Chẳng cần nghĩ ngợi, Encrid lướt qua hắn, vung chân sút thẳng vào cằm.

Snap!

Một âm thanh khô khốc vang lên, kèm theo mảnh răng vỡ và máu đỏ tươi trào ra khỏi miệng đối thủ.

Ngất lịm.

Cậu thậm chí không cần ra tay kết liễu.

Tiếp tục tiến lên, Encrid nhấc cánh tay trái lên.

Thud—! Crack!

Một cây chùy sắt vung xuống, va mạnh vào khiên, sượt qua khuỷu tay hắn.

Crunch!

Là một cây chùy đính đầy gai.

Nhưng không hề để lại thương tích.

Tấm giáp da bọc khuỷu tay đã hoàn thành tốt nhiệm vụ của nó.

"Khốn kiếp!"

Kẻ địch nghiến răng.

Dưới chiếc mũ sắt che nửa khuôn mặt, quai hàm hắn ta căng chặt vì tức giận.

Gã này không phải một tay lính quèn.

Sẽ không thể dễ dàng hạ gục được.

Từ đầu trận chiến tới giờ, hắn ta đã nhắm vào cánh tay trái của Encrid nhiều lần.

Siết chặt chuôi kiếm, Encrid bước lên bằng chân trái.

Là thế kiếm của Valen, kiếm pháp của lính đánh thuê.

Hắn nhìn thẳng vào mắt kẻ địch.

Một khi đã rút kiếm ra, cuộc chiến này là không thể tránh khỏi.

Cả hai đều hiểu rõ tình thế này.

Ánh mắt giao nhau, một thỏa thuận ngầm đã được xác lập.

Kiếm đấu với chùy—trận chiến sắp sửa bắt đầu.

Ánh mắt kẻ địch dán chặt vào tay phải của Encrid.

Srrrng.

Thế nhưng, trước khi lưỡi kiếm hoàn toàn rời khỏi vỏ, tay trái của Encrid đã hành động trước.

Một con dao găm vốn giấu bên hông xé gió lao đi.

"?!?"

Kẻ cầm chùy giật mình giơ tay lên đỡ theo phản xạ.

Phập!

Lưỡi dao ghim chặt vào cánh tay hắn.

Dù có mặc gambeson (áo giáp vải độn) nhưng phần tay không thể độn quá dày bởi vì nếu không sẽ ảnh hưởng đến sự linh hoạt.

Vậy nên nhát ném này chắc chắn đã xuyên qua da thịt.

"Thằng hènnn!"

Kẻ địch nghiến răng, quát lớn.

Hèn hạ? Danh dự?

Những thứ đó không tồn tại trên chiến trường.

Không đáp lại, Encrid nhẹ nhàng tra kiếm lại vào vỏ.

Đây chính là kiếm thuật lính đánh thuê Valen—một lối đánh đặc trưng với chiêu giả vờ rút kiếm nhưng thực chất là ném dao hoặc đá để đánh lừa đối thủ.

"Con mẹ nó!"

Tên cầm chùy giận dữ đến mức gân xanh nổi đầy trên trán.

Nhưng điều đó chỉ khiến chất độc lan nhanh hơn.

Hắn vốn đang lao tới bỗng khựng lại.

Chỉ vài giây sau—

ẦM!

Hắn ngã sấp mặt xuống đất.

Độc gây tê liệt đã hoàn toàn phát tác.

Tiếng thở khò khè vang lên.

Encrid lặng lẽ lướt qua, chẳng thèm để tâm làm gì.

Thằng tiếp theo?

Nhận ngay một cú đá thẳng vào hạ bộ rồi bị xô sang một bên.

Thằng tiếp theo?

Bị đẩy nhẹ từ phía sau khi Encrid bước qua.

Ngay lập tức, búa chiến của đồng đội nện thẳng xuống đầu hắn.

BỐP!

Dù có đội mũ giáp, một cú vung búa đủ mạnh cũng có thể nghiền nát hộp sọ, huống hồ trên đầu hắn chỉ là một chiếc mũ da rẻ tiền.

Không một ai có thể gọi những gì Encrid làm là "chiến công lẫy lừng".

Cậu chỉ đơn giản hành động một cách hiệu quả nhất có thể.

Nhưng chính những động tác nhỏ nhặt ấy lại góp phần mang đến những chiến thắng cục bộ cho đồng đội.

"Lạy chúa, anh cứu tôi một mạng rồi..."

Một người lính lạ mặt thở phào.

Encrid khẽ gật đầu rồi tiếp tục bước đi.

Chuyện này chẳng đáng để bận tâm.

"Đại ân nhân của tôi!"

"Đội trưởng đấy hả?! May mắn hay thực lực đây?! Dù sao đi nữa thì tối nay tôi mời một chầu!"

"Khốn kiếp, suýt nữa thì toi đời!"

Những câu nói tương tự xuất hiện ngày càng nhiều.

So với trước khi chết lần đầu tiên, hắn đã trưởng thành đến mức không thể so sánh được nữa.

Và ở trung tâm của tất cả—

Là Trái Tim Quái Thú.

"Bình tĩnh."

Và một lần nữa, bình tĩnh.

Trái Tim Quái Thú không bao giờ đập một cách mù quáng.

Chính vì ẩn chứa sự hoang dã, nó có thể nhìn mọi thứ một cách điềm tĩnh.

Ở giữa chiến trường, cảm nhận nhịp đập ấy, Encrid tiếp tục bước đi.

Một chiến trường hắn đã trải qua hàng chục lần.

Điều đó không có nghĩa là hắn không căng thẳng.

"Càng quen thuộc, càng dễ bị bất ngờ bởi những biến số."

Chỉ vì hôm nay lặp lại, không có nghĩa là mọi người hắn gặp đều làm những điều giống nhau.

Cách hắn phản ứng cũng thay đổi hành động của đối phương.

Vậy nên cậu đi chậm rãi, ưu tiên quan sát tình hình xung quanh.

"Ngay chỗ này."

Swoosh!

Một lưỡi dao găm xẹt qua từ bên dưới.

Một đòn âm hiểm nhắm vào chân hắn từ kẻ đang ngã xuống giữa trận chiến.

"Tao từng dính đòn này rồi."

Trước đây cậu đã thử né.

Nhưng rồi cậu tìm ra một cách dễ dàng hơn.

Giống như chặn một mũi tên.

Nếu né không được thì cứ chặn nó lại là được.

Thụp.

Lưỡi dao găm cắm vào giáp chân da nhưng không thể cứa qua xương cẳng chân Encrid.

Dĩ nhiên là không thể.

"Hả?"

Một từ ngu ngốc bật ra từ miệng kẻ địch.

Đó cũng là lời cuối cùng của hắn.

Encrid vung mép khiên sắt, nện thẳng vào lưng kẻ đang ngã.

BỘP!

"Guh!"

Một tiếng rên đau đớn khe khẽ vang lên.

Thay vào đó, tiếng gầm vang của chiến trường nhấn chìm tất cả.

"URAAAAAH!"

Những nỗ lực dũng cảm của Encrid không thể xoay chuyển cục diện trận chiến.

Nhưng ít nhất, những đồng đội quanh hắn cảm thấy an toàn hơn một chút.

"Ta không thể cứu tất cả."

Chiến trường—nơi số người chết có thể lên đến hàng chục, thậm chí hàng trăm.

Cố gắng cứu tất cả trong một nơi như thế...

Là hành động ngu xuẩn nhất.

"Hộc... Bơi vào đây lũ cớm! Mình tao chấp hết!"

Một tiếng thét vang đến từ một người lính giáo thuộc đội khác.

Encrid không cần quay đầu cũng biết đó là ai.

Trên con đường cậu đi đã hạ hơn năm tên địch.

Còn gã kia?

Một kẻ luôn gào thét hăng hái nhưng đã chết hàng chục lần trong những lần lặp trước.

Nếu Encrid không ra tay hôm nay gã cũng sẽ chết.

Bị cắt vào ống chân, lăn lộn trong đau đớn rồi chết đi như chuyện hằng ngày.

Encrid thẳng lưng, hít một hơi thật sâu.

Rồi thở ra.

"Đây là bước đầu tiên."

Một trận chiến đã lặp đi lặp lại hàng chục lần.

Encrid đã tự đặt ra tiêu chuẩn của chính mình.

Mục tiêu đầu tiên: Hòa vào tiền tuyến mà không bị thương.

"Không được để bị thương."

Một lúc trước, hắn đã hoàn thành mục tiêu đầu tiên.

Mục tiêu thứ hai...

"Tìm những gương mặt quen thuộc giữa cơn hỗn loạn."

Dĩ nhiên, cậu vẫn phải tránh thương tích ngay cả trong sự hỗn loạn này.

Chỉ có như vậy thì cậu mới có thể đối mặt một cách đúng đắn với những kẻ xoáy lưỡi dao vào giữa trận chiến.

Sau khi đã lăn lộn hơn trăm lần trên chiến trường, chỉ còn một suy nghĩ duy nhất.

“Mình muốn chiến đấu trong trạng thái tốt nhất."

Toàn bộ những nỗ lực, bài học, và rèn luyện hôm nay có đem lại kết quả không?

Cậu có thể đánh bại những kẻ điên loạn giả nhân từ đó không?

Cậu có thể sống sót qua hôm nay không?

Nhịp tim đập nhanh hơn.

Không phải do lòng dũng cảm của Trái Tim Quái Thú, mà là một thứ khác.

" ‘Hôm nay’, ta nhất định phải vượt qua."

Với mục tiêu rõ ràng và quyết tâm chắc chắn,

Nhịp tim của Encrid đập mạnh hơn.

Hắn tiếp tục tiến bước trên chiến trường, lúc đi, lúc chạy.

"Uwaaa!"

"Khốn kiếp, tha cho tao!"

"YEEEARGH!"

"Lũ khốn nạn!"

Giữa bản giao hưởng của tiếng chửi rủa và tiếng hét,

Encrid nhanh chóng đảo mắt quan sát bốn phương.

"Tên đang cúi người và dè chừng."

Chính là kẻ ta đang tìm.

Không khó để nhận ra.

Một bóng người lén lút luồn qua hàng ngũ kẻ địch.

"Trước tiên."

Trước khi đối mặt với bọn đâm lén, cậu còn một việc cần giải quyết.

"Gã dùng chùy chuyên đánh lén từ phía sau."

Một tên đã tự kiếm được danh xưng cho riêng mình.

Nếu để hắn sống, hắn sẽ lặp lại việc đâm sau lưng Encrid trong trận chiến.

Nếu đó là số phận, vậy thì cứ để vậy sao?

Dĩ nhiên là không.

Encrid không tin vào số phận.

"Mọi thứ đã được định đoạt từ lúc sinh ra ư? Xàm cứt."

Nếu thanh kiếm gãy, thì cầm lấy mảnh vỡ mà chém.

Nếu không có vũ khí, thì dùng nắm đấm.

Nếu không còn răng, thì dùng lợi mà cắn.

Nếu tài năng không đủ,

"Dù có là thế nào, tao vẫn sẽ trèo lên."

Hiệp sĩ thật sự là gì?

Điều gì mới thực sự có thể xoay chuyển chiến trường?

Những hy vọng xa vời chỉ là hoang tưởng.

Nhưng nếu có thể chạm tay tới, nó sẽ trở thành giấc mơ.

Encrid chưa bao giờ từ bỏ giấc mơ của mình.

"Huff."

Hắn thở ra một hơi dài.

Tock.

Hắn rút dao găm, kéo cánh tay ra sau, dồn lực.

Giữa chiến trường mịt mù,

Cậu cảm nhận trọng lượng con dao nơi đầu ngón tay, mắt khóa chặt mục tiêu, vẽ một đường thẳng tưởng tượng trong đầu.

Đây là kỹ thuật ném dao được một gã vô địch cuộc thi ném dao trong quán rượu chỉ dạy.

Hắn đã luyện tập hàng chục lần, hôm nay tiếp tục lặp lại.

Nhấc nhẹ chân trái,

Hạ xuống,

Xoay eo,

Vươn tay phải về phía trước.

Cuối cùng là tập trung toàn bộ cảm giác vào đầu ngón tay, cổ tay giật mạnh.

Swish!

Con dao bay đi theo đường thẳng mà Encrid đã hình dung.

"Ugh!"

Lưỡi dao ghim vào vai tên cầm chùy.

Giáp của hắn không đủ dày nên không khó để xuyên qua.

"Thằng Chó!."

Hắn chửi rủa, đảo mắt tìm kiếm xung quanh.

Không cần phải nhìn vào mắt hắn.

Không có tu sĩ hay dược sư thì tốt nhất cứ nằm xuống mà tận hưởng cơn tê liệt đi.

Ngay sau đó, hắn ngã gục.

Encrid bình thản tìm kiếm mục tiêu thứ hai.

Lần này là một tên ném rìu cừ khôi.

Tên này quăng rìu liên tục, gây ra không ít hỗn loạn.

Phải xử lý trước, nếu không hắn sẽ xen vào trận đấu tay đôi này.

"Lạy chúa!"

Một tiếng gào vang lên từ đồng minh trung thành.

Khắp nơi vang lên tiếng chửi rủa và tiếng hét quyết tâm.

Encrid đảo mắt, tìm kiếm mục tiêu.

Cậu dùng khiên đỡ những đòn tấn công lặt vặt, lợi dụng sơ hở của đối phương mà tiến lên.

Rầm!

Chỉ với một cú đánh mạnh vào đầu bằng mép khiên.

Một kẻ vừa siết chặt dây nón bảo hộ đã gục xuống.

Chỉ vậy thôi, những đồng đội xung quanh cũng đã cảm thấy dễ thở hơn.

'Còn ba con dao ném.'

Vẫn chưa thấy bóng dáng tên ném rìu.

'Mỗi lần là hắn lại đổi vị trí.'

Nhưng khu vực này vẫn là chính xác nhất.

'Trước hết thì phải cứu Bell đã.'

Đã đến lúc giải cứu một tên đồng đội sắp bị xuyên thủng bởi ánh nhìn của loài muỗi rồi.

"Di chuyển sang phải từ đây."

Vừa bước đi, Encrid vừa để mắt quan sát đồng đội.

Tiện thể, hắn cũng chắn vài nhát chém của kẻ địch đang lao tới.

Cảm thấy tấm khiên trong tay đã rệu rã, hắn thở dài rồi ném nó sang một bên.

Lần nào cũng vậy.

Dù đã lặp lại chuyện này cả trăm lần, cái khiên vẫn luôn vỡ theo cùng một kiểu.

‘Chắc là tầm khu vực này.’

Chiến trường trước mắt—một nơi đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.

Dù điều kiện mỗi lần có thay đổi, nhưng cũng không đến mức xa lạ hoàn toàn.

Chiếc khiên lăn lóc trên mặt đất.

Encrid dậm chân lên mép khiên.

Cạch!

Bị cản lại bởi một tảng đá, cả tấm khiên bật lên không trung.

Không mất đến một giây suy nghĩ, hắn vươn tay chụp lấy bằng một động tác gọn gàng.

"...Động tác đẹp đấy."

Một đồng đội tình cờ chứng kiến lên tiếng bình luận.

"Địch phía sau."

Tên này hôm nay đã bị phân tâm vài lần rồi.

Nếu không có ai nhắc, kiểu gì cũng dính một nhát chí mạng vào lưng.

Ngay khi nhận ra nguy hiểm, hắn lập tức quay người lại.

Trước mắt hắn là một kẻ cầm thương.

"Thằng chuột cống khốn kiếp này!"

Không thừa một giây do dự, cả hai lao vào giao tranh.

Và rồi, đồng đội của Encrid giành chiến thắng.

Một trận đấu mà hắn đã chứng kiến ít nhất hai mươi lần.

Vậy nên cũng chẳng cần phải đứng xem.

Một chiến trường vừa quen thuộc, vừa xa lạ.

Encrid chia khu vực trong đầu, vẽ ra một bản đồ tưởng tượng.

"Đi cứu Bell trước đã."

Hắn bước đi.

"Oof!"

Bell vấp ngã.

Thump.

Một tấm khiên bay tới, chắn ngay một mũi tên vừa bắn xuống.

"Ugh, cái quái gì vậy? Mình còn sống à?"

"Đừng có nằm đấy nữa. Bò lùi lại đi. Mũi tên còn đang bay kìa."

Bell không nói thêm gì, ngoan ngoãn bò lùi ra sau.

Trong những ngày lặp lại này, số lần Bell bị dính mũi tên thứ hai vào đầu đã lên đến sáu mươi lần.

Vậy nên, rút lui vẫn là lựa chọn khôn ngoan hơn cả.

"...Khoan đã? Cậu bí mật hẹn hò với nữ thần may mắn hả?"

Người vừa lên tiếng là Rem.

Một tên man di.

Nếu có một con chiên ngoan đạo nào đó của nữ thần nghe thấy thể nào cũng làm ầm lên cho xem.

"Không bị thương chút nào luôn?"

Chạm trán với kẻ địch mạnh nhất trong tình trạng sung mãn.

Đó chính là mục tiêu của Encrid trong ngày hôm nay.

"Anh có việc gì ở đó à?"

"Ừ. Mà sao hôm nay trông cậu lạ thế?"

"Mỗi ngày lặp lại thì tôi đều là một con người khác mà. Mỗi ngày là một ngày trưởng thành."

"...Có khi cậu nên đi khám bệnh đấy, tiểu đội trưởng"

Và với câu nói đó, Rem rời đi.

‘Mình xui lắm à?’

Có thể lắm.

Nhưng dù là gì đi nữa, sự thật vẫn vậy.

Ngay lúc đó, Encrid phát hiện ra tên địch chuyên ném rìu.

Một gã địch với vũ khí vắt lỏng lẻo bên hông.

Chờ đã.

Encrid rút ra con dao tẩm độc.