Cái cớ 'tôi không muốn chết thêm nữa' chỉ là bề ngoài.
Encrid cảm thấy một nỗi sợ khác khi lặp lại 'hôm nay'.
Có lẽ ta đang dừng lại ở đây vì sợ rằng nếu bỏ lỡ hôm nay, ta sẽ không bao giờ có cơ hội này nữa, một khát khao muốn dừng lại.
Khát khao đó chính là nỗi sợ đối với Encrid.
'Đây có phải điều mình muốn không?'
Dừng lại hôm nay nghĩa là bỏ phí cả cuộc đời.
Một cuộc đời không thể tiến về phía trước.
Hướng tới ngày mai là bản năng tự nhiên của con người.
Hơn nữa, Encrid dù có là một kẻ thiếu tài năng đến đâu, hắn vẫn luôn hướng về tương lai.
Cũng có những lý do hợp lý và chính đáng.
'Mình đã học hết những gì có thể học rồi.'
Ở đây chẳng còn gì đáng để rèn luyện thêm nữa.
Vậy đã đến lúc bước tới ngày mai.
'Vậy nếu mình sống sót thì sao…điều gì sẽ xảy ra?'
Ngày hôm nay sẽ kết thúc chứ?
Tôi đã nghiền ngẫm vấn đề này vô số lần.
Nhưng câu trả lời luôn là—”không biết”.
Tôi không biết liệu sau khi sống sót thì mọi chuyện sẽ thế nào.
'Nhưng nếu có thể tiến lên.'
Vậy thì hãy tiến lên.
Chẳng phải mình đã sống như thế suốt cả đời sao?
Trên hết, Encrid cần một sự chắc chắn.
Liệu mình có thực sự nhìn thấy ngày mai bằng cách lặp lại hôm nay không?
Không biết.
Vì thế mình mới thách thức nó.
Tư duy của một kẻ thách thức là cuộc sống hằng ngày của ta.
Hôm nay sẽ là một ngày dài.
Ta phải sử dụng tất cả những gì đã tích lũy đến giờ.
"Anh làm kiểu quái gì mà được vậy ?"
"May mắn thôi."
"Định skip với cái lí do là may mắn à?"
Bước ra khỏi lều, Krais hỏi với đôi mắt mở to hơn bình thường.
Gã nhà cái đã lắc xúc xắc thì câm nín.
Nhưng hắn không làm ầm lên vì chính tay hắn là người lắc.
Nhờ thế mà Encrid có thể ung dung đứng dậy rời đi.
Cậu chẳng có chút áy náy nào.
Vì cậu đâu có gian lận.
Chẳng khác gì một kẻ bói toán nghiệp dư, Encrid chỉ đơn giản biết trước số mà xúc xắc sẽ hiện lên.
"Lần sau xuống phố ta nợ cậu một chầu đấy."
Một gã lính hưởng ké nhờ phần của Encrid vỗ vai hắn rồi rời đi.
"Là ăn may thật đấy. Tôi chẳng giỏi đánh bạc đâu."
Encrid nói, tiếp tục bước. Krais vẫn theo sát.
"Nếu thế mà còn không giỏi thì chắc mấy kẻ giỏi đã chắc xuống mồ hết rồi."
"Đôi khi may mắn tự tìm đến mà."
"...Nó mà tìm đến anh lần nữa chắc túi tiền của anh sẽ kaboom mất”."
Vừa đi, Encrid vừa tung mười bảy đồng bạc lên.
Keng.
Tiếng va chạm của đồng bạc khiến Krais lập tức đưa tay giữ túi tiền của mình.
Nhận lấy số bạc, Krais lơ đễnh nói:
"Được rồi, tôi cũng chẳng cần biết làm gì."
Rồi ngay sau đó, hắn đột nhiên nheo mắt nhìn Encrid, đôi con người đảo tròn như vừa ngộ ra điều gì đó.
"Tôi hiểu rồi."
Hiểu cái gì cơ?
Khi Encrid hỏi bằng ánh mắt, Krais liền nở một nụ cười láu cá.
"Anh đang định gây ấn tượng với vị chỉ huy mới đến ngày mai đúng không? Nên mới cần hoa chứ gì? Mà này, muốn quyến rũ người ta thì dùng hoa bạch đầu ông trắng thì có hơi sai bài rồi đấy. Hoa hồng hay hoa loa kèn chẳng phải tốt hơn sao?"
Đánh cược thì thôi không nói, nhưng đây thực sự là một yêu cầu kỳ quặc để sai người đi lấy.
"...Cái đó có hiệu quả sao?"
Cái quái gì đang diễn ra trong đầu gã này vậy?
Có tin đồn rằng ngày mai sẽ có một tiểu đoàn trưởng mới đến, và người đó là phụ nữ.
Ừ thì họ nói là một người phụ nữ thật đấy.
Nhưng chỉ một bó hoa thôi liệu có đủ khiến cô ta xiêu lòng không?
Đến mấy cô thôn nữ còn chưa chắc đã đổ vì thế.
Dù sao thì nếu có Krais làm quân sư đứng sau thì cũng hên xui đấy.
Nhưng mà khoan, có chắc là sẽ hiệu quả không? Nếu suôn sẻ thì cùng lắm là hòa vốn, còn nếu không có khi lại bị lôi ra hành quyết vì tội vô lễ với cấp trên cũng nên.
"Nếu đội trưởng ăn diện một chút thực ra cũng trông không đến nỗi tệ đâu."
"Cậu có nhất thiết phải dò hỏi kỹ càng mỗi khi tôi bảo cậu đi lấy thứ gì không?"
Liệu anh ta có phải chạy vắt chân lên cổ trước giờ trưa để kiếm thứ đó không đây?
Thấy ánh mắt của Encrid, Krais hiểu ra và quay người rời đi.
Krais sẽ hành động nhanh chóng.
Phải như vậy thôi. Đã có vài lần như thế trước đây—tùy vào việc gã đó lấy đồ nhanh đến đâu mà Encrid có phải đổ mồ hôi hay không.
Bây giờ là lúc để nghỉ ngơi.
Encrid ung dung ăn sáng.
Bữa ăn gồm cháo nấu từ lúa mạch và lúa mì nghiền nhỏ, bánh mì cứng và thịt khô.
Thịt chỉ có ba ngày một lần.
May mắn thay hôm nay đúng là ngày đó.
Nếu không, trong chuỗi ngày lặp đi lặp lại này, anh ta có khi chẳng được thấy thịt nữa.
Bình thường, anh sẽ nhúng bánh mì vào súp rồi ăn.
Hôm nay, anh nhai kỹ phần cháo đã đặc lại, hương vị tuy đậm đà nhưng vẫn khá khô khan.
Anh xé nhỏ thịt khô rồi trộn vào, như đang giải phẫu nó, sau đó nêm nếm lại cho vừa miệng.
Encrid ăn chậm rãi, nhai kỹ từng miếng.
Một bữa ăn ngon sẽ trở thành năng lượng để tiếp tục chiến đấu.
Dù giỏi đến đâu, một người lính được ăn đầy đủ trong nhiều ngày liền vẫn sẽ chiến đấu tốt hơn hẳn so với kẻ đã nhịn đói quá lâu.
Bát súp ấm nóng chảy xuống cổ họng, rồi lắng lại trong dạ dày, lan tỏa sự ấm áp khắp cơ thể.
Chỉ cần lặp lại vài lần là bát súp đã sạch trơn.
"Thấy ngon lắm hả? Mùi vị của việc bóc lột sức lao động của đồng đội có khác."
Rem vừa tiến lại gần vừa lầm bầm.
"Ngon tuyệt."
"Không kén ăn là tốt đấy. Người sống lâu nhất trên chiến trường là những kẻ biết ăn tất cả những gì mình có. Đội ta cũng có một thằng như vậy."
"Dù thế thì có vẻ hắn vẫn sống khỏe."
"Chắc cũng chẳng được lâu nữa đâu."
Nói xong mấy lời đàm tiếu, Rem bưng bát đi rửa.
Còn Encrid, sau khi lấp đầy bụng bằng bánh mì và thịt khô ngâm trong súp đặc liền cẩn thận lau kiếm bằng miếng giẻ tẩm dầu rồi tiếp tục lau khô một lần nữa.
Thanh kiếm mới không phải hàng hạng nhất, chẳng phải làm từ thép danh tiếng hay do thợ rèn huyền thoại chế tác nhưng được cái dùng tốt
Cân bằng ổn, độ sắc bén đủ tiêu chuẩn.
Cắt xuyên qua áo vải dày hay áo giáp da mỏng? Dễ như ăn cháo.
Bảo dưỡng xong vũ khí, vừa bước ra ngoài doanh trại, Encrid liền thấy Krais.
Hắn ta nhìn trước ngó sau một hồi rồi chậm rãi tiến lại gần khi nghe tiếng Encrid gọi.
"Mắt to."
Trong tay Krais là một bọc đồ.
"Của anh đây."
Nhận lấy và mở ra kiểm tra—chính xác như mong đợi.
Bên trong có năm con dao phóng, chất lượng không phải tốt nhất, nhưng vẫn đủ dùng.
Ngoài ra còn có một miếng da được bôi dầu và một cây kim lớn.
"Chỉ kiếm được găng tay da hươu thôi."
Krais vừa nói vừa miết tay lên lưỡi dao, kiểm tra độ sắc bén.
Đúng vậy, chỉ có duy nhất một chiếc găng tay dành cho tay trái, không phải một đôi.
"Vậy nên..."
Hắn ta đưa lại một đồng bạc.
"Găng tay này tôi tính hai đồng bạc nhé."
Mắt to, đúng là cáo già chuyện tiền bạc.
Đây là điều ai cũng biết.
Nếu cãi nhau có khi sẽ ép giá xuống thêm chút nữa nhưng lại mất thời gian.
Công việc của ngày hôm nay quan trọng hơn.
Không có nhiều thời gian để dây dưa.
Encrid nhận lấy một túi nhỏ—bên trong là những cánh hoa trắng đã khô.
"Nếu không phải để tỏ tình thì cần hoa làm gì? Hoa tươi thì chịu, tôi không kiếm nổi đâu."
Tên gian thương xảo trá.
Nhưng dù sao thì… cũng trong dự liệu.
Ai điên mới mong tìm thấy một bó hoa tươi giữa chiến trường.
"Thay vào đó thì có đủ mười hai bông."
Ít nhất thì hắn ta cũng có chút lương tâm.
"Và còn đây nữa."
Krais đưa ra một hộp gỗ nhỏ.
Mở ra, bên trong là… gạo.
Một món hàng hiếm có khó tìm.
Nếu không chốt được kèo này có khi cậu đã phải mất công mặc cả với cả đống thương nhân khác rồi mới kiếm được ít gạo để dùng rồi.
Đây là một vụ giao dịch mờ ám nhưng Encrid chẳng bận tâm.
Quan trọng là cậu đã có mọi thứ mình cần.
"Cảm ơn nhé."
"Nhưng mà này, rốt cuộc anh định làm gì với mớ này?"
Krais tò mò thật sự. Một trung đội trưởng thân thiện, dễ gần, nhưng những thứ hắn vừa mua… chẳng ai đoán được mục đích là gì.
"À, thì… may vá chút, rồi ủ rượu."
Krais chỉ biết nghiêng đầu khó hiểu trước câu trả lời của Encrid.
Tự dưng lại đi may vá? Rồi còn định nấu rượu nữa?
"Ờ, thôi được."
Không muốn phí lời, Krais xoay người bỏ đi.
Encrid đeo chắc con dao bên hông, rồi tiện tay ném phần còn lại vào lều.
Sau đó, hắn bước đi với mục tiêu rõ ràng.
Vừa rời khỏi doanh trại, một binh sĩ trông thấy liền cất tiếng gọi.
"Này tiểu đội trưởng! Nếu có việc thì đừng đi hướng đó."
"Sao thế?"
"Hôm qua có thằng đi tiểu bên đó bị rắn cắn đấy. Chưa tèo nhưng ngứa ngáy khó chịu cả ngày rồi."
"Ta vội. Chút thôi là xong."
"Ta cảnh báo rồi đấy."
Tên lính chẳng buồn ngăn cản nữa, chỉ nhún vai mặc kệ.
"Trừ khi vận số đen đủi lắm thì chắc chẳng sao đâu."
Nghĩ thế, hắn ta quay lưng rời đi.
Encrid tiếp tục tiến bước, thong thả quan sát xung quanh.
Vùng ven doanh trại—nơi giải quyết nhu cầu cá nhân.
Ở đó có vài cái hố hôi thối, lác đác những chiếc lá khô vương vãi giữa mấy thân cây to.
Hắn né tránh những chỗ nặng mùi nhất, rồi rải gạo xuống một bên.
Sau đó, tìm một khoảnh đất trống, hắn ngồi xổm xuống, nhặt lấy một nhánh cây rơi gần đó.
Cầm dao ném, hắn cẩn thận chuốt đầu cành cây.
Lưỡi dao lướt qua từng thớ gỗ, cắt gọt liên tục, từng chút một, tạo hình cho đầu nhánh cây.
Sau vài đường cắt, đầu cành tách ra, trông hệt như một ngọn thương thu nhỏ.
Trong mắt người khác, hắn chẳng khác gì đang rảnh rỗi nghịch ngợm, nhưng tâm trí hắn lại ở nơi khác.
Vừa làm, Encrid vừa quan sát lớp lá khô.
Không lâu sau khi hắn hoàn thành cây thương thô sơ, lá bắt đầu xào xạc.
Rắn rất kỵ mùi gạo.
Bởi thế khi hắn rải gạo sang một bên, con rắn theo bản năng tránh xa khu vực đó.
Hắn từng săn rắn vài lần.
Bắt được một con rắn độc tốt có thể bán được giá cao.
Có lần, hắn hỏi một gã say xỉn trong thành xem người ta mua rắn về làm gì.
Gã cười ha hả, vỗ vai hắn một cái rõ mạnh.
"Chưa từng uống rượu rắn à? Nếu chưa thì im miệng đi!"
Một gã nát rượu tính tình sảng khoái.
Soạt.
Lớp lá khô xê dịch, để lộ một sinh vật nhỏ đang trườn tới.
Thân nó màu nâu, đầu hơi góc cạnh.
Encrid dùng đầu nhánh cây ấn xuống cổ con rắn.
Chọt.
Một động tác đơn giản, nhưng hắn đã vận dụng cả kỹ thuật đâm mà mình học được.
Con rắn không thể né tránh.
Nhanh như chớp, hắn vung chuôi dao, giáng mạnh xuống đầu nó.
‘Một con.’
Hắn tiếp tục lặp lại quy trình này vài lần nữa.
Rải hết số gạo còn lại, hắn cứ thế săn cho đến khi không còn con rắn nào xuất hiện.
Việc này không mất quá nhiều thời gian.
Trước khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, hắn đã xong việc.
Tổng cộng, Encrid bắt được năm con rắn.
Hắn giữ chặt đầu từng con, vắt chúng lên miệng một túi da mỏng.
Bị giật mình, lũ rắn liền tiết nọc độc ra khỏi tuyến nọc của chúng.
Hắn lặp lại quá trình này năm lần, sau đó nhét toàn bộ số rắn còn lại vào một cái túi da dày hơn.
"Lâu vậy? Cứ tưởng ngươi bị rắn cắn thật, ta còn định chạy tới kiểm tra cơ đấy."
Là gã lính lúc nãy. Trông mặt hắn ta rất nghiêm túc, cứ như thực sự lo lắng vậy.
"Nhờ ngươi nhắc mà ta giải quyết nhanh hơn đấy."
Encrid trả lời qua loa, rồi nhanh chóng rời đi.
Ngay phía sau Encrid, gần khu doanh trại, có một Đội trưởng vốn đã quen làm công việc may vá từ nhỏ.
Tay nghề cũng không tệ, vì ngay từ bé hắn đã học lỏm từ mẹ mình.
Có thể hắn giỏi may vá, nhưng chẳng kiếm được miếng ăn từ nó, thế nên mới nhập ngũ.
Còn một điều nữa.
Hắn ta đặc biệt mê rượu.
Encrid biết rõ điều này về tên Đội trưởng thích may vá kia.
Cậu ném bọc da xuống trước mặt gã, kẻ đang nhăn nhó vì cơn nôn nao sau trận say hôm qua.
"Muốn gì?"
Mặt mũi trông chẳng khá khẩm gì nhưng tay nghề may vá của tên này lại rất đáng tin.
Đây cũng không phải lần đầu tiên.
Bình thường chỉ cần dọa sẽ mách với Đại đội trưởng chuyện hắn say bí tỉ là hắn sẽ chịu làm qua loa đại khái.
"Làm giúp tao đôi găng, miếng bảo vệ đầu gối, cùi chỏ, và cánh tay với cái này được không?"
"Tại sao tao phải làm?"
Bị làm phiền giữa cơn đau đầu, gã cau mày, phản ứng hoàn toàn dễ hiểu.
Vốn dĩ cả hai cũng chẳng có mấy lần nói chuyện.
Muốn thuyết phục thì cũng phải có thời gian mà hiện giờ thì quá gấp.
Thậm chí, giờ mới bắt đầu cũng có thể không kịp trước trận chiến.
"Mày có giấu bình rượu nào không?"
Vừa nghe thấy, mặt gã liền thay đổi. Hắn ta nhướn một bên mày lên.
Tên này có khí chất của một con lợn lòi. Thật ra thì trông cũng chẳng khác lắm.
Nhìn bề ngoài vậy mà lại có tay nghề may vá tinh xảo.
"Ngâm cái này vào thì mất sạch vị luôn."
Vừa nói, Encrid nhẹ nhàng đặt bọc da chứa đầy rắn xuống trước mặt hắn.
Đám rắn bên trong giãy giụa như điên loạn trên tấm da. Một vũ điệu cuồng nhiệt.
"Rắn."
Không cần mở ra nhìn, tên kia đã thốt lên.
"Mày từng thử rượu rắn chưa?"
Encrid hỏi.
Tên Đội trưởng gật đầu cái rụp như thể điều đó là hiển nhiên.
"Mày biết vị nó khó chịu cỡ nào không?"
Thực ra, Encrid chưa từng uống, nhưng hắn biết qua một lão say rượu.
"Nếu chưa uống thì mày làm sao biết nó tệ thế nào."
Lần này, tên kia lại gật đầu hùng hồn.
"Tôi cho ông hết chỗ rắn này. Đổi lại, làm cho tôi đống đồ kia."
"Làm sao mày biết tao giỏi may vá?"
"Nghe Đại đội trưởng nói hôm trước."
Chuyện bịa trắng trợn.
Thực ra, chính tên này đã ba hoa về nó lúc say.
Nhưng thế cũng chẳng quan trọng.
"Chết tiệt, cái miệng hại thân."
Lẩm bẩm vậy nhưng hắn vẫn cầm lấy cây kim. Giao dịch này coi như công bằng.
"Thế nhé, nhờ ông."
"Ừ, biết rồi."
Ánh mắt tên kia chẳng rời khỏi túi rắn. Xem ra đúng là một kẻ nghiện rượu rắn.
Encrid trở lại doanh trại, gom nốt mấy thứ còn thiếu, rồi tiến đến bãi tập nơi hắn từng đấu tập với Rem.
Không ai thắc mắc gì cả.
Trong những lúc thế này, thuộc Tiểu đội 444 vẫn tốt hơn—một tiểu đội kiêm luôn vai trò kẻ thế mạng.
Sau lùm cây thưa vắng người qua lại, Encrid đeo găng tay da hươu vào rồi nghiền nát những đóa nguyệt quỳ trắng bằng một tảng đá.
Hắn tiếp tục nghiền cho đến khi những cánh hoa trắng biến thành màu xanh sẫm, rồi trộn chúng với nọc rắn.
Thông thường, nọc này chỉ gây ngứa. Nhưng khi hòa với nguyệt quỳ, nó sẽ biến đổi.
Vào ngày thứ bảy mươi bảy, trong lần lặp lại này Encrid đã từng bị tê liệt trước kẻ địch và chứng kiến chúng cười nhạo.
Việc truyền lại cách điều chế này có lợi gì chứ?
Thế nên sau vài lần tự thử nghiệm hắn đã thành thạo công thức.
Nghiền nát hoa, hòa nọc, rồi bôi chất dịch xanh sệt ấy lên một hòn đá phẳng bằng lưỡi dao.
Ánh thép lóe lên phản chiếu sắc xanh kỳ lạ.
"Chuẩn bị xong rồi."
Thình! Thình!
"Từng tiểu đội, tập hợp!"
Bên trong doanh trại, tiếng hét vang vọng.
Sau từng ngày lặp lại, Encrid thừa hiểu điều này nghĩa là gì.
Lệnh tập kết. Đã đến giờ ra trận.