Vĩnh thoái hiệp sĩ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng Sinh Rồi Mới Phát Hiện Mình Có Thanh Mai

(Đang ra)

Trùng Sinh Rồi Mới Phát Hiện Mình Có Thanh Mai

Tào Man Quân | 曹瞒君

"Mai Phương, ba đứa mình, phải mãi mãi, mãi mãi luôn là bạn tốt nhé?""Ngoéo tay, treo móc, trăm năm không đổi!"

214 1070

Trở thành ma nữ trong thế giới tràn ngập quái đàm

(Đang ra)

Trở thành ma nữ trong thế giới tràn ngập quái đàm

Cật Thổ Đích Thư Ngữ | 吃土的书语

Day 101: Chả phải sợ gì sất! Mặc váy phù thủy vô là tui cũng thành ma quỷ luôn rồi nè!

13 93

Nữ Thần Phi Nguyệt Irina

(Đang ra)

Nữ Thần Phi Nguyệt Irina

Hoa Nhạ Trần

Những quan trị an tại vương đô mỗi ngày thấy một thiếu nữ nối tiếp một thiếu nữ nức nở tới để báo án, nhiều tới mức họ sắp phát điên mất rồi.

28 359

Cơ thể nhân vật chính đã bị chiếm hữu bởi ác nữ

(Đang ra)

Cơ thể nhân vật chính đã bị chiếm hữu bởi ác nữ

우리게임은망했어

Tớ là nhân vật chính.Trả lại cơ thể cho tớ...!Tớ là nhân vật chính mà...!

31 100

Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

(Đang ra)

Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

Phấn Đấu Lão Cửu

Đây là tương lai của một cặp thanh mai trúc mã sau rất nhiều khó khăn gian khổ ...

145 488

Sau Khi Bảo Vệ Cô Gái Xinh Đẹp Trên Tàu Điện Và Bỏ Đi Không Để Lại Tên Tuổi. Nào ngờ, cả nước lại tôn vinh tôi như một người hùng

(Đang ra)

Sau Khi Bảo Vệ Cô Gái Xinh Đẹp Trên Tàu Điện Và Bỏ Đi Không Để Lại Tên Tuổi. Nào ngờ, cả nước lại tôn vinh tôi như một người hùng

水戸前 カルヤ

Một cuộc sống học đường đầy cam go bắt đầu – nơi mà Ryo phải bằng mọi giá giữ kín thân phận của mình.

47 403

Chương 01 - 100 - Chương 11

Damn thật đấy.

Rem nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất, đồng thời xoay cây rìu trong tay như thể đang biểu diễn một trò ảo thuật.

Gã vừa để sổng mất tên được gọi là Mắt Diều Hâu hay cái gì kiểu kiểu. Cảm giác bực bội chẳng khác gì đi vệ sinh mà quên không lau vậy.

Mình không nhớ lần cuối cùng săn hụt con mồi là khi nào nữa.

Tên cung thủ đó nhanh nhẹn và cực kỳ nhạy bén. Ngay khi cảm nhận được sát khí của Rem, hắn đã bỏ chạy mà không chần chừ gì.

Và trong lúc tháo thân hắn vẫn kịp bắn ra một mũi tên sắc bén.

Rem chạm tay vào bên sườn trái, nơi vừa bị mũi tên sượt qua. Không có vết thương.

Chỉ là một pha né tránh không hoàn hảo.

Dự cảm không lành thì vẫn là không lành.

Gã đã lao vào giữa đội hình địch để làm chúng rối loạn. Nhưng tình hình cũng chẳng tốt hơn là bao.

Rem lẳng lặng quay lại khu vực mà hắn đã trinh sát.

“Thằng khốn này là ai vậy?”

“Giết nó!”

Quanh đây hầu như chẳng còn đồng đội nào.

Hình như gã đã đi hơi sâu vào đội hình địch. Nhưng cũng chẳng phải chuyện đáng bận tâm.

Thay vì càu nhàu hay rủa xả, Rem chỉ lặng lẽ vung rìu.

Cây rìu bên tay phải là chiến lợi phẩm nhặt được từ kẻ địch, cân bằng của nó tệ hại vãi cả cứt.

Nhưng với Rem, điều đó cũng chẳng quan trọng.

Vô dụng thì quăng đi thôi. Dễ mà.

Vút! Phập!

Chỉ một nhát rìu từ tay trái, hắn đã xé toạc hàm và cổ họng của kẻ chắn đường.

Máu đen trào ra chậm rãi—rồi bỗng chốc, một dòng suối đỏ sẫm bắn tung tóe.

Rem khéo léo tránh tia máu bắn ra đồng thời vung tay phải đầy uy lực.

Chiếc rìu trong tay rít lên, xé toạc không khí.

Vút—

Dù không phải vũ khí chuyên dùng để ném, nhưng cú quăng của hắn vẫn đủ mạnh để khiến lưỡi rìu lao đi như một mũi tên.

Phập!

Lưỡi rìu cắm thẳng vào hộp sọ kẻ địch, bổ đôi nó như một quả dưa chín.

Sau khi làm náo loạn đội hình kẻ địch bằng cú đột kích của mình, Rem quay lại khu vực đồng minh.

Không biết tiểu đội trưởng của chúng còn sống không nhỉ?

Cậu ta không phải loại người dễ chết.

Rem chưa từng gặp kẻ nào cứng đầu như vậy trong suốt cuộc đời mình.

Ngay cả trong bộ tộc mình cũng chẳng có ai như hắn.

Chắc giờ hắn vẫn đang cầm cự, dựa vào cái đầu lanh lợi của mình mà xoay sở.

Cậu ta quá quý giá để chết ở cái chỗ này.

Mặc dù... nói thật, hắn cũng chẳng hợp với chiến trường tí nào.

Giá mà cậu có một chút "Trái Tim Quái Thú" trong người thì đã chẳng đến nỗi này rồi. Thật đáng tiếc cho tài năng kia.

Rem thậm chí đã dạy cho cậu một vài bí thuật của bộ tộc chỉ vì thấy đáng thương.

Không phải hắn muốn làm thầy ai cả.

Chỉ là... có những kẻ, dù không ưa, mình vẫn không muốn thấy họ chết ngay trước mắt.

Còn nếu chết khuất tầm nhìn rồi thì lại là chuyện khác.

Lúc quay lại khu vực quen thuộc—

"Làm loạn cả lên mà chẳng được cái vẹo gì."

Jaxon.

Một trong những đặc điểm nổi bật của tiểu đội 4-4-4 là ngoài tiểu đội trưởng Encrid ra, chẳng ai hòa hợp với ai cả.

Việc một tiểu đội như thế vẫn có thể hoạt động chỉ có thể chứng tỏ một điều—Đội trưởng của họ sở hữu một sức hút kỳ lạ, gần như là ma thuật.

"Hả? Nói thế là muốn chết à? Đầu ngươi đói rìu của ta à"

"Nhờ ngươi để sổng mất thằng cung thủ mà giờ chiến trường thành một mớ hỗn loạn đây này."

Đúng là kiểu kiếm chuyện rồi.

Dù không cần nhìn toàn cảnh chiến trường, Rem vẫn cảm nhận được.

Không phải tại thằng cung thủ đó.

Mà là tại con Ếch.

Ở đâu đó, một chiến binh của bộ tộc Ếch đã xông vào chiến trường, biến mọi thứ thành mớ hỗn độn.

Hên hay xui, Rem chưa đụng độ với hắn.

"Câm mồm. Muốn sống thì đừng nói chuyện với ta."

"Đồ man di điên khùng."

Cả hai quay đi, chẳng ai buồn nhìn ai thêm lần nào nữa.

Chỉ là một lần chạm mặt tình cờ.

Một phần trong thói quen cũ của cả bọn—chửi nhau một câu rồi thôi.

Tiểu đội 4-4-4 chẳng cần giữ đội hình làm gì.

Ai đánh trận của người đó.

Dù không có đội hình, dù chẳng cần sát cánh bên nhau, bọn họ vẫn quá nổi bật để mà bị phớt lờ.

Trừ cái thằng mắt to kia.

Rem chắc chắn bản thân cũng đã thu hút kha khá ánh mắt khi xé nát đội hình địch.

Jaxon lại có kiểu xuất hiện theo cách khác—đột ngột, lặng lẽ, chẳng ai kịp để ý.

Ở phía xa, một vài đồng đội của bọn họ đã thấp thoáng xuất hiện.

Mọi người đều đang tự chiến đấu theo cách riêng của mình.

Một kẻ vung kiếm theo cách lười nhác như thể đang đùa giỡn.

Một kẻ khác thì đứng bất động, nhưng từng cú vung tay lại đủ để đập chết người.

Không ai trong số họ là kẻ tầm thường.

Và đương nhiên, người nổi bật nhất vẫn là tiểu đội trưởng.

Một kẻ chỉ sống sót nhờ ý chí sắt đá, dù cho tài năng chưa tới mức trung bình.

Ai mà gọi được chuyện đó là "bình thường" chứ?

Phòng trường hợp bất trắc.

Rem quyết định tìm kiếm và bảo vệ tiểu đội trưởng.

Hắn dự tính sẽ âm thầm yểm trợ từ xa, không để lộ sự hiện diện của mình.

Dù sao thì tiểu đội trưởng vẫn quá quý giá để chết ở nơi này.

Vả lại, cậu ta là người đầu tiên trên lục địa này học được kỹ thuật của ta.

Với đủ loại lý do trong đầu, Rem bắt đầu di chuyển.

Chẳng bao lâu sau, bóng dáng Encrid xuất hiện trong tầm mắt.

Hả?

Khi hắn vừa lơ đãng trong chốc lát, một tên lính địch bất ngờ lao tới.

Theo phản xạ, Rem đưa chân cản lại, khiến kẻ địch vấp ngã.

Ngay sau đó, cán rìu trong tay hắn giáng thẳng vào hàm đối phương.

Tên lính khạc ra cả một nắm răng vỡ nát.

Rem xoay nửa người, thúc cùi chỏ vào đầu hắn.

Phập. Rắc!

Cú đánh trúng ngay phần giáp đầu, phát ra âm thanh như gỗ dày bị bẻ gãy.

Chỉ một đòn duy nhất đã khiến đốt sống cổ gã địch vỡ vụn.

Dù tay phải vẫn xoay rìu phòng thủ, ánh mắt Rem vẫn bất động.

Không—nói đúng hơn, trong lúc đối phó kẻ địch, mắt hắn chưa từng rời khỏi tiểu đội trưởng.

Kỹ thuật điêu luyện?

Một cảnh tượng chưa từng thấy.

Chính vì kỹ thuật đó, hắn không vội lao vào giúp.

Trông không giống như Encrid sẽ thua.

Không biết từ khi nào, hắn cảm thấy như vậy—một loại bản năng—và bản năng đó đang trở thành hiện thực.

Cậu đang đối đầu với một chiến binh đáng gờm.

Nhưng vẫn giữ được sự điềm tĩnh và táo bạo chưa từng có.

Sao có thể?

Làm thế nào một con người có thể thay đổi chỉ sau một đêm?

"Tôi cũng thấy bất ngờ đấy."

Ngay bên cạnh, Jaxon lại xuất hiện.

Tại sao bọn họ cứ liên tục đụng mặt nhau thế này?

Hắn cũng đến để bảo vệ tiểu đội trưởng sao?

"Ta đã theo dõi từ sáng rồi. Trong khi ngươi còn đang làm mấy trò con bò."

"Rồi sao?"

"Cứ như cậu ta vừa ngủ chung với nữ thần may mắn ấy."

"Hả?"

“Hắn gặp may thôi."

Chỉ là may mắn ư?

Không, chỉ may mắn thôi thì không thể tạo ra sự khác biệt rõ ràng đến vậy được.

"Nhưng kỹ thuật của hắn cũng đã tiến bộ đáng kể."

Jaxon vốn có quan hệ tốt với các trung đội khác—ngoại trừ với Rem.

Thực ra thì gã cũng chẳng thân với ai trong trung đội này cả.

Vậy mà đây lại là lần trò chuyện bình thường dài nhất giữa hai người kể từ khi hắn gia nhập đội.

Chứng tỏ Jaxon cũng bất ngờ chẳng kém gì hắn.

Rem cũng vậy.

Và hơn thế nữa—hắn sắp chứng kiến hai điều còn kinh ngạc hơn.

Điều đầu tiên: Encrid né một cú đâm, sau đó phản đòn bằng một nhát kiếm gần như hoàn hảo.

"Tốt!"

Rem buột miệng nói ra mà không nhận ra.

Jaxon cũng khẽ gật đầu.

Sự nỗ lực không ngừng nghỉ.

Biết tiểu đội trưởng đã đổ bao nhiêu máu để mài giũa thanh kiếm của mình, bản năng ủng hộ hắn tự nhiên trỗi dậy.

Tài năng là thứ kỳ lạ.

Đôi khi, người ta có thể nhảy vọt qua vài bậc chỉ trong một khoảnh khắc.

Cả Rem và Jaxon đều đã từng trải nghiệm cảm giác đó, nên bọn họ không cảm thấy quá xa lạ trước những gì đang chứng kiến.

Có vẻ như tiểu đội trưởng cũng vừa nhảy một bước dài như vậy.

Hắn thắng rồi.

Đối thủ kia không phải hạng tầm thường.

Dĩ nhiên, nếu là Rem thì chỉ cần vung rìu vài nhát là xong.

Nhưng tiểu đội trưởng từng thua gã này mười lần thì cả mười.

Lần này, hắn thắng.

Dù cho chiến thắng không hề dễ dàng.

Những vết thương nhỏ loang lổ trên cơ thể.

Chiếc khiên bên tay trái giờ chẳng khác gì một đống sắt vụn.

Những miếng giáp da trên tay và đầu gối đều rách tả tơi.

Hơi thở nặng nề, rõ ràng hắn đã kiệt sức.

"Trái Tim Dã Thú."

Rem chỉ lướt mắt qua đã nắm rõ tình trạng của tiểu đội trưởng.

Sự táo bạo và bình tĩnh kia.

Nền tảng của chúng hẳn là những kỹ thuật mà hắn đã truyền dạy.

Học được đến mức này sao?

Quả thật là một tốc độ lĩnh hội đáng kinh ngạc.

Rem quyết định gạt tất cả sang một bên, buông một câu đùa.

"Ếch!"

Ngay khoảnh khắc đó, có kẻ hét lên.

Là một người lính khác, đứng ngay sau lưng Đội trưởng.

Tên hắn là gì nhỉ?

Bell?

Rem nhớ được chỉ vì cái tên đó na ná tên của mình.

Giống như Bell đã hét, một Ếch đang lao đến—một cái bóng tối sầm.

Ếch—Frogman.

Khuôn mặt trông chẳng khác gì một con ếch.

Cả làn da cũng vậy.

Da hắn bóng nhẫy như được phủ dầu khiến mọi vũ khí—dù là kiếm sắc hay chùy nặng—đều trượt khỏi người hắn.

Muốn giết một tên Ếch thì chỉ có hai cách—đâm xuyên tim, hoặc thiêu sống bằng ma pháp hay thuật pháp.

Cả hai cách đều không hề dễ.

Ếch là một chủng tộc chiến binh bẩm sinh, vượt trội hơn con người về cả sức mạnh lẫn bản năng chiến đấu.

Bất kể cầm vũ khí gì, chúng đều có thể tinh thông chỉ trong vài ngày.

Tên Ếch phóng ngang mặt đất, tung một cú đá thẳng vào sườn tiểu đội trưởng bằng mu bàn chân.

Không có vẻ gì là hắn định kết thúc trận đấu chỉ với một cú đá.

Sau khi thấy tiểu đội trưởng bị hất văng sang một bên, tên Ếch đáp xuống mặt đất bằng một tiếng rầm nặng nề và lập tức vào thế.

Hắn đưa tay ra sau, rút lấy một cây thương.

Nếu cứ để mặc như vậy thì tiểu đội trưởng chắc chắn là đi chầu ông bà.

Rem bật khỏi mặt đấy ngay khi thấy cái bóng đen sầm ấy.

Ầm!

Mặt đất vỡ tung.

Cú bật của hắn mạnh đến mức khiến đất đá bắn lên như một đài phun nhỏ.

Chỉ trong nháy mắt, cơ thể Rem đã áp sát tên Ếch.

Vút!

Không nói một lời, hắn vung rìu theo một vòng cung dài.

Lưỡi rìu cong xuống như một ngọn roi, truyền toàn bộ lực từ vai và cánh tay vào đòn đánh.

Tên Ếch không ném thương, mà thay vào đó làm một điều còn quái dị hơn.

Vẫn giữ tư thế ném, nó nhấc chân phải sang một bên, đồng thời vung cán thương lên như đang dùng một cây gậy gỗ.

Sự thay đổi tư thế và cú vung ấy xảy ra gần như cùng lúc.

Keng!

Lưỡi rìu va vào cán thương.

Một luồng chấn động lan tỏa từ điểm va chạm.

"Grừ... Một con sâu bọ phiền phức? Loài người xấu xí?"

"Con mẹ mày, con ếch chó má kia, tên đó là Đội trưởng của bọn ta!"

"...Đội trưởng còn yếu hơn cả thuộc hạ?"

Tên Ếch ngay lập tức nhận ra thực lực của Rem.

Bước nhảy, cú vung rìu, phán đoán.

Bọn Ếch là một chủng tộc chiến binh bẩm sinh.

Và nếu có thứ gì sánh ngang với kỹ năng chiến đấu của chúng, thì đó chính là khả năng nhận biết kẻ mạnh.

Đôi mắt lồi luôn đảo quanh của chúng có thể đánh giá thực lực của đối phương chỉ trong tích tắc.

Bọn chúng sinh ra đã có thiên phú nhận diện thiên tài.

Tên Ếch đảo mắt một vòng, rồi... lùi lại.

"Thôi đủ rồi. Ta bình tĩnh lại rồi."

"...Cái quái gì vậy?"

"Loài người xấu xí, tên đó đã đâm xuyên 'nó' của một kẻ ta quen nên ta có hơi kích động, nhưng vì hắn là người ta từng dạy dỗ nên thôi, không đáng để ta liều mạng ở đây."

Khả năng phán đoán của bọn Ếch không chỉ giới hạn trong việc đánh giá thực lực của con người.

Bản năng chiến đấu của chúng giúp chúng lập tức nhận định được tình thế có lợi hay bất lợi.

Rem không nghĩ tên Ếch đang ở thế bất lợi.

Nhưng nếu có thể tránh được cuộc chiến thì tốt hơn cả.

Giao chiến với một con Ếch chỉ vì một chuyện vặt vãnh chẳng đáng chút nào.

Hắn hiểu rõ điều tên Ếch đang nói.

Bọn Ếch có thể tái sinh tay chân, miễn là trái tim chúng không bị đâm thủng.

Vì vậy, chúng vô cùng nhạy cảm với từ "trái tim".

Thậm chí chỉ cần thấy ai đó bị đâm xuyên tim ngay bên cạnh, chúng cũng có thể hóa điên.

Một con Ếch nổi điên thực sự toát ra một sát khí man rợ.

Những con Ếch không được huấn luyện đầy đủ thì còn chẳng đủ tư cách bước lên chiến trường.

Rem suy ngẫm về những gì hắn biết.

"Khỉ thật, có vẻ mình đã thực sự quen với nơi này rồi."

Việc hắn có thể thao thao bất tuyệt về bọn Ếch như vậy chứng tỏ hắn đã hoàn toàn thích nghi với lục địa này.

Tên Ếch vỗ lên giáp ngực của nó.

Một bộ giáp chỉ có một công dụng duy nhất: bảo vệ trái tim.

Tên nó là "Hộ Tâm Giáp".

Việc hắn đeo nó chứng minh hắn đã thực hiện đầy đủ nghi thức để có mặt ở đây.

Thành phố của bọn Ếch nổi tiếng với việc đập nát những thanh kiếm chưa mài giũa, thay vì thả chúng ra ngoài.

Chiếc Tâm Giáp chẳng khác gì một tấm thẻ căn cước dành cho loài Ếch.

"Hẹn gặp lại, loài người xấu xí."

...Tại sao cái thứ đó cứ gọi ta là xấu xí vậy nhỉ?

Bọn Ếch rất thích châu báu và có một gu thẩm mỹ cực kỳ đặc biệt.

Chúng ưa chuộng những con người có ngoại hình ưa nhìn.

"Ngươi cũng có một gương mặt không nỡ giết đấy."

Tên Ếch lè lưỡi ra khi nói.

Cái lưỡi dài búng ra như đớp một con ruồi, rồi thu lại trong nháy mắt.

Có lẽ đó là cách nó cười.

Không, cô ta mới đúng.

Con Ếch cái liếc nhìn Đội trưởng, rồi từ từ lùi lại.

Ếch cái thích đàn ông đẹp.

Ếch đực thích đàn bà xinh.

Đó là bản năng của loài chúng.

Tiêu chuẩn chọn bạn đời giữa chúng có khác nhau, nhưng vì lý do nào đó, chúng cực kỳ thích những con người xinh đẹp.

Nhưng mà... đó không phải là vấn đề của Rem.

"Còn sống không đấy?"

Rem quay sang thấy Jaxon đang đỡ Đội trưởng.

"Cú đá vào sườn làm cậu ta gãy xương sườn. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc ấy..."

"Ừ. Hắn đã giơ tay lên đỡ."

Tuyệt vời.

Đúng là đáng để truyền thụ.

Giữ được bình tĩnh và chắn đòn vào khoảnh khắc bị tấn công—đó là nhờ Trái Tim Dã Thú.

Rem cảm thấy một chút tự hào.

"Cú sốc chắc đã làm đầu hắn choáng váng. Không chết ngay nhưng nếu cứ để vậy thì cũng khó nói."

"Nhiệt huyết chiến trường cũng nguội đi chút rồi. Khiêng hắn đi thôi."

"Ngươi khiêng. Ta dọn đường."

"...Ngươi thực sự đang mời rìu của ta bổ vào đầu đấy à?"

"Thay vì lo cái đó thì ngươi nên đề phòng một con dao đâm sau lưng thì hơn."

Rem hừ một tiếng, nhưng không tiếp tục gây sự.

Dù gì đi nữa, hôm nay tiểu đội trưởng đã thể hiện quá tốt.

Chỉ cần thế là đủ.

Rem cúi xuống, khiêng Encrid lên vai.

Jaxon đi trước dùng kiếm và khiên dọn đường.

Thoạt nhìn, hắn không có vẻ gì là đặc biệt giỏi giang.

Nhưng nếu quan sát kỹ hơn thì có thể thấy rõ.

Hắn đang dọn đường mà thậm chí còn chưa dùng đến một nửa thực lực.

"Đúng là cái thứ mèo hoang ranh mãnh."

Rem lẩm bẩm nguyền rủa trong đầu khi họ bước đi.

Tiểu đội trưởng trên lưng hắn vẫn nhịp nhàng hơi thở như thể chỉ đang say ngủ.