Vĩnh thoái hiệp sĩ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng Sinh Rồi Mới Phát Hiện Mình Có Thanh Mai

(Đang ra)

Trùng Sinh Rồi Mới Phát Hiện Mình Có Thanh Mai

Tào Man Quân | 曹瞒君

"Mai Phương, ba đứa mình, phải mãi mãi, mãi mãi luôn là bạn tốt nhé?""Ngoéo tay, treo móc, trăm năm không đổi!"

214 1070

Trở thành ma nữ trong thế giới tràn ngập quái đàm

(Đang ra)

Trở thành ma nữ trong thế giới tràn ngập quái đàm

Cật Thổ Đích Thư Ngữ | 吃土的书语

Day 101: Chả phải sợ gì sất! Mặc váy phù thủy vô là tui cũng thành ma quỷ luôn rồi nè!

13 93

Nữ Thần Phi Nguyệt Irina

(Đang ra)

Nữ Thần Phi Nguyệt Irina

Hoa Nhạ Trần

Những quan trị an tại vương đô mỗi ngày thấy một thiếu nữ nối tiếp một thiếu nữ nức nở tới để báo án, nhiều tới mức họ sắp phát điên mất rồi.

28 359

Cơ thể nhân vật chính đã bị chiếm hữu bởi ác nữ

(Đang ra)

Cơ thể nhân vật chính đã bị chiếm hữu bởi ác nữ

우리게임은망했어

Tớ là nhân vật chính.Trả lại cơ thể cho tớ...!Tớ là nhân vật chính mà...!

31 100

Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

(Đang ra)

Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

Phấn Đấu Lão Cửu

Đây là tương lai của một cặp thanh mai trúc mã sau rất nhiều khó khăn gian khổ ...

145 488

Sau Khi Bảo Vệ Cô Gái Xinh Đẹp Trên Tàu Điện Và Bỏ Đi Không Để Lại Tên Tuổi. Nào ngờ, cả nước lại tôn vinh tôi như một người hùng

(Đang ra)

Sau Khi Bảo Vệ Cô Gái Xinh Đẹp Trên Tàu Điện Và Bỏ Đi Không Để Lại Tên Tuổi. Nào ngờ, cả nước lại tôn vinh tôi như một người hùng

水戸前 カルヤ

Một cuộc sống học đường đầy cam go bắt đầu – nơi mà Ryo phải bằng mọi giá giữ kín thân phận của mình.

47 403

Chương 01 - 100 - Chương 10

"Gurk."

Gã đàn ông cầm rìu ném thét lên lời nguyền rủa cuối cùng.

Một con dao tẩm độc găm sâu vào mạng sườn, mũi thương xuyên thẳng qua cổ họng hắn.

"Krrrrrr..."

Hỗn hợp của bọt trắng và máu trào ra khỏi miệng, ánh sáng trong mắt dần tắt lịm.

Chấm hết.

Encrid nhìn thẳng vào mắt kẻ sắp chết, rồi lùi lại một bước.

"Uwaaaah!"

Một đồng đội gần đó gào lên đau đớn.

Ngay lập tức, kẻ địch trước mặt hắn cũng gầm rống.

"Kraaaagh!"

Cả hai đều là những kẻ to lớn. Cú va chạm giữa họ chẳng khác nào hai cỗ xe ngựa lao đầu vào nhau.

Chúng vồ lấy nhau, bắt đầu xoay vòng vòng giữa chiến trường.

Chứng kiến cảnh đó, Encrid lặng lẽ lùi lại.

Muốn sống sót, cậu phải làm gì?

Hơn một trăm lần cận kề cái chết, cậu đã rút ra bài học gì?

Định luật bảo toàn mạng sống.

Tức là tránh giao tranh khi có thể.

Encrid nấp vào một chỗ an toàn.

"Chết đi!"

"Khốn kiếp, đồ khốn nạn!"

Không phải tiếng hò hét xung trận, mà là những câu chửi rủa vang vọng trong hòa âm của gươm và giáo .

"Đừng động vào anh trai tao, thằng khốn!"

Lời trăn trối của một kẻ hấp hối.

"Đừng xàm chó nữa. Dù có nói vậy thì mày cũng đâu chịu trách nhiệm được cho anh mày."

Một kẻ khác hờ hững quăng xác đồng đội sang một bên.

"Hắn chết rồi! Hắn chết rồi!"

Giữa hơi nóng của chiến trường, một tân binh lạc lối gào thét điên cuồng.

"Thằng điên đó kìa."

"Kệ nó đi, để nó chơi trò anh hùng."

Một lão binh vừa bảo vệ đồng đội, vừa lườm tân binh bằng ánh mắt chán ghét.

"Tên ta là Bar-… kraack!"

Tên lính địch vênh váo ngã gục ngay giữa câu nói.

Đồng đội của hắn kéo mũi thương ra khỏi cơ thể, cười khẩy.

Thịch.

Mũi giày ai đó giẫm mạnh xuống đất, bụi bay tứ tung.

Ánh mặt trời đổ xuống chiếu sáng hạt bụi lững lờ trôi.

Bên cạnh đó, một kẻ địch phun ra máu tươi tạo nên âm thanh ghê rợn.

Ngay kế bên, một đồng đội với hộp sọ nát bét nằm sõng soài.

Xác thịt văng tung tóe máu thấm đẫm lòng đất.

Dù có cố gắng bảo toàn mạng sống đến đâu...

Không làm gì cũng chẳng thể sống sót trên chiến trường.

"Sigh... hooo..."

Cậu hít vào ngắn, thở ra dài.

Điều hòa nhịp thở.

Giữa làn bụi mờ, mũi thương lao đến với tốc độ chết người.

Encrid nới lỏng tay cầm khiên hất mũi thương lệch sang bên.

Twa-ang!

Cú đỡ nhẹ nhàng triệt tiêu hoàn toàn lực công kích.

Ngay lúc đó, một cây chùy bổ xuống theo đường chéo.

Encrid lao người về phía trước, né đòn, rồi bật nhảy vào kẻ cầm chùy.

Thịch!

Cậu húc vai mạnh vào ngực đối thủ khiến gã đổ sập ra sau.

Trong lúc ngã, Encrid rút dao găm đâm thẳng vào đùi hắn.

Squelch!

Lưỡi dao xé toạc lớp vải dày và hơn thế nữa, để lại một vết cắt dài trên đùi đối thủ.

"Thằng khốn kiếp!"

Tên lính địch gầm lên, đẩy mạnh Encrid về phía sau.

Hắn không cưỡng lại mà thuận theo lực đẩy, hạ thấp trọng tâm lấy lại thế đứng. Ngay lập tức, Encrid rút kiếm, vung ngang.

Vết thương ở đùi đã làm kẻ địch loạng choạng.

Hắn không thể né tránh.

Phập!

Thanh kiếm bổ trúng cổ hắn.

Lưỡi thép cắm sâu đến nửa chừng, Encrid siết chặt tay rồi kéo mạnh ra.

Crunch.

Gân, cơ, dây thần kinh, cả xương cổ bị cắt lìa.

Máu phun như dòng thác. Kẻ địch theo bản năng đưa tay lên cổ mà cố cầm máu.

Nhưng một bàn tay yếu ớt chẳng thể ngăn dòng máu tử thần.

Encrid không quay đầu lại.

Tên lính cầm thương khi nãy vẫn còn đó, nhưng hắn biết những kẻ khác sẽ xen vào cuộc chiến.

"Thằng chó này!"

Tiếng chửi quen thuộc.

Là Bell.

Sự xuất hiện của hắn không phải vô nghĩa. Nếu Bell cứu ai, hắn luôn sẵn sàng bảo vệ kẻ đó.

Một kẻ trung thành đến ngu ngốc.

Clang! Clang!

Tiếng sắt thép va chạm không ngừng vang lên.

Encrid không để ý đến kẻ địch vừa gục xuống nữa. Hắn cúi nhặt một hòn đá từ mặt đất.

Xoay người, ném thẳng tay.

Giữa hỗn chiến, một tên lính địch lãnh trọn viên đá vào mặt, khựng lại trong chớp mắt.

Smash!

Khoảnh khắc đó là quá đủ.

Bell vung thương mạnh mẽ chém toạc đầu kẻ địch.

Một nhát chém tuyệt hảo.

"Có vẻ như tao đã trả xong nợ?"

Bell thở hổn hển, quăng một câu.

"Mày nghĩ vậy thật à?"

Trả nợ một mạng sống dễ dàng thế sao?

"Cảm giác như mới trả được một nửa thôi."

Bell cười khẩy, dùng bàn tay dính đầy máu gãi lên mũ giáp.

Nhưng liệu thế đã đủ chưa?

Bell lùi nhẹ một bước. Ngã một lần rồi nên hắn cũng biết cách bảo vệ mình hơn.

Encrid cũng không đứng yên, từng bước từng bước hòa theo dòng chảy của chiến trường.

"Xin... cứu tôi... Gurgle."

Một giọng nói yếu ớt vang lên.

Một gã lính sùi bọt mép cầu cứu trong tuyệt vọng.

Một gương mặt quen thuộc.

Một con bạc xí ngầu, kẻ đã thấy tử thần quá nhiều lần.

"Ngươi vô phương cứu chữa rồi."

Encrid đáp thản nhiên.

Cậu đã thử vô số lần nhưng kết quả luôn không thay đổi.

Không phí thời gian, cậu tiếp tiến vào giữa chiến trường.

Giữa những hàng quân địch đang tràn tới, Encrid thấy tên bệnh hoạn kia.

Dễ như trở bàn tay.

Vừa nhìn thấy, Encrid rút ra con dao găm cuối cùng.

Kết hợp với nhịp chạy, cậu ném đi.

Thwack, swoosh, swish!

Nếu là một kẻ tầm thường thì lưỡi dao ấy sẽ vẽ một đường chết chóc trong không khí—không thể tránh khỏi.

Thunk!

Gã vặn người, dùng bả vai đỡ lưỡi dao.

Con dao cắm vào theo góc chéo, trượt qua xương bả vai rồi văng ra ngoài.

Một động tác phòng thủ gần như hoàn hảo, dù chỉ là phản xạ vô thức.

Encrid cảm nhận được ánh mắt đối thủ.

Chặn được dao và lập tức xác định hướng ném?

Lại một lần nữa, cậu phải thừa nhận—tên bệnh hoạn này không phải kẻ tầm thường.

Gã lao lên.

Mỗi bước chân dẫm xuống mặt đất nhuốm máu, từng giọt đỏ bắn lên không trung.

Khoảng cách còn lại chỉ vài bước chân.

Tuyệt.

Đây là lúc kiểm chứng mọi bài học rút ra từ hàng trăm trận chiến sinh tử.

Thể trạng hiện tại hoàn hảo hơn bao giờ hết.

Vậy thì còn lý do gì để chùn bước chứ.

Vút!

Lưỡi kiếm vung xuống theo phương thẳng đứng.

Encrid giương khiên lên.

Keng!

Chấn động mạnh từ cú chém truyền qua cánh tay.

Nhưng lớp khiên gỗ tẩm dầu hấp thụ phần lớn lực tác động.

"Kiếm thuật cơ bản? Là sức mạnh."

Lời của lão sư hiện lên trong đầu hắn.

"Dùng kỹ thuật để thắng sức mạnh? Chuyện cười của ai thế ? Thử hạ một gã khổng lồ bằng kỹ thuật xem."

"Bao nhiêu thằng ngu đã chết vì tin vào mấy lời đạo lý rẻ tiền đó rồi?"

"Muốn sống sót trên chiến trường thì chỉ có một thứ quan trọng nhất—sức mạnh."

Nhờ những lời đó, Encrid đã rèn luyện thân thể đúng cách.

Giờ đây khi đứng trước một kẻ địch ngang ngửa sức mạnh, cậu không thể dễ bị đẩy lùi.

"Hmph!"

Gã bệnh hoạn cười nhạt.

Lợi dụng khoảnh khắc khiên chắn khuất tầm nhìn, gã quét chân vào mắt cá chân Encrid.

Cốp!

Nhưng Encrid đã kịp giơ chân lên đỡ bằng ủng giáp thép.

Cảm giác đau nhói truyền từ bắp đùi, nhưng chân hắn không gãy.

Tốt.

Cậu lập tức đẩy mạnh khiên về trước, rút kiếm và vung lên từ dưới.

Vút!

Nhưng tên kia đã lùi lại, thoát khỏi tầm với của lưỡi kiếm.

Nhìn thấy điều đó, Encrid lập tức bật người lao theo.

Cậu không để đối thủ có cơ hội lấy lại thế cân bằng.

"Hah!"

Encrid hét lên, dồn toàn bộ sức mạnh vào chiếc khiên, vung mạnh như một cây búa chiến.

Gã bệnh hoạn giật đầu ra sau.

Bốp!

Nhưng vẫn bị mép khiên quét qua trán rồi ngã lăn xuống đất.

Không bỏ lỡ cơ hội, Encrid vung kiếm, nhắm thẳng vào ngực đối phương.

Vút!

Gã dưới đất rút dao găm, chém chéo lên.

Nếu cậu tiếp tục lao tới, lưỡi dao chắc chắn sẽ cắt xuyên khe hở trên giáp chân.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi mà gã đó đã xác định được điểm yếu của trang bị.

Thế giới có thể gọi đó là thiên phú.

Nhưng với Encrid, đó chỉ là bản năng chiến đấu.

Để đạt được trình độ này, cậu đã phải đánh đổi bằng vô số lần cận kề cái chết.

Còn tên kia?

Không có kỹ năng nào có thể giúp một kẻ thiếu kinh nghiệm sống sót mãi trên chiến trường được.

Encrid nhìn ra điều đó.

Gã này—có tài năng, nhưng vẫn chỉ là một tay lính non choẹt.

Ngay từ đầu khi hai người đối mặt cậu đã nhận ra.

Dựa vào bản năng để chiến đấu nhưng lại không hề có kỹ thuật thực sự.

Encrid không ganh tị.

“Tao bắt được mày rồi."

Sự tự tin trào dâng.

Những nỗ lực đẫm máu hôm nay sẽ không vô ích.

"Thằng khốn này."

Cơn giận dữ ánh lên trong mắt hắn.

Gã bệnh hoạn lật người bật dậy, nhưng trước khi hắn kịp hành động—

Một đồng minh của Encrid chen vào giữa hai người.

Không chút do dự, gã kia liền cúi xuống, vung kiếm chém vào ống chân người vừa đến.

Crack.

Tiếng xương gãy vang lên lạnh lùng.

Bất cứ khi nào đồng đội xen vào thì kết cục luôn như vậy.

Và như một dòng nước trôi chảy, lưỡi dao của gã bệnh hoạn cắm thẳng vào cổ nạn nhân.

Một đòn tấn công mượt mà như thể đã được lặp đi lặp lại hàng trăm lần.

Một chuỗi động tác quen thuộc.

Gã rút dao.

Tên lính bị tấn công chỉ kịp mở to mắt hoảng hốt.

Nhát đâm nhắm thẳng vào cổ họng.

Nhưng—

Ngay trước khi lưỡi dao chạm vào da thịt, cơ thể tên lính giật lùi lại theo bản năng.

Xoẹt! Thụp!

Lưỡi dao không đâm trúng cổ mà xé toạc má, lướt qua động mạch cảnh và va vào mép mũ giáp.

"Agh!"

Tên lính lảo đảo ngã xuống, miệng há hốc nhưng không thể thốt ra lời.

Encrid thả tay khỏi cổ tên lính thay vì rút kiếm, đứng chắn trước hắn.

"Lùi lại."

Đây là trận chiến của cậu.

Đây là đối thủ của cậu.

Cậu phải xác nhận những gì mình đã đạt được.

Thình thịch.

Trái tim đập mạnh.

Một cơn bão cảm xúc cuồn cuộn trong lồng ngực.

Liệu cậu có thể vượt qua giới hạn hôm nay không?

Liệu cậu có thể đánh bại kẻ trước mặt?

Adrenaline dâng trào.

Và một trực giác vô căn cứ—

Cậu phải hạ kẻ này để tiến về phía trước.

"Chẳng có gì đáng nể cả."

Gã bệnh hoạn cười nhạt.

Đó là bằng chứng của sự non nớt.

Một kẻ thực sự dày dạn sẽ không bao giờ phí lời làm gì.

Nếu hắn thực sự muốn thắng—

Hắn nên tỏ ra sơ hở và phản công ngay lập tức.

Vậy thì, Encrid cũng sẽ làm như vậy.

"Haa, haa..."

Cậu cố ý thở dốc.

Giật mình khi đối thủ cử động nhẹ.

Khoảnh khắc đó, ánh mắt đỏ rực khi nãy bỗng hóa thành một màu nâu đục.

Và trong đôi mắt nâu đó lóe lên một tia sáng.

Gã bệnh hoạn lao đến.

Vút!

Nhanh hơn hẳn so với trước đó.

Thình thịch.

Con tim đập mạnh.

Không hề có nỗi sợ. Không có sự chần chừ.

"Chỉ cần quan sát và né tránh."

Rem đã nói như vậy.

Hắn từng nghĩ đó là một câu chế giễu.

Nhưng không—

Mọi thứ hiện lên rõ ràng.

Dồn lực vào cổ chân, vặn người.

Xoẹt!

Lưỡi dao chỉ sượt qua vai.

Ngay sau đó, cậu vung kiếm theo đường ngang.

Keng!

Gã kia dựng dao thẳng đứng.

Hai lưỡi kiếm cắt nhau tóe ra tia lửa.

Keng keng keng !

Gã bệnh hoạn nghiêng dao, làm lệch hướng kiếm của Encrid.

Nhưng cậu không đâm tiếp.

Thay vào đó—

Cậu thu khiên sát vào cơ thể.

Cốp!

Lưỡi kiếm đối phương đập vào mép khiên, tia lửa bắn tung tóe.

Gã kia đã thử động tác này bao nhiêu lần rồi?

Cậu biết.

Vậy nên khi đối phương bất ngờ biến mất khỏi tầm nhìn—

Encrid lập tức dựng kiếm thẳng đứng và dậm mạnh xuống đất.

Bịch!

Mũi kiếm cắm phập xuống lớp đất loang lổ máu.

Gã bệnh hoạn lập tức khựng lại.

Gã cúi người với một tư thế vặn vẹo, chỉ ngẩng đầu lên.

Ánh mắt trẻ trung đó—

Cháy rực ngọn lửa dữ tợn.

"Mánh khóe."

Hắn nghiến răng, từng từ bật ra đầy căm tức.

Mánh khóe cũng là một loại tài năng, con trai à.

Encrid không đáp.

Thay vào đó—

Cậu hất cát vào mặt đối thủ.

Thwack!

"Khặc!"

Gã bệnh hoạn lập tức giơ cánh tay lên che mặt theo phản xạ.

Lại là phản xạ?

Không phải lần đầu mà cũng chẳng phải lần thứ hai thấy cảnh này.

Tầm thường.

"Thằng khốn này!"

Khi có lợi thế thì hắn khoe khoang lòng từ bi.

Khi bị ép thì hắn dễ dàng nóng giận.

Tính cách đã được nắm rõ từ lâu.

Vừa đứng dậy, gã lại lao đến.

Thwack! Thud! Bam!

Nhát kiếm liên tục giáng xuống khiên.

Lớp gỗ rên rỉ dưới sức ép khe khẽ nứt vỡ.

Giữa cơn cuồng phong của lưỡi kiếm, gã áp sát, vung dao đâm ngang.

Hông.

Đúng chỗ đó.

Trước đây tao đã loạng choạng và chết bởi chính nhát đâm này.

Nhưng lần này—

Encrid nhấc khuỷu tay, chặn lại.

Thud!

Lưỡi dao khựng lại trên lớp giáp da chắc chắn.

Đồng thời—

Cậu lao tới, thúc mạnh đầu về phía trước.

Valen—Kiếm pháp đánh cận chiến.

Cú húc đầu.

Bam!

"Khặc!"

Một cú đẩy dốc toàn lực.

Đầu đối thủ bật ngửa.

Bình thường thì đây là lúc một thằng nào đó từ phía sau vung chùy.

Nhưng hôm nay thì không.

Không có chiếc rìu nào bay tới.

Chỉ có Bell.

"Chết tiệt, tao đang giúp đây!" Bell hét lớn.

"Xử lý bất kỳ ai cản đường!"

Bởi vì—

Đây là cuộc chiến của ta.

Nuốt xuống cảm giác buồn nôn, Encrid chỉnh lại trọng tâm.

Và hắn nghe thấy đối thủ rít lên, ánh mắt bừng bừng giận dữ.

"Tên điên này..."

Ừ, nếu đầu ta quay cuồng thì ngươi cũng thế thôi.

Cơn choáng thoáng qua nhanh chóng biến mất.

"Giãy giụa đi. Rồi chết."

Gã bệnh hoạn vào thế.

Một chân trước, một chân sau.

Giống như một kỵ binh sắp xung phong.

Một tư thế mở đầu cho tốc độ đâm như tên bắn.

Thình thịch.

Cảm giác căng thẳng siết chặt lấy con tim.

Nhưng cậu thở ra.

Bình tĩnh.

Liệu có thể vượt qua bức tường tài năng chỉ bằng sự rèn luyện ngày hôm nay?

Đã đến lúc tìm câu trả lời.

Cậu di chuyển.

Chỉ là một chấm.

Nhưng—

Chấm ấy nhanh chóng trở thành ánh sáng.

Rồi trở thành lưỡi kiếm.

Xuyên thẳng qua thân Encrid—

Không.

Cậu đã tránh được trong gang tấc.

Xoẹt!

Lưỡi kiếm sượt qua hông.

Cậu đã biết trước.

Dự đoán tư thế.

Dự đoán đòn đánh.

Cậu di chuyển theo chính nhịp điệu của lưỡi kiếm.

Cơ thể cậu phản ứng theo suy nghĩ một cách hoàn hảo.

Đau.

Cơn đau nhói lên khi da bị rạch.

Nhưng cậu lờ đi.

Thay vào đó—

Bước trái tiến lên. Kiếm thu về sau.

Khuỷu tay phải kéo mạnh về phía sau, căng như dây cung chuẩn bị nhả tiễn.

Chuyển trọng tâm.

Học bằng cách quan sát.

Học bằng cách bị xuyên thủng.

Luyện tập qua vô số trận chiến với Rem.

Thud.

Cậu tiến lên.

Không phải để gia tăng sức mạnh—mà là để hoàn thiện thăng bằng.

Sự kiên quyết ngưng tụ nơi lưỡi kiếm.

"Đâm."

Gân cốt, cơ bắp căng chặt rồi bung ra như một mũi tên rời khỏi dây cung.

Thwack!

Mũi kiếm sắc bén ghim thẳng vào tim kẻ đâm chém điên cuồng.

Cắm sâu qua lớp giáp da và vải dày.

Chạm đến trái tim.

Khoảnh khắc ấy—

Kiếm, tay, cánh tay—tất cả hòa làm một, đắm chìm trong sự thăng hoa.

Một khoảnh khắc nếm trải thành quả của nỗ lực.

Hương vị của chiến thắng.

"Này!"

Ai đó hét lên.

Encrid thậm chí còn không kịp tiếp nhận âm thanh đó.

Bởi vì—

Trước khi hắn có thể tận hưởng trọn vẹn niềm vui chiến thắng—

Thwack!

Từ phía trái, một chấn động khủng khiếp ập đến.

Toàn bộ cơ thể bị hất tung lên không trung.

'Hả?'

Cái đéo gì thế này?

Trong suốt hai mươi lăm lần lặp lại 'hôm nay', chưa từng có chuyện này xảy ra.

"Là con ếch chết tiệt!"

Là Bell? Hay ai khác? Cậu không chắc. Nhưng cậu nghe thấy tiếng hét.

Đó Là ký ức cuối cùng của Encrid.

Cậu cứ thế mà bị nuốt chửng bởi bóng tôi.