Vì không thể cười mãi, Encrid sớm dừng lại.
Thấy vậy, Rem liền túm lấy cổ tay cậu, móc ra một cuộn băng từ trong ngực áo rồi quấn chặt lại.
"Hôm nay cứ ở sau lưng ta đi. Với cái tay như thế này cậu chỉ đang tự tìm đường chết thôi. Nếu báo với đội trưởng là bị thương lúc huấn luyện thì ông ta sẽ nổi điên lên đấy."
"Không sao."
"Không sao cái đầu ngươi. Đi ra chiến trường với cái tay như thế này thì có khác gì tự sát không? Mục tiêu cả đời của cậu là tìm đường chết à? Nếu đúng thì ta sẽ không cản đâu."
Rem không sai.
Mang cái tay này ra trận thì chẳng khác gì tự tìm đường chết.
Nhưng đối với Encrid thì đó lại chẳng phải là vấn đề gì to tát.
Nếu chết thêm một lần nữa thì cùng lắm chỉ là kết thúc của một ngày thôi.
Rồi buổi sáng thứ một trăm hai mươi lăm sẽ lại đến.
"Không chán chút nào."
Vì cậu có thể kết thúc vòng lặp hôm nay bất cứ khi nào cậu muốn.
Encrid không chỉ rèn luyện kiếm thuật suốt thời gian qua.
Lặp đi lặp lại cùng một ngày một trăm hai mươi bốn lần, cậu cuối cùng cũng đã tìm ra cách vượt qua hôm nay.
Người ta hay nói, nếu một tên lính quèn sống sót sau trận chiến đầu tiên, nghĩa là hắn đã nhặt được đồng xu rơi ra từ túi nữ thần may mắn.
Nếu không có tài năng vượt trội thì việc sống sót phần lớn là do may mắn.
Theo tính toán của Encrid, cậu cần đến thứ may mắn đó nhiều lần thì mới có thể tránh được cái chết.
"Nhưng mình không thể chỉ dựa vào may mắn."
Cậu không cần phải làm vậy.
Cậu đã biết trước điều gì sẽ xảy ra trên chiến trường.
Đặc biệt là những gì diễn ra xung quanh mình.
Vậy nên cậu có thể chuẩn bị.
Ở lần thứ một trăm hai mươi tư, Encrid lại bị đâm xuyên cổ.
Cái tay tàn tạ đến mức cậu không thể vung kiếm đáp trả cho ra hồn.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn không muốn lãng phí dù chỉ một ngày.
Encrid chăm chú quan sát đường kiếm của kẻ địch.
Cậu hít một hơi thật sâu.
Rồi cắn răng chịu đựng đến phút cuối cùng.
Hắn làm vậy.
"Nhìn mày đau khổ quá. Đây là lòng nhân từ của tao."
Encrid cắn răng chịu đựng cơn đau bỏng rát khi lưỡi kiếm xuyên qua cổ, lắng nghe giọng nói của tên lính địch.
Có gì đó mắc trong miệng.
Ngay trước khi chết, Encrid nhổ ra.
Là một chiếc răng hàm bị gãy.
Do hắn nghiến răng quá chặt vì đau đớn.
Đúng vậy. Không hề nhàm chán.
Những ngày lặp đi lặp lại đã không bị lãng phí vô nghĩa và điều đó khiến nó trở nên thú vị.
Nhưng dù có biện minh thế nào đi nữa...
"Mình không muốn chết."
Chẳng có cách nào khiến cái chết trở thành niềm vui được.
Đặc biệt là khi phải chết dưới tay một tên khốn thích thú trước nỗi đau của người khác.
Nếu có thể kết thúc tất cả, hắn sẽ làm.
Ngay khoảnh khắc nhận ra bản thân bị mắc kẹt trong vòng lặp, Encrid đã đưa ra quyết định đó.
Và rồi—
Keng! Keng! Keng!
Buổi sáng thứ một trăm hai mươi lăm lại đến.
Encrid bật dậy, nhặt lấy đôi giày của Rem và dốc ngược nó xuống.
"Cậu làm gì thế? Đó là giày của ta mà."
"Biết rồi. Nó thối quá. Nếu ném vào quân địch chắc mùi hôi có thể hạ gục ít nhất năm chục thằng là ít."
"Nhìn tâm trạng khó ở thế kia, cậu mơ đẹp lắm à?"
Một con bọ rơi ra khỏi ủng của Rem, rớt xuống đất.
Encrid lập tức giẫm mạnh, nghiền nát nó.
"Tôi thấy nó chui vào sáng nay."
"...Mơn."
Rem cười khúc khích rồi xỏ giày trở lại.
Bỏ mặc Rem phía sau, Encrid vén tấm vải lều và bước ra ngoài.
Trời vừa hửng sáng, bầu trời xanh thẫm của bình minh hòa với sắc vàng của mặt trời đang mọc.
Đám lính gác ca đêm đang bận rộn gõ xoong nồi loảng xoảng để đánh thức mọi người.
Những binh sĩ mới thức dậy lơ mơ dụi mắt than thở hoặc lẳng lặng chuẩn bị cho ngày mới.
"Khốn kiếp, đừng có đập nữa. Tao sắp ung cái đầu lên rồi."
"Ai bảo tối qua uống say bí tỉ làm gì?"
Tiếng càu nhàu vọng ra từ lều phía sau.
"Im đi. Nếu bị bắt quả tang uống rượu thì ăn cám cả lũ."
"Kệ."
Đó là cuộc đối thoại giữa gã lính gác và một tên lính say xỉn từ tối qua.
Nghe vậy, Encrid liếc nhìn ra sau và quan sát gương mặt của gã lính say.
Hắn là một đội trưởng thuộc đơn vị khác. Mà mẹ hắn lại là một người rất tốt.
Vào ngày thứ sáu mươi sáu, để khắc ghi ngày đó, Encrid đã từng chủ động bắt chuyện với hắn và tỏ vẻ thân thiện.
"Ca trực sáng nay không phải của anh sao?"
"Cậu làm đi."
Vừa ngoái đầu lại, Encrid đã lên tiếng với Rem – người vẫn đang lẽo đẽo theo sau.
"Tại sao ta phải làm?
"Tôi đã thay ca cho anh hơn năm lần rồi đấy."
"Cậu thực sự đếm à?"
"Ừ. Mà chỉ có của anh thôi."
"Sao chỉ đếm mỗi ta ?"
"Vì anh phiền phức."
Trong suốt một trăm hai mươi lăm lần lặp lại, Encrid chưa từng để lại một vết xước nào trên người Rem.
Không phải là hắn hậm hực hay gì. Nếu có cảm xúc gì thì chỉ có thể là biết ơn.
Dù sao thì, Rem cũng sẽ làm thôi.
Để Rem lo liệu ca trực sáng là lựa chọn giúp Encrid có tỷ lệ sống sót cao nhất và khởi đầu ngày mới với trạng thái tốt nhất.
"Rồi rồi, chết tiệt, tôi làm là được chứ gì."
Sau khi vươn vai một chút, cái lạnh buổi sáng cũng không còn khiến hắn rùng mình nữa.
Trong lúc xoay người khởi động, Encrid đứng trước khu trại.
Từng người một trong đội dần bước ra.
Người đầu tiên là Jaxon. Hắn là một trong số những người siêng năng nhất trong đội.
Vừa bắt gặp ánh mắt Encrid, Jaxon khẽ gật đầu. Encrid cũng hờ hững gật đầu lại
Sau đó, từng người khác lần lượt xuất hiện.
Encrid nhanh chóng bắt lấy người cuối cùng, kẻ vẫn còn ngái ngủ.
"Này, Mắt To."
"Hả?"
Biệt danh Mắt To là cách gọi của cả đội dành cho Krais Olman.
Krais là một thành viên với dáng vẻ khá thư sinh.
Dù tiểu đội 444 nổi danh là nơi toàn tụ tập của lũ lỳ quặc nhưng Krais lại là trường hợp hiếm hoi có kỹ năng chiến đấu kém hơn mức trung bình.
Chính xác hơn thì hắn là người mà ngay cả Encrid cũng có thể đánh bại.
"Ngáp~ Sao lại quấy rầy tôi từ sáng sớm thế? Dậy lúc bình minh đúng là cực hình với một kẻ ưu tú như tôi mà."
Krais vừa nói vừa ngáp, miệng mở rộng đến mức tưởng như có thể rách toạc.
Hắn còn chưa rửa mặt hay lau đi vẻ ngái ngủ, nhưng gương mặt đó lại không khó nhìn.
Một gương mặt có thể thu hút ánh mắt của những kẻ có hứng thú với đàn ông.
"Lấy cho tôi vài thứ."
Nghe vậy, Krais nghiêng đầu thắc mắc.
Encrid không hay chủ động nhờ vả ai, nên hắn cảm thấy tò mò.
"Anh bắt đầu hút thuốc à? Hay uống rượu? Phụ nữ thì chịu nhé. Dù tôi có giỏi đến đâu cũng không thể lôi một cô vào đây trong thời buổi này được đâu."
Krais là người chuyên xoay xở hàng lậu trong đội, có thể kiếm gần như mọi thứ.
"Tôi có giống kiểu người cần phụ nữ không?"
"Không hẳn. Vậy anh cần gì?"
"Năm con dao phóng, một tấm da bọc tẩm dầu, một cây kim lớn, găng tay da hươu, mười bông bạch đầu ông trắng, và một nắm phèn chua."
Encrid giơ tay áng chừng kích thước tấm da, đủ để quấn quanh thân một người đàn ông trưởng thành.
"...Có cái gì trong đó là liên quan tới nhau đâu."
"Không kiếm được à?"
Krais nhìn Encrid một lát, rồi gật đầu.
"Không có gì là tôi không kiếm được. Nhưng là đội trưởng thì sao chứ, anh biết là không có gì là miễn phí mà ?"
"Bao nhiêu?"
"Mười bảy đồng bạc."
Tên lừa đảo.
Năm con dao phóng, nếu mua ở chỗ thợ rèn thì chỉ mất một hoặc hai đồng bạc.
Nếu giá sắt thép có tăng thì cùng lắm cũng chỉ ba đồng, nhưng chuyện đó hiếm khi xảy ra.
Chưa kể thứ Krais tìm về chắc chắn không phải loại thép tinh luyện hảo hạng, nhưng chí có còn hơn không.
Da thuộc loại tốt thì đắt thật, nhưng cũng không phải loại chuyên dành cho các xưởng thủ công danh tiếng.
Mặc dù Encrid có con mắt tinh tường trong những chuyện này, nhưng hắn không tranh cãi.
Thứ nhất, nếu không có Krais sẽ rất khó kiếm được những món đó trong doanh trại.
Thứ hai, con số mười bảy đồng bạc trông có vẻ kỳ lạ nhưng đây chắc chắn là mức giá mà Krais đã tính toán hợp lý.
Ngoài ra còn một lý do khác.
"Tôi có thể lấy chúng sau bữa sáng được không?"
"Anh biết điều đó có nghĩa là tôi phải bỏ bữa sáng không thế?"
"Cậu có bao giờ ăn đàng hoàng đâu."
"Chuẩn. Nhưng theo tôi biết thì đội trưởng cũng chẳng dư dả gì còn gì?"
Krais đưa ngón cái và ngón trỏ tạo thành một vòng tròn.
"Bây giờ thì không."
Đôi khi hắn có để dành tiền lương, nhưng dạo gần đây đã tiêu sạch để sắm một thanh kiếm mới.
Giờ thì chẳng còn xu nào.
Sau trận chiến, hắn sẽ được nhận lương, nhưng nếu đòi trước thì sẽ chẳng khác nào tự biến mình thành kẻ định đào ngũ.
"Chịu luôn, phiền phức ghê." Krais lẩm bẩm.
Encrid chỉ mỉm cười.
Đó là kiểu nụ cười chỉ có khi người ta đã có sẵn một kế hoạch dự phòng vững chắc.
"Cho tôi mượn năm đồng xu đồng đi."
Krais vốn không hay tin tưởng ai.
Nhưng Encrid lại là ngoại lệ.
'Vì hắn là đội trưởng.'
Theo những gì Krais quan sát được, Encrid không phải kiểu người thích đùa giỡn.
Quan trọng nhất, Encrid đã từng cứu mạng hắn.
Krais lấy ra năm đồng xu đồng, đưa cho Encrid.
Hắn cầm mấy đồng xu lắc nhẹ trong tay rồi tiến về phía doanh trại bên cạnh.
Bên trong, một nhóm lính đã bày sẵn bàn chơi từ sáng sớm.
Đó là một trò xúc xắc, với sự tham gia của đám lính gác ca cuối đêm qua và vài kẻ thích đánh bạc hơn là ngủ.
Bọn họ ngạc nhiên khi thấy Encrid, nhưng khi nhận ra hắn, vẻ mặt liền chuyển sang khó hiểu.
"Gì đây? Chẳng phải là tiểu đội trưởng của đội 444 sao?"
"Làm việc chăm chỉ từ sáng sớm thế này cơ à?"
Krais đứng ngoài quan sát, cảm thấy khá thú vị.
Hắn ghét cờ bạc.
Không phải vì sợ thua mà vì hắn căm ghét bọn lừa đảo, và cũng chẳng thích việc đem số tiền kiếm được nhờ mồ hôi công sức đặt cược vào vận may để rồi được hoặc mất nó.
Chiến thắng có thể rất tuyệt, nhưng một khi ai đó đã nếm trải nó, họ có thể nghiện cờ bạc.
Thua cuộc thì chỉ có nghĩa là túi tiền của họ sẽ biến mất một cách vô nghĩa.
Đối với Krais, cờ bạc là thứ chỉ có lũ ngốc mới làm.
Ấy vậy mà Encrid lại tham gia vào trò đó.
"Tôi chơi được chứ?"
"Ở đây á?"
Người vừa lên tiếng là gã lính canh ca cuối của doanh trại bên cạnh.
Hắn đảo mắt nhìn qua mấy đồng bọn cờ bạc rồi gật đầu.
"Được thôi."
Một kẻ ngốc thì lúc nào cũng được chào đón.
Khi Encrid định ngồi xuống, Krais liền túm cổ áo hắn.
"Định phí phạm năm đồng xu đồng của tôi vào đây à?"
Đôi mắt hắn dù còn vương nét ngái ngủ nhưng vẫn to và sáng, nhìn Encrid chằm chằm.
'Hẳn là đã làm không ít cô gái phải khóc.'
Encrid nghĩ thầm, rồi gạt tay Krais ra.
"Đã vay rồi thì nó là tiền của tôi."
Nói xong, hắn ngồi xuống.
Nhóm con bạc xung quanh dịch sang một chút để nhường chỗ.
"Biết chơi xúc xắc không đấy?"
Gã lính đang lắc cốc gỗ đựng mấy viên xúc xắc bằng xương lợn hỏi.
"Nếu ra số giống nhau thì nhân đôi. Đặt cược vào cao hay thấp thì ăn theo tỷ lệ chứ gì?"
Hắn đã đứng xem sau lưng cả trăm hai mươi lăm lần rồi.
Không thể nào không biết được.
Trò này dùng ba viên xúc xắc.
Tổng số cao nhất là 18.
Người chơi sẽ đoán xem tổng điểm sẽ cao hơn hay thấp hơn 9.
Gã ngồi giữa là nhà cái.
Hắn lắc xúc xắc, còn những người khác thì đặt cược.
"Ván đầu nào."
Họ chơi một ván nhanh trước bữa sáng.
Tiền cược không lớn.
Ít nhất là năm đồng xu đồng, cao nhất là hai đồng bạc.
Encrid đặt cược năm đồng.
"Thấp."
"Cao."
"Thấp."
"Thấp."
"Cao."
"Cao."
"Thấp."
Chưa đầy mười phút, trên tay Encrid đã có hai đồng bạc.
Sự hấp dẫn của trò xúc xắc nằm ở tốc độ của nó.
Đây là một trò chơi thú vị vì nhịp độ nhanh, dứt khoát.
Họ cứ thế mà chơi.
Ban đầu, Encrid chỉ ghi nhớ các con số cho vui.
Liệu mỗi ngày lặp lại, xúc xắc có luôn ra những số giống nhau không?
Dù ngày hôm nay có bị lặp đi lặp lại, những thứ xung quanh hắn vẫn thay đổi ít nhiều.
Vậy là hắn biết.
Xúc xắc luôn ra những số y hệt.
"Nữ thần may mắn chắc chẳng những tặng cậu một đồng xu đâu, có khi còn hôn cậu một cái ấy chứ."
Gã lính đóng vai nhà cái lên tiếng khi số bạc trong tay Encrid vượt quá mười đồng.
"Thế này không phải gian lận à?"
Lẽ ra một tên lính khác bên cạnh mới là người nói câu đó, nhưng nhà cái đã lên tiếng trước.
"Gian lận gì chứ, hôm nay vận đỏ thôi. Xem ra nữ thần đã thì thầm vào tai cậu rồi."
Encrid phớt lờ những ánh mắt nghi ngờ.
Họ chẳng thể bắt bẻ gì được.
Bởi chính nhà cái là người lắc xúc xắc.
Dù có trêu chọc thế nào thì cũng quá lắm rồi.
Hơn nữa, từ giữa ván trở đi, Encrid đặt cược một cách tinh tế vào phía thắng, thu về lợi nhuận.
"Nếu bảo là gian lận thì chính cậu là người lắc xúc xắc đấy."
"Cứ tưởng cậu đã niệm chú gì đó cơ."
"Ừ thì, hình như nó hiệu nghiệm đấy."
"Mấy hôm khác dù có thua mãi cậu cũng cứ chơi như điên mà."
Một tên lính nhờ Encrid mà kiếm được chút đỉnh cười khoái chí.
Nhà cái gật gù rồi chơi thêm vài ván nữa trước khi lên tiếng:
"Chốt sổ đi. Sắp hết thời gian rồi."
Lúc này trời đã gần sáng hẳn, cũng là lúc sắp đến bữa sáng.
Encrid lăn mười đồng bạc trong lòng bàn tay.
Bắt đầu từ năm đồng xu đồng, hắn đã kiếm được chừng này.
Tất cả đều là tiền của nhà cái.
"Trò này cũng vui phết. Sao đây, tôi cược cả mười đồng bạc cho ván cuối cùng nhé? Nếu thắng thì tôi cầm tiền đi luôn."
Giới hạn cược ban đầu chỉ là năm đồng bạc.
Nhà cái nhíu mày. Với độ chính xác của Encrid hôm nay, chẳng có lý do gì để trao hết tiền cho hắn.
"Vậy thì cứ cược số tiền tương đương rồi kết thúc đi."
Encrid nói tiếp trước khi đối phương kịp phản ứng.
"Xác suất để cả ba viên xúc xắc ra cùng một số là bao nhiêu nhỉ?"
Gã lính lắc xúc xắc từ trước đến giờ chưa từng thấy chuyện đó xảy ra chứ đừng nói là trong một ván cược thực tế.
Đối với Encrid, tất cả chỉ là một trò đùa.
Hắn đã sẵn sàng cược tất cả số bạc của mình.
Ít nhất, hắn muốn làm cho nó trông có vẻ như vậy.
Đột nhiên, Krais chọc vào lưng hắn.
Krais nhìn Encrid với một biểu cảm khó tả.
"Điên rồi à?"
Không, hoàn toàn không.
Encrid đâu có điên.
"Mười đồng bạc vào cửa ba viên xúc xắc giống nhau."
"Được thôi."
Cạch!
Viên xúc xắc lăn trên mặt bàn và rơi xuống đất.
Gã lính lắc xúc xắc một cách cẩn thận, đề phòng bất kỳ sự cố nào.
"Xem nào."
Nhà cái mở cốc xúc xắc ra với nụ cười mong chờ.
"Quào, bỏ mọe"
"Nữ thần thực sự phù hộ rồi."
"Chuyện này thật đấy à ?"
Mọi người xung quanh đều kinh ngạc.
Chỉ trừ Encrid.
Ba.
Cả ba viên xúc xắc đều hiện cùng một số.