“Đôi mắt, bàn chân, đôi tay.”
Ragna nói như thể đang giảng đạo lý sống còn.
“Bắt đầu bằng mắt, di chuyển bằng chân, và dứt điểm bằng tay. Là thanh kiếm.”
Encrid làm theo y như hướng dẫn.
Dùng mắt để đọc vị chuyển động của kẻ địch, dùng chân để chọn đúng vị trí, và cuối cùng—dùng kiếm để tiễn kẻ đó về chầu ông bà.
Vút.
Ở trận thực chiến tiếp theo, cậu đem lý thuyết ra áp dụng.
Thay vì phản ứng với thứ mình thấy, cậu dự đoán trước rồi né. Đường tấn công của kẻ địch thì chả chạm được đến Encrid, trong khi đường tấn công của Encrid thì... xin lỗi nhé, đến tận cổ họng đối phương rồi.
Đâm kiếm chỉ là bước xác nhận lại mà thôi.
Phập!
Mũi kiếm xuyên qua cổ họng. Khi cậu kéo kiếm sang bên, cơ bắp, dây thần kinh và mạch máu bị cắt đứt, máu phụt ra như vòi sen bị vặn quá đà.
Ngay khi kết liễu xong tên lính, Encrid lăn người dưới đất, phang thẳng cán kiếm vào ống chân tên lính thứ hai.
Rắc!
Không có giáp, gãy xương là chuyện quá hiển nhiên.
“GAAH!”
Tên địch rớt xuống như bao gạo. Encrid nhanh như cắt rút một mũi tên cắm dưới đất, đâm thẳng vào tim hắn.
Do bộ giáp cản lại, mũi tên chỉ xuyên được một nửa. Cậu đứng dậy, giẫm lên cán tên mà nhấn xuống.
Ục... rẹt...
Mũi tên ngập sâu vào thân thể.
Cậu nâng cái xác lên bằng một tay, nghiêng sang bên.
Bịch, mũi tên hoàn toàn cắm sâu vào trong xác chết.
Và tại đây... Encrid sơ sẩy một chút.
Một mũi tên khác xước nhẹ qua đùi. Khả năng di chuyển giảm rõ rệt, làm cho việc “đại náo giữa đám đông” trở nên hơi khó khăn.
Dù vậy, cậu vẫn làm được trong khả năng.
Ba mươi hai.
Cậu đã tiễn thêm hai địch thủ về nơi an nghỉ trong ngày hôm nay.
Dù giữa chừng có lỡ tay.
“Mắt, chân, tay.”
Thấy bằng mắt, di chuyển bằng chân, kết thúc bằng tay. Encrid nghĩ, chỉ cần vài trận thực chiến nữa là thành thạo.
Encrid cứ thế mà tiến lên.
Bằng cách lặp lại hành động hôm nay, cậu dần hiểu được thói quen di chuyển của kẻ địch.
'Bọn chúng bảo vệ các cột cờ.'
Và chúng luôn xoay quanh theo một hướng. Hôm nay mà có xông thẳng mặt, thì hôm sau phải vòng sang trái.
Cậu chưa từng phá hủy cột cờ lần nào.
Nhưng cũng đã chạm gần đến mức chỉ còn thiếu một bước nhỏ nữa là với tay vào được.
Encrid cảm thấy khát.
Không phải khát nước. Mà là cái khát kỳ lạ trong lòng, kiểu như vừa ăn cơm trắng không muối.
Cậu cảm thấy có điều gì đó thiếu trong chính bản thân mình.
“Chẳng lẽ mình không thể làm được một mình sao?”
Nếu đúng là vậy, thì gọi Rem hay Ragna đi cùng cũng được thôi. Nhưng... cái thứ gọi là "sĩ diện" trỗi dậy như ma đói hiện hình.
Cậu đã học, đã rèn, và đã thành thạo kiếm thuật chính quy.
Giờ đây, cậu muốn bước thêm một bước nữa. Không phải là nôn nóng, nhưng suy nghĩ phải tiến lên cứ lởn vởn trong đầu như ruồi ở tiệm thịt thiu.
“Thử xem nào.”
Nếu chỉ là cố chấp thì sau này nhìn lại cũng chưa muộn. Cái cơ hội này là kết quả của những “ngày hôm nay” được lặp đi lặp lại một cách đầy chủ đích.
“Này, mày là ai đấy?”
Sau vài trận chiến nữa, Encrid đối đầu với một kẻ khác—chỉ huy tiểu đội bên địch.
Không phải khuôn mặt quen thuộc. Một tên hoàn toàn xa lạ, râu ria như chuột cống.
“Thế mày nghĩ sao?”
Encrid đáp lại bằng một nụ cười nhạt. Đối mặt với cái chết, không thể nào giả vờ ngầu như truyện được. Nhưng vẫn có thể nói chuyện với chút phong thái kẻ-làm-việc-này-như-bữa-cơm-trưa.
Tên lính râu chuột của Công Quốc Aspen nuốt khan một cái, rồi đâm lao tới như thể đang cố giải quyết mọi chuyện chỉ bằng cú chọc duy nhất.
“Xui tận mạng.”
Sau khi chết đi rồi sống lại, lại quay về... luyện tập.
Khái niệm “mắt, chân, tay” dần trở nên quen thuộc, Ragna liền chuyển sang phần tiếp theo.
Thứ vốn chỉ là làm quen với nền tảng giờ đây đã bao gồm cả lịch sử và lý thuyết kiếm thuật.
“May mà cái gốc rễ anh học được lại trùng với những gì tôi học.”
Ragna nói vậy.
Dĩ nhiên rồi. Chính Ragna là người dạy mà.
“Tôi bắt chước một ông thầy khá giỏi, chắc tại số đỏ.”
Encrid phán ra một câu nghe chẳng khác nào đang kể chuyện trúng vé số. Nhưng Ragna buộc phải tin.
Vì nếu không tin thì không thể giải thích nổi.
Chuyện kỹ năng tăng vọt trong một ngày còn tạm chấp nhận được. Dù sao Encrid cũng đã miệt mài luyện mấy cái cơ bản một mình. Nhưng nếu không biết cách ứng dụng thì chuyện như vậy vẫn có thể xảy ra.
Tất nhiên, thế vẫn là quá quái dị.
Nhưng không đến mức phải đau đầu.
Căn bản của kiếm thuật phương Bắc đã ăn sâu vào thân thể cậu, giờ là lúc bước tiếp với khái niệm tương tự.
Vấn đề là, đặt câu hỏi để làm gì?
Tiểu đội trưởng chưa từng tra hỏi quá khứ của hắn. Vậy hắn cũng nên học theo tinh thần đó.
“Anh biết đấy, ‘Thành kính và hồi phục nhanh chóng’.”
Encrid gật đầu trước lời của Ragna.
‘Thành kính và hồi phục nhanh chóng.’
Đây là nói đến căn nguyên của trực kiếm, trọng kiếm, huyễn kiếm, tốc kiếm và nhu kiếm.
Để giải thích thì:
Kiếm thuật chính xác và tinh tế.
Kiếm thuật hùng mạnh và dữ dội
Kiếm thuật uyển chuyền và linh hoạt
Kiếm thuật nhanh như chớp
Kiếm thuật biến hóa khôn lường
Năm trăm năm trước, một thiên tài vô song đã ra đời.
Sinh ra trong một nông trại nhỏ, thiên tài trong các thiên tài.
Năm lên chín, đứa trẻ này đã dùng gậy gỗ giết sạch một băng cướp tấn công trang trại.
Mười hai tên cướp trưởng thành, có vài tên khá thông thạo kiếm thuật, đều chết dưới tay một thằng nhóc cầm… gậy.
“Đây mới là kiếm thuật.”
Đứa trẻ chín tuổi, với cái miệng và bộ não già trước tuổi, thốt lên như thế.
Nghe bảo cha mẹ cậu mất sớm.
Quan sát cách bọn cướp vung kiếm, thằng bé đã hiểu ra nguyên lý của kiếm thuật.
Khi câu chuyện “Một thằng bé đã giết sạch cướp bằng gậy” lan ra, một quý tộc tìm đến.
Và nhận nuôi cậu.
Thế là đứa trẻ đó được ban cho họ Oniac.
Leonesis Oniac
Thiên tài ấy cuối cùng cũng có tên.
Leonesis là kẻ được trời ban cho thiên phú, nhưng kèm theo đó… là vận đen tỉ lệ thuận.
Khoảng mười tuổi, cậu mắc một căn bệnh kỳ lạ khiến tay chân dần mất sức.
Không ma pháp, không y sĩ, không thầy lang nào chữa nổi.
Trước khi bước sang tuổi mười hai, toàn thân cậu đã bại liệt.
Dù vậy, gia tộc Oniac vẫn không hề ruồng bỏ cậu.
Thiên tài bạc mệnh ấy bị thế gian trần tục gần như quên lãng.
Cho đến năm hai mươi tuổi.
Khi toàn thân không thể cử động, Leonesis vẫn để lại dấu ấn trong lịch sử kiếm thuật.
Leonesis đã tổng hợp toàn bộ kiếm thuật có trên đời thành năm dạng riêng biệt.
Đó là nguyên lý của: kiếm ngay thẳng, kiếm nặng nề, kiếm hư ảo, kiếm thần tốc, và kiếm nhu hòa.
Dù toàn thân không động đậy nổi, hắn vẫn viết lại cả lịch sử kiếm thuật bằng cái đầu của mình.
Và đó chính là khởi đầu cho sự trỗi dậy của gia tộc Oniac – từ nơi chẳng ai để ý đến gia tộc leo thẳng lên đỉnh đế chế.
Trường phái kiếm thuật do Leonesis sáng lập được truyền lại qua bao thế hệ, trở thành tiêu chuẩn không thể tranh cãi.
Ngày nay, người ta thường gọi đó là: Bắc vực – Trọng kiếm trầm ổn, Trung tâm – Trực kiếm và nhu hòa, Tây phương – Tốc kiếm xé gió, Nam địa – Huyễn kiếm hư thực, và Đông vực – Kỹ kiếm tinh vi.
Cả lục địa được chia thành năm vùng, mỗi nơi phát triển vũ khí theo cách riêng của mình.
“Tôi vừa nghĩ ra một cách dùng trọng kiếm của phương Bắc. Còn hữu ích hơn mấy cái nội tạng thú vật nhiều.”
Trời hôm đó nắng, gió cũng khá dễ chịu. Và trong bầu không khí đó, Encrid học được thêm một chiêu mới từ Ragna.
Từ Rem, cậu học được Trái Tim Quái Thú.
Từ Jaxon, cậu học được Cảm Quan Lưỡi Kiếm.
Còn từ Ragna, cậu nhận được một khái niệm: Tập Trung Tuyệt Đối.
“Nguyên lý đơn giản thôi. Dẹp hết mọi thứ xung quanh đi, chỉ nhìn kẻ địch, tập trung vào việc mình đang làm. Đừng để tâm đến bất cứ gì khác, chỉ - tập - trung.”
Nghe như đang giải thích cách học thi tốt nghiệp.
“Mấu chốt của trọng kiếm là nền tảng. Người ta gọi nó là: cây kiếm dù bị đỡ cũng khiến gãy xương là lưỡi kiếm không thể né được dù biết trước, là đòn đánh dồn toàn bộ sức lực vào một cú duy nhất. Vậy nên—tập trung vào.”
Nếu chỉ cần tập trung là làm được, vậy những kẻ không làm được là vì sao?
“Để tôi chỉ anh một mẹo.”
Vừa nói xong, kiếm của Ragna hóa thành ánh sáng.
Dù chỉ vừa đổi kiếm, vẫn chưa hề quen tay nhưng lưỡi kiếm đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.
Thậm chí cánh tay cậu ta, vung như roi da, cũng không nhìn thấy được. Trong nháy mắt, một thứ gì đó lướt ngang cổ Encrid.
Vút.
Khi cảm nhận được lưỡi kiếm, da cổ cậu đã bị cắt.
Gáy nóng lên. Máu bắt đầu rỉ ra.
“Ngươi đang bắt nạt Tiểu đội Trưởng đấy à, đồ khốn?”
Rem không biết từ đâu hiện ra, ánh mắt như muốn thiêu sống người.
Encrid đưa tay lên cổ.
‘Suýt nữa thì chết rồi.’
Một cú chém nguy hiểm, nhanh đến mức máu tuôn ra rồi mới biết là mình trúng kiếm.
“Người ta bảo khi cận kề cái chết, não người sẽ tập trung gấp mấy chục lần. Tôi chỉ đang giúp anh ta thôi.”
“Cái thằng điên, chết mẹ rồi thì học kỹ thuật để làm chó gì nữa? Có biết Tiểu đội trưởng phải mất bao lâaaaaaaaaaaaau mới học được Trái Tim Quái Thú không hả?”
Câu nói có vẻ nhấn mạnh hơi quá. Cái chữ “lâaaaaaaaaaau” nghe như có dấu kéo dài đến mười tám quãng nghỉ.
Encrid chưa kịp nói gì thì Ragna đã phì mũi cười.
“Vì giáo viên kém thôi.”
“Đéo gì? Ý ngươi là muốn ăn rìu vào đầu hả?”
Rem giơ một tay lên tai, tỏ vẻ không nghe nổi nữa.
“Ta không phải tên man rợ. Cách dạy của ta có căn cứ, có lý tính hẳn hoi.”
"Lý tính", Encrid thầm nhai lại cái từ đó.
Với cậu, Rem và Ragna có khác gì nhau?
“Nhưng mà… nếu ngươi là người tộc Cực Bắc, vậy chẳng phải cũng là thằng man rợ à?”
Ragna da trắng bệch, mắt đỏ như máu. Đặc trưng quá rõ của tộc Cực Bắc—những con người từ phương Bắc xa xôi, nơi mà cái lạnh còn dày hơn lòng dạ người đời.
“Đừng có đánh đồng ta với đám man rợ phương Tây. Khó chịu lắm. Rất khó chịu đấy.”
“…Được rồi, chết quách đi. Khi ngươi chết, ta sẽ đích thân về phương Bắc chôn xác ngươi.”
Không khí lại bắt đầu căng như dây cung. Nhìn kiểu này thì sắp ẩu đả lần nữa. Encrid vội chen vào.
“Mấy người biết tôi định nói gì rồi đấy, phải không?”
Dù cậu lên tiếng, ánh mắt của Ragna vẫn không rời khỏi điểm nào đó phía sau lưng Encrid.
“Ta biết Tiểu đội trưởng đầu óc chậm chạp như trâu phương Bắc nhưng không ngờ lại nắm được căn bản tốt đến vậy.”
“Cái quái gì đấy đồ khốn. Bớt lái câu chữ lại. Giờ thì chuẩn bị đi, ta sắp bổ rìu vào đầu ngươi rồi đấy.”
“Đồ man rợ điên khùng.”
Trâu phương Bắc, loài động vật nổi tiếng vì tiết kiệm từng cử động để sống sót giữa mùa đông khắc nghiệt. Ẩn dụ dùng cho mấy kẻ đầu óc siêu đơ .
Cả hai người cứ mắng Encrid đơ suốt, nhưng bản thân cậu chẳng thấy buồn gì cả.
“Cậu nói sẽ dạy tôi mẹo nhỏ.”
Encrid dùng lời giữ Ragna lại, rồi quay đầu về phía Rem.
Không cần nói. Chỉ cần nhìn thôi là đủ.
Rem đang trong trạng thái nóng như lửa, khịt mũi, hét lên khi bắt gặp ánh mắt của Encrid.
“Ta bảo mọi người tập hợp!”
Rồi quay lưng đi thẳng về trại.
“Có vẻ ta cũng nên quay về rồi.”
Thấy vậy, Ragna lên tiếng. Nhưng khi cậu ta định thu kiếm về, Encrid đã nắm lấy cổ tay.
“Còn mẹo thì sao?”
Cơn khát học hỏi luôn là động lực đẩy Encrid tiến lên.
Nhất là khi trước mắt đang là một kỹ thuật mới.
Cái mà Ragna gọi là Tập Trung Tuyệt Đối.
Tập Trung Tuyệt Đối, một kỹ thuật Ragna đã mài giũa từ bí kíp cổ xưa, rồi tái tạo lại thành phong cách riêng của mình.
Và Encrid đang rất muốn học nó.
“Không dễ đâu.”
Ngay cả mấy điều cơ bản thôi cũng đã đủ khó: đổi tư thế, học bước chân mới, bỏ đi thói quen cũ, làm quen với cách đâm, cách chém mới—tất cả đều không đơn giản.
Nhưng mà, cái khó ló cái vui.
Khi người ta thấy bản thân ngày một mạnh lên, thì cảm giác đó còn ngọt hơn cả đường mía mùa đông.
Có thể, việc muốn làm hiệp sĩ chỉ là cái cớ. Thứ Encrid thật sự yêu—là kiếm.
Cầm kiếm, vung kiếm. Trong khoảnh khắc đó, cậu quên hết thảy chuyện trần thế.
Encrid vẫn nắm tay Ragna. Ragna nói với giọng bình thản:
“Anh phải ở trong tình thế cận kề cái chết. Khi cảm giác cái chết gần kề, hệ thần kinh sẽ phản ứng cực kỳ nhạy bén. Và anh phải lặp lại cái cảm giác đó vô số lần.”
Mẹo này khá giống với khi học Trái Tim Dã Thú.
Chỉ khác ở chỗ, nếu Trái Tim Dã Thú là dũng cảm đâm thẳng vào cái chết, thì Điểm Tập Trung lại là giãy chết đến cùng để thoát khỏi nó.
Nỗi sợ chết khiến cơ thể người trở nên nhạy bén hơn cả kim châm.
‘Phải kết hợp với chiến đấu thực tế.’
Một kế hoạch hình thành trong đầu Encrid, và cậu bắt đầu di chuyển.
“Chỉ học mẹo là không đủ.”
“Nếu để lĩnh hội được nó rồi, nói tôi biết cảm giác thế nào.”
“Cảm giác như tất cả xung quanh biến mất, và thanh kiếm tự động di chuyển theo ý chí của mình.”
Ragna nói không chút do dự. Encrid nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ của Ragna. Trong đó, lần đầu tiên… cậu thấy một vẻ nghiêm túc khác thường.
"Có chuyện gì vậy trời?"
Ragna vốn nổi tiếng với những tính khí thất thường, nhưng lần này lại là lần đầu tiên cậu ta thể hiện sự nhiệt huyết đến thế.
Đôi mắt cậu ta sáng rực lên, như ngọn lửa cháy âm ỉ trong sâu thẳm, và rồi cậu nói.
“Đến lúc rồi.”
Encrid gật đầu.
“Đúng vậy.”
Cuộc chiến lại tiếp tục và sương mù bao phủ khắp nơi.
“Thuật pháp à? Mẹ nó chứ.”
Rem gầm lên, nổi giận.
“Cúi thấp người xuống!”
Ragna quát lên với Encrid, người đang chạy về phía trước.
Trước kia, hắn còn bận rộn ngăn cản Encrid, nhưng giờ thì không. Lần này, hắn ta biết chắc Encrid sẽ không bị một lũ lính tầm thường hạ gục được.
Khi Encrid lao vào, cậu đối mặt với lũ lính địch một lần nữa, theo đúng trình tự mắt, chân, tay.
‘Bắt đầu từ đội cung tên.’
Điều thay đổi từ trước đến nay là, nhờ vào việc lặp đi lặp lại những ngày tháng chiến đấu, Encrid đã thuộc lòng đội hình của kẻ thù.
Ừ thì, phải chính xác hơn là không phải cậu đã nhớ một cách có chủ đích.
Mà là cậu đã tự khắc ghi vào cơ thể mình.
Chưa kịp để tên lính đầu tiên xông tới với mũi giáo, Encrid đã lao đến gần, đâm lên bằng dao găm.
Phập! Dao găm cắm vào cằm và nóc miệng. Cậu bỏ lại dao găm, dùng vai hất tên lính chết đi.
“Cái quái-!”
“Á!”
Tên lính bị đẩy lại và giật mình. Trong khoảnh khắc đó, Encrid ném ra hai con dao găm.
Cả hai chiếc dao lao đi, cắm vào cổ hai tên lính đối phương.
Một chiến công phi thường.
Cậu tiếp tục rút thanh kiếm dài ra và chém một nhát chéo.
Clang!
Cán giáo chạm phải kiếm. Đoán trước được điều này, Encrid dùng lực từ cú va chạm để rút kiếm lại và chém vào cổ tên lính phía bên kia.
Xoẹt!
Lưỡi kiếm sắc bén cắt xuyên qua cổ tên lính.
Một trận chiến khác. Một cuộc chiến khác. Một ngày nữa lại tiếp tục lặp lại.
Đánh nhau và chết đi sống lại.
Và trong suốt quá trình đó, Encrid vật lộn trong tuyệt vọng. Cậu đã hiểu được mẹo này ngay khi nghe thấy nó.
Không phải đối mặt với cái chết một cách dũng cảm, mà là phải tuyệt vọng tránh xa cái chết.
Đó mới là điều quan trọng. Cuối cùng thì, cậu không thể trốn tránh cái chết mãi.
Nhưng mà... cũng chẳng sao. Dù sao thì cậu sẽ đạt được những gì mình muốn thôi.
Dĩ nhiên, cậu cũng phải hoàn thành nhiệm vụ trong quá trình này.
‘Cột cờ.’
Tấn công vào cột cờ, nơi mà thuật pháp đang được truyền dẫn.
Cậu đã đặt mục tiêu này lên trên trận chiến thực tế. Encrid lao về phía mục tiêu của mình.
Nhờ vào những ngày tháng lặp đi lặp lại, Encrid đã hiểu rõ từng động tác của lính địch.
Bọn chúng khi dựa vào màn sương bị một kẻ tấn công đơn lẻ sẽ bị làm cho hoảng sợ.
Encrid sẽ tận dụng triệt để điểm yếu đó.
Respectful and prompt recovery chả biết phải dịch như nào nữa