Công quốc Aspen được điều hành bởi ba gia tộc lớn, trong đó gia tộc Hurrier tượng trưng cho sức mạnh quân sự.
Dù sinh ra là trai hay gái, tất cả con cháu Hurrier đều học võ từ khi còn nằm nôi.
Bọn họ đánh giá năng lực của từng đứa trẻ, và chỉ giữ lại những ai có tiềm năng.
Bởi vì thiên phú thì luôn thiên vị, và mấy trò đùa của nữ thần may mắn thì không ai đoán được.
Để gom hết những “thiên vị” ấy, gia tộc Hurrier chẳng màng thân sơ, đích hay thứ.
Mitch Hurrier là một trong số đó.
Dù xuất thân từ một nhánh phụ và mang họ khác, nhưng cuối cùng hắn vẫn được thu nhận vào dòng chính nhà Hurrier.
Từ nhỏ, Mitch đã bộc lộ thiên phú vượt trội.
Mười lăm tuổi, hắn đã có thể đánh ngang vài lính trưởng thành.
Sang năm sau, hắn đã bỏ xa đám lính bình thường.
Mười tám tuổi, hạ đo ván một kiếm sĩ đại diện cho cả làng.
Hai mươi hai tuổi, đấu ngang ngửa với những người nổi tiếng cả một thành phố.
Số người có thể so kiếm với hắn, đếm chưa đầy một bàn tay.
Bạn bè đồng trang lứa? Hiếm như lông phượng.
Môi trường như vậy sinh ra kiêu ngạo.
“Cố vài lần là được thôi, cần gì luyện nhiều?”
Sao phải rèn đến nỗi bắp đùi sưng tấy?
Sao phải vung kiếm đến khi da tay rách toạc?
Làm thế để được gì?
Hắn không muốn.
Hắn hài lòng với hiện tại.
Không còn cố gắng như thuở mới cầm kiếm.
Dù vậy, chỉ bằng thiên phú, hắn vẫn đứng trong top ba của đơn vị "Tro Khuyển".
— Và đây là lần đầu tiên Mitch gặp phải tình huống này.
---o0o---
Bốp!
Hắn gạt được nhát chém từ dưới lên, nhưng vì lơ là trong khoảnh khắc, lưỡi kiếm đối phương lướt qua vai hắn.
Mitch đâm tới và đồng thời tung cú đá vào ống chân đối thủ.
Đây là chiêu hắn hay dùng với mấy tên kém hơn.
Khi đối phương dồn hết tập trung vào lưỡi kiếm thì một cú đá vào chân thường không kịp đỡ.
Dù đỡ được, ít nhất cũng tạo được sơ hở.
Nhưng đối phương dường như quá quen với đòn này.
Hắn nghiêng vai né đòn đâm, giơ chân lên đỡ cú đá.
Không hề bị chao đảo.
Nền tảng của tên này... quá vững.
"Chắc chắn trước đây hắn không mạnh đến vậy."
Mitch nhớ lại khoảnh khắc lúc mới chạm mặt tên đó.
Gã tiến đến, nở nụ cười nhàn nhạt và nói:
"Chào đằng ấy, rất vui được gặp. Mày chết tao sống, nghe ổn chứ?"
Là một gương mặt quen thuộc.
Chắc chắn là tên đó.
Một lính địch từng đột nhập doanh trại trong đêm.
Mà trong sương mù dày đặc thế này, sao hắn mò tới tận đây?
Không có thời gian để suy nghĩ.
Đối phương là người ra tay trước.
Bốp!
Mitch đỡ lấy, nghĩ có thể đây chỉ là trò đánh lạc hướng.
Tên khốn này đang giữ chân hắn, trong khi đồng bọn thì bảo vệ phía sau.
Nếu cột cờ bị phá, kế hoạch của cả đơn vị sẽ rối tung.
Hắn đến đây là vì chuyện đó, đúng chứ?
Nếu tên chỉ huy của Tro Khuyển muốn chặn đường rút của địch rồi phản công, thì vai trò của Mitch là giữ vị trí này bằng mọi giá.
Tên lính địch đang giữ vững thế trận, giơ kiếm chém thẳng vào đỉnh đầu Mitch.
Hắn đỡ được, gạt kiếm sang bên tạo thành hình chữ thập.
Keng!
Hai lưỡi kiếm nghiến vào nhau.
Ở thời điểm cuối cùng, cả hai cùng dùng lực đẩy đối phương ra xa.
Một khoảng cách hơn năm bước xuất hiện giữa họ.
Trước khi tấn công tiếp, Mitch lên tiếng.
“Ngươi giấu nghề đấy à?”
“Đại khái vậy.”
“Tên gì?”
“Encrid.”
Đúng là hắn rồi.
Cái tên Mitch vẫn muốn tìm bằng mọi giá.
Nếu không giết được tên này, hắn sẽ mãi thấy khó chịu.
Giờ thì hắn ta lại tự tìm tới.
Mitch liếm môi, ánh mắt sáng rực.
“Được lắm, Encrid. Tên ngươi, ta sẽ ghi nhớ.”
“Không cần đâu. Lỡ quên thì ta nhắc lại cho.”
“Đồ điên. Mày sẽ chết ở đây.”
Mitch nâng kiếm lên, để nó đặt sau vai trái.
Sau vài lượt giao tranh, hắn đã phần nào nắm được trình độ đối phương.
Giờ là lúc thể hiện thực lực thật sự.
Tối đa là năm chiêu.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, Mitch tin chắc hắn có thể chặt đầu gã Encrid kia.
Năm chiêu trôi qua.
Lông mày Mitch nhíu lại. Khuôn mặt hắn méo xệch trong một cái cau có không giấu nổi sự khó chịu.
Chuyện này... là lần đầu tiên.
Nếu đối thủ vượt trội về kỹ thuật, hắn còn hiểu được. Nhưng không phải. Hoàn toàn không phải.
Gã kia không giỏi hơn hắn. Cảm giác như chỉ đang cố gắng gồng lên mà đỡ đòn, gần như đứt hơi theo từng bước kiếm.
Thế nhưng—
Không hiểu bằng cách nào, gã dường như nhìn thấu từng thói quen nhỏ nhặt nhất của Mitch. Chặn, đỡ, phản đòn—tất cả đều như đã được tính trước từ lâu.
Mitch tăng tốc. Hắn đưa vào vài cú đánh giả, một vài mẹo nhỏ đủ để đánh lừa đám lính lành nghề.
Vẫn không kết thúc.
Sau thêm vài lượt kiếm nữa, trước mắt Mitch chỉ còn lại một hình ảnh duy nhất—kẻ địch.
Kiếm và địch.
Lưỡi kiếm và bản thân hắn.
Chính hắn và lưỡi kiếm.
Lâu lắm rồi Mitch Hurrier mới cảm thấy lại cái cảm giác đó.
Cảm giác như cái ngày đầu tiên hắn cầm kiếm.
Ngày đó, khi hắn vừa chạm tay vào cán kiếm lần đầu tiên, thế giới bỗng trở nên đơn giản đến lạ thường.
Trên đời này, dường như chỉ còn mỗi hai thứ: thanh kiếm... và chính hắn.
Khi chém xuống, hắn tin rằng đối thủ sẽ bị chẻ làm đôi.
Khi đâm tới, hắn biết chắc lưỡi kiếm sẽ xuyên qua.
Khi lùi về để lấy đà, hắn cảm thấy như chính mình sẽ là kẻ trúng đòn.
Và thế là hắn làm.
Hắn vung xuống, xoay vòng, đâm tới, đẩy lưỡi kiếm ra rồi lại chém tiếp.
Và đối thủ của hắn—cũng làm y như vậy.
---o0o---
Encrid bước vào trạng thái tập trung cao độ. Trong trạng thái ấy, cậu đấu kiếm với Mitch như thể cả hai đã sống và chết với nhau từ kiếp trước.
Nhờ hàng chục, hàng trăm lần lặp lại cái "ngày hôm nay", mọi thói quen của đối thủ đều đã rõ như lòng bàn tay.
Chặn chân, đỡ kiếm, phản đòn—Encrid cứ thế mà thực hiện như đang chơi lại một ván cờ quen thuộc.
Rồi đột ngột, thế kiếm của đối thủ thay đổi.
Lưỡi kiếm trở nên hung hãn và sắc bén hơn hẳn lúc đầu.
Đâm tới, chém vòng, chém ngang—lưỡi thép xoay như gió lốc.
Bốp! Keng! Bốpbốpbốp!
Từng đòn va chạm phát ra tia lửa sáng rực. Một vài đòn sượt qua vai cậu, vài nhát rạch ngang hông.
Không sâu, nhưng máu thì vẫn tung lên từng giọt, nhuộm đỏ khoảng không.
Ít nhất ba lần, hắn thoát chết trong gang tấc.
Và chính trong những khoảnh khắc cận kề cái chết ấy, sự tập trung của Encrid lại lún sâu thêm một tầng.
Sâu hơn nữa.
Cậu không kháng cự cảm giác ấy mà cố tình đẩy bản thân chìm hẳn vào đó.
Quên sạch khung cảnh xung quanh, quên cả tiếng hò hét của đám đông.
Giờ đây, thế giới của cậu chỉ còn hai thứ: hắn và kiếm.
Tập Trung Tuyệt Đối đã được khai mở hoàn toàn.
Trong mắt cậu, chỉ còn kiếm của Mitch Hurrier.
Và trong mắt Mitch, cũng chỉ còn lưỡi kiếm của Encrid.
Họ đánh nhau như những kẻ điên.
Cả hai đều mang sinh mạng ra mà đặt cược.
Đòn qua đòn, kiếm chém kiếm, đến mức người xem cũng cảm thấy choáng váng như bị kéo vào dòng lốc.
Soạt.
Không thể cắt được cổ đối phương nhưng cả hai đã rướm máu ở cổ.
Mitch, vẫn còn trong trạng thái tập trung, bất ngờ tung ra chiêu thức cuối cùng.
Hắn lùi chân trái một bước, rồi bước tới bằng chân phải, tạo ra khoảng cách lạ lẫm chưa từng có.
Đầu mũi kiếm hạ thấp, giấu ra sau hông.
“Hự.”
Một tiếng thở ngắn bật ra. Cơ bắp toàn thân căng lên như dây cung sắp bắn.
Kiếm thật và Kiếm ảo.
Cả hai đều như những thế phản đòn kỳ lạ.
Mitch đã thuần thục chiêu thức ấy—Luân Trảm—đường kiếm vẽ thành vòng tròn lớn từ dưới lên.
Bằng cách thay đổi tư thế và dùng cơ thể che đi lưỡi kiếm, Mitch đã che giấu điểm xuất phát của đòn đánh, biến nó thành một nhát chém không thể đỡ.
Toàn bộ bước di chuyển vừa rồi, khoảng cách, trọng tâm, đều là để phục vụ cho một nhát Luân Trảm duy nhất này.
Nhưng đúng lúc đó, Encrid tiến vào trạng thái tập trung sâu hơn cả trước.
Và thứ cậu lĩnh hội được, không chỉ đơn thuần là kiếm thuật.
"Tao thấy rồi."
Dù không nhìn thấy, cậu vẫn hình dung rõ mồn một mọi chuyển động của đối thủ trong đầu.
Thính giác bén nhọn đến mức gần như là siêu nhiên.
Tiếng chân dịch chuyển. Tiếng kim loại lướt nhẹ khi lưỡi kiếm rút ra. Tiếng thở bị kìm nén.
Tất cả đều biến thành thông tin. Thông tin thành hình ảnh. Hình ảnh thành dự đoán.
Cậu đã chết hơn mười lần bởi chiêu Luân Trảm đó.
Chính nhờ cái chết lặp đi lặp lại mà hình ảnh về đòn đánh ấy in sâu vào não cậu hơn cả bản năng.
Như thể cậu có thể nhìn thấy cả lưỡi kiếm bị che giấu, nghe được cả hơi thở của đối phương.
Tổng hợp mọi thứ lại, Encrid đọc ra được thời điểm tung chiêu.
Vút.
Tiếng lưỡi kiếm xé gió rít qua tai. Lưỡi kiếm từ dưới vọt lên, uốn cong theo vòng tròn.
Trong trạng thái tập trung cao độ, Encrid phản ứng theo bản năng. Hắn chém thẳng xuống.
Chính xác vào quỹ đạo của Luân Trảm.
Choang!
Kiếm từ dưới vọt lên va vào lưỡi kiếm đang từ trên chém xuống.
Cú va mạnh đến mức một vết nứt hiện ra trên kiếm của Encrid với âm thanh rắc khô khốc.
Khoảnh khắc kiếm chạm kiếm, Mitch sững người.
Đòn đánh bị chặn, và trạng thái tập trung của hắn cũng chao đảo theo.
Nhưng Encrid thì không. Hắn vẫn không hề lung lay.
Thanh kiếm đã nứt trong tay hắn, nhưng vẫn trượt dọc theo kiếm của Mitch như đang trượt trên rãnh trơn.
Rẹt!
Lưỡi kiếm chà lên nhau phát ra âm thanh kỳ lạ như kim loại bị bào mòn.
Mitch theo bản năng nhấc kiếm lên.
Lẽ ra lưỡi kiếm phải bật lên, nhưng Encrid dùng sức ấn chặt xuống.
Dĩ nhiên, trong thế trận này, người từ trên ép xuống luôn có lợi thế hơn kẻ nâng lên từ dưới.
Chưa kể, nhờ tập luyện không ngừng, Encrid có sức mạnh vượt trội.
Trong cuộc đối đầu bằng sức thuần túy, Mitch không có cửa.
Encrid ấn lưỡi kiếm xuống, bước chân trái tiến lên, toàn thân dồn lực.
Kiếm của cậu đẩy kiếm đối thủ lệch hẳn, như thể hất văng.
Vút!
Kiếm của Mitch bị đánh lệch xuống dưới.
Encrid không dừng lại.
Chân trái hắn đã bước tới, eo xoay theo, lưỡi kiếm vươn thẳng tới điểm yếu chí tử trước mặt.
Mũi kiếm đâm thẳng vào ngực Mitch, phát ra một tiếng phập nặng nề.
Dù đang mặc giáp nhưng lực đâm quá mạnh dẫb đến mức phần ngực bị xuyên thủng.
Tuy nhiên, mũi kiếm không xuyên hẳn qua. Encrid lập tức rút kiếm ra.
Vút!
Thanh kiếm nhuốm máu rút khỏi cơ thể đối phương trong một đường thẳng lạnh lẽo.
"Haa… haa…"
Encrid thu lại thanh kiếm, hít vào một hơi dài như thể vừa bơi lên khỏi mặt nước.
Chỉ trong tích tắc vừa rồi, cậu đã dồn hết sức.
Tay chân run lên bần bật.
Từ ngực Mitch, máu phun ra như suối.
Hắn loạng choạng lùi lại vài bước như kẻ say rượu rồi cố đứng vững.
Đồng tử giãn ra, nhưng rồi hắn lại mở to mắt, cố gom chút sức lực còn lại.
“Lẽ ra ta nên chọn phản đòn.”
Mitch cất lời. Máu từ ngực vẫn chảy không ngừng, ướt đẫm cả vạt áo.
Chỉ trong vài giây, vết thương đã nhuộm đỏ toàn thân.
“Nếu ta chặn lại, hóa giải, rồi tạo cơ hội phản công, có lẽ thế cờ đã khác. Ngươi không nghĩ vậy sao?”
“Không phải kết quả mới là thứ quyết định à?”
Encrid hỏi ngược lại, không chút cảm xúc.
“Cũng đúng… Nhưng cảm giác này thật bực bội. Hoặc cũng có thể không. Phải rồi, lẽ ra ta không nên lười tập luyện. Cuối cùng, ta lại thua vì yếu hơn về sức mạnh.”
Ánh mắt Mitch mờ dần.
Hắn sẽ chết, dù chẳng ai ra tay thêm nữa.
Máu vẫn chảy, ngày một nhanh.
Encrid nhấc kiếm, bước lên hai bước.
“Dừng lại!”
Ngay khi hắn chuẩn bị đâm thêm một nhát, một tiếng hét vang lên.
Một bóng người lao tới.
Thình!
Encrid hạ kiếm chéo về phía trước để chắn phần thân trên.
Phập!
Một cú va chạm cực mạnh giáng lên thanh kiếm.
Encrid lùi lại hai bước, mắt nhìn thẳng vào người mới.
Là một người đàn ông có ria mép, đứng chắn trước Mitch.
Hắn xoay người hét lớn:
“Bảo vệ Mitch!”
Encrid liếc nhanh quanh mình.
Ba, bốn binh lính nữa vừa chạy tới, lập tức đứng thành hàng chắn trước Mitch.
Bọn họ rắc thứ bột thuốc gì đó lên vết thương trước ngực hắn.
Máu ngừng chảy gần như ngay lập tức.
“Thằng khốn. Mày có biết đây là đâu mà dám một mình ra tay giữa chiến trường thế này?”
Gã ria mép quắc mắt nhìn hắn.
Rõ ràng, hắn đang rất tức giận.
Ánh mắt đảo nhanh về phía Mitch.
Ra là vậy.
Tên đó quan trọng đến thế sao?
Encrid giữ nhịp thở đều đặn.
Vai cậu phập phồng, chứng tỏ đã gần kiệt sức.
Nhưng thế đứng vẫn vững, không lộ sơ hở.
Gã ria mép vừa từ chỗ cột cờ trở về.
Ban đầu, hắn nghĩ Mitch sẽ thắng.
So ra, kỹ thuật của Encrid chẳng có gì nổi bật.
Nhưng kết quả lại hoàn toàn ngược lại.
Dù đã đánh bại Mitch, Encrid không hề tỏ ra hưng phấn.
Vẫn còn việc phải làm.
Đây là chiến trường, không phải nơi cho những trận tỉ thí lãng mạn kiểu võ hiệp.
Cậu chưa bao giờ quên điều đó.
“Nghe nói càng to xác, thuật pháp truyền dẫn càng kém, đúng không?”
Encrid lẩm bẩm, mắt vẫn dõi theo hai binh lính đang dìu Mitch rời đi.
Gã ria mép chắn đường hắn nheo mắt.
'Tên này biết điều gì đó.'
Nhiều là đằng khác.
Encrid huých mũi chân xuống đất, rồi bất ngờ đá lên.
Bụi đất cùng những cọng cỏ nhỏ bắn lên, che khuất tầm nhìn đối thủ.
Gã ria mép giơ tay chắn theo phản xạ, đồng thời hét lớn:
“Bắt nó lại! Đừng để nó đến được cột cờ!”
Ngay khi tầm mắt đối thủ bị che khuất, Encrid lao vút đi.
Vút!
Từ phía sau, một mũi nỏ xé gió bay tới.
Cậu nhanh chóng nghiêng người sang trái, nhưng vẫn không tránh kịp.
Một mũi tên cắm thẳng vào sau vai phải.
"Tới mức này là được rồi."
Encrid lao thẳng về phía cột cờ.
Một binh lính địch chắn trước mặt, tay lăm lăm ngọn thương.
Hắn rít lên như một con tê giác nổi điên, cắm chặt chân xuống đất khi chỉ còn năm bước, rồi đột ngột rẽ phải.
Mũi tên nỏ từ phía sau bắn tới hắn…
Nhưng thay vì trúng đích, nó găm thẳng vào mắt của tên lính cầm thương kia.
“Aaaah! Mắt tôi!”
Một pha "gậy ông đập lưng ông" không thể hoàn hảo hơn.
Không chỉ hắn, mà hơn ba tên khác cũng trúng tên vào tay và sườn.
“Dừng bắn! Dừng bắn hết lại cho ta!!”
Một tên chỉ huy bên phía lính nỏ gào lên như bị chọc tiết.
Dù chưa hoàn toàn rơi vào trạng thái tập trung sâu, Encrid vẫn duy trì được một phần Tập Trung Tuyệt Đối.
Tập Trung Tuyệt Đối và Cảm Quan Lưỡi Kiếm đồng điệu với nhau.
Cậu dùng âm thanh để vẽ bản đồ chiến trường trong đầu.
Cậu xoay người, giơ kiếm cao và nhảy thẳng vào giữa đám lính nỏ.
“Á!!”
Cậu bổ kiếm xuống đầu một tên lính đang kinh hãi.
Rắc!
Một tiếng nứt sọ rõ mồn một vang lên.
Cú chém mạnh tới mức lưỡi kiếm bị bật ngược lên vì lực phản hồi.
Encrid xoay người một vòng, vung kiếm quét ngang.
Vút!
Kẻ địch hoảng loạn lùi lại.
“Tro Khuyển! Đuổi theo hắn!”
Gã ria mép bám sát phía sau gầm lên.
Encrid vừa nhảy vào nhóm lính nỏ xong thì lại phóng sang phía đối diện.
Chọc!
Trên đường di chuyển, cậu đâm kiếm xuyên cổ một tên lính. Sau đó cúi xuống nhặt một mũi nỏ rơi dưới đất rồi ném sang bên.
Phập!
Mũi nỏ đập trúng áo giáp một tên lính khác, rồi rơi vô dụng xuống đất.
Hắn cứ tưởng đã đỡ được đòn. Nhưng sai rồi.
Ngay sau đó, một con dao găm bay tới, cắm phập vào trán hắn.
Chưa kịp phản ứng thì đã chết.
"Khụ..."
Encrid khẽ thở ra, tiếp tục lẩn qua lẩn lại như thể kẻ địch chẳng là gì ngoài chướng ngại tập thể dục.
Mục tiêu của cậu có hai.
Một là phá hủy cột cờ.
Hai là cầu mong tên chỉ huy bên phe mình đừng làm trò ngu nữa và biết đường yểm trợ.
“Tên khốn này!!”
Gã ria mép gầm lên, gần như sôi máu.
Encrid lách mình, len lỏi qua khe hở cuối cùng và tiếp cận được vùng quanh cột cờ.
Cậu rút toàn bộ dao găm còn lại và ném chúng đi.
Vút! Vút! Vút!
Năm con dao xé gió bay thẳng về phía lá cờ đang phấp phới.
Vải cờ quá dày, dao không thể xuyên hẳn qua, nhưng cũng đủ làm nó rung lên dữ dội.
Đám lính địch giật mình.
“Chết tiệt!!”
Chửi rủa vang lên tứ phía.
Một kẻ có vẻ là thuật sư canh giữ cột cờ hét lên trong tuyệt vọng.
“Cản hắn lại! Cản hắn lại mau!!”
Ánh mắt tất cả dồn về phía lá cờ bị tấn công.
Chính vào khoảnh khắc ấy… Encrid lăn người.
Không ai bắn tên. Không ai rượt theo. Nhưng cậu vẫn lăn như thể đang tránh loạt đạn vô hình.
Và cũng không ai để ý tới cậu. Một sai lầm chết người.
Cậu dừng lại sau cú lăn và gã ria mép lập tức thu hẹp khoảng cách.
'Bắt được mày rồi, đồ khốn.'
Gã thầm nghĩ.
Ngay lúc gã tưởng chiến thắng trong tay, Encrid cúi người, tay nhặt lên một ngọn thương nằm dưới đất.
“Cản nó lại!!”
“Không được!!”
Cả gã ria mép lẫn tên pháp sư cùng lúc hét lên.
Nhưng đã quá muộn. Encrid không đáp lại.
Cậu trụ vững chân trái, dồn toàn bộ sức vào cú ném thương.
Vút!
Ngọn thương bay đi như một mũi lao thần tốc.
Xoẹt!
Cắm phập vào lá cờ, xé toạc một lỗ lớn.
Cột cờ vẫn đứng đó, nhưng không cần phải lật đổ nó.
Chỉ cần lá cờ rách là đủ.
Nếu vật dẫn thuật pháp bị hủy hoại, thuật sẽ tan biến.
Màn sương quanh chiến trường dần dần biến mất.
Encrid thở dài một hơi có phần nhẹ nhõm.
“Tên điên, mày nghĩ mày còn sống nổi mà rời khỏi đây à?”
Gã ria mép trừng mắt, giận dữ như muốn nổ tung.
Encrid giơ kiếm, giữ thế phòng thủ ngay trục giữa cơ thể.
Cậu gật đầu.
“Cũng có thể?”
Xác suất để sống sót là năm mươi phần trăm.
Cũng là xác suất để chết.
Với đa số người, thế đã là tuyệt vọng.
Nhưng với Encrid—
—Cậu chỉ cần chết xong rồi thử lại lại được.