Vĩnh thoái hiệp sĩ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ore no Osananajimi wa Main Heroine Rashii

(Đang ra)

Ore no Osananajimi wa Main Heroine Rashii

3pu

Có ai muốn tôi dịch cả Light Novel không :3

27 60

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

88 885

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

(Đang ra)

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

Mizuki Mizushiro

Junna, người chỉ xuất hiện trong những ngày mưa ướt át, luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, nhưng rồi lại bất ngờ quấn quýt không rời, không có cảm giác gì về khoảng cách. Thế rồi một ngày nắng, Shigure

19 161

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

16 88

Chương 01 - 100 - Chương 47 - Hiệp sĩ tập sự

Sau trận chiến, Đại đội trưởng Tiên tộc mới biết cái cờ kia thực chất là vật dẫn của thuật pháp. Vậy... ai là kẻ đã phá huỷ nó?

Chỉ cần lần lại toàn bộ cục diện trận địa, câu trả lời tự nhiên hiện ra.

‘Tên đội trưởng đội gây rối.’

Chính vì vậy mà cô ấy mới có mặt ở đây.

Chỉ tiếc là Tiểu đoàn trưởng chỉ huy tiểu đoàn không hề nhận ra chuyện này. Hoặc là ông ta biết nhưng không mấy quan tâm kẻ nào đã phá huỷ chất dẫn của pháp thuật.

Ông ấy cho rằng tay thuật sư ngu ngốc kia tự mình thất bại.

Mà xét theo tình hình mấy tên thuật sư nửa mùa nhan nhản khắp lục địa thì cách nghĩ đó... cũng không sai.

Thậm chí, kể cả nếu không phải vậy, khả năng cao là Tiểu đoàn trưởng đã quá choáng ngợp để có thể suy nghĩ tử tế. Dù gì thì một nhân vật cấp trên của cấp trên cũng đã bất ngờ xuất hiện.

“Cái gì cơ?”

Câu hỏi xuất hiện như phản xạ khi cô ấy xác nhận chuyện liệu có phải là cậu không.

“Thuật pháp, lá cờ, vật dẫn.”

Chỉ ba từ cụt ngủn, cô ấy đã nói hết điều mình muốn.

Encrid không hề định chối bỏ những gì bản thân đã làm, dù chẳng ai ép cậu phải nhận.

“Phải, là tôi.”

“Bằng cách nào?”

Câu hỏi ngắn gọn như nhát chém thẳng vào cốt lõi.

“Tôi nhặt đại cây thương và ném nó đi.”

“Có năm cái là mồi nhử.”

Tổng cộng có sáu lá cờ, và chỉ một trong số đó là thật.

“Tôi đoán.”

“Làm sao cậu biết lá cờ là vật dẫn?”

“Tôi từng thấy thứ gì đó khi đi trinh sát, với lại tôi cũng biết sơ về thuật pháp.”

Câu trả lời của cậu trôi tuột một cách suôn sẻ. Trực giác bén nhạy của Tiên tộc cho biết cậu ta không nói dối.

Nhưng rõ ràng là Encrid không nói hết tất cả. Mà nói thật, chả cần đến trực giác của Tiên tộc cũng nhận ra điều đó.

Nói sao nhỉ...?

Cậu ta tự nhận là mình làm nhưng lại cố né tránh mấy phần chi tiết.

Đại đội trưởng Tiên tọc nhìn vào đôi mắt xanh của Encrid, rồi khẽ gật đầu.

“Hiểu rồi.”

“Cô đến đây chỉ để hỏi vậy thôi à?”

“Đúng. Tiện thể muốn gặp cậu luôn.”

Sau một khoảnh khắc im lặng, Đại đội trưởng hít sâu rồi nói:

“Có vẻ định mệnh đã buộc chúng ta lại với nhau.”

Rồi cô ấy quay đi, để lại một câu nói đầy tính hiểu lầm.

Encrid đờ người ra, trong khi Rem thì không bỏ qua cơ hội. Hắn thúc cùi chỏ vào sườn cậu.

“Chia sẽ chút bí quyết đi nào?”

“Bí quyết gì?”

“Nói ta nghe bí kíp cưa đổ Tiên tộc đi. Ta nghiêm túc đấy.”

“Quá ghê gớm” Ragna chen vào, không rõ là khen thật hay mỉa mai.

“Tôi không nghĩ là vậy đâu,” Encrid đáp, giọng đều đều như thể bản thân đã quá quen với việc bị hiểu nhầm.

Ngay cả Mắt To cũng từng công nhận vẻ ngoài của Encrid. Dù không cố, cậu cũng hay bị phụ nữ chú ý mỗi lần ra phố.

Không, tất nhiên là cậu không còn trong trắng.

Encrid không ngây ngô đến mức không hiểu nổi ẩn ý giữa nam và nữ.

Nhưng lần này không có bất kỳ ẩn ý nào cả. Chẳng có ánh mắt trao đổi, cũng chẳng có ám hiệu gì hết.

Chỉ để lại một cảm giác lấn cấn khó chịu.

Đặc biệt khi người đó lại là cấp trên của cấp trên.

“Không có cơ hội nói chuyện riêng, không có cơ hội gặp mặt riêng. À! Ta biết rồi! Là lúc cậu nằm trong phòng y tế đúng không? Chỉ có thể là lúc đó thôi!”

“Không phải, đồ điên.”

Rem tiếp tục lải nhải về chủ đề đó suốt bốn tiếng đồng hồ.

Ragna bỏ về giữa chừng để đi ngủ.

Jaxon ghé qua sau đó, chỉ gật đầu một cái vô nghĩa, vậy mà không hiểu sao Encrid lại cảm thấy được an ủi phần nào.

Mắt To, người đến sau cùng, suýt nữa đã bắt đầu luyên thuyên. Nhưng nghe đến chuyện Tiên tộc, hắn bèn ghé sát vào Encrid.

“Hay là... thay vì suốt ngày lăn lộn ngoài chiến trường, tụi mình mở tiệm salon quý tộc đi?”

“Không đời nào. Cái đồ điên.”

Ước mơ lớn nhất của Mắt To là tích đủ Krona để mở tiệm riêng.

Một nơi chuyên phục vụ quý cô quý tộc bằng những chàng trai điển trai cùng đồ uống và đồ ăn vặt đắt cắt cổ.

Với mục đích rõ ràng, hắn tin là chỉ cần bán đắt gấp mấy lần giá bình thường thì người ta vẫn sẽ đổ đến như ruồi bu.

Từng đề xuất hợp tác với Rem một lần và suýt ăn đập, hắn im ru từ đó đến giờ.

“Còn nói thêm lời nào là ta bổ rìu vào đầu đấy.”

Rem cười nhẹ từ phía sau.

“Em có dám đâu~”

Gã Mắt To lí nhí, giọng yếu như sắp tắt thở.

“Lúc nào cũng làm bộ như man rợ vậy.”

Hắn lầm bầm, đủ nhỏ để tưởng rằng không ai nghe thấy.

Dĩ nhiên là Rem nghe rõ từng chữ. Anh ta quay lại lườm hắn. Mắt To vội chắp tay như cầu cứu thần linh.

“À đúng rồi! Suýt nữa thì quên mất vì vụ Tiên tộc. Tôi đến đây là để báo chuyện này!”

Hắn vội vã lên tiếng trước khi Rem kịp xỉa xói thêm gì.

Encrid cũng vờ như không biết phối hợp diễn kịch. Dù gì thì bất kỳ đề tài nào cũng tốt hơn vụ 'định mệnh' kia.

“Hắn đến rồi.”

“Hắn nào?”

“À không, là đến rồi ấy.”

Gã Mắt To thì thầm, vẻ mặt nghiêm trọng đến mức Encrid cũng phải nghiêng người ghé tai nghe.

“Một Hầu tước của Hiệp Sĩ.”

“Hiệp Sĩ Áo Choàng Đỏ?” Encrid hỏi lại.

“Ừ.”

Hiện tại, Encrid và đồng đội thuộc một đơn vị tên là Cyprus.

Trùng hợp là cũng có một Hiệp Sĩ thuộc Hội Hiệp Sĩ Áo Choàng Đỏ tên là Cyprus.

Thông thường, đơn vị quân đội được đặt theo tên các Hiệp Sĩ. Và những Hiệp Sĩ này thường trực thuộc một hội riêng.

Tất nhiên, số người đủ tư cách để gọi là 'Hiệp Sĩ' chẳng nhiều.

Hiệp Sĩ là tồn tại vượt trội đến mức hiếm thấy cả trên bình diện lục địa.

Vì thế, các hội Hiệp Sĩ không chỉ toàn Hiệp Sĩ.

Họ còn có Hầu tước—người theo hầu, học trò, hoặc Hiệp Sĩ tập sự.

Sau khi hoàn thành kỳ tập huấn và được một Hiệp Sĩ công nhận, họ sẽ được gọi là Hiệp Sĩ sơ cấp. Chính thức bước chân vào hội.

Thông thường, Hầu tước không tách khỏi Hiệp Sĩ mà mình theo. Việc một Hầu tước xuất hiện trên chiến trường thế này nghĩa là...

“Hắn sắp trở thành Hiệp Sĩ sơ cấp.”

Hiệp Sĩ là gì?

Có một gã hát rong từng nói thế này:

— “So sánh Hiệp Sĩ với người thường là một sai lầm chết người. Họ đã vượt khỏi giới hạn của loài người, vượt khỏi cả ranh giới của sự thường văn. Nếu không thì làm sao họ có thể chiến đấu với bọn quái Vật?”

Hiệp Sĩ là những kẻ vượt quá giới hạn con người.

Vậy còn Hiệp Sĩ sơ cấp?

Là những người đứng sát bên ngưỡng cửa đó.

Họ là tinh anh của chiến trường. Nếu Hiệp Sĩ là kẻ đã vượt rào, thì Hiệp Sĩ sơ cấp là người đang đứng ngay sát mép rào đó, chuẩn bị bước đà nhảy qua.

Một Hầu tước sắp sửa được phong Hiệp Sĩ, sắp trở thành biểu tượng quyền lực của thời đại.

Encrid muốn gặp hắn.

Muốn tận mắt chứng kiến trình độ của người ấy.

Bởi vì cái danh “Hiệp Sĩ” mà Encrid nhắm đến... không chỉ là một tước hiệu danh giá, mà còn là hiện thân của sức mạnh thật sự.

Và giờ, một phần của hiện thân đó đang có mặt ở đây.

“Trông cậu như muốn lao ra gặp hắn luôn vậy” Rem nói.

“Tôi chẳng giấu làm gì.”

“Nghe nói hắn đã sẵn sàng chiến đấu rồi.” Gã Mắt To nói thêm.

“Hắn đến một mình à?” Rem khoanh tay hỏi. Gã Mắt To gật đầu.

“Ừ. Họ bảo chỉ một người là đủ.”

Chỉ chừng đó thôi là Encrid hiểu lý do đơn vị này chưa rút lui.

‘Nếu Aspen đã chuẩn bị sẵn thuật pháp...’

Thì phía họ giữ lại quân lực như một con bài tẩy.

Naurillia và Aspen.

Hai cái tên đã thổi một làn gió mới vào vở kịch chiến tranh vốn lặp đi lặp lại mỗi năm.

‘Chẳng lẽ mục tiêu của họ là chiếm luôn một phần đồng bằng này sao?’

Nếu thuật pháp của họ hoạt động đúng cách thì dù có là Hiệp Sĩ sơ cấp đi chăng nữa... cũng chẳng còn gì để làm.

Nhưng mà giờ thì khác. Phép thuật đã bị cản lại và bên họ đã nắm chắc chiến thắng.

Nếu tên Hầu tước đó đến sớm một hai ngày, họ đã có thể tổng tiến công từ lâu rồi.

“Trễ một nhịp rồi đấy.”

Tới lúc này thì kẻ địch chắc cũng đã hoàn tất khâu chuẩn bị của mình.

“Chuẩn bị hành quân! Toàn quân xuất phát ngay!”

Tiếng hét từ bên ngoài kéo Encrid ra khỏi dòng suy nghĩ. Là giọng của Trung đội trưởng.

Ngay sau đó, cái đầu của ông ta thò vào trong lều.

“Ê, nghe rồi phải không? À thôi, chắc nghe rồi.”

Ông ta hỏi rồi tự mình trả lời khi thấy Krais đang đứng đó.

“Cả đơn vị chuẩn bị hành quân. Chúng ta sẽ đẩy tuyến phòng thủ ở đồng Ngọc Lục Bảo lên sát tận căn cứ của tụi nó.”

“Thế ông định hét to vậy cho cả kẻ địch cũng nghe luôn à?” — Encrid hỏi, liếc nhìn Trung đội trưởng.

“Có gì đâu mà giấu. Đi là đi luôn. Cậu cũng định đi chứ?”

“Muốn xem thử.” Encrid đáp, dù thân thể còn chưa lành lặn. Theo lý thì giờ cậu nên nằm nghỉ trong bệnh xá.

“Tôi sẽ theo sát cậu anh” Krais giơ tay nói. Gã này vốn có năng lực sinh tồn cực cao ở tuyến sau, nên nếu ở gần hắn, khả năng sống sót cũng cao theo.

Trung đội trưởng chẳng có tình cảm máu mủ gì với Encrid. Ông ta lớn hơn nhiều tuổi, và lâu lâu vẫn thấy cậu nhóc này phiền phức.

Cũng phải thôi, làm Trung đội trưởng của một trung đội chuyên gây rắc rối, va chạm là chuyện thường ngày.

Thế nhưng nếu nói ông ta không bận tâm chút nào đến chuyện Encrid sống chết thì cũng không đúng. Encrid là kiểu người chăm chỉ đến phát ngán—kiếm không rời tay, thời gian không để trôi hoang phí. Loại người thế này mà chết thì... đúng là chướng mắt thật.

“Bảo trọng.” — Trung đội trưởng nói xong thì quay đi.

“Nếu muốn xem thì đi đi.” Rem gật đầu. Ragna đã bắt đầu chuẩn bị hành trang cho hành quân.

Jaxon cũng đeo kiếm vào hông, nhét theo vài con dao ném. Mấy thứ thường ngày hắn chẳng buồn mang.

“Tôi sẽ ở bên anh.” Jaxon nói.

“Bên ta á?” — Rem chen ngang. Jaxon lắc đầu.

“Ngửi mùi ngươi thôi là muốn ói rồi, ai ở chung lều nổi.”

Rem giỏi chọc quê người khác, nhưng Jaxon lại là bậc thầy của những cú đá xoáy chí mạng.

“Tiểu đội trưởng, tôi nghĩ tôi muốn bổ đầu thằng này hơn là tên Aspen. Ý anh sao?”

“Nhịn đi. Xem trước đã. Không tò mò tên Hầu tước đó đánh thế nào à?”

“Chắc là quái vật đội lốt người rồi.” Rem nói, tay thì xách cái rìu lên.

Encrid bước khập khiễng vào hàng ngũ. Vengeance tiến lại gần anh.

“Cậu sống dai dữ nhỉ, muốn chết lắm hả?”

Sau trận chiến, Encrid đã cảm ơn gã. Vengeance càu nhàu cả buổi rồi mới chịu quay lại lều.

Cũng trong cái buổi càu nhàu đó, hắn vừa than thở vừa nói đã trả hết nợ, giờ nhẹ người rồi.

Khi Encrid hỏi nợ gì thì hắn đáp:

“Cái vụ lều cứu thương cháy đó, quên rồi à?”

“Làm gì mà quên được.”

Tất nhiên là quên rồi. Mấy ngày lặp đi lặp lại làm trí nhớ cũng nhão theo.

Nhưng không thể phủ nhận hoàn toàn. Krang, sát thủ, và ngọn lửa.

Chính Encrid là người phóng hỏa. Vengeance tưởng mình cứu Encrid khỏi lửa, nhưng sự thật là Encrid đã cứu hắn khỏi sát thủ.

“Cứu là cứu thôi.”

Nợ là nợ. Mỗi người hiểu theo một cách thì dễ sống hơn.

Đó cũng là lý do Vengeance liều mạng xông vào chiến trường cứu Encrid.

Thấy cậu trừng mắt nhìn mình, Encrid mở lời.

“Ai mà lại muốn chết chứ.”

“Vậy sao còn lết ra đây?”

“Muốn xem.”

“Xem gì?”

“Nghe nói có Hầu tước của Hiệp sĩ tới.”

“Này, đừng có ráng quá. Ta không cứu lần hai đâu đấy.”

Nói rồi Vengeance quay về hàng.

“Hắn giờ thân thiện dữ ta? Hồi xưa cứ như muốn xé xác cậu ra mà” Rem lẩm bẩm bên cạnh.

Phải, từng có thời như vậy. Vengeance từng ghét cay ghét đắng Encrid. Bao lâu rồi nhỉ?

“Không phải người xấu, chỉ là làm chỉ huy trung đội. Quen nhau rồi thì cũng được lắm.”

“Đừng tốt bụng quá. Lúc bị đâm sau lưng rồi ngồi khóc thì muộn rồi đấy.”

“Lo chuyện của anh trước đi.”

Đội hình nhanh chóng được sắp xếp, bắt đầu hành quân. Không hẳn là ngay ngắn, nhưng giãn rộng, trải dài ra như cánh quạt.

Phía trước, có người đang đi một mình.

Áo choàng đỏ phấp phới theo gió.

Người đó bước chậm rãi, áo choàng tung bay.

Thoạt nhìn thì chẳng có gì nổi bật.

“Hừm, nhìn cách đi là biết có nghề.” Rem khoanh tay mà cau mày.

“Không chỉ có nghề đâu. Thế đứng khá vững. Nếu bên kia không có thứ gì kiểu như bọn Ếch thì trận này sẽ chán lắm.” Ragna nhận xét.

Jaxon cũng nhìn chăm chú về phía áo choàng đỏ.

Mắt to, người đang đứng cạnh Encrid lại có mối lo khác.

“Giờ là lúc rút lui đó. Không đi sớm là bị cuốn vào đấy.”

Mắt to canh me thời gian rút lui.

Ngay lúc đó, chiếc áo choàng tung lên dữ dội. Gió cuốn bay phần vải đỏ thẫm khi người mặc nó đột ngột lao tới.

Encrid chớp mắt, không tin vào mắt mình.

Một chuỗi tàn ảnh kéo dài sau bóng người đang chạy.

Phải nhanh đến mức nào mới tạo ra được tàn ảnh như vậy?

“Hắn ta vừa sử dụng “Ý chí” cho đôi chân của mình” Ragna thì thầm, mắt vẫn không rời cảnh tượng.

Encrid không hiểu rõ lắm, nhưng cũng chẳng còn tâm trí để hỏi.

Giờ là lúc bịt tai, tập trung nhìn.

Kẻ mang áo choàng đỏ đang chạy về phía kẻ địch, khiến bên kia hoảng loạn bắn loạn xạ.

Lần này không thấy bóng dáng lính nỏ đâu cả. Cơn mưa tên từ cung thủ đồng loạt trút xuống.

Ít nhất cũng phải cả trăm cây cung cùng giương.

Lưới tên phủ xuống kẻ đang lao đến.

Thế nhưng thay vì giơ kiếm lên đỡ, gã tăng tốc.

ẦM!

Đất đá tung tóe như bị nổ dưới chân, và chủ nhân chiếc áo choàng đã vượt ra ngoài tầm bắn.

Chỉ bằng việc chạy, hắn đã vượt qua cái ngưỡng mà loài người vẫn gọi là “giới hạn” đó.