Người ta bảo Encrid rằng thầy chữa đã ghé qua — vì trên người cậu chi chít vết đâm, vết chọc, trông như vừa lao thân qua một bụi gai biết phản công.
“May là không để lại di chứng gì nghiêm trọng. Tiểu đội trưởng đúng là may mắn quá đi.”
Gã Mắt To vừa nói vừa cười toe toét như thể người bị đâm lủng là người khác.
“Nghe cậu nói cứ như thể cậu mong tôi bị thương lắm vậy.”
“Làm gì có. Tôi lo lắng thật mà. Anh là thằng đàn ông đầu tiên khiến tôi phải lo lắng đấy.”
“Vinh dự lớn lao thật.”
Encrid cứ tưởng là họ sắp rút quân về rồi. Nhưng không — quân ta vẫn đang giằng co với Công quốc Aspen. Đấu nữa à?
Dù có đánh tiếp thì cũng chẳng đến lượt Encrid lo. Thân xác thế này, muốn đứng lên còn khó, nói gì ra chiến trường. Lắm lắm thì đứng nhìn từ xa. Nếu không bị gió đông thổi lật.
Gã Mắt To có để lại một quả táo. Encrid đang nhai dở thì Rem bước vào.
Toàn đội đều đã ra ngoài cả, trong lều chỉ còn hai người. Rem ngồi xuống cạnh Encrid, chống khuỷu lên đầu gối, tay đỡ cằm, nhìn cậu như đang định hỏi “muốn làm một chút không”.
“Đừng có nghĩ đến chuyện tỏ tình đấy. Tôi từ chối trước.”
“Biết rồi. Ta thích phụ nữ. Cậu với một em gái mọng nước rơi xuống sông thì ta sẽ cứu gái. Miễn là trông được mắt.”
“Tốt. Tôi bơi giỏi. Tự cứu cái thây được.”
“Thế cứu ta đi. Giờ nghĩ lại thì ta bơi tệ lắm.”
...Ủa? Thế lúc nãy nói cứu gái là sao? Rem à, anh có não không đấy?
“Ờ. Tôi sẽ ném tạm cho anh cục đá làm phao đỡ vậy.”
Lời qua tiếng lại vẫn cái kiểu đùa không ai cười của hai thằng. Nhưng rồi Rem im bặt, chỉ nhìn Encrid bằng ánh mắt hơi khác thường — nghiêm túc, mà không đáng yêu chút nào.
“Anh có chuyện gì muốn nói à?”
“Sao cậu biết đó là thuật pháp?”
Hả? Encrid không ngờ Rem lại hỏi chuyện đó. Không phải lúc này, không phải nơi này.
“Lúc trinh sát tôi có thấy vài thứ.”
“Chỉ thế mà đoán được là thuật pháp? Lúc đó trông cậu lao thẳng đến cái cờ như biết chắc đấy là mục tiêu mà.”
Chuẩn. Là cờ thật. Là mục tiêu thật. Là nơi phải đến.
Nhưng Encrid không thể nói là mình biết tất cả nhờ… lặp lại “hôm nay” hàng chục lần. Nghe chẳng khác nào bị tâm thần.
Phải bịa gì đó. Một lời nói dối nửa vời dễ nuốt.
Cơ mà ánh mắt xám của Rem vẫn dính chặt lấy mặt cậu, khó chịu như thể bị dồn vào góc tường. Mà Rem mà đã nghi, thì nói dối vụng về là toi. Vậy nên…
“Tôi từng sống với một dân du mục.”
Thật đấy. Rem là dân du mục mà.
“Nghe hắn ta kể nhiều chuyện kỳ quái.”
Cũng thật nốt. Rem từng luyên thuyên cả đống về pháp thuật, về mấy thứ mù mờ như niềm tin vào loài người.
“Thế nên tôi suy luận rồi phỏng đoán ra thôi.”
Nửa thật nửa xạo. Gọi là “suy luận bằng cơ thể” thì đúng hơn — tức là bị ăn đòn cho tới khi hiểu ra chuyện.
“Cái cờ giống như vật dẫn cho thuật pháp. Trước khi sương mù xuất hiện, tôi thấy đội hình địch có gì đó sai sai. Thế là lao tới thôi.”
“Ừm.”
Tại sao con người lại dễ tin những lời nói dối trộn với sự thật?
Vì người nói thành thật.
Vì ánh mắt, giọng nói, cách thở… tất cả đều thật. Và Encrid đã nói thật — ngoại trừ phần “tôi bị kẹt trong vòng lặp thời gian vô tận”.
Rem tin. Dù không hoàn toàn, thì ít nhất cũng không nghi ngờ ngay lập tức.
“Ra vậy. Ấn tượng thật đấy, khi cậu nhận ra ngay lúc đó.”
“Thuật pháp thì sao chứ?”
“Ta chỉ muốn bảo đừng có xài bừa.”
“Thật không?”
Rem gật đầu. Encrid chợt nhớ ra, giữa trận chiến Rem có biến mất.
Lúc cậu xông lên, cứ tưởng Rem sẽ theo sau. Nhưng không. Sau đó chẳng thấy bóng đâu.
Rồi lại quay về như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Cho tôi hỏi, lúc đó anh đi đâu thế?”
“Không gì đặc biệt. Ta chỉ… tò mò muốn biết ai là người dựng cái cờ ấy. Nên ghé qua xem thử.”
“Ghé qua?”
“Nói chuyện với cái rìu của ta một chút.”
Rem cười — nụ cười y như kiểu “ta vừa xẻ đôi ai đó rồi, thấy vui ghê”.
Rồi đi khỏi lều.
Encrid nhớ lại khoảnh khắc khi cậu phá sập lá cờ. Có một tên pháp sư, đang lắc cái chuông gì đó rồi biến mất.
Lúc đó cậu bận phá cờ nên không để ý. Giờ nghĩ lại, có vẻ tên đó định chuồn nhưng đụng trúng rìu của Rem.
Ừ. Cũng bình thường thôi. Rem mà.
Trận trước cũng tự dưng lao thẳng vào đội hình địch để đuổi theo ai đó tên “Mắt Diều Hâu” gì đó.
Biết vậy, Trung đội trưởng lần này cho đội của Rem ra rìa. Không tính là lực lượng chủ lực.
Cũng đúng thôi.
Mà khác ở chỗ là lần này chính Encrid là người rời hàng trước.
Lạ thật.
“Ê, ổn không đó?”
Trung đội trưởng bước vào.
“Anh đến thăm bệnh à? Mà chưa rút quân sao?”
Encrid hỏi ngay, chẳng cần vòng vo. Trung đội trưởng nhún vai.
“Trên chưa có lệnh. Cả đơn vị vẫn đang chờ.”
Mùa đông sắp tới. Chiến tranh mùa đông là thứ không ai muốn dính vào. Chắc họ sẽ rút dần. Đơn vị này cũng góp công kha khá rồi.
Nhưng lạ là chưa có lệnh rút.
Trung đội trưởng gãi đầu nhìn Encrid.
“Cậu…”
“Vâng?”
Thú thật, lúc đó ông ta tưởng Encrid nổi điên thật.
Đang yên đang lành, tự dưng lao lên trước cả đội, hét lên như kẻ mất trí.
Trong màn sương dày, ai cũng nghĩ sẽ bỏ xác tại đó. Thế rồi… sương tan. Đội quay lại phản công.
Sau mới biết — sương mù là thuật pháp. Muốn phá được thì phải giết pháp sư hoặc phá vật dẫn. Nghe chính Đại đội trưởng nói.
“Ai làm được chuyện đó vậy?”
Lúc đó, Đại đội trưởng hỏi — ánh mắt lục bảo nhìn như lột da.
Ông ta lập tức nghĩ tới Encrid. Cùng lắm thì là đội của Encrid.
Cậu ta đã lao ra ngay trước khi sương mù kéo tới.
Tiếng hét đó — cũng giống giọng Encrid.
Nghĩ thế, ông lên tiếng.
“Họ nói sương mù đó là thuật pháp.”
“Vâng. Tôi là người báo cáo.”
Thật. Encrid từng đi trinh sát và báo cáo.
“Ờ…”
Trung đội trưởng nhìn Encrid thêm chút, rồi chúc cậu mau khỏi và đứng dậy.
---o0o---
…Vô lý thật.
Ông biết rõ thực lực của Encrid. Không tệ, nhưng cùng lắm cũng chỉ là cỡ đội trưởng dân quân làng.
Mấy người trong đội thì có vài đứa giỏi, nhưng Encrid thì không.
Vật dẫn cho thuật pháp kiểu gì cũng nằm sâu trong hàng địch. Nếu địch bị không ngu,thì phải xuyên qua sương mù, mưa tên, bẫy rập…
Encrid? Không thể tin được.
Có hỏi Rem thì hắn bảo không phải hắn. Ragna thì khỏi bàn lúc sương tan thì đã đứng đánh bên cạnh rồi.
Vậy mấy đứa còn lại? Cũng đang ở tuyến sau chiến đấu.
Hay có viện binh từ đại đội?
Trung đội trưởng bước ra khỏi lều, cái lạnh chợt ập đến.
“Chúng ta thật sự không rút sao…”
Ông nhớ không khí trong thành. Nhớ nhà. Nhớ vợ, nhớ con gái nhỏ.
Muốn nướng củ khoai trong bếp, rồi ngủ một giấc đẫy mắt.
---o0o---
Sau hai ngày nằm bẹp dí, cuối cùng Encrid cũng có thể ngồi dậy và nhúc nhích cơ thể một chút.
"Đừng gắng sức quá đấy." Mắt To cảnh báo, nhưng Encrid thấy mình khỏe hơn tưởng.
"Con thú đó… đi rồi à?" cậu ta hỏi. Encrid vừa ngồi dậy vừa nhìn quanh, gật đầu.
"Có vẻ thế. Không thấy bóng dáng nó đâu nữa."
"Nó có vẻ bám theo anh ghê lắm đó, Đội trưởng."
"Không sợ hả?"
"Sợ chứ sao không. Là thú mà, thú hoang đó."
"Nhưng trông như con non mà."
"Anh biết gã thợ săn Enri không? Người đi trinh sát với anh ấy."
Mắt To bất ngờ hỏi, Encrid gật đầu, trong lòng tự hỏi sao thằng nhóc này cái gì cũng biết.
Sao cậu ta biết cả Enri chứ?
"Anh ta là thợ săn vùng thảo nguyên đấy."
Encrid biết rõ điều đó. Cậu đã học được nhiều điều từ Enri.
"Enri bảo ở thảo nguyên Ngọc Lục Bảo có nhiều loài thú, nhưng đứng đầu là con Báo Đen Mắt Xanh, hay còn gọi là Báo Hồ."
Mắt To nói mà mặt sáng bừng như thể đang kể truyện cổ tích cho lũ trẻ con.
"Mắt nó xanh như mặt hồ, nên người ta gọi là Báo Hồ. Nó săn linh dương và Nu, nhưng còn hút cả năng lượng từ đất. Là sinh vật thần bí đó. Móng vuốt của nó thôi là đã trị giá hơn mười ngàn Krona rồi."
Krona là tiền tệ của Vương Quốc.
Một đồng đồng bằng một Krona.
Một trăm đồng làm thành một đồng bạc, một trăm đồng bạc đổi được một đồng vàng.
Vậy nên mười ngàn Krona tương đương với một đồng vàng.
Chỉ một cái vuốt mà trị giá còn hơn lương cả tháng của Encrid.
"Móng của nó có thể rạch cổ người như rạch giấy. Anh dám nhổ không?"
"...Không. Tôi không tham đến vậy." Encrid lắc đầu.
Mắt To xua tay lia lịa. Encrid đứng dậy xoay người một chút, trán bắt đầu đổ mồ hôi. Đau thì có đau, nhưng vẫn chịu được.
Cậu quá quen với cảm giác cận kề cái chết đến mức có thể tự đoán vết thương nặng nhẹ chỉ bằng cách cảm nhận cơn đau.
"Cố quá coi chừng quá cố đấy."
Jaxon vẫn còn ở lại cùng Mắt To lên tiếng. Mọi người hình như đều đi hết rồi.
"Tôi đang làm quen lại thôi." Encrid trả lời qua loa rồi tiếp tục vận động, trong đầu vẫn nhớ tới khoảnh khắc né được nhát chém của gã ria mép.
Sao khi đó mình né được nhỉ?
Giờ làm lại có được không?
Chắc là không… hoặc cũng có thể được, nếu thử vài lần nữa?
Đang mải mê suy nghĩ thì Rem và Ragna quay về.
"Tránh xa ra nhé. Lười biếng dễ lây đấy." Rem ném một câu khích bác.
"Sao ngươi ngày nào cũng muốn chết vậy?" Ragna phản đòn gấp đôi.
Encrid nhanh chóng chen ngang trước khi hai người họ vác gươm chém nhau.
"Tôi có câu hỏi. Về kiếm thuật."
Cả hai lập tức quay sang nhìn anh.
"Nói đi," Rem lên tiếng trước.
"Nếu là kiếm thuật thì để tôi trả lời." Ragna chen vào ngay.
Cả hai lại bắt đầu nhìn nhau tóe lửa, nên Encrid vội giải thích rõ ràng.
Chẳng có gì to tát. Cậu chỉ nhìn thấy vài lần, rồi vô thức bắt chước theo.
Cậu cố giải thích đơn giản nhất có thể.
"Không phải cứ luyện tập là được sao." Rem đáp trước.
"Trải nghiệm thú vị đấy. Tôi thì quen rồi vì từ nhỏ đã vậy, nhưng với anh, Đội trưởng, có khi là thần ban phước cũng nên. Như kiểu nữ thần vấp ngã và làm rơi cả túi tiền vàng lên đầu anh vậy." Ragna nói tiếp.
Chẳng lời nào giúp được gì cả.
Càng nói thì lại càng loạn.
Nhưng từ đó, Encrid cũng nghe ra vài điểm có ích.
"Đôi khi giữa trận chiến, tầm nhìn của cậu sẽ bỗng nhiên trở nên rõ ràng. Thường thì chỉ khi đã trải qua vô số trận đánh thực chiến người ta mới có được cảm giác đó. Nếu có Tập Trung Tuyệt Đối thì xác suất có thể cao hơn." – Rem giải thích.
"Anh còn giữ được tinh thần dũng mãnh nhờ Trái Tim Quái Thú. Anh đã quen nhìn thẳng vào mắt kẻ địch mà không chớp. Nếu có cơ hội thấy kỹ thuật, cách đối phương sử dụng kiếm và phân bổ sức mạnh, thì cơ thể anh có thể tự phản ứng theo bản năng. Tất nhiên, chỉ khi anh có nền tảng đủ vững." – Ragna tiếp lời.
"Nền tảng phải đủ vững. Và phải trải qua hàng trăm trận chiến đẫm máu."
Nghe đến đó, Encrid ngộ ra một điều.
“Thì ra là vậy.”
Với người khác, hôm nay chỉ là một ngày bình thường.
Nhưng với Encrid, nó là một ngày sinh tử, một ngày trong hàng trăm ngày sống còn mà cậu đã gắng gượng, lăn xả, giãy giụa.
Nó không phải một ngày cậu sống cho qua. Mà là một ngày mà từng giây từng phút cậ đều sống đến tận cùng.
Hàng ngàn giờ kiên trì – vừa đau đớn vừa tận hưởng – giờ mang đến phần thưởng.
Đó không phải là may mắn.
Mà là tất yếu.
Phần thưởng xứng đáng cho những vết cắt, đâm, trầy, xước, những lần cận kề cái chết mà cậu đã trải qua trong hành trình chinh phục.
Tất cả bắt đầu từ Trái Tim Quái Thú và Tập Trung Tuyệt Đối.
Ra là vậy…
Hơn nữa, chẳng phải Ragna đã đại tu toàn bộ kỹ thuật cơ bản của cậu sao?
Trận chiến với Mitch Hurrier, cuộc rượt đuổi với gã ria mép, và trận hôm nay… tất cả gộp lại dấy lên trong Encrid một khát khao.
Cậu muốn cầm kiếm trở lại. Muốn vung kiếm. Muốn kiểm tra xem chiêu cuối cùng đã ăn vào cơ thể mình thế nào rồi.
“Tôi muốn đấu tập.”
Encrid lẩm bẩm, và cả Rem lẫn Ragna đồng loạt lắc đầu.
Rem còn buông một câu.
"Từ nhỏ ta đã bị gọi là thằng điên. Nhưng nhìn Đội trưởng thì ta nghĩ cậu còn điên hơn cả ta đấy."
Một người như Rem mà cũng gọi cậu là thằn điên?
Gã đó từng tra tấn mấy tên lính bên cạnh, từng suýt chặt đầu cấp trên đấy!
Mà giờ còn bị gã gọi là “còn điên hơn”?
“Hôm nay tôi đồng ý với hắn. Anh bị thương mà còn nghĩ đến đấu kiếm à?”
Chỉ vì muốn đấu thử mà cũng bị xem như kẻ rồ dại, Encrid thấy thật oan uổng.
“Nghĩ đến đấu là một chuyện, nhưng với thân thể thế kia thì thôi đi, Tiểu đội trưởng.”
Tấm bạt làm cửa lều bị vén lên, rồi giọng nói ấy vang lên.
Encrid ngước mắt lên và thấy… là Chỉ Huy Đại Đội Tiên tộc.
Cậu đang toan đứng dậy thì cô ấy đã tiến lên một bước.
“Thì ra là cậu.”
Trước khi Encrid kịp chào, cô ấy hỏi thẳng vào vấn đề.
Cậu nhìn gương mặt lạnh lùng, sắc sảo như được điêu khắc từ băng đá của cô ấy, và liếm môi cho khỏi khô.
Thật ra, cậu đã đoán người hỏi câu này sẽ là cô ấy chứ không phải Rem.
Làm sao mà cậu đã phá được ma thuật?
Đó là một câu hỏi mà ai nắm quyền chỉ huy cũng sẽ muốn biết.