Vĩnh thoái hiệp sĩ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

14 67

Kidnapped Dragon

(Đang ra)

Kidnapped Dragon

Yuzu

May mắn thay, lần này anh đã nắm được bản chất của vấn đề.

194 914

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

34 301

Eiyuu to Kenja no Tensei Kon

(Đang ra)

Eiyuu to Kenja no Tensei Kon

Fujiki Washiro (藤木わしろ)

Hai người họ, không hề nhận ra mình đã trở thành cặp đôi mạnh nhất trong suốt một nghìn năm qua, đã nhập học vào Học viện Ma pháp Hoàng gia để quyết định ai là người mạnh hơn!

96 6791

Cậu nghĩ mình có thể sống yên ổn ở một thế giới với tỉ lệ nam nữ 1:5 ư? Sẽ thế nào nếu những cô gái nặng tình cảm bị một chàng trai ngây ngô đùa giỡn?

(Đang ra)

Cậu nghĩ mình có thể sống yên ổn ở một thế giới với tỉ lệ nam nữ 1:5 ư? Sẽ thế nào nếu những cô gái nặng tình cảm bị một chàng trai ngây ngô đùa giỡn?

Koutaro1226

Đây là câu chuyện về một nam chính cứ tưởng mình có thể sống bình thường nhưng lại vô ý khiến hết cô gái này đến cô gái khác rơi vào lưới tình cho đến khi cậu bị dạy cho một bài học nhớ đời bởi tình y

5 64

Chương 01 - 100 - Chương 42 - Vận may chớp nhoáng

Ragna khi nói về kỹ thuật Tập Trung Tuyệt Đối đã hỏi:

“Anh định học nó thật à?”

“Chứ còn gì nữa? .”

Encrid đáp ngay không chút do dự.

‘Khi nào mình trở nên giỏi như thế này nhỉ?’

Phong cách kiếm pháp phương Bắc đã in sâu vào máu thịt của cậu.

Không phải kiểu vung kiếm hời hợt giữa không trung hay bắt chước vài tư thế cho có. Từng đường kiếm, từng động tác đều là thứ được rèn giũa trong thực chiến, và bây giờ nó đã trở thành một phần của bản thân.

‘Kỳ lạ thật.’

Đội trưởng là một con người thú vị.

Tới tận hôm qua, anh ta vẫn dùng kỹ pháp kiếm Valen đặc trưng của lính đánh thuê.

Ấy vậy mà hôm nay lại phô diễn nền tảng vững vàng đến kinh ngạc.

“Anh học kiếm từ ai vậy?”

“Đắt lắm.”

Câu trả lời ngắn gọn. Ý là đã học qua huấn luyện viên kiếm thuật.

‘Hèn gì. Tiền nào của nấy.’

Dù có tự học đi chăng nữa thì cũng không thể đến mức đó.

Đã học đến vậy thì học tiếp những điều vượt ngoài căn bản cũng là điều nên làm.

Thế là Ragna nhắc đến kỹ thuật Tập Trung Tuyệt Đối.

Nhưng thật ra khi nói ra điều đó, trong lòng hắn lại đầy nghi ngờ.

‘Muốn học cũng không có nghĩa là sẽ làm được.’

Dù nói là kỹ thuật bản thân phát triển nhưng thực ra đây là bí thuật được truyền lại trong gia tộc.

Tất nhiên, hắn không dạy nguyên bản. Đâu thể cứ thế mà giao bí mật tổ truyền cho người ngoài.

Vì vậy nên hắn đã chỉnh sửa vài phần, cải tiến lại rồi mới truyền dạy nên cũng không thể nói là nói dối hoàn toàn.

‘Mà cũng chưa từng thấy ai thực sự thành công.’

Dù đã lang thang khắp lục địa, gặp đủ loại người, số người mà Ragna từng thấy bước vào trạng thái Tập Trung Tuyệt Đối lại chưa đến số ngón trên bàn tay.

Không đến năm người—thực tế chỉ khoảng ba là nhiều.

Trong đó, hai người đạt được gần như nhờ may mắn mù quáng—giống như bắn mũi tên loạn xạ mà trúng ngay đầu con sói.

Kiểu như nhặt được đồng xu rơi từ túi nữ thần may mắn.

Nếu nói đến những người thật sự có thể sử dụng năng lực tập trung đó…

Thì chỉ có ba.

Vì sao? Vì nó cần thiên phú.

Để quên đi xung quanh, dồn toàn bộ ý thức vào một điểm duy nhất—việc ấy không dễ.

Tài năng này không chỉ giới hạn trong kiếm đạo.

Có học giả đạt tới trạng thái ấy khi nghiên cứu, học hành.

Họ có thể tự đẩy bản thân vào trạng thái đó, chủ động chìm vào sự đắm chìm toàn vẹn.

Nhưng nếu là trong một trận tử chiến thì sao?

Vừa phải tránh, vừa phải giết, vừa phải sống sót.

Liệu có ai làm được không?

Khó tin. Rất khó tin.

Ngay cả nếu có ai đó may mắn chạm tới một lần thì để điều khiển nó, làm chủ nó—là điều bất khả.

‘Quá khó. Gần như không thể được.’

Bản thân Ragna cũng chỉ mới chạm được đến Tập Trung Tuyệt Đối một bước.

Thế mà Encrid,lại dám nói thẳng:

“Không cần giải thích căn bản. Chỉ cần dạy tôi Tập Trung Tuyệt Đối là được

Không có một chút vòng vo.

Không màu mè.

Chỉ là một cái cây thẳng băng.

Cây đại thụ sừng sững giữa giông tố, sét đánh cũng không cháy.

Ngay thẳng và kiên cường.

Dù biết rằng điều mình theo đuổi gần như là giấc mộng, hắn vẫn nói: Tôi sẽ học.

Không nói để làm màu, không cố để thể hiện.

Ragna có thể cảm nhận điều đó.

Đội trưởng luôn luôn là vậy.

Dù là lúc tập luyện, dù là khi vung kiếm—hay bất cứ điều gì…

Hắn đều nghiêm túc đến mức khiến người khác phải nể.

Và có lẽ, cũng chính vì vậy mà cậu mới chấp nhận dạy kỹ thuật đó.

“Tôi nghĩ tôi đã hiểu rồi.”

Đội trưởng nói.

Ragna gật đầu, mặc dù cậu nghĩ Encrid có thể đã hiểu nhầm nhưng vẫn gật đầu ủng hộ.

Đó là cái gật đầu khích lệ.

Hắn hiểu rõ giới hạn của tài năng. Trong khi phần lớn những thiên tài thường không nhận ra những gì ngay dưới chân mình, Ragna, với những chuyến đi khắp lục địa đã nhìn thấy điều đó.

Hắn đã xuống dưới lòng đất, gặp những người sống ở đó, trò chuyện và đấu kiếm với họ.

‘Tài năng.’

Có bao nhiêu người đã gục ngã vì hai chữ ấy?

‘Tài năng’.

Đội trưởng sẽ là một trong số đó. Đó là quy luật tự nhiên.

Tuy nhiên, vì không bỏ cuộc, Ragna lại cảm thấy có động lực khi nhìn thấy Encrid. Một cách ích kỷ, chính vì đội trưởng không bỏ cuộc, hắn cũng có thể tiếp tục con đường của mình.

Vậy nên hắn quyết định sẽ dạy Encrid hết sức mình.

Ragna đã quyết tâm như vậy.

“Quên đi mọi thứ xung quanh, quên đi chính mình, chỉ còn lại sự tập trung thuần túy. Đó chính là Tập Trung Tuyệt Đối, tinh túy của sự tập trung. Khi mạng sống treo trên sợi tóc, người ta bảo rằng kiếp trước sẽ hiện ra trước mắt. Hãy lấy đó làm chuẩn.”

“Thật sao? Tôi hiểu rồi.”

Sau khi nghe vậy, Encrid có vẻ chỉ lọt tai một nửa.

Điều này thật lạ.

Rõ ràng là không phải người dễ dàng bỏ cuộc chỉ vì điều gì đó có vẻ không thể.

Ragna đã thử ép buộc cậu tập trung bằng cách đe dọa bằng kiếm vài lần, nhưng Encrid vẫn không thể đạt được trạng thái tập trung.

“Được rồi. Cùng ra ngoài đi.”

Dù vậy, Encrid vẫn bước ra chiến trường với vẻ mặt sáng ngời.

Nhìn thấy vậy, Ragna cũng cảm thấy một làn sóng nhiệt huyết dâng lên trong mình.

“Hôm nay tôi sẽ giãn cơ thể một cách mạnh mẽ hơn một chút vậy.”

Thông thường hắn sẽ lười biếng vung kiếm, thể hiện đúng kiểu thiên tài lười biếng.

Đây là những lời không thường xuyên xuất phát từ hắn.

Encrid nhìn Ragna với vẻ mặt khó hiểu.

'Cái quái gì thế này?'

Ừ, cũng không phải là điều gì tệ khi cậu ta muốn chiến đấu nghiêm túc.

Encrid bỏ lại Ragna đang đầy hứng khởi, tập trung vào công việc của mình.

Ngày hôm nay lại bắt đầu. Cách Ragna huấn luyện Tập Trung Tuyệt Đối rõ ràng là sai.

Không, cho dù đó là cách đúng thì phương pháp mà một thiên tài nắm bắt ngay lập tức rõ ràng không phù hợp với cậu.

Vậy thì phương pháp của cậu có đúng không?

Encrid không biết liệu nó có hiệu quả không.

Vậy phải làm sao?

‘Không thử sao mà biết được.’

Encrid bắt đầu di chuyển theo lối quen thuộc. Sau khi ra lệnh cho quân lính nằm xuống và giữ lá chắn, điều chỉnh lại động tác của họ, cậu gọi Rem.

“Ai! ĐM! Thằng chó nào đang triển cái thuật pháp này vậy?!”

Rem đang bùng lổ vì thuật pháp.

“Đi theo tôi!”

Cậu vỗ nhẹ vào vai Rem và nói.

“Hả?”

“Là một cuộc xung phong.”

“Gì cơ? Đội trưởng, cậu ăn phải thứ gì không ổn à?”

Dù nói vậy, Rem vẫn đi theo mà chẳng phản đối.

Cũng con đường ấy. Lần này, không cần gọi, Ragna cũng đi theo.

“Xung phong à? Nếu là để phá vỡ tiên phong của địch thì cứ để tôi tham gia.”

“Ngươi cũng ăn phải thứ gì không ổn sao?”

Rem vừa nói vừa nhìn Ragna đang theo sau.

Ragna không để ý, vội vàng chạy về phía trước.

Mặc dù khu vực này đang bị che phủ bởi sương mù nhưng điều đó không cản trở quá nhiều việc di chuyển của họ.

Rem như một cơn bão. Hai chiếc rìu trong tay hắn nghiền nát kẻ thù.

Hắn dường như có thể hạ gục tám mươi bộ binh chỉ bằng một mình.

Ragna trông như một chiếc búa tạ nặng nề. Cậu ta tàn nhẫn đập tan đội bộ binh như thể chúng là những bức tường thành. Mặc dù không nhanh, tay lại cậu không hề thương tiếc. Dù mũi tên hay giáo địch lao tới, cậu đều chém và đỡ tất cả chỉ với một thanh kiếm cầm tay.

Đó là một màn trình diễn kỹ năng đáng nể.

‘Ít nhất là đẳng cấp hàng đầu.’

Đẳng cấp hàng đầu là cấp độ của những người lính vượt qua cấp cao trong Vương quốc Naurillia.

Trên cấp cao có cấp bậc tối cao, và vượt qua nữa chính là đẳng cấp hàng đầu.

‘Hoặc có lẽ là cấp bậc tối cao.’

Encrid vẫn chưa rõ mình ở cấp độ nào.

Vì vậy, cậu cũng không thể đánh giá được cấp độ của họ. Dù sao thì giờ không phải là lúc để đứng đó mà nhìn ngó.

Đi theo lối cũ, Encrid đứng đối diện với Mitch Hurrier.

“Mày đấu với tao đi.”

Lần này,cậu là người lên tiếng trước. Mắt Mitch mở lớn rồi hắn bật cười.

“Thằng ngu này, mày đến đây để chết theo ý mình à ?.”

Điều đó không hoàn toàn sai. Dù cậu có giết Mitch ngay bây giờ thì cũng không có cách nào sống sót.

Nhưng điều đó không sao cả.

Cậu không ở đây để chết, mà là để chiến đấu hết sức mình.

“Mày đến đây để nhắm vào tao à? Thật đáng kinh ngạc, đây là lần đầu tiên tao thấy đấy.”

Mitch bày tỏ sự ngạc nhiên của mình bằng cả cơ thể.

“Sao? Lần đầu được tỏ tình à? Ngay từ cái nhìn đầu tiên tao đã phải lòng mày và đến tìm mày đây.”

Encrid nói. Mitch cười khúc khích rồi trợn mắt.

“Đội của tao là Tro Khuyển, những kẻ si tình đến cuồng dại. Đã lâu rồi không có ai tìm tao trước khi tao tìm chúng.”

“À thế à? Mày thất vọng hả? Có muốn tao trốn đi để mày đi tìm tao không?”

“Mày sủa hơi nhiều rồi."

Mitch Hurrier lao vào. Encrid ổn định hơi thở. Cậu cố gắng vào trạng thái tập trung nhưng lại thất bại.

Kết quả của trận đấu nhanh chóng được quyết định.

Kẻ thù của cậu mạnh hơn cậu về kỹ năng, sức mạnh, tinh thần và tài năng.

Hắn không phải là đối thủ mà chỉ có thể dùng những kỹ thuật cơ bản để đối phó.

“Mày tin vào cái gì để đối đầu với tao? Làm sao mày có thể đến được đây?”

Phổi và ruột của cậu bị kiếm xé toạc. Cảm giác như ai đó đặt một cục than nóng vào bụng cậu, nỗi đau không thể tả nổi.

“Tao tin vào chính mình. Lần này tao đã sai. Cách nghĩ của tao là sai.”

Lặp lại ngày hôm nay và có được cùng một trải nghiệm một lần nữa sẽ không dễ dàng.

“Gì?”

“Tao nghĩ lần sau tao sẽ làm được.”

Giống như khi lần đầu tiên cậu bước vào trạng thái tập trung và đạt được sự giác ngộ, giờ đây cậu đã có một nhận thức nhỏ

Vậy thì cậu nên thử lại.

“Cho dù tao thả mày đi thì mày cũng sẽ chết. Mày nói cái gì về ‘lần sau’?”

“Chắc là hắn điên rồi? Đừng bận tâm đến hắn, đội trưởng.”

Xoẹt!

Một binh sĩ địch bên cạnh họ rút kiếm và đặt nó lên cổ Encrid.

Không đợi chờ, Encrid vặn cổ mình để tự cắt vào lưỡi kiếm.

Rách.

Lưỡi kiếm chắc hẳn phải được mài sắc bén vì cơn đau rát theo sau vết thương sâu trên cổ cậu.

Với chuyển động mạnh mẽ ấy, nỗi đau từ bụng và cổ lan tỏa cùng lúc

Chịu đựng cơn đau tột cùng, cảm giác như đang chết—không, cậu thực sự sắp chết, trải qua cơn đau dẫn đến cái chết—Encrid mở miệng.

"Gặp mày sau."

Nói xong những lời đó, cậu chảy máu và chết.

Hôm nay lại bắt đầu.

Encrid lại tìm đến Mitch Hurrier"

"Rất vui được gặp lại, bạn tôi ơi."

"...Mày thật sự đến để tìm tao à?"

"Ừ. Chính xác. Tao đến tìm Đội trưởng Tro Khuyển, kẻ yêu mãnh liệt. Chúng ta đấu với nhau đi."

"Mày đúng là thằng điên."

Lại một lần nữa họ giao đấu. Encrid lại nhận ra sai lầm của mình.

‘Mình không thể ép buộc nó.’

Càng nghĩ đến việc cần phải tập trung, càng bị suy nghĩ đó cản trở. Vậy thì phải làm gì?

Làm như lần đầu tiên.

Di chuyển theo nhịp điệu của kiếm đối phương, đồng bộ với tốc độ của chính mình.

Đánh, đánh nữa và đánh mãi.

Phải mất mười tám lần lặp lại "hôm nay" thì Encrid mới làm đúng.

Chỉ đến lúc đó, cậu mới thực sự bước vào trạng thái tập trung.

Cậu cảm thấy vui sướng.

Dù một cánh tay bị chặt đứt và nằm trên mặt đất, cậu vẫn mỉm cười.

Cậu hạnh phúc đến mức quên đi cả cơn đau điếng người.

"Mày đang cười à?"

Thấy vậy, Mitch vung kiếm xuống. Và trận đấu kết thúc.

Lặp lại lần nữa.

Tiếp tục cho đến khi làm được.

Ai nhìn vào cũng sẽ bảo cậu là thằng cứng đầu. Họ sẽ nói sự kiên trì của cậu thật đáng nể.

Nhưng đối với Encrid, kiên trì không phải là điều cần thiết.

Bước vào trạng thái tập trung.

Cải thiện kỹ năng kiếm thuật qua những trận đấu thực tế và gặp gỡ đối thủ xứng tầm.

Nó thỏa mãn đến mức chỉ đơn giản là vui vẻ.

Sau hai mươi tám lần lặp lại "hôm nay," Encrid đã quen với trạng thái tập trung.

Qua bốn mươi tám lần lặp lại, cậu đã có thể chủ động bước vào Tập Trung Tuyệt Đối.

Và sau chín mươi bốn lần lặp lại, cậu có thể khai mở Tập Trung Tuyệt Đối bất cứ lúc nào cậu muốn.

Tập trung tuyệt đối.

Nó có nghĩa là có quyền kiểm soát hoàn toàn đối với kiếm và cả cơ thể của mình.

Kèm theo đó không chỉ là sức mạnh mà còn là kỹ năng. Sau khi thành thạo Tập Trung Tuyệt Đối, cậu lại tiếp tục học hỏi từ Ragna. Khi cậu thể hiện Tập Trung Tuyệt Đối ngay sau khi học xong, Ragna nhíu mày.

"Cái quái gì vậy?"

"Sao thế?"

"Hình như anh học cái này ở đâu đó trước rồi... Không, đây không phải là thứ mày có thể học được đơn giản như thế. Anh là một thiên tài à?"

Thiên tài? Dù có may mắn phi thường và kiên trì luyện tập, Encrid vẫn phải mất hơn một trăm lần lặp lại mới nắm bắt được nó.

Cậu biết mình không có tài năng, nhưng không bận tâm về điều đó.

Cậu chỉ đơn giản là tận hưởng khoảnh khắc hiện tại mà thôi.

Và thế là, khi một ngày nữa lại bắt đầu, cậu lặp lại câu nói như đã trở thành thôi quen.

"Tôi chỉ may mắn thôi."

"Anh nghĩ cái này xảy ra chỉ vì may mắn được à?"

Ragna sững người.

Nhìn thấy vậy, Encrid nghĩ đã đến lúc rời khỏi ngày hôm nay.

Sau khi nắm vững cốt lõi của Tập Trung Tuyệt Đối và giả vờ như thể bản thân là thiên tài, cậu quay đi khỏi Ragna. Khi làm vậy, Ragna hỏi.

"Anh đi đâu vậy?"

"Đến gặp Đại đội trưởng."

Ragna để Encrid rời đi.

Hắn chỉ cảm thấy ngạc nhiên vì Tiểu đọi trưởng đã làm chủ được Tập Trung Tuyệt Đối chỉ trong một lần thử.

Tiểu đội trưởng thật sự là thiên tài sao? Có vẻ không phải.

Dù đã thi triển Tập Trung Tuyệt Đối nhưng cách Encrid vận dụng nó lại cho thấy sự cẩn trọng, tỉ mỉ, như một tác phẩm điêu khắ được khắc đẽo qua vô vàn nhát đục.

Chắc chắn không phải là thứ anh ấy học được chỉ sau một lần thử.

"Làm sao có thể như thế ?"

Ragna suy nghĩ một lúc rồi nhanh chóng bỏ qua nó. Suy nghĩ mà không có câu trả lời thì cũng vô nghĩa.

Tốt nhất là cứ mặc kệ nó.

Chỉ cần nhìn Tiểu đội trưởng thôi, hắn cũng đã thấy mình được tiếp thêm động lực.

Nhìn thấy ánh mắt của Ragna hôm nay lại sáng lên quyết tâm, Encrid nghĩ thầm: "Dù thế nào hôm nay cũng là một ngày đầy nhiệt huyết đối với cậu ta."

"Tốt hơn hết mình nên tập trung vào nhiệm vụ của mình."

Đây không phải lúc để lo nghĩ về Ragna.

Trong trận chiến này, bằng cách này hay cách khác, quân ta chắc chắn sẽ bị diệt gần hết. Để ngăn chặn điều đó, có hai việc cần làm.

Một là dẹp sạch Sương Mù Diệt Vong.

Cái còn lại là phải giúp quân mình ẩn nấp trong lúc sương mù tan dần.

Cậu không thể làm cả hai việc cùng lúc.

Encrid chỉ có một thân xác.

Phá hủy cột cờ cũng không phải chuyện dễ dàng. Cậu sẽ phải thoát ra khỏi giữa trại địch sau khi tiến hành tấn công bất ngờ.

Encrid không có ý định cứ mãi mắc kẹt trong "hôm nay". Muốn vậy, cậu phải phá vỡ và đập nát chiến lược của kẻ thù.

"Tôi cần gặp Đại đội trưởng."

Encrid tiến lại gần Trung đội trưởng của Trung đội 4 và nói.

"...Bây giờ à?"

Không khí trở nên căng thẳng khi các quân lính cảm nhận được trận chiến sắp đến gần.

Trong tình huống như vậy, thật dễ hiểu khi người ta cảm thấy bất ngờ khi ai đó yêu cầu gặp Đại đội trưởng.

Trung đội trưởng đang nghỉ ngơi, cây giáo tựa vào vách lều.

Ông ta đứng dậy từ giường xếp, vẫn còn mang nguyên đôi ủng.

"Vâng, ngay bây giờ."

"Tại sao?"

"Tôi nhớ ra một điều từ nhiệm vụ trinh sát trước."

Trung đội trưởng nhìn kỹ Encrid, rồi gật đầu đứng dậy.

Có một tiếng rắc từ đầu gối khi ông ta đứng lên, vươn người trước khi hỏi:

"Là chuyện gì?"

"Tôi nghĩ Quân Aspen đang che giấu thuật pháp."

"Thuật pháp?"

"Đúng vậy."

Trung đội trưởng có phần lưỡng lự, không chắc điều này có đúng không, nhưng rồi nhớ lại Encrid không phải là người hay nói nhảm, ông ta nhanh chóng hành động.

Nếu có điều gì cần nói thì phải nói.

Đại đội trưởng sẽ đưa ra phán quyết.

Chẳng mấy chốc, họ đến lều của Đại đội trưởng và được phép vào.

"Ngươi muốn gặp ta?"

Chỉ Đại đội trưởng, một Tiên tộc với đôi mắt xanh lục, hỏi.

Trong lều khá ấm cúng. Encrid gật đầu khi nhìn những ngọn đuốc nhỏ cháy lách tách.

"Vâng."

"Lý do là gì?"

Giọng của Chỉ Huy Đại Đội có phần lạnh lùng như thể hậu quả sẽ không nhẹ nếu đây không phải là chuyện quan trọng.

"Thuật pháp."

Encrid không lãng phí thời gian.

"Thuật pháp?"

"Đúng vậy."

"Cột cờ, lá cờ... và người mà tôi thấy trong doanh trại địch. Hắn trông như một thuật sư."

Nhờ sự lặp đi lặp lại không ngừng của hôm nay, Encrid nhớ lại những gì mình đã thấy, mặc dù khá mờ nhạt.

Encrid truyền đạt lại những gì mình thấy, có chút thêm thắt để tăng tính thuyết phục.

Nếu chừng đó mà vẫn chưa đủ thì cậu cũng đành chịu.

'Cứ thử lại lần nữa cũng được.'

Đó là đặc quyền duy nhất của kẻ sống lại mỗi ngày.

May mắn thay, Đại đội trưởng tiên tọc lắng nghe Encrid một cách chú ý.

"Nói tiếp đi."

"Rõ."

Cậu nhắc lại việc nghe thấy lính địch gọi tên thuật sư.

Đôi mắt của Đại đội trưởng bỗng lóe sáng.

Cậu không đề cập đến việc có sương mù. Điều đó sẽ quá lộ liễu.

Thuật pháp là một bí mật được bảo vệ kỹ lưỡng, không dễ nhận ra chỉ qua một cái nhìn.

Đây là giới hạn của cậu. Còn lại là khả năng của Đại Đội trưởng.

Encrid truyền đạt thông điệp và quay lại vị trí của mình.

Giờ thì cậu đang ở tuyến đầu của trận chiến.

Đã đến lúc vượt qua Mitch Hurrier và phá hủy cột cờ.

'Đến đây là giới hạn của ta.'

Còn lại là tùy thuộc vào chỉ huy.

"Phù..."

Giờ là lúc vượt qua chính mình, thoát khỏi sự mắc kẹt trong hôm nay.