Vĩnh thoái hiệp sĩ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

14 67

Kidnapped Dragon

(Đang ra)

Kidnapped Dragon

Yuzu

May mắn thay, lần này anh đã nắm được bản chất của vấn đề.

194 914

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

34 301

Eiyuu to Kenja no Tensei Kon

(Đang ra)

Eiyuu to Kenja no Tensei Kon

Fujiki Washiro (藤木わしろ)

Hai người họ, không hề nhận ra mình đã trở thành cặp đôi mạnh nhất trong suốt một nghìn năm qua, đã nhập học vào Học viện Ma pháp Hoàng gia để quyết định ai là người mạnh hơn!

96 6791

Cậu nghĩ mình có thể sống yên ổn ở một thế giới với tỉ lệ nam nữ 1:5 ư? Sẽ thế nào nếu những cô gái nặng tình cảm bị một chàng trai ngây ngô đùa giỡn?

(Đang ra)

Cậu nghĩ mình có thể sống yên ổn ở một thế giới với tỉ lệ nam nữ 1:5 ư? Sẽ thế nào nếu những cô gái nặng tình cảm bị một chàng trai ngây ngô đùa giỡn?

Koutaro1226

Đây là câu chuyện về một nam chính cứ tưởng mình có thể sống bình thường nhưng lại vô ý khiến hết cô gái này đến cô gái khác rơi vào lưới tình cho đến khi cậu bị dạy cho một bài học nhớ đời bởi tình y

5 64

Chương 01 - 100 - Chương 37 - Vật dẫn của thuật pháp

“Anh học mấy bước đó ở đâu vậy?”

Ragna đột ngột hỏi vào ngày “hôm nay” thứ năm.

Tất nhiên là cậu dạy tôi rồi.

Nhưng Encrid không thể nói thật.

“Tôi từng qua hơn hai mươi lò đào tạo.”

Dù có vài nơi gần như chỉ là trò lừa bịp nhưng phần lớn trong số đó đều dạy đàng hoàng.

“Hừm.”

Ragna khẽ gật đầu.

Khi Encrid di chuyển theo đúng bước chân mà cậu từng học từ chính Ragna, vẻ mặt của Ragna dần trở nên sinh động hơn. Hắn đang thực sự tận hưởng khoảnh khắc này.

Phải nói thật, Ragna không phải một người thầy giỏi.

Thậm chí, hắn không thể là một người thầy giỏi.

Một thiên tài chẳng bao giờ nhìn xuống đôi chân của mình.

Chính vì thế, con đường mà hắn đã bước qua—là điều gần như không thể truyền dạy lại.

Làm sao có thể lý giải được một điều mà người ta vốn làm một cách tự nhiên mà không cần suy nghĩ chứ?

Khi hắn bảo “vung kiếm”, trong đầu hắn chỉ đơn giản là: cứ vung thôi.

Không có chỉ dẫn về cách bước, cách dồn lực, cách chuyển trọng tâm. Không phải hắn không nói—mà là hắn không thể nói ra được.

Loại người như thế là tệ nhất nếu mở một kiếm đạo quán.

Encrid đã nhận ra điều đó ngay từ ngày đầu tiên.

Nhưng không sao cả.

Nếu người thầy là một mớ hỗn độn thì người học chỉ cần vượt trội là được.

Và xét trên phương diện đó, Encrid có lẽ là người học giỏi nhất trên toàn lục địa.

“Chân tôi nên đặt ở đâu? Mũi chân hướng về phía nào?”

“Đến cả việc đó cũng cần tôi chỉ à?”

Không phải lời trách móc, mà là sự thắc mắc chân thành.

“Đúng vậy.”

Ragna chỉnh lại tư thế của hắn, chỉ rõ hướng đặt mũi chân, rồi tự mình vào thế.

Tư thế ấy là chuẩn mực của kỹ pháp cơ bản.

Bất kỳ kẻ nào có con mắt nhìn người cũng sẽ phải thèm khát trước kỹ thuật đó.

Chỉ cần nhìn Ragna vào thế, Encrid cũng học được nhiều điều.

“Còn di chuyển trọng tâm thì sao?”

“Ừ, làm ngay khoảnh khắc đó.”

Encrid hỏi, Ragna đáp.

Suốt mười hai lần lặp lại của ngày hôm nay, Ragna chỉ dạy cậu về bộ pháp và tư thế.

“Thế đứng và bước chân trước, sau đó mới đến căn bản khác.”

“Đôi khi anh cũng vung kiếm ra hồn đấy.”

“Hiện tại đến chẻ củi anh còn chả đủ sức.”

“Nếu tên lính địch chết vì cú chém đó thì hãy cảm ơn hắn ba lần vì đã chịu chết bởi cái đòn ruồi bu đó nhé.”

“Vậy nãy giờ là tôi đang múa à?”

“Là múa chứ còn cái gì nữa. Vì anh cầm kiếm nên có thể gọi là kiếm vũ, nhưng tôi không muốn gọi vậy. Gọi là múa gậy thì đúng hơn.”

Ragna buông lời mỉa mai một cách bình thản.

‘Tên này trước kia vốn như thế sao?’

So với hắn, Rem đúng là một người thầy nhẹ nhàng hơn nhiều.

Dù đôi lúc lời nói của Ragna khiến người ta tưởng rằng hắn có chút điên, nhưng nhìn chung, hắn là một người thầy đáng giá.

Mỗi ngày đều giống như một lần phá vỡ vỏ trứng, tái sinh thành hình hài mới.

Khi bắt đầu tập những cú chém chéo, Ragna lên tiếng:

“Đường thẳng nối giữa anh và kẻ địch được gọi là đường đường kiếm. Nó thường là khoảng cách ngắn nhất, cũng là lộ trình mà vũ khí sẽ đi qua khi tấn công.”

“Chắn đường công kích của đối phương, mở rộng đường của chính mình—đó cũng là một điều cơ bản. Hiểu chứ? Không hiểu à? À… Hay đây là một trong những thứ mà anh chỉ hiểu trong đầu chứ cái thây thì không làm theo nổi?”

“Tôi nói lại nhé. Đội trưởng là kẻ chỉ giỏi hiểu bằng miệng mà thôi.”

Ragna là kiểu người không thể dạy mà thiếu đi sự mỉa mai.

Học rồi lại học.

Hai mươi ngày trôi qua.

Hai mươi lăm ngày tiếp nối.

“…Tôi tưởng căn bản của anh là đại thảm họa nhưng ít ra cũng biết dùng chân thế nào.”

Đó là lời cậu nghe được vào ngày thứ ba mươi lăm của “hôm nay”.

Tới thời điểm đó, hành vi của Encrid đã khác đi ít nhiều.

Cậu không còn chết ngay sau khi màn sương giăng xuống.

Cậu né được cú đâm đầu tiên của giáo, rồi lao vào—và chết.

Thường thì thân thể cậu sẽ bị ghim đầy giáo chẳng khác gì con nhím.

Đó là một phương pháp không tệ.

Đôi khi, mũi giáo sẽ lệch.

Ai lại rút giáo về khi thấy có kẻ tự đâm đầu vào chết?

Ta hiểu rồi.

Chắc hẳn thật khó hiểu khi thấy một kẻ bỗng nhiên lao tới xin được giết.

Khi đòn đâm hụt, hắn phải giãy giụa suốt một giờ đồng hồ mới chết được.

Đó thực sự là chuỗi giây phút tồi tệ, đau đớn đến không thể chịu nổi.

Mỗi lần như thế, Ragna lại gọi cậu hoặc hét lên.

“Đội trưởng!”

“Điên rồi à!”

“Này!”

Cuối cùng, trong lúc gấp gáp, hắn chỉ thốt lên đươc mỗi từ “Này!”

Encrid vẫn đều đặn lấp đầy từng ngày.

“Tư thế của anh còn tốt hơn tôi tưởng.”

Hắn dần dần tiến bộ.

Mỗi lần thay đổi, Ragna lại nhăn mặt.

“Đến tận hôm qua, rõ ràng là anh còn…”

Hắn hay lẩm bẩm như vậy.

“…Anh học ở đâu thế?”

Khi một trăm ngày đã trôi qua, Ragna hỏi:

“Ngươi là ai vậy?”

Khi Encrid nhìn hắn, không hiểu hắn đang nói gì, Ragna bật thốt:

“Hôm qua anh còn chẳng khác gì mớ rác. Sao chỉ qua một ngày mà tiến bộ như thế? Có dùng ma thuật không đấy?”

Ragna thật sự kinh ngạc.

Phản ứng ấy khiến Encrid bật cười.

“Sao thế? Cậu nghĩ tôi giỏi hơn cậu tưởng à?”

“Hơn cả giỏi. Tôi bắt đầu nghi ngờ không biết có phải anh thật sự có phải là tiểu đội trưởng không nữa.”

Ragna nhìn cậu bằng ánh mắt đầy ngờ vực.

Đây vốn là đội đầy những kẻ rắc rối, mà bản thân Ragna cũng là kẻ lập dị.

“Vậy cậu không dạy tôi nữa à?”

“Không phải thế.”

Ragna bắt đầu lại, lần này với thái độ lưỡng lự.

Sau đó, họ luyện tập với một đối thủ tưởng tượng.

Khái niệm về đường kiếm, cách cầm kiếm, và cách dùng kiếm để phòng thủ.

“Nếu là kiếm tốt thì chắn bằng sống kiếm, còn không thì chắn bằng lưỡi.”

“Cắt, đâm, chém—ba kỹ thuật cơ bản. Bước chân và tư thế của anh không tệ, giờ tập trung mài giũa ba kỹ pháp này đi.”

Ragna dạy cậu nhiều loại bước chân:

Tiến lên, lướt qua, xuyên thẳng, né tránh, bước xéo, xoay người, và vòng rộng.

Chỉ riêng việc ghi nhớ đã khiến tinh thần kiệt quệ rồi, nhưng qua thực hành, cơ thể cậu dần dần khắc ghi được những động tác ấy.

Ngay cả một kẻ học chậm cũng sẽ tiến bộ khi được chỉ dạy trực tiếp bởi một người có trình độ như thế này.

Những điều tinh tế thì vô hình với thiên tài, nhưng với Encrid, từng chút tiến bộ nhỏ nhoi đều khiến tim hắn rộn ràng.

“Hãy hình dung đối thủ trong đầu. Rồi vung kiếm.”

Choang!

Cậu tiếp tục học tập qua hàng chục lần lặp lại của "hôm nay".

Những đường chém chéo, khóa kiếm, đòn quấn, chém chéo góc, chém ngang từ trên đầu, chém ngang bên sườn, bổ từ trên xuống, phản đòn, đấu kiếm ở cự ly gần, đỡ đòn, gạt đòn, tấn công liên hoàn, đâm xuyên, rút kiếm chém.

Theo thời gian, những lời châm chọc của Ragna ngày càng ít đi.

“Anh giỏi hơn tôi nghĩ đấy. Học kỹ thuật khóa kiếm ở đâu vậy?”

“Một trong những thầy cũ của tôi bắt ta tập khóa kiếm đến phát điên chứ đùa.”

“Tốt lắm.”

Ragna có vẻ hài lòng với câu trả lời đó.

Hắn cũng dùng cách tiếp cận này để học những kỹ thuật khác.

“Ở trường cũ, người ta bảo đường chém ngang từ trên xuống của tôi luôn rối tung cả lên. Nếu cậu định dạy tôi kiếm thuật thì tôi nghĩ nên bắt đầu từ đó.”

“…Người dạy là tôi, mà hình như anh đã tự quyết định sẽ học gì rồi thì phải.”

“Không hẳn.”

Encrid nhún vai. Ragna kiểm tra sơ qua.

Rồi hắn nhanh chóng đồng ý với đề xuất của Encrid.

“Được, tôi sẽ dạy cái đó.”

Ragna sẽ không bao giờ biết rằng: sau khi lặp lại một “hôm nay” nhiều lần và giảng dạy, đến khi hắn cảm thấy “đủ”, Encrid lại tiếp tục bài học tiếp theo.

Ngày nối ngày, Encrid đổ mồ hôi dưới cái nắng cháy da cháy thịt, với bầu trời làm mái che.

Những điều có thể khiến người khác phát ngán hay phát điên, nhưng với cậu thì không.

Khi khoảng hai trăm ngày đã trôi qua.

“…Hử?”

Mở mắt ra, hắn thấy một con sông đen ngòm.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Trước mặt là một người lái đò—bịt mắt.

Dù không thấy người lái đò mở miệng, một giọng nói vẫn vang lên, rõ ràng như tiếng sét đánh bên tai:

“Ngươi điên à? Cứ tự chết hoài vậy? Thằng điên ngu xuẩn.”

Giọng của người lái đò bình thản, nhưng những gì hắn nói thì không.

Trước khi Encrid kịp đáp lại, cậu tỉnh dậy khỏi giấc mơ.

Lại là một ngày “hôm nay” quen thuộc.

Encrid chỉ mở mắt, không động đậy. Cậu đắm chìm trong suy nghĩ.

“Ngươi mơ mộng ướt át gì à? Sao nằm đơ ra thế?”

Bên cạnh, Rem lên tiếng, âm thanh như một chú chó con sủa nhỏ.

Phớt lờ hắn, Encrid ngồi dậy.

‘Coi như hắn muốn gọi mình là thằng điên ngu xuẩn vậy.’

Dù muốn hỏi tại sao, cậu cũng chẳng thể hỏi.

Vì có những câu hỏi dù có nghĩ bao nhiêu đi nữa cũng chẳng có câu trả lời.

Encrid đứng lên.

“Anh có biết gì về ma thuật không?”

Nghe vậy, Rem lập tức quay đầu.

“Ma thuật á?”

“Nếu biết gì thì nói cho tôi nghe đi.”

Mỗi lần màn sương tràn đến, Rem đều buông lời gì đó có liên quan đến ma thuật.

Chắc chắn hắn biết điều gì đó.

Từ trước đến nay, Encrid quá bận bịu rèn luyện kiếm pháp căn bản, nhưng giờ thì cậu đã có chút thảnh thơi.

Việc tập luyện đã trở thành phản xạ tự nhiên.

Ragna vẫn luôn kinh ngạc trước sự tiến bộ của cậu.

Dù chưa thử kiểm tra kỹ năng thật sự của mình, Encrid vẫn cảm thấy rõ ràng—hắn đã tiến bộ.

“Ma thuật thì vẫn là ma thuật chứ còn là gì được nữa?”

“Nói những gì anh biết đi, nghe có vẻ thú vị mà.”

Bình thường, Encrid không phải kiểu người chủ động bắt chuyện như thế này.

Rem nhếch mép cười rồi bắt đầu nói:

“Gió nào thổi mà khiến ngươi tò mò vậy? Thôi được rồi. Nói đơn giản nhé. Ngươi có biết sự khác nhau giữa ma thuật và thuật pháp không?”

“Ma thuật thì phổ biến hơn.”

Dù hiếm nhưng đôi khi vẫn ó thể bắt gặp pháp sư.

Còn thuật sư?

Encrid—người từng chu du khắp lục địa—còn chưa từng thấy qua.

Nó hiếm đến thế đấy.

“Không sai.”

Rem đáp khi đang dọn chỗ ngủ.

Hắn cuộn chăn lại một cách qua loa, đẩy sang một bên, xỏ giày vào và bước ra ngoài.

Encrid rảo bước theo chân hắn.

Vẫn là ngày “hôm nay” quen thuộc.

Cậu không hề thấy chán.

Dù “hôm nay” có là gì đi nữa, với Encrid, nó luôn là một ngày đáng sống.

Khi Encrid đi theo sau, Rem tiếp tục:

“Thuật pháp thì cần vật dẫn. Ta biết ma thuật đôi khi cũng cần vật dẫn, nhưng phù chú thì phụ thuộc hoàn toàn vào vật hiến tế hoặc vật trung gian. Không có mấy thứ đó thì đến khởi động còn không làm được.”

“Bộ tộc của ngươi cũng dùng cái đó à?”

Rem đến từ vùng biên giới phía tây.

Nơi đó trở thành biên giới vì đế chế trung tâm thắng trận.

Trước đó, miền tây là vùng đất của các bộ tộc.

Chuyện này đã hơn trăm năm trước.

Giờ thì nó đã chính thức trở thành biên giới phía tây và các bộ tộc phía tây cũng bị đồng hóa, trở thành một phần của dân tộc đại lục.

Người ta vẫn đôi khi gọi họ bằng cái tên miệt thị: mọi rợ. 

Nhưng thuật pháp thì có nguồn gốc từ phương tây.

Ai cũng biết điều đó.

“Ta từng thấy vài lần. Nhưng cậu biết không, thuật sư thật thì hiếm cực kỳ. Mấy thằng đầu đường xó chợ khắp lục địa toàn là lừa đảo cả. Lừa đảo hết.”

Nếu Rem đã nói thế thì chắc chắn là thật.

Encrid gật đầu rồi quay lại với công việc của mình.

“Cậu đi đâu đấy?”

“Tập luyện.”

Hắn đến gặp Ragna để tiếp tục mài giũa những điều cơ bản.

Khoảng vào lần lặp thứ 250 của ngày hôm nay, Ragna lên tiếng:

“Cơ bản của anh từ đầu đã vững thế này à?”

Đôi mắt đỏ của Ragna mở to khi hắn vén mái tóc vàng sang một bên.

“Có vẻ anh vốn đã chuyên dùng kiếm dài.”

Phải, nghe cũng hợp lý.

Từ đầu đến giờ, cậu vẫn luôn luyện với thanh kiếm này.

Dù cảm giác vẫn lạ lẫm nhưng tay cậu đã quen.

Lần đầu tiên thanh kiếm này cảm nhận được bàn tay Encrid, nhưng quá trình này… đã lặp lại không biết bao nhiêu lần.

Là sự thân thuộc được mài giũa qua những ngày hôm nay lặp đi lặp lại.

“Đến lúc thực chiến rồi.”

Ragna nói sau buổi tập.

Encrid gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

“Làm gì vậy? Gọi kìa.”

Rem gọi họ.

Trên đường quay về, Encrid nhận một ổ bánh mì từ chỗ Krais rồi bắt đầu nhai.

Cậu nhúng bánh cứng vào nước cho mềm rồi nhai nuốt, sau đó lấy thêm ít thịt khô để ăn cùng.

Cậu kiểm tra lại trang bị của mình và quay lại chiến trường.

Khi thanh kiếm dài mà hắn đổi từ Ragna đung đưa bên hông, Rem hỏi:

“Không phải cậu đã bỏ ra kha khá tiền cho thanh kiếm trước à?”

“Cái này cầm thấy thuận tay hơn.”

“Ta thấy nhiều kẻ chỉ vì đổi vũ khí qua một đêm mà mất mạng luôn rồi đấy.”

Lời đó là nguyền rủa hay lo lắng vậy?

“Lo cho cái xác anh trước đi.”

Cậu thở ra một hơi và ổn định tâm trí.

Người ta nói Trái Tim Quái Thú ban cho dũng khí, nhưng cậu không thể chỉ dựa vào điều đó.

Nếu đã là thực chiến, thì phải là vì 'ngày mai'.

Encrid nghĩ vậy trước khi kẻ địch xuất hiện trong tầm mắt.

Thuật pháp cần một vật trung gian.

Vật trung gian đó vô cùng quan trọng.

Theo như Rem nói là vậy.

Nếu kẻ địch ẩn mình trong đám cỏ cao không phải để phục kích mà là để che giấu thứ gì đó thì sao?

Nếu chúng thật sự có điều gì cần giấu?

Encrid đã từng thấy rồi.

Những cột cờ và biểu ngữ.

Khi hắn đốt một cái lều, thay vì giết kẻ xâm nhập, chúng lại hoảng hốt lo dập lửa.

Ngay sau đó, kẻ địch xuất hiện.

Một binh sĩ từ tiểu đội 3 bên cạnh, tay cầm giáo, nhíu mày lẩm bẩm:

“Sao đội hình của bọn chúng lại như vậy?”

Đó là một đội hình tụ quanh các cột cờ, hoàn toàn không có giá trị chiến thuật.

Vậy thì chắc chắn chỉ mang ý nghĩa nghi lễ.

Sáu cột cờ cùng biểu ngữ phấp phới trên đầu quân địch.

Chúng là vật dẫn của thuật pháp.

“Hự!”

Sương mù lan ra bắt đầu che mờ tầm nhìn.

Tốt lắm—hãy bơi qua làn sương mù của phù chú.

Tai Encrid giật nhẹ.

Thính giác sắc bén mà hắn thừa hưởng từ Jaxon giờ đây sẽ sáng thế cho đôi mắt.