Tập hợp, tất cả mọi người! Đội 4, tập trung!
Tiếng hô của người đội trưởng vang lên trước doanh trại.
Một ngày đầy thử thách cuối cùng cũng khép lại, nhường chỗ cho buồi chiều muộn khi mặt trời lặn dần về phía tây
“Nói đơn giản thì, đây không phải thứ mà chỉ cần luyện tập bằng cơ thể là học được. Cho dù có tập đi tập lại mà không có năng khiếu thì cũng chẳng ăn thua. Nhưng mà với tốc độ tiến bộ như này bảo cậu không có tài thì đúng là nói dối đấy nhỉ?”
Nghe lệnh triệu tập, Rem không trả lời mà chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu nghiêm túc
“Oh, không đùa ?”
Encrid chỉ đáp lại bằng một câu hỏi.
Ngay cả bản thân còn khó tin nổi chuyện đã xảy ra với chính mình, huống chi là người khác. Và nếu như chuyện này bị lan truyền ra ngoài thì sao?
Nếu thực sự là phước lành của thần thì không nói làm gì, nhưng chỉ có chút sai lệch là chắc chắc một vé gọi đi thẩm vấn
Mà một cuộc gặp như thế liệu có kết thúc êm đẹp không?
Không đời nào.
Hên thì chỉ bị thiêu sống, còn tệ nhất thì là màn tra tấn khủng khiếp đang chờ đón.
Chẳng ai muốn bị đóng đinh hay bị bứt móng tay cả.
Tất nhiên, Encrid cũng không.
Thời còn là lính đánh thuê, hắn đã chứng kiến không ít kẻ bị buộc tội dị giáo một cách oan ức.
Có vài người hắn đã giúp đỡ được phần nào.
Còn những kẻ nói rằng thà tự sát còn hơn thì hắn chỉ cười khẩy mà bỏ qua.
Nó nguy hiểm đến mức ấy.
Thế mà hắn vẫn giúp. Bởi vì đó là điều đúng đắn cần làm.
Nếu đến cả việc đó mà hắn cũng không làm, thì còn lý do gì để sống như một kiếm sĩ nữa?
“Cái mặt gì vậy? Nhìn là biết không tốt lành gì rồi. Cậu nhặt được cục vàng à? Định đào ngũ luôn hôm nay hả? Đừng có tưởng ăn mảnh một mình mà không bị phát hiện nhé?”
Vàng à…
Hắn đã có thứ còn giá trị hơn thế.
“Câm miệng và đi thôi.”
Mệnh lệnh tập hợp đã được đưa ra, không còn lí do gì để chần chừ nữa.
Encrid dùng tay áo lau mồ hôi trên trán. Đội mũ giáp vào ngay lúc này thì chắc chắn sẽ bốc mùi tệ lắm, nhưng hắn đâu thể chạy ra suối để rửa mặt được.
Rem đứng bên cạnh thậm chí không đổ lấy một giọt mồ hôi nào.
Tập luyện kiểu gì mà được như thế chứ?
Encrid thuộc đội 4.
Hắn di chuyển về vị trí của đội mình.
“Liệu có hiệu quả không?”
Học trong một ngày là chuyện bất khả thi. Nhưng dù vậy, hắn cũng đã nắm bắt được một vài kỹ thuật.
Nhờ vào trải nghiệm bị đâm chết.
“Chúng ta là ai!”
Đội trưởng hét lên.
“”“Là những kẻ chiến thắng!”””
Gã đội trưởng không có gì nổi bật, cũng chẳng có khuyết điểm gì lớn. Chỉ đơn giản là một kẻ biết tuân lệnh từ cấp trên.
Cánh cửa chiến trường lại sắp mở ra.
Mặt trời lặn ở phía tây, bóng nhện bắt đầu buông xuống.
Tim hắn run lên.
Tại sao?
Encrid tự hỏi.
Câu trả lời đến rất nhanh.
Nỗi sợ hãi.
Ba lần bị đâm chết bằng kiếm.
Cơn đau đó, cảm giác choáng váng đó—dù có trải qua bao nhiêu lần đi nữa, có lẽ hắn cũng chẳng bao giờ quen được.
Encrid đưa tay lên cổ.
Không có vết thương, nhưng cảm giác nhói đau vẫn còn. Như thể hắn vừa nuốt phải một lưỡi dao.
“Sao thế? Họng hiếc không ổn à?”
Rem, đứng bên cạnh, thì thầm.
“Thả lỏng đi. Đây là chiến trường đấy.”
Encrid đáp lại trong khi bước theo mệnh lệnh: "Tiến lên, toàn quân!"
Rem theo sát bên cạnh.
“Sự căng thẳng sẽ làm cơ thể cậu cứng lại. Tôi không dạy cậu cách tránh điều đó à?”
Một lời nhận xét đúng đắn. Cũng vì thế mà thật khó chịu.
Trái tim quái thú.
Hắn từng nói rằng không có nhiều người thực sự học được nó.
Hắn kiềm chế nhịp tim đang đập dồn dập.
Hắn điều chỉnh hơi thở theo từng bước chân.
“Đúng rồi đấy. Như vậy là ổn rồi. Hôm nay cũng không được gục ngã đâu nhé. Thử mơ về một ngày trở thành vị đội trưởng tài ba đi.”
Nghe những lời đó, Encrid quyết định không nhắc đến việc mình đã mơ thấy ngày mai trở thành hiệp sĩ—nếu hôm nay lại chết một lần nữa
Chiến trường lại hiện ra trước mắt.
Một trận chiến ác liệt lại bắt đầu.
Lại thêm một ngày giống hệt nhau trôi qua. Hôm nay đã là ngày thứ tư của hắn.
Hắn cố giữ cho tấm khiên của mình không bị vỡ.
Suy cho cùng, cái khiên vốn sinh ra để làm gì ?
Giữ chặt một tấm khiên để cản kiếm, giáo, rìu của kẻ thù—chẳng phải điều đó mới là vô lý hay sao?
‘Thay vì làm vậy…’
Tâm trí hắn trôi dạt.
Bất chợt, có thứ gì đó bay đến với tốc độ cực nhanh.
Không kịp thốt lên dù chỉ một tiếng kinh ngạc, Encrid theo bản năng ngả người ra sau đồng thời đưa khiên ra phía trước
Một luồng sức mạnh bùng lên từ cơ thể hắn.
Bang!
Mũi giáo bay đến đập vào rìa tấm khiên.
Hắn suýt chút nữa đã không chặn được.
Bả vai trái hắn tê dại.
Đó là một cây giáo, và đòn đánh vừa rồi khá mạnh.
Kẻ địch thu hồi cây giáo và lập tức đâm tiếp.
Bình thường hắn sẽ vẫn giữ tư thế cứng nhắc đó, rồi lại một lần nữa gồng mình đỡ đòn
Và cứ thể lặp lại chuỗi nguy hiểm liên tục
Nhưng trái tim hắn chợt đã lắng xuống.
Nhờ thế mà hắn nhìn thấy rõ mũi giáo.
Đòn đâm ấy—
Nó chậm đi gấp đôi so với cú đánh đã giết chết hắn.
Và nếu đã chậm đến thế—
Thì chẳng có lý do gì để không tránh khỏi nó cả.
Hắn dõi theo mũi giáo cho đến khi nghiên đầu qua một bên
Vút.
Mũi giáo lướt qua sát mép mũ giáp.
Một động tác mà từ trước đến nay hắn chưa từng làm được.
Trái tim quái thú không dễ dàng dao động.
Một cú né chỉ bằng một chuyển động nhỏ.
Đó chính là dư địa mà hắn cần
Sự tĩnh lặng trong tâm trí mang đến một góc nhìn mới.
Trong mắt Encrid, hắn thấy một kẽ hở—
Giữa mũ giáp và tấm giáp ngực của kẻ vừa đâm hắn.
Một khoảng trống lộ ra phần cằm.
Không rộng, nhưng cũng không quá hẹp.
Vừa đủ cho một lưỡi kiếm xuyên qua.
Hắn siết chặt thanh kiếm trong tay—và đâm thẳng lên.
Mượt mà
Lưỡi kiếm vạch một đường gọn gàng, đâm từ dưới cằm xuyên thẳng lên cổ họng.
"Gurk."
Tên lính địch trợn trừng mắt, nôn ra một đống thịt nát kèm theo cái lưỡi bị cắt đứt.
Một nhát kiếm chính xác vào điểm yếu chẳng cần đến sức mạnh khủng khiếp.
Chợt , Encrid bỗng hồi tưởng về lời dạy của lão sư phụ dạy kiếm thuật hồi trước.
"Chỉ cần né tránh bằng chuyển động tối thiểu, thì phần còn lại sẽ dễ dàng hơn rất nhiều."
Học phí học viện đó đắt cắt cổ, nhưng số bài học thì chẳng bao nhiêu. Mà trong số ít bài học đó, có những thứ lúc trước hắn còn cho là vớ vẩn.
Nhưng giờ thì sao?
"Đáng đồng tiền bát gạo thật."
Những thứ từng tưởng là tào lao bây giờ lại hóa thành thực tế.
Những động tác tránh né và phản công ngắn gọn, hiệu quả.
Encrid giẫm lên xác kẻ địch, rút lưỡi kiếm ra khỏi cổ họng hắn.
Máu phun ra từ cái lỗ bên dưới cằm, rồi tên lính đổ gục xuống đất.
"Thằng khốn này!"
Một tên khác lao đến từ phía sau. Encrid không giật mình cũng chẳng vội vã quay lại.
"Sáu bước."
Hắn đo đếm khoảng cách giữa mình và kẻ địch, đồng thời nắm chặt dây đeo khiêng bằng tay trái
Thịch.
Soạt.
Thịch.
Hai nhát chém dứt khoát cắt đứt dây đeo khiên quấn chặt vào cánh tay hắn.
Một kỹ thuật sinh tồn từng giúp hắn không dễ đánh rơi khiên giữa chiến trường hỗn loạn.
Nhưng bây giờ? Không cần nữa.
Một tên lính địch xông đến.
Encrid nắm lấy chiếc khiên và ném mạnh.
Kịch!
Bị cú ném bất người làm giật mình, tên lính cầm giáo theo phản xạ kéo cả hai tay về phía sau
Và dĩ nhiên, cây giáo cũng theo đó mà giật lại
Đó là phản ứng chậm lại là điều thường tình
Chiếc khiên dù rộng nhưng cũng chỉ cần che khuất tầm mắt đối phương trong thoáng chốc là đủ.
Và thế là hắn lao vào khoảng trống vừa tạo ra.
Hai bước nhanh sang trái.
Mũ giáp bảo vệ đầu, nhưng cũng hạn chế tầm nhìn.
Hắn biết rõ điều đó. Đã không ít lần kẻ địch trước mặt hắn đột nhiên bốc hơi vì góc nhìn bị che mất.
Đó là cách hắn tận dụng để đánh lừa đối phương, khiến chúng mất cảnh giác, rồi hạ gục chúng bằng quán tính của chính chúng.
Lần đầu tiên hắn chết, hắn đã làm điều đó.
Nhưng lần này, hắn còn làm gọn gàng hơn.
Nhắm vào phía bên phải của đối phương.
Không vội vàng xông vào.
Trước tiên, Encrid tấn công vào tay cầm giáo của đối thủ.
Tay trái nắm lấy phần trước của cán giáo, tay phải giữ phần sau.
Một thế cầm đối xứng.
Những thứ bình thường khó nhận ra, giờ lại rõ mồn một.
Sự bình tĩnh cho hắn một góc nhìn khác.
Trong những cuộc đấu tay đôi, kỹ thuật này đôi khi có thể áp dụng. Nhưng giữa trận chiến hỗn loạn, không dễ để thực hiện.
Đó là thứ hắn đã học được sau khi sống sót qua những trận chiến với tư cách lính đánh thuê.
Một giáo thủ thuận tay phải rất khó để vung giáo sang bên phải.
Tên lính vừa giơ khiên lên chặn lúc nãy giờ hoảng loạn đảo mắt nhìn quanh.
Hoang mang.
Cũng dễ hiểu thôi.
Kẻ địch trước mặt mình đột nhiên biến mất—ai mà không giật mình chứ?
Nhưng chỉ một giây sau, ánh mắt hắn đã tìm thấy Encrid.
Hắn ta vội vã quay đầu sang trái rồi sang phải, và ngay khoảnh khắc đó—
Phập!
Thanh kiếm của Encrid vẽ một đường chéo từ phía sau đầu kẻ địch xuống trước ngực
Thud!
Áo giáp che chắn phía sau cổ
Lớp vải dày và da thuộc bọc bên ngoài ngăn cổ hắn bị cắt đứt hoàn toàn
“Khặc…! Khụ, Khụ…!”
Sự hoảng loạng tràn ngập trong đôi mắt mở to của hắn
Ngay cả khi cổ đã bị cắt đến nửa, bản năng vẫn khiến hắn vung giáo theo phản xạ
Cộp!
Cán giáo nện vào vai phải của Encrid
Nhưng vô lực
Tên lính đã gần chết, và góc độ tấn công cũng khiến hắn không thể dồn sức vào mũi giáo
Encrid dùng lực nhấc kiếm lên để rút ra
Cọt kẹt.
Lưỡi kiếm bị mắc vào xướng làm hắn phải kéo mạnh hơn
Máu bắn tung tóe theo đường kiếm nhuộm đỏ lưỡi thép
Encrid lướt mắt nhìn chiến trường, nhanh chóng cúi xuống nhặt một chiếc khiên sứt mẻ thay vì cây rìu nằm gần đó.
Giờ thì hắn đã có chút khoảng trống để thở
“Vậy là đủ.”
Thật quá dễ dàng.
Trên chiến trường hỗn loạn, muốn phát huy toàn bộ thực lực vốn đã khó.
Điều đó là hiển nhiên.
Khi đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết, làm sao có thể di chuyển như bình thường?
Vẫn có những kẻ điên loạn lại càng mạnh hơn trong khung cảnh này, nhưng phần lớn chỉ chìm trong hỗn loạn.
Cho đến khi chết ba lần, Encrid cũng từng như vậy.
Nhưng bây giờ thì khác.
"Có thể rồi."
Hắn tự hỏi liệu nhát đâm khi nãy có đủ để kết liễu đối thủ không.
Những gì Encrid làm chẳng ảnh hưởng gì đến cục diện chiến trường.
Nó chỉ đơn giản có nghĩa là một người lính chiến đấu giỏi hơn một chút.
Chiến trận vẫn không thay đổi.
Nhưng với Encrid, điều đó lại là một bước ngoặt lớn.
Sau khi hạ gục hai tên địch—
"Ugh!"
Bell lại vấp ngã.
Một chút khoảng trống giúp hắn có thời gian lấy lại hơi thở.
"Ổn chứ?"
"Khỉ thật, lại có đá ở đây."
Một vùng đồng bằng khô cằn.
Đá nhô lên là chuyện chẳng có gì lạ.
Nhưng Bell lại tự vấp vào chân mình, thế nên ngã là đáng.
"Tỉnh táo lại đi."
Encrid nắm lấy tay Bell, kéo hắn đứng dậy.
"Nhờ cậu mà tôi còn sống."
Encrid vẫn chưa buông tay Bell.
"… Tay."
Bell lẩm bẩm như muốn bảo thả ra.
Một chiếc mũ sắt nứt toác, hộp sọ vấy máu, và ánh mắt của Bell—
Một tia lóe lên.
Đó là một mũi tên.
Mũi tên xuyên thủng hộp sọ Bell.
Tất cả diễn ra chỉ trong một khoảnh khắc.
Nhưng trên chiến trường hỗn loạn, phát hiện mũi tên bay đến là điều gần như bất khả thi.
Quá khó.
Encrid giật tay theo phản xạ.
Bell loạng choạng, cố gắng đứng vững.
Phập!
Hộp sọ nứt toác.
Mũi tên tiếp theo bắn trúng Bell, kết liễu hắn.
Máu bắn tung tóe, loang lổ trên bộ giáp.
Encrid ngay lập tức cúi đầu xuống khi thấy đầu Bell nổ tung.
Một thứ gì đó lạnh lẽo xẹt qua ngay trên đỉnh đầu hắn.
Chắc chắn là một mũi tên.
"Trước khi ra trận, cậu có cầu nguyện với nữ thần may mắn không đấy?"
Giọng của Rem vang lên ngay sau khi hắn né tránh.
Hắn không bảo vệ được đầu của Bell.
Nhưng ít ra, hắn vẫn còn sống.
Dù sao thì, kể cả nếu hắn không né được, Rem cũng sẽ cứu hắn.
Chuyện này đã lặp lại đến lần thứ tư rồi.
"Chắc vậy."
Hắn lơ đãng đáp lại.
Rem khẽ cười khẩy.
Hàm răng hắn lộ ra qua kẽ hở của mũ giáp.
Vẻ ngoài của Rem có thể thuộc dạng mỹ nam, nhưng lời nói và hành động thì chẳng khác nào một tên côn đồ.
"Được rồi. Nghe nói thằng bắn mũi tên khi nãy là ‘Hawk's Nipple’ hay cái gì đó. Tôi đi tìm thằng đó đây. Cậu nhớ cầu nguyện thêm chục lần nữa với nữ thần hộ tôi nhé."
"Nếu cậu chết trên đường đi, tôi sẽ thắp cho cậu một nén nhang."
"Thế thì tôi lại cảm ơn quá. Nhớ đấy."
Rem gõ chuôi kiếm lên ngực trái của Encrid một cái côm cốp, sau đó quay lưng đi, tiến về phía chiến trường.
Hắn ta đang nhắm đến ‘mắt’ hoặc ‘móng vuốt’ của kẻ địch.
Encrid khẽ gật đầu. Nếu còn sống đến tối nay, hắn muốn hỏi Rem xem có xử lý được gã cung thủ vừa rồi không.
Rem biến mất giữa dòng người. Quân ta, quân địch dần dần tụ lại một chỗ. Khoảng cách giữa họ càng lúc càng ngắn. Dòng chảy của chiến trường đang dần chuyển hướng xấu.
Hắn đã trải qua ba lần rồi.
Quân mình sắp thua.
Nhưng dù vậy, hắn chỉ có thể làm một điều duy nhất.
Sống sót.
Cảm giác phấn khích kỳ lạ bắt đầu trào dâng trong lòng hắn.
Kẻ địch mạnh sắp xuất hiện.
Và như một điều tất yếu, nó trở thành sự thật.
Nhát đâm đó lại nhắm vào đầu hắn một lần nữa.
Không né tránh, Encrid ép lưỡi kiếm của mình vào thanh kiếm đang lao tới.
Ting! Ting! Ting!
Tia lửa bắn tung tóe.
Hắn chạm mắt với đối phương.
"Cản được sao?"
Ánh mắt kia như đang hỏi điều đó.
"Khá lắm."
Gã binh sĩ đối diện cất giọng, mũi kiếm lại tiếp tục lao đến.
Một lần, hai lần, ba lần.
Lần đầu tiên, Encrid giơ khiên đỡ.
Lần thứ hai, hắn lăn người né tránh.
Lần thứ ba, hắn phản công bằng một đường kiếm chém ngược ra sau.
Kiếm của Encrid vạch một quỹ đạo ngắn trong không trung.
Ngay khi gã binh sĩ thu tay lại, một thứ gì đó nện mạnh vào thắt lưng hắn từ phía sau.
Bốp!
"Khặc!"
Cơn đau đột ngột làm hắn suýt kêu lên thành tiếng.
Ngay lúc đó, một mũi kiếm khác lại đâm tới.
Encrid đổ người về trước như thể định lăn hẳn ra khỏi tầm đánh.
Ý tưởng thì tốt, nhưng thời điểm lại không chuẩn.
Phập!
Thanh kiếm xuyên qua lồng ngực hắn, chỉ cách cổ một chút, cắt qua cả xương thịt.
"Hự...!"
Cơn đau nhức nhối đến mức không thể thốt thành lời.
Hắn vươn tay định tóm lấy thanh kiếm cắm trên ngực, nhưng gã kia rút kiếm về ngay lập tức.
Kiếm bén quá mức cần thiết. Có vẻ như nó đã được mài dũa cẩn thận.
Lưỡi kiếm rời khỏi cơ thể kéo theo cơn đau dữ dội hơn.
Tầm nhìn của hắn nhoè đi vì đau đớn.
Nghiến răng, hắn liếc ra sau.
Một gã lính to con đứng đấy, tay cầm chùy.
Ra là thứ đó đã nện vào eo hắn.
"Đây là lòng nhân từ của tao."
Gã đàn ông đã giết hắn ba lần cất lời, kiếm giương thẳng sẵn sàng chém xuống.
Vậy là hết.
Tầm nhìn của hắn tối sầm lại.
Leng keng, leng keng, leng keng.
Tiếng muôi đập vào nồi lại vang lên.
"Lần thứ năm rồi à."
Khỉ thật.
Tưởng lần này là lần cuối chứ.
"Lần thứ năm cái gì?" Rem ngồi cạnh hắn hỏi.
"Con bọ trong giày."
Encrid lầm bầm, đứng dậy.
Hắn lại chết thêm một lần nữa. Nhưng ít ra, hắn cũng rút ra được một điều.
Không, phải nói đúng hơn, đây là bài học mà hắn đã đổ tiền vào học ở học viện biết bao nhiêu lần.
Không có chuyện gì có thể thành công ngay lập tức.
Vậy thì phải làm gì?
Nếu một lần không được, thử mười lần.
Mười lần chưa được, thử một trăm lần.
Bình thường, chết là hết.
Nhưng may mắn thay, Encrid có thể lặp lại điều này bao nhiêu lần cũng được.