Cái vụ lộ mặt hôm nọ, Kushina với chị Mion thì cho là "tạm thời chắc không sao". Nhưng mà, trong bụng tôi vẫn còn một nỗi lo to đùng khác, một cái chuyện mà tôi chẳng dám hé răng với ba người họ. Ấy là, tôi với Rui ngoài đời thực ra lại ở gần nhau xịt. Chúng tôi có chung một cô bạn Hinata-chan, lơ ngơ một cái là có khi đụng mặt nhau như chơi.
Chuyện này thì đúng là không tài nào hỏi han ai được. Người ta thừa biết tại sao tôi lại rành rọt như vậy, mà có giải thích thì cũng khó lòng. Chỉ còn nước là tôi phải hết sức cẩn thận, cố mà tránh mặt nhau thôi.
[Haizz, lo quá đi... Mà cũng tại mình cả,]tôi cúi đầu, liếc quanh một vòng. Người ta đi lại tấp nập. Có người đứng chờ trước bức tượng làm mốc. Có người ngồi trên ghế băng hí hoáy bấm điện thoại. Nhìn đâu cũng thấy người là người.
Cảnh này ở đây thì ngày nào cũng vậy, nhưng cứ nghĩ có khi kẻ thù truyền kiếp của mình cũng trà trộn trong đám đông ấy là tôi lại thấy rờn rợn.—Oura, một trong những khu mua sắm sầm uất nhất nhì Tokyo. Đã là khu phố nhộn nhịp thì nhà ga của nó cũng có lắm cửa ra vào. Mỗi cửa lại có một cái quảng trường riêng, dù chẳng ai bảo ai, nhưng tự nhiên chúng lại được dùng cho những mục đích khác nhau. Kiểu như luật bất thành văn vậy đó.
Trong số các quảng trường ga ấy, cái "Quảng trường Tượng Nữ Thần" này thường là chỗ tụi trẻ hẹn hò. Lý do chính là vì nó gần mấy khu vui chơi giải trí. Một lý do khác nữa chắc là vì ở đây có dựng tượng Nữ Thần Giới Luật Sắt, một vị anh hùng của [Tuần Thủ Bạch Thiên Xứng: Prim Libra]. Nhất là dạo gần đây, tụi nhỏ có vẻ hay ngưỡng mộ vị này lắm, nên thành ra cứ hay chọn chỗ này.
Vậy, tại sao tôi lại có mặt ở đây?—Nói trắng ra là, Hinata-chan rủ tôi đi mua sắm...!Hay thiệt chứ hả? Một thế giới mà idol của mình lại rủ mình đi mua sắm. Mà nói cho chính xác thì không phải chỉ có mình tôi được rủ, Kushina cũng được mời nữa. Nhưng mà, con nhỏ đó lại cười toe toét từ chối, bảo là: "Nghĩ lại thì, tớ có khối việc phải làm ở khu đó," nên thành ra chỉ còn có tôi với Hinata-chan đi mua sắm với nhau thôi.
Trong bụng thì tôi cũng hí hửng lắm, nhưng đông người thế này, thiệt tình là tôi thấy không yên chút nào. Với cái vụ của Rui mới đây nữa – dù có lo gặp con bé ở đây cũng bằng thừa – nhưng theo lẽ tự nhiên, tôi cứ phải cúi gằm mặt xuống. Bỗng, một bóng người hiện ra trước mặt tôi.
"Này này, anh trai, có phải anh đang đi một mình không đó?"
"Đi chơi với tụi em không nè?"Tôi ngước lên, thấy hai cô gái lạ hoắc đang đứng đó. Trông họ có vẻ hơn tôi vài tuổi. Tôi cố nặn ra một nụ cười thân thiện hết mức có thể.
"Xin lỗi mấy chị, nhưng em đang đợi người ạ..."
"Con gái hả em~?"
"Dạ, đúng rồi ạ..."
"Chà~, con gái mà bắt em đợi à? Bỏ nhỏ đó đi em ơi~"Trong cái thế giới mà cán cân quyền lực nam nữ đã đảo lộn này, phụ nữ nói chung thường xem đàn ông là "đám vô dụng." Điều này có hai nghĩa: một là sự thật hiển nhiên "họ không dùng được Thiên Bẩm Lux", hai là sự coi thường rằng "không giống chúng ta, họ chẳng đóng góp gì được cho xã hội." Thành ra, phụ nữ ở thế giới này có xu hướng khá là kiêu kỳ.
Mà thực ra, xét theo cấu trúc xã hội hiện tại, chính Thiên Bẩm Lux của phụ nữ mới góp phần phát triển thương mại và công nghiệp, nên cũng đành chịu vậy. Ở thời đại này, phụ nữ đối với hầu hết đàn ông đúng nghĩa là cao嶺 chi hoa, khó mà với tới.—Trừ một số ít đàn ông.Đúng vậy, đàn ông mà dùng được Thiên Bẩm Lux thì chỉ riêng điều đó thôi cũng đã được đối xử khác rồi. Họ được nâng cấp từ "đám vô dụng" thành "người khác giới bình đẳng."
Đàn ông bình thường không dùng được Thiên Bẩm Lux, trừ khi họ đẹp trai xuất chúng, giỏi thể thao tuyệt vời, hoặc có tài năng gì đó nổi bật, nếu không thì đừng hòng được xem là "người khác giới bình đẳng."[Đúng là một thế giới khắc nghiệt...]Về điểm này, tôi cũng chẳng có gì đặc biệt xuất sắc. Nhưng mà, vì là một người đàn ông có Thiên Bẩm Lux, nên từ xưa tôi đã hay bị bắt chuyện kiểu này rồi. Nhân tiện, lúc Kushina ở bên cạnh thì tuyệt nhiên không có chuyện này xảy ra. Con nhỏ đó, ngay cả tôi là bạn thuở nhỏ cũng thấy nó đẹp đến khó tin, nên tôi cũng hiểu.
Đó cũng là một trong những lý do chúng tôi thường hay đi cùng nhau. Dù vậy... cũng lạ thật. Tôi biết hôm nay mình sẽ đi một mình, nên đã phòng bị trước rồi mà... Đang lúc loay hoay tìm cách từ chối một cách dứt khoát mà không quá phũ phàng, thì đúng lúc đó.
"Xin lỗi."
Một giọng nói tựa thiên thần vang lên.
"Gì vậy? Tụi này đang..."Hai người phụ nữ quay lại, vẻ khó chịu vì bị cắt ngang, rồi bỗng dưng cứng họng. Cũng phải thôi. Trước mặt họ lúc này là một sinh vật đáng yêu nhất trên đời này (theo ý kiến của tôi).
"Người mà anh ấy đợi, là em ạ."Không phải mấy chị kia không xinh, nhưng Hinata-chan thì ở một đẳng cấp khác hẳn. Nếu Kushina là đỉnh cao của [vẻ đẹp], thì Hinata-chan có thể gọi là đỉnh cao của [sự dễ thương]. Với mái tóc nâu nhạt tựa màu cà phê sữa và đôi mắt to tròn như những viên ngọc trai hoa anh đào trắng hay đá thạch anh hồng.[Idol của tôi, mỉm cười bẽn lẽn, đúng là một thiên thần.]
"...Đi thôi."
"...Ừ, đi thôi."Bị đánh gục bởi sự bạo lực của vẻ dễ thương, hai người phụ nữ lủi thủi bỏ đi.[...Nghĩ lại thì, tình huống này đáng lẽ phải ngược lại mới đúng chứ nhỉ? Đáng lẽ tôi phải là người giúp Hinata-chan mới phải?]
"Em xin lỗi vì để anh đợi."Hinata-chan, người vừa lập được chiến công này, cười toe toét một nụ cười rạng rỡ. Tôi cũng cười lại một cách chân thành.
"Không sao đâu, anh cũng mới tới thôi."
"...Hihi, em lúc nào cũng mơ được làm như vầy đó."
[——][Vừa ngầu vừa dễ thương, cậu là thiên thần hả? Đúng là thiên thần rồi.]
"Anh ơi?"
"Đừng để ý anh. Anh chỉ đang không kìm được niềm vui sướng khi xác nhận sự tồn tại của một thiên thần giữa cõi trần tục này thôi."
"? Hả..."Hinata-chan nghiêng đầu trước câu nói khó hiểu của tôi (18 tuổi), rồi đột nhiên phồng má lên.[Ôi, dễ thương quá–]
"Nhưng mà anh cũng phải cẩn thận một chút đó, biết không?"
"...Ể, anh á?"
"Vâng, là anh đó."Suy nghĩ một lúc, tôi chợt hiểu ra.[À, ra là vậy.]
"Dĩ nhiên rồi, anh cũng giấu chuyện mình có Thiên Bẩm Lux mà, em biết không?"
"K-Không, không phải chuyện đó."
"Hửm?"
"Chà, chuyện đó cũng có, nhưng mà khẩu trang của anh, rồi, ừm..."Lời nói của Hinata-chan bỗng dưng ngập ngừng. Nhìn dáng vẻ đó, tôi đoán là chính em ấy cũng không hiểu tại sao tôi lại bị phát hiện nữa. Nói gì thì nói, ngay cả bản thân tôi cũng có biết đâu!
"Thiệt tình luôn đó."Má cô bé hơi ửng hồng, rồi quay mặt đi chỗ khác."Kushina-chan chiều anh quá rồi đó."
[Chiều hư...? Đó là một loài thực vật mới hả...? Ngày xưa thì không nói, chứ dạo này Kushina cũng nghiêm khắc với mình lắm mà... Với lại, sao tự dưng lại nói chuyện mình được chiều hư ở đây?]
"Em không biết! Thôi, mình đi nào."
"...Ừ, đi thôi."Gật đầu, tôi sánh bước bên cạnh Hinata-chan khi cô bé bắt đầu đi về phía con đường chính dẫn đến trung tâm mua sắm.
"Vậy, em nói là hôm nay muốn mua quần áo thường ngày đúng không?"Tôi gợi lại lý do của buổi đi chơi hôm nay. Hinata-chan ngại ngùng gật đầu.
"Dạ. Mới mấy tuần trước em còn ở ký túc xá trường đào tạo, nên hầu như không có quần áo thường ngày nào cả..."Tôi nhìn xuống bộ đồ của cô bé. Hôm nay, em ấy mặc một bộ trang phục rất hợp với mùa xuân: áo sơ mi trắng với chiếc nơ màu hoa anh đào rủ xuống, kết hợp với chân váy xòe màu xanh lá mạ.[Idol của mình mặc gì cũng đẹp nhất trần đời, nhưng hôm nay lại càng đáng yêu hơn một bậc.]
"Bộ đồ hôm nay hợp với em lắm, trông dễ thương ghê đó?"
"Thật không ạ...? Hihi, em vui lắm."Hinata-chan bẽn lẽn trước những lời khen của tôi, những lời mà chỉ bằng một phần trăm sự cuồng nhiệt của thằng fanboy đang gào thét trong lồng ngực tôi. Nhìn thấy cảnh này, tôi lại cảm thấy mình sắp vượt qua giới hạn của sự yêu mến.
"Nhưng mà thực ra, đây là bộ đồ đẹp nhất của em đó. Ở trường đào tạo, dù là ngày nghỉ thì khoảng hai tháng mới được ra ngoài một lần thôi."
"Nghe có vẻ... những ngày tháng huấn luyện khá là khắc nghiệt nhỉ..."
"Ừm, nhưng mà cũng vui lắm ạ?"[Cái việc em ấy có thể nói điều đó một cách dễ dàng như vậy chính là lý do người ta gọi em ấy là thiên tài đó...]
"Nhưng nếu vậy, có lẽ nên hỏi ý kiến Kushina thì tốt hơn chứ? Em biết đó, Kushina có gu thẩm mỹ tốt lắm."Tôi không thích nói điều này với người khác, nhưng về cơ bản, quyền phối đồ của tôi không nằm trong tay tôi mà là Kushina. Khoan đã. Nghĩ lại thì, đây chẳng phải là lần đầu tiên tôi và Hinata-chan đi chơi riêng với nhau sao...? Ngày xưa, chúng tôi vẫn thường đi đây đó ba người cùng với Kushina, nhưng hình như chưa bao giờ có dịp chính thức đi chơi riêng hai đứa như thế này.[Thôi chết rồi, không ổn rồi,]tôi nghĩ, đột nhiên cảm thấy căng thẳng khi nhận ra chúng tôi đang đi riêng với nhau. Nhận ra điều này muộn màng, tôi bỗng dưng hành động lúng túng. Bên cạnh con người đáng ngờ này, thiên thần buồn bã nói:
"Anh không thích đi riêng với em sao...?"
"Không, không, không, không, không, không! Anh chỉ lo lắng vì chưa bao giờ giúp chọn quần áo cho con gái cả...!"
"Vậy thì không có vấn đề gì đâu ạ. Em chỉ muốn anh nói cho em biết bộ nào anh thấy đẹp thôi."[Ặc, nụ cười thẳng thắn của idol mình sao mà đáng yêu quá... Chắc là vì xung quanh em ấy không có nhiều con trai nên mới muốn hỏi ý kiến quý báu của một thằng con trai thôi, nhưng mà khi em ấy nói với nụ cười tươi rói như vậy, ông anh này có khi lại hiểu lầm mất...! Dù tất nhiên, idol chỉ là idol, chứ không có chuyển thành tình cảm lãng mạn gì đâu (nói với vẻ mặt nghiêm túc).]
"Anh sẽ cố gắng hết sức."
"Vâng, anh cố gắng lên nhé."Vì Hinata-chan, tôi sẵn sàng cống hiến cả đời mình để chọn quần áo.—Đó là điều mà tôi của thường ngày sẽ nói, nhưng tôi của hôm nay lại khác. Bởi vì cùng với việc chọn quần áo cho Hinata-chan, còn có một mục tiêu quan trọng khác. Nó bắt nguồn từ lời nói của Utsurugi Rui hôm nọ.
Khỏi phải nói, Hinata-chan là idol số một của tôi. Nhưng vì về cơ bản tôi là fan của tất cả các nhân vật trong "Watayume", nên Rui cũng là một trong những người tôi yêu thích. Họa sĩ vẽ bộ truyện đó rất giỏi trong việc tạo sự khác biệt cho các nhân vật, nên mỗi khi nhìn thấy ngoại hình của Rui, tôi lại thở dài và nghĩ, "Đúng là một nhân vật xinh đẹp" – nhưng người thật thì ở một đẳng cấp khác.
Thông thường, người ta trông đẹp hơn qua màn hình ở dạng hai chiều, nhưng cô ấy là một ngoại lệ. Ấn tượng chân thật của một otaku bình thường là quả thực có những người còn đẹp hơn cả nhân vật 2D. Ngang ngửa với vẻ đẹp gây sốc của cô ấy chính là mối quan hệ của cô ấy với Hinata-chan. Lúc đó, Rui đã rõ ràng chửi rủa tôi là "thứ cặn bã đã làm nhục Hina của tôi."
Dù tôi có thể đoán được lý do cho sự tức giận của cô ấy, nhưng điều tôi không thể hiểu được là tại sao cô ấy lại gọi Hinata-chan là "Hina." Trong nguyên tác, Hinata-chan phải một thời gian sau này mới trở nên thân thiết với cô ấy. Họ học cùng năm ở trường đào tạo, nhưng Hinata-chan chỉ biết Rui một cách đơn phương với tư cách là một thiên tài xinh đẹp.
Nhân tiện, mặc dù Hinata-chan nhận được Thiên Bẩm Lux muộn ba năm, nhưng ở trường đào tạo, em ấy chỉ đứng sau Rui. Việc Rui thậm chí không nhận ra sự tồn tại của em ấy cho thấy cô ấy ít quan tâm đến người khác đến mức nào. Chỉ sau khi họ trở thành cộng sự với tư cách là Thiên Dực Hộ Vệ Excia, Rui mới nhận ra sự tồn tại của em ấy, và sau khi cùng nhau vượt qua một vài sự cố, cô ấy cuối cùng mới bắt đầu gọi Hinata-chan là "Hina."
Đây là một sự kiện trung tâm trong phần đầu của "Watayume," nên tôi chắc chắn mình không nhớ nhầm. Ấy vậy mà, Rui đã gọi Hinata-chan là "Hina" ngay tại thời điểm này. Tôi hoàn toàn không có manh mối nào về chuyện này. Thật sự. Ngay từ đầu, đó là chuyện xảy ra ở trường đào tạo, nên tôi không thể nào dính líu vào được.
Nếu vậy, chẳng phải điều đó có nghĩa là có một yếu tố không xác định nào đó khác ngoài tôi, hoặc có ai đó khác liên quan sao?[He he he, đừng có coi thường chất xám của một otaku. Tôi, vị thám tử vĩ đại, hôm nay đi mua sắm chính là để điều tra yếu tố không xác định đó!]Khi tôi, một otaku đang tự mãn, đứng đó,
"À, đúng rồi. Em có chuyện này cần nói với anh..."Hinata-chan nhìn tôi với vẻ mặt áy náy.[...Đôi mày cụp xuống đó thật không công bằng! Dễ thương không chịu nổi.]Khi em ấy làm vẻ mặt dễ thương như vậy, ông anh này sẽ tha thứ cho mọi thứ.
"Sáng nay, khi em nói với bạn là em đi mua sắm quần áo, bạn ấy cứ nằng nặc đòi đi cùng."
"Ừm, ừm... Khoan, cái gì?"[...Hmm? Chà, Hinata-chan có nhiều bạn bè, không giống mình.]
"Em thật sự xin lỗi vì sự thay đổi đột ngột này, nhưng chúng ta đi ba người có được không ạ?"
"Thì, ban đầu em cũng định rủ Kushina mà, nên anh không phiền đâu..."[...Không phải là tôi thất vọng nghĩ rằng, "Ồ, vậy ra không phải hẹn hò riêng à?" Đâu nhé. Tuyệt đối không.]Quan trọng hơn là,
"Ừm, Hinata-chan? Bạn đó là người như thế nào vậy...?"
"————Hina."Một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau chúng tôi khi đang đi. Khi tôi căng thẳng, Hinata-chan quay lại.
"Hả? —— Oái!"Chủ nhân của giọng nói đó – ôm chầm lấy Hinata-chan đang ngơ ngác. Trong khi Hinata-chan và tôi đứng hình vì những lý do khác nhau, chỉ có người đó hành động tự do.
"Aaa, Hina mặc đồ thường cũng dễ thương nữa. Em đúng là một thiên thần. Chúng ta cưới nhau nhé?"Cô ấy ôm chặt Hinata-chan trong vòng tay, mặc cho những ham muốn của mình tuôn chảy tự do. Với chiếc mũ trùm đầu của áo hoodie xám kéo thấp, tôi không thể nhìn thấy mặt cô ấy từ vị trí của mình. Tuy nhiên, trang phục và hành vi của cô ấy cực kỳ đáng ngờ, và giọng nói của cô ấy rất quen thuộc. Rất, rất quen thuộc.
Cụ thể, nó làm tôi nhớ đến một giọng nói đầy căm phẫn mà tôi cảm thấy mình đã nghe rất nhiều gần đây.[...Không, không, không, có rất nhiều người có giọng nói giống nhau, chắc là mình tưởng tượng thôi. Đấy, cô ấy đang đội mũ trùm đầu mà (??). Bất cứ ai tôn thờ Hinata-chan bằng những lời như "dễ thương" và "thiên thần" đều không khác gì một kẻ đáng ngờ, bắt đầu từ tôi. Nên bắt giữ sớm đi chứ nhỉ?]
"Haha, tớ vẫn bảo cậu là đừng làm vậy ở nơi công cộng mà..."Tuy nhiên, Hinata-chan, người đáng lẽ phải ở vị trí bắt giữ một kẻ đáng ngờ như vậy, lại nở một nụ cười gượng gạo như thể nói "Biết làm sao bây giờ?" dù đang bị ôm. Và rồi, cô bé tung đòn quyết định với tôi, người vẫn đang cố gắng chối bỏ thực tại.
"Thôi nào, buông ra một lát đi, được không? —— Rui-chan."[Ááááá, đúng là Ruiiiiiiii thật rồi!? Kế hoạch hôm nay và cả cuộc đời mình tiêu rồi!!]
"Ưm~, một chút nữa thôi..."
"...!"[—— Không, vẫn chưa kết thúc! Vẫn chưa!]Rui, người đang cọ má vào Hinata-chan, dường như không hề để ý đến tôi.[Mình phải làm gì đó趁 bây giờ còn kịp...]
"Này, đây là 'anh trai' mà tớ vẫn hay kể đó, biết không?"
"!?"[Ááá, chờ đã, chờ đã, đừng để idol của mình kết liễu cuộc đời mình chứ! Dù điều đó sẽ làm mình hạnh phúc, nhưng làm ơn chờ một chút đã!!]Tôi lắc đầu lia lịa trong tâm trí đến mức muốn rụng cả đầu, nhưng lời cầu nguyện của tôi không đến được tai Hinata-chan, người đang lay vai bạn mình.
"Không phải Rui-chan cũng nói là muốn gặp anh ấy sao?"
"Tớ không có nói. Tớ chỉ nói là không phiền nếu gặp thôi."[Tôi phiền! Tôi phiền lắm!]
"Thiệt tình, thôi nào."
"...Đành vậy."Không thèm che giấu sự miễn cưỡng, Rui từ từ ngẩng mặt lên. Đôi mắt cô ấy, vốn đang thận trọng nhìn lên,
"————Hả?"chuyển thành một ánh nhìn có thể giết người. Rui nhanh chóng ôm chặt Hinata-chan lại, như để che giấu cô bé khỏi tôi.
"Ể? Ể? Rui-chan?"Bỏ mặc thiên thần đang bối rối, cô ấy liếc mắt nhìn quanh khu vực. Ngay khi tôi nhận ra cô ấy đang tìm kiếm một vũ khí để thay thế cho thanh trường kiếm thường ngày của mình.
"————"Tôi thu hẹp khoảng cách giữa Rui và mình. Tôi dùng 《Phân Ly》 để hóa giải cú thúc cùi chỏ không khoan nhượng mà cô ấy tung ra khi tôi tiếp cận. Ghé sát miệng vào tai cô ấy mà không để cơ thể chúng tôi chạm vào nhau, tôi thì thầm.
"Tốt hơn hết là cô nên im lặng."[Nếu đã đến nước này, thì cứ đóng kịch cho trót vậy.]"Cô không muốn làm tổn thương con bé đó, đúng không?"[——Đóng vai một kẻ phản diện tuyệt đối!]Nghe lời đe dọa của tôi, Rui dừng lại.
"...!"[Xin lỗi, nhưng tôi đành phải dùng Hinata-chan làm con tin vậy.]Nếu làm vậy, Rui hiện tại, người yêu mến cô bé đến mức gọi là "Hina", tuyệt đối sẽ không thể động đậy.
"Ưm! Ưm!"Hinata-chan đang bị ghì chặt vào ngực Rui. Xét về chiều cao chênh lệch giữa Hinata-chan nhỏ bé và Rui cao lớn, người bị giữ có khuôn mặt bị ép xuống và có lẽ không thể chú ý đến xung quanh. Xác nhận điều này ngay lập tức, tôi tiếp tục bằng một giọng đủ nhỏ để Hinata-chan không nghe thấy.
"Cô hiểu mà, đúng không? Tôi thân với Hinata lắm. Tôi tự hỏi con bé sẽ cảm thấy thế nào nếu biết sự thật nhỉ?"Tôi nở một nụ cười mà tôi hy vọng là nụ cười gian ác nhất từ trước đến nay của mình.
"~~~~, ngươi...!"Rui lườm tôi qua vai và nghiến răng ken két vì tức giận. Dễ dàng tưởng tượng được Hinata-chan hiền lành sẽ bị sốc đến mức nào. Cô ấy hẳn đã nhận ra hậu quả của việc kết tội tôi dựa trên cảm xúc nhất thời.
"Thấy chưa? Chẳng phải tốt hơn cho cả hai chúng ta nếu cô im lặng lúc này sao? Hỡi nữ siêu anh hùng Utsurugi tốt bụng?"
"Khốn... đồ hạ tiện...!"Ngay cả khi đang chửi rủa, tôi vẫn có thể thấy cô ấy đang phiền lòng vì những bất lợi nếu tiết lộ danh tính thật của tôi ở đây. Có lẽ vì lực tay đã nới lỏng, Hinata-chan đã xoay sở thoát ra khỏi sự kìm kẹp của cô ấy.
"Thiệt tình, Rui-chan! Tự dưng cậu làm cái gì vậy?"
"...X-xin lỗi. Tớ cứ nghĩ gã này có vẻ đáng ngờ, nên mới..."Sau một thoáng do dự, một nụ cười gượng gạo hiện trên khuôn mặt cô ấy khi đưa ra lời bào chữa. Tôi, người đã đứng cạnh Rui khi Hinata rời đi, cũng nở một nụ cười tương tự.
"Không sao rồi, Hinata-chan. Mọi chuyện đã được giải quyết rồi."Ngay khi tôi gọi "Hinata-chan", tôi có thể cảm nhận được sát khí đang tăng lên bên cạnh mình. Gần như có thể nghe thấy tiếng nói thầm: "Đừng có gọi thân mật như vậy, tên tội phạm!"
"V-vậy sao...?"Hinata vẫn còn vẻ hơi bối rối. Đôi mắt cô bé hướng về phía chúng tôi, đang đứng gần đến mức vai gần như chạm vào nhau. Nhận thấy điều này, Rui và tôi bật ra xa như bị điện giật.
"...Vậy thì, chúng ta bắt đầu bằng việc giới thiệu chứ nhỉ?"
"Được thôi."
"Được thôi."Khi cả hai chúng tôi cùng đưa ra câu trả lời giống hệt nhau, Rui lườm tôi.
"Tôi là Utsurugi Rui, bạn thân duy nhất và không ai có thể thay thế của Hina."Lời nói của Rui dường như nhấn mạnh vào một số phần nhất định, như thể để khẳng định điều gì đó.[...Ồ? Chà, Rui cũng là idol của mình mà? Đâu có phải mình đang cảm thấy ganh đua hay gì đâu nhỉ?]
"Anh là Ibuki Ibusuki, giống như một người anh trai của Hinata-chan vậy."[Tôi cũng là một otaku khá hạng nặng đấy, thậm chí còn biết một chút về tương lai của Hinata-chan nữa cơ? Tôi sẽ không thua đâu, biết không?]Cảm nhận được tinh thần cạnh tranh của tôi, vẻ đẹp trong nụ cười của Rui càng tăng thêm.
""Rất vui được gặp.""
"Hahaha..."
"Fufufu..."Chúng tôi trao nhau những nụ cười hài hước một cách đen tối. Hinata-chan đang lo lắng nhìn chúng tôi.
"Ừm... chẳng lẽ, hai người đã không ưa nhau rồi sao?"
""Bọn này thân nhau lắm mà!""Rui và tôi đồng thanh đáp lại với nụ cười vẫn nở trên môi.
♢♢♢♢♢
"Hina, cái này thì sao?"Rui tự hào khoe thứ mình đang cầm, với một phong thái như muốn hét lên "Ta-da!" Đó là một bộ đồ cô ấy đã chọn cho Hinata-chan. Một sự kết hợp nam tính của áo khoác blouson rộng thùng thình và chân váy jean. Tôi có thể cảm nhận được sự nhiệt tình của cô ấy qua việc cô ấy thậm chí còn mang theo cả một bộ hoàn chỉnh với mũ lưỡi trai và giày sneaker.
"Hmm... Hợp với cậu đó, Rui-chan, nhưng tớ không chắc có hợp với tớ không nữa..."
"Không có quần áo nào không hợp với Hina đâu. Kể cả có đi nữa, thì đó cũng là lỗi của bộ quần áo vì không hợp với cậu, đúng không?"
"Rui-chan, cậu nói những điều cực đoan quá đi..."[Thiên Thượng Thiên Hạ Duy Ngã Hinata Độc Tôn...]Tôi nhắc lại, mặc dù Hinata-chan là idol tuyệt đối của tôi, Rui cũng là một trong những người tôi yêu thích. Mặc dù tôi đã tỏ thái độ gai góc trong lúc tự giới thiệu do tinh thần cạnh tranh của mình (otaku rất dễ nổi nóng), nhưng khi bình tĩnh lại, việc xen vào giữa hai idol yêu thích này là điều không thể tưởng tượng nổi.
Trước mắt tôi, hai idol yêu thích của tôi đang vui vẻ chọn quần áo cùng nhau. Thật là một khung cảnh hạnh phúc. Một otaku nên cứ như một vết ố trên tường và tận hưởng sự đáng yêu của họ.
"Anh nghĩ sao, anh trai?"Tôi chỉ muốn tận hưởng thôi mà. Trái tim tôi như bị bắn xuyên qua bởi ánh nhìn ngước lên của Hinata-chan khi cô bé bẽn lẽn hỏi tôi.
"—!"Trái tim tôi như bị xuyên thủng bởi làn sóng sát khí từ Rui đang đứng sau lưng cô bé.[(Hợp lắm đúng không? Nếu cậu nói điều gì ngu ngốc, tôi sẽ xử lý cậu ngay tại đây.)][...Tôi nghe rõ lắm. Tôi nghe rõ lời đe dọa không thành tiếng đó.][–Nhưng cứ yên tâm. Tôi đồng ý!]
"Anh nghĩ nó rất hợp với em đó. Hinata-chan dễ thương và nhỏ nhắn, nên quần áo kiểu nam tính mang lại cảm giác mới mẻ và tạo ra sự khác biệt thú vị. Siêu tuyệt vời luôn!"
"T-thật sao...? ...Ehehe, có lẽ em sẽ thử mặc nó xem sao."Idol Hinata của tôi trông có vẻ ngượng ngùng sau khi nghe những lời khen tới tấp của tôi, trong khi idol Rui của tôi gật đầu hài lòng sau lưng cô bé. Người sau giữ bộ đồ đã phối của mình trong giỏ và ngay lập tức đi tìm những sự kết hợp khác.[Nếu cậu làm gì Hina, tôi sẽ tiễn cậu xuống địa ngục.]Cô ấy kiên quyết nhấn mạnh bằng giọng trầm khi đi ngang qua tôi.[...Nhân tiện, đây là lần thứ năm cô ấy nhấn mạnh điều này chỉ trong chuyến đi mua sắm hôm nay thôi đó. Cứ đà này, mình sẽ thành hình nhân bằng rơm mất...]
Nhưng ngược lại, cô ấy chỉ nhấn mạnh mà không làm gì hơn. Hành vi này không giống với Rui, người thường không nương tay với kẻ thù.[Không biết ý định của cô ấy là gì đây...]
""Phù...""Tiếng thở dài của Hinata-chan và tôi, những người bị bỏ lại, hòa vào nhau. Khi chúng tôi bất chợt nhìn vào mặt nhau, cả hai đều bật cười.
"Fufu... Chúng ta hơi phấn khích quá rồi nhỉ?"
"Cũng gần trưa rồi, chúng ta nghỉ ở tầng một một lát nhé?"
"Vâng, đi thôi."Không biết từ lúc nào, cảm giác bồn chồn vốn dâng lên mỗi khi tôi gặp Hinata-chan gần đây đã biến mất. Hay đúng hơn, phải nói rằng tôi đã có thể bình tĩnh tương tác với Hinata-chan như ngày xưa. Mặc dù hồi tiểu học em ấy đã có những nét giống bây giờ, nhưng hồi đó chúng tôi thực sự đối xử với nhau như anh em ruột thịt.
"........."Bất chợt, ánh mắt Hinata-chan dừng lại ở một chỗ. Chỉ trong một khoảnh khắc, nhưng ánh nhìn của cô bé chắc chắn hướng về phía một cửa sổ trưng bày. Trong tầm mắt cô bé là một ma-nơ-canh bán thân. Nó đang mặc một bộ đồ nữ tính gồm áo khoác cardigan màu hồng kết hợp với chân váy đen.
Đó là một sự kết hợp khá tập trung vào sự dễ thương. Nhưng... một cảm giác trìu mến dâng lên trong tôi.
"—A, xin lỗi, nhân viên. Cho hỏi bộ đồ giống như kia ở đâu vậy ạ?"
"A-anh ơi!?"Hinata-chan ngạc nhiên trước việc tôi đột ngột gọi nhân viên. Nhân tiện, người nhân viên cũng giật mình khi bị một người đàn ông bắt chuyện.[Cô nhân viên à, nên quen dần đi là vừa.]
"E-em có nói là muốn mặc nó đâu!"Khi nhân viên đi tìm, Hinata-chan bắt đầu phản đối tôi. Cô bé đan các ngón tay vào nhau trước váy, chỉ khẽ chạm hai ngón trỏ vào nhau. Nhìn cử chỉ này, tôi thấy nó có chút đáng yêu.
"Hinata-chan vẫn cứng đầu như ngày xưa nhỉ?"
"...Anh thì lúc nào cũng áp đặt như vậy."Cô em gái nhỏ của tôi quay mặt đi với vẻ dỗi hờn trông thật dễ thương, bất kể em ấy có phải là nhân vật idol của tôi hay không.
"Mà khoan đã,"một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi về việc lựa chọn quần áo của Hinata-chan hôm nay. Ngoại trừ bộ cuối cùng..."Hôm nay em toàn chọn những thứ trông chững chạc nhỉ?"
"A-anh nhận ra rồi sao..."
"Anh mới nhận ra thôi. Chẳng lẽ em muốn trông mình người lớn hơn à?"
"Ớ!?"
"A, trúng tim đen rồi."
"C-Chà, ừm... ~~~!"Mặt Hinata-chan dần đỏ bừng đến tận mang tai.
"Chà, anh hiểu cảm giác của em mà. Suy cho cùng–"Nghĩ rằng mình có lẽ đã trêu chọc em ấy hơi quá, tôi định nói đỡ cho em ấy. Cô bé nhắm chặt mắt, đoán trước được rằng suy nghĩ trong lòng mình đã bị đọc vị.
"—Em cuối cùng cũng đã trở thành học sinh cấp ba rồi mà!"
"...Hả?"Cô em gái nhỏ của tôi ngơ ngác nhìn tôi.
"Nhưng đừng lo! Hinata-chan, người đã rất cố gắng ở trường đào tạo, dù mặc trang phục nào cũng sẽ trông như thiên thần– ý anh là, dễ thương một cách xuất chúng!"
"........."
"Hả? Hinata-chan?"Cô bé thở dài với vẻ mặt phức tạp.
"Chà, ngoài sự thật tai hại là anh đã hiểu lầm một cách cơ bản, em sẽ tha thứ cho anh vì em đã rất vui."
"Ờ, cảm ơn em...?"
"Hừm. Em đi thử đồ đây, anh đợi ở đây nhé."Nói rồi, cô bé nhanh nhẹn bỏ đi. Chỉ còn lại mình tôi bối rối.–Ngay lúc đó, một áp lực nặng nề đến rợn người bao trùm lấy nơi này. Khi tôi từ từ quay đầu lại,
"Cậu vừa nói điều gì ngu ngốc phải không?"Ở đó, một thiên thần tàn nhẫn với nụ cười quyến rũ lạ thường đang đứng.[–Tạm biệt, tất cả các phiên bản của Ibuki Ibusuki.]
♢♢♢♢♢
Trung tâm mua sắm Oura này, nếu nhìn từ trên cao, có hình dạng giống như một củ lạc. Đây là một cơ sở thương mại đa năng năm tầng, nhưng phần trung tâm có cấu trúc thông tầng, với các thang cuốn đan xen trong không gian mở. Các cửa hàng thời trang và khu ẩm thực được xếp dọc theo các bức tường ở mỗi tầng. Hôm nay, chúng tôi đến khu A để mua sắm.
Nếu ví với hình củ lạc, thì đó là phần củ lớn hơn ở phía dưới. Vì lớn hơn, không gian thông tầng cũng rộng hơn, nên trung tâm tầng một giống như một quảng trường. Trước màn hình khổng lồ hiển thị những tin tức đặc biệt đáng chú ý, cũng có những chiếc bàn để nghỉ ngơi. Sau khi chiếm được một trong số đó, tôi nói,
"Hinata-chan, em đi chọn trước đi nhé? –Anh với Utsurugi-san sẽ đợi ở đây."
"Hả?"Rui ngay lập tức đáp lại bằng một dấu chấm hỏi đầy đe dọa, nhưng tôi chỉ cười cho qua. Hinata-chan do dự nhìn qua lại giữa Rui và tôi, rồi,
"Vậy ạ. Em hiểu rồi."Cô bé khẽ gật đầu. Điều này khiến Rui hoảng hốt.
"Ể, đợi đã Hina. Tớ sẽ đi cùng–"Sau khi xác nhận Hinata không nhìn về phía này, tôi cố nở một nụ cười có vẻ gian xảo mà chỉ Rui mới thấy được.
"—!"Sự thay đổi của Rui, người thoáng thấy điều đó ở khóe mắt, thật đáng kinh ngạc. Mắt cô ấy mở to trong giây lát, rồi...
"...Chậc, được rồi. Đ-đi vui vẻ nhé, Hina."Cô ấy quay mặt đi khỏi Hinata, trông có vẻ bực bội.
"? Ừm, tớ hiểu rồi. ...Hai người, hòa thuận với nhau nhé?"Dường như Hinata đã lờ mờ cảm nhận được rằng mối quan hệ giữa tôi và Rui không được tốt đẹp cho lắm. Nói lời từ biệt đó, Hinata bỏ đi.
"........."
"........."Sự im lặng bao trùm giữa Rui, người vẫn im lặng với chiếc mũ hoodie trùm đầu, và tôi. Tôi đã lường trước được điều này sẽ xảy ra. Dù vậy, tôi vẫn gọi Rui lại. Đây có thể nói là một đòn phủ đầu.
Chắc chắn Rui không chỉ đơn thuần tận hưởng việc mua sắm kể từ khi chúng tôi gặp nhau sáng nay. Cô ấy hẳn đã ngấm ngầm thăm dò tôi, chắc chắn có một kế hoạch nào đó. Mặc dù tôi không biết chính xác đó là gì, nhưng biết rõ cô gái này không hề nương tay với kẻ thù, nếu tôi dính bẫy, có thể sẽ rất nguy hiểm. Nếu vậy, tôi sẽ tấn công trước khi kế hoạch của cô ấy thành hiện thực.
Để ngăn chặn việc danh tính thật của tôi bị tiết lộ cho Hinata. Nếu có thể, lý tưởng nhất là khiến cô ấy không thể động đến tôi, người thân thiết với Hinata.
"Vậy thì..."
"...!"Khi tôi nghiêm nghị mở lời, vẻ mặt Rui cứng lại.
"Thôi nào, đừng có cảnh giác như vậy."
"Với cái nụ cười đáng ngờ, rợn người đó trên mặt, cậu còn dám nói..."[...Hả? Tôi tưởng mình đã cười một cách dịu dàng nhất có thể để trấn an cô ấy mà... Chà, chắc cũng vô ích khi lo lắng về điều đó bây giờ, với ấn tượng tồi tệ của cô ấy về tôi rồi.]
Tuy nhiên, ngay cả khi ấn tượng của cô ấy tồi tệ, chúng ta cần phải làm gì đó với tình hình hiện tại. Nếu danh tính thật của tôi bị tiết lộ cho Hinata hoặc [Tuần Thủ Bạch Thiên Xứng: Prim Libra], thì còn hơn cả phiền phức. Tôi cần phải bằng cách nào đó đảm bảo Rui không tiết lộ danh tính thật của tôi cho người khác. Kịch bản lý tưởng nhất là thuyết phục cô ấy rằng [tôi không phải là kẻ thù của Hinata]. Nhưng điều đó đã là không thể.
"Vậy sao? Ngươi định dùng Hina làm lá chắn để đe dọa ta à? Đồ cặn bã."[Đấy thấy chưa... Tôi không thể phủ nhận trách nhiệm của mình, nhưng có lẽ tôi sẽ không được tin tưởng ngay cả khi không hành động xấu xa. Suy cho cùng, không có bằng chứng nào cho thấy tôi sẽ không làm hại Hinata.]—Vì vậy tôi quyết định thay đổi cách tiếp cận. Tôi không cần phải có được sự tin tưởng của cô ấy, chỉ cần khiến cô ấy nghĩ rằng cô ấy không thể động đến tôi. Dù không đúng đắn, nhưng tôi đành phải sử dụng mối quan hệ của mình với Hinata như một sự răn đe. Đây là cách duy nhất để kiềm chế Rui mà không làm hỏng mối quan hệ của tôi với Hinata, và nhờ đó, vượt qua tình huống này.
Càng kéo dài được mối quan hệ này càng tốt. Khi đến lúc phải giải thích, việc nói rằng, "Thấy chưa? Tôi đã không làm hại các người suốt thời gian qua, phải không? Tôi cũng sẽ không làm hại các người trong tương lai đâu," sẽ tăng thêm độ tin cậy. Vì vậy tôi nói,
"Đe dọa nghe nặng nề quá. Tôi chỉ có một việc nhỏ muốn nhờ thôi."Tôi nở một nụ cười dịu dàng nhất có thể.
♢♢♢♢♢
[—Chẳng lẽ vẫn còn chút hy vọng nào để tin tưởng sao.]Rui nhận ra mình đã thật ngốc khi nghĩ như vậy. Suy cho cùng, Rui biết Ibuki là hạng người gì. Chà, nói đúng hơn là cô đã từng biết, vào thời điểm này. Việc cô biết cũng là điều tự nhiên, vì từ nhỏ Hinata đã thường xuyên kể về hắn.
Rui hiểu rõ Hinata với tư cách là bạn thân nhất của cô bé. Ngay cả đối với Rui, Hinata cũng có một tính cách thẳng thắn và có chút ngây ngô bẩm sinh. Nhưng cô bé chắc chắn không ngốc. Với hoàn cảnh xuất thân của mình, có thể nói cô bé có con mắt nhìn người khá tốt. Và chính Hinata này lại kể về Ibuki như thể hắn là một anh hùng trong truyện tranh shoujo.
Trong thâm tâm cô có một cảm giác rằng một người như vậy không thể thực sự xấu xa. Trong trường hợp này, điều cô muốn tin không phải là Ibuki, mà là khả năng nhìn người của Hinata. Đó là lý do tại sao hôm nay cô đã để Ibuki tự do hành động, để thử xem liệu hắn có thực sự đáng tin cậy hay không.—Tuy nhiên.
"Đe dọa nghe nặng nề quá. Tôi chỉ có một việc nhỏ muốn nhờ thôi."Tên vô lại trước mặt cô nở một nụ cười vô cùng đáng ngờ. Nụ cười nhếch mép đầy tính toán đó đã xác nhận những lo ngại của Rui.[—Thứ cặn bã này, hắn đã định lợi dụng Hina ngay từ đầu rồi...!]
Từ khi còn nhỏ, Hinata đã công khai bày tỏ mong muốn gia nhập [Tuần Thủ Bạch Thiên Xứng: Prim Libra]. Không đời nào gã đàn ông này lại không biết điều đó.
"Chuyện đơn giản thôi. Tôi chỉ muốn cô giữ bí mật danh tính thật của tôi."Kể từ khi Hinata được ban cho Thiên Bẩm Lux mạnh mẽ, ước mơ của cô bé hẳn đã trở nên rất khả thi trong mắt gã đàn ông này. Nếu mục đích của hắn là che giấu danh tính thật của mình và lợi dụng điều đó từ phía sau, thì không còn lý do gì để bỏ qua nữa.
"Tôi từ chối."
"Phiền phức nhỉ. Nhưng ngay cả khi cô tiết lộ, cô có bằng chứng nào không? Cô có thực sự nghĩ Hinata sẽ tin cô không?"
"...Chậc."[...Thật bực bội, nhưng những gì tên vô lại trước mặt nói là sự thật.]Ngay cả khi cô nói với Hinata về bản chất thật của Ibuki mà không có bất kỳ bằng chứng nào, thật khó tin rằng nhiều năm tin tưởng sẽ dễ dàng sụp đổ như vậy. Gã đàn ông này đã xây dựng một mối quan hệ như vậy trong nhiều năm. Thật là một sự chuẩn bị nền móng đáng khinh bỉ.
Thật tức giận, nhưng cô phải thừa nhận kỹ năng và sự kiên nhẫn của hắn. Và sự thật là, hiện tại, cô không thể phá vỡ những âm mưu của gã đàn ông này.
"........."
"Có vẻ cô hiểu rồi nhỉ. Tôi thực sự không có ý định làm gì các người đâu."
"Im đi, đồ biến thái đã ôm Hina!"
"Ực."Ibuki ôm ngực trước lời lăng mạ của cô. Cử chỉ của hắn, như thể trái tim hắn bị tổn thương, chỉ càng khiến cơn giận của cô thêm bùng cháy. Đến bây giờ, lời nói của tên vô lại này còn không bằng rác rưởi đối với Rui.
Hắn nói hắn không có ý định làm gì họ, nhưng điều đó thiếu đi phần bổ nghĩa "vào thời điểm này." Hay đúng hơn, hắn đang cố tình che giấu nó. Dù sao thì họ cũng là những người đứng đầu thế hệ tiếp theo của [Tuần Thủ Bạch Thiên Xứng: Prim Libra]. Còn vô số giá trị tương lai để khai thác. Cô không thể để hắn làm theo ý mình với điều đó.
Trên hết, không đời nào Hina lại tiếp tục bị tên cặn bã này lừa dối.
"...Được thôi. Tôi sẽ giữ im lặng chừng nào anh còn biết điều."
"...! Cảm ơn–"
"Tuy nhiên,"Ngắt lời hắn khi hắn định nói gì đó, Rui tuyên chiến."Lần tới khi ngươi trở thành <Ly Tán>, ta sẽ đuổi theo ngươi tới tận cùng địa ngục, xé toạc cái mũ trùm đầu đáng khinh đó của ngươi, rồi dí vào mặt Hina."
♢♢♢♢♢
Đối mặt trực diện với tinh thần chiến đấu của Rui, tôi mỉm cười rạng rỡ.[–Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu.]Rui nhướn đôi mày liễu một cách kiên cường, đến mức tôi gần như bị cuốn hút.
"Trong một tình huống mà ngươi không thể chối cãi, ta sẽ mở mắt cho Hina."[...Hả!? Tôi tưởng mình đã xoay sở vượt qua tình huống này rồi, mà giờ lại còn thêm cả oán hận và căm phẫn nữa sao!? Tôi chỉ nói "Đừng tiết lộ danh tính của tôi" và "Tôi không có ý định làm gì các người" thôi mà!? Không ổn rồi. Tôi có thể đã vượt qua được khoảnh khắc này, nhưng đó là tất cả những gì tôi làm được...]
"K-khoan đã, cô biết không?"
"Im đi, phiền phức."
"Chờ đã, hình như có sự hiểu lầm–"
"Ngậm cái miệng đáng ngờ của ngươi lại."Ngay khi có vẻ như kiểu mẫu tôi cố gắng giải thích và Rui từ chối sẽ tiếp tục...
"Ừm..."Một giọng nói rụt rè vang lên từ bên cạnh bàn, và cả hai chúng tôi ngay lập tức im lặng. Hinata cụp mày xuống, trông có vẻ bối rối.
"Hai người không thể hòa thuận với nhau sao?"
""Tất nhiên là bọn này hòa thuận lắm chứ??""Khung cảnh nở rộ những đóa hoa tươi cười. Hoa giả, tất nhiên rồi. Mặc dù chúng tôi hoàn toàn bất đồng, ưu tiên hàng đầu của chúng tôi không nghi ngờ gì là làm cho Hinata mỉm cười, vì vậy những đóa hoa giả này sẽ tiếp tục nở rộ.[Biết đâu một ngày nào đó Rui và tôi có thể cùng nhau mở một cửa hàng hoa giả... hahaha...]
"T-thật sao...?"Hinata có phần ngập ngừng đáp lại nụ cười gượng gạo đồng thời của chúng tôi khi cô bé ngồi xuống. Khi đó, mắt tôi bị thu hút bởi chiếc khay cô bé đặt trên bàn. Mì Ramen, cơm rang, katsudon, hamburger... đúng nghĩa là một núi thức ăn.
"Toàn tinh bột."
"Hả? ...Ồ!"Theo ánh mắt của tôi, Hinata nhìn vào bữa trưa của mình và lộ vẻ "Thôi chết!"[Cô gái yêu thích của chúng ta có những biểu cảm dễ đọc làm sao.]
"Ừm, cái này không phải... T-tớ mua cả phần cho hai cậu nữa đó!"Rui lấp lánh ánh mắt dưới mũ trùm đầu khi nhìn bạn thân của mình lo lắng bào chữa.
"—Không, đó là nói dối."
"Rui!"Hinata, người bị bất ngờ bởi sự phản bội đột ngột này, trông có vẻ sững sờ.
"Con bé thường ăn nhiều hơn thế này một mình cơ."
"Rui! ...Ừm, không phải vậy đâu, anh ơi."Thiên thần háu ăn cố gắng cười trừ trong khi bào chữa. Rui nhếch mép khiêu khích từ phía sau cô bé. Lúc đó tôi mới nhận ra.[—Con bé này đang cố làm mình nói hớ...! Nó nghĩ rằng nếu mình nói điều gì không đúng, ấn tượng của Hinata về mình sẽ xấu đi. Đúng là một nữ anh hùng công lý ranh mãnh... –Nhưng đừng có coi thường tên otaku cuồng Hinata-chan này.]
"Không sao đâu, Hinata-chan."Tôi mỉm cười như không có gì xảy ra.
"Hả?"
"Một cô gái ăn nhiều thật sự rất quyến rũ. Chỉ cần nhìn em ăn ngon miệng thôi cũng đủ làm anh vui rồi."
"Thật sao?"
"Ừ."Khi Hinata có vẻ đã bình tĩnh lại một chút, tôi tiếp tục."Với lại, Hinata-chan, chẳng phải đây là do Đại Giá Umbra của em sao?"
"!"Không chỉ Hinata mà ngay cả Rui cũng mở to mắt.
"Ngày xưa em đâu có ăn nhiều đến vậy, với lại vừa rồi Rui... ý anh là, Utsurugi-san nói [Em thường ăn nhiều hơn]. Đối với các em, 'thường ngày' có nghĩa là sử dụng Thiên Bẩm Lux mỗi ngày. Vậy nên, anh nghĩ có lẽ em cần phải ăn nhiều để bù đắp. Nếu vậy, việc dạ dày của em to ra cũng là điều tự nhiên, phải không?"[—Tôi nói nhanh như vậy, nhưng thực ra tôi đã biết ngay từ đầu rồi.]Đối với họ, những người không thể nào biết được điều đó, có vẻ như đó là một điều khá bất ngờ.
"Wow, đúng y như vậy luôn..."
"........."Hinata trông nhẹ nhõm vì không có sự hiểu lầm, trong khi khuôn mặt lạnh lùng của Rui nhăn lại vì bực bội. Khi sự căng thẳng trong phòng dịu đi, tôi đứng dậy.
"Chà, anh cũng đi lấy gì đó ăn đây."Trong khi kiểm tra thực đơn của cửa hàng, tâm trí tôi lại lang thang ở một nơi khác. Đại Giá Umbra của Hinata là [Cơn Đói]. Giống như tôi, đó là loại Thúc Tỉnh Triển Khai. Mức độ của Đại Giá Umbra thay đổi tùy thuộc vào việc sử dụng Thiên Bẩm Lux, và thời gian kể từ lần sử dụng cuối cùng càng lâu, Đại Giá Umbra cần thiết lại càng lớn.
Trong trường hợp của Hinata-chan, cô bé càng sử dụng 《Gia Tốc》 nhiều, cơn đói của cô bé càng trở nên mạnh mẽ hơn, và cô bé càng cần phải thỏa mãn nó nhanh hơn. Đối với một cô gái, đó có thể là một Đại Giá Umbra không thể chịu đựng nổi.[Nhưng đối với một otaku, đặc điểm háu ăn không gì khác ngoài một yếu tố moe! Đến cả Đại Giá Umbra cũng dễ thương... idol của mình đúng là hoàn hảo không tì vết...]
Run rẩy vì kinh ngạc, tôi mua bữa trưa và trở lại chỗ ngồi. Rui dường như đã mua đồ ăn của mình rồi, và một khay với chiếc hamburger được đặt trước mặt cô ấy. Khi tất cả chúng tôi bắt đầu ăn, một giọng nói vang lên từ màn hình lớn ở trung tâm sảnh.[Mục tiếp theo là Thiên Dực Luận Công!][Tuần này lại đến rồi đây! Tôi rất mong chờ!]
Khi tôi liếc sang một bên, có vẻ như một chương trình tin tức đang phát trên màn hình. Một vài phát thanh viên đẹp trai đang nói chuyện. Trong thế giới ngày nay, nơi khoảng cách giới tính do sự hiện diện hay không của Thiên Bẩm Lux ngày càng mở rộng, đàn ông đang trở nên có giá trị trong các lĩnh vực không liên quan đến Thiên Bẩm Lux. Dù không xem TV, tôi cũng biết chừng đó.
Điều thu hút sự chú ý của tôi là thuật ngữ "Thiên Dực Luận Công". Nếu tôi đoán đúng—.[Trong chuyên mục này, chúng tôi sẽ giới thiệu các Thiên Dực Hộ Vệ Excia đã có những thành tích nổi bật trong tuần.][—Biết ngay mà! Chắc kiểu như điểm tin thể thao nổi bật trong tuần đây mà.]
"Họ có cả một chuyên mục như thế này cơ à."
"A, anh không xem TV nên không biết đâu."Rui có vẻ không quan tâm, nhưng Hinata giải thích."Đó là một phần của thông cáo báo chí từ [Tuần Thủ Bạch Thiên Xứng: Prim Libra]. Họ làm vậy để quảng bá cho việc giữ gìn trật tự công cộng và mang lại sự yên tâm cho người dân đó ạ."
Dù có các đoạn phim từ drone về các sự cố, thông tin về các thiên thần lại được phổ biến một cách đáng ngạc nhiên. Họ được xem vừa là biểu tượng của hòa bình vừa là những vận động viên truyền cảm hứng cho mọi người. Nhờ chiến lược truyền thông này, nghề nghiệp mơ ước số một của các nữ sinh tiểu học và trung học cơ sở áp đảo là Thiên Dực Hộ Vệ Excia. Hinata không đề cập đến, nhưng có lẽ họ cũng nhằm mục đích thu hút những anh hùng tương lai.
[Đầu tiên, chúng ta hãy cùng xem xét những tân binh xuất sắc với thành tích nổi bật.]Và rồi, màn hình hiện lên—,
"Oái!?"[Đúng rồi! Idol của mình! Hinata với nụ cười rạng rỡ!]
"ỒỒ!"
"Đương nhiên rồi."Rui tỏ ra lạnh lùng như thể đã biết hết mọi chuyện trong khi tôi đang phấn khích. Hinata đỏ mặt và trông có vẻ ngượng ngùng.
[Thành viên Hinata Soehi là một tân binh đầy triển vọng được phân công vào Chi nhánh thứ Mười trong tuần này.][Mới được phân công trong tuần này mà đã tham gia thực chiến rồi sao!?][Vâng, thành tích của cô ấy ở học viện xuất sắc đến mức cô ấy được đưa ngay vào thực chiến.][Thành tích xuất sắc? Ý anh là cô ấy đồng hạng nhất trong lịch sử với Đặc vụ Utsurugi Rui, người mới gia nhập vài tháng trước sao?]
[Vâng. Rõ ràng, họ là bạn thuở nhỏ và đã lập đội với nhau trong tuần này rồi.][Wow, một cặp tài năng hàng đầu trong lịch sử!][Đây là một tin tuyệt vời cho quận Oura, nơi hoạt động của [Cứu Thế Khế Ước: Nega Messiah] gần đây đang gia tăng.]Khi cuộc trò chuyện sôi nổi giữa các phát thanh viên tiếp tục, Hinata co rúm lại vì xấu hổ.[Dễ thương.]Rui, tuy nhiên, lại nhìn tôi một cách tự mãn về việc được ghép cặp với Hinata.[Phiền phức.]
[Thành tích của họ trong tuần này cũng rất đáng nể, đã giải quyết được tám vụ án rồi.][Tám vụ!? Hơn một vụ mỗi ngày!][Vâng, Thiên Bẩm Lux tự nhiên của cô ấy cho phép cô ấy phản ứng cực kỳ nhanh chóng.]Sáu ngày đã trôi qua kể từ trận chiến của tôi (nếu có thể gọi như vậy) với Hinata-chan. Điều đó có nghĩa là Hinata đã không phạm sai lầm nào kể từ đó. Dù tôi có làm gián đoạn, cô bé dường như đã hồi phục, điều đó thật nhẹ nhõm.
[Bây giờ, chuyển từ phần giới thiệu tân binh…]Màn hình sau đó hiện lên một cô gái với mái tóc bạc. Không, không phải một cô gái, mà là một phụ nữ. Cô ấy đeo một cây cung trên lưng và thờ Ơ cầm một khẩu súng dài màu xám xịt trong một tay. Tôi biết về cô ấy.
"Yotome Rinne."Hinata thì thầm.—Hinata có hai idol. Một là người hùng của [Tuần Thủ Bạch Thiên Xứng: Prim Libra] đã từng cứu cô bé khỏi một vụ án. Người còn lại là thiên thần Yotome Rinne, được mệnh danh là người mạnh nhất ở Chi nhánh thứ Mười.
Dù trầm lặng và xuất quỷ nhập thần, cô ấy gần như không được khắc họa trong nguyên tác. Vì vậy tôi cũng không biết nhiều về cô ấy. Nhưng tôi biết Hinata ngưỡng mộ cô ấy đến nhường nào. Và,
"........."Ngay cả Rui, người trước đó tỏ ra ít quan tâm, giờ cũng đang dõi theo bóng hình tóc bạc trên màn hình.[—Ánh mắt cô ấy dường như ẩn chứa một cảm xúc phức tạp.]
♢♢♢♢♢
"Vậy thì, chúng ta tận hưởng buổi chiều thôi nào!"Hinata vui vẻ đứng dậy. Chúng tôi không có kế hoạch cụ thể nào cho buổi chiều. Chúng tôi đã xem quần áo rồi, nên có lẽ sẽ mua vài thứ mình thích và xem qua vài món phụ kiện. Hoặc có lẽ xem một bộ phim thú vị ở rạp chiếu phim liền kề.
—Khi chúng tôi đang trò chuyện một cách yên bình, chuyện đó đã xảy ra. Một tiếng nổ. Sau đó, một cơn gió mạnh.
"C-Chuyện gì đang xảy ra vậy!?"Ở trung tâm sảnh, màn hình vốn đang chiếu các Thiên Dực Hộ Vệ Excia đã vỡ tan tành.
"Hina!"
"Ừ!"Hai thiên thần nhanh chóng vào thế. Thấy vậy, tôi cũng nhận ra tình hình. Đó là tai nạn hay một cuộc tấn công? Điều đó trở nên rõ ràng khi khói ở trung tâm sảnh tan đi.
"Ha-ha! Tấn công thì phải hoành tráng, nếu không thì chẳng vui gì cả!!"Tôi nhận ra người đàn ông đó. Một thành viên nổi bật của [Cứu Thế Khế Ước: Nega Messiah], <Cương Quỷ>. Hắn ta thậm chí không thèm che giấu danh tính, cười lớn với chiếc mũ trùm đầu buông xuống và áo choàng vắt qua vai. Xung quanh hắn đứng khoảng mười thuộc hạ, có lẽ là thành viên trong nhóm của hắn.
"Nhiều quá...—Anh ơi, mau chạy đi."
"C-Còn hai em thì sao!?"
"Đừng hỏi những câu hiển nhiên như vậy."Thấy tôi hoảng hốt nhất, Rui có vẻ như đã kết luận rằng tôi không liên quan gì đến vụ này. Sau khi liếc nhanh qua tôi, cô ấy không rời mắt khỏi <Cương Quỷ> nguy hiểm. Lời của Rui được Hinata tiếp nối—cô gái Thiên Dực Hộ Vệ.
"Chúng em sẽ bảo vệ những người ở đây."