Vì Tôi Đã Trở Thành Idol Của Kẻ Địch

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I'm Really Not the Demon God's Lackey

(Đang ra)

I'm Really Not the Demon God's Lackey

Wan Jiehuo

Tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm, nhưng hiểu lầm này càng lúc càng đi xa và trở nên thú vị hơn...

2 10

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

(Đang ra)

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

Kouta Kaedehara

Ix giờ đây đã vượt qua cả đám nhân vật chính về sức mạnh. Và rồi, khi bắt đầu thể hiện thực lực trước các nhân vật chính, công chúa, tiểu thư quý tộc và thánh nữ… vì một lý do nào đó, cậu lại bắt đầu

32 116

Tôi Đã Chuyển Sinh, Và Nàng Vợ Chân Tổ Cũng Theo Tôi Mà Đến

(Đang ra)

Tôi Đã Chuyển Sinh, Và Nàng Vợ Chân Tổ Cũng Theo Tôi Mà Đến

Mongmae-a

Sau khi khép lại cuộc đời ở thế giới khác, tôi liền chuyển sinh về thế giới ban đầu, trải qua 18 năm dài.Thế rồi, người vợ của tôi – vốn là một Chân Tổ – đã tìm đến tận đây.

21 89

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

(Đang ra)

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Densuke

Hiroto được tái sinh là một dhampir, chủng tộc mang hai dòng máu vampire và dark elf. Không muốn phải chết theo ý vị thần, câu quyết tâm sống sót ở kiếp này với ma pháp Tử vong và bể mana khổng lồ cậu

286 7410

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

64 358

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

4 21

Quyển 1 - Hồi Thứ Năm: LỄ HỘI

Buổi sáng của Ibuki Ibusuki cũng không hẳn là sớm sủa gì... hay nói đúng hơn là cũng bình thường như bao người. Cậu chàng thức dậy lúc bảy giờ, giờ giấc khá chuẩn cho học sinh cấp hai, cấp ba hay người đi làm. Có điều, đối với một sinh viên đại học, thì đó lại là một giờ giấc tương đối có kỷ luật. Nhất là hôm nay lại nhằm ngày lễ, sinh viên nào mà còn dậy đúng bảy giờ vào một ngày như thế này thì cũng thuộc dạng của hiếm.

Lý do cho một cuộc sống nề nếp như vậy là—

"Nào, dậy đi chứ? Ibuki."

Một giọng nói dịu dàng rót vào tai, và cơ thể đang trốn trong chăn được lay nhẹ nhè.

"Ư ưm..."

"Thiệt tình."

Khi cậu cố đưa tay lên che mắt để tránh ánh nắng rọi qua cửa sổ, một bàn tay mềm mại nắm lấy rồi nhẹ nhàng kéo ra. Miễn cưỡng hé mắt, cậu nhìn thấy phía bên kia bàn tay đang nắm lấy tay mình.

"Chào buổi sáng, Ibuki."

Ngồi bên cạnh giường, chống khuỷu tay lên thành giường và mỉm cười, chính là cô bạn thuở nhỏ của cậu.

FXaWrlU.jpeg"Ừm... chào buổi sáng, Kushina..."

Ibuki cười toe toét một cách ngái ngủ. Thấy vậy, Kushina nhẹ nhàng rút tay lại rồi đứng dậy.

"Vậy nhé, tớ đi pha miso đây. Cậu đi rửa mặt đi."

"Vâng ạ..."

Lắng nghe tiếng sàn nhà kẽo kẹt xa dần,["Chắc phải dậy thôi..."]Ibuki từ từ ngồi dậy. Một làn gió thổi vào từ khung cửa sổ hé mở.

"Ừm, gió mát ghê."

Bầu trời trong xanh.—Hôm nay là ngày cuối cùng của Lễ Hội Trăm Năm, ngày Ibuki đi chơi với Hinata.

♢♢♢♢♢

Tiếng nhạc cụ hơi của đoàn diễu hành vang lên rộn rã. Khắp nơi treo đầy băng rôn, tô điểm cho những dãy nhà cao tầng san sát. Các quán hàng rong và sạp hàng vỉa hè chen chúc nhau dọc các con phố, tấp nập như đang vào mùa hốt bạc. Thành phố náo nhiệt hơn bao giờ hết, dòng người cười nói vui vẻ ngược xuôi tận hưởng không khí lễ hội.

Một khung cảnh có thể nói là đỉnh cao của sự tươi đẹp như mùa xuân của thế gian bao trùm cả thành phố Oura.

"Ấy vậy mà giữa cảnh này, tôi tội nghiệp lại phải bù đầu với công việc."

In front of the floor-to-ceiling windows, the head maid—or rather, the deputy branch chief—Isana Shindo sighs. Her voice is tinged with a hint of melancholy.—Chi nhánh thứ 10 [Tuần Thủ Bạch Thiên Xứng: Prim Libra], tầng 35, phòng họp lớn.

Căn phòng này, nơi có thể nhìn bao quát Oura, khu trung tâm hành chính phụ của Nhật Bản, rất hiếm khi được sử dụng. Tuy nhiên, hiện tại nó lại đông nghịt các nhân viên đang thực hiện công tác hỗ trợ hậu cần.

"Chà chà, tôi sẽ làm được thôi. Dù sao thì tôi cũng là một hầu gái biết ý tứ mà. Giữa cái lễ hội này, không được nghỉ một ngày nào—"

"Phó chi nhánh trưởng! Đừng có ủ rũ nữa mà làm việc đi ạ!"

"Biết ý một chút đi chứ, cô kia."

Mới vừa xử lý xong một núi tài liệu. Một thuộc hạ ôm một chồng báo cáo bổ sung lớn tiến đến chiếc bàn làm việc tạm thời của phó chi nhánh trưởng.

"Nếu có thời gian để mà biết ý, thì tôi đã làm việc rồi."

"Chậc, lũ nô lệ của công ty. Được rồi, được rồi. Cái lễ hội phiền phức này cũng đã là ngày thứ năm rồi, nói theo kiểu tiệc tùng thì cũng đang lúc cao trào nhất. Chỉ cần vượt qua được chuyện này nữa thôi—"

"Phó chi nhánh trưởng!"

"Được thôi, làm tới luôn đi, đồ khốn!"

Isana vừa chửi thầm vừa xử lý tài liệu. Tốc độ của cô nhanh phi thường, cho thấy rõ ràng rằng không ai khác có thể đảm đương vị trí phó chi nhánh trưởng cực kỳ bận rộn này.

"Chết tiệt, chi nhánh trưởng lại không có ở đây vào lúc này chứ... Mà, nếu có ngài ấy ở đây thì chắc công việc lại càng nhiều thêm thôi."

Khi cô đang làu bàu, một bóng người đổ xuống trước mặt. Cô thở dài, không thèm che giấu sự khó chịu trước điều mà cô cho là một sự gián đoạn nữa.

"Thiệt tình, hết chuyện này đến chuyện khác là sao đây hả. Tôi đây đang bù đầu với đống giấy tờ cô vừa mới mang đến—"

"—Phó chi nhánh trưởng."

Nghe một giọng nói khiến người ta rợn tóc gáy, khác hẳn với những gì cô dự đoán, Isana đứng hình. Cô cứng nhắc ngẩng đầu lên thì thấy một cô gái đang tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo chưa từng thấy bao giờ.[—Không sao, không sao đâu. Mình là một hầu gái biết ý tứ mà.]

"A, haha. Sao hôm nay ngày nghỉ mà lại ở đây một mình vậy—Utsurugi-chan?"

Ngay lúc đó, người thuộc hạ đứng sau cô gái – Utsurugi Rui – làm một vẻ mặt kiểu như: "Sao người này lại có thể vô ý tứ đến thế nhỉ." Tuy nhiên, Isana nhận ra mình đã lỡ lời còn nhanh hơn cả việc để ý đến điều đó.

"[Ngày nghỉ]? [Một mình]? Phải rồi. Hôm nay là ngày nghỉ. Đáng lẽ chúng ta phải nghỉ phép cùng nhau với tư cách là cộng sự, nhưng! Hina thì! Hina biến mất rồi. Hihi, hihihihihihihi."

"...Tôi là một hầu gái không biết đọc vị bầu không khí."

"Phó chi nhánh trưởng."

"Vâng."

Bị gọi bằng một giọng nói đột nhiên tỉnh táo, lưng Isana thẳng tắp.[Sợ quá.]

"Chị có biết Hina đi đâu không?"

"C-chà, chị không thể theo dõi các thành viên trong ngày nghỉ được..."

"Vậy sao..."

Khi Isana rụt rè phủ nhận, cô gái kia tỏ ra chán nản. Nhìn thấy bộ dạng đó, giống hệt mình lúc nãy, Isana nghĩ có lẽ cô bé cũng hơi đáng thương và cân nhắc đưa ra một lời khuyên vô thưởng vô phạt.

"Chà, nhưng có lẽ cô bé đi lễ hội rồi không chừng? Dù sao cũng là Lễ Hội Trăm Năm mà."

"Hả? Đi lễ hội? Hina? Một mình?"

"Không, xin lỗi, có lẽ tôi nhầm, chắc là không phải đâu."

Phó chi nhánh trưởng ngay lập tức khuất phục trước áp lực đang hướng về phía mình. Tuy nhiên, tình trạng của Rui vẫn còn xa mới bình thường.

"Nghĩ lại thì, lúc Hina từ chối lời mời của tôi, ánh mắt của cậu ấy lệch ra ngoài hơn bình thường 0.7 độ. Tôi đã nghĩ có lẽ đó chỉ là tình cờ, nhưng sao lại chỉ đúng hôm nay? Nếu giả sử là vì cậu ấy có điều gì đó cảm thấy tội lỗi... Nhưng Hina không phải kiểu người sẽ đi lễ hội một mình... Không, đúng rồi, nếu không phải một mình, thì là hai người? Hai người—không lẽ nào, không lẽ nào, không lẽ nào, không lẽ nào, không lẽ nào."

"Hí..."

Isana khá là sợ hãi.

"Cảm ơn chị—Isana-san."

"A, ừ..."

Trong khi Isana đang mải trốn chạy thực tại, nghĩ thầm: "Lần đầu tiên cô bé gọi tên mình nè," cô gái kia đã bỏ đi, để lại một nụ cười xinh đẹp đầy bí ẩn.[Chà, dù là ai đi nữa,]["Bạn đồng hành của Hinata-chan tiêu rồi."]

♢♢♢♢♢

"—Hắt xì!"

"? Có chuyện gì vậy, anh?"

"K-Không, chỉ là thấy hơi ớn lạnh..."

Dù bây giờ là mùa xuân, tôi vẫn nhìn quanh. Như tôi đã kể trước đây, thành phố Oura có nhiều con đường chính tỏa ra từ nhà ga trung tâm. Tổng cộng có năm con đường chính như vậy, và nghe nói chúng được thiết kế để giống như một bông hoa anh đào khổng lồ.

Suốt tuần qua, vô số gian hàng đã mọc lên san sát trên năm con đường này, thực sự giống như những cánh hoa anh đào đang nở rộ. Lượng người qua lại thì không thể tả xiết, tạo nên một khung cảnh náo nhiệt đến Olympic cũng phải chào thua. Chúng tôi len lỏi qua đám đông này.

"Em đã lo lắng vì chúng ta đến đây mà chẳng có kế hoạch gì mấy, nhưng mà đông vui quá nên chẳng có cơ hội nào để chán cả."

"Đúng vậy đó..."

"À, với lại anh quên chưa nói lúc nãy."

"?"

Hinata-chan nghiêng đầu.[Dễ thương.]

"Cái trâm cài áo đó dễ thương đó."

"Ồ, cái này ạ?"

Cô bé đưa tay lên ngực áo, nơi chiếc áo blouse của cô được điểm xuyết bằng một chiếc trâm cài màu hồng đậm.[—Đó là một món phụ kiện mà tôi cũng quen thuộc.]

"Cái này dễ thương phải không ạ?"

"Ừ. Hợp với em lắm."

"Hihi, cảm ơn anh."

Hinata-chan cười bẽn lẽn, ánh mắt lảng đi. Rồi mắt cô bé dừng lại ở một điểm. Nhìn theo hướng đó, tôi thấy một cửa hàng kem.

"Hinata-chan, ăn kem không? Trời bắt đầu nóng rồi đó."

"────!"

Hinata-chan giật mình rồi chỉ ngước mắt nhìn tôi.

"...Anh ơi, lúc nãy anh không phải nói là thấy ớn lạnh sao?"

"Thời tiết mùa xuân làm anh thấy ấm áp dễ chịu quá đi~"

"Hừm, vậy thì thôi. Vì anh có vẻ muốn ăn, nên chúng ta đi ăn kem nhé."

Trái ngược với giọng điệu của cô bé, hai ngón trỏ đang đan vào nhau trước bụng lại gõ gõ không ngừng. Đó là cử chỉ quen thuộc của Hinata-chan mỗi khi muốn che giấu sự ngượng ngùng, từ xưa đến giờ vẫn không thay đổi.

"Vậy thì, cứ thế nhé."

Quyết định rằng chỉ ra điều đó sẽ thật vô duyên, tôi lặng lẽ dẫn đường cho Hinata-chan.

♢♢♢♢♢

"—Ưm! Ngon quá đi ạ!"

"Vậy thì tốt rồi."

Có vẻ như nó còn ngon hơn cả mong đợi của cô bé, thế là tốt rồi. Tôi gọi một viên, còn Hinata-chan gọi một cây kem ốc quế hai viên, rồi cả hai vừa đi vừa ăn. Thiên thần háu ăn nhanh chóng chén sạch viên kem vani ở trên, rồi liếc nhìn cây kem sô-cô-la của tôi đã vơi đi một nửa, trước khi tấn công xuống viên kem dâu tây bên dưới.

Cảm thấy mình như một ông nội đang nhìn cháu, nghĩ thầm: "Con bé chẳng thay đổi gì cả... dễ thương thật...", tôi đưa cho Hinata-chan một ít sô-cô-la của mình.

"Ăn không? Được mà?"

"—Ể!?"

Hinata-chan tỏ vẻ ngạc nhiên quá mức.

"Em không cần phải ngạc nhiên đến vậy đâu. Chừng này thì lúc nào anh cũng cho em mà."

"Ểể!? Không, ừm, nhưng mà..."

"Hửm?"

"Ưưư~... C-có thật sự được không ạ?"

Có lẽ vì xấu hổ, mặt Hinata-chan đỏ bừng lên, và cô bé thậm chí còn rơm rớm nước mắt khi ngước nhìn tôi.

"—, nếu em không ăn nhanh lên là anh sẽ thổ huyết ngay tại đây và ngay bây giờ đó. Làm ơn, anh xin em đó, ăn đi mà, Hinata-chan ơi!"

"Vì kem mà!? Thiệt tình, làm gì có chuyện đó chứ. Anh đúng là tốt bụng một cách vô bờ bến mà..."

Vừa nói gì đó, Hinata-chan vừa giật lấy cây kem sô-cô-la từ tay tôi.[Mình đã thoát chết rồi...]Khi tôi thở phào nhẹ nhõm với vẻ mặt nghiêm túc, thiên thần mang đến cái chết không hiểu sao lại rụt rè lè lưỡi ra. Và ngay khoảnh khắc đầu lưỡi đỏ hồng của cô bé chạm vào cây kem, cô bé lặng lẽ liếc nhìn tôi,

"~~~!!!"

Ngay khoảnh khắc mắt chúng tôi chạm nhau, mặt cô bé đỏ bừng lên như sắp bốc cháy. Một tay che miệng, cô bé vội vàng quay lưng lại với tôi.

"Bị... bị bắt quả tang rồi..."

[Kem sô-cô-la ngon đến vậy sao?]Còn chưa kịp nói là em cứ ăn thêm đi,

"E-em trả lại anh đây...!"

Cô bé chìa cây kem ra.

"Vậy à? Mùi vị thế nào?"

"M-mùi vị!?!? L-làm sao mà em biết được chứ!!!"

"Ể, nhưng em ăn thêm cũng được mà."

"Thêm nữa!? K-không được đâu! Em no lắm rồi!"

[Không, chắc chắn là nói dối rồi... Người no căng bụng thì không ai lại ăn ngấu nghiến kem dâu như thế đâu.]Nghĩ thầm hôm nay Hinata-chan có gì đó là lạ, tôi nhanh chóng ăn hết phần kem sô-cô-la còn lại. Không lâu sau đó, ngay khi Hinata-chan cũng sắp ăn xong phần của mình,

Bất ngờ, một cô bé từ trong đám đông lao ra. Vào ngày hội, bọn trẻ con tiểu học chắc là đang phấn khích lắm đây. Tôi không nỡ trách một cô bé hoạt bát như vậy. Hinata-chan, người suýt nữa đã va phải cô bé, cũng không một lời phàn nàn, tay vẫn cầm kem mà nhẹ nhàng né được. Tôi không kìm được mà vỗ tay trước dáng điệu uyển chuyển của em ấy.

"Ồ, đúng là Thiên Dực Hộ Vệ Excia có khác."

"Hihi. Chừng này thì nhằm nhò gì—Á!"

Ngay khoảnh khắc Hinata-chan ưỡn ngực, tự hào vì được khen. Lại một lần nữa, một đứa trẻ lao ra. Có lẽ là bạn của nhau, đó là một cô bé trạc tuổi đứa lúc nãy. Dù vừa vặn né được, nhưng cô bé lại làm rơi mất cây kem đang cầm trên tay.

"A...!"

[—Tôi tập trung thị lực.]Tôi đưa tay ra, và ngay khoảnh khắc chiếc ốc quế chạm vào tay, tôi dùng 《Phân Ly》 để hủy bỏ quán tính của nó. Tôi hớt lấy phần kem, cẩn thận để không làm rơi.[Đúng là lãng phí Thiên Bẩm Lux mà,]tôi tự nhủ, rồi đưa cây kem cho chủ nhân của nó.

"Đây nè, Hinata-chan. ...Hinata-chan?"

Khi Hinata-chan không nhận lấy, tôi nhìn em ấy thì thấy em ấy đang nhìn chằm chằm vào mắt tôi.

"S-sao vậy? Có chuyện gì không?"

"Không ạ, vừa rồi là Thiên Bẩm Lux của anh phải không, anh trai?"

"...Ừ. Rồi sao...?"

"Fufu, lâu lắm rồi em mới được thấy đó."

Mỉm cười vui vẻ, Hinata-chan nhận lấy cây kem, nói: "Cảm ơn anh."[May quá, mình cứ tưởng có chuyện gì đó bị lộ rồi chứ... Như là tổ chức của mình, hay là Thiên Bẩm Lux của mình... Khi trong lòng có chuyện gì đó cảm thấy tội lỗi, thì cứ lo lắng đủ thứ. Nếu mình còn tiếp tục mối quan hệ với Hinata-chan, chắc là phải quen với những chuyện như thế này thôi.]—Trong khi tôi đang suy nghĩ miên man như vậy, sự tập trung của tôi đã bị phân tán.

"Ối, chà. Đứa thứ ba."

Sau hai đứa lúc trước, lần này là một cậu bé. Hơn nữa còn chạy về phía tôi. Trông cậu bé có vẻ nhút nhát và dường như đang đuổi theo hai đứa kia, mặt mày gần như sắp khóc.[Không hiểu sao mình lại hình dung ra được mối quan hệ của ba đứa này...]Trong khi loạng choạng né tránh, cậu bé lảo đảo rồi biến mất vào đám đông—

"A."

"...!"—và mu bàn tay tôi đã [chạm] vào mu bàn tay của Hinata-chan. Gần như vô thức, tôi trượt tay và nắm lấy bàn tay trái của Hinata-chan.

"!? !?! !!!"

"─────"

[Nguy rồi, nguy rồi, nguy rồi! Chỉ là 《Phân Ly》 một cây kem thôi, Đại Giá Umbra không nặng lắm. Tuy nhiên, vấn đề là cách trả giá. Giống như mức độ của 《Phân Ly》 thay đổi mức độ của Đại Giá Umbra, cách [tiếp xúc] cũng thay đổi mức độ của Đại Giá Umbra.]

Nếu mức độ tiếp xúc cao, như [ôm], thì thời gian sẽ ngắn lại. Ngược lại, nếu mức độ thấp, thời gian sẽ dài ra. Lần này nắm tay là đơn vị nhỏ nhất về mặt Đại Giá Umbra. Lần trước khi tôi ôm em ấy (do tai nạn), dù đã sử dụng Thiên Bẩm Lux nhiều như vậy cũng chỉ mất khoảng 30 giây, nhưng lần này dù chỉ sử dụng một chút như vậy cũng có lẽ sẽ mất gần một phút.[Nói cách khác—Nguy rồi, mình không thể buông tay idol của mình ra được, làm sao đây, nguy rồi, nguy rồi, nguy rồi! Phải kiếm cớ gì đó!]

"C-chúng ta nắm tay nhau đi!? Đ-đông người quá, đúng rồi, đông người quá mà!?"

[Trời ơi, đúng là một lời bào chữa gượng gạo!]

"Hả, à, vâng ạ!? V-vâng, chúng ta không còn cách nào khác ngoài nắm tay nhau đâu ạ???"

[Khoan đã, Hinata-chan cũng đang nói những điều khó hiểu nữa kìa!? Mà cũng phải thôi, tự dưng bị nắm tay thì ai cũng vậy mà!]

"........."

"........."Và cứ thế, sự im lặng đột ngột bao trùm. Không chịu nổi sự ngượng ngùng, tôi chỉ vào một trong những quầy hàng lọt vào mắt mình, cố gắng nói điều gì đó.

"A, cái bong bóng kia, trông nó cứ, mềm mại với mịn màng làm sao ấy!"

"V-vậy sao ạ? Biết đâu nó lại gồ ghề với ấm áp bất ngờ thì sao!?"

[Chúng ta đang nói chuyện gì vậy trời!?]—Đúng lúc đó, cảm thấy có ánh mắt từ phía sau, tôi quay lại. Ở đó, là bộ ba vừa mới chạy qua lúc nãy.

"""""........."""""

"".........""Ánh mắt chúng tôi chạm nhau khi tụi nó nhìn chúng tôi như thể nhìn thấy vật gì đó kỳ lạ.

"Mấy anh chị kia nói chuyện khó hiểu quá."

"Không biết có biết xấu hổ không nữa."

"Trông có vẻ ngốc nghếch..."

[Tại tụi bây mày đó, lũ ranh con khốn kiếp!! Với lại thằng nhóc cuối cùng kia, trông thì nhút nhát mà sao ăn nói khó nghe vậy hả!?]

"~~~!"

Nhận lấy ánh mắt và những lời nói của bộ ba một cách trực diện, Hinata-chan, vẫn đang nắm tay tôi, run lên vì xấu hổ, mắt rơm rớm nước. Một lúc sau, bộ ba nói chán chê rồi, khi đã thỏa mãn, lại biến mất vào đám đông.[Tao sẽ không quên mặt tụi mày đâu...!]

"Ưư, xấu hổ quá đi mất..."

Hinata-chan, có vẻ như tinh thần đã bị tổn thương nặng nề, bất giác ngồi thụp xuống. Khi đó, bàn tay đang nắm của chúng tôi tự nhiên rời ra. Có vẻ như Đại Giá Umbra đã kết thúc. Không biết nên nói thời điểm này là tốt hay xấu nữa... Hinata-chan, vẫn đang ngồi xổm, bắt đầu ăn ngấu nghiến phần kem còn lại như để trút giận.

"Ưưư~"

"H-Hinata-chan, anh hiểu cảm giác của em, nhưng trước mắt, chúng ta qua một bên—"

Khi tôi nhìn quanh, định bụng sẽ di chuyển sang lề đường vì dù sao cũng đang ở giữa đám đông, tôi đã nhìn thấy một thứ không thể tin nổi, hay đúng hơn là không muốn tin. Phía trên một tòa nhà, thiên thần một cánh Utsurugi Rui, trong bộ đồng phục Thiên Dực Hộ Vệ Excia, đang nhìn quanh với vẻ mặt đằng đằng sát khí.

"~~~~!?!?"

Đó là một phép màu khi chúng tôi chưa bị phát hiện. Chỉ vì Hinata-chan đang ngồi xổm và bị đám đông che khuất, nên tình cờ chưa bị nhìn thấy. Khoảnh khắc dù chỉ một lọn tóc của Hinata-chan lộ ra, tên otaku phiền phức đó sẽ nhận ra sự hiện diện của idol mình ngay. Chắc chắn là vậy.[Bởi vì nếu là mình, mình cũng làm được.]

Nhanh chóng đánh giá tình hình, tôi,

"—Xin lỗi một chút."

"Hya, A-A-Anh ơi!?"

Luồn tay qua nách Hinata-chan đang ngồi xổm, tôi đỡ eo em ấy rồi nhanh chóng di chuyển đến sát tường. Vì vị trí không thuận lợi và có vẻ không vào được trong tòa nhà, tôi giấu cả mình và Hinata-chan vào khe hở giữa hai tòa nhà.

"Aaa, ư-ừm..."

"Suỵt, im lặng một chút."

"~~~!?"

Tôi đặt ngón trỏ lên môi em ấy để ngăn em ấy nói gì đó, rồi chỉ ló mặt ra từ bóng tối của tòa nhà để quan sát Rui. Quả nhiên, thiên thần một cánh đang tỏa ra một luồng khí đáng sợ như quỷ Hannya từ toàn thân. Dù nhìn thế nào đi nữa, cô ấy cũng đang tức giận. Vậy mà không hiểu sao cô ấy vẫn đẹp đến mức làm người ta mê mẩn.

Sau khi nhìn quanh một lúc, Rui có vẻ đã từ bỏ con đường chính này và nhanh chóng bay đi mất.

"Phù, nguy hiểm thật... Hinata-cha—A."

Khi tôi định gọi em ấy, tôi chợt nhận ra tư thế của chúng tôi. Tư thế tôi đang ôm Hinata-chan, ép em ấy vào tường tòa nhà. Tôi vội vàng giơ cả hai tay lên rồi lùi lại. Hinata-chan thì—,

"Hùù, hùu~ ...!"

Với đôi mắt màu đào ngấn lệ, cô bé đang khẽ cắn ngón trỏ cong lại như thể cố kìm nén điều gì đó. Tôi vội rời mắt khỏi vẻ mặt nóng bừng của cô bé.

"Ừm, thì là... Anh xin lỗi, Hinata-chan."

"........."

Sau vài giây, cô gái nhỏ quay gót.

"Đi thôi, anh..."

Cô bé hơi loạng choạng khi quay trở lại con đường chính. Không tài nào nắm bắt được cô bé đang nghĩ gì, tôi không còn cách nào khác ngoài việc lẽo đẽo theo sau Hinata. Tuy nhiên, sau chuyện này... tôi sẽ nhận ra rằng trận chiến thực sự vẫn còn ở phía trước.

♢♢♢♢♢

[—Thật không thể tin nổi sức chịu đựng của mình,]Hinata không thể không tự khen mình. Ngay từ đầu, khi bị Ibuki ép buộc "chỉ muốn đi hai chúng ta thôi", đến tận hôm nay đầu óc cô bé vẫn cứ lâng lâng. Rồi đột nhiên bị nắm tay, bị ép vào tường ở một chỗ khuất, đầu óc cô bé tràn ngập những ý nghĩ về ■■■■. Với cái đầu óc đang tan chảy như vậy, đó là.

Cô bé đã phải dùng sức mạnh ý chí phi thường để kìm nén cơ thể đang theo bản năng muốn níu lấy anh khi anh rời đi. Đúng là một sức chịu đựng không thể tin nổi. Cô bé cố gắng tự trấn an mình rằng đó hẳn là một tai nạn nào đó, chắc chắn là vậy, và cố gắng giữ bình tĩnh.

".........Haizz."

Khi đôi má nóng bừng bắt đầu nguội đi, Hinata bất chợt xoa bụng.[—Sao mà, đói bụng quá đi...][Tại anh ấy cứ làm mấy chuyện đó nên mới ra nông nỗi này, từ xưa đến giờ vẫn vậy...]cô bé thầm trút những lời phàn nàn dễ thương đã dồn nén trong lòng.[—Nhất định phải gọi thật nhiều đồ ở các quán hàng rong mới được.]Hinata thầm quyết định—và vài phút sau.

"—Hinata-chan."

"...!?"

Trong lúc cô bé đang đi dạo ngắm nghía đường phố, đột nhiên một người ■■■割り込んできた (chen ngang/xuất hiện) trong tầm mắt cô bé. Hơn nữa còn ở một khoảng cách khá gần. Không kìm được mà hét lên một tiếng không thành lời, lần này cô bé định bụng sẽ phàn nàn cho ra nhẽ nên trừng mắt nhìn lên,

"...?"

Phía trên, gần đỉnh tòa nhà, một bóng đen tựa như chim vụt qua. Ngay khoảnh khắc cô bé định nhìn theo,

"—Hyaaa!?"

Hai bàn tay của người ■■■ ôm lấy má cô bé. Và rồi, anh ta thì thầm.

"Anh muốn em chỉ nhìn anh thôi."

"~~~!"

Nghe thấy câu nói sến súa đến nổi da gà, cô bé bối rối: "Anh nói nhầm người rồi phải không!? C-chuyện này phải là với Kushina-chan chứ...!"[—Mặt anh ấy, mặt anh ấy gần quá! C-chuyện này phải là với Kushina-chan chứ...!]

"...! ~~~!"

Dù trong lòng nghĩ vậy, miệng cô bé chỉ mấp máy vô nghĩa mà không phát ra được âm thanh nào.[—Đồ vô dụng này!!]Sau khi tự trách cổ họng mình vài lần, cuối cùng anh ấy cũng rời mặt đi.

"Phù... Em không sao rồi chứ..."

"C-cái gì... ! ~~~~!!"

[—Chẳng có gì ổn cả!!]Không hề hay biết tiếng hét trong lòng Hinata, hai tay anh buông lỏng. Theo phản xạ, cô bé đưa tay lên ôm lấy đôi má đang nóng ran của mình. Như thể không muốn hơi ấm của người ■■■ tan đi. Cô bé tuột khỏi vòng tay Ibuki, chạy như trốn đến một quầy hàng gần đó.

Bụng vẫn đói cồn cào, nhưng nếu không nhìn vào thứ gì đó, bất cứ thứ gì, cô bé cảm thấy mình sắp phát điên mất. Không còn tâm trí để chọn cửa hàng, cô bé lao vào một tiệm bán phụ kiện. Chỉ muốn đánh lạc hướng bản thân. Không thể nhìn Ibuki. Với quyết tâm đó, cô bé xem xét các món phụ kiện một cách chăm chú khác thường.

"A..."

[Cái này dễ thương. Cái này hợp với Rui-chan. Cái này có vẻ hợp với Kushina-chan.]Trong lúc suy nghĩ những điều như vậy, cuối cùng cơn nóng cũng dịu đi.

"Haizz..., may quá—"

"—Xin lỗi một chút."

"Phèèèèè!?!?"

Cô bé định nói "may quá", nhưng... Cô bé định nói, nhưng...! Cơ thể nhỏ bé của Hinata bị một người ■■■ ôm chầm lấy từ phía sau. Như thể muốn che giấu cô bé khỏi thứ gì đó, Hinata hoàn toàn bị bao bọc trong vòng tay anh.

"Ch-chờ đã, chờ đã, anh ơi—"

"Anh xin lỗi. Nhưng anh muốn được như thế này thêm một chút nữa thôi."

"~~~!!???!"

Bị thì thầm vào tai, Hinata mềm nhũn cả người.[—Ấm áp quá. An tâm quá. Sắp tan chảy mất rồi. —A, mùi nhà của anh...]Không thể chống cự được bao nhiêu, chẳng mấy chốc đầu óc cô bé cũng trở nên mơ màng. Nhân viên bán hàng ở quầy trợn tròn mắt, mặt đỏ bừng, nhưng chắc chắn má cô bé còn đỏ hơn thế nữa. Đã bao nhiêu giây trôi qua rồi cũng không biết.

Không biết nữa. Biết làm sao được, đồ ngốc. Ngay khi Hinata cáu kỉnh ngày xưa bắt đầu ló dạng, anh từ từ buông ra.

"Phù, nguy hiểm thật."

"~~~~! ~~~!!!"

[—Bên này mới nguy hiểm đó! A-anh định làm gì vậy...!!]Cô bé vùng vẫy thoát khỏi vòng tay đang nới lỏng của người ■■■. Hinata đưa cả hai tay lên ôm lấy ngực, cố gắng làm dịu nhịp tim đang đập loạn xạ của mình.

[(M-mình... không phải...)]Trong khi cô bé đang cố gắng kìm nén "thứ đó" đang trào dâng,

"—A, họ quay lại rồi kìa!?"

"Hả?"

"Bên này!"

Với giọng nói hoảng hốt, anh nắm lấy tay Hinata rồi bắt đầu chạy.[—Lần này là gì nữa!? Chuyện gì vậy!?]Đã hoàn toàn mất phương hướng, cô bé bị người ■■■ kéo vào một tòa nhà gần đó theo ý anh ta—. Và rồi cô bé nhìn thấy tấm biển hiệu. Một tấm biển hiệu khách sạn, với cái tên nghe có vẻ thời thượng được viết bằng chữ màu hồng chóe loè.

"!!?!?!? Đ-đây là, Kh-Khách sạn tình... !?"

".........? Hinata-chan, sao vậ—"

"Anh là đồ ngốốốốốốc!!"

"Tại sao!?"

Hinata dùng hết sức chạy trốn khỏi "khách sạn".

♢♢♢♢♢

".........Tại sao?"

Bị bỏ lại một mình, Ibuki nhìn lên tấm biển hiệu mà Hinata đã nhìn chằm chằm. Và rồi cậu nhận ra.

"Íi───!? Đây là...!"

Thốt lên một tiếng kêu gượng gạo, cậu vội vàng lao ra khỏi tòa nhà, đuổi theo bóng lưng đang xa dần của Hinata. Và rồi,

"Đợi đã, Hinata-chan! Đây là hiểu lầm mà—"

"Ồ, Vậy Sao."

"————"

Cậu nhớ ra mình đã cố gắng trốn chạy khỏi ai. Cứng nhắc, như một cỗ máy quên tra dầu, cậu ngước nhìn lên trên.[(Wow, ngay cả trong manga cũng chưa từng thấy nụ cười nào đẹp như vậy~)]Khi thiên thần một cánh mỉm cười, Ibuki cũng cố gắng mỉm cười lại.

"Giết."

"————"

Ibuki bỏ chạy với tốc độ tối đa.

♢♢♢♢♢

"Được rồi, đúng giờ rồi."

Vào lúc đó, Shindo Isana đã giải quyết xong tất cả tài liệu trên bàn. Rồi cô xoay ghế lại nhìn khung cảnh bên dưới cửa sổ.

"Lễ Hội Trăm Năm đang vào hồi náo nhiệt nhất. Thời điểm là buổi trưa, giờ khắc mà sự cảnh giác của mọi người đều lơi lỏng. Nói cách khác—"

Một nụ cười lạnh lùng, khác hẳn với nụ cười cô vẫn dành cho cấp dưới, hiện lên trên môi.

"Hôm nay, chính giờ khắc này là thời điểm tuyệt vời để tấn công. —Toàn thể chú ý!"

Tiếng hô lớn của cô vang vọng khắp phòng họp chiếm gần hết diện tích tầng. Ngay lập tức, tất cả các thành viên đội có mặt tại đó đồng loạt hướng mắt về phía Isana – Phó chi nhánh trưởng. Đối diện với những ánh nhìn đó, cô quay lại với một nụ cười thách thức, nhưng cũng phảng phất nét dịu dàng.

"Kể từ bây giờ, chúng ta sẽ chuyển sang trạng thái cảnh báo đặc biệt. Mở kênh liên lạc với tất cả các thành viên, bao gồm cả những người đang nghỉ phép. —Lễ hội kết thúc rồi."

♢♢♢♢♢

Gần như đồng thời với lời kêu gọi công lý này...

"Nào, đến giờ lễ hội rồi, lũ khốn."

Trong một góc của một lối đi ngầm tăm tối, một người đàn ông to lớn cười một cách hung tợn.

"Lần này, đối tượng gây án của chúng ta là—Thiên Dực Hộ Vệ Excia."

Trong cuộc tấn công trước đó tại trung tâm mua sắm, họ đã phải nếm trái đắng khi cố gắng gây thiệt hại cho dân thường với số lượng ít ỏi. Chính vì vậy, mục tiêu đã thay đổi. Lần này, họ nhất định sẽ lật đổ cả Thiên Xứng lẫn các thiên thần.

"Từ đó đến giờ tao vẫn chưa nói chuyện được với thằng <Ly Tán> đó, nhưng không có nó cũng chẳng sao, dù gì thì lần này—là tất cả chúng mày."

Giọng nói trầm thấp của hắn được truyền qua thiết bị liên lạc đến tai của tất cả 50 thành viên thuộc hạ <Cương Quỷ> trên toàn thành phố. Đối với họ, đó chắc chắn là một lễ hội. Tuy nhiên, lễ hội đó lại là—.

"Mở đầu của một cuộc tắm máu đây, lũ sâu bọ có cánh."

♢♢♢♢♢

Oura, Khu Đông Bắc. Khu vực này, vốn là một khu dân cư cao cấp, cũng đang chìm trong không khí náo nhiệt của Lễ Hội Trăm Năm. Các con đường chính san sát những cửa hàng với giá cả tương đối cao, và những người qua lại cũng có vẻ ngoài tương xứng. Sáu Thiên Dực Hộ Vệ Excia đang canh gác khu phố này.

Họ đang tuần tra với số lượng nhân sự gấp ba lần bình thường. Sáu người, mỗi người tuần tra ở những vị trí cách xa nhau, đồng thời nhận được một thông báo.

[Lệnh từ Phó chi nhánh trưởng, yêu cầu chuyển sang trạng thái cảnh báo đặc biệt ngay lập tức. Tôi xin nhắc lại—]

"Lệnh... bây giờ sao...?"

Nhìn xung quanh chỉ thấy những cảnh tượng yên bình. Dù còn nghi ngờ về thời điểm, họ đang định tập hợp lại thành cặp để thực hiện trạng thái cảnh báo – tức là tránh hành động một mình – thì đột nhiên...

".........?"

Hai người đàn ông vừa mới đi lướt qua. Ngay khoảnh khắc họ khuất sau lưng nữ Thiên Dực Hộ Vệ Excia, cô cảm thấy một cảm giác kỳ lạ, như thể cơ thể bị kéo giật về phía sau dù không có gió, hay như bị hút vào một không gian méo mó. Khi cô quay lại theo phản xạ,

"C-Cái gì...!"

Ở đó, hai kẻ mặc áo choàng đen, kẻ thù không đội trời chung của cô, đang đứng. Còn chưa kịp vào thế, cô đã cảm thấy một lực tác động như bị thứ gì đó đấm phải. Trong nháy mắt, cô bị thổi bay đi và đập mạnh vào tường.

"Khụ... A..."

Không kịp phản ứng, cô mất đi ý thức. Mọi người xung quanh trở nên hỗn loạn khi nhìn thấy người bảo vệ công lý ngã gục xuống đất. Hai kẻ gây ra chuyện này nhếch mép cười rồi lợi dụng sự hỗn loạn để biến mất.

♢♢♢♢♢

Những sự cố tương tự đang xảy ra trên toàn thành phố. Ở một nơi, một Thiên Dực Hộ Vệ Excia bất ngờ bị một quả cầu nước bao bọc rồi ngất đi vì không thể thở được. Ở một khu vực gần như đối diện hoàn toàn, một Thiên Dực Hộ Vệ Excia khác bị lửa bao vây, mất đường thoát rồi bị chôn sống dưới đống gạch đá đổ nát. Những người tuân theo mệnh lệnh ngay lập tức thì có thể đối đầu trực diện với kẻ tấn công, nhưng hầu hết đều phản ứng chậm chạp do bị cuốn vào không khí lễ hội.

Trong phòng chỉ huy, nơi các báo cáo thiệt hại liên tục đổ về, Phó chi nhánh trưởng Isana cau mày.

"...Chúng chỉ nhắm vào một nửa của mỗi cặp."

Việc ghép cặp của các Thiên Dực Hộ Vệ Excia không phải chỉ để cho đẹp. Tuy có những cặp thiên tài xuất chúng, ít khuyết điểm và được ghép dựa trên sự hòa hợp cá nhân, nhưng đó chỉ là số ít. Thông thường, các cặp được thành lập để họ có thể bổ sung cho nhau về Thiên Bẩm Lux và Đại Giá Umbra trong chiến đấu.

Bình thường, [Tuần Thủ Bạch Thiên Xứng: Prim Libra] luôn hoạt động theo cặp một cách nghiêm ngặt, nhưng Chi nhánh thứ Mười mới thành lập nên số lượng thành viên còn ít. Thêm vào đó, do đang trong thời gian lễ hội, phạm vi tuần tra được mở rộng, buộc họ phải tách các cặp ra và giao cho sáu người phụ trách một khu vực.

"Kẻ địch là một cặp đàn ông. Với hơn 20 địa điểm bị tấn công, chắc chắn là thành viên thuộc phe phái của <Cương Quỷ>. May mà chúng không hợp tác với các phe phái khác. Tuy nhiên, nếu các cuộc tấn công kéo dài, các phe phái khác cũng sẽ tham gia. Đặc biệt là các phe phái nhỏ lẻ, chắc chắn sẽ như vậy. Nếu thế thì—"

Isana nhắm mắt, lẩm bẩm một mình trong khi đánh giá tình hình. Rồi, với một cái gật đầu, cô nói:

"Mở kênh liên lạc giữa sáu thành viên phụ trách mỗi khu vực. Và—ra lệnh cho họ không được tập hợp lại."

"Không tập hợp lại sao, thưa ngài?"

"Đúng vậy. Bảo họ giữ khoảng cách thích hợp khi di chuyển. Ngay khi kẻ địch cắn câu, bốn hoặc năm người còn lại sẽ tấn công. Không cần phải vội vàng. Chúng ta vẫn có ưu thế về số lượng. Bình tĩnh, lạnh lùng, tàn nhẫn, chỉ cần dùng ưu thế số đông để tiêu diệt chúng một cách chắc chắn."

"...!"

Các nhân viên phòng chỉ huy nín thở trước những chỉ시 không chút nao núng của Phó chi nhánh trưởng, được đưa ra chỉ chưa đầy một phút sau cuộc tấn công quy mô lớn đầu tiên kể từ khi chi nhánh được thành lập. Điều đó hoàn toàn vượt xa những gì họ có thể tưởng tượng từ thái độ thường ngày của cô.

"Truyền lệnh ngay lập tức."

"—Rõ!"

Các nhân viên bộ phận liên lạc đồng loạt bắt tay vào việc, lòng tràn ngập một cảm giác phấn chấn kỳ lạ.

♢♢♢♢♢

Cứ như vậy, cuộc tấn công quy mô lớn vào Oura bắt đầu diễn biến theo chiều hướng giằng co. Cứ một thiên thần ngã xuống, thì hai kẻ ác gây ra chuyện đó lại bị một vài thiên thần khác trấn áp, dù cũng có tổn thất. Tình hình này cũng được thông báo cho các Thiên Dực Hộ Vệ Excia đang nghỉ phép, và diễn biến trận chiến được truyền đi theo thời gian thực.—Đương nhiên, bao gồm cả Hinata Soehi.

[Do tình trạng khẩn cấp, các thành viên đang nghỉ phép cũng được yêu cầu tham chiến—Thành viên Soehi?]

"........."

Tuy nhiên, cô bé không có thời gian để trả lời. Không phải vì chàng trai mà cô bé coi như anh trai—mà là vì cảnh tượng ngay trước mắt cô bé. Mặt đất ở ngã tư nứt nẻ như sau một trận động đất lớn, và đèn giao thông đã bị quật ngã.

"Ự... Khụ..."

"A..."

Xung quanh cô bé, các Thiên Dực Hộ Vệ Excia nằm la liệt, rên rỉ đau đớn. Và rồi,

"Hahahahahaha! Lũ sâu bọ có cánh chúng mày vẫn yếu như ngày nào!"

Đứng giữa trung tâm của sự tàn phá là gã đàn ông to lớn được biết đến với cái tên <Cương Quỷ>, đang cười một cách hung tợn. Đôi mắt thú săn mồi của hắn hướng về phía Hinata, người đang chết lặng trước cảnh tượng trước mắt.

"—Vậy, ngươi sẽ làm gì đây? Con nhóc tân binh lần trước."

"Ông hỏi tôi sẽ làm gì sao..."

[Thành viên Soehi, nếu chạm trán với nghi phạm chủ mưu, <Cương Quỷ>, hãy rút lui ngay lập tức—]

Click—Hinata lặng lẽ ngắt kết nối liên lạc. Sau đó, cô bé nhẹ nhàng chạm vào chiếc trâm cài áo màu hồng trên ngực.

"[Trang Bị Sẵn Sàng]"

Ngay khoảnh khắc giọng nói của cô bé được thu nhận, toàn bộ cơ thể Hinata, cùng với chiếc trâm cài, bắt đầu phát sáng.

"Ồ? Đó là thứ đồ chơi gì vậy?"

"Nghe nói, đây là thứ mà bộ phận nghiên cứu đã gấp rút hoàn thành cho kỳ lễ hội này. Để các thiên thần không trong phiên trực cũng có thể nhanh chóng ứng phó với các cuộc tấn công."

Khi ánh sáng tắt dần, ở đó, Hinata trong bộ đồng phục chiến đấu, với chiếc áo choàng trắng tinh khôi bay phấp phới sau lưng. Trang bị đầy đủ với giáp tay sắt và giáp chân sắt. Chiếc váy xếp ly trước đây không hiểu sao gần đây đã đổi thành chiếc quần short giống hệt của bạn đồng hành. Chiếc trâm cài trên ngực đã biến thành một huy hiệu có hình đôi cánh và cán cân.

"Ông hỏi tôi sẽ làm gì, phải không. —Đương nhiên, tôi sẽ là đối thủ của ông."

Hinata lặng lẽ vào thế, trong khi <Cương Quỷ> nhếch mép cười. Lui bước, hay đúng hơn là trốn chạy, không phải là một lựa chọn đối với cô bé.—Ngay cả khi cơ hội chiến thắng mong manh, cô bé biết những người hùng mà mình ngưỡng mộ sẽ đối mặt với thử thách.

♢♢♢♢♢

Trong khi đó, vào lúc ấy.[(Không thể nào, không thể nào, không thể nào! Chạy thôi! Chạy cũng chết!)]Ibuki đang bỏ chạy với tốc độ tối đa. Tận dụng thị lực động tuyệt vời của mình, cậu len lỏi qua đám đông như một cơn gió. Từ trên cao, một giọng nói lạnh lùng vang lên:

"—Đứng lại đó."

"Ai lại điên mà đứng lại khi biết sẽ bị giết chứ!"

"Ta Sẽ Không Giết Ngươi."

"Thuyết phục quá đi!"

Thực tế, Ibuki không bị giết chính xác là vì cậu đang ở giữa đám đông. Rui, với tư cách là một Thiên Dực Hộ Vệ Excia, không thể tấn công vì sợ làm tổn thương người xung quanh và chỉ có thể giới hạn ở việc đuổi theo cậu. Tuy nhiên, nếu cậu ngừng chạy, cậu sẽ bị bắt ngay lập tức. Làm sao một [thành viên tổ chức tà ác] vô hại như cậu có thể thắng được một thành viên của Thiên Xứng đã được huấn luyện võ thuật chứ.

Nhưng thế giằng co này không thể kéo dài lâu.

"Này nhìn kìa, một Thiên Dực Hộ Vệ đang đuổi theo ai đó kìa."

"Ể, cái gì, tội phạm à?"

"Ừm, hình như là một người đàn ông."

"Mà khoan, thiên thần đó... không phải là Utsurugi Rui-sama sao!?"

"Rui-sama, đẹp quá đi..."

Đương nhiên rồi. Nếu một người bảo vệ công lý đang đuổi theo ai đó, thì kẻ đó chắc chắn là kẻ xấu. Hơn nữa, người truy đuổi lại chính là Rui, người chỉ cần xuất hiện thôi cũng đã thu hút mọi ánh nhìn. Càng chạy lâu, sự chú ý càng tăng lên. Thêm vào đó, mọi người bắt đầu dạt ra để tránh bị cuốn vào cuộc rượt đuổi.

[(Không ổn rồi. Cứ chạy thế này thì sớm muộn gì cũng bị bắt thôi...)]Khi sự lo lắng của cậu lên đến đỉnh điểm, một chuyện đã xảy ra. Khi đám đông dạt ra, con đường phía trước bỗng quang đãng. Và đôi mắt phi thường của Ibuki đã nhìn rõ một vật nhỏ xíu ở phía xa.

"——"

Phía xa trên con đường chính, tại ngã tư, cậu nhìn thấy một cô gái nhỏ quen thuộc đang đối đầu với một tên côn đồ khổng lồ.

"Cái...!?"

[(Tại sao <Cương Quỷ> lại ở đây!? Không, quan trọng hơn, Hinata một mình sao!? ...Tuyệt đối không thể. Không thể thắng được...!)]Ngay cả một kẻ như hắn thì sức mạnh cũng đã được kiểm chứng. Điều đó đáng lẽ cô bé phải hiểu rõ hơn ai hết sau cuộc tấn công lần trước.[—Vậy mà, em vẫn chiến đấu sao, Hinata.]Cậu liếc nhìn Rui đang lướt trên không. Dường như ngay cả cô ấy cũng không thể phát hiện ra Hinata đang ở cách đó khoảng một cây số.[(Bây giờ, Rui đang đuổi theo mình. Vậy thì, nếu cứ tiếp tục dẫn dụ cô ấy rồi đưa đến đó...)]

Ở trung tâm mua sắm, Hinata-chan đã phải chiến đấu một chọi một, nhưng nếu lần này Rui và cô bé hợp tác, biết đâu lại có cơ hội chiến thắng. Ít nhất là có hy vọng. Nếu vậy, chỉ còn cách bám víu vào đó thôi.[—Suy cho cùng, một kẻ ngoài cuộc như mình, thì cũng chỉ làm được đến thế thôi...]Như thể len lỏi vào những khoảng trống trong suy nghĩ của cậu, tiếng "xoảng" của một thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ lọt vào tai. Có lẽ vì đám đông đã dạt ra và đường chạy trốn của cậu đã bị thu hẹp thành một đường thẳng. Qua vai, cậu thấy Rui đã rút kiếm. Dù chỉ rút một thanh, nhưng nó đang nhắm thẳng vào lưng Ibuki để đâm tới.

"...Khốn kiếp!"

Không thể nào cứ chạy thẳng như thế này được. Dù biết đó là mục tiêu của Rui, Ibuki không còn lựa chọn nào khác ngoài việc lao vào một con đường vắng người hơn. Và thế là cậu quyết định. Bằng cách nào đó, vừa né tránh các đòn tấn công, cậu sẽ dẫn Rui đến chỗ Hinata.[(Không sao đâu. Mình cũng đã chạy thoát khỏi Hinata-chan rồi. Trận chiến lần trước mình cũng đã né được hết các đòn tấn công của Rui. Mình có thể làm được...!)]

Và rồi, ngay khoảnh khắc cả hai bước vào con hẻm phía sau—

"Truyền tin khẩn cấp...?"

Rui đưa tay lên tai, vẻ nghi ngờ. Vừa đuổi theo Ibuki, vẻ mặt cô càng thêm nghiêm trọng.

"Được rồi, hiểu rồi. —Trước mặt tôi cũng có một tên đây."

"...?"

Cứ như vậy, Rui kết thúc cuộc gọi. Khi Ibuki nhìn cô, cố gắng hiểu chuyện gì đang xảy ra, ánh mắt lạnh lùng của Rui xuyên thấu cậu.

"Tôi sẽ không giết cậu. Nhưng cậu sẽ phải ngoan ngoãn một chút."

"—-"

Trong nháy mắt, không chút do dự, thiên thần một cánh rút kiếm. Bốn lưỡi kiếm màu xanh bạc nhảy múa trong không trung.

♢♢♢♢♢

—Chuyện sau đó không kéo dài lâu. Chạy, chạy, chạy để vừa vặn né tránh những thanh trường kiếm đang lao tới. Thỉnh thoảng thử dùng động tác giả, thỉnh thoảng đổi hướng, nhưng không giống như Hinata, Rui di chuyển tự do trên không trung nên vô ích. Không thể nào tạo khoảng cách, các đòn tấn công lại càng thêm dữ dội.

Dù mắt có nhìn thấy, cơ thể cũng không thể di chuyển với tốc độ tương ứng. Không thể né tránh theo ý muốn, chẳng mấy chốc cơ thể đã đầy những vết cắt, và cuối cùng.

"Gặc,... ực!"

Chuôi kiếm đâm vào lưng, Ibuki lăn lộn rồi đập mạnh vào tường.[—Lần trước mình đã chạy thoát khỏi Rui nên lần này cũng sẽ được, mình đã nghĩ vậy. Nhưng đó chẳng qua chỉ là kết quả của việc Rui tập trung vào việc đỡ đòn tấn công của mình mà thôi. Ngay cả như vậy, Ibuki cũng đã suýt bị bắt rồi. Chạy trốn, dẫn dụ, né tránh tất cả các nhát chém. Làm sao có thể làm được một kỳ tích như vậy chứ. Nói tóm lại—là mình đã quá tự phụ.]

Đầu đập mạnh vào tường, ý thức dần mơ hồ, một sự hối hận như vậy hiện lên trong đầu. Người thợ săn vẫn lơ lửng trên không, nhìn xuống con mồi. Không một chút sơ hở, cô ấy lên tiếng.

"Lần trước có Hina ở đó nên ta không thể ra tay. Nhưng bây giờ thì khác."

Một tiếng "vút" của gió rít lên. Nếu tập trung nhìn vào tầm nhìn đang mờ đi, một thanh trường kiếm màu xanh bạc đang chĩa thẳng vào mặt cậu.

"—Nào, khai ra hết mọi chuyện về các ngươi đi."

Đôi mắt lạnh lùng xuyên thấu con mồi.

"Đầu tiên, mục đích của cuộc tấn công này là gì?"

"T-tấn công...?"

Ibuki không hiểu ý nghĩa lời nói của Rui.

"Phải. Cuộc tấn công đang diễn ra trên toàn thành phố lúc này. Những kẻ tấn công là rất nhiều thành viên của [Cứu Thế Khế Ước: Nega Messiah], và tất cả chúng đều là đàn ông."

[—Chuyện như vậy đang xảy ra sao...!]Kinh ngạc và lo lắng cùng lúc giày vò trái tim cậu. Thủ phạm chính có lẽ là <Cương Quỷ> mà cậu vừa thấy lúc nãy. Vấn đề đối với Ibuki là hắn ta lại là thủ lĩnh của các thành viên nam.

"Tôi không liên quan."

Ngay cả khi nói ra, cậu cũng thấy nó thiếu thuyết phục. Cậu là đàn ông, giống như những kẻ tấn công. Hơn nữa, cậu đã tỏ thái độ không tốt với Rui ở trung tâm mua sắm. Ngay cả khi không có chuyện đó, Rui vẫn nuôi lòng căm thù Ibuki, coi cậu như kẻ đang cố gắng lừa dối Hina yêu quý của cô.

Đúng như dự đoán, Rui lạnh lùng bác bỏ.

"Ngươi nghĩ ta có thể tin được sao?"

"Tôi là thuộc hạ của <Setsuna>, không phải của <Cương Quỷ>."

"Nhưng ngươi đã nói trước đó rằng ngươi đến để trả lời lời mời tuyển mộ, với một nụ cười trên môi."

"...!"

Ibuki cắn môi. Nỗ lực câu giờ lần trước của cậu đã hoàn toàn phản tác dụng.

"Ngươi hiểu vị trí của mình rồi chứ? Vậy thì—"

Rui lặng lẽ nhìn xuống Ibuki. Đôi mắt xanh ngọc của cô thoáng chút bối rối.

"...Gì vậy?"

"Bên kia."

Chàng trai đang dựa vào tường chỉ tay ra sau lưng mình.

"Bên kia, Hinata-chan đang chiến đấu với <Cương Quỷ>...! Nên, nhanh lên...!"

Với vẻ mặt tuyệt vọng, như thể đang cầu xin một vị thần, cậu ngước nhìn thiên thần. Lời cầu xin của cậu,

"Ngươi—đến nước này rồi mà vẫn còn định chế nhạo ta sao?"

bị thẳng thừng bác bỏ không thương tiếc.

"Không đời nào ta lại mắc bẫy một trò trẻ con như vậy."

Đó là điều hiển nhiên. Dù vậy, cậu không còn cách nào khác ngoài việc bám víu vào đó. Và rồi hy vọng cuối cùng của cậu đã tan vỡ ngay trước mắt.[(Khốn kiếp...!)]

"Thôi được rồi. Trả lời thêm một câu nữa thôi."

Với người đang cúi đầu, thiên thần một cánh nói bằng một giọng còn lạnh hơn lúc trước.

"—Mục đích của ngươi là gì?"

Tại sao đến nước này rồi mà cô ấy còn hỏi một điều như vậy chứ. Khi cậu ngước nhìn lại với vẻ nghi ngờ, cô ấy bắt đầu từ từ kể.

"Ngươi che giấu thân phận để tiếp cận Hina, định lợi dụng con bé vào việc gì đó. Trong quá trình đó, ta đã phát hiện ra thân phận thật của ngươi. Thông thường, ngươi sẽ cố gắng trừ khử ta. Nhưng ngươi lại giúp ta ở trung tâm mua sắm, vào một cơ hội tuyệt vời."

Cơ hội tuyệt vời mà Rui nhắc đến có lẽ là lúc Ibuki đã dùng 《Phân Ly》 để làm chệch hướng con dao nhắm vào lưng cô. Nhưng trong lời nói của cô không hề có chút biết ơn nào.

"Và ngươi chỉ đơn thuần lừa dối Hina. Cứ như thể ngươi không muốn đánh mất bất kỳ mảnh ghép nào của tình hình hiện tại vậy. Ngươi cố gắng làm những trò phức tạp như vậy để đạt được điều gì từ Hina?"

Ánh mắt sắc bén của cô vẫn lạnh như băng. Dưới tiền đề rằng cậu là kẻ thù, cô muốn biết động cơ thực sự đằng sau những hành động có vẻ tốt đẹp của cậu.

"Chẳng lẽ, con bé đó có điều gì mà ta không biết, điều gì đó khiến nó trở thành mục tiêu của kẻ địch sao?"

Câu hỏi của cô ấy hoàn toàn sai lệch. Ibuki không có lý do gì to tát như vậy. Cậu chỉ muốn tiếp tục mối quan hệ mà không bị phát hiện. ...Không, bây giờ ngay cả điều đó cậu cũng không chắc nữa.

"—Lúc đó, tớ đã nghĩ mình có thể sẽ mất Hina."

Rui khẽ cụp mắt xuống. Giọng nói run rẩy, từng lời một thốt ra. "Lúc đó" mà cô ấy nói có lẽ là khi Hinata gặp nguy hiểm ở trung tâm mua sắm?

"Tớ không muốn Hina phải chịu đựng những chuyện như vậy nữa."

Khi cô ấy ngẩng phắt đầu lên, trong ánh mắt ánh lên ngọn lửa quyết tâm.

"Dù phải đánh đổi bất cứ thứ gì, tớ cũng sẽ bảo vệ bạn thân của mình, Hina. Nếu có thông tin cần thiết cho việc đó, tớ sẽ bắt cậu khai ra tất cả ngay tại đây...!"

Đó là một lời tuyên bố rằng, dù hiểu rõ ước mơ và mục tiêu của Hinata, cô ấy vẫn sẽ bảo vệ bạn mình. Đối mặt với lời tuyên bố đó, Ibuki—cảm thấy bản thân mình thật thảm hại. Rui, người bạn thân không thể thay thế của Hinata, lại đau khổ đến nhường này, trái tim tan nát.

Vậy mà mình lại chẳng làm được gì. Bởi vì, mình là một kẻ dị biệt trong thế giới này. Thậm chí còn không được đứng trên sân khấu, chỉ là một khán giả đơn thuần. Với một kẻ như mình,

"Nào, trả lời đi. Mục đích của ngươi là gì?"

"Mục đích... của tôi..."

Một thứ như vậy, liệu mình có không? Với người đang nhìn chằm chằm vào mình, liệu mình có một niềm tin nào đủ để tự hào không? Là một kẻ bị ruồng bỏ trong thế giới này, liệu mình có được phép sở hữu một thứ như vậy không? Tiếng tim đập khổ sở vang vọng bên tai, một giọng nói trong trẻo cất lên.

"Ngươi muốn làm gì?"

"—-"

Điều hiện về trong tâm trí là một giọng nói dịu dàng, hoàn toàn khác với cuộc thẩm vấn lúc này.[—Ibuki-kun, cậu muốn làm gì?]Câu hỏi của cô bạn thuở nhỏ ngày nào. Lúc đó, hình như mình đã trả lời thế này.[—Tớ muốn vào [Tuần Thủ Bạch Thiên Xứng: Prim Libra]! Rồi sau đó...]

Ngay sau đó thì bị nói "con trai không vào được đâu" rồi tuyệt vọng, nhưng mà. Mình của ngày hôm đó, sau cái câu "Rồi sau đó..." đã định nói gì nhỉ. Rồi sau đó—

"Muốn được thỏa thích ngắm nhìn idol của mình ở cự ly gần."

Lẩm bẩm một tiếng nhỏ đến mức Rui cũng không nghe thấy, rồi,

"Phì,"

Dù cố gắng kìm nén, một hơi thở vẫn bật ra. Bởi vì, cái gì vậy chứ. Bình thường những lúc thế này, không phải là muốn bảo vệ, muốn giúp đỡ hay sao.

"Khục khục..."

Đồ ngốc à. Không, đúng là đồ ngốc rồi, không sai vào đâu được.—Ban đầu, đó chỉ là một ước nguyện đơn giản như vậy thôi. Một ước nguyện hoàn toàn ích kỷ, giờ đây đã phủ bụi nơi tận cùng sâu thẳm trái tim, một tình cảm thuần khiết.

"Ha ha ha, mình đúng là đồ ngốc mà."

"...Ngươi cười cái gì chứ...!"

Rui tức giận vung tay. Thanh trường kiếm đang lơ lửng trước mũi cậu bất ngờ cắm phập vào bức tường ngay sát mặt Ibuki.

"Lần sau sẽ trúng cái mặt khó ưa đó của ngươi đấy."

Nghe vậy, cậu liếc nhìn thanh trường kiếm màu xanh bạc. Trên lưỡi kiếm rộng được mài giũa kỹ càng, khung cảnh xung quanh hiện lên một cách rõ nét. Và cả khuôn mặt của một người đàn ông đang dựa vào tường.

Một cảm giác vô cùng kỳ lạ. Mười tám năm qua, sáng nào tối nào cũng nhìn thấy nó trong gương ở bồn rửa mặt, vậy mà,

"Mình, trông như thế này sao."

Khẽ mấp máy môi, người đàn ông trong gương cũng bắt chước theo. Ngay lúc đó, giọng nói của cô bạn thuở nhỏ lại một lần nữa vang lên bên tai. Lần này không phải là giọng nói non nớt, mà là một giọng nói trưởng thành, điềm tĩnh.[—Cậu cũng nên thỉnh thoảng soi gương đi.]

"...Thật sự là không địch lại nổi mà."

Mái tóc nâu nhạt, khá dài đối với một người đàn ông. Gương mặt hiền lành đến mức gần như đáng ngờ, và đôi mắt màu xanh lục. Đó là Ibuki. Ibuki Ibusuki—kẻ thù đầu tiên của Hinata Soehi, người đàn ông đã thua một cách dễ dàng.

"Ủa, mình cũng khá đẹp trai đấy chứ nhỉ."

Nhìn kỹ xung quanh, đó chính là con hẻm nơi <Ly Tán> và đội của Hinata lần đầu tiên diễn ra cuộc rượt đuổi. Không biết tự lúc nào, cậu đã chạy đến tận đây. Những bức tường xám xịt, mặt đất sẫm màu. Cảm giác gồ ghề của bức tường sau lưng, và bề mặt nhọn hoắt của nền đất không được bảo trì cẩn thận.[—Chẳng có chiếc ghế khán giả nào êm ái, thoải mái cả.]

"Thật sự, là đồ ngốc. —Đã từng là đồ ngốc."

Mình từ lâu đã là một diễn viên, từ lâu đã đứng trên sân khấu rồi.

"...Chà, thôi kệ."

Rui thở dài, giọng điệu pha lẫn sự chán nản và thất vọng.

"Ta sẽ xử lý ngươi ngay tại đây. Coi như ngươi bị cuốn vào cuộc tấn công này vậy. Như thế, sự thật ngươi phản bội Hina sẽ biến mất vào bóng tối, và nỗi buồn của con bé sẽ được giảm thiểu. Dù mục đích của ngươi là gì, chỉ cần xóa sổ ngươi đi là không còn vấn đề gì nữa."

Nói đoạn, Rui đưa một tay lên trời. Những thanh trường kiếm lơ lửng xung quanh cô đồng loạt chĩa mũi về phía hắn.

"Vĩnh biệt."

Ngay khoảnh khắc cánh tay thon thả của cô vung xuống như một lưỡi máy chém, Ibuki mạnh mẽ vung cánh tay phải. Tay phải của cậu đập vào thanh trường kiếm vẫn còn cắm ngay bên cạnh.[—[Tiếp Xúc] bản thân, và thanh trường kiếm. [Đối Tượng Phân Ly] bản thân.]Cơ thể mất đi quán tính do 《Phân Ly》 bị thổi bay đi bởi phản lực từ cú đập vào thanh trường kiếm.

"C-Cái gì...!?"

Đó là một hành động né tránh không thể gọi là đẹp mắt, nhưng thực tế là bốn thanh kiếm của Rui đã đâm vào không khí. Không thèm liếc nhìn Rui đang kinh ngạc, Ibuki đạp đất ngay khi chạm đất.[—[Tiếp Xúc] bản thân, và mặt đường. [Đối Tượng Phân Ly] bản thân.]Lại một lần nữa, cơ thể cậu bị thổi bay đi với tốc độ không thể theo kịp bằng mắt thường, nhanh chóng tạo khoảng cách với kẻ truy đuổi. Trong tầm nhìn, thế giới trôi qua một cách chậm rãi. Tuy nhiên, cơ thể Ibuki không thể nào theo kịp thế giới đó. Tay chân không thể cử động theo ý muốn, cậu đáp xuống đất bằng cách lăn tròn.

"Đau quá..."

Những gì cậu đang làm giống hệt như lúc chạy trốn khỏi Hinata. Lúc đó, khi nhảy từ tháp đồng hồ sang tòa nhà, cậu đã vô hiệu hóa năng lượng của mình và chỉ cần một cú đá nhẹ là có thể nhảy một quãng xa. Lần này, cậu chỉ đơn giản là làm điều đó không hề nương tay, dùng hết sức mình. Do đó, tốc độ và khoảng cách đạt được không thể nào so sánh được với lần trước.

Dù mắt có nhìn thấy, cơ thể lại không theo kịp tốc độ đó nên không thể đáp đất một cách khéo léo. Lần này may mắn làm được hai lần liên tiếp, nhưng lần sau chắc chắn sẽ không được nữa. Đó chính là con dao hai lưỡi ở mức độ đó. Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc này, nó đã giúp ích rất nhiều.

"Thằng khốn này...!"

Rui hoảng hốt đuổi theo. Đương nhiên, không có lý do gì để chờ đợi nên cậu tiếp tục bỏ chạy. Cơ thể kêu răng rắc vì đau đớn, nhưng ngay cả cơn đau đó giờ đây cũng lưu lại trong lồng ngực như một cảm giác "đang sống".

"Không thoát được đâu...!"

Một thanh trường kiếm nữa lại được bắn ra nhắm vào lưng Ibuki đang nhẹ nhàng bỏ chạy. Trước khi nó kịp đến nơi, Ibuki đã rẽ vào một ngã tư. Nếu không nhìn thấy mục tiêu thì cũng không thể điều khiển kiếm được. Rui đuổi theo kẻ đào tẩu rồi rẽ vào góc đường,

"Khốn, thật... vướng víu...!"

Con đường của cô bị chặn lại bởi những sợi dây điện chằng chịt giữa các tòa nhà. Giống hệt như người bạn đồng hành của cô đã từng.[—Kế hoạch C, tận dụng địa hình. ...Thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ dùng lại nó.]Ibuki lẩm bẩm một mình trong khi chạy, rồi nghĩ đến bước tiếp theo. Lần trước khi cậu dùng cái bẫy khó chịu này, Hinata đã xuyên qua đám dây điện. Nếu Rui bay lượn trên không, việc đoán trước hành động tiếp theo của cô ấy cũng không khó.

"Ranh ma thật đấy...!"

Cô ấy bay vút lên trên những sợi dây điện.

"Được rồi. Vậy thì, Kế hoạch D."

Ánh mắt Ibuki nhìn vào thứ đó ở giữa đường. Nó chỉ vừa mới 《Phân Ly》 khỏi mặt đường trong một khoảnh khắc, mất đi năng lượng—và Ibuki đá bay nắp cống đi.

"Ngươi, không lẽ nào."

Phía bên kia tấm màn dây điện, nhìn thấy cái lỗ đen ngòm vừa xuất hiện trên mặt đường, Rui thoáng chút hoảng hốt.

"Hửm? À, đây là cống thoát nước mưa nên không bẩn lắm đâu?"

"Ta không có hỏi chuyện đó—"

"Vậy thì, tạm biệt nhé."

"Đ-Đợi đã—"

[—Đợi làm gì chứ.]Để lại một nụ cười toe toét, Ibuki biến mất vào trong miệng cống.

♢♢♢♢♢

"Bị lừa rồi...—Bị lừa rồi!"

Bị bỏ lại một mình, Rui nghiến răng ken két vì tức giận trong khi suy nghĩ. Gọi cho phòng chỉ huy để họ liệt kê ngay các lối ra? ...Không, không có thời gian cho việc đó. Cống ngầm chật hẹp là một môi trường bất lợi cho mình, nhưng cũng có nghĩa là hắn không có đường thoát. Phải đi thôi.

Quyết định trong chưa đầy mười giây, cô chuẩn bị hạ xuống, rồi cô nhận ra.

"————"

Gần như ngay bên cạnh Rui, người đang lơ lửng trên những sợi dây điện, cách đó vài mét, có một người.

"—Từ lúc nào vậy."

Bóng người đó đứng trên những sợi dây điện. Đứng đó một cách tự nhiên, không chút rung lắc hay chao đảo, cô ấy ung dung tự tại.

"Ai biết được? Có lẽ chỉ mới một thoáng trước thôi."

Áo choàng đen, với những đường thêu màu đỏ son rực rỡ. Họa tiết được vẽ là hoa bỉ ngạn.

"Biết đâu chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi trước đó thôi."

"—<Setsuna>...!!"

Rui theo phản xạ lùi lại.

"Vâng, chào cô, Utsurugi Rui."

"........."

Dù khuôn mặt bị che khuất, nhưng có cảm giác như cô ấy đang cười.

"Dù sao thì, tôi cũng phải cảm ơn cô đấy chứ? Vì đã giúp hắn tỉnh ngộ."

Trái ngược với Rui đang cảnh giác, cô ấy lại nói chuyện một cách thoải mái.

"Tôi không hiểu lắm... Nếu cô biết ơn, thì biến đi được không?"

"Xin lỗi nhé. Cũng như cô trân trọng ai đó, tôi cũng trân trọng cậu ấy vậy."

"Chậc, cái tên lăng nhăng đó...!"

"Tôi cũng nghĩ vậy."

Đối với [Tuần Thủ Bạch Thiên Xứng: Prim Libra], <Setsuna> là mối đe dọa lớn nhất. Nhưng trong những lần đối đầu trước đây, Rui không cảm thấy có sự chênh lệch quá lớn về sức mạnh giữa họ. Mạnh thì có mạnh, nhưng không phải là không thể đánh bại. Đó là lý do cô không bao giờ lơ là cảnh giác. Nhưng cô cũng không hề có ý định thua cuộc.

Liếc nhìn một lần nữa cái lỗ mà Ibuki đã biến mất, Rui hạ quyết tâm.

"Nếu cô không chịu lùi bước, thì tôi sẽ xông qua vậy."

"—Vậy sao. Tiếc thật đấy."

Và rồi, màn chiến đấu được vén lên────vài khoảnh khắc sau, màn kịch hạ xuống.