Vì Tôi Đã Trở Thành Idol Của Kẻ Địch

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I'm Really Not the Demon God's Lackey

(Đang ra)

I'm Really Not the Demon God's Lackey

Wan Jiehuo

Tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm, nhưng hiểu lầm này càng lúc càng đi xa và trở nên thú vị hơn...

2 10

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

(Đang ra)

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

Kouta Kaedehara

Ix giờ đây đã vượt qua cả đám nhân vật chính về sức mạnh. Và rồi, khi bắt đầu thể hiện thực lực trước các nhân vật chính, công chúa, tiểu thư quý tộc và thánh nữ… vì một lý do nào đó, cậu lại bắt đầu

32 116

Tôi Đã Chuyển Sinh, Và Nàng Vợ Chân Tổ Cũng Theo Tôi Mà Đến

(Đang ra)

Tôi Đã Chuyển Sinh, Và Nàng Vợ Chân Tổ Cũng Theo Tôi Mà Đến

Mongmae-a

Sau khi khép lại cuộc đời ở thế giới khác, tôi liền chuyển sinh về thế giới ban đầu, trải qua 18 năm dài.Thế rồi, người vợ của tôi – vốn là một Chân Tổ – đã tìm đến tận đây.

21 89

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

(Đang ra)

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Densuke

Hiroto được tái sinh là một dhampir, chủng tộc mang hai dòng máu vampire và dark elf. Không muốn phải chết theo ý vị thần, câu quyết tâm sống sót ở kiếp này với ma pháp Tử vong và bể mana khổng lồ cậu

286 7410

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

64 358

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

4 21

Quyển 1 - Hồi Thứ Sáu: Đôi Cánh Sa Ngã Và Sự Cộng Sinh

Mặt đất nơi Hinata vừa đứng cách đây một thoáng đã vỡ tan tành. Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng khi cô bé nhận ra đó hẳn đã là số phận của mình nếu né tránh chậm một chút. Tuy nhiên, trong lòng cô bé không hề có chút sợ hãi nào, chỉ nhìn thấy rõ điều mình phải làm. Khi trận chiến mới bắt đầu, tim cô bé đập thình thịch sau mỗi lần né đòn, nhưng giờ đây nó đã hoàn toàn tĩnh lặng.

"Nói lớn lối lắm mà, rốt cuộc cũng chỉ biết chạy trốn là giỏi!"

"........."

Không hề nao núng trước những lời khiêu khích của đối thủ, Hinata bình tĩnh né tránh những cánh tay lực lưỡng đang vung tới, tung tóe sóng xung kích. Sỏi đá từ mặt đường nhựa bắn tung tóe trên con đường chính vắng tanh không một bóng người.

f5KLK33.jpeg

[* (Mới lúc nãy thôi, biết bao nhiêu người còn đang vui vẻ ở đây...) ]Hinata cảm thấy một nỗi buồn man mác khi nhìn những quán hàng rong giờ đã vắng tanh, những chùm bóng bay đủ màu sắc khẽ đung đưa một cách vô nghĩa. Và cả với chính bản thân mình, vì đã không thể bảo vệ được tất cả.[ (Dù vậy, bây giờ mình phải tiếp tục né tránh...!) *]

Dù có nhanh đến đâu, các đòn tấn công cũng trở nên vô nghĩa nếu không thể gây sát thương. Phòng thủ là không thể; né tránh là lựa chọn duy nhất. Sau khi đã loại bỏ mọi thứ thừa thãi, tâm trí cô bé tĩnh lặng như mặt hồ không một gợn gió. Nhưng nó giống như việc đi trên dây lặp đi lặp lại cả ngàn lần. Cơ thể Hinata lạnh đến tận đầu ngón tay vì căng thẳng.—Lúc này, Hinata đang thực hiện một "canh bạc".

"Phù..."Cô bé nhẹ nhàng né được nắm đấm đang lao tới trước mắt. Sau vô số lần lặp lại màn giao tranh này, <Cương Quỷ> rõ ràng đang dần mất kiên nhẫn.

"Dai dẳng thật đấy nhỉ? Lũ trước mày sáu đứa xông vào cũng chỉ một loáng là xong. Đúng là có đàn anh đàn chị thảm hại, tội nghiệp thật."

"Ực—! ..."Cô bé biết. Mục đích của hắn là làm cô bé xao động. Vì vậy, Hinata cố gắng tỏ ra không có phản ứng gì. Cô bé đạp đất rồi dùng 《Gia Tốc》. Ngay lập tức chuyển từ tốc độ ban đầu lên tốc độ tối đa, cô bé di chuyển một cách thất thường.

Các đòn tấn công của kẻ địch liên tục đánh trượt. Thiên Bẩm Lux của <Cương Quỷ> – chắc chắn là loại [Cường Hóa Thể Chất] giúp tăng cường toàn diện sức mạnh, độ bền và sự nhanh nhẹn – nhưng chỉ riêng về sự nhanh nhẹn, Hinata hoàn toàn vượt trội. Đó là lý do tại sao thế giằng co này vẫn được duy trì.

Tuy nhiên, Hinata biết điều này không thể kéo dài lâu. Mỗi lần sử dụng Thiên Bẩm Lux để né tránh, [Cơn Đói] từ Đại Giá Umbra của cô bé lại càng tiến triển. Hiện tại, cơn đói đã cồn cào đến mức cô bé có thể dễ dàng chén sạch hai, ba đĩa cà ri. Nói cà ri thì có vẻ không hợp với không khí căng thẳng, nhưng đó là một "cơn khát" dữ dội như thèm nước giữa sa mạc, đang dày vò Hinata.

Điều giúp Hinata giữ được bình tĩnh bất chấp điều này là suy nghĩ rằng "nếu mình khổ sở, thì hắn cũng phải khổ sở." Nơi nào có ánh sáng, nơi đó ắt có bóng tối. Không ai có Thiên Bẩm Lux mà lại không có Đại Giá Umbra. Và đó chính là bản chất thực sự của "canh bạc" mà Hinata đang thực hiện. Nói cách khác, đó là một cuộc thi sức chịu đựng với cái giá phải trả.

<Cương Quỷ> đã chiến đấu với vài thiên thần trước Hinata. Khả năng hắn đạt đến giới hạn trước là rất cao.

"Lăng xăng khó chịu thật đấy...!"Quả thực, sự thiếu kiên nhẫn của hắn tăng lên theo từng khoảnh khắc trôi qua. Hinata đánh giá tỷ lệ thắng trong canh bạc của mình không tệ. Xác suất để canh bạc này thành công là khoảng ba phần tư – ba trong số bốn loại Đại Giá Umbra: Kiểu Tức Thời Triển Khai (trả ngay), Kiểu Tiên Hành Triển Khai (trả trước), và Kiểu Thúc Tỉnh Triển Khai (trả sau).

Mức độ ảnh hưởng tùy thuộc vào từng loại, nhưng sự thiếu kiên nhẫn ngày càng tăng cho thấy Đại Giá Umbra của <Cương Quỷ> rất có thể là trường hợp tốt nhất – cùng loại trả sau như của Hinata.

"Phiền bỏ mẹ!!"Những cánh tay lực lưỡng vung ra với tốc độ dễ dàng vượt qua người thường, nhưng... Các đòn đánh rõ ràng trở nên cẩu thả hơn, và ngược lại, việc né tránh lại trở nên dễ dàng hơn. Cuối cùng, cơn mưa đòn mạnh mẽ cũng ngừng lại.

"Hộc... hộc..."Kẻ tấn công thở dốc, vai nhấp nhô, mặt mày nhăn nhó.

"Xin hãy lặng lẽ đầu hàng."Hinata đưa ra yêu cầu đầu hàng với chút nhẹ nhõm – và nhìn thấy khóe miệng của tên ác quỷ nhếch lên cười.

"—Ai thèm."

"Ể...!"

Cô bé vừa vặn né được cú đánh bất ngờ. Đáp đất, cô bé lùi lại xa hơn trước. <Cương Quỷ> càng cười sâu hơn trước hành động như một chú cún con sợ hãi của cô bé.

"A, trượt rồi. Thôi kệ. Để ta nói cho ngươi một điều hay."

"Cái... gì?"

"Ngươi định nhắm vào lúc Đại Giá Umbra của ta tăng cường chứ gì? Lũ sâu bọ có cánh chúng mày đứa nào cũng nghĩ giống nhau. Những đứa không có sức mạnh lúc nào cũng cố dùng mánh khóe rẻ tiền để qua mặt."

"...!"Vẻ mặt Hinata cứng lại khi nhận ra mục tiêu của mình đã bị nhìn thấu. Thích thú ngay cả với phản ứng này, <Cương Quỷ> tiếp tục:

"Tiếc cho ngươi quá, Đại Giá Umbra của ta là – trả trước."

"Cái gì!?"[Nếu không phải trả sau, thì tại sao...]

"Vậy thì tại sao ông lại có vẻ thiếu kiên nhẫn như vậy..."

"Cái đó à? Ta chỉ diễn kịch để xem bộ dạng tuyệt vọng của ngươi thôi. Món 'nợ' lần trước, ta vẫn chưa đòi được mà."Điều duy nhất hiện lên trong đầu khi hắn nói "lần trước" chính là sự việc ở trung tâm mua sắm."Ta cũng chăm chỉ lắm đấy nhé,"<Cương Quỷ> cười nham hiểm, và Hinata lùi lại.

"Đúng là kiệt tác đấy. Cái bộ dạng cứ tưởng mình thắng rồi của ngươi ấy."

"Ực..."

"Ngươi đặt cược vào việc loại trả trước khó có khả năng xảy ra vì ta đã hoạt động quá lâu rồi, phải không? Tiếc cho ngươi quá, haha!"Nhận ra suy nghĩ của mình đã hoàn toàn bị đọc vị, đầu óc Hinata trống rỗng. Nói thẳng ra, cô bé đã bị vẻ bề ngoài của <Cương Quỷ> đánh lừa. Có thể nói là cô bé đã đánh giá thấp hắn. Cô bé đã bị dẫn dắt để làm vậy.

Tên côn đồ này cẩn trọng và xảo quyệt hơn nhiều so với những gì Hinata nghĩ. Nhận ra điều đó, cô bé tự hỏi. Ý nghĩa đằng sau việc gã đàn ông xảo quyệt này lại thản nhiên tiết lộ hết mọi chuyện như vậy là gì? Chỉ là chế nhạo thôi sao? Nhưng nếu vậy, sẽ chắc chắn hơn nếu hắn vô hiệu hóa Hinata trước, và gã đàn ông này sẽ chọn cách đó.

Vậy thì...

"Hahaha, ngươi nhận ra rồi à? Ta thích những đứa nhanh trí, phản ứng của chúng thú vị lắm. Ừ, đúng vậy đó. Đại Giá Umbra của ta là [Tích Lũy] trả trước. Thời gian ta đứng im không phòng bị trước mặt kẻ địch càng lâu, hiệu quả và thời gian tác dụng của Thiên Bẩm Lux của ta càng tăng."

"Không thể nào..."Nói cách khác, chính khoảnh khắc này là thời điểm của [Tích Lũy]. Ngay cả bây giờ, kẻ địch vẫn đang thu thập sức mạnh để tung ra Thiên Bẩm Lux của hắn. Sẽ dễ dàng phủ nhận điều này như một lời nói dối nhằm chế nhạo cô bé. Nhưng tâm trí Hinata kết luận đó không phải là lời nói dối.

Suy cho cùng, nghĩ lại thì, <Cương Quỷ> quả thực đã để lộ bộ dạng không phòng bị trước mặt cô bé cả ở trung tâm mua sắm lẫn ở ngã tư.

"...khụ, khụ"Phải hành động nhanh chóng. Không thể để <Cương Quỷ> có thời gian tích lũy sức mạnh. Nhưng đã quá muộn rồi. Cô bé không biết Thiên Bẩm Lux bị ảnh hưởng bởi thời gian của Đại Giá Umbra đến mức nào. Nhưng một khi đã cho hắn thời gian để [Tích Lũy], không có tương lai nào mà Hinata, người đang gần đến giới hạn của mình, có thể lật ngược tình thế...

Trái tim cô, vốn tĩnh lặng trước đó, giờ đây gợn sóng xao động. Đôi chân cô, vốn nhẹ nhàng, giờ như bén rễ xuống đất. Đầu ngón tay cô vẫn lạnh ngắt.

"Thảm hại nhỉ, con sâu bọ bé nhỏ?"Người đàn ông tên <Cương Quỷ> sừng sững trước mặt cô. Hắn từ từ giơ tay lên.[—Phải né thôi.]Ngay cả suy nghĩ đó cũng bị những con sóng dữ dội nuốt chửng và biến mất. Đối mặt với một đòn tấn công mà lẽ ra cô có thể né được, đôi chân cô không nhúc nhích nổi một phân. Con quỷ trước mặt cô nhếch mép một cách tàn bạo.

"Hết rồi!"Khi nắm đấm đó vung xuống,

"Là ngươi đó."

Gã khổng lồ trước mắt Hinata bị hất văng sang một bên.

"Ể...?"Một tiếng gầm vang trời. Cơ thể đồ sộ của <Cương Quỷ> bay ngang qua con đường chính. Hắn bị nện mạnh vào tòa nhà đối diện. Hinata quay sang nhìn chủ nhân của giọng nói vừa thực hiện điều đó.

Cậu ta đứng đó, trong tư thế vừa hoàn thành một cú đá tầm cao. Chiếc áo choàng đen của cậu bay phần phật, những đóa hoa bỉ ngạn đỏ rực tung bay trong không khí.

"Chào đằng ấy, trông không được khỏe nhỉ. Nữ anh hùng công lý."Vẫn là giọng điệu bông đùa như mọi khi.

"<Ly Tán>..."Hinata gặp lại người đàn ông có mối duyên nợ sâu sắc này lần thứ ba.

♢♢♢♢♢

Nhìn <Cương Quỷ> bị hất văng đi, không thể dừng lại do mất quán tính từ 《Phân Ly》, tôi nghĩ:[—Mình thật ngốc khi cứ do dự mãi cho đến tận bây giờ.]Kể từ khi đến thế giới này, tôi chưa một lần nào ra tay với ai cả. Không phải tôi tự hào gì về điều này. Đơn giản là tôi nghĩ rằng với tư cách là một kẻ ngoại cuộc, tôi không có quyền làm hại bất kỳ ai trong thế giới này. Hình như, điều đó cũng không hoàn toàn đúng.

Chà, dù sao thì, tôi cũng không thể ra tay với idol của mình được. Xét theo khía cạnh đó, việc Rui không đuổi theo cũng là một may mắn. Có vẻ như cô ấy thực sự không thích ý tưởng chui vào một cái miệng cống.

"...Này, này, này, gió nào đưa ngươi đến đây vậy? Hả, <Ly Tán>?"<Cương Quỷ> dựa lưng vào tường đứng dậy.[Đó là một cú đánh khá mạnh đấy, mà hắn vẫn đứng vững như không nhỉ, vâng.]

"Ngươi đáng lẽ phải ở phe kẻ địch của công lý chứ, phải không?"

"Đúng vậy."

"Vậy tại sao lại xen vào?"

"Có lẽ vì ta là kẻ địch của công lý chăng."

"Hả?"Việc hắn nghiêng đầu bối rối cũng là điều tự nhiên. Xét một cách logic thì không hợp lý chút nào. Nhưng chính xác là như vậy.

"Tất cả những kẻ trong tổ chức của chúng ta đều là một lũ vô pháp vô thiên cả thôi. Giống như ngươi vậy, làm loạn bất chấp chính sách của tổ chức."Tôi là Ibuki Ibusuki, còn được biết đến với cái tên <Ly Tán>. Tôi là một thành viên của tổ chức tà ác, một kẻ vô pháp không tuân theo người khác.

"Vì vậy, tôi đã trở thành kẻ thù của công lý mà tôi ngưỡng mộ. Với tư cách là một kẻ vô pháp, tôi sẽ làm theo ý mình."Tôi liếc nhìn Hinata-chan. Cô bé có vẻ bối rối trước hành động bất ngờ của một kẻ thù. Không thể quyết định nên cảnh giác với tôi hay <Cương Quỷ>, ánh mắt cô bé lo lắng chuyển qua lại giữa chúng tôi.

"Này, cậu."

"...Có chuyện gì vậy?"

"Muốn hợp tác với tôi không?"

"...Hợp tác? Mục đích của anh là gì?"Hinata-chan nhìn tôi một cách nghi ngờ.[Ôi chao, mình đã làm gì để đáng bị cảnh giác như vậy nhỉ? ...Ừ, chắc chắn là có rồi.]Nếu bây giờ tôi nói: "Vì anh muốn giúp em!" thì chắc chắn sẽ bị cô bé lườm nguýt kiểu như: "Anh nghĩ mình là ai chứ?" Đành chịu thôi, phải dùng một cái cớ tiện lợi vậy.

"Cái gã <Cương Quỷ> đằng kia kìa. Hắn là một kẻ ngáng đường sếp của tôi."

"Sếp của anh... ý anh là <Setsuna>?"

"Hihi, ai biết được chứ?"

"...Tôi hiểu rồi."Tôi không xác nhận điều đó. Tôi chỉ mỉm cười một cách bí hiểm. Tôi có nhiều sếp lắm, với lại tôi cũng đâu có nói rõ là ai, phải không?[...Nên tha cho tớ nhé, Kushina. Không phải lỗi của tớ đâu.]

Hinata-chan có vẻ đã hiểu nhưng vẫn còn do dự chưa tin tôi. Thành thật mà nói, một mình tôi tuyệt đối không thể đánh bại <Cương Quỷ>. Ngay cả khi suy nghĩ của tôi đã thay đổi, Thiên Bẩm Lux của tôi cũng chẳng mạnh hơn chút nào. Tôi có thể đá hắn bay đi lúc nãy chẳng qua là vì sự chú ý của <Cương Quỷ> hoàn toàn tập trung vào Hinata-chan.

Một tay mơ như tôi có lẽ còn chẳng đánh trúng nổi trong một trận đấu trực diện.[...Chà, nếu tôi cố đấm hắn bằng tay không, nó sẽ kích hoạt phán định [Tiếp Xúc], dẫn đến một cảnh tượng địa ngục hai người đàn ông ôm nhau mất. Trời ạ, cái Thiên Bẩm Lux này bất tiện không thể tả (lần thứ n).]

"Cậu có lẽ không tin tôi, nhưng sự thật là tôi đã giúp cậu thì không thay đổi. Chẳng phải chỉ riêng điều đó cũng đủ để cậu tạm thời tin tưởng giao lưng cho tôi sao?"

"........."Hinata-chan nhắm mắt lại một lần, như thể cố gắng dung hòa cảm xúc của mình,

"Được rồi."Cô bé từ từ mở mắt ra."Dù sao thì, một mình tôi cũng không thắng được. ...Nhưng tôi sẽ không quên những gì anh đã làm với tôi đâu."

"Haha... Vậy thì, chúng ta hợp tác như một cặp đôi tạm thời nhé."

"Đừng có tự mãn. Cộng sự của tôi chỉ có một người thôi."Mặc dù đang lườm tôi, Hinata-chan vẫn đứng bên cạnh tôi.

"—À, phải rồi."Tôi nhún vai rồi nhìn <Cương Quỷ>."Về lời đề nghị tuyển mộ lần trước của ông... tôi từ chối."

"Vậy à, thế thì... chết đi!"Trận chiến lại một lần nữa bùng nổ.

♢♢♢♢♢

Thời gian còn lại của ba chúng tôi không nhiều. Nhìn tình hình thì cả Hinata-chan và <Cương Quỷ> đều đang đẩy Đại Giá Umbra của mình đến giới hạn. Tôi cũng không ngoại lệ. Trong lúc dùng 《Phân Ly》, năng lượng tôi vô hiệu hóa càng lớn, sự thôi thúc của Đại Giá Umbra càng mạnh.

Bản thân tôi vốn đã lạm dụng Thiên Bẩm Lux rồi. Nếu tôi cố gắng Phân Ly các đòn tấn công dạng cường hóa cơ thể của <Cương Quỷ> nhiều lần, tôi sẽ đạt đến giới hạn của mình ngay lập tức. Nhiều nhất là hai hoặc ba lần nữa thôi. Chỉ cần thế là trận đấu sẽ ngã ngũ.

"Thành viên Soehi."

"...Có chuyện gì vậy?"

"Không có thời gian để giải thích chi tiết đâu. —Hãy đấm <Cương Quỷ> hết sức mình đi."

"Hết sức mình?"

"Ừ. Nếu cậu đấm hắn hết sức mà không suy nghĩ gì, cậu có thể tung ra một đòn tấn công giống như tôi lúc nãy đó."Ngay cả khi không giải thích chi tiết, cô bé cũng nên hiểu đó là liên quan đến Thiên Bẩm Lux của tôi. Trước khi Hinata-chan kịp tiêu hóa thông tin và trả lời,

"Nhân tiện, tôi là dạng hỗ trợ phía sau, nên tuyến đầu nhờ cả vào cậu đó!"

"Hả, — cái gì!?"Thấy <Cương Quỷ> đang đến gần, tôi lặng lẽ lùi lại. Tôi thầm xin lỗi Hinata-chan, người bị bỏ lại một mình và bối rối. Tôi cũng muốn đứng ra phía trước bảo vệ cô bé lắm chứ, nhưng điều không thể thì vẫn là không thể. Nếu tôi gục ngã, cả hai chúng tôi đều tiêu.

"Mày chết trước đi, con sâu bọ kia!"

"Ực...!"Đòn tấn công của <Cương Quỷ> nhắm thẳng vào Hinata-chan. Cô bé né nó bằng một cú nhảy sang ngang. Tuy nhiên, có lẽ do cơn đói dữ dội, những chuyển động của cô bé thiếu đi sự mạnh mẽ thường thấy. Đòn tấn công tiếp theo ập đến.

Nhận ra mình không thể né tránh hoàn toàn, cô gái nhỏ bắt chéo tay để tự vệ,[—[Tiếp Xúc] <Cương Quỷ> và Hinata [Đối Tượng Phân Ly] <Cương Quỷ>]Nắm đấm của <Cương Quỷ> mất đi động năng.

"—-"Đòn tấn công thất bại trong chưa đầy một phần nghìn giây. Tuy nhiên, sự thất bại bất ngờ này tạo ra một khoảnh khắc trống rỗng ngắn ngủi trong tâm trí cả hai. Người nắm bắt tình hình nhanh hơn là— Hinata-chan, người có suy nghĩ cũng được gia tốc. Cô bé xoay người như một cơn gió lốc rồi luồn vào tầm tay của gã khổng lồ.

"Haaaaaaah!!"Năng lượng tạo ra từ đôi chân đạp mạnh xuống đất truyền từ chân lên eo. Nó chạy dọc sống lưng rồi qua cánh tay. Được khuếch đại bởi sự xoay chuyển của toàn bộ cơ thể— và ngay cả dòng chảy đó cũng được gia tốc. Nắm đấm của cô bé, chứa đựng tất cả những gì cô bé có, vung ra với toàn bộ sức lực.

Chiếc găng tay sắt được trang trí bằng biểu tượng cán cân trở thành sự phán xét của công lý khi nó va chạm với kẻ thù. Ngay khoảnh khắc đó.[—[Tiếp Xúc] <Cương Quỷ> và Hinata [Đối Tượng Phân Ly] <Cương Quỷ>]Phòng thủ là chống cự. Nó bắt đầu bằng việc cắm chân xuống đất và gồng toàn bộ cơ thể. Vì vậy, tôi cắt đứt dòng chảy đó ngay từ gốc. Ngay cả quán tính cố gắng giữ hắn tại chỗ cũng bị triệt tiêu thành không.

"Đây chính là câu trả lời, Kushina."Tôi thì thầm nhẹ nhàng, nhớ lại câu hỏi cô ấy đã hỏi.[—Thử thách của cậu là cậu không có phương tiện tấn công nào cả.]Bây giờ tôi không có vũ khí. Nhưng nếu tôi có thể trở thành thứ gì đó mài sắc vũ khí của người khác, thì... Tôi đã trở thành kẻ thù của người tôi ngưỡng mộ, nhưng nếu tôi vẫn có thể là người hỗ trợ họ–

"Đi đi, Hinata Soehi...!"Khả năng của Hinata-chan là [Gia Tốc]. Nó không vô hiệu hóa phản lực đi kèm, nó chỉ điều khiển gia tốc. Nếu cô bé dùng hết sức, phản lực sẽ làm gãy tay chính mình. Đó là lý do tại sao cô bé thường điều chỉnh Thiên Bẩm Lux của mình.

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu phản lực đó bị loại bỏ? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô bé không cần phải cân nhắc việc kìm hãm sức mạnh?

"Gu, uoaaaaaah...!?"Một đòn tấn công đủ mạnh để hủy hoại chính mình được tung ra vào <Cương Quỷ> đang không phòng bị,

"—-"Cơ thể khổng lồ biến mất khỏi tầm nhìn với một tốc độ đáng kinh ngạc. Hắn bị thổi bay đến một tòa nhà chung cư gần đó phía sau chúng tôi,

"...Ể?"Tiếng vỡ vụn. Tạo ra một lỗ thủng trên bức tường bê tông, <Cương Quỷ> biến mất phía bên kia.

"Ểểểểểể!?"

"ỒỒ..."Hinata-chan ngạc nhiên trước sức mạnh của cú đánh của chính mình, và tôi cũng sững sờ trước uy lực bất ngờ của nó. Sự thôi thúc của Đại Giá Umbra, mà tôi nghĩ có thể chịu đựng được thêm hai hoặc ba lần nữa, đột nhiên lên đến cực điểm. Cô bé có lẽ không hoàn toàn tin tưởng tôi. Chắc chắn vẫn còn chút kìm hãm nào đó.

Dù vậy, một đòn duy nhất của nhân vật chính Hinata-chan lại có sức mạnh hủy diệt đến thế.

"........."Một lúc trôi qua, nhưng <Cương Quỷ> không có dấu hiệu xuất hiện trở lại. Trong sự im lặng đến đau đớn sau đó, khi chúng tôi cuối cùng cũng bắt đầu thả lỏng,

"Ực..."Sự thôi thúc của Đại Giá Umbra ập đến như một cơn bão. Tôi tuyệt vọng kìm nén cơ thể đang muốn ôm chầm lấy Hinata-chan đang đứng gần đó.

"A... ực."Thoát khỏi sự ngạc nhiên, cơ thể Hinata-chan cũng đổ sụp xuống. Quỳ trên đầu gối, cô bé nghiến răng chịu đựng cơn đói đang giày vò toàn bộ cơ thể. Cả hai chúng tôi đều tả tơi. Trên con đường chính vắng vẻ, những đồ trang trí lễ hội khẽ đung đưa một cách cô đơn. Một bầu không khí yên tĩnh bao trùm lấy khung cảnh.

Chúng tôi không đủ thân thiết để khen ngợi nhau sau khi cùng nhau chiến đấu. Người bảo vệ công lý đứng dậy.

"Vậy thì..., chúng ta cũng... kết thúc chuyện này thôi..."Khuôn mặt cô bé nhăn lại vì cơn đói đang hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần. Dù vậy, cô bé vẫn đối mặt với cái ác. Vì tôi đã trở thành kẻ thù của công lý mà tôi ngưỡng mộ, đây là một kết cục không thể tránh khỏi. Phải làm gì từ đây—

–Tiếng gạch đá đổ nát vang lên. Khi chúng tôi kinh ngạc quay đầu lại,

"Ha, haa... — ha, haha, hahahaha!"Từ cái lỗ lớn trên tường, một bóng người khổng lồ xuất hiện với tiếng động ầm ầm.

"Không đời nào..."Chịu đựng cú đánh đó mà không có sự phòng thủ đúng đắn, hắn ta có bao nhiêu sức mạnh cường hóa cơ thể chứ? Dù nhìn thế nào đi nữa, điều này quá vô lý...

"Chà, chà, ngươi thực sự đã làm được rồi đấy nhỉ?"Ngay cả gã đàn ông khổng lồ cũng không tránh khỏi sát thương, có vẻ vậy, vì hắn ta bê bết máu ở nhiều chỗ. Tuy nhiên, <Cương Quỷ> không bị ràng buộc bởi Đại Giá Umbra. Ngược lại, chúng tôi đã đạt đến giới hạn của mình. Nhìn chúng tôi, với khuôn mặt tái nhợt, cắn môi, và thở những hơi thở nông, <Cương Quỷ> cười.

"Này, này, sao mặt mày chúng mày lại thế kia, hả hai đứa?"

"...!"[Phải có... phải có điều gì đó chúng ta vẫn có thể làm...! Ngay cả khi xấu xí, nếu chúng ta vùng vẫy đến cùng, có lẽ điều gì đó—.]

"...A."[—Không thể nào. Chẳng có gì chúng ta có thể làm được cả.]

"Ngay cả nói cũng không nổi à? Chán thật."Mặc dù hơi thở nặng nề, <Cương Quỷ> vẫn còn dư dả để cử động miệng. Hắn tiến đến trước mặt Hinata-chan, người giống như tôi cũng không nói nên lời,

"Ực, a...!"Hắn tóm lấy cổ cô bé khi cô bé đang trừng mắt nhìn hắn.

"Ngươi đã tung ra một cú đánh khá ra trò đấy nhỉ, con đàn bà?"

"Ưư..."Chân Hinata-chan rời khỏi mặt đất khi cơ thể nhỏ bé của cô bé bị nhấc bổng lên.

"——"Ngay khoảnh khắc tôi nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của cô bé, bụng tôi như sôi lên lửa đốt. Dù biết là vô ích, tôi cố gắng kích hoạt 《Phân Ly》 vượt quá giới hạn của mình, nhưng.

"Hừm, cho mày đây!"Trước khi tôi kịp kích hoạt, <Cương Quỷ> đã ném Hinata-chan về phía tôi. Theo phản xạ cố gắng đỡ lấy cô bé,

"Áu...!"

"Ực...!"Chúng tôi ngã nhào ra mặt đường, quấn lấy nhau. Và rồi— Đại Giá Umbra [Tiếp Xúc] kích hoạt. Tôi ôm chặt Hinata-chan trong vòng tay.

"Kyaa...! Anh làm gì vậy! Vào lúc này!"

"Xin lỗi! Không phải—"Một khi Đại Giá Umbra kích hoạt, nó không thể dừng lại cho đến khi được trả hết. Nói cách khác, chúng tôi thậm chí đã mất cả cơ hội để chống cự.

"Khốn kiếp..."<Cương Quỷ> bước về phía chúng tôi, nhìn xuống với vẻ chế nhạo khi chúng tôi nằm trên mặt đất. Nhìn thấy điều đó trong tầm mắt của mình, nhưng.

"X-xin lỗi..."Ý thức của tôi hoàn toàn bị nuốt chửng bởi việc trả Đại Giá Umbra.

♢♢♢♢♢

Hinata, vẫn bị mắc kẹt trong vòng tay của <Ly Tán>, bị một cơn đói dữ dội đến mức không thể vùng vẫy nổi.

"—...Ưư."Cô bé không thể làm gì được nữa. Như một sự kháng cự cuối cùng, cô bé chịu đựng cơn đói khủng khiếp. Nhưng điều đó không kéo dài được lâu,

"...A."Ý thức cô bé trở nên mơ hồ do cảm giác đói lả. Và rồi—— thứ đầu tiên làm xáo động lớp sương mù bao phủ suy nghĩ của cô chính là khứu giác.[(Hả, cái này... mùi này. Mình đã ngửi thấy mùi này ở đâu đó trước đây rồi...)]

Mùi của những tòa nhà bằng gỗ, của gỗ tuyết tùng đã gắn bó với con người. Hương thơm của quần áo được phơi khô cẩn thận dưới nắng. Một mùi cà phê thoang thoảng. Không phù hợp với hoàn cảnh, giọng nói của những người thân yêu thoáng qua trong tâm trí cô bé.[—À. Cậu biết không, thỉnh thoảng mình lại nhớ mùi nhà của người khác. Nó cũng làm mình nhớ lại chuyện cũ nữa.][—Đó là hiệu ứng Proust đó. Hiện tượng ký ức được gợi lại bởi mùi hương. Khứu giác kết nối trực tiếp với trí nhớ của con người mà.]

"—A."Vòng tay đang ôm lấy cô. Mùi của chiếc áo choàng đen áp sát vào người cô, gợi lại những ký ức. Một nơi cô từng thường xuyên lui tới, nhưng giờ đây lại hiếm khi đến. Vậy mà mùi hương hoài niệm cô không thể nào quên.

Nó làm rung động tận sâu bên trong chiếc mũ trùm đầu vốn luôn mờ ảo như thể được che phủ bởi một tấm màn che.[(Không... không thể nào, không thể—...)]Sâu thẳm trong trái tim đang cố gắng phủ nhận, những mảnh ghép xếp hình rải rác bắt đầu phát sáng.[—Vậy thì, gặp lại sau nhé, Hinata-chan.][—Thành viên Soehi.]

Cách anh gọi cô khi họ lần đầu đối đầu, và cách anh gọi cô vừa rồi khi họ kề vai chiến đấu. Tại sao anh biết tên cô, tại sao anh cố gắng che giấu việc mình biết.[(Không thể nào, vậy mà. Tại sao—)]Phía sau chiếc mũ trùm đầu là khuôn mặt của người cô yêu thương nhất trên đời, hơn bất kỳ ai khác. Đó không phải là ảo giác do nỗi sợ hãi cái chết đang đến gần tạo ra. Đúng hơn, ảo ảnh đã tan biến, và mọi thứ giờ đây đều rõ ràng như pha lê.

"——"Đó là Anh trai—Ibuki Ibusuki. Chàng trai mà Hinata ngưỡng mộ như một người anh. Khuôn mặt không thể nhầm lẫn đó. Tại sao anh lại khoác trên mình chiếc áo choàng đen tối của kẻ thù... không.

Điều siết chặt trái tim Hinata là một suy nghĩ quá đỗi tiện lợi. Ở trung tâm mua sắm, và cả vừa rồi nữa. Ý định thực sự của người đã xuất hiện mỗi khi cô gặp nguy hiểm.[(Để... bảo vệ mình...?)]Cô chỉ có thể nghĩ như vậy. Một khi cô nhận ra, đó là cách duy nhất cô có thể nhìn nhận nó. Cô không muốn nghĩ về nó.[(A... đã...)]

Tấm màn che sự thật đã được vén lên. Lời nói dối vốn bao phủ khuôn mặt thật của anh, và cả sự chân thật của chính cô.

Người mình yêu, ■■■■ đang ở ngay trước mắt.

Một hơi ấm lan tỏa từ sâu thẳm trái tim khiến mọi thứ khác dường như không còn quan trọng nữa. Dù không hề có sự gia tốc, mọi thứ bắt đầu trôi đi một cách chậm rãi. Cái đầu đang tê dại một cách ngọt ngào của cô soi sáng ngọn hải đăng dẫn đường một cách rõ ràng khác thường. Suy nghĩ của cô dẫn đến lý do tại sao cô lại bị ôm trong một tình huống như thế này.

Nếu <Ly Tán> là Ibuki, không có lý do gì anh lại kìm giữ cô để cản trở. Chắc chắn phải có những hoàn cảnh không thể tránh khỏi nào đó. Vậy, chúng là gì?[(...Chẳng lẽ)]Bởi vì sự thật được kết nối như một con đường duy nhất, những ký ức được chiếu sáng như những ngọn đèn đường. Sau cuộc rượt đuổi, cô đột nhiên bị ôm lấy. Sau khi bắt được cây kem, anh đột nhiên nắm lấy tay cô.[(Rồi sau đó, thì là, mình bị ôm rất nhiều, rất nhiều lần... ~~~!)]

Trái ngược với cái đầu đang tan chảy, suy nghĩ của cô lại càng tăng tốc hơn nữa. Cô vốn đã biết về Thiên Bẩm Lux bẩm sinh của Ibuki. Cô không được cho biết về Đại Giá Umbra vì "xấu hổ lắm," nhưng bây giờ cô đã hiểu. Thiên Bẩm Lux là 《Phân Ly》. Cái giá phải trả của nó là [tiếp xúc] chạm vào.

Từ bản chất của nó, gần như chắc chắn đó là cùng loại Kiểu Thúc Tỉnh Triển Khai như của cô. Đó là lý do tại sao cô có thể nhận ra. Không, cô buộc phải nhận ra. Rằng "mức độ" tiếp xúc và "thời gian" trả giá tỷ lệ nghịch với nhau. Ngay cả khi chỉ sử dụng một chút, họ cũng phải nắm tay nhau hơn một phút.

Ngay cả sau khi sử dụng rất nhiều, họ cũng phải ôm nhau khoảng ba mươi giây.[——Vậy thì, nếu tiếp xúc nhiều hơn thế nữa...? Chắc chắn, thời gian sẽ trở nên ngắn hơn.]Ngay khi cô nhận ra điều này, quá trình suy nghĩ của Hinata đã bị khóa trong một chiếc lồng. Một khi đã bị mắc kẹt, cô không bao giờ có thể thoát khỏi chiếc lồng này.[(Để thoát khỏi tình thế khó khăn này... vì lý do đó, nên không thể tránh khỏi.)]

Như thể đang bào chữa với ai đó, hoặc với chính mình, cô tự thuyết phục mình như vậy. Điều trào dâng từ sâu thẳm trái tim cô là cơn đói đến điên cuồng mà cô đã quên mất do cú sốc.[(Mình muốn... mình muốn...!)]Bị cơn đói đó thôi thúc. Cô đầu hàng bản thân để được thỏa mãn. Bởi vì cô muốn nó đến mức không thể chịu đựng nổi.

"Ưưư..."

[——Đôi môi của anh.]

♢♢♢♢♢

Sự thôi thúc tiếp xúc của Đại Giá Umbra dịu đi. Như hai dấu chân để lại trên bờ cát. Ý thức trỗi dậy của tôi chỉ nhận ra hai chúng tôi, cô ấy và tôi. Như đôi chân tôi đứng trên bãi biển bị nước biển và cát cuốn đi. Cảm giác mềm mại áp lên môi tôi cố gắng kéo tôi vào vực sâu.

Và rồi,

"Ưưưưưưưưứứứứứ!?!?!?"Tôi đã hiểu ra tình hình. Không, tôi chẳng hiểu gì cả.[Ááááááá, m-m-m-mình đang h-h-h-hôn idol của mình!?!? Tại saoooo!?!? —Không biết! Mình không nhớ...!! —Hả, mình không nhớ...? Chẳng lẽ... Đại Giá Umbra!? M-mình đã chiều theo sự thôi thúc [tiếp xúc] mà hôn Hinata-chan sao!?!?]

Suy nghĩ của tôi hoàn toàn không mạch lạc. Chúng không mạch lạc, nhưng đây không phải lúc để thong thả sắp xếp lại chúng!

"Ưm... chụt"

"H-Hinata-chan!"

"—...A"Tôi nhanh chóng nắm lấy vai cô bé và kéo ra, thấy ánh sáng lý trí trở lại trong mắt cô bé, tôi cúi đầu.

"Anh xin lỗi nhiềuuuuuuu!"

"...Ể?"Dù sao thì cũng xin lỗi đã. Xin lỗi rối rít đã. Rồi sau đó mình sẽ tự mổ bụng!!

"Thật sự, không phải cố ý đâu!? Đó là tai nạn, nên, đối với Hinata-chan thì không tính, hay đúng hơn là, nụ hôn đầu của em vẫn còn nguyên vẹn!?"

"........."Hinata-chan, người đang đỏ mặt như thể bị sốt, chớp mắt liên tục. Rồi, như thể đã hiểu ra tình hình, cô bé lẩm bẩm "A"—và đôi môi cong lên thành một nụ cười tinh nghịch.

"Vậy là anh vô tình cướp mất rồi sao? Lần đầu của một cô gái."

"——"Hơi thở của tôi như ngừng lại. Không, toàn bộ cơ thể tôi đông cứng lại. Đôi mắt màu đào của cô bé ẩm ướt, sáng lên một màu tím huyền ảo hơn bình thường. Đôi môi cô bé căng mọng, và hơi thở thì nóng hổi đến lạ thường. Đó là một biểu cảm chứa đựng một sự gợi cảm đáng kinh ngạc.

"A... không..."

"Fufu, anh đúng là một người xấu mà, phải không?"

"........."

"A, đúng rồi, em là kẻ thù của anh mà nhỉ?"[........Khoan đã, có gì đó không đúng. Đây có thật sự là Hinata dễ thương mà mình biết không...?]Nụ cười ngọt ngào của cô bé đánh thẳng vào đầu tôi như một chiếc búa. Lực tác động còn mạnh hơn cả một cú đấm của <Cương Quỷ>...

"Hai đứa chúng mày bị làm sao vậy hả? Điên rồi à?"[Im đi, đồ điên!]Tên điên đó chỉ cách chúng tôi vài bước chân. Xét theo khoảng cách, tình trạng mất ý thức do Đại Giá Umbra gây ra không thể kéo dài quá mười giây. Nhưng việc trả giá đã xong xuôi. Dù đó là một thời điểm mà lẽ ra không thể nào kịp được.

"Ta thấy khó chịu quá, nên kết thúc nhanh thôi."Cánh tay khổng lồ của hắn nhấc lên rồi vung xuống. Theo bản năng, tôi cố gắng sử dụng Thiên Bẩm Lux,

"────"Nhưng nhanh hơn thế, thiên thần gia tốc đã di chuyển. Cô bé dùng cả hai tay nắm lấy tôi rồi lùi lại trong nháy mắt. Tôi sững sờ trước tốc độ siêu phàm của cô bé.

"《Gia Tốc》!? Hììì... cậu, còn Đại Giá Umbra thì sao!?"Tôi quay lại nhìn lên cô bé, người đang quỳ xuống để đỡ tôi. Hinata mỉm cười như thể có thể nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của tôi ẩn dưới mũ trùm đầu.

"Em cảm thấy thực sự mãn nguyện ngay lúc này."Cô bé nở một nụ cười hạnh phúc, nhìn thẳng vào mặt tôi, khiến tôi im lặng. Có lẽ mọi chuyện đã quá sức chịu đựng. Đối với cả hai chúng tôi.

<Cương Quỷ> nghiến răng bực bội."Cái quái gì vậy...? Tại sao Đại Giá Umbra lại biến mất rồi?"Sự bực bội của hắn không chỉ đơn thuần là khó chịu; rõ ràng nó xuất phát từ nỗi sợ hãi thất bại của hắn. Chúng tôi cùng nhau đứng dậy.

"<Ly Tán>-san, em nhờ anh một lần nữa được không?"

"...Được thôi."

"Đòn tấn công cứ để em lo. Lần này, em sẽ dùng hết sức."Cô bé đạp đất rồi lao về phía trước.

"—-!?"Cả <Cương Quỷ> và tôi đều bị sốc. Tốc độ của cô bé không thể nào so sánh được với trước đó. Thiên Bẩm Lux 《Gia Tốc》 không chỉ đơn thuần là "nhanh hơn." Nó có thể điều khiển gia tốc để đạt tốc độ tối đa mà không cần bất kỳ sự chuẩn bị nào.

Nếu cô bé bất chấp mọi thứ khác và đẩy nó đến giới hạn, cô bé sẽ không ngần ngại. Như thể cô bé không hề tính đến việc đáp đất. Như thể cô bé hoàn toàn giao phó cơ thể mình cho một người mà cô hoàn toàn tin tưởng.

"Cái gì!?"Đối với <Cương Quỷ>, hẳn là cô bé như thể xuất hiện từ hư không. Nhưng tôi đã nhìn thấy rõ ràng. Cú móc phải của cô bé, được bao bọc trong găng tay sắt, đã trúng đích một cách gọn gàng, và "Phân Ly." Một đòn tấn công không thể tránh khỏi phát nổ bên trong <Cương Quỷ>, hất văng cơ thể khổng lồ của hắn đi.

Cuộc tấn công của thiên thần không dừng lại. Hinata tăng tốc hơn nữa, đuổi theo hắn. Cô bé vòng ra phía trước <Cương Quỷ>, kẻ đang nảy lên như một hòn đá ném lướt trên mặt nước,

"────!"Và tung ra một cú đấm thẳng cực mạnh. Lại một lần nữa, "Phân Ly" ngay khoảnh khắc va chạm. Năng lượng tác động lên <Cương Quỷ> biến mất, chỉ để rồi bị một cú sốc còn lớn hơn nữa đánh trúng, hất văng hắn đi. Gia tốc của thiên thần cứ tăng lên không giới hạn.

Sức mạnh tăng lên tương ứng. Đến lúc này, tốc độ của Hinata chắc chắn đã vượt qua một viên đạn. Nhưng cô bé vẫn tiếp tục. Cô bé quay trở lại vị trí ban đầu trong nháy mắt rồi đá <Cương Quỷ> lên trên. Đương nhiên, đó cũng là "Phân Ly," và ngay sau đó, lại một "Phân Ly" nữa.

Mục tiêu là mặt đất và thiên thần Hinata. Theo cách tương tự như tôi nhảy. Nhưng cô bé nhảy cao hơn và nhanh hơn tôi gấp nhiều lần.

"Gah... ực..."

"Đây là—"Cô bé bắt kịp <Cương Quỷ>, kẻ đang hộc máu và bay trong không trung, rồi lộn ngược người lại.

"Kết thúc!!"Cô bé tung ra một cú đá từ trên cao xuống đẹp mắt. Ngay khoảnh khắc tung đòn cuối cùng, "Phân Ly." Đại Giá Umbra lớn nhất từ trước đến nay ập xuống cô bé.—Nó giống như một ngôi sao băng rơi xuống.

<Cương Quỷ>, bị đá bay đi như một quả bóng, biến mất với một tốc độ mà ngay cả mắt tôi cũng không thể theo kịp. Hắn đâm sầm vào cùng một tòa nhà như trước đó—với một tiếng nổ vang trời. Với một lực làm rung chuyển mặt đất,

"...Thật sao?"Tòa nhà nghiêng đi từ giữa với một tiếng động trầm đục, rồi sụp đổ với một tiếng đổ vỡ không thể tin nổi.

"—Bắt lấy em!"

"...!"Tôi theo bản năng di chuyển cơ thể theo giọng nói từ trên cao. Tôi bắt lấy thiên thần đang rơi xuống bằng "Phân Ly"—à.

"Thôi chết rồi!? Khốn kiếp...!"

"Kyaa♪"Bỏ mặc tôi đang bị choáng ngợp bởi việc trả Đại Giá Umbra, một tiếng hét có phần vui vẻ vang lên từ vòng tay tôi.—Và rồi.

"Ááááááá!?"Chúng tôi bị nhấn chìm trong đám mây bụi từ tòa nhà đang sụp đổ.[...Chà, đương nhiên rồi!]

♢♢♢♢♢

"────"Ý thức tối sầm của tôi trở lại. Bầu trời xanh ngắt tràn ngập tầm nhìn của tôi. Tôi hiểu rằng mình đã bất tỉnh một lúc. Và rằng mình đã được tha mạng. Cảm thấy đau đớn khắp người, tôi—Utsurugi Rui, ngồi dậy.

Ngay cả khi nhớ lại những ký ức ngay trước khi mất ý thức, tôi cũng không thể nắm bắt được chuyện gì đã xảy ra—<Setsuna> đã làm gì, tôi thậm chí không hiểu nổi một phần nhỏ. Cụm từ "Tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra" thường được nghe thấy trong xã hội Thiên Bẩm Lux này. Trong hầu hết các trường hợp, đó là một cụm từ được thốt ra bởi một bộ não từ chối hiểu một tình huống không thể tưởng tượng nổi. Nhưng lần này thì khác.

Đó không phải là thứ có thể nắm bắt bằng sự hiểu biết hay logic. Thực tế, Rui thậm chí không thể nhận thức được nó.[(Thiên Bẩm Lux của người phụ nữ đó đi xa đến mức nào chứ... Không đời nào—)]Ngay trước khi chìm vào biển suy nghĩ, bất ngờ, một tiếng động vang trời làm rung chuyển mặt đất vang vọng xung quanh.[(───, có ai đó đang chiến đấu sao?)]

Rui bay lên không trung để xác định nguồn gốc của âm thanh—và đôi mắt cô mở to không tin nổi. Một trong những tòa nhà chắc chắn đã ở đó giờ đã biến mất. Thay vào đó, một đám mây bụi đất đang bốc lên.

"Ai đã làm vậy... kẻ địch sao...?"Những người bảo vệ Thiên Dực, Excia, sẽ sớm tập hợp lại. Nghĩ vậy, Rui vội vã đến hiện trường. Khi bụi lắng xuống, hai bóng người hiện ra trước mắt Rui.

"! Hina... và, —tên đó!"Hai người họ đứng gần nhau. Cô nhìn thấy Hinata nói gì đó với Ibuki.[—Trên mặt cô bé không hề có chút ghê tởm nào.]Một cảm giác tồi tệ không thể diễn tả chạy dọc sống lưng cô. Còn chưa kịp suy nghĩ, cô đã lao xuống với tốc độ nhanh nhất của mình. Cô cắm thanh trường kiếm của mình thẳng đứng giữa hai người họ.

"Oái!?"

"Á...!"Hai người bật lùi lại. Đáp xuống bên cạnh Hinata, Rui hỏi với vẻ mặt hoảng hốt.

"Hina! Cậu có bị thương không? Tên đó—<Ly Tán> có làm gì cậu không!?"Cô che chắn Hinata sau lưng mình rồi trừng mắt nhìn Ibuki đang mặc áo choàng.

"T-tôi không có làm gì hết!?"

"Được rồi, hiểu rồi, tao sẽ giết mày!"Giọng Ibuki lạc đi khi Rui chĩa kiếm về phía cậu.

"L-Rui-chan..."Giọng nói bối rối của Hinata vang lên từ phía sau—và ngay khoảnh khắc tiếp theo, không khí hoàn toàn thay đổi.

"Hihi, Rui-chan! Tớ nhớ cậu lắm!"

"—Cái gì!?"Một cảm giác mềm mại từ phía sau. Hai tay cô ấy vòng qua bụng Rui từ hai bên. Hinata đang ôm cô ấy. Dù cô bé chưa bao giờ tự mình làm vậy!

"Ch-chờ đã, Hina. Tớ thực sự, thực sự rất vui, nhưng, ngay lúc này...!"

"Tại sao...?"Một câu hỏi ngây thơ, chỉ đơn thuần là tò mò. Nhưng Rui lại cảm thấy như mình đang bị thẩm vấn.

"Chà, bởi vì! Có kẻ địch! Một tên cặn bã không thể để sống sót ngay trước mặt chúng ta!"

"Kẻ địch... không còn kẻ địch nào nữa đâu?"

"Cái... không đời nào!?"Khi cô tỉnh táo lại, không còn ai ở đó nữa. Bóng hình áo choàng đen không còn.

"Hắn... hắn trốn thoát rồi! Hina, tại sao!?"

"Ể? Bởi vì, tớ vui vì Rui-chan đến..."

"Cái gì!?"[—Có gì đó... có gì đó không đúng...! Hina ngọt ngào quá đi...!]Rui thậm chí còn quên cả kẻ thù không đội trời chung. Hay đúng hơn, tâm trí cô quá choáng ngợp để có thể xử lý nó.

"C-cái... Hina, cậu...—"

"Hihi, tớ yêu cậu, Rui-chan."

"Oaaaaaa!"[—Bạn thân Hina của mình đáng yêu quá, mình sắp chết mất! Ai đó, cứu tôi với!!]Tiếng hét thầm lặng của Rui không ai nghe thấy, dù may hay rủi.

".........Fufu♪"