Nếu bạn yêu thích những gì chúng tôi đang làm, xin hãy theo dõi chúng tôi trên các nền tảng mạng xã hội, tham gia máy chủ Discord và cân nhắc ủng hộ chúng tôi trên Patreon nhé:
https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans
Kyle và tên ác quỷ nam đối mặt nhau trên một khoảng đất trống. Nơi này cách chỗ Lieze cùng những người khác đang giao chiến một đoạn không xa, đủ để cả hai có thể dốc toàn lực mà không cần bận tâm đến ai. Từ lúc khởi hành đến đây, Kyle luôn đi trước, phô lưng mình ra một cách công khai trước tên ác quỷ. Chắc chắn đây là một hành động khiêu khích trắng trợn, cho thấy cậu ta tự tin có thể đối phó với bất kỳ đòn tấn công nào mà tên quỷ kia định giáng xuống. Thế nhưng, tên ác quỷ lại không hề có dấu hiệu tấn công, chỉ lẳng lặng theo sau.
*Hắn ta giờ bình tĩnh thật, dù lúc mới gặp còn trông như sắp lao vào tấn công mình ngay lập tức vậy…*
Kyle vốn đã định phá vỡ sự tập trung của đối phương, nhưng xem ra kế hoạch này không thành công.
“Trước khi bắt đầu, cho ta hỏi ngươi một câu. Sừng của ta đâu?”
“Nó đang ở chỗ tôi. Nếu ngươi đánh bại tôi, ngươi có thể lấy nó từ thi thể của tôi.” Kyle thẳng thừng đáp lời.
“Vậy thì ta yên tâm rồi… Bắt đầu thôi nào.”
Vừa dứt lời, trận chiến bùng nổ. Người đầu tiên hành động là Kyle. Vũ khí duy nhất của cậu là thanh kiếm, vậy nên khi đối đầu với một tên ác quỷ có thể sử dụng ma pháp tầm xa, cậu buộc phải rút ngắn khoảng cách bằng mọi giá, nếu không sẽ chẳng thể đánh đấm gì được. Biết rằng ma pháp tấn công của bản thân gần như vô dụng, cậu liền dùng ma pháp tăng cường sức mạnh cho mình, rồi vung kiếm chém tới tên ác quỷ.
Cùng lúc đó, tên ác quỷ nam — không hề làm gì cả. Hắn ta chỉ đứng yên như thể chuyện đó là lẽ dĩ nhiên. Kyle thấy lạ lùng, cậu vẫn nghĩ tên quỷ sẽ bắn những viên đạn ma lực, nhưng giờ thì cậu không thể dừng lại được nữa, cứ thế tiếp tục vung kiếm. Ngay khi lưỡi kiếm sắp chạm vào, tên ác quỷ nam đưa cánh tay trái lên đỡ. Kyle dồn thêm sức vào đường kiếm với hy vọng có thể chém đứt cả cánh tay đối phương, nhưng thanh kiếm chỉ dừng lại giữa chừng.
“Cái gì?!”
“Ở khoảng cách này, ngươi sẽ không thể né tránh được, phải không?” Tên ác quỷ nam nở một nụ cười rùng rợn và đầy đe dọa, bắn một viên đạn ma lực từ tay phải thẳng vào sườn của Kyle.
“Guhaha!?” Trong tích tắc cuối cùng, Kyle kịp xoay người và tránh được sát thương chí mạng, nhưng cú va chạm mạnh khiến cậu cảm thấy như trái tim mình sắp bay ra khỏi miệng, và cậu bị đánh bay lùi lại phía sau.
“Ồ? Ngươi lại có thể tránh được đòn tấn công đó ư. Ta đã định dập nát nội tạng ngươi lên tường rồi, nhưng… Thôi kệ, ít nhất thì cũng phải khiến ngươi gãy hai ba cái xương rồi đấy.” Tên ác quỷ nam nói với giọng điệu có chút ngưỡng mộ kỳ lạ.
“Ngươi… đã chờ đợi đòn tấn công đầu tiên của tôi ư?” Kyle ho khan, rồi bằng cách nào đó vẫn cố gắng lấy lại tư thế sẵn sàng chiến đấu.
“Không hẳn, đó là một chiêu khai cuộc để giành chiến thắng… Ta đã nghe kể về ngươi từ ‘cô ta’, và được bảo rằng nên đánh lui ngươi theo cách này.”
Đến đây, Kyle nuốt khan. Đúng như lời tên ác quỷ nam nói, Kyle đã từng sử dụng đúng đòn phản công này để đối phó với tên ác quỷ nữ tấn công Sứ quán Đế quốc, và giờ thì chính chiêu đó lại được dùng để chống lại cậu.
“Nếm mùi ‘gậy ông đập lưng ông’ thế nào?” Tên ác quỷ nam cười, nhưng Kyle chỉ có thể nghiến răng. “Đừng nói là đối phó với một tên ác quỷ khác, ta không hề thích cái ý nghĩ bắt đầu trận chiến với vết thương như thế này… nhưng nếu coi đây là sự phòng bị trước một tên nhân loại ngu ngốc, thì cũng chẳng có gì to tát.”
“Vậy ra lý do ngươi đỡ nó bằng cánh tay… là vì ngươi có thể bảo vệ mình bằng ma lực.”
“Ồ, ta ngạc nhiên khi ngươi có thể nhận ra điều đó đấy. Ta biết kiếm của ngươi có sức mạnh ngang ngửa Thánh Kiếm… nhưng nếu ta tự bảo vệ mình bằng ma lực, ngươi sẽ không thể xuyên thủng được đâu.” Hắn nói, giơ cánh tay trái lên, cho thấy một vầng sáng mờ nhạt từ ma lực đang bao bọc lấy nó.
Đó là một loại ma pháp phòng thủ tương tự như cái Kyle vẫn dùng, nhưng uy lực lại ngang ngửa với ma đạn – một loại ma pháp đặc trưng của quỷ tộc.
“Đương nhiên, ta không thích bị thương đâu, nhưng chính ngươi đã chặt đứt sừng của ta, nên ta cũng chẳng mong trận chiến này sẽ kết thúc trong bình yên vô sự.”
Vết thương sâu đến tận xương, máu cứ thế trào ra xối xả. Thế nhưng, sắc mặt của ác quỷ vẫn không đổi, hắn vẫn mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ kiên định đến lạ.
“Vậy ra… là ta đã đánh giá thấp ngươi…” Kyle cắn chặt răng, đưa tay ấn vào người để ghìm cơn đau.
Đối thủ chẳng hề lơ là cảnh giác, ngược lại còn chuẩn bị sẵn sàng để giành chiến thắng bằng mọi giá. Kyle thấy mình thật ngu ngốc khi tự mãn mà coi thường con ác quỷ, nghĩ rằng hắn có quyền khiêu khích nó. Tuy nhiên, chuyện đó có thể tính sau. Giờ đây, hắn cần bình tĩnh lại và nghĩ cách giành chiến thắng trong trận chiến này.
Đúng như lời nó nói… ít nhất cũng phải gãy hai ba cái xương rồi… nội tạng mình đau thấu trời…
Cứ mỗi lần cử động, cơn đau lại ùa khắp người. Thế nhưng, Kyle vẫn mặc kệ, giương kiếm sẵn sàng. Hắn có thuốc hồi phục ma pháp đấy, nhưng hắn nghi rằng con quỷ sẽ chẳng để hắn uống đâu. Hơn nữa, ý định chạy trốn chắc chắn sẽ đưa Kyle đến cái chết, vậy nên hắn đã hạ quyết tâm.
“Ánh mắt quả là tuyệt vời. Trong cuộc Đại Xâm Lược của chúng ta chống lại loài người ba trăm năm trước, ta đã thấy rất nhiều kẻ mang ánh mắt như vậy…” Con ác quỷ nam bắt đầu tụ ma lực, tạo ra ma đạn, báo hiệu rằng trận chiến thực sự đã bắt đầu.
Sau đó, trận chiến hoàn toàn diễn ra theo một chiều. Thông thường, Kyle có thể chống cự được phần nào, nhưng với những cử động chậm chạp của mình, hắn bị dồn vào đường cùng. Kịch bản ba ngày trước lại tái diễn. Điểm khác biệt duy nhất là lần này Kyle vẫn bị ép vào tường mặc dù đã dốc hết sức mình so với trước. Hắn thỉnh thoảng cố gắng áp sát ác quỷ, chạm được kiếm vào người nó, nhưng tất cả đều yếu ớt và dễ vỡ, bị phòng thủ ma lực của con ác quỷ chặn lại. Sự khác biệt đó có lẽ đến từ việc con ác quỷ nam lần này thực sự đã dốc toàn lực. Nó không hề lộ sơ hở, không cho Kyle bất kỳ khoảnh khắc nào để lợi dụng, chỉ đơn thuần tấn công như một cỗ máy. Cuối cùng, Kyle đã bị dồn vào tường.
“Ư…!” Vẻ mặt Kyle méo mó vì đau đớn.
“Ta phải thừa nhận là khá thất vọng đấy. Sao ngươi không hạ quyết tâm đi?”
“Tiếc là, ta không có ý định làm vậy. Ta thật sự không muốn dùng đến thứ này, nhưng hết cách rồi… Đừng nhúc nhích!” Kyle lấy ra một cái sừng từ trong túi, chĩa mũi kiếm vào nó.
[IMAGE: ../Images/03-01.webp]
Khoảnh khắc con ác quỷ nhìn thấy cái sừng đó, sắc mặt nó thay đổi. Toàn bộ lý do cho trận chiến này là để lấy lại chiếc sừng ấy, nên đương nhiên nó sẽ phản ứng như vậy.
“Cái…! Đồ hèn nhát!” Con ác quỷ gầm lên trong khi nghiến răng.
“Ta không bận tâm bị một con ác quỷ gọi như thế đâu… Ồ, đừng nhúc nhích, ngươi nghe rõ chưa? Trong trạng thái này, ngươi có thể gắn nó lại được, nhưng chắc chắn là không thể nếu nó bị vỡ tan tành đâu, đúng không?” Kyle nhe răng cười như ác quỷ, tự nhận mình là kẻ phản diện.
[IMAGE: ../Images/03-02.webp]
Mỗi bước Kyle tiến lên, con ác quỷ lại từ từ lùi lại.
“Nó thực sự là một thứ quan trọng đối với ta… nhưng ta sẽ không đánh đổi mạng sống của mình để lấy nó đâu.” Vừa lùi lại, nó vừa trừng mắt nhìn Kyle với sự thù hận và khinh bỉ tột độ.
Đương nhiên, Kyle hoàn toàn ý thức được điều đó. Đây chỉ là một màn kịch để đưa đối thủ đến đúng nơi hắn muốn. Cuối cùng, con ác quỷ đã chạm đến bức tường phía sau. Thấy vậy, Kyle ném chiếc sừng lên cao.
“Hụp!”
“N-Ngươi khốn nạn!” Con ác quỷ hét lên, sự chú ý của nó tự nhiên hoàn toàn tập trung vào chiếc sừng.
Cùng lúc đó, Kyle chĩa kiếm về phía hắn rồi lao tới. Kiếm hay sừng? Con quỷ chần chừ một thoáng, nhưng cuối cùng vẫn quyết định ưu tiên tính mạng của mình, chuyển sự chú ý trở lại Kyle. Vì khoảng cách quá gần, nó không thể chống trả, nhưng ít nhất cũng kịp tránh được mũi kiếm trong gang tấc. Thế nhưng, Kyle vốn không định dùng kiếm để tấn công, mà nhắm thẳng vào cơ thể con quỷ. Cả hai lao vào nhau rồi đâm sầm vào bức tường. Bức tường dường như khá mỏng, liền đổ vỡ tan tành.
Ngay khoảnh khắc ấy, một luồng nhiệt dữ dội ập tới bao trùm lấy cả hai, nóng đến mức khiến Kyle quên đi mọi đau đớn. Nơi họ rơi xuống là một lò rèn dưới lòng đất, chất đầy những dụng cụ rèn. Sâu bên trong là một khu vực phát ra thứ ánh sáng đỏ rực như thể kim loại đang tan chảy.
“Chẳng lẽ…!”
Nhận ra đó là gì, con quỷ lập tức đóng băng. Còn Kyle, vì đã biết điều này từ trước, vẫn tiếp tục dồn ép và tung một cú đá.
“Gào!”
Con quỷ hét lên thảm thiết rồi bị đá bay vào khu vực chứa đầy dung nham nóng chảy.
Mithril vốn là một loại hợp kim cứng đến phi lý, để tôi luyện nó, cần nhiệt độ cực cao. Do đó, Callan đã sử dụng nhiệt từ dung nham nguyên chất để nấu chảy mithril, nhờ vậy mới có thể gia công. Vì lý do đó, khi họ thay đổi địa hình khu vực này, họ đã tạo ra lò rèn dưới lòng đất bằng cách đưa dung nham nguyên chất lên gần bề mặt hơn. Nói cách khác, đây là một lò rèn, một lò nung tự nhiên sử dụng dung nham nguyên chất. Kyle biết được điều này khi hỏi Gazas, người đã ẩn mình ở đây, vào khoảng thời gian anh xem xét khu vực vòng tròn ma thuật.
Để đẩy con quỷ xuống hố dung nham, Kyle tung thêm một cú đá nữa. Tuy nhiên, con quỷ đã kịp giữ vững thân mình vào giây cuối cùng.
“Chết tiệ…”
Chưa kịp dứt lời nguyền rủa của Kyle, con quỷ đã hành động. Nó bắn một viên đạn mana vào chân Kyle, và sau cú đá của Kyle, anh không thể phản ứng đủ nhanh, lãnh trọn đòn tấn công. Kiếm bị văng ra, anh lăn tròn trên mặt đất.
“Chắc mình chưa dùng đủ lực…” Kyle đặt tay lên bụng, cố gắng chịu đựng cơn đau sau cú đá vào con quỷ, rồi rên rỉ.
“Ta hiểu rồi… Nếu một con quỷ như ta mà rơi xuống cái hố đó, thì không còn đường cứu vãn nữa…”
Với hố dung nham ngay trước mặt, ngay cả con quỷ cũng bắt đầu đổ mồ hôi vì sức nóng khủng khiếp tỏa ra.
“Vậy ra đó là con át chủ bài bí mật của ngươi… Suýt nữa thì toi.”
“Ưm…”
Kyle dường như cũng bị thương ở chân, không thể đứng thẳng dậy hoàn toàn, chỉ cố gắng giữ khoảng cách với con quỷ đang từ từ tiến đến. Tuy nhiên, anh nhanh chóng đạt đến giới hạn, đó là ranh giới cuối cùng trước khi Kyle có thể tự mình rơi vào hố dung nham.
“Loài người, ngươi làm tốt lắm. Sức mạnh của ngươi thậm chí ta cũng phải nể phục. Trong trận chiến với loài người ba trăm năm trước, ta chưa từng gặp kẻ nào ngoan cố như ngươi. Tuy nhiên, dù vậy, giữa loài người và loài quỷ vẫn có một khoảng cách sức mạnh không thể vượt qua. Hãy sám hối vì lời nguyền được sinh ra làm người, rồi chết đi.”
Con quỷ tiến thêm một bước để đẩy Kyle xuống hố dung nham – thì Kyle bất chợt nhếch mép cười.
“…Không hẳn. Ta biết rất nhiều về loài quỷ. Đặc biệt là chuyện đẩy ngươi xuống hố sẽ không dễ dàng đến thế!” Kyle nói, rồi thò cánh tay mình vào hố dung nham phía sau.
“Cái gì?!”
Con quỷ kinh hoàng. Càng sốc hơn khi Kyle kéo ra một sợi dây xích vốn ẩn mình trong dung nham. Kyle dùng nó làm roi, quất mạnh vào con quỷ. Đương nhiên, con quỷ cố gắng né đòn roi, nhưng đôi chân nó không nghe lời, không thể nhúc nhích.
“Gyaaa!”
Sợi xích quấn chặt lấy cơ thể hắn như một chiếc roi, cơn đau nhói cùng sức nóng khủng khiếp tỏa ra từ nó khiến con quỷ gào lên thảm thiết. Tiếp đó, Kyle dồn hết sức vào đôi tay, siết chặt sợi xích hơn nữa, hoàn toàn tước đoạt sự tự do của con quỷ. Rồi, hắn nhặt thanh kiếm lên, mũi kiếm chĩa thẳng vào cổ họng con quỷ.
“Dù ngươi có tập trung đến đâu đi chăng nữa, một khi đã chắc chắn thắng lợi, ngươi sẽ lơi lỏng cảnh giác… Ui da, có lẽ mình hơi quá tay rồi.”
Hắn chỉ chạm vào dung nham trong chốc lát, nhưng nếu không có lớp giáp da rồng với khả năng chịu lửa và chịu nhiệt cao, Kyle hẳn đã mất luôn cánh tay. Tuy nhiên, nhờ đó mà đòn tấn công bất ngờ của hắn đã thành công.
“Ta biết, trong tình huống này, ngươi sẽ cố gắng đẩy ta xuống dung nham. Ban đầu ta cũng hơi lo lắng về vị trí của đôi bên, nhưng may mắn mọi chuyện đều ổn cả.”
Hắn đã dùng loại keo dính siêu chắc trong xưởng của Gou, dán nó xuống sàn trước khi trận chiến bắt đầu. Dù đã qua một khoảng thời gian kể từ lúc dán, nhưng nó vẫn đủ để giữ chân con quỷ trong khoảnh khắc quan trọng.
“Ư! Đừng hòng đánh bại ta chỉ với… Cái gì?!” Con quỷ vùng vẫy cố gắng thoát ra, nhưng vô ích.
Cuối cùng, hắn nhận ra sợi xích đang trói mình… được làm từ mithril.
“Không thể nào… xích mithril sao?”
Hắn chưa bao giờ thấy một sợi xích nào làm từ mithril, thứ kim loại hiếm có và cực kỳ khó rèn.
“Hơn nữa, đây là mithril nguyên chất, nên ngươi đừng hòng phá vỡ nó dễ dàng như vậy. Kể cả ngươi là một con quỷ thì cũng thế thôi. Ta đã phải bỏ công sức không nhỏ để làm riêng cái này cho ngươi đấy.” Kyle nở một nụ cười chua chát khi nghĩ về công sức mình đã bỏ ra.
Ban đầu, kế hoạch của hắn là dồn con quỷ vào một địa điểm khác, sử dụng một sợi xích mithril riêng biệt. Để chắc ăn, hắn còn đặt thêm một sợi xích nữa ở một vị trí có thể bị dồn vào, ngay trong dung nham, nhưng có vẻ nó đã giúp ích rất nhiều.
“May mà mình đã ép Gazas làm ra hai cái này, thật sự…”
Kyle ban đầu đã yêu cầu Gazas làm ba cái, nhưng điều đó có thể khiến Gazas làm việc đến chết mất, nên hắn đã từ bỏ ý định đó. Dù vậy, nó vẫn giúp Kyle đạt được mục tiêu không phải là đánh bại con quỷ, mà là tước đi sức mạnh của hắn để có thể vắt kiệt mọi thông tin mình muốn. Đó mới là lý do chính hắn nhờ Gazas làm ra những sợi xích này ngay từ đầu.
“Quả là một cái bẫy tinh vi và rắc rối, nhưng… Kệ đi. Giờ thì, ngươi hãy nói cho ta biết mọi thứ ngươi biết.” Kyle đẩy con quỷ nằm xuống cạnh dòng dung nham.
Dù con quỷ có cố gắng thế nào đi chăng nữa, chỉ cần một cú đẩy nhẹ là hắn sẽ rơi thẳng xuống dung nham.
“Ngươi muốn biết gì…”
Tuy nhiên, dù đang đứng trên bờ vực của cái chết, ngập tràn trong sự tủi hổ, con quỷ vẫn còn một con át chủ bài cuối cùng.
*Không ngờ mình lại phải dùng đến cái đó ngay lúc này…*
Để sử dụng nó, hắn cần câu giờ, vì vậy một cuộc thẩm vấn như thế này là cơ hội hoàn hảo. Dù có nói gì với Kyle đi chăng nữa, nếu cuối cùng hắn bị giết, thì mọi chuyện sẽ chẳng còn ý nghĩa gì, nên hắn đã thành thật trả lời các câu hỏi của Kyle.
“Đầu tiên, có bao nhiêu con quỷ của các ngươi hiện đang ở trong lãnh thổ loài người?”
“…Theo lệnh của Ma Vương đại nhân hiện tại, chỉ có hai chúng tôi thôi.”
“Vậy là các ngươi rất đặc biệt… Vậy thì, câu hỏi tiếp theo. Ma Vương hiện tại có thật sự mong muốn hòa bình không?”
“Vâng, chúng tôi được lệnh không được gây sự với loài người trong nhiệm vụ của mình.”
“Và ngươi không có vấn đề gì với điều đó sao?”
“Tất nhiên là có chứ. Nhiệm vụ lần này của chúng tôi là một yêu cầu bị phe chủ chiến ép buộc, không phải điều Ma Vương đại nhân đồng thuận.”
À, ra vậy... Vậy thì câu hỏi tiếp theo, cũng là điều quan trọng nhất. Ngươi hãy suy nghĩ kỹ trước khi trả lời.
Một câu hỏi tuyệt mật, không thể để lọt vào tai kẻ nào. Kyle đã dụng tâm như vậy để hỏi, tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội này.
Ngươi có biết một con quỷ có đôi cánh đen mọc ra từ lưng… một con quỷ không sừng, kẻ có khả năng trở thành Ma Vương tiếp theo không?
Không sừng… ngươi nói vậy ư? Gã nhìn Kyle với vẻ khó tin.
Đúng vậy, ít nhất là khi đó chúng chưa mọc. Khả năng cao là bây giờ chúng vẫn đang bị gãy.
Vô lý! Một con quỷ không sừng không thể trở thành Ma Vương. Hơn nữa, ta chưa từng nghe nói có kẻ nào sở hữu đôi cánh đen lại đủ tài năng để trở thành Ma Vương kế nhiệm.
Những kẻ có thể tiến lên vị trí Ma Vương đều phải sở hữu sức mạnh thô bạo đủ để khiến tất cả yêu tộc phải tâm phục khẩu phục. Dù tồn tại khái niệm huyết thống, nhưng yêu tộc hoạt động dựa trên tín điều lấy sức mạnh chân chính làm trên hết.
Ta hiểu rồi… Vậy là ngươi không biết kẻ nào như vậy. Ta đã hy vọng có thể đánh bại chúng trước khi chúng vươn lên nắm quyền, nhưng… có lẽ mọi chuyện đều vô ích. Kyle khẽ thở dài.
Con quỷ đực kia bối rối không hiểu Kyle đang nói gì, nhưng cũng không bận tâm lắm, khi một thực thể lỏng lẻo tiếp cận Kyle từ phía sau – một kỹ thuật mà con quỷ đực gọi là Sát Thủ Vô Hình. Đây là quân bài tẩy cuối cùng của nó. Sử dụng ma lực, nó có thể tạo ra một thực thể ma thuật tức thời, điều khiển nó theo ý muốn. Mệnh lệnh của thực thể giả sống này rất đơn giản – tự phát nổ. Nó giống như một quả bom sống. Thậm chí đáng sợ hơn là nó vô hình, không thể dễ dàng nhìn thấy.
Nó có thể chậm, nhưng sức mạnh chính của nó không phải là tốc độ, mà là khả năng đặt bẫy, gây bất ngờ cho kẻ thù. Với mục tiêu quay lưng lại, điều này càng hiệu quả hơn. Nó đã ẩn nấp ở góc đấu trường ngay khi trận chiến bắt đầu, nhưng giờ đây cuối cùng cũng đã tiếp cận được Kyle.
Kịp rồi…
Thành công câu giờ, con quỷ đực vô cùng đắc ý. Với sức mạnh khổng lồ của nó, và vì Kyle đã bị trọng thương, một đòn duy nhất hẳn là đủ để kết liễu hắn. Tuy nhiên… ngay khi Sát Thủ Vô Hình sắp bám vào lưng Kyle – hắn đơn giản vung kiếm ra sau lưng mà không cần nhìn, chém đôi thực thể lỏng lẻo kia.
Cái gì…
Ngươi nhìn quá lộ liễu. Và giây phút nó sắp nhảy vào ta, ngươi đã nhe răng cười. Với tất cả những điều đó, về cơ bản là ngươi đang bảo ta chém vào nó. Kyle điềm tĩnh giải thích suy luận của mình.
Ngươi hẳn cũng đã dùng chiêu này để gây ra vụ thảm sát tại Đại sứ quán Đế quốc Galgan, đúng không? Ta nghĩ nó phụ thuộc vào cách ngươi sử dụng, nhưng đó cũng là vấn đề. Một khi bị chém đôi, nó sẽ vô dụng. Ta nghĩ nó được gọi là [Sát Thủ Vô Hình] hay gì đó phải không?
…S-Sao ngươi biết chuyện đó?
Về khả năng, con quỷ đực có thể hiểu được Kyle đã đoán ra chỉ từ hành động. Tuy nhiên, hắn không thể nào biết được tên của kỹ thuật đó.
Ta đã không ngừng suy nghĩ về các phương pháp để giết sạch lũ khốn các ngươi… ngay cả trong lúc ngủ. Đến mức này thì ta phải làm nếu muốn chống trả… Đúng không, Ganias?
Nghe vậy, con quỷ kinh hoàng đến mức tim nó suýt nhảy ra khỏi lồng ngực.
S-Sao… ngươi biết tên ta? …Ngươi rốt cuộc là ai? Ganias cảm thấy một điều gì đó khác ngoài sức mạnh tuyệt đối từ con người trước mặt mình, khi đôi mắt nó mở to hơn nữa.
Và rồi, nó cảm nhận một cảm xúc nào đó. Đối với nó, đối với một con quỷ, đó là điều nó không bao giờ nên cảm thấy đối với một con người – Sợ hãi. Nhìn thấy biểu cảm đó trên mặt Ganias, Kyle cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó.
Aizzz... Hóa ra là vậy. Cái cảm giác bất an khi ở cạnh hai người các ngươi... Các ngươi mạnh, nhưng lại chẳng đáng sợ chút nào. Cái sự chán ghét đến tận cùng mà ta từng cảm thấy với lũ quỷ khi ấy... Ta không cảm thấy chút gì từ các ngươi. Điều đó khiến ta lơ là cảnh giác... Không, có lẽ đó chỉ là một lời bao biện thôi." Kyle khẽ thở dài.
Khi đối đầu với lũ quỷ ngày trước, Kyle luôn cảm thấy một thứ cảm xúc cuồng loạn, thậm chí điên dại toát ra từ toàn bộ chủng tộc đó. Nhưng giờ đây, anh không hề cảm nhận được điều gì tương tự. Kẻ đã đẩy lũ quỷ đến tình trạng đó rất có thể là Ma Vương mới sẽ xuất hiện trong ba năm tới. Và giờ đây, Kyle cần thông tin về vị Ma Vương này, cần đến mức như người sắp chết khát cần nước vậy.
"Ta từng hy vọng giờ đây ngươi có thể nói cho ta điều gì đó, nhưng... có lẽ là không rồi. Giờ thì ta đã hiểu ra, ta không cần đến ngươi nữa. Vĩnh biệt, Ganias."
"K-Khoan đã! Ngươi là ai mà—"
Kyle chẳng bận tâm đến những lời cuối cùng đó, nhẫn tâm đẩy Ganias xuống dòng dung nham.
"Gyaaaaaaaaaaaaaah!?" Hắn gào lên đến vỡ phổi.
Kyle cất tiếng gọi hắn:
"Ngươi có thể đã giết vô số đồng đội của ta, nhưng theo một cách nào đó, ta lại cảm ơn ngươi. Ngươi đã cho ta biết về lâu đài của Ma Vương, và nhiều điều khác nữa. Không có ngươi, đòn tấn công liều chết cuối cùng kia chắc chắn đã thành công. Tuy nhiên, dù chúng ta có tra tấn ngươi đến mức nào đi chăng nữa, ngươi cũng không chịu nói bất cứ điều gì về Ma Vương lúc đó."
Đúng vậy, ở dòng thời gian quá khứ, Kyle và nhóm của anh, sau bao hy sinh, đã bắt được Ganias sau trận chiến. Họ đã tra tấn hắn cho đến khi hắn chịu nói ra tên mình, nhưng hắn lại ngậm chặt miệng mỗi khi họ hỏi về Ma Vương. Thật tàn nhẫn thay, Kyle vẫn tiếp tục nói một cách bình thản trong khi Ganias đang gào thét trong đau đớn, không ngừng tan chảy trong dòng dung nham. Nếu hắn là con người, có lẽ hắn đã chết từ lâu rồi, nhưng sức sống bền bỉ và mana mà loài quỷ sở hữu đóng vai trò như một cơ chế phòng thủ, khiến hắn vẫn còn sống. Tuy nhiên, đó chỉ là vấn đề thời gian, và tất cả những gì hắn có thể làm là chịu đựng trong dày vò.
"Để tỏ lòng biết ơn, ta sẽ dạy ngươi một điều tuyệt vời. Để tôi luyện mithril nguyên chất, sẽ mất trọn một ngày với sức nóng của dung nham. Vậy nên, vì những sợi xích này đã ở trong dung nham nửa ngày rồi... nếu ngươi chịu đựng thêm nửa ngày nữa, ngươi có thể được cứu đấy." Kyle giải thích với giọng điệu không chút cảm xúc, khi Ganias dần trở nên yên lặng hơn. "Nếu điều đó quá sức... thì cũng đành chịu thôi. Cứ chịu đựng phần đời còn lại của mình, rồi chết đi."
Kyle không biết có phải để đáp lại lời nói của mình không, nhưng Ganias lại thét lên một tiếng không thể hiểu được, rồi chìm hẳn vào dòng dung nham. Dù anh đã gián tiếp trả thù cho cái chết của các đồng minh, nhưng anh không thể thấy họ đang mỉm cười với mình lúc này.
"Vậy là những giây phút cuối cùng của ngươi... chẳng khác gì trước kia."
***
[IMAGE: ../Images/01007.jpg]
Thấy lưỡi kiếm đang lao tới trước mặt, Yuriga vô thức nhắm mắt lại, nhưng dù chờ đợi bao lâu, cơn đau vẫn không ập đến.
"Thử kiếm lần đầu... thất vọng thật đấy."
Thay vào đó, cô nghe thấy một giọng nói đầy vẻ bất mãn. Khi mở mắt ra, cô thấy một thực thể lỏng bị cắt đôi, đổ sụp xuống đất.
"Đây là... "Vô Ảnh" của Ganias-sama... Đừng nói là." Yuriga nhận ra ý nghĩa của điều này.
"Có vẻ cô nhận ra thứ này. Nó dường như muốn tấn công cô, nhưng đây là cái gì vậy?" Seran hỏi, nhìn chằm chằm vào khối chất lỏng đang tan chảy và co giật.
"Đây rất có thể là một cái bẫy. Nó có lẽ được lệnh tấn công tôi nếu tôi đi qua lối đi này."
"Vậy nói cách khác... cô bị phản bội sao?" Khuôn mặt Lieze đầy tức giận khi cô chạy đến chỗ họ.
Để lại một cái bẫy, thậm chí giết hại đồng minh là điều không thể tha thứ đối với cô, chắc chắn là vậy.
“Đúng là vậy đấy. Ta sẽ báo cáo tất cả những gì đã xảy ra cho Ma Vương-sama. Nếu lũ quỷ biết sừng của ngài ấy bị một con người cắt đứt, thế thì ngài ấy coi như xong rồi còn gì…”
Nếu Yuriga chết ở đây, hắn ta có thể đổ mọi tội lỗi lên đầu loài người.
“Vậy ra hắn ta muốn bịt miệng cô.” Urza cũng chạy tới, nét mặt lộ rõ vẻ bực tức.
“Giờ thì ta nợ các ngươi rồi…” Yuriga nhìn Seran, ánh mắt phức tạp.
“Vậy thì, nếu cô để tôi ôm một đêm cũng không tệ đâu… Ách!”
Lieze thúc cùi chỏ vào sườn Seran, khiến hắn ta im bặt. Thấy vậy, Yuriga khẽ mỉm cười.
“Chúng ta có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nữa, nhưng… ta sẽ ghi nhớ tên các ngươi.” Nàng nói, rồi khuất hẳn vào trong bóng tối.
Sau khi nàng hoàn toàn biến mất, cả ba cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Đúng là một chiến thắng sít sao.” Seran nói, Lieze gật đầu đồng tình.
“Anh nói đúng. Không biết chúng ta có thể thắng lần thứ hai không nữa.”
Lần này, chiến lược của họ dựa vào điểm yếu của Yuriga, nhưng điểm yếu này một ngày nào đó sẽ được nàng khắc phục.
“Thua trận chiến thật sự đầu tiên của mình… Nàng ấy chắc chắn sẽ trở nên mạnh hơn nữa.” Urza đồng ý.
“…Thôi, chắc không sao đâu. Nàng ấy là một con quỷ, giờ sẽ trở về lãnh thổ quỷ. Các cậu chắc sẽ không gặp lại đâu.”
“Đúng vậy, miễn là chúng ta cũng không sang đó.”
Seran và Lieze bật cười.
“Giờ tôi lại có cảm giác chẳng lành chút nào…”
“Đừng nghĩ sâu xa quá. Mọi việc cứ để thế giới sắp đặt.” Shildonia đi cạnh Urza, chỉ đơn giản gật đầu.
“Thế mà, tôi khá bất ngờ đấy. Với cái tính của anh, Seran, tôi cứ nghĩ anh sẽ thẳng tay kết liễu cô ta chứ.”
“Đúng là phải nói lại đấy, lúc nãy tôi đã hoảng một lúc.”
Lieze và Urza bình luận, nhưng Seran đáp lại một cách thờ ơ.
“Đó là trận chiến của hai người. Hai người quyết định tha cho cô ta, nên tôi sẽ không can thiệp.”
“Phải… Cảm ơn vì đã tin tưởng bọn tôi.”
“Tôi biết việc đứng nhìn có hơi khó chịu một chút… nhưng lại rất an tâm, vậy nên cảm ơn anh.”
Lieze và Urza cùng mỉm cười, Seran thì quay mặt đi và xua tay, có lẽ là vì ngượng.
Tuyệt đối không thể nói với họ rằng mình thực ra đã nhắm tới việc giết con quỷ đó, nhưng lại đổi mục tiêu sau khi cảm thấy một sự hiện diện kỳ lạ…
Tấn công nàng sau đó sẽ là một hành động đáng ngờ ngay cả với Seran, thế nên hắn ta đã bỏ lỡ cơ hội của mình.