Cứ ngỡ là dài, lại hóa ra ngắn ngủi. Dù sao đi nữa, đã đến lúc đối mặt với sự thật rồi.
Ngồi xuống một chỗ tùy ý, Masato lặng lẽ ngắm nhìn những viên đá quý màu đêm đang dần thành hình. Giữa lúc còn đang mơ màng suy nghĩ xem mình nên làm gì tiếp theo...
...câu trả lời đã hiện ra trước mắt Masato.
"Xin lỗi vì đã để ngươi đợi lâu."
Fratelo đã trở lại, khoác trên mình chiếc áo choàng đen.
Anh ta chạy đến bên Masato, xoay người lại một cái, chém chệ khoe ra cái biểu tượng chữ "Mẹ" bị đảo ngược, vẽ trên lưng.
"Đây là bộ đồ tủ của ta đó. …Chỉ có Tứ Đại Thiên Vương của tổ chức nổi loạn Rebelle mới được mặc nó thôi. Ngầu chưa?"
"…Ừm, đúng là ngầu thật."
Fratelo là một trong Tứ Đại Thiên Vương. Người thứ ba.
Nơi đây chính là cứ điểm của tổ chức nổi loạn Rebelle.
Ngay sau lưng Fratelo, hai người nữa cũng lấp ló ló mặt ra từ phía sau cánh cửa, xác nhận rằng suy đoán đó là đúng.
"Ai dè đâu, là Ōsuki Masato đó chứ."
"Trời ơi~, đúng là vậy rồi~. Là Masato-kun đó~. Ya-hoo~."
Đó là Amante và Solla. Họ khẽ ngạc nhiên, rồi thản nhiên bước đến gần.
Trước khi Masato kịp phản ứng, Fratelo đã cuống quýt lên.
"Bọn bay… Khụ khụ… B-bọn bay! Sao lại đi theo ta? Ta đã bảo đừng có đi theo mà!"
"Cô ta nói thế, nhưng có sao đâu. Đây là cứ điểm của chúng ta mà, muốn đi đâu là quyền tự do của chúng ta. …Với lại…"
"Thôi đi mà~, đừng cố gắng nói chuyện kiểu đó nữa được không~? Không biết là muốn ra vẻ ngầu hay gì~, nhưng mà~… Không đối mặt bằng chính bản thân thật sự~, chẳng phải là không giống đàn ông sao~?"
"Phải đó. Chẳng ra dáng đàn ông chút nào."
"Đúng là không nam tính tí nào~. Hừm, hừm, hừm~."
Nghe những lời đó, thái dương Fratelo giật giật.
"Tức là, bọn bay đang muốn gây sự với ta phải không? Được lắm, ta hiểu rồi. …Này, cậu nhóc. Cùng ta cho mấy đứa ngu ngốc này một trận đi. Bọn chúng hơi phiền phức đó, giúp ta một tay."
Giận đến tím mặt, Fratelo đứng cạnh Masato, chuẩn bị tư thế chiến đấu. Kẻ địch là Amante và Solla. Anh ta định cùng Masato hai chọi hai, đánh cho bọn chúng một trận ra trò…
Nhưng Masato mạnh mẽ đẩy vai Fratelo ra, từ chối.
"…Cậu nhóc?"
"Trò hề này nên dừng lại đi. Đủ rồi đấy."
"Trò hề? Ngươi đang nói cái gì vậy?"
"Đừng giả vờ nữa. Tôi biết hết rồi. …Tôi và anh vốn là kẻ thù của nhau."
"Kẻ thù, ư…?"
"Đúng vậy. Anh là một trong Tứ Đại Thiên Vương của tổ chức nổi loạn Rebelle. Còn tôi, một thằng ngốc to xác, cứ thế bị dụ dỗ bởi sức mạnh vượt qua mẹ, mà ngây thơ đi theo. Suýt nữa thì bị lừa gạt, bị lợi dụng một cách triệt để. …Chuyện là như vậy đó."
Masato chăm chú nhìn Fratelo, thì anh ta lại…
"Hửm? Gì vậy?"
Anh ta ngơ ngác nghiêng đầu, vẻ mặt vô cùng ngây thơ, chẳng hiểu gì sất.
"Không, ừm, Fratelo? Anh Fratelo? Anh cần tôi giải thích chi tiết hơn không?"
"Ừm. Ngươi giải thích đi."
"Đầu tiên… tôi là dũng sĩ bình thường, Ōsuki Masato. Còn Fratelo là một trong Tứ Đại Thiên Vương của tổ chức nổi loạn Rebelle. Vậy nên chúng ta là kẻ thù. Chỗ này được chưa?"
"Chỗ đó ta đã không hiểu rồi. Tại sao lại là kẻ thù?"
"Ơ? Sao lại hỏi ngược lại vậy?"
Trong lúc Masato và Fratelo đang vui vẻ nghiêng đầu hỏi nhau, thì Amante và Solla lùi lại một bước, thì thầm với nhau.
"…Này Solla. Cô đã nói rõ thông tin về Ōsuki Masato cho Fratelo chưa vậy?"
"Ơ~? Amante chưa nói à~? Tôi thì~, có coi Masato-kun là kẻ thù lắm đâu~, nên~, cũng chẳng nói gì hết~?"
"À, ra là vậy… Thật ra tôi cũng không thấy việc đó quan trọng lắm, nên thậm chí còn chưa nói tên của cậu ta… Thôi, im lặng thì hơn."
"Chúng ta cứ giữ bí mật nhé~."
"Nghe thấy hết đó nha. Tức là, lỗi tại bọn bay đúng không?"
Trước mắt, Masato giật lấy búi tóc của Amante và phần mái có gắn xương của Solla, giật thật mạnh. "Khụ, cái vẻ mặt quỷ sứ này là sao!?" "Hō, Ren, Sō!" "Ui da, đau quá!?" "Hō, Ren, Sō!" "Xin lỗi xin lỗi!?" Báo cáo, Liên lạc, Thảo luận. Đây là khẩu hiệu quan trọng đối với một tổ chức.
Nói tóm lại, lý do đã được sáng tỏ.
Masato một lần nữa đối mặt với Fratelo.
"Vậy ra Fratelo không biết tôi là kẻ thù sao? Anh không biết tôi là con trai của mẹ… là con trai của Ōsuki Mamako sao?"
"Lần đầu tiên ta nghe thấy đó. Cậu nhóc là con của Ōsuki Mamako lừng danh kia à… Nhưng ta mới biết là cũng chẳng cần coi cậu là kẻ thù."
"Ngay cả anh cũng nói thế à!? Thôi được rồi! Không, không được! Nhưng tôi cũng quen rồi nên không sao! …Tóm lại, anh không hề có ý định lừa gạt tôi! Phải không!?"
Trước câu hỏi đó, Fratelo mạnh mẽ gật đầu.
"Ừm. Ta không có lý do gì để lừa gạt cậu nhóc cả. Ban đầu ta đã không giới thiệu rõ ràng, đó là lỗi của ta, nên trước tiên, ta xin lỗi."
"Về chuyện đó, tôi cũng vậy. Coi như huề nhau, tôi cũng xin lỗi."
"Đối với ta, cậu nhóc là… một chiến hữu, một người bạn cùng ta dùng nắm đấm và kiếm để trò chuyện, để tâm hồn giao cảm. Chuyện đó thì không sai vào đâu được."
"Ra vậy. Ra vậy, ra vậy. Vậy là không có lời dối trá nào. Tôi và anh là tri kỷ. Là đối thủ tuyệt vời nhất, gắn kết bằng tình huynh đệ! Điều tôi tin tưởng không hề sai!"
Masato thở phào nhẹ nhõm, vui sướng khôn xiết…!
"…Này Solla. Hay là chúng ta cứ giữ bí mật chuyện Fratelo thật ra là con gái nhỉ?"
"Ừm~, cũng phải đó~. Để Masato-kun hiểu lầm như vậy thì~, có khi lại thú vị hơn đó~."
"Phải rồi. Tôi hiểu rồi. Vậy thì… chúng ta đừng nói ra việc Fratelo ghét cay ghét đắng chúng ta, thậm chí còn không hài lòng khi chúng ta cùng giới tính, nên mới tự xưng là đàn ông nhé."
"Chúng ta cứ giữ bí mật nhé~."
"Đã bảo là nghe thấy hết rồi mà… Khoan đã… Hả? Cái gì?"
"Đủ rồi đấy. Mấy con ngốc này."
Fratelo lại vồ lấy búi tóc của Amante và phần mái của Solla, trong khi hai người họ vẫn đang thì thầm với nhau, rồi kéo mạnh. "Á! Đứt, đứt mất!?" "Cho đứt luôn đi!" Anh ta thật sự muốn giật đứt chúng ra. Nhưng hơn cả chuyện đó…
"K-khoan đã, Fratelo… anh, là con gái sao…?"
"Không phải. Hai con ngốc này chỉ đang trêu ngươi thôi. Ta là đàn ông. …Nếu không tin, ngươi cứ việc kiểm tra cơ thể ta đi. Ngực cũng được, hạ bộ cũng được, cứ chạm vào mà kiểm tra đi."
"Ồ, nam tính quá. Vậy thì…"
Khi Masato vươn tay ra để xác nhận, Fratelo đột nhiên đỏ bừng mặt, lùi lại một bước.
"…Này!"
"T-ta là đàn ông, nên dù cậu nhóc có chạm vào cơ thể ta thì cũng chẳng cảm thấy gì đặc biệt đâu. Dù có chạm vào chỗ quan trọng thì cũng chẳng cảm thấy gì… Nhưng mà… ta cũng phải nhắc trước, cậu nhóc có khả năng bị bắt đấy."
"Cảm ơn anh đã khai sớm. May mà tôi thoát nạn. …Thật sự là con gái sao… Ra vậy… Vậy ra những điều tôi tin tưởng đều toàn là sai lầm sao?"
Mẹ, đồng đội, kẻ thù, lại còn cả một nữ tu bí ẩn… Trong cuộc phiêu lưu toàn là phụ nữ này, người tri kỷ cùng giới mà cậu cứ ngỡ là lần đầu tiên gặp gỡ… hóa ra chỉ là ảo ảnh.
Khi Masato đang thất vọng rũ vai xuống thì…
"Chúng tôi cũng đã nắm được đại khái tình hình rồi. Còn về những hiểu lầm giữa hai người thì tạm gác lại đã."
"Hành động của Masato-kun~, đối với chúng tôi~, dường như đã phát huy tác dụng rất tốt nhỉ~. Hừm, hừm, hừm~."
Amante và Solla nở nụ cười gian xảo.
"…Ý các cô là sao?"
"Tôi không giải thích từng chút một đâu." *Hừ!*
"Không! Nói đi chứ! Giờ là lúc để giải thích đó! Cô là người phụ trách việc đó mà!"
"Tôi không phụ trách việc đó! Ngay từ đầu, tôi chưa từng một lần nào…!"
"Thôi thôi~. Chỗ này mà giải thích cho cậu ta thì có vẻ thú vị đó~, để tôi nói cho nghe nhé~."
Solla cười tủm tỉm một cách quỷ dị, triệu hồi một cuốn sách ma thuật khổng lồ trên đầu. Các trang sách tự động mở ra, một luồng ánh sáng u ám chiếu thẳng vào bức tường.
Tựa như một máy chiếu, hình ảnh bắt đầu hiện lên.
"Chết tiệt! Chỗ quái quỷ gì đây chứ?!… Nếu đã vậy, ta sẽ dùng phép thuật của mình…"
"Wise-san, xin hãy kiềm chế phép thuật lại! Ở nơi chật hẹp thế này rất nguy hiểm!"
Bối cảnh là một căn phòng nhỏ mờ tối. Wise và Medi đang ở đó, với vẻ mặt vô cùng khó chịu, liên tục đá vào bức tường đen không rõ chất liệu. Những tiếng "rầm rầm" không ngừng nghỉ vang lên.
Mamako cũng có mặt.
"Con sẽ nấu ăn siêu tốc! Sẽ làm xong ngay thôi, nên đợi một chút nhé!"
Ở giữa phòng có một căn bếp đơn giản, Mamako đang thoăn thoắt thái củ cải. Tiếng "lộc cộc lộc cộc" vang lên nhịp nhàng, tốc độ cực nhanh.
Đó là cảnh tượng được chiếu ra.
"…Này. Mẹ và mọi người đang làm gì vậy? Đây là đâu?"
"Mamako-san và mọi người~, hình như là đến cứ điểm tìm Masato-kun~, nhưng mà~, lại vô tình chạm mặt chúng tôi~… thế là bị truyền tống đến một căn phòng "tuyệt vời" rồi~."
"Sao lại đến đây chứ… Không, quan trọng hơn là, căn phòng "tuyệt vời" đó…"
"Đó là căn phòng mang tên "Cái Kết Của Mẹ (Phiên Bản Vĩnh Viễn Làm Việc Nhà)"."
"Cái tên dài dòng quá vậy!"
"Đầu tiên, "Cái Kết Của Mẹ" là tên của một chuỗi thiết bị đặc biệt được tổ chức phát triển, chuyên dùng để đối phó với các bà mẹ. Căn phòng đó được đặt trong một không gian đặc biệt, tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, với cơ chế ngăn chặn việc khai thác sức mạnh từ Đất Mẹ hay biển cả…"
"Còn về thông số kỹ thuật của "Phiên Bản Vĩnh Viễn Làm Việc Nhà" thì~, có lẽ tận mắt nhìn sẽ nhanh hơn đó~. Nào, mời xem~."
Và thông số kỹ thuật đó là…
Đây là bên trong căn phòng mang tên "Cái Kết Của Mẹ (Phiên Bản Vĩnh Viễn Làm Việc Nhà)".
Bên cạnh Wise và Medi đang trút giận lên bức tường, Mamako vẫn tiếp tục nấu ăn.
Thái củ cải thành miếng vừa ăn, cho vào nồi, luộc với nước dùng dashi. Vớt bọt, thêm tương miso, nêm nếm gia vị cho vừa miệng… Xong!
"Ưu phư phư. Lại là hương vị quen thuộc rồi. Thế này thì Mar-kun chắc chắn sẽ thích lắm đây."
"Mamako-san, cô làm xong rồi!"
"Nếu vậy thì, ở đâu đó…"
Sau khi xác nhận món ăn đã hoàn thành, Wise và Medi lập tức nhìn quét bốn phía bức tường.
Đúng lúc đó, bức tường bên trái Wise trượt từ giữa sang hai bên, mở ra.
"Lối đi đã mở ra bên này! Đi thôi!"
Dưới sự dẫn dắt của Wise, ba người họ tiến vào bên trong bức tường.
Chạy xuyên qua hành lang vuông vức, họ đến một căn phòng nhỏ.
"Lại là phòng nữa! Aizzz, tức điên lên được!"
"Và, lại là cái này nữa rồi."
Độ rộng, chất liệu sàn và tường đều trông y hệt căn phòng vừa nãy. Có điều, lần này, giữa phòng lại chất đống một núi quần áo bẩn vương vãi…
【Chúng ta đã giữ con ngươi. Nếu muốn lấy lại, mẹ phải gấp hết tất cả đống quần áo này.】
Dòng chỉ thị mang tính đe dọa hiện ra.
Mamako lập tức ngồi ngay ngắn trước núi quần áo, bắt đầu gấp.
"Ô kê! Vậy thì nhanh chóng làm xong để đến chỗ Mar-kun nào!"
"Khoan đã Mamako-san! Cái này chắc chắn có vấn đề mà!"
"Căn phòng cách đây bốn căn, rồi tám căn cũng đều có tình huống tương tự… Dọn dẹp, giặt giũ, nấu ăn, gấp quần áo… Dường như những căn phòng yêu cầu bốn công việc này cứ lặp đi lặp lại mãi."
"Phải đó. Tôi cũng cảm thấy vậy… Xong rồi!"
Mamako thoăn thoắt dọn dẹp xong đống quần áo, hoàn thành điều kiện. Đồng thời, bức tường bên phải Mamako mở ra, lộ ra một lối đi. "Đi thôi!" "K-khoan đã, Mamako-san!" "Xin hãy đợi đã!" Mamako là người đầu tiên chạy vọt đi.
Và cứ thế, nơi họ đặt chân đến lại là một căn phòng nhỏ khác. Lần này, giữa phòng lại đặt nào là chổi, xẻng rác, giẻ lau, xô nước…
【Chúng ta đã giữ con ngươi. Nếu muốn lấy lại, mẹ phải dọn dẹp căn phòng này.】
Chỉ thị tiếp theo là dọn dẹp.
"Vậy thì bắt đầu thôi! Nào, dọn dẹp!"
"Không phải "Nào dọn dẹp!" đâu! Mamako-san, bình tĩnh chút đi!… Đây hoàn toàn là một cái bẫy! Dù có hoàn thành điều kiện đi chăng nữa, cô cũng không thể đến chỗ Masato đâu!"
Trước lời kêu gọi tha thiết, Mamako đang lau sàn nhà chợt dừng lại một khoảnh khắc. Nhưng rồi cô ấy lại bắt đầu chuyển động ngay. Thoăn thoắt lau chùi sàn nhà.
"Có lẽ đúng là như Wise-chan nói thật. …Nhưng mà, tôi cảm thấy mơ hồ rằng mình đang dần đến gần chỗ Mar-kun rồi."
"Không, nhưng mà…!"
"Dù có như vậy đi chăng nữa, cứ tiếp tục thế này cũng không tốt đâu. Đây chắc chắn là một cái bẫy. Một cái bẫy được sắp đặt để bắt cô làm việc nhà không ngừng nghỉ, vắt kiệt thể lực. Cho nên…"
"Phải đó. Đúng như Medi-chan nói, có lẽ đây là một cái bẫy thật. Chỉ là làm việc nhà bình thường thôi mà, nhưng tôi cứ có cảm giác như sức lực đang bị hút cạn dần vậy."
"Nếu vậy thì…!"
「Nhưng mà, con sẽ không bỏ cuộc đâu. Bởi vì, biết đâu đây không phải là cái bẫy thì sao?」
Mamacó vắt mạnh chiếc giẻ lau đã nhúng nước xô. Cô lau đi những giọt mồ hôi đang chảy dài trên má, rồi lại tiếp tục lau sàn nhà.
「Không sao đâu. Mẹ ổn mà. Vì mẹ là mẹ mà. Là mẹ thì vì con, mẹ có thể cố gắng làm bất cứ điều gì. Dù có khó khăn đến mấy, mẹ vẫn sẽ vượt qua được. Bởi vì mẹ là mẹ của con cơ mà... Thế nên chỗ này cứ để mẹ lo nhé. Mẹ làm được mà.」
Tưởng tượng ra khoảnh khắc được đoàn tụ với con trai, cô mỉm cười rạng rỡ, đầy hạnh phúc. Mồ hôi nhễ nhại, Mamacó vẫn cần mẫn làm việc không ngừng.
Masato không thể rời mắt khỏi Mamacó trong đoạn phim đó.
「Mẹ có ổn đâu... Đừng có đùa chứ... Mẹ đừng làm thế nữa, con cầu xin mẹ đấy.」
Dù miệng lẩm bẩm như thể vừa ngán ngẩm vừa tức giận. Nhưng thật tâm, cảm xúc của cậu lại không phải vậy. Một cảm giác nóng bừng nơi khóe mắt bất giác ập đến. Thế nhưng, nhờ mấy kẻ đứng ngoài vô duyên mà cậu đã không phải rơi lệ.
「Ố là la~ Có vẻ như Wise-chan và Medi-chan đã phát hiện ra rồi thì phải~ Tiếc thật đó~ Nhưng mà Mamacó-san thì~ đã mắc bẫy một cách ngon lành rồi nha~」
「Đương nhiên rồi. Với một người mẹ hết lòng vì con cái như vậy, làm sao thoát khỏi cái bẫy đó được chứ. Trong vòng lặp vô tận của những chỉ dẫn không ngừng nghỉ, bà ta chỉ có thể tự hủy diệt mà thôi. Khặc khặc khặc.」
「Khoan đã. Nếu cứ để bà ta tự diệt thì chán lắm, nên cứ đến một lúc thích hợp thì đưa ra. Bởi vì có người muốn đánh bại Mamacó bằng chính sức của mình mà. ...Này, anh giai.」
Fratello chạy đến bên Masato, kéo kéo tay áo cậu.
「Anh giai. Bây giờ là lúc để tu luyện đó. Hãy giành lấy sức mạnh, và dùng sức mạnh đó để hạ gục Mamacó đi. Này, anh giai.」
Bàn tay của Fratello đang hớn hở kéo cậu, như thể đang rủ rê đi chơi vậy. Masato dứt khoát hất mạnh ra.
「...Anh giai?」
「Cuối cùng thì mình cũng đã hiểu rồi. Thứ sức mạnh mà mình vẫn tìm kiếm bấy lâu là gì.」
Không thèm liếc mắt đến Fratello đang ngơ ngác, Masato bước đi. Cậu rút Thánh kiếm Philamento ra, nắm chặt trong tay rồi đứng trước hình ảnh của Mamacó.
「...Này mẹ. Con hiểu rồi.」
Chính hình ảnh người mẹ đang bất chấp tất cả để cứu con đã cho cậu biết.
Sức mạnh đối với Masato là gì.
「Là thứ cần thiết để giúp đỡ người mà mình muốn giúp... Đó mới chính là sức mạnh, phải không?」
Đến nước này rồi mà vẫn không thể thành thật nói ra rằng mình làm “vì muốn giúp mẹ” thì quả là vẫn còn nhiều thiếu sót, nhưng dù sao cậu cũng đã tìm thấy rồi.
Masato kéo Thánh kiếm ra sau hết cỡ rồi vào thế chuẩn bị.
「Hỡi bầu trời vĩ đại... Hỡi bầu trời đã phải đứng nhìn biển và đất mẹ liên tục sản sinh ra vạn vật mà không thể làm gì khác... Ta và ngươi là một... Thế nên ngươi hẳn phải hiểu... Ngay bây giờ, chúng ta muốn làm được điều đó! À đúng rồi! Chúng ta sẽ làm được! Vì vậy, hãy cho ta mượn sức mạnh!」
Vừa gầm lên những lời hùng hồn, vừa tin tưởng tuyệt đối rằng mình nhất định sẽ làm được.
「Gì, gì chứ... Mamacó Masato định làm gì vậy!?」
「Em không biết nhưng mà~ khí thế ngút trời luôn đó~!」
「Không lẽ, anh giai cũng có sức mạnh đặc biệt nào đó sao...?」
Trong khi Tứ Thiên Vương bị choáng váng đến nín thở, không thể nhúc nhích mà chỉ có thể đứng nhìn.
Masato ra chiêu!
「Tuyệt chiêu tối thượng... Thời Không Trảm!」
Thánh kiếm Philamento được vung hết sức, chém ngang một đường!
Tuyệt chiêu tối thượng: Thời Không Trảm — đó là đòn tấn công tối cao do Dũng giả Masato được bầu trời chọn lựa, thi triển sau khi có được sức mạnh vĩ đại. Đây là chiêu tất sát có thể thực hiện được nhờ quá trình luyện tập không ngừng nghỉ mỗi ngày và một trái tim luôn khao khát giúp đỡ người khác.
Đòn tấn công đó đã xé toang bức tường ngăn cách các không gian khác nhau, giải cứu những người bạn đang bị giam cầm!
「Ô, mở rồi! Tuyệt vời, ra được rồi—!」
Cậu nghe thấy. Không phải âm thanh từ đoạn phim, mà là giọng thật của Wise! Nghe thấy từ phía rất xa đằng sau Masato.
「...Hả? Đằng sau?」
Không phải bức tường đối diện Masato, mà là bức tường ở phía sau cậu đã trượt sang hai bên, để lộ Wise và những người khác.
「Ấy chết... Ờ thì...」
「Tuyệt chiêu tối thượng của anh giai đã cắt đứt không gian...!」
「Ô, ừ! Đúng là như vậy đó!」
「Họ xuất hiện từ một nơi hoàn toàn không liên quan gì đến vị trí mà Mamacó Masato nhắm tới! Có phải là một kiểu siêu không gian gì đó không!?」
「Chắc, chắc là... không, đúng vậy! Chính là thế! Theo đúng ý đồ!」
「Hơn nữa~ dù chém ngang nhưng lại mở ra hai bên chứ không phải trên dưới~ Vết cắt cũng tự do tự tại luôn~ Đỉnh của chóp luôn đó~!」
「Phải không, phải không! Đúng vậy! Mình đỉnh quá! Cuối cùng mình cũng đã giác ngộ rồi...!」
Đúng lúc đó, giọng nói của những người bạn vang lên.
「Cái bẫy còn phải đầu hàng thì Mamacó-san đúng là không hổ danh!」
「Giặt giũ, nấu nướng, dọn dẹp khắp nơi. Bà ấy đã làm cho đến khi tất cả các vật dụng đều cạn kiệt... Công nhận khả năng nội trợ của Mamacó-san thật đáng nể.」
「Mọi chuyện cuối cùng cũng ổn thỏa rồi. Ưfufu.」
Đó là những gì họ nói.
Amante, Solera, và cả Fratello đều im lặng nhìn Masato chằm chằm.
Ừm.
「Ờ thì... mình đã nghĩ là có thể làm được... rằng nếu làm được thì tốt biết mấy... Xin lỗi vì đã nói mấy lời ảo tưởng.」
Không khóc. Vì là đàn ông, nên không được khóc. Masato thành thật xin lỗi, rồi tra kiếm vào vỏ.
Cậu thay đổi tâm trạng. Như thể không có chuyện gì xảy ra, cậu hớn hở, tươi cười gặp lại những người bạn của mình.
「Chào mẹ, chào mọi người! Lâu quá rồi không gặp! Mọi người không sao là tốt rồi...!」
「Thôi thôi, màn tái ngộ cảm động này để sau đi. Việc con cứ ngoan ngoãn đi theo kẻ địch thì cũng để sau mà giáo huấn.」
「Trước hết là đối phó với Tứ Thiên Vương... À mà trước đó, Masato-kun cần làm một việc đã.」
「Hả? Một việc sao...?」
「Ma-kun! Con ở đây à! Mẹ lo cho con lắm đó!」
「Hộc! Đến rồi!?」
Ngay khi nhìn thấy Masato, Mamacó liền lao tới với tốc độ tối đa. Được mẹ ôm thật chặt, vò vò mà dỗ dành, người mẹ vốn lo lắng đến phát điên vì con trai mình nay cũng đã yên tâm phần nào. Đó vốn dĩ là nhiệm vụ của Masato...
Thế nhưng.
「Lùi lại!」
Khoảnh khắc Mamacó định lao vào ôm Masato, Fratello đã lướt tới chen vào giữa, đặt tay lên bụng Mamacó. Ngay lập tức, cơ thể Mamacó bị thổi bay đi với lực mạnh.
「Á—!?」
「Mẹ—!?」
Nơi bà bị hất văng tới là một bệ đá dùng để chế tạo những viên đá quý màu tối.
「Chết tiệt! Phép phòng thủ không kịp mất rồi!」
「Nếu vậy, chúng ta sẽ dùng thân mình!」
Trước khi Mamacó va vào bệ đá, Wise và Medi đã lao vào đỡ. 「Khụ—!?」「Nghẹn—!?」Cả hai biến thành cái đệm, bị đè bẹp dí, đổi lại Mamacó đã tránh được sát thương lớn.
「Wise-chan!? Medi-chan!? Tớ tớ tớ... xin lỗi hai cậu nhé!?」
「Đừng, đừng lo mà! Bọn tớ toàn dựa dẫm Mamacó-san thôi mà!」
「Nếu có thể giúp ích được gì thì còn gì bằng! ...Mà hơn nữa!」
Do va chạm, bệ đá rung lên. Một rung động bất thường được phát hiện, và thiết bị an toàn tự động kích hoạt. Một lồng giam ma thuật được hình thành quanh bệ đá, và Mamacó cùng những người khác đã bị giam cầm.
「Cái thứ này, ta sẽ dùng phép thuật của mình mà phá nát! ...Spara la magia per mirare... Bùng nổ cầu! ...Ơ? Sao phép thuật không khởi động!?」
「Vô ích thôi. Trong cái lồng giam đó, không thể dùng phép thuật được đâu. Cả sức mạnh của mẹ cũng không thể dùng được.」
「Wise-san, thật tốt quá rồi nhé! Xem ra không phải vì Wise-san là Hiền giả đáng tiếc nên mới vậy đâu!」
「Tốt quá rồi—... Không phải chứ! Có tốt gì đâu! Cứ tưởng cuối cùng đã thoát khỏi căn phòng bẫy thì lại gặp cái này nữa! Thật quá đáng mà! Phừng phừng—!」
「Đúng là, cái này cực kỳ khó chịu... Thật là bực bội quá đi...!」
Amante và Solera thích thú nhìn Wise và Medi (Dark Power) đang điên cuồng đập phá chiếc lồng ma thuật.
「Hahaha! Trông hợp thật đó! Sao không thử chuyển nghề làm mãnh thú luôn đi! Nếu được rước về rạp xiếc thì còn thú vị hơn nữa!」
「Bị bắt liên tục như thế~ thật ngu ngốc quá đi~ Thật đáng xấu hổ mà~... Mà nói chứ~ Mamacó-san~ thật sự đã thắng căn phòng “THE END OF MOTHER” sao~?」
「Thật sự đã làm cho “Eternal Housework Edition” cạn kiệt đến mức hết nhiệm vụ sao, tớ tò mò quá. Để tớ thử xác nhận xem sao.」
Amante và Solera bước vào căn phòng bẫy. Lối ra trên tường đã mở, nhẹ nhàng trượt vào từ hai bên và đóng lại. Giờ thì không còn dấu vết gì nữa.
Hình ảnh Amante và Solera đập vào tường với vẻ mặt tuyệt vọng đã được chiếu trong một thời gian ngắn... nhưng ngay khi cuốn sách ma thuật khổng lồ biến mất, đoạn phim cũng dừng lại.
「Cái lũ ngốc đó, ngốc đến mức nào nữa thì mới chịu dừng lại đây...!」
Fratello đang ngán ngẩm, nhưng đúng lúc đó, cậu cảm thấy một luồng khí lạ thường, và bất giác nín thở.
「...Phù...」
Masato khẽ thở ra, rồi chậm rãi bước đi. Cậu lướt qua bên cạnh Fratello đang nhìn chằm chằm vào mặt nghiêng của cậu một cách nhanh chóng.
Cậu tiến đến chỗ những người bạn đang bị giam cầm, nói chuyện qua song sắt lồng.
「Hai cậu, không sao chứ?」
「Không sao cái nỗi gì! Bị bắt sạch sành sanh rồi đây này!... Khoan đã... Ơ, Masato?」
「Tuy có bị thương nhưng chưa đến mức nguy hiểm đâu... Ờ thì... Masato-kun?」
Wise và Medi nhìn Masato đang có vẻ mặt kỳ lạ đến lạ thường, họ nghẹn lời.
「Ờ thì... Masato? Cậu là Masato đúng không?」
「Cứ thấy khác hẳn với thường ngày...」
「Tôi là tôi. Không phải bất kỳ ai khác ngoài tôi.」
Sau khi kiểm tra tình trạng của hai người, cậu chuyển sang người tiếp theo. Cậu hướng mắt về phía Mamacó, người đang ngồi sụp xuống phía sau Wise và Medi, vẫn còn ướt đẫm mồ hôi.
「Mẹ. Mẹ ổn không?」
「Ừm! Mẹ ổn mà! Ổn cả! Nhờ được gặp Ma-kun thế này, mẹ đã tràn đầy năng lượng rồi...!」
「Được rồi, được rồi. Lời nói dối.」
「Không, không phải nói dối đâu...」
「Nói dối.」
Nhận được câu nói bình tĩnh và ánh nhìn thẳng thắn của Masato, Mamacó bất giác ngậm miệng lại.
「...Này mẹ. Con có chuyện muốn nói.」
「Vâng, vâng ạ! Có chuyện gì vậy ạ!?」
Mamacó ngạc nhiên, vội vã chỉnh lại tư thế, ngồi quỳ gối nghiêm chỉnh.
Có lẽ bà đang nghĩ mình sẽ bị mắng chăng. Quả đúng là vậy. Với một cảm xúc giận dữ hơi kỳ lạ, có lẽ là lần đầu tiên trong đời cậu, Masato đã lên tiếng nói chuyện với Mamacó.
「Này mẹ. Mẹ cứ hay nói ‘Mẹ ổn mà’ ngay lập tức... Mẹ dừng cái đó lại đi.」
「Hả?... Nhưng, nhưng vì con ổn nên con nói ổn mà...」
「Lúc nào thật sự ổn thì nói thế cũng được. Nhưng đừng nói ổn khi không ổn. ...Mẹ có sức mạnh khủng khiếp, làm được mọi thứ đấy... nhưng khi mệt thì vẫn mệt chứ?」
「Cái đó thì đúng là vậy...」
「Những lúc như vậy, mẹ nói dối rồi bảo ổn, lại càng khiến con lo lắng hơn đấy. ...Mẹ làm con lo lắng như vậy, mẹ thấy vui lắm sao?」
「Không, không phải vậy đâu! Mẹ nghĩ là không được để Ma-kun lo lắng, thế nên...」
「Nếu kết quả là con vẫn lo lắng thì có ý nghĩa gì đâu. Mẹ không nghĩ thế sao?」
Khi bị nhìn lại chằm chằm, Mamacó buồn bã gục đầu xuống.
「Cái đó thì... đúng vậy... đúng là vậy.」
「Thế nên. Mẹ hãy nghĩ thử xem. Những lúc như vậy thì phải làm thế nào. ...Con đối với mẹ, dù thế nào thì vẫn là con nít thôi... nhưng con cũng có thể làm được gì đó mà, phải không?」
「Ma-kun...」
「Cho nên, ừm... nói tóm lại... mẹ lo lắng cho con thế nào, thì con cũng lo cho mẹ y như vậy, nên mẹ hãy hiểu điều đó. Hết.」
Khi cậu con trai thẳng thắn mắng nhiếc những gì mình nghĩ.
Mamacó vẫn cúi đầu, rồi khẽ mỉm cười.
「Thế ư... Ma-kun đang lo lắng cho mẹ ư... Ưfufu.」
Cơ thể bà dần phát sáng 「Đây không phải là lúc để vui vẻ!」「Vâng, vâng ạ!」 — lúc đó vẫn đang trong giờ giáo huấn.
Cậu mong rằng cảm xúc của mình đã thực sự chạm đến bà.
「Vậy thì mẹ. Hãy thành thật trả lời con. Bây giờ mẹ đang mệt phải không?」
「...Đúng vậy. Mẹ có hơi mệt một chút.」
「Nếu vậy, mẹ cứ nghỉ ngơi một lát ở đó đi. Không cần làm gì cả đâu. ...Lần này, con nhất định sẽ cứu mẹ.」
Trước những lời nói được thốt ra chậm rãi, Mamacó gật đầu thật sâu.
「Mẹ biết rồi. Mẹ sẽ ngồi đây nghỉ ngơi nhé. Mẹ sẽ không làm gì cả đâu.」
「Wise và Medi cũng hãy nghỉ ngơi cho thật khỏe. Tiện thể trông chừng mẹ giúp tôi thì tốt quá. Mọi việc còn lại cứ để tôi lo.」
「À, ừ, tớ biết rồi... Sẽ làm theo những gì cậu nói.」
「Đã rõ. Mọi việc còn lại xin giao cho Masato-kun.」
Vừa nhìn Masato một cách khó hiểu, Wise và Medi vừa ngồi xuống. Mamacó tựa lưng vào bệ đá, tạo thành tư thế nghỉ ngơi hoàn toàn.
Ngay lập tức, Kỹ năng đặc biệt của mẹ [Ngày nghỉ của mẹ] được kích hoạt!
Đúng như tên gọi, đó là thời gian nghỉ ngơi của người mẹ. Nếu đó là sự quan tâm từ con cái, thì lại càng không được làm bất cứ điều gì. Tất cả mọi thứ đều bị buộc phải dừng lại.
Tác dụng ấy truyền đến bệ đá Mamako đang tựa lưng, từ bệ đá truyền qua sợi dây nối, rồi từ sợi dây lan đến vòng tròn ma thuật vẽ trên sàn nhà… Hiệu ứng cũng lan tới khối cầu dạng gel đặt giữa vòng tròn ma thuật, khiến việc truyền dữ liệu dừng lại ngay lập tức. Quá trình sản xuất đá quý màu tối cũng hoàn toàn ngừng trệ.
“A, gì thế này?! Có vẻ Mamako-san đã làm gì đó rồi?!”
“Con nghĩ mẹ không làm gì cả mà…”
“Ma-kun à. Mẹ đâu có làm gì đâu, chỉ đang nghỉ ngơi đàng hoàng để Ma-kun không phải lo lắng thôi. Ưfufu.”
“Không làm gì mà ra nông nỗi này… Chậc… Đúng là mẹ mình có khác.”
Mamako vô tư vẫy tay. Nhìn cảnh ấy, Masato khẽ cười. Cậu tiến về phía kẻ mà cậu từng tin là tri kỷ. Dưới ánh mắt dõi theo của Mamako và những người khác, Masato đối diện Fratello.
Fratello nhìn Masato bằng ánh mắt ngờ nghệch, như thể đang trách móc.
“…Một người đàn ông như ngươi lại đối xử với mẹ mình như vậy, thật kỳ quặc.”
“Có gì lạ à?”
“Nếu muốn dạy dỗ gì, cứ dùng nắm đấm mà dạy. Đó là cách làm của đàn ông. Kẻ khiến mẹ mình phải khuất phục bằng sức mạnh mới là đàn ông đích thực.”
“Đó không gọi là đàn ông. Mà là ‘đồ cặn bã’ đấy.”
“Không phải!”
“Phải đấy!”
Sau một hồi nhìn chằm chằm vào nhau… Masato khẽ thở dài, rồi rút kiếm.
“Tóm lại, đó là sức mạnh của ngươi, phải không?”
“Đúng vậy. Sức mạnh của ta là để hạ gục mẹ ruột. Đó chính là sức mạnh ngươi hằng mong muốn mà.”
“Thôi được rồi, nhưng cứ coi như chuyện đó chưa từng xảy ra đi. Cái ta cần không phải là thứ đó. Ta không cần một sức mạnh như vậy.”
Nghe Masato nói thẳng thừng, Fratello bĩu môi, lộ rõ vẻ không hài lòng.
“…Vậy là ngươi muốn thân thiết với mẹ ruột ư? Muốn dính lấy nhau à?”
“Đâu có! Ta chỉ muốn phiêu lưu cùng mẹ một cách bình thường, rất bình thường thôi.”
“Đầu óc ngươi có vấn đề à.”
“Có thể lắm chứ. Ta cũng không phủ nhận hoàn toàn. …Mẹ đồng hành, mẹ vô song. Con thì cứ bị áp đảo mãi. Ta đã tuyệt vọng không biết bao nhiêu lần trong tình cảnh ấy rồi… Nhưng mà, ta lại thấy cái sự hỗn loạn đó khá thú vị. Bởi vì nó quá hỗn loạn, đến mức ta nghĩ chẳng ai có thể vượt qua được, nên ta càng muốn chinh phục nó.”
“Không thể tin là ngươi tỉnh táo nổi.”
“Tuyệt vời chứ sao. Một cuộc phiêu lưu điên rồ như vậy… với một người đàn ông, chẳng phải càng khiến ta bùng cháy sao?”
Masato cười đầy khiêu khích.
Fratello đang ngẩn người ra, bỗng thở dài một hơi… rồi nhìn lại Masato với ánh mắt của kẻ thù không đội trời chung.
“Nếu đã là giác ngộ của một người đàn ông, ta sẽ không nói gì thêm. Ta cũng là đàn ông, nên sẽ quyết tâm.”
“Cứ vậy đi. Bên ta cũng đã sẵn sàng rồi. …À, tiện thể nói luôn… ta hết chịu nổi rồi!”
Masato chĩa mũi kiếm vững vàng về phía Fratello.
“Này Fratello… Ngươi… đã làm gì mẹ ta hả?!”
Cơn giận bấy lâu cậu cố giữ bình tĩnh, dồn nén hết sức vào trong, giờ bùng nổ dữ dội. Masato nhắm vào cổ Fratello, tung ra một nhát chém ngang.
“Nyah!”
Fratello nhảy vút lên cao né tránh.
Vị trí đẹp đấy.
“Đứng yên đó! Ta sẽ kết liễu ngươi chỉ bằng một đòn thôi! Hựaaa!”
Masato dồn sức vào Thánh kiếm Filamento, vung hết cỡ. Làn sóng kiếm khí rực lửa giận dữ phóng về phía Fratello…
“Đòn tấn công khá đấy, nhưng vẫn chưa đủ đâu.”
Fratello xoay người né tránh, lăn lộn theo mặt bên của làn sóng kiếm khí. Vừa tiếp đất, hắn lập tức lao tới rút ngắn khoảng cách.
“Nyah!”
“Lộ liễu quá đấy!”
Fratello tung ra một cú đấm chính diện. Masato cũng theo đó mà giơ tay trái ra. Khi bức tường phòng thủ mở ra và chặn đứng nắm đấm, một tiếng ‘keng’ kim loại vang lên chói tai. Một thoáng thôi, một bộ phận kim loại thô ráp giống như côn tay đã xuất hiện, rồi ngay lập tức thụt vào trong ống tay áo, biến mất không dấu vết.
“…Ngươi đang giấu thứ vũ khí kỳ lạ nào đúng không?”
“Ta trang bị vũ khí chuyên dùng cho quyền thuật. Cứ đeo vào tay rồi đấm, nó sẽ ‘phóc’ một cái lao ra.”
“Ra vậy. Kiểu như một kẻ dùng ám khí à.”
“Vũ khí bình thường thôi mà. Chẳng qua ống tay áo khoác dài quá nên khó thấy. Ta đâu có lén lút giấu giếm gì đâu.”
“Đúng rồi. Ngươi không phải loại người đó mà.”
“Nhân tiện ta nói luôn. Đòn tấn công của ta, nếu là mẹ ruột thì siêu mạnh, nhưng với đối thủ khác thì chỉ là cú đấm bình thường thôi. Nhưng nếu có món vũ khí này, thì đôi khi ta cũng có thể tung ra những đòn tấn công khủng khiếp với cả những đối thủ bình thường khác.”
“Vậy là có những cú đấm may mắn à. Cảm ơn đã giải thích đàng hoàng nhé.”
“Không có gì!”
Fratello lại rút ngắn khoảng cách. Nhưng hắn không có tốc độ như Amante. Masato bình tĩnh quan sát… Cùng lúc Fratello tung cú đấm chính diện, Masato giơ tay trái ra, triển khai bức tường phòng thủ. “Nyah!” “Hừ!” Đòn tấn công từ chiếc côn tay thô ráp vừa phóng ra khỏi ống tay áo ngay lập tức đã bị cậu đỡ dễ dàng bằng một tay.
“Tiếc quá! Trật rồi!”
“Lần tới sẽ trúng đấy. …Nyahhh…”
Hạ thấp trọng tâm, căng cứng toàn thân, Fratello đang tích tụ sức mạnh. Một đòn chí mạng có thể thổi bay con ếch sừng khổng lồ như núi, khoét một lỗ lớn trong rừng rậm đang ập đến.
(Nếu trúng đòn may mắn này thì gay to đây… Né ư?… Không, đỡ lấy!)
Cậu muốn trực diện phủ nhận sức mạnh mà Fratello đang tự hào. Với ý nghĩ đó, Masato đứng vững tại chỗ.
“Lại đây, Fratello!”
“Ngươi hãy chuẩn bị đi. Nyah!”
Cú đấm chính diện chí mạng của Fratello! Masato triển khai bức tường phòng thủ!
Và đỡ một cách nhẹ nhàng như phủi bụi.
“Khụ. Xịt rồi à.”
“Này, trả lại ngươi đây!”
Masato vung Thánh kiếm lên. Một đòn chí mạng từ trên cao…!
“Nyah!”
Ngay khoảnh khắc đó, Fratello ôm đầu bằng hai tay, nhắm tịt mắt, “ưm~~~” một tiếng, rồi vào thế phòng thủ tuyệt vọng. Một thế thủ dễ thương rõ ràng, đúng kiểu ‘cô bé ngây thơ’!
Nếu Masato tấn công, chắc chắn cậu sẽ bị coi là kẻ xấu. Masato lập tức ngừng tấn công.
“Khoan đã, ngươi! Chiêu đó chơi ăn gian quá đấy?!”
“Gì vậy, không tấn công nữa à? Vậy thì đến lượt ta tấn công đây. Nyah!”
“Cái tiếng hô đó cũng dễ thương một cách đáng ngờ nữa! Khụ!”
Masato lại dùng bức tường phòng thủ để đỡ cú đấm chính diện được tung ra.
Và lần này, Masato định tấn công…!
“Nyah!” ‘Cô bé ngây thơ’ lại thủ!
“Bảo ngươi bỏ cái đó đi mà! Bỏ ngay đi?!”
“Gì vậy, lại không tấn công nữa à? Vậy thì đến lượt ta tấn công đây. Nyah!”
“Aizzz! Tên này, khó đối phó quá… Hở…”
Bức tường phòng thủ mà cậu giơ ra để đỡ nhẹ nhàng, dần dần bị đẩy lùi. Lực đẩy không ngừng lại, bức tường phòng thủ bị phá vỡ, và ngay khoảnh khắc nắm đấm nhỏ chạm vào bụng Masato.
Masato bị thổi bay với tốc độ kinh hoàng.
“Ngực… ưm?!”
Bị hất văng về phía sau, không kịp trở tay, cậu đâm sầm vào tường với một lực mạnh.
Mamako và những người đang theo dõi trận chiến vội vàng đứng dậy.
“Ôi chao, Ma-kun?!”
“Khoan đã, cô làm gì thế hả?! Medi, đến lượt cô!”
“Vâng! Phải tìm cách dùng phép hồi phục…!”
“Đây là trận chiến của ta! Đừng nhúng tay vào!”
Trước khí phách của Masato, Mamako và những người khác ngừng lại.
Thật sự, rất khó khăn. Lưng nóng rát. Nóng và đau. Không khí trong phổi bị ép ra ngoài, ngực cũng đau nhói. Cậu tự biết rõ mình đang ở trong tình trạng nguy hiểm nếu không được hồi phục.
Nhưng, đây là nơi Masato nhất định phải tự mình hoàn thành.
(Ta cũng có sĩ diện của mình chứ!)
Với tư cách là một Dũng sĩ, một người đàn ông. Dù biết rằng đó chỉ là sự ra vẻ đẹp đẽ. Trước mắt mình, mẹ cậu bị đánh bay… cậu làm theo bản năng dâng trào ngay khoảnh khắc đó. Bằng mọi giá, cậu phải trả lại món nợ này.
Masato phớt lờ cơn đau, đứng dậy, vào thế thủ.
Fratello vừa bẻ khớp tay răng rắc như để thị uy, vừa từ từ tiến lại gần.
“Ngươi. Không cầu cứu người mẹ mà mình yêu quý sao?”
“Không đời nào. Nếu mẹ mà tung một đòn chí mạng đủ sức làm người ta chết tươi, kiểu như ‘Cái thứ mẹ ruột, dựa dẫm làm quái gì, KHÔNGGGGG! GRAAAAH!’, thì ta chịu không nổi đâu.”
“Cái gì vậy?”
“Tự lẩm bẩm thôi. Đừng bận tâm.”
“Hừm… nhưng ngươi nói đúng lắm. Cơ thể ta đã nóng lên rồi, đây là lúc thích hợp để ta tung ra toàn bộ sức mạnh thực sự của mình. Chuẩn bị đi, ngươi.”
“Sẵn sàng từ lâu rồi. …Đến đây!”
Hai người đứng cách nhau một khoảng, đối mặt.
Fratello nắm chặt bàn tay phải, dồn sức vào. Hắn tích tụ, tích tụ, rồi lại tích tụ thêm sức mạnh để tung ra đòn toàn lực. Trong khi nhìn chằm chằm vào sự ngưng tụ sức mạnh đến mức làm rung chuyển không khí xung quanh, Masato bất chợt cất tiếng. Có lẽ, một phần nào đó trong tâm hồn cậu vẫn tin rằng đây là người tri kỷ của mình, đã khiến cậu làm vậy.
“Này. Ngươi nhất định phải… ‘hạ gục’ mẹ ruột sao? Có nhất thiết phải làm vậy không?”
“Ừ. Hạ gục.”
“Tại sao chứ? Có lý do gì mà ngươi phải làm vậy không? Ngươi có thù oán gì với mẹ ruột ư? Nếu là vậy, ta nghĩ mình cũng có thể hiểu được phần nào đó. Sao nào?”
Khi cậu hỏi. Fratello nhìn Masato một cách đờ đẫn, rồi nói.
“Chẳng có lý do đặc biệt nào cả.”
“…Hả?”
“Ta có sức mạnh to lớn chống lại mẹ ruột, nên ta dùng nó thôi. Nếu đối thủ là mẹ ruột, ta chắc chắn sẽ thắng. Thắng thì thấy sướng. Chỉ vậy thôi.”
“Cái quái gì thế này… Không có lý do đặc biệt nào, chỉ vì thắng được mẹ ruột nên ngươi bạo lực ư… Ngươi đúng là một đứa trẻ đang tuổi nổi loạn, chỉ muốn gây sự thôi mà.”
“Không phải trẻ con. Là đàn ông.”
“Không phải đàn ông đâu. Từ thể xác đến tâm hồn, ngươi chẳng giống đàn ông tí nào cả. Chậc. …Hầy… Hóa ra những gì ta tin tưởng đều là sai lầm nghiêm trọng sao… Thật thảm hại. Khốn kiếp!”
Cậu cố nén lại cảm giác muốn buông xuôi vì quá kinh ngạc.
“Ta muốn nói rằng, tin tưởng vào điều đó thật là ngu ngốc và không thể chịu đựng nổi nữa… nhưng mà, ta vẫn sẽ tin tưởng.”
Masato cũng giơ kiếm lên.
“Không thể bỏ mặc cái tên ngốc này được… Để bảo vệ mẹ, bảo vệ những người mẹ khác… Ta tin rằng mình có sức mạnh để làm điều đó!”
Nói rõ ràng ý định của mình thành lời, Masato tập trung tinh thần. Ngay lập tức, Thánh kiếm Filamento biến đổi. Trên thân kiếm màu trong suốt, từng hạt ánh sáng lấp lánh hiện lên. Những hạt ánh sáng rực rỡ như sao trời, vẽ nên dải Ngân Hà trên thân kiếm.
“Đây là… À, ra vậy… Cuối cùng ngươi cũng chịu cho ta mượn sức mạnh rồi sao. Nhờ cả vào ngươi đấy, đồng đội. …Ta sẽ dùng sức mạnh bảo vệ này để thắng ngươi! Lên nào, Fratello!”
“Ừ. Ta sẽ dùng sức mạnh để đánh bại ngươi, và biến ngươi thành mồi cho chính ta.”
Cả hai cùng lúc đạp mạnh xuống đất.
“Ôi chaooo!”
“Nyahhhh!”
Sức mạnh vung lên và sức mạnh đâm thẳng tới, va chạm kịch liệt. Nắm đấm của Fratello, tỏa ra khí thế áp đảo, chạm vào kiếm. Sức mạnh của cú đấm chính diện chí mạng cuồn cuộn dâng trào, định thổi bay Masato cùng thanh kiếm… Nhưng sức mạnh bảo vệ đã đỡ lấy lực muốn xuyên thủng ấy, rồi hất ngược lên.
“Nyah…!?”
“Ta thắng rồi. Thay cho lời răn dạy, hãy nhận lấy đi, đồ nhóc con ngu ngốc.”
Masato dùng cạnh kiếm mang sức mạnh to lớn, ‘xoẹt’ một tiếng giáng thẳng vào đầu Fratello. Fratello trợn tròn mắt trắng dã, rồi ngã rạp xuống đất như một bãi bùn.
Trận chiến kết thúc. Fratello vẫn trợn mắt trắng dã, hoàn toàn bất tỉnh.
Xác nhận kẻ địch đã mất khả năng chiến đấu, Masato nhìn về phía chiếc lồng giam giữ đồng đội, rồi giơ kiếm lên.
“Bây giờ, ta sẽ cứu mọi người. Với ta lúc này thì làm được. Lần này nhất định làm được. …Tuyệt kỹ tối thượng…!”
Đó là đòn chí mạng do Dũng sĩ Masato, người đã thức tỉnh sức mạnh thực sự, tung ra. Một nhát chém tối thượng có thể xé toạc cả vật thể ở không gian khác, sẽ dễ dàng cắt đứt chiếc lồng ma thuật…!
Nhưng trước khi cậu kịp làm điều đó, Wise và Medi đã thò tay vào khe hở của chiếc lồng, nhẹ nhàng đẩy rộng ra rồi bước ra ngoài.
“Ủa, ra được bình thường mà. Cái gì thế này, là sao?”
“Em nghĩ là do ảnh hưởng từ kỹ năng đặc biệt [Ngày Nghỉ Của Mẹ] của Mamako-san. Chức năng giam giữ người dường như đã ‘nghỉ ngơi’ rồi ạ.”
“À rế. Ra là vậy.”
Đúng vậy. Các đồng đội đã được giải thoát rồi. “Vừa nãy, ta cứ nghĩ mình sẽ ‘xoẹt’ một cái… thôi được rồi,” Masato vừa lẩm bẩm vừa tra kiếm vào vỏ.
Wise và Medi, giờ đã được tự do, vội vàng chạy đến chỗ Masato.
“Này Masato! Anh có sao không?!”
“Trước hết hãy băng bó vết thương đã! Chuyện khác tính sau!”
“Hai người bình tĩnh đi. Ta không sao. Dù bị thương khá nặng, nhưng trang bị có chức năng tự động hồi phục, nên HP sẽ đầy lại thôi…”
“Không phải chuyện đó!”
Wise và Medi đặt tay lên trán Masato.
“Anh, đầu óc có vấn đề gì không đấy?!”
“Này. Sao lại lo lắng cho cái đầu của ta thế hả.”
Maato vừa rồi chẳng giống Maato chút nào! Vì mẹ mà tức giận, vì bảo vệ mẹ mà dốc hết sức, thậm chí còn một mình đánh thắng cả Tứ Thiên Vương nữa chứ!
Này cậu, trông cậu vừa rồi hơi bị ngầu đấy nhé!? Thật sự luôn! Thế mà lại là Maato đấy!? Không thể tin được đúng không!? Chẳng trách tôi phải lo lắng cho cậu!
Chẳng lẽ không có đường nào để hai người cứ thế mà 'đổ' tôi cái rụp à?
Không phải là không muốn đâu, nhưng mà lo lắng thì nhiều hơn gấp bội ấy chứ!
Ờ ờ, vậy à. Xin lỗi vì đã khiến hai người phải lo lắng nhé. Khổ thật đấy. ...Thế thì.
Maato nghĩ chắc giờ Mămako sắp chạy đến ôm mình thật chặt rồi, nên khẽ khép mình lại đề phòng.
Ai dè, Mămako chẳng đến.
…Ôi chao, chuyện gì thế nhỉ… Sao mà… tự dưng thấy là lạ thế này…
Mămako vẫn ngồi trước bệ đá, nhưng lại bồn chồn một cách kỳ lạ, mắt đảo quanh liên tục. Trông cô ấy không tài nào yên được.
Không biết đang làm trò gì nữa. Thôi kệ vậy.
Mà nói thật, có phải tôi muốn được ôm lấy làm phần thưởng đâu. Tuyệt đối không phải đâu nhé.
Hơn cả chuyện đó.
À, phải rồi. Hai người đừng lo cho tôi nữa, lùi ra xa một chút đi. Tôi có việc cần làm.
Việc cần làm gì cơ?
Đây là nơi sản xuất đá quý Hắc Ám. Ở giữa phòng có một quả cầu lớn, lùng nhùng ấy. Đó chính là gốc rễ của mọi chuyện. Để bảo vệ thế giới này, tôi phải phá hủy nó, khiến nó vĩnh viễn không thể sử dụng được nữa.
Maato lại làm những chuyện cứ như một Dũng sĩ thật sự vậy… Wise!
Hiểu rồi! Là phép thuật liên tục để hồi phục tinh thần đúng không!
Hai người thôi đi là vừa.
Maato một mình, nắm chặt chuôi kiếm, tiến về phía quả cầu nhầy nhụa.
Ngay lúc đó, trước mặt Maato, một luồng bóng tối dữ dội bốc lên, xoáy tít lại.
Cái, cái quái gì đây…?
『Không cần biết. Các ngươi chỉ việc lắng nghe là đủ.』
Từ trong vòng xoáy Hắc Ám, một giọng nói không thể định hình vang vọng ra.
『Kế hoạch đã không thể tiếp tục được nữa. Thật khó chịu. Vô cùng khó chịu. …Nguyên nhân là các ngươi. Tất cả là tại các ngươi. Vì các ngươi đã ở đây.』
Lỗi của chúng tôi, ý là sao chứ…?
『Ta sẽ giáng tội xuống các ngươi, những kẻ đã gây ra mọi chuyện. Hãy khuất phục trước sức mạnh của ta, và đánh mất tất cả những gì các ngươi đã gây dựng. Kẻ thất bại không thể hoàn thành mệnh lệnh kia cũng vậy, hãy cùng chìm xuống đáy biển!』
Sau khi phun ra những lời nguyền rủa đầy cay độc, vòng xoáy Hắc Ám biến mất.
Cùng lúc đó, xung quanh bắt đầu rung chuyển dữ dội. Tiếp sau đó, tất cả những người có mặt đều bị một cảm giác như sàn nhà đột ngột sụt xuống mấy chục centimet ập đến, khiến họ khuỵu gối ngay tại chỗ.
Khoan đã, cái quái gì thế này!? Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ!
Cái vòng xoáy kỳ lạ đó đã làm gì ư! Maato, mau giải thích đi!
Này, hỏi tôi thì tôi cũng chịu thôi chứ biết sao giờ…!
Ma-kun, nhìn lên trên kìa!
Hả?
Phản xạ nhìn lên, từng mảnh vỡ từ trần nhà đang rơi xuống. Những mảnh vỡ đó đủ lớn để nếu rơi trúng đầu là chết chắc. "Thật không chứ!" Ngay lập tức, tôi lăn mình sang một bên, vừa kịp thoát hiểm trong gang tấc.
Dù bị những rung lắc dưới chân làm cho chao đảo, Mămako vẫn chạy vội đến.
Ma-kun, cậu không sao chứ! Có bị thương ở đâu không!
À, ừ, tôi ổn! May quá! …Thôi được rồi, ở lại đây nguy hiểm lắm! Mau thoát ra thôi!
Đúng vậy! Cứ thế đi… À, đợi đã Ma-kun! Chúng ta phải đưa cả mấy đứa nhóc Tứ Thiên Vương ra ngoài nữa chứ!
Đây đâu phải lúc để lo lắng cho bọn chúng chứ…!
Mấy đứa nhóc này thì không sao đâu.
Đột nhiên, bức tường vốn là lối ra của Mother (Bản Lao Động Gia Đình Vĩnh Cửu) mở ra, HAHAKO xuất hiện.
HAHAKO đang ôm Amante và Solera, vốn đang mệt lử sau một trận làm việc nhà, trong tay còn cầm cả quần áo đã giặt và giẻ lau.
HAHAKO-san!? Cô đã đến đây từ lúc nào vậy!?
Vì tự dưng tôi có một dự cảm chẳng lành. Đến xem xét đúng là một quyết định sáng suốt. Phía bên này tôi sẽ lo liệu. Còn phía đó giao cho Mămako cô ấy đảm nhiệm được chứ?
Vâng! Chuyện của Ma-kun và mọi người cứ giao cho tôi! Dù đang trong kỳ nghỉ, nhưng vì là tình huống khẩn cấp, tôi sẽ tìm cách xoay sở ngay thôi!
Vậy thì… hẹn ngày nào đó gặp lại nhé.
HAHAKO trao cho Mămako một nụ cười, rồi lơ lửng di chuyển nhẹ nhàng, nhặt Fratello lên. "Đứa nhóc này, chính là ứng cử viên thứ ba cho con của tôi đây mà." Cô ôm ba người của Tứ Thiên Vương, rồi từ từ chìm xuống sàn nhà và biến mất.
May quá HAHAKO-san đã đến. …Vậy thì, Ma-kun!
Ờ! Chúng ta cũng thoát ra thôi nào!
Oa! Nói thế chứ, phải trốn thoát bằng cách nào, từ đâu đây!?
Lối thoát thì…!
Xin thông báo! Lối thoát ở đây ạ! Vì tôi là Shirase mà!
Từ phía cánh cửa lớn của căn phòng, có một người đang chạy đến, vẫy tay thật lớn. Với phong thái không hề thay đổi phong cách thường ngày, ngay cả trong tình huống như thế này, đó chắc chắn là Shirase.
Cô Porta đã được sơ tán trước rồi ạ! Mọi người cũng mau lên!
Được rồi! Mọi người, chạy đi thôi!
Do những rung chấn dữ dội, vật liệu từ trần nhà bắt đầu bong ra và rơi xuống. Quả cầu sinh ra đá quý Hắc Ám đã bị trúng trực diện rồi nổ tung. Các cột trụ đổ sập, những viên đá quý đặt trên bệ cũng vỡ tan tành. Sự tàn phá không ngừng nghỉ cứ thế ập đến cả Maato và mọi người.
Vừa chú ý đến phía trên đầu, vừa bị cảm giác sàn nhà đột ngột sụt xuống làm cho chao đảo, Maato và mọi người lao hết tốc lực ra khỏi căn phòng.
Sau khi chạy xuyên qua tòa nhà căn cứ, phía trước là khu vực hang động chằng chịt. Cấu trúc tuy như mê cung, nhưng ở mỗi ngã rẽ đều có một con thú nhồi bông được đặt sẵn, chỉ đường đi.
Cứ theo hướng dẫn đáng yêu đó, xuyên qua hang động, phía trước sẽ là lối ra bên ngoài. Một ngọn đồi cao có thể nhìn toàn cảnh hòn đảo.
Một dấu hiệu đáng yêu hơn cả thú nhồi bông, đang vừa nhảy cẫng lên vừa vẫy tay lia lịa.
Maato-saaan! Lối này ạaa!
Ồ, thấy Porta rồi! May quá không sao!
Đã hội ngộ được với Porta. Đến đây thì tưởng là an toàn rồi, nhưng mà…
Dù đã ra ngoài, nhưng cũng chỉ là không còn phải lo lắng về vật thể rơi từ trên đầu nữa thôi. Mặt đất vẫn tiếp tục rung chuyển không ngừng, cảm giác sàn nhà sụt lún dưới chân vẫn xảy ra ngắt quãng.
Hơn nữa, một tình huống nghiêm trọng ngoài sức tưởng tượng đang hiện ra trước mắt họ.
Này Ma-kun… Sao mà, hình như hòn đảo đang bị thu nhỏ lại thì phải…?
Không phải là thu nhỏ lại đâu… mà là nó đang chìm xuống đấy… Cả hòn đảo, nguyên vẹn như thế, đang chìm xuống biển!
Nhìn toàn cảnh hòn đảo từ trên cao, bãi cát vốn dĩ phải có giờ đã biến mất. Do hòn đảo chìm xuống, mực nước biển tương đối dâng lên, nhấn chìm nó vào lòng biển. Cầu tàu đã hoàn toàn bị ngập nước. Các biệt thự trên mặt nước cũng trong tình trạng ngập đến sàn nhà. Còn những chiếc thuyền nhỏ trên bãi cát, không biết đã bị cuốn trôi đi đâu mà chẳng thấy tăm hơi.
Ranh giới giữa biển và đất liền đang dần lấn sâu vào phía đất liền. Để thoát khỏi sự "xâm lấn" đó, các du khách đang đồng loạt chạy thục mạng về phía nội địa.
Kết quả là, con đường đi bộ đông nghịt người. Khu vực phố thị sầm uất cũng trong tình trạng tắc nghẽn vì những người cố gắng chạy trốn với hành lý lỉnh kỉnh. Ai nấy đều không thể nhúc nhích nổi.
Mấy người kia! Lối này! Mau lên cao đài đi…!
Wise-san, đợi đã! Tập trung ở đây chưa chắc đã an toàn đâu!
Cậu nói cái gì thế Medi! Ở đây vẫn còn khá hơn nhiều chứ!
Đúng là như vậy, nhưng nếu không có giải pháp tận gốc thì có ích gì đâu chứ…!
Hai người bình tĩnh lại! Đây đâu phải lúc để cãi nhau! Hãy giữ bình tĩnh, rồi nghĩ cách giải quyết mọi chuyện đi! Trước tiên hãy bình tĩnh… Oái, lại chìm nữa rồi ư!?
Maato và mọi người, phải dựa vào nhau mới có thể đứng vững được. Mămako ôm chặt lấy cánh tay Maato không buông. Wise và Medi thì đang giằng co như muốn cãi nhau vậy. Porta cũng hoảng hốt bám chặt lấy Shirase. Trong tình trạng thế này thì không thể nào bình tĩnh nổi…
Không, Shirase thì vẫn cứ bình tĩnh như mọi khi. Vẫn thản nhiên quan sát tình hình.
Có vẻ như phần nền tảng của hòn đảo đang bị xóa bỏ từng bước một… Ý của việc 'thoát khỏi hòn đảo' là như vậy sao.
Shirase-san!? Cái đó là sao chứ!?
Thật ra lúc nãy, tôi có cơ hội nói chuyện với kẻ đứng sau màn của tổ chức phản loạn, và ông ta đã nói vậy. Kẻ gây ra tình huống này, rất có thể, chính là ông ta.
Kẻ đứng sau màn của tổ chức phản loạn… À phải rồi, vừa nãy có một vòng xoáy kỳ lạ xuất hiện trước mặt tôi và nói rằng 『Hãy đánh mất tất cả những gì các ngươi đã gây dựng』 hay 『Hãy chìm xuống đáy biển』… Lẽ nào, đó chính là cái đó?
Nếu đó là vòng xoáy Hắc Ám thì chắc chắn rồi ạ. Có vẻ như hành động này là để tiêu hủy chứng cứ nhằm cản trở điều tra, trả thù quý vị… hoặc là do lòng đố kỵ… Có vẻ như có rất nhiều lý do khác nhau để ông ta hành động như vậy. Thật phiền phức.
Thật sự đang rất phiền phức đây mà! Nhưng chuyện đó cứ để sau đã! Hơn cả chuyện đó!
Hòn đảo đang chìm dần. Dân tình thì hoảng loạn bỏ chạy. Giờ phải làm gì đây chứ.
Tôi nghĩ ra rồi! Chúng ta có phép dịch chuyển mà!
Nếu chỉ là chúng ta thì còn được, nhưng du khách thì rất đông! Nếu muốn dịch chuyển tất cả mọi người, thì lượng MP lẫn thời gian đều không thể nào đủ kịp đâu!
Vậy thì nhờ sức mạnh kỹ thuật từ bên Ban Quản Lý… Không, không được rồi. Thế giới máy chủ này vừa mới mở cửa, chiêu trò ăn gian của Ban Quản Lý vẫn chưa được triển khai… Thế thì, ở đây e là vẫn phải…
Trước khi Shirase kịp cất lời.
Mămako buông tay Maato ra, rồi chạy vội đến chỗ Porta.
Porta-chan. Cháu có thể lấy kiếm của mẹ ra được không?
Vâng, vâng ạ! Cháu sẽ lấy ra ngay ạ!
Này mẹ, mẹ định làm gì…!
Ma-kun, không sao đâu. Nhờ Ma-kun cho mẹ nghỉ ngơi, mẹ đã khỏe lại rất nhiều rồi. Cho nên, mẹ có thể thử cố gắng một chút không?
Thực tế mà nói, nếu có thứ gì đó có thể xoay chuyển được tình thế hiểm nghèo này, thì đó chỉ có thể là sức mạnh của Mămako. Chỉ có thể kỳ vọng vào sức mạnh quá đỗi áp đảo đó, thứ đã tạo ra vô số phép màu từ trước đến nay, khiến người ta tin rằng không có gì là không thể.
Đây không phải là tình huống để mà nói "Đừng cố quá sức". Maato nuốt trọn tất cả nỗi lo lắng và cả cảm giác khá là hối tiếc vào trong, rồi im lặng gật đầu.
Cảm ơn Ma-kun. …Vậy thì.
Tay phải cầm Thánh Kiếm Đất Mẹ. Tay trái cầm Thánh Kiếm Biển Mẹ.
Mămako giơ cao hai thanh thánh kiếm, và cầu nguyện.
Hỡi sức mạnh từ Mẹ… Con xin người… Con muốn giúp đỡ những người đang gặp nguy hiểm… Xin hãy ban cho con sức mạnh!
Lời khẩn cầu muốn cứu giúp mọi người đã được lắng nghe và đáp lại.
Cùng lúc đó, khu rừng nhiệt đới bắt đầu chuyển động xao xác.
Những cây bông cải xanh khổng lồ tự mình xé thân thành từng tấm ván, rồi từ đó tụ lại thành hình một con thuyền. Ngay lập tức, những cây dây leo bám chặt vào, cố định toàn bộ kết cấu. Hàng loạt chiếc lá cây sau đó len vào mọi khe hở nhỏ nhất, lấp đầy hoàn toàn…
Một con thuyền Noah khổng lồ, đủ sức chứa trọn cả một ngôi làng nhỏ, đã hoàn thành.
Ôi giời ơi! Mămako-san, đúng là siêu thật!
Thật tuyệt vời! Từ giờ trở đi, chúng ta hãy ghi Mămako-san là "Noah" và đọc thành "Nô-a" nhé!
Đừng có đặt cho mẹ tôi cái tên "lấp lánh" như thế chứ. …Mà nói gì thì nói, vẫn là mẹ mình thôi. Haizz.
Vậy thì tiếp theo, đưa du khách lên thuyền… Ơ, ơ kìa?…
Và, ngay lúc đó, Mămako bỗng nhiên khuỵu gối xuống. "Ô!" Maato đang ở bên cạnh, theo phản xạ liền đỡ lấy, giúp cô ấy tránh khỏi cú ngã, nhưng mà…
Mămako mồ hôi đầm đìa. Hơi thở cũng dồn dập, hổn hển.
Này mẹ! Mẹ không sao chứ… Mà, nhìn kiểu gì cũng thấy mẹ không ổn chút nào!
C-con xin lỗi nhé. Mẹ hơi chóng mặt… Hình như, mẹ vẫn còn mệt thì phải… Ôi không, gay rồi!
Sức mạnh của Mămako đã cạn kiệt. Cùng lúc đó, những con sóng đang dừng lại liền bắt đầu chuyển động trở lại.
Con thuyền Noah khổng lồ đang đậu gần lối vào đường đi bộ, bị sóng đánh và bắt đầu dịch chuyển chầm chậm.
Ôi không! Thuyền sắp bị trôi mất rồi ạ!
Hãy điều khiển sóng, tìm cách đưa thuyền về phía này… Không, không được rồi. Mămako-san đã kiệt sức. Có vẻ như không còn chút sức lực nào nữa.
Này Maato! Nguy rồi đó! Chuyện này gay go rồi!
Chúng ta phải tìm cách xoay sở ngay thôi! Maato!
Ô, ừ! Cứ giao cho tôi! Với tôi của bây giờ, tôi có thể làm được!
Vừa đỡ lấy cơ thể kiệt sức của Mămako, Maato vừa cầm thánh kiếm bằng một tay và tập trung cao độ.
Ánh sao lấp lánh hiện lên trên thân kiếm, sức mạnh tràn đầy khắp cơ thể Maato.
Nhưng, chỉ có thế mà thôi.
Khốn kiếp! Chuyện gì đó xảy ra đi chứ! Để bảo vệ ai đó! Bằng sức mạnh của tôi, tôi sẽ bảo vệ rất nhiều người! Hãy để tôi bảo vệ họ đi chứ!
Phép màu như Mămako đã làm, mãi mà vẫn không xảy ra…
Và đúng lúc đó.
Maato-kun, Maato-kun. Đừng nói những điều không hợp với cậu như là bảo vệ ai đó như vậy chứ. Nghe buồn cười chết đi được ấy!
Shirase-san!? Tôi nghĩ đây không phải lúc cô đùa giỡn với tôi đâu đấy!?
Không không, tôi không hề có ý đó. Tôi chỉ muốn giải thích cho Maato-kun hiểu rõ sự việc mà thôi.
Hiểu lầm gì cơ chứ…?
Hãy nhớ lại đi. Điều quan trọng nhất trong thế giới này là gì… Một Dũng sĩ bình thường như Maato-kun, cậu ấy đang được kỳ vọng điều gì… Nếu có thể nhận ra điều đó, phép màu sẽ xảy ra.
Điều quan trọng nhất trong thế giới này chính là tình cảm gia đình.
Điều mà một dũng sĩ bình thường cần làm chẳng phải là những việc to tát như giải cứu thế giới. Thay vào đó, nó đơn thuần là hiện thân cho hình ảnh một cuộc sống hòa thuận, bình yên và hạnh phúc. Đó chính là mục tiêu mà Ma-kun, một dũng sĩ bình thường, phải hướng tới.
“*(Khi đấu với Fratello, mình đã… nghĩ đến mẹ và mọi người… rồi tự dưng có sức mạnh…)*”
Vừa chợt nhớ lại thì…
“Ối, tự nhiên thấy sáng quá… Ôi trời ơi! Kiếm của Ma-kun kìa!”
“……Hả?”
Thân của Thánh kiếm Filnament, vốn chỉ lấp lánh điểm xuyết vài vì sao, nay bỗng tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ khắp chốn. Ánh sáng ấy dịu dàng, tràn đầy tựa trăng rằm.
“Ối, có vẻ như đã được tăng sức mạnh rồi! Tuyệt vời! Vậy là mình có thể tạo ra phép màu bằng sức mạnh của bản thân…!”
Thế nhưng, ý nghĩ ấy vừa loé lên thì ánh sáng từ Thánh kiếm bỗng vụt tắt cái "phụt". “Ơ kìa!??” Có vẻ Ma-kun đã làm sai gì đó.
Không phải vậy, hay là…
“Này Thánh kiếm ơi? Đại Ngài Thiên Không ơi?… Tôi không tin nổi, nhưng chẳng lẽ cứ phải liên quan đến mẹ thì mới được sao? Ví dụ… nếu tôi nói ‘Hãy cho tôi sức mạnh để giúp mẹ’ thì ngài sẽ giúp sao? Phải vậy không?”
Ngay khoảnh khắc Ma-kun lễ phép hỏi,
Thánh kiếm Filnament của bầu trời liền phát ra ánh sáng chói lòa tựa mặt trời, giải phóng sức mạnh vĩ đại của nó.
Ánh sáng lan tỏa khắp hòn đảo, và những du khách tắm mình trong ánh sáng ấy bỗng nhiên lơ lửng giữa không trung. Mọi người an toàn bay lượn trên bầu trời, từng người một di chuyển về phía con thuyền lớn.
Không chỉ vậy, các công trình trên đảo cũng đồng loạt bay lên. Từ những ngôi nhà nhỏ, khách sạn, trung tâm thương mại cho đến cả bức tượng của Mamako. Tất cả những gì Mamako đã khổ công tạo dựng để lũ trẻ có thể vui đùa, nay đều được đưa vào khoang thuyền.
Rồi đến lượt Ma-kun và những người bạn:
“Ối trời! Tụi mình cũng nổi lên kìa! Đang bay đó! Tuyệt vời quá đi!”
“Sức mạnh mà Ma-kun đã thể hiện nhờ tấm lòng hướng về mẹ, nói cách khác là sức mạnh đến từ cô Mamako, đã giúp chúng ta thoát hiểm đó. Hư hừ.”
“Thì ra công sức của Ma-kun là vì chuyện đó! Thật may quá! Nhẹ nhõm cả người!”
“Đúng là Ma-kun của chúng ta! Phải vậy chứ. Thật nhẹ nhõm làm sao.”
Porta và Shirase bay lượn nhẹ bẫng, Wise và Medhi thì như đang bơi vậy. Các thành viên trong nhóm nô nức “bơi” trên không, vui vẻ bay về phía con thuyền.
Mọi người vui vẻ như vậy thì thật chẳng còn gì bằng, nhưng có duy nhất một người đang méo xệch cả mặt.
“Cứ vì mẹ là đạt công suất tối đa á… Cái sức mạnh quái quỷ gì thế này… Haiz…”
Nó rõ ràng khác xa với những gì Ma-kun mong đợi.
“Nhờ Ma-kun mà mọi chuyện suôn sẻ cả rồi. Cảm ơn con nhé.”
“…Vâng. Không có gì đâu ạ.”
Ma-kun vội quay mặt đi, lảng tránh nụ cười rạng rỡ của mẹ mình đang áp sát.
Dù sao thì, chàng dũng sĩ được chọn, người con trai của bà mẹ ấy, cũng bay lượn trên không với tâm trạng không quá tệ.