Mọi chuyện xảy ra thật đột ngột.
Khi đội dũng sĩ đang thong dong tản bộ trên thảo nguyên, bất chợt...
“Ơ?… Gì thế nhỉ?…”
Thương nhân lữ hành Porta chợt đứng khựng lại, ngước nhìn bầu trời phía Bắc.
Chỉ có vài đám mây nhỏ lững lờ trôi, vậy mà cô bé cứ nhìn chằm chằm mãi.
Cứ thế, mấy chục giây trôi qua. Từ phía sau, các đồng đội nhìn theo mà thấy lo lắng không thôi.
“À… Porta bị sao vậy nhỉ?”
“Đến tớ còn chịu, cậu hỏi tớ làm gì…”
“Chắc không phải quái vật xuất hiện đâu nhỉ…”
Dũng sĩ Masato, Hiền giả Wise và Dược sư Medi, tất thảy đều chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Ôi?… Ưm, đúng là… Có gì đó, hơi…”
Mẹ của dũng sĩ, Mamako, dường như đã cảm nhận được điều gì đó.
“Mẹ ơi. Có chuyện gì à? Nói con nghe xem nào.”
“Ưm… Khó nói lắm con ạ… Chỉ là, mẹ có cảm giác bất an khó tả lắm.”
“Cảm giác bất an khó tả là sao hả mẹ…”
“Mẹ không biết diễn tả sao nữa, chỉ là mẹ thấy lo lắng. Cứ phải thế này mới thấy yên tâm được.”
Mamako ôm chầm lấy đầu Masato, siết chặt cậu vào lòng. “À, giờ thì mẹ thấy yên tâm rồi.” “Ơ kìa!?” Vuốt ve mái tóc đứa con trai yêu quý, cô thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng thấy con trai có vẻ không quen với kiểu ôm ấp này, cô đành buông cậu ra.
“Ngay cả mẹ cũng cảm nhận được gì đó, chắc là thật sự có chuyện rồi…”
“Đúng vậy… À, chẳng lẽ, thế giới đang âm thầm đối mặt với nguy hiểm nào đó chăng?”
“Ví dụ như, mẹ cảm nhận được sự xuất hiện của Ma Vương chẳng hạn?”
“Khoan đã. Nếu đúng là như thế, thì đây là lĩnh vực của ta – một dũng sĩ. Để ta xác nhận xem sao.”
Masato nhìn chằm chằm bầu trời phía Bắc, tập trung tinh thần cao độ.
Mười giây trôi qua… ba mươi giây trôi qua…
“Sao rồi? Này, sao rồi? Thôi nhận lỗi sớm thì tốt hơn đấy.”
“Cứ nói thật ra đi, rồi sẽ thấy nhẹ nhõm thôi. Bọn tôi chỉ trao cho cậu những nụ cười độ lượng thôi mà.”
“Khụ…!”
Chẳng ai đặt kỳ vọng gì cả. Thật bực mình! Chính vì thế, cậu càng muốn cảm nhận được thứ gì đó… nhưng dường như đã hết cách rồi…
Không.
“(…Ưm? Cái gì thế nhỉ?)”
Cũng có thể là do ánh sáng, hay là một sợi bụi mịn nào đó lọt vào mắt thôi…
Một thứ gì đó giống như sợi chỉ vô cùng mảnh, mong manh dễ đứt, khiến cậu bất chợt thấy lo lắng lạ thường. Dường như nó đang vươn ra từ phía chân trời Bắc, hướng về phía Porta…
“Xin lỗi ạ! Tự dưng con bé cứ… ngẩn ngơ mất một lúc ạ!”
“Ơ?… Ờ, ờ. Con bé về rồi đây.”
Bị Porta bất ngờ gọi, Masato giật mình, mất tập trung.
Cậu nhìn chằm chằm khắp người Porta khi cô bé chạy đến, nhưng chẳng thấy thứ gì giống sợi chỉ cả. Chẳng lẽ đúng là mình nhìn nhầm thật sao…
“Masato-san! Con bé có làm sao không ạ?”
“À, ừm… Nói sao đây nhỉ… Cứ như là… một nỗi bất an mơ hồ đã hiện ra trước mắt vậy…”
“Thấy được nỗi bất an á, nghe khó hiểu ghê.”
“Masato-kun. Cậu không cần cố quá đâu. Bọn tớ hiểu mà.”
“Chắc chắn là họ hiểu theo nghĩa xấu rồi. Thôi kệ đi. Bản thân mình cũng chả hiểu gì sất.”
“Thế Porta-chan đã nhìn thấy gì vậy?”
“Con bé không biết ạ! Không biết tại sao, nhưng mắt con bé cứ nhìn về phía đó thôi ạ!”
Porta thành thật trả lời. Vốn dĩ cô bé không phải là đứa trẻ hay nói dối.
“Thế à… Cứ thấy như có gì đó, nhưng chẳng ai biết… Dù có bận tâm đến mấy, cuối cùng cũng chẳng hiểu gì cả. Thôi vậy, tạm gác chuyện này lại đã.” Masato một lần nữa quay lại đối mặt với các đồng đội.
“Thôi nào, hãy lấy lại tinh thần và bắt tay vào kế hoạch thôi. …Hoạt động hôm nay của chúng ta là thử nghiệm một phong cách chiến đấu mới do chính ta nghĩ ra đấy!”
Khỏi phải nói, trong chiến đấu, Mamako mạnh không ai bì kịp. Gần như ngay khi chạm trán, cô đã quét sạch quân địch, đây đã là chuyện thường ngày ở huyện.
Giờ là lúc để “hạ khắc thượng” rồi!
“Bọn ta, những đứa trẻ, dù sao cũng đã lớn lên rất nhiều từng ngày đấy. Nào hỡi các đồng chí! Chúng ta hãy phô bày sức mạnh của mình tại đây!”
“Rồi rồi. Cứ coi như bị lừa, tôi cũng sẽ tham gia cho.”
“Tôi cũng có cảm giác kết quả đã rõ mười mươi rồi, nhưng thôi, cứ im lặng mà làm theo vậy.”
“Này hai cô gái kia. Thôi nào, hào hứng lên chút nữa đi chứ? Hả?”
“Này Mar-kun. Mẹ vẫn chưa được nghe giải thích về phong cách mới này…”
“Mẹ cứ hành động như bình thường là được rồi. Bọn con chỉ muốn thử xem, bọn con có thể chen chân vào đó bằng cách nào thôi.”
“Được rồi. Vậy mẹ cứ làm theo cách của mẹ nhé.”
“Tốt. …À này, để phong cách chiến đấu mới này thành công, vai trò của một thành viên trong nhóm sẽ trở nên cực kỳ quan trọng. Đó là ai ư…”
Người quản lý vật phẩm của tổ đội, đồng thời cũng là người chữa trị. Cô bé thương nhân lữ hành mười hai tuổi. Tên cô bé là…
“Porta! Tớ giao cho cậu đấy!”
“Vâng ạ! Con bé sẽ cố gắng hết sức ạ!”
Đôi mắt nghiêm túc ấy nhìn thật đáng tin cậy. Thật dễ thương. “Đồ bé con đáng yêu!” “Hiahiahia!” Cậu dùng đầu ngón tay cù lét nhẹ quanh má cô bé.
Vậy thì bắt đầu thôi.
Cả nhóm, trước tiên, vẫn tản bộ trên thảo nguyên như thường lệ. Khi đang đi loanh quanh…
“Ấy… Ố!”
Porta phát hiện ra quái vật. Nhưng cô bé vội vàng bịt miệng lại. Trước khi thông báo sự xuất hiện của kẻ địch, cô bé liền vội vã chạy đến chỗ Mamako.
“Ôi chao, có chuyện gì thế con?”
“Mama ơi! Mời Mama đến đây ạ!”
Porta lấy tấm thảm dã ngoại từ túi xách ra, trải xuống một chỗ thích hợp. Sau đó, cô bé còn lấy bộ ấm trà và bánh ngọt ra, bày biện nhanh chóng. Ngay trước khi trận chiến bắt đầu, mọi thứ đã sẵn sàng cho một buổi trà chiều.
“Ôi ngon quá. Mẹ nghỉ ngơi một chút có được không nhỉ?”
“Vâng ạ! Mama hãy dùng trà với con bé nhé!… Trong lúc đó…!”
Khi Mamako vừa ngồi xuống nhẹ nhàng, Porta liền ra hiệu bằng mắt cho Masato và các thành viên khác. Hướng bên trái.
Nhận được tín hiệu, Masato và mọi người liền chạy về hướng đã được chỉ dẫn.
“Tuyệt! Đúng theo kế hoạch! Giờ là lúc chúng ta phải giành chiến thắng bằng trí tuệ và nỗ lực của mình! Tiêu diệt quái vật trước mẹ… À, chúng ở kia rồi!”
Cả nhóm phát hiện ra một đàn quái vật. Dưới đất là vô số quái vật hình sói và hình gấu. Trên trời còn có nhiều quái vật hình chim khổng lồ nữa.
“Được lắm, kẻ địch trên không đây rồi! Cứ để đó cho ta! Tiến lên!”
Đầu tiên là Masato. Vừa tận hưởng niềm vui được tấn công trước Mamako, cậu vừa dốc hết sức vung Thánh Kiếm Thiên Không xuống.
“Cứ giao hết kẻ địch trên không cho ta, cứ giao hết đi!”
Một đòn chém toàn lực được phóng ra, nhắm thẳng vào đám quái vật hình chim đang bay lượn vòng tròn và kêu ré lên chói tai.
Kẻ địch thì đông. Sóng kiếm thì chỉ có một… Nhưng rồi, sóng kiếm ấy bỗng tách ra, biến thành bốn con đại bàng, mỗi con lao vào tấn công một mục tiêu.
“Được rồi! Nó ra rồi kìa! Mình đúng là đã trưởng thành rồi mà! Tiến lên!”
“Ồ. Tên Masato này, cũng được phết đấy chứ. Vậy thì kẻ địch dưới đất, cứ để Hiền giả siêu cấp như ta đây xử lý!”
“…Spira la Magia per Mirare… Tử vong!”
“Này, Medi! Để lại phần của tớ nữa chứ!… Spira la Magia per Mirare… Trận hỏa! Lại nữa! Trận hỏa!”
Trong lúc Wise còn đang lẩm bẩm gì đó, Medi đã nhanh chóng niệm chú, kích hoạt ma pháp tức tử. Wise, bị chậm chân, cũng tăng tốc niệm chú, liên tục thi triển ma pháp.
Dưới chân và trên đầu đám quái vật dưới đất, những vòng tròn ma pháp rộng lớn hiện ra, rồi những cột lửa liên tục phun trào từ trên xuống dưới và ngược lại.
Hơn nữa, xuyên qua những cột lửa, Thần Chết đi lại, rút lấy linh hồn của đám quái vật.
“Wise và Medi, các cậu cũng được đấy chứ! Tuyệt vời! Tuyệt vời! Phong cách chiến đấu mới này, đúng là đại thành công rồi!”
“Rốt cuộc thì, cậu chỉ dùng Porta để kiềm chân Mamako-san thôi mà.”
“Tớ có cảm giác chỉ cần thành thật xin ‘Làm ơn hãy cho chúng tôi tấn công trước’ là được rồi ấy chứ.”
“À… Ừm, đúng là thế thật… nhưng thế thì hơi… mất mặt…”
“Vậy là, cứ mỗi trận chiến lại phải ‘tiếp đãi’ Mamako-san à?”
“Con bé cũng thắc mắc không biết lượng đường và nước mà Mamako-san nạp vào sẽ là bao nhiêu nữa.”
“À… cái đó… ừm… Cứ để sau đi! Giờ thì, cứ thoải mái mà chiến đấu thôi! Từ giờ trở đi, sẽ là lượt của bọn mình đấy! Wahahahaha!”
Phong cách chiến đấu mới này, Masato đã lờ mờ nghĩ rằng có lẽ sẽ bị loại bỏ thôi, nhưng dù sao thì hiện tại cậu vẫn cứ say mê lao vào trận chiến.
Mamako mỉm cười hiền hậu, dõi theo cảnh tượng ấy.
“Mar-kun và mọi người, các con đã có thể chiến đấu xuất sắc đến thế này rồi sao…”
“Vâng ạ! Masato-san, Wise-san và Medi-san đều mạnh lắm ạ!”
“Cả Porta-chan nữa. Con bé đã trở nên giỏi giang trong việc hỗ trợ mọi người, và còn có thể tổ chức một buổi ‘tiếp đãi’ tuyệt vời như thế này nữa. Mẹ thật sự bất ngờ đấy.”
“Con bé có thể làm được nhiều việc, con bé vui lắm ạ!”
“Ưm ưm. Đúng vậy. Mẹ cũng rất vui khi cảm nhận được sự trưởng thành của mọi người. …Thế nhưng…”
Biểu cảm của Mamako chuyển thành một nụ cười mơ hồ.
“Nhưng mà, mẹ cũng thấy hơi cô đơn một chút.”
“Ơ?… Cô đơn ạ?”
“Đúng vậy đó. Nếu các con cứ lớn lên mãi, rồi có thể tự mình làm mọi thứ thì mẹ sẽ chẳng còn việc gì để làm nữa… Có khi nào, mẹ sẽ trở thành người vô dụng, không còn cần thiết nữa không nhỉ…”
“Không phải thế đâu ạ! Con bé muốn có Mama mà!”
Đó là một tiếng hét bất ngờ. Mamako, ba người Masato cùng đồng đội đang giữa trận chiến, lũ quái vật, thậm chí cả Thần Chết của phép thuật tức tử nữa, đều ngớ người ra, dừng lại.
Porta, với gương mặt sắp khóc, hét lên xong bỗng giật mình, chợt tỉnh.
“À… ôi, xin lỗi vì con bé lớn tiếng ạ! Con bé… ừm…!”
“Không sao đâu con. Là mẹ mới phải xin lỗi ấy chứ, vì đã nói mấy lời kỳ cục đó mà, đúng không?”
“K-không ạ! Mama không có lỗi đâu ạ! Nhưng mà, con bé… con bé nghĩ rằng không hề có chuyện Mama là người vô dụng, nên con bé mới lỡ lời…”
“Thế à…”
Mamako dịu dàng xoa đầu Porta đang cúi gằm mặt vì buồn bã.
“Porta-chan cần có mẹ sao. Mẹ vui lắm. …Vậy thì, mẹ sẽ cho con thấy mẹ vẫn còn cần thiết đến mức nào nhé.”
“V-vâng ạ! Xin nhờ Mama!”
Mamako khoan thai đứng dậy, hai tay nắm chặt Thánh Kiếm.
Ngay lập tức, “Eit!” Mamako ra đòn. Những lưỡi kiếm đá trồi lên, những viên đạn nước ào ào trút xuống, lũ quái vật còn sót lại bị quét sạch trong chớp mắt.
“Khoan đã… Nàyyyy!?” Masato dù có gào thét đến mấy, trận chiến vẫn kết thúc.
“Đây là sức mạnh của mẹ đấy. Thế nào?”
“Vâng ạ! Đúng là Mama vẫn rất lợi hại! Cần có Mama ạ!”
“Đúng vậy. Mẹ vẫn còn cần thiết lắm. Mẹ sẽ cứ ở bên cạnh các con thôi. Ưm ưm.”
Cô nháy mắt nhẹ với Porta một cách tinh nghịch. Mamako bước đến chỗ Masato.
“Này mẹ!”
“Ôi, có chuyện gì vậy con?”
Cậu con trai đang ấm ức vô cùng dường như sắp bắt đầu cuộc “biểu tình” dữ dội. Liệu có thành một trận cãi vã đáng yêu giữa hai mẹ con không đây?
Nhìn chằm chằm cảnh tượng đó.
“Quả nhiên, vẫn muốn có Mama mà… Mama…”
Porta khẽ thì thầm, rồi lại ngước nhìn bầu trời phía Bắc.
Sau khi kết thúc thử nghiệm phong cách chiến đấu mới, Masato và mọi người trở về thị trấn trọ gần đó.
“Đúng là ý tưởng của Masato có khác, rốt cuộc vẫn là thất bại.”
“Quả đúng là thất bại rồi. Tôi nghĩ là do chúng ta đã quá tự tin vào sự trưởng thành của bản thân.”
“Không không! Đừng vội kết luận thế chứ! Vẫn chưa thất bại đâu! Dù phong cách này hơi khó dùng trong chiến đấu thông thường, nhưng nhất định sẽ cực kỳ hiệu quả vào những thời khắc then chốt! Thế nên!”
Không phí phạm một phút giây nghỉ ngơi nào, họ lập tức đến Hội Mạo hiểm giả. Đi thẳng đến bảng thông báo dán đầy các tờ lệnh yêu cầu.
“Để tiếp tục thử nghiệm, chúng ta sẽ nhận nhiệm vụ!”
“Tại sao lại là nhiệm vụ chứ…”
“Lý do đơn giản thôi. Phong cách mà ta nghĩ ra, chắc chắn sẽ phát huy hiệu quả trong các trận chiến với Boss. Chắc chắn là thế. Vậy nên, chúng ta sẽ thử nó trong các nhiệm vụ tiêu diệt.”
“Dù có thử đi chăng nữa, tôi vẫn có linh cảm Mamako-san sẽ vừa thong thả thưởng trà bánh, vừa một tay hạ gục hết…”
“Đừng mà, đừng nói thế chứ!? Cái linh cảm đó sẽ trở thành sự thật mất thôi!?… Thôi được rồi! Tóm lại là vậy, mọi người hãy cùng tìm kiếm những nhiệm vụ phù hợp đi!”
“Con bé hiểu rồi ạ! Con bé sẽ cố gắng hết sức ạ!”
“Mẹ cũng sẽ cố gắng. Mẹ sẽ cho các con thấy mẹ đáng tin cậy đến mức nào.”
“Cái đó thì cũng… bực thật đấy… nhưng thôi, cứ vậy nhé.”
Wise, Medi, Masato, Mamako, và Porta cùng đứng thành một hàng ngang trước tấm bảng thông báo lớn, từng người một kiểm tra các tờ lệnh yêu cầu.
Các bản ủy thác có loại chỉ có chữ, có loại kèm tranh minh họa tả thực. Chúng được dán chi chít trên bảng tin. Kể cả những mẩu ghi chú nhỏ, chắc cũng phải cả trăm tờ. Tìm được thứ mình muốn đúng là cả một cực hình.
“Một nhiệm vụ tiêu diệt kẻ thù cụ thể một cách dứt khoát... ưm...”
Nghĩ bụng một nhiệm vụ đánh quái thì dễ tìm lắm chứ... vậy mà những lúc cần thế này lại chẳng thấy đâu. Toàn nhiệm vụ thu thập nguyên liệu với mấy thứ lặt vặt...
Và rồi, khi Masato đang lách người di chuyển từng chút một, cậu va phải vai Mamako.
“Ui, xin lỗi.”
“Ôi dào, không sao đâu. Nếu là Ma-kun thì cứ bám mẹ mãi cũng được.”
“Con từ chối.”
Masato cố rụt người lại, nhưng Mamako vẫn cứ bám chặt lấy cậu. “...Này!” “Ưfufu.” Đúng là phiền phức hơn cả mạt sắt dính chặt vào nam châm.
Phiền phức thì phiền phức thật... nhưng thôi, thế lại có khi tiện lợi đôi chút.
Masato có điều muốn lén lút hỏi Mamako.
“...Mẹ này. Con muốn hỏi một chút. Lúc nãy đang chiến đấu ấy, Porta tự nhiên la lên đúng không? Cái đó là sao vậy mẹ?”
“À, cái đó thì...”
“Uầy!?”
Đúng lúc Mamako định lén lút giải thích thì Porta, đang đứng cách đó không xa, bỗng thốt lên một tiếng kinh ngạc dữ dội.
Cứ tưởng cô bé nghe lén được cuộc nói chuyện riêng tư, nhưng có vẻ không phải.
Porta cầm lấy một bản ủy thác, há hốc mồm ra rồi đứng hình.
“P-Porta, làm sao thế? Có phải tìm được nhiệm vụ tốt đến mức bất ngờ không?”
“Uầy!? À, ừm, c-chưa tìm thấy gì cả!”
“Ồ, thế à?... Thế cái con đang cầm trên tay kia là...”
“Hả hả hả!? K-không có gì hết ạ!”
Cô bé vò nát tờ ủy thác đang cầm, giấu ra sau lưng rồi hết sức lắc đầu nguầy nguậy.
Đây không còn ở mức “có gì giấu giếm, đáng nghi” nữa, mà là lộ tẩy hoàn toàn rồi.
“Ưm, Porta à?” *cười tươi*
“Porta bé bỏng?” *cười hiền*
“Không có gì hết! Mọi người xem đi ạ!”
Sau lưng cô bé cứ lúng búng thế nào đó, rồi Porta liền xoè cả hai tay ra cho mọi người xem.
À, ra vậy, không có gì cả... Đừng hòng mà tin!
“Được rồi Porta. Thử xoay người sang phải xem nào.”
“Ơ, ơ... C-con không biết bên phải là bên nào, nên không xoay được ạ!”
“Tay con cầm đũa là tay phải. Tay con cầm bát cơm là tay trái.”
“Vậy con sẽ vòng từ bên tay phải của Porta, còn mẹ thì tấn công từ bên trái nhé. ...Porta giấu cái gì ta~...”
“Hả hả hả!? C-con không giấu gì hết trơn áaaa!”
Từ hai bên, Masato và Mamako từ từ áp sát Porta đang luống cuống...
“À, Masato-kun. Cho mình xin một chút thời gian được không?”
Bất chợt, Medi gọi vọng từ phía sau lưng Masato.
“Xin lỗi nha, Medi. Bọn mình đang điều tra Porta. Để sau đi. ...Nào Porta. Ngoan ngoãn một chút đi. Sẽ không đau đâu, yên tâm. Khà khà khà...”
“Ngài muốn nghe chuyện của tôi, hay muốn bị báo cảnh sát vì tội nghi ngờ là người khả nghi?”
“Xin được nghe điều cô Medi muốn nói ạ!”
Masato chợt nhận ra lời mình vừa nói nghe quá đáng nghi, bèn ngoan ngoãn nghe lời.
Medi đưa ra một bản ủy thác. Giấy cao cấp, lại còn được ép kim, nhìn là biết ngay đây là một bản ủy thác trang nhã, thượng hạng.
Nội dung yêu cầu là “muốn điều tra tình trạng của đất liền và biển cả”.
Người ủy thác là Nữ hoàng Jooh của Vương quốc Kasaan.
“Ủy thác từ Nữ hoàng bệ hạ... Điều tra đất liền và biển cả... Phạm vi điều tra là toàn thế giới... Cả Gobodorando ở thế giới máy chủ khác cũng là đối tượng điều tra... quy mô lớn thật.”
“Có vẻ đã xảy ra tình huống cần phải điều tra. Tôi hơi bận tâm về điều này.”
“Đúng vậy. Chúng ta cũng từng gặp Nữ hoàng bệ hạ rồi, đặc biệt là mẹ con còn có mối quan hệ thân thiết riêng tư nữa... nên chắc chắn là nên hợp tác thì hơn.”
“Đúng vậy. Mẹ cũng nghĩ thế.”
“Vâng ạ! Con cũng nghĩ vậy! Con nghĩ bây giờ cái bản ủy thác đó là quan trọng nhất!”
Porta cũng có vẻ cực kỳ đồng tình. Tiếng cô bé vang lên đầy phấn khởi.
Nhưng mà, không thể nói với giọng điệu vui vẻ đến vậy được. “Ưm, Porta à?” “Porta bé bỏng?” “Hả hả!?” Cô bé muốn mọi người chú ý đến bản ủy thác của Nữ hoàng đến nỗi lộ hết cả ra rồi...
Đúng lúc Masato định tiếp tục truy hỏi Porta thì cậu bị bốp một cái rõ đau vào gáy.
“Này cái tên khả nghi kia, cho xin một chút thời gian được không? Bên này cũng có một yêu cầu đáng quan tâm đấy.”
“Tôi tuyệt đối không phải là kẻ khả nghi gì hết, nhưng mà gì thế hả Wise?”
Wise mở cuộn ủy thác đã bị vo tròn thành hình que ra cho cậu xem. Đây là một bản ủy thác thông thường.
Nội dung yêu cầu là “muốn thu thập thông tin liên quan đến việc trẻ em trưởng thành bất thường một cách nhanh chóng”.
Người ủy thác là Moone, nhân viên của Tiệm của Mẹ.
“Moone đang kêu gọi cung cấp thông tin sao?... Việc trẻ con trưởng thành bất thường một cách nhanh chóng này... Có chuyện gì xảy ra à?”
“Tôi không biết, nhưng chắc là vậy. Chúng ta không thể bỏ mặc chuyện này được đúng không?”
“Đúng vậy. Nếu có chuyện gì xảy ra với lũ trẻ thì phiền phức lắm.”
“Vâng ạ! Con cũng nghĩ vậy! Bản ủy thác đó bây giờ là việc khẩn cấp nhất!”
Lại một lần nữa, Porta lại... (lược bớt lời). “Ưm, Porta à?” “Á á á!?” Masato thì chỉ muốn không nhân nhượng mà truy hỏi đến cùng, rồi cưng chiều cô bé hết mực, nhưng...
Có vẻ đây không phải lúc để đùa giỡn.
“Chúng ta nên hủy kế hoạch của mình và xử lý vụ đó.”
“Ồ. Giỏi đó Masato. Cứ tưởng cậu sẽ nói mấy lời trẻ con hơn cơ chứ.”
“Đừng có coi thường tôi chứ. ...Vậy thì, phải làm sao đây...”
Điều tra biển và đất. Sự trưởng thành nhanh chóng của trẻ em. Và cả thái độ của Porta nữa, vẫn cứ đáng ngờ.
Nhìn kỹ hai bản ủy thác và Porta với hành vi khả nghi đến rõ ràng.
Masato, một Dũng giả và cũng là thủ lĩnh, đã đưa ra quyết định...!
“Con vẫn lo cho lũ trẻ. Trước tiên hãy đến Tiệm của Mẹ, rồi hỏi chuyện Moone-chan nhé. Được không, Ma-kun?”
“Vâng. Con biết rồi. Vậy thì làm theo cách đó đi ạ.”
“OK! Cứ giao cho phép dịch chuyển của mẹ! Chúng ta sẽ đi nhanh thôi!”
Tuân theo quyết định của Mamako, cả nhóm bắt đầu hành động.
“Vậy thì, như thế nhé... May mắn quá nhỉ, Porta bé bỏng?”
“V-vâng ạ! C-con thấy yên tâ... k-không phải! Con không giấu gì hết ạ!”
Masato cùng mọi người vọt ra khỏi Hội Mạo Hiểm Giả, chìm vào ánh sáng của phép dịch chuyển, rồi thoắt cái biến mất khỏi Thị trấn Nhà Trọ.
Masato và những người khác đáp xuống cổng vào Vương Đô Kasaan.
Người đi đường nhanh chóng nhận ra và gọi với theo, nhưng cả nhóm đang có việc gấp. Mamako khéo léo đáp lời chào hỏi, rồi cả đoàn rảo bước nhanh về Tiệm của Mẹ.
“Thị trấn có vẻ không có gì thay đổi đặc biệt. Chắc không phải là một vụ án lớn đâu nhỉ.”
“Có vẻ vậy. Nhưng nếu sau này nó trở thành chuyện lớn thì phiền lắm, nên cứ giải quyết nhanh gọn thôi. ...Vâng, đến rồi ạ.”
Với vẻ tự nhiên như chốn quen thuộc, họ thẳng thừng bước vào Tiệm của Mẹ, nơi có dáng vẻ giống một quán cà phê.
Tại quầy phía sau tiệm, có cô gái nhân viên Moone. Ngoài ra, ở bàn còn có một bà mẹ và cậu con trai nhỏ tuổi. Có vẻ đúng lúc đang có khách.
“A, Masato-kun! Mọi người! Mọi người đến rồi!”
“À, đúng vậy... nhưng mà đang tiếp khách rõ ràng thế này. Có phải bọn mình đến không đúng lúc không?”
“Không sao đâu! Đúng lúc quá trời! Ma-sa-tô-kuuuun!”
Moone với sự nhanh nhẹn của một loài vật nhỏ, lao vào lòng Masato. Cô bé áp khuôn mặt hạnh phúc tan chảy vào ngực cậu. “Cọ cọ cọ.” “Này!” Người mẹ là khách hàng đang há hốc mồm nhìn kìa.
Những người khác thì đã quen với cảnh này rồi. Mamako mỉm cười. Porta cũng mỉm cười. Rồi...
“Rồi rồi. Vẫn như mọi khi.” *giả vờ không biết gì*
“Hết nói nổi.” *thở dài*
“Này Wise với Medi, hai người ít nhất cũng phải có chút ghen tị chứ... Thôi thôi, bình tĩnh lại đi Moone! Bây giờ đang làm việc mà! Không phải lúc để làm nũng đâu!”
“Chỉ một chút thôi mà~. Cho em nạp thêm 'vitamin nũng nịu' đi mà~. Có chuyện gì ghê gớm lắm, em mệt mỏi lắm rồi~.”
“Chuyện ghê gớm đó là cái vụ trẻ con trưởng thành bất thường một cách nhanh chóng hả? Bọn anh đến đây vì đã xem bản ủy thác liên quan đến chuyện đó...”
“Đúng vậy, chính là nó! Tình cờ là vị khách ở đằng kia chính là trường hợp đó! Em giới thiệu nhé!”
Moone tức thì trở lại vẻ mặt làm việc, giới thiệu Masato và mọi người với vị khách là hai mẹ con.
Người đến Tiệm của Mẹ là một bà mẹ và cậu con trai mới bốn tuổi.
Vị mẹ ấy, vừa trao đổi lời chào với Mamako xong, liền hò reo đòi bắt tay với vẻ phấn khích rõ ràng của một người hâm mộ cuồng nhiệt... nhưng rồi nét mặt cô ấy dần tối sầm lại.
Có vẻ người mẹ đang lo lắng về cậu con trai của mình.
“Nếu con đọc được nhiều chữ hơn, con sẽ không cần mẹ đọc sách cho nữa... Con phải học nhiều hơn nữa... Ngày xửa, ngày xưa, ở một nơi nọ...”
Cậu bé bốn tuổi, với vẻ mặt nghiêm nghị đến bất ngờ so với lứa tuổi của mình, chăm chú nhìn quyển sách tranh trên bàn, vừa chép lại câu chữ ra giấy vừa đọc thành tiếng.
Cậu bé học đọc học viết rất say sưa, hoàn toàn không để ý đến xung quanh.
“Nhìn thì có vẻ là một đứa trẻ rất ngoan mà...?”
“Đúng vậy. Đúng là như thế... nhưng mà...”
Người mẹ nở nụ cười gượng gạo, tiến lại gần con trai và cất tiếng nói.
“Con học giỏi lắm. Vậy nghỉ một lát rồi ăn quà vặt nhé?”
“Không ạ. Không cần đâu.”
“'Không cần' là... không muốn à?”
“Nếu con muốn ăn, con sẽ tự chuẩn bị.”
“Th-thật vậy sao?... Vậy mẹ biết làm gì bây giờ...”
“Mẹ không cần làm gì hết. Con tự làm được mọi thứ rồi. Con muốn học nhiều hơn để tự mình làm được mọi việc, nên mẹ đừng làm phiền con.”
“Đ-được rồi. Mẹ xin lỗi con nhé...”
Người mẹ lùi lại, buồn bã cúi đầu trước mặt Masato và mọi người.
“Tình trạng là như thế này đấy ạ... Mới hôm qua thôi, thằng bé vẫn còn là đứa cứ ‘Mẹ ơi! Mẹ ơi!’ làm gì cũng phải dựa dẫm vào tôi, nũng nịu bám riết không rời ấy thế mà...”
“Vậy mà đột nhiên lại thành ra thế này sao? Không phải là quá kỳ lạ à?”
“Đột nhiên lại nảy sinh sự tự lập đến mức này, rõ ràng là rất bất thường.”
“Đúng vậy... Nếu đơn thuần chỉ là con cái trưởng thành thì đáng mừng lắm rồi... nhưng nó lại xảy ra quá đột ngột... nên tôi lo lắng, mới đến đây để hỏi ý kiến.”
“Thì ra là vậy. Quả thực đây là sự trưởng thành bất thường một cách nhanh chóng.”
“Đúng rồi. ...Hơn nữa, không chỉ có vị khách này đâu.”
Moone chạy vội về quầy, cầm một chồng tài liệu rồi quay lại.
Những tài liệu này là tổng hợp các trường hợp tư vấn được gửi đến Tiệm của Mẹ. Ngoài những thông tin trực tiếp nghe từ phụ huynh đến tiệm, còn có những bức thư được dán kèm. Chắc phải đến năm mươi bức tất cả.
“Đã có rất nhiều trường hợp tương tự thế này rồi. Lần tư vấn đầu tiên là khoảng một tuần trước thì phải... Từ đó đến nay, số lượng cứ tăng dần, và giờ thì ra nông nỗi này.”
“Làng Maman, Hahawe... Chanka, Okanyaade, Meema... cả từ Đại Khu định cư Gobodo nữa... Có phải yêu cầu gửi về từ khắp thế giới không?”
“Đúng vậy đó. Chuyện này chắc chắn là kỳ lạ, đúng không? Có chuyện gì đang xảy ra đúng không?”
“Đúng vậy. ...Nhưng mà, chuyện suy nghĩ để sau đi. Việc chúng ta cần làm bây giờ chỉ có một. Trước hết, hãy tìm cách giải quyết vấn đề trước mắt này đã.”
Nếu Masato và mọi người đã tề tựu đông đủ thế này mà vẫn không làm được gì thì sẽ làm mất mặt Tiệm của Mẹ, một nơi nổi tiếng khắp thế giới. Cậu lấy lại tinh thần, bắt tay vào việc giải quyết.
Trước hình ảnh Masato đầy kiên quyết, người mẹ cảm động đến mức sắp khóc òa lên. Mamako cũng sắp khóc theo rồi.
À mà Wise và Medi thì mặt vẫn đang “ơ~” ra đó.
“Này hai người kia. Cái vẻ mặt khó chịu đó là sao vậy?”
“Thì là... cái kiểu Masato đang thể hiện tố chất lãnh đạo ấy, thấy ghét ghét sao ấy?”
“Thấy ghét gì chứ. Đừng có ghét bỏ chứ. Phải hoan nghênh chứ!”
“Đây cũng là sự trưởng thành bất thường một cách nhanh chóng đúng không. Không giống Masato-kun chút nào.”
“Tôi đã từng bước nỗ lực trưởng thành một cách kiên trì cho đến giờ mà. Có gì bất thường đâu chứ?”
“Ma-kun trưởng thành vượt trội, làm được mọi thứ rồi, thế là mẹ sẽ ngày càng trở nên vô dụng rồi. *Khụt khịt*.”
“Cả mẹ nữa! Không phải lúc để đùa đâu! Nghiêm túc lại đi chứ!”
“Ưfufu. Đúng vậy, mẹ xin lỗi. ...Nhưng không sao đâu. Người chăm chỉ nhất đã bắt đầu điều tra rồi đó.”
“Cái gì!? Bị vượt mặt rồi sao!?”
Trong lúc cả đám còn đang lề mề, thì đã có một người trong nhóm hành động rồi.
Đó là Porta.
“Ơ... chị ơi, sao ạ?”
“Em đang kiểm tra xem có gì kỳ lạ không! Chị cứ làm việc của chị đi ạ!”
“Ư, ừm...”
Porta khẽ ngồi xuống đối diện cậu bé, rồi chăm chú nhìn cậu.
Có vẻ như cô bé đang hừng hực một ý chí phi thường.
“Không nuông chiều bản thân khi có thể thì phí lắm… Mẹ sẽ không ở bên cạnh con mãi đâu… Thế nên… ưm ưm ưm!”
Pota cứ nhìn chằm chằm bằng một nhãn lực thẩm định mãnh liệt đến mức cậu bé không thể nào tập trung được, kéo dài khoảng một phút.
Rồi cô bé nhận ra.
“À, cái huy hiệu hình mèo trên ngực cậu bé, cháu có thể xem một chút được không ạ?”
“Hả? Cái này á? Ưm… Chị không phải mẹ cháu nên chị xem cũng được.”
Cậu bé tháo chiếc huy hiệu có hình mặt mèo dễ thương ra, rồi đưa cho Pota.
Ngay lập tức.
“Ưm… Sao tự dưng bụng đói thế nhỉ… Mẹ ơi! Con đói bụng!”
“Hả? Ồ, vậy à. Thế con có muốn ăn vặt không?”
“Có ạ! Con muốn ăn vặt! Mẹ cho con ăn vặt đi!”
“Con muốn ăn vặt hả?… Mẹ chuẩn bị được chứ? Con học bài xong rồi à?”
“Học hành gì chứ! Con muốn ăn vặt mẹ làm cơ!”
Cậu bé thả lỏng vẻ mặt, mềm nhũn ra rồi ôm chầm lấy chân mẹ. “Ưm!” Cậu bé dụi má vào chân mẹ lia lịa, rồi nắm tay mẹ, lắc lắc lia lịa, lại tiếp tục ôm lấy chân bà.
Trước thái độ đột ngột thay đổi của con trai, người mẹ ngớ người ra, nhìn chằm chằm vào Makoto và những người khác.
Makoto và những người kia cũng ngơ ngác nhìn lại người mẹ.
“À… ơ?”
“Tự dưng nó nuông chiều hết cỡ rồi kìa…”
“Vâng, vâng. Đúng là phong cách thường ngày của thằng bé ạ. Nó ghét học bài, chỉ thích mè nheo thôi, đúng là con trai tôi mà…”
“Tức là nó đột nhiên trở lại bình thường phải không?… Vậy thì…”
“Có lẽ nguyên nhân của sự trưởng thành bất thường đó là do chiếc huy hiệu kia nhỉ.”
Makoto và những người khác chú ý đến chiếc huy hiệu trong tay Pota.
Pota, người đang tỉ mỉ thẩm định, gật đầu mạnh mẽ.
“Vâng! Cháu nghĩ đây chính là nguyên nhân! Mọi người nhìn vào đây này!”
Ở mặt sau của huy hiệu, tại một góc nhỏ, có khắc dòng chữ: 【Marushy 20XX Tổ Chức Phản Kháng Libere】.
Đây là một sản phẩm đầy tự tin, khẳng định quyền của nhà sản xuất tuân thủ Công ước Berne về bảo hộ các tác phẩm văn học và nghệ thuật.
“Nhờ những kẻ cứ thích bám víu vào những thứ vô dụng mà bí ẩn đã được giải quyết nhanh chóng.”
“Tóm lại là do bọn chúng gây ra phải không?”
“Ép buộc trẻ con trưởng thành sớm, thúc đẩy chúng rời xa cha mẹ, và khiến người mẹ trở nên vô dụng. Có lẽ là vậy. Huy hiệu này dường như có một loại hiệu ứng tẩy não.”
“Hiệu ứng giống như viên đá quý màu tối sao. Chúng ta đáng lẽ đã phá hủy địa điểm sản xuất trong hang ổ của chúng rồi, vậy mà chúng lại làm ra ở đâu đó nữa à. Đúng là trò mèo vờn chuột mà. …Vậy còn về cách chúng có được thì…”
Khi hỏi người mẹ, bà dường như không hề hay biết, chỉ làm mặt khó nghĩ, nghiêng đầu ngơ ngác.
Thế thì, chỉ có chính người đeo huy hiệu mới biết. Mamako quỳ xuống trước mặt cậu bé, mỉm cười ngọt ngào.
“Này con trai, con nói cho cô nghe một chút nhé? Chiếc huy hiệu kia, là ai tặng con vậy?”
“Là ông già Noel ạ! Sáng ra, lúc thức dậy, nó nằm ở chỗ cửa sổ ý ạ!”
Có lẽ ba ông già Noel mặc áo khoác đen của tổ chức đã lùng sục khắp các ngôi nhà có trẻ con để phân phát chúng. Nếu đúng là vậy, thì quả là vất vả vô cùng.
Và rồi.
“Mọi người nhìn này! Ở chỗ những cặp mẹ con khác, cũng có thể có liên quan đến huy hiệu!”
“Ôi thật sao?”
Khi mọi người truyền tay nhau đọc tài liệu mà Mohn đang kiểm tra lại, quả nhiên là vậy.
Có nhiều mô tả của các bậc cha mẹ nhắc đến huy hiệu hình mặt thú.
“‘Con tôi đang đeo một chiếc huy hiệu lạ, nhưng khi cố tháo ra thì nó lại nổi giận’ sao… Cả nhà này nữa, cặp mẹ con này nữa… Vậy là đã xác nhận rồi.”
“Nguyên nhân là huy hiệu. Lấy nó đi là xong. Vậy thì bắt đầu hành động thôi.”
“Vì trong tài liệu có ghi địa chỉ nên chúng ta hãy nhanh chóng hoàn thành việc thu hồi ở Casaan này đi nhé.”
“Tôi sẽ soạn thông báo cảnh báo và nhờ phân phát khắp thế giới! Việc thu hồi huy hiệu cứ giao cho mọi người!”
“Được. Vậy thì…”
“Mọi người cẩn thận nhé…”
“Chúng cháu sẽ thu hồi những chiếc huy hiệu xấu xa đó! Chúng cháu sẽ cố gắng hết sức!”
“Ô, ồ…”
Với khí thế còn nhanh hơn cả Mamako, người định ra lệnh vượt mặt Makoto.
Với Pota dẫn đầu, người chạy nhanh hơn bất cứ ai, cả nhóm lao ra khỏi Nhà Bà Mẹ.
Makoto và những người khác chia nhau ra, đi thăm những ngôi nhà đã gửi yêu cầu.
“Xin chào! Nhà Bà Mẹ đây ạ!”
“Xin chào! Anh có việc gì không ạ! Anh trai đáng ngờ!”
“Tôi có đáng ngờ chút nào đâu!? Đừng có báo cảnh sát nhé!?”
Trên ngực cô bé chào đón họ với thái độ trưởng thành, Makoto phát hiện ra chiếc huy hiệu hình thỏ. Dù có vẻ sẽ gặp rắc rối ngay lập tức, nhưng Makoto đã khóa mục tiêu thu hồi đầu tiên của mình.
Wise, người đến một ngôi nhà khác, cũng vậy.
“Hì hì~. Huy hiệu dễ thương ghê. Em có thể cho chị xem được không?”
“Ưm, được thôi… Nhưng cô là ai ạ?”
“Cô á!?… Thôi được rồi, với tuổi của cháu thì đúng là cô lớn tuổi lắm rồi… Grừ grừ…!”
Wise cũng gắng hết sức thu nắm đấm đang giơ lên, và dường như cũng có thể thu hồi được huy hiệu.
Cùng lúc đó, Medhi, người đến một ngôi nhà khác nữa thì.
“Tự giác giao ra sẽ tốt hơn cho cô bé đấy?”… Gô gô gô…
“D-dạ! Cháu cho anh ạ!”
Từ đứa trẻ nhạy bén cảm nhận được sức mạnh bóng tối đáng sợ, chiếc huy hiệu được đưa ra, và Medhi thu hồi dễ dàng. Có được cái đầu tiên.
Tuy nhiên, trong khi các đứa trẻ khác đang tiến hành công việc thuận lợi, Mamako lại gặp khó khăn.
“Bà là mẹ của ai đó phải không ạ! Vậy thì cháu không thích!”
“Đừng nói thế chứ, nào? Con có thể cho cô xem một chút được không?”
“Không thích! Bà về đi!”
Dường như đã có sự can thiệp để từ chối các bà mẹ, đứa trẻ không hề đáp lại lời Mamako. “Khó xử quá nhỉ…” “Xin lỗi nhé…” Mamako chỉ biết cười gượng gạo, nhìn sang mẹ của đứa trẻ.
Giữa lúc đó, người thể hiện phong độ xuất sắc nhất là Pota.
“Làm ơn đưa chiếc huy hiệu đó cho cháu!”
“Vâng. Nếu là chị thì được ạ. Đây ạ.”
Tại những ngôi nhà mà cô bé ghé thăm, Pota nhanh chóng tiếp xúc với trẻ con và thu hồi huy hiệu mà không gặp chút khó khăn nào. Đây đã là chiếc thứ tư rồi.
Pota đã thu hồi được tất cả phần việc được giao.
“Cháu đã hoàn thành nhiệm vụ! Cháu làm được rồi!”
Rời khỏi ngôi nhà cuối cùng, Pota nắm chặt tay, lộ rõ vẻ tự hào về thành tích đạt được, rồi quay trở lại con đường cũ.
Sau khi hoàn thành công việc thu hồi, mọi người được yêu cầu tập trung tại Nhà Bà Mẹ.
Vì vậy, cô bé định đi thẳng đến điểm tập trung… nhưng.
“…À, đây là…”
Pota tình cờ đi ngang qua trước Cung Hiệp Sĩ Mạo Hiểm.
Cung Hiệp Sĩ Mạo Hiểm ở Kinh Đô Casaan là một nơi đầy kỷ niệm, nơi Pota lần đầu gặp Makoto và Mamako. Đó là một nơi tuyệt vời, điểm khởi đầu cho cuộc phiêu lưu của cô bé.
Nhưng giờ đây, có một điều khác khiến cô bé bận tâm hơn.
“Khách…”
Pota ẩn mình trong bóng tối của tòa nhà, cẩn thận quan sát xung quanh.
Để không bị ai nhìn thấy, cô bé lấy ra một tờ giấy bị vò nhàu nát từ chiếc túi đeo vai, rồi nhẹ nhàng mở nó ra.
Đó là một tờ yêu cầu nhiệm vụ mà cô bé tìm thấy ở Cung Hiệp Sĩ Mạo Hiểm ở thị trấn trạm dừng chân, rồi theo bản năng đã lấy đi và giấu nó.
Chính xác hơn, đó là một lệnh truy nã, kêu gọi cung cấp thông tin để bắt giữ tội phạm.
Trên lệnh truy nã có kèm một bức phác họa chân thực về đối tượng, giống như được sao chép trực tiếp từ một bức ảnh.
Đó là một người phụ nữ đeo kính, quay mặt đi, đôi mắt rất mệt mỏi cụp xuống. Tuổi của cô ấy khoảng giữa ba mươi.
Pota biết rất rõ khuôn mặt của người bị coi là tội phạm đó. Có lẽ là biết rõ nhất trên thế giới.
“Không biết ở Cung Hiệp Sĩ Mạo Hiểm này cũng có dán nó không nhỉ… Nếu vậy thì!”
Mình phải thu hồi nó lại, không để ai nhìn thấy. Nếu không, ai đó sẽ bắt người đó mất.
Pota nhanh chóng phóng vụt ra từ chỗ ẩn nấp, chạy vào Cung Hiệp Sĩ Mạo Hiểm.
Cô bé đi thẳng đến bảng thông báo, “...Á!” Đáng tiếc là cô bé định lén lút thu hồi tờ lệnh truy nã đang được dán mà không để ai nhận ra…
Không, nữ nhân viên lễ tân đang nhìn cô bé.
“À, chờ đã! Cái đó là…!”
“Ố ồ!? Ờ, ừm, cháu không lấy gì cả! Cháu xin lỗi ạ!”
“Tôi bảo chờ đã mà! Có chỉ thị là không được dán cái đó mà… Ồ, cô bé đi mất rồi.”
Pota hất bỏ sự ngăn cản, lao ra khỏi tòa nhà.
Tạm thời, cô bé chạy về phía không có người. Vô thức, cuống cuồng, vừa chạy vừa lau đi những giọt nước mắt tự dưng trào ra… rồi lại ẩn mình vào một góc khuất không ai để ý.
Cô bé cố kìm nén nhịp đập của trái tim và cảm giác khó chịu tột độ khi đã làm điều gì đó sai trái, bằng lời bào chữa rằng không còn cách nào khác.
“C-cháu, cháu phải làm gì bây giờ… Mình phải làm gì đây…”
Pota nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trên lệnh truy nã, suy nghĩ. Với cái đầu đã rối bời, cô bé phải cố gắng quyết định hành động tiếp theo…
Đúng lúc đó, ở khóe mắt Pota, có gì đó lay động.
Là con búp bê linh vật đang treo trên túi đeo vai của cô bé.
“…À, đúng rồi! Mình còn có cái này!”
Pota, nhớ ra một điều quan trọng, ôm lấy chiếc túi đeo vai rồi lại chạy đi.
Pota rời khỏi Kinh Đô Casaan và đi ra ngoài khu vực dã ngoại.
Những con quái vật không nhận ra Pota, một người thuộc phe phi chiến đấu, là kẻ thù. Cô bé chạy vụt qua giữa những con quái vật đang nhìn mình một cách kỳ lạ.
Điểm đến là điểm dịch chuyển nằm trên một ngọn đồi cao nhìn xuống kinh đô. Đó là một thiết bị dịch chuyển đặc biệt, cho phép di chuyển hai chiều giữa thế giới thực và thế giới máy chủ khác, thông qua khu vực có Cung Điện Dịch Chuyển.
“Ở đây chắc chắn có thể liên lạc ngay được! Nếu liên lạc, nói chuyện một chút, rồi quay về Nhà Bà Mẹ ngay, thì chắc chắn sẽ ổn thôi!”
Pota chạy lên cầu thang, đến điểm dịch chuyển được bao quanh bởi những trụ đá ma thuật.
Không chút do dự, cô bé sử dụng con búp bê linh vật “Piita”.
“Đi thôi! Một, hai… ba!”
Pota kéo phần chân của Piita.
Đồng thời, *Peep! Peep! Peep!* một tiếng còi báo động chói tai vang lên.
“Thế này là ổn rồi! Báo động khẩn cấp như thế này thì…”
*Peep! Peep! Peep!*
“Chắc chắn họ sẽ đến xem xét… cháu nghĩ vậy…”
*Peep! Peep! Peep!*
“À… hơi, hơi ồn quá rồi ạ…”
Nghĩ rằng đã báo động đủ rồi, cô bé kéo phần tay của Piita để tắt tiếng. Đó là một chiếc còi báo động chống trộm dành cho trẻ em, có thiết kế bật bằng chân, tắt bằng tay. Dù sao thì.
Đợi một lúc.
“…Á! Họ đến rồi!”
Một khối ánh sáng lớn từ trên cao hạ xuống điểm dịch chuyển. Dường như người mà cô bé chờ đợi đã được dịch chuyển đến. Pota vui mừng chạy lại…
Nhưng.
“Cứ tưởng cuối cùng đã thoát khỏi HAHAKO rồi, vậy mà giờ lại là lệnh triệu tập khẩn cấp. Bận đến mức chóng cả mặt. Thật là.”
“Bọn ta gọi thì không trả lời~, giờ lại tự dưng triệu tập bọn ta~, định làm bố đời chắc~?”
“Vì là nghĩa vụ nên bọn ta đã đến… nhưng tùy tình hình mà… hả?”
Khi ánh sáng chói lòa tan đi, ba người xuất hiện.
Amante Kẻ Chống Đối Mẹ, hung dữ như hổ, tỏa ra khí chất bực bội.
Solera Kẻ Coi Thường Mẹ, nhìn chằm chằm vào mái tóc của mình với đôi mắt lười biếng, tan chảy, tay nghịch những món đồ trang trí bằng xương.
Và Fratello Kẻ Hăm Dọa Mẹ, một cô gái chiến binh với đôi mắt lờ đờ, đội mũ trùm đầu cá mập kéo thấp, thể hiện sự nam tính bằng giọng điệu cứng rắn.
Ba trong Tứ Đại Thiên Vương của Tổ Chức Phản Kháng Libere đã xuất hiện!
Pota há hốc mồm không nói nên lời.
“A… awawawa…!?”
“Gì vậy? Có Pota kìa.”
“Đúng là vậy. Sao cô bé lại ở đây?”
“Yahho~. Lâu rồi không gặp~. Chỉ có mình Pota thôi à~?”
“V-vâng! Ở đây chỉ có mình cháu thôi!… Ấy, không phải lúc để trả lời… À, ừm… Ê ê ê!? ”
Người mà Pota muốn gọi, dù có nhầm lẫn thế nào đi nữa, cũng không phải ba người này. Hoàn toàn khác.
Tuy khác, nhưng họ đột nhiên đến và đang tiến lại gần.
Khi Pota rón rén lùi lại một bước, họ càng dồn ép cô bé, tiến lên hai ba bước.
“Về cơ bản chúng ta là kẻ thù, nhưng bọn ta không có ý định làm hại Pota đâu. Vậy nên cứ yên tâm mà trả lời câu hỏi của bọn ta nhé?”
“Là Pota đã gọi bọn ta đến à~?”
“K-không phải ạ! Cháu không có gọi ạ!”
“Ở đây chỉ có Pota mà Pota lại không gọi à? Chuyện lạ thật. Bọn ta chắc chắn đã nhận được tín hiệu khẩn cấp của tổ chức nên mới đến đây… Này, đợi đã. Dừng lại!”
“Hả?… Á…!”
Pota, người đang lùi dần đến rìa đỉnh đồi, bỗng trượt chân mất đà.
Fratello theo phản xạ vươn tay ra, nhưng không kịp, Pota cứ thế ngã ngửa và rơi xuống…!
Ngay khoảnh khắc đó. Đằng sau Pota, một xoáy nước màu tối bỗng nhiên xuất hiện, và một bàn tay thò ra từ bên trong đỡ lấy lưng Pota.
「……Ấy, gì thế kia?」
「Hừm. Đến nước này rồi, thì ra là Chủ nhân xuất hiện sao?」
「Ủa? Chủ nhân á… Người quyền cao chức trọng của tổ chức phản loạn Revere sao…?」
「Ừm. Là thủ lĩnh của bọn ta đó. Chỉ có Chủ nhân mới điều khiển được xoáy nước màu đen kia thôi. Không sai vào đâu được.」
Đẩy Pota lùi về phía đài cao, một bóng người từ trong xoáy nước màu đen bước ra.
Đó là một người phụ nữ đã hơi đứng tuổi, khoác chiếc áo khoác đen của tổ chức bên ngoài bộ giáp cũng đen tuyền.
Đôi mắt dưới cặp kính trông vô cùng mệt mỏi, cứ thế cúi gằm xuống, chẳng buồn nhìn lấy Pota đang đứng ngay trước mặt.
Cùng với vẻ mặt u ám đáng sợ, người phụ nữ ấy đứng sừng sững như thể một vị đế vương của thế giới bóng tối.
「A! Mẹ!」
「「「……Hả?」」」
Pota chẳng thể nào nhầm lẫn được. Người vừa xuất hiện từ xoáy nước màu đen ấy, chính là mẹ của Pota.
Lần này thì ba vị Tứ Thiên Vương há hốc mồm chẳng thể ngậm lại được.
「Khoan đã nào… Rốt, rốt cuộc là sao đây?」
「Người đó ~ là mẹ của Pota ~… Thế nhưng ~ lại có thể dùng xoáy nước màu đen ~ nghĩa là ~ Chủ nhân của chúng ta ~ ư? Rốt cuộc là sao ~ đây?」
「Ta cũng mới gặp lần đầu nên chẳng biết gì cả. …Này Pota. Giải thích đi xem nào.」
「À, ừm, con cũng không rõ lắm ạ… nhưng mà, đó là mẹ của con!」
Pota nở một nụ cười rạng rỡ, cầm tấm lệnh truy nã trên tay chạy tới.
「Mẹ! Con tìm thấy cái này, con ngạc nhiên lắm nên đã liên lạc với mẹ! Con nghĩ chắc có sự nhầm lẫn gì đó, nhưng con lo lắng quá… A…」
Mẹ của Pota im lặng nhặt tấm lệnh truy nã lên, vo tròn rồi vứt đi.
Không thèm liếc nhìn con gái, bà quay sang gọi Tứ Thiên Vương.
「Ta sẽ giải thích mọi chuyện cần thiết. Có điều, nơi này không phải chỗ tốt. Chúng ta sẽ di chuyển trước khi mẹ của Dũng sĩ và HAHAKO nhận ra. Đi theo ta.」
「Đúng, đúng vậy… Nếu Pota ở đây, thì chắc chắn Masako Oosuki và mọi người cũng đang ở gần đây… Cả HAHAKO phiền phức đó nữa…」
「Thế thì ~ tạm thời ~ cứ theo xem sao ~ nhé?」
「Ừm. Thân phận ra sao, rồi cả việc bỏ rơi bọn ta ở Gobodorand nữa, tất cả đều phải giải thích cho rõ ràng. Đúng là không vào hang hổ sao bắt được hổ con chứ.」
Mẹ của Pota quay gót, bước vào trong xoáy nước màu đen. Ba vị Tứ Thiên Vương cảnh giác cao độ, nối gót theo sau.
Bốn bóng người khuất dạng, chỉ còn mình Pota ở lại chỗ cũ.
「A, ừm, mẹ ơi… Con phải làm gì đây…」
「Con cứ về với đồng đội đi.」
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, và xoáy nước màu đen dần dần thu nhỏ lại.
Pota cắn chặt môi, lau đi giọt nước mắt chực trào, rồi lặng lẽ suy nghĩ.
Nên đuổi theo mẹ, nhảy vào trong xoáy nước màu đen kia chăng?
Hay quay về Vương đô Kaa-san, nơi đồng đội đang chờ đợi?
Pota nhìn chằm chằm vào hai hướng đi khác nhau… và đưa ra quyết định.
Chẳng mấy chốc, mặt trời đã lặn, đêm tối sắp buông xuống.
Một khoảng thời gian khá dài đã trôi qua kể từ khi Masato và mọi người tập trung tại tiệm Okaa-san Ya.
Masato đang ngồi ở bàn, ngừng nhìn chằm chằm vào đáy tách trà đã khô cong, rồi ngẩng mặt lên.
Ngồi cạnh cậu là Masako đang im lặng. Đối diện là Wise đang ngước nhìn trần nhà, và Medy đang dõi mắt ra ngoài cửa sổ.
Mone thì đang ẩn mình phía sau quầy, sắp xếp giấy tờ.
Thiếu mất một người.
「…Quả nhiên là trễ quá rồi. Để tôi ra ngoài xem thử một chút.」
「Đúng vậy. Mẹ cũng đi.」
Khi Masato và Masako đứng dậy, Wise và Medy cũng đứng lên theo. Để phòng trường hợp đi lạc, họ giao Mone trông cửa hàng rồi quyết định đi tìm Pota.
Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên một tiếng lảnh lót.
「Ồ! Cuối cùng cũng về… rồi sao?」
Khi Masato và mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa.
Từ lối vào, một gói đồ bọc bằng vải furoshiki lớn đang bị cố sức đẩy vào. Nó quá lớn, bị kẹt lại ở ngưỡng cửa, mãi chẳng vào được, nhưng vẫn bị cưỡng ép nhét vào.
「Gừ… Lẽ ra nên để đứng mới phải… Ta đúng là lỡ tay rồi.」
「Hả?… Cái giọng đó… Fratello sao?!」
「Ừm, An-chan đó hả? Lâu rồi không gặp nhỉ. Ngại quá, giúp ta một tay chút được không. Nếu cậu kéo từ bên đó… không, chắc là được rồi hả? Nyaaa!」
「Khoan đã! Mang cái gì đến thế kia!… Chẳng lẽ, là thứ gì đó nguy hiểm sao?!」
Cái ông già Noel áo đen từng phát những huy hiệu kỳ lạ cho lũ trẻ kia, có lẽ đã đến để mang tai ương đến tiệm Okaa-san Ya. Masato hoảng hốt định đẩy ra… nhưng đã quá muộn.
Bất chợt, nút thắt của gói đồ bung ra, và đồ vật bên trong đổ ập xuống như tuyết lở. 「Nguy rồi!?」「Maa-kun!?」 Masato bị hứng trọn từ đầu xuống.
Nhưng cậu không hề hấn gì. Cú va chạm nhẹ đến kinh ngạc.
「Hả, cái gì thế này?」
Thứ gì đó đang nằm trên đầu Masato. Khi cậu nhặt lên, đó là một mảnh vải hình tam giác.
Là đồ lót nữ, họa tiết sọc xanh.
「Cái này, nhìn quen quen… À, đúng rồi! Là quần lót thứ Năm của Wise mà!」
「Hả, thật á?… À, đúng rồi. Của mình mà.」
「Đúng không? Để phân biệt với của Medy, cái có chữ 'W' ở tag là của Wise mà, đúng không? Của Medy là 'M'.」
「Đúng rồi. Cơ mà, nếu lộn ngược lại thì cái nào cũng giống cái nào nên tớ hay nhầm lắm… Khoan, cậu biết chi tiết quá rồi đấy.」
「Đúng thế. Cậu ấy biết chi tiết quá rồi.」
「Hô, hô hô hôm nọ ấy mà! Nó lẫn vào đồ giặt của tôi, tôi chỉ liếc qua một chút thôi! Tôi đâu có ý xấu đâu!」
Dù có ý xấu hay không thì cũng chẳng quan trọng nữa rồi. Wise và Medy nở nụ cười rạng rỡ đến đáng sợ mà áp sát tới. 「Buh-e!?」 Một cuốn sách ma pháp giáng xuống mặt cậu, 「Ư-gô!?」 một cây trượng đập thẳng vào đỉnh đầu. Cuối cùng, Masato chẳng thể lành lặn mà đứng yên được. Thôi thì bỏ qua vậy.
Xung quanh Masato, đủ loại đồ dùng sinh hoạt đang vương vãi khắp nơi. Ngoài đồ lót, còn có quần áo ngủ, đồng phục thủy thủ, đồ bơi. Cả gạo, tương miso, xì dầu và các loại gia vị khác nữa.
「Quần áo thay của tôi, cả trang phục mẹ tôi kiếm được nữa… còn có cả thực phẩm chúng ta vẫn thường dùng… Đây chẳng phải là đồ của chúng ta sao?」
「Ừm. Là đồ của mấy đứa đó, An-chan. Ta chắc chắn là đã trả lại rồi.」
「Trả lại á… Này, đợi đã! Toàn bộ số này đều là đồ đã gửi Pota giữ mà!… Các người, chẳng lẽ, đã làm gì Pota sao?!」
Masato đứng bật dậy, rút kiếm ra thủ thế. Wise và Medy, ngay cả Masako cũng đang căng thẳng phòng bị. 「Tôi, ừm… tôi đi lánh nạn đây!」 Mone rụt đầu vào sau quầy.
Fratello mơ hồ nhìn Masato và mọi người đang trong tư thế chiến đấu, rồi nhẹ nhàng giơ cả hai tay lên.
「…Này, làm cái trò gì thế?」
「Bây giờ ta không có ý định đánh nhau với mấy đứa đâu. …An-chan, đừng vội vàng kết luận như thế. Bọn ta chẳng làm gì Pota cả.」
「Hoàn toàn không đáng tin.」
「Thế thì, chỉ còn cách để chính người đó tự nói ra thôi nhỉ.」
Fratello lập tức lùi lại. 「Đợi đã!」 Masato và mọi người lao ra khỏi tiệm Okaa-san Ya, đuổi theo.
Vừa ra đến đường, không chỉ có Fratello, mà Amante và Solera cũng đang đứng đó.
「Ngay cả các người nữa sao… Đột nhiên Tứ Thiên Vương lại tề tựu đầy đủ thế này à?」
「Hì hì. Đúng vậy. Chính xác là như thế. Nơi đây, Tứ Thiên Vương đã tề tựu đầy đủ.」
「Cái gì thế chứ. Sao cứ nói kiểu ra vẻ bí hiểm thế không biết.」
「Nếu có chuyện gì, cứ việc giải thích tường tận cho chúng tôi nghe cũng được mà?」
「Nói nhảm. Ta đây mà lại…」
「Thôi nào ~ Thôi nào ~. Thay vì để Amante giải thích chi tiết ~, chi bằng cứ để người trong cuộc xuất hiện thì nhanh hơn ~. Mời vào ~」
Amante và Solera nhẹ nhàng lùi lại, nhường một lối đi ở giữa.
Một bóng người nhỏ nhắn, bước ra với bước chân vững chãi.
Khoác chiếc áo khoác đen của tổ chức, đeo túi đeo vai… đó là Pota, với vẻ mặt căng thẳng.
「Này, khoan đã… Pota, sao lại… hả?」
「Xin hãy nghe con!」
Cúi đầu thật thấp trước Masato và mọi người đang bối rối.
「Anh Masato, chị Mama, chị Wise, chị Medy! Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ con bấy lâu nay! Con đã trở thành một trong Tứ Thiên Vương của tổ chức phản loạn Revere! Con là… người rất yêu mẹ, “Pota hiếu thảo” đây ạ!」
Pota đã tách khỏi nhóm Masato, và về phe địch.
「Ừm, khoan đã nào?… Này Pota, con đang đùa thôi phải không?」
「Là thật ạ! Con là một trong Tứ Thiên Vương! Con là đồng đội của cô Amante, cô Solera và chú Fratello!」
「Chuyện này không thể nào. Không thể nào. …À, tôi hiểu rồi. Là do cái huy hiệu kia, đúng không? Pota chắc chắn đã bị tẩy não bởi âm mưu của tổ chức. Nào, xin mời giải thích.」
「Huy hiệu? Tẩy não? Tôi chẳng hiểu các người đang nói gì cả.」
「Này Amante! Đừng có giả vờ ngây ngô nữa! Chính là lúc này, cứ tự mình luyên thuyên giải thích đi! Cô chính là người đảm nhiệm việc đó mà!」
「Vô lý! Tôi chưa từng tự tiện luyên thuyên giải thích gì cả! Tôi cũng chẳng nhớ mình từng đảm nhận vai trò như thế đâu!」
「Thôi nào ~ Thôi nào ~. Ai mà không tự nhận thức được ~ thì làm ơn im lặng một chút nhé ~」
「Mấy đứa cũng bình tĩnh chút đi. Ta hiểu là mấy đứa ngạc nhiên lắm, nhưng… Rốt cuộc là đang nói cái gì vậy, ta chẳng hiểu gì cả? Bọn ta đâu có tẩy não gì đâu.」
Có vẻ như Amante và những người khác thực sự không biết gì về huy hiệu hay việc tẩy não cả. Chuyện này đúng là khó hiểu vô cùng… nhưng chẳng có thời gian để truy cứu nữa rồi.
「Con đã trả lại hành lý! Con cũng đã chào hỏi rồi! Con sẽ về lâu đài của tổ chức đây ạ!」
Pota lấy ra một vật phẩm. Đó là một viên bảo châu hình cầu, bên trong chứa đựng hiệu quả của phép thuật dịch chuyển tức thời, có hiển thị chữ "Di".
「Đợi đã Pota! Đợi con chút đi mà!」
「Con sẽ không đợi! Xin lỗi! Tạm biệt ạ!」
「Pota! Làm ơn hãy đợi đã!… Ít nhất cũng nói cho mẹ một điều thôi được không!」
「Chị Mama… Vâng, vâng ạ!」
「Pota, con chán ở với chúng ta rồi sao? Cho nên mới trở thành đồng đội của Tứ Thiên Vương sao?」
「Không phải thế ạ! Con rất yêu quý mọi người, chị Mama và mọi người ạ!… Nhưng con… con vẫn, vẫn muốn ở cùng với mẹ của con! Cho nên!」
Viên bảo châu được tung lên không trung. Pota và những vị Tứ Thiên Vương tụ tập bên cạnh cô bé được bao bọc trong một kén ánh sáng. Một khối ánh sáng chói lòa vụt bay lên bầu trời đêm tăm tối chỉ trong thoáng chốc.
「Ở cùng với mẹ… rốt cuộc là có ý gì chứ…?」
Chẳng ai đáp lại câu hỏi của Masato cả. Masako, Wise và Medy cũng lặng người đi, cứ thế nhìn chằm chằm vào khoảng không nơi ánh sáng vừa bay đi.
Từ khi Masato bắt đầu cuộc phiêu lưu, cô bé vẫn luôn là đồng đội, vẫn luôn ở bên cạnh, chỉ một thoáng trước đó thôi, đáng lẽ cô bé vẫn còn ở đó. Vậy mà giờ đây, chẳng còn ai nữa.
Pota đã rời bỏ Masato và những người bạn của mình.