Tsuujou Kougeki ga Zentai Kougeki de Ni-kai Kougeki no Okaa-san wa Suki desu ka?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

73 457

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

73 719

Release the Female Lead, Leave Her to Me

(Đang ra)

Release the Female Lead, Leave Her to Me

白迟

Các đệ tử của Ma Vương Gu Qingcheng đều chạy trốn vì một người phụ nữ tên là Fengya. Không thể đánh bại Fengya, Ma Vương Gu Qingcheng cuối cùng đã nghĩ ra giải pháp tốt nhất.

70 552

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

(Đang ra)

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

辞树花

Trong khi những người khác chuyển sinh vào vai một cô gái trẻ phản diện, thì tôi lại trở thành nữ chính bị ngược đãi trong một cuốn tiểu thuyết tàn bạo!Tôi run lên vì tức giận, nhưng chẳng có ai để đò

25 70

Bạn Cùng Lớp Không Biết Chúng Tôi Làm Tình Trong Phòng Của Nhau (LN)

(Đang ra)

Bạn Cùng Lớp Không Biết Chúng Tôi Làm Tình Trong Phòng Của Nhau (LN)

Yamamoto Takeshi

Và Uehara, người chưa bao giờ nói chuyện với Toyama dù họ học cùng lớp, đã bắt đầu quan tâm đến Toyama.

25 201

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

68 1390

Quyển 8 - Chương 5: Dịu dàng, phóng khoáng, nghiêm khắc, khó đoán. Khi là vũ khí.

Sau buổi hát hò, nhảy múa và biểu diễn trực tiếp đầu tiên với tất cả sức lực, ba Mama Idol nhà ta ngồi phịch xuống sân khấu.

“Phù… cuối cùng cũng coi như ra dáng rồi nhỉ?”

“Đúng vậy. Dù còn non tay nhưng cũng coi như mãn nguyện rồi. Chắc hẳn mục đích của chúng ta cũng đã hoàn thành phải không?”

“Vâng… con cũng cảm thấy thế ạ.”

Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, họ có thể cảm nhận được sức mạnh của đất mẹ và biển cả đã phục hồi sự trù phú. Lắng tai nghe, dường như họ còn nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ của những bậc làm cha làm mẹ và các con trên khắp thế gian này vậy…

“Mamako-san, Kazuno-san, Medimama-san. Mọi người đã vất vả rồi ạ. Một màn trình diễn thật tuyệt vời!” *Chát chát chát chát chát chát chát chát chát chát chát chát chát chát chát chát chát chát!*

“Vâng, cảm ơn nhiều ạ. Mà công nhận tiếng vỗ tay này phiền thật đấy.”

“Cô cố tình đấy chứ?”

“Xin trân trọng thông báo, đây là Shirase P, người đã quá xúc động nên lỡ mồm nói đùa ạ.”

“Ưm, đúng là phong cách của Shirase P mà.”

Shirase P đang vỗ tay lia lịa bỗng dừng tay lại và bước đến chỗ Mamako cùng mọi người.

“Vậy thì, xin được nói lại một lần nữa. Mọi người đã vất vả rồi ạ. Buổi biểu diễn đầu tiên đã kết thúc tốt đẹp. …Vậy nên,”

“Cuối cùng, tiện thể luôn, sự kiện đặc biệt của chúng ta đây rồi!”

Mamako đứng phắt dậy, vui vẻ ngân nga hát. Cứ thế mà năng lượng tràn trề trở lại lúc nào không hay! Nhìn cô ấy từ khóe mắt, Kazuno và Medimama cũng khẽ cười rồi cố sức đứng dậy.

“Đúng vậy. Đã đến nước này rồi, mọi chuyện cũng đã xong xuôi.”

“Đã đến nước này rồi thì không thể nào không gặp mặt con cái được rồi. …Vậy nên, Shirase P. Cứ `chắc là` cũng được, liệu có cách nào không?”

“Đã rõ. Vậy thì, Shirase P này sẽ đưa ra một ý tưởng tuyệt vời để mọi người có thể đi gặp các con của mình… Ơ?”

Ngay khoảnh khắc Shirase P ưỡn ngực nói ra lời nói có phần mâu thuẫn một cách khó nhận ra, từ ngực ba người Mamako bỗng nổi lên những khối pha lê. Ba viên pha lê tượng trưng cho tình thân mà mỗi người đã có được, bỗng phát ra thứ ánh sáng chói lòa, vẽ nên một cánh cửa duy nhất.

“Chưa cần tôi phải tùy tiện nói ra lời nào, xem ra cảm xúc của mọi người đã tự mình tạo nên kỳ tích rồi đấy nhỉ… Vậy thì, chúng ta đi thôi chứ?”

Mamako, Kazuno và Medimama nhìn nhau gật đầu, rồi nhẹ nhàng đẩy cánh cửa. Cánh cửa từ từ mở ra, và ngay lập tức một trận cuồng phong tuyết dữ dội ập đến.

“Lạnh… q-quá…!”

“Này! Cái quái gì thế này! Chuyện gì đang xảy ra vậy! Shirase P chết ngay tại chỗ rồi kìa!”

“Cứ như thể muốn ngăn cản chúng ta vậy… nhưng mà…”

“Ma-kun và mọi người đang ở phía trước… Mình cảm nhận được rất rõ… Đi thôi!”

Bất chấp tuyết táp vào má, Mamako, Kazuno, Medimama kéo lê cái xác không hồn của Shirase P, dứt khoát bước tới. Phía bên kia cánh cửa đã hoàn toàn bị một màu trắng xóa bao trùm bởi bão tuyết dữ dội. Không thể phân biệt được đây là trong nhà hay ngoài trời, chỉ là một không gian trắng xóa và hoang dại.

Tiến thêm một đoạn, một bóng dáng công trình kiến trúc giống như một tòa lâu đài dần hiện ra mờ ảo.

“Ô? Có ai đó đang đứng ở cổng thì phải. Kia là…”

“Ể, Mamako-san?… Không phải… là…”

“Chắc là HAHAHO-san nhỉ. Đúng như những gì tôi thấy trong báo cáo về con gái mình. Thật sự, từ đầu đến chân, giống hệt Mamako-san luôn.”

Dần dần, toàn bộ hình dáng hiện rõ. Trước cổng lâu đài phủ đầy tuyết, HAHAHO đang đứng với vẻ mặt không mấy vui vẻ. Khi Mamako và mọi người đến gần, HAHAHO từ tốn mở lời.

“Vừa nãy, cảm ơn mọi người đã cho xem một màn trình diễn tuyệt vời. Để cảm ơn, tôi sẽ nói cho một điều. …Từ đây trở đi, mẹ không được phép vào. Xin lỗi, nhưng mọi người có thể quay về có được không?”

“Ôi chao. Rắc rối rồi đây. Không thể vào được sao?”

“Trong lâu đài, các con của mọi người đang cố gắng hoàn thành một điều gì đó bằng chính sức lực của mình. Thế nên, tôi nghĩ để chúng tự làm thì tốt hơn. Cha mẹ can thiệp vào, gây trở ngại là điều không tốt. Phải không?”

HAHAHO đưa ra một ý kiến nghe có vẻ hợp lý nhưng lại thiếu tự tin, rồi dò xét thái độ của họ. Mamako nhìn Kazuno và Medimama, rồi mỉm cười tươi rói.

“Đúng vậy, cô nói rất đúng. Vì thế… chúng tôi chỉ lén nhìn một chút thôi. Đã đến tận đây rồi, tiện thể thì làm vậy thôi. Chừng đó chắc không sao đâu nhỉ?”

“…Hả?”

Mamako mỉm cười lướt qua HAHAHO và tiến đến gần cổng lâu đài. Nhưng, “Ô?” Dường như có một bức tường vô hình. Dù cô ấy cố sức đẩy, nó vẫn không hề nhúc nhích.

“Này HAHAHO-san. Ở đây có gì không vậy?”

“Ể, ừm. Có một kết giới được giăng ra… Nhưng, hơn cả điều đó, việc lén nhìn một chút thì an toàn, không phải là chuyện như vậy đâu? Tôi muốn nói rằng, dù cha mẹ không can thiệp, con cái vẫn có thể trưởng thành…”

“Chuyện đó tôi cũng đồng ý. Tuy nhiên, chuyện đó là chuyện đó, còn chuyện này là chuyện này.”

“Cũng đâu có nghĩa là hoàn toàn không được tiếp xúc đâu nhỉ?”

Kazuno và Medimama cũng đứng trước bức tường vô hình, chạm tay khắp nơi. “Nếu phá được bằng phép thuật thì tôi sẽ làm…”, “Không biết có được không nhỉ…” Đây là lúc cần cẩn trọng, nhưng.

Không phải thế.

“Khoan đã…”

“À, đúng rồi, đây là lần đầu chúng ta gặp nhau nhỉ. Tôi là Mama Idol số Hai, Kazuno, mẹ của con bé ngốc Wise. Bên cạnh tôi là Medimama-san, mẹ của Medi-chan. Rất vui được biết cô.”

“Cô có thể đừng giới thiệu bằng tên viết tắt như thế không? Tên chính thức của tôi là Medimama.”

“Ể, ừm. Tôi biết hai người mà…”

“Vậy thì, như một lời chào hỏi, tôi sẽ nói cho cô một điều. Làm mẹ ấy mà, là một sinh vật rất ích kỷ đấy. Vừa mong con trưởng thành, nhưng một mặt lại muốn con mãi là trẻ con, nên họ cứ vùng vẫy để đạt được cả hai điều đó.”

“Nếu không có thần kinh thép như vậy thì đâu thể nào làm mẹ được đúng không?”

“Vậy nên, hãy thành thật với cảm xúc của mình. Bởi vì, chúng tôi muốn gặp các con. Cảm giác đó không thể kìm nén được. Vì đó là con cưng đáng yêu của chúng tôi mà! …À, đúng rồi!”

Mamako đặt tay lên ngực, làm xuất hiện vật phẩm Tình thân. “Thì ra là thế,” “Có khả năng đấy.” Noi theo Mamako, Kazuno và Medimama cũng cầm lấy vật phẩm của mình. Ba viên pha lê phát ra ánh sáng. Bức tường vô hình ngăn cản họ đã tan chảy như băng mỏng, để lại một lỗ hổng lớn.

Giờ thì họ có thể vào lâu đài Hahades rồi!

“Mọi người, đúng là như vậy… Đúng là mấy bà mẹ không thể tin nổi mà!”

HAHAHO thì thầm với vẻ mặt ngạc nhiên, nhưng lại nở một nụ cười nhẹ nhõm.

“Tôi tin những gì mọi người nói. Vì vậy, tôi sẽ hợp tác với mọi người. …Tôi sẽ giải thích tất cả, các con của mọi người đã biết gì, đang định làm gì và hiện đang ở đâu.”

“Ôi, thật sự giúp ích rất nhiều. Vậy thì, nhờ cô nhé.”

“Con bé ngốc nhà tôi chắc lại bị phong ấn phép thuật một lần rồi cũng nên…”

“Hi vọng là chỉ phải phá một bức tường thôi…”

“Đúng là mẹ có khác, hiểu con mình ghê. Ưm ưm.”

Theo sau HAHAHO dẫn đường, Mamako và mọi người bước vào lâu đài Hahades.

Ngay lúc đó, bất chợt.

“““...Hự… Nó đến rồi sao!?”””

Một cơn ớn lạnh không thể diễn tả bằng lời chạy dọc sống lưng. Masato, Wise và Medi đồng loạt dừng lại, giật mình quay đầu lại. Phía sau họ là lối vào mà Masato và mọi người đã đi qua, một lỗ hổng trên bức tường trong phòng ngai vàng. Chỉ có vậy. Chẳng có gì đến cả.

“Tôi cảm thấy như có thứ gì đó cực kỳ nguy hiểm đang đến gần…”

“Đ-đúng vậy. Em cũng cảm thấy thế… Chắc là do mình tưởng tượng thôi.”

“Đúng vậy. Hình như là thế. Cứ tin là thế đi.”

“Vậy thì, chúng ta có thể tiếp tục đi không ạ!”

“Được. Cứ đi thôi. Xuất phát!”

Tất cả quay về phía trước và tiếp tục bước đi.

Nơi Masato và mọi người đặt chân đến là một không gian như vũ trụ lấp lánh ánh sao. Tuy đẹp đẽ, nhưng lại tràn ngập một màu tối u buồn. Những thứ trông giống ngôi sao kia, có thật sự là sao không nhỉ… Masato chăm chú nhìn.

“Này, đừng có nhìn ngang nhìn dọc nữa. Nguy hiểm đấy.”

“Ô, ừ. Phải rồi… Đâu phải lúc để nhìn ngắm.”

Hình như không phải là những ngôi sao tròn mà là những vật thể vuông vức đang phát sáng, nhưng xa quá nên không thể nhìn rõ được. Thứ duy nhất nhìn rõ là một con đường ngoằn ngoèo mỏng như vạch kẻ đường màu trắng. Pota đi đầu, cả nhóm xếp thành một hàng, cẩn trọng tiến lên, cứ như đang đi trên dây vậy.

“Nơi này là cái gì thế nhỉ?”

“Không biết nữa… nhưng không hiểu sao lại có cảm giác ấm áp và kỳ lạ.”

“Tuy tối tăm nhưng không phải là bóng tối hoàn toàn, vẫn nhìn thấy ánh sáng…”

“A! Có cái gì đó kìa! Con đi xem trước nhé!”

Pota đột nhiên lao tới. Cậu bé nhanh chóng vượt qua hành lang, rồi nhảy tót lên một bục rộng lớn phía trước. Masato và mọi người cũng cẩn trọng đi theo, rồi nhảy lên bục. Nơi Masato và mọi người đến rộng bằng nửa sân bóng đá, và có một sân khấu hình vuông được dựng sẵn.

“Đây là… trông giống như một đấu trường vậy.”

“Nghe cậu nói thì cũng có vẻ đúng… nhưng không thấy lạ sao?”

Bốn góc sân khấu được đặt các cặp tượng đá: một bé gái và một phụ nữ. Tất cả các bức tượng bé gái đều vươn tay ra như muốn đòi hỏi điều gì đó từ bức tượng người phụ nữ, nhưng bức tượng người phụ nữ lại quay lưng đi – một cách sắp đặt thật kỳ lạ…

“Masato-kun! Nhìn cái này này!”

“Có chuyện gì thế!? …Khoan đã… cái này…”

Medi đang kiểm tra các bức tượng bỗng lên tiếng. Masato chạy đến và nhận ra ngay lập tức. Khuôn mặt của bức tượng bé gái chính là khuôn mặt của Pota. Và khuôn mặt của bức tượng người phụ nữ là khuôn mặt mẹ của Pota mà cậu bé đã nhìn thấy trên lệnh truy nã. Chạy vòng quanh kiểm tra ba cặp tượng còn lại, tất cả đều giống hệt nhau.

“Chuyện này là sao? Sao lại có tượng của Pota và mẹ Pota ở đây…”

“Có lẽ… đây là bên trong tâm hồn của mẹ mình.”

Pota nhìn chằm chằm vào bức tượng mô phỏng mình, giọng nói có vẻ yếu ớt.

“Tất cả những thứ trông giống ngôi sao kia đều là những bức ảnh của riêng mình. Dù rất xa nhưng mình vẫn nhìn thấy được. …Và những bức tượng này, chính là dáng vẻ thường ngày của mình và mẹ.”

“…Thì ra là vậy.”

“Mẹ luôn quay lưng đi như thế này mỗi khi mình định nói chuyện, rồi đi đâu đó. Khi mình cố đuổi theo, mẹ lại chạy, càng lúc càng… (thút thít)… xa dần…”

“Được rồi. Không cần nói nữa.”

Masato ôm lấy cái đầu của Pota đang rơm rớm nước mắt, ấn mặt cậu bé vào bụng mình. Anh vuốt ve cái đầu đang không ngừng gật gù của Pota.

“Nhưng mà, nếu đã như vậy. Anh có ý này. Đợi một chút nhé.”

Masato giao Pota cho Wise và Medi đang đến xem tình hình. Anh chạy đến chỗ bức tượng người mẹ, nắm chặt phần bệ, rồi xoay mạnh! “Hự!” Anh xoay nó một vòng 180 độ theo chiều ngang, khiến nó đối diện với bức tượng Pota.

“Thấy sao hả Pota! Tuyệt vời đúng không, cái này!”

“V-vâng! Con muốn thế! Vui lắm luôn ạ!”

“Đúng vậy! Tốt lắm! Vậy thì, ba cái còn lại cũng… Ơ?”

Đó là lúc anh chuẩn bị chạy đến mục tiêu tiếp theo. Giữa hai bức tượng mẹ con đang đối diện nhau, một vật thể kỳ lạ bỗng xuất hiện. Đó là một thứ tròn tròn, được đan bằng sợi len một cách lộn xộn.

“Cái gì đây?… Pota, kiểm tra xem nó là cái gì được không?”

“Vâng ạ!… Ừm ừm, cái này… cái này… à thì… hình như là một phần của cái gì đó ạ!”

“Một phần của cái gì đó… Hừm…”

Masato tạm thời xoay ba cặp tượng còn lại để chúng về đúng vị trí. Khi anh xoay bức tượng người mẹ, mỗi cặp tượng lại xuất hiện một vật phẩm giữa hai bên. Những thứ thu được đều là đồ đan bằng len. Một vật tròn tròn. Một vật tròn tròn khác có hai cái tai. Hai thứ trông như cánh tay mảnh khảnh. Và hai thứ trông như đôi chân thon dài.

“Tất cả đều là len giống nhau nhỉ… Không phải là các bộ phận của một con búp bê đan bằng len sao?”

“Thì ra là vậy. Có khả năng đấy ạ. …Không hiểu sao, em có cảm giác như có thể tạo ra thứ gì đó giống với Piita-chan vậy.”

“À, có thể đấy ạ! Dù lớn hơn Piita, nhưng màu sắc thì giống hệt!”

“Hừm…”

Các bộ phận của búp bê đan len, cùng với linh vật được gắn trên túi đeo vai của Pota. Tất cả chúng cứ thế xuất hiện ngay khi các bức tượng mẹ con được xoay lại đối diện nhau, như thể đã được sắp đặt sẵn.

*(Không lẽ đây… là món quà dành cho Pota sao?)*

Vô thức ngước lên, Masato nhìn thấy những ngôi sao đang lấp lánh ở xa. Tất cả những ngôi sao đó đều là ảnh của Pota. Nếu đây thực sự là bên trong tâm hồn của mẹ Pota thì sao?

*(Nhìn sơ qua thì mọi thứ đều liên quan đến Pota… Chắc chắn mẹ cậu bé không ghét cậu bé đâu nhỉ?)*

Dường như một tia hy vọng đã lóe lên…

Ngay lúc đó.

“Ơ ơ! Ma-Masato-san! Tượng của mẹ!”

「Hả?… Này! Cái quái gì vậy!"

Cả bốn bức tượng người mẹ bỗng nhiên xoay chuyển, tự động trở về vị trí ban đầu.

Cùng lúc đó, một đám mây đen kịt cuồn cuộn trên đầu nhóm Mahito… Rồi từ trong đám mây ấy, một vật thể khổng lồ hình người, trườn dần xuống, xuất hiện lộn ngược từ trên cao.

Một nữ quỷ thân thể chi chít gai nhọn, từ đỉnh đầu đến lòng bàn tay, với vẻ mặt hannya hung tợn, gào thét vang trời.

“Ối giời ơi!? D-dường như nó đang giận dữ!… Có phải vì chúng ta lấy đồ của nó nên nó mới giận không nhỉ!”

“Có lẽ vậy! Nhưng không cần phải trả lại đâu! Pota, ôm chặt lấy các mảnh ghép đã thu thập được rồi mau chóng rút lui đi! Bọn anh sẽ lo liệu!”

“Vâng! Em hiểu rồi ạ!”

Pota vừa chạy đi định nấp sau những bức tượng đá thì mắt con quỷ gai nhọn đã dõi theo.

“Không phải bên đó, bên này này! Quay sang đây!”

Mahito rút kiếm ra, định tấn công ngay lập tức…

“(Khoan đã! Kẻ địch này, có khi nào lại là… khỉ thật!)”

Chỉ một thoáng do dự, anh đổi mục tiêu, phóng ra một đường kiếm khí, đánh trúng cánh tay của nữ quỷ gai nhọn.

Kéo sự chú ý của đối phương một chút, anh di chuyển vào giữa sân khấu.

“Chết tiệt! Có vẻ không ăn thua mấy!”

“Kẻ địch trên không là con mồi của anh mà! Tỉnh táo lại đi chứ!”

“Thế mà còn xưng là dũng giả được trời cao chọn lựa, nghe mà hết muốn nói!”

“Không, không phải thế!… Anh chỉ thoáng nghĩ, có khi nào đó là mẹ của Pota không! Nên anh mới nương tay thôi!”

Wise và Medi vừa hội quân, khiến anh không khỏi nghi ngờ liệu họ có thực sự là đồng đội của mình không.

Nhưng giờ chẳng còn thời gian để nghĩ đến chuyện đó nữa, gai nhọn đã rơi xuống như mưa. “Chết tiệt, nhanh quá!” Mahito đưa tay trái ra, mở rộng kết giới phòng thủ. Chỉ vài đòn đã bị phá tan, nhưng ít nhất cũng đã đỡ được một phần.

Thấy có kẽ hở, Wise giơ cao quyển sách phép.

“Nếu đã thế này, vậy thì tôi sẽ…!”

“Cậu làm thật đấy à! Thôi được, tùy cậu! Nhưng tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu đấy!”

“Anh định làm chuyện đó ngay trước mặt Pota sao? Như vậy có ổn không?”

“Ư… nếu đã nói thế thì… thôi đành giao cho Medi vậy! Cô giỏi mấy vụ này mà đúng không!”

“À, tự nhiên tôi thấy chóng mặt quá… Xin lỗi. Tôi xin rút lui đây.”

“Đừng có mà chạy trốn đấy!”

“Được rồi Wise! Bắt lấy Medi… Khoan, mọi người, chạy mauuuu!”

Trong lúc nhóm Mahito vẫn đang cãi cọ, một bàn tay chi chít gai nhọn đã giáng xuống từ trên đầu họ. Dù đã hô hoán né tránh, nhưng có vùng vẫy thế nào cũng không kịp nữa rồi.

Đến nước này, chỉ còn cách hành động mà thôi. “Hai người, nằm xuống!” “Á!?” Mahito túm lấy Wise và Medi, ấn họ xuống đất. Ít nhất cũng để hai người họ không bị tổn hại.

Mahito trụ vững chân đứng lên, sẵn sàng chịu đòn xuyên người, dùng lưng hứng trọn…!

“Thật là hết nói nổi. Đang làm trò gì vậy không biết.”

Khoảnh khắc ấy, một bóng người lao tới nhanh như chớp, liên tục tung ra những đòn đâm, làm lệch hướng bàn tay của nữ quỷ gai nhọn.

Và người hạ cánh điệu nghệ ngay trước bàn tay khổng lồ vừa đâm thủng sân khấu, chính là Amante.

“Ngươi, sao lại…?”

“Ta đã tuyên bố là sẽ xuất hiện vào đúng khoảnh khắc mấu chốt rồi mà. Ngươi không nhớ sao, hay là phải giải thích từng li từng tí thì mới chịu nhớ?”

“Nói gì mà ra vẻ ta đây thế không biết, coi chừng nguy hiểm đó nha~. … *Spara la magia per mirare*… Đại Hào Phong~!”

“Lơ là là chết đó. Ưm!”

Một luồng gió mạnh cuốn đi đòn gai nhọn phóng về phía Amante, và một nắm đấm nhỏ đã đánh bay nó.

Với động tác nhẹ nhàng, Fratello đáp xuống cạnh Mahito. Solera thì cưỡi trên một quyển sách phép khổng lồ, thong dong bay đến.

“Này anh bạn, không cần cảm ơn đâu. Giúp anh chỉ là đổi lấy tiền mua bánh kẹo thôi mà.”

“Tiền mua bánh kẹo…?”

“Cái này nè~. Đồ Mahito-kun để quên đó~. Cầm lấy đi~.”

Solera ném một hộp bánh kẹo lại. Đó là hộp quà mà Mamako đã chuẩn bị để nhóm Mahito mang đi làm quà gặp mặt mẹ Pota, và họ đã mang theo suốt từ nãy đến giờ.

“À, cái này! Để ở đâu đó mà quên béng mất!”

“Chỉ có một hộp thôi sao? Rõ ràng là hai hộp mà… À, ừm, hiểu rồi. Ăn vụng một hộp rồi đúng không.”

“Ăn đồ nhặt được của người khác mà cũng gan thật đấy nhỉ. Nói thẳng ra là tham lam, bẩn tính.”

“Ư, ồn ào quá đi! Tôi mệt vì tung xúc xắc nên mới đói bụng! Nhờ vậy mà tôi đã hồi phục hoàn toàn rồi, nhưng mà tôi sẽ không cảm ơn từng chút một đâu!”

Đúng là đồ do Mamako chọn có khác, hẳn là loại bánh kẹo cao cấp. “Pota. Mau chạy lại đây!” “Vâng ạ!” Pota vội vàng chạy đến chỗ nhóm Mahito, liếc nhìn con nữ quỷ gai nhọn vẫn đang bị kẹt cứng với những chiếc gai cắm vào sân khấu. Cẩn thận cất hộp bánh quan trọng vào chiếc túi đeo vai…

Và rồi.

“Vậy thì, cái ơn giao đồ để quên của ngươi, bây giờ ta sẽ thu lại ngay! Các ngươi, hãy nhường lại chỗ này cho bọn ta!”

“Hả? Nhường lại sao…?”

“Xem ra, con quái vật này không phải là bản thể của Chủ nhân, mà là một thứ gì đó có liên quan. Có lẽ đây là sự thể hiện của tâm hồn… một kẻ trái khoáy lộn ngược… một bàn tay chi chít gai nhọn không thể nắm giữ thứ mình muốn… Thôi được rồi. Dù sao đi nữa, nếu nó có liên quan đến Chủ nhân thì…”

“Ừm. Đây là con mồi của bọn ta.”

“Thế nên~, nhóm Mahito-kun vướng víu lắm đó~. Đi chỗ khác chơi đi nhé~. … *Spara la magia per mirare*… Đại Hào Phong~!”

“Khoan đã…!?”

Cơn gió cực mạnh do phép thuật của Solera tạo ra đã cuốn phăng cả nhóm Mahito lên. “Này!?” “Áaaa!?” “Hyawaaa!?” Cưỡi trên gió, nhóm Mahito bị thổi bay khỏi sân khấu, rồi xa hơn nữa, ra khỏi khu vực chiến đấu…

Nhóm Mahito bị thổi bay xa tít tắp trong không gian, dáng hình của họ đã hoàn toàn biến mất.

“Tôi tự nhiên nghĩ đến này~… liệu có khi nào~, thật ra là~, họ lại bay trúng phóc~, về phía đích đến~, rồi kết quả là lại thành ra chúng ta giúp đỡ họ không nhỉ~… Chắc là không đâu nhỉ~?”

Không à? Có chứ?

Amante và những người khác nhìn nhau, suy nghĩ một lát, rồi khẩy mũi cười.

“Không thể nào! Không có chuyện ngu ngốc đến mức lỡ mời kẻ địch vào tận cứ điểm rồi còn giúp chúng di chuyển đâu.”

“Ừm. Ngu ngốc quá mức rồi. Không có chuyện đó.”

“Đúng đúng~. Không có chuyện đó đâu nhỉ~. Tôi cũng chỉ thoáng nghĩ~, liệu chúng ta có khi nào lại ôm luôn cả con trùm phụ không~, nhưng~, không có đâu nhỉ~. Hahahahaha~.”

“Những chuyện ngu xuẩn đến đây là đủ rồi… Mau chuẩn bị chiến đấu đi!”

Nữ quỷ gai nhọn mạnh bạo rút những chiếc gai cắm vào sân khấu ra, lại có thể di chuyển được rồi.

“Tuy chúng ta đã bị đoạt mất kỹ năng đặc trưng, chiến lực cũng giảm sút đáng kể… nhưng dù vậy, chúng ta vẫn sẽ thắng cho xem! Lên nào!”

Amante phát huy tối đa thể năng đáng tự hào của mình, vác Solera lên vai, kẹp Fratello dưới nách, len lỏi né tránh giữa trận mưa gai không ngớt.

Không bỏ lỡ một khe hở dù chỉ một thoáng khi cơn mưa gai vừa dứt.

“Fratello! Bây giờ!”

“Ừ.”

Amante quăng Fratello đang kẹp dưới nách đi bằng một cú ném vòng từ dưới lên.

Đòn tấn công của Fratello. Với ánh mắt mơ hồ, cậu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêng của nữ quỷ gai nhọn đang mọc ngược từ đám mây đen trên không, lao tới với tốc độ kinh hồn và tung cú đấm.

Rẹt một cái, chỉ gây 1 sát thương!

“Ư. Không có kỹ năng nên không gây ra sát thương. Tệ hại nhất rồi.”

“Mau bay về đây! Ta sẽ đón ngươi!… Tiếp theo, Solera! Mau triệu hồi binh lính Undead đi!”

“À mà này~, không gian này hình như không thích hợp cho Undead lắm thì phải~.”

“Vậy thì dùng phép thuật đi!”

“Vâng vâng~. … *Spara la magia per mirare*… Dung Vụ~!”

Trên đầu Solera, quyển sách phép khổng lồ mở ra, phép thuật được kích hoạt. Một làn sương mù axit cực mạnh bao phủ lấy cơ thể của nữ quỷ gai nhọn, khiến toàn thân gai nhọn của nó tan chảy trông thấy. Một mùi hắc nồng nặc xộc vào mũi…

Nữ quỷ gai nhọn biến thành làn da trơn nhẵn, nhưng chỉ trong chốc lát, những chiếc gai lại dần dần tái sinh.

“Vì gai nhọn mà khó tấn công, cộng thêm khả năng tái sinh đó nữa… phiền phức quá mức rồi… Nhưng!”

“Cố lên Amante~”

“Cố lên Amante.”

“Tôi đang cố gắng hết sức đây mà!”

Tốc độ phóng gai của nó rất nhanh. Ngay cả với đôi chân tự hào là thần tốc của Amante cũng chỉ có thể né tránh chật vật. Vì không chỉ Solera, một pháp sư với tốc độ di chuyển chậm, mà ngay cả Fratello, một võ sĩ, cũng khó khăn trong việc né tránh, nên Amante đành phải ôm lấy cả hai người họ mà cứ thế chạy trốn.

Cô còn đảm nhận vai trò khởi xướng tấn công. “Lên nào, Fratello!” “Ừm.” Cô ném Fratello về phía nữ quỷ gai nhọn, để cậu tấn công, rồi đón lấy khi cậu rơi xuống. Sau đó lại chạy tiếp.

Tiếp đó, đến Solera tấn công bằng phép thuật…

“Đến lượt tôi rồi nhỉ~. Lần này dùng phép thuật gì đây… Ááá!?”

“Solera!? Khỉ thật, tiêu rồi!”

Một chiếc gai nhọn rơi xuống từ điểm mù, xuyên thủng quyển sách phép khổng lồ đang mở trên đầu cô bé.

Đầu chiếc gai đã xuyên tới tận lưng của Solera, người đang được Amante vác trên vai.

“Đ-đau quá~… làm cái quái gì thế~, Amante đồ ngốc nghếch~…”

“Tỉnh táo lại đi! Mau dùng phép thuật hồi phục đi… À, Solera chỉ có thể dùng phép thuật tấn công thôi, vậy thì để ta làm! Ta là kiếm sĩ phép thuật mà! Ta có thể dùng phép thuật hồi phục đơn giản mà…!”

“Có phải lúc để giải thích từng li từng tí không. Đồ ngốc.”

“Hả?… Á…!?”

Khoảnh khắc Amante bị phân tâm vì tình trạng của Solera, một đòn tát chi chít gai nhọn đã giáng thẳng xuống từ phía trước.

Fratello đã đá văng Amante sang một bên. “Fratello!” “Hừ.” Ngay trước mặt Amante, người vừa né tránh được đòn tấn công trong gang tấc, đòn tát gai nhọn đã đánh trúng trực diện Fratello.

Bị đánh bay, Fratello lăn đến mép sân khấu rồi bất động.

“Được lắm!… Bọn ta thì không có cái thứ gọi là tình đồng đội gì đó đâu… không có thật đấy… nhưng ta thực sự tức điên lên rồi đấy!”

“Phải đó~… Amante~… đánh bay nó đi nào~…”

Solera tự mình tụt khỏi vai Amante, vỗ vỗ lưng đối phương – người mà cô bé bảo là không có tình đồng đội – như muốn gửi gắm điều gì đó, rồi ngã gục xuống sân khấu.

Amante nắm chặt thanh kiếm mảnh, lấy sự ấm áp cảm nhận được trên lưng làm động lực, lao vút đi.

“Chuyện này không giống phong cách của tôi lắm… nhưng riêng ngươi thì tuyệt đối không thể tha thứ!”

Bằng mọi giá phải tấn công trúng. Với ý chí đó làm ưu tiên hàng đầu, cô chỉ né tránh ở mức tối thiểu cần thiết, hứng chịu trận mưa gai, để lại những vết rách chằng chịt trên khắp cơ thể, Amante lao thẳng vào mặt nữ quỷ gai nhọn.

Cô muốn giáng một đòn toàn lực vào giữa trán kẻ địch.

“Ăn cái này đi… Ư!?”

Chậm mất một nhịp. Nhanh hơn cả thanh kiếm mảnh của cô, chiếc gai nhọn thò ra từ giữa trán nữ quỷ gai nhọn đã xuyên thủng vai Amante. Cô chỉ còn cảm giác đau nhói dữ dội.

Hướng về Amante đang mất thăng bằng, những đòn tát gai nhọn từ hai bên trái phải lại áp sát tới.

Nếu bị vả thẳng vào người như đập chết một con muỗi, thì mọi thứ sẽ kết thúc.

“(…Ôi thôi, tệ hại nhất rồi…)”

Trong mắt Amante, người đang quay cuồng trên không, dáng hình của Solera và Fratello đang ngã gục hiện lên.

Cô không định khóc đâu, nhưng mọi thứ dường như nhòe đi một chút.

“(…Ai đó…)”

Kêu gọi ai đó giúp đỡ ư?

Nhóm Mahito sao, hay là…?

“Đằng nào cũng xuất hiện thì sao không xuất hiện vào lúc này mà giúp ta đi chứ… HAHAKO…”

“Được phép giúp đỡ rồi đúng không! Vậy thì ta sẽ cố gắng hết sức! Ái chà!”

“…Hả?”

Amante, người đã bắt đầu rơi xuống đất, ngay khoảnh khắc ấy, được đỡ lấy bởi một cảm giác mềm mại như kẹo dẻo marshmallow, “bụp” một tiếng.

Những dòng nước tươi tắn bao bọc lấy nữ quỷ gai nhọn thành nhiều vòng, rồi bắt đầu bắn ra vô số đạn nước. Do những đòn tấn công dữ dội từ mọi phía, cả gai nhọn lẫn bản thể của nó đều bị biến thành tổ ong với tốc độ kinh hoàng, và nữ quỷ gai nhọn dần dần tan biến.

“Không gian này dường như tràn đầy sức mạnh của mẹ vậy. Tôi đã có thể tấn công hết sức mình. Ưm ưm.”

Tay trái nắm chặt thanh thánh kiếm màu xanh thẫm, tay phải ôm chặt lấy Amante. HAHAKO, người đang đứng lơ lửng một cách bình thản trên không, mỉm cười rạng rỡ.

74355048-fcd0-42cc-8b9f-05b192bfbf40.jpg

“…HAHAKO?”

“Đúng vậy, là mẹ đây. Ban đầu, mẹ nghĩ không nên can thiệp thì hơn nên đã ẩn mình quan sát, nhưng rồi mẹ không thể đứng yên được nữa. Mẹ rất vui vì con đã cho phép mẹ giúp đỡ… mà thôi, bây giờ không phải lúc để nói chuyện! Phải băng bó vết thương cho con đã!”

“Ư, ừm…”

“Dì Medi ơi! Phép thuật hồi phục… À, dì đang làm rồi này!”

“…Hả, ai vậy?”

Nhìn về phía sân khấu, có một người đang giơ cao cây trượng cạnh Fratello.

Người đó, và người đang khoanh tay đứng oai vệ bên cạnh, cô không nhớ đã gặp bao giờ… nhưng một người khác, người đang nắm tay Solera và nhìn cô bé với vẻ lo lắng, thì cô nhớ rõ mồn một. Tiện thể, cả cái quan tài đặt cạnh đó nữa.

Đó là kẻ địch. Là cùng một loại tồn tại với kẻ thù đáng ghét, người đã lợi dụng nhóm Amante một cách tiện lợi rồi vứt bỏ.

Nhưng mặt khác, họ lại lao đến đúng lúc nguy nan, vươn tay cứu giúp.

“Thật là hết nói nổi… Mẹ là cái quái gì không biết… Hay đúng hơn, cái vẻ ngoài kia là cái quái gì vậy….”

Dốc hết sức lực cuối cùng, Amante thốt ra lời, rồi khẽ cười chua chát. Cô ngừng chống cự lại sự ấm áp và mềm mại, khẽ nhắm mắt lại.

Cũng lúc đó, Makoto và nhóm bạn, những người bị cơn bão phép thuật thổi bay đi, đã đặt chân đến một địa điểm nào đó.

“Tôi không nghĩ họ cố tình làm thế đâu… nhưng lại còn nhiệt tình giải thích, rồi cuối cùng lại đưa chúng ta đến tận nơi… Đúng là những kẻ địch hữu ích ghê chứ!… Ấy da!”

Khi vừa đáp xuống bệ đỡ nhờ phép thuật bay lượn của Wise, họ nhìn thấy một cánh cửa lớn sừng sững, trên đó khắc biểu tượng của tổ chức phản loạn.

“Cánh cửa này, con nghĩ y hệt cánh cửa dẫn vào phòng ngai vàng! Từ hình dáng đến kích thước đều giống y đúc!”

“Vậy là sao? Nãy giờ chúng ta di chuyển kiểu gì vậy trời?”

“Trong một không gian dị giới bí ẩn thế này, thì phương hướng hay khoảng cách thông thường đều chẳng có ý nghĩa gì đâu ạ.”

“Phải rồi. Dù sao thì, cứ coi như cánh cửa này là lối vào nơi mẹ của Porta đang ở đi.”

Đứng trước cánh cửa, Makoto cùng nhóm bạn hít thở sâu, trấn tĩnh lại.

Makoto đưa tay đặt lên chuôi thanh kiếm đeo ngang hông, nhưng rồi lại buông ra ngay.

“Porta. Lấy hộ tớ hộp bánh kẹo ban nãy ra được không?”

“Vâng ạ! Con chuẩn bị ngay đây ạ!”

“Này Makoto, cậu nói thật đấy à? Mang hộp bánh kẹo xông vào đó, định chào hỏi người ta sao?”

“Tất nhiên, chúng ta không mong muốn một cuộc chiến đâu ạ… nhưng mà… đối phương thì chưa chắc đâu ạ? Nhìn mấy con quái vật được bố trí trong lâu đài, với cả con quái vật dị thường vừa nãy thì, con e là không thể giải quyết êm đẹp được đâu ạ…”

“Tôi biết mà. Chính vì thế nên tôi mới làm vậy. Hộp bánh kẹo này, là mẹ tôi đã cố ý bảo tôi mang theo… tôi cứ nghĩ, biết đâu nó có ý nghĩa gì đó thì sao.”

“Ồ…”

“Hô…”

“Này, gì thế? Có gì muốn nói thì nói luôn đi chứ.”

Nhìn Makoto, nhìn hộp bánh kẹo, rồi lại chăm chú nhìn Makoto một lần nữa, Wise và Medi có vẻ thực sự ấn tượng.

“Cậu mà cũng ngoan ngoãn nghe lời mẹ Mamako thế cơ à.”

“Makoto-kun cũng đã trưởng thành rồi nhỉ. Con cảm nhận được sự tiến bộ của cậu ấy. Fufufu.”

“Suỵt, ồn ào quá! Mấy cái đó bỏ qua đi!… Nào, đi thôi!”

“Vâng ạ! Đi thôi! Một, hai, ba…!”

Cánh cửa được Porta mở ra. Ngay khoảnh khắc ấy.

“Thu mua.”

Một giọng nói từ bên trong vọng ra: “Thu mua.” Cùng lúc đó, hộp bánh kẹo đang nằm trong tay Makoto bay vụt đi trong tích tắc.

Một đồng Mam nhỏ rơi ‘tách’ một cái vào bàn tay trống rỗng của cậu.

Hộp bánh bay thẳng vào căn phòng được bài trí trang trọng, tinh tế… và đáp gọn vào tay người phụ nữ đang ngự trên ngai vàng.

“Ồ. Ta tưởng mình đã thu hồi vũ khí của các ngươi rồi chứ, thế này là sao nhỉ?”

“Chính chúng tôi mới muốn hỏi, ý của ngài là sao đây ạ… nhưng dù sao thì, tôi thật lòng thấy may mắn vì đã nghe lời mẹ mình đấy.”

Khẽ đưa tay ra hiệu ngăn Wise và Medi, những người vừa định vội vàng giương vũ khí lên.

Makoto đưa mắt nhìn Porta, như để xác nhận điều gì đó. Porta gật đầu rõ ràng.

“(Đó là mẹ của Porta… không, giờ thì cô ta vẫn mang dáng vẻ của Minh Mẫu Hahaadesu hơn.)”

Mặc áo giáp và khoác áo choàng, cô ta ung dung ngồi trên ngai vàng, toát ra khí chất như một Ma Vương thực thụ. Một tay chống cằm, cô ta lơ đãng nhìn quanh, chẳng thèm để mắt đến Makoto và nhóm bạn. Thái độ ngạo mạn ấy lại càng khiến cô ta thêm phần uy nghi.

Cảnh giác với chiếc túi đeo vai lơ lửng trên đầu Minh Mẫu Hahaadesu, trông như một cái đầu quái vật, Makoto bước vào phòng ngai vàng.

“Chào bà. Chúng tôi là bạn của Porta…”

“Makoto-kun, Wise-san, Medi-san, phải không? Con gái ta luôn được các ngươi chiếu cố.”

“Hừm? Ra là bà cũng biết rõ về chúng tôi, lại còn lịch sự chào hỏi nữa chứ.”

“Không biết đây có phải là chút ý thức của một người làm mẹ, dù ít ỏi không ạ?”

“Khụ…!”

Trước lời lẽ của hai cô gái, Minh Mẫu Hahaadesu thoáng chút bối rối… nhưng rồi cô ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đứng dậy khỏi ngai vàng.

“Vậy thì, bắt đầu thôi nhỉ?”

“Hả?… Bắt đầu… cái gì cơ ạ?”

“Đương nhiên là chiến đấu rồi! Các ngươi đến đây để đánh bại ta mà.”

“Khoan đã. Không phải ạ. Chúng tôi…”

“Con đến đây vì có điều muốn nói với mẹ ạ!”

Porta tiến một bước, nhìn thẳng vào Minh Mẫu Hahaadesu.

Không thể kìm nén hơn nữa, cô bé dồn nén biết bao cảm xúc đang trào dâng trong ánh mắt, rồi cất tiếng gọi.

“Con rất yêu mẹ ạ!”

“C-Cái gì mà đột ngột thế… Dừng lại đã. Làm gì có chuyện đó? Vì ta là…”

“Dù mẹ có ghét con đi chăng nữa… thì dù có bị ghét, con vẫn… vẫn yêu mẹ!”

“Đợi đã Porta. Cái đó, tôi vẫn cảm thấy không đúng cho lắm.”

Đặt tay lên vai Porta, Makoto chăm chú nhìn Minh Mẫu Hahaadesu.

“C-Cái gì vậy…”

“Ban nãy, khi đi qua không gian mà có lẽ là mô phỏng nội tâm của ngài, tôi đã nghĩ rằng… thậm chí không cần ‘có lẽ’, ngài thực sự không hề ghét Porta chút nào phải không?”

“Mấy chuyện đó, chẳng liên quan…”

“Chẳng liên quan gì đâu ạ! Vì trong đó toàn là những thứ về con gái ngài mà.”

“Nhắc mới nhớ, đúng rồi nhỉ. Mấy thứ trông như những vì sao ấy, tất cả đều là ảnh của Porta phải không?”

“Hơn nữa, cái nào cái nấy đều trông như những ngôi sao sáng nhất, tỏa ra ánh sáng rực rỡ. …Cứ như thể ngài đang cẩn thận cất giữ những kỷ niệm quý giá nhất, lấp đầy cả vũ trụ trong trái tim mình vậy…”

“Ta không biết các ngươi đã đi qua nơi nào, nhưng đừng có nói bừa nữa! Các ngươi chỉ cần chiến đấu với ta, kẻ thù của các ngươi là được rồi! Chỉ cần thế thôi!”

Minh Mẫu Hahaadesu quát lên, rồi giơ tay lên.

Chiếc túi đeo vai trên đầu cô ta há rộng miệng. Từ trong đó, vô số vũ khí và vật phẩm trông vô cùng nguy hiểm liên tục được tuôn ra: kiếm lưỡi đỏ đen, sách ma pháp bị phong ấn bằng xích, trượng nhuốm máu, lọ nhỏ hình thù độc địa… Chúng xếp thành hàng quanh Makoto và nhóm bạn.

“Vũ khí của các ngươi không thể tấn công ta, một người không thuộc nghề chiến đấu đâu! Nhưng nếu dùng những vật phẩm cấm kỵ đang bày ra kia, các ngươi có thể tấn công mà không cần quan tâm đến giới hạn! Trang bị của các ngươi, ta sẽ thu mua với giá cao, vậy nên hãy đổi vũ khí rồi xông vào đây đi!”

“Khoan đã! Chúng tôi không phải đến để chiến đấu với bà! Chúng tôi không có lý do gì để chiến đấu cả!”

“Không, có lý do chứ! Ta là người sáng lập và kẻ thống trị của tổ chức phản loạn Libere! Là kẻ thù lớn nhất mà các ngươi phải đánh bại!… Phải không, Wise-san!”

“Này, tôi nói cho bà biết, việc bà ban sức mạnh kỳ quặc cho mẹ tôi ấy, tôi chẳng bận tâm đâu. Đó chỉ là do mẹ tôi quá ngốc mà thôi. Hơn nữa, kết quả là mẹ con tôi còn làm lành được với nhau nữa mà.”

“Cái… Vậy, vậy thì Medi-san thì sao!? Nếu là cô, chắc chắn cô đang ôm ấp những cảm xúc đen tối nào đó phải không! Chắc chắn cô vẫn còn ôm hận!”

“Về những gì ngài đã làm, tôi thậm chí còn thấy biết ơn nữa là. Dù đã trải qua những chuyện đau khổ, nhưng nhờ vậy mà tôi mới có thể trải lòng mình. Tôi và mẹ đã xây dựng được một mối quan hệ tốt đẹp hơn cả trước đây nữa.”

“Ta không cần mấy câu trả lời kiểu học sinh ngoan đó! Hãy nói thật đi!”

“Tôi vốn định nói thật lòng mà… nhưng nếu phải nói ra một điểm không hài lòng, thì đó là việc ngài lại nghĩ tôi là loại người bụng dạ hẹp hòi, hay ôm hận.”

“Không, cái đó đúng mà. …Ối.”

Makoto né được cú vung gậy ngang của Medi, được cô bé tung ra với nụ cười tươi roi rói, nhưng rồi “Á!?” Thì ra đó chỉ là đòn giả, cú đá vào ống đồng mới là chiêu thực sự. Makoto chịu sát thương. Thôi được rồi.

“Vậy thì, Makoto-kun! Ta hỏi ngươi, một Dũng giả đây! Không chỉ hai người họ, mà còn rất nhiều gia đình khác đã chịu thiệt hại! Ta đã mang hỗn loạn đến thế giới này! Cho nên…!”

Như muốn khiêu khích cậu chiến đấu, những vũ khí sắc bén bao vây Makoto, chĩa mũi nhọn về phía cậu.

Nhưng Makoto chẳng thèm bận tâm.

“Tôi không phải loại Dũng giả đánh bại Ma Vương cứu thế giới gì đó đâu, nên chuyện đó không liên quan đến tôi.”

Cậu dứt khoát nói, rồi bước tới.

“Không liên quan, cái gì mà không liên quan chứ…”

“Ừm, có lẽ làm vậy là không ổn thật. Nhưng tôi không sao cả. Mấy chuyện hình phạt hay gì đó, tôi nghĩ cứ để cho những người có trách nhiệm, như bên Ban Quản Lý, xử lý là được rồi. …Hơn cả mấy chuyện đó, tôi, với tư cách một Dũng giả bình thường… không, không đúng. Tôi, với tư cách là chính tôi, muốn làm rõ một điều mà tôi thực sự bận tâm.”

“Cái gì cơ…”

“Là một người mẹ, ngài thực sự nghĩ gì về con gái mình, Porta… Xin hãy cho tôi biết. Những cảm xúc thật lòng của ngài.”

Cạnh Makoto, Porta với vẻ mặt nghiêm túc đứng sánh vai. Wise và Medi cũng theo sau, cả bốn người kiên quyết tiến lên, không một chút lùi bước.

Minh Mẫu Hahaadesu quay mặt đi, tránh né ánh mắt thẳng thắn của lũ trẻ…

“…Được rồi. Ta sẽ cho các ngươi biết. Đây chính là cảm xúc của ta.”

Cô ta giơ cao viên đá quý màu đen lấy từ trong áo ra, rồi cất tiếng niệm chú.

“Monster Creation… Vũ Khí A Tu La!”

Những vũ khí nguy hiểm xung quanh Makoto và nhóm bạn, cùng vô số khiên và giáp tiếp tục tuôn ra từ chiếc túi đeo vai, tất cả tập trung về phía Minh Mẫu Hahaadesu.

Các mảnh giáp tự tách rời, tạo thành một thân hình mảnh khảnh cùng sáu cánh tay lơ lửng.

Mu bàn tay được bao phủ bởi nhiều tấm khiên, ngón tay biến thành lưỡi kiếm hoặc gậy. Lòng bàn tay thì được gắn những quyển sách ma pháp.

Cự thần Buguno Ashura, với toàn thân được cấu tạo từ vũ khí và giáp trụ, đã hiện thân trước mắt Makoto và nhóm bạn.

“Khốn kiếp! Kiểu gì cũng bắt phải đánh sao!… Porta, mau đến chỗ an toàn đi!”

“V-Vâng ạ! Con sẽ nấp đây ạ!”

“Cứ trốn tránh, im bặt không chịu nói ra cảm xúc thật lòng! Hệt như ai đó vậy!”

“Tôi không biết cô đang nói ai đâu nhé!… Dù sao thì, nó tới rồi đó!”

Sáu cánh tay bay lượn không theo quy luật nào, chĩa những ngón tay sắc nhọn về phía Makoto và nhóm bạn, rồi lao tới tấn công.

“Không được đâu ạ!… Spera la Magia per Mirare… Đại Chướng Ngại!”

Phép phòng thủ của Medi được kích hoạt. Một bức tường phòng ngự kiên cố hình vòm bao bọc lấy Makoto và nhóm bạn.

Chỉ với một cú đâm của ngón tay kiếm, nó đã dễ dàng bị xuyên thủng và vỡ vụn một cách chóng vánh.

“Không thể nào… chỉ với một đòn duy nhất…!?”

“Trước hết, né đã!”

Từ trên xuống, từ trái qua phải, những ngón tay kiếm của sáu cánh tay đồng loạt tấn công. Makoto ôm chầm lấy Medi đang đứng sững sờ, rồi nhảy ngang thoát hiểm trong gang tấc.

“À, cảm ơn cậu! Tôi được cứu rồi! Dù hơi bị quấy rối tình dục một chút đấy nhé!”

“Tôi có chạm vào chỗ nào kỳ quặc đâu mà! Hơn nữa, cứ cảm ơn thẳng thắn có phải hơn không!”

“Này, hai người kia! Giờ này mà còn đùa giỡn hả!” *Bốp!*

Wise khẽ đá vào Makoto đang ôm Medi lăn lóc trên đất, rồi mở sách ma pháp ra.

“Tóm lại, nó là một đống vũ khí và giáp trụ ghép lại phải không! Vậy thì để tôi thổi bay cho tan nát ra từng mảnh!… Spera la Magia per Mirare… Đại Bạo Cầu! Hơn nữa! Đại Bạo Cầu!”

Liên tục thi triển ma pháp. Hai quả cầu năng lượng khổng lồ chứa sức mạnh bùng nổ, được tung ra cùng tiếng gầm vang. Hai quả cầu xoắn ốc lao thẳng vào mục tiêu…!

Và, ngay khoảnh khắc đó, cá thể đang bị nhắm đến bất ngờ lật úp bàn tay lại.

Đòn phép thuật trực diện vào tấm khiên che mu bàn tay kia, không hề phát nổ mà biến mất như bị hút vào bên trong.

“…Hả? Thật ư?”

“Phép thuật bị hấp thụ sao! Vậy thì để tôi lo! Kẻ địch trên không, là con mồi của tôi!”

Không chút chần chừ, Makoto ra tay tấn công. Cậu nhắm chuẩn vào mục tiêu Wise vừa tấn công, rồi vung mạnh Thanh Kiếm Thiên Không Firmament. Một làn sóng chém khổng lồ phóng ra…!

Trong tích tắc, một cánh tay khác xen vào trước cánh tay đang bị nhắm đến, dùng tấm khiên ở mu bàn tay chặn đứng làn sóng chém. Đòn tấn công dồn hết sức của Makoto cũng biến mất như bị hút vào vậy.

“Này này… chẳng lẽ nó hấp thụ cả tấn công vật lý sao?”

“Việc hấp thụ tất cả các đòn tấn công như thế này, tôi thật sự không muốn thấy tình huống tuyệt vọng đó đâu ạ… Ha!”

Medi nghênh chiến cánh tay đang bay tới tấn công. Cô bé vung gậy hết sức, giáng một đòn mạnh mẽ vào mu bàn tay kia… nhưng ngay cả một tiếng động cũng không phát ra. Cú va chạm dường như đã bị hấp thụ hoàn toàn.

“Đáng tiếc là, đây đúng là tình huống tệ nhất rồi ạ! Tấn công cũng chẳng có ý nghĩa gì!”

“Thế nhưng, không tấn công cũng không được! Không xua đuổi chúng đi thì chúng sẽ cứ tới mãi thôi!”

“Aish! Cái thứ quái quỷ gì thế này!”

Sáu cánh tay bay lượn hỗn loạn, liên tục tung ra các đòn tấn công.

Makoto và nhóm bạn đáp trả bằng đủ loại chiêu thức: sóng chém, phép thuật lửa và gió, đòn đánh thường và cả phép thuật tức tử… nhưng tất cả đều bị hấp thụ hết cả…

Đúng lúc đó, sáu cánh tay bao vây Makoto và nhóm bạn. Chúng xếp thành vòng tròn đều đặn, mỗi cánh tay cách nhau khoảng sáu mươi độ, rồi đồng loạt xoay lòng bàn tay về phía họ.

“…Này. Tôi có dự cảm không lành rồi đấy.”

「Tớ cũng vậy. ...Nó hấp thụ đòn tấn công của bọn mình, rồi tích trữ năng lượng...」

「Năng lượng mà tích đến mức nhất định là bùm một cái à? Tuyệt đối không được xảy ra chuyện đó đâu đấy...」

Những cuốn ma pháp thư cài trên sáu lòng bàn tay lần lượt phóng ra các luồng sáng. Một vòng tròn ma pháp lấy hình lục giác làm nền được vẽ ra, lấy Makoto và nhóm cậu làm trung tâm.

Tới rồi.

「Aaa, thôi đi, đừng có giỡn nữa chứ! ...Spara ra Majia Peru Mirare... Đại Chướng Bích! Lại nữa! Đại Chướng Bích!」

「...Spara ra Majia Peru Mirare... Đại Chướng Bích!」

「Cố gắng chịu đựng đó! Nhờ cả vào mày đấy, cánh tay trái của tao!」

Cùng lúc với việc Makoto thêm vào lá chắn phòng ngự của mình vào ba lớp chướng ngại ma pháp, cả nhóm đã chuẩn bị tư thế phòng thủ toàn lực.

Bên trong vòng tròn ma pháp nhuộm một màu trắng xóa. Năng lượng đồng loạt phóng ra từ sáu cánh tay va đập vào nhau, tạo ra áp lực và chấn động phi thường ập đến Makoto và đồng đội.

Bốn lớp chướng ngại vỡ tan tành, trong chớp mắt, dường như Makoto nghe thấy tiếng Porta la hét.

Tiếp nhận một chấn động không thể tin nổi, tựa như mọi giác quan trên cơ thể đều bị phá hủy... Makoto và đồng đội đổ sụp xuống tại chỗ, như những con rối bị đứt dây.

「Khụ... chết tiệt... Này, Wise, Medi... hai người... còn sống không...?」

「...Khó quá... không nhúc nhích nổi... Chắc chết rồi...」

「Tớ, tớ sẽ hồi phục ngay đây... Spara ra Majia... Peru Mirare... Đại... Hồi Phục...」

Gồng mình đứng dậy, bất chấp cơ thể đau nhức kêu ken két, Makoto và đồng đội thủ thế, giơ vũ khí lên.

Sáu cánh tay giải trừ vòng tròn ma pháp, lại tiếp tục bay lượn tứ tung không theo quy luật nào. Chúng dường như đang nóng lòng chờ đợi Makoto và đồng đội tấn công.

「Cảm ơn, Medi. Thật sự rất cảm kích đó.」

「Lần hiếm hoi tớ làm được đúng công việc của một người hồi phục, nhưng... thật lòng mà nói, tớ chẳng vui chút nào.」

「Phải dựa vào ma pháp hồi phục của một kẻ chỉ biết đánh nhau như tớ thì đúng là tình huống nguy hiểm đến mức nào chứ. Hừ. ...Mà này, Makoto? Giờ tính sao?」

「Tính sao đây nhỉ... Có lẽ mấy cái khiên gắn trên mu bàn tay chúng mới là thứ đáng ngại...」

「Đúng vậy. Có điều, không phải cả sáu cái đều có thể hấp thụ mọi đòn tấn công đâu.」

「À, đúng thật. Cái lúc Makoto định tấn công cái đã hút ma pháp của tớ thì một cái khác lại bay tới chặn, đúng không? ...Vậy thì...」

「Phân biệt ra cái nào không hấp thụ đòn tấn công rồi đánh từng cái một thôi. ...Mà nói vậy chứ, làm sao mà phân biệt được cơ chứ.」

Sáu cánh tay, xét về mặt ngoại hình, cái nào trông cũng giống hệt nhau. Ngay cả màu sắc, hình dáng, hay vị trí của vũ khí và giáp trụ cấu thành nên chúng cũng chẳng có gì khác biệt.

「(Đến nước này thì, cứ tấn công đại một cái xem sao!)」

Sẵn sàng tinh thần đối mặt với việc bị tích tụ năng lượng tấn công, trước hết, Makoto nhắm vào một cánh tay gần đó...

Thì...

「Khoan đã! Cái đó có khiên hấp thụ vật lý, yếu với tấn công ma pháp đó!」

Là giọng của Porta.

Makoto lập tức dừng đòn tấn công. Mũi kiếm của cậu vẫn giữ nguyên hướng về mục tiêu.

「Wise! Đánh cái này đi! Đừng có trượt đó!」

「Cái đó à! Được thôi, cứ giao cho tớ! Lần này thì chắc chắn... Spara ra Majia Peru Mirare... Đại Bạo Cầu!」

Quả cầu năng lượng ma pháp gầm lên, lao thẳng vào cái vật Makoto đã chỉ định.

Lập tức, một cánh tay khác định lao tới che chắn, nhưng 「Không đời nào!」 Medi nhanh chóng xông tới, vung trượng đập bay nó đi.

Ma pháp của Wise an toàn trúng đích. Tạo ra một vụ nổ lớn. Vũ khí và giáp trụ cấu thành nên nó tan tành tứ phía, nhưng vẫn giữ nguyên hình dạng ban đầu.

Đúng lúc đó, một chiếc khiên bị thổi bay dường như đã đập vào đầu Medi, người đang đứng gần vụ nổ, khiến cô kêu 「Ối!」 Nhưng sát thương thì nhẹ hều, chỉ đủ để cô nàng bị u một cục thôi.

「Cô Wise, cô cố tình nhắm vào tôi phải không?... Rầm rầm rầm...!」

「Không không không không! Tớ đâu có khéo tay đến mức đó đâu chứ!?」

「Dù sao thì, phối hợp rất ăn ý. ...Mà MVP lần này thì là...」

Khi Makoto quay lại, Porta, người đang ẩn nấp sau cánh cửa lớn, lao ngay tới chỗ cậu.

「Anh Makoto! Nếu được, em cũng muốn...!」

「Tất nhiên rồi. Không có Porta thì chẳng làm được gì cả. Mấy thứ này, mình nhanh chóng đánh bại hết đi... Rồi nghe mẹ của Porta nói lên cảm xúc thật của mình!」

「Vâng ạ! Em sẽ cố gắng hết sức! Để nghe được lời thật lòng của mẹ, em sẽ cố gắng hết sức, cực kỳ cực kỳ cố gắng ạ!」

「Được lắm! Đúng tinh thần đó! Anh trông cậy vào em đó!」

Đối thủ là một khối tập hợp vũ khí và giáp trụ. Với kỹ năng thẩm định của Porta, cô bé có thể nhìn thấu được thuộc tính của chúng.

Còn lại năm cánh tay. Có lẽ vì cảnh giác việc bị thẩm định, chúng bay lượn xung quanh với tốc độ cao.

「Chậc, nhanh thật đấy... Muốn tìm cách nào đó để ngăn chúng lại nhưng...」

「Xin hãy giao cho em! Em sẽ cho thấy mình có thể ngăn chúng lại!」

「Ồ, ồ...?」

Porta lấy một cái lọ nhỏ trong túi đeo vai ra, cầm thú cưng Piita lên, rồi đổ ực thứ chất lỏng lấp lánh vào miệng nó.

Piita, con thú cưng bất ngờ to lớn, khổng lồ hóa nhanh chóng mặt, loạng choạng đổ ập về phía những cánh tay đang bay lượn.

Hai cánh tay không kịp thoát thân, bị đè bẹp, mà thú vị thay, phần khiên trên mu bàn tay lại vừa khéo lộ ra.

「Tuyệt vời! Vậy để tớ tấn công...!」

「Khoan đã! Cả hai cái đó đều hấp thụ chém đấy!」

「Hả?... À, vậy à... Vậy thì...」

「Cái nằm dưới mặt của Piita thì yếu với nước và băng! Còn cái nằm dưới bụng nó thì yếu với đòn đánh vật lý!」

「Rõ rồi! ...Spara ra Majia Peru Mirare... Đại Băng Khối!」

「Vậy thì cái này để tôi. Xoẹt!」

Khối băng khổng lồ được tạo ra trên không trung rơi xuống, nghiền nát chiếc khiên yếu với nước và băng, còn Medi thì đập vỡ tan chiếc khiên yếu với đòn đánh vật lý. Hai cánh tay bị Piita đè bên dưới lập tức bị phân hủy.

「Được, được rồi! Vậy là hạ được ba cái rồi! Còn một nửa! ...Phần còn lại để tớ...!」

「Hai cái ở gần cô Wise đều yếu với lửa! Còn cái ở phía cô Medi thì không có kháng tức tử!」

「Lửa à! Để tớ dọn dẹp một mẻ luôn! ...Spara ra Majia Peru Mirare... Hào Viêm! Lại nữa! Hào Viêm!」

「Tôi sẽ tiễn nó đi đây. ...Spara ra Majia Peru Mirare... Tử Vong!」

「À, khoan đã...」

Hai cánh tay đang bay bị bao trùm trong ngọn lửa bỏng rát, đồng thời vỡ tan tành khi rơi xuống.

Và thêm một cái nữa. Cánh tay bị thần chết tấn công cũng tan rã giữa không trung và vỡ vụn.

Tất cả sáu cánh tay đã bị đánh bại!

「Porta đỉnh của chóp luôn đấy chứ. Chỉ dẫn quá chuẩn xác, dễ ợt à.」

「Cái cách cô bé khiến Piita-chan khổng lồ hóa để đè bẹp chúng cũng thật đáng nể. Có lẽ Porta-chan có tố chất của một chỉ huy đó chứ.」

「Dạ, dạ, ngại quá ạ! ...ehehe...」

Đặt Piita đã thu nhỏ trở lại túi đeo vai, Porta nở một nụ cười bẽn lẽn. Thật đáng yêu. Một nụ cười vô cùng đáng yêu, nhưng... 「À, ừ. Thế này là được rồi,」 Makoto không nhìn rõ vì nước mắt.

Tạm gác lại Makoto, người đang dần mờ đi như sắp biến mất, đến đây thì trận chiến đã kết thúc rồi...

「...Ơ? Ố ồ, cẩn thận đó! Hình như vẫn chưa kết thúc!」

Đúng lúc đó, đám vũ khí và giáp trụ đang nằm ngổn ngang xung quanh bắt đầu lộc cộc chuyển động.

Từng cái, từng cái một lơ lửng giữa không trung, dường như đang cố gắng tập hợp lại lần nữa.

「Này! Makoto, à không, Porta-Trưởng nhóm!」

「Makoto-kun, không, Porta-Trưởng nhóm! Chuyện này là sao đây ạ!」

「Này hai cô. Đối xử với tớ nhẹ nhàng hơn chút được không hả? Hả?... Mà có vẻ đây không phải lúc để nói mấy lời đó rồi.」

「À ừm, à ừm... À! Em nghĩ cái đó là nguyên nhân!」

Porta nheo mắt, chỉ vào phần thân của Bugunoashura.

Ở chính giữa ngực nó, nơi được bao phủ bởi các mảnh giáp, có một khe nhỏ rỉ ra ánh sáng màu tối.

「Viên ngọc tối màu là lõi, điều khiển toàn bộ ư... Vậy thì...」

「Porta, à không, Makoto!」

「Porta-chan, hóa ra là Makoto-kun!」

「Anh Makoto! Giờ là lúc anh ra tay rồi!」

「Rồi rồi Porta đó... À không phải tớ à!? Chỗ này là tớ ư!?」

Bản thân viên ngọc tối màu thì không thấy. Có vẻ cần phải tấn công xuyên qua một khe hở nhỏ hẹp trên giáp trụ, có lẽ còn hẹp đến mức kiếm cũng không thể lọt qua.

「Nào Makoto, thể hiện tài năng của cậu đi chứ! ...Spara ra Majia Peru Mirare... Đương Thăng! Lại nữa! Đương Thăng!」

「Bọn tớ tin tưởng vào cậu đó. ...Spara ra Majia Peru Mirare... Đương Thăng!」

「Mấy cô cứ sung sướng đẩy hết cho tớ... Hừ.」

Với áp lực đè nặng và được nhận thêm hiệu ứng ma pháp tăng tỉ lệ trúng đích, Makoto giương Thánh Kiếm lên.

Ngay bên cạnh cậu, là khuôn mặt nghiêm túc của Porta, đang chăm chú nhìn cậu với niềm tin mãnh liệt.

「(Tớ biết rồi. Tớ sẽ làm bằng được thôi.)」

Một niệm kiên định, đá cũng xuyên. Nếu có khe hở, thì càng phải xuyên qua cho bằng được.

Vì cha mẹ đang giấu đi những lời lẽ đáng lẽ phải nói, còn con cái thì lại muốn nghe chúng.

「Xin lỗi nhé. Tớ sẽ nói vài lời hơi quá đáng đây. ...Con gái Porta của bà, nó đang thẳng thắn, chân thành như thế này mà lại đi tìm kiếm tình yêu thương, sao bà không đáp lại hả!? Mau ra đây nói gì đó đi chứ! Bà là cha mẹ nó mà!」

Từ thanh kiếm được vung hết sức, một luồng sóng chém mỏng manh nhưng sắc bén được phóng ra.

Xuyên thẳng vào ngực Bugunoashura.

Đám vũ khí và giáp trụ đang định tái tạo thành cánh tay rơi xuống như mất hết sức lực, và các mảnh giáp tạo thành thân cũng sụp đổ theo.

Bên dưới viên ngọc tối màu vỡ tan tành, thân ảnh của Minh Mẫu Hahades xuất hiện.

Với đôi mắt mệt mỏi rã rời, bà ấy lặng lẽ nhìn chằm chằm xuống chân mình.

Minh Mẫu Hahades vẫn im lặng, không chịu quay mặt về phía Makoto và đồng đội.

Vậy thì, cứ đi đến nơi bà ta có thể nhìn thấy rõ, rồi đối mặt trực tiếp thôi.

「Porta, đi thôi.」

「Vâng ạ!」

Nắm lấy tay Porta. Cùng với Wise và Medi, cậu tiếp tục tiến lên.

「Nào, xin hãy nói cho chúng tôi nghe. Những cảm xúc thật lòng của bà. Thật ra thì, bà nghĩ gì về Porta vậy?」

Đám vũ khí và giáp trụ đang lơ lửng lao đến Makoto và đồng đội với tốc độ kinh hồn.

Nhưng cứ hễ sắp va chạm trực diện, chúng lại nhanh chóng đổi hướng, không hề tấn công.

「(Thật ra, bà ấy là người không thể làm tổn thương ai sao...)」

Minh Mẫu Hahades chắc hẳn là một người hiền lành. Makoto cảm thấy như vậy.

Đôi mắt trước giờ vẫn luôn né tránh bỗng nhiên lay động, nhìn chằm chằm vào cô con gái đang bước tới gần.

Trong đôi mắt đó, hoàn toàn không có chút ghét bỏ nào.

「(Quả nhiên, bà ấy không hề ghét bỏ con bé. Thái độ lạnh nhạt đó hẳn có lý do.)」

Makoto tin tưởng mãnh liệt rằng, chỉ cần giải quyết được điều đó, mối quan hệ giữa mẹ con Porta sẽ tốt đẹp trở lại.

Thế nhưng, cũng chính vì thế, họ không nên dồn ép bà ấy mà vẫn chưa biết lý do.

「Dừng lại đi! Đừng khiến tôi đau khổ thêm nữa!」

Thật bất ngờ.

Minh Mẫu Hahades dùng hai tay ôm mặt, quỳ sụp xuống tại chỗ.

「Cảm xúc thật lòng của tôi ư? Hỏi tôi nghĩ gì về con gái ư?... Điều đó...」

Bỗng nhiên, bà ngẩng đầu nhìn lên trời.

「Đương nhiên là tôi yêu con bé rồi! Tôi yêu con bé hơn bất cứ ai trên đời!」

Đó là tiếng lòng thét lên từ sâu thẳm trái tim.

Dù là những lời họ mong đợi, nhưng một khí tức dị thường ập đến, khiến Makoto và đồng đội phải khựng lại.

「Mẹ, mẹ nói về con...?」

「Yêu con ư... Vậ, vậy thì!」

「Nhưng tôi không thể nói ra! Không thể thể hiện ra! Có biết bao nhiêu điều tôi muốn làm cho đứa con gái yêu quý nhất, bao nhiêu điều muốn làm cùng đứa con gái bé bỏng của mình, thế mà tôi chẳng làm được dù chỉ một điều!」

「Khoa, khoan đã, bình tĩnh nào...」

「Tôi không có thời gian! Không có thời gian! Việc, việc, việc, việc! Vì phải sống, vì không muốn con gái mình phải chịu cảnh nghèo khó! Làm thêm, hợp đồng, chính thức! Làm việc quần quật, phấn đấu leo lên! Vậy nên thời gian cạn kiệt, chẳng làm được gì cả, thế là sao chứ!?」

「Xin bà hãy bình tĩnh lại! Giữ lấy lý trí!」

「Hơn nữa, cái gì nữa đây!? Phiêu lưu trong thế giới game có mẹ đi cùng ư!? Hàn gắn quan hệ cha mẹ - con cái có vấn đề ư!? Chỉ cần cả hai bên chịu nhường nhịn nhau là được rồi, mấy người đang làm cái quái gì vậy chứ!? Còn tôi đây, phải quản lý những kiểu cha mẹ - con cái đó, hôm qua, hôm nay, ngày mai đều không thể ở cùng con gái mình, vậy tôi là cái thá gì chứ!?... Chỉ cần được ở cạnh cha mẹ và con cái, chẳng phải đó là hạnh phúc sao!? Sao mấy người lại không hiểu điều đó chứ!?」

Minh Mẫu Hahades ủ rũ cúi đầu, rồi đứng dậy.

「Đây là tôi... Ban đầu, chỉ là chút trút giận vớ vẩn thôi... Thấy những cha mẹ và con cái khác, tôi ghen tỵ, hối hận, đau khổ... nên muốn phá nát mọi thứ... Nhưng kế hoạch thất bại... Ít nhất thì, cuối cùng, tôi muốn hủy diệt cả một kẻ đáng khinh như tôi cùng với tất cả những người mẹ khác... Tạo ra một thế giới mà không cần có mẹ là điều hiển nhiên, để lũ trẻ có thể sống hạnh phúc một mình... Thế nhưng, điều đó cũng bị nhóm của Mamako-san ngăn cản rồi... Rốt cuộc thì, tôi vẫn là một người mẹ vô dụng, không làm được gì cả... Vậy nên... Hỡi các dũng giả. Hãy đánh bại tôi đi.」

「Đó là lý do! Không phải chuyện đánh bại bà, mà là...!」

"Không, hãy đánh bại tôi đi... Hãy kết liễu người mẹ vô dụng này."

"Làm sao mà làm được chứ! Mẹ là mẹ của Pota mà!"

"Người vẫn giữ nguyên tình yêu thương sâu sắc dành cho Pota mà! Người không phải là kẻ thù cần phải bị đánh bại! ...Vì Pota, xin người hãy dừng lại đi!"

"Con bé sẽ ổn thôi. Vì có các con ở đây, những người luôn hết lòng vì nó. Các con đáng tin cậy hơn mẹ nhiều lắm, người chẳng làm được gì cho nó cả. ...Con bé sẽ hạnh phúc hơn nếu rời xa một người mẹ không đủ tư cách như mẹ. Đúng vậy. Nó nên sống tách biệt khỏi mẹ."

"Thế ra, người thì cưng chiều Pota hết mực, vậy mà lại cố tình lạnh nhạt, đẩy con bé ra xa... Trời ạ... Nếu đã định làm những chuyện rắc rối như vậy, tôi nghĩ còn có nhiều cách khác tốt hơn chứ!"

"Có lẽ là vậy... Nhưng mẹ không nghĩ ra được cách nào khác. Cũng không có thời gian để suy nghĩ nữa. Điều duy nhất mẹ nhận thức được là mình là một người mẹ tồi tệ nhất... chỉ có nỗi sợ hãi rằng nếu được nuôi dưỡng bởi một người như mẹ, cuộc đời con bé có thể sẽ bị hủy hoại... Cho nên..."

Diêm Mẫu Hahades khẽ cười một nụ cười buồn bã, trong tay bà, một lọ nhỏ màu sắc đáng sợ bay tới.

"Giao phó đứa con gái yêu quý nhất của mẹ cho các con, những người bạn tuyệt vời này... Người mẹ ngu xuẩn này sẽ biến mất tại đây. Chuyện của con bé, mong các con hãy lo liệu giúp mẹ nhé."

"Đợi đã! Mẹ ơi!"

Diêm Mẫu Hahades nhìn Pota bằng đôi mắt dịu dàng, rồi ngửa cổ uống cạn lọ thuốc.

Một dòng máu tươi chảy ra từ khóe miệng, thân thể bà mất hết sức lực và đổ gục xuống.

"Này, đợi đã... Mẹ đã uống cái gì vậy!?"

"Đó là thuốc độc! Phải, phải nhanh chóng cho mẹ uống thuốc giải độc! Mẹ ơi! Mẹ ơi!"

Pota vội vàng lấy lọ thuốc giải ra, định lao nhanh đến nhưng...

Những món vũ khí và trang bị lơ lửng chắn ngang lối đi của cô bé. "Tránh ra đi... Á!" Pota cố gắng đẩy mạnh chúng ra thì một vết rách xuất hiện trên tay cô. Những thứ đang cản đường đều là những món đồ cấm kỵ có thể gây sát thương ngay cả cho các nghề phi chiến đấu, vốn dĩ không thể bị tấn công.

Thế nhưng Pota vẫn không chịu dừng lại, thân thể cô bé nhanh chóng bị thương tích đầy mình.

"Pota, đừng liều lĩnh! Bọn anh sẽ mở đường! Wise! Medi! Làm thôi!"

"Đương nhiên rồi!... Ấy, ôi! Khoan đã!?"

Đúng lúc Wise vừa chạm vào quyển sách phép. Một quyển sách phép bị phong ấn bằng xích sắt bay tới, tự động mở trang và lập tức bắn ra một quả cầu năng lượng ma thuật. "Cái này, là Cầu Bùng Nổ sao...!?" Trúng đòn trực diện, Wise bị thổi bay ra phía sau.

"Mở ra là dùng phép liền á, ăn gian quá đáng rồi! ...Medi! Mau hồi phục cho Wise!"

"S-xin lỗi... Bên này tôi cũng đang gặp chút rắc rối rồi... Khụ..."

Một cây trượng dính máu lơ lửng trên đầu Medi, đang rải rắc lời nguyền rủa. Medi đã cố gắng chống lại hiệu ứng ràng buộc quấn quanh người mình, nhưng cuối cùng đành quỳ một gối xuống.

"Bên đó cũng là vũ khí đáng sợ à! Để tôi đánh rớt nó xuống, đợi một chút!"

"Không, đợi đã... Masato-kun cũng... cẩn thận... từ trên xuống...!"

"Ể?"

Ngay khoảnh khắc cậu ngước lên nhìn, một thanh kiếm với lưỡi đỏ sẫm giáng thẳng xuống đỉnh đầu Masato. "Ư!" Cậu vội rút Thánh kiếm ra đỡ, nhưng đòn tấn công quá nặng. Masato cũng vì thế mà không thể cử động được nữa.

"Buông tha cho tôi đi! Giờ này không phải lúc đứng yên! Nhanh lên không thì...!"

Diêm Mẫu Hahades đang quằn quại trong đau đớn, dần dần không còn cử động nữa.

Pota đang cầm thuốc giải độc, bị đám vũ khí và trang bị đẩy lùi, không thể tiếp cận.

Wise lại dính thêm một đòn phép nữa, chìm vào làn khói. Medi thì bị khống chế, không tài nào nhúc nhích được.

"Phải làm gì đó... Chết tiệt... Giá mà mẹ ở đây lúc này thì tốt biết mấy!"

Masato, một cách tự nhiên, chỉ có thể nghĩ đến hình bóng người đáng tin cậy nhất và bật thốt lên.

Ngay lúc đó.

"Đã được chấp thuận cho lên sóng! Nhạc nổi lên! GO, OKA3!"

"...Ể?"

Phía sau Masato và mọi người, Shirase P thò đầu ra từ sau cánh cửa lớn, bật công tắc máy hát đĩa kỹ thuật số. Một bản nhạc nền pop sôi động, hoàn toàn không phù hợp với tình hình hiện tại, vang lên.

Họ vội vã xông vào sảnh ngai vàng.

"Nghiêm khắc chính là mặt trái của tình yêu! Thần tượng mẹ số ba, luôn sát cánh cùng con gái và cùng nhau vươn tới đỉnh cao! Mẹ của Medi, Medi Mama!"

"Cả hai đều không thành thật, vậy thì huề! Có gì bất mãn thì cứ việc xông lên! Thần tượng mẹ số hai, bậc thầy cãi cọ mẹ con! Mẹ của Genya, Kazuno!"

"Với tình yêu lớn lao, sẽ ôm thật chặt Ma-kun yêu quý! Thần tượng mẹ số một! Mẹ của Ma-kun, Mamako đây! Ư hừ hừ!"

Cả ba cùng nhau, "Một, hai, ba!"

"" "Chúng tôi là Thần tượng mẹ "OKA3"! Đã đến rồi đây!" ""

Mamako và mọi người, dứt khoát tạo dáng nhóm! Tuyệt vời!

Chính là những người mẹ ruột của họ, đang mặc trang phục thần tượng và tạo dáng idol chuyên nghiệp!

"" "...Khụ khụ..." ""

Do hiệu ứng của kỹ năng đặc biệt hệ "Mẹ Bỗng Dưng Xuất Hiện" [Mẹ Đến Rồi], Masato, Wise và Medi đều trợn trắng mắt, nôn ra một búng máu lớn, nhưng thôi bỏ qua chuyện đó.

Hơn nữa, kỹ năng giới hạn của các Thần tượng mẹ được kích hoạt!

"Vậy thì, hãy bắt đầu [Buổi Vuốt Ve] nào!"

"À ừm, sau đây, chúng tôi sẽ phát hành vé vuốt ve, cho phép quý vị được các Thần tượng mẹ vuốt ve. Những ai có nguyện vọng xin hãy xếp hàng. Số lượng có hạn, xin vui lòng nhanh chân lên nhé."

Đây chính là phiên bản "vuốt ve" của buổi giao lưu gặp gỡ, thường thấy ở các buổi ký tặng hay bắt tay với thần tượng.

Nghe thấy lời kêu gọi, những món vũ khí nguy hiểm đang kìm kẹp Masato và mọi người, cùng với các loại vũ khí, trang bị đang chặn đường Pota, đều tranh nhau tập trung lại trước mặt Shirase P và xếp thành hàng.

Lối đi đã được mở ra.

"Pota, bây giờ! Nhanh lên!"

"Vâng, vâng ạ!... Mẹ ơi!"

Pota nắm chặt lọ thuốc giải độc, chạy vội đến bên Diêm Mẫu Hahades.

Thoáng mở mắt ra, bà thấy khuôn mặt hiền từ của Mamako.

"...Quả nhiên, các người đúng là mẹ con nhà đấy nhỉ... Cố tình khoe khoang hình ảnh gia đình hạnh phúc để phá hỏng mọi kế hoạch của tôi... Đúng là cặp mẹ con quái gở..."

"Chỉ là một Dũng sĩ bình thường, và một người mẹ Dũng sĩ bình thường thôi ạ. Ư hừ hừ."

"Bình thường chỗ nào chứ... Haa... Thôi được rồi. Đến mức này mà còn thua một cách triệt để, đúng là sảng khoái thật. Sự đố kỵ và hối tiếc dành cho các người, giờ đây tôi cũng chẳng còn bận tâm nữa."

"Chuyện tình cảm mẹ con không phải là thắng thua đâu ạ, nhưng nếu người đã bình tâm lại thì tốt rồi. ...Người dậy được không ạ?"

Được Mamako đỡ lưng, Diêm Mẫu Hahades từ từ gượng dậy.

Bà quay đầu nhìn về phía tiếng động vừa nghe thấy gần đó... Thấy Kazuno và Medi Mama đang nhét hết vũ khí, trang bị vào túi đeo vai của Diêm Mẫu Hahades rồi dùng dây buộc chặt lại.

Ngay trước mặt là Pota. Con bé đang ngồi quỳ gối, thân hình tơi tả, cố hết sức kìm nén khao khát muốn ôm chầm lấy, kìm nén, kìm nén đến mức không thể nhịn được nữa, dường như đang cố rướn người về phía trước.

Không nhìn vào mắt Pota, Diêm Mẫu Hahades cúi gằm mặt xuống.

"Tại sao lại cứu mẹ... Một người mẹ như mẹ, con ghét lắm đúng không?"

"Không ghét đâu ạ! Con yêu mẹ rất nhiều!"

"Đừng nói mấy lời kỳ lạ đó. Chẳng có lý do gì để yêu thương mẹ cả. ...Mẹ chẳng làm được gì cho con... Ngược lại, còn lạnh lùng xua đuổi con nữa..."

"Chuyện đó không quan trọng đâu ạ! Mẹ đã nói là mẹ yêu con rất nhiều rồi! Vậy là đủ rồi!"

"Vậy là đủ ư..."

"Sao mà lằng nhằng thế không biết. Cả hai cùng yêu thương nhau mà, như vậy chẳng phải tốt rồi sao?"

"Tìm kiếm một lý do rõ ràng cho tình yêu, không có gì vô ích hơn thế đâu."

Kazuno và Medi Mama đã hoàn thành công việc, tiến lại gần và nói bằng giọng điệu ngán ngẩm.

Mamako cũng cười gượng gạo, liên tục xoa lưng Diêm Mẫu Hahades.

"Hahades-san... Không, Hotta-san. Cô là một người rất nghiêm túc... Tôi nghĩ cô đã đối mặt với con bé không phải với tư cách một người mẹ, mà là một người trưởng thành, một thành viên xã hội luôn làm việc hết mình."

"Với tư cách là một thành viên xã hội sao...?"

"Kiểu như nghĩa vụ hay là sự trao đổi, phải không?"

"Vô điều kiện ư, chuyện đó là không thể... Có lẽ do đã quá tập trung vào những thứ đối lập với tình cảm cha mẹ con cái, nên phần làm mẹ của cô vẫn còn non nớt."

"Là một người mẹ non nớt... Vậy tôi phải làm sao... Làm thế nào để với tư cách một người mẹ, tôi có thể đền đáp lại tình cảm của con bé đây...?"

"Tôi thấy cách suy nghĩ đó của cô hình như đã sai ngay từ đầu rồi thì phải."

"Chuyện này có lẽ chỉ có thể làm từ từ từng bước một thôi. Vậy nên..."

"Ngay lập tức, chúng ta sẽ rèn luyện!"

Mamako siết chặt cánh tay, tạo thành một bắp cơ nhỏ, rồi mỉm cười rạng rỡ.

"Con cái có thể lớn khôn dù không có cha mẹ, nhưng cha mẹ thì không thể trưởng thành nếu không có con cái đâu ạ. Vậy nên, hãy để Pota nuôi dưỡng cô nhé. ...Vậy thì, Pota."

"Con hiểu rồi ạ! Con sẽ nuôi dưỡng mẹ!"

"Ể...?"

Người mẹ mà cô bé yêu quý đang có vẻ bối rối, nhưng Pota không hề ngần ngại, cứ thế xông tới.

Pota lấy ra từ túi đeo vai bốn loại vật phẩm, đó là những mảnh ghép của một con thú nhồi bông đan len trông khá thô kệch.

"Đây là những thứ con tìm thấy trong trái tim mẹ! Mẹ có thấy quen không ạ!"

"Hở, ừm. Đây là những mảnh ghép của con thú nhồi bông mà mẹ đã làm. Vì mẹ không thể đồng hành cùng con trong thế giới trò chơi, nên mẹ muốn con mang theo thứ gì đó ngoài còi báo động, thế là mẹ bắt đầu làm... Nhưng rốt cuộc, vì không có thời gian, nó đành nằm trong ngăn kéo bàn làm việc ở văn phòng... Sao thứ này lại ở đây được chứ?"

"Con không biết! Nhưng nếu đúng là vậy thì quyết định rồi! ...Con sẽ nài nỉ mẹ! Hãy làm cái này và tặng cho con nhé!"

"Chờ, chờ đã? Nếu con muốn quà, mẹ sẽ mua cho con thứ gì đó tử tế hơn chứ? ...Mẹ thấy cái này tự tay mình làm cũng tệ quá mà..."

"Con không thích cái khác đâu! Con thích cái này! Nếu mẹ làm cái này và tặng con, con sẽ yêu mẹ nhiều hơn nữa!"

"...Thật là như vậy sao?"

"Đúng là như vậy đó ạ! Xin mẹ đấy!"

Phong thái Ma Vương lúc trước đã biến đi đâu mất. Diêm Mẫu Hahades, nay là Hotta Saori, với khuôn mặt mềm mại hẳn ra khi được đứa con yêu quý nài nỉ, nhận lấy những mảnh ghép thú nhồi bông.

Bà hướng ánh mắt thẳng về phía Pota.

"Trước khi làm... Mẹ có thể xin con một điều được không?"

"Vâng ạ! Là gì vậy ạ!"

"Nếu con không thích, con có thể từ chối... nhưng mẹ có thể ôm con một lần thật chặt không?"

"Vâng ạ!"

Pota lao vút vào lòng mẹ, hoàn toàn chìm đắm trong niềm hạnh phúc vô bờ.

Saori ôm chặt con, cũng chìm đắm trong giây phút này, cảm nhận đứa con gái bé bỏng trong vòng tay.

Mamako thoáng rơi lệ vì cảm động, Kazuno và Medi Mama liền ghé sát vào, cùng trao nhau những nụ cười ấm áp.

Ngay cả ở một nơi hơi xa một chút.

"Mặc dù đã có khá nhiều thiệt hại, nhưng dù sao thì mọi chuyện cũng đã được giải quyết êm đẹp rồi."

Shirase P khẽ mỉm cười, vừa nói vừa chọc chọc vào Masato và những người khác, những người vẫn còn bất tỉnh nhân sự với đôi mắt trợn trắng.

231e6be7-7749-4811-b681-ecde1cdb6a2f.jpg

77be17f4-a812-4481-96a5-20eb376e9636.jpg