Manato đang ở trong bóng tối mịt mùng. Cảm giác như trời đã sáng rồi ấy chứ.
“...Hả?...Ừm...”
Anh trở mình sang phải, chợt nghe ‘cộc’, rồi cả người va vào một bức tường đen ngòm.
Anh trở mình sang trái, lại nghe ‘cộc’, rồi cả người lại va vào thứ gì đó.
“Cái quái gì đây, chật chội thật... À~... Đúng rồi, thì ra là thế.”
Manato nằm ngửa, đưa tay lên phía trên.
Màn đêm trước mắt... Chiếc nắp được đẩy ra, một khe sáng cùng tiếng chim hót líu lo lọt vào. Quả nhiên là buổi sáng.
Manato ngồi dậy, chiếc quan tài anh nằm trong bỗng tan biến.
“Ngủ ngon lành trong quan tài thế này, mình cũng thấy phục mình ghê... Mà thôi, dù sao cũng chẳng phải chuyện đáng mừng gì.”
Manato liếc nhìn xung quanh với ánh mắt đầy bất mãn. Đây là một căn phòng trong nhà trọ ở vương đô Kasaan. Một căn phòng đôi giản dị, chỉ có những đồ đạc thiết yếu nhất mà anh vẫn thường xuyên lui tới.
Không biết ai đã làm, nhưng cửa sổ mở toang, ánh nắng ban mai chiếu vào chói mắt. Anh vội lấy ống tay áo ngủ che mặt lại.
Anh đưa mắt sang chiếc giường bên cạnh, có một cô bé đang ngủ say ngây thơ, chiếc áo ngủ tốc lên, để lộ cái rốn bé xinh.
“...Măm măm... Anh ơi, đấu nào... ưm...”
Là Furatero.
Trên chiếc giường kế bên, một cô gái ma mị với đôi mắt mơ màng, như say như tỉnh, đang tựa cằm nằm nghiêng, khoác trên người bộ đồ ngủ mỏng tang.
“Manato-kun~, chào buổi sáng~! Ngủ ngon không em~?”
Là Solera.
Manato nhìn Furatero đang xoay người nhẹ nhàng, rồi lại nhìn Solera đang vô tư vẫy tay chào, khẽ thở dài một tiếng thật lớn.
“Ủa ủa~? Sao thế Manato~? Không khỏe à~?”
“Không, có sao đâu. ...Không phải chuyện đó...”
“Phép thuật cũng có khác biệt cá nhân nhỉ~. Vì sự an toàn của mấy cô gái tụi em~, nên đã tiện tay cho anh ‘đứt’ luôn~... Dù sao thì~, hay là nhờ Wise-chan dùng phép tử vong tức thì~, thì dễ ngủ hơn nhỉ~?”
“Về chuyện xử lý để nam nữ cùng phòng thì bên này cũng chấp nhận rồi, nên không sao. Cảm giác khi ngủ trong quan tài cũng chẳng khác biệt mấy. ...Nhưng không phải chuyện đó...”
“Vậy thì gọi Furatero dậy đi~, tụi em thay đồ, anh ra khỏi phòng được không~?”
“Làm ơn đi, nghe tôi nói một chút được không?”
“Manato-kun~, anh cứ thay đồ ở phòng Mamako-san với HAHAKO-san ấy~. Chắc là phòng trống đó~. Nào nào~, mau ra ngoài đi~. Manato-kun biến thái quá~!”
“Tôi không biến thái! Thôi được rồi, tôi hiểu rồi. Đúng là bó tay.”
Dù cằn nhằn nhưng Manato vẫn ôm đồ của mình rời phòng, đúng là một quý ông lịch thiệp.
“Đành vậy, ta là người hiểu lễ nghĩa mà, nếu mấy cô ta thay đồ thì ta sẽ ra ngoài. Nhưng không phải vậy. Không phải ở chỗ đó. Cái quan trọng không phải ở đấy.”
Thay đồ xong, Manato ra khu giặt đồ, vứt cả chiếc áo ngủ đã cởi và sự bực bội vào giỏ đồ giặt.
Manato đi về phía nhà ăn. Anh lững thững bước dọc hành lang, tiếng chuẩn bị bữa sáng vọng tới.
Cạch cạch cạch. Rồi lại cạch cạch cạch. Thêm một lần nữa, cạch cạch cạch. Đó là bản tam tấu của dao và thớt.
“Mẹ thì chắc chắn rồi, còn lại là Wise và... Medhi thì không muốn nghĩ tới... Vậy thì là Pota, hoặc không thì là HAHAKO-san. Họ cũng đang ở đây mà. Ừm. Chắc chắn là vậy.”
Anh hé mắt nhìn vào từ lối vào nhà ăn, và lập tức phát hiện ra Pota. Cô bé đang bận rộn chạy đi chạy lại giữa tủ bát và bàn ăn, xếp đũa, xếp đĩa đựng xì dầu.
Mỗi khi Pota chạy, hai linh vật nhỏ gắn trên túi đeo vai của cô bé lại lắc lư. Một là Pita, và một là Pita mẹ, to hơn Pita khoảng hai vòng, được đan bằng len. Dù hơi vụng về một chút, nhưng trông rất đáng yêu.
Manato cảm thấy ấm lòng trước sợi dây liên kết bền chặt giữa hai mẹ con.
“Pota thì là người giúp việc. ...Vậy thì đầu bếp là...”
Anh nhìn về phía sau khu vực ăn uống, nơi có nhà bếp.
“Ồ? Đây là mùi của Mar-kun mà... Đúng là vậy. Chào buổi sáng Mar-kun.”
Mamako đang thái dưa chuột muối chua, nhờ ‘cảm biến con trai’ mà lập tức nhận ra, rồi mỉm cười dịu dàng như mọi khi. Đúng như dự đoán.
Và cả người bên cạnh nữa.
“Hôm qua con dậy muộn, nhưng hôm nay lại dậy sớm nhỉ. Giỏi lắm, Manato.”
HAHAKO dừng tay thái cà tím muối chua, quay lại. Cô nở nụ cười, trông vui vẻ hơn mọi khi. Cái này cũng đúng như dự đoán.
Và rồi.
“Daikou Manato. Anh đến đúng lúc lắm. Trong ba chúng tôi, ai là người thái đều nhất, anh hãy nhận xét đi.”
Người quay lại với vẻ mặt hiếu chiến lạ thường, tay vẫn giữ con dao đang thái dưa muối takuan, không phải Wise, mà càng không phải Medhi.
Mà là Amante, người không mặc áo choàng đen của tổ chức, mà lại vắt chiếc tạp dề qua vai như áo choàng, hoàn toàn phớt lờ công dụng của nó.
Manato lại thấy đau đầu rồi.
“Nào Daikou Manato. Mau nhận xét đi. Đây không chỉ là chuẩn bị bữa sáng, mà là một trận đối đầu nghiêm túc đấy. Nhanh lên nào.”
“Trận đối đầu nghiêm túc hay gì đó thì tôi không biết. ...Với lại, không phải chuyện đó...”
“Anh nói về chiếc tạp dề à? Phì phì, Daikou Manato không biết rồi. Đây là kiểu đeo tạp dề mới nhất đang thịnh hành trong giới chị em đấy. Wise-sama hiền giả và Medhi-sama trị liệu sư đã đặc biệt chỉ cho tôi, coi như bí mật riêng tư đó. Tôi thấy hai người họ cũng đáng để xem xét lại đấy chứ.”
“Cô bị lừa hoàn toàn rồi đấy. Với tư cách là đồng đội, tôi xin lỗi, cô tha lỗi cho tôi đi. ...Mà thôi, tôi nói thẳng ra thì...”
“Khụ!?”
Manato muốn nói thẳng ra, nhưng bị kéo cổ áo đến nghẹt thở nên không nói được.
“Dù dậy hơi muộn một chút nhưng vẫn còn kịp nhỉ. Nào Amante, thi tài nữ công gia chánh nào!”
“Dám thách thức Mamako-san và HAHAKO-san ư, đúng là không biết thân biết phận! Để tôi cho cô biết tay!”
Thủ phạm của vụ ‘giết người hụt’ Manato là hai cô gái đang đeo tạp dề ngay ngắn trước người.
Wise và Medhi mặc kệ Manato đang quằn quại ôm cổ, oai phong lẫm liệt xông vào bếp. Họ đối mặt với Amante đang chờ sẵn với nụ cười đầy tự tin.
“Hai cô đeo tạp dề sai rồi đấy. Là con gái thì phải nhạy bén với xu hướng chứ. Dám quên lời mình nói ra ư, ngu ngốc thật...”
“À, xin lỗi nha~. Chuyện đó là nói dối. Không ngờ cô lại tin thật đó.”
“Cái gì chứ!? Sao mà hèn hạ thế này!?” Tiếng ‘cạch’ vang lên!
“Muốn lừa kẻ địch, trước tiên phải bắt đầu từ chính chúng. Đây là nguyên tắc cơ bản mà. Vậy thì, cũng không còn nhiều thời gian nữa, chúng ta bắt đầu trận đấu nấu ăn thôi. ...Tôi cũng sẽ dốc hết tài năng...”
““Loại bỏ!””
Wise và Amante hợp tác, dịu dàng đẩy Medhi ra khỏi bếp.
Mamako, HAHAKO, Wise và thêm cả Amante cùng nhau chuẩn bị bữa sáng.
“HAHAKO-san. Phiền cô nấu súp miso nhé.”
“Được thôi. ...Ồ, mùi ngon rồi đây. Có thể cho đậu phụ vào được rồi.”
“Amante ơi~. Đừng có mở nắp nồi đất nhiều lần nữa được không? Đang ủ hơi mà, cô không hiểu à?”
“Tôi, tôi biết mà! Tôi chỉ kiểm tra xem hạt cơm đã đứng chưa thôi! Hứ!”
Trong gian bếp đã chật nay còn chật hơn, họ vô tình va vai vào nhau, hay cố ý húc hông vào người kia, cứ thế mà ‘quấy rối’ lẫn nhau. Vui vẻ nhộn nhịp vô cùng.
“Me, Medhi-san! Một mình tôi không đủ tay! Nếu cô giúp thì tôi rất vui đó!”
“À, ừm... Tôi, tôi được Pota-chan nhờ giúp việc mà... Không phải bị đuổi đi vì gây vướng víu đâu... Đúng vậy, không phải...” *Thịch*
Ở khu vực ăn uống, Pota đang cố gắng hết sức an ủi Medhi, người đang toát ra năng lượng u uất đen tối. Solera và Furatero đã thay đồ xong cũng tham gia vào, nhanh chóng hoàn tất việc chuẩn bị.
Tám cô gái. Khắp nơi toàn những cô gái trẻ trung, xinh đẹp, dễ thương. Kèm theo đó là hương thơm hấp dẫn của bữa sáng.
Thật là một thiên đường! Một hậu cung xa hoa như thế này!
“Thế nên, tôi đã bảo là không phải vậy mà... Mấy người, làm ơn nghiêm túc một chút đi... Hãy suy nghĩ kỹ hơn về tình hình đi... Làm ơn đấy...”
Manato, người đàn ông duy nhất đáng lẽ phải tận hưởng cảm giác ưu việt tối thượng, giờ đang ôm gối ngồi bó gối ở hành lang.
Và rồi, đến giờ ăn sáng.
Tại chiếc bàn lớn ở giữa nhà ăn, có Mamako, Manato, Pota. Ở ghế đối diện, có HAHAKO, Wise, Medhi.
Tại chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ, có Amante, Solera, Furatero.
Khi mọi người đã ăn xong bữa sáng kiểu Nhật riêng của mình và nghỉ ngơi với trà xanh sau bữa ăn, Manato quyết tâm lên tiếng.
“Mọi người, và ba vị Tứ Thiên Vương nữa, làm ơn nghe tôi nói một chút. Tôi có chuyện quan trọng muốn nói.”
Trước lời nói mang khẩu khí nặng nề đó, Amante lập tức đưa ánh mắt sắc bén nhìn Manato.
“Daikou Manato. Cho tôi nói trước được không? Tôi cũng có chuyện quan trọng muốn nói.”
“Cái, cái gì... À, phải rồi. Mấy người cuối cùng cũng để tâm đến chuyện đó...”
“Tôi nghĩ việc anh gọi ‘mọi người’ mà không bao gồm chúng tôi, lại còn cố tình tách riêng ra như thế thì thật là không được. Đừng đối xử phân biệt như vậy chứ. Loại trừ đồng đội là không tốt đâu.”
“Không phải phân biệt mà là sự phân biệt *hiển nhiên*! Thôi được rồi, tôi nói thẳng nhé! Mấy người quá hòa nhập rồi! Hòa nhập đến mức không thể tin được! Đủ rồi đó!”
Manato tuôn ra một tràng lời lẽ như bão tố.
Amante cười khẩy.
“Tưởng nói gì chứ, hóa ra là chuyện vớ vẩn. Chúng ta là kẻ thù không đội trời chung mà. Hòa nhập ư, làm gì có chuyện đó. ...À, Wise-sama hiền giả. Cô lấy giúp tôi ấm trà được không?”
“Vâng ạ~. ...Mà này, ấm trà trống rồi kìa.”
“Ối ối~. Vậy để tôi pha cho nhé~?”
“Không sao ạ! Ấm trà của tôi vẫn còn trà! Xin mời!”
“Ừm. Cảm ơn nhé. ...Medhi, tiện thể pha cho tôi luôn.”
“Cảm ơn lòng tốt của cô. Furatero-san thật chu đáo.”
“À, khoan đã! Để phần tôi nữa chứ! Tôi là người đầu tiên muốn uống thêm mà!”
Kẻ thù không đội trời chung đấy.
Suýt nữa thì Manato đã ném mạnh cốc trà vào mặt họ rồi.
“Bốn vị Tứ Thiên Vương thì còn đỡ, đằng này cả các thành viên bên mình cũng cứ thế mà hòa nhập một cách tự nhiên... Đúng là không đến mức xem là kẻ thù quá gay gắt, nhưng mà... Dù sao cũng là kẻ thù mà, đúng không? Vậy thì cái này không được rồi. Kỳ quặc quá. Không được đâu. Hãy nghiêm túc đi chứ.”
“Chúng tôi nghiêm túc mà. Hứ!”
“Không, không, không hề nghiêm túc chút nào! ...Này Amante. Tôi xác nhận lại một chút. Từ đầu, các cô xuất hiện trước mặt chúng tôi là vì cái gì?”
“Đương nhiên là để khiêu chiến trận chiến cuối cùng.”
“Đúng vậy. Các cô đến là để chiến đấu mà. Đã tuyên bố rất nghiêm túc rồi mà. Nên chúng tôi cũng nghĩ là không còn lựa chọn nào khác ngoài chiến đấu...”
“Chỉ là, dù nói là chiến đấu, nhưng chúng tôi cũng đã hơi, chỉ hơi thôi, à mà chắc chắn là đã kỳ vọng rằng các anh sẽ lo lắng cho chúng tôi khi chúng tôi mất đi kỹ năng đặc trưng, rồi sẽ không chiến đấu mà cố gắng giải quyết bằng đối thoại, nhưng các anh lại quá nghiêm túc đến mức khiến chúng tôi hơi chột dạ... À mà thôi, tôi sẽ không giải thích từng chút một đâu.”
“Vậy nên, khoảnh khắc chúng tôi định tấn công, các cô đã ngăn lại đúng không. Run rẩy như nai con vừa mới sinh, hai tay đưa ra trước mặt, lắp bắp: ‘Khoan, khoan đã!?’ đúng không?”
“Chuyện gì vậy? Tôi không nhớ là có chuyện đó. Hứ!”
Amante quay mặt đi và húp trà. Từ chối đối thoại thêm.
Về tình huống suýt chút nữa thì xảy ra xung đột, Manato quyết định bỏ qua để giữ thể diện cho Amante.
“Haiz... Vậy thì tôi xác nhận với Solera. Chúng ta đã đồng ý là không chiến đấu nữa đúng không?”
“Đúng vậy~. Tụi em~, đã quyết định rút lui rồi mà~...”
“Đâu có rút lui đâu. Vẫn còn ở đây rõ ràng mà.”
“Tại vì~, dù không suy nghĩ kỹ~, cũng chẳng có chỗ nào để về cả~.”
“Đã bảo là không cần suy nghĩ kỹ cũng biết rồi, thì làm ơn nhận ra trước khi nói ra đi chứ.”
Manato lạnh lùng đáp lại, Solera hờn dỗi quay mặt đi và húp trà. Cô ta cũng từ chối đối thoại.
“Thôi được rồi, về phần đó thì chúng tôi cũng hiểu. Tôi chỉ tò mò xem các cô định làm gì thôi...”
“Trước khi gây sự, tụi này đã điều tra tình hình của mấy anh rồi. Biết là anh đang ở một mình trong phòng đôi của nhà trọ. Nghĩa là còn giường trống. Vậy thì cứ xin ở nhờ thôi. Hợp lý mà.”
“Này Furatero. Trước khi nói chuyện kẻ thù hay gì đó, chúng ta hãy nói về toán học đi. Nếu một người ở phòng đôi thì còn lại một giường. Vậy tại sao lại nghĩ rằng thêm ba người nữa thì không thành vấn đề? Làm ơn cho tôi một lời giải thích thỏa đáng đi chứ?”
Manato đã cố gắng hỏi với nụ cười hiền hậu như một giáo viên tiểu học, nhưng Furatero lại quay mặt đi. Vâng, từ chối đối thoại. Bó tay. Thật là hết nói nổi.
Cuối cùng, Mahito cũng định ra tay, ném thẳng chén trà đi cho bõ tức thì...
"Ma-kun à, bình tĩnh nào con."
Nhẹ nhàng gỡ chiếc chén trà vô tội đang kêu lạo xạo trong tay Mahito ra, Mamako ghé tai thì thầm.
"Này Ma-kun. Mẹ thấy tình hình cũng không tệ lắm đâu. Tuy xảy ra nhiều chuyện, nhưng việc ba vị Tứ Thiên Vương có thể hòa thuận với mọi người như thế này là một điều vô cùng tuyệt vời đó con."
"Con biết chứ. Nếu bọn chúng không giở trò quỷ quyệt, không gây rắc rối cho thế giới lẫn chúng ta, mà tất cả cùng nhau sống những ngày tháng bình yên thì cũng không tệ đâu... nhưng mà..."
Thế thì cứ để mọi chuyện như vậy có ổn không? Con lại không nghĩ thế.
Mahito nhìn về phía trước mặt mình, nơi khoảng trống giữa HAHAKO và nhóm Amante.
"(Cái khoảng cách này, sao mà cứ khiến mình bận lòng mãi...)"
Từ lúc bắt đầu bữa ăn, HAHAKO vẫn im lặng. Là bởi cô ấy đang tập trung vào một thử thách thầm kín.
Bằng cách nào đó, HAHAKO muốn tiếp cận ba vị Tứ Thiên Vương – những "ứng cử viên" cho vai trò con cái – nên khẽ dịch chuyển ghế... nhưng lập tức bị Amante lườm cháy mặt, không cho lại gần. HAHAKO đành nhẹ nhàng trở về chỗ cũ. Cứ thế lặp đi lặp lại.
Theo như Mahito nhận thấy, đã hơn mười lần rồi. Thử nghiệm của HAHAKO đều thất bại.
"(Nhóm Amante tuy chống cự... nhưng không có vẻ gì là ghét bỏ thật sự.)"
Ban đầu, thái độ của Tứ Thiên Vương đối với HAHAKO hoàn toàn là cự tuyệt. Ngoài những người mẹ ra, chưa từng có ai bị chúng địch ý đến mức đó.
Vậy mà giờ đây, họ lại cùng dùng bữa trong một căn phòng. Khoảng cách tưởng chừng vô hạn giữa hai bên đã rút ngắn đến mức chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới nhau.
"(Chỉ cần thêm một cú hích nữa thôi. Nếu có một cái cớ nào đó...)"
Tình mẫu tử có lẽ sẽ nảy nở. Khả năng đó thật sự rất rõ ràng.
Tứ Thiên Vương không nói gì, nhưng có lẽ bọn chúng cứ quấn lấy Mahito và mọi người là để tìm kiếm cú hích ấy chăng? Mình muốn tin là như vậy. Mà càng muốn tin, mình lại càng thấy đúng.
Nếu đã thế thì, đúng là...
"Đằng nào thì từ trước đến nay chúng ta cũng đã can thiệp đủ thứ vào chuyện nhà người khác rồi. Cứ để thế này cũng không tệ, nhưng mà có vẻ còn có thể tốt hơn nữa, nên con cứ bị cuốn theo cái ý nghĩ muốn giúp họ tốt lên... Xem ra, con đúng là Dũng giả vì tình mẫu tử hơn là vì thế giới. Thật hết nói nổi mình."
"Ưm ưm, đâu có. Tuyệt vời lắm chứ. Mẹ hoàn toàn đồng ý."
Liếc mắt nhìn sang, Mamako bỗng hừng hực khí thế. "Mẹ phấn khích quá!" Cái "to lớn" của mẹ cứ rung lắc bần bật trên dưới. Nhức mắt quá đi mất.
Chấn chỉnh lại tinh thần, Mahito nhìn sang phía bên kia. Quan sát đám đồng đội... Wise nhún vai đồng tình, kiểu "Được chứ nhỉ?" Medi thì dịu dàng, còn Pota thì gật đầu lia lịa đầy năng lượng.
Đúng là những người đồng đội tuyệt vời.
"Được rồi. Vậy thì... cụ thể chúng ta nên làm gì đây? Nào, mời mọi người đưa ra ý tưởng đi."
Vừa dứt lời hỏi ý kiến, Pota đã làm mặt khó, nghiêng đầu suy nghĩ. Dù cô bé có vẻ đang cố gắng hết sức.
Trong khi đó, Wise và Medi lại 'phì' một tiếng, rồi im lặng quay mặt đi. Đúng là những người đồng đội tuyệt vời.
"Đến nước này thì, mẹ à..."
"Cố lên nào con! Ô!"
"Không phải thế, con đang bảo mẹ nói ra phương pháp cụ thể cơ mà!"
Mahito liếc nhìn với ánh mắt chán nản, thì Mamako vẫn mỉm cười. Mỉm cười. Vẫn cứ mỉm cười.
"À phải rồi. Nếu là Ma-kun thì chắc chắn..."
"Con nói thật nhé. Hoàn toàn... hoàn toàn không nghĩ ra gì cả."
Tứ Thiên Vương đột kích, tuyên bố quyết chiến cuối cùng, nhưng rồi lại không đánh đấm gì mà cứ chây ì ở đó.
Ngược lại, Mahito và mọi người tuy đã định ra phương hướng cơ bản nên làm gì, nhưng vẫn chẳng nghĩ ra cách cụ thể nào.
Hôm nay đã là một tuần trôi qua.
Sau khi ăn sáng xong, Mahito và mọi người lại đi đến Tiệm Mẹ - nơi chuyên giải quyết các vấn đề giữa cha mẹ và con cái.
Vừa mở cánh cửa trước của quán cà phê nhỏ, tiếng chuông cửa đã vang lên lanh lảnh.
"Vâng ạ! Kính mời qu...ý khách?"
Mone, nhân viên của Tiệm Mẹ, từ quầy sau lao ra, vừa nở nụ cười tươi tắn đáng yêu để đón khách thì lập tức biến thành vẻ mặt lạnh tanh.
"À, Tứ Thiên Vương vẫn còn ở đây à." Một tiếng "suỵt" bất lực.
"Tụi tôi ở đây làm phiền cô lắm hả? Bọn này chỉ là bất đắc dĩ ở lại vì cái tên Mahito vĩ đại kia khăng khăng đòi giữ thôi nhé. Hừ!"
"Nếu đã được nhờ thì~, đành chịu thôi~."
"Ừm. Lời anh hai thì không thể từ chối."
"Đừng có bịa đặt!"
"Chỉ cần Mahito và mọi người trông chừng đàng hoàng là được thôi. Cứ tự nhiên nhé."
Dù là thành viên của tổ chức từng khiến thế giới rung chuyển đến đây, nhưng Mone đã quá quen rồi. Với cái điệu bộ dửng dưng như kiểu "lại mấy kẻ rỗi hơi tới à", cô bé bình thản mời nhóm Amante vào quán.
Nhóm Amante cũng đã quen rồi.
"Ma Thần Mamumone. Hôm qua lá trà đen hết rồi, cô đã bổ sung đầy đủ chưa?"
"Em mua từ sáng sớm rồi mà~. Có trong tủ đó, cứ tự nhiên dùng đi~. Mà nói thật nhé, em đã bảo chị bao nhiêu lần rồi là đừng có gọi em như thế nữa mà~."
Amante không chút e dè bước thẳng vào khu vực quầy, bắt đầu pha trà.
"Vậy thì~, hôm nay chúng ta lại chơi poker vui vẻ nhé~. Wise-chan~, Medi-chan~, hai em đã sẵn sàng trả tiền chưa nào~?"
"Hôm nay tôi sẽ không trả lấy một Mam nào đâu! Cái số tiền bị cô lừa, à không, số tiền tôi đã gửi cô, tôi sẽ lấy lại cho bằng hết! Tuyệt đối không được gian lận đó nhé!"
"Yên tâm đi ạ. Hôm nay em đã nhờ Pota-chan làm giám sát rồi. Nếu có bất kỳ điểm nào đáng ngờ, bé ấy sẽ lập tức..."
"Ố! Trong tay áo của Medi có lá bài đang... *bóp bóp*?"
"Pota-chan. Con nên ngậm miệng lại đi nhé." Cười tủm tỉm.
Solera chiếm một góc quầy, mở hẳn một khu vực cờ bạc. Khách hàng là Wise đang hừng hực khí thế, và Medi đang véo môi Pota để cô bé im lặng. Số phận của hai người họ rồi sẽ ra sao đây?
Bên cạnh đó, Fratello thì đang tập thể hình, "ực ực... phù!". Anh ta đã hít đất được năm cái. Kiểm tra lại cơ bắp thì thấy, ừm, ngon lành!
Đấy, mới vào quán có vài phút mà cảnh tượng đã ra nông nỗi này rồi.
Mahito buông một tiếng thở dài tự lúc nào không hay.
"Đứa nào đứa nấy cũng cứ thế mà hòa nhập, mà thảnh thơi...!"
"Thôi thì có còn hơn không, cứ để họ gây chuyện thì còn phiền hơn nữa ấy chứ? Vậy thì em đây... *cọ cọ~*."
"Này Mone! Đừng có tự dưng ôm chầm lấy tôi! Dù là việc cần thiết, nhưng xoa má thì cũng phải chừng mực thôi chứ!"
"Để sức mạnh không bộc phát mất kiểm soát, em cần được bổ sung đủ 'liều lượng' nuông chiều mà. *Cọ cọ~*"
"Nếu Sức mạnh Khát khao bộc phát thì sẽ rắc rối to đó con. *Cọ cọ~*"
"Mẹ và cô HAHAKO đâu có cần được nuông chiều chứ!?"
Đẩy đám người với khuôn mặt y hệt đang hùa theo mà cọ má, Mahito và ba người còn lại tạm thời ngồi vào bàn.
Dù đã ổn định chỗ ngồi, thì đúng như dự đoán, Mahito vẫn bị Mone ở cạnh bên cứ cọ sát vào người, lại còn bị Mamako và HAHAKO ở đối diện mỉm cười trìu mến nhìn chằm chằm, khiến cậu ta khổ sở cả về mặt tinh thần.
Amante sải bước đến gần. Lặng lẽ đặt bốn phần trà đen và bánh ngọt lên mép bàn, rồi lập tức quay mặt đi mất.
"...Dù thái độ có vẻ lạnh nhạt, nhưng Amante lại đi tiếp đãi mẹ, chuyện này cách đây không lâu còn không thể tưởng tượng nổi nữa là."
"Đúng vậy. Mẹ vui lắm khi thấy con bé đã thay đổi khá nhiều cách nghĩ về những người mẹ. ...Nếu cứ thế này, hẳn chúng ta có thể đặt nhiều kỳ vọng lắm nhỉ, cô HAHAKO."
"Nếu được thế thì tốt quá... nhưng mà không biết sao đây."
Cẩn thận nhấp một ngụm trà đen Amante để lại. "...Ngon quá." HAHAKO nở nụ cười hạnh phúc. Đó là gương mặt của một người mẹ đang chờ đợi con mình.
"Cảm giác như chỉ còn một bước nữa thôi. Thế thì chúng ta nên hành động gì đó chứ? Đây đâu phải lúc để chây ì? Ngày nào cũng vậy, một tuần rồi, rốt cuộc chúng ta đang làm cái quái gì vậy chứ?"
"Mone nói đúng đó, nhưng mà cái phương pháp quan trọng thì lại... Này Mone. Cô có ý tưởng nào hay không? Tôi cũng một phần đến quán là mong chờ điều đó đấy..."
"Chẳng phải vấn đề cha mẹ con cái khó khăn thì Mahito và mọi người đang giải quyết rồi sao? Việc đưa ra ý tưởng cũng là công việc của Mahito và mọi người chứ. Hơn nữa, cuộc nói chuyện này chúng ta đã nói hôm qua rồi, cả hôm kia nữa mà."
"Phải ha..."
Và khi cảm thấy một dự cảm đáng buồn rằng chuyện này sẽ lặp lại vào ngày mai, rồi ngày kia nữa...
"Không sao đâu. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."
Mamako ở bàn đối diện quả quyết nói. Rồi cô ấy mỉm cười. Lại mỉm cười.
Nghĩ lại thì, ngay cả sau bữa sáng, khi cậu hỏi ý kiến, mẹ cũng đã như vậy.
"Này mẹ. Có lẽ nào mẹ đang giấu giếm điều gì không?... Thực ra, có điều gì đó đã được tiến hành rồi, và mẹ chỉ đang chờ đợi mọi thứ sẵn sàng chăng...?"
"Ưm ưm. Ai biết đâu~." Cười tủm tỉm.
"Đáng ngờ thật..."
Chắc chắn có chuyện gì đó. Trực giác của một đứa con đang mách bảo cậu như vậy. Mahito tập trung tinh thần, cố gắng dò la bằng thần giao cách cảm cha con. Nhưng hoàn toàn không hiểu gì cả. Thôi rồi, vô dụng! Đúng lúc đó...
Chuông cửa trước vang lên vui vẻ. Cánh cửa mở ra, một bóng dáng nữ tu sĩ...
"Mọi người, chào buổi *bụp*!"
Đẩy văng cái người quen thuộc vừa xuất hiện một cách tỉnh bơ như bị tai nạn giao thông, một người phụ nữ đeo kính, mặc trang phục thường dân vội vã lao vào quán.
Vẻ mặt mệt mỏi, u sầu vì công việc và nuôi con giờ đã là dĩ vãng. Người phụ nữ ấy, ngực căng tràn niềm mong đợi, ánh mắt rạng rỡ hy vọng đang nhìn khắp cả quán, chính là...
"A! Mẹ! Mẹ của con đã đến rồi!"
"Đúng rồi! Mẹ của con đây mà! Con gái của mẹ! Con gái yêu của mẹ! Để mẹ ôm con một cái đã! Mẹ muốn dùng cả cơ thể này để cảm nhận đứa con bé bỏng của mẹ!"
Người xuất hiện chính là mẹ của Pota, Saori. Pota vội vàng chạy tới, và Saori đã ôm chầm lấy con một cách say mê.
Ngay lập tức, 【Ánh Sáng Của Mẹ】 được kích hoạt. Một vầng sáng rực rỡ đến kinh ngạc, tựa như niềm vui bùng nổ, bao trùm lấy hai mẹ con Pota.
"Chào buổi sáng! Con trông khỏe mạnh quá! Mẹ mừng lắm!" *Xoa xoa*!
"Vâng ạ! Con khỏe lắm ạ! Mẹ cũng khỏe mạnh, con vui lắm ạ!"
"Đương nhiên mẹ khỏe rồi! Mẹ khỏe đến mức vì mong gặp con mà đã dậy trước bình minh và hít bụng không cần lý do luôn đó! Con đã ăn sáng đầy đủ chưa nào?!" *Xoa xoa xoa xoa*!
"Con ăn rồi ạ! Món của cô Mama, món của cô HAHAKO, món của cô Amante, tất cả đều ngon tuyệt vời ạ!"
"Ồ, vậy sao! Thế thì mẹ cũng phải nấu ăn để không thua kém họ chứ! Con sẽ ăn cơm mẹ nấu chứ?!" *Xoa xoa xoa xoa xoa xoa*!
"Vâng ạ! Con muốn ăn cơm mẹ nấu ạ!"
"Mẹ biết rồi! Mẹ sẽ cố gắng hết sức đây!" *Xoa xoa xoa xoa xoa xoa xoa xoa*!
Trong vầng sáng chói lóa đến mức không nhìn rõ gì nữa, Saori cứ thế vuốt ve má Pota! Rồi cọ má! Vuốt đầu! Cọ má vào đầu! Vuốt ve tất cả những chỗ có thể vuốt ve!
Đó là cảnh tượng đoàn tụ cảm động của hai mẹ con xa cách, thế nhưng...
"...À ừm, cô Saori ạ. Cháu xin lỗi vì đã cắt ngang lúc cô đang cao hứng, nhưng mà..."
"À, Mahito! Cháu đã luôn chăm sóc con gái đáng yêu của cô! Cảm ơn cháu nhiều lắm vì đã thân thiện với con bé! Vậy, có chuyện gì sao!"
"Cô bị bắt quả tang với tội danh giết người."
Trước cửa Tiệm Mẹ, một chiếc quan tài của cái người quen thuộc kia đang nằm chềnh ềnh.
Đã được hồi sinh bằng ma pháp của Medi.
"Vậy thì, xin được giới thiệu lại. Chào buổi sáng mọi người. Tôi là Shirase, chắc ai cũng biết rồi. ...Và tôi nghĩ không cần phải giới thiệu lại nữa, nhưng đây không phải là cô Horita Saori, mà là Hades Mẹ Hạ Địa. Xin đừng nhầm lẫn."
"Shirase-san, có thể tha thứ cho tôi không?... Ít nhất thì bộ trang phục này, có thể tha thứ cho tôi không...?"
"Không sao đâu ạ! Dù là tên tài khoản hơi lạ, hay hình dáng có hơi 'làm màu' một chút, thì mẹ vẫn là mẹ thôi!"
"Cảm ơn con. Nhưng mà con ơi, cái này gọi là 'lịch sử đen tối' đó con, mẹ muốn khóc òa lên đây này?"
Giáp trụ đen kịt, áo khoác của tổ chức, trên đầu mọc sừng. Tên của cô ta là Hades Mẹ Hạ Địa.
Bị bắt phải sống với cái tên và hình dáng như một ma vương, Hades Mẹ Hạ Địa đang co rúm lại trên ghế. Thôi thì bị phạt thế này cũng coi như là may rồi.
Người vừa đến là Shirase, cùng với Hades Mẹ Hạ Địa – chứ không phải Saori. Kế bên là Pota đang nép sát vào mẹ. Đối diện bàn, Mamako, HAHAKO và Mone đã an vị.
"Giới thiệu xong rồi, giờ chúng ta đi thẳng vào việc chính nhé."
"Xin nhờ cô. Việc cô Shirase và cô Hades Mẹ Hạ Địa đến đây thế này, có nghĩa là chúng tôi có thể đặt hy vọng đúng không?"
"Đến cả cô Mamako cũng gọi tôi như thế... *khụt khịt*... Dù sao thì, bên tôi đã chuẩn bị xong xuôi rồi. Giờ chỉ còn bước kiểm tra cuối cùng thôi."
"Vậy thì... ba vị chuyên gia 'đệm lót' ơi. Mọi người đã sẵn sàng chưa?"
"Bọn tôi bị coi là 'đệm lót' à. Thôi thì cũng được."
Mahito, Wise, và Medi, ba người họ, đang ngồi cạnh nhau ở quầy. Phía đối diện, sâu trong quầy, là Amante cùng đồng bọn, với vẻ mặt cau có, im lặng ngồi xếp hàng. Họ đang lộ rõ vẻ cảnh giác, giữ khoảng cách với bà chủ cũ – Diêm Mẫu Hahaadesu.
“Mấy vị Tứ Thiên Vương mà gây chuyện thì cứ bắt giữ lại, phải không ạ? Đã rõ.”
“Vậy xin nhờ các vị. Giờ thì...”
Shirase và Diêm Mẫu Hahaadesu trao đổi ánh mắt, cùng gật đầu, rồi Shirase cất lời.
“Amante-san, Solera-san, Fratello-san. Hôm nay, tôi đến đây là để thông... à không, là để thông báo một điều quan trọng với ba vị.”
“Ể? ...Không phải 'thông... báo' mà là 'thông báo' thật sao? Là Shirase-san mà lại cố tình nói 'thông báo' ư? Đùa chắc!?”
“Làm sao đây!? Shirase-san không đùa nữa rồi! Chuyện này nghiêm túc thật đó!?”
“Ưm... người ta run lên bần bật...” *Run cầm cập*
“Đúng như các vị đoán, đây là một thông báo vô cùng quan trọng. Xin hãy lắng nghe kỹ.”
Với vẻ mặt bình tĩnh nhưng đầy căng thẳng, Shirase bắt đầu thông báo.
“Lần này, ban quản lý đã chính thức đưa ra quyết định công nhận HAHAko-san là mẹ, còn theo thứ tự tuổi tác, Solera-san là con gái cả, Amante-san là con gái thứ, và Fratello-san là con gái út, tạo thành một gia đình mẹ con.”
Trong cửa tiệm tĩnh lặng, tiếng vỗ tay lách tách của Mamako, rồi tiếng vỗ tay lộp bộp của Morne vang lên rải rác. HAHAko lấy hai tay che miệng, ngây người ra. Ba vị Tứ Thiên Vương cũng mở to mắt, há hốc mồm, lâm vào trạng thái ngưng đọng suy nghĩ.
“Ồ, thật bất ngờ. Cứ tưởng các cô sẽ phản đối kịch liệt lắm chứ. ...Vậy đây là diễn biến đúng như mong muốn của các cô sao? Kiểu như 'Gia đình muôn năm' ấy hả?”
“S-sao có thể như vậy được!? Chúng tôi không hài lòng! Cho nên... Daisuki Mahito!”
“Ối!”
Amante liền 'xoẹt!' một cái, tát vào đầu Mahito. Gây ra 1 sát thương.
“Đ-đúng rồi~! Không hài lòng là phải quậy phá thôi~! Wise-chan~!”
“Ui. Mà cũng không đau lắm.”
Solera 'bộp' một tiếng, vỗ vào đầu Wise. Gây ra 0 sát thương.
Và Fratello cũng vậy, nhắm vào Medi!
“Có chuyện gì với tôi sao?” Cười tươi.
“...À, không có gì đâu, đừng nhìn tôi bằng nụ cười đáng sợ đó mà.”
Cảm thấy nguy hiểm cận kề, Fratello 'cốc' một tiếng, vừa nói “Đừng có sợ!” và “Tôi không sợ!”, vừa tung một cú đấm thẳng vào đầu Mahito. Gây ra 1 sát thương.
Sự phản kháng của các vị Tứ Thiên Vương chỉ dừng lại ở mức đó.
“Tôi cũng đã ngờ ngợ rồi. ...Rốt cuộc thì, mấy cô cũng có chút cảm tình đó chứ? Dù chỉ là một chút tò mò thôi.”
“C-chuyện đó thì biết sao đây! Lần trước, khi được HAHAko giúp đỡ, có lẽ chúng tôi cũng có chút hứng thú với chuyện làm mẹ thật, nhưng mà không việc gì phải giải thích từng li từng tí đâu! Hừ!”
“Vừa mới giải thích xong đó thôi. Mà thôi, không sao.”
“Tôi với Fratello cũng vậy à nha~, được mẹ của Medi-chan chữa trị cho~, nên cũng có chút suy nghĩ~... nhưng mà~... dù có gọi là mẹ con đi chăng nữa~, rốt cuộc thì cũng không hiểu lắm~. Chúng tôi chưa từng có cha mẹ~, cũng chưa từng là con nít mà~.”
“Ể? ...Mấy cô là...”
“Cái tụi này có chỉ là cảm giác chống đối lại những kẻ được gọi là cha mẹ thôi. Chả có thông tin nào khác nên chịu chả làm gì được. ...Thôi vậy.”
“Ê, đợi đã. Mấy cô đi đâu vậy?”
Ba vị Tứ Thiên Vương, như thể đang muốn trốn tránh ánh mắt của HAHAko, vội vã bước về phía cửa chính. Chợt dừng lại, hơi cúi đầu.
“Nếu muốn biến chúng tôi và HAHAko thành mẹ con thì cứ tự nhiên mà làm. Chẳng phải chỉ cần sửa dữ liệu là xong sao. Cứ làm theo ý mình đi.”
Với vẻ cô đơn, ba cô vứt lại những lời lẽ bất cần rồi rời khỏi tiệm Mẹ. Thế rồi, bên ngoài cửa sổ, ba cái đầu vẫn chụm lại thành một hàng như cũ. Có vẻ họ không đi xa. Tạm thời cứ yên tâm đi.
Như thể đang muốn hỏi điều gì, Wise và Medi cứ nhìn chằm chằm Mahito. Chắc họ cũng đang nghĩ cùng một vấn đề. Nhưng Mahito thì chẳng có câu trả lời nào.
“...Shirase-san. Có thể bắt đầu thông báo được rồi chứ?”
“Vâng. Vậy thì...”
“Khoan đã. Tôi sẽ nói. Mọi chuyện đều là do tôi.”
Diêm Mẫu Hahaadesu nhẹ nhàng đẩy Pota đang dựa vào mình ra, rồi chỉnh lại tư thế.
“Amante, Solera, Fratello. Ba đứa đó là NPC. Ban đầu, chúng được tạo ra để làm nhân vật mạo hiểm giả cấp thấp thôi, nhưng mà thiết kế lại quá xuất sắc, trông cứ như sẽ nổi bật hơn cả người chơi, nên ban quản lý đã quyết định tạm hoãn việc đưa chúng vào game.”
“Vậy ra ban đầu chúng là dự án bị loại bỏ. Mấy đứa đó, mang theo quá khứ đau buồn thật.”
“Vậy mà từ đó lại 'nhảy vọt' lên làm Tứ Thiên Vương của tổ chức luôn cơ đấy.”
“Tiếc là bỏ đi thì uổng quá, nên tôi mới nghĩ xem có thể tận dụng vào việc gì không... Ban đầu, tôi đã điều chỉnh chúng để làm vệ sĩ cho con gái. Thay thế cho tôi, người không thể cùng con phiêu lưu.”
“Vệ sĩ... đúng là mấy đứa đó, cứ động tí là mềm lòng với Pota. Chắc là do cái cài đặt ban đầu vẫn còn tác dụng.”
“À mà nhắc mới nhớ, cứ nơi nào là sào huyệt của tổ chức là y như rằng có bốn căn phòng được chuẩn bị sẵn, phải không ạ? Chắc là chúng cũng có nguồn gốc từ...?”
“Đúng vậy. Ban đầu, đó là những căn cứ dành cho các con gái của tôi. Tôi đã chỉ đạo cấp dưới bí mật xây dựng chúng ở khắp nơi trên thế giới.”
“Tức là lạm dụng chức quyền dưới danh nghĩa tình yêu thương của cha mẹ, phải không ạ?”
“Medi-san quả là không nể nang gì. Đúng thế đấy.”
Diêm Mẫu Hahaadesu thành thật thú nhận, rồi nhẹ nhàng xoa đầu Pota. Tất cả là vì cô con gái đáng yêu. Dù đây là một điều đáng vui, nhưng lại không phải là thứ có thể mừng ra mặt. Pota với vẻ mặt khó hiểu, ngoan ngoãn để mẹ xoa đầu.
“Thế nhưng ngay trước khi đưa vào game, tôi lại bùng nổ vì căng thẳng, nên kế hoạch bị thay đổi. Ba đứa Amante, Solera, Fratello được điều chỉnh lại dựa trên dữ liệu của những đứa trẻ đang trong thời kỳ nổi loạn, rồi bị đẩy ra ngoài với tư cách là những kẻ thù địch với thế giới dành cho mẹ con... không, là tôi đã đẩy chúng ra. Và tôi đã ích kỷ lợi dụng chúng.”
“Dù vậy, mọi chuyện đều đã được giải quyết êm đẹp, và mấy đứa nhỏ đó cũng đang dần thay đổi suy nghĩ. 'Kết quả tốt là được' đúng là câu nói dành cho những lúc như thế này mà. Ưm ưm.”
Thấy Diêm Mẫu Hahaadesu đang cúi đầu với vẻ mặt ủ rũ, Mamako liền mỉm cười rạng rỡ. Thấy không thể nào địch lại người này, Diêm Mẫu Hahaadesu chỉ biết cười khổ. Mahito cùng mọi người cũng đồng tình. Đúng là kết quả tốt là được. Họ gật đầu lia lịa thể hiện sự đồng ý.
“Vậy thì, sau khi hoàn thành công tác xác nhận, chúng ta hãy cùng bàn bạc về những việc sắp tới nhé!” *RẦM!*
“Ối giật mình. Sao lại hăng hái thế không biết.”
Chắc là vì không được làm người thông báo nên bị dồn nén bấy lâu, Shirase bật dậy mạnh mẽ, hướng ánh mắt về phía HAHAko đang ngơ ngác.
“Nào HAHAko-san. Trước hết, xin hãy cho chúng tôi biết cảm nghĩ của cô. Cô có phản đối gì việc ba vị Tứ Thiên Vương trở thành con của mình không?”
“Phản đối ư, tất nhiên là không rồi. Tôi nhiệt liệt hoan nghênh. ...Nhưng nếu điều đó có nghĩa là sửa đổi dữ liệu và ép buộc chúng thành con, thì tôi tuyệt đối từ chối.”
“Về điểm này, xin cô cứ yên tâm. Ban quản lý chỉ đưa ra phán quyết công nhận họ là mẹ con, chứ chưa phải là quyết định cuối cùng.”
“Tức là nếu tôi nộp đơn, họ sẽ chấp nhận phải không?”
“Đúng như cô nói. ...Vốn dĩ, nếu là HAHAko-san, người có kết nối với Hệ thống Chính, thì việc sửa đổi dữ liệu đáng lẽ là hoàn toàn có thể. Thế nhưng cô đã không làm vậy. Dù bị từ chối đến mấy, cô vẫn kiên trì, nhẫn nại, bền bỉ tìm cách tiếp cận với lũ trẻ. Việc thao túng ý thức một cách dễ dàng chẳng khác nào báng bổ tâm ý của cô, tức là tâm ý của một người mẹ. Chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm điều đó.”
“Thì ra là vậy... Cảm ơn các vị. Tôi thật lòng biết ơn quyết định của ban quản lý.”
“Không có gì đâu. ...Thế nhưng, mặt khác, cũng không thể phủ nhận rằng phán quyết này đang khiến việc hình thành mối quan hệ mẹ con trở nên khó khăn hơn. Bởi vì tình trạng này chỉ có thể đạt được thông qua sự thay đổi ý nghĩ tự nguyện của ba người là Amante-san, Solera-san, và Fratello-san. ...Giờ thì, làm sao để thúc đẩy họ đây... ưm.”
Shirase trầm ngâm suy nghĩ một lát, rồi chợt nhìn về phía Mahito, giơ tay lên.
“Xin lỗi ạ, cho gọi món được không ạ? Vẫn như mọi khi.”
“Thôi đi, đừng có kiểu gọi món của khách quen vậy chứ. Rồi rồi, tôi biết rồi. Lại là kiểu ném hết cho chúng tôi như mọi khi đây mà...”
“Và như các bạn đã thấy, lần này ban quản lý sẽ đích thân chỉ đạo. Chúng tôi đã chuẩn bị một sự kiện tuyệt vời. Một sự kiện khá lớn, thứ mà không thể thực hiện được nếu không có sự can thiệp mạnh tay từ nhà sản xuất. Đó là một sự thúc ép quá mức. Nói là lạm quyền cũng không ngoa đâu.”
“...Mẹ ơi...” *sụt sịt*
“Moeko!? Mẹ đâu phải người làm chuyện xấu xa!? Chẳng qua là lịch trình hơi gấp rút một chút, nên mẹ chỉ nhẹ nhàng nhờ cấp dưới cố gắng thêm xíu thôi mà!?”
“Vậy thì, trước khi thông báo chi tiết, chúng ta hãy thử thuyết phục các đối tượng chính tham gia trước đã nhé.”
Bên ngoài cửa sổ, ba cái đầu của Tứ Thiên Vương vẫn chụm lại thành một hàng như cũ. Amante cùng đồng bọn tựa lưng vào bức tường ngoài của tiệm Mẹ, chỉ đơn thuần đứng đó. Dù người qua đường nhìn họ bằng ánh mắt kỳ lạ, nhưng họ chẳng bận tâm. Cứ thế lơ đãng nhìn chằm chằm xuống chân. Chắc là chúng cũng đã nhận ra Mahito cùng mọi người vừa từ cửa tiệm bước ra, nhưng...
“Việc sửa đổi dữ liệu làm ở đâu? Muốn dẫn đi đâu thì cứ dẫn đi.”
Amante lẩm bẩm một câu, chỉ vậy thôi. Cô ta chu môi, không chịu ngẩng mặt lên.
“Đừng có giận dỗi thế chứ. Haizz. ...Giờ thì sao đây?”
“Trước mắt thì, cho một phát thật mạnh có được không? Kiểu như 'Đừng có mà đùa giỡn nữa!' rồi 'Grừừừ!', là chúng sẽ trở lại bình thường như mọi khi thôi mà.”
“Vậy thì Wise-san. Giữa lúc nhiều người qua đường đang theo dõi, xin hãy nhân cơ hội này mà tung một đòn ma thuật không chút khoan nhượng vào những đối thủ không kháng cự đi.”
“Này cái cách nói chuyện! Tôi đâu có ý đó! ...Vậy thì phải làm sao đây!?”
“Hay là tự chế thuốc giúp mình trở nên tràn đầy năng lượng thì sao ạ!”
“Cũng không tệ lắm, nhưng mà khoan hãy nói đến thể chất, liệu nó có tác dụng với tinh thần mà bây giờ đang cần không thì còn khó nói lắm... Vậy thì...”
“Vậy thì, đây là lúc mẹ ra tay rồi. Mẹ có ý này.”
Mamako bước một bước về phía trước. Dù người mẹ mạnh nhất đang đứng trước mặt, các vị Tứ Thiên Vương vẫn không hề có phản ứng gì.
“Ba đứa, nghe mẹ nói chút nhé. Sẵn sàng chưa?”
Mamako trở nên nghiêm túc, chống tay lên hông, rồi giơ ngón trỏ lên thẳng tắp.
“Hả? ...Cái đó là... K-k-khoan đã! Khoan đã nào!?”
“Ááááá!? Sao lại thế!? Mẹ định bắn sao!?”
“Cuộc đời thật ngắn ngủi...”
Hướng về phía Tứ Thiên Vương đang ôm chặt lấy nhau, nước mắt giàn giụa, đòn siêu tất sát của mẹ, Pháo Chủ Mắng Mỏ 'Méc', bỗng nhiên khai hỏa...!
Thế nhưng.
“Chúng ta hãy cùng nhau phân định thắng thua trong trận chiến cuối cùng này.”
Nhẹ nhàng lay động ngón trỏ, Mamako mỉm cười rạng rỡ. Amante và đồng bọn đang ngây người ra, vội vàng thủ thế.
“Trận chiến cuối cùng... À, phải rồi. Không cần giải thích từng chút một tôi cũng hiểu. Ý là chúng ta sẽ chiến đấu một cách sòng phẳng đến chết, ít nhất là lần cuối này. Và khi tỉnh dậy lần nữa, tôi sẽ là một người hoàn toàn khác. ...Được thôi. Tôi sẽ chiến đấu.”
“Khoan đã. Không phải như vậy đâu. Không phải là chiến đấu bằng kiếm và phép thuật... Mà là chúng ta sẽ tham gia một sự kiện sắp diễn ra, để phân định thắng thua, ý mẹ là thế.”
“Tham gia sự kiện á~, là sao cơ~? Sự kiện gì thế~, sự kiện gì~?”
“Đó là một sự kiện đặc biệt, nơi các con có thể cảm nhận được tình cảm của cha mẹ, cảm nhận được tình cảm của con cái, và cùng nhau tạo nên những kỷ niệm đẹp đẽ của gia đình. Nội dung chi tiết thì, cứ tham gia rồi sẽ biết thôi nhé.”
“Vậy thì, làm thế nào để phân định thắng thua đây...”
“Nếu ba đứa chịu công nhận mẹ, và muốn trở thành mẹ con, thì chúng ta thắng. Còn nếu không... ưm...”
Mamako suy nghĩ một lát, rồi nhìn về phía Mahito cùng mọi người. Nếu không thành công thì sao đây. Mahito, Wise, Medi, và Pota đều 'ưm' một tiếng, nghiêng đầu, hoàn toàn không có kế hoạch nào.
“Ưm... Amante-chan, làm sao bây giờ nhỉ?”
“Đừng hỏi tôi! Tự bên đó mà nghĩ đi! Đừng có làm mấy cái chuyện tùy tiện... mấy cái chuyện... rườm rà đó nữa, cứ sửa dữ liệu nhanh gọn là xong chứ gì...!?”
“Chuyện đó, tuyệt đối không cho phép.”
Bức tường của tòa nhà bỗng nhiên nhô lên một cách bất thường, rồi biến thành HAHAko.
“Mẹ muốn trở thành mẹ con thân thiết với chính các con, chứ không phải ai khác. Mẹ thích các con của bây giờ. Nếu không phải các con của bây giờ thì không được.”
Một tâm ý quá đỗi chân thành và mạnh mẽ đến vô bờ bến đã được bộc lộ. Amante cùng đồng bọn, những người trực tiếp đón nhận ánh mắt và lời nói của HAHAko, nhất thời ngây người ra... rồi vội vàng cúi mặt xuống, khi thấy gương mặt mình dần dần đỏ ửng.
“Cứ nghĩ sẽ nói gì chứ, ai dè lại là chuyện như vậy... Đúng là, không biết nói sao nữa...”
「Làm cậu khó xử rồi, tôi xin lỗi. Nhưng tôi nghiêm túc lắm đấy, thật lòng mà. Vậy nên, chúng ta cùng tham gia sự kiện này nhé? Cậu thấy sao?」
「Ừm… Tôi thì… nếu Amante tham gia… thì tôi cũng đi cùng được thôi…」
「Ta cũng vậy, nếu Amante đã muốn tham gia rồi thì, ta đành miễn cưỡng đi theo vậy.」
「Sao lại cứ đẩy hết quyền quyết định sang cho tôi thế chứ! Ôi dào… lại thế rồi!」
Amante, người nãy giờ vẫn một mình dậm chân thùm thụp, tự đấu tranh tư tưởng, bỗng chỉ thẳng tay về phía HAHAKO.
「Được rồi! Tôi tham gia thì tôi tham gia! NHƯNG!」
「Nhưng… nhưng sao?」
「Nếu chúng tôi thắng cuộc, thì sau khi thắng, việc chúng tôi phải làm gì, mọi người tự quyết định đi! Đừng có ép tôi phải đưa ra bất kỳ quyết định nào nữa! Đây là điều kiện của tôi đấy!」
「Ai đó đang dùng sai quyền của người chiến thắng rồi kìa.」
「Dù sao đi nữa, xem ra chúng ta đã thuyết phục được rồi. Vậy thì, lập tức khởi hành thôi nào.」
Đúng lúc đó, Shirase bước ra khỏi cửa hàng. Phía sau cô, Mẫu Hahades cũng đang nấp sau lưng Monne, cố gắng không làm Amante và hội kia khó chịu.
「Khởi hành ư? Ý là di chuyển luôn sao? Thế còn phần giải thích sự kiện thì sao?」
「Vì đã tốn công, tôi định chơi trò úp mở, chỉ tiết lộ thông tin từng chút một. …Một, hai, ba… Tổng cộng có mười hai người, đây là một đội hình lớn để di chuyển đấy.」
Mamako, Masato, Wise, Medhi, Porta.
HAHAKO, Amante, Solera, Fratello.
Shirase và Mẫu Hahades, cùng với…
「Hả? Ơ… cả tôi nữa ư?」Monne ngơ ngác, chỉ vào chính mình. Shirase gật đầu.
「Nếu chỉ một mình bị bỏ lại thì sẽ buồn lắm đúng không? Thỉnh thoảng cùng đi chơi một chuyến thì sao ạ?」
「Được cho đi cùng thì tôi vui lắm… nhưng mà nói thật nhé, tôi chẳng mấy hứng thú gì với mấy chuyện của Tứ Thiên Vương đâu.」
「Hahahahaha. Cô ấy thẳng thắn thật đấy nhỉ.」
Ngay bên cạnh Shirase đang cười khan, Amante và đồng bọn đồng loạt lên tiếng:「Vô duyên thật!」「Đúng là vô duyên mà~」「Hứ!」rồi *chát chát chát!* tát vào người Masato. 「Sao lại là tôi!?」Chẳng qua là do cậu ta tình cờ đứng gần đó mà thôi.
「Thôi được, cứ cho là phần không hứng thú đi. Thật ra, nơi chúng ta sắp đến chính là địa điểm mà Ma Thần Mammonne được dự kiến sẽ trấn giữ đấy. Cô cứ xem như là về thăm quê một chuyến, thấy thế nào?」
「Ơ, thật sao!? Nếu đúng là vậy thì tôi muốn đi lắm!… A, nhưng mà…」
「Nếu là chuyện cửa hàng của mẹ cô thì đừng lo lắng. Tôi đã nhờ người đến trông thay rồi. Sắp tới rồi… À, cô ấy đến rồi kìa.」
Từ phía bên kia đường, một người phụ nữ trung niên hết sức bình thường, không có bất kỳ đặc điểm nào nổi bật, đang tiến đến.
Người đó, vẫy tay khi trông thấy Monne, chính là Leene – mẹ của Monne.
「Á! Mẹ! Mẹ sẽ trông cửa hàng thay con ư?」
「Ừm. Mẹ đã nghe chuyện rồi. Con cứ đi mà xem thật kỹ nơi đáng lẽ ra con phải thuộc về nhé.」
「Con cảm ơn!… À, nhưng mà mẹ ơi! Con nhất định sẽ quay về đấy nhé! Bởi vì con là…!」
「Tất nhiên rồi, con gái của mẹ mà. Cho dù con có là Ma Thần hay gì đi nữa, con vẫn là Monne bé bỏng quý giá của mẹ.」
「Vâng! Mẹ là mẹ của con! Con yêu mẹ nhiều lắm!」
Hai mẹ con ôm chặt lấy nhau, 「Mẹ ơi!」「Ôi chao, cái cô bé hay nũng nịu này!」Monne bắt đầu "hút" sự nuông chiều từ mẹ. Cứ thế tuôn trào, dồi dào mãi không thôi.
Amante lặng lẽ nhìn chằm chằm cảnh tượng ấy.
「…Này Masato. Hai người họ không phải là mẹ con ruột sao?」
「Nói một cách nghiêm túc thì không phải. Monne là Ma Thần, còn người mẹ Leene thì là một người bình thường. Bà Leene đã nhận nuôi Monne khi cô bé không có nơi nào để đi, đại khái là vậy đó, chứ không phải mẹ con ruột ngay từ đầu. …Thế nhưng, nhìn họ bây giờ thì đã đủ là mẹ con rồi.」
「Hừm, ra là vậy….」
「Ngay cả những sinh vật khác biệt cũng có thể là mẹ con ư… Thật đáng suy ngẫm nha…」
Với ánh mắt mơ màng, say đắm, cả Solera lẫn Fratello đều chăm chú nhìn.
Đây không phải là một chuyến đi vội vã. Để mọi người có thể dần dà vun đắp những tình cảm quý giá, dù chỉ là từng chút một.
Masato và mọi người định chờ Tứ Thiên Vương cho đến khi họ cảm thấy hài lòng thì thôi thì… 「Ôi, chóng mặt quá…」「Mẹ ơi!?」Leene, người bị Monne "hút" quá nhiều tình cảm, bỗng đổ rầm xuống, và buổi "chiêm ngưỡng tình mẫu tử" kết thúc ngay lập tức.
Đoàn người bắt đầu di chuyển. Mười hai người nối đuôi nhau lỉnh kỉnh, xuyên qua đại lộ chính của Kinh đô Kasaan, tiến thẳng ra vùng đất hoang.
Trước sự chênh lệch sức mạnh quá lớn, lũ quái vật run rẩy, khiếp sợ bạt vía. Thế nhưng Mamako chỉ khẽ nói: 「Không sao đâu. Ta sẽ không tấn công những đứa bé ngoan đâu.」「「「Kyū~n.」」」Sau đó cô vuốt ve chúng, và mọi vấn đề được giải quyết êm đẹp.
Nơi họ hướng đến là một điểm dịch chuyển nằm trên một ngọn đồi cao. Sau khi leo lên một dãy cầu thang dài, họ nhìn thấy một không gian hình tròn với những cột đá ma thuật được bố trí xung quanh.
「Sử dụng nơi này nghĩa là chúng ta sẽ di chuyển đến một thế giới server khác, thông qua Cung điện Dịch chuyển, đúng không ạ?」
「Chúng ta sẽ không chuyển server. Để đi đến một địa điểm đặc biệt mà phép dịch chuyển thông thường không thể đưa tới, chúng tôi sẽ sử dụng thiết bị này. …Vậy thì, Hahades, xin hãy chuẩn bị vật phẩm quan trọng nhé.」
「Định gọi tôi như thế mãi à? Đúng là đồ dai dẳng!」
Mẫu Hahades khẽ giơ tay. Ngay trên đầu cô, một chiếc túi đeo vai có hình dạng đầu quái vật bỗng nhiên xuất hiện, rồi há cái miệng to. Từ bên trong, ba vật phẩm được "nhổ" ra.
Thứ nhất là một cái đấu gỗ – một cái hộp hình vuông bằng gỗ dùng để đong lường chất lỏng hoặc ngũ cốc.
Kế đến là một lọ thủy tinh nhỏ. Trên nhãn có ghi rõ: [GIẤM].
Cuối cùng là một vật tròn với nhiều gai nhọn tua tủa như nhím biển. Đó chính là một quả hạt dẻ gai.
「Đã bảo là vật phẩm quan trọng mà chẳng có tí gì đặc biệt, toàn mấy thứ tầm thường trong đời sống hằng ngày…」
「Nào các Dũng sĩ! Hãy giơ vật phẩm quan trọng lên, triệu hồi cánh cửa dẫn đến vùng đất cấm đi nào!」
「Thì làm theo lời thôi… nhưng mà… chúng ta trông có ngu ngốc quá không vậy?」
「Với Amante và hội kia đang cười thầm ở đằng kia, lát nữa tôi sẽ phải từ từ mà nói chuyện rõ ràng với họ.」
Masato giơ lên "quả hạt dẻ", Wise cầm "lọ giấm", còn Medhi thì "cái đấu gỗ". Cả ba đều giơ cao với vẻ mặt hết sức khó tả.
Ngay lập tức, một cánh cửa khổng lồ xuất hiện tại điểm dịch chuyển. Tiếng chuông *leng keng leng keng* vang vọng, rồi cánh cửa từ từ mở ra.
Phía sau cánh cửa, một đồng tuyết mênh mông hiện ra, cùng với những hàng cây phủ băng tuyết lung linh dưới ánh mặt trời. Đó là một thế giới tuyết trắng tinh khôi.
「Đây chính là tận cùng thế giới của Vương quốc Kasaan. Là khu vực gần đỉnh núi Ofukuro – ngọn núi cao nhất trong dãy Ofukuro. Mọi người thấy thế nào?」
「Đẹp tuyệt vời ạ!… Rồi còn nữa… ư ư ư… gió thổi đến lạnh quá ạ…」
「Đồ giữ ấm đã được chuẩn bị đầy đủ rồi. Mọi người cứ lấy dùng đi.」
Chiếc túi đeo vai hình đầu quái vật một lần nữa há miệng. Áo khoác mùa đông, khăn quàng cổ, găng tay, bịt tai được liên tục "nhổ" ra ngoài.
Nghề nghiệp cơ bản của Mẫu Hahades là Thương nhân. Lại thêm hiệu ứng bổ trợ từ vai trò làm mẹ, cô ấy có thể sở hữu vô số vật phẩm. Chẳng có gì là cô ấy thiếu sót cả. Masato và mọi người cứ thế tùy ý chọn lựa, khoác lên mình những bộ đồ giữ ấm.
Nhưng Tứ Thiên Vương thì chỉ đứng nhìn từ xa, chẳng buồn chuẩn bị trang bị gì cả.
「Này! Mấy người đang làm gì thế hả? Mấy người cũng mau mau…」
「Chúng tôi có áo khoác của tổ chức rồi. Không lạnh đâu, không sao hết!」
「Ổn gì mà ổn… Solera và Fratello thì mặc áo khoác tử tế đấy, nhưng Amante thì chỉ khoác hờ trên vai thôi! Ít nhất thì cũng mặc hẳn hoi vào chứ!」
「Tôi đã bảo là không lạnh mà! Hứ!」
Amante dẫn đầu, Tứ Thiên Vương nhanh chóng xuyên qua cánh cửa khổng lồ. 「Lạnh…!?」 (Không, không lạnh đâu!) Giữa cái lạnh cắt da cắt thịt, Amante vứt vội cái giọt nước mũi đóng băng thành cục sau một khoảnh khắc, rồi khệnh khạng bước đi.
Mẫu Hahades lặng lẽ nhìn theo bóng lưng đang khuất dần của họ.
「Đồ chết tiệt. Mấy tên đó, cố chấp vô ích thật… Để tôi nói cho chúng một tiếng.」
「Khoan đã Masato. Không sao đâu. Bây giờ không phải lúc cậu phải bận tâm đến tôi. Cứ để cô ấy tập trung vào mối quan hệ mẹ con với HAHAKO đi.」
Thực tế là Mẫu Hahades đã ích kỷ tạo ra Tứ Thiên Vương và sai khiến họ theo ý muốn của mình.
Giữa hai bên vẫn còn một khoảng cách sâu sắc.
「(Không chỉ có vấn đề mẹ nuôi, mà còn cả vấn đề mẹ ruột bí mật nữa. …Nếu giải quyết được cả hai thì tuyệt vời biết mấy nhỉ.)」
Tuy nhiên, “tham bát bỏ mâm”. Bây giờ nên tập trung vào một việc thì hơn.
「Nếu Hahades đã nói thế thì, tạm thời tôi sẽ làm theo vậy.」
「Cảm ơn cậu. …Thế nhưng này Masato. Nếu cậu thực sự có lòng quan tâm đến tôi, thì trước hết, tôi sẽ rất vui nếu cậu đổi cái cách gọi… nghe ngại ngùng đó đi…」
「Hahades! Chúng ta cũng đi thôi!」
「Hahades, xin hãy cẩn thận dưới chân. Tuyết sâu lắm đấy.」
「Mẹ Hahades! Con có thể đi cạnh mẹ được không ạ!」
「Hahades ơiiii. Mau lên ạ. Bọn con đi mất đấyyyy.」
「Mình biết bọn trẻ không phải là những đứa trẻ hư… nhưng sao chúng lại cứ thế nhỉ. …Không lẽ, là do bị ai đó ảnh hưởng xấu rồi…」
「Hahades, chúng ta khởi hành thôi. Xin thông báoo… là đoàn chúng ta sắp xuất phát rồi ạ.」
「À, thì ra đây là kẻ đầu têu.」
「Hahades! Hãy cùng nhau phấn chấn lên nào! Ô!」
「Hahades. Không nhanh lên là tôi sẽ lạc mất con của tôi đó. Mau lên nào.」
「Chúng nó đang cố gắng vực dậy tinh thần cho mình đúng không nhỉ. Phải rồi. Mình sẽ tin là vậy.」*khóc thút thít*
Đoàn người bước chân vào một thế giới mà nước mắt vừa rơi xuống đã đóng băng ngay lập tức.
「Được rồi mọi người. Trước hết, chúng ta cùng hô to một tiếng đi nào. …Một, hai, ba!」
「「「「Tuyết rơi rồi!」」」」
Tuyết. Tuyết. Và tuyết. Một thế giới bạc trắng trải dài vô tận.
Nhẹ nhàng vốc những bông tuyết mềm mại, vo tròn rồi nắn chặt lại. 「Vậy thì Masato đấu với tất cả nha!」「Chia đội kiểu gì kỳ cục vậy!?」Rồi đột nhiên, một trận ném tuyết chênh lệch lực lượng nổ ra.
Với đủ kiểu tạo dáng "chẳng giống ai", họ ngả lưng xuống nền tuyết, rồi đột nhiên tổ chức một cuộc thi tạo hình người tuyết thú vị. 「Và ngay lập tức, chôn vùi Masato xuống tuyết!」「「「Ô!」「Sao lại là tôi!?」Cứ thế họ tạo ra một bức tượng tuyết hình Masato đang ngủ. Đoàn người tiếp tục tiến bước trong tiếng cười nói rộn ràng… thế nhưng…
Tinh thần hăng hái đó chỉ duy trì được khoảng ba mươi phút thì cạn sạch năng lượng.
Đi mãi vẫn chỉ thấy toàn tuyết trắng. Thật sự rất khó đi. Sức lực tiêu hao đến mức chóng mặt.
Masato liếc xéo nhìn Tứ Thiên Vương đang thảnh thơi ngồi trên cuốn sách phép thuật khổng lồ, rồi thở dài thườn thượt.
「…Shirase. Chúng ta vẫn phải đi bộ nữa ư?」
「Vâng. Có lẽ sẽ mất thêm một lúc nữa ạ.」
「Tôi cứ nghĩ là không đâu nhé, nhưng mà, chúng ta không có bị lạc đường đâu đấy nhỉ? Thật sự tôi sẽ giận lắm đấy.」
「Về điểm đó thì mọi người cứ yên tâm. Dấu hiệu vẫn nhìn thấy rất rõ ràng mà.」
Phía trước, nơi Shirase chỉ tay, một ngọn cây sắc nhọn hiện ra. Đó là một cái cây đẹp đẽ, cao vút lên giữa nền trời, những tán lá phủ băng tuyết lung linh dưới ánh mặt trời tựa như những ánh đèn trang trí.
Có thì có thật đấy, nhưng mà đi mãi, đi mãi vẫn chẳng thể thấy được toàn cảnh của nó. Cứ thế đi bộ ba mươi phút rồi mà vẫn chưa thể đến nơi.
Và rồi, tệ hơn nữa là…
「Khoan đã. Tự nhiên mây đen kéo đến… gió cũng bắt đầu mạnh hơn rồi… Tôi có cảm giác không lành.」
「Thời tiết trên núi vốn dĩ rất dễ thay đổi mà. Chỉ trong nháy mắt là… *Bão tuyết!*」
Bão tuyết ập đến! Đột nhiên, gió tuyết dữ dội bắt đầu thổi ào ạt, và Shirase lập tức chui tọt vào chiếc quan tài của mình.
「Ôi chao, tiêu rồi! Mọi người ơi, lại đây mau!」
「Tình huống khẩn cấp! Trước mắt cứ dùng quan tài của Shirase làm lá chắn đi! Nhanh lên!」
「Ui hí! Cái này thì không phải Shirase cũng chết chắc luôn áaa!」
Mamako và HAHAKO theo phản xạ giơ Thánh kiếm Đất Mẹ Teradimadore lên, cố gắng tạo ra một bức tường phòng thủ bằng đất, thế nhưng mặt đất lại không hề nhúc nhích vì sức nặng của tuyết.
Đúng lúc đó, *rầm một tiếng*, Tứ Thiên Vương đã cứng đơ như đá cùng cuốn sách phép thuật của họ, cũng rơi tõm xuống. Bên này thì… coi như xong rồi.
「Vật phẩm làm ấm người đâu rồi… Ôi! Túi bị đóng băng cứng ngắc rồi, không mở ra được!」
「Không sao đâu! Chuyện này cứ để mẹ lo… Hả!? Sao lại thế này!?」
Chiếc túi đeo vai mà Mẫu Hahades vừa triệu hồi, chỉ vừa hứng chịu cơn bão tuyết đã nhanh chóng biến thành một khối cầu tuyết và rơi rụng xuống đất.
Quan tài của Shirase, cùng với cuốn sách phép thuật khổng lồ mà Tứ Thiên Vương đang bị đóng băng và dính chặt vào. Lớp tuyết từ cơn bão ngang bắt đầu chất đống lên bức tường phòng thủ bất đắc dĩ ấy, rồi bao phủ lấy họ.
Masato và những người khác đang run rẩy, dựa sát vào nhau, cảm nhận rằng họ sắp bị tuyết nuốt chửng.
「Tiêu rồi tiêu rồi lạnh quá lạnh quá tiêu rồi lạnh quá!」
「Không cần nói thì tôi cũng biết màaa!」
「Wise, Monne, làm ơn giữ yên lặng đi! Yên lặng nào… *khò khò*…」
「Medhi đừng ngủ! Mở mắt ra!… À, tôi cũng thấy, mí mắt mình nặng trĩu…」
「Cứ thế này thì thật sự nguy hiểm. Hãy dùng năng lực của tôi để rút lui thôi. …Ước nguyện quan trọng còn chút nữa là thành hiện thực rồi… Cuối cùng cũng đã đến được đây… Thật sự đáng tiếc, nhưng không còn cách nào khác.」
Ôm chặt lấy Tứ Thiên Vương đang bị đóng băng cứng ngắc, HAHAKO từ toàn thân mình phát ra vô số cánh tay màu trắng.
Những cánh tay trắng ấy bao bọc lấy tất cả mọi người có mặt ở đó, rồi từ từ nhấn chìm cơ thể của họ vào trong tuyết. Đây là phương thức di chuyển độc đáo của HAHAKO, cho phép cô di chuyển trong biển dữ liệu cấu thành nên thế giới game.
Thế nhưng.
「Khoan đã. Chính lúc này mới là lúc tình mẫu tử phát huy tác dụng! Hãy dùng sức mạnh của người mẹ để vượt qua nguy hiểm này đi!」
Giữa cơn bão tuyết gào thét dữ dội, giọng nói mạnh mẽ của Mamako vang vọng, lấn át cả tiếng gió.
HAHAKO, người đang cúi gằm mặt, từ từ ngẩng đầu lên.
Cùng lúc đó, một người mẹ khác – Minh Mẫu Hahades, người đang ôm Pota và suýt thiếp đi – cũng tự tát mạnh vào má mình, lấy lại vẻ tỉnh táo.
"Sức mạnh của một người mẹ… Đúng vậy! Phải làm thế thôi! Vì ta sẽ trở thành một người mẹ!"
"Dù ta vẫn còn non nớt trong vai trò làm mẹ, nhưng giờ đây ta phải trưởng thành. Trong những lúc thế này, bảo vệ đứa con yêu quý của mình mới xứng đáng là một người mẹ!"
"Cả hai cứ thế mà phát huy nhé. Vậy thì… quả nhiên, ở đây chỉ còn cách đó thôi!"
Mamako, HAHAKO và Minh Mẫu Hahades, cả ba cùng gật đầu đồng ý.
Và rồi, họ bắt đầu cởi quần áo.
"Dừng lại mauuuuuu! Đừng có dùng thân nhiệt người để sưởi chứuuuuu!"
"Hả, không được sao?"
Masato cảm thấy một điềm chẳng lành kiểu con trai, liền gượng ép mở to mắt.
Trước mắt cậu, mẹ ruột và hai người kia đang bán thân trần truồng. Trên làn da trắng như tuyết, tổng cộng có sáu khối lớn. Mamako và HAHAKO thì khỏi nói, ngay cả Minh Mẫu Hahades cũng sở hữu kích cỡ đáng nể.
Chắc chắn là mềm mại và ấm áp. Ấm áp thì có ấm đấy.
"Masato, không sao đâu. Mẹ không thấy lạnh nên có cởi đồ cũng không vấn đề gì đâu."
"Dù HAHAKO-san không sao thì cũng được thôi! Nhưng vấn đề không phải là chuyện đó! Dù sao thì, cấm dùng thân nhiệt người để sưởi ấm… Khụ, chết rồi… lại buồn ngủ nữa rồi…"
"Ma-kun! Tỉnh táo lên!… Khó xử thật, vì Ma-kun không cho dùng thân nhiệt người… À, phải rồi! Chỗ này thì cứ làm như lần đó!"
Mamako vội vàng chỉnh đốn lại quần áo, rồi dùng hai tay nhẹ nhàng bao bọc lấy tay Masato.
Bà khẽ vỗ nhè nhẹ, đều đặn theo nhịp điệu: "Bốp bốp bốp, bốp bốp bốp".
"(Này… mẹ mình đang làm cái quái gì thế này…)"
Trong khoảnh khắc Masato hoàn toàn ngớ người, suýt chút nữa thì bất tỉnh lần nữa.
Trong đầu cậu, một ký ức xa xăm chợt hiện lên như cuốn phim quay chậm.
Một ngày mùa đông nọ. Masato khi ấy vẫn còn bé tí, đang chơi đùa ở sân tuyết dành cho trẻ con.
Cậu bé chăm chú tự mình nặn núi tuyết, đến nỗi đôi tay đỏ ửng cả lên.
"Mẹ ơiiii! Tay con, đau quá! Oa oa!"
"Ôi chao. Tay con bị lạnh rồi đây. Vậy thì… để mẹ làm thế này nhé."
Mamako, người vẫn luôn trẻ trung cả xưa lẫn nay, dùng hai tay bao bọc lấy tay Masato, rồi khẽ vỗ nhè nhẹ: "Bốp bốp bốp, bốp bốp bốp".
"Nấc… nấc… Mẹ đang làm gì thế ạ?"
"Mẹ vỗ sáu cái là "sáu vỗ" đó. Ma-kun có hiểu không? Con thử nói ngược lại xem nào?"
Khung cảnh ký ức dần mờ đi và biến mất.
"…Hử? Ủa? Sao tự nhiên ấm áp thế này?"
Masato tỉnh dậy hoàn toàn sảng khoái. Không hề thấy lạnh một chút nào. Sắc mặt hồng hào trở lại. Cứ như thể khoảnh khắc trước cậu bé còn đang đông cứng là chuyện đùa vậy.
Kỹ năng đặc biệt của mẹ. Tên nó là 【Người mẹ sáu vỗ】.
Với hơi ấm gấp sáu lần chiếc găng tay mẹ đã thức đêm đan cho, Masato được bảo vệ toàn thân! Trạng thái "Miễn nhiễm Băng giá" đã được thêm vào!
"Lại phát động cái năng lực kỳ quái gì nữa thế… Mà thôi, được cứu rồi. Dù sao thì cũng cảm ơn vậy."
"Ma-kun không sao là tốt rồi. Vậy thì, để mẹ làm cho Wise-chan, Medi-chan và Mone-chan nữa nhé… Còn những đứa trẻ khác thì cứ giao cho mẹ của chúng nó là được rồi nhỉ?"
"Tất nhiên rồi. Vì tôi sẽ trở thành một người mẹ mà."
"Thành thật mà nói, làm được như Mamako-san thì quả là quá sức… Nhưng với tư cách một người mẹ, tôi nhất định sẽ làm bằng được. Nếu chỉ nói về tình yêu dành cho con cái thì tôi tự tin rằng mình không thua ai cả!"
Minh Mẫu Hahades liền cố gắng vỗ "bốp bốp bốp, bốp bốp bốp, bốp bốp bốp bốp bốp bốp"… khoảng mười tám cái, thì Pota khẽ hé mắt. Thành công tốt đẹp.
Wise và những người khác, vốn đang chìm vào giấc ngủ nguy hiểm, cũng dễ dàng tỉnh lại sau động tác xử lý nhanh gọn của Mamako, cất tiếng "Hửm?", "Ủa?", "Ê?".
Còn HAHAKO thì sao?
"Tôi cũng chắc chắn làm được. Để tôi cho mọi người xem."
Cô ấy sử dụng 【Người mẹ sáu vỗ】 lên Tứ Thiên Vương đang bị đóng băng. Khao khát mãnh liệt muốn trở thành mẹ đã phát huy sức mạnh. Lớp băng bao trùm ba người liền nứt toác, rồi vỡ tan tành.
Tứ Thiên Vương được cứu thoát, thành tâm cảm ơn HAHAKO, và khoảng cách giữa hai bên dường như được rút ngắn đáng kể…
"Này HAHAKO. Sao cô lại nắm tay chúng tôi? Cô định làm gì thế hả?"
"Cái này, ừm… tôi cũng, không hiểu sao nữa."
"Tuyết rơi nhiều quá~ rồi tự nhiên buồn ngủ~ nên tôi cũng chẳng nhớ gì từ lúc đó cả~."
"HAHAKO đã làm gì đó à. Quả nhiên vẫn không thể lơ là được."
"Ưm ưm. Xin lỗi nhé. Dù sao thì ba người an toàn là tốt rồi. Chỉ cần thế thôi là đủ."
Sự vô thức và thái độ khiêm tốn đã gây họa, khiến khoảng cách giữa họ vẫn không thay đổi. Đáng tiếc thật.
Dù sao thì.
Đến khi nhận ra, bão tuyết đã ngừng, những đám mây che kín bầu trời cũng tan biến. Cánh đồng tuyết đang bừng sáng một cách dịu dàng.
Masato và mọi người, sau khi xác nhận tất cả đều an toàn (trừ một người), quyết định tiếp tục hành quân xuyên tuyết.
"Không biết khi nào thời tiết lại thay đổi. Tốt nhất là tranh thủ lúc này."
"Muốn nhanh chóng đến đích nhỉ. Vậy thì."
"Từ đây trở đi là một con dốc thoai thoải. Chúng ta hãy tiến lên một mạch bằng chiếc xe trượt tuyết này."
Medi chỉ tay, và thứ cô ấy chỉ chính là cỗ quan tài của Shiirase.
Nắp quan tài hé mở một chút, và người bên trong thò tay ra, giơ ngón cái lên ra hiệu đồng ý.
"Kiểu gì cũng thấy có tín hiệu OK đấy. Thật sự ổn chứ?"
"Nếu chính chủ đã đồng ý thì không vấn đề gì cả. Nào Pota. Để mọi người cùng trượt tuyết an toàn, chúng ta hãy cải thiện khả năng di chuyển và điều khiển của cỗ quan tài này nhé. Mẹ con mình cùng chế tạo nào."
"Vâng ạ! Con sẽ giúp mẹ!"
Minh Mẫu Hahades vui vẻ mở túi đeo vai ra, như thể đây là cơ hội để "trả đũa" vậy. Ván trượt tuyết và tay lái đã được chuẩn bị sẵn, Pota liền hì hục lắp đặt.
Một chiếc xe trượt tuyết hình quan tài, với ván trượt được gắn vào đáy, đã hoàn thành.
"Ba người trong Tứ Thiên Vương thì dùng sách phép thuật, còn những người khác đã lên hết rồi nhỉ. Vậy thì Ma-kun."
"Người điều khiển thì tất nhiên vẫn là ta, dũng giả và là thủ lĩnh. Mà thôi, dù sao thì đây cũng không phải là phương tiện có thể ưỡn ngực mà lái được."
Được đẩy bằng ma thuật gió của Wise, chiếc xe trượt tuyết hình quan tài bắt đầu di chuyển. Từ chỗ bằng phẳng, nó lao xuống sườn dốc thoai thoải. Không nhanh không chậm, tiến về phía trước một cách mượt mà.
Đi được một lúc, một khoảng đất trống rộng lớn hiện ra. Ở trung tâm, một cây đại thụ sừng sững đứng đó, to lớn hơn hẳn những cây cối xung quanh, như thể là chủ nhân của ngọn núi.
"To thật. Một cây thôi mà chắc đủ để xây nhà. Mà đó là cây gì thế?"
"Tôi sẽ giám định!… Hừm hừm hừm… Kia là cây thông Noel!"
"Cây thông Noel sao… Vậy thì, cái sự kiện đó, chẳng lẽ là…"
"Ta cũng có lẽ đã hiểu. Được rồi, đến nơi rồi."
Với thao tác điều khiển tay lái, ván trượt được chuyển sang hình chữ "H", rồi phanh lại. Chiếc xe trượt tuyết hình quan tài dừng lại an toàn trước cây thông Noel khổng lồ.
Đến giờ giải thích chi tiết rồi. Medi sử dụng ma thuật hồi sinh. Cỗ quan tài tan biến thành sương, và Shiirase liền vùng dậy.
Do một chút sai sót, ván trượt vẫn dính vào lưng, còn tay lái thì gắn trên đầu cô ta, nhưng mọi người đều vờ như không thấy. Chắc chắn sẽ không bị lộ nếu không ai nói ra…
"Tôi đã đồng ý cho dùng làm xe trượt tuyết, nhưng tôi không nhớ là đã cho phép cải tạo. Hotta Hahades Saori-san. Lát nữa chúng ta cần nói chuyện."
"Tự ý thêm tên đệm vào mà trêu chọc thế này… Chắc là bất mãn lắm đây…"
Dù đã bị lộ tẩy một cách dễ dàng, nhưng thôi bỏ qua chuyện đó.
Shiirase tập hợp mọi người trước cây thông Noel khổng lồ.
"Mọi người đã vất vả rồi. Đầu tiên, tôi xin giải thích về vị trí hiện tại. Nơi đây, thực ra, từng là nơi tọa lạc của Lâu đài Hotta Saori."
"Cứ gọi là Hahades là được rồi mà…"
"Và tòa lâu đài đó, ban đầu được thiết kế làm nơi ở của Ma thần Mamamone. Thế nhưng, do tiến độ sản xuất bị chậm trễ, một nhà sản xuất nào đó đã thu giữ dữ liệu, tự ý cải tạo thành hang ổ của một tổ chức, lạm dụng nó, và thật đáng buồn là cuối cùng nó đã bị phá bỏ. Xin chia buồn với quý vị."
"Nhà của con… *trừng trừng*"
"Mẹ ơi… *trừng trừng*"
"Con xin lỗi con xin lỗi con xin lỗi…"
Bị Mone và cả Pota nhìn bằng ánh mắt buồn bã, HP của Minh Mẫu Hahades đã về 0.
Shiirase gõ cộc cộc vào thân cây đại thụ, thu hút sự chú ý của mọi người.
"Vậy thì, xin lỗi đã để mọi người chờ đợi. Cuối cùng, tôi xin thông báo về nội dung sự kiện…"
"À, tôi biết rồi. Tức là Giáng sinh đúng không ạ… Á, chết tiệt! Lỡ mồm!"
Vật phẩm cần thiết để đến đây là Hạt dẻ, Giấm, và Đong lường. Trước mắt lại là cây thông Noel dùng để trang trí Giáng sinh. Việc dự đoán quá dễ dàng. Masato đã lỡ miệng trả lời.
Cậu đã lỡ mất cơ hội "thông báo" – điều mà Shiirase coi trọng nhất, thứ cô ấy ám ảnh với sự nhiệt huyết đến bất thường!
Thế nhưng Shiirase vẫn giữ vẻ mặt bình thản. Nói là bình thường thì đúng là bình thường thật, nhưng đến nước này rồi mà vẫn bình thường đến đáng sợ.
"Dám cướp đi niềm vui của tôi, Masato-kun đúng là đứa trẻ hư. Đúng, là đứa trẻ hư đó. Đích thị là đứa trẻ hư. Đúng không nào?"
"Dạ, dạ, cháu xin lỗi. Cháu là đứa trẻ hư ạ. Thật lòng xin lỗi…"
"Cháu đã tự nhận mình là đứa trẻ hư rồi nhé? Hì hì hì."
Vừa bật ra tiếng cười đáng ngờ, Shiirase vừa quay lại đối mặt với mọi người.
"Sự kiện mà mọi người sẽ tham gia, như đã bị nói mất rồi, chính là sự kiện Giáng sinh. Giáng sinh là ngày gì thì chắc không cần phải giải thích thêm nữa nhỉ?"
"Phải rồi. Là ngày tiệc tùng, tặng quà rồi nhận quà, đại loại thế nhỉ."
"Đối với một số người nhất định, đó là dịp để cha mẹ và con cái có khoảng thời gian tuyệt vời bên nhau, cùng nhau tạo nên những kỷ niệm đẹp đẽ, phải không?"
"Câu trả lời đạt điểm tuyệt đối. À mà nhân tiện, sự kiện này được một người đề xuất, nhưng vì họ muốn giấu tên, nên tôi xin giữ bí mật. …Mamako-san, như vậy được chứ ạ?"
"Ừm. Bí mật nhé. Ưm ưm."
"Thì ra là thế… Đúng là hết nói nổi."
Quả nhiên Mamako lại âm thầm hành động. Masato liếc nhìn nụ cười của mẹ, vừa ngán ngẩm vừa kiềm chế không hỏi thêm những điều thừa thãi.
Đúng lúc đó, Mone giơ tay.
"Cho tôi hỏi chút được không? Tôi nghĩ là… hôm nay không phải ngày 25 tháng 12 đúng không?"
"Đúng như cô nói. Nhưng cô cứ yên tâm. Cây thông Noel này có chức năng đặc biệt, nếu được trang trí đúng cách như một cây Giáng sinh, nó sẽ thay đổi toàn bộ thế giới, biến ngày hoàn thành trang trí thành đêm Giáng sinh (Eve), và ngày hôm sau thành ngày Giáng sinh."
"Ối, ghê thật."
"Ngoài ra, còn một chức năng nữa vô cùng thú vị… Ba vị Tứ Thiên Vương."
"Gì, gì thế?"
Amante và những người khác, dù tỏ vẻ không mấy hứng thú nhưng vẫn lắng tai nghe rất kỹ, giờ đây vội vàng vào thế phòng bị.
Shiirase khẽ mỉm cười.
"Đầu tiên, tôi xin hỏi Amante-san. Cô có phải là đứa trẻ hư không?"
"Cái đó thì… ừm, phải rồi. Xét những gì tôi đã làm từ trước đến nay, chắc tôi được coi là đứa trẻ hư."
"Vậy thì, Solera-san thì sao? Cô có phải là đứa trẻ hư không?"
"Tôi nghĩ mình không còn là trẻ con nữa đâu~ nhưng mà, cười nhạo mấy bà mẹ tệ hại là lẽ sống của tôi mà~. Chắc là một đứa trẻ hư nhỉ~."
"Vậy Fratello-san. Anh cũng là đứa trẻ hư sao?"
"Hừm. Điểm xấu thì ta không phủ nhận. Nhưng bị coi là trẻ con thì không chấp nhận được. Ta là đàn ông mà."
"Vậy thì coi như là một cậu bé hư. …Vậy xin mời mọi người chú ý."
Shiirase lại gõ "cộc cộc" vào thân cây một lần nữa.
Ngay lập tức, cây thông Noel khổng lồ bắt đầu phát sáng. Thân cây, cành lá phủ tuyết, tất cả đều tỏa ra ánh sáng từ bên trong.
Ánh sáng xuyên qua cơ thể tất cả những người có mặt tại đó.
Mamako không bị ảnh hưởng. Wise cũng không. Medi cũng vậy.
Pota, Mone, HAHAKO, Shiirase, Minh Mẫu Hahades cũng không bị.
Nhưng rồi.
"…Hả?"
Sáu người còn lại không bị ảnh hưởng (trừ Shiirase và Minh Mẫu Hahades) đồng loạt ngơ ngác nhìn chằm chằm vào đó.
Trang bị của bốn người Masato, Amante, Solera, Fratello rơi vãi trên nền tuyết, còn bản thân họ thì không thấy đâu cả…
Từ trong đống quần áo của từng người, một em bé sơ sinh chưa đầy một tuổi đang ngơ ngác thò đầu ra nhìn.