Trong lối đi chính của cửa hàng đồ chơi vắng tanh, ba người Jido Mahito, Santa Mamako và Shirase đang bước đi.
"Trừ việc mẹ vẫn chưa thay bộ đồ ông già Noel ra, con thật lòng cảm ơn. Nhờ có mẹ và cả cô Hahades nữa mà con được cứu thoát."
"Mẹ cảm nhận được 'rào rào' là Ma-kun đang gặp nguy hiểm mà. Vì không còn thời gian nên mẹ đành dùng đồ ăn vặt làm sẵn thôi... À, nhưng mà mẹ đã chuẩn bị phần của Ma-kun và các bạn rồi đấy. Dù là để dành cho ngày mai thôi."
"Để dành cho ngày mai... À, là cho Noel à? Mà nói mới nhớ, hôm nay vẫn là đêm Giáng Sinh Vọng."
"Nói đúng ra thì vẫn là thời điểm ngay trước khi bước vào đêm Vọng đấy ạ. Vì chúng ta vẫn chưa trang trí xong cây linh sam mà. Chỉ cần đặt Ngôi Sao Vàng lên là có thể bắt đầu ngay rồi... Nhưng trước hết, mời mọi người theo lối này ạ."
Trước cánh cửa đề biển "Cấm người không phận sự", Shirase lấy thẻ nhân viên vận hành ra giơ lên. Cửa liền được mở khóa.
Bên trong là một cầu thang đi xuống. Ba người họ vừa đi vừa khẽ khàng bước, chỉ nghe tiếng chân nện lên bậc thang trong không khí căng thẳng, rồi tới tầng hầm một, khu quản lý sản phẩm. Hàng chục đường kẻ chỉ dẫn lối đi một chiều trải dài khắp sàn, và những cánh tay máy ma thuật dùng để chọn và đóng gói sản phẩm đang xếp thành hàng dài, tất cả đều đang ở trạng thái ngừng hoạt động.
Không có vật gì động đậy, cũng chẳng có bóng người.
Shirase vuốt nhẹ những kệ hàng trống trơn, rồi nhìn quanh quất.
"Việc gửi quà đã hoàn tất rồi nhỉ. Tất cả đã được an toàn gửi tới các Ông già Noel trên toàn thế giới, không phải là tới tay các bậc phụ huynh, vậy nên chúng ta không cần lo lắng về chuyện này nữa. ...Thế nhưng,"
"Còn một mối lo khác thì sao đây..."
Phía dưới kệ, chỗ chân của cánh tay máy ma thuật, sau cầu thang... Jido Mahito tận dụng thân hình nhỏ bé của mình, bò khắp nơi tìm kiếm, nhưng cũng chẳng thấy gì.
Bên cạnh đó, Santa Mamako nhón chân lên, quan sát toàn bộ không gian, nhưng rồi cũng chỉ nói: "Chẳng có gì cả...". "Ê, thôi đi mẹ!" Trong mắt con trai, chỉ loáng thoáng thấy nội y Giáng Sinh của mẹ.
"Mahito-kun. Cậu nói là yêu tinh chuồn chuồn nước, nhưng nó có đúng là chuồn chuồn nước không vậy?"
"Vì nó biến mất ngay lập tức nên cháu không thể kiểm tra chi tiết được... nhưng nhìn thì đúng là cảm giác y hệt như vậy. Cháu nghĩ chắc chắn là chuồn chuồn nước. Còn yêu tinh hay gì đó thì chỉ là do Amante nói thôi ạ."
"Vậy sao. Vậy là chắc chắn nó là chuồn chuồn nước rồi nhỉ. Ra là vậy."
Giống như Jido Mahito, Shirase cũng gập gối, bò khắp nơi kiểm tra. Cô ấy tìm kiếm rất sốt sắng, xem liệu có con vật gây rối nào ở đây không.
"...Shirase-san mà nghiêm túc đến thế này thì đúng là hơi hiếm thật đấy nhỉ."
"Tôi cảm thấy như vừa nhận được một phản ứng hơi thiếu tôn trọng thì phải, nhưng thôi bỏ qua đi. ...Việc tôi nghiêm túc là đương nhiên mà. Vì tôi thực sự rất tò mò. Đây là một tình huống nghiêm trọng đấy."
"Đúng vậy... Đây là một mùa Giáng Sinh quý giá... Hơn nữa, nó còn là một thời khắc quan trọng, nơi mối liên kết cha mẹ - con cái của HAHAKO-san và Tứ Đại Thiên Vương đang bị thử thách... Chúng ta phải hết sức cẩn trọng để không có bất trắc nào xảy ra..."
"Chuồn chuồn nước khiến cho người ta muốn được nuông chiều... Chuồn chuồn nước khiến người ta thành trẻ con vòi vĩnh... 'Nuông chiều', chuồn chuồn nước... Dám dùng cái cách chơi chữ gượng ép như vậy sao! Không thể nào bỏ qua được!"
"Cái bà quan tâm lại là chỗ đó sao?"
Chuyện này đúng là chẳng đáng để bận tâm tí nào, vậy mà với Shirase thì có vẻ lại là một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng. Thôi được rồi, dù sao đi nữa...
"Ma-kun à. Chẳng tìm thấy manh mối nào cả."
"Ừm. ...Vậy thì, chỉ còn cách hỏi thông tin từ Wise và các bạn ấy thôi..."
Jido Mahito và Santa Mamako nhìn nhau, rồi cả hai mẹ con cùng "Ưm..." một tiếng, rất hòa điệu.
Tình hình có hơi, khó khăn một chút.
Khi ba người Jido Mahito trở về chỗ cây linh sam khổng lồ, một cảnh tượng kinh hoàng bất ngờ đập vào mắt họ.
"Làm ơn! Dừng lại đi! Đừng làm những chuyện tồi tệ với Pota, con gái yêu dấu của ta!"
"Chị cố nhịn đi. Đây là chuyện bất đắc dĩ mà."
HAHAKO vươn cánh tay trắng muốt, ghì chặt lấy Diêm Mẫu Hahades đang liều mạng vùng vẫy hòng chạy đi.
Hướng tầm mắt của người mẹ đang gào thét thảm thiết, là Pota, Wise và Medi. Ba người họ, sau khi đã cởi bỏ trang phục nhân viên cửa hàng và trở về hình dáng thường ngày, đang bị trói quặt tay ra sau, bắt ngồi quỳ gối ngay trên nền tuyết nhuộm ánh hoàng hôn.
Trước mặt ba người đang bĩu môi hờn dỗi, Tứ Đại Thiên Vương trẻ con đứng đó, tay cầm cốc và thìa.
"Nếu không muốn phải chịu khổ sở, thì hãy nói ra những gì các người biết đi. Đây là tối hậu thư đấy."
"Đã bảo rồi mà! Nếu muốn nghe, thì phải nuông chiều bọn tôi chứ!"
"Ba người~, sao tự dưng lại thành ra thế kia~? Đã có chuyện gì xảy ra vậy~?"
"Những kẻ không hiểu gì về sự nuông chiều như các người, chúng tôi chẳng có gì để nói cả."
"Này Pota. Mau nói Mone đã đi đâu rồi."
"Chị Mone không sao cả! Mọi người đừng lo!"
"Haizz... Thôi vậy. Nếu đã thế, thì tra tấn thôi."
Tứ Đại Thiên Vương trẻ con cẩn thận dùng thìa múc thứ chất lỏng đen kịt đang sánh lại trong cốc.
"Ch-chờ một chút đã! Đó là cái gì vậy!"
"Không lẽ, các người định cho chúng tôi uống thuốc độc sao!?"
"Không chịu đâu! Dừng lại đi mà!"
Chẳng có chút lòng trắc ẩn nào. Ngay khoảnh khắc Wise và các bạn bị bịt mũi, há miệng ra, thứ chất lỏng đó liền bị đổ vào!
"''Ựa! Đắng quá!''"
Có vẻ là đắng thật.
"Mấy đứa đang làm gì thế hả?"
"Là gì ư, là thế này đây."
Mahito nhận lấy chiếc cốc, trước hết ngửi thử, rồi nhấp một ngụm thứ chất lỏng đen ngòm kia.
Là cà phê đen. Một hương vị của người lớn.
"Vì chúng cứ nói toàn những lời lẽ ngọt xớt nên tôi cho uống thứ đắng chát đấy. Tôi nghĩ nó sẽ trung hòa và giúp chúng trở lại bình thường thôi..."
"Ch-cho chút đồ ngọt đi! Dù là đường thôi cũng được! Cho thứ gì ngọt đi! Miệng tôi muốn chết mất rồi!"
"Haizzz... Vẫn còn nói mấy lời đó à. Tôi muốn cô dừng lại ngay đi."
"Amante, chính cô mới là người nên dừng lại đó."
Nhân tiện, cũng cho Jido Amante nhấp một ngụm. "Đắắắắng chát!" Có vẻ do khẩu vị của một đứa trẻ mười tuổi, cô bé là người chịu ảnh hưởng nặng nhất. Đúng là đáng đời.
Dù sao thì, cứ trói bạn bè như vậy cũng chẳng hay ho gì. Họ đã thả bốn người bị giam giữ, bao gồm cả Diêm Mẫu Hahades.
Santa Mamako liền phân phát những chiếc bánh muffin Giáng Sinh đặc biệt của mình để làm sạch miệng cho họ, và Wise cùng các bạn liền vui vẻ ăn lấy ăn để. "''Ngọọọọt quá!''' Cứ được cho đồ ngọt là y như rằng chúng lại ngoan ngoãn.
"Cả ba người vẫn y nguyên. Đau đầu thật... Làm sao đây... Có vẻ như họ bị tiêm gì đó vào người, nên tôi nghĩ cần phải giải độc..."
"Nói cái gì thế. Làm gì có chuyện đó. Bọn tôi đâu có trúng độc đâu."
"Không cần dùng ma thuật giải độc đâu. Đây là ý kiến chắc chắn của một người chữa trị đấy."
"Cháu cũng nghĩ không cần dùng vật phẩm hồi phục đâu ạ!"
"Ngay cả những người có khả năng hồi phục mà cũng trong tình trạng này... thì phải làm sao đây..."
"Xin mọi người cứ yên tâm. Shirase này xin được thông báo rằng tôi có một ý tưởng tuyệt vời đây!"
Shirase tự tin bước lên phía trước. Cô ấy tự tin đến mức khiến người ta cảm thấy bất an ngược lại.
"Sao chúng ta không thử đặt cược vào một phép màu Giáng Sinh nhỉ? Dù sao thì cũng là Giáng Sinh mà. Mọi người có cảm thấy linh tính rằng những điều tuyệt vời sắp xảy ra không? Có chứ nhỉ? Phải không? Chắc chắn rồi!"
"Lại nói bừa rồi..."
"Vậy thì cứ thế nhé. Chúng ta sẽ trang trí nốt những thứ cuối cùng để biến cây linh sam khổng lồ thành một cây Giáng Sinh đích thực. Sự kiện Giáng Sinh sẽ bắt đầu. ...Pota-san, nhờ cậu nhé?"
"Vâng ạ! Cháu sẽ giúp để bắt đầu một mùa Giáng Sinh tràn ngập sự nuông chiều!"
Dù động cơ vẫn vậy, nhưng cô bé rất hợp tác. Pota vừa mở túi xách đeo vai ra, một Ngôi Sao Vàng to bằng chiếc thuyền buồm liền "phốc" một cái, vụt bay ra ngoài.
Người lắp đặt là Jido Amante. Cô bé dùng sợi dây thừng thả từ cuốn sách ma thuật khổng lồ, treo Ngôi Sao Vàng lên rồi vận chuyển nó tới đỉnh của cây linh sam khổng lồ.
"Mahito-kun à~, ở đây được chưa~? Thế nào rồi~?"
"Xích sang phải một chút nữa, thêm chút nữa, được rồi, OK rồi. Hạ xuống chỗ đó là được...!"
Một tiếng "cộp" vang lên, Ngôi Sao Vàng đã được lắp đặt thành công. "Hình như có tiếng gì khó chịu nhỉ." "Ừ nhỉ~". Không phải là cắm vào đít ngôi sao đâu nhé. Mà là lắp đặt đúng cách đấy.
Đồ trang trí, dây kim tuyến, và Ngôi Sao. Ba loại đồ trang trí đã hoàn tất, cây linh sam khổng lồ đã biến thành cây Giáng Sinh.
Ngay lập tức, từ đâu đó vang lên tiếng chuông báo hiệu tin lành.
Ngay khoảnh khắc này, thế giới đã chính thức bước vào đêm Giáng Sinh Vọng.
Khi mặt trời lặn và màn đêm buông xuống, những đốm sáng còn rực rỡ hơn cả vì sao bắt đầu lung linh xuất hiện rải rác trên mặt đất.
Thứ ánh sáng đó chính là những cây Giáng Sinh. Lấy cây Giáng Sinh khổng lồ làm trung tâm, tất cả cây cối trên núi Ofukuro đều biến hóa thành cây Giáng Sinh, lan tỏa ra xung quanh như những tia sáng.
Những luồng ánh sáng rực rỡ đủ màu sắc, từ đỉnh núi tận cùng thế giới, lan dần xuống chân núi, rồi càng lúc càng mở rộng ra khắp thế gian.
"Ôi chao... Cứ tưởng Giáng Sinh cùng lắm cũng chỉ là lễ hội của trẻ con thôi chứ... Vậy mà nay lại hoành tráng đến mức này, mình đúng là không ngờ tới lại xúc động thế..."
"Vẫn còn nhiều điều nữa sẽ xảy ra đấy ạ. Trước mắt thì sự kiện Giáng Sinh đã bắt đầu rồi. Và từ giờ, chúng ta hãy cùng cầu nguyện để một, hai hay ba phép màu gì đó sẽ nhanh chóng xuất hiện, đừng có keo kiệt mà chỉ xuất hiện mỗi một cái thôi nhé."
"Nói cẩu thả như thế thì lại dễ bị mắng hơn thì phải... Ơ?"
Phép màu đầu tiên xảy ra.
Vô số chiếc chuông treo trên cây Giáng Sinh khổng lồ "keng keng" vang lên, tạo thành một bản nhạc chúc mừng.
Cùng lúc đó, cơ thể của Jido Mahito dần dần lớn lên.
"Ôi chà! Mình đang lớn lên!"
"Tuy ở cửa hàng đồ chơi cậu ấy không ngoan ngoãn cho lắm, nhưng có lẽ vì bốn người đã cùng nhau hòa thuận đi chơi nên cậu ấy được công nhận là một đứa trẻ ngoan. Tiêu chuẩn đánh giá đúng là dễ dãi thật đấy."
"Cảm ơn vì phán xét quá dễ dãi này! Tuyệt vời! Cứ thế này một mạch trở về hình dáng ban đầu luôn đi!"
Và thế là, Jido Mahito dồn hết sức lực toàn thân, thúc đẩy sự trưởng thành của mình.
Bộ quần áo trẻ con đang mặc trở nên chật ních, từ áo, quần cho đến quần lót đều "xoạt" một tiếng, rách toạc ra.
Mahito đã trở lại như cũ! Một thân thể trần truồng của một thiếu niên mười lăm tuổi đang đứng sừng sững ở đó!
"''Ch-chờ đã!? Khônggg được đâuuu!? Đừng màaaa!?''"
"''Chuyện này quả thực là, hơi quá rồi...'' *xoay mặt*"
"''Không thể nào nhìn thẳng được...'' *ngoảnh đi*"
"''Ch-ch-cháu không có nhìn đâuuu!'' ...*liếc một cái*..."
Trong khi các cô gái vội vàng quay mặt đi, thì Shirase tay cầm thước kẻ, lên tiếng: "Xin hãy dừng lại đi ạ!" "Không được sao?" "Ôi tiếc quá." Đến cả Santa Mamako, người cũng nhanh chóng lấy sổ sức khỏe bà mẹ và trẻ em ra định ghi lại quá trình trưởng thành của con trai mình, cũng bị cấm luôn.
Nói chung là. Mahito vội vàng mặc bộ trang bị Pota đưa cho, rồi trở lại bình thường.
"(Hừm, chờ đã. Nếu mình trở lại rồi thì... Amante và các bạn ấy cũng thế sao?)"
Lớn vùn vụt, quần áo "xoạt" một tiếng...
Thân hình săn chắc của Amante hiện ra "bụp"... Đôi gò bồng đảo bất ngờ lớn của Sorera "lồ lộ"... Và vòng ba nhỏ nhắn của Fratello "nảy tưng tưng"...
Chỉ cần liếc mắt nhìn thử một cái thôi là biết ngay, có lẽ đúng là đang xảy ra chuyện như vậy thật...!
"''Ưm ưm. Mahito.'' *cười tủm tỉm*"
"''Không, cháu không hề nghĩ mấy chuyện bậy bạ gì đâu ạ. Thật đấy. Xin hãy tin cháu đi mà.''"
Ngay trước mũi Mahito, cách vài milimet, khuôn mặt HAHAKO đang cười nhưng không hề cười bỗng chốc hiện ra. Chỉ thấy một vẻ mặt đáng sợ. ...Đằng sau đó, Amante và các bạn đang vội vàng mặc lại trang phục thường ngày.
Ba người họ cũng trở lại như cũ.
"''Bọn mình đã trở về độ tuổi không cần mẹ nữa rồi nhỉ. Thế này là có thể yên tâm rồi.''"
"Vẫn còn là độ tuổi trẻ con rành rành đấy chứ. Dù sao thì vấn đề của chúng ta đã được giải quyết. Thật biết ơn phép màu Giáng Sinh. ...Vậy thì tiếp theo, còn một chuyện nữa..."
"Cây Giáng Sinh ơi. Tình trạng của Wise và các bạn ấy có vẻ hơi bất ổn. Người có cách nào chữa khỏi không?"
"Tôi định nói mà. Thôi kệ vậy."
Cây Giáng Sinh khổng lồ đáp lại lời thỉnh cầu của Santa Mamako.
Cành lá lấp lánh đung đưa, ba chiếc bánh quy hình người từ từ bay xuống. Mỗi người Wise, Medi, Pota đều được phân phát một chiếc.
"À, tôi biết cái này. Là bánh kẹo Giáng Sinh đúng không. À thì... Gin... Gin gì đó."
"Chẳng phải là không biết sao. Đây là Bánh gừng hình người đấy. Là loại bánh quy ngọt nhẹ, được trộn gừng vào bột. Đôi khi chúng cũng được dùng để trang trí cây Giáng Sinh nữa."
"Mùi hương thoang thoảng thật sảng khoái! Trông ngon quá đi mất! Tôi không thể nhịn được nữa!"
Không chịu đựng thêm, cả ba người cùng lúc "chẹp" một miếng. "''Ưm!''' Họ thốt lên tiếng reo vui thích thú, rồi lại cắn thêm miếng nữa. Rồi thêm miếng nữa. Wise và các bạn mê mẩn ăn hết...
Đột nhiên, cả ba giật mình mở to mắt.
"''Ựm ưm! Hình như~ chẹp~ đầu óm~ chẹp~ đã tỉnh táo~ chẹp~ lại rồi~ chẹp!''"
"''Thế này thì~ chẹp~ có thể~ chẹp~ nói chuyện~ chẹp~ với Mahito~ chẹp~ rồi!''"
"''Chị Mo~ chẹp~ ne đang~ chẹp~ gặp nguy~ chẹp~ hiểm rồi~ chẹp!''"
"Ăn xong rồi nói chuyện!"
Nhai kỹ nuốt trôi đi.
Rồi, Wise cùng những người khác, với vẻ mặt biến sắc, lại xúm lại dồn hỏi Masato.
"Nè, nghe tớ nói đã! Sau khi chia tay ở thị trấn Chunker, mọi chuyện lộn xộn hết cả lên! Mone gặp chuyện lớn rồi! Thật sự, thật sự khủng khiếp lắm!"
"Bình tĩnh mà nói. Rốt cuộc là có chuyện gì khủng khiếp thế?"
"Sức mạnh Khát Vọng của Mone đã vượt khỏi tầm kiểm soát! Do kìm nén cảm giác được nuông chiều quá lâu, nên sức mạnh ấy đã mất kiểm soát... Có lẽ ý thức của cô ấy cũng đã thay đổi!"
"Mone bạo tẩu ư, thật sao..."
"Sau đó, ngực Mone bị thủng một lỗ, rồi tụi tớ bị hút vào!"
"Và khi tỉnh dậy, tụi tớ đã ở trong một cửa hàng đồ chơi, bị điều khiển làm nhân viên! Thế mà cậu lại không nhận ra tụi tớ chứ?! Đồ ngốc! Đồ Masato ngốc!"
"Đừng trút giận lên tớ chứ! Tớ cũng thấy là lạ, nhưng mà chính các cậu đã nói là không sao mà! Tớ biết các cậu bị điều khiển rồi, nên tha lỗi cho tớ nhé!... Thế thì, Mone giờ đang ở đâu...!"
"Nó ở kia kìa."
HAHAHAKO đột ngột lên tiếng, ngước nhìn đỉnh cây thông Noel khổng lồ.
Trước Ngôi Sao Vàng, một cô bé không biết từ bao giờ đã lơ lửng ở đó.
"Oa, tuyệt thật... Đây là khởi nguồn của Giáng Sinh... khởi nguồn tạo ra sự ngọt ngào cho cả thế giới... Mình muốn cái này ghê..."
Bộ trang phục quen thuộc. Lỗ hổng trống hoác trên ngực.
Đó chính là Mone, với ba cặp cánh như dơi mọc trên lưng.
"Này, cái gì kia! Cái gì mọc ra kìa! Lại còn bay lơ lửng nữa!... Chết tiệt... Thật đáng ghen tị! Lại còn bỏ qua cả một Dũng Sĩ Bầu Trời như tớ nữa chứ!"
"Đồ Masato ngốc! Không phải lúc đùa đâu!... Nè Mone! Cậu đang làm cái gì ở đó vậy!"
"Ma thần MamuMone! Đừng ở đó nữa, mau lại đây!"
Phản ứng lại tiếng gọi "Ma thần", Mone liếc mắt nhìn qua, nhưng chỉ trong chớp mắt.
Mone đối diện với Ngôi Sao Vàng, dang rộng hai tay. Không khí trước ngực xoáy thành lốc, bị hút vào lỗ hổng... Ngôi Sao Vàng cũng biến dạng một cách kỳ lạ và bị hút vào theo.
Ánh sáng rực rỡ của cây thông Noel khổng lồ dần lụi tàn.
"Không được rồi! Cứ thế này thì Giáng Sinh sẽ kết thúc mất! Shirase!"
"Tôi biết. Chúng ta phải tìm cách ngăn chặn."
Minh mẫu Hahaades, người đang theo dõi tình hình, vội vàng khởi động máy tính bảng. Shirase cũng mở thiết bị mình đang giữ và gõ bàn phím lia lịa.
"Rốt cuộc là chuyện gì...?"
"Việc tháo dỡ đồ trang trí là dấu hiệu Giáng Sinh kết thúc!"
"Nếu nó kết thúc trước khi mục đích quan trọng được hoàn thành, thì sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Trước mắt, tôi và Horita sẽ dùng quyền quản lý để ngăn chặn quá trình kết thúc."
"Chương trình quá phức tạp, nên chỉ có thể duy trì hiện trạng thôi! Không thể giải quyết triệt để được! Masato và mọi người hãy cực kỳ khẩn cấp thu hồi Ngôi Sao Vàng và lắp đặt lại! Để Giáng Sinh tiếp tục, chỉ có cách đó thôi!"
"Đến cả Shirase cũng không còn tâm trí mà trêu chọc Hahaades nữa... V-vâng, tôi hiểu rồi! Tôi sẽ làm gì đó ngay!"
Thu hồi vật phẩm trang trí đã bị Mone hút vào. Mục đích rất rõ ràng, nhưng lại có quá nhiều vấn đề rắc rối.
Đối thủ là cô bé đồng đội đang lơ lửng cách xa tít tắp trên đầu.
"Daihoko Masato! Cậu có thể tấn công trúng được đấy! Mau bắn hạ con bé đi!"
"Đừng nói những điều vô lý thế chứ! Đối thủ là Mone đấy! Làm sao mà tớ tấn công được!"
"Nhưng mà~, đó là đứa trẻ đang phá hỏng Giáng Sinh mà~? Nếu chỉ cho nổ tung một tí thôi~, chắc không sao đâu nhỉ~"
"Này Solera! 'Nổ tung một tí' là cái gì hả!"
Mặc kệ Masato đang không thể ra tay, Solera nhảy lên quyển sách phép thuật khổng lồ, lao thẳng về phía Mone.
"Hì hì hì~ Không phải chỉ mình Mone có thể bay đâu nhé~! Tớ sẽ hơi thô bạo một chút~, nhưng cậu bỏ qua cho tớ nha~! ...Spala la Magia..."
"Cũng được thôi. Dù sao thì, tôi cũng không khoan nhượng với những đứa trẻ không biết cách nũng nịu với mẹ mình đâu."
"Ơ...? ...Ư!"
Trong chớp mắt, Mone đã rút ngắn khoảng cách, cú đấm tay phải của cô bé giáng thẳng vào bụng Solera.
Nhận một đòn cực mạnh, Solera mất ý thức. Cô bé bị hất nhẹ đi, rồi rơi xoay tròn cùng quyển sách phép thuật khổng lồ. "Solera!?" Amante lập tức chạy tới.
HAHAHAKO đã đến điểm rơi trước bất kỳ ai và đỡ lấy Solera.
"HAHAHAKO... T-tạm thời thì, cậu ấy đã được cứu rồi! Tớ thay Solera cảm ơn cậu!"
"Ưm, không có gì. Vậy cậu có thể giúp tớ chữa trị cho cô bé được không? ...Tôi có chút chuyện cần làm."
Nụ cười ấm áp dành cho đứa con thân yêu bỗng đông cứng lại đến mức nghe thấy tiếng nghiến ken két, HAHAKO cầm lấy hai thanh thánh kiếm.
Santa Mamako cố gắng ngăn lại nhưng không kịp. HAHAKO lấy cành cây thông Noel khổng lồ làm chỗ đứng, cô ấy lao thẳng lên phía kẻ thù.
"Oa! Là HAHAKO! Hoan hô! HAHAKO!"
"Ồ ồ. Em gọi mẹ thật là vô tư quá nhỉ. Nhưng mẹ sẽ không tha thứ đâu. Hãy chuẩn bị tinh thần đi."
Đòn tấn công của HAHAKO, lúc này đang mất đi lý trí. Hai nhát chém rực lửa và xanh thẳm, đáng lẽ phải cắt Mone thành hình chữ thập...
Nhưng cánh tay đang giơ lên trong cơn giận dữ không thể ngăn cản lại bị nắm lấy và dừng lại.
"Ơ...?"
"Hì hì hì~! HAHAKO! Xoa xoa! Xoa xoa! Hì hì hì!"
Đẩy tay HAHAKO ra, Mone vùi mặt vào ngực cô ấy, dụi dụi liên tục. Xoa xoa, xoa xoa. Bám chặt lấy không rời.
"Oa! Đúng như mình nghĩ! HAHAKO có rất nhiều 'thành phần nuông chiều' nhỉ! Có lẽ sức mạnh mẫu tính chính là nguồn gốc! Quả nhiên, nếu muốn được nuông chiều thì phải là mẹ mới đúng chứ! Xoa xoa!"
"K-khoan đã... Chuyện này là sao... Sức mạnh đang bị rút đi..."
HAHAHAKO vươn những bàn tay trắng từ khắp cơ thể để kéo Mone ra.
Nhưng từ đôi cánh của Mone cũng xuất hiện vô số bàn tay đen, nắm lấy những bàn tay trắng và hút chúng vào.
Sức lực hoàn toàn rời khỏi cơ thể HAHAKO. Cô ấy rơi xuống trong khi vẫn bị Mone bám chặt... cả hai cùng rơi xuống bãi tuyết.
"Không thể tin được... HAHAKO cũng bị hạ gục sao...?"
"Cô làm quá rồi đấy, Ma thần MamuMone! Hừ!"
"Đồ ngốc. Đủ rồi. Graaaahhh!"
Trong làn tuyết tung lên do chấn động từ cú rơi, Amante và Fratello lao vào.
Một đòn đâm và một cú đấm chính diện được tung ra nhắm vào bóng người đang đứng đó. Mũi kiếm mỏng và cú đấm chứa đựng toàn bộ sức lực, cả hai đều trúng đích...!
Cùng với tuyết bị thổi bay do dư chấn của đòn tấn công, Amante và Fratello cũng bị thổi bay.
Và Masato chứng kiến.
"Này, Mone... Cái gì vậy...?"
Bộ quần áo cô bé đang mặc đã biến mất. Thay vào đó là bộ giáp của Ma thần, được tạo ra từ sức mạnh vật chất hóa tuôn ra từ khắp cơ thể. Cô bé đẩy lùi các đòn tấn công bằng bộ giáp màu xanh ngọc bích như vảy, như một chiếc khiên, mọc ra từ mu bàn tay.
Mone nở một nụ cười hồn nhiên. Trên khuôn mặt cô bé mọc một chiếc sừng trên trán.
"Đòn tấn công của đứa trẻ không biết nũng nịu thì chẳng ăn thua gì đâu~ Dễ như bỡn ấy mà~"
"Này Mone! Cậu rốt cuộc bị làm sao vậy!"
"Có lẽ Mone đã hút lấy 'thành phần nuông chiều' từ HAHAKO và biến đổi nhờ nó... Dù sao thì! Wise!"
"Aishh! Tạm thời chỉ có cách khiến con bé ngoan ngoãn lại thôi! Một cú giáng mạnh vào...!"
"Ôi chao? Cảm nhận được sức mạnh nuông chiều lớn quá. Từ đâu nhỉ? Chắc là từ đây."
"Khoan đã, đi đâu đấy! Bọn tớ bảo sẽ là đối thủ của cậu mà!"
Có lẽ cô bé đã mất đi ký ức. Mone giờ đây đã hoàn toàn hóa thành Ma thần MamuMone, không thèm để mắt đến Wise và Medi đang chạy đến, mà bắt đầu đi vòng quanh gốc cây thông Noel khổng lồ.
"Ưm, chỗ này à... À, đây rồi!"
Ma thần MamuMone dừng lại đúng một điểm, đào tuyết lên, và một chiếc túi trắng lớn hiện ra.
Đó là túi quà mà Minh mẫu Hahaades đã bí mật giấu đi để bọn trẻ không tìm thấy.
"Tuyệt vời quá! Cảm nhận được rõ ràng 'thành phần nuông chiều' luôn! Rồi, vậy thì, mình nhận nhé!"
"Mone, chờ đã! Không được đâu! Cái đó...!"
"Khoan đã! Dừng lại! Đừng mà! Cái đó là thứ quan trọng...!"
Không kịp nữa rồi.
Chiếc túi bị hút vào lỗ hổng trên ngực Ma thần MamuMone... Santa Mamako và HAHAKO vội vàng chạy đến cũng bị hút vào cùng.
Masato cùng mọi người đứng yên. Bộ não họ không thể nào hiểu nổi cảnh tượng trước mắt.
"Hì hì~! Tốt quá, tốt quá! Mình muốn nhiều hơn nữa! Muốn nhiều nhiều hơn nữa!"
Ma thần MamuMone uốn éo cơ thể, quằn quại trong sung sướng, bay vút lên không trung, dang rộng hai tay.
Cùng lúc đó. Tại một căn nhà ở Vương đô Kasaan.
Đứa trẻ và người mẹ đang nghiêng đầu bối rối trước bàn ăn đêm Giáng Sinh thịnh soạn hơn bình thường một chút.
"Mẹ ơi, sao tuyết không rơi nữa ạ?"
"Ưm, tại sao nhỉ. Cứ đến Giáng Sinh là khu vực này thường sẽ trắng xóa vì tuyết cơ mà."
"Thế cây thông Noel trong phòng bên cạnh sao rồi ạ? Sao nó không sáng nữa ạ?"
"Tại sao nhỉ? Mẹ cũng thấy lạ... Nhưng không sao đâu con. Ba đã trông chừng cây thông rồi. Mà thôi, con trai ăn nhanh lên đi. Hôm nay là ngày ông già Noel đến, phải ngủ sớm thì ông mới đến chứ."
"Vâng ạ! Con ăn đây ạ!"
Người mẹ nhẹ nhàng xoa đầu đứa trẻ đang cắm mặt vào ăn viên thịt viên rồi đứng dậy.
Cô đi về phía phòng ngủ của hai vợ chồng.
"Không hiểu sao mọi thứ cứ là lạ... Dù sao thì, mình phải đảm bảo món quà được tặng đúng lúc..."
Cô định bụng kiểm tra lại món quà giấu trong tủ quần áo cho chắc ăn.
Nhưng khi người mẹ hé nhìn vào phòng, chiếc tủ quần áo đang mở. Cửa sổ cũng vậy.
Hộp quà được gói cho bé trai, với chiếc ruy băng xanh, đang lơ lửng, chuẩn bị bay ra ngoài cửa sổ.
"Ơ!? Ch-chuyện gì thế này!?... Khoan đã!"
Người mẹ vội vàng chạy đến, người nhoài ra ngoài cửa sổ, cố sức với tay nhưng không tới.
"C-chuyện gì đang xảy ra vậy... Cái này là cái gì!?"
Và người mẹ nhìn thấy.
Từ khắp nơi trong thành phố trước mắt, những món quà Giáng Sinh đang bay lên, rồi bay vút đi về phía Bắc. Chúng đang biến mất.
"Mẹ ơi, mẹ sao thế?"
"Hả... k-không có gì đâu con! Con ngoan thì đừng nhìn ra ngoài nữa nhé! Nếu không ngoan, ông già Noel sẽ không tặng quà đâu!"
"Vâng ạ."
Cố gắng che giấu hết sức để đứa trẻ không hề hay biết.
Không chỉ người mẹ đó. Trên khắp thế giới, nhiều bậc cha mẹ đang kinh hoàng nhìn cảnh tượng đó.
Chỉ có thể đứng nhìn những tâm tư quý giá bị cướp đi.
Lại trở lại gần đỉnh núi Ofukuro.
Vô số món quà từ xa bay tới, lần lượt bị Mone hút vào.
"Tuyệt vời quá! Đã tập hợp được thật nhiều! Tớ cảm thấy vô cùng thỏa mãn rồi!"
Hút nốt món cuối cùng, Ma thần MamuMone cũng tự mình bị hút vào lỗ trên ngực và biến mất.
Bỗng chốc tĩnh lặng. Chỉ còn sự tĩnh lặng.
Masato quỳ xuống. Anh không hề có ý định đó. Nhưng rồi anh đã làm vậy.
"Này... Chuyện gì thế này..."
"Masato! Đây không phải lúc buông xuôi đâu! Hãy tỉnh táo lại!"
Người quát anh là Minh mẫu Hahaades. Vừa lướt ngón tay trên màn hình máy tính bảng, cô vừa nhìn Masato với ánh mắt nghiêm khắc.
"Trước hết hãy chấp nhận tình hình đi! Mone đã hóa thành Ma thần! Cô ta cứ vô tư tìm kiếm và cướp đoạt 'sự nuông chiều'! Cuối cùng, đến cả Santa Mamako và HAHAKO cũng bị hút vào! Chuyện này đã xảy ra rồi!"
"V-vâng... Chuyện đó, tôi biết rồi ạ..."
"Vậy thì, chúng ta sẽ làm gì đây. Nếu các cậu không bận tâm và muốn tổ chức tiệc Giáng Sinh chỉ với bọn trẻ thôi thì cứ tự nhiên. Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn địa điểm tổ chức tiệc đặc biệt rồi."
Chắc là cô ấy đang bận rộn với công việc của mình. Giọng Shirase lạnh lùng khác thường, thấm vào từng thớ thịt.
Nhờ vậy mà đầu óc anh sáng suốt hẳn.
Anh mạnh mẽ đấm xuống bãi tuyết, in hằn dấu nắm tay.
"Tiệc Giáng Sinh sẽ diễn ra... Dĩ nhiên, với sự có mặt của các bà mẹ."
Masato đứng dậy.
Nhìn về phía đồng đội, Wise, người đang thất thần, tự vả vào má để lấy lại tinh thần. Medi, người đang ngồi sụp xuống, cũng đứng dậy với nụ cười gượng gạo. Pota đã nhanh chóng lấy vật phẩm hồi phục từ túi đeo vai, kiểm tra số lượng và gật đầu mạnh mẽ.
「(Đội mình thì ổn rồi... còn lại thì...)」
Ba người trong Tứ Đại Thiên Vương vẫn ngồi nguyên trên nền tuyết lạnh. Ma pháp kiếm sĩ Amante đang dùng phép hồi phục đơn giản để trị thương cho Solera, người bị thương nặng nhất. Fratello có lẽ cũng bị thương trong lúc tấn công, anh ta ôm cánh tay, lặng lẽ theo dõi.
Bỗng Amante quắc mắt nhìn, vẻ mặt như muốn nói: “Đừng bận tâm đến bọn tôi.”
Lúc này, chỉ có Mahto và ba người kia là còn có thể hành động.
「…Mọi người, nghe đây. Tôi có chuyện muốn nói trước.」
「Thôi thôi, lại không có kế hoạch gì rồi. Thôi cũng như mọi khi thôi.」
「Và rồi, như mọi khi, chúng ta sẽ xoay sở cho xong chuyện thôi.」
「Vâng ạ! Em nghĩ đó chính là phong cách của nhóm mình mà!」
「Chúng ta toàn đi phiêu lưu mà chẳng có kế hoạch gì như thế thật sao?…Mà, hình như đúng là vậy thật.」
Cái tình cảnh chẳng đâu vào đâu này khiến mọi người thả lỏng vai, nhưng nét mặt thì lại trở nên nghiêm túc.
「Mẹ và bà HAHAKO, cùng toàn bộ quà cáp, chúng ta sẽ đi lấy lại tất cả! Nhưng Moone đã biến mất, không rõ tung tích. Hoàn toàn không biết phải đi đâu, bằng cách nào. Vậy nên… trước mắt tôi nghĩ chúng ta sẽ thử dựa vào sức mạnh bên ngoài.」 – Mahto nói với vẻ mặt kiên quyết.
「Ối giời ơi, đây đâu phải lời một Dũng sĩ với vẻ mặt kiên quyết nên nói chứ!」
「Tôi biết rồi, im lặng đi. Dù sao thì… tôi sẽ đặt hy vọng vào thứ này.」
Mahto bước tới cây thông Noel khổng lồ và đặt tay lên thân cây. Anh đặt cược vào phép màu đêm Giáng sinh.
「(Con không phải là đứa trẻ ngoan cho lắm, nhưng xin người, hãy chỉ cho con đường đến chỗ mẹ. Quà Giáng sinh năm nay, chỉ cần vậy thôi cũng được.)」
Thành tâm, trong sáng. Anh dẹp bỏ mọi dục vọng mà cầu nguyện.
Lời cầu nguyện ấy đã được chấp thuận.
「…Hử? Gì thế này?」
Cây thông Noel khổng lồ khẽ lay động. Từ giữa những cành lá tỏa sáng, vài cây gậy đơn giản hình chữ J, sọc đỏ trắng, nhẹ nhàng bay xuống.
「Đây là… cái gì nhỉ? Hình như tôi từng thấy rồi thì phải. Cô Medi học rộng tài cao, cô chỉ giáo cho em với ạ.」
「Kẹo gậy ạ. Giống như bánh gừng hình người, đó là một loại kẹo thường được dùng để trang trí cây thông Noel.」
「Ồ ồ, kẹo sao…」
Anh chộp lấy một cây kẹo gậy, thử liếm một cái. Ngọt. Đúng là kẹo rồi.
「Thế rồi, phải làm gì với cái này đây? Chẳng lẽ Moone sẽ bị vị ngọt này dụ đến sao… Tôi không thấy có dấu hiệu gì như vậy cả…」
「Mahto-san! Em có lẽ đã biết rồi ạ! Mọi người thấy cách này thì sao ạ!」
Pota chộp lấy cây kẹo gậy, dựng lên trên nền tuyết rồi buông tay.
Cây kẹo gậy ‘pật’ một tiếng, đổ về phía Âm Mẫu Hahades.
「Thế nào ạ!」
「Ồ, ừ. Đúng là có trò chơi đi theo hướng cây gậy đổ ấy nhỉ. Nhưng mà tôi thấy có vẻ không thể dùng cái này để biết đích đến được đâu…」
「Kết luận vội vàng quá đó. Này Pota, con làm thử vài lần nữa xem sao?」
「Vâng ạ! Em sẽ thử ạ!」
Pota lại dựng cây kẹo gậy lên và buông tay. ‘Pật’ một tiếng, nó đổ về phía Âm Mẫu Hahades. Lần thứ ba cũng vậy. Lại một lần nữa, nó chỉ về phía Âm Mẫu Hahades.
Đến lần thứ tư, cố tình nghiêng nó về phía ngược lại để nó không đổ theo hướng đó, rồi buông tay ra nhưng…! Nó ‘cực’ một tiếng rồi ‘pật’ xuống, ngoan cố đổ về phía Âm Mẫu Hahades.
「Đúng như tôi nghĩ. Cây kẹo gậy này là sự ban phước từ cây thông. Đó là một vật phẩm tuyệt vời, sẽ dẫn dắt người sử dụng đi về phía mẹ của họ.」
「Đúng là một cây gậy tuyệt vời nhỉ. Chỉ có thể là… gậy thôi!」
「Shiraz-san, anh làm ơn im lặng và làm việc của mình đi. …Dù sao thì, nếu đã là như vậy!」
「Chỗ này là đến lượt Mahto rồi. Với sức mạnh của mối dây liên kết vĩ đại của gia đình Daikou, tiến lên thôi!」
「Tôi không nghĩ chỉ Mahto-kun mới có thể làm được đâu nhé? Trong số những món quà bị cướp đi, có cả những món do Kazuno-san, Medi-mama-san và tôi chuẩn bị nữa. Nếu có thể cảm nhận được tình cảm của người mẹ, thì Wise-san và những người khác cũng sẽ được chỉ đường thôi.」
「Ế, thật á?! Cái bà mẹ đó chuẩn bị quà cho tôi ư?! Không thể nào tin được!? Kiểu này chắc tuyết sẽ rơi mất… À mà, đang rơi thật này.」
「Nếu đã như vậy thì, bằng mọi giá, chúng ta phải đi lấy lại thôi.」
「Vâng ạ! Em nhất định muốn lấy lại món quà Giáng sinh của mẹ em!」
Một phần, dù Wise còn bán tín bán nghi và mang vẻ tsundere, nhưng vẫn dốc hết lòng mình. Tìm kiếm tình cảm từ người mẹ.
Khi Mahto và mọi người cùng lúc đổ kẹo gậy xuống, bốn cây gậy cùng đổ về một hướng… và ngay phía trước đó, một cánh cổng hình chữ J ngược, dẫn đến một không gian khác, đã mở ra!
Nhìn vẫn có vẻ hẹp.
「Này! Rõ ràng là quá hẹp để đi qua mà! Giờ phải làm sao đây?!」
「Ngay cả tôi, người khá ‘phẳng’ thế này mà cũng không lọt nổi…」 Wise lẩm bẩm, rồi lập tức gắt lên: 「…Mà ai ‘phẳng’ chứ?!」 ‘Bốp!’
「Wise-san. Đây không phải lúc để tự chọc cười rồi tự ‘bốp’ mình đâu nhé.」
「Ugh, gay go thật rồi… Phải làm sao đây…」
Cố gắng thử xem người ‘phẳng’ có chui lọt không. Mahto nghĩ vậy và thử đẩy cô ấy vào, nhưng Wise kêu: 「Ui da da! Mặt tôi! Mông tôi!」 Vẫn không được. Dù đã biết trước.
Khi Mahto và mọi người đang bó tay không biết làm sao thì.
「Haizzz. Xem ra nếu bọn tôi không giúp, các cậu chẳng làm được tích sự gì đâu nhỉ.」
Amante buông lời đầy vẻ bề trên. Cô cùng những người khác, sau khi trị thương xong và đứng dậy, cầm lấy những cây kẹo gậy.
Ba cây gậy đổ về phía cánh cổng hình gậy. Kích thước cánh cổng tức thì giãn rộng ra.
「Mấy người này…」
「Hừm. Tôi nghĩ không cần phải giải thích tường tận làm gì, nhưng…」
「Chúng tôi á~, không phải là vì bà HAHAKO hay gì đâu nhá~, mà là đi để trả ơn cho Moone-chan đó nha~. Kiểu vậy đó~, có lẽ là muốn giải thích từng li từng tí như vậy đó~」
「Ừm. Đúng là vậy rồi.」
「Ai cũng biết đây là vật phẩm dẫn lối đến chỗ mẹ của người sử dụng mà. Thôi thì cứ cho là vậy đi.」
Vào bốn người của nhóm Mahto, ba người trong Tứ Đại Thiên Vương đã gia nhập. Có lẽ, không, chắc chắn rồi, tổ đội Dũng sĩ vô địch tuyệt đối, đủ sức tự hào là mạnh nhất thế giới, đã hội tụ tại đây.
「Mọi người, xin hãy giúp tôi. Sự kiện Giáng sinh này, chúng ta nhất định phải thành công. Vì tất cả mọi người trên thế giới… Để những đứa trẻ vì lỗi lầm của tôi mà trở nên kỳ quặc có thể tìm được những người mẹ tuyệt vời, được sống những ngày tháng hạnh phúc… xin mọi người đó.」
Với lòng hối lỗi, Âm Mẫu Hahades tha thiết cầu xin.
Thay cho Tứ Đại Thiên Vương đang định nói gì đó nhưng rồi lại quay mặt đi, Mahto kiên quyết gật đầu đáp lại.
Lên đường thôi. Đến cánh cổng hình gậy nào!
Thế nhưng, nó vẫn còn hẹp. 「Chẳng ra thể thống gì cảaaa…」 Cả nhóm xếp thành một hàng ngang, giơ hai tay lên tạo thành dáng chữ J ngược, và Dũng sĩ cùng đồng đội từ từ bước ngang như cua tiến vào.
「Daikou Mahto. Tôi nói cái này được không?」
「Gì thế Amante. Tự nhiên nghiêm trọng vậy.」
「Chẳng phải chúng ta không cần thiết phải cố tình giơ hai tay lên tạo dáng chữ J ngược như thế cũng được sao?」
「Em nhận ra đúng chỗ ghê. Tôi cũng vừa đi qua rồi mới nghĩ là hạ tay xuống có lẽ sẽ dễ hơn.」
Dù sao thì. Sau khi xuyên qua cánh cổng, một thị trấn hiện ra.
Đường phố lát đầy bánh quy. Những ngôi nhà làm từ thanh sô cô la. Dòng sông nước ép chảy dài, và hương thơm ngọt ngào ập đến từ mọi phía.
「Woa! Thị trấn kẹo bánh này! Tuyệt quá! Tuyệt vời hơnnn!」
「Đúng là tuyệt thật đó… nhưng bọn tôi thì không thể hò hét như Pota được rồi. Đã đến tuổi phải lo lắng về calo rồi mà.」
「Chúng ta đều muốn từ chối béo phì và sâu răng, hơn nữa, đường cũng không thể làm vòng một to lên được đâu nhé. Tôi nghĩ vậy là ổn rồi.」 Medi mỉm cười nói.
「Thôi thôi, lờ đi lờ đi.」
Thử mạo muội nhìn vào bên trong một căn nhà trông như nhà dân, bên trong có những con búp bê làm từ kẹo.
Những đứa trẻ đang ôm mẹ, những đứa được đút cho ăn ‘a~n’, những đứa đang được gối đầu lên đùi mẹ v.v… Thật ngọt ngào đến ngấy luôn.
「Dù sao thì, cứ cảm giác đây là thị trấn trong mơ của Moone-chan, nơi tập hợp tất cả những thứ ngọt ngào vậy đó~」
「Ngọt lợ đến mức muốn ói luôn đó. Không có thứ gì nam tính một chút sao? Này, nhóc.」
「Yên tâm đi Fratello. Một diễn biến nóng bỏng, đúng kiểu chúng ta thích, sắp bắt đầu rồi đấy.」
Khi đang tiến sâu vào con phố, thì từ phải sang trái, từ trước ra sau, tiếng cánh bay vo ve chói tai bắt đầu vang lên.
Đó là những nàng tiên chuồn nước. Từng tốp vài con một tạo thành đội hình, chĩa cái miệng như kim tiêm ra mà bay tới.
「Mahto, nhìn kìa! Chính là cái lũ đã tấn công chúng ta ở tiệm đồ chơi và làm chúng ta trở nên kỳ quặc đó! …Mà khoan, chuồn nước có bay được sao?!」
「Tôi không rõ về sinh thái của chuồn nước, nhưng tôi biết chúng là những kẻ thù phiền phức. Mọi người, tuyệt đối đừng để bị chích đó!」
「Phép hồi phục không thể chữa trị được đâu ạ. …Nghe nói nếu trung hòa bằng thức ăn ít ngọt thì có thể hồi phục được, nhưng…」
「Biết vậy nên, em đã mang thứ này từ chỗ các bà mẹ đang nấu ăn tới ạ!」
Pota lấy ra từ túi đeo vai của mình, và ‘choàng!’ khoe ra đó là…
Ớt chuông. Kẻ thù của trẻ con. Cái thứ màu xanh đáng ghét.
「Đâu phải ít ngọt đâu, mà đắng ngắt luôn đó…」
「Thà nói đây là một hình phạt còn hơn~. Ai không muốn cắn ớt chuông sống mà ‘Ugh!?’ thì~, hãy cẩn thận với đòn tấn công của đối thủ nhé~.」
「Ughhh… Em ghét ớt chuông nên, em sẽ dùng hết sức để chạy trốn đây ạ…」
「Pota còn trẻ con quá. Ta thì chẳng sợ cái thứ ớt chuông đó đâu.」
「Nếu vậy thì, em xin giao lại cho Fratello-san! Làm ơn nhận lấy! Đây ạ!」
Thật ra cô bé cũng ghét cầm nó. Pota vui vẻ đẩy mạnh nó về phía anh, thì.
Fratello, người nhìn chằm chằm vào quả ớt chuông với đôi mắt vô hồn, liền xoay người và quay đầu bỏ chạy. 「Chạy rồi kìa.」「Chạy rồi kìa~」 Anh ta ‘vù’ một cái lao thẳng về phía những nàng tiên chuồn nước.
Với tốc độ tựa thỏ chạy trốn, Fratello tung ra đòn tấn công phủ đầu.
「Ưm!」
Cú đấm chính diện sắc bén được tung ra kèm theo tiếng hét khích lệ có vẻ hơi thiếu nhiệt tình, đã nghiền nát một đội tiên chuồn nước! …Làm được vậy thì tốt rồi, nhưng…
Đồng thời với việc những cái miệng như kim tiêm của chúng vỡ vụn, một chất lỏng màu trắng đặc sệt, có mùi sữa đặc, ‘bẹp’ một tiếng, văng ra.
Fratello, người bị dính chất lỏng trắng đục đầy mặt, với vẻ mặt đau khổ, ngước nhìn với đôi mắt ầng ậc nước.
「Nhóc. Ta bị dính bết hết rồi.」 ‘Ôi không!’
「Ồ, ừ. Đúng vậy rồi. Tôi biết rồi, đừng nhìn tôi nữa. Lát nữa bảo ai đó lau cho.」
「Cẩu thả quá đấy Fratello! Tấn công khéo léo hơn chút đi!」
「Thôi được rồi~. Để tôi cho anh xem mẫu nhé~. Hì hì~」
Từ trên đầu Fratello, người đang bị đống chất lỏng bết dính làm phân tâm, nhiều đội tiên chuồn nước ào xuống. Amante, người nhận ra đầu tiên, với sức chân phi thường, đạp nát bánh quy lát đường mà nhảy vọt lên.
「Chỉ cần cẩn thận cái miệng như kim tiêm của chúng là được rồi! Thế này này!」
Một loạt đòn tấn công đâm xuyên liên tiếp đâm xuyên qua thân của những nàng tiên chuồn nước. 「Ôi, không rút ra được rồi.」 Những con bị đâm cứ thế nối liền với nhau.
Những xiên kiếm tiên chuồn nước. Hoàn thành.
「Có lẽ nên gọi đây là chuồn nước nướng chứ không phải xiên gà nướng nhỉ. Mà, tôi cũng chẳng có ý định nướng rồi ăn chúng đâu…」
「Muốn nướng sao~? Vậy để tôi nướng cho nhé~. …Spara la magia per mirare… Hỏa Diễm~!」
「Hả? Khoan đã…!?」
Đòn tấn công phép thuật của Solera được kích hoạt. Những nàng tiên chuồn nước bị xiên kiếm từ từ được nướng trên ngọn lửa trực tiếp với nhiệt độ cao. Hương thơm ngọt ngào của bánh nướng thoang thoảng bay lên.
Dưới sức nóng, những cái miệng kim tiêm ‘choang’ một tiếng vỡ tan, ‘bẹp bẹp’ văng tung tóe.
Amante, người bị chất lỏng trắng đục dính đầy mặt, với vẻ mặt ngượng ngùng không thể tả nổi. Còn Solera, người dùng ngón tay múc một ít chất đặc sệt đó lên và liếm một cái, với đôi mắt mê ly, lại gần Mahto.
「Ôi, Daikou Mahto! Không phải đâu! Đây là tai nạn! Là tai nạn mà!」 ‘Ôi không!’
「Mahto-kun~. Nhìn xem nhìn xem~? Chị đây dính bết hết rồi nè~. Hì hì~」 ‘Á à!’
「Tôi biết rồi! Đừng có lần nào cũng khoe tôi xem! Lau ngay đi!」
「Trời đất, làm cái trò gì không biết. …Medi. Chúng ta nhanh chóng dọn dẹp đi thôi.」
「Đúng vậy ạ. Những người trong sáng như chúng ta, phải xử lý sạch sẽ… Đáng lẽ tôi muốn nói vậy, nhưng…」
「Wow! Mọi người, cẩn thận ạ! Một bầy tiên chuồn nước khổng lồ đang tới kìa! Từ đằng kia, từ bên này, rồi cả từ phía bên kia nữa!」
Từ dòng sông nước ép, từ những tòa nhà sô cô la, từ đủ loại kẹo bánh, những nàng tiên chuồn nước liên tục tuôn ra.
Đội quân khổng lồ, đông đến mức lấp đầy cả xung quanh, đã lập thành đội hình và bắt đầu tiến công.
「Khoan đã khoan đã! Cái này ghê gớm lắm đây! Sao bọn chúng tự nhiên lại đông lên thế này!?」
「Có lẽ chúng bị dụ ra bởi mùi của thứ chất lỏng vừa bị văng khắp nơi sao…? Dù sao thì! Số lượng đó, chúng ta không thể đối phó nổi đâu! Chúng ta hãy chạy trốn khỏi đây thôi!」
「Chạy á, chạy về phía nào đây chứ?!」
「Đương nhiên là… Pota! Đưa kẹo gậy cho Amante!」
「Này, này Daikou Mahto! Sao lại là tôi?!」
「Cứ phơi bày ra đó hết lần này đến lần khác, để cậu tự nhận ra đi, tôi sẽ không giải thích từng li từng tí đâu.」
"Đã bảo là đang giải thích rồi mà!... Thôi được rồi! Tình thế cấp bách, tạm thời cứ thế mà làm vậy!"
Theo cây kẹo mía dẫn lối đến chỗ mẹ, Mahito và cả nhóm đồng loạt cắm đầu chạy. Tốc độ bay của lũ tiên chuồn chuồn nước không nhanh lắm. Dường như có thể cắt đuôi chúng được rồi.
"Tuyệt vời! Kiểu này thì trốn thoát được rồi...!"
"Phải rồi!… Vậy thì, tranh thủ lúc này..." *xoẹt xoẹt*
"Anh ơi. Cho em mượn vạt áo khoác một tí nhé!" *xoẹt xoẹt*
"Khoan đã! Hai đứa đằng sau kia!? Làm cái quái gì thế!? Đừng có lấy đồ của tôi mà lau bùn bẩn chứ!?"
"Là lỗi của Mahito-kun mà~. Phải chịu trách nhiệm đàng hoàng đấy nhé~." *xoẹt xoẹt*
"Solera nói cái gì thế!? Im đi ngay!?"
Vừa xử lý mấy chuyện lặt vặt, họ tiếp tục chạy vài phút. Cứ thế, tại các khúc cua, ngã tư, họ vừa kiểm tra theo chỉ dẫn của cây kẹo mía vừa tiếp tục tiến về phía trước thì…
Một quảng trường có đài phun nước hiện ra trước mắt. Phía bên kia quảng trường, một cánh cửa lớn mô phỏng chữ “Ngọt” sừng sững đứng đó.
"Ô hô! Cảm nhận được khí tức của Boss rồi! Cuối cùng cũng có thể gặp Ma-chan rồi!"
"Phải rồi! Mà nói thật, tôi cũng chẳng lo lắng gì cho HAHAKO đâu, nhưng cứ thế xông thẳng vào thôi! Thế là được đúng không, Ōsuki Mahito!"
"Tôi cũng muốn nói là cứ việc, cứ việc đấy, nhưng mà… Làm ơn. Cho tôi một phút thôi."
Đến quảng trường, Mahito vội vã chạy đến đài phun nước. Vạt áo khoác của cậu bị lau bằng thứ dịch màu trắng đục đã khô cứng lại, cậu muốn nhanh chóng rửa sạch nó, nhưng mà…
"Hả? Cái đài phun nước này bị làm sao thế này?"
Nhìn thì đúng là có chất lỏng chảy ra như nước thật, nhưng chuyển động của nó thì nặng nề, ì ạch. Nó quá chậm chạp, nặng nề, và khi chạm vào, nó có một kết cấu dai dính, mềm nhũn, không thể nào là nước được.
"Cái này, chẳng lẽ là kẹo mạch nha sao?... Ái chà, cái gì thế này!?"
Đột nhiên, một phần mặt nước của đài phun nước mềm nhũn trồi lên, biến đổi hình dạng như một tác phẩm kẹo kéo. Chân tay, đầu dần thành hình, ngay cả trang bị và từng sợi tóc cũng được tạo tác tỉ mỉ. Từ bên trong suốt trong đó, màu sắc dần dần nổi lên, và khi nó đã được tô màu…
"Khoan đã… Cái này, là tôi sao!?"
『Phải. Ta là ngươi, ngươi là ta!』
Một Mahito không sai một ly đột nhiên rút kiếm vung xuống. "Khụ!" Mahito cũng rút kiếm ngay lập tức, chặn lại ngay trước khi nhát kiếm kịp chém tới. Hai Mahito đang kẹt kiếm, giằng co. Trước tình huống đột ngột này, cả nhóm đồng đội đều tỏ vẻ hoang mang…
"Thôi thì, cứ thổi bay cả hai đứa là được nhỉ." *nhếch mép*
"Đứa nào sống sót thì là Mahito-kun thật đấy nhé." *cười tủm tỉm*
"Dừng lại đi!? Mấy vụ này thì đại khái là hàng nhái mạnh hơn đấy nhé!?"
Wise và Medi bình thản thốt ra những lời lẽ không giống một người đồng đội chút nào. Nhưng sự thong dong của cả hai cũng chỉ đến đây thôi. Sáu chỗ trên mặt nước của đài phun nước mềm nhũn trồi lên, hình dạng người lần lượt được tạo ra.
Wise, Medi, Pota, Amante, Solera, Fratello. Sáu bản thể vừa xuất hiện đứng thẳng hàng, lưng dựa vào cánh cửa chữ “Ngọt”. Cùng với bản thể Mahito đã đẩy Mahito ra xa và lùi lại gia nhập, thành ra có tới bảy bản thể chắn đường.
"Vậy ra là sẽ không cho qua dễ dàng như thế."
"Phiền phức thật đấy. Nhanh chóng loại bỏ chướng ngại vật thôi. …Đầu tiên, tôi muốn biết đối thủ thuộc loại kẻ thù nào đã… Pota-chan, em có biết gì không?"
"Em sẽ thử tìm hiểu xem!... Ưm… kia là Golem kẹo mạch nha! Nhưng có vẻ không phải quái vật xấu đâu ạ!"
『Vâng ạ! Chúng tôi không phải quái vật! Chúng tôi là bản sao của những người đến đây! Chúng tôi ở đây để phán xét xem người đó có được phép đi qua cánh cửa hay không!』
"Ồ. Pota bên kia cũng trả lời rồi kìa. Ngay cả tính cách ngoan ngoãn cũng được sao chép y chang, anh trai vui quá trời…"
『Vậy thì chúng tôi bắt đầu phán xét! Mọi người hãy cố gắng lên!』
"Ối, có vẻ không phải lúc đùa giỡn rồi!"
『Đúng vậy đấy! Đi nào, ta ơi!』
Mahito bản sao giương Thánh Kiếm Firmament lên cao, rồi vung xuống. Mahito đối diện tung ra một cú chém ngang. Sóng chém dọc và sóng chém ngang va chạm vào nhau, tạo ra âm thanh chói tai, cả hai đều vỡ vụn.
"Chiến đấu bắt đầu! Dù không cần phải giải thích từng li từng tí, nhưng tôi muốn tránh đánh lẫn nhau!"
『Chúng tôi sẽ không giải thích chi tiết, nhưng mỗi người hãy chỉ nhắm vào bản thân mình!』
"Ừm."
『Không cần nói cũng biết rồi!』
Vào giữa chiến trường, nơi tàn dư đòn tấn công bay tứ tung, Mahito, Amante, Fratello – ba người tinh thông cận chiến – xông thẳng vào. Phía đối diện cũng là ba bản thể giống hệt. Sức mạnh từ kiếm và nắm đấm khi va chạm là ngang nhau. Để phá vỡ sự cân bằng này thì…
"Bản thân tôi đây sẽ cho quý vị thấy sự hỗ trợ đích thực!… *Spalare la Magia per Mirare*… Tăng công!"
『Phép hỗ trợ của tôi ưu việt hơn của tôi bên đó!… *Spalare la Magia per Mirare*… Tăng công!』
Hiệu ứng tăng sức tấn công gần như đồng thời, được kích hoạt lên cả hai đội cận chiến.
Và rồi, "Hừm hừm hừm. Cô vừa nói gì thế?" "『Tôi chỉ nói sự thật thôi.』" Hai trị liệu sư phụ trách hỗ trợ phía sau, vẫn giữ nguyên nụ cười thiếu nữ xinh đẹp không chút sai sót, cùng lúc lao lên tiền tuyến. Vừa phun ra Hắc ám lực, họ vừa bắt đầu cuộc ẩu đả kịch liệt bằng gậy phép.
"Này Medi! Trị liệu sư mà xông lên trước thì làm ăn gì hả?! Ít nhất lúc như thế này thì hãy tuân thủ phong cách chiến đấu cơ bản đi chứ! Trời ạ!"
"Đánh đấm bạo lực thế này~, thật sự đáng sợ đấy nhỉ~. Dù là nghề pháp sư~, lại cứ thích chơi vật lý mạnh bạo~."
『Đúng vậy nhỉ~. Kiểu vật lý xông pha này~, thật muốn dừng lại nhỉ~. …Lúc như thế này thì~…』
『Dùng phép thuật một phát, làm cho thật hoành tráng thì tốt nhỉ. Vậy nên…』
"Okay! Chuẩn bị tinh thần đi nhé, ta ơi!"
Cả hai người thuộc đội pháo kích ma thuật cùng hiện sách phép trong tay và trên đầu, rồi bắt đầu niệm chú.
"Nếu đã là bản sao, thì hãy mạnh hơn nữa đi chứ! Cho ta thấy một giấc mơ cũng được mà!… *Spalare la Magia per Mirare*… Hỏa Pháo Lớn!"
『Vì bên đó như thế, nên bên này mới ra nông nỗi này! Bên này mới là người muốn khóc đấy!… *Spalare la Magia per Mirare*… Băng Pháo Lớn!』
Wise và bản sao Wise. Cả hai, dù không nói rõ là chỗ nào, nhưng đều nhìn chằm chằm vào một điểm của đối phương. Một quả cầu lửa địa ngục cô đặc và một quả cầu băng có thể đóng băng cả linh hồn của kẻ chạm vào, đồng thời được bắn ra. Ngay khi va chạm, một tiếng nổ lớn đến mức như muốn phá hủy không gian vang lên, khiến mọi thứ xung quanh đều rung chuyển.
Vừa lắc lư bập bềnh, hai Solera nhìn nhau bằng ánh mắt tan chảy.
"Ối dào~. Bọn trẻ năng động nhỉ~."
『Năng động thì tốt đấy~, nhưng phép thuật không phải cứ hoành tráng là tốt nhỉ~.』
"Đúng thế nhỉ~. Từ từ cướp đi sinh mạng người ta~, mới là phong cách chứ~. …*Spalare la Magia per Mirare*… Hơi Thở Độc~!"
『Dịu dàng~, sát thương DOT. Đó mới là thú vui của một quý cô nhỉ~. …*Spalare la Magia per Mirare*… Sương Nguyền Rủa~!"
Cơn gió độc hại và cơn gió ma quái. Những cơn gió thổi từ hai phía chiến trường, nhẹ nhàng hòa quyện vào nhau ở giữa quảng trường. Chạm vào là xong đời, chúng sẽ thấm qua da, rồi tàn phá bên trong cơ thể mà chẳng ai có thể can thiệp được. Hiệu ứng tồi tệ nhất, không phân biệt ta địch, ập đến…. "Này!" "『Tính giết cả đồng đội à?!』" " "Hả~?" " " Cả bản gốc lẫn bản sao đều ba chân bốn cẳng rời khỏi đó ngay lập tức.
"Đây là lúc người dũng sĩ được bầu chọn bởi bầu trời ra tay rồi!"
『Với một đòn của ta, ta sẽ xé toạc bầu không khí này!』
Hai luồng sóng chém được tung ra, thổi bay cơn gió quá quái đản, và hai Thánh Kiếm lại tiếp tục va chạm. Chúng va chạm không ngừng. Những người khác cũng lần lượt tiếp tục tấn công.
"Ôi chao… Hôm nay, mọi chuyện khủng khiếp hơn mọi khi nhiều ạ…"
『Bản thân ơi! Ở đó nguy hiểm đấy ạ! Sang bên này tốt hơn ạ!』
"Vâng, vâng! Em cũng sẽ đến chỗ bản thân em ạ!"
Họ cùng nhau núp vào một chỗ, tay trong tay. Tại nơi Pota và bản sao Pota đang dõi mắt nhìn, cuộc chiến cân sức giữa bản gốc và bản sao vẫn tiếp diễn.
Nhưng giữa hai bên có một sự khác biệt mang tính quyết định. Từ khi trận chiến bắt đầu, chẳng biết đã bao lâu rồi nhỉ?
『Này này, sao thế ta ơi! Chân đứng yên rồi đấy!』
"Ư, ồn ào quá!... *hộc hộc*… Tôi vẫn đang di chuyển đàng hoàng mà!"
Thực lực ngang nhau. Nhưng càng về sau, sự khác biệt giữa kẻ biết mệt và kẻ không biết mệt dần dần hiện rõ. Mahito bản sao vung kiếm nhẹ nhàng tấn công tới. Nhưng Mahito thì khác, axit lactic tích tụ đầy ứ, khiến cánh tay căng cứng. "Khốn kiếp!" Cậu ta không thể giương kiếm chặn lại, cũng chẳng thể duỗi tay trái tạo ra hàng rào phòng thủ, chỉ còn cách lăn lộn để tránh né.
"(Này này, nguy rồi… Bị dồn vào đường cùng rồi!)"
Tình hình của đồng đội cũng thảm hại chẳng kém. Đội pháo kích ma thuật thì MP đã cạn kiệt, không thể tấn công. "Chỗ này giao cho cậu!" "Không thể đâuuuu!?" Wise cũng không còn thể lực để chạy trốn, chỉ đành lấy Solera và cuốn sách phép khổng lồ làm lá chắn, cứ thế chịu đựng những trận mưa lửa và băng.
Medi đã xông lên tiền tuyến, và ngay khi thấy tình thế bất lợi, đã nhanh chóng rút lui. Dường như cô ấy định bụng đen tối rằng sẽ chỉ mình mình được thong dong quan sát, tận hưởng… nhưng "『Ta cũng là người biết cách xoay sở mà.』" "Khụ…!" Cô ta đã bị mắc kẹt bởi ma thuật trói buộc mà bản sao của Medi tung ra, hoàn toàn bị phong tỏa hành động.
Cuối cùng, ngay cả Amante, người có thể lực phi thường, cũng quỳ gối. "『Hừ. Đáng đời.』 『Đã đến lúc nhận quả báo.』" "Tsk!" Vừa ôm Fratello đang mệt mỏi rũ rượi, cậu ta vừa chiến đấu trong tình huống hai chọi một, nhưng cũng chỉ đến đây thôi.
Nếu cứ thế này thì…
『Này ta ơi! Còn đứng nhìn lung tung à! Đi nào!』
"Ối!? Dừng lại một chút! Làm ơn chờ đã!… Mà nói thế chắc cũng chẳng nghe đâu nhỉ…!"
『À, được thôi.』
Và rồi, Mahito bản sao đang định tấn công, đột nhiên dừng lại hẳn. Đồng thời, các bản sao khác cũng ngừng tấn công.
"Này này, làm cái trò gì thế… Chịu nghe lời khẩn cầu của tôi thế này, đúng là ngọt ngào quá đỗi."
『Đương nhiên rồi. Dù sao ta cũng là một đứa hay nhõng nhẽo mà.』
"Nhõng nhẽo cái gì chứ… Với cái mặt và giọng của tôi, đừng có nói mấy lời đó một cách đường đường chính chính thế chứ…"
『Sự thật mà. Ta có sự yếu mềm đến mức thương hại cả đối thủ đang giao chiến. À, tất nhiên rồi. Dù sao ta cũng vốn dĩ rất nhu nhược. Một kẻ mềm yếu, một đứa con nít nhõng nhẽo. Ngay cả với mẹ cũng nhõng nhẽo đến mức cực điểm đấy. Nhõng nhẽo là nhất!』
"Này đồ ngốc! Đừng nói mấy lời kỳ quặc đó chứ! Sẽ gây ra hiểu lầm lớn đấy!… Này, mọi người! Không phải đâu nhé! Cái này không phải tôi đâu…!"
"Mahito-san, chờ đã! Đó chính là Mahito-san đấy ạ!"
『Vâng ạ! Không sai chút nào! Đó chính là Mahito-san đấy ạ!』
Khoảnh khắc Mahito định phủ nhận hết sức, Pota và bản sao Pota đã chạy tới, tay trong tay.
"Hừm, không phải lúc nói dễ thương gấp đôi hay gì đâu! Tôi muốn các em đừng khẳng định bằng âm thanh vòm chứ!"
"Dạ, dạ, xin lỗi ạ! Nhưng nhận ra sự nhõng nhẽo của bản thân là quan trọng ạ! Nếu không làm thế, có vẻ sẽ không thể tiến lên phía trước được ạ! Bản thân em đã chỉ cho em đấy ạ!"
"Hả?... Nghĩa là sao?"
『Chúng tôi phán xét xem người đó có thể chấp nhận sự nhõng nhẽo hay không! Là như thế này đây ạ!』
Bản sao Pota đối mặt với Pota.
『Bản thân ơi! Em rất yêu mẹ! Vì vậy, em muốn nhõng nhẽo với mẹ thật nhiều, thật nhiều! Bản thân ơi thì sao ạ!』
"Em cũng rất yêu mẹ! Em cũng muốn nhõng nhẽo thật nhiều! Em giống hệt bản thân em ạ!"
『Vâng! OK ạ! Đã xác nhận được rồi!』
"Giống nhau nhỉ!" "Giống nhau đấy!" Hai người vừa nói vừa cười và nắm tay nhau, thì hình dáng của bản sao Pota mờ dần rồi biến mất.
Trên đầu Pota, biểu tượng chữ “Ngọt” đang nhấp nháy. Có vẻ như em ấy đã được phép tiến lên phía trước.
"Là như thế này đấy ạ! Thế nên, Mahito-san!"
"Bắt tôi phải thừa nhận bản thân đang nói những lời nhõng nhẽo sao… Thật sao… Hầm ngục nhõng nhẽo này, khắc nghiệt quá đi mất… Đây là trò chơi sỉ nhục à…"
"Nhưng mà, chẳng phải không còn cách nào khác sao? Thế thì, chỉ còn cách làm thôi nhỉ."
"Đúng vậy ạ. Nếu nhìn theo một cách nào đó, đây có thể là một cơ hội tốt."
Wise và Medi đang quan sát tình hình, đã quyết tâm và tiến đến gần bản sao của mình.
Đầu tiên là Wise.
"Chắc là hiển nhiên em cũng biết rồi đấy, chị rất ghét mẹ đấy nhé."
『Dù nói vậy, nhưng thật sự thì không thể ghét được đâu nhỉ. Nói gì thì nói, bà ấy vẫn là mẹ mà. Thôi thì, cũng đành chịu thôi. Vì đó đúng là kiểu mẹ mình, nên thôi mình cũng đành tha thứ cho bà ấy, nghĩ vậy đấy nhỉ.』
"Đúng thế. Chính tôi mới là người nhõng nhẽo với mẹ đấy. Kẻ đang nói lời ngọt ngào như cô, chính là tôi. Tôi thừa nhận, nên biến mất nhanh đi. Xấu hổ quá."
Với thái độ xấc xược với nhau, vừa lướt qua nhau, vừa chạm nhẹ vào nhau, bản sao Wise đã biến mất.
Tiếp theo là Medi.
"Con đã luôn nhõng nhẽo với mẹ rồi."
『Đúng vậy ạ. Tin rằng lời dạy của mẹ là đúng, không chịu tự mình suy nghĩ, cứ thế dựa dẫm hoàn toàn vào người… Cuối cùng lại tích tụ bất mãn, rồi bùng nổ…』
「Với mẹ, người đã đón nhận một đứa con gái ích kỷ như con, đáng lẽ con phải đền đáp ân tình, vậy mà con lại được mẹ cho phép thong dong phiêu lưu thế này. Nếu đây không phải là sự nuông chiều thì còn là gì nữa đây ạ?」
『Tôi đúng là quá ỷ lại vào tình yêu thương của cha mẹ rồi, tôi ơi.』
「Đúng thế đấy, tôi ơi.」
Hai người, với cùng một khuôn mặt đang nở nụ cười gượng gạo, cùng lúc đưa tay ra…
Cốp! Ngay lập tức, hai cây trượng vốn ngấm ngầm nhắm vào ống quyển đối phương đã va vào nhau loảng xoảng, trong khi hai mỹ thiếu nữ "bụng đen" mỉm cười với nhau. Cái bụng đen của phiên bản sao chép dần tan biến.
Wise và Medi cũng đã chấp nhận sự nuông chiều của bản thân.
「Kiểu vậy đó.」
「Nào, Manato.」
「…Rồi. Tôi hiểu rồi.」
Thật lòng mà nói, cậu ta chẳng mấy hào hứng chút nào.
「(Nếu suy nghĩ kỹ thì đây có thể là một cơ hội tốt… Đúng là như vậy thật.)」
Những lời của Medi khiến Manato suy nghĩ đôi chút, và cậu cũng miễn cưỡng đứng dậy.
Manato khẽ liếc nhìn xác nhận ba vị Tứ Đại Thiên Vương đang chăm chú dõi theo, rồi đối mặt với bản sao của mình.
「Trước hết, tôi chẳng muốn nghĩ đến chuyện ỷ lại vào mẹ, vào bất kỳ người mẹ nào cả.」
「Này, Manato!? Cậu đang nói cái quái gì vậy!」
「Tôi hiểu cảm xúc của cậu, nhưng ở đây…!」
「Hai người bình tĩnh đã. Tôi biết mà. Nhưng đây là cảm xúc thật lòng của tôi. …Chuyện của tôi, hai người hiểu mà, đúng không?」
Manato đang định nói gì? Và nói xong thì cậu ta định làm gì?
Đương nhiên là đã hiểu, bản sao của Manato khẽ gật đầu.
『Kiểu gì thì vẫn có cảm giác chống đối với mẹ. Cái này thì chịu thôi. Là do cái tuổi nó thế đấy mà.』
「Đúng vậy. Cái gọi là thời kỳ phản kháng ấy mà. Cứ chống đối cha mẹ, nói lời xấc xược, coi thường họ, thậm chí có lúc còn dọa nạt bằng cách vung nắm đấm nữa chứ. …Cái này thì ai cũng có thể gặp phải. Bất kỳ đứa trẻ nào cũng vậy. Cứ như thể nó đã được cài đặt sẵn như thế vậy.」
Amante và những người khác đang nhìn chằm chằm đầy chăm chú. Cảm nhận được ánh mắt đó, Manato tiếp tục nói với giọng điệu càng lúc càng dứt khoát.
「Dù có muốn làm gì đi nữa cũng chẳng thể làm được. Nó vốn là như thế đấy. Chỉ có thể chấp nhận thôi. Đúng là một chuyện rắc rối không đâu… nhưng ở nhiều gia đình, lại đâu đó ổn thỏa được. Tại sao nhỉ?」
『Câu trả lời chính là sự nuông chiều.』
「Phải vậy sao. Chắc cũng có thể. …Bản thân tôi đây, đã từng nói bao nhiêu điều tệ hại, đã từng đối xử gay gắt với mẹ. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ trong sâu thẳm trái tim mình, tôi đã nghĩ rằng dù mình có làm gì đi nữa thì người này cũng sẽ tha thứ hết.」
『Đích thị là sự nuông chiều rồi. Và người đã đáp lại sự nuông chiều ấy, chính là mẹ, với tư cách một người mẹ.』
「Mẹ chấp nhận tất cả, rằng trẻ con là thế, rằng như vậy cũng chẳng sao, và cuối cùng thì ôm chặt lấy mình. Với người mẹ như vậy, tôi đã ỷ lại từ thuở ban đầu. Tôi đã dựa dẫm vào mẹ mà lớn lên đến tận bây giờ. …Giờ mà nói không muốn ỷ lại nữa thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Đã đến nước này thì chỉ còn cách chấp nhận thôi. Miễn cưỡng chấp nhận đó.」
『Không được thành thật cho lắm, nhưng mà với tôi thì chừng đó đã là giới hạn rồi.』
「Đúng rồi. Vì đó là tôi mà.」
Hai nắm đấm chạm nhẹ vào nhau, như một lời chào. Bản sao của Manato dần tan biến.
Cùng lúc đó, cảm giác chống đối mà Manato dành cho Mamako cũng dường như nhạt nhòa rồi tan biến.
「(Thử dứt khoát nói ra xem sao… thấy nhẹ nhõm hẳn. Cứ như trút được gánh nặng trong lòng vậy.)」
Cậu chợt nghĩ.
“MMMMMORPG (tên tạm thời)”. Đó là một game nhập vai (RPG) được tạo ra vì mẹ, do mẹ, dành cho mẹ, và để mẹ cùng con trai hoặc con gái có thể hòa thuận hơn rất nhiều.
Đây là một trò chơi mà những cặp cha mẹ - con cái có vấn đề trong mối quan hệ sẽ tham gia theo cặp đôi, cùng nhau phiêu lưu với mục tiêu trở nên hòa thuận.
Manato, người đã đặt chân vào thế giới đó với tư cách một dũng sĩ, giờ đây đang nhìn nhận lại bản thân, phá vỡ bức tường do chính mình dựng nên, và chủ động tiến gần hơn đến mẹ.
Cậu ấy cảm thấy mình có lẽ đã tìm thấy một đáp án, một lời giải cuối cùng mà cậu ấy đạt được sau cuộc phiêu lưu đồng hành cùng mẹ. Manato đã nghĩ như vậy.
「Tôi cứ nghĩ là chỉ nhẹ nhàng thúc đẩy Amante và mấy người đó thôi… nhưng có lẽ người bị đẩy lại chính là tôi… Dù sao đi nữa thì,」
Chống đối cha mẹ là chuyện ai cũng từng trải qua. Là chuyện mà con cái chẳng thể làm khác được.
Nếu có một người mẹ sẵn lòng chấp nhận điều đó, sẵn lòng dang rộng vòng tay chờ đợi, thì cứ thế mà lao vào thôi, chẳng cần ngần ngại gì cả.
Không biết ba người quan trọng kia đã hiểu được chưa nhỉ? Manato khẽ quay đầu nhìn sang.
「…Hừm. Vớ vẩn!」
Amante gắt gỏng nói rồi quay sang đối mặt với bản sao của mình.
Cả hai khoanh tay trước ngực, với thái độ kiêu căng, nhìn chằm chằm vào nhau một lúc.
「Nếu các ngươi là chúng ta, ắt hẳn các ngươi sẽ hiểu. Hãy hiểu đi.」
『Đúng vậy. Hãy cứ làm theo ý mình đi.』
Bản sao của Amante, cùng với bản sao của Sorera và bản sao của Fratello, đều khẽ nở nụ cười rồi dần tan biến.
Việc tất cả những người có mặt đều được chấp nhận đã khiến Cánh Cổng "Nuông Chiều" mở ra. Amante dẫn đầu, ba vị Tứ Đại Thiên Vương nhanh chóng tiến về phía cánh cổng.
「Ơ, chờ đã nào. Mấy người cũng chấp nhận sự nuông chiều đó rồi hả? Sao rồi?」
「Không nói đâu nha~. Bí mật đó mà~. Ưm hứm hứm~」
「Đàn ông thì phải im lặng mà nói chuyện bằng tấm lưng chứ.」
「Đúng vậy. Đây là vấn đề của riêng chúng tôi. Chẳng việc gì phải giải thích từng li từng tí. Hừm!」
「Mấy cái chỗ như vậy đó, tôi lại mong các người lỡ miệng giải thích cho nghe đó…」
Nhìn Amante đang có vẻ khó chịu lạ thường từ phía sau, Manato hơi ngớ người. Dù sao thì, cậu và những người khác cũng bắt đầu bước đi.
Phía trước, nơi cơn gió ngọt lịm đang thổi tới, một Ma Thần đang chờ đợi.