Tsuujou Kougeki ga Zentai Kougeki de Ni-kai Kougeki no Okaa-san wa Suki desu ka?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

73 457

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

73 719

Release the Female Lead, Leave Her to Me

(Đang ra)

Release the Female Lead, Leave Her to Me

白迟

Các đệ tử của Ma Vương Gu Qingcheng đều chạy trốn vì một người phụ nữ tên là Fengya. Không thể đánh bại Fengya, Ma Vương Gu Qingcheng cuối cùng đã nghĩ ra giải pháp tốt nhất.

70 552

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

(Đang ra)

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

辞树花

Trong khi những người khác chuyển sinh vào vai một cô gái trẻ phản diện, thì tôi lại trở thành nữ chính bị ngược đãi trong một cuốn tiểu thuyết tàn bạo!Tôi run lên vì tức giận, nhưng chẳng có ai để đò

25 70

Bạn Cùng Lớp Không Biết Chúng Tôi Làm Tình Trong Phòng Của Nhau (LN)

(Đang ra)

Bạn Cùng Lớp Không Biết Chúng Tôi Làm Tình Trong Phòng Của Nhau (LN)

Yamamoto Takeshi

Và Uehara, người chưa bao giờ nói chuyện với Toyama dù họ học cùng lớp, đã bắt đầu quan tâm đến Toyama.

25 201

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

68 1390

Quyển 10 - Chương 2: MOD là viết tắt của Yêu Mẹ Vô Cùng ư?

Ánh nắng chiều dịu dàng trải khắp Vương đô Casaan.

Những bà mẹ đi chợ sớm để chuẩn bị bữa tối, cứ như thể đã hẹn trước, bỗng dưng chạm mặt nhau trên phố, rồi câu chuyện cứ thế mà rôm rả hẳn lên.

“Thế rồi bà biết không, con bé nhà tôi nó nói thế này này: ‘Mẹ lại mua đồ vô ích nữa rồi à!’”

“Con nhà tôi cũng vậy đấy! Mấy món tôi mua để tự thưởng cho mình thì nó cứ tỉ mẩn săm soi từng tí một. Đúng là vô lễ, phát bực cả mình!”

“Bọn trẻ con là thế đấy mà. Chả biết thương mẹ gì cả… Ê, khoan đã!”

Đúng vào lúc câu chuyện của mấy bà mẹ đang cao trào.

Gần cổng vương đô, một khối ánh sáng khổng lồ bất ngờ giáng xuống.

Đoàn Dũng sĩ dịch chuyển đến bằng ma thuật không gian, và họ đã xuất hiện…

“Ôi chao! Là chị Mamako đấy à!”

“Lâu quá không gặp! Chị vẫn khỏe chứ hả!”

“À chào các bà. Lâu lắm rồi không gặp.”

Không mảy may để mắt đến ai khác, mấy bà mẹ nhanh chóng xúm lại chỗ Mamako.

Còn những người khác thì bị bỏ xó hoàn toàn.

“Đúng là như mọi khi, độ nổi tiếng của chị Mamako vẫn không hề suy suyển.”

“Về mặt danh tiếng, cô ấy thậm chí còn vượt xa Dũng sĩ Masato nữa cơ.”

“Biết rồi, im đi giùm cái.”

Dũng sĩ Masato quay lưng lại với Hiền giả Wise và Dược sư Medhi, lén lút lau đi giọt nước mắt.

Đúng lúc đó, thương nhân lữ hành Porta, người đang dõi theo Mamako và mọi người, chợt cất tiếng hỏi.

“Mấy cô trông thân thiết quá! Có phải người quen không ạ!”

“Ưm, cũng không biết nữa. Giờ nghe cô nói thì hình như đúng là vậy… Nhưng mà mấy mối quan hệ xã giao của mẹ thì tôi chả có tí hứng thú nào đâu…”

Lỡ mà dính dáng vào thì chỉ có mệt thêm thôi. Masato đành kệ mọi chuyện lại đó…

“Thế dạo này thế nào rồi? Chuyến phiêu lưu có thuận lợi không con?”

“Bọn tôi muốn nghe chuyện phiêu lưu của Mamako. Đứng đây nói chuyện cũng không tiện, hay là mình tìm chỗ nào ngồi xuống rồi trò chuyện nha?”

“Chỗ kia thì sao nhỉ? Bà nhìn kìa, cách đây hai dãy phố có một quán cà phê mới mở đấy.”

“Ôi chao, nghe có vẻ hay ho ghê. Để tôi ghé vào xem thử xem sao.”

Được mấy bà mẹ rủ rê, Mamako bắt đầu lững thững bước đi…

“Masato! Nguy rồi! Cái kiểu này là ‘một lát’ mà thành ‘một tiếng đồng hồ’ đấy!”

“Dừng lạiii! Mẹ ơi, dừng lại! Mình còn có việc phải làm mà!”

“Ôi chao, đúng rồi nhỉ. Mình còn phải đi xem tiệm mẹ hiền thế nào nữa chứ.”

“Mấy đứa có việc à? Vậy thì bữa trà này để lần sau nha.”

Nhìn Masato vất vả hết sức ngăn cản mà mỉm cười, mấy bà mẹ dần bỏ đi.

Một cuộc khủng hoảng tưởng chừng nhỏ bé đã được hóa giải an toàn.

“Haizz… Mình còn đổ mồ hôi nhiều hơn cả lúc chiến đấu nữa…”

“Mẹ xin lỗi con nhé. Vậy mình đi thôi.”

Một lần nữa, Masato cùng đoàn người lại tiếp tục tiến bước trên con đường lớn của Vương đô Casaan.

“Cô ơi, cháu hỏi chút được không ạ! Mấy người vừa nãy là người quen của cô phải không ạ!”

“Đúng rồi con. Lúc đi chợ, mẹ có gặp họ vài lần. Rồi cứ trò chuyện qua lại thì thân nhau hồi nào không hay đó mà.”

“Cộng đồng của các bà mẹ được hình thành từ những cuộc nói chuyện phiếm như vậy sao ạ.”

“Đúng vậy. Ngoài ra tụi mẹ còn nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, nào là chuyện bếp núc… À, đúng rồi. Nhiều chuyện bổ ích lắm đó con, lần sau nếu được thì Ma-kun với mọi người cũng tham gia cùng nhé.”

“Thôi bỏ qua đi.”

Ngay lập tức, Masato thẳng thừng và dứt khoát từ chối.

Mamako đang mỉm cười bên cạnh, lập tức đưa hai tay ôm mặt, rồi ngồi sụp xuống đất.

“Mẹ cứ tưởng là chúng ta đã thân thiết hơn khi cùng phiêu lưu rồi chứ… Sao con lại nỡ lòng nào nói một câu lạnh lùng y hệt như ngày xưa vậy chứ…” *nức nở*

“Thôi rồi. Masato lại làm cô Mamako khóc rồi. Đáng ghét ghê!”

“Làm mẹ mình khóc thế kia… Cháu không ngờ Masato lại là người như vậy đâu…”

“Anh Masato… *thút thít*…”

“Khoan đã nào!? Cả Porta nữa, đừng có khóc thảm thương thế chứ!? Tôi có làm gì kinh khủng đến mức đó đâu hả!?”

Ánh mắt đầy trách móc của mấy cô gái cứ thế mà đổ dồn về phía cậu, khiến cậu đau nhói.

“Không phải là tôi lạnh lùng gì đâu!… Mà nói thẳng ra thì, mấy cái việc nhà đó, tôi không có hứng thú gì cho lắm! Với lại tôi cũng không nghĩ mình làm tốt được!”

“Không sao đâu Ma-kun. Mẹ có muốn con làm việc nhà đâu, mẹ chỉ là muốn con hiểu thêm về cuộc sống của các bà mẹ, thế thôi. Mẹ sẽ vui lắm nếu con chịu hiểu cho mẹ… Nên là…”

Mẹ cậu nhìn cậu bằng ánh mắt long lanh đầy nước, chăm chú không rời.

Cả người cậu con trai nổi hết da gà.

“Khoan đã! Dừng lại ngay! Tim tôi nó cứ nhói lên theo một kiểu khó tả rồi ngừng đập mất!… À rồi rồi! Biết rồi! Được rồi! Nếu có cơ hội, cái gì mà trải nghiệm làm mẹ hay gì đó, tôi làm hết!”

“Được đó nha? Con nói rồi đó, mẹ có lời hứa của con rồi đấy.”

“Vậy thì làm liền đi. Porta, nhờ con nha.”

“Ưmm… Để tạo ra cơ hội đó thì phải dùng nguyên liệu gì đây ta…”

“Đâu cần phải cố tình tạo ra đâu! Hơn nữa, chế tạo vật phẩm không làm ra được cái đó đâu!… Tóm lại là, chúng ta đến tiệm mẹ hiền! Mục tiêu hôm nay là thế!”

Masato nhanh chóng bước đi, như thể muốn trốn tránh một chủ đề mà cậu không muốn đào sâu.

Tiệm mẹ hiền – một cơ sở hỗ trợ chuyên giúp đỡ những gia đình lạc lối, do Mamako làm chủ – nằm khuất trong một góc của khu phố sầm uất.

Bước vào bên trong, tiếng chuông cửa tao nhã vang lên, và khung cảnh bên trong hiện ra như một quán cà phê sang trọng.

Một vài bộ bàn ghế được sắp đặt, cùng với khu vực quầy bar. Đó là sự sắp xếp để khách hàng có thể thoải mái trò chuyện trong khi thưởng thức trà và bánh.

Bên trong tiệm có cô bé nhân viên Mone và nữ tu sĩ bí ẩn Shirase.

“Mone, vất vả rồi nhé. Chào chị Shirase… Hả?”

Masato vừa bước vào tiệm mẹ hiền đã cảm thấy có gì đó là lạ.

Mone, vốn là nhân viên, lại đang ngồi ở quầy bar, trong khi Shirase, đáng lẽ là khách hàng, thì lại đứng bên trong quầy pha trà.

Theo lẽ thường thì vị trí phải ngược lại mới đúng chứ…

“A, Masato! Con đã đến rồi! Huhuhu, nhớ con chết đi được!”

“Hả?”

Người vừa cất tiếng nũng nịu chạy đến hóa ra lại là Shirase.

Một người luôn bình tĩnh, điềm đạm ngay cả khi đối mặt với hiểm nguy chết người, một bà mẹ đơn thân có con gái năm tuổi, lại đang ôm chầm lấy Masato mà dụi má.

Bộ ngực đầy đặn của cô ta đang chạm vào người cậu, nói thật thì cũng khá thích… nhưng quan trọng hơn là đây là Shirase cơ mà. Máu trên mặt Masato lập tức rút sạch.

“Ma-sa-toooo!”

“Ááááááá! Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậyyy!?”

“Gì mà gì chứ, chỉ là bổ sung sự nũng nịu thôi mà. Nếu thiếu thành phần nũng nịu, sức mạnh hố đen của tôi sẽ nổi điên lên đấy. Thế nên, *dụi dụi*.”

“Đó là năng lực của Mone mà!? Chị Shirase không phải người như vậy đúng không!?”

Masato cố gắng thoát khỏi vòng ôm, nhưng cô ta vẫn dính chặt lấy cậu. Không cách nào tách ra được.

“Cái quái gì thế này! Cứ như là lực hút của Mone đang thật sự phát huy tác dụng vậy… Này ai đó! Đồng đội ơi! Làm ơn cứu tôi với!”

“Ưm… Hay đây là một kiểu trêu chọc Masato mới nhỉ?”

“Vì là chị Shirase nên khả năng này rất cao. Lần này cứ coi như là một kiểu giải trí khác đi… Porta này. Cứ đứng xem thôi, đừng làm phiền nhé.”

“Vâng ạ!”

“Hai cái người kia! Đừng có hùa theo mà trêu chọc tôi nữa! Mau giúp tôi đi chứ!… Thôi rồi, đến nước này thì… Mẹ ơi!”

Bỏ lại hết tự trọng, Masato cầu cứu Mamako.

“Ưm ưm. Cô bé Mone nũng nịu quá nhỉ.”

Mamako mỉm cười hiền từ nhìn Shirase đang bám chặt lấy Masato.

Sau đó, cô chuyển ánh mắt sang Mone, người đang bình thản nhấp trà ở quầy.

“Chào chị Shirase. Hôm nay chị đang làm mấy trò lạ lùng quá nhỉ.”

“Hừm… Ngoại hình của tôi đáng lẽ đã thay đổi hoàn hảo rồi chứ, vậy mà chị Mamako vẫn nhìn thấu một cách dễ dàng sao?”

“Cũng chỉ là cảm giác thôi mà.”

“Tôi phục chị thật đấy. Tôi đã đủ mãn nguyện khi thấy phản ứng của Masato khi được tôi nũng nịu rồi… Thôi, thử nghiệm hoạt động đến đây là đủ rồi.”

Cô nói bằng giọng của Mone, với vẻ mặt bình tĩnh, điềm đạm không hề giống Mone chút nào, hệt như Shirase.

Cô ấy lấy ra một vật trông giống chiếc gương cầm tay, nhẹ nhàng chạm vào mặt gương, toàn thân liền được bao phủ bởi ánh sáng… và người vừa là Mone đã biến thành Shirase.

“Là “MOD” sao?”

“Vâng. Đây là vật phẩm hóa của bản MOD chính thức. Vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm thôi.”

Dù rất muốn táng cho cái người hay gây chuyện này một trận, nhưng Masato vẫn nhịn. Cả bọn Masato ngồi vào bàn. Còn việc Mone cứ dính chặt lấy Masato thì đã là chuyện thường ngày ở huyện rồi.

Vừa thưởng thức trà và bánh ngọt, họ vừa chú ý đến vật phẩm hình gương cầm tay Shirase đang cầm.

“Ừm… MOD là cái gì vậy?”

“Là viết tắt của cụm từ ‘Thật lòng mà nói, Mẹ là Điều tuyệt vời nhất!’ đó. Hề hề.”

“Đừng có đùa giỡn nữa, giải thích đàng hoàng đi chứ.”

Cậu lại thấy hay là táng cho cái người chuyên đi chọc ghẹo này một phát cho bỏ ghét.

Porta nhanh nhẹn giơ tay lên.

“Cháu cũng không hiểu lắm ạ! MOD là gì thế ạ!”

“Tôi cũng không rõ lắm, nhưng hình như là cái gì đó dùng để chỉnh sửa game đúng không?”

“Đúng vậy. Là viết tắt của từ tiếng Anh ‘Modify’ có nghĩa là điều chỉnh, sửa đổi.”

“Tức là dùng để chỉnh sửa đồ họa, hệ thống và các yếu tố khác trong game phải không ạ.”

“Ra vậy… Là để chỉnh sửa game… À, khoan đã? Thế cái này khác gì với ‘cheat’ – cái mà mình dùng để gian lận trong game vậy?”

Đối mặt với câu hỏi của Mamako.

Shirase cùng với Masato và Medhi – những người có chút kiến thức – đều khoanh tay suy nghĩ.

“Đây là một câu hỏi khó đây…”

“Vì nó có thể chỉnh sửa được rất nhiều thứ nên cũng có người coi MOD là một dạng cheat…”

“Nhưng mặt khác, nó lại mang đến những cách tận hưởng game mới lạ, và nhờ đó mà bản thân game cũng có thể trở nên hấp dẫn hơn nữa…”

“Nhìn chung thì, đây là một vùng xám. Tùy vào cách sử dụng mà nó sẽ khác nhau. …Ít nhất thì đây là bản chính thức nên mọi người có thể yên tâm sử dụng nhé.”

“Nếu chị Shirase, người quản lý, đã nói vậy thì chắc là được rồi.”

“Chuyện này tuy hơi khó hiểu nhưng cháu cũng đã mơ hồ nắm được rồi ạ!”

Mamako cầm chiếc gương MOD lên tay, cùng Porta chăm chú nhìn vào đó.

Liếc nhìn cảnh tượng đó, Masato hỏi Shirase.

“Thế tại sao lại là MOD biến hình?”

“Từ lâu đã có nhiều yêu cầu về việc này rồi. Vì dù sao cũng đang ở trong thế giới game mà, nên mọi người muốn thử thay đổi ngoại hình của mình.”

“A, cái này thì tôi hiểu.”

“Wise, cô muốn phóng to chỗ nào thế?”

Ánh mắt Medhi dán chặt vào bộ ngực lép kẹp của Wise. “Ra ngoài mà nói chuyện đi!” “Người nên ra ngoài chính là… của Wise ấy!” “Được lắm, giết chết mày!” Tạm gác lại hai cô gái đang bắt đầu đánh nhau chí chóe.

“Tôi xin phép bỏ qua phần giải thích chi tiết, nhưng tóm lại thì, mọi người cứ nghĩ nó là vật phẩm giúp duy trì hiệu quả của ma thuật biến hình một cách bán vĩnh viễn là được. Nó sẽ thay đổi toàn bộ cơ thể, không hỗ trợ thay đổi từng phần đâu.”

“Wise đáng thương quá… Ôi, nước mắt tôi…”

“Có thèm mong đợi gì đâu chứ!” Nước mắt máu!

“Thêm nữa, không phải muốn biến thành hình dạng nào cũng được đâu nhé. Cần phải đăng ký hình dạng biến đổi trước. Giờ thì, mời Masato thử làm mẫu xem nào.”

“Vâng. Tôi sẽ thử.”

Masato nhận chiếc gương MOD từ Mamako rồi soi thử hình ảnh của chính mình.

Một vòng tròn ma thuật tự động xuất hiện, đo lường toàn bộ cơ thể Masato từ đầu đến chân… và việc đăng ký đã hoàn tất.

“Được rồi. Vậy tiếp theo là biến hình thôi, mà nghĩ lại thì, mình biến thành chính mình thì có ý nghĩa gì đâu nhỉ.”

“Vậy thì hãy để Mone biến hình đi. …Hư hư hư…”

“Vâng. Cháu dùng đây ạ.”

Mone cầm lấy chiếc gương MOD, chồng hình ảnh Masato trong gương lên hình ảnh của chính mình, rồi dùng ngón tay chạm vào mặt gương.

Lập tức, toàn thân Mone được bao phủ bởi ánh sáng, và cô bé biến thành hình dạng y hệt Masato!

Và dĩ nhiên, cô bé lại dính chặt lấy Masato như mọi khi.

“Từ đầu đến chân nhìn thế nào cũng là Masato rồi! Tuyệt vời quá! *Dụi dụi*.”

“Ááááááá!? Chính tôi đang nũng nịu với chính tôi sao!? Rùn mình quá!”

Cái khuôn mặt y hệt mình đang ghé vào ngực mình mà dụi đi dụi lại. Cơn ớn lạnh chạy dọc khắp cơ thể Masato.

Bên cạnh đó, một sự di chuyển lén lút đang diễn ra.

“Đây rồi… Cơ hội đến rồi.”

“Xem ra là vậy.”

Medhi cầm chiếc gương MOD lên tay, hỏi: “Chị Mamako, chị cho em nhé?” “Ô, cái gì thế em?” rồi nhanh chóng đăng ký hình dạng của Mamako.

Cứ thế, họ lần lượt sử dụng. Wise, Medhi, “Vậy tôi cũng vậy,” Shirase, “Cháu cũng được chứ ạ!” Porta cũng vậy.

Và rồi.

“Dừng lạiii! Làm ơn, ai đó, cứu tôi vớiiiiii… Hả?”

Khi Masato, người đang bị chính bản sao Masato-Mone bám lấy nũng nịu mà cầu cứu.

“““““Ôi chao, con có sao không?”””””

Năm Mamako xếp thành hàng dài, tất cả đều tươi cười nhìn cậu.

Lượng thông tin vượt quá giới hạn chịu đựng, “...xìiiii…”, “Ôi không, Ma-kun!?” não của Masato đã bị chập mạch hoàn toàn.

Khi tỉnh lại, Masato trừng mắt nhìn chiếc gương MOD và tuyên bố.

「Vật này, ta cấm dùng!」

「Ơ? Hay ơi là hay mà! Chơi thêm xíu nữa thôi đi mà~ Nha~? Cứ cọ cọ vào người nè~」

「Không chơi nữa! Dừng lại ngay! Đừng có chơi bời nữa, lo mà làm việc đi!」

Makoto kiên quyết từ chối trong khi Moone, đã trở về hình dạng cũ, cứ thế bám riết lấy cậu mà làm nũng.

Đúng lúc đó, Moone chợt lên tiếng.

「Công việc là... à, đúng rồi! Công việc, vẫn chưa xong!」

Moone vội vàng bật dậy, chạy vào sâu bên trong quầy rồi quay lại với một xấp tờ rơi trên tay.

Trên bề mặt tờ rơi có viết: 【Chúng ta sẽ tổ chức buổi tọa đàm dành cho các bà mẹ!】 Có vẻ là chữ viết tay của Moone.

「...Cái gì đây?」

「Ngày mai, cửa hàng Bà Mẹ sẽ tổ chức một buổi tọa đàm đó!」

「Đây là một sự kiện chủ yếu dành cho các bà mẹ, và ban quản lý cũng dự kiến sẽ có một tiết mục nhỏ. Vốn dĩ, tôi đến đây là để họp về chuyện đó... nhưng mà cô vẫn chưa thông báo sao?」

「Tại tôi còn nhiều việc khác quá nên cứ trì hoãn mãi... Giờ, giờ sao đây...」

Đúng lúc Moone còn đang đứng ngây người ra, thì.

「Nếu vậy thì chỉ còn cách đi phát thật nhanh thôi.」

「Phải rồi. Chia nhau ra, làm cho hiệu quả.」

「Vâng ạ! Em cũng xin giúp một tay!」

Wise, Medi và Pota đồng loạt đứng dậy.

Trước sự xuất hiện của những người bạn tốt bụng, đôi mắt Moone long lanh nước!

「Mọi người... cảm ơn nhiều nha! Kể cả Pota-chan thì thôi, chứ Wise và Medi thì tôi cũng không thích lắm đâu, nhưng mà chỉ giây phút này thôi, tôi vui cực kì!」

「Đừng có mà nói linh tinh mấy chuyện thừa thãi đó chứ! Thiệt tình!」

「Nơi phát là... à, có bản đồ đây rồi. Pota-chan, cháu có thể sao chép được không? Cô cần thêm ba bản nữa.」

「Vâng ạ! Cứ giao cho cháu!」

Pota lấy ra vật liệu giấy, dùng Kỹ năng Chế tạo Vật phẩm để tạo ra bản đồ thị trấn và đánh dấu các điểm cần phát.

Tổng cộng bốn bản, cả bản gốc. Vừa đủ cho bốn người.

Vẫn còn một người bạn tốt bụng nữa, nhưng lại thiếu một bản.

「Nè Pota. Thêm một bản nữa đi. Tôi cũng...」

「Khoan đã. Phần của Makoto thì không cần đâu. Việc của cậu là làm người chủ trì buổi tọa đàm.」

「...Hả?」

「Hôm đó cũng cần người hỗ trợ nữa chứ nhỉ. Đây là cơ hội tốt để tìm hiểu về các bà mẹ, nên Makoto-kun hãy nhận việc này nhé.」

「Makoto-san, hãy giữ sức cho ngày mai nhé!」

「Ơ? Khoan đã chứ?」

「Ôi, hay quá nhỉ. Ma-kun sẽ cùng tham gia với mẹ. Mong chờ ngày mai ghê. Ư ư ư.」

「Không không không không! Khoan đã chứ! Con cũng đi phát tờ rơi giúp mà, vụ kia thì tha cho con đi...!」

「Vậy thì Makoto-kun sẽ phụ trách việc ngày mai nha. Nếu đi phát cho Maamako-san và Shirasu-san thì có khi lại đứng nói chuyện phiếm mất, nên bốn đứa mình sẽ đi! Xuất phát!」

Bốn người Moone ôm xấp tờ rơi rồi nhanh chân rời đi.

「Khụ... đáng lẽ mình không nên nói mấy lời thừa thãi đó...」

Makoto chỉ còn biết gục mặt xuống bàn. Chết mất thôi.

Đúng lúc đó, trước mắt cậu là chiếc gương tay MOD.

「Trong lúc chờ Moone và mọi người về, sao cậu không thử dùng một chút xem sao?」

「...Tôi không dùng đâu. Tôi đã cấm sử dụng rồi mà.」

「Trong lúc đầu óc Makoto-kun còn đang đình trệ, Wise và mọi người cũng đã đăng ký xong rồi đó. Giờ thì cậu có thể biến thành cô bé mà mình yêu thích rồi tha hồ mà sờ mó đó nha?」

「Tôi không làm đâu! Làm sao mà làm cái chuyện đó được chứ!」

Đúng lúc đó, Makoto giật mình bật dậy và nhìn thấy.

Qua khe cửa ra vào, Wise và Medi đang nhìn cậu với ánh mắt như thể nhìn thấy kẻ khả nghi. 「Không làm đâu mà!」 Hai người họ, có vẻ không tin lắm, lại một lần nữa rời đi.

「Thiệt tình! Làm gì có chuyện mình dùng cái thứ này chứ! ...Mà, nói thật thì, không biết biến thân thì sẽ cảm thấy thế nào ta... cũng tò mò ghê...」

Dù sao thì, cũng chỉ nhìn thôi.

Makoto, để giết thời gian, trượt màn hình gương để ngắm nhìn hình ảnh của những người bạn đang hiển thị.

Người đàn ông duy nhất được đăng ký là Makoto... mà chọn ai cũng ra thân thể nữ...

Thì...

「Ư ư ư. Không biết Ma-kun đang tò mò về ai đây ta.」

「Không phải thành ai đâu mà...! Ái chà!?」

Đúng khoảnh khắc Maamako ghé sát vào tay cậu để nhìn.

Chiếc gương tay MOD trượt khỏi tay Makoto đang hoảng hốt.

Vừa rơi xuống sàn, chiếc gương vỡ tan, và Makoto cùng Maamako, đang đứng gần đó, đồng thời bị bao phủ bởi ánh sáng!

「Này, thật hả trời!?... Dáng vẻ của con sao rồi!?」

Makoto cúi nhìn xuống.

Cơ thể được bao bọc trong bộ váy liền màu trắng, có bộ ngực lớn. Cảm giác nặng trĩu. Khi Makoto cử động, chúng lại đung đưa.

「Này... cái cơ thể này... lẽ nào...」

「Ôi trời. Ma-kun đã biến thành mẹ rồi này.」

Cậu quay đầu lại nhìn theo giọng nói rõ ràng không phải của Maamako, và thấy khuôn mặt Makoto đang ở đó.

「Mẹ thành con, con thành mẹ rồi sao?... Khoan đãaaaa! Buông tha cho con đi mà! Mau mau trở lại dáng vẻ ban đầu!」

「Đáng lẽ nó không có chức năng biến hai người cùng lúc đâu... Dù sao thì, chiếc gương tay MOD đã hỏng rồi. Mà nếu không dùng nó thì lại không thể trở về hình dạng ban đầu được chứ.」

Shirasu bình thản nói điều gì đó.

「Hả...?」

「Phải mang về cho ban quản lý sửa chữa. Tới ngày mai thì, bằng cách nào đó... không, hay là cứ cho là phải mất chừng một năm đi nhỉ.」

「Đừng có đùa giỡn nữa, sửa ngay cho con đi chứ!?」

「À, tôi sẽ cố gắng hết sức. Vậy thì xin phép nhé.」

Shirasu cầm chiếc gương tay MOD rồi nhanh chóng rời khỏi cửa hàng Bà Mẹ.

Và thế là, chỉ còn lại Makoto và Maamako.

Makoto trong hình hài Maamako, và Maamako trong hình hài Makoto.

「Ơ... mẹ sao?」

「Ư ư ư. Giờ Ma-kun là mẹ đó, không phải, con là mẹ đó nha?」

「Giờ không phải lúc nói mấy chuyện đó đâu phải không?」

Maamako (Makoto) không hề cảm thấy chút nghiêm trọng nào, và Makoto (Maamako) với khuôn mặt tái mét, im lặng nhìn chằm chằm vào nhau một lúc.

Mặt trời lặn hẳn, đêm buông xuống.

Phát tờ rơi xong, cửa hàng Bà Mẹ cũng hết giờ làm việc. Moone về nhà.

Năm người còn lại tìm chỗ trọ, và đã đến giờ ăn tối.

「Maamako-san ơi. Thực đơn hôm nay có gì ạ?」

「Ơ, ừm... M-món ăn ngon lắm đó! Cứ mong chờ đi nha! Ư ư ư!」

「Ơ? Bình thường là giải thích mà, sao hôm nay lại bí mật vậy ta?... Hừm...」

Wise vừa hé nhìn vào bếp vừa nghiêng đầu suy nghĩ.

「Makoto-kun mà cũng đứng trong bếp giúp đỡ thế này thì đúng là cảnh tượng hiếm thấy thật đó.」

「Hôm nay con cảm thấy muốn nấu ăn cùng mẹ đó nha.」

「Trời ơi đất hỡi... đây là điềm báo của thiên tai sao?... A, chóng mặt quá...」

Bị sốc trước những gì đang diễn ra trước mắt, Medi dường như bị thiếu máu rồi.

「Mama-san! Em cũng giúp một tay ạ!」

「A, cảm ơn Pota-chan! Nhưng không sao đâu! Hôm nay Ma-kun giúp rồi!」

「Cứ để hai mẹ con ta lo là được rồi.」

「Cháu hiểu rồi! Cháu sẽ không làm phiền đâu! Cố lên nhé!」

Nhìn bóng lưng của cặp mẹ con thân thiết đứng cạnh nhau trong bếp, gần đến mức vai chạm vai, đôi mắt Pota lấp lánh rạng rỡ.

Còn ở đây, Makoto và Maamako, với thân thể vẫn còn hoán đổi, đang chuẩn bị bữa ăn trong khi nhận được ánh nhìn và sự cổ vũ từ những người bạn của mình.

「...Tạm thời là chưa bị lộ đúng không?」

「Có vẻ là vậy đó nha.」

「Con có nói "đó nha" nhiều đến vậy đâu chứ. Thôi kệ. Dù sao thì, cứ cố gắng vượt qua giai đoạn này cái đã.」

Makoto (Maamako) vừa cố gắng giữ bình tĩnh, vừa giả vờ động tay động chân, còn Maamako (Makoto) thì thuần thục tiếp tục nấu nướng.

「Thịt và nguyên liệu đã xào sơ, cuốn vào bắp cải đã chần qua... Thực đơn hôm nay là bắp cải cuộn nhanh gọn đó nha.」

「Đến giờ mới biết tên món ăn là gì đó...」

「Đây là cơ hội tốt đó, Ma-mẹ cũng thử trổ tài nấu nướng xem sao đó nha?」

「Con xin phép từ chối ạ... Con sẽ tập trung vào việc vượt qua tình huống này thôi. Haaiz~」

Nào ngờ lại vô tình dùng phải chiếc gương tay MOD mà bản thân đã tuyên bố cấm dùng, rồi biến thành dáng vẻ của Maamako cơ chứ...

「(Nếu bị lộ thì...)」

Sẽ bị Wise và Medi trêu chọc đến mức phát điên rồi chết mất thôi. Không nghi ngờ gì nữa.

Chưa kể, nói thật thì, xấu hổ lắm. Và còn tủi thân nữa.

Nếu là người khác thì còn đỡ, đằng này lại biến thành mẹ ruột của mình chứ.

Tuyệt đối không được để ai biết.

「(Đây là một thử thách... Đúng vậy... là một nhiệm vụ được giao phó cho một dũng sĩ như mình!)」

Ít nhất thì, cậu cũng tự nhủ với lòng như vậy.

Makoto đã tự nhủ với lòng sẽ cố gắng xoay sở như thế này cho đến khi chiếc gương tay MOD được sửa xong.

「Cùng lắm là đến ngày mai thôi! Thấy được đích đến nên sẽ cố gắng được! Mình sẽ làm được, mà!」

「Ố là la đó nha. Ma-mẹ có vẻ đã vui vẻ trở lại rồi đó nha.」

「Gần như là liều mạng đó chứ!」

「Vậy thì, cùng hoàn thành món ăn nào. Nấu sơ qua thôi đó nha.」

Để không bị những người bạn phía sau nhìn thấy, hai người ghì chặt vào nhau, di chuyển trong bếp như thể đang thi đấu chạy ba chân. Họ chuẩn bị nồi và hầm món bắp cải cuộn với súp.

Đằng sau đó.

「...Medi. Pota. Lại đây một chút. Hai đứa nghĩ sao?」

「Dạ... cháu cảm thấy khá là kỳ lạ nhưng mà...」

「Mama-san và Makoto-san đều trông rất vui vẻ! Cháu nghĩ vậy là được rồi ạ!」

「Thì ra là vậy... hừm...」

Dù có vẻ như đang có tiếng xì xào bàn tán, nhưng họ cố gắng không để tâm.

Món ăn sắp hoàn thành rồi.

「Khi mọi thứ đã chín đều, thì bày ra đĩa thôi đó nha.」

「Nếu chỉ có thế thì cứ giao cho con (mẹ) là được! Đây nè!」

Vào đĩa, *bõm*. 「Tử tế hơn chút đi...」 「Đ-đúng rồi đó!」 Cố gắng sắp xếp cho đẹp mắt, món bắp cải cuộn đã hoàn thành.

Cơm, salad và các món ăn khác được bày biện lên bàn. Wise cùng mọi người ngồi đối diện với "cặp mẹ con yêu thích". Nào.

「Vậy thì mọi người, cùng chắp tay nào.」

「Ơ? Makoto nói sao?」

「Bình thường thì Maamako-san sẽ...」

「Đ-đúng rồi! Chỗ này là đến lượt mẹ mà! Vậy thì mọi người, mời mọi người dùng bữa!」

Vâng, bữa ăn vui vẻ bắt đầu rồi! ...Là muốn nói vậy đó, nhưng mà.

Bỗng chốc, một sự im lặng khó chịu bao trùm. Pota thì đang say sưa ăn ngấu nghiến không nói làm gì.

Wise và Medi thì cứ im lặng ăn, vừa ăn vừa chăm chú quan sát Maamako (Makoto) và Makoto (Maamako).

「Ơ, ừm... Hai đứa có chuyện gì sao?」

「Không, đâu có gì đâu?」

「Cứ tự nhiên đi.」

Họ lạnh lùng nói, rồi cứ thế nhìn chằm chằm.

「Này Maamako-san, cho cháu hỏi chút được không?」

「G-gì vậy con?」

「Món bắp cải cuộn này ngon cực kì luôn, nhưng mà cô dùng bí quyết gì vậy ạ?」

「Hả?」

Maamako (Makoto) đã tận mắt chứng kiến quá trình nấu nướng, nhưng mà.

Cậu hoàn toàn không biết loại gia vị nào trong số những thứ đã dùng là bí quyết cả.

「Ơ, ừm... À, đúng rồi! Bí quyết chính là, tình yêu thương đó! Ư ư ư!」

「Hừm. Thì ra là vậy.」

Câu trả lời của Wise lạnh lùng đến đáng sợ.

「Maamako-san. Cháu có thể nhờ cô một chuyện không?」

「A, ơ! Chuyện gì vậy Medi-chan!」

「Cháu muốn ăn thêm bắp cải cuộn, nên cô có thể dùng tay không lấy giúp cháu được không, như bình thường cô vẫn làm khi ăn lẩu ấy ạ?」

「Hả?」

「Maamako-san thường làm vậy mà phải không ạ? Nếu là Maamako-san thì chắc chắn làm được phải không?」

「Tiện thể lấy giúp cháu một phần nữa. Cô có thể lấy hai cái cùng lúc như đòn tấn công kép mà phải không? Nếu là Maamako-san.」

「Đ-đúng vậy! Mình là Maamako-san mà! Được rồi, mình sẽ lấy hai phần luôn!」

Maamako (Makoto) đối mặt với nồi súp đang bốc hơi nghi ngút.

Chắc chắn là nóng lắm, trông nóng đến chết được, và đã muốn khóc lắm rồi, nhưng mà tay thì...!

「Này này, hai đứa. Không được đùa giỡn kiểu đó đâu nha.」

「Cháu nghĩ Mama-san chưa từng làm như vậy đâu!」

「Aiza. Bị lộ rồi ư.」

「Phù phù phù. Bị lộ rồi phải không.」

「Hả? Đùa thôi sao?... À, đ-đúng rồi đó... Haaiz... Làm người ta hú vía...」

Sự nhẹ nhõm chỉ thoáng qua trong chốc lát.

「「...Nhìn chằm chằm...」」

「Ưm...!?」

Wise và Medi nhìn chằm chằm vào Maamako (Makoto). Một cách cẩn thận.

「(Ủa, lẽ nào... tình trạng của bọn mình thật sự đã bị lộ rồi!?)」

Maamako (Makoto) theo bản năng đã chuẩn bị tinh thần, nhưng mà.

Hai người họ bất chợt giãn vẻ mặt ra.

「Cứ nghĩ là có gì đó lạ lạ, nhưng chắc là mình tưởng tượng thôi.」

「Chắc là do thấy cảnh tượng lạ mắt nên cháu đã suy đoán lung tung. Cảnh hai người cùng nhau nấu nướng trông thân thiết lắm ạ.」

「Vâng ạ! Mama-san và Makoto-san hôm nay đặc biệt thân thiết lắm ạ!」

Những người bạn của cậu nở nụ cười thuần khiết như đang chúc phúc.

「(Tức là chưa bị lộ sao? Thật sao?)」

Cậu muốn tin là vậy. Dần dần cậu cũng bắt đầu tin. Sự căng thẳng dần tan biến.

Maamako (Makoto) đang nhẹ nhõm, thì Makoto (Maamako) khẽ lên tiếng.

「Có vẻ như chúng ta đã vượt qua an toàn rồi đó nha.」

「Đúng vậy. Chỉ cần xong xuôi bữa ăn là mọi chuyện ổn thỏa. Cứ ru rú trong phòng là được. Hôm nay tôi sẽ nghỉ sớm một chút.」

「Vậy thì sau khi rửa bát xong, con sẽ chuẩn bị nước tắm sớm nhé.」

「À, làm phiền con... Khoan đã... Hả? Tắm sao?」

Đúng là tắm đó.

「Đằng nào cũng đã thân thiết thế này, nhân tiện thì, sao Mamako-san với Masato không tắm chung luôn đi ạ?」

「Ơ...? Cái, cái đó thì...」

「Có chuyện gì thế ạ? Con cứ nghĩ Mamako-san, trong trường hợp này, sẽ rất vui vẻ đồng ý chứ.」

Wise và Medi lại 「「...Chằm chằm...」」 nhìn thăm dò. Hay đúng hơn là nhìn như thể đang nhìn một kẻ khả nghi vậy?

「Đúng, đúng thế! Hôm nay chúng ta sẽ tắm cùng nhau, Masato-kun!」

Để vượt qua tình huống này, Masato (trong thân Mamako) đã mạnh miệng quyết định như vậy...

「...Hóa ra việc đồng ý tắm cùng lại là một quyết định vô cùng đúng đắn.」

Cậu ta thoăn thoắt cởi bỏ chiếc váy ngủ.

Vì là tắm nên cũng phải cởi cả đồ lót ra.

「Ừm, không thể. Ngay cả chạm vào cũng không được. Mẹ làm ơn.」

「Được rồi.」

Masato (trong thân Mamako) quả quyết dang rộng hai tay, giao phó việc cởi đồ cho Mamako (trong thân Masato).

Cảm giác chật chội ở nửa dưới được giải phóng.

Khi không còn cảm giác bị áo ngực bó chặt, trọng lượng nặng trịch ở vùng ngực càng trở nên rõ rệt hơn.

「Nặng đến thế này sao...」

「Ơ kìa, cái gì thế?」

「K-không, không có gì cả! Con không bận tâm đâu, mẹ cũng đừng bận tâm làm gì!」

「Ưfufu. Mẹ Masato ngộ nghĩnh thật đó. ...Thế thì con cũng...」

Masato (trong thân Mamako) 「Chỗ đó để con cởi cho! Đừng nhìn! Nhắm mắt vào!」 đã tự tay cởi đồ cho Mamako (trong thân Masato) — tức là cơ thể thật của mình.

Vậy là hai mẹ con cùng tắm.

Và ngay lập tức, thử thách lớn nhất đã đến.

「Phải tắm rửa thật sạch sẽ đấy nhé.」

「Được, được rồi! Con sẽ tắm cho mẹ! Không sao đâu! Tắm cho mẹ thôi thì dễ ợt mà!」

「Hồi nhỏ hai mẹ con mình vẫn tắm cho nhau mà. Nhớ thật đó.」

「Đúng đúng! Cứ thế mà làm là được!」

Ngồi ung dung trên ghế tắm, Masato dùng thứ gì đó giống miếng bọt biển để tạo bọt xà phòng.

Tay, cánh tay, cổ, lưng, chân.

Tạm thời, những chỗ có thể rửa mà không gặp vấn đề gì thì đã rửa xong xuôi. Thế là...

「Thế là được rồi. Xong. Giờ chỉ việc xả nước...」

「Phải rửa sạch sẽ mọi ngóc ngách của cơ thể đấy nhé?」

「Khụ...」

Bị "mẹ thật" (trong thân xác Masato) kiểm tra rồi chê không đạt.

Đành chịu. Masato (trong thân Mamako) đặt miếng bọt biển lên những phần quan trọng của cơ thể...

Sau một phút do dự định ấn xuống, cậu ta đã vừa khóc vừa từ bỏ.

「...Không được rồi. Con xin mẹ.」

「Ưfufu. Được rồi.」

Miếng bọt biển đầy bọt trên tay Mamako (trong thân Masato).

Vừa chạm vào đầu ngực của Masato (trong thân Mamako) một cái "vù".

「Ối!?」

「Ôi chà. Đau lắm sao?」

「K-không sao đâu! Con không cảm thấy gì cả! Chỉ là đang được tắm thôi mà!」

Masato (trong thân Mamako) dốc toàn tâm toàn ý niệm thần chú!

「Om Abiraunken Sowaka om Abiraunken Sowaka」

「Là lời cầu nguyện Đại Nhật Như Lai đó. Nghe nói còn có tác dụng cầu bình an cho mẹ tròn con vuông nữa đó.」

「Hả? Không giống những gì mình nghĩ sao?」

Đại Nhật Như Lai, là tồn tại tối cao, dường như có thể ban cho nhiều linh đức rộng lớn.

Dù sao đi nữa.

「(Chỉ cần vượt qua được chỗ này là xong hết!)」

Tin là vậy, Masato (trong thân Mamako) đã cố gắng chịu đựng hết sức mình...

f41bc351-fec7-4fa9-9bfe-0a60b030325b.jpg

Sáng sớm hôm sau.

「Mẹ Masato. Sáng rồi đó. Đến giờ dậy rồi.」

「...Ưm~... vẫn buồn ngủ quá...」

「Không thể khác được mà. Vậy thì, con sẽ đánh thức mẹ Masato bằng một nụ hôn nhé.」

「Cái cảnh tượng đó không thể chấp nhận được nên dừng lại ngay! Con dậy đây!」

Cậu ta dùng hết sức từ chối khuôn mặt của chính mình (trong thân Masato) đang tiến tới định hôn chào buổi sáng.

Miễn cưỡng tỉnh dậy, Masato (trong thân Mamako) ngơ ngác nhìn xung quanh.

Bên ngoài cửa sổ đã sáng mờ, trong phòng vẫn còn tối. Ở chiếc giường bên cạnh, Pocher đang ngủ say sưa.

「Còn sớm mà...」

「Con vẫn luôn dậy vào giờ này đó. Có nhiều việc phải làm như giặt giũ, chuẩn bị bữa sáng nữa mà.」

「Đó là việc của mẹ... không, bây giờ mình là mẹ sao.」

「Con làm cũng được, nhưng nếu ai đó nhìn thấy thì có thể bị lộ mất?」

「Đúng vậy... chịu thôi. Làm vậy.」

Nhanh chóng sửa soạn xong, hai người lặng lẽ rời khỏi phòng.

Đầu tiên là giặt giũ.

「Bình thường mẹ giặt giũ thế nào?」

「Là... thế này này.」

Trong khu vực giặt giũ của quán trọ có đặt một cái chum lớn, đủ để một người lớn chui vào.

Cho quần áo cần giặt vào đó, 「Nước đâu?」「Dùng nước thừa từ nhà tắm đó.」 Masato (trong thân Mamako) cầm xô, liên tục đi lại giữa phòng tắm và khu giặt giũ.

「Đúng là công việc nặng nhọc ngay từ đầu... Cánh tay tôi đã mỏi nhừ rồi đây này.」

「Sau đó thì cho xà phòng vào, rồi thế này này.」

Mamako (trong thân Masato) chạm tay vào vòng tròn ma thuật được khắc bên cạnh cái chum giặt.

Nước bên trong bắt đầu xoay tròn, và việc giặt giũ bắt đầu.

「Thì ra là vậy... Những cái chum đặt trong nhà dân ở các game RPG có lẽ thực chất là máy giặt...」

「Không phải lúc để lơ đãng nhìn đâu. Trong lúc giặt, chúng ta sẽ chuẩn bị bữa sáng.」

「Ồ, ồ.」

Không nghỉ ngơi một khắc nào, họ di chuyển đến nhà bếp.

Chẳng có cái nồi cơm điện tiện lợi nào cả. Họ vo gạo, cho gạo và nước vào nồi đất rồi đặt lên bếp đá quý phát lửa.

Tiếp theo, cắt dưa muối và nguyên liệu cho món súp miso. Dưới sự hướng dẫn của Mamako (trong thân Masato), Masato (trong thân Mamako) với đôi tay còn vụng về, “cốc, cốc, cốc”...

「Cắt cho đều kích thước cũng khó phết chứ đùa...」

「Chắc là chum giặt đã ngừng rồi đó. Chúng ta đi phơi đồ thôi.」

「Hả? Nhưng đang nấu ăn dở mà...」

「Phải làm song song chứ. Giặt giũ cũng vậy, nấu ăn cũng vậy, phải làm nhanh gọn lẹ mà.」

「Thiệt hả trời...」

Điều chỉnh lửa bếp, vội vàng chạy về khu giặt giũ.

Ở đáy chum giặt, quần áo sau khi giũ và vắt đã quấn chặt vào nhau thành một khối hỗn độn.

「Grừ. Nó ngấm nước nên nặng thật đó... Phải mang hết cái này ra ngoài...」

「Điểm mấu chốt là phải làm phẳng nếp nhăn rồi mới phơi đó.」

Di chuyển ra ngoài quán trọ, phơi đồ lên giá phơi. Từng chiếc một, 「Cái này của Wise!」「Là quần lót phân màu theo ngày đó!」 cẩn thận làm phẳng nếp nhăn, tỉ mỉ...

Rồi thì.

「Con lo cho lửa bếp quá. Đi xem một chút đã!」

「Chạy à!?」

Chạy vội về nhà bếp kiểm tra xem lửa bếp có ổn không.

Tiện thể đặt nồi súp miso lên bếp rồi lại chạy ra ngoài. Tiếp tục phơi đồ.

「Khoan đã... Đói quá, không còn sức nữa rồi... Thở dốc nữa chứ...」

「Vẫn còn sớm lắm. Cuộc chiến buổi sáng của chúng ta, mới chỉ bắt đầu từ đây thôi!」

Đúng vậy. Mới chỉ là khởi đầu.

Khi mặt trời lên, trời đã sáng hẳn.

Những cô gái vẫn còn ngái ngủ tập trung tại bàn ăn. Đến giờ ăn sáng rồi.

「Phù... Chúc mọi người ngon miệng. Mamako-san ơi, cho con thêm súp miso!」

「Uống nhanh thế!? Thôi được rồi, của con đây!」

「Dưa muối hôm nay cũng tuyệt vời quá. Con có thể ăn thêm một chút không ạ?」

「Hả? À, được thôi! Trong bếp vẫn còn, mẹ sẽ mang ra nhé!」

「Con có thể ăn thêm cơm không ạ!」

「Được, được chứ! Mẹ sẽ xới thật đầy cho con luôn!」

Vừa tự ăn, vừa phục vụ mọi người.

Dù bận rộn chạy đi chạy lại, sau khi ăn xong.

「Phù... Nghỉ một chút...」

「Trước khi kịp nghỉ, phải rửa bát đã.」

「Đúng vậy rồi.」

Hì hục rửa những bộ bát đĩa được mang đến chỗ rửa. Dưới sự hỗ trợ của Mamako (trong thân Masato), Masato (trong thân Mamako) rưng rưng nước mắt chăm chỉ làm việc nhà.

Không biết có hiểu được nỗi vất vả đó không, Wise vô tư gọi.

「Này Mamako-san. Có thể nói chuyện một chút không?」

「Gì vậy... À không, có chuyện gì thế?」

「Bọn con, hôm nay sẽ ra ngoài một chút.」

「Hôm qua, bọn con đã nhận một nhiệm vụ. Chỉ là việc vặt giúp đỡ thôi, đơn giản lắm, mẹ không cần lo lắng đâu.」

「Con cũng sẽ tham gia cùng! Được không ạ!」

「Đi làm nhiệm vụ sao...」

Thấy ba người họ lén lút trao đổi nụ cười, Masato có chút tò mò. Thậm chí còn muốn tham gia cùng nữa.

Nhưng nếu thế thì Masato sẽ phải đi khắp nơi trong thân hình của Mamako, chắc chắn sẽ mệt mỏi hơn nhiều.

Chỉ có một lựa chọn thôi. Với tâm trạng của Mamako, với nụ cười của Mamako để tiễn họ.

「Được thôi, mẹ thấy được mà.」 (cười gượng)

「Gương mặt mẹ trông hơi cứng nhắc nhưng thôi được rồi. Nhanh nhanh chuẩn bị rồi lên đường thôi!」

「Đi cẩn thận nhé. Mẹ và Masato-kun sẽ ở lại quán trọ nghỉ ngơi. Mẹ muốn nghỉ ngơi. Nếu không nghỉ ngơi con sẽ chết mất.」

「Ơ, mẹ nói gì vậy? Mamako-san và Masato phải tham gia buổi họp phụ huynh chứ.」

「...À...」

Bên cạnh Masato (trong thân Mamako) đang sững sờ, Mamako (trong thân Masato) đã gật đầu lia lịa.

Hôm nay, chính là ngày đó.

Tiễn Wise và những người khác xong, Masato (trong thân Mamako) và Mamako (trong thân Masato) cũng lên đường.

「Không biết buổi họp phụ huynh sẽ như thế nào nữa, con háo hức quá!」

「Đáng lẽ chẳng có chỗ nào để vui vẻ cả, lại còn phải đến trong tình trạng kiệt sức thế này... Đây rõ ràng là hành vi tự sát mà...」

Với bước đi như xác sống, cuối cùng họ cũng đến gần "Cửa hàng của các bà mẹ".

Vô số bà mẹ tụ tập đông đến nỗi không thể chen chân vào cửa hàng. Họ lấp đầy cả con phố phía trước.

Khắp nơi là những cuộc trò chuyện ồn ào, cao trào, đến nỗi không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác.

Đúng là một trận đại dịch bà mẹ.

「Cái quái gì thế này... cứ như ma giới vậy...」

「A! Masato-kun! Mamako-san! Muộn quá đó!」

Morne, người đang chạy đi chạy lại để phân phát đồ uống và bánh kẹo, lớn tiếng gọi.

Ngay lập tức, tất cả các bà mẹ đồng loạt hướng ánh mắt về phía Masato (trong thân Mamako). 「Ôi chao!」「Nhân vật chính xuất hiện rồi kìa!」 Những người ở gần cứ từ từ tiến tới!

「Híííí!? M-m-mẹ...!」

「Mẹ Masato, xin lỗi nhé. Con đi giúp Morne đây.」

「Ơ!? Khoan đã!?」

Mamako (trong thân Masato) đã đi mất.

Masato (trong thân Mamako) một mình bị các bà mẹ bao vây.

「Chào buổi sáng Mamako-san! Hôm nay làm phiền chị nhé!」

「À, vâng, chào chị...」

「Con trai chị cũng đến giúp đỡ sao? Ngoan quá nhỉ.」

「Rất ngoan ạ. Là một cậu con trai xuất sắc.」 (Nói dứt khoát)

「Vậy hôm nay, tôi sẽ trò chuyện thật thoải mái với Mamako-san vậy.」

「Xin các chị cứ từ từ...」

Masato (trong thân Mamako) vừa cười gượng gạo vừa tìm đường thoát thân.

Nhưng chẳng có đường nào cả. Cậu ta đã bị bao vây hoàn toàn.

「(Dù sao thì, phải làm sao để không bị lộ việc mình đang là mẹ!)」

Cẩn thận hết sức, cậu ta phải vượt qua tình huống này...

「Ngay bây giờ hỏi luôn nhé. Con trai nhà tôi ấy, dạo này nó ít nói chuyện với tôi lắm. Cứ như là tránh mặt mẹ vậy đó.」

「Cái đó thì cứ mặc kệ đi ạ. Khoảng cách vừa phải là quan trọng.」 (Nói dứt khoát)

「Ô hay. Sao Mamako-san lại trả lời khác thường vậy. Thường thì chị sẽ chỉ cho cách để con cái làm nũng mình mà... Chị, thật sự là Mamako-san sao?」

「Ưm... Lỡ nói ra ý kiến dưới góc độ của một người con mất rồi...!」

Các bà mẹ chăm chú nhìn Masato (trong thân Mamako).

Chẳng lẽ phải dừng việc giả làm Mamako tại đây sao...

「À, đùa thôi mà. Nhìn từ đâu cũng là Mamako-san mà. Ohhoho.」

「Đ-đúng vậy rồi! Ưfufu!... May quá...」

Thế là an toàn, nhưng một cơn mệt mỏi ập đến, Masato (trong thân Mamako) rệu rã cả người...

「Ôi Mamako-san. Chị có sao không? Trông chị không được khỏe lắm.」

「À, vâng. Sáng nay tôi bận rộn việc nhà nên hơi mệt một chút...」

「Chị nói gì vậy. Chuyện đó thì ngày nào chẳng thế?」

「Tôi đã giặt giũ, nấu ăn, phơi chăn màn, và cả dọn dẹp nữa đó?」

「Nhà tôi có nuôi chó nên tôi còn dắt nó đi dạo nữa. Chắc phải đi vòng quanh thị trấn hai lần ấy chứ.」

「Tôi thì đã hoàn thành xong công việc giao hàng buổi sáng rồi đó. Để tham gia buổi họp phụ huynh, tôi đã cố gắng lắm đó.」

「Thiệt hả trời... Làm xong hết những việc đó mà vẫn còn hăng hái thế này... Đúng là không biết sức chịu đựng kiểu gì nữa...」

Hoàn toàn là những sinh vật khác biệt với những chàng trai trẻ tuổi. Không thể nghĩ khác được.

Trong khi Masato (trong thân Mamako) đã vã mồ hôi và đang sững sờ.

「A! Kia có phải Mamako-san không ạ! Trò chuyện với bọn em một chút đi ạ!」

t-i-xu-ng-11.png

「Lại còn đông hơn nữa sao!?」

Thêm các bà mẹ nữa. Một nhóm ba người len lỏi qua đám đông tiến đến gần.

Một bà mẹ trông như cựu dân chơi. Một bà mẹ nghiêm nghị trong bộ trang phục chỉnh tề. Một bà mẹ tự nhiên, hay mơ màng, đeo túi xách qua vai.

Tổng cộng là ba người.

「Ô? Những người chưa từng gặp nhỉ.」

「Chào các chị. Em ít khi ra khỏi nhà nên chắc là lần đầu gặp mặt, đúng không ạ?」

「Ồ thế à. Vậy thì không quen cũng là chuyện thường tình. ...Vậy thì, đã lỡ gặp rồi, tranh thủ trò chuyện với Mamako-san đi. Tôi nhường cho.」

「Vậy thì bọn em xin phép.」

Được các bà mẹ khác nhường chỗ, nhóm ba bà mẹ mới bao vây Masato (trong thân Mamako).

「V-vâng, chào các chị... Lần đầu gặp mặt...」

「Vâng chào chị. Vậy thì hỏi ngay nhé, chị hãy kể cho bọn em nghe về những điểm ngầu lòi của con trai chị đi.」

「Là ở cái vẻ đẹp trai tự nhiên đó! Nó thì nhất định không chịu nói đâu, nhưng tôi là mẹ nó mà, nên tôi tự hào mà nói ra luôn!」

「Chị đã tắm chung với con trai mình cho đến năm bao nhiêu tuổi ạ?」

"Đến tầm năm tuổi thì... à mà thôi, do vài chuyện nên tối qua cũng..."

"Con... không phải con, mà là con cũng muốn có một gia đình mẹ con thân thiết như cô Mamako và mọi người! Con phải làm sao đây ạ!"

"Hãy rèn luyện sự nhẫn nại cho con cái. Đó là điều quan trọng nhất."

Tôi tự tin nói ra những kinh nghiệm thực tế của mình. Đúng lúc đó...

Tiếng chuông thường dùng trong các buổi bốc thăm vang lên, leng keng leng keng, thật lớn.

"Mọi người chú ý đây ạ! Nghe thấy tiếng động này, sự kiện đã đến rồi đây ạ!"

"Có vẻ như sẽ có bán hàng trình diễn mà các bà mẹ thích đó! Đừng bỏ lỡ nha!"

Mô-nê và Masato Mamako chỉ về phía cuối đường. Vài chiếc xe ngựa kéo đang tiến đến.

Những người thợ nhảy xuống xe ngựa, thoăn thoăn thoắt thoắt, nhanh chóng dựng lên một khu vực bán hàng trình diễn.

"Ồ, có vẻ thú vị đấy chứ."

"Đây cũng là một phần của việc làm mẹ mà. Là mẹ thì nên tham gia chứ."

"Cô Ma... à, cô Mamako! Mình cùng làm mẹ nhé!"

"Không, tôi thì..."

Chưa kịp phản kháng gì, Mamako Masato đã bị bộ ba lôi đi, xếp hàng ở hàng ghế đầu của khu vực bán hàng trình diễn.

"Mẹ Ma! Mình cùng vui vẻ nha!"

"Có người hăng hái quá mức làm tôi thấy hơi rụt rè..."

Tôi liếc nhìn Mamako Masato, người đã nhanh chóng chiếm chỗ bên cạnh.

Một người đàn ông mặc bộ đồ lòe loẹt xuất hiện, buổi bán hàng trình diễn bắt đầu.

"Chào các quý bà xinh đẹp! Mọi người đã sẵn sàng chưa ạ! Tôi sẽ giới thiệu cho mọi người những sản phẩm tuyệt vời nhất! Hãy cùng nhau khuấy động lên nào!"

"Kyaaaaa!" Clap clap clap!

Giống như những bà mẹ xung quanh, ba bà mẹ của bộ ba cũng say sưa vỗ tay, reo hò ầm ĩ.

Có một giọng con trai lẫn vào, nhưng tốt hơn là nên lờ đi để khỏi thấy buồn...

"Cái gì mà náo nhiệt vậy... Mình không theo kịp..."

"Cô nói gì vậy? Chẳng phải cái này giống như mấy chương trình mua sắm trên TV sao? Dễ thôi, dễ thôi."

"Là mẹ thì nên hào hứng lên chứ. ...Chẳng lẽ nào..."

"A, vâng! Tôi cũng là mẹ! Kyaaaa!" Clap clap!

Không được để lộ! Dốc hết chút sức lực còn lại, Masato Mamako cũng cố gắng hết sức để hòa mình vào không khí với tư cách là một người mẹ!

Người bán hàng đặt một chiếc chảo lên bếp dùng đá quý phát lửa, bắt đầu nướng cá.

"Mọi người xem đây! Chiếc chảo này, dù nướng cá với lửa lớn cỡ nào... nhìn này, không hề bị cháy! Sáng bóng! Yeah!"

"Yeah!"

"Đây là thế giới RPG đó... Sao không dùng công nghệ đó để làm khiên đi..."

"Ơ, gì cơ? Đó là câu thoại của một người mẹ à?"

Một bà mẹ trông có vẻ từng là dân quậy nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ. Không được để lộ!

"Y... Yeah! Tuyệt vời quá! Chảo chống dính là nhất!"

"Cảm ơn sự cổ vũ của quý vị! Vậy thì nhân dịp này, xin mời cô Ogami Mamako biểu diễn thử cho chúng ta xem! Xin mời cô!"

"...Hả?"

"Cô Mamako, cố lên nhé."

"Con... không phải con, mà là con cũng ủng hộ cô!"

"Mẹ Ma, cố lên nha!"

Bị bà mẹ凛々しい, bà mẹ đeo túi đeo vai và cả Mamako Masato thúc giục.

Đến lượt Masato Mamako biểu diễn.

"Vậy thì xin mời cô Mamako!"

"Khụ! Tôi làm cho mà xem!... Ối chao! Cá không hề bị cháy thật này! Tuyệt vời quá! Muốn mua quá đi!"

"Tôi cũng muốn mua!"

Ngay sau tiếng của Masato Mamako, những người muốn mua đã giơ tay lên liên tục. ...Ngay cả Masato Mamako, người không biết nấu ăn, dùng cũng không bị cháy, nên chất lượng là chắc chắn rồi.

"Nào, chúng ta tiếp tục nhé! Tiếp theo tôi sẽ giới thiệu là bóng tập thể dục! Chỉ cần nằm lên và lăn qua lăn lại là có thể giảm cân, một món đồ tuyệt vời đó ạ!"

"Tuyệt vời quá đi!"

"Vậy thì xin mời cô Mamako!"

"Tiếp tục là tôi biểu diễn sao!?"

Masato Mamako nằm lên quả bóng tập thể dục và giữ im. "Tuyệt vời quá!", "Có thể có được vóc dáng như vậy sao!". Vóc dáng của Mamako vốn đã rất đẹp rồi. Không được nói là chiêu trò đánh lừa thị giác.

"Xong... xong chưa..."

"Vậy thì cô Mamako! Xin mời cô giới thiệu sản phẩm tiếp theo!"

"Hình như tôi đang bị bắt làm nhân viên bán hàng thì phải!?"

Và rồi "Vòng cổ ngọc trai tự nhiên!", "Hạt lớn quá!". Tiếp theo là "Túi xách hàng hiệu!", "Tiện lợi khi ra ngoài gấp!". Giới thiệu "Nước uống collagen!", "Da căng mịn!".

Kết quả là, tôi đã hết mình hòa vào không khí với các bà mẹ.

"(Không... không chịu nổi nữa... Chết mất... Chết thật mất...)"

HP của Masato Mamako đã về 0.

Mamako Masato đang đeo vòng cổ ngọc trai và túi xách hàng hiệu, tay cầm chảo và nước uống collagen, nằm bệt trên bóng tập thể dục, vẫn bị...

"Vậy thì sản phẩm tiếp theo đây ạ! Xin mời cô Mamako!"

"Không chịu nổi nữa, không chịu nổi nữa, không chịu nổi nữa..."

"Đừng nói vậy chứ. Mời cô xem cái này."

Người bán hàng đưa ra một chiếc gương cầm tay trông quen quen. Anh ta nhẹ nhàng chạm vào mặt gương.

Người đàn ông được bao bọc trong ánh sáng... và biến thành một nữ tu bí ẩn với mái tóc đen dài và vẻ mặt điềm tĩnh.

Đó là Shirase.

"Chiếc gương cầm tay MOD này chỉ có một chiếc duy nhất thôi ạ. Cô thấy thế nào?"

"...Tôi mua với bất kỳ giá nào."

Tôi muốn tát thẳng vào mặt người nói câu đó một cái thật mạnh, nhưng Masato Mamako thậm chí không còn sức lực để làm điều đó.

Buổi chiều.

Tại quán cà phê "Nhà của các bà mẹ" sau khi buổi họp phụ huynh kết thúc tốt đẹp và mọi người dọn dẹp xong.

"...Một ngày quá khắc nghiệt..."

Masato, người đã trở lại hình dáng ban đầu, gục mặt xuống bàn, không động đậy.

Mamako, người cũng đã trở lại hình dáng ban đầu, nhẹ nhàng đưa cho Masato một ly ca cao nóng.

"Ma-kun, anh vất vả rồi. Anh đã trải qua một ngày khó khăn nhỉ."

"Quá đúng... Nhưng mà, may mắn là chúng ta đã không bị lộ đến cuối cùng."

Hai mẹ con trao nhau một cái nhìn bí mật, thở phào nhẹ nhõm...

Và rồi...

"Mình nên làm gì đây? Mình cứ coi như không có gì xảy ra nhé?"

"Việc chúng ta đổi hình dạng cho nhau ấy hả? Tớ cũng nhận ra rồi, nhưng có nên giữ bí mật thì hơn không?... Mà, chuyện đó bắt đầu từ khi nào vậy?"

"Có lẽ là từ hôm qua, khi Mô-nê và chúng ta đi phát tờ rơi."

"Tôi thấy mọi người thân thiết hơn bình thường, nên tôi đã im lặng ạ!"

Nhóm phụ nữ đang tụ tập uống trà ở một chiếc bàn khác đang nói chuyện gì đó.

"Sao lại bị lộ...? À, Shirase-san à!"

"Tôi không có 'báo cho biết' đâu nhé. Chắc là mọi người nhận ra một cách đương nhiên với tư cách là đồng đội thôi. ...Hoặc là, diễn xuất của Masato-kun quá tệ chăng."

Masato vội vàng ngồi thẳng dậy, Shirase bình thản nói. Bực thật.

Dù đã cố gắng hết sức để che giấu, nhưng thực ra ngay từ đầu đã bị lộ rồi.

Tất cả những khó khăn liên tục từ trước đến giờ, đều là những việc không cần thiết phải làm.

Trong lòng Masato, nham thạch giận dữ và xấu hổ đang sôi sục...!

"Nhưng mà, coi như không bị lộ thì đúng là tốt hơn nhỉ. Masato đã có thể trải nghiệm cuộc sống của một người mẹ mà."

"Đó là một cơ hội tốt ạ."

"Anh đã tuân thủ những gì mình đã nói! Anh thật tuyệt vời, Masato-san!"

"Ư..."

Mình đúng là đã nói sẽ làm nếu có cơ hội. Masato không thể cãi lại...

"Thôi thì, coi như tất cả là bí mật giữa chúng ta nhé. Cả hai bên."

"À, tớ cũng có một chuyện chưa nói. Shirase-san đã đến từ sáng sớm, và lúc đó đã dùng gương MOD một cách bình thường rồi, chẳng hạn."

"Này!"

"Chúng tôi đã dùng phép biến hình của Wise-san để thay đổi hình dạng và bí mật tham gia buổi họp phụ huynh với tư cách là bộ ba, nhưng hãy giữ bí mật nhé."

"Bộ ba lúc đó à!"

"Những điều đã nói vào lúc đó, có nên giữ bí mật thì hơn không ạ!"

"Nếu Masato-kun tiết lộ tất cả, thì có vẻ như chúng tôi cũng sẽ thành thật và kể hết mọi chuyện đấy. ...Vậy, chúng ta nên làm gì đây?"

Nhóm phụ nữ liếc nhìn chúng tôi.

Nếu cả hai bên đều tiết lộ hết mọi chuyện... thì chuyện nhẫn nại thì không sao, nhưng chuyện tự xưng là đẹp trai hay tắm chung với mẹ, toàn là những chủ đề có thể khiến Masato tự nổ tung ngay lập tức.

"...Dù là đồng đội, nhưng một hai bí mật thì cũng không sao chứ, nhỉ."

Masato lặng lẽ gục mặt xuống bàn.

Mamako nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Masato.

Masato nhìn gương mặt tươi cười của người mẹ, người đang vui vẻ không biết vì điều gì... và chợt nảy ra một ý.

"...Trải nghiệm cuộc sống hàng ngày của một người mẹ rồi, anh nghĩ là..."

"Có chuyện gì vậy con trai?"

"...Em vất vả rồi."

"Ư hư hứ. Không có gì đâu mà."

Masato nhẹ nhàng nói với lòng kính trọng.

4d8c1ebc-acde-4022-ae84-ee6a20e4b0ba.jpg