Tsuujou Kougeki ga Zentai Kougeki de Ni-kai Kougeki no Okaa-san wa Suki desu ka?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

73 457

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

73 719

Release the Female Lead, Leave Her to Me

(Đang ra)

Release the Female Lead, Leave Her to Me

白迟

Các đệ tử của Ma Vương Gu Qingcheng đều chạy trốn vì một người phụ nữ tên là Fengya. Không thể đánh bại Fengya, Ma Vương Gu Qingcheng cuối cùng đã nghĩ ra giải pháp tốt nhất.

70 552

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

(Đang ra)

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

辞树花

Trong khi những người khác chuyển sinh vào vai một cô gái trẻ phản diện, thì tôi lại trở thành nữ chính bị ngược đãi trong một cuốn tiểu thuyết tàn bạo!Tôi run lên vì tức giận, nhưng chẳng có ai để đò

25 70

Bạn Cùng Lớp Không Biết Chúng Tôi Làm Tình Trong Phòng Của Nhau (LN)

(Đang ra)

Bạn Cùng Lớp Không Biết Chúng Tôi Làm Tình Trong Phòng Của Nhau (LN)

Yamamoto Takeshi

Và Uehara, người chưa bao giờ nói chuyện với Toyama dù họ học cùng lớp, đã bắt đầu quan tâm đến Toyama.

25 201

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

68 1390

Quyển 10 - Chương 4: Ghi chép vụ án của nhân viên chống trộm Shishiko - Kẻ thách thức người mẹ

Dưới ánh hoàng hôn buông dần, dũng sĩ Makoto hít một hơi thật sâu rồi thở ra nặng nề.

“...Mọi người, sẵn sàng chưa?”

Khi cậu khẽ gọi, hiền giả Wise, trị liệu sư Medi và thương nhân du hành Porta đều gật đầu với vẻ mặt nghiêm nghị. Giống như Makoto, cả ba cũng đang căng thẳng tột độ.

Nhưng chắc chắn mọi chuyện sẽ ổn thôi.

“Makoto à, không sao đâu con. Có mẹ đây rồi.”

Mẹ Mamako nhẹ nhàng đứng cạnh Makoto, nở nụ cười hiền dịu.

Ngay cả trong tình cảnh này, nụ cười bình thản như mọi ngày ấy vẫn tiếp thêm cho cậu rất nhiều dũng khí.

“Đúng vậy. Có cô Mamako ở đây thì chắc chắn không sao cả.”

“Dù có khó khăn nào chờ đợi phía trước, cô Mamako nhất định sẽ vượt qua.”

“Vâng! Con tin tưởng mẹ hết mình!”

Phía trước họ là một cuộc chiến không thể tránh khỏi. Một trận quyết chiến một mất một còn.

Thế nhưng, vì có Mamako ở đó. Họ thành thật nương tựa vào sức mạnh của cô.

Makoto và đồng đội quyết tâm tiến lên. Họ bước vào trong tòa nhà.

Ngay lập tức!

“Mời vào, mời vào nào! Rẻ lắm, rẻ lắm đó! Ồ, đoàn mạo hiểm giả đây rồi, mời vào! Mời vào!”

Một ông chú quấn khăn trên đầu, giọng oang oang chào đón.

Nơi Makoto và mọi người đến là một siêu thị thực phẩm lớn ở kinh đô Kasarn.

Lúc đó đã xế chiều. Đây là giờ cao điểm, thời điểm đông đúc nhất trong ngày.

Từ lối vào đã chật nín khách. Nhìn quanh đâu đâu cũng thấy các bà nội trợ, các bà nội trợ, các bà nội trợ. Thậm chí còn có cả đàn ông nội trợ nữa.

Tóm lại là cực kỳ hỗn loạn, Makoto và đồng đội bị chen lấn đến bẹp dí. Ngay lập tức họ bị kẹt cứng, không thể nhúc nhích.

“Thôi rồi, chịu thua! Thật sự không chịu nổi! Bỏ cuộc!”

“Makoto cấm bỏ cuộc! Đây là tại con đó!”

“Nếu hoàn thành nhiệm vụ sớm hơn thì cậu Makoto đã có thể đi mua sắm từ sớm, thong thả rồi, phải không?” Medi cười tủm tỉm.

“Là lỗi của con! Con đã cố chấp tự mình tấn công con boss tí tách mãi mà cuối cùng chẳng hạ gục được! Nếu để mẹ xử lý thì chỉ một đòn là xong, con đã lãng phí thời gian, con xin lỗi!”

“Xin lỗi suông như thế thì bỏ đi nhé.”

“Tôi không thấy thành ý chút nào.”

“Không, con có thành ý thật mà!”

Tình hình tắc nghẽn nghiêm trọng đến mức dù muốn cúi đầu xin lỗi cũng không thể vì phía trước toàn người là người. Nóng đến mức muốn say nắng luôn.

Thế nhưng, giữa dòng người chen chúc ấy, Mamako lại có vẻ rất vui.

“Makoto à, con đừng bận tâm. Được đi mua sắm cùng con như thế này, mẹ vui lắm.” Cô nói, khe khẽ siết chặt Makoto.

“Cảm ơn mẹ! Mà thôi đi, mẹ ôm sát quá rồi đấy! Lùi ra chút đi! Cái gì không nói cũng biết là của mẹ cứ thế đập vào người con không trượt phát nào!”

“Tiếc quá, đông người thế này thì không rời ra được rồi. Ư ư hứ.” Cô nói, lại khe khẽ siết chặt Makoto.

“Khốn kiếp... Đến nước này thì chỉ còn cách mua sắm thật nhanh thôi! Chỉ cần mua được thịt khuyến mãi là ổn rồi! Mỗi người chỉ được mua một gói thôi!”

Đếm đầu người. Makoto, Mamako, Wise, Medi. Tổng cộng bốn người. Nếu bốn người mua được bốn gói thì...

Khoan đã, thiếu một người. “...Oaaaaa...!?” Một bàn tay cứ vẫy vẫy, quẫy đạp trong tuyệt vọng giữa biển người. “Khoan đã!?” “Porta!?” Trước khi Porta bị nuốt chửng và lạc mất, Wise và Medi vội vàng kéo cậu ta ra.

Tóm lại là cực kỳ hỗn loạn.

“Nếu tất cả cùng di chuyển thì có lẽ hơi khó khăn một chút...”

“Nếu vậy, chúng ta cứ tìm chỗ nào đó an toàn để lánh tạm rồi đợi, được không?”

“Con đồng ý. Thịt giới hạn số lượng chỉ cần lúc thanh toán đủ người là được mà.”

“Con cũng đồng ý ạ... À, nhưng mà, lại để mỗi mẹ vất vả thì...”

“Không sao đâu con. Mấy chuyện thế này mẹ quen rồi. Cứ yên tâm giao cho mẹ.”

“Cái gì mà "quen rồi"... Mẹ đúng là được rèn luyện quá mức rồi... Thôi được, nếu đã vậy thì!”

Makoto nhìn quanh, dùng “mũi” của mình mà phát hiện ra một nơi trú ẩn.

Đó là khu vực thử đồ ăn. Một chiếc bàn nhỏ được đặt ở vị trí không cản trở lối đi của khách hàng. Có vẻ như đang nướng gì đó trên bếp điện... Từ mùi hương thì chắc là thịt rồi.

Mùi rất thơm nhưng vì khách hàng đang ưu tiên mua sắm nên xung quanh đó khá vắng.

“Đây là rút lui chiến lược! Wise, Medi, Porta! Ba người theo ta!”

“Vâng! Thưa sếp!”

Makoto và đồng đội hùng dũng như quân nhân, vừa nói “Xin lỗi. Xin lỗi. Cho tôi đi nhờ chút” với thái độ cực kỳ khiêm tốn, vừa chen qua đám đông và cuối cùng cũng đến được điểm mục tiêu.

Một người phụ nữ trung niên quản lý quầy thử đồ ăn, đón tiếp họ bằng nụ cười thân thiện.

“Chào mừng các cháu. Dùng thử một miếng nhé?”

“À, vâng. Cháu xin.”

Makoto ăn một miếng thịt xông khói cỡ nhỏ để thử. Ngon tuyệt! Nhưng lượng thì quá ít để lấp đầy cái bụng đói trước bữa tối. Thậm chí còn có vẻ sẽ đói hơn nữa.

Dù sao đây cũng là một vùng an toàn. Tại nơi có thể đứng mà không bị chen lấn, Makoto và đồng đội đứng kề vai, thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn thấy cảnh đó, người phụ nữ ở quầy thử đồ ăn bật cười vui vẻ.

“Mệt mỏi nhỉ. Mấy đứa đi mua sắm cùng nhau à?”

“À, đại khái là vậy ạ, nhưng tụi cháu quyết định giao cho mẹ rồi. Mua sắm trong tình trạng thế này thì không thể nào.”

“Mua sắm vào giờ này, nếu không quen thì đúng là khó khăn thật. ...Vậy mẹ cháu đâu rồi?”

“Ở đằng kia ạ.”

Makoto chỉ tay về phía quầy thịt, nơi có...

“Mình cũng nên mua thêm thịt xay và thịt ba chỉ nhỉ... Xin lỗi cho tôi đi nhờ một chút... Ôi chà, thịt tảng cũng rẻ nữa... Xin lỗi cho tôi đi nhờ một chút.”

Ngay khoảnh khắc khóa mục tiêu mua sắm, cô ấy nhanh chóng thò tay qua giữa những khách hàng đang chen lấn, giật lấy món đồ. Với tốc độ nhanh đến mức mắt thường không thể nhìn rõ, Mamako cứ thế mua sắm một cách thuận lợi.

Mamako cứ thế, như thể đám đông chẳng là gì, nhanh chóng di chuyển về phía quầy hải sản.

“Ồ... cái cách cô ấy di chuyển... có lẽ có thể đấu một trận ra trò với tôi thời đỉnh cao đấy...”

“Hả?”

“Phù phù. Chỉ là lẩm bẩm một mình thôi, đừng để ý. ...Mà này, mẹ cháu là Daisuki Mamako đấy à. Kỹ năng mua sắm của cô ấy thật tuyệt vời!”

“Dạ không, cháu không nghĩ là đến mức đó đâu ạ...”

“Đến mức đó chứ. Này Makoto. Con là con trai cô ấy, phải ưỡn ngực tự hào chứ.”

“Em hiểu cảm giác của cậu Makoto khi cô Mamako rõ ràng nổi tiếng hơn rồi.”

“Này Medi? Mấy chuyện như vậy thì không cần nói thẳng ra đâu nhé?”

“Siêu thị thực phẩm chính là chiến trường sở trường nhất của mẹ! Mẹ là vô song!”

“Ừm, đúng vậy... Những nơi như thế này, nói là sân chơi riêng, là lãnh địa dành cho mẹ thì cũng không ngoa chút nào...”

Đó là khoảnh khắc Makoto, với tư cách là một người con, nghĩ rằng thỉnh thoảng cũng nên thành thật khen ngợi mẹ mình.

“Hừ, buồn cười thật đấy... Đây là lãnh địa của ta.”

Bất chợt, một giọng nói vang lên.

Một thanh niên che miệng bằng chiếc khăn quàng cổ, tuổi chừng hai mươi, vừa đi ngang qua ngay trước mặt Makoto và đồng đội.

Chàng trai quàng khăn đi nhanh như gió, ngược dòng người hỗn loạn mà không hề va chạm với ai, rồi cứ thế ra khỏi cửa hàng.

“Oa, ghê thật. Ai thế nhỉ?”

“Anh ấy tránh người giỏi như mẹ vậy! Tuyệt vời!”

“Đúng là thân thủ phi thường... Anh ta có nói gì đó nhưng là nói gì vậy?”

“À, ừm... Anh ta nói 'Đây là lãnh địa của ta'...”

Câu nói đó, dường như là một lời châm chọc dành cho Makoto, người vừa nói siêu thị thực phẩm là lãnh địa của Mamako...

Ngay lúc đó.

“Thưa quý khách, xin lỗi! Tôi có việc gấp, thật xin lỗi! Xin phép cho tôi đi nhờ phía trước! Quý khách có thể nhường đường một chút được không, xin lỗi!”

Chậm hơn chàng trai kia rất nhiều, một người đàn ông trung niên ria mép, mặc tạp dề của nhân viên, vừa va vào khách vừa hớt hải chạy tới.

“À, các cô cậu kia! Chàng trai quàng khăn có đi qua đây không!?”

“Có ạ. Anh ta đi nhanh lắm, vừa nãy đã ra khỏi cửa hàng rồi...”

“Cái gì!... Khốn kiếp, hôm nay lại để hắn thoát rồi sao...”

Makoto vừa nói xong, người đàn ông đã quỵ xuống, thất thần gục đầu.

“Ông có sao không ạ?... Rốt cuộc là có chuyện gì...”

“Thật ra không tiện nói to, nhưng... hắn là một kẻ trộm vặt chuyên nghiệp đó!”

Người đàn ông ria mép đưa ra một tấm thẻ. Trên đó viết: “Tôi đã trộm một gói thịt ba chỉ. Từ chàng trai quàng khăn.”

“Cửa hàng của tôi đã bị hắn nhắm đến từ rất lâu rồi! Cứ tưởng hôm nay sẽ tóm được hắn! Trời đất ơi!”

“Ông ơi, bình tĩnh đi ạ. Ông nói to quá đấy. Khách hàng xung quanh đang nhìn và nghe hết đấy ạ.”

“Đến nước này thì tôi cũng phải ra tay thật thôi! Tôi sẽ thuê bảo vệ! Sẽ đến Hiệp hội Mạo hiểm giả để yêu cầu... Ồ, nhìn kỹ thì các cô cậu chẳng phải là mạo hiểm giả sao!”

“Hả?... À, thì, chúng tôi đúng là mạo hiểm giả nhưng...”

“Tôi sẽ có giá ưu đãi cho các cô cậu.” Ông ta cười tủm tỉm.

“Làm việc nhanh gọn thế này thật đỡ biết bao! Vậy thì... À, có lẽ các cô cậu đang mua sắm dở dang đúng không! Vậy thì, sau khi xong việc, hãy đến kho sau nhé! Tôi sẽ chuẩn bị hợp đồng và đợi!”

Với nụ cười “thiên thần” nhưng đầy mưu mô của Medi, mọi chuyện đã được chốt hạ.

Người đàn ông ria mép vui mừng khôn xiết, vừa đụng nhẹ vào khách một cách “vừa phải” vừa đi vào phía trong cửa hàng.

“Medi...”

“Có gì không tốt chứ? Giúp đỡ người khác là sứ mệnh của tổ đội Dũng sĩ mà.”

“Đầu tiên là thương lượng tiền công, rồi mới nói đến giúp đỡ người khác. Đúng là bản lĩnh thật đấy... Nhưng mà, tôi cũng không nói là không làm đâu.”

“Trộm vặt là xấu! Con không thể tha thứ được!”

“Đúng vậy. Vậy thì, sau khi hội quân với mẹ và mua sắm xong, chúng ta sẽ đến kho sau của cửa hàng. ...Nhưng trước đó đã.”

Makoto quay lại, định bụng lấy thêm vài miếng thịt xông khói thử để lấp đầy cái bụng rỗng, thì...

“...Hả?”

Khu vực thử đồ ăn đã biến mất không dấu vết. Người phụ nữ quản lý cũng không còn.

Chỉ còn lại mùi thịt xông khói nướng thoang thoảng trong không khí.

“Hả? Gì thế này? Quầy thử đồ ăn biến đâu mất rồi?”

“Thật vậy... Cả người quản lý cũng...”

“Trong lúc chúng ta nói chuyện với nhân viên, không lẽ quầy thử đồ ăn đã dọn rồi về rồi sao!”

“Dù có dọn đi chăng nữa, sao chúng ta đứng ngay cạnh đây lại không hề hay biết gì? Chẳng có lấy một tiếng động nào cả?”

Người phụ nữ quản lý đã dọn dẹp quầy thử đồ ăn và nhanh chóng rời đi khỏi lối đi đông đúc của cửa hàng mà không bị Makoto và mọi người – những người đứng ngay cạnh, chỉ cần với tay là tới – phát hiện?

Nghĩ một cách bình thường, đây là chuyện không thể xảy ra nhưng...

“Chuyện quái gì thế này. Bí ẩn quá mức rồi đấy.”

“Đúng vậy. Chuyện này có vẻ kỳ lạ thật.”

“Đúng chứ... Khoan đã!? Mẹ!? Từ khi nào!?”

Chợt nhận ra, ngay bên cạnh Makoto là Mamako, tay xách một giỏ hàng đầy ắp thực phẩm như núi. Chỉ một giây trước đó, cô ấy đáng lẽ không ở đây.

“Đến cả mẹ mình cũng thế này là sao chứ...”

“Nghĩa là, người vừa rồi cũng đạt đến trình độ của cô Mamako sao?”

“Người vừa nãy cũng là một người đã rèn luyện kỹ năng mua sắm đến mức cực hạn, và có thể sử dụng các kỹ năng di chuyển đặc biệt sao... Nếu là như vậy thì có thể chấp nhận được phần nào.”

“Năng lực hành động cấp độ của mẹ, thật đáng kinh ngạc! Con kính phục!”

“Hiệu ứng "người mẹ" sao... Thôi được, nếu đã vậy thì... có lẽ đúng là như vậy.”

Tạm thời, Makoto và đồng đội chấp nhận lý do đó.

Sau khi mua sắm xong, Makoto và đồng đội, đúng như lời hẹn, tìm đến kho sau.

Khi được dẫn vào một không gian làm việc đơn giản chỉ được ngăn cách bằng vách ngăn, người đàn ông trung niên ria mép mà Makoto và đồng đội đã gặp trước đó, tươi cười chào đón họ.

“Chào ông. Xin làm phiền. Chúng tôi là những người ban nãy...”

“À, các cô cậu đây rồi! Tôi đã đợi!... Khoan đã? ...Vị này chẳng phải là cô Daisuki Mamako sao!? Ơ, sao cô Mamako lại ở đây!?”

“Con trai tôi, Makoto, nói sẽ giúp cửa hàng này làm bảo vệ, nếu được thì tôi cũng muốn cùng giúp sức...”

“Cái gì! Cô Mamako cũng sẽ hợp tác giúp đỡ sao! Ồ, thật quý hóa quá! Thế này thì coi như đã thắng rồi! Thật tuyệt vời!”

Mamako được chào đón nồng nhiệt.

“Makoto. Con cảm thấy thế nào?”

“Kiểu như, mẹ đi theo đến buổi phỏng vấn xin việc làm thêm, rồi người được nhận ngay lập tức lại không phải là con mà là mẹ vậy.”

“Nói tóm lại là, buồn không tả nổi.”

“Ừm. Đúng vậy.”

Lau đi những giọt nước mắt chực trào, Makoto vẫn cố nở nụ cười kiên cường.

Lấy lại tinh thần.

“Vậy thì, không để các cô cậu đợi lâu, tôi sẽ giải thích công việc... À mà, trước đó, tôi xin tự giới thiệu sơ qua một chút. Tôi là quản lý của cửa hàng này, nhân viên hay gọi tôi là "Ông chủ ria mép".”

“Đúng như vẻ ngoài nhỉ.”

「Ha ha ha. Biệt danh thì cũng thế thôi mà. Vậy thì, mời xem cái này trước đã.」

Ông chủ ria mép phát tài liệu cho Mahito và mọi người.

Trong tài liệu ghi chép các ngày trong khoảng một tháng, và mỗi ngày đều ghi tên một hoặc nhiều món hàng.

Thậm chí còn có những mô tả như 【Thanh niên đeo kính】【Bà lão trùm khăn】【Đứa trẻ đội mũ rơm】.

「Đây là…?」

「Đây là tóm tắt tình hình trộm cắp. Điều đáng giận là, đối tượng luôn để lại tấm thẻ có viết lời thách thức, nên chúng tôi biết bị lấy mất thứ gì.」

「Suốt một tháng, ngày nào cũng vậy, không nghỉ một ngày nào mà liên tục trộm cắp…」

「Thời gian thì không cố định, nhưng mỗi ngày chắc chắn đến một lần để trộm cắp, rất đúng giờ.」

「Cái 【Bà lão trùm khăn】 hay 【Đứa trẻ đội mũ rơm】 này là sao vậy?」

「Đó cũng là thông tin được ghi trên thẻ. Chắc là một hành động khiêu khích kiểu như: 『Tao đến cửa hàng trong bộ dạng này rồi trộm đồ, mà bọn mày không nhận ra đúng không? Pupu~』 Thật sự là một tên đáng ghét.」

「Tức là đối tượng là bậc thầy cải trang sao ạ… Việc có thể thay đổi giới tính, thậm chí biến thành trẻ con, có khả năng là đang sử dụng ma thuật biến hình.」

「Còn thông tin nào đáng chú ý nữa không ạ!」

「Ngoài ra… à, mà nói mới nhớ…」

Ông chủ ria mép bỗng nhiên hơi nghiêng đầu.

「Từ khi bị trộm cắp, mỗi ngày đều xuất hiện tiền thừa hoặc thiếu.」

「Tiền thừa thiếu ạ?」

「Số tiền thu được lại đúng bằng giá trị món hàng bị trộm. …Nhưng mà, cái này chắc không liên quan gì đâu nhỉ. Tên trộm cắp làm gì có chuyện lén lút để lại tiền chứ.」

「À, đúng rồi ạ. Nếu vậy thì mua đại cho rồi chứ nói làm gì.」

「Đúng vậy. Vậy nên, thông tin tôi có thể cung cấp chỉ có thế thôi. …Thế thì, hôm nay đã bị rồi, nên nhờ các bạn bảo vệ từ sáng mai nhé. Ký vào đây.」

Đúng như đã tuyên bố, hợp đồng đã được chuẩn bị sẵn một cách nghiêm túc. Mỗi người Mahito và mọi người được phát một bản.

「Làm việc nghiêm túc thật đấy…」

「Vì đây là việc cần thiết mà. Phải làm cho tử tế chứ. …À đúng rồi. Cô Mamako thì, tôi muốn nhờ ký thêm một bản nữa.」

「Ôi, ký cái gì vậy nhỉ?」

「Không không, không phải cái gì to tát đâu ạ. Vì các cháu vẫn còn là vị thành niên, nên cô cứ coi như đó là giấy đồng ý của người giám hộ, hay đại loại vậy là được ạ.」

「Cái đó thì cần thiết rồi. Phải làm cho tử tế chứ. …Ký vào cái nào đây…」

「Mời, vào đây ạ.」

Nói đoạn, ông chủ ria mép cởi chiếc tạp dề đang mặc, đặt trước mặt cô Mamako.

「À… ký vào…?」

「Nói thế này với chủ thuê thì thật bất lịch sự, nhưng… Này, ông kia. Làm ơn tử tế đi!」

「Xin ngài! Xin ngài hãy cho tôi chữ ký của cô Mamako! Xin ngài!」

Quỳ gối, hai mắt rưng rưng, đó là một lời thỉnh cầu quá đỗi chân thành.

***

Ngày hôm sau.

Mahito và mọi người rời khỏi quán trọ, thẳng tiến đến cửa hàng thực phẩm lớn.

Khi họ đến khu vực hậu cần đang bận rộn với việc nhập hàng, ông chủ ria mép đang mặc chiếc tạp dề có chữ ký của Mamako đã chào đón họ bằng nụ cười tràn đầy hạnh phúc.

「Chào mừng mọi người! Tôi đã chờ các bạn! Mong được hợp tác!」

「Chúng tôi cũng vậy, mong được hợp tác. …Vậy thì, chúng tôi định bắt tay ngay vào công việc bảo vệ, nhưng hình như vẫn chưa đến giờ mở cửa phải không ạ?」

「Đúng vậy. Vẫn còn thời gian trước khi bắt đầu kinh doanh, nên mọi người có thể chờ ở khu vực văn phòng kia… À, không… trước đó…」

Ông chủ ria mép nhìn Mahito và mọi người, có vẻ đang suy nghĩ gì đó.

「À… có lẽ trang phục của chúng tôi không ổn lắm sao ạ?」

「Cũng hơi khó xử thật. Khách hàng là mạo hiểm giả cũng có đến, nhưng không nhiều lắm…」

「Tức là, trong một số trường hợp, chúng tôi có thể bị khách hàng khác nghi ngờ phải không?」

「Việc cho thấy rõ ràng có nhân viên bảo vệ và hệ thống phòng chống tội phạm đã sẵn sàng, tôi nghĩ sẽ có tác dụng răn đe kẻ trộm cắp…」

「Nhưng nếu khách hàng khác để ý và khó chịu khi mua sắm thì không hay ạ!」

「Đúng vậy. Chính là thế. Đây là điểm khó khăn đối với một cửa hàng. …Giờ thì, phải làm sao đây…」

「Vậy thì, cải trang thì sao ạ?」

Khi Mamako đề xuất, như thể đã chờ đợi từ lâu, ông chủ ria mép gật đầu mạnh.

「Quả nhiên, đó là ý hay. …Vậy nên, tôi cũng đã đoán trước sẽ có chuyện này, chuẩn bị sẵn sàng rồi đấy.」

Ông chủ ria mép chạy vội vào khu vực văn phòng, ôm theo những chiếc tạp dề dành cho nhân viên rồi quay lại.

Mahito, Wise, Medi và Porta mỗi người được cho mượn một chiếc. Chỉ có bấy nhiêu tạp dề thôi.

「Giả vờ làm nhân viên để làm bảo vệ sao ạ. À, cũng là một phương án an toàn.」

「Nhân tiện tuần tra trong cửa hàng, ví dụ như giúp sắp xếp hàng hóa gọn gàng hay bổ sung thêm hàng, thì sẽ không bị coi là bất thường nhỉ. Tất nhiên, tôi không yêu cầu các bạn phải làm đâu nhé. Không yêu cầu đâu nhé.」(Cười tủm tỉm)

「Cái người này, rõ ràng là muốn lợi dụng lương tâm của chúng ta để cắt giảm chi phí nhân sự mà.」

「Này Mahito. Mẹ thì không được phát tạp dề…」

「Cô đừng lo. Chúng tôi cũng đã chuẩn bị trang bị để cải trang cho cô Mamako rồi ạ. …Đây ạ!」

Ông chủ ria mép mở một chiếc thùng container khổng lồ vừa mới được vận chuyển đến, lớn bằng cả một căn phòng nhỏ.

Bên trong, ngoài những bộ quần áo thường dân ra… còn có đủ loại trang phục xếp thành hàng dài: váy dạ hội, đồng phục y tá, trang phục vu nữ, cho đến cả đồ hóa trang thành thú nhồi bông.

Khi Mahito nhìn chằm chằm bằng ánh mắt dò xét, ông chủ ria mép vội vàng quay mặt đi.

「Ông đã bao giờ nghĩ đến việc, con trai sẽ bị tổn thương đến mức nào nếu mẹ mình cosplay chưa?」

「Tâm trạng của con trai cậu thì… à, tôi không quan tâm đâu nhé! Ha ha ha!」

「Muốn tôi cho ông nếm mùi không?」(Nổi gân xanh)

「Thôi nào, bình tĩnh đã! Này! Không phải là muốn xem Mamako thể hiện thất thập nhị huyền công trực tiếp đâu nhé! Này, vì cô Mamako là người nổi tiếng mà! Nếu cải trang sơ sài sẽ bị lộ ngay, rồi gây ra náo loạn mất!」

「Cái đó thì, có lẽ đúng là vậy. Vì đó là cô Mamako mà.」

「Nếu biết có cô Mamako ở đây, kẻ trộm cắp có thể sẽ sợ hãi mà bỏ trốn mất đấy ạ.」

「Để bắt được tội phạm, con nghĩ mẹ nên cải trang cho tử tế ạ!」

Các cô gái vừa nói những điều hợp lý, vừa reo lên: 「Cái này không đẹp sao?」「Cái đó cũng được đấy ạ」「Cái kia cũng đáng yêu nữa!」Họ có vẻ rất vui vẻ mà không hề quan tâm đến việc bắt giữ tội phạm.

Còn về phần nhân vật chính thì.

「Vậy thì Mahito con trai. Mẹ sẽ cải trang khiến con phải giật mình đấy. Hãy chờ xem nhé. Ưfufu.」

「Mẹ ơi, con xin mẹ đấy, làm ơn đừng quên mất mục đích chính nhé… Con xin mẹ đấy…」

Trước Mamako đang phấn khích hơn ai hết, Mahito chỉ cảm thấy lo lắng khôn nguôi.

***

Và thế là, đến giờ mở cửa. Công việc bảo vệ bắt đầu.

「À, xin chào quý khách! Ừm… Mời quý khách cứ thoải mái mua sắm ạ!」

Mahito vừa dùng cây lau nhà lau sàn, vừa tuần tra gần khu vực lối vào cửa hàng, đón vị khách đầu tiên của ngày hôm nay.

Là một phụ nữ trung niên. Chắc là một bà nội trợ. Bà ta khẽ cúi chào rồi bước đi vội vã.

Trông bà ta chẳng có gì đặc biệt, là một vị khách bình thường, nhưng liệu có phải…?

「(…Không, chắc là không phải đâu.)」

Chẳng có căn cứ nào. Chỉ là trực giác mách bảo rằng bà ta vô tội, nên Mahito tiễn vị khách đầu tiên.

Tiếp theo, một thanh niên đội mũ beret bước vào cửa hàng.

Anh ta trạc tuổi với thanh niên đã đi ngang qua Mahito và mọi người hôm qua, nhưng khuôn mặt rõ ràng là khác.

Nhưng đối tượng được cho là bậc thầy cải trang. Vậy liệu có phải…?

「(Có thể là vậy. Nhưng cũng có thể không phải. …Nhưng mà…)」

Trước hết, giả vờ lau dọn, Mahito quyết định đi theo.

Người đàn ông đội mũ beret nhìn quanh cửa hàng một cách bồn chồn. Hơi đáng ngờ.

「(Đây là tên tội phạm sao? …Trước hết, mình có nên bắt chuyện không nhỉ…?)」

Nếu đúng là hắn thì sao đây? Chắc chắn sẽ bị chống trả. Chiến đấu sao?

Hiện tại Mahito không có kiếm. Chỉ có thể dùng cây lau nhà với sức tấn công thấp để chống trả.

Đồ phòng thủ chỉ có chiếc tạp dề của nhân viên. Nếu bị đâm bằng dao, có thể chết ngay lập tức.

「(Chết tiệt… Tự dưng lại phải liều mạng thế này sao…)」

Người đàn ông đội mũ beret không hề nhận ra Mahito đang theo sau. Mình có nên ra tay trước không?

Nếu tấn công bất ngờ từ phía sau bằng một cú thụi mạnh bằng cây lau nhà, chắc chắn sẽ tóm được hắn nhanh chóng… Mahito nắm chặt cán cây lau nhà, rình rập cơ hội…!

Đúng lúc đó, đột nhiên, một cây cải thảo bất ngờ giáng thẳng vào đỉnh đầu Mahito. Phần lõi cứng và rất đau.

「Ái chà!?… Cái, cái gì thế này!? Là đòn tấn công của kẻ khả nghi sao!?」

「Nói gì thế. Chính anh mới là kẻ khả nghi đấy.」

Người vừa dùng cải thảo tấn công chính là Wise. Cô đang hóa trang thành nhân viên, giúp trưng bày hàng ở quầy rau củ.

「Cảnh giác thái quá rồi đấy. Cố gắng tự nhiên hơn một chút đi chứ.」

「Ồ, ờ. Xin lỗi. Hình như mình hơi căng thẳng quá…」

「Với lại, anh lau dọn mỗi lối vào cửa hàng quá nhiều rồi đấy. Hãy đi quanh khắp cửa hàng đi chứ. Lối vào để tôi trông cho. …À, xin chào quý khách!」

Wise niềm nở chào đón những vị khách nối tiếp nhau bước vào.

Đồng thời, cô cũng nhanh chóng hoàn thành việc trưng bày hàng hóa. Cử chỉ của cô ấy mượt mà như một nhân viên thực thụ vậy.

「…Cô, có vẻ như quen việc lắm nhỉ.」

「À thì. Tôi từng làm thêm ở siêu thị mà.」

「À, vậy sao… Ồ…」

Mahito, người chưa từng có kinh nghiệm làm thêm, cảm thấy mình thua kém rất nhiều, chỉ đành ngoan ngoãn rút lui.

Từ quầy rau củ, đi qua quầy thịt và hải sản tươi sống, đến quầy đồ ăn sẵn. Mahito vừa lau sàn vừa di chuyển dọc theo tuyến đường chính của cửa hàng thực phẩm.

Khi đến quầy đồ ăn sẵn, nơi vẫn chưa trưng bày hàng hóa, cậu ta lại phát hiện ra người đàn ông đội mũ beret lúc nãy.

「Xin lỗi, quầy gia vị ở đâu vậy ạ?」

「Nếu là gia vị thì ở khu vực giữa cửa hàng, nơi có các kệ hàng. Trên các kệ có bảng chỉ dẫn, xin hãy xác nhận vị trí cụ thể ở đó ạ.」

「Bảng trên kệ… À, có ghi đủ thứ nhỉ. Tôi hiểu rồi. Cảm ơn nhé.」

Người hướng dẫn chính là Medi.

Khi thấy người đàn ông đội mũ beret đã đi khuất, Mahito rón rén lại gần Medi.

「Medi cũng, có vẻ quen việc lắm nhỉ. Hay là cũng có kinh nghiệm rồi sao?」

「Em không có kinh nghiệm làm thêm kiểu này đâu ạ? Chỉ là trả lời một cách rất bình thường những gì được hỏi thôi ạ.」

「À, vậy sao… Có thể làm bình thường như vậy thì giỏi thật…」

「Dễ mà anh. Chỉ cần làm những gì mình có thể như bình thường thôi mà. Anh Mahito nghĩ phức tạp quá đấy. Hãy thư giãn đi nào. …Vậy thì, em sẽ đi chuẩn bị khu vực thử món…」

「Khoan đã! Đừng có vội vã thế!」

Không thể để Medi nấu ăn được! Vật thể X sẽ được tạo ra, nếu không cẩn thận sẽ có người chết mất!

Khi Mahito cố gắng hết sức ngăn cản, Medi nở nụ cười của một mỹ thiếu nữ, rồi cố ý dẫm mạnh lên ngón chân út của cậu. Đau điếng.

「Em chỉ đơn thuần là sắp xếp vị trí thôi mà. Việc nấu ăn thực sự sẽ do người phụ trách nấu nướng đảm nhiệm, nên anh không cần lo lắng đâu ạ.」(Tiếp tục nghiến chân)

「À, vậy sao. Phù. Thế thì may quá! Đau quá xin lỗi em xin lỗi em!」

「Anh lại thật sự yên tâm như thế thì em lại càng không thể tha thứ được… Thôi bỏ qua chuyện đó đi, em có một điều hơi thắc mắc.」(Tiếp tục nghiến chân)

「Điều thắc mắc?」

Medi vẫn không hề nới lỏng lực dẫm lên chân Mahito, mà hơi nghiêng đầu.

「Theo lời nhân viên cửa hàng, ở đây hình như chỉ có quầy đồ ăn sẵn là có món thử. Còn các quầy khác thì chưa bao giờ có món thử cả.」

「Ơ?… Không, rõ ràng hôm qua ở quầy thịt cũng có mà. Mặc dù không biết biến mất từ lúc nào.」

「Đúng rồi ạ. Chính xác là vậy. Thực tế, cũng có những lời cảm ơn từ khách hàng về món thử ở quầy thịt tươi. …Thế nhưng, cửa hàng lại khẳng định chưa từng làm điều đó một lần nào cả.」

「Cái đó… là sao chứ?」

「Là sao ạ…」

Không hiểu. Mahito cũng nghiêng đầu theo Medi, đúng lúc đó.

Ở khu vực trung tâm cửa hàng, nơi các kệ hàng xếp thành dãy, bỗng 「Reng!」 một tiếng, có gì đó vỡ tan.

「Hình như có chuyện rồi! Để tôi đi xem chút!」

Đây chính là lúc Mahito ra tay. Cậu phóng đi hết tốc lực, hệt như một cuộc đua lau nhà.

Nhìn phải, nhìn trái, cậu đi dọc theo các dãy kệ để tìm hiện trường… rồi phát hiện ra. Là khu vực đồ uống. Trên sàn, mảnh vỡ chai lọ vương vãi, và một vũng nước trái cây mùi cam quýt đang lan rộng.

Có hình bóng một phụ nữ lớn tuổi đang vô cùng hoảng hốt, và một nhân viên nhỏ con.

「Tôi xin lỗi nhé! Không cố ý đâu!」

「Vâng ạ! Cháu sẽ dọn dẹp! Cứ để đó cho cháu!」

「Ối, bị giành mất rồi.」

Porta đã nhanh tay xử lý. Con bé đang dùng chổi và ki hốt rác để thu dọn mảnh vỡ chai.

Manato cũng vội vã chạy đến giúp.

「Porta, con mệt rồi... À không... Thưa quý khách, bà có sao không? Có bị thương ở đâu không ạ...?」

「Không sao đâu! Không sao cả! Nhưng mà thật lòng xin lỗi cậu nhé! Chắc là cái giỏ hàng của tôi va vào! Tôi không cố ý làm rớt đâu!」

「A, a, vâng. Xin bà cứ bình tĩnh. Không sao đâu ạ... Thế thì, ừm... Về việc đền bù, hay gì đó...」

「Ếch?! Không cố ý mà vẫn phải đền bù sao?!」

「Ư... c-cái này thì...」

Không biết nên làm sao đây. Bị bà khách dồn ép đến mức đó, Manato chỉ biết đứng ngây ra.

Ngay lập tức, Porta bước ra trước.

「Nếu là tai nạn thì không cần phải trả tiền đâu ạ! Ông chủ cửa hàng đã dặn rồi!」

「Ồ, vậy à! Phải rồi, là tai nạn mà! Thế thì tôi xin phép nhé!」

Bà khách thở phào nhẹ nhõm, vội vã rời đi.

Sau khi thu dọn hết mảnh vỡ chai, lau sạch nước bằng cây lau nhà, công việc dọn dẹp cũng hoàn tất.

「Porta, giỏi lắm. Con bé xử lý tốt thật.」

「Dạ! Con làm được rồi ạ!」

「Thế mà... tôi lại thất vọng với sự vô dụng của mình quá đi mất...」 *Thịch một cái*

「Đúng là phản ứng của Manato-kun thật đáng thất vọng. Cậu bị trừ điểm rồi.」

「Đừng có tùy tiện nói 'đền bù' như thế. Manato cậu bị loại.」

「Xin lỗi. Mọi người đã mất công đến đây chỉ để chê bai tôi... À mà...」

Không chỉ có Wise và Medi. Liếc nhìn xung quanh, từ ông quản lý ria mép cho đến các nhân viên khác, ai nấy đều thò đầu ra từ khắp nơi, có vẻ như đang theo dõi hiện trường vụ ồn ào vừa rồi.

Bị mọi người nhìn chằm chằm, cứ như thể đang bị đổ lỗi, Manato vừa thấy thảm hại vừa xấu hổ vô cùng...

「(…Ơ? Khoan đã nào?)」

Toàn bộ ánh mắt của các nhân viên trong cửa hàng đều đang đổ dồn về đây.

「Mà này, cái quầy này làm sao thế. Hàng hóa xếp không đúng vị trí gì cả. Chả ra đâu vào đâu.」

「Cái chai kia, rồi cái chai này nữa, phần miệng chai cứ lòi ra khỏi kệ một cách kỳ cục.」

「Thế này thì cái giỏ hàng có bị vướng vào cũng phải thôi! Để tôi sửa lại hết!」

Khu đồ uống, nơi mà những chai nước cứ lòi ra khỏi kệ, có ai đó lỡ vướng phải là rớt ngay.

Trong khoảnh khắc đó, Manato chợt hiểu ra.

「Tiêu rồi! Đây là cái bẫy để gây ra tiếng động, thu hút ánh mắt của nhân viên về đây!」

Nghe lời ấy, Wise và những người khác, cả ông quản lý ria mép nữa, đều nhận ra mình đã bị lừa và vội vàng hành động. Có lẽ kẻ trộm vặt đang thực hiện hành vi của mình ngay trong khoảnh khắc này.

Ông quản lý ria mép cùng các nhân viên lập tức trở về vị trí của mình, cảnh giác cao độ xem có kẻ khả nghi nào không. Việc giám sát bên trong cửa hàng thì cứ để họ lo.

「Chúng ta sẽ chặn đường thoát! Có bao nhiêu lối ra vào!」

「Lối vào và lối ra, trước mắt là hai cái.」

「Cũng có thể chúng sẽ dùng lối đi riêng của nhân viên! Một cái ở quầy đồ ăn sẵn! Rồi một cái nữa nằm giữa quầy thịt tươi và hải sản...」

「Quầy rau cũng có một lối! Tổng cộng là năm lối!」

「Chúng ta có bốn người... Thiếu một người thì gay go đây... Có ai thấy mẹ tôi đâu không?!」

「Mẹ bảo thay đồ xong sẽ đến, nhưng con vẫn chưa thấy đâu!」

「Chết tiệt! Mẹ đang làm cái gì thế không biết!」

Dù sao thì bốn người họ cũng chỉ còn cách chia nhau ra, phong tỏa các lối thoát. Ai sẽ được bố trí ở đâu.

Đúng lúc Manato định đưa ra chỉ thị, trong khoảnh khắc ấy.

「Thưa quý khách, đây có phải thứ mà quý khách đang tìm không? Nó rẻ hơn bình thường một chút đấy, rất hời nha.」

Đến nước này rồi mà vẫn nghe thấy giọng Mamako bình thản như mọi khi. Từ ngay hàng bên cạnh vọng sang.

「Ôi, mẹ đến rồi à! ...Mẹ ơi!」

Manato vội vàng di chuyển, và quả nhiên là mẹ. Mamako đấy.

Mamako, trong bộ dạng nữ tu sĩ bí ẩn, đang mỉm cười ngọt ngào với gã đàn ông đội mũ nồi, kẻ đang đưa tay với lấy túi bột mì.

Nữ tu sĩ bí ẩn, Mamako. Manato nhìn mẹ mà không hề có sự chuẩn bị tinh thần, đến mức đau đầu muốn chết đi được.

「...Này... Sao mẹ lại chọn đúng cái bộ đồ đó thế không biết...」

「Ôi Ma-kun. Này, con thấy màn hóa trang này thế nào? Mẹ đã nghĩ rằng muốn thử mặc một lần, nên mẹ đã mạnh dạn mặc đấy, báo con biết thế nha. Ưm ưm.」

「Mẹ không cần phải báo con biết đâu! Bây giờ không phải lúc để nói mấy chuyện đó...!」

Và rồi.

「À, xin lỗi. Tôi chợt nhớ ra có chút việc gấp nên phải về. Cho tôi đi qua được không?」

「A, a, vâng! Xin lỗi vì làm ồn ào quá! Mời anh cứ tự nhiên!」

Gã đàn ông đội mũ nồi, bị kẹp giữa Mamako và Manato, ôm túi bột mì cúi đầu rời đi.

Manato vô thức dõi theo, thấy gã đàn ông đội mũ nồi đi thẳng đến quầy tính tiền, trả tiền rồi bước ra khỏi cửa.

「Này Ma-kun. Nếu người ta trả tiền đàng hoàng, thì là khách hàng đúng không con?」

「Đúng vậy. Ít nhất thì, người đó là khách hàng. ...Nhưng chắc chắn có kẻ trộm vặt trong cửa hàng! Con muốn mẹ thay đồ nhưng giờ không có thời gian đâu! Mẹ tham gia bảo vệ đi!」

「Ôi chao. Vậy thì mẹ cũng đi làm việc nhé.」

Manato và những người khác tản ra để phong tỏa các lối thoát.

Cùng lúc đó, trong một con hẻm nhỏ gần cửa hàng thực phẩm lớn.

「Khốn kiếp... Đáng lẽ thời cơ đã hoàn hảo rồi, sao lại bị phát hiện chứ...」

Gã đàn ông đội mũ nồi ném túi bột mì đi, rồi móc ra một tấm thẻ từ trong người.

【Tôi đã lấy trộm một túi bột mì. Ký tên: Chàng trai mũ nồi.】

Bản tuyên bố phạm tội ấy không được hoàn thành đúng như lời lẽ của nó. Gã đàn ông đội mũ nồi xé nát tấm thẻ, nghiến răng ken két.

「Đó là Oosuki Mamako sao. Đúng như lời đồn, bà ta không phải là một người mẹ bình thường. Thật là một đối thủ khó nhằn. ...Nhưng nếu đã vậy, thì lại càng tiện. Đây là đối thủ tuyệt vời để thử tài.」

Gã đàn ông đội mũ nồi nở nụ cười gian xảo, ẩn mình vào bóng tối.

Thời gian trôi qua, đã gần trưa.

Manato và những người khác, sau khi nghỉ ngơi một chút theo luật lao động, lại ra khu vực bán hàng.

「Cuối cùng thì không bắt được ai, nhưng coi như đã ngăn chặn được vụ trộm vặt rồi đúng không?」

「Chắc là vậy nhỉ? Có vẻ như không tìm thấy bản tuyên bố phạm tội nào cả.」

「Có vẻ như tên đó có một 'mỹ học' độc đáo của riêng mình. Việc không để lại dấu vết chứng tỏ là lần này đã thất bại... Tuy nhiên, điều đó cũng có nghĩa là hắn sẽ quay lại.」

「Có vẻ như hắn ta nhất định sẽ trộm vặt mỗi ngày một lần! Vẫn cần phải rất cảnh giác!」

「Phải rồi. Vậy thì,」

Manato thắt lại dây tạp dề, tập trung tinh thần.

Lúc xảy ra vụ ồn ào trước đó, họ đã hơi hoảng loạn vì thiếu người, nhưng lần này thì ổn rồi. Ngoài bốn người Manato, Mamako cũng đã có mặt đầy đủ.

「Cùng cố gắng bảo vệ nhé. Nếu ai làm điều xấu, mẹ sẽ bắt giữ đấy!」 *Píp píp!*

Đó là Mamako, hóa trang thành nữ cảnh sát, đôi chân thon dài mặc quần tất lộ ra dưới chiếc váy ngắn cũn cỡn.

「Giờ thì thành cosplay mất rồi... Con đã linh cảm sẽ thành ra thế này mà... Haizzz...」

c138ff39-23cd-4b93-8a86-98cdd5df7d4a.jpg

「Ôi Ma-kun. Con thở dài thế, mệt rồi à. Cố gắng lên nào!」 *Píp!*

「Người làm con mệt hơn ai hết chính là mẹ đấy. Mà lại còn ồn ào nữa. Đừng có thổi còi từng tiếng một như thế chứ.」

「Ôi, mẹ xin lỗi nha.」 *Pípppp...*

「CON BẢO RỒI MÀ!」

Mamako có vẻ rất thích cái còi này thì phải. Thôi được rồi. Tiếp tục công việc bảo vệ nào.

Lượng khách trong cửa hàng đông hơn buổi sáng. Vì sắp đến giờ trưa nên khu đồ ăn sẵn, nơi bày bán các loại hộp cơm bento, đặc biệt đông đúc.

「Theo danh sách ông quản lý đã tổng hợp, vào giờ này, các hộp cơm bento thường bị trộm nhiều nhất.」

「Các khu vực khác luôn có khách hàng chú ý, nên khó mà trộm vặt được. Có vẻ chúng ta nên tập trung vào quầy đồ ăn sẵn.」

「Được rồi. Để không ai trộm vặt lợi dụng sự hỗn loạn, chúng ta sẽ đặc biệt cảnh giác... nhưng mà...」

Khi đến quầy đồ ăn sẵn. Hiện trường toàn là đàn ông.

「Này, đừng có chen lấn! Thằng khốn, muốn chết à!」

「Tránh ra ngay! Mày muốn chết hả?!」

「Đó là hộp cơm bento thịt nướng của tao đấy! Hả!? Muốn gây sự à!?」

Những người lao động chân tay, thân hình vạm vỡ, đang chen lấn xô đẩy, tranh giành bento. Cứ như một cuộc bạo loạn vậy. Không chỉ khu đồ ăn sẵn mà cả cửa hàng cũng có vẻ sắp vỡ tung.

Mặt Manato và những người khác tái mét.

「Cái này... nếu bị cuốn vào, chắc chắn sẽ không yên đâu...」

「Nhưng chúng ta phải bảo vệ chứ! Em sẽ cố gắng chen vào, giám sát cẩn thận!」

「Khoan đã Porta! Nguy hiểm lắm đấy! Con bé sẽ bị đè bẹp mất!」

「Trước mắt, chúng ta hãy giám sát từ bên ngoài! Không còn cách nào khác!」

Mặc dù nói vậy, nhưng từ bên ngoài đám đông hỗn loạn, tình hình hoàn toàn không thể nắm bắt được, bị chắn bởi một bức tường cơ bắp.

「(Khốn kiếp! Đây đúng là cơ hội vàng để trộm vặt mà!)」

Có lẽ, ngay trong khoảnh khắc này, kẻ trộm vặt đã trà trộn vào "lễ hội đàn ông" đó, lén lút nhét bento vào trong quần áo. Manato lo lắng không yên...

Đúng lúc đó, tiếng còi cao vút vang lên.

「Này này, không được cãi nhau nhé. Mọi người ngoan ngoãn xếp hàng nào.」 *Píp píp!*

「Này, mẹ mình đang làm cái gì thế kia.」

Bà mẹ cảnh sát váy ngắn đã xuất quân. Bà thổi còi theo điệu "píp píp píp píp píp" một cách nhịp nhàng, bắt đầu điều khiển giao thông trước quầy đồ ăn sẵn.

Nhưng những gã đàn ông đang đói meo và cáu gắt! Đương nhiên sẽ không chịu nghe lời như thế đâu...!

「Này, thật hả! Là Mamako-san kìa!」

「Mấy đứa, xếp hàng xếp hàng đi! Nếu ngoan ngoãn xếp hàng, chắc chắn sẽ có điều tốt đẹp đấy!」

「Ưm ưm. Vậy thì, mẹ cảnh sát sẽ phát bento cho các con nhé. Nhớ là phải ăn cả rau nữa đấy.」

「「「CÁM ƠN Ạ!」」」

Những gã đàn ông vạm vỡ, bỗng chốc ngoan ngoãn xếp thành một hàng. Buổi phát bento trực tiếp từ bà mẹ cảnh sát váy ngắn đã bắt đầu.

「Cái sự hỗn loạn đã được dẹp yên một cách ngoạn mục.」

「Đúng là Mamako-san có khác. ...Vậy thì Manato-kun, cậu cũng qua đó đi.」

「Tuyệt đối không xếp hàng đâu. Có chuyện gì buồn hơn việc phải nhận cơm từ người mẹ hóa trang thành cảnh sát chứ... Hả?」

Manato vô tình chứng kiến một cảnh tượng.

Một người phụ nữ dữ tợn, khắp người đầy vết sẹo, đang đứng trong hàng, lén lút đưa tay ra định lấy một túi rau... nhưng ngay khoảnh khắc sau đó, Mamako lại rất tự nhiên cầm lấy túi rau đó, đưa cho một khách hàng khác.

Cuối cùng, người phụ nữ đầy sẹo đó chẳng lấy được gì cả...?

Manato suy nghĩ một chút, rồi lên tiếng gọi người phụ nữ đang gặp vấn đề kia.

「À, cô ơi cho tôi hỏi một chút? Vừa rồi cô có định làm gì đó không...」

「Ếch?! A, không, vừa rồi là do... tôi nghĩ nếu mình làm điều xấu, bà mẹ cảnh sát sẽ bắt giữ tôi, rồi trừng phạt tôi! Chỉ là chút bộc phát nhất thời thôi!」

「A, vâng, cô thuộc tuýp người đó à. Đã hiểu.」

Có vẻ như cô ta là người có sở thích kỳ lạ. Tốt nhất là không nên dây dưa gì thì hơn.

Khi Manato lùi lại và quan sát, người phụ nữ đầy sẹo nhận bento từ Mamako, thanh toán đàng hoàng rồi rời khỏi cửa hàng.

「Này Manato. Chẳng lẽ cậu thích kiểu người như vậy à?」

「Đừng có nói mấy lời ngớ ngẩn. Tôi cứ nghĩ cô ta hơi đáng ngờ một chút... nhưng chắc là do tôi tưởng tượng thôi.」

Lấy lại tinh thần, tiếp tục công việc thôi. Giao quầy đồ ăn sẵn cho Mamako, Manato và những người khác tản ra để bảo vệ các khu vực khác.

「...Khốn kiếp! Lại nữa rồi!」

Người phụ nữ đầy sẹo chạy vội vào con hẻm, xé nát tấm thẻ tuyên bố phạm tội. Dòng chữ "【Tôi đã lấy trộm một túi rau】" tan tác, bay lả tả rơi xuống.

「Thằng con trai cũng có trực giác tốt đấy chứ, nhưng đúng là Oosuki Mamako có khác! Đến nước này rồi thì chỉ còn cách chơi thật thôi! ...Với bí sách thành công 100%, lần tới nhất định sẽ... Khặc khặc khặc!」

Nuốt chửng hộp bento và túi rau trong một hơi, người phụ nữ đầy sẹo bật lên tiếng cười gian ác.

Thời gian lại trôi qua, trời đã về chiều. Đây là thời điểm cao trào của sự hỗn loạn.

Ông quản lý ria mép đến xem xét tình hình Manato và những người khác, lên tiếng với vẻ mặt đầy lo lắng.

「Có ổn không vậy... Cho người chưa thành niên làm việc quá lâu, về mặt pháp luật là có vấn đề đấy.」

「Ông lo lắng về chuyện đó ư. À thì, đó cũng là chuyện quan trọng. ...Nhưng xin cứ giao cho chúng tôi. Đến nước này rồi, gạt bỏ chuyện công việc sang một bên, chúng tôi muốn bắt bằng được hắn ta, vì danh dự của mình.」

「Được rồi. Vậy thì tôi xin phép nhờ vả vậy... Ưaaaaa!?」

「C-có chuyện gì thế ạ!? Chẳng lẽ kẻ trộm đã đến rồi sao!?」

「Tạp dề quý giá của tôi bị bẩn rồi! Từ lúc nào vậy chứ!?」

「Ông cứ về phòng kho mà tẩy vết bẩn đi. Vướng víu quá.」

Ôm chặt chiếc tạp dề có chữ ký của Mamako, ông quản lý ria mép vừa khóc vừa rời đi.

Lấy lại tinh thần, bắt đầu công việc bảo vệ. Giống như hôm qua, cửa hàng đang rất đông đúc. Vì không thể di chuyển thoải mái, Manato và những người khác đều túc trực ở các lối ra vào, thực hiện chiến thuật gọi hỏi bất cứ ai định rời đi mà không qua quầy thanh toán.

Wise đứng ở lối vào cửa hàng. Porta ở cửa sau khu rau củ. Medi ở khu đồ ăn sẵn. Còn Masato thì phụ trách lối đi chung giữa khu thịt tươi và hải sản.

Mamako, với sự nhanh nhẹn dù đông người, đang tuần tra khắp cửa hàng như một đội đặc nhiệm lưu động.

Cứ thế, cô hòa mình vào dòng người đang chậm rãi di chuyển trong lối đi chính…

“Ồ hô hô. Ma-kun, mẹ đây mà. Con có nhận ra không nhỉ?”

“Con không muốn nhận ra.”

Một người phụ nữ mặc khẩu trang, kính râm và áo sườn xám vừa lướt qua trước mặt Masato, nhưng cậu vờ như không thấy.

Thế rồi.

“…Ưm? Có mùi gì thơm thế nhỉ?”

Đó là mùi thịt xông khói nướng. Mùi hương phát ra từ một góc khu thịt tươi.

Không biết từ lúc nào, một quầy thử đồ ăn đã được dựng lên, và một người phụ nữ trung niên đang mời khách nếm thử.

“(Là người hôm qua mà… Hừm…)”

Ngay lập tức cảm thấy có gì đó bất thường, Masato cố gắng len lỏi qua đám đông, tiến lại gần người phụ nữ đáng ngờ kia.

“Chào cô. Cô vất vả rồi. Chúng ta đã gặp nhau hôm qua, đúng không ạ?”

“Phải đó. Chúng ta lại gặp nhau rồi nhỉ. …Thôi nào, cô nếm thử một miếng…”

“Dạ không, trước hết xin cô cho cháu hỏi. Cháu nghe nói ở cửa hàng này, ngoài khu đồ ăn sẵn ra thì không có thử đồ ăn miễn phí, phải không ạ?”

“Đúng vậy. Đây chỉ là tôi, một người không phải nhân viên hay gì cả, tự tiện làm thôi.”

“…Hôm qua, ngay sau khi gặp cô, cháu đã thấy một tên trộm vặt.”

“Ôi chao, cháu tinh ý đấy chứ. Phải rồi. Tôi không nói mình vô can đâu. Chẳng hạn, cũng có khả năng tôi làm thế này để đánh lạc hướng nhân viên và khách hàng đó.”

Người phụ nữ không hề tỏ ra chút bối rối nào, vẫn mỉm cười tươi tắn nói ra những lời có thể coi là tự thú đồng lõa. Thật là một người gan dạ. Chắc chắn là một đối thủ đáng gờm.

Dù vậy, cũng không còn cách nào khác. Bởi vì có liên quan đến kẻ trộm vặt, nhất định phải bắt giữ cô ta.

“Tuy hơi làm phiền một chút, nhưng cô có thể theo cháu vào kho sau được không ạ? Để nói chuyện rõ hơn…”

“Á! Có kẻ khả nghi đằng kia kìa!”

“Hả?”

Masato, và cả những khách hàng xung quanh, đồng loạt quay đầu nhìn về hướng người phụ nữ vừa chỉ.

“Ma-kun ơi. Mẹ ở đây nè!” Mamako, trong bộ đồng phục áo sơ mi và quần tây học sinh, cải trang thành một nam sinh, đang vui vẻ vẫy tay.

“Cái gì vậy chứ, chỉ là bà mẹ đáng ngờ của mình thôi mà. …Không phải, khoan đã! Cô thay đồ từ lúc nào vậy hả! Mà khoan đã, cái đó không phải là đồ của con sao!?… Mà thôi, không phải lúc này nhưng lại là lúc này!”

Masato vội vàng quay lại, thì ra quầy thử đồ ăn đã biến mất. Người phụ nữ cũng không còn. Cô ta đã tẩu thoát.

“Khốn kiếp! Cô ta là cái quái gì vậy chứ!… Dù sao thì, phải tăng cường an ninh thôi!”

Những gì có thể làm thì có hạn. Masato vội vã quay về vị trí, đảo mắt quan sát xung quanh.

Nhất định phải tóm được cô ta. Với quyết tâm cao độ, cậu tiếp tục giám sát…

Cứ thế, thời gian cao điểm trôi qua, cửa hàng cũng đến lúc đóng cửa.

Sau khi đóng cửa, Masato và các nhân viên chia nhau ra, lục soát khắp cửa hàng…

“Hóa ra không tìm thấy thông báo gây án.”

“Vậy là, không có gì bị lấy trộm sao?!”

“Nếu kẻ trộm vặt này thực sự tuân thủ quy tắc của mình, thì đúng là như vậy.”

Ngăn chặn được hành vi trộm cắp. Masato và đồng đội đã hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ. Tốt lắm!

Dù muốn nói vậy, nhưng nếu không bắt được thủ phạm, thì chưa thể coi là giải quyết triệt để được.

“Đối phương không trộm được. Chúng ta thì không bắt được. Coi như hôm nay hòa đi. …Dù sao thì, giờ đã biết thêm là đối phương có thể là một nhóm nhiều người. Chúng ta phải vạch lại kế hoạch, ngày mai lại tiếp tục công tác bảo vệ thôi.”

“Phải rồi. Nhờ cậu cả đấy. Vậy giờ tôi đi chuẩn bị tiền công hôm nay, cậu đợi ở đây được không?”

“Trả tiền ngay trong ngày sao ạ? Cháu vui quá! Cháu thấy chú Quản lý đúng là một người tuyệt vời!”

“Ha ha ha. Dù không trả được nhiều lắm. Vậy, tôi vào kho sau một chút nhé… À, nhân tiện, tôi cũng đem vài món hàng xuống kho luôn.”

Ông Quản lý Râu Chuột ôm một đống thịt và cá tươi còn tồn kho, định đi ra bằng lối đi chung thì…

Đúng lúc đó. “Ôi chao. Không trả tiền là không được đâu nhé.” Mamako, trong trang phục thường ngày, túm lấy góc tạp dề của ông Quản lý Râu Chuột, giữ ông lại.

“Ờm, cô Mamako? Tôi chỉ định đem hàng xuống kho thôi mà…”

“Đây là trực giác mách bảo, nhưng mẹ không nghĩ vậy đâu. Mẹ cảm thấy có gì đó không ổn. Nên là, không được đâu.”

“Ê mẹ. Chú Quản lý đang làm công việc… Khoan đã?”

Masato chợt dừng mắt lại ở chiếc tạp dề của ông Quản lý Râu Chuột.

Một chiếc tạp dề sạch như mới. Không một vết bẩn, cũng không có chữ ký của Mamako.

“…Chú Quản lý. Chú tẩy vết bẩn khéo thật đấy nhỉ.”

“Hả? Tẩy vết bẩn? Cậu đang nói gì vậy…”

“Chưa tẩy sạch được đâuuuu! Tuy có mờ đi một chút, nhưng vẫn còn vết bẩn kìaaaa! Ai đó giúp tôi vớiii!”

Và rồi, đột nhiên, một ông Quản lý Râu Chuột khác, vừa khóc vừa lao ra từ lối đi chung. Chiếc tạp dề trong tay của ông Quản lý này thì lại có chữ ký của Mamako.

“Khốn khiếp! Tiêu rồi!”

“Hừm, lộ tẩy rồi nhé! Trực giác của mẹ đúng phóc! Ngươi chính là kẻ trộm vặt! Bắt giữ!”

Tên Quản lý giả giật tay Mamako ra, ném những gói thịt cá xuống đất rồi định chạy trốn.

Nhưng sẽ không để hắn làm vậy. Masato dứt khoát lao tới, định tóm lấy hắn…!

“Đến đây là hết rồi.” Trong khoảnh khắc ấy, người phụ nữ chuyên mở quầy thử đồ ăn thần thần bí bí đã bất ngờ xuất hiện từ gần trần nhà, kẹp tên Quản lý giả vào nách rồi lại nhảy vút lên.

Cô ta đang dính chặt lên trần nhà trong tư thế lộn ngược.

“Khoan đã!? Cô ta là cái gì vậy!? Ninja hay là nữ Ninja?!”

“Cuối cùng thì đúng là đồng bọn rồi! Nếu đã thế này, tao sẽ tóm gọn cả hai đứa!”

“Khoan đã. Hãy để tôi nói. Nếu các cậu để tôi nói, tôi sẽ tẩy sạch vết bẩn trên tạp dề của chú Quản lý.”

“Nói vớ vẩn. Ai đời lại chấp nhận một điều kiện trao đổi vớ vẩn như vậy chứ…”

“Tẩy sạch vết bẩn sao?! Mọi mọi mọi người ơi! Chúng ta hãy cho cô ấy nói chuyện đi mà!”

Ông Quản lý Râu Chuột đã ra sức ngăn cản, hết sức hết lòng, vô cùng nghiêm túc.

Không còn cách nào khác, Masato và mọi người đành nới lỏng cảnh giác một chút, người phụ nữ khẽ cúi đầu rồi bắt đầu nói.

“Lần này, con trai tôi đã gây ra rắc rối, thật lòng xin lỗi các vị. Với tư cách là một người mẹ, tôi xin thành tâm xin lỗi. …Nào, con cũng xin lỗi đi chứ.”

“Khụ… Cháu, cháu xin lỗi ạ…”

“Chuyện này, tất cả là do lỗi của tôi. …Tôi từng là một tên trộm khét tiếng ở khu vực này một thời gian. Vì ngưỡng mộ tôi, thằng bé này đã muốn trở thành một tên trộm…”

“Lần sau nhất định con sẽ làm thật tốt! Con sẽ trở thành một tên trộm siêu đẳng như mẹ!”

“Mẹ đã bảo là không cần phải trở thành như thế mà, không phải sao?”

“Ngao!?”

Người mẹ từng là đạo tặc “bốp” một cái vào lưng tên Quản lý giả. Hình dáng tên Quản lý giả được bao phủ bởi làn khói “phìu”, rồi biến thành một cậu bé trạc tuổi Masato, có vẻ như đó mới là dáng vẻ thật của cậu ta.

“Thằng bé này, để rèn luyện kỹ năng trộm cắp, đã liên tục thực hiện các vụ trộm vặt. Với tư cách là cha mẹ, đáng lẽ tôi phải ngăn cản nghiêm khắc… nhưng nghĩ đến việc con mình ngưỡng mộ, tôi cũng có chút vui… nên đã lỡ nuông chiều, dẫn đến cớ sự này…”

“Dù là cha mẹ có vui, nhưng tội ác vẫn là tội ác. Con thì thấy điều đó không đúng đâu, ạ.”

“Masato-kun nói đúng. Tôi đã lẻn vào cửa hàng, để lại tiền một cách bí mật đúng bằng số thứ thằng bé lấy, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là tự mãn thôi.”

“À phải rồi, thảo nào ngày nào cũng có khoản tiền thừa thiếu… Thì ra là vậy.”

“Tôi không muốn gây phiền phức cho cửa hàng. Ngoài ra, như một lời xin lỗi, tôi còn tự bỏ tiền túi ra làm quầy thử đồ ăn… À, nhân tiện, trước khi quên, tôi sẽ thực hiện lời hứa.”

Người mẹ từng là đạo tặc “quýt” một tiếng, làm động tác vẫy tay bằng đầu ngón. Lập tức, vết bẩn đã ngấm vào chiếc tạp dề của ông Quản lý Râu Chuột liền nổi lên, rồi thu về lòng bàn tay người mẹ đạo tặc.

“Oa… Cái gì vậy chứ?”

“Là kỹ năng cấp cao của đạo tặc. Bất cứ thứ gì cũng có thể trộm được chỉ bằng một ngón tay. …Nhưng điều này rốt cuộc cũng chỉ là tự mãn thôi. Tôi đã nhất thời giúp con mình, nhưng dù có làm gì đi nữa, cũng không thể được tha thứ…”

“Không, tôi tha thứ! Nhất định là tha thứ!”

““Hả?!””

Ông Quản lý Râu Chuột vừa nước mắt giàn giụa, vừa tuyên bố tha bổng.

“Chú Quản lý. Chú tha thứ thật sao ạ?”

“Tuy có gây ồn ào một chút, nhưng cửa hàng không bị thiệt hại về tiền bạc! Hơn nữa, được chạm vào tình cảm mẹ con, tôi đã vô cùng cảm động! Vậy nên không sao cả!”

“Rồi, còn lý do thực sự là gì ạ?”

“Thật sự cảm ơn cô đã vá lại chiếc tạp dề có chữ ký của cô Mamako giúppp tôiii!”

“Thôi thôi. Được rồi ạ. …Đại khái là vậy đó.”

“Vậy, vậy nhưng… thực sự, có ổn không ạ…?”

Người mẹ từng là đạo tặc đang bối rối, liếc nhìn Mamako.

Mamako vẫn mỉm cười hiền hậu.

“Trộm vặt là sai. Nhưng cửa hàng không bị thiệt hại, và chú Quản lý, người chịu trách nhiệm, đã tha thứ, thì tôi nghĩ như vậy là được rồi. …Còn lại, tùy thuộc vào hai mẹ con cô thôi.”

“Nếu vậy, tôi xin nhận lòng tốt của chú Quản lý vậy. Về phương pháp giáo dục con cái… phải rồi… hay là tôi ghé thăm ‘Nhà của Mẹ’ xem sao nhỉ?”

“Rất hoan nghênh. Chúng ta hãy dốc hết sức, tha hồ mà nói chuyện con cái thật rôm rả nhé.”

“Rồi cuối cùng con lại là nạn nhân lớn nhất chứ gì. Xin mẹ đừng làm thật đấy ạ.”

“Phù phù, vui thật đó. …Thôi, hẹn gặp lại nhé.”

Hình dáng của hai mẹ con đạo tặc mờ dần, loãng đi rồi biến mất.

“Oa oa! Họ biến mất rồi!”

“Cái gì mà ‘tên trộm hơi có tiếng’ chứ, rõ ràng là cô ta đâu có ở trình độ đó!”

“Cũng có thể là một đạo tặc huyền thoại ấy chứ… Dù sao thì, coi như chuyện này đã xong xuôi rồi nhỉ.”

“Phải đó. Mọi người làm tốt lắm. Hoàn thành nhiệm vụ rồi nhé.”

“Kết thúc công việc thì phải có lời chào chứ. …Vậy thì mọi người, vất vả…”

“Xin kính mời quý khách quay lại thăm cửa hàng lần nữa ạ, chúng tôi thành tâm, thành tâm chờ mongggg!”

Lời kết của Masato đã bị tiếng khóc nức nở của ông Quản lý Râu Chuột át mất.

e6ac8474-2691-4aa3-9c92-49a8d92475a5.jpg