Tsuujou Kougeki ga Zentai Kougeki de Ni-kai Kougeki no Okaa-san wa Suki desu ka?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Konjiki no Wordmaster

(Đang ra)

Konjiki no Wordmaster

Sui Tomoto

Mặc dù đến dị giới vẫn không thay đổi phong cách "độc hành" của mình, Hiiro không hề hay biết rằng, trong tương lai không xa, cậu sẽ được mệnh danh là anh hùng...

101 116

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

90 1992

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

(Đang ra)

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

Riku Nanano

Đây là câu chuyện về những ngày tháng ngắn ngủi nhưng đầy đậm nét—khi chúng tôi vẫn còn là những chồi non, mới bắt đầu chặng đường của mình.

37 58

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

(Đang ra)

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

辞树花

Trong khi những người khác chuyển sinh vào vai một cô gái trẻ phản diện, thì tôi lại trở thành nữ chính bị ngược đãi trong một cuốn tiểu thuyết tàn bạo!Tôi run lên vì tức giận, nhưng chẳng có ai để đò

52 465

Release the Female Lead, Leave Her to Me

(Đang ra)

Release the Female Lead, Leave Her to Me

白迟

Các đệ tử của Ma Vương Gu Qingcheng đều chạy trốn vì một người phụ nữ tên là Fengya. Không thể đánh bại Fengya, Ma Vương Gu Qingcheng cuối cùng đã nghĩ ra giải pháp tốt nhất.

92 1037

Sekai Saikyou no Majo, Hajimemashita ~ Watashi dake "Kouryaku Site" wo Mireru Sekai de Jiyuu ni Ikimasu ~

(Đang ra)

Sekai Saikyou no Majo, Hajimemashita ~ Watashi dake "Kouryaku Site" wo Mireru Sekai de Jiyuu ni Ikimasu ~

Sakaki Mochimaru

Và thế là, chuyến hành trình “thư thả” (theo ước muốn) của một cô gái bình thường đột nhiên trở thành kẻ mạnh nhất thế giới chính thức bắt đầu—.

1 4

Quyển 9 - Chương 3: Tuổi thơ là chiến trường.

Những cây cối xung quanh cây linh sam khổng lồ vươn cành, biến đổi hình dạng để tạo thành một giàn giáo như công trường xây dựng.

“Oa… Cao ghê… Ối chà!”

“Này, Masato! Đừng có rung lắc chứ!”

“Ta chẳng sợ chút nào đâu nha. Hoàn toàn ổn đó.” *Rung lẩy bẩy*

Trên giàn giáo ấy, những đứa trẻ Masato đã lớn đến khoảng mười tuổi đang vừa sợ vừa tò mò đi lại. …Chúng đã nghe lời mẹ, nắm tay nhau, và cố gắng tiêm phòng. Đây là kết quả của việc được công nhận là trẻ ngoan nhờ những công lao đó.

Trong những bộ quần áo được may lớn hơn cho phù hợp với vóc dáng, chúng khoác thêm bộ đồ lao động mềm mại, ấm áp, đội mũ bảo hiểm "an toàn là trên hết", thực hiện công việc vừa đáng sợ vừa vui vẻ. Từng chiếc hộp báu, từng viên ngọc quý, từng quả chuông... đủ loại vật trang trí được gắn lên cành cây linh sam khổng lồ.

“Này Solera! Chỗ đó trông cậy vào con đấy nhé!”

“Vâng vâng. Cứ để đấy cho con!”

Bé Solera chẳng hề hấn gì khi ở trên cao. Bé cưỡi trên cuốn ma pháp thư khổng lồ mà mình có thể sử dụng sau khi lớn lên, kéo dây kim tuyến bạc lên rồi quấn vòng quanh thân cây.

Công việc trang trí diễn ra suôn sẻ.

“Trông có vẻ ra dáng rồi đấy nhỉ. Với thế này thì chúng ta có thể tổ chức sự kiện Giáng Sinh mà không gặp vấn đề gì rồi.”

Quản đốc công trường Shirase, đội mũ bảo hiểm, nhìn lên cây linh sam khổng lồ ngày càng lộng lẫy và gật đầu mãn nguyện. Còn Mamako và HAHA KO thì đứng ngồi không yên, lo lắng không biết lũ trẻ quý giá của mình có bị ngã không.

“Nhưng mà, cứ bắt đầu trước thế này có ổn không nhỉ… Nhóm của Wise-chan vẫn chưa đến…”

“Không biết có phải chúng vẫn đang chơi ở thị trấn Chanker không. Sai lầm khi không hẹn giờ tập trung rồi.”

“Chỉ còn cách để chúng tự hiểu rằng việc đến muộn là lỗi của chúng thôi. Chúng tôi muốn tiến hành mọi việc một cách thoải mái theo lịch trình. …Nếu bắt đầu muộn, các bậc cha mẹ trên khắp thế giới sẽ gặp vô vàn khó khăn đấy.”

“Gặp khó khăn ư… À, phải rồi. Giáng Sinh mà. Việc trang trí nhà cửa, rồi nấu nướng, kiểu gì cũng tốn thời gian mà.”

“Và cả cái này nữa.”

Từ trong túp lều tuyết, Mẫu Hades ôm một chiếc túi trắng đi tới.

Cố gắng che chắn bằng cơ thể để lũ trẻ Masato không nhìn thấy, Mẫu Hades mở miệng túi ra… Bên trong là một chiếc hộp nhỏ xinh xắn được gói bằng ruy băng hồng, một chiếc hộp nhỏ trang nhã với ruy băng xanh, và một chiếc hộp nhỏ được gói qua loa bằng giấy báo và băng dính nhựa đỏ.

“À, phải rồi. Còn phải chuẩn bị quà nữa chứ.”

“Một món là của tôi. Hai món kia là do Kazuno-san và Medimama-san chuẩn bị đó. Tôi sẽ không nói món nào là của ai đâu nhé.”

“Mặc dù là yêu cầu đột ngột, nhưng cả hai vị đều vui vẻ đồng ý. Dù có khoảng một người hơi không thành thật cho lắm.”

“Hì hì. Ai thì cũng dễ đoán ngay thôi mà. …Thế thì, chúng ta cũng phải chuẩn bị gì đó rồi. Với tư cách là một người mẹ, trách nhiệm này thật nặng nề.”

“Với tư cách là một người mẹ, trách nhiệm nặng nề…”

HAHA KO trở nên nghiêm túc, thực sự rùng mình vì sợ hãi.

“Tôi rất muốn nói là ‘cứ thoải mái đi’, nhưng đây là quà Giáng Sinh mà. Không nghi ngờ gì nữa, đây là một điểm cực kỳ quan trọng ảnh hưởng đến đánh giá của phụ huynh đấy.”

“Nghe thì có vẻ hơi sến sẩm, nhưng đối với tôi và Pota, đây là Giáng Sinh đầu tiên chúng tôi cùng nhau trải qua với tư cách cha mẹ và con cái. Tôi đã dồn hết tâm sức chuẩn bị quà, cứ như muốn bù đắp tất cả những nỗi cô đơn mà chúng đã phải chịu đựng bấy lâu nay. …Vì vậy, HAHA KO-san cũng vậy nhé.”

“Vâng. Đương nhiên rồi. Bởi vì tôi sẽ là mẹ của lũ trẻ mà. …Nhất định tôi sẽ chuẩn bị… Nếu chúng vui vẻ thì dù là tất cả mọi thứ trên thế giới này! Kể cả việc tạo ra một thế giới mới đi nữa!”

“HAHA KO-san. Thế là nuông chiều quá rồi đấy. Hì hì.”

Mamako mỉm cười nhẹ nhàng khuyên nhủ thì…

“Này mấy người lớn kia! Các người đang lén lút làm gì thế hả?!”

“Cũng đoán ra được phần nào rồi… Dù sao thì, bên này đã hoàn thành công việc rồi đấy!”

“Ừm. Hoàn hảo.”

“Dây kim tuyến cũng đã trang trí xong rồi~. Không có chỗ nào kỳ lạ chứ~?”

Việc trang trí cây linh sam khổng lồ tạm thời đã hoàn tất. Mặc dù phần đỉnh vẫn còn hơi trống trải, nhưng cây đã được tô điểm bằng vàng bạc châu báu thật, tỏa ra ánh sáng thần thánh.

Quản đốc công trường Shirase đi vòng quanh kiểm tra rồi ra dấu OK.

“Vậy thì, chúng ta hãy khởi động ngay thôi. Mọi người chú ý nhé.”

Shirase gõ nhẹ “cốc cốc” vào thân cây. Trước mặt những đứa trẻ Masato vừa từ giàn giáo xuống, cây linh sam khổng lồ phát ra ánh sáng ấm áp.

Cùng với ánh sáng lan tỏa khắp nơi, một cảm giác hạnh phúc dâng trào lan khắp thế giới.

Cảm giác ấy, giống như một tiếng ù tai rất khẽ, len lỏi khắp nơi.

Trên khắp mọi ngóc ngách của thế giới Vương Quốc Kasan, những người lớn NPC bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

“Cảm giác này… À, ra vậy. Thì ra là thế.”

Một sự thấu hiểu chung trong khoảnh khắc đã được tạo ra.

Tại Vương Đô Kasan, bầu trời bị mây che phủ, và những đốm trắng bắt đầu lướt qua.

“Mẹ ơi, nhìn kìa! Tuyết! Lạ ghê!”

“Đúng vậy. Tuyết rơi đột ngột thế này thật kỳ lạ. …Trời lạnh rồi, chúng ta vào nhà thôi. Phải mặc quần áo ấm vào.”

Lũ trẻ vẫn chưa nhận ra sự thay đổi của thế giới. Chúng cố tình được giữ cho không nhận ra. Không thể để chúng phát hiện được.

Để không làm mất đi ước mơ và sự xúc động của chúng. Bỏ lại những đứa trẻ đang vô tư vui đùa trong tuyết, những người lớn siết chặt nét mặt.

Công tác chuẩn bị lễ hội tối mật, đã bắt đầu.

Ngay cả tại thành phố thương mại Okanyade, nằm giữa vùng hoang dã rộng lớn.

“Cần có một màn trình diễn phù hợp cho Đêm Thánh. Chúng ta hãy làm cho tuyết rơi thật đẹp tại thành phố không có tuyết này. Hãy nhanh chóng điều chỉnh hình ảnh 3D. …Dù có vẻ vẫn còn một chút thời gian, nhưng hãy thực hiện càng sớm càng tốt…”

“Giám đốc! Trang phục đã chuẩn bị xong rồi ạ! Xin mời ngài thử!”

“Cảm ơn. Vậy thì, bắt đầu từ bộ đó trước.”

Trong cửa hàng sòng bạc lớn nhất Okanyade. Vị giám đốc, người vừa chỉ đạo nhân viên, bước vào phòng làm việc với nụ cười hiền hậu đến mức ông già Noel cũng phải ghen tị.

Ngay cả tại thị trấn Mima, nơi có địa điểm tổ chức Hội Mẫu Đạo Thiên Hạ.

“Ở Mima, hàng năm đều tổ chức một cuộc diễu hành với các lính canh hóa trang. Đây là một sự kiện mà rất nhiều trẻ em mong đợi, nên chúng ta không thể nào bỏ qua được.”

“Thế thì, mau chuẩn bị thôi. Tạm thời, tôi sẽ ở lại canh gác đồn. Mấy anh lính canh cứ đi làm việc kia đi.”

“May quá. Vậy thì xin phép. …Các anh em, đi thôi! Chạy nhanh lên!”

“Cái gì ạ?” “Mẹ ơi, cái gì ạ?” “Không hiểu gì cả!” “Bế!” “Bế!”

“Bây giờ không cần hiểu cũng được. Cứ chờ đợi mà xem nhé.”

Với đội trưởng dẫn đầu, các lính canh xếp hàng chỉnh tề xuất phát. Mẫu Thú Nhân Gako, người tiễn họ, ôm chặt cứng lũ trẻ như thể muốn bảo vệ chúng khỏi cơn gió ngày càng lạnh.

Ngay cả tại thị trấn ven biển Chanker.

“Này Pocchi. Thật ra không có ý gì sâu xa đâu, nhưng con có thể chờ ở hội Mẫu Thân một lát không? Mẹ có việc gấp…”

“Khoan đã mẹ. Con hiểu mà. Đúng là con là con của mẹ thật… nhưng đối với các em bé ở nhà trẻ hội Mẫu Thân, con cũng như một người cha, một người anh bảo mẫu mà!”

“Thế à… Hì hì. Con thật sự đã trưởng thành rồi đó. Mẹ thấy hơi buồn một chút, nhưng mẹ rất vui. …Vậy thì Pocchi! Dốc hết tinh thần chuẩn bị đi nhé!”

“Vâng ạ! Đặc sản mùa đông của Chanker… Nhất định con sẽ làm cho nó thành công! Tụi bây, đi thôi!”

“““Vâng ạ!”””

Pocchi cùng với những bảo mẫu hổ báo khác, vác bó cáp trên vai, lao về phía Tháp Hầm Ngục. Những người mẹ và ánh hoàng hôn dõi theo bóng lưng họ.

Thế giới đã bắt đầu hướng về Giáng Sinh.

“…Hừm. Đại khái là vậy nhỉ.”

Túp lều tuyết đã được dỡ bỏ, và một vật thể mới được đặt cạnh cây linh sam khổng lồ.

Một bàn ăn lớn. Những ngọn nến tạo không khí lãng mạn. Lò sưởi bằng gạch. Một chiếc ghế sofa đủ rộng cho nhiều người ngồi thoải mái… Và Mẫu Hades đang làm việc với chiếc máy tính bảng trên tay, như một tùy chọn thêm vào.

Đây chính là hình ảnh bữa tiệc Giáng Sinh ở các nước Bắc Âu. Một căn phòng hứa hẹn những khoảnh khắc tuyệt vời nhất đã được tái tạo ngay tại đây…

“Hừm. Hoàn hảo phải không. Cậu thấy sao, Masato-kun? Shirase này mà ra tay thì mọi chuyện đều thế này đấy.”

“À, vâng, hoàn hảo thật. Trừ việc không có mái và tường.”

“Đó là một sự sắp đặt tinh tế để quý vị tận hưởng cảnh quan đặc biệt đấy. Có chức năng dọn tuyết nên quý vị cứ yên tâm. …Và, còn một sự chuẩn bị nữa để khuấy động bữa tiệc.”

Từ phía sau cây linh sam khổng lồ, nơi Shirase chỉ tay.

Một bóng người màu đỏ bất chợt xuất hiện.

“Này Mar-kun. Mẹ thử mặc rồi, thấy sao hả con? Mẹ Santa, Mẹ Noel đây. Hì hì.”

Đó là Mamako trong bộ trang phục Santa, cố gắng khó khăn lắm mới gói ghém được vòng một và vòng ba như muốn tràn ra bằng bộ đồ đỏ trắng.

Masato chỉ biết nhìn chằm chằm với ánh mắt lạnh nhạt, mặt nổi đầy gân xanh.

“À vâng vâng. Rất hợp với mẹ đấy. Vâng vâng.”

“Ôi trời. Mar-kun nhà mình đang tĩnh lặng trước bão giông đấy mà.”

“Dám có thái độ lạnh nhạt như vậy với một người mẹ đang cố gắng khuấy động sự kiện vì con cái… Masato-kun, gan to thật đấy.”

“Không, đương nhiên rồi. Mẹ ruột đã lớn tuổi rồi mà còn mặc đồ Santa thì thật sự là không thể chấp nhận được… Hả?!”

Cây linh sam khổng lồ đang chuẩn bị phát ra ánh sáng trừng phạt. Đứa trẻ hư nào dám chê bai mẹ mình cosplay thì sẽ phải trở thành trẻ ngoan, làm lại từ đầu. “Không không không, con nói dối mà! Vừa nãy là nói dối!” Masato vội vàng giải thích một cách tuyệt vọng, và có vẻ như điều đó đã làm cho ánh sáng dịu đi.

“D-dù là cosplay cũng không tệ đâu! Nhưng mà, mẹ biết đấy, kiểu như… À phải rồi! Nấu ăn! Nếu bây giờ định nấu ăn thì có lẽ mẹ nên thay đồ ra thì hơn…!”

“À, đúng rồi. Nếu không bắt đầu nấu ăn ngay thì bữa tối sẽ muộn mất. Hơn nữa, nếu được, mẹ cũng muốn chuẩn bị nguyên liệu cho bữa ăn ngày mai nữa. Vậy thì, HAHA KO-san.”

“Vâng. Chúng ta hãy dồn hết tâm sức để nấu nhé.”

“Không, ý con là, con muốn mẹ thay đồ ra trước đã… Không nghe gì cả…”

Hai người đi vào khu bếp liền kề với khu vực tiệc đặc biệt. “Cái này dùng cho Đêm Giáng Sinh nhé”, “Cái này là cho ngày hôm đó nhé”, họ trao nhau những nụ cười giống hệt nhau, rồi cầm lấy các nguyên liệu đã được chuẩn bị sẵn như thịt gà, dâu tây, và bắt đầu bàn bạc đủ thứ.

Tóm lại, ở đây, công tác chuẩn bị Giáng Sinh cũng đang tiến triển từng bước ổn định.

“Các mẹ thì đang nấu ăn rồi. Vậy thì, các bạn nhỏ ngoan của chúng ta sẽ làm gì đây nhỉ?”

“Mình sẽ không để ý đến trang phục của mẹ, và giúp mẹ nấu ăn thôi. Nếu được công nhận là trẻ ngoan, lại còn trưởng thành hơn nữa thì may mắn quá. …Phải không, Amante?”

“Tớ sẽ không làm đâu. Giúp mẹ ư, từ chối nhé. Hừm!”

“Này, sao thế? Vừa nãy cậu và HAHA KO-san còn khá hợp nhau mà. …Này, Solera, Fratelo. Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

“Không biết đâu~. Nhưng tớ đồng ý với những gì Amante nói đó~.”

“Ừm. Không giúp mẹ đâu.”

“Cả các cậu nữa à? Sao thế? …Đừng nói với tớ là, các cậu còn giận vụ tiêm chủng đấy nhé? Đâu thể nào thế được đúng không? Đâu thể nào…”

Ba trong Tứ Đại Thiên Vương trẻ em xoa xoa cánh tay vừa bị tiêm rồi quay phắt mặt đi.

Có vẻ như chúng giận dai không chịu bỏ vậy.

“Hừm. Đừng có nói mấy lời con nít thế chứ. Mà thôi, đúng là con nít thật.”

“Ba bước tiến, hai bước lùi. Mối quan hệ cha mẹ và con cái là như vậy đó. …Vậy thì, đội các bạn nhỏ, chúng ta sẽ có một công việc khác. Mời các cháu qua đây.”

Nơi Shirase chỉ tay, một cánh cửa được trang trí theo chủ đề Giáng Sinh bất chợt hiện ra.

Cánh cửa mở ra, phía sau là một cửa hàng đồ chơi. Tên của nó là 【Hello Mamic Toys】.

Người máy, búp bê, thú nhồi bông. Đồ chơi xe cộ, kiếm đồ chơi, bộ hóa trang công chúa. Thậm chí từ đồ chơi dành cho lứa tuổi lớn hơn cho đến vũ khí, áo giáp và vật phẩm thật. Trong cửa hàng rộng đến mức không nhìn thấy bức tường đối diện, vô số mặt hàng mà trẻ em ở mọi lứa tuổi đều yêu thích được trưng bày.

“Oa… Cái gì thế này, đỉnh quá…”

“Đây là một cửa hàng đồ chơi huyền thoại chỉ mở vào đêm Giáng Sinh, với các cánh cửa được mở ra ở khắp nơi trên thế giới. Masato-kun, Amante-san, Solera-san, Fratelo-san. Bốn người các cháu hãy khám phá bên trong cửa hàng này.”

“Khám phá là sao ạ, bọn cháu phải tìm gì ạ?”

“Những thứ các cháu mong muốn. Rất tiếc, không thể lấy được chúng ngay tại chỗ… nhưng biết đâu, ông già Noel có thể tặng chúng cho các cháu như một món quà thì sao.”

“Ông già Noel á… Xin lỗi Shirase-san, chúng tôi đã qua cái tuổi tin vào mấy chuyện đó rồi…”

“Ông già Noel sẽ tặng quà cho chúng ta sao! Thế thì phải nghiêm túc rồi! (Phấn khích)”

“Chúng ta~, đã là trẻ ngoan mà~! Chắc chắn ông ấy sẽ đến mà~!” (Phấn khích)

"Ừm. Phải chuẩn bị những chiếc tất thật to. Hai, ba chiếc lận, mới được." Hào hứng hẳn lên.

Trông có vẻ như vẫn còn người chưa "trưởng thành" hẳn.

"Cái lũ này... thiệt hả trời...? Thiệt luôn đó hả...?"

"Manato-kun à, đừng nói những lời làm mất đi ước mơ chứ. ...À này, mọi hoạt động của mấy đứa nhóc trong cửa hàng sẽ được truyền trực tiếp đến phụ huynh đó. Sáng Giáng Sinh mà món quà đúng ý xuất hiện ở đầu giường thì... ờm, cháu hiểu rồi đấy."

"Cháu thấy Shirase-san mới là người 'phá game' nhất ấy chứ. Mà thôi, kệ đi."

"Mấy người lảm nhảm cái gì thế! Daiya Manato, đi mau lên!"

"Ái da!?"

Đám nhóc Amante đã hết kiên nhẫn từ lâu, liền túm lấy cổ áo Manato mà lôi thẳng cậu vào trong cửa hàng.

Santa Mamako và HAHAHKO nhìn theo, trông có vẻ hơi lo lắng một chút.

"Ma-kun à. Thật lòng mẹ cũng muốn đi cùng con lắm, nhưng mà tay đang bận quá không rời được. Con nhớ ngoan ngoãn trong cửa hàng nhé. Và nhớ trông chừng mấy bé Amante giúp mẹ nha."

"Vâng ạ! Cứ để chuyện này con lo!"

"Hừm. Để Daiya Manato trông chừng bọn mình ư, chuyện đó là không thể nào. ...Vậy HAHAHKO. Bọn tớ cũng đi đây."

"Ừm. Cứ chơi đùa thoải mái đi nhé. Nhớ là mọi người phải chơi hòa thuận với nhau đấy."

Chào mẹ một tiếng, rồi bắt đầu cuộc đại phiêu lưu chỉ dành riêng cho lũ trẻ.

Trên các kệ hàng, đủ loại đồ chơi được xếp đầy ắp. Lối đi thì chật ních lũ trẻ, từ học sinh tiểu học cho đến tận cấp ba. "Con muốn cái này!", "Cái này nữa!". Tiếng reo hò phấn khích đến vỡ òa của đám trẻ con vang vọng khắp mọi ngóc ngách trong cửa hàng, vì chúng đang vui sướng tột độ.

Trước mặt Manato, lúc này đang đi trên lối đi chính, có một cậu bé khoảng năm tuổi bất ngờ ngã nhào. Nhưng đứa trẻ nào có thời gian mà khóc lóc. Nó bật dậy ngay tức thì, cười phá lên rồi lại cắm đầu chạy tiếp.

"Ồn ào đến nhức cả đầu. Mà thôi, cảm xúc của chúng nó thì mình cũng hiểu mà. ...Nhưng mà bọn mình, dù cơ thể là trẻ con, đầu óc lại là người lớn hẳn hoi. Phải hành động cho điềm tĩnh vào chứ..."

"Cái gì mà được treo ở đằng kia thế kia! Để tớ chạy ra xem thử nào!" Vèo một cái!

"Này Amante! Đừng có mà tự ý phóng đi một mình chứ! Lỡ lạc bây giờ!"

"Có bộ biến hình cô gái phép thuật kìa~! Dễ thương quá đi mất~! Không biết có bộ biến hình thầy pháp sư tử linh không ta~!"

"Solera cũng đừng chạy theo chứ! Hơn nữa, dù không biến hình thì bản thân cậu vốn đã là một thầy pháp sư tử linh rồi mà!"

"Anh ơi... Em, em sắp không chịu nổi nữa rồi..." *Rùng mình*.

"Này Fratello!? Thiệt hả bây!? Trời ơi, sao không giải quyết xong xuôi trước khi đến đây hả!? Thôi được rồi, anh sẽ tìm nhà vệ sinh ngay, ráng nhịn thêm một chút nữa thôi nhé!"

Chưa nói đến chuyện bình tĩnh chọn hàng, ngay cả đi thẳng cũng còn chật vật. "Cha mẹ đúng là vĩ đại thật..." Nếm trải nỗi vất vả của những bậc phụ huynh có con nhỏ, Manato vừa cảm phục từ tận đáy lòng, vừa đành phải đóng vai trò "người giám hộ" bất đắc dĩ.

Và thế là, phải "đi hái hoa" một chút.

Trước hết, Fratello giải quyết "vấn đề" đang tích tụ trong bụng, rồi cả bọn mới quay lại khu bán hàng.

"Ơ? Kia là..."

Trên lối đi chính, có một cô bé đang đội cặp sừng tuần lộc. Cô bé tuần lộc dễ thương ấy đang đeo một chiếc túi đeo chéo lớn qua vai.

Bên hông chiếc túi, hai chú linh vật Píta và Píta mẹ (lớn hơn Píta hai vòng) đang đung đưa. Vậy là sao nhỉ? Chắc chắn rồi.

"Này, Porta!"

"Hả?... Ồ, anh Manato! Cả các bạn Amante nữa!"

Khuôn mặt quay lại theo tiếng gọi, quả nhiên là Porta không lẫn vào đâu được.

Porta tuần lộc chạy lại gần, rồi khẽ cúi đầu chào một cách lễ phép.

"Chào mừng quý khách! Chào mừng đã đến với Tiệm đồ chơi Haro Makk ạ!"

"À ừ, tụi tôi đang làm phiền chút... Khoan đã. Ơ? Sao cậu lại chào kiểu đó?"

"Em đang làm nhân viên ở đây ạ!"

"Sao lại thế được chứ... À, đúng rồi... Hình như đã nghe nói cửa hàng này có thể xuất hiện ở khắp mọi nơi trên thế giới... Lẽ nào Porta đã đến đây từ thị trấn Chanka?"

"Vâng! Chính xác là vậy ạ!"

"Vậy là, cậu thấy cửa hàng đông nghẹt người, nên đã tự nguyện xin giúp một tay phải không. Ừm, đúng là phong cách của Porta mà. Thật là một cô bé tốt bụng và tận tâm biết bao. ...Anh cứ lo mãi vì mãi không thấy cậu đến, nhưng nếu là vậy thì tốt quá rồi."

c7daf337-7453-4c5d-a1d0-417c92f58fc7.jpg

"Xin lỗi vì đã khiến anh lo lắng ạ! Em không sao đâu ạ!"

Khuôn mặt tươi cười ấy, lại "lắc lắc" sang hai bên.

"Ơ? Sao thế? ...Cậu đang phủ nhận à?"

"Không ạ, em không phủ nhận đâu! Em không sao đâu ạ!" *Lắc lắc!*

"Vậy sao cậu lại lắc đầu thế? Ý là sao đây?"

"Chắc là do ảo giác thôi ạ!" *Lắc lắc!*

"Không không, làm gì có chuyện đó. Cậu bị làm sao vậy, Porta?"

Đặt hai tay lên đôi má phúng phính mềm mại của cô bé, cậu thử giữ đầu cô lại để không lắc nữa. Lắc đầu liền ngừng hẳn. "Cậu ổn không?", "Vâng ạ!" Trông có vẻ là ổn thật.

Nhưng vừa buông tay ra, cô bé lại tiếp tục lắc đầu lia lịa, dù trên mặt vẫn là nụ cười "không sao cả".

Manato nghiêng đầu khó hiểu, không biết rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.

"Porta-chan, cháu ở đây sao. Cô tìm mãi."

"Cuối cùng cũng tìm thấy rồi... Khoan đã, Manato cũng ở đây sao! Cả Tứ Thiên Vương nữa! Mới đó mà đã lớn nhanh như thổi rồi. Đúng là trẻ con lớn nhanh thật đấy nhỉ."

"Ố. Medi và cái người nói chuyện cứ như bà cô họ hàng lâu ngày không gặp là..."

Khéo léo lách qua đám trẻ con đang nô đùa, hai khuôn mặt quen thuộc liền chạy lại gần.

Đầu tiên là Medi, trong bộ trang phục hóa trang thành cây thông Noel, khoác trên mình chiếc áo choàng trang trí đủ loại vật phẩm lấp lánh như một cây thông Giáng Sinh thứ thiệt.

Người còn lại là cô gái mà không ai dám nhìn thẳng vào mắt ấy, đang hiên ngang thò tay chân và mặt ra từ mô hình chiếc xe trượt tuyết.

"Này Medi. Vị này là ai thế?"

"À thì, tôi cũng chẳng nhớ nữa..."

"Là tôi đây! Wise đây mà! Về cái bộ hóa trang này, tôi là người muốn than thở nhất đấy! Nhưng mà, vì đây là công việc! Đã đi làm thì phải như thế chứ!"

"Ồ, ừm. Đúng vậy. Giờ nhìn cậu, trông oai phong lắm đấy. ...Vậy ra cả hai người cũng thành nhân viên để giúp cửa hàng hả?"

"Là vậy đó. Tụi tôi tự nguyện giúp đỡ đấy."

"Tất nhiên, là tình nguyện viên ạ."

Wise xe trượt tuyết và Medi cây thông nói một cách đầy tự hào, rồi "lắc lắc" đầu sang hai bên.

"Ồ hô. Đáng nể thật đó, dám thẳng thắn thú nhận luôn. Thực tế là, hai người được nhờ vả, rồi đi làm thêm để kiếm tiền đúng không?"

"Không phải thế đâ... À, đúng rồi! Thật ra là vậy đó mà!" *Lắc lắc!*

"Không phải vậy đâ... Đúng vậy ạ! Chuyện là như thế đấy ạ!" *Lắc lắc!*

"Không, rốt cuộc là cái nào thế. Trước hết, ngừng lắc đầu đi đã nào."

"Tôi muốn thế nhưng... Không phải đâu! Đây là công việc kiểu này mà!" *Lắc lắc!*

"Làm gì có chuyệ... À, đúng rồi! Đây là công việc kiểu này mà!" *Lắc lắc!*

"Cái công việc gì mà kì cục thế."

Cảm giác khi nói chuyện, cả hai đều tỏ ra bình thường như mọi khi, nhưng lời nói và thái độ lại không ăn khớp với nhau một cách kì lạ.

Wise xe trượt tuyết, Medi cây thông, và Porta tuần lộc. Cả ba đều liên tục lắc đầu, tay chân thì vẫy vùng một cách khó hiểu, nhưng khuôn mặt vẫn giữ nguyên nụ cười tươi rói.

Dù rất tò mò, nhưng mà...

"Daiya Manato! Đây không phải lúc mà cậu có thể nói chuyện rề rà đâu! Chúng ta còn phải chọn quà từ ông già Noel nữa chứ! Nào, đi thôi!"

"Này Amante! Đừng có mà lôi anh chứ! ...Vì ba người kia trông cứ là lạ ấy...!"

"Mấy người không cần bận tâm đến bọn tớ đâu. Manato và các cậu cứ tập trung vào việc chọn quà đi nhé!" *Lắc lắc!*

"Vì trẻ em từ khắp nơi trên thế giới sẽ đổ về đây, cửa hàng sẽ còn đông hơn nữa đó. Nếu không nhanh chân lên, sẽ không thể thoải mái chọn quà được đâu ạ!" *Lắc lắc!*

"Thế thì chán lắm nha~. Vậy mình đi nhanh lên thôi nào~."

"Ừm. Việc thiện thì chớ nên chần chừ."

"Nếu muốn biết thông tin về sản phẩm, cứ nói nhé! Em sẽ giải thích cặn kẽ cho! Anh Manato, đi thôi nào!" *Lắc lắc!*

"À, à rồi, anh hiểu rồi..."

Manato vẫn cứ bứt rứt không yên, nhưng đám nhóc Amante đang cực kỳ phấn khích đã vội vã bước đi, còn đầu chiếc xe trượt tuyết của Wise thì cứ thúc thúc vào lưng cậu liên hồi.

"Đừng có mà thúc chứ. ...Mà này, Moné đâu rồi? Moné cũng ở đây đúng không?"

"Tớ nghĩ là cậu ấy ở quanh đây thôi. Bên đó thì ổn mà, cậu đừng lo. Nào, đi nào." *Lắc lắc!*

"Anh biết rồi mà. Anh đi đây mà. Vừa lắc đầu vừa đi bộ vừa thúc đẩy người khác, đúng là khéo tay thật đó..."

Thôi thì đành phải đi dạo quanh cửa hàng xem sao vậy...

Đám nhóc Manato vừa mới giả bộ bước đi thong thả, thì đã lại: "Cái kia là cái gì vậy!", "Đừng có mà đột nhiên chạy loạn lên chứ!". Cái sự bốc đồng không thể kiềm chế của lũ trẻ đúng là tuyệt vời thật. Chúng ồn ào nhưng lại vô tư đến lạ.

Thế nhưng, ở phía sau chúng...

"(Trời đất ơi! Sao mình lại không thể nói ra được chứ! Cái quái gì thế này vậy trời!)"

"(Không ổn rồi... Cứ thế này, có lẽ chúng ta sẽ bị điều khiển hoàn toàn mất...)"

"(Ư ư ư... Em, em sắp chịu thua rồi ạ...)"

Cả nhóm Wise xe trượt tuyết vẫn không ngừng gào thét trong đầu.

"(Đây không phải lúc để tập trung vào quà cáp đâu, mấy người phải lo lắng cho bọn tôi chứ!)"

"(Nếu không nhanh chân lên, sẽ không còn là chuyện chọn quà nữa đâu! Manato-kun!)"

"(Có những chuyện cần phải giải thích rõ ràng hơn là mấy món đồ chơi này ạ! Anh Manato!)"

Chúng có chuyện cần phải truyền đạt. Nhưng hễ mở miệng ra là không hiểu sao lời nói lại bị biến đổi.

Nếu vậy thì thử dùng niệm lực xem sao, cố gắng lắm rồi nhưng vẫn không sao truyền đạt được.

"(Manato, anh mau nhận ra đi! ...Kẻ đó đang ở ngay dưới kia kìa! Hơn nữa, còn rất nguy hiểm nữa đó!)"

Wise xe trượt tuyết hướng mắt nhìn xuống chân, liên tục niệm chú, nhưng vẫn chẳng ăn thua.

Dưới tầng hầm một của cửa hàng đồ chơi là khu vực quản lý sản phẩm rộng lớn.

Một khi đứa trẻ trong cửa hàng đã chọn được món đồ mình muốn, thông tin đó sẽ được truyền hình trực tiếp về cho phụ huynh. Rồi cứ như mua sắm trực tuyến, khi đơn đặt hàng được xác nhận là quá trình xử lý bắt đầu.

Những món đồ đã được giao dịch thành công sẽ được bàn tay giả ma thuật tự động nhấc lên, nhanh chóng gói ghém cẩn thận, rồi được đặt lên sàn một chiều dẫn đến vòng tròn ma thuật vận chuyển. Chỉ trong chớp mắt, món đồ sẽ được gửi thẳng đến tận tay các bậc phụ huynh.

Hệ thống vận chuyển hoàn toàn tự động, không người lái, đang hoạt động liên tục, bận rộn mà không hề ngưng trệ.

Không có ai ở đó cả. Một bóng người cũng không.

"...Những món đồ được mua cho sau khi nũng nịu, mè nheo... Vì là một ngày đặc biệt, nên được đặc biệt cưng chiều mà mua cho... Tuyệt vời... Cứ thế mà tăng lên... Tăng lên mãi đi..."

Dù không có ai, nhưng một thực thể đang dần thức tỉnh thành Ma Thần lại đang lơ lửng giữa không trung.

"...Vẫn chưa đủ độ nũng nịu đâu... Wise-san, Medi-san, Porta-chan... Đừng có kháng cự vô ích nữa, hãy ngoan ngoãn mà giúp ta đi chứ... Ta sẽ cho mượn sức mạnh của mình mà..."

Từ bàn tay vươn dài về phía tầng trên, một luồng sức mạnh mang theo mùi hương ngọt ngào như sữa đặc liền tỏa ra.

"Daiya Manato. Cái này thế nào? Mau đưa ra ý kiến xem nào."

"À thì... trông cũng được mà?"

"Cái gì thế kia, cái câu trả lời qua loa đó là sao hả? Mau trả lời nghiêm túc vào!"

"Bảo nghiêm túc thì... cũng khó lắm à..."

Thứ mà Amante cứ khăng khăng đưa ra trước mặt Manato là một chiếc áo khoác họa tiết da hổ. Theo quan niệm thông thường, đó là kiểu áo mà các bà cô ở Osaka hay mặc. Nếu Manato mà nói thật lòng thì chắc chắn cô bé sẽ nổi quạu cho mà xem.

Vậy thì hỏi ý kiến nhân viên vậy... thế nhưng, mấy cô chị gái cosplay lại đang được lũ trẻ con vô cùng yêu thích, vây quanh kín mít. Manato hoàn toàn không thể đến gần được. Cũng chẳng có thời gian mà bận tâm đến cái thái độ kì lạ của họ nữa.

Vậy thì đành chịu vậy. Đến lúc thể hiện bản lĩnh đàn ông rồi!

"Anh nghĩ nó hợp với em lắm đó." *Cười tủm tỉm*.

"Làm gì có chuyện đó. Đúng là vô ích khi hỏi Daiya Manato mà. Đồ non nớt này!"

Hoá ra chỉ là đang bị thử lòng mà thôi. Phụ nữ đúng là đáng sợ thật. Amante liền quay lưng bỏ đi, nhanh chóng trở lại hàng đồ chơi của mình.

Nhóm của Manato thì đang ở khu vực trang bị dành cho các nhà mạo hiểm. Dù thân xác là trẻ con, nhưng đầu óc của họ thì đã đạt đến trình độ học sinh cấp ba rồi. Đồ chơi đối với họ chẳng còn cần thiết nữa. Thậm chí nếu được tặng, họ thà khóc còn hơn ở cái tuổi này.

Cả Solera và Fratello cũng đang định nhân cơ hội này mà sắm sửa trang bị mới hay sao, chúng cứ cầm đủ thứ lên tay rồi hăm hở lựa chọn.

"Ưm~... Mấy cái thiết kế mà tôi thích ấy~, chẳng có nhiều cái nào cả~."

"Đồ cho nam thì to quá, không vừa cỡ. Mà đồ cho trẻ con thì lại không ưng ý. Khó thật đó nha."

"À~, có bộ đồ bơi dây họa tiết da hổ kìa~. ...Này Amante~, chọn cái này đi nào~."

"Ừm. Cái này là dành cho Amante rồi."

"Mấy người cũng ngốc nghếch thế hả? Đây là đồ được tặng mà. Cha mẹ nào lại tặng con cái thứ như vậy chứ... Khoan đã! Ông già Noel nào mà lại tặng món quà như thế cho trẻ con chứ, làm gì có chuyện đó!"

Có vẻ như cô bé đã cố gắng lấp liếm một cách suýt soát thành công.

Manato thì đã nghe rõ mồn một.

"...Này Amante. Thực ra cậu biết hết cả rồi đúng không?"

"Chuyệ, chuyện gì chứ! Chuyện người tặng quà Giáng Sinh không phải là ông già Noel mà là cha mẹ ấy, chuyện đó, dù biết rõ mười mươi nhưng tôi cũng đâu có nói ra từng tí một đâu!"

"Vâng, cảm ơn nhé. Cứ thẳng thắn như vậy là tốt rồi. ...À ra là không biết nên làm mặt mũi ra sao để nhận quà từ HAHAHKO-san, nên mới giả vờ vậy đúng không?"

Giật thót một cái, Amante liền phản ứng rõ rệt. Đúng là một cô bé thẳng thắn mà.

"Này, tớ không hề chạy trốn! Cái tớ này mà lại chạy trốn trước mặt mẹ ư, tuyệt nhiên không đời nào! Tớ chính là kẻ phản nghịch với mẹ, Amante Phản Mẫu! Nếu mẹ có ở đây, tớ sẽ chống đối đến cùng, bằng tất cả sức lực của mình!"

"Không, phải đối mặt chứ đừng chống đối chứ!"

Anh chàng kinh ngạc tột độ, chen vào một câu. Tưởng chừng Amante bé nhỏ sẽ phản bác ầm ĩ lên. Ai ngờ cô bé lại bình tĩnh thở dài.

"…Nếu làm được thế thì tớ đã chẳng khổ sở làm gì. Tớ vốn dĩ được tạo ra để chống đối mà. Chừng nào còn cái phần này, tớ sẽ không thể trở thành một đứa trẻ ngoan. Nhưng nếu mất đi phần đó, tớ sẽ không còn là tớ nữa. Cậu bảo tớ phải làm sao đây hả?"

"Đó là…" Phải làm sao đây? Chẳng biết nữa. Masato bé nhỏ chết lặng, không nói nên lời.

Đúng lúc đó.

"Dễ ợt ấy mà. Nói toẹt ra, cứ nuông chiều bản thân đi là được."

"Hãy tin vào sự nuông chiều vĩ đại. Nuông chiều sẽ cứu rỗi tất cả. Hỡi những chú cừu lạc lối, hãy cứ nuông chiều đi."

"Nuông chiều sẽ khiến cả con cái, cả mẹ cha, tất cả đều hạnh phúc!"

Soliwize tiến đến gần một cách hết sức tự nhiên, rồi dứt khoát tuyên bố. Tiếp đó, Medi cũng khuyên nhủ êm ái như thể lời phán của thần linh. Cuối cùng, cả Porta vừa chạy đến cũng tràn đầy năng lượng, nhiệt tình khuyến khích việc nuông chiều.

"Khoan đã… mọi người, tự dưng làm sao thế này…?"

"Việc lỡ chống đối cha mẹ là chuyện thường tình thôi mà. Tớ cũng thế đấy. Những chuyện như vậy ấy à, dù có muốn dừng lại thì cũng là một phần mà bản thân không thể tự kiểm soát được đâu."

"Thế nhưng, quý khách không cần phải lo lắng. Có một phương pháp duy nhất để giải quyết nỗi khổ của quý khách. …Câu trả lời đó chính là sự nuông chiều… Hãy phó mặc bản thân cho sự nuông chiều tuyệt vời mang tên tình yêu thương, thứ sẽ ôm ấp và chấp nhận bạn như những gì bạn vốn có."

"Nếu con cái biết nuông chiều, mẹ cha cũng sẽ vui mừng khôn xiết! Mẹ của chính tôi cũng từng như vậy! Tuy đây chỉ là ý kiến cá nhân từ trải nghiệm của tôi, nhưng đó là sự thật! Vì vậy!"

Cứ như thể: *Sau khi chương trình kết thúc, những ai đặt hàng trong vòng ba mươi phút tới sẽ được phục vụ với giá ưu đãi đặc biệt! Hãy gọi ngay cho chúng tôi!* đại loại là vậy.

Ba người ấy, vừa thuyết trình vừa thoang thoảng tỏa ra mùi hương ngọt ngào, nhưng lại có gì đó là lạ.

"Ê này… sao tự dưng cả ba người đều… kì cục thế nhỉ…?"

"Ừm. Vừa nãy đã thấy lạ rồi, giờ còn kì quặc hơn nữa. Chú em cũng thấy thế chứ?"

"Phải đó. Lời họ nói thì tôi thấy không sai lắm, nhưng cứ khăng khăng cổ súy cho việc nuông chiều thì quả là lạ thật. …Này, mọi người…"

"Khoan đã! Có gì đó!" Amante bé nhỏ hét lên, vớ lấy thanh kiếm nhỏ đang bày gần đó, ném thẳng về phía Soliwize.

Mũi kiếm sắc lẹm lướt qua cổ Soliwize, xuyên qua cái bóng đang ở đó, rồi găm chặt vào kệ hàng phía sau.

Thứ bị thanh kiếm nhỏ ghim chặt lên… là một sinh vật giống con cà cuống, lớn hơn nhiều so với kích thước bình thường, di chuyển thoăn thoắt như lướt trên mặt nước.

Nó quẫy đạp những chiếc chân tay mảnh khảnh, rồi thân ảnh dần mờ đi và biến mất.

"Cái gì thế kia…?"

"Nó bám lấy Hiền Giả Wise từ phía sau, rồi dùng cái miệng như kim tiêm để tiêm cái gì đó vào. …Xem ra không phải quái vật vì không tạo ra đá quý. Chắc là yêu tinh hay một loại sinh vật tương tự nào đó."

"Nhìn rõ ràng là hình dạng côn trùng, bảo là yêu tinh thì cũng khó mà hình dung… nhưng, thôi kệ! Này Wise, cậu không sao chứ… Ách!?"

Nhìn sang, một con yêu tinh cà cuống khác đang nhô mặt ra từ vai của Soliwize. Đáng tiếc là, xem ra cậu ấy không ổn chút nào.

Thậm chí, chúng còn xuất hiện trên vai của Tree Medi và Reindeer Porta.

Vừa bị bơm một loại chất lỏng nào đó "chụt chụt" vào người, cả ba người ấy vừa nở nụ cười tươi rói vừa tiến lại gần.

"Amante này… tôi đang giới thiệu cho cô thứ nuông chiều tuyệt vời đến thế mà, thái độ của cô là sao hả? Đang đùa giỡn đấy à?"

"Thật hết cách rồi. Để giúp cô hiểu ra điều quan trọng, có lẽ tôi cần phải dạy dỗ cô một cách nghiêm khắc một chút nhỉ?"

"Vâng ạ! Em cũng nghĩ là nên dạy dỗ cho đúng cách! Em cũng xin giúp một tay ạ!"

Soliwize, Tree Medi, và cả Reindeer Porta đều đã chuyển sang tư thế tấn công. Búp bê linh vật Piita được tháo ra từ túi đeo vai, bỗng trương phềnh ra, cao lớn đến hai mét…

Hai người và một vật thể đó, mỗi người một chiếc ống tiêm đã biến đổi từ yêu tinh cà cuống. Cuộc chạm trán bắt đầu.

"Này!? Rõ ràng là đồng đội đang bị thao túng mà lại phải đánh nhau thật ư!? Hơn nữa, thua thì sẽ bị tiêm thuốc!?"

"Không đùa nữa đâu! Tớ sẽ phản công, cho họ biết tay!"

"Ôi chao? Làm vậy có được không đấy? Chúng tôi đây là các chị gái cosplay Giáng Sinh đang rất được các em nhỏ yêu thích đấy nhé."

"Các em nhỏ ngoan ơi, lại đây nào. Từ giờ các chị sẽ trừng phạt những bé hư không nghe lời. Cả nhà cùng cổ vũ cho các chị nhé!"

Tree Medi mỉm cười gọi, đám trẻ con của khách hàng ùn ùn kéo đến. "Cố lên ạ!" "Chị ơi, chiến đi!" "Bé hư thua đi!" Cứ y như một màn biểu diễn siêu anh hùng vậy. Khó mà ra tay được.

"Chúng tớ… đâu phải trẻ hư đâu… Thật là quá đáng… Mà tớ cũng… hơi lớn rồi… lại còn dùng được tí tẹo phép thuật nữa… hay là mình xử lí tất cả luôn nhỉ…?"

"Ừm. Cứ thổi bay hết cả đi."

"Khoan đã, khoan đã, khoan đã! Tuyệt đối đừng động tay vào lũ trẻ con xung quanh đấy!"

"Đúng vậy. Nhìn có vẻ như lũ yêu tinh lúc nãy không bám vào lũ trẻ con của khách. Chỉ có ba người Hiền Giả Wise là đang bị lạ thôi. Vậy nên."

"Vâng ạ~. Vậy thì~, chị Wise~, chị Medi~, và Piita-chan đang được chị Porta điều khiển~, sẽ là mục tiêu tấn công~."

"Khốn kiếp, đành phải làm thôi sao…"

Solle bé nhỏ giơ tay lên, làm xuất hiện một cuốn sách phép thuật khổng lồ trên đầu. Amante bé nhỏ cũng thầm bắt đầu niệm chú. Hai người có thể dùng phép thuật chính là trọng điểm tấn công.

Cuộc chiến cửa hàng đồ chơi do lũ trẻ khởi xướng chính thức bắt đầu.

"Hừm hừm. Đúng là cơ hội tốt. Tớ sẽ giáng một đòn trừng phạt thật nặng, kèm theo cả mối hận bao năm nữa…!"

"Im lặng!" Bỏ qua lời đối phương đang nói dở, Amante tung ra đòn tấn công phủ đầu. Phép thuật của Amante bé nhỏ được kích hoạt.

Soliwize bị phong ấn phép thuật. Tree Medi bị phong ấn phép thuật. Nhưng Reindeer Porta và Piita thì không hề hấn gì.

"Ít nhất cũng phải để tôi nói hết chứ! Ôi dào, tức chết mất thôi!"

"Chuyện này vốn dĩ là độc quyền của cô Wise mà…" (Tiếng 'rầm' uất ức)

"Không sao đâu ạ! Chúng ta có vật phẩm giải trừ phong ấn phép thuật! Em sẽ chuẩn bị ngay!"

"Quả nhiên có Porta thì sẽ hồi phục ngay… Nhưng chúng ta đã câu được thời gian! Ngay bây giờ, toàn quân tản ra! Đánh du kích!"

Đám Masato bé nhỏ gật đầu, mỗi người một hướng, chạy thục mạng. Chúng cứ thế chạy miết, tung hoành ngang dọc trên các lối đi rộng lớn trong cửa hàng.

"Phía này mình cũng phải kiếm cái gì làm vũ khí mới được… Ồ! Cái này có vẻ dùng được!"

Cậu ta tìm thấy một khẩu bazooka đồ chơi bắn đạn xốp. Lập tức trang bị.

Masato bé nhỏ nhẹ nhàng hé mặt ra từ phía sau kệ hàng. Kẻ địch đang truy đuổi cậu như một thợ săn, Soliwize và Tree Medi giờ đang ở đâu… "À, kia rồi!" "Tớ ở đây này!" "Khốn kiếp!" Vô tình bị một đứa trẻ của khách hàng phát hiện, làm ầm ĩ lên. Cậu ta đành phải khẩn cấp rời khỏi chỗ đó.

"Ôi trời ơi! Chúng cứ tưởng đang chơi trốn tìm hay gì đó nên mới thấy thú vị chứ gì! Trong khi chúng ta đâu có chơi!"

Đây là một trận chiến thật sự. "Ô, tìm thấy giáp rồi!" Masato bé nhỏ đeo chiếc thắt lưng biến hình siêu anh hùng tình cờ tìm thấy, rồi tiếp tục di chuyển dọc lối đi.

Mặc dù không chắc chắn liệu chiếc thắt lưng biến hình có được coi là giáp hay không, nhưng mọi người trong thị trấn vẫn thường nói rằng dù sao đi nữa, không trang bị thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Tình hình hiện tại: Đội các bé bốn người VS Đội các chị gái cosplay ba người.

"(Số lượng thì mình hơn. Nhưng sức mạnh thì phe đối phương vượt trội… Nếu vậy thì…)" Tập trung hỏa lực, tiêu diệt từng cá thể. Đúng rồi. Cậu ta muốn trang bị thêm đồ đạc, rồi hội quân với đồng đội.

Ba người còn lại trong Tứ Đại Thiên Vương bé nhỏ đang ở đâu? Masato bé nhỏ khẽ thò đầu ra lối đi chính, dò xét tình hình.

"Huhu! Bị phát hiện rồi! Sao lại thế chứ!?"

"Chuyện đó, liếc mắt cái là rõ ngay ấy mà. Cuốn sách phép thuật lơ lửng trên đầu cậu lộ rõ mồn một ra rồi."

"Cả bọn sẽ được tiêm thuốc hết đấy nhé. Cứ ngoan ngoãn chờ đi."

Giấu đầu hở đuôi. Solle bé nhỏ bị Soliwize và Tree Medi vác đi. "Cái đồ ngốc đó đang làm cái quái gì vậy…" Đội các bé, mới đó đã có một người bị loại.

Bỗng.

"Ra là cậu ở đây, Daiko Masato."

"Ôi. Giọng nói đó là Amante… không phải!?"

Cậu ta bị ai đó chọc nhẹ vào lưng, quay lại nhìn thì… Ôi chao! Đó chính là Amante bé nhỏ, đang đeo chiếc mặt nạ có khuôn mặt mỉm cười của Mamako.

"Đừng, đừng làm tớ giật mình chứ! Cái gì thế kia!"

"Giáp bảo vệ mặt đấy. Trong mấy game sinh tồn thì nhặt được gì cũng phải trang bị, nên tớ đành phải đeo thôi… Nhưng đến cả mấy món đồ thế này cũng có nữa, mẹ cậu rốt cuộc là người thế nào vậy hả?"

"Chuyện đó thì tớ mới là người muốn hỏi đây… À, thôi, dù sao cũng tốt vì chúng ta đã hội ngộ. Từ giờ chúng ta sẽ hợp tác với nhau nhé. Được chứ?"

"Đành phải vậy thôi nhỉ. Tớ hiểu rồi."

Amante bé nhỏ siết chặt cây gậy phép hình micrô của Idol Mẹ, rồi mạnh mẽ gật đầu. "…Đó là vũ khí ư?" "Bấm nút thì sẽ có nhạc phát ra đấy." Sức tấn công bằng không.

Di chuyển thôi. Cẩn thận, tránh để ý đến đám trẻ con đang chạy tán loạn khắp nơi.

"Còn Fratello nữa, không biết cậu ấy đang ở đâu nhỉ?"

"Không biết cậu ấy đang ở đâu nhỉ. Mà nếu là Fratello thì nhanh nhẹn hơn Solle, chắc sẽ không dễ bị bắt đâu."

"…Khônggggg… dừng lại đi màaaa…"

"Không. Tớ nghe thấy tiếng gì đó không ổn rồi."

Cả hai nấp sau tấm biển quảng cáo, khẽ thò mặt ra nhìn thì… Ồ, đúng như dự đoán.

Fratello bé nhỏ, đang mặc bộ trang phục võ sĩ rách rưới đầy nam tính, bị Piita khổng lồ ôm chặt lấy và bắt giữ. Solle bé nhỏ cũng đang ở đó. Trớ trêu thay, lại đúng ngay trước lối vào cửa hàng.

"Bị hạ gục rồi…"

"Phải đó. Chỗ đó là nơi giam giữ, tiện thể còn chặn luôn đường thoát thân. …Ban đầu còn có kế hoạch là nếu cần thì sẽ thoát khỏi cửa hàng, gọi mẹ đến cứu viện… Nhưng giờ thì… đây rồi…"

Biết là liều lĩnh, nhưng hai người họ đành phải chiến đấu thôi. Quyết tâm rồi, Masato bắt đầu vạch ra chiến thuật…

Đúng lúc đó, ngay trước mắt Masato bé nhỏ, một chiếc mặt nạ Mamako bất ngờ được đưa ra từ bên cạnh.

"…Cái gì đây?"

"Thử dựa dẫm vào mẹ xem sao? Vì đó là Daiko Mamako mà, dù cậu không trực tiếp gọi thì kiểu gì mẹ cũng sẽ nhận ra và xoay sở cho ổn thỏa thôi. Không phải sao?"

"Ừm… Mà, mẹ đó thì… cũng có thể…"

"Vậy thì, đó, cứ nuông chiều mẹ đi."

"Nuông chiều ư…"

"Lời của Hiền Giả Wise và những người khác nói không sai đến mức đó… Cậu đã từng nói vậy mà. Cậu đang khuyên tớ rằng khi gặp khó khăn thì cứ nuông chiều mẹ, đúng không?"

"Thì, nói chung là tớ cũng đồng ý phần nào… nhưng, không, mà…"

"Vậy thì, hãy làm gương đi, Daiko Masato. Cậu đang bảo chúng tớ làm những điều mà bản thân cậu không làm được sao? Phải vậy không?"

Amante bé nhỏ không có vẻ gì là đang trêu chọc. Cô bé rất nghiêm túc. Có vẻ như cô bé đang tìm kiếm một bằng chứng để trả lời cho mâu thuẫn bên trong mình.

"(Bảo mình nuông chiều mẹ thật sao… Khó thật đấy…)"

Tất nhiên Masato bé nhỏ không hề ngại việc hợp tác. Không ngại là một chuyện… nhưng bị nói một cách đường hoàng như thế rằng 'Cứ nuông chiều đi!', rồi một thằng con trai tuổi dậy thì lại 'Vâng, con sẽ nuông chiều đây!' thì… cái rào cản này hơi bị cao quá rồi…

Đang nghĩ vậy, cậu chợt nhận ra. "(À, thì ra là vậy… Mình cũng tương tự thôi mà)."

Cái thứ khiến Masato bé nhỏ chần chừ chính là một cảm giác kháng cự mơ hồ, khó có thể giải thích rõ ràng. Chắc chắn đây là thứ gì đó về bản chất giống với điều mà Tứ Đại Thiên Vương đang chiến đấu.

Và nếu vượt qua được điều này, cậu sẽ có thể ngẩng cao đầu nói gì đó với Amante bé nhỏ và những người khác. Cậu sẽ có thể truyền tải một điều quan trọng.

Masato bé nhỏ nhận lấy chiếc mặt nạ Mamako, rồi nhìn chằm chằm vào đó.

"Dù khá là khó khăn, nhưng chỉ có cách làm thôi! Vậy nên!… Mẹ ơ…!"

Ngay khoảnh khắc đó, tiếng chuông kẹo mút (xylophone) "ting ting tang tang" vang lên dịu nhẹ khắp cửa hàng. Đó là loa phát thanh của cửa hàng.

"Các bạn nhỏ ơi, đến giờ ăn vặt rồi! Hãy rửa tay và súc miệng rồi đến nhé!"

Đó là giọng của Mamako. "…Nhanh quá vậy…" Đúng lúc người con trai yêu quý của mình chưa kịp nói gì, mẹ đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng từ lâu rồi.

Kỹ năng tiêu chuẩn của mẹ [Đồ ăn vặt của mẹ] được kích hoạt. "Chỗ rửa tay ở đâu ạ!" "Ở trước nhà vệ sinh đó!" Đám trẻ con của khách hàng đồng loạt di chuyển, tất cả cùng chạy về phía nhà vệ sinh ở cuối cửa hàng.

Một cuộc di chuyển lớn của lũ trẻ đã xảy ra, khiến Soliwize và Tree Medi bị cuốn vào đó.

"Khoan đã! Lũ trẻ cứ lởn vởn xung quanh! Tôi không thể cử động được!"

"Thế này thì làm sao biết được Masato-kun và Amante-san đang ở đâu chứ!"

Đúng như kế hoạch.

Mẹ hỗ trợ tuyệt vời! Ngay bây giờ! Amante, xông lên!

Tuy có chút chưa vừa ý, nhưng không thể bỏ lỡ cơ hội này được!

Hòa vào đám trẻ khác, bé Masato và bé Amante lén lút hành động.

Đầu tiên là đòn tấn công của bé Masato. Cậu bé giương khẩu bazooka đạn xốp lên, nhắm thẳng vào mục tiêu... Vừa hay, hai cái mông nằm ở vị trí dễ nhắm trúng, thế là "bộp, bụp" hai phát.

Á! Này, làm cái quái gì vậy!?

Ai đó! Ai dám làm chuyện bậy bạ như thế này!

Hai cô gái ngượng ngùng vội lấy tay che mông, quay đầu nhìn lại. Nhưng bóng dáng kẻ tấn công thì chẳng thấy đâu. Thay vào đó, một giai điệu lạ từ đâu đó vọng đến.

Ơ, có tiếng gì đó... Đây chẳng phải là bài hát của nhóm nhạc thần tượng "Các Bà Mẹ" sao?

Tiếng phát ra từ đâu vậy nhỉ... À, ở bên kia rồi!

Solweise và Treemedy liền rướn người nhòm vào lối đi gần đó. Một cây gậy hình micro đang nhấp nháy lấp lánh, vừa phát ra tiếng nhạc.

Đó là một cái bẫy. Phía sau lưng họ giờ đây trống hoác. Hai đứa trẻ lén lút rón rén tiếp cận từ đằng sau. Đến sát tai, hai đứa trẻ đồng thanh: "Một, hai, ba!"

OAAAAAAAAAAH!!!

ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ!?

Bí Kỹ Trẻ Con Ngỗ Nghịch, chiêu thứ nhất: Tiếng Hét Vang Trời ngay sát tai, bùng nổ. Tai Solweise và Treemedy ù đi, mắt trợn trắng, rồi bất tỉnh nhân sự. Hạ gục hoàn tất!

Tuyệt vời! Chiến thắng nhờ phối hợp ăn ý!

Chỉ còn lại mỗi cô Pota thôi.

Giờ thì, đến trận chiến cuối cùng thôi!

Ái chà! Chị Wise và chị Medy bị đánh bại mất rồi!

Pota Hươu Tuần Lộc vừa đến xem tình hình thì đã sửng sốt đứng ngây người. Peeta khổng lồ thì vẫn ngồi ì ở lối vào cửa hàng, không thể nhúc nhích được, vì bé Solera và bé Fratello đang bám chặt lấy cậu ấy, biến cậu thành cục tạ.

Nếu là bình thường, bọn anh là người lớn hơn. Không thể nào thô bạo với các em gái nhỏ tuổi được.

Nhưng bây giờ thì tụi em lại nhỏ tuổi hơn rồi. Nên có hơi quá đáng một chút cũng được tha thứ nhỉ? Thế thì, chị ơi?

Hả? Em, em là chị gái sao? Oa! Sao mà vui thế không biết!

Thế thì tốt quá rồi. Vậy thì chị Pota ơi. Lúc vui ấy, mình cười lên nhé?

Bí Kỹ Trẻ Con Ngỗ Nghịch, chiêu thứ hai: Đòn Cù Lét Không Khoan Nhượng, bùng nổ!

Cù vào nách, cù vào gáy. "Á ha ha ha ha ha hi hi hi hi!?" Pota Hươu Tuần Lộc cười lăn lộn ra đất, giọng nghe thật thảm thương. Nhưng tụi trẻ vẫn không chịu dừng lại. Nữa, nữa, nữa, nữa!

Và thế là, mười phút sau...

Thôi, làm ơn... tha cho tôi với... Tôi xin hàng rồi... Rạp xuống.

HOAN HÔ CHIẾN THẮNG!

Trận chiến tại cửa hàng đồ chơi cuối cùng cũng kết thúc. Bốn thành viên trong đội trẻ con chiến thắng high-five ăn mừng, ca ngợi công sức của nhau. Một bé nói: "Chỉ có tớ với Amante là chiến đấu thôi chứ..." Nghe vậy, những đứa khác lập tức ngắt lời: "Đừng có nói thế mà..." "Đây là chiến thắng của tất cả mọi người!"

50b33872-cd24-488f-969f-33d2f61a7a10.jpg