Thị trấn kẹo ngọt ngào lộng lẫy bỗng chốc biến mất. Vượt qua cánh cửa mang hình tượng của sự nuông chiều, một không gian hoàn toàn khác hiện ra, ngập tràn những họa tiết hình học ma thuật.
Đây là lãnh địa bị thế giới lãng quên – Dinh thự của Ma Thần.
Giữa không gian bao la, trong một hố sâu thăm thẳm không thấy đáy, một vòng tròn ma thuật khổng lồ làm mặt đất đang lơ lửng.
Xung quanh đó, vô số vòng tròn ma thuật khác cũng đang trôi nổi, mỗi vòng đều kết hợp với những món quà Giáng sinh bị cướp từ khắp nơi trên thế giới. Nào là những hộp quà được gói ghém kỹ càng, những gói quà xinh xắn, cho đến cả những chiếc túi trắng đựng quà do Mama-ko và mọi người chuẩn bị. Dường như những món quà này đang được dùng làm nguyên liệu để chiết xuất “thành phần nuông chiều”.
Một kẻ đang không ngừng ném những vật thể mềm dẻo như kẹo marshmallow, được tạo ra từ những vòng tròn quà tặng kia, vào miệng mình.
Đó chính là Ma Thần Mamone.
“À, đến rồi đấy à. Chào chào nhé. Vào đi, cứ tự nhiên như ở nhà!”
Ở chính giữa vòng tròn ma thuật làm mặt đất, Ma Thần Mamone đang vắt vẻo nằm dài trên đùi của Santa Mama-ko và HAHAKO – hai người mẹ đang quỳ gối, mặt mày bối rối – vừa vẫy tay lia lịa chào đón.
Một chiếc sừng mọc giữa trán, sáu đôi cánh sau lưng, cùng bộ trang phục như được dệt nên từ sức mạnh tràn trề khắp cơ thể... Nhìn chằm chằm vào hình dáng Ma Thần của Momone, nhóm Makoto đứng lại ở rìa vòng tròn ma thuật.
“Đón chào thảnh thơi quá nhỉ… Giờ thì, tính sao đây?”
“Tạm thời thì hiểu lời nói đấy, nhưng rõ ràng đây không phải là đối tượng có thể nói chuyện đàng hoàng. Ở chỗ cây thông Noel nó đã gây loạn kinh khủng, Tứ Thiên Vương bị đánh cho tả tơi…”
“Đâu có bị đánh bại! Đó chỉ là bọn ta nương tay thôi!”
Amante mạnh miệng khẳng định, rồi giương thanh kiếm mỏng của mình lên.
“Ma Thần Mamone… có rất nhiều điều muốn nói với ngươi… nhưng trước hết, là màn đáp lễ đây!”
“Này! Ít nhất thì cũng phải nói hết những gì muốn nói đã chứ!”
Thoát khỏi bàn tay Makoto đang cố giữ lại, Amante với tốc độ bùng nổ xông thẳng về phía Ma Thần Mamone. “Haaa!” Mũi kiếm sắc nhọn, không thèm nói một lời, cứ thế đâm tới…!
Nhưng mũi kiếm chợt khựng lại, bị Ma Thần Mamone nhẹ nhàng kẹp lấy.
Và rồi, “rắc” một tiếng. Thanh kiếm gãy đôi dễ dàng, như thể bẻ một chiếc bánh pretzel vậy.
“Cái… cái gì cơ?!”
“Cái gì đây? Chậm chạp quá. Đang chơi đùa đấy à?”
“Thế thì đấu bằng uy lực vậy! Hyaaa!”
Lấy Amante làm bình phong, Fratello bất ngờ tiếp cận từ điểm mù. Ngay khi lao ra, cậu tung một cú đấm chính diện chí mạng. Một đòn chắc chắn sẽ gây sát thương chí mạng, được tung ra bằng nắm đấm bao bọc khí chiến đấu…!
“Vùuuu!” Chỉ bằng một cái vẫy cánh nhẹ nhàng, một cơn bão dữ dội đã thổi ngược Fratello lại, khiến cậu ta không chạm được mục tiêu. Không chỉ vậy, cả cơ thể Fratello còn bị hất tung. “Ếh?”, “Này!?”, và Amante cũng bị cuốn bay theo, cả hai cùng bị thổi văng đi.
“Chết tiệt! Cứ thế này sẽ rơi xuống mất!… Này Solera!”
“Biết rồi mà~! Tốc độ siêu cấp đây~!”
Solera cưỡi trên cuốn sách ma thuật khổng lồ, dốc hết sức đuổi theo hai người đã bay vút qua đầu nhóm Makoto.
Cậu kịp thời tóm được họ trước khi rơi xuống đáy vực. Thật là trong gang tấc!
“Kịp rồi ạ! May quá! Em sẽ đi chữa trị cho họ!”
“Nhân tiện, cứ dùng hết vật phẩm cường hóa cho họ đi! Đừng có tiếc rẻ gì cả!”
Portia vội vàng chạy đến chỗ Tứ Thiên Vương vừa đáp xuống rìa vòng tròn ma thuật. Nhìn theo bóng lưng cậu bé, Makoto rút kiếm ra khỏi vỏ.
Wise cũng đã triệu hồi sách ma thuật. Meddie cũng nhẹ nhàng vung cây trượng, sẵn sàng chiến đấu.
Ma Thần Mamone, kẻ đang làm nũng cọ cọ trên đùi Mama-ko và HAHAKO, giờ đây lười biếng nhìn nhóm Makoto rồi chậm rãi ngồi dậy.
“Ơ, gì thế kia? Định đánh nhau thật à? Sao thế, sao thế chứ?”
“Tùy thuộc vào thái độ của ngươi thôi. Nếu ngươi ngoan ngoãn trả lại mẹ ta, HAHAKO-san, và cả đống quà kia nữa, thì tạm thời ta sẽ chỉ đấm cho một cái thôi.”
“Hả? Trả lại ư? Hề hề hề! Ngươi nói cái gì ta chẳng hiểu gì cả. Tất cả những gì ở đây đều là của ta. Cả quà tặng, cả hai Mama nữa chứ. … Đúng không, Mama-ko? HAHAKO Mama?”
Trước lời gọi đó, Santa Mama-ko và HAHAKO chậm rãi gật đầu.
Với vẻ mặt vô cùng bối rối.
“Giống như lúc chúng ta vậy, bị cưỡng chế điều khiển.”
“Tuy không hoàn toàn, nhưng có thể cùng lúc khống chế cả hai người họ… Cái danh xưng trùm ẩn của nhiệm vụ cấp cao nhất quả không phải hư danh.”
“Chào chào nhé. Ta mạnh lắm đấy. Nhưng xin đính chính một chút. Đừng nói là ta đang cưỡng ép điều khiển gì đó chứ. Ta và các Mama kết nối với nhau bằng sự nuông chiều từ tận đáy lòng mà.”
“Chỗ đó ít nhất cũng phải là tình yêu chứ!”
“Nè, ghen tị không? Nếu ngươi thật sự muốn, ta có thể cho mượn một chút đấy?”
“Đừng nói nhảm!… Kẻ cho mượn phải là bên này chứ!”
Makoto lao về phía Ma Thần Mamone, nhưng kiềm chế tốc độ. Cậu vừa chạy vừa suy tính xem sẽ tấn công thế nào.
“(Trước hết, mình phải giải thoát mẹ và HAHAKO… Để làm được điều đó…)”
Khi đến gần Ma Thần Mamone, Makoto tung một cú chém ngang.
Đây là đòn uy hiếp đầu tiên. Cậu mong đối phương sẽ né tránh đòn tấn công và rời xa hai người mẹ.
“Hừm? Có gì thế nhỉ?”
Ma Thần Mamone vẫn bất động. “Chết tiệt! Sẽ chém trúng mất!” Makoto vội vàng cố gắng dừng đòn nhưng đã không kịp. Lưỡi kiếm sắc bén của Thánh kiếm Firmament đã chạm vào cổ Ma Thần Mamone…!
“Keng!” một tiếng, thanh kiếm bị bật ra.
Không phải có kết giới phòng thủ gì, đơn giản là không thể cắt nổi một lớp da cổ của ả ta.
“Hả? Này, cái phòng thủ quái quỷ gì thế này!”
“Xin lỗi nhé. Ta thật sự rất mạnh mà… À, đúng rồi. Đó là Thánh kiếm Thiên Không phải không? Vậy thử thế này xem sao nhé.”
Xòe sáu đôi cánh, Ma Thần Mamone bay vút lên không trung. Ả rời xa khu vực trung tâm nơi Mama-ko và những người khác đang không phòng bị, rồi nhẹ nhàng vẫy tay, như mời gọi hãy cứ tấn công thoải mái đi.
“Khinh thường ta à! Vậy thì, ta sẽ dùng hết sức đây! Đừng có hận nhé!”
Makoto tập trung tinh thần, dồn hết khí thế, rồi giáng kiếm xuống từ thế thượng phong. Đòn đánh của Dũng giả! Một làn sóng chém khổng lồ, toàn tâm toàn ý được tung ra…!
Ả ta thản nhiên xoay lưng lại, ưỡn cong vòng ba, rồi làn sóng chém ấy đập trúng mông của Ma Thần Mamone và bị bật văng về hướng hoàn toàn khác.
“Ui da, mông ta bị nứt rồi. Đáng ghét ghê.”
“Nàyyyyyyy!? Ngươi dám… dám đùa giỡn thế àááááá! Ugyaaaaaaa!”
Makoto, dù đang điên tiết gào thét ầm ĩ, nhưng trong đầu cậu vẫn giữ được sự bình tĩnh. Tình hình này lại rất thuận lợi.
“(Wise! Meddie! Ngay lúc này!)”
Trong khi Makoto đang điên cuồng tung ra vô số làn sóng chém, Wise và Meddie đã lén lút hành động dưới bóng lưng cậu. Ma Thần Mamone đang mải mê dùng mông bật ngược những làn sóng chém, nên hoàn toàn không để mắt đến hai người. Đây chính là cơ hội vàng. Wise và Meddie lén lút tiến về phía Mama-ko và HAHAKO…
“Ôi không~. Đáng ghét ghê… nhưng mà ta biết hết đấy nhé. Nè, Máy Chém Khổng Lồ!”
“Chết tiệt! Hai người, dừng lại!”
“Hả?”
Đòn tấn công ma thuật của Ma Thần Mamone được kích hoạt mà không cần niệm chú. Ngay trên đầu Wise và Meddie, một lưỡi đao dài hun hút xuất hiện, kéo dài đến tận chân trời.
Và nó lao xuống. Hai người đứng chôn chân, không thể nhúc nhích. Chỉ biết ngây người nhìn lên…
Ngay trước khi cả cơ thể bị chém làm đôi – không chỉ riêng cái cổ – Amante lao tới với tốc độ thần tốc từ một bên, ôm lấy Wise và Meddie rồi lăn tròn trên mặt đất vòng tròn ma thuật. Một pha né tránh trong gang tấc!
“Ái chà… Dù sao cũng được cứu rồi, nhưng nhẹ nhàng hơn chút đi chứ!”
“Khụ… Nếu để lại sẹo trên người, tôi sẽ đòi bồi thường đấy nhé!”
“Hai người đó, hãy thành thật cảm ơn đi chứ! Thiệt tình!”
Đẩy Wise và Meddie sang một bên, Amante chạy nhanh đến chỗ Makoto.
“Daisuki Makoto, tôi có điều này muốn nói, không biết cậu có thời gian không?”
“Trùng hợp thật. Tôi cũng vừa nghĩ ra điều đó… Vừa nãy, hình như nó không thích bị mẹ và HAHAKO-san lại gần đúng không?”
“Vậy thì, sức mạnh phi thường của Ma Thần Mamone có liên quan đến hai người họ chăng?”
“Vâng ạ! Em cũng nghĩ vậy! Wawa!”
Người lên tiếng là Portia. Cậu bé được Solera và Fratello đỡ, cưỡi trên cuốn sách ma thuật khổng lồ mà lòng vẫn sợ sệt, rồi từ từ bay xuống từ trên không.
“Em đã giám định rồi ạ! Mặt đất của vòng tròn ma thuật có tác dụng hấp thụ ‘thành phần nuông chiều’ và truyền tới Momone-san! Hình như càng tiến về phía trung tâm, hiệu quả đó càng mạnh mẽ hơn!”
“Cảm ơn, Portia! Nếu đã biết vậy thì!”
“Tính sao đây~?”
“Anh cả, tính sao đây?”
“…Phải làm thế nào đây?”
Makoto muốn đưa Mama-ko và HAHAKO ra khỏi trung tâm vòng tròn ma thuật, nhưng lại bị Ma Thần Mamone trong trạng thái bất khả xâm phạm cản trở. Cảm giác như đang rơi vào bế tắc.
Đúng lúc đó, Amante vỗ mạnh vào lưng Makoto.
“Dù không có cách nào, thì cũng phải tìm cách mà làm cho bằng được. Vì các ngươi đã luôn làm vậy mà. Dù là sự nuông chiều, hay tình thân mẫu tử, gì cũng được. Hãy giành lại mẹ của mình đi!”
Những lời nói ấy đã tiếp thêm sức mạnh cho Makoto.
“…Có một điều, được không?”
“Cái gì vậy?”
“Trước hết, tôi sẽ làm gương. Sau đó, sẽ đến lượt các cô. Bên đó thì tự mình giành lại mẹ của mình đi. Hứa đấy nhé!”
“Rồi rồi biết rồi, đi nhanh lên đi… Khoan đã! Ai là mẹ của ai hả!? Đừng có tự tiện quyết định như thế chứ!?”
“Giờ ‘rồi’ rồi đấy nhé! Chắc chắn đấy nhé!”
Né tránh Amante đang vồ tới một cách nhẹ nhàng, Makoto tra kiếm vào vỏ rồi lao như bay về phía Mama-ko.
“Khụ! Đúng là một Dũng giả thích xen vào chuyện người khác mà!”
“Sức công phá cao, lại còn thích lo chuyện bao đồng, đúng là hai mẹ con y hệt nhau. … Vậy thì, trước hết hãy yểm trợ Makoto thôi!”
“Ba người bên đó cũng sẽ giúp đỡ chứ? Vì để kiềm chế Momone-san.”
“Hừm! Đúng vậy! Nếu đã vậy thì, đành chịu thôi!”
“Vâng vâng~. Cứ giao cho em~.”
“Ừm. Sẽ giúp anh cả.”
“Em cũng sẽ chế tạo vật phẩm đặc biệt và giúp đỡ ạ!”
Nhìn Portia hăng hái thở phì phò, cả năm người khẽ mỉm cười khúc khích.
Giờ là lúc dốc toàn lực yểm trợ.
“Ơ ơ? Đang định lại gần Mama của ta đấy à? Không được đâu nhé? Nếu lại gần hơn nữa thì không tha đâu…”
“Momone! Đối thủ của ngươi là bên này!… Spara la Magia per Mirare… Đại Bạo Cầu! Thêm nữa! Đại Bạo Cầu!”
“Và rồi… Spara la Magia per Mirare… Đại Long Quyển~!”
“Hừm. Ma thuật chẳng có tác dụng gì đâu mà~.”
Hai quả cầu năng lượng khổng lồ do Wise bắn ra đã trúng Ma Thần Mamone và gây ra một vụ nổ lớn. Đúng như lời ả tuyên bố đầy tự tin, chẳng chút sát thương nào được gây ra.
Một cơn lốc xoáy khổng lồ lập tức hình thành, bao phủ lấy ả bằng gió và khói bụi. Hình bóng Ma Thần Mamone hoàn toàn biến mất. Bên trong cơn lốc xoáy khói mù mịt ấy, tầm nhìn dĩ nhiên là bằng không.
“Tốt! Hoàn toàn thành công rồi!”
“Thế này thì không nhìn thấy Makoto-kun rồi~. Ít nhất cũng câu kéo được thời gian~…”
“Không được đâu nhé~. Chào mọi người~.”
Ma Thần Mamone thản nhiên thò mặt ra từ trong cơn lốc xoáy, nhẹ nhàng như thể vén tấm rèm cửa. Dù hứng chịu cơn bão hung ác cấp độ thảm họa, ả vẫn không hề hấn gì. Một kẻ bất khả chiến bại đến mức đáng kinh ngạc.
Không chút chậm trễ, Meddie – người đã niệm xong chú “Đại Chướng Ngại!” – lập tức ban hiệu ứng phòng thủ cho Amante và Fratello. Những người chuyên cận chiến căng thẳng chuẩn bị cho trận chiến.
Cùng lúc đó, ở một bên.
“Không biết có làm được thứ tốt không nhỉ? Sẽ làm được thứ tốt mà! Thứ tốt… xong rồi! Mọi người, chịu khó một chút nhé!”
Portia đeo mặt nạ, dùng ớt chuông và một thứ chất lỏng bí ẩn, đã thành công chế tạo vật phẩm. Thứ được tạo ra là “Nước hoa ớt chuông”.
Hương thơm nồng đậm, cô đọng tinh chất ớt chuông, bị cuốn vào trong cơn gió lốc xoáy.
“Ơ, có mùi gì lạ… Đắng, đắng quáááááá!? Sự ngọt ngào bị ô nhiễmááááá! Ghét ớt chuôngááááá! Ugyaaaaaaa!?”
“Vật phẩm của Portia-chan, hiệu quả tuyệt vời thật…”
“Xem ra không còn đất diễn cho chúng ta rồi…”
“Em đã làm được rồi ạ!” Portia tự hào phì phò.
Bị tấn công dữ dội vào khứu giác và vị giác, Ma Thần Mamone đang quằn quại trong cơn lốc xoáy.
Việc cầm chân đã thành công. …Trong lúc đó…
Makoto đã đến trung tâm vòng tròn ma thuật.
“Phải cảm ơn những người đồng đội đáng tin cậy này. …Giờ thì.”
Tạm thời, HAHAKO có vẻ ổn. Dù đang quỳ gối ở giữa vòng tròn hấp thụ ‘thành phần nuông chiều’, nhắm chặt mắt và có vẻ đang chịu đựng điều gì đó… nhưng Makoto không có đủ thời gian để bận tâm về phía đó.
Một người đang lảo đảo, bước đi không vững vàng tiến về phía trước, tay cầm hai thanh Thánh kiếm.
Makoto không rút kiếm.
“Rồi rồi. Tôi biết mà. Mẹ đang bị điều khiển mà.”
“C-con xin lỗi! Mẹ đang cố gắng, nhưng mà…!”
Santa Mama-ko, với những cử động gượng gạo, nâng hai tay nắm chặt Thánh kiếm lên.
Bị chính mẹ ruột tấn công.
Cái cảm giác tồi tệ nhất, như thể tim bị đóng băng, cũng chỉ thoáng qua.
Hai thanh Thánh kiếm được vung lên hết sức. Sức mạnh của Đất mẹ và Đại dương được kích hoạt!
"Khụ! ...Ơ? Gì thế này?"
Vài lưỡi đá bỗng đâm trồi lên. Mươi viên đạn nước vèo vèo bay tới.
Chúng nhắm thẳng vào Mahito mà tấn công, nhưng với một bước chân nhẹ bẫng, Mahito dễ dàng né tránh, miệng lẩm bẩm "Ái chà!"
"Bị bòn rút hết chất nuông chiều nên sức lực không còn ư...? Không, dù gì cũng là mẹ mình... Cho dù có bị điều khiển, thì với đứa con trai yêu quý nhất, mẹ vẫn sẽ yếu lòng thôi. Thật là..."
Ngay khi Santa Mamako lại vung kiếm lên, Mahito bước tới một bước, nắm lấy hai tay cô mà dừng lại.
Không còn ngại ngần gì nữa, giờ đây cậu có thể nói ra.
"Này mẹ. Khi con mới bắt đầu trò chơi này... À, chính xác hơn là từ trước đó rồi... Con đã chỉ biết nói lời lẽ khó nghe với mẹ. Đúng là một đứa con đáng ghét."
Khẽ nhắm mắt lại, ký ức ùa về.
Có những lúc mẹ gọi mà cậu chẳng thèm đáp lời. Những lúc trút hết bực dọc, nói nặng lời với mẹ. Cả khi đã buột miệng nói 'Con sẽ cắt đứt quan hệ mẹ con!' nữa. Còn nhiều, nhiều lắm.
Đối với một người con, đó là những ký ức thật cay đắng.
"Con nói thật lòng. Con đã từng có lúc cảm thấy rất khó chịu với mẹ. Cái kiểu cứ bám riết lấy con, đòi con phải quan tâm tới mẹ. ...Cả ngoại hình của mẹ nữa. Trẻ trung đến mức con đã từng nghi ngờ liệu mẹ có phải là mẹ ruột của con không. Nói ra thì tệ thật, nhưng con còn từng nghi ngờ liệu mẹ có phải là con người thật không nữa."
"Mahito..."
Những lời thật lòng ấy khiến mắt Santa Mamako rưng rưng. Trước khi những giọt nước mắt ấy kịp rơi xuống.
"Nhưng mà, khi đã cùng mẹ phiêu lưu đến tận đây, chính vì có mẹ bên cạnh, con đã suy nghĩ rất nhiều... Và cuối cùng con nhận ra. Mẹ không hề sai. Người sai là con. Con đã không biết cách đối mặt với cảm xúc của chính mình, tự ý bực bội rồi trút giận lên mẹ. Chẳng qua con chỉ ỷ lại vào việc mẹ sẽ tha thứ cho con mà thôi."
Mahito nhẹ nhàng cụng trán mình vào trán Mamako.
"Từ trước đến nay, con xin lỗi vì đã gây ra nhiều phiền phức cho mẹ. Và, cảm ơn mẹ."
Cậu khẽ cọ trán mình, như muốn gửi gắm thật nhiều lời cảm ơn.
"Mẹ là mẹ của con. Con là con của mẹ. Nếu mẹ muốn nuông chiều ai đó, thì phải là con chứ, hơn bất cứ ai khác. Mẹ hãy mạnh mẽ lên nào!"
Mahito ôm lấy mẹ.
Ước nguyện mà cậu ấp ủ từ khoảnh khắc rời thế giới thực bước chân vào thế giới game, giờ đây đã thành hiện thực.
Ôm một cách dịu dàng, vượt qua cả sự ngượng ngùng.
"(...Đúng là mẹ rồi.)"
Cậu cảm nhận hơi ấm của mẹ và cứ ôm chặt.
Dù đã thả lỏng vòng tay đang giữ mẹ, nhưng cậu đã chuẩn bị tinh thần cho việc bị tấn công. Cậu nhắm mắt lại, tin tưởng và cảm nhận.
Người mẹ trong vòng tay cậu ấm áp... hay nói đúng hơn?
"Ơ? Sao không chỉ ấm áp nữa mà... nóng rực lên thế!? Rồi còn chói mắt nữa!?"
Với cảm giác như bị nung chảy, Mahito mở mắt ra nhưng chẳng nhìn thấy gì cả.
"Chời ơi!? Đây là [Ánh Sáng Của Mẹ] sao!? Mẹ ơi!?"
"Đúng vậy. Mẹ là mẹ của Mahito. Mahito là con trai của mẹ mà." *Chói lóa!*
Người mẹ siêu phát sáng ở một cấp độ không thể hiểu nổi đã vứt kiếm xuống, vòng tay ôm chặt lấy đứa con của mình từ phía sau.
Dưới tác dụng của kỹ năng đặc biệt của mẹ [Chân-Ánh Sáng Của Mẹ], kỹ năng đã tiến hóa tối thượng nhờ niềm vui, sự điều khiển hành vi của Ma Thần Mammon dường như đã bị thổi bay.
"Mẹ trở lại bình thường rồi! Tốt quá, chiến thắng của tình mẫu tử! ...Thôi mẹ ơi, chúng ta tách ra một chút đi! Đủ rồi mẹ ạ!"
"Không. Mẹ muốn ở như thế này thêm nữa. Mahito lại nói ra những lời như thế... Mẹ vui quá, lòng mẹ ngập tràn... Huhu..." *Xì xèo!*
"Cái nhiệt lượng hạnh phúc khiến nước mắt cảm động bốc hơi mất rồi! Mẹ bình tĩnh lại chút đi! ...Thôi rồi! Đành chịu vậy! Cứ thế này mà đi thôi!"
Bị cái nhiệt độ tình yêu vượt qua cả điểm sôi của nước thiêu đốt, Mahito đành di chuyển. Cậu lôi Santa Mamako đang bám chặt lấy mình, rời khỏi trung tâm của vòng tròn ma thuật trên mặt đất.
Santa Mamako, người đã bị lợi dụng làm nguồn cung cấp 'chất nuông chiều', đã được giải cứu.
Ảnh hưởng lập tức xuất hiện.
"Ưưưưư... Ơ? Á á!?"
Ma Thần Mammon đang quằn quại trong cơn lốc xoáy mùi ớt chuông bỗng mất thăng bằng, bị cuốn vào trong luồng gió xoáy. "Nó chích chích đau quá!" Dù chỉ là một chút, nhưng dường như ả đã bị thương.
"Mammon bị suy yếu rồi! ...Vậy thì!"
"Mahito-kun đã làm được rồi nhỉ. Thật tuyệt vời."
"Quả nhiên Mahito-san thật giỏi! Đúng là Dũng giả đáng tin cậy!"
Nhìn thấy Mahito và Santa Mamako – hay đúng hơn là một vật thể phát sáng – đang chậm rãi tiến lại gần, Wise và những người khác khẽ nheo mắt lại. Nói là vui thì đúng hơn là chói mắt thì phải.
Còn Amante và những người khác thì:
"...Mahito Daigo đã làm tốt đấy nhỉ."
"Đúng vậy nhỉ~. Chúng ta vừa được xem một ví dụ điển hình đấy nhỉ~."
"Ta đã hạ quyết tâm rồi. Cứ giao cho Amante, muốn làm gì thì tùy."
"Tôi không muốn bị đổ trách nhiệm đâu nhé. Hừ!"
Bị Solera và Fratello dùng ngón tay chọc chọc, Amante vô cớ cau có.
Đây không phải lúc để đùa giỡn. Ma Thần Mammon lao ra khỏi cơn lốc xoáy.
"Hừm! Cái quái gì thế này! Sao tự nhiên lại mất hết sức... Á á!? Mama Mamako!? Sao mẹ lại di chuyển!? Không được đâu! Con sẽ đưa mẹ về chỗ cũ ngay bây giờ!"
"Không cho phép! ...Fratello, đi nào!"
"Ưm."
Nhằm vào Ma Thần Mammon đang lao nhanh về phía Mamako, Amante "Xoẹt!" ném mạnh Fratello đi. Tấn công tầm xa bằng tên lửa người!
Dồn sức vào nắm đấm nhỏ, cộng thêm đà ném, tung ra một cú đấm chính diện siêu sát thủ!
"Nhaaaaá!"
"Cái tiếng hét khí thế gì mà đáng yêu thế~! ...Ơ mà đây không phải lúc để nói mấy lời đó!?"
Cú đấm của Fratello giáng mạnh vào tấm khiên màu ngọc bích mà Ma Thần Mammon vội vàng tạo ra.
Ngay khi trúng đích, một uy lực tương đương tên lửa đã bùng nổ. "Phựt!?" Tấm khiên vỡ tan tành một cách dễ dàng, Ma Thần Mammon bị thổi bay đi.
Fratello bị văng đi do phản lực, nhưng đáp đất một cách hoa mỹ ngay trên cuốn sách ma thuật khổng lồ của Solera, cuốn sách vừa bay tới đúng lúc.
"Trúng lớn rồi~. Gây chí mạng liên tục~. Hôm nay phong độ tốt ghê~."
"Ưm. Vật phẩm tăng cường của Porta có tác dụng đấy. Không có cảm giác sẽ thua."
Với đôi mắt mơ màng nhưng chất chứa sự tự tin và ý chí chiến đấu mạnh mẽ, Fratello lập tức vào thế thủ.
Ma Thần Mammon đang quẫy đạp trên không trung đã dang rộng sáu đôi cánh để ổn định lại. Tuy chưa thể bị đánh bại, nhưng dường như ả đã bị thương.
Vẻ mặt ngọt ngào luôn tỏ ra thảnh thơi giờ đây méo mó vì khó chịu.
"Hừm! Tức chết mất!... Nếu đã vậy thì...!"
"Ngươi định tung chiêu lớn ngay lúc này à! Hehe, ta đã nhìn thấu rồi! ...Hiền giả Wise! Dược sư Medi! Mau dùng phép phòng thủ...!"
"Con sẽ được nuông chiều nhiều hơn nữa!"
"Ơ, cô ta đang nói gì vậy nhỉ?"
"Con sẽ được nuông chiều nhiều hơn nữa!" Nói lại hai lần, Ma Thần Mammon vỗ cánh mạnh mẽ. Ả bay với tốc độ kinh hoàng về phía trung tâm của vòng tròn ma thuật trên mặt đất.
Ma Thần Mammon đáp xuống, ôm chầm lấy Hahahko đang tái mét mặt.
"Mama Hahahko! Mấy đứa đó bắt nạt con! Con không thể tha thứ được nữa! Vì vậy, cho con được nuông chiều nhiều hơn nữa đi! Nhiều hơn nữa! Sức mạnh!"
"P-Phải rồi. Vậy thì, cứ nuông chiều đi... thêm nữa... ưm..."
Dáng vẻ của Hahahko rất lạ. Càng được Ma Thần Mammon cọ vào ngực, cọ vào lòng (khi gối đầu), Hahahko càng hiện rõ vẻ mặt đau khổ...
Khoảnh khắc tiếp theo, hình ảnh Hahahko mờ đi, như thể bị nhiễu sóng truyền hình.
Mahito, người đã hợp nhất với Wise và những người khác, không thể tin vào mắt mình.
"Cái gì vừa rồi... Này mẹ! Giờ không phải lúc bám lấy con đâu! Mẹ nghiêm túc lại đi!"
"P-Phải rồi. Chuyện vừa rồi không tốt chút nào. Hahahko hình như sắp hỏng rồi."
"Khoan đã Mamako-san! 'Sắp hỏng' là sao!?"
"Nghĩa đen đấy."
Santa Mamako khẽ ôm lấy cánh tay Mahito, vẻ mặt buồn bã.
"Khi được Mammon-chan nuông chiều, cô ấy sẽ bị hút sức mạnh với tốc độ khủng khiếp. Sức lực cạn kiệt, không thể chống cự được nữa. Nhưng điều thực sự đáng lo không phải ở đó... mà là tình cảm của một người mẹ."
"Tình cảm của một người mẹ? Ý mẹ là sao ạ?"
"Trước mặt con cái ruột của mình, lại gọi một đứa khác là con, rồi cưng chiều nó, khiến cho con cái ruột của mình ngày càng tổn thương... Cô ấy sẽ tự hỏi mình đang làm cái quái gì thế này, rồi buồn bã, khổ sở... Vì thế..."
"Trái tim bị tổn thương... Cái đó, chắc chắn là nguy hiểm. Đặc biệt là với Hahahko-san, thì càng nguy hiểm."
Hahahko dành cho Amante và những người khác một tình yêu thương sâu sắc. Dù vẫn còn là tình cảm một phía, nhưng đó đã là một tình cảm đáng quý, có thể gọi là tình mẫu tử rồi.
Chính tình cảm ấy là hạt nhân cấu thành nên Hahahko hiện tại. Nếu nó bị phá vỡ, Hahahko sẽ tan biến.
"Mahito-san! Nguy rồi! Tình thế khẩn cấp! Chúng ta phải nhanh chóng làm gì đó!"
"Tất nhiên rồi! ...Mọi người, đi thôi! Trước hết, phải tách Mammon ra khỏi Hahahko-san! Bắt đầu từ đó!"
Trước lời kêu gọi của Mahito, Santa Mamako, Wise, Medi, Porta đều gật đầu mạnh mẽ.
Ngay cả Solera và Fratello cũng vậy. Họ mở cuốn sách ma thuật khổng lồ, dồn sức vào nắm đấm, chuẩn bị tấn công Ma Thần Mammon.
Nhưng chỉ riêng Amante là không nhúc nhích.
"Này Amante! Ngươi đang làm cái quái gì vậy!?"
"...Tôi đang làm gì vậy nhỉ?"
"Hả!? Ngươi không phải lúc để đùa đâu! Mau chuẩn bị chiến đấu đi! Dù là kiếm gãy thì ít nhiều cũng làm được gì đó chứ! Này!"
Dù Mahito có quát tháo, Amante vẫn không nhúc nhích. Cô ta chỉ đứng trân trân, nhìn chằm chằm xuống chân mình.
"Mahito ơi~! Cứ kệ Amante đi~!"
"Ưm. Không có thời gian mà lằng nhằng. Ta sẽ đi trước, nhờ các ngươi yểm trợ."
"Chậc... Được rồi! Đây là lúc các ngươi ra tay! Chúng ta sẽ yểm trợ!"
Lần cuối cùng, Mahito liếc nhìn Amante, chờ đến phút chót nhưng vô ích. Cậu lao lên.
"Hừm, phiền phức quá đi mất... Giờ thì ta sẽ thật sự nghiền nát ngươi."
Nhận thấy Fratello đang tiếp cận nhanh chóng, Ma Thần Mammon nheo mắt sắc bén.
Những lưỡi đao máy chém giáng xuống. "Không đời nào!" Mahito lập tức phóng ra sóng chém trúng đích, cố gắng làm chậm đà rơi để Fratello tiến lên, nhưng số lượng lưỡi đao lại tăng lên. Chúng ào ạt giáng xuống tới tấp. Không thể tiến lên được.
Ma Thần Mammon liên tục tấn công. Ả dang rộng đôi cánh. Một cơn bão tố sắp ập tới. Mục tiêu là Porta, người đang chuẩn bị 'Nước hoa Ớt chuông'. "Huề!?" "Ôi trời! Porta-chan sắp bị thổi bay mất rồi!" Santa Mamako lập tức che chắn, và Wise cùng Medi dùng phép phòng thủ bảo vệ nghiêm ngặt, cố gắng chống đỡ.
Trong lúc chỉ biết phòng thủ, Solera bí mật vòng một vòng lớn để tiếp cận, định lén lút cướp Hahahko nhưng "Bị phát hiện rồi!" "Hảá!?". Thất bại. Chỉ một cú vẫy cánh, cô ấy đã bị thổi bay đi ngay lập tức.
Chứng kiến cảnh tượng đó, Amante chỉ đứng nhìn.
"...Mình đang làm gì thế này nhỉ?"
Cô ta nhìn những người đồng đội đang chiến đấu, nhìn thanh kiếm gãy mà Ma Thần Mammon đã bẻ.
Chân cô ta không thể nhúc nhích.
"Solera... Fratello... Cứ cố gắng đến mức ấy... Các ngươi sẽ gặp rắc rối nếu Hahahko biến mất sao? Không có mẹ thì chúng ta vẫn có thể sống được mà. Đâu phải là tuyệt đối cần thiết chứ?"
Dù có hỏi cũng chẳng ai nghe thấy.
"...Các ngươi không sợ sao?"
Lời tự nhủ chân thật và yếu ớt ấy cũng chẳng lọt vào tai ai.
"Các ngươi thực sự nghĩ rằng chúng ta, những kẻ đã làm bao nhiêu chuyện tệ hại từ trước đến nay, sẽ được chấp nhận, sẽ được đón nhận sao? Suy cho cùng, chúng ta và Hahahko chỉ là người dưng nước lã thôi mà? Không giống như cha con Mahito Daigo đâu? Giữa chúng ta và Hahahko, vốn dĩ chẳng có bất cứ điều gì chắc chắn để kết nối cả..."
Ngay lúc Amante gục đầu xuống thật sâu.
Toàn thân Hahahko mờ đi một cách dữ dội.
Nghe thấy tiếng Wise và những người khác kêu lên, Amante vô thức ngẩng đầu nhìn, thì thấy một cuốn sổ nhỏ bay lên từ ngực Hahahko.
"Đó là... cái mà cô ấy bảo là được nhận từ quản lý sòng bạc..."
Là sổ tay sức khỏe mẹ và bé. Nó phát sáng dữ dội, lan tỏa sóng năng lượng ra xung quanh.
Giống hệt hiện tượng từng xảy ra trong Đại Hội Mẫu Đạo Thiên Hạ, nhưng buồn bã hơn bội phần.
Như thể cho Hahahko xem lại thước phim cuộc đời trước khi kết thúc, những ký ức của ngày hôm nay được tái hiện dưới dạng hình ảnh 3D.
Hình ảnh Hahahko rụt rè bế ba đứa trẻ sơ sinh lên.
Hình ảnh Hahahko nắm tay ba đứa trẻ, đi dạo trên con phố ven biển.
Hình ảnh Hahahko dắt ba đứa trẻ đi dạo trông rất thân thiết, nhưng thực ra là ở trước phòng khám nhi để tiêm phòng, rồi cô ấy lại đau đầu khi bọn trẻ khóc ầm ĩ.
Hình ảnh Hahahko ôm chặt một gói quà đầu tiên dành tặng ba đứa trẻ, hạnh phúc đến mức bật khóc.
Những kỷ niệm về tình thân. Những tháng năm gắn bó của cha mẹ và con cái.
Những đứa trẻ phản chiếu trong đó, đương nhiên là...
"Chắc chắn có một thứ... đang gắn kết chúng ta với HAHAKO mà!"
Vứt bỏ thanh kiếm gãy, Amante dùng cả hai tay tát mạnh vào má mình, rồi lao đi.
Lao về phía HAHAKO, người đang dần mất đi ánh sáng trong đôi mắt khi nhìn vào những ký ức. Tốc độ tăng vọt.
"Mấy người kia! Tránh ra! Để tôi lo!"
"Amante!... Chậc! Đến chậm thế!"
"Aizzz, phiền phức quá đi! Đã vậy thì, ta quét sạch sành sanh tất cả luôn cho rồi!"
Ma thần Mamone, tức đến mức sôi máu, rời khỏi HAHAKO. Khoác lên mình một luồng Hào quang nũng nịu đầy bạo lực, Ma thần đại liêm xuất hiện trong tay ả, rồi ả lao thẳng tới chỗ Masato và đồng đội.
"Nó được bổ sung sức mạnh và cường hóa rồi! Bị tấn công là toi đó! Phải tìm cách ngăn nó lại thôi!"
"Ma-kun. Mẹ có một ý này. Trước tiên, con giúp mẹ giành lại túi quà của mẹ và mọi người được không? Con làm được chứ?"
"Không hiểu rõ lắm nhưng con biết rồi! Cứ tin mẹ trước đã!"
Masato nhắm thẳng vào một trong số những vòng tròn pháp thuật quà tặng đang lơ lửng xung quanh – vòng tròn có chiếc túi màu trắng bên trong – rồi tung ra một đòn chém sóng. “Trông cậy vào mi đấy!” Đòn chém sóng biến thành một con đại bàng, thu hồi mục tiêu rồi bay trở về.
Nhận lấy túi quà, Santa Mamako lấy ra một chiếc hộp được gói bằng ruy băng xanh và giơ lên.
"Từ mẹ Santa gửi đến Mone-chan! Mẹ sẽ gửi gắm những tình cảm quan trọng này!"
Đó là món quà từ Rine, người đã trở thành mẹ của Ma thần Mamone.
Những tình cảm được gói ghém trong đó hóa thành ánh sáng ấm áp và những lời nói được lan tỏa ra.
"『Mone-chan không phải là ma thần xấu xa gì cả, mà là con gái của mẹ. Mẹ tin con mà.』"
"Mẹ!? Ư, ừm! Con không phải là ma thần xấu đâu!? Con là ma thần tốt mà!?"
Ma thần Mamone đang định nổi loạn thì vội vàng chữa cháy, khựng lại động tác ngay lập tức.
Cơ hội đến rồi.
"Lúc này đấy!"
"Ừm. Mau lên nào."
Solera và Fratello, cưỡi trên cuốn sách ma pháp khổng lồ, đã đạt đến tốc độ tối đa, bay đến trung tâm của mặt đất vòng tròn ma pháp, ôm chặt lấy HAHAKO rồi vút đi.
Ngay lập tức, ma thần Mamone nhận ra và định đuổi theo, nhưng...
"Không được đuổi theo đâu! Ê ê!"
Pota đứng chắn đường, rải dung dịch nguyên chất Nước hoa ớt chuông, rồi dùng quạt phe phẩy. “Phư gyaaaa!?” Bị chặn bởi rào cản mùi ớt chuông, ma thần Mamone không thể tiến lên.
Và rồi...
"Này, đồ Amante ngốc! Đừng có mà làm hỏng việc đấy! ...Spada la Magia per Millare... Tăng Công! Tiếp tục! Tăng Công!"
"Tôi nợ cô một lần đấy! ...Spada la Magia per Millare... Tăng Công!"
Nhận được ma pháp hỗ trợ từ Wise và Medi, công lực của họ được đẩy lên đến giới hạn tối đa.
Amante lao nhanh qua khung cảnh ký ức.
"Sức mạnh của tình thân... nếu như, chúng ta cũng có nó!"
Khi HAHAKO và Amante vươn tay tới ký ức về khoảnh khắc mẹ và con lần đầu tiên nắm tay nhau.
Cứ như một sợi dây rốn, hai thanh kiếm saber xuất hiện, cán kiếm được buộc bằng ruy băng.
Thanh kiếm của cha mẹ, Genitore. Thanh kiếm của con, Figlio.
Amante nắm lấy thanh kiếm Figlio, thanh kiếm của con, rồi tiến thẳng đến trước mặt Ma thần Mamone.
"Khoan!? Đợi đã, đợi đã...!?"
"Ma thần Mamone! Ta sẽ lấy lại! Không cần ta phải giải thích từng li từng tí xem là lấy lại cái gì đâu nhé!"
Một luồng sóng xung kích từ thanh kiếm vừa được vung xuống đã xuyên thẳng qua cơ thể ma thần Mamone.
HAHAKO đang nằm ở trung tâm của vòng tròn ma pháp mặt đất đã ngừng hoạt động.
Dấu hiệu chập chờn báo hiệu sự biến mất đã dừng lại, nhưng ý thức của cô ấy vẫn chưa trở lại.
"Khỉ thật. Ma pháp hồi phục không có tác dụng, vật phẩm hồi phục cũng vô hiệu, biết làm sao bây giờ... Này mẹ ơi. Mẹ có ý tưởng nào hay không? Giờ chỉ có mẹ là con tin cậy thôi."
"Ừm... Bởi vì phần "người mẹ" của HAHAKO đang vô cùng mệt mỏi do bị hút cạn năng lượng nũng nịu, lại còn bị quấy rầy rất nhiều nữa... Ma-kun, con có thể giúp mẹ một chút không? Mẹ muốn thử một việc."
Santa Mamako dùng tay phải nắm lấy tay HAHAKO, tay trái vỗ nhẹ vào vai mình. Dường như cô ấy muốn được vỗ vai. “Không hiểu lắm nhưng... được thôi vậy.” Tách tách tách tách. Khi Masato nhẹ nhàng vỗ vai mẹ như thể để xua tan mệt mỏi.
Kỹ năng tình thân 【Hiếu Thảo】được kích hoạt.
Dù không có tác dụng xoa bóp vai, nhưng người mẹ được con cái hiếu thảo chăm sóc thì vô cùng hạnh phúc. Thật may mắn khi có một đứa con hiếu thảo như vậy.
Cảm giác mà Santa Mamako đang trải qua bắt đầu chảy vào HAHAKO thông qua đôi bàn tay đang nắm chặt.
"Nếu chúng ta bổ sung cảm xúc của một người mẹ, chắc chắn cô ấy sẽ ổn thôi."
"Khoan đã. Chắc chắn chỉ như vậy thì..."
"Ưm... Ơ? Mình đang tràn ngập trong một cảm giác hạnh phúc lạ thường. Chuyện gì thế nhỉ?"
"Cô ấy tỉnh lại rồi."
HAHAKO chợt mở mắt. Sắc mặt cũng không tệ. “Chỉ với một chút hiếu thảo đơn giản thế này mà...” Đừng có nói mẹ là “đồ dễ dãi” nhé.
Được Santa Mamako đỡ, HAHAKO từ từ ngồi dậy. Nhìn quanh, cô thấy Masato đang ở ngay bên cạnh.
Cách đó không xa, ba người trong Tứ Thiên Vương đang ở đó. Họ lo lắng nhìn HAHAKO, nhưng vừa chạm mắt, họ vội vàng quay lưng đi. Ngập ngừng quay lại nhìn một chút, rồi lại ngay lập tức quay lưng đi.
"Kể từ lúc bị Mone-chan ôm chầm lấy, ký ức của tôi có chút mơ hồ... nhưng thái độ của mấy đứa nhỏ sao mà khách sáo lạ thường vậy. Có chuyện gì xảy ra với tụi nó sao?"
"Đúng vậy đó. Có chuyện xảy ra thật. Có nhưng mà... con không thể giải thích cặn kẽ được đâu."
"Chuyện bao đồng của chúng ta đến đây thôi. Phần còn lại, chúng tôi quyết định giao cho Amante và các cô bé tự giải quyết. Tôi nghĩ như vậy sẽ tốt hơn."
"Phải... Vậy thì, tôi sẽ không thu thập dữ liệu và tạo ra ký ức nữa. Chúng ta hãy chờ đợi lời nói từ những đứa trẻ đó."
Vẻ mặt của HAHAKO rất tươi tắn. Dù vẫn lo lắng về thái độ của ba người kia, nhưng dường như cô ấy đang tận hưởng niềm vui khi thoát khỏi cảnh biến mất và có thể nhìn ngắm mọi người một lần nữa.
Nhìn ngắm gương mặt nghiêng đầy nét mẫu tính, Masato thở phào nhẹ nhõm.
"Mẹ cứ ở lại với HAHAKO. Con đi xem tình hình bên kia thế nào."
"Ừm, con cứ đi đi."
Masato rời khỏi chỗ đó, tiến về phía rìa của vòng tròn ma pháp trên mặt đất.
Ở đằng kia, Wise và Medi đang cầm vũ khí, còn Pota thì nắm chặt chai Nước hoa ớt chuông, cả ba tạo thành một vòng tròn với vẻ mặt nghiêm nghị.
Ở giữa vòng tròn, ma thần Mamone đang nằm vật ra với đôi mắt trắng dã, tạo dáng như một con ếch chết lật ngửa. Trông thảm hại vô cùng.
"Tình hình bên này thế nào rồi?"
"Vẫn như cũ thôi. Không nhúc nhích một li nào cả."
"Vẫn còn thở nên chắc là còn sống... nhưng mà..."
"Nếu cô ấy tỉnh lại, có khi nào lại nổi loạn nữa không! Em lo quá!"
"Giá mà cô ta trở lại thành Mone ban đầu thì tốt biết mấy, đằng này vẫn trong hình dạng ma thần. Tệ nhất thì chắc phải nhờ họ làm cái lồng ớt chuông rồi tìm cách vác cô ta ra ngoài thôi... Hửm? Này!?"
Bất ngờ, cơ thể ma thần Mamone nổi lên. Trước mặt Masato và mọi người đang thủ thế, ả đứng thẳng dậy, tỏa ra một luồng sáng chói lòa.
Chiếc sừng đơn trên trán biến mất. Trang phục ma thần tan biến vào không khí, trở lại với quần áo ban đầu của Mone.
Nhưng đôi cánh vẫn còn đó. Từ hình dạng dơi, chúng biến thành đôi cánh chim, màu sắc cũng chuyển dần sang ánh kim.
Đôi mắt từ từ mở ra cũng phát ra ánh sáng vàng rực rỡ.
"Chà chà! Cô Mone sáng choang luôn kìa!"
"Cái quái gì đây... Chẳng lẽ lại là dạng thứ hai, đánh hiệp hai nữa sao...!"
"Không sao đâu. Tôi sẽ không chiến đấu nữa. Tôi đã bị đánh bại, đã từ bỏ quá khứ ma thần của mình và tái sinh. Hiện tại, tôi là một thiên thần. Amael, Thiên thần Nũng Nịu."
"Thi-thiên thần ư!? Con bé này, nó nói bằng vẻ mặt nghiêm túc đấy ư!?"
"Nếu là nói dối, chắc chắn sẽ trở thành một vết nhơ đen tối, nhưng thật sự đã luân hồi chuyển thế ư!?"
"Ưm..."
Dù đang run rẩy thật sự, nhưng khi Wise và Medi nói thêm những lời không cần thiết.
Trước nụ cười của thiên thần, mồ hôi lạnh từ từ đổ ra, rồi nước mắt tuôn trào từ khóe mắt.
"Huhu... Masato-kun! Chị Wise và chị Medi bắt nạt em! Huhu!"
"Ối!"
Thiên thần Mone ôm chầm lấy Masato, cọ cọ vào ngực anh, nũng nịu hết cỡ. Bất kể vẻ ngoài ra sao, kiểu hành động này hoàn toàn là của Mone.
"Này Mone. Ít nhất thì trong đầu cô, vẫn là Mone ban đầu đó nhỉ?"
"Đúng vậy! Là tôi nè! Mà thật ra, ngay cả khi là ma thần, cũng luôn là tôi! Chỉ là tự dưng vào cái trạng thái đó thôi! Tôi là một NPC xảo quyệt, lợi dụng thiết lập “khi bị đánh bại sẽ biến thành thiên thần” để giả vờ là người khác, lừa dối đủ thứ để được tha thứ đấy! Huhu!"
"Nói thật hết rồi đó nha. Cái sự thẳng thắn này đáng để khen ngợi đấy."
"Thế nhưng không có chuyện trắng án đâu nhé. Mau thi hành hình phạt!"
Medi vươn tay lấy chai Nước hoa ớt chuông đang ở trong tay Pota.
"Uhiiieee!? Dừng lại đi, dừng lại đi mà!? Xin tha cho vụ ớt chuông này đi mà...! Này Masato-kun! Tha lỗi cho em đi! Em xin lỗi vì đã gây ra nhiều phiền phức mà! Nha!"
"Ừm... Chúng tôi thì không nói, nhưng cô đã gây phiền phức cho cả thế giới mà... Đáng tiếc là..."
"Không phải chứ!? Xin tha cho em đi mà! Em sẽ làm bất cứ điều gì!"
"Ồ hô, cô nói thế đấy nhé?" *cười nham hiểm*
"Ể?... Ư, ừm, đúng là tôi có nói sẽ làm bất cứ điều gì... nhưng tôi sẽ bị bắt làm gì chứ? Không thể nào... là mấy chuyện bậy bạ đó chứ!?"
Nụ cười ranh mãnh của Masato áp sát Thiên thần Mone đang vội vàng lùi lại!
"Masato-kun. Cách đối xử của anh với tôi có hơi kỳ lạ không đó."
"Tại cô đã cướp ngôi sao vàng rồi vô ý làm mất nó. Để sự kiện Giáng sinh không kết thúc, cô phải trang trí cho tử tế vào đó."
"Hừ hừ."
"Câu trả lời là ‘Vâng’. Khi nào đến lúc tổ chức tiệc, tôi sẽ mang thức ăn và đồ uống đến, nên cố gắng một chút đi."
"Vâng ạ."
Buộc Thiên thần Mone, với đôi cánh vàng rực xòe ra hình ngôi sao, lên đỉnh cây thông Noel khổng lồ.
Đêm Giáng sinh an lành.
Ngọn núi Ofukuro sáng bừng. Những cái cây biến thành cây thông đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ muôn màu.
Đỏ, xanh, vàng. Những bông tuyết bột tắm mình trong ánh sáng, không ngừng rơi xuống, đổi màu liên tục.
Để không bị tuyết vùi lấp, không bị ướt, những món quà được thu hồi từ không gian của ma thần Mamone đã được chất đống dưới bóng cây. Masato vươn vai nhẹ nhàng, thư giãn đôi vai mỏi.
"Thế là xong. ...Mà nói đi thì cũng phải nói lại, đúng là một số lượng kinh khủng."
Khắp nơi, tận đến nơi xa nhất có thể nhìn thấy, dưới gốc của mọi cây thông đều chất đầy những món quà.
Những món quà Giáng sinh được hút về từ khắp nơi trên thế giới đang tập trung đông đủ ở đây. Số lượng không hề nhỏ chút nào.
"Từ việc đánh bại ma thần cho đến thu hồi quà tặng. Anh đã làm rất tốt. Thật đáng khen ngợi."
"Masato-kun, anh vất vả rồi. Chúng ta nghỉ một chút nhé?"
"Vâng, cảm ơn."
Shirase và Âm Mẫu Hahades mang đến sô cô la nóng. Vị ngọt vừa phải từ từ thấm dần vào cơ thể mệt mỏi của anh.
"Uống sô cô la nóng, mà lòng cũng thấy ấm. Hừm hừm."
"Đừng đùa nữa. Chúng ta nói chuyện nghiêm túc được không?"
"Chuyện Masato-kun muốn nói là về kế hoạch phân phát quà, đúng không?"
"Vâng, đúng vậy."
Một làn gió se lạnh thổi qua, anh cảm nhận được hai ánh mắt lạnh lẽo đang đổ dồn về phía mình, nhưng Masato vẫn kiên nhẫn chịu đựng.
"Kế hoạch đang diễn ra thuận lợi ạ. Nhờ kỹ năng giám định của Hahades-san và Pota-san, chúng tôi đã xác định được chủ nhân của từng món quà và cũng đã tập hợp chúng theo từng địa chỉ nhận rồi."
"Giờ chỉ còn việc giao quà thôi, nhưng... Cửa hàng đồ chơi chỉ mở trong thời gian giới hạn và đã biến mất rồi, nên không thể sử dụng thiết bị vận chuyển được. Không còn cách nào khác ngoài việc chúng ta phải tự mình mang đi giao. Bởi vậy..."
"...Là cái đó sao?"
Nơi Masato liếc nhìn, dưới gốc cây thông Noel khổng lồ, hai chiếc xe trượt tuyết cỡ lớn đã được chuẩn bị sẵn. Tuần lộc cũng đã được sắp xếp.
"Nói thật thì, em nghĩ dùng ma pháp dịch chuyển sẽ nhanh hơn đó..."
"Anh hãy hiểu cho cái gọi là phong vị chứ. Hôm nay là đêm Giáng sinh đó?"
"Vậy nên, người sẽ giao quà, đương nhiên là..."
"Mẹ Santa rồi."
Vẫn như mọi khi, hay nói đúng hơn là, chính lúc này, Santa Mamako trong trang phục Santa đã ung dung bước đến, đứng cạnh Masato.
Masato một lần nữa ngắm nhìn mẹ mình đang hóa trang, khẽ nở một nụ cười khổ.
"Thôi thôi. Cũng được đó chứ. Dù hơi hở hang chút, lại còn cái gu đặt tên cũng làm con bận lòng. Nhưng thôi, tạm chấp nhận được."
"Ôi mừng quá. Ma-kun đã khen mẹ rồi. Ưfufu."
"Ồ hô. Ban đầu rõ ràng là cô rất ghét mà... Giờ có vẻ đã trưởng thành hơn rất nhiều rồi nhỉ. Chẳng thú vị gì cả." *Tặc lưỡi*
"Con đã trưởng thành đến mức không còn bị lời trêu chọc của Shirase làm lay động nữa rồi đó. Hahahahaha."
"Ồ, vậy sao... Hừm..."
Âm Mẫu Hahades, với ánh mắt của một nhà sản xuất, kín đáo kiểm tra Masato, nhưng thôi bỏ qua chuyện đó đi.
"Xin lỗi đã để mọi người chờ. Bên này cũng đã chuẩn bị xong rồi đây."
Thêm nhân sự cho đội giao quà! Từ sảnh tiệc đặc biệt được che rèm kín mít, ba cô nàng Waizu, Medi và Poota đã xuất hiện. Cả ba cũng đang khoác lên mình bộ cánh Santa. Một người tinh nghịch, một người thanh tú, một người thì tràn đầy năng lượng. Ba cô Santa girl, mỗi người một vẻ, đã chính thức ra mắt!
"Ấy ấy Waizu, sao lại không phải xe trượt tuyết chứ? Đừng có đùa giỡn nha!"
"Phải phải, tôi biết ngay thế nào cũng bị nói mà. Mà anh mới là người đừng có đùa!"
"Về phần mình, dù rất lấy làm tiếc… nhưng nghĩ đến cảm xúc của những người nhận quà, thì lựa chọn này vẫn là tốt nhất ạ."
"Lỡ những đứa bé tỉnh giấc mà nhìn thấy thì sao ạ! Con nghĩ là Ông già Noel mới đúng chuẩn chứ!"
"À ra thế. Quả đúng là vậy. Thôi được, vậy thì đành chịu thôi. Tôi cho phép Waizu cũng được hóa thân thành Santa đấy."
"Gì chứ, sao tôi lại phải được Masato cho phép mới được vậy, tôi thấy thật vô lý hết sức à nha~"
"Thôi thôi, mấy cái đó gác qua một bên đi! Ôi, con gái Santa đáng yêu của mẹ! Hãy cho mẹ ngắm nhìn bộ dạng đó thêm chút nữa đi mà… Ấy chết!"
Bà mẹ cuồng con Hahades vừa định lao tới ôm chầm lấy Santa Poota thì giật mình vội vàng kiềm chế bản thân.
Rèm cửa tại sảnh tiệc đặc biệt được kéo toang ra, và Santa HAHAKO, cũng lộng lẫy trong bộ cánh giống hệt Mamako, bước ra. Đằng sau cô là ba thành viên trong Tứ Thiên Vương. Amante khoác lên mình họa tiết da hổ, Sorera với họa tiết xương cốt, còn Furatero là hình ảnh cá mập. Cả ba người đều đang mặc những bộ trang phục Santa do đích thân Minh Mẫu Hahades chuẩn bị.
Nhưng tuyệt nhiên không hé một nụ cười nào.
"Chỉ cần giao những món quà này là được phải không? Vậy thì, mau chóng bắt đầu thôi!"
Họ kiểm tra tấm bản đồ kèm theo, chất chồng quà lên cuốn sách pháp thuật khổng lồ, rồi ba người lập tức bay vút đi mất.
Đứng bên cạnh Santa HAHAKO đang im lặng đưa mắt tiễn biệt, Masato và nhóm bạn chỉ biết tròn mắt kinh ngạc.
"Vẫn còn cái thái độ đó sao chứ…"
"Phải đó. Lúc thay đồ, cô ấy cũng cứ giữ thái độ đó suốt. Không biết là khó chịu hay sao nữa. Cứ im lặng, chẳng thèm nói chuyện lấy một lời với cô HAHAKO."
"Việc cô ấy giúp đỡ cô HAHAKO cũng vậy. Việc cô ấy mặc bộ trang phục do Hahades chuẩn bị cũng vậy. Rõ ràng là tâm trạng của cô ấy đang có sự thay đổi rồi…"
"Ư ư ư! Con thấy sốt ruột quá đi mất! Con nghĩ là nên dứt khoát hơn, cứ thành thật bày tỏ ra đi ạ! Kiểu như thế này nè!"
Santa Poota cứ thế ôm chầm lấy mẹ! Bà mẹ cuồng con Hahades cũng dang rộng hai tay, kiểu như "Nào, lại đây ôm mẹ đi con yêu!" thì bị Shirase "Ối, xin lỗi nha" đột ngột chen vào phá đám.
Shirase đang bị hai mẹ con Poota kịch liệt phản đối thì cứ tạm gác lại đó đã.
"Còn lại thì cứ tùy vào tấm lòng của bọn Amante thôi. Cứ để bọn chúng tự định đoạt vậy."
"Đúng vậy. Chúng ta đã quyết định như thế mà. …Được rồi, vậy thì chúng ta…!"
"Đi giao quà thôi nào! Tiến lên!"
"Ừm, dù con đã chấp nhận chuyện của mẹ rồi, nhưng cái vị trí anh hùng này mà bị mẹ chiếm mất thì con vẫn thấy không cam tâm đâu."
Bà mẹ Santa, các cô nàng Santa girl, và một gã đàn ông duy nhất. Lên đường thôi…
"Khoan đã. Trước khi đi, Masato-kun cũng mau mau thay đồ đi nào."
"Phần của Masato-kun, dĩ nhiên là bọn tớ đã chuẩn bị sẵn rồi đó nha."
"Ế, thật sao ạ! Không biết là đồ gì đây ta!"
Xe trượt tuyết số một là đội Santa Mamako, bao gồm Santa Waizu, Santa Medi và Santa Poota.
"…Tại sao lại như thế này chứ…"
Masato người tuyết, trong bộ đồ người tuyết ú nu, đã lên xe.
Xe trượt tuyết số hai là đội Santa HAHAKO. Vì những thành viên đã định đi cùng đã vội vàng bay đi mất rồi, nên Shirase và Minh Mẫu Hahades đành phải lên xe thế chỗ. Họ trở thành những bà mẹ Santa và giúp sức trong việc giao quà.
"Tại sao chứ… Sao lại là người tuyết… Làm Ông già Noel phong độ không được sao chứ…" *buồn rười rượi*
"Này kia! Đừng có lải nhải nữa, cười lên đi chứ. Chúng ta đang đi mang ước mơ đến cho mọi người đó, nên một nụ cười là rất quan trọng nha."
"Ma-kun, mọi người, đã sẵn sàng chưa? Chúng ta khởi hành thôi nào!"
Santa Mamako, người điều khiển xe, rung chuông "leng keng" một tiếng, lập tức những chú tuần lộc kéo xe trượt tuyết lao đi. Móng guốc của chúng đá tung tuyết, giẫm lên không khí lạnh buốt rồi bay vút lên bầu trời.
"Oa! Mình đang bay! Chúng mình đang bay kìa!"
"Tốc độ khá nhanh nhưng chúng ta không hề thấy lạnh chút nào nhỉ. Nhờ có Kỹ năng đặc biệt của mẹ với hiệu quả giữ ấm cao là [Sự ấm áp của Mẹ], nên mọi thứ thật thoải mái."
"Vậy thì mọi người, hẹn gặp lại sau nhé. …Tiến lên nào, Silver!" *Tiếng chuông leng keng liên hồi!*
"Shirase-san!? Cái trò đùa từ thời Showa giữa thế kỷ XX đó hả, hay là… lái xe an toàn kiểu gì mà á á á á á!?"
"Hahades-san. Cẩn thận đó. Nếu rơi xuống từ độ cao này thì coi chừng không cứu được đâu."
Chở theo vô vàn món quà chứa đựng những tình cảm quý giá, cùng tiếng cười và cả vài tiếng la hét thất thanh. Hai chiếc xe trượt tuyết chia làm hai ngả, một chiếc hướng về phía Tây Nam, một chiếc về phía Đông Nam, rồi bay vút đi. Điểm đến là mọi thị trấn, làng mạc trên khắp thế giới.
Là căn phòng cạnh bên những đứa trẻ đang ngủ say, nơi chúng đã đặt những chiếc tất cạnh đầu giường. Đó chính là căn phòng của những bậc cha mẹ đang bối rối, hoang mang vì đã làm mất món quà chuẩn bị cho con cái.
Tại một căn nhà nọ ở Hoàng đô Casan.
"Dù sao thì, phải kiếm một món quà khác… Không được rồi. Các cửa hàng đã đóng cửa hết rồi, không thể mua đồ mới được nữa… Cứ thế này thì, con mình sẽ chẳng có gì cả… Phải làm sao đây chứ…"
Một người mẹ, mở tung cửa sổ rồi ngước lên bầu trời thầm cầu nguyện.
"Nếu như trên thế giới này thật sự có Ông già Noel… Xin người hãy mang quà đến cho con của con! Xin người đó, làm ơn!"
Lời khẩn cầu tan biến vào trong gió lạnh. Người mẹ biết mình đã trưởng thành. Bà hiểu rõ rằng làm gì có Ông già Noel nào tồn tại trên đời. Chỉ là trong cơn quẫn bách, bà đã lỡ thốt ra lời cầu nguyện ấy mà thôi. Người mẹ cười tự giễu một cách đáng thương, rồi định đóng cửa sổ lại.
Đúng lúc ấy.
"…Ơ? Cái gì thế nhỉ?"
Tiếng chuông "leng keng" nhẹ nhàng vang lên, từ từ vọng lại gần hơn. Từ bên ngoài. Vừa thầm nghĩ "không thể nào!" vừa đẩy cửa sổ ra thì…
Ngước nhìn lên bầu trời, bà thấy một chiếc xe trượt tuyết khổng lồ đang được tuần lộc kéo tới. Trên xe là một núi quà, các Ông già Noel… và cả một người tuyết nữa.
"Ố ồ!? Bà là Mamako-sa…!"
"Suỵt. Lũ trẻ sẽ thức giấc mất. Bí mật thôi nhé."
Bà mẹ Santa liếc mắt về phía thùng hàng, lập tức người tuyết và các cô nàng Santa girl bắt đầu hành động. "Của nhà này là…" "À, có phải cái này không?" Họ chọn ra một hộp quà được gói cho bé trai, với chiếc ruy băng màu xanh.
Từ bà mẹ Santa, món quà được trao tận tay người mẹ.
"Cái này là đúng rồi chứ?"
"Vâng! Đúng rồi, chính là nó! Tôi đã mua, cho con… Không, không phải thế rồi… Đây mới là, đây mới đúng là món quà từ Ông già Noel chứ!"
"Ưm ưm. Đúng vậy đó. Hãy cứ tự hào nói với con rằng 'Đây là quà của Ông già Noel đó' nhé."
Bà mẹ Santa khẽ nháy mắt, rồi rung chuông leng keng. Tuần lộc lại lao đi, kéo chiếc xe trượt tuyết bay vút lên bầu trời. Lại tiếp tục đến điểm giao quà kế tiếp.
Cùng lúc ấy, tại một ngôi làng khác.
"Tôi nghĩ chẳng cần thiết phải dùng phương thức giao hàng thế này đâu ạ. Là sao thế nhỉ? Có phải là trả đũa tôi vì đã đi quá nhanh hay không?"
"Chỉ là chúng ta đang trọng truyền thống thôi. …HAHAKO-san, cô xuống được rồi đó. Trước hết thì phải thật cẩn thận nha."
"Được thôi. Trước hết thì cứ cẩn thận đã."
Từ chiếc xe trượt tuyết đang lơ lửng trên không, một bà mẹ Santa ôm quà, được một cánh tay trắng muốt thả xuống từ từ, rồi hạ mình vào trong ống khói.
Chẳng mấy chốc, từ trong ống khói vọng ra tiếng trò chuyện. "Thông báo giao quà đây ạ!" "Ơ, cảm ơn…?" Vài ba câu đối đáp được trao đổi, rồi cánh tay trắng muốt giật nhẹ mấy cái. Đó chính là tín hiệu cho biết việc giao quà đã hoàn tất.
"Có vẻ mọi chuyện đã suôn sẻ rồi. Vậy thì HAHAKO-san, cứ hết sức mà kéo lên đi."
"Hết sức hả. Được thôi. Một, hai, ba!"
Khi kéo mạnh một cái "roẹt", lập tức vang lên những tiếng "cộp!", "cạch!", "rào rào!" nghe vô cùng đau đớn. Từ trong ống khói, một chiếc quan tài kiểu Giáng sinh được kéo lên một cách bạo lực.
"Phù. Thật là nhẹ nhõm hết cả người." *Cười tươi rói*
"Hahades-san… Bà cũng thật là có cá tính đấy chứ."
Vừa liên tục "chiến nhau" giữa các bà mẹ Santa, chiếc xe số hai cũng tiếp tục hướng đến điểm giao quà kế tiếp.
Và tại một thị trấn ven biển nọ.
"Thị trấn này, căn nhà này là cuối cùng rồi đúng không nhỉ?"
"Phải rồi nha~. Chẳng còn một món quà nào hết trơn rồi~"
"Ừm. Xong xuôi hết rồi."
Ba cô nàng Santa girl cưỡi trên cuốn sách pháp thuật khổng lồ, đang bay lượn trên bầu trời dọc bờ biển.
Thị trấn trong Đêm Thánh thật tĩnh lặng. Chỉ có ánh đèn trang trí lấp lánh trên bức tường ngoài của tòa tháp khổng lồ, chớp tắt liên hồi, vội vã.
"…Đây là nơi chúng ta lần đầu hoạt động của tổ chức phải không nhỉ."
"À~, nhắc mới nhớ phải ha~. Cứ nghĩ là nếu chinh phục được hầm ngục Tháp thì sẽ được ban điều ước~, thế là ai đó đã một mình xông pha~, rồi thất bại ê chề luôn ha~"
"Ừm. Lão ta còn khóc lóc gọi điện cầu cứu nữa chứ."
"Tôi không nhớ mình đã làm cái chuyện đó nha. Hừ!"
Ánh mắt chất chứa nỗi hoài niệm, hướng về tòa tháp rực rỡ sắc màu.
Cuốn sách pháp thuật khổng lồ dần giảm tốc độ bay, rồi từ từ dừng lại. Dưới ánh đèn lấp lánh, một khoảng lặng không ai lên tiếng kéo dài một lúc lâu.
"Tớ thì nha~, đã quyết định xong xuôi hết rồi nha~"
"Ừm. Ta cũng đã hạ quyết tâm rồi."
"…Những gì mình đã tin tưởng và làm từ tận đáy lòng bấy lâu nay, giờ sẽ phải phủ nhận và vứt bỏ. Liệu làm thế có ổn không?"
"À ra thế~, cậu bận tâm chuyện đó hả~. Thật là nghiêm túc ghê nha~. …Nhưng mà này~, nói là phủ nhận hay vứt bỏ~, thì hình như hơi không đúng lắm đâu~"
"Ừm. Cái cảm giác như bọn ta đây thì ai cũng có thôi. Ai ai cũng đều cứ thế mà giữ lấy, rồi lo lắng cho con cái. Cứ để mẹ đón nhận là được rồi. 'Tiểu huynh đệ' nhà ta đã nói thế đó."
"…Đúng vậy. Thì ra là thế. Haizzz. Đến tận nước này rồi mà còn bị Đại Hảo Masato làm cho vỡ lẽ ra điều gì đó thì thật là bất mãn hết sức. …Vậy thì…"
Một người, quay khuôn mặt hung tợn như hổ về phía nơi chất chứa những kỷ niệm cay đắng.
"Ta là Amante, một trong Tứ Thiên Vương của Tổ chức Phản kháng Ribere, kẻ phản nghịch mẫu thân!"
Nàng cất cao giọng, xưng danh với khí chất kiên cường.
Người kế tiếp, dù có chút ngạc nhiên trước lời xưng danh đột ngột, vẫn thả hồn vào đôi mắt lờ đờ, thích thú ngắm nhìn biển cả.
"Ta là Sorera, một trong Tứ Thiên Vương của Tổ chức Phản kháng Ribere, kẻ khinh miệt mẫu thân nha~!"
Nàng cất giọng uể oải, xưng danh.
Người cuối cùng cũng ngước nhìn bầu trời với ánh mắt lờ đờ.
"Ta là Furatero, một trong Tứ Thiên Vương của Tổ chức Phản kháng Ribere, kẻ dùng sức mạnh uy hiếp mẫu thân."
Hắn thì thầm xưng danh.
"Những biệt danh đã mang trên mình bấy lâu nay, ta sẽ để lại đây. …Đi thôi. Vì chúng ta còn có những món quà phải giao đến nơi."
Ba cô nàng Santa girl với vẻ mặt nhẹ nhõm, thanh thản, bay vút đi, hướng về những chân trời xa xôi.
Thời gian dần trôi, màn đêm đã về khuya.
Sau khi hoàn tất việc giao quà, Masato và nhóm bạn lại tập trung dưới chân cây thông Noel khổng lồ, nơi đỉnh cây Thiên thần Moone đang ngủ gục. Ngồi phịch xuống chiếc sofa lớn trong sảnh tiệc đặc biệt cùng với nhóm bạn, mọi người đều không muốn nhúc nhích nữa. Đến cả sức vươn tay lấy ly sữa nóng hổi Mamako vừa mang đến cũng không còn.
"Mọi người, vất vả rồi nhé. Ma-kun, mẹ ngồi cạnh con được không?"
"Mời mẹ ngồi. Mẹ cũng vất vả rồi. Dù sao thì cũng đã giao xong được, nhưng đúng là tốn thời gian quá. …Này người bên phải. Bây giờ là mấy giờ rồi?"
"Không biết. Cậu hỏi người bên phải nữa đi. Tớ chỉ biết là, bây giờ tớ buồn ngủ lắm rồi. …Phù oaaa~…"
"Cô Waizu, thật là… ứm… *ngáp*… Ôi, không thể tin được…"
"Pù pù! Đến cả Medi cũng há hốc mồm ra mà ngáp kìa. Cả cô Mamako nữa chứ."
"Ối trời ơi. Bị nhìn thấy rồi kìa. Ưm ưm. Hôm nay cả ngày có quá nhiều chuyện xảy ra, thật là vất vả mà. …Cả Poota-chan nữa."
Masato và các thành viên khác đã thay lại trang phục cũ, nhưng Poota thì vẫn còn nguyên bộ đồ Santa girl. Trước khi kịp thay đồ, cô bé đã gục ngã trước cơn buồn ngủ, đổ vật xuống chiếc ghế sofa đôi. Hiện tại đang ngủ say sưa, lẩm bẩm trên đùi của Minh Mẫu Hahades.
Đương nhiên bọn trẻ thì mệt rồi, mà ngay cả các bà mẹ cũng kiệt sức. Đặc biệt là Shirase đang gục mặt xuống bàn ăn. Khuôn mặt điềm tĩnh thường ngày của cô đã biến mất, thay vào đó là đôi mắt lim dim mệt mỏi.
"Shirase-san, ánh mắt của cô thật đáng sợ đó…"
"Đúng là kiệt sức rồi… nhưng mọi người cứ yên tâm… Trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi nhất định phải trả đũa Hotta một vố mới được… Hay là cù cho Poota tỉnh giấc nhỉ…" *nhìn chằm chằm*
"Không đời nào tôi cho phép! Khuôn mặt ngủ này, tôi nhất định phải bảo vệ!" *Xoẹt!*
"Măm măm… Giọng của mẹ… Á á! Con, con ngủ quên mất rồi ạ!"
"Dậy rồi sao!?"
"Dùng cái giọng oang oang của mình để đánh thức người khác dậy thì đúng là không đỡ nổi… Mà thôi kệ đi."
Dù chỉ muốn cứ thế chìm vào ghế sofa mà ngủ thiếp đi, nhưng "Phù!" Masato vẫn mạnh mẽ vực dậy cơ thể. Anh không thể ngủ được.
Ba người Amante vẫn chưa trở về. HAHAKO vẫn đứng sững trên nền tuyết trắng, một mình kiên nhẫn chờ đợi. Từng bông tuyết đậu đầy trên đầu và vai, cô vẫn ôm chặt gói quà, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào khoảng không xa xăm.
"(Cô ấy đang làm cái quái gì vậy… Chẳng lẽ, sẽ không quay về ư… Không phải vậy đâu chứ?)"
Anh chỉ còn biết đặt niềm tin vào điều đó.
Để xua đi nỗi bất an, Mahito và mọi người ban đầu cố gắng trò chuyện thật vui vẻ, náo nhiệt, nhưng rồi câu chuyện cứ thưa dần, thưa dần. Cuối cùng, không gian trở nên tĩnh lặng.
Chẳng ai nói thêm lời nào nữa.
Trong lò sưởi, củi nổ lách tách.
Tuyết vẫn rơi.
— À...
Đúng lúc ấy, HAHAHAKO khẽ thốt lên một tiếng. Từ phía sau màn tuyết bay, cuốn ma pháp thư khổng lồ mà họ hằng mong đợi đã bay tới.
— Ôi trời ơi! Cuối cùng cũng đến nơi rồi! Lâu quá đi mất!
— Lỗi tại Amante đó. Nếu không đi đường vòng thì đã chẳng muộn thế này rồi!
— Đâu cần phải giải thích tường tận từng li từng tí, nhưng rõ ràng là phải chuẩn bị những thứ quan trọng mà, làm sao khác được! Cứ cho qua đi!
Kẻ khóc lóc, người bực mình, kẻ thì vừa giải thích vừa gân cổ cãi. Khác hẳn với thái độ lạnh nhạt lúc trước khi đi, giờ họ lại là ba người sôi nổi, ồn ào như thường ngày. Đúng là cả ba đều đã về rồi.
Mahito thở phào nhẹ nhõm, nhấp ngụm sữa nóng đã nguội bớt để làm dịu cổ họng.
— Mấy đứa này làm mình lo muốn chết... Nhất định phải nói cho ra lẽ một câu mới được.
— Maa-kun, khoan đã.
Lúc Mahito định đứng dậy khỏi ghế sofa, Mamako nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, ngăn lại. Cô mỉm cười dịu dàng, khẽ lắc đầu.
Bên phải Mahito, Wise và Medi khẽ khúc khích cười, bắt đầu giả vờ ngủ, thì thầm: “Giờ mà ra mặt thì không hay đâu nhỉ?”, “Hãy biết điều một chút đi.”
Porta thì có vẻ đã ngủ thật rồi, nhưng Shira-chan và Mẫu Thần Hades cũng nhắm mắt lại, chỉ dựng tai nghe ngóng.
— ...Quả là một Dũng Sĩ kém duyên, xin lỗi vậy.
Mahito vừa khẽ chống cự lại Mamako đang nhẹ nhàng kéo mình ngồi xuống, vừa tựa đầu vào thành ghế, nhắm mắt lại.
Amante, Solera, Fratello. Cả ba nhảy xuống từ cuốn ma pháp thư khổng lồ, đứng thẳng hàng trước mặt HAHAHAKO.
HAHAHAKO, sau một hồi băn khoăn không biết nên gọi các con thế nào, cuối cùng cũng cất tiếng.
— Mừng các con trở về.
— ...Chúng con về rồi đây.
— Con về rồi ạ!
— Ừm. Về rồi.
Chỉ là những lời chào hỏi bình thường nhất mà thôi.
HAHAHAKO cố nén những giọt nước mắt chực trào ra chỉ vì những lời đó, rồi tiến thêm một bước về phía Amante và mọi người.
— Các con vất vả rồi. Chắc là khó khăn lắm nhỉ?
— Đâu có? Với chúng con thì mấy chuyện này dễ ợt ấy mà.
— Ôi chà chà, giỏi quá nhỉ. ...Các con có bị lạnh không?
— Không sao đâu ạ. Áo quần ấm lắm mà.
— Phải rồi. Vậy thì tốt quá. ...Thế thì, ừm... các con có mệt không?
— Ừm. Không mệt. Amante đã nói rồi đó, dễ ợt mà.
— A, ừm, đúng rồi. Mẹ lại hỏi trùng hai lần rồi nhỉ.
Amante và mọi người dù không nở nụ cười, nhưng lại đáp lời vô cùng tự nhiên.
HAHAHAKO cảm thấy nhẹ nhõm hơn, lại tiến thêm một bước. Nhưng rồi cô lại không nghĩ ra được gì để nói tiếp. Mở miệng mấy bận, vẫn không thốt nên lời.
Amante khẽ thở dài, liếc nhìn gói đồ mà HAHAHAKO đang ôm trong lòng.
— Cái gì đây?
— Hả? À, cái này là quà Giáng Sinh mẹ tặng các con đó. Không biết các con có thích không nữa...
— Ồ~. Là cái gì vậy ta~. Con mở ra xem được không ạ?
— Ơ, ừm, tất nhiên rồi.
Amante nhận lấy gói đồ mà HAHAHAKO đang hồi hộp trao, cẩn thận mở ra.
Đó là một cuốn album. Mở trang ra, từ những bức ảnh khuôn mặt của Tứ Đại Thiên Vương lúc còn bé xíu, nằm trong vòng tay HAHAHAKO... cho đến khi lên ba, rồi lớn hơn một chút... thậm chí cả thời kỳ hoạt động với tư cách là tổ chức phản loạn. Còn có cả ảnh chụp những cảnh chiến đấu với Mahito và HAHAHAKO nữa.
— Đến mấy tấm ảnh không biết chụp lúc nào, chụp kiểu gì cũng có luôn đó...
— Đây là [Album Gia Đình], nó tự động ghi lại những khoảnh khắc sinh hoạt của một người cụ thể rồi tập hợp vào album. Đây là vật phẩm quý hiếm, phần thưởng của giải Nhất trong Cuộc Thi Mẹ Hiền Toàn Quốc, mẹ đã sao chép cái mà Mamako đang có...
— Dù sao đi nữa thì~, đây chính là quà tặng sao?
— Ơ, ừm, đúng vậy đó. Những kỷ niệm về... cha... mẹ... mà chúng ta cần ấy... Mẹ nghĩ sẽ thật tuyệt nếu có thể lưu giữ và chia sẻ chúng bằng cuốn album này... Mẹ đã nghĩ vậy đó...
— Ra vậy... Vậy thì...
Amante đóng cuốn album lại, rồi thẳng thừng trả lại cho HAHAHAKO.
— Hả?... À, phải rồi! Cái này, chắc là không thích rồi nhỉ! Mẹ xin lỗi...!
— Không phải vậy. Đây, con nghĩ, không phải là thứ của con cái, mà là của người mẹ. Cho nên, mẹ nên giữ lấy nó.
— Ơ, mẹ hiểu rồi! Là của người mẹ, vậy nên mẹ... Ơ?
HAHAHAKO vẫn còn đang ngơ ngẩn nhìn lại, thì Amante và mọi người đã quay mặt đi, hướng ánh mắt về phía Mẫu Thần Hades.
— Master, không, Horita Saori! Nghe cho rõ đây! Chúng con không còn hận người nữa đâu!
— Dù đã có nhiều chuyện xảy ra rồi ấy... Nhưng mà, hơn cả thế, người cũng đã làm rất nhiều thứ cho chúng con rồi đó. Kể cả sự kiện Giáng Sinh lần này nữa.
— Nhờ người đã lợi dụng chúng con, mà giờ đây chúng con mới có mặt ở đây. Vậy là được rồi. Nói đúng hơn là, chúng con còn phải cảm ơn người nữa.
— Thế nhưng! Chúng con không xem người là người đã sinh ra chúng con đâu! ...Người mà chúng con gọi là mẹ, chỉ cần có một thôi là đủ rồi!
Mẫu Thần Hades, người bị gọi tên, chợt mở to mắt, cắn chặt môi, cúi đầu xuống. Cứ thế, người không ngừng gật đầu, gật đầu mãi. Như muốn tạ lỗi. Như muốn cảm ơn.
Và rồi, Amante cùng mọi người lại một lần nữa quay về phía HAHAHAKO.
— HAHAHAKO. Bên chúng con cũng có quà tặng mẹ đây. Hãy nhận lấy nhé.
Amante, Fratello, Solera. Cả ba lục lọi trong lòng, rồi lấy ra những dải ruy băng. Tự mình quấn quanh thân, thắt thành hình nơ.
Và đó là...
HAHAHAKO vẫn cứ đứng ngây người ra...
— Này, này! Hiểu đi chứ! Chúng con đang nói là sẽ tặng mẹ chính những đứa con này làm quà đó! Đừng bắt chúng con phải giải thích tường tận từng chút nữa chứ...!
Trong khoảnh khắc đó, cả ba Amante, Solera, Fratello đồng loạt bị vòng tay người mẹ ôm chặt lấy, một cách say đắm. Họ vùi mặt vào lồng ngực mẹ mềm mại, ấm áp, không kịp nói hết câu.
Mahito và những người khác, những người nãy giờ đang hé mắt nhìn, lại một lần nữa nhắm nghiền mắt lại.
Đêm Giáng Sinh, hay nói đúng hơn, có lẽ đã sang ngày Giáng Sinh rồi cũng nên, nhưng điều đó giờ chẳng còn quan trọng nữa.
Họ sắp được chìm vào một giấc mơ đẹp nhất rồi.