Mặt trời mọc từ đường chân trời, rọi sáng khu biệt thự nổi trên mặt nước. Ánh nắng gay gắt xuyên qua cửa sổ rọi thẳng vào mặt, khiến Masato tỉnh giấc.
“Ưm… Sáng rồi à… Oáp~”
Cậu xoay lưng lại với ánh sáng chói chang, lơ đãng nhìn quanh.
Đây là phòng ngủ. Căn phòng không quá rộng, năm chiếc giường được kê san sát nhau. Dù mỗi giường đều có màn che kiểu kỳ lạ, tạo cảm giác như ở khu nghỉ dưỡng, nhưng không thể phủ nhận sự chật chội của nó.
Hiện tại chỉ có Masato ở đây, nên căn phòng ngủ có vẻ rộng hơn.
“Mọi người dậy cả rồi sao… Hửm?”
Bỗng có tiếng động vang lên. Cộp cộp cộp, như tiếng ai đó đang thái rau trên thớt, tiếng của việc nấu ăn.
“…Mẹ kiếp, đã bảo đừng có cố quá sức mà không nghe!”
Masato vội vàng thay bộ đồ ngủ bằng áo sơ mi Aloha và quần đùi, rồi vọt ra khỏi phòng ngủ.
Bên trong biệt thự nổi không rộng lắm. Mở cửa phòng ngủ ra là tới ngay phòng khách. Có một không gian thư giãn với chiếc ghế sofa hình vỏ sò.
Ngay cạnh đó là nhà bếp. Cậu thấy bóng lưng của người mà mình phải nói chuyện một câu cho ra nhẽ. Mamako đang vừa hát khe khẽ vừa chuẩn bị bữa sáng như mọi khi.
“Này mẹ! Con có chuyện muốn nói!”
“Ôi Ma-kun, chào buổi sáng. Con dậy sớm thế. Mẹ sẽ thưởng cho con vì đã tự dậy được nhé, ngoan nào.”
“Mẹ giữ tấm lòng đó đi! Đây không phải lúc đùa giỡn đâu!”
Cậu suýt nữa thì hét lên theo quán tính. Nhưng Masato cố kìm lại, hít sâu một hơi, rồi nói một cách bình tĩnh.
“Hôm qua, mẹ va phải bọn Tứ Thiên Vương, bị một đứa trong số chúng đánh văng xa đúng không? Mẹ cử động có ổn không đấy?”
“Ôi chao. Cảm ơn con đã lo lắng cho mẹ. Nhưng mà không sao đâu.”
“Mỗi lần mẹ nói không sao là con thấy không tin được tí nào…”
“Thật sự không sao mà. Mẹ đâu có bị đánh đâu, chỉ là bị… ‘bốp’ một cái, văng ra sau thôi.”
“Ý mẹ là bị dính đòn đẩy lùi sao?… Cho dù thế đi nữa…”
Việc Mamako bị đánh bay thẳng cẳng như vậy là chuyện bất thường. Vậy mà, vì không có trang bị nên không dùng được ma thuật hồi phục. Cũng không có vật phẩm hồi phục, không có nguyên liệu để chế tạo. Chẳng có biện pháp xử lý nào cả. Ấy vậy mà, Mamako vẫn dậy sớm và làm bữa sáng như bình thường.
Rồi.
“Ưu phư phư. Ma-kun lo cho mẹ quá nhỉ.”
“C-cũng… cũng tạm tạm…”
“Vậy thì, mẹ phải giải tỏa nỗi lo cho con trai yêu quý của mẹ rồi. …Ma-kun, con ngồi xổm xuống một chút được không?”
“Ơ? À, được thôi…”
Masato cứ thế làm theo lời mẹ, ngồi xổm xuống tại chỗ. Mamako nhẹ nhàng ôm đầu Masato kéo lại, đặt tai cậu áp vào bụng mình.
“…Này mẹ!”
“Nào Ma-kun. Nghe kỹ xem. Bụng mẹ có nói là bị đánh đau lắm không?”
“Làm gì có. Làm gì có chuyện đó. Mẹ bị ngốc à?”
“Thế thì mẹ không sao rồi. Không sao hết.”
“Grừ grừ grừ…”
Hoàn toàn bị đối xử như trẻ con, bị dỗ dành, Masato cực kỳ bực bội, nhưng mặt khác… cái cảm giác an toàn kỳ lạ từ “quê hương” sinh học – bụng mẹ – lại khiến lòng cậu dịu lại. Mềm mại, ấm áp, thật dễ chịu. Dù điều đó cũng khiến cậu thấy bực bội không kém.
Masato khẽ đẩy Mamako ra rồi đứng dậy.
“…Thôi được rồi, tạm thời con sẽ tin lời mẹ vậy.”
“Cảm ơn con. Mẹ rất vui khi con làm vậy.”
“Nhưng mà, tuyệt đối đừng cố quá sức nhé. Nếu có chuyện gì, phải nói với con ngay. Con không thể làm được mọi thứ như mẹ đâu… nhưng một ngày nào đó, con nhất định sẽ có được sức mạnh vượt qua mẹ! Con đã định thế rồi đấy!”
“Mẹ biết rồi. Mẹ sẽ chờ đợi và kỳ vọng nhé. Ưu phư phư.”
“Được thôi! Cứ run rẩy mà chờ xem sự tiến hóa tiếp theo của con!”
Dù kế hoạch vẫn chưa định, nhưng cậu tin ngày đó sẽ đến.
“À, đúng rồi Ma-kun. Ngay lập tức thì có hơi đường đột, nhưng mẹ nhờ con chút được không?”
“Được thôi, cứ giao cho con! Mẹ cứ nói đi!”
“Mẹ muốn con đi tìm Wise-chan, Medhi-chan và Porta-chan. Ba đứa hình như đã đi dạo buổi sáng rồi, nhưng sắp có bữa sáng rồi. Chúng ta hãy ăn sáng cùng nhau nhé.”
“Việc đầu tiên đã là chạy vặt rồi sao…”
Đường đi ngàn dặm bắt đầu từ một bước chân. Masato lê bước đi.
Rời khỏi biệt thự nổi, Masato đi qua cây cầu gỗ dài. Cậu muốn nói là đi dạo thảnh thơi, nhưng mà thảnh thơi thì không thể nào được.
“Kẻ đã đánh bay mẹ chỉ bằng một tay… Medhi nói có thể đó là Tứ Thiên Vương thứ ba… Nếu mình ở đó thì…”
Không thể nói đùa rằng mình sẽ làm được gì đó.
“Haizz… Bầu trời xanh, biển xanh, bãi cát trắng… Ở khu nghỉ dưỡng tuyệt vời này, sứ mệnh được giao cho một Dũng giả như mình lại là chạy vặt… Đây là thực tại của mình… Ôi, mình muốn có một sức mạnh khiến ai cũng phải kinh ngạc…”
Trong khung cảnh thiên đường, chỉ riêng cậu là ủ rũ như mây mù.
Masato đi đến bãi cát.
“Thôi thì, phải tìm ba đứa đó thì mới có cơm ăn. Cố gắng tìm thôi. …Này! Đến giờ ăn rồi! Tập hợp nào!”
Cậu cất tiếng gọi nhưng… không có hồi đáp. Không thấy bóng dáng ai trên biển, trên bãi cát, hay cả hướng rừng rậm. Chỉ có những cây dừa, trái dừa hơi cháy xém… và một quả đào nướng khổng lồ.
“…Hửm? Đào à? Ở đây sao? Mà còn hơi cháy nữa chứ?”
Tròn xoe, được bọc trong lớp vỏ, và có một vết nứt mờ. Nó giống như một thứ gì đó hình quả đào. Gần ranh giới giữa rừng rậm và bãi cát, có một đám dây leo mọc dày đặc một cách bất thường, và ở đó có một quả đào đang… mọc ra? Hay là… thò ra?
Dù sao thì.
“Trông có vẻ hợp làm món tráng miệng cho bữa sáng. Tiện thể mình nhặt nó luôn vậy.”
Cậu dùng hai tay nắm chặt lấy vật tròn tròn, “Ồ. Mềm thật đấy. Cẩn thận kẻo nát.” vừa lẩm bẩm vừa thích thú cảm nhận, cẩn thận thu hoạch…
“Nya?”
Một giọng nói lơ mơ quen thuộc vang lên.
“Ể, giọng này là… Fratelo?”
“Cái giọng đó là của nhóc sao. Ai đang bóp mông ta là nhóc đó à?”
“Ế, quả đào biết nói… hay nói đúng hơn, ế, mông? Đây là mông sao? Mông của Fratelo?”
“Đã bảo là mông của ta mà. Dừng lại đi.”
“Ơ, ừ! Xin lỗi!”
Bị mắng một cách cực kỳ bình tĩnh, Masato vội vàng buông tay ra.
“Haizzz… Cứ tưởng vào rừng rậm bị đám quái vật dây leo lột sạch… ai dè thay đồ xong đến đây lại dính bẫy do chính mình đặt ra… Đúng là ngu ngốc mà.”
“Hả? Tự mình đặt ra á?”
“Không có gì. …Hơn nữa, nhóc. Cứu ta với. Ta nợ nhóc một ân.”
“Được thôi. Sau này tôi sẽ đòi lại sòng phẳng đấy nhé.”
Bắt đầu công việc. Masato nắm lấy eo Fratelo, thử kéo thật mạnh. “Ưmgyaaa!” “Dính chặt quá nhỉ.” Fratelo phát ra một tiếng kêu kỳ lạ. Có vẻ không ổn rồi.
Cậu đổi sang kế hoạch xé rách đám dây leo quấn chặt. Dần dần, cơ thể, đôi tay chân mảnh khảnh, và cái đầu trắng xóa đầy lá cây bắt đầu lộ ra…
“Đến mức này thì có thể kéo ra được rồi. Đi nào… Một hai ba… Uây!?”
“Nya.”
Cậu ôm chặt cơ thể từ phía sau, kéo hết sức, thì bất ngờ Fratelo bật ra dễ dàng, khiến Masato ngã ngửa ra sau. Fratelo ngồi bẹp dí trên bụng Masato, vừa lắc lư vừa lơ đễnh nhìn xuống cậu.
“Phù~. Ta được cứu rồi, nhóc.”
“Không có gì. …Mà ông nhẹ thế. Có ăn uống tử tế không đấy?”
“Có ăn chứ. Nhưng mà mãi không có cơ bắp. Sao vậy nhỉ?”
“Hỏi tôi thì tôi cũng chịu. Có lẽ là do thể chất của ông vậy.”
Masato tiện tay sờ nắn cơ thể Fratelo. Quả thực là một cơ thể thiếu cơ bắp. Vai, tay, eo, chân, không có tí mỡ thừa nào mà cũng chẳng có cơ bắp.
“(…Sao mà dáng người giống Porta thế nhỉ?)”
Tất nhiên, cậu chưa bao giờ sờ mó Porta kiểu này, nhưng mà dáng người hay đúng hơn là khung xương có vẻ rất giống…
Vừa lúc đó, Fratelo bất ngờ đứng dậy, “Uệ!” “Ô, xin lỗi nhé.” rồi nhảy phóc xuống khỏi bụng Masato.
“Đã tái ngộ thế này thì ta muốn dùng nắm đấm để kiểm chứng tình bạn giữa đàn ông lắm chứ… Oáp… Nhưng mà vật lộn với đám dây leo cả đêm nên ta buồn ngủ quá. Giờ thì tạm biệt nhé.”
“Đúng vậy đấy. Cả người ông toàn mùi cỏ cây, đi tắm rửa tử tế vào. …Mà, ở đây có nhà tắm không? Nếu không có, tôi cho ông dùng ké cũng được…”
“Vậy là nhóc sẽ có hai ân nợ với ta. Ta từ chối.”
“Ông ta cứ cố chấp mấy chuyện kỳ lạ kiểu gì ấy…”
“Đã là đàn ông thì phải có sự cố chấp của đàn ông chứ. Ân cứu mạng này, lần tới gặp lại ta sẽ trả sòng phẳng. Tạm biệt nhé.”
“Rồi. Tạm biệt.”
Fratelo nhanh chóng lao vào rừng rậm rồi biến mất. Dù hơi tiếc vì đã mong chờ một trận chiến đàn ông, nhưng Masato vẫn ngoan ngoãn tiễn Fratelo đi…
Vừa lúc đó. Wise và hai người kia đang chạy ào ra bãi cát, trông có vẻ rất phấn khích.
“A, Masato! Vừa hay quá! Nghe này!”
“Sao tự dưng thế. Tôi cũng đang định đi tìm mọi người mà…”
“Xin hãy nghe bọn em trước đã, hơn chuyện của Masato-kun! Hòn đảo này đầy người rồi!”
“Ở khách sạn, ở cửa hàng, đều có người làm việc, hành lý cũng được vận chuyển đến không ngừng, nó thực sự đã trở thành một khu nghỉ dưỡng rồi!”
“…Hả, thật hả?”
Sau khi ăn uống vội vàng, Masato và mọi người lao ra khỏi biệt thự nổi. Ngay cả khi đang rảo bước qua cầu gỗ, những thay đổi kịch tính của hòn đảo vẫn cứ đập vào mắt.
Trên bầu trời có vài chiếc phi thuyền. Ngoài khơi, vài chiếc thuyền buồm lớn đang neo đậu. Những con thuyền nhỏ chở đầy người được hạ xuống mặt biển. Thuyền nhỏ được các nàng tiên cá kéo về phía bãi cát. Và từ thuyền nhỏ, rồi cả từ phi thuyền trên cao, những thú nhân ôm túi du lịch nhảy xuống, chen lấn nhau đổ bộ lên đảo.
“Ôi chao. Du khách đông quá. Phát đạt thật đấy.”
“Tự dưng lại phát đạt quá mức thế này…”
Họ hòa vào dòng người du khách đông đúc đang di chuyển, đi về phía đường đi dạo. Ở đây cũng đầy người. Không chỉ du khách, mà còn cả những người trông như hướng dẫn viên địa phương. “Xin đừng dừng lại ạ!” “Xin đừng tự ý ăn trái cây mọc hoang ạ!” Họ làm việc rất nhiệt tình, tạo ấn tượng tốt.
Họ từ từ tiến lên, cuối cùng cũng đến được khu trung tâm thương mại của hòn đảo, và ở đây cũng vậy. Từ các cơ sở thương mại hình trái cây các loại, đến lối vào của các biệt thự hình củ quả, rồi từ trên xuống dưới các cửa sổ của khách sạn hình bông cải xanh cao tầng, đâu đâu cũng ken đặc người.
“Uầy… Đầy người, toàn tai và đuôi là tai và đuôi…”
“Từ chỗ nghỉ đến các cơ sở thương mại, đều có người làm việc và đang hoạt động… Chỉ sau một đêm, nơi này đã thực sự trở thành một khu nghỉ dưỡng.”
“Có lẽ nào, chúng ta lại khiến mẹ Mamako phải cố sức nữa rồi không…”
“Là chuyện gì cơ nhỉ… À, đúng rồi. Vì Porta-chan và các con đều là những đứa trẻ ngoan, biết quan tâm đến mẹ, nên Sức Mạnh Mẫu Thân đã thực hiện điều ước. Chắc chắn là vậy rồi. Ưu phư phư.”
“Mẹ nói lung tung. Thực ra là mẹ đã lén ước đúng không. Thiệt tình… Hửm?”
Masato chợt nhìn thấy. Một nữ thú nhân đang một mình ngước nhìn bức tượng khổng lồ của Mamako. Cô ấy có đôi tai đen nhọn, cái đuôi dài thon và mái tóc đen dài. Một thú nhân hình mèo đang mặc bộ đồ nữ tu mùa hè có phần hơi hở hang đứng đó.
“Đồ nữ tu… Có điềm không lành rồi đây… Được rồi, mình không nhìn thấy gì cả. Không nhận ra gì hết.”
Đúng lúc Masato định lảng mắt đi thì. Người phụ nữ đó lập tức qua đời và được đặt vào quan tài.
“Này…”
“Masato, chấp nhận đi. Chuyện này là định mệnh rồi. …Người chết một cách vô lý như thế này, rồi phơi bày quan tài trước mặt chúng ta, chỉ có một người mà thôi.”
“Chết tiệt! Đã bảo là tôi định tránh rồi mà!”
Đổi lại, cậu trao tặng chữ ký của Mamako và nhận được vật phẩm hồi sinh từ một du khách tốt bụng. Khi dùng nó để hồi sinh, quả nhiên là người đó. Ngay cả trước khi quan tài tan biến hoàn toàn, đôi mắt bình tĩnh, lạnh lùng đã nhìn chằm chằm vào cậu.
“…Chào cô, Shirase.”
“Đã lâu không gặp nya. Lần này cũng được hồi sinh nya, cảm ơn nya rất nhiều nya.”
“Ngay lập tức thì tôi phải nói, cái chỗ đặt chữ ‘nya’ của cô nó sai rồi đấy. Nếu đã đóng vai mèo thì làm ơn, hãy đặt chữ ‘nya’ ở cuối câu một cách đàng hoàng đi chứ.”
“Việc tuân thủ khuôn mẫu cũng là điều quan trọng nya, nhưng tìm kiếm những khả năng mới cũng quan trọng không kém nya, đó là Shirase… à không, tôi là Shinyarase nya, xin thông báo nya.”
“Cô cứ thay đổi tên tùy hứng như vậy cũng bỏ đi nhé.”
“Nya, đừng nói thế nya.”
Hiện tại, cô ấy là nữ tu mèo bí ẩn Shinyarase, cho đến khi tự cô ấy chán thì thôi.
「Thế Shina-la-se đó, sao lại ở đây vậy?」
「À, đó là câu hỏi làm thế nào tôi lại có mặt ở thế giới của Aichi Server sao ạ? Câu trả lời thì đơn giản thôi. Tôi là thực thể sinh ra để hỗ trợ cho cuộc sống game an toàn và thoải mái của tất cả quý vị. Dù cho đó là tận cùng của địa ngục, tôi cũng sẽ đánh hơi ra sự hiện diện của quý vị và tức tốc có mặt. Đó chính là công việc của tôi.」
「Kẻ đang đe dọa sự an toàn và thoải mái của chúng ta lại còn ra vẻ nói năng gì... Đi đến tận cùng địa ngục cũng chẳng có đất yên thân sao... Mà nói đúng hơn, địa ngục chính là đây chứ đâu...」
Vừa nói vừa vỗ nhẹ lên vai Masato như trêu tức.
「Dù đi đâu đi nữa, mẹ ruột, bạn bè, rồi đến cả mẹ của người khác cũng kè kè theo sau. Đúng là một chuyến phiêu lưu tuyệt vời nhỉ. Khà khà khà.」
Shina-la-se quay sang đối mặt với Mamako và nhóm của cô.
「Shina-la-se. Tai và đuôi của chị trông rất hợp với chị đấy, trông dễ thương quá chừng. Ưm, ưm.」
「Đang trong tâm trạng du lịch nên tôi hơi mất kiểm soát một chút. Thật đáng xấu hổ quá đi. ...Vậy thì, Mamako và nhóm của cô đến đây làm gì vậy? Hòn đảo này đáng lẽ không được ghi chú trên bản đồ vì nhiều lý do khác nhau mà.」
「Thật ra thì, bọn tôi định đi nghỉ dưỡng ở hòn đảo phía nam, xuất phát từ Đại Tập Lạc Gobodo, nhưng mà...」
「Đang giữa đường thì bị rớt khỏi phi thuyền, rơi thẳng xuống hòn đảo này. Ào~, đoàng~. Thế là mất hết trang bị, đúng kiểu trần như nhộng mà sinh tồn luôn.」
「Nhưng mà, nhờ Mamako-san mà mọi chuyện cũng ổn thỏa, tiện thể có dịp, nên bọn tôi quyết định biến hòn đảo này thành khu nghỉ dưỡng và tận hưởng kỳ nghỉ luôn...」
「Đến xem xét tình hình thì gặp cô Shina-la-se đây này!」
「Này, mọi người. Không cần phải cố gắng bắt chước theo cô ta đâu. Cứ thế này là cô ta còn được đà làm tới đấy.」
「À, ra là vậy ạ...」
「Đấy thấy chưa. Giờ thì nói năng chẳng hiểu gì nữa rồi. Xin cô đó, làm ơn đừng hỗ trợ gì nữa hết.」
「Được rồi. ...À, nói đến chuyện gặp mặt, thật đáng tiếc là tôi cũng đã gặp Amante và Solera trên hòn đảo này.」
「Thêm nữa, chúng tôi còn chạm trán với Tứ Thiên Vương thứ ba. Vì chỉ là thoáng qua nên chi tiết không rõ ràng.」
「À ra vậy. Tôi đã nắm sơ bộ tình hình rồi. Cảm ơn quý vị đã thông báo. ...Trước mắt, về phía tôi thì...」
Shina-la-se nhìn lướt qua cả nhóm, rồi dừng lại nhìn chằm chằm vào Pota, người không hề mang theo chiếc túi nào, nét mặt cô khẽ trùng xuống.
「Việc quý vị mất hết toàn bộ trang bị, đây đúng là thông tin gây sốc nhất rồi.」
「Ư... ưm... X-xin lỗi ạ...」
「Không phải lỗi của Pota đâu. Tình huống đó làm gì có cách nào khác chứ?」
「Vì mải mê du lịch mà chúng tôi đã lơ đễnh, không nghĩ ngợi gì mà để mất hết trang bị quan trọng. Đó là lỗi của chúng tôi.」
「Về phần tôi, tôi không hề có ý trách cứ việc quý vị đã làm mất trang bị đâu. ...Chỉ là, nếu đã vậy thì... tôi e rằng việc tiến hành theo kế hoạch sẽ trở nên khá khó khăn.」
Shina-la-se trầm ngâm suy nghĩ với vẻ mặt nghiêm trọng.
「Kế hoạch gì cơ...? À, ra là có chuyện gì đó phải không?」
「Tôi sẽ nói thật lòng. Có chứ. Khi tôi dùng quyền hạn quản lý để định vị chỗ quý vị, tôi đã vui mừng khôn xiết, cứ nghĩ là đã thắng chắc rồi... Nhưng mà không có trang bị thì... Trước tiên, Wise và Medi không thể sử dụng ma thuật được, đúng không?」
「Tiếc là đúng như vậy.」
「Tôi thì không sao, nhưng Wise thì cũng chẳng khác gì ngày thường... Đau!」
「À, Medi, xin lỗi nha, tại chân cậu tự đòi bị giẫm đó mà.」Vừa nói vừa nghiến nghiến.
「Cũng không thể dựa vào vật phẩm của Pota được. Masato cũng coi như hết chiến lực rồi.」
「Khụ... Không phải, không phải đâu... Không phải là ngay từ đầu đã bị coi là hết chiến lực đâu... Mà là tại không có trang bị thôi...」
「Và cả Mamako nữa.」
「Ôi, tôi thì không sao đâu. Dù không có Thánh Kiếm, tôi cũng sẽ xoay sở cho...」
「Mẹ ơi, dừng lại. Chuyện đó bọn con không đồng ý đâu.」
Trước lời tuyên bố của Masato, Wise, Medi và Pota đồng loạt gật đầu. Kiệt sức là cấm!
「Nếu vậy thì, quả thực là khá khó khăn nhỉ...」
「Nghe giọng điệu của cô thì chẳng thấy chút nghiêm trọng nào hết... À mà, đúng là vậy. Đáng tiếc là bọn tôi có vẻ không giúp được gì nhiều...」
「Không không, đương nhiên là quý vị sẽ giúp được rồi, chỉ là tôi nghĩ rằng, dù không có trang bị mà vẫn bị kéo vào rắc rối như vậy thì thật là vất vả thôi.」
Shina-la-se thản nhiên tuyên bố như thể đó là điều hiển nhiên.
Mặt của Masato và nhóm bạn bỗng tái xanh.
「Này, nguy to rồi! Phải mau chóng lấy lại trang bị thôi, không thì thật sự rất tệ đó!」
「Trước khi bị cuốn vào mấy chuyện linh tinh, phải đi tìm túi thôi!」
「Mau lên nào! Không còn một giây phút nào để chần chừ nữa đâu!」
「Tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức, hết sức, hết sức luôn!」
「Được, vậy chúng ta chia nhau ra mà tìm! Tôi thì...!」
「Trước tiên, chúng ta hãy đi hỏi quanh đây xem có ai nhặt được không. Rừng rậm nguy hiểm lắm, đừng có đi một mình nha con. Đó là lời hứa với mẹ rồi đó.」
「À được rồi, được rồi, con biết rồi! Vậy thì bắt đầu tìm kiếm thôi!」
Mọi người tự tản ra theo các hướng khác nhau và bắt đầu tìm kiếm.
Masato và nhóm bạn đang rất muốn nhanh chân lên, nhưng xung quanh đâu đâu cũng toàn khách du lịch. Ngay cả việc di chuyển đơn giản cũng không thể suôn sẻ, vai đụng vai, xin lỗi, rồi lại chạy vội lại va phải người khác, sớm đã khổ sở vô cùng.
Có kẻ đang theo dõi cảnh tượng đó.
「Trên hòn đảo đáng lẽ phải giữ nguyên hoang vắng, vậy mà lại tụ tập đông người thế này, đúng là làm hỏng hết mọi chuyện...」
「Thế này cũng~ đâu có tệ lắm đâu nhỉ~.」
Tại một quán cà phê sân vườn sang trọng, họ đang ngang nhiên, thong thả thưởng thức ly nước ép trái cây nhiệt đới.
Amante mặc áo sơ mi Aloha họa tiết hổ và Solera với áo Aloha họa tiết xương đang nhìn chằm chằm vào Masato và nhóm bạn.
「Muốn giấu cây thì giấu trong rừng. Nhờ có nhiều người đến thế này, mà dù chúng ta có làm gì cũng chẳng bị ai để ý chút nào.」
「Hơn nữa~, được ngồi đây~, vừa thảnh thơi tận hưởng~, vừa ngắm nhìn Mamako và nhóm của cô ấy~, phí hoài công sức~, còn gì tuyệt hơn chứ~.」
「Vừa nhấp ngụm nước ép trái cây nguyên chất 100% để giải khát, vừa ngắm nhìn những nỗ lực vô ích, nguyên chất 100%... Đúng là khoảnh khắc tuyệt vời nhất.」
Amante đặt chiếc túi đang để dưới chân lên bàn.
Đó là một chiếc túi đeo vai. Móc khóa hình con thỏ treo bên hông túi dường như cũng đang rũ rượi, đung đưa theo một cách đầy ủ rũ.
「Không hề biết rằng chúng ta đã thu hồi chiếc túi của Pota-chan trước rồi, mà chúng vẫn cuống cuồng đi tìm... Phư phư phư! Không nhịn được cười mất thôi!」
「Ngu ngốc quá trời~, cười muốn té ghế luôn ấy chứ~! Á ha ha~! ...Mà~, tính sao đây~? Trả lại theo lời Fratello dặn hông~?」
「Trả lại ư, mơ đi. Làm gì có lý do gì mà phải nghe lời Fratello chứ. ...Hơn nữa, tôi muốn tận dụng nó thật tốt để cho bọn chúng một bài học đích đáng. Đặc biệt là tên Hiền Giả Wise và Dược Sư Medi, phải cho chúng nó một bài học nhớ đời mới được.」
「Tôi đồng ý đấy~. Muốn trả lại món nợ hôm qua quá rồi~. ...Ừm~, nhưng mà~, nghĩ ngợi gì thì cứ để sau đi~... Trước tiên~, chúng ta hãy ăn mừng việc qua mặt được Mamako và nhóm của cô ấy đã nào~!」
「Đúng vậy. Trước tiên là ăn mừng chiến thắng đã! Phư phư phư! Á ha ha ha!」
Hai cô nàng Amante và Solera, đang trong tâm trạng cực kỳ phấn chấn, nâng ly cụng chén rồi phá ra cười lớn.
Có kẻ đang theo dõi cảnh tượng đó.
「...Quý khách hàng, cho phép tôi xác nhận một chút được không ạ?」
「Gì vậy? Tiền nước thì tôi đã trả đủ rồi mà.」
「Không phải tiền nước đâu ạ, mà là xác nhận về câu chuyện của quý vị vừa nãy thôi ạ. ...Chiếc túi đặt trên bàn đây, có phải là túi của lữ khách Pota không ạ, quý vị có nhầm lẫn gì không?」
「Không sai vào đâu được. Chỉ có chủ nhân mới mở được nên tôi không kiểm tra được bên trong, nhưng cái móc khóa thì tôi nhớ rõ mà. ...Mà khoan đã.」
「Phục vụ bàn thì hỏi mấy chuyện đó làm gì chứ~? Đâu có liên quan gì đâu~? Mà nói đúng hơn~, cái giọng điệu kỳ cục đó là sao vậy~?」
Amante và Solera bực bội quay đầu lại thì.
Shina-la-se vẫn đang bình tĩnh, thản nhiên nhìn chằm chằm.
「Ể?... À... Cô, cô chắc là, người của ban quản lý!?」
「Xin mời, hãy giữ yên lặng. Mamako và nhóm của cô ấy vẫn còn đang ở gần đây đấy ạ. Nếu làm ồn thì sẽ bị phát hiện mất đấy.」
「Suỵt, không, không được rồi~! Giao tranh thì ghét lắm nha~! Im lặng đi thôi~!」
「Nếu quý vị hợp tác thì tôi rất cảm kích. ...Vậy thì.」
Không rời mắt khỏi hai người đang cứng đờ vì sợ hãi, Shina-la-se bắt đầu suy tính.
「(Tình huống này, giờ phải làm sao đây nhỉ...?)」
Trong lúc Mamako và nhóm bạn đang mải miết tìm kiếm chiếc túi, Shina-la-se vốn định vào quán cà phê để báo cáo tình hình cho ban quản lý, thì ngay khoảnh khắc vừa bước vào đã bắt gặp ngay cảnh tượng này.
Cô đã sớm phát hiện ra vị trí của chiếc túi. Quả là quá "siêu" rồi còn gì.
「(Dù rất muốn khoe với Masato để cậu ta phải tức đến chết đi được... nhưng mà lại khó xử rồi đây.)」
Ngược lại, Amante và Solera, những kẻ đang bị nhìn chằm chằm trong im lặng, dường như lại đang khó xử hơn. Vậy phải làm gì đây?
Dù sao đi nữa, đoạt lại chiếc túi là điều bắt buộc.
「(Nhưng mà tôi không thể chiến đấu. Thậm chí còn tự tin rằng sẽ chết ngay cả trước khi chiến đấu nữa.)」
Vậy thì, có nên báo cho Mamako và nhóm bạn để họ lo liệu không?
「(Hiện giờ thì họ không có trang bị. Tình hình xung quanh đông người cũng không ổn chút nào.)」
Tốt nhất là tránh giao chiến. Vậy thì phải làm sao đây?
Trước tiên, cô liền tu một hơi hết sạch hai ly nước ép nhiệt đới đang đặt trên bàn.
「Này! Đó là của tôi!」
「Á~!」
Sau đó, cô bình tĩnh sắp xếp lại suy nghĩ.
「...Cuộc chơi dừng lại ở đây thôi.」
Shina-la-se thong thả gỡ bỏ trang bị mèo trên người.
Đặt chiếc bờm tai mèo lên đầu Amante. Rồi đặt phụ kiện đuôi mèo lên đầu Solera.
「Amante, Solera... Nếu không phiền, hai cô có muốn hợp tác với tôi không?」
Lời lẽ phản bội đã được thốt ra.
Còn đây là Masato.
Anh đang một mình lục soát khu rừng rậm, bất chấp lời hứa với mẹ.
「Nếu có túi thì chắc chắn nó phải ở trong rừng. ...Cái khu vực bọn mình rơi xuống là khu vực sinh tồn mà mình đã đánh dấu... Chắc hẳn sẽ ít người dám đặt chân vào khu vực khắc nghiệt đó... Thế nên, tìm ở đây chắc chắn hiệu quả hơn là hỏi thăm từng người một...!」
Đó là suy nghĩ của anh, nhưng...
「Anh yêu này. Đục rỗng cái cây kia thành nhà thì tuyệt lắm đó anh nhỉ.」
「Đúng vậy đó em yêu. Nhưng mà làm kiểu hang động cũng không tệ đâu.」
「Bố ơi! Mẹ ơi! Chỗ này sao mà cứ như cái núi sau nhà mình ấy nhỉ!」
「Ha ha ha. Con trai nói gì vậy con. Chỗ này còn hiền lành hơn cả cái núi sau nhà mình nhiều.」
「Ở đây không có cây ăn thịt người nhỉ. An toàn quá chừng, khu rừng rậm này có vẻ hơi nhạt nhẽo quá.」
Khu vực sinh tồn đó đã sớm tràn ngập khách du lịch.
Hơn nữa, với những Thú nhân có thể chất vượt trội, ngay cả thiên nhiên khắc nghiệt đối với nhân tộc cũng chỉ là một sân chơi đơn giản. 「A~a~a!」「Hú la la~!」Cả người lớn lẫn trẻ con đều đu mình trên dây leo, chơi trò Tarzan một cách điệu nghệ.
「Chuẩn bị... chạy!」
「UÔ RAAAAAAH!」
Thậm chí, còn có các cuộc đua riêng được tổ chức, nơi họ dùng móng vuốt sắc nhọn leo lên những thân cây bông cải xanh trơn tuột để cạnh tranh xem ai lên đến đỉnh nhanh hơn.
Chỗ này chẳng khác nào một khu vực thể thao mạo hiểm. Lại còn ở chế độ dễ nữa chứ.
「Chà... Nếu hỏi xem có ai chơi trong rừng rậm không... thì có lẽ, đi điều tra ở khu phố sầm uất sẽ nhanh hơn ấy nhỉ...?」
Anh bắt đầu cảm thấy như vậy... Lời hứa với mẹ, có lẽ anh nên giữ mới phải...
Đúng lúc Masato hơi hối hận một chút thì.
Các Thú nhân xung quanh đồng loạt hành động. Ai nấy đều vểnh tai lên, cùng lúc hướng về một phía. Hướng về phía biển.
「...À, có chuyện gì vậy ạ?」
「Vừa nãy có tiếng súng hiệu đấy. Rồi còn... À, kìa, hình như có cả tiếng loa phát thanh thông báo về một sự kiện gì đó nữa.」
「V-vậy sao ạ?... Tôi thì chẳng nghe thấy gì cả...」
Nhưng các Thú nhân thì có vẻ đã nghe rõ mồn một. 「Đi xem thử không?」「Được đấy.」「Đi thôi!」Những người xung quanh liền rủ nhau đi về phía có tiếng động.
Masato băn khoăn không biết nên làm gì.
「Ừm... Mình phải đi tìm cái túi nhưng mà... sao lại thấy tò mò quá...」
Vậy thì, chỉ một chút thôi. Masato hòa vào đám đông đang di chuyển, quyết định đi xem thử một chút.
Vừa ra khỏi rừng, anh đã thấy...
Trên bãi cát trắng tinh, người ta dùng một cây gậy gỗ vẽ thành một hình chữ nhật.
Sau đó, chỉ cần dựng một tấm lưới ở giữa sao cho hai khu vực cân bằng là công tác chuẩn bị đã hoàn tất.
Với tư thế sẵn sàng, Shirase trong bộ bikini đen tuyền cất tiếng tuyên bố.
「Kể từ bây giờ... chúng ta sẽ tổ chức trận đấu bóng chuyền bãi biển trên đảo hoang!」
Ngay khi tuyên bố, khán giả ồ ạt hò reo: "Tuyệt vời!", "Cứ tưởng chờ mỏi mắt!", "Chị ơi, đẹp quá!". Shirase thì nom cũng không đến nỗi tệ, có vẻ còn hơi đắc ý, bèn đáp: "Mà kể ra, trông thế này thôi chứ tôi cũng làm mẹ rồi đó, hehe."
Trước khi thi đấu, trước hết là thông báo quan trọng. Shirase ngồi trên bục trọng tài, cất lời thông báo.
"Trận đấu bóng chuyền bãi biển chính thức bắt đầu đây! Cuộc đối đầu này được tài trợ bởi một tổ chức bí ẩn, và các bạn sẽ đối đầu với đội của tổ chức đó. Mỗi trận chỉ có một hiệp, đội nào giành được 15 điểm trước sẽ thắng."
Tiếng la ó vang lên: "Ê, đấu thêm đi chứ!", nhưng Shirase không thể đáp lời.
Đáp lại những tiếng hò "Đừng lảm nhảm nữa, mau cho mấy em gái mặc đồ bơi ra đi!", Shirase nói:
"Vậy thì, không để mọi người chờ lâu nữa, xin giới thiệu đội của tổ chức bí ẩn đó! Đây chính là họ!"
Shirase ngẩng đầu nhìn lên khoảng không phía trên sân đấu bên phải. Và kìa...
Một cuốn sách ma thuật to bằng chiếu tatami lơ lửng trên không, rồi có ai đó nhảy xuống. Hai người, một người đang cõng người kia trên vai...
Rầm một tiếng! Người vừa tiếp đất trên sân chính là Amante và Sorera.
"Hừm hừm. Được lắm."
"Chào mọi người~. Nhớ cổ vũ nha~."
Cả hai đều mặc đồng phục của tổ chức, là loại áo tắm hai mảnh. Hai thân hình vốn đã chuẩn nay lại càng trông khỏe khoắn, săn chắc hơn. Nhìn dáng vẻ thôi đã thấy hừng hực khí thế rồi.
"Tiếp theo, xin mời giới thiệu hai đấu thủ. Hai cô gái đây ạ!"
Shirase chỉ tay về phía khán đài. Đám đông giãn ra, mở lối, hai cô gái sánh bước đi tới.
"Hừm! Tự dưng cô Shirase gọi đến, cứ tưởng có chuyện gì, ai dè là cái này. Thôi, dù sao cũng chơi!"
Bên phải là Wise. Cô nàng xuất hiện trong bộ bikini đỏ rực đầy bốc lửa, vừa đi vừa khởi động nhẹ nhàng.
"Tôi không phản đối việc đối đầu, nhưng tôi lo bị cháy nắng. Hay là ta giải quyết nhanh gọn lẹ nhỉ?"
Bên trái là Medi. Cô nàng trong bộ bikini trắng tinh khôi, dịu dàng búi tóc gọn gàng để chuẩn bị vào trận.
Đứng trước những tiếng reo hò và ánh mắt nóng bỏng, cả hai bước vào sân đấu phía bên trái, trừng mắt nhìn đối thủ qua lưới.
"Đầu tiên tôi muốn hỏi, hai người chỉ có thế thôi à? Không phải còn một người nữa sao?"
"Hehe~. Không biết đang ở đâu ta~. Chắc phải cẩn thận đấy nha~."
"Cứ run sợ trước kẻ địch vô hình đi là vừa. ...Thật ra thì ngay cả bọn ta cũng không biết cô ta đi đâu mất rồi, đó là chuyện..."
"Nói rồi mà, đừng có cái gì cũng giải thích tuốt tuồn tuột ra thế chứ! Làm ơn bỏ ngay cái thói đó đi giùm tui cái!"
"Tức là, người đó không có ở đây đúng không? Tuy không thể lơ là cảnh giác, nhưng trước mắt có thể tập trung đối phó với hai người này trước đã."
"Vậy câu hỏi tiếp theo. Các người nghĩ cái gì mà lại thách đấu bóng chuyền bãi biển vậy?"
"Cái này thì ta có thể nói cho cô biết. ...Đây là ý tưởng của cô Shirase, người đã hợp tác với bọn ta."
"Ý tưởng của cô Shirase ư... Hả?!"
"Cô Shirase đã hợp tác với kẻ địch sao?!"
Hai người sững sờ, quay sang nhìn về phía bục trọng tài. Ở đó, Shirase đang nở một nụ cười điềm tĩnh nhưng hiểm ác...
"Không tin à? Nhưng đó là sự thật. ...Mục đích lớn nhất của bọn ta là đẩy lùi các cô. Không phải vì sợ hãi, nhưng nếu có thể, bọn ta muốn tránh giao chiến bằng vũ lực... Nắm bắt được tình hình đó của bọn ta một cách tinh tường..."
"Hay đúng hơn là, Amante lại tự ý giải thích tuốt tuồn tuột ra rồi~, thế rồi~, cô Shirase mới gợi ý hay là mình đấu bóng chuyền bãi biển đi~."
"Vậy là... À, ừm. Tóm lại, bọn tôi không có vũ khí nên cũng muốn tránh giao tranh, vậy là đôi bên có cùng lợi ích nên..."
"Tức là cô Shirase đã khéo léo dụ dỗ để mọi chuyện ra nông nỗi này sao?"
Người đứng trên bục trọng tài vẫn nở nụ cười điềm tĩnh nhưng hiểm ác đó... Nhưng mà nghĩ kỹ lại, thì cô ấy ngày thường cũng hay có biểu cảm đó mà. Vẫn như mọi khi thôi.
"Nếu tham gia cuộc đối đầu này, bọn tôi có thể lấy lại chiếc túi của Poota. Tôi nghe là vậy. Có thật không ạ? Túi đó có thật không?"
"Có chứ. ...Sorera."
"Vâng vâng~."
Cuốn sách ma thuật đang lơ lửng trên không nghiêng đi, một chiếc túi rơi xuống.
Amante nhẹ nhàng bắt lấy chiếc túi. Đó là một chiếc túi đeo vai có gắn móc khóa hình chú thỏ.
"Đó có thật là túi của Poota không?"
"Tôi e rằng cũng có khả năng đó là hàng giả..."
"Trời đất, đúng là đa nghi mà."
"Nếu thế thì~, cứ giám định là biết ngay thôi~. ...Poota ơi~, lại đây nè~."
"Hả?... À, vâng! Em, em sẽ giám định ạ!"
Từ hàng ghế cổ vũ, Poota trong bộ áo tắm công chúa có bèo nhún vội vàng chạy tới, nhận lấy chiếc túi từ tay Amante.
Vừa cầm vào tay, Poota đã nhận ra ngay mà không cần giám định. Nụ cười nở rạng rỡ trên môi cô bé.
"Đây chính là túi của em! Không sai vào đâu được!"
"Vậy là đã chứng minh được đây là hàng thật rồi nhé. ...Thế thì Poota này. Trong lúc bọn chị thi đấu, em giữ hộ cái túi nhé."
"Đừng để mất nữa nha~? Phải giữ khư khư bên mình đó~?"
"Vâng! Em, em nhất định sẽ không làm mất nữa! Em sẽ đeo nó cẩn thận ạ!"
Khoác chiếc túi đeo vai lên, thế là yên tâm! Poota mừng đến mức nhảy nhót tưng bừng, lon ton chạy về chỗ cũ.
"Ủa, tôi nghĩ cái này... cái túi này..."
"Hình như đã lấy lại được rồi thì phải..."
"Hai cô lén lút nói gì đó? Mau bắt đầu trận đấu đi!"
"Nếu bên cô thắng thì~, bọn ta sẽ trả túi lại cho~. Mà chắc gì đã thắng nổi đâu~."
"À, vâng..."
Đội Tứ Thiên Vương VS Đội Wise & Medi.
Cuộc đối đầu diễn ra, mà phần thưởng lại là chiếc túi đã về tay Poota rồi!
Trận đấu bắt đầu với cú giao bóng của Sorera.
"Em đánh đây~ Nè nè~!"
Ngay khi cô ấy đập bóng, bộ ngực khá lớn rung lên, khiến ánh mắt các chàng trai như bị đóng đinh. Trong lúc đó, quả bóng bay vút theo hình cầu vồng sang phía sân bên trái.
Ngay lập tức, Wise lao đến vị trí bóng rơi.
"Chỉ riêng việc đối thủ là Tứ Thiên Vương thôi cũng đủ lý do để đấu rồi! Đã chơi là phải thắng!"
"Vâng! Em đánh đây!"
Wise đỡ bóng. Không rung rinh. Medi chuyền bóng. Rung rinh. Và "Chắc nè!" Cú tấn công cực mạnh của Wise! Vẫn không rung rinh!
Nhưng mà.
"Hừm. Dễ dàng quá mức rồi."
Amante di chuyển đến dưới quả bóng với tốc độ kinh người.
Cô nàng đứng khoanh tay, hiên ngang, rồi hất bóng lên.
"Khoan! Vừa rồi là... À, ra vậy! Kỹ năng Phản Chiếu!"
"Đúng vậy. Mọi đòn tấn công đều bị bật ngược lại. Chỉ cần có kỹ năng này và thể chất vượt trội của tôi, bóng sẽ không bao giờ chạm đất. ...Nào, Sorera!"
"Vâng vâng~. Em đánh đây~. Chuyền bóng~!"
Amante bật nhảy. Từ khả năng thể chất phi thường, một cú đánh siêu mạnh sắp được tung ra. Wise và Medi quyết tâm đỡ bóng... !
"Phù... Chỉ đùa thôi." Cốp!
"Hả?!"
Tưởng như sắp đánh mạnh, ai dè lại là một cú chuyền nhẹ nhàng. "Bị lừa rồi! Chết tiệt!" Quả bóng bay vút qua đầu, Wise cuống cuồng đuổi theo nó khi nó đang chuẩn bị rơi xuống gần vạch biên.
"Không được đâu! Lấy đây!"
Trong gang tấc. Cô ấy đã đỡ được bóng bằng cú trượt người!
"Medi! Giúp tôi!"
"Cứ để đó cho tôi! Hự!"
Quả bóng vừa nảy lên gần vạch biên, cô ấy liền bật lên đánh bóng chuyền ngược!
Quả bóng được tung ra với lực cánh tay chuyên dùng để tấn công, lướt nhanh qua lưới, bay thẳng về phía Sorera, khiến cô bé "Ối ối!?" Đây là một cú đánh khó chịu, nhắm vào đối thủ có thể lực yếu hơn...
Nhưng Amante quá nhanh. Cô ấy dịch chuyển đến trước Sorera trong tích tắc, phản lại và đánh bật quả bóng lên.
"Với một Pháp Sư Trị Liệu như Medi thì tôi đoán trước được rồi."
"Chết tiệt! Bị đọc vị rồi sao!"
"Vì cô ta bụng dạ xấu xa mà! Chắc chắn sẽ nhắm vào điểm yếu rồi!"
"Wise-san, chị ồn ào quá!"
"Cảm ơn Amante~! Vậy thì~... Chuyền bóng~!"
"Em đánh đây! Hự!"
Amante bật nhảy. Lần này thì chắc chắn sẽ đánh thật rồi!
"Medi! Chúng ta sẽ chặn nó!"
"Vâng! Nhất định sẽ chặn được!"
Wise và Medi phối hợp ăn ý, quyết tử chặn bóng sát lưới... !
"Chỉ đùa thôi." Cốp!
Lại là một cú bóng bay vút theo hình cầu vồng. Nó bay qua đầu hai người như thể đang trêu chọc.
"Lại nữa sao!?"
"Mấy đứa này đứa nào đứa nấy đều ác độc quá đi! ...Nhưng, vẫn chưa đâu!"
Wise cố gắng đuổi theo, dùng cú trượt người để đỡ quả bóng đang chuẩn bị rơi xuống sát vạch biên! Lần này cũng may mà kịp!
Nhưng quả bóng lại bay thẳng sang sân đối phương.
Đến rồi!
"Đúng như dự đoán! ...Hiền Giả Wise, chuẩn bị tinh thần đi!"
Cú tấn công trực tiếp của Amante! Lần thứ ba là thật. Một cú đánh toàn lực. Quả bóng bị bóp méo đến mức tưởng chừng sắp vỡ tung, bay đi với tốc lực kinh hoàng!
Wise vẫn chưa kịp đứng dậy sau cú trượt người, và *BỐP!* quả bóng đập thẳng vào mông cô ấy!
"Aaaaaaaaaaaa! Đau quááááááááááá!?"
"Tuyệt! Trúng rồi!"
Bóng ra ngoài. Đội Tứ Thiên Vương dẫn trước một điểm.
Còn đội Wise & Medi thì mất một điểm, và mông của Wise đã "tàn đời".
Trước con mắt của khán giả, Wise không còn tâm trí nào để quan tâm nữa, cô nàng đang ôm chặt mông bằng hai tay, lăn lộn rên rỉ vì đau đớn.
"Oái á á á!? Mông tôi! Mông tôi á á á á ááááááá!"
"Wise-san! Dậy đi chứ! Đội nào ghi điểm thì sẽ là đội giao bóng mà...!"
"Đánh rồi mà~."
"Hả!?... Chết tiệt, không thể để bị ăn điểm trực tiếp được!"
Quả bóng đang bay về phía vạch biên. Medi lập tức trượt người đỡ bóng. Vừa kịp lúc hớt được nó lên.
Quả bóng bay sang sân đối phương. Amante đang đợi sẵn.
"Tôi sẽ không đi vào vết xe đổ của Wise-san! Tôi sẽ đứng dậy ngay... Hả?"
Medi vội vàng cố gắng đứng dậy, nhưng lại úp mặt xuống sân, không thể nhổm người lên được.
Chân tay cô bé không còn chút sức lực nào.
"T, tại sao... Khoan... Chẳng lẽ đây là của Amante-san!?"
"Nói gì lạ vậy~. Tôi đâu có dùng~, kỹ năng làm suy yếu năng lực gì đâu~. Hehe~."
"Làm gì có chuyện đó! Khốn kiếp, thật là hèn hạ!"
"Vậy thì Amante~. Cứ thế mà xử lý nốt phần của tớ nha~."
"Được thôi. Hự!"
Cú tấn công trực tiếp của Amante! Quả bóng lao đi như tên bắn!
Đập thẳng vào mông Medi, BÙM! Một cú chí mạng!
"Oái á á á á!? Á á á á á á á á á!?"
"Trúng rồi đó~! Amante~, khen thưởng ngươi đó~! Hahahahaha~!"
"Hừm hừm. Thế là báo thù thành công. ...Thù oán của cái mông bị các cô trêu đùa... ta đã trả lại sòng phẳng rồi nhé!"
Xem ra cô nàng vẫn còn ấm ức lắm vụ cái mông bị nhầm là quả đào rồi bị nắn bóp tưng bừng ngày hôm qua.
Nhưng mà lời nói của cô nàng có vẻ hơi thiếu tế nhị. Cả nam lẫn nữ khán giả đều đỏ mặt, thay phiên nhìn các thành viên của cả hai đội. "Kh-không phải ý đó đâu nha!?" "Không phải đâu~!?" Dù nói thế, nhưng cũng không hẳn là sai.
Trận đấu vẫn đang tiếp diễn.
"Cứ thế mà làm tiếp thôi~. Wise cũng không cử động được nữa rồi nha~."
"Khoan, dừng lại đi chứ! Ôi trời, người tôi không còn chút sức lực nào nữa!"
"Sorera. Triệu hồi vài binh lính xương khô, bảo chúng đỡ bóng cho khéo vào."
"Rõ rồi~! Cứ để chúng trả bóng lại cho~, đánh bao nhiêu cú cũng được hết nha~."
Xung quanh Wise và Medi đang nằm gục trên sân, vô số bàn tay xương trắng vươn lên.
Cuộc "hội đồng" đã sẵn sàng.
"Nếu nhắm thì nhắm Wise-san đi! Làm ơn nhắm Wise-san đó!"
"Nè Medi! Đừng có giỡn mặt vậy chứ!"
"Nào, hai cô bạn thân, hãy tạm biệt cái mông của mình đi!"
"Cú giao bóng của tớ, đây~!"
"Khôngggggggggg!?"
Rồi, cuộc tấn công tập trung tàn nhẫn vào vòng ba của các cô gái bắt đầu...
Đúng lúc đó.
"Tôi xin thông báo về việc thay đổi cầu thủ. Thay thế cho Wise-san và Medi-san là..."
Shirase thổi còi và tuyên bố. Cùng với tiếng xôn xao của khán giả, một cầu thủ mới xuất hiện.
Với vòng một đầy đặn đến mức tuyệt mỹ và vòng ba căng tròn, săn chắc, cô nàng xuất hiện trong bộ đồ bơi chỉ đủ che những phần "khiêm tốn".
Mỗi bước đi, cô nàng lại nhẹ nhàng dùng ngón tay chỉnh lại những chỗ bị hằn vào da.
Hứng chịu mọi ánh mắt, nhận lấy những tràng reo hò, Mamako bước lên sân đấu, rực rỡ hơn bất cứ ai.
"Wise-chan, Medi-chan. Chị xin lỗi vì đã thay đồ hơi lâu. Nhưng không sao rồi. Từ giờ cứ giao cho chị nhé."
"M, Mamako-saaaaaaaaaan! Làm ơn đóoooooooo!"
"Xin người, xin người, hãy giáng búa tạ trừng phạt lên kẻ thù của cái mông chúng con! ...À, nhưng mà... Mamako-san trông có vẻ mệt mỏi từ hôm qua rồi..."
"Cảm ơn hai đứa đã lo lắng cho chị. Nhưng không sao đâu. Chị sẽ cố gắng hết sức. Hơn nữa, hai đứa mau chườm lạnh mông đi. Poota-chan, em giúp chị được không?"
"Vâng! Túi của em đã về rồi nên em có vật phẩm đây ạ! Cứ giao cho em!"
Khi Mamako vừa đặt chân lên sân, có lẽ vì kinh sợ trước vầng hào quang rực rỡ ấy, những bàn tay của lính bộ xương đã rụt sâu vào trong cát. Porta lao ra, kéo Wise và Medi ra khỏi sân.
Cô dẫn hai đứa đến cạnh khu vực bình luận, rồi nhẹ nhàng dán miếng gel làm mát lên mông của hai đứa đang bò lê bò càng, thở hổn hển. “Ặc?!” “Á há?!” Dù chúng nó phát ra tiếng kêu kỳ cục, nhưng đó chính là bằng chứng cho thấy miếng gel đã phát huy tác dụng.
"Thế này thì tạm yên tâm rồi. ...Vậy thì, phải trả thù cho cái mông thôi chứ nhỉ."
Qua lưới, Mamako nở một nụ cười.
Đáp lại, đội Tứ Đại Thiên Vương dù mồ hôi đầm đìa chẳng rõ vì vận động hay vì sợ hãi, vẫn đáp lại bằng nụ cười đầy thách thức.
"Mamako Oosuki... Ta nói trước nhé... Đây là bóng chuyền bãi biển đấy!"
"Đây không phải là chiến đấu đâu nha~! Hãy tuân thủ luật chơi~! Cùng đối đầu vui vẻ nhé~!"
"Được thôi, tôi hiểu rồi. Chơi bóng chuyền bãi biển cho đúng luật."
"Và còn một điều nữa! Phía bọn con có hai người, còn phía cô chỉ có một!"
"Bọn con là trẻ con mà~, Mamako-san lại là mẹ rồi~, hai đấu một là hợp lý thôi phải không ạ~!"
"Ôi chao. Ngay lập tức luật đã bị bẻ cong rồi... Nhưng mà không biết có được không nhỉ?"
Mamako liếc nhìn bục trọng tài.
Shiraase đang đứng đó, không hề nhận ra câu hỏi của cô, mà đang đảo mắt khắp nơi trong sân bóng chuyền bãi biển. Dường như cô ta đang tìm kiếm thứ gì đó...
Nhân lúc đó, không cho đối phương kịp lên tiếng, Solera đã giao bóng trước.
"Đi đây~! Nhận lấy!"
Quả bóng bay lên, vẽ một đường cong nhẹ nhàng.
"Một mình thì phải làm sao đây nhỉ... Chỉ được chạm một lần thôi mà... Vậy thì..."
"Định đánh thẳng sao! Với kỹ năng phản đòn của ta thì dễ ợt! Cứ việc tới đi!"
"Chuẩn bị... Ối!"
Mamako nhảy lên gần lưới, tung một cú đánh cực kỳ nhẹ nhàng! “Hả?” Một cú đánh lỏng lẻo, yếu ớt trúng ngay trán Amante, khiến cô ta bất ngờ đến ngớ người.
Quả bóng chỉ bật nhẹ một chút rồi "bộp", rơi xuống sân.
"Hả? Cái gì vậy?"
"Ưm hừm. Chúng ta làm được rồi. Có điểm đầu tiên nhé."
"Amante~! Cậu đang làm cái quái gì vậy~! Phải phản đòn cho đúng chứ~!"
"Phản đòn... À, ra là vậy! Năng lực của ta vốn dĩ chỉ là phản đòn mà thôi!"
Lực phản đòn sẽ tỷ lệ thuận với lực của đòn tấn công. Điều này có nghĩa là, với một cú đánh nhẹ nhàng, chỉ có một lực phản hồi nhẹ tương ứng mà thôi.
"Đúng là Mamako Oosuki có khác! ...Mặc dù, cú đánh đó yếu đến thảm hại..."
"Chẳng giống Mamako-san chút nào cả~! Cứ như thể sức mạnh người mẹ đang bị kìm hãm vậy~! Hiệu ứng đặc biệt của sào huyệt bọn ta đã phát huy tác dụng triệt để rồi thì phải~?"
"Hơn nữa, bà ta chắc cũng đã dùng quá nhiều sức lực để phát triển hòn đảo này nên kiệt sức rồi. ...Khặc khặc... Nếu đã vậy thì..."
"Lần này tới lượt chúng ta giao bóng. Tới đây."
Mamako giao bóng. "Chuẩn bị... Ối!" Quả bóng nhẹ nhàng bay sang sân đối phương.
Người đỡ bóng là Amante. Cô từ bỏ việc phản đòn bằng kỹ năng, mà dùng hai tay đỡ bóng một cách hợp lý.
"Lại một cú đánh yếu ớt nữa! Chắc chắn rồi! Mamako Oosuki bây giờ không còn mạnh mẽ như thường ngày nữa! Cơ hội của chúng ta đây rồi!"
"Vậy thì~, chiến thôi~! Amante, bóng tới nè~! Chuyền bóng~!"
"Và giả vờ tấn công hết lực, rồi!" "Tách!"
"Ối..."
Quả bóng rơi ngay sát lưới. Mamako, người đang lùi lại để đỡ bóng, vội vã chạy lên, nhưng "chà!" cứ như thể vì quá mệt mỏi, chân cô vướng vào nhau và cô ngã nhào.
Dù chật vật lắm mới đỡ được bóng, nhưng nó lại chậm rãi bay sang sân đối phương, dâng hiến cho họ một cơ hội vàng.
"Nguy rồi! Mamako-san, mau đứng dậy đi ạ!"
"Cô ấy đang bị nhắm tới! Mau chạy đi ạ!"
"Mama ơi~! Chạy đi thôi~!"
Tiếng la hét the thé như tiếng rít của các cô gái vang vọng.
...Này, mẹ ơi!?... Được rồi, chính là bây giờ! Mình sẽ...!
Đồng thời, không biết từ đâu vọng đến một giọng con trai.
Mamako bỗng ngẩng mặt lên, nhưng lại không thể đứng dậy khỏi tư thế nằm sấp...
Ngay lập tức, Amante nhảy cao.
"Cơ hội này, tuyệt đối không thể bỏ lỡ!"
"Tổ chức phản kháng sẽ chiến thắng người mẹ~, đây đúng là khoảnh khắc đáng ghi nhớ mà~!"
"Mamako Oosuki... Cái mông của bà! Hãy chuẩn bị tinh thần đi! Hự!"
Cú tấn công "sát mông" của Amante đã bùng nổ! Quả bóng với tốc độ kinh hoàng lao thẳng về phía...!
"Mông của mẹ không phải là nơi để con dùng bóng nện vào đâu."
Chớp mắt một cái, cát bên cạnh Mamako khẽ cựa quậy, trồi lên thành hình trụ, rồi đẩy quả bóng bật mạnh lên không trung.
Trụ cát dần biến hình. Các phần phân nhánh biến thành tay, thành chân... Rồi dần dần, một hình người hiện ra, và biến thành một con người thực sự.
Biểu cảm hơi u tối, nhưng khuôn mặt thì giống hệt Mamako.
Kích thước vòng một, vòng eo thon gọn, và vòng ba căng tròn đều y hệt Mamako. Một thân hình người mẹ hoàn hảo, khoác trên mình bộ đồ bơi cùng kiểu dáng nhưng khác màu.
HAHAKO đã xuất hiện.
"...Hả?"
"Ối chà~?!"
"Ôi chao, HAHAKO! Cô đến đúng lúc lắm!"
"Lâu rồi không gặp, Mamako-san. Tôi hơi chậm một chút vì gặp trục trặc khi chuyển đổi máy chủ. Xin lỗi nhé. Cô đứng dậy được không?"
"Vâng, tôi ổn. ...Vậy thì, trước tiên."
Mamako chuyền quả bóng vừa rơi xuống. Ngay lập tức, HAHAKO tấn công.
Amante và Solera đứng chết trân, không động đậy. Quả bóng rơi vào sân. Đội Mamako & HAHAKO ghi điểm.
"“Ưm hừm. Chúng ta làm được rồi.”" Bắt tay ăn mừng!
"Á á á~?! HAHAKO lại đến rồi~?!"
"Kẻ thù tự nhiên tồi tệ nhất, kẻ muốn biến chúng ta thành con của cô ta, lại đến rồi! ...Shiraase-san! Mau đuổi HAHAKO ra khỏi sân ngay! Nhanh lên!"
"Vậy là hai đấu hai. Đúng là tôi đã đoán trước được điều này nên đã liên lạc trước rồi. Khà khà khà."
"Á á á~?! Shiraase-san đã gọi cô ta đến sao~?!"
"Sao cô lại làm thế!? Shiraase-san, cô phải là đồng minh của chúng tôi chứ!?"
"Tôi phản bội rồi." Cô ta thản nhiên đáp.
"Mặt không hề có chút tội lỗi nào là sao cơ chứ~?!"
"Nào hai đứa. Hãy cùng chơi bóng chuyền gia đình, để tâm hồn giao lưu với nhau nhé. Hãy đỡ cú giao bóng của ta đây."
Trận đấu tiếp tục. Với tất cả tâm huyết, HAHAKO giao bóng.
Quả bóng chứa đựng tình yêu của người mẹ nhẹ nhàng bay tới, Amante...
"Khốn kiếp! Thứ này, đời nào ta thèm đỡ chứ!"
Cô ta dứt khoát tung cú đá lên cao.
Quả bóng bay vút lên cao, còn hơn cả quyển sách phép thuật khổng lồ đang lơ lửng trên đầu đội Tứ Đại Thiên Vương.
"Này Amante~! Cậu đang làm cái quái gì vậy~! Thế này thì không chuyền được đâu~!"
"Không đâu Solera. Cậu sẽ chuyền một cú chuyền bóng tuyệt vời nhất cho tớ... Không từ bất kỳ thủ đoạn nào, một cú chuyền bóng tuyệt đỉnh đó."
"Không từ bất kỳ thủ đoạn nào ư~... À~, ra là vậy~. Được thôi~."
Ngay lập tức hiểu được ý đồ của Amante.
Ngay khoảnh khắc quả bóng rơi xuống từ trên cao, khuất sau bóng của quyển sách phép thuật khổng lồ, Solera đã lén lút sử dụng ma thuật.
"...Spalla la Magia Per Mirare... Quả cầu chì!"
Và từ bên cạnh quyển sách phép thuật khổng lồ, quả bóng rơi xuống... một quả bóng đen sì.
Amante ngay lập tức nhảy cao. Tự mình lao tới đỡ bóng bằng cả thân người.
"Nếu có thể đỡ được thì hãy thử xem! Tới đây!"
Quả bóng đen "cạch!", phát ra âm thanh rõ ràng của vật cứng va chạm, rồi đổi hướng rơi.
Lao thẳng về phía Mamako.
"Ôi chao. Đỡ cái này thì chắc chắn sẽ bị thương mất."
"Vậy thì, chúng ta hãy thử một kiểu đỡ bóng hơi khác một chút nhé. Cứ theo cách bọn trẻ làm, không cần luật lệ gì cả."
"Phải rồi. Chắc chỉ có cách đó thôi. ...Porta-chan, nhờ con nhé."
"Vâng! Mama-san, mời ạ!"
Porta nhanh chóng chạy tới, đưa cho Mamako hai thanh thánh kiếm. HAHAKO cũng từ bãi cát triệu hồi ra hai thanh thánh kiếm giống hệt.
Trong tay phải là Thánh kiếm Địa Cầu Terra di Madre. Trong tay trái là Thánh kiếm Đại Hải Altura.
Mamako và HAHAKO đồng thời vung Thánh kiếm Altura, ăn ý đến từng hơi thở.
"“Chuẩn bị... Đỡ bóng!”"
Sức mạnh của nước được kích hoạt. Một lượng lớn nước biển tụ lại trước mặt hai người, rồi đồng loạt phóng ra.
Quả bóng đen bị thổi bay lên bởi áp lực nước cuồn cuộn, lao thẳng về phía sân đối phương.
"Ối ối~! Nó bay trở lại rồi kìa~?!"
"Tớ sẽ đánh trả! Solera chuẩn bị chuyền bóng đi! Đối thủ là nước... cậu hiểu ý tớ chứ!"
"Hiểu rồi mà~! ...Spalla la Magia Per Mirare... Nóng bỏng!"
Cú đỡ phản đòn của Amante. Cú chuyền bóng của Solera, kèm theo hiệu ứng ma thuật.
Quả bóng đỏ rực vì nhiệt độ cao, Amante tung đòn phản công!
"Nước ư, sẽ bay hơi ngay lập tức thôi! Thế này thì...!"
"Mamako-san. Cô đã sẵn sàng chưa?"
"Rồi. Vậy thì, chuẩn bị... Đỡ bóng!"
Mamako và HAHAKO đồng thời vung Thánh kiếm Terra di Madre.
Chớp mắt một cái, cát trên bãi biển tụ lại, trở thành một nắm đấm khổng lồ, đấm bay quả bóng đỏ rực sang sân đối phương.
"Khốn kiếp! Nếu các ngươi đã muốn vậy thì!"
"Chiến thôi~! Chiến đến cùng luôn~! Phù hô hô~!"
Đội Tứ Đại Thiên Vương tấn công bằng quả bóng được bao bọc bởi sức mạnh của gió!
"Vậy thì, HAHAKO."
"Vâng. Chuẩn bị... Đỡ bóng!"
Đội Mamako & HAHAKO, để không bị thổi bay, họ dùng nước làm cứng cát lại và đấm bay quả bóng!
Thật là một màn đối đáp kinh hồn. Loạt đánh không ngừng nghỉ.
Ngay cả Shiraase, đang thảnh thơi uống nước trái cây nhiệt đới trên ghế trọng tài, trong lòng cũng đang phấn khích không thôi.
"Đây là lần đầu tiên tôi được xem một trận bóng chuyền bãi biển gay cấn đến vậy. Thật tuyệt vời phải không, Wise-san, Medi-san?"
"Ừm... Bóng chuyền bãi biển là cái gì ấy nhỉ?"
"Cứ cho là nó diễn ra ở bãi biển, thế thì cũng đúng được một nửa rồi."
"Mama ơi, HAHAKO ơi, cố lên ạ!"
Khán giả cũng đang cổ vũ hết mình. "Hay lắm~!" "Cứ thế mà làm đi~!" "Cú lắc nào cũng, thật tuyệt vời... Khụ khụ!?" Một vài khán giả nam quá khích hình như đang bị các cô gái mỉm cười "xử lý", nhưng trận bóng chuyền bãi biển vẫn diễn ra cực kỳ sôi nổi.
Và rồi, khoảnh khắc đó đã đến.
"Đủ rồi! ...Amante! Chuyền hết sức... Không, cứ thế mà đập thẳng xuống đi, kết thúc trận đấu này ngay lập tức!"
"Được thôi~! ...Spalla la Magia Per Mirare... Mưa thiên thạch!"
Quả bóng bị Amante phản đòn với lực kinh hoàng, bay vút lên tận trời cao rồi biến mất...
Cùng lúc đó, rung chuyển cả bầu không khí, nhiều viên thiên thạch lần lượt rơi xuống.
"Tất cả những gì rơi xuống đều là bóng! Trận đấu sẽ kết thúc với chiêu này!"
"Tất cả đều được tính là bóng sao... Vậy thì..."
"Những quả không rơi vào sân, cứ để mặc thì sẽ là lỗi ngoài sân thôi."
"Hả? ...Cái gì vậy~?"
Nếu là lỗi ngoài sân, đội Mamako & HAHAKO sẽ ghi điểm. "...Solera." "Hi hi~" Solera cười hì hì định đánh trống lảng, nhưng cú tấn công thiên thạch vẫn không ngừng lại.
Một, hai, ba, bốn. Các thiên thạch lần lượt rơi xuống biển và bãi cát. “Mau tránh xa!” “Nhanh lên tìm nơi an toàn đi!” “Ối giời ơi!” Wise và những người khác vác theo quan tài của Shiraase (người đã chết vì dư chấn của trận mưa thiên thạch), vừa che đầu vừa bỏ chạy thục mạng.
Năm, sáu, bảy, tám. Các thú nhân khán giả, tận dụng thể chất vượt trội của mình, nhanh chóng sơ tán như đàn nhện con vỡ tổ.
Chín, mười, mười một, mười hai. Đến đây, mười hai quả bóng thiên thạch đã rơi ra ngoài. Đội Mamako & HAHAKO ghi liên tiếp mười hai điểm. Cộng với số điểm đã có trước đó, tổng cộng họ đã có mười bốn điểm.
"Điểm quyết định rồi. ...Dù hơi ngại một chút, nhưng tôi nghĩ chiều chuộng những đứa trẻ phá phách như vậy là không đúng đâu. Mamako-san."
"Vâng. Để trả thù cho cái mông của họ, lần này chúng ta phải thật nghiêm khắc."
Bàn tay cát được tạo ra từ sức mạnh người mẹ, nâng hai người lên, tăng vút lên cao.
Ngay khoảnh khắc thiên thạch cuối cùng chuẩn bị rơi qua trước mặt, từ thẳng trên cao xuống sân.
"“Chuẩn bị... Mẹt!”"
Hai tay chống nạnh, ngón trỏ giơ thẳng lên, khẩu pháo chủ lực “Mẹt!” của người mẹ đồng loạt khai hỏa!
Thiên thạch hứng trọn luồng sáng khiển trách của người mẹ, đổi hướng rơi thẳng vào sân của đội Tứ Đại Thiên Vương.
"K-k-k-k-nó đang bay về phía này kìa~! Amante, nhờ cậu đấy~!"
"Cứ để tớ! Với kỹ năng phản đòn của tớ thì... Khoan đã? Cú “Mẹt!” đó đáng lẽ không có thuộc tính tấn công... Vậy thì..."
Với kỹ năng phản đòn, không thể né tránh được.
"Ừm~, vậy thì~... Amante, nhờ cậu nhé~! Chào nhé~!"
"Khoan đã! Đừng có bỏ chạy một mình chứ! Ối!"
Khi Amante túm lấy Solera định bỏ chạy, cả hai ngã lăn ra.
Trên bãi cát, hai người nằm sấp, và những viên thiên thạch khiển trách đã rơi trúng mông họ.
「「Ối khônggggg! Khôngggggg thể nào!?」」
RẦM một tiếng, cú va chạm trực diện khiến cát và nước biển xung quanh bắn tung tóe lên trời.
Trong tâm hố bom, không rõ Amante và Solera đang ra sao khi bị tảng thiên thạch đè bẹp, nhưng...
Thế là mười lăm điểm! Trận đấu bóng chuyền bãi biển (?) đã kết thúc với chiến thắng thuộc về đội Mamako và HAHAKO. Từ xa, tiếng reo hò chúc mừng của đám đông vang vọng.
Hai người vẫy tay đáp lại, nhưng rồi, bất chợt, Mamako loạng choạng ngã chúi. HAHAKO nhanh tay đỡ lấy cô.
“Mamako-san, có vẻ như cô đã kiệt sức rồi.”
“Đúng thế. Ở hòn đảo này, ‘sức mạnh người mẹ’ có vẻ khó phát huy thì phải… Dù đã cầm Thánh Kiếm trong tay, vậy mà vẫn khó lòng xuất hết sức, nên ta hơi kiệt sức rồi.”
“Ta thì chẳng thấy gì cả. Vậy ra, ta vẫn chưa thực sự trở thành một người mẹ. Thật đáng buồn quá đi. Dù sao thì, Mamako-san, cô nên nghỉ ngơi một chút. Đừng gắng sức quá. Nếu được, ta cũng muốn bổ sung thêm ‘thành phần Masato’ nữa.”
“Được thôi, ta cũng rất muốn như vậy. Chúng ta làm thế nhé. …À mà, vừa rồi ta nghe thấy tiếng Ma-kun thì phải, không biết thằng bé đang ở đâu nhỉ… Hửm?”
Đúng lúc Mamako đưa mắt nhìn theo, một cái đầu đang lấp ló giữa đám đông khán giả bỗng rụt lại trong tích tắc.
“Suýt chết… Khoảng cách này mà cũng nhận ra được sao… Bộ ‘thiết bị dò con trai’ của mẹ đúng là bá đạo thật mà…”
Dù cậu đang đứng tít ở hàng cuối cùng của đám đông khán giả vừa tháo chạy khỏi sân bóng chuyền bãi biển, với khoảng cách phải đến mấy chục mét. Vẫn suýt bị phát hiện.
Masato ngay lập tức thu mình lại, giữ nguyên tư thế đó, từ từ lùi dần về phía rìa rừng. Đến đây thì không còn thấy bóng dáng Mamako nữa, mà cậu cũng sẽ không bị phát hiện.
“Nhìn có vẻ Poter đã lấy lại được chiếc túi rồi… Thế là vấn đề của chúng ta coi như đã giải quyết êm đẹp nhỉ.”
Phải. Đã được giải quyết.
Ngay cả khi Masato không nhúng tay vào, mọi việc vẫn đâu vào đấy.
“Trước khi bắt đầu, lẽ ra gọi mình một tiếng cũng được mà… *khụt khịt*…”
Không được nghĩ nữa. Không phải mình bị bỏ rơi. Chẳng qua là vì Masato không giữ lời hứa với mẹ nên mới không thể ở đó. Đúng rồi, là thế đấy.
Mà cho dù có thế đi nữa.
“…Cho dù mình có mặt ở đó đi nữa, chắc cũng chẳng có đất dụng võ đâu.”
Thực tế, khi Mamako gục xuống gặp nguy hiểm, Masato đã định xông tới, nhưng trước khi kịp bước một bước thì nguy hiểm đã tự hóa giải rồi.
Sau đó, Mamako dù mệt mỏi vẫn cầm Thánh Kiếm phát huy sức mạnh, cùng HAHAKO giành được chiến thắng áp đảo.
Thật sự, chẳng còn chỗ nào để Masato có thể ra tay cả.
“Mẹ mình cứ thế giải quyết hết mọi vấn đề. Còn mình thì chỉ toàn gây rắc rối. Lại là cái kịch bản quen thuộc này rồi. À đúng rồi, lúc nào cũng thế này mà. …Thế nên…”
Dù bảo là đã quen rồi…
Cậu vốn định dẹp bỏ cái suy nghĩ đó đi thật nhanh, nhưng chẳng được. Trong đầu cứ lởn vởn mãi không thôi.
Nhưng cái cảm giác lởn vởn ấy lại không giống với sự bất mãn mà cậu từng cảm thấy với Mamako bao lần trước đây.
Thực chất, sự lởn vởn này chính là cảm xúc chân thật mà cậu dành cho chính bản thân mình.
“…Uất ức làm sao!”
Đám đông đang tung hô Mamako. Tiếng reo hò càng lớn, tâm trạng Masato lại càng chìm xuống.
Cậu ghét cay ghét đắng bản thân mình, khi chỉ có thể đứng đó nhìn mà chẳng làm được gì.
“Mình cũng là Dũng Sĩ được Thiên Không lựa chọn đó chứ? Chẳng phải hạng tầm thường đâu. Phải vậy chứ!”
Cậu nhắm mắt lại, vươn tay lên bầu trời, nguyện cầu. Bằng sức mạnh của Dũng Sĩ Thiên Không, hãy tạo ra một cơn bão lớn!
Đoạn, ngước lên nhìn, bầu trời trong xanh không một gợn mây.
Trời đẹp đến phát bực. Đúng là phát bực mà.
“Được rồi, được rồi, mình biết mà. Đúng vậy, đúng đúng. Đây chính là mình. Làm sao có thể làm được như mẹ chứ. …Hơn nữa này!”
Thở ra một hơi thật dài, Masato lao đi. Cậu quay lưng lại với bãi biển náo nhiệt, rồi xộc thẳng vào trong rừng sâu.
Vơ lấy một cây gậy gỗ tùy tiện, cậu tăng tốc ngày càng nhanh.
Để tự dặn lòng mình, cậu gào lên bằng tất cả sức lực.
“Nếu cứ thế này, tình hình sẽ chẳng bao giờ thay đổi được đâu! Lúc nào cũng có mẹ kè kè bên cạnh! Cho dù có tách ra thì vẫn là mẹ con! Vì có sợi dây gắn kết không bao giờ đứt, những ngày bị kẻ mạnh gần kề áp đảo sẽ cứ thế tiếp diễn thôi! Nếu cứ thế này!”
Thế thì phải làm sao?
“Phải thay đổi chứ! Bằng mọi giá, mình phải có được sức mạnh vượt qua mẹ, thay đổi thế giới của mình! Để làm được điều đó!”
Rèn luyện thôi. Chẳng còn cách nào khác. Không nản lòng, phải kiên trì, từng bước vững chắc. Vì hiện tại mình chỉ nghĩ ra được cách đó mà thôi.
Masato xông lên. Cậu nhắm vào những chiếc lá cây đang chắn lối đi, “Phập!”, giáng một đòn bằng cây gậy gỗ! Chiếc lá đổ rạp xuống!
“Tuyệt vời! Cấp độ của Dũng Sĩ Masato đã tăng rồi! Kỹ năng kiếm thuật cũng tăng luôn!”
Dù chỉ là cảm giác thôi.
Và kìa, một cành cây ngay trước mặt. Nếu cứ thế này sẽ đập vào mặt mất, nhưng “Làm sao có thể!” Đòn tấn công lộ liễu thế này sao mà trúng mình được! Cậu nhanh chóng vặn người né tránh!
“Tuyệt! Cấp độ của Dũng Sĩ Masato đã tăng rồi! Đặc biệt là khả năng né tránh đã cải thiện rõ rệt!”
Dù chỉ là cảm giác thôi.
Dù sao thì, quan trọng nhất vẫn là tinh thần.
“Được lắm, được lắm! Ngon lành cành đào! Mình đang mạnh lên! Uoaahhh!”
Mấy cái chuyện như “vật thể không có kinh nghiệm đâu”, hay “anh chỉ đang phá hoại khu rừng thôi đấy” thì chẳng còn quan trọng nữa.
Cái khao khát được mạnh mẽ. Chính điều đó mới là thứ giúp chàng trai trở nên mạnh mẽ hơn!
Đoạn.
“Hửm? Có gì đó… Ôi, quái vật kìa!”
Cậu lao thẳng vào bụi cây trong khi vẫn đang gào thét, và phát hiện một con ếch sừng to bằng người lớn đang ngồi co ro. “Quạc? Quạc quạc quạc!” Đối thủ cũng nhận ra Masato. Nó há miệng, thè lưỡi “xoẹt xoẹt” ra đe dọa, cứ như muốn tung một cú đấm thăm dò.
Cuộc chiến bắt đầu.
“Nhỏ hơn nhiều so với con mình từng chạm trán trước đây… Đối thủ chỉ là lũ tép riu… Cứ như chính bản thân mình bây giờ vậy… Chính vì thế, mình sẽ đánh bại ngươi, để vươn tới một tầm cao mới! Tiến lên nào, ếch!”
“Quạc quạc quạc quạc!”
Gậy gỗ đối đầu với lưỡi. Cả hai bên không phòng thủ, một cuộc “đối chất” trực diện bắt đầu.
Đòn tấn công của Masato! “Vụt!” “Quạc!?” Ếch sừng mất 1 máu! Đòn tấn công của ếch sừng! “Quạc!” “Ui da!” Masato mất 1 máu!
Masato tấn công gây 1 sát thương! Ếch sừng tấn công gây 1 sát thương! Masato 1 Ếch sừng 1 Masato 1 Ếch sừng 1 Masato 1 Ếch sừng 1 Masato 1 Ếch 1 Ma Ếch Ma Ếch Ma Ếch…
Xin hãy kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi trận chiến kết thúc…
Ngay lúc đó.
“Con mồi đó, ta xin nhận nhé.”
Cùng với một giọng nói lơ mơ đáng yêu, một bóng người nhỏ nhắn vận trang phục da thú nguyên thủy đã lao tới.
Không thể nhầm lẫn đi đâu được. Là tri kỷ của cậu mà.
“Furatero… Này này, không cần ra tay tương trợ đâu.”
“Ta có nói vậy đâu. Ta là muốn đoạt lấy cơ mà.”
Vừa nói, Furatero đã kề vai sát cánh cùng Masato, sẵn sàng cho tư thế liên thủ.
“Đúng là tên chẳng thành thật gì cả. Thôi được rồi. …Thế thì, ai ra đòn kết liễu sẽ thắng nhé.”
“Ờ… khoan đã nào anh bạn. Tình hình có vẻ không ổn.”
Con ếch sừng di chuyển. Bốn chân nó trụ vững, ngẩng mặt lên trời.
“Quạc quạc quạc, oạc oạc, oạccc!”
Kêu ư? Không, có vẻ như nó đang hát. Ngay sau đó.
Từ trên không trung của khu rừng, một vật thể khổng lồ tròn vo đang lao xuống.
“Cái quái gì thế? Anh bạn, đó là…”
“Trước khi kịp ngạc nhiên thì né đi cái đã! À, thôi chết rồi!”
Masato lập tức ôm Furatero mà chạy trốn. Nhẹ bẫng. Lạ thay lại thơm thoang thoảng. Nhưng hơn hết mọi chuyện đó.
RẦM một tiếng, kèm theo chấn động mặt đất, đáp xuống là một con ếch sừng khổng lồ, lớn hơn gấp bội so với con mà cả hai vừa giao chiến. “Quạcccccccc!” “Mẹ quạc!” Con ếch sừng cỡ thường nhảy phóc lên đầu nó, tự mãn nhìn xuống.
“’Mẹ quạc!’ à… Chẳng lẽ con này gọi mẹ nó tới ư?”
“Nghĩ rằng hai chọi một là bất lợi nên chạy về mách mẹ, đúng là đồ không biết xấu hổ.”
“Đúng vậy. Lại còn đi dựa dẫm mẹ mình… Nếu là một đứa trẻ, dù có khó khăn đến mấy cũng phải có được sức mạnh vượt qua mẹ, tự mình giành lấy chiến thắng chứ!”
“Ôi… anh bạn nói hay quá. Đúng y chang. Anh bạn là đàn ông. Đàn ông đích thực. Ngầu thật đấy.”
“Đa tạ đa tạ. Đàn ông đích thực đây. Rất ngầu đây ạ.”
Furatero mở to đôi mắt lơ mơ, nhìn cậu bằng đôi mắt long lanh. Masato chợt đỏ mặt.
Mà thôi, đâu phải lúc để đùa giỡn.
“Giờ thì tính sao đây… Con to xác kia chắc chắn mạnh lắm… Có vẻ khỏe hơn mấy lần con mà mình vừa chiến đấu ấy chứ… Hay là ta nên lập kế hoạch rồi…”
“Được rồi, đến lượt ta tấn công. …Nhaaaaaaa…!” RẦM RẦM RẦM RẦM!
“Á! Này, dừng lại mau! Nếu ngươi dùng chiêu đó, mình sẽ chẳng có đất dụng võ mất…!”
Ngăn cản đã quá muộn.
Furatero dồn hết sức lực lao vọt về phía trước, ngay lập tức tung ra đòn tấn công.
“Nha!”
“Quạc…!?”
Ngay khoảnh khắc cú đấm chí mạng chuẩn xác của Furatero giáng vào bụng con ếch sừng mẹ.
Cứ như thể một vụ nổ vừa xảy ra, thân hình khổng lồ của nó bị hất văng đi. Con ếch bay vút theo phương ngang, quật đổ cây cối, cuốn tung lá cỏ, rồi biến mất hút trong nháy mắt.
Masato nhìn chằm chằm vào cái lỗ lớn bị khoét ngang khu rừng, rồi thất vọng khuỵu gối xuống.
“Mình lại chẳng làm được gì cả rồi… Khặc…”
“Ai nhanh tay thì thắng thôi. Đừng giận ta nhé. …Mà này, anh bạn. Ta chợt nghĩ ra một điều.”
“…Gì thế?”
“Ta nợ anh bạn mà… Thế nên, sức mạnh này, ta có thể truyền dạy cho anh bạn đấy.”
Đôi mắt lơ mơ kia, ẩn chứa chút phấn khích, ngước nhìn Masato.
“Anh bạn từng nói mà. ‘Phải có được sức mạnh vượt qua mẹ, tự mình giành lấy chiến thắng chứ!’ Đối với ta, những lời đó nghe như chính nguyện vọng của anh bạn vậy.”
“À, ừ… Đúng thế. Đó mới chính là điều mình hằng mong ước.”
“Quả nhiên là vậy. …Thực ra thì, sức mạnh của ta, chính là thứ được sinh ra để làm điều đó. Thế nên, nếu anh bạn muốn, ta sẽ truyền dạy cho.”
“…Thật hả?”
“Thật đấy. Ta thật lòng rất thích anh bạn. Thích cái phong thái đàn ông của anh bạn, thích chí hướng của anh bạn, thích tất tần tật mọi thứ. …Chính vì thế…”
Furatero đột nhiên tung một cú đấm nhắm thẳng vào mặt Masato. “Chết tiệt!” Masato nhanh chóng dùng lòng bàn tay đỡ lấy.
“Ta muốn được giao đấu với một anh bạn mạnh mẽ hơn nữa. Đó mới chính là mục đích lớn nhất của ta.”
“Để có một trận đấu đỉnh cao mà lại đi ‘viện trợ’ cho đối thủ ư. Đúng là một thằng cha kỳ quái.”
“Nghe chẳng khác gì lời khen cả.”
Masato không chút do dự.
Cậu đang khao khát. Sức mạnh.
“Được rồi. Nếu ngươi đã nói đến mức đó, ta sẽ xin nhận sức mạnh của ngươi một cách cảm kích. …Nhưng nhớ đấy, dù ta có mạnh hơn ngươi gấp vạn lần thì cũng đừng có khóc lóc đấy nhé!”
“Hừ. Đúng là lời nói mạnh miệng, nhưng không thế thì chẳng thú vị. …Vậy thì, chúng ta bắt đầu tu luyện ngay thôi…”
Ngay khi Furatero định đưa ra chỉ dẫn thì.
…Hừm! Nếu hai người đó mà kết hợp với nhau thì, chắc chắn không thể nào thắng nổi đâu…!
…Nơi này phải tạm thời rút lui thôi! Về lại sào huyệt để tìm cách đối phó!…
Tiếng nói vọng xuống từ rất xa phía trên, một cái bóng hình vuông lướt qua đầu Masato.
“Ơ, vừa rồi là gì thế…?”
“Lại thất bại gì rồi sao… Chậc chậc… Anh bạn, xin lỗi nhé. Ta có việc gấp rồi, hôm nay phải về đây.”
“Hả?... Khoan đã nào! Chuyện truyền sức mạnh thì sao!?”
“Ngày mai, chắc chắn ta sẽ truyền dạy. Khi mặt trời mọc thì tập trung ở đây. Lời hứa giữa đàn ông với đàn ông đấy.”
Vượt qua cái lỗ lớn giữa rừng, nó chạy lăng xăng, rồi bất chợt quay đầu lại, “Hứa nhé!”, vừa nói vừa vẫy tay lia lịa, Furatero đã đi mất.
“Lời hứa giữa đàn ông với đàn ông à… Được rồi. Mình tin ngươi đấy.”
Việc truyền thụ sức mạnh đành phải hoãn lại đến ngày mai vậy.
Đêm xuống. Nơi nghỉ chân tối nay là một căn nhà gỗ giữa rừng. Nhưng trước khi đi ngủ.
Đào một cái hố cạnh căn nhà, rồi dùng vô số tảng đá tạo thành bồn tắm, sau đó dẫn nước từ suối về.
Và giữa bồn tắm, cắm hai thanh Thánh Kiếm Địa Cầu Teradimadore xuống, gọi địa nhiệt từ lòng đất lên.
Chỉ trong chốc lát, một bồn tắm lộ thiên giữa rừng già hùng vĩ đã hoàn thành.
Nào, đến lượt các đấu thủ vào tắm đây.
“Vậy thì, với tư cách là một người mẹ còn vụng về, ta sẽ không ngần ngại đón nhận ân huệ của ‘sức mạnh người mẹ’.”
Shirase bình thản chiếm lấy vị trí đầu tiên trong bồn tắm. Nhúng khăn vào nước nóng là hành vi bất lịch sự. Cô ấy duyên dáng vứt bỏ chiếc khăn tắm đang quấn quanh người mình.
Trong khu rừng đêm, thân hình tuyệt mỹ của người mẹ lao động đã được phô bày. Vòng một căng tròn như trăng rằm. Eo thon săn chắc. Chân tay mềm mại như dây thường xuân. Quả thật là một thân hình Shirase không hề tầm thường.
Người tiếp theo là Poter.
“Ư ư ư… Dù hơi lo lắng một chút, nhưng mà, vào thôi! Êi!”
Cố định chắc chắn chiếc túi đặt trên đầu, rồi Poter nhảy “ùm” vào bồn tắm. “Ư ư! Rát quá đi mất!” Tay chân cô bé còn hằn vết rám nắng của bộ đồ bơi cứ giật giật, nhưng rồi nhanh chóng quen với nước, và nở nụ cười rạng rỡ.
Vậy thì, đến lượt người tiếp theo vào tắm, muốn nói thế, nhưng.
“Nước nóng thì… ta rất muốn vào, nhưng mà, chịu thôi. Nếu vào là chết mất.”
「Tôi cũng vậy, giờ phải chuyên tâm làm mát đã. Vì tương lai mà!」
Tiếp đó, Wise và Medi tiến đến mép bồn tắm lộ thiên. Họ dội nước vào chậu nhỏ, rồi thả cái mông vào đó, ngồi kiểu khoanh chân. Cái mông sưng vù vì cú "đánh úp mông" ấy, vừa khít trong bồn nước nhỏ như thể sinh ra là dành cho nó vậy.
「Vừa khít thật đấy...」
「Nhưng lát nữa chắc phải tháo ra chứ...?」
Vừa khít.
Nhìn cảnh đó, Shirase khẽ mỉm cười.
「Dù có vẻ chịu chút tổn thất, nhưng chúng ta đã lấy lại được túi xách của Pota-san rồi. Tôi cũng yên tâm phần nào.」
「Nhờ Shirase-san 'phản bội' mà mọi chuyện suôn sẻ cả.」
「Muốn lừa địch thì phải lừa cả phe mình trước đã. Xin các vị cứ vui vẻ tha thứ cho tôi.」
「Phe ta cũng bị lừa thường xuyên mà, nên cũng chẳng khác gì mọi khi đâu.」
「Cảm ơn câu trả lời ẩn chứa chút 'độc tố' nhé. ...Vậy thì, ở đây, xin cho phép tôi tự sự một lát. Đây là lời độc thoại không gây hại gì đâu nên...」
「Đừng để bị lừa đấy! Medi, Pota, bịt tai vào!」
「Nếu đã nghe rồi thì nhất định sẽ bị cuốn vào đó!」
「Vâng, vâng ạ! Chúng tôi sẽ cẩn thận!」
Wise và các cô gái khác lấy tay bịt tai lại. Shirase bắt đầu kể, để ba người họ có thể nghe rõ.
「『MMM MMORPG (Tạm)』... Trò chơi này được vận hành với mục đích bồi đắp tình cảm gia đình, nhưng lại tồn tại một tổ chức không đồng tình với đường lối đó. Chúng thậm chí còn gây rối loạn quan hệ cha mẹ - con cái, hoặc âm mưu xóa sổ các bà mẹ khỏi thế giới. Đó là một tổ chức phản động.」
「Tổ chức phản động Libere à. Nghe không rõ lắm đâu.」
「Chúng tôi, bộ phận vận hành, đã tiến hành rất nhiều cuộc điều tra để làm rõ toàn bộ sự thật về tổ chức đó và tiêu diệt chúng. ...Và cuối cùng, chúng tôi đã tìm ra rồi.」
「Tìm ra cái gì cơ chứ... Dù không nghe rõ, nhưng ông có thể nói cho chúng tôi biết không?」
Shirase gật đầu, và thông báo:
「Chúng tôi xin long trọng thông báo rằng: đã xác định được thân phận thật sự của kẻ chủ mưu đứng sau tất cả các vụ án từ trước đến nay! Thêm vào đó, chúng tôi cũng đã tìm ra địa điểm được cho là hang ổ của Tứ Đại Thiên Vương – những kẻ thực hiện âm mưu đó!」
Wise và các cô gái khác tròn mắt ngạc nhiên, đôi tay đang bịt tai cũng tự động buông xuống. Đây là một thông báo quá đỗi quan trọng, tuyệt đối không thể bỏ lỡ, cũng không thể nào bỏ lỡ được.
「Kẻ chủ mưu thật sự là... Khoan đã? Khoan đã khoan đã? Vậy là... đã tìm ra người đã ban cho mẹ tôi sức mạnh kỳ lạ ấy rồi sao!?」
「Kẻ đã gửi cây trượng đáng ngờ, khiến mẹ tôi phát điên, làm tôi trở nên kỳ quặc, và toan phá hoại tình cảm gia đình... Cuối cùng cũng đã bị tìm ra rồi!」
「Đúng là tin tức chấn động! Có vẻ như mọi thứ đã sáng tỏ hết rồi!」
「Phải, đúng vậy... Mọi thứ, đều đã được làm rõ rồi.」
Shirase nhìn Pota, dường như nở một nụ cười khó tả. Ngay lập tức, anh ta trở nên dứt khoát hơn.
「Những gì cần thiết để hành động đã được chuẩn bị đầy đủ. Do đó, bộ phận vận hành đã khởi động kế hoạch tiêu diệt tổ chức phản động và đang dần tiến hành thực hiện.」
「Ơ, đã bắt đầu rồi ư!? Đang làm những gì thế!?」
「Đầu tiên là phá hủy hang ổ. Việc tôi đến gặp các vị lần này cũng là để nhờ mọi người hợp tác trong kế hoạch đó. Chúng tôi cần sự giúp đỡ của... đúng vậy... của Dũng sĩ Masato-kun – người là chuyên gia trong các trận chiến chống lại Tứ Đại Thiên Vương, và cũng là chiến lực tối thượng được tất cả công nhận!」
Người quan trọng chính là Masato!
「Chính là anh ấy! Masato – thủ lĩnh đáng tin cậy của chúng ta!」
「Chiến lực tối thượng có thể xé toạc cả bầu trời bằng sức mạnh của mình! Masato-kun chính là người cần thiết!」
「Masato-san thật phi thường! Chúng ta cần một Masato-san thật phi thường!」
「Đúng vậy. Dưới sự dẫn dắt của Masato-kun, chúng tôi đã dự định nhờ mọi người hợp tác để tấn công hang ổ của tổ chức. Và mục tiêu tấn công chính là hòn đảo này.」
「Hả, thật ư? Hòn đảo này chính là hang ổ sao?... Khoan đã, hang ổ của bọn chúng lại được xây dựng ở thế giới này sao?」
「Có vẻ như chúng đã làm thế để đánh lừa bộ phận vận hành. ...Kể cả những máy chủ chưa đạt đến giai đoạn thử nghiệm, các máy chủ ở mỗi khu vực vẫn thường xuyên được kiểm tra kết nối. Có lẽ Tứ Đại Thiên Vương đã nhân cơ hội đó để di chuyển một cách bí mật. Bảo sao có tìm khắp vùng Kā-sān cũng không thấy tăm hơi. Chúng ta đã bị một vố rồi.」
「Nhưng, cuối cùng thì cũng đã tìm ra được rồi.」
「Chỉ là, chúng đã ngụy trang quá tinh vi, nên cách đột nhập vào hang ổ vẫn chưa được làm rõ... Dù sao đi nữa, việc các vị đặt chân lên hòn đảo này có thể nói là do trời định. Đúng vậy. Mà nhắc đến trời thì sao nào?」
Dũng sĩ được thiên không lựa chọn! Đó chính là!
「Chắc chắn rồi, chính là Masato!」
「Masato-kun đã dẫn lối cho chúng ta!」
「Masato-san thật phi thường!」
「Đúng vậy! Tất cả là nhờ công Masato-kun! Giờ đây, khi túi xách của Pota-san đã được lấy lại an toàn, và tất cả trang bị đã trở về, chính là lúc chúng ta phải đứng lên! Cùng với hiệu lệnh của Masato-kun!」
「Cùng Masato!」
「Cùng Masato-kun!」
「Cùng Masato-san!」
Thời khắc đứng lên đã đến! Đã đến rồi đấy!
「...Nói đến thế này rồi mà vẫn không chịu 'cắn câu' sao?」
Shirase thở dài, cùng với Wise mắt lườm, Medi mắt lườm, và Pota mắt sáng bừng, đồng loạt nhìn về một hướng. Phía trước tầm nhìn của bốn người, ở khu vực tắm rửa bên cạnh bồn tắm, có một người đang ở đó.
「Haizzz~ Hạnh phúc quá~ Hạnh phúc muốn chết luôn~」
Masato đang ngồi thảnh thơi trên chiếc ghế trong phòng tắm.
「Ưm ưm. Sao nào. Có chỗ nào ngứa không? Nếu có thì nói mẹ nhé?」
Cánh tay phải của cậu đang bị mẹ cậu ghì chặt vào bộ ngực đầy đặn đến mức không thể không chạm tới, đồng thời đầu cũng đang được gội đầu vun vút.
「Tắm lưng cho con mà lại hạnh phúc đến thế này. Đúng là một bài học bổ ích. ...Nào Masato. Nếu có chỗ nào muốn mẹ tắm giúp, cứ tự nhiên nói nhé?」
Được mẹ ruột mình và HAHA KO – người có bộ ngực y hệt mẹ mình, cũng đầy đặn đến mức không thể không chạm tới – dùng cánh tay trái ôm chặt lấy, vừa được tắm lưng.
「Haizzz~ Cảm giác này... thật sự là tuyệt đỉnh luôn~」
Đó chính là Masato. Masato đang được Mamako và HAHA KO tắm rửa toàn thân mà không hề hay biết đến những ánh mắt xung quanh.
「Ưm ưm. Tối nay Ma-kun của mẹ sao thế nhỉ. Bình thường là kiểu gì cũng 'Dừng lại đi!' rồi giận dữ ầm ĩ lên rồi.」
「À ừm, dù cũng có những cảm giác đó thật... haizzz~... nhưng giờ thì con đang ngập tràn trong hạnh phúc rồi... nên thôi kệ, cứ thế mà tha thứ thôi...」
「Masato đang hạnh phúc đấy à. Có chuyện gì vui sao?」
「Có ạ. Có thật đấy, chuyện này này. ...À đúng rồi. Mẹ ơi, tiện thể HAHA KO-san nữa, nghe con nói chút.」
「「Ồ, chuyện gì thế con?」」
「Mai nhé, con sẽ ra ngoài từ sáng sớm một chút. Không biết khi nào về được... nhưng chắc là sẽ về trước tối.」
「Con đi chơi à? Chuyện đó... à, hay là...」
「Khoan đã Mamako-san. Tôi cũng muốn rèn luyện trực giác của một người mẹ. Để tôi nói thử.」
HAHA KO chăm chú nhìn khuôn mặt cười tủm tỉm của Masato, rồi bỗng nảy ra một ý.
「...Tôi hiểu rồi. Hẹn hò đúng không?」
「Đ-đâu có đâu~... Ưm, nhưng mà, nói là đi gặp người thì đúng đấy.」
「Ối dào. Vậy thì đúng là hẹn hò rồi. ...Này Ma-kun. Con có thể kể nhỏ cho mẹ biết được không? Đối phương là cô bé thế nào vậy?」
「Mamako-san. Hỏi những chuyện như thế này thì bọn trẻ sẽ khó chịu đấy. Dữ liệu trong tôi cho thấy điều đó.」
「Đúng rồi đấy, mẹ. Con sẽ thấy khó chịu đó. ...Nếu mọi chuyện suôn sẻ, con sẽ cho mẹ thấy hẳn hoi luôn. Cứ đợi đến lúc đó đi.」
「Vâng, mẹ biết rồi... Ưm... nhưng mà, không hiểu sao mẹ lại có cảm giác lo lắng...」
「Mamako-san. Lúc thế này, một người mẹ nên làm gì nhỉ? Không phải là phải tắm rửa sạch sẽ cho con từ đầu đến chân, rồi tiễn con đi với tâm trạng thoải mái sao? Dữ liệu trong tôi cho thấy điều đó.」
「Ưm... phải rồi. Mẹ hiểu rồi. Cứ làm thế đi.」
Không chỉ đầu và lưng, mà cả tay, chân, và thậm chí cả "chỗ đó, đừng mà!?" đều được Mamako và HAHA KO kỳ cọ. Trong trạng thái mơ màng, cậu ngước nhìn bầu trời sao. A, một ngôi sao băng.
「Ngày mai rồi... Ngày mai, cuối cùng mình sẽ có được sức mạnh... sức mạnh mình hằng khao khát!」
Dù có ba ánh mắt đầy ẩn ý đang đâm thẳng vào người, nhưng cậu vẫn chẳng hề để tâm. Masato, trong tâm trạng tuyệt vời nhất, chờ đợi ngày mai đến.