Tsuujou Kougeki ga Zentai Kougeki de Ni-kai Kougeki no Okaa-san wa Suki desu ka?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

73 454

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

73 719

Release the Female Lead, Leave Her to Me

(Đang ra)

Release the Female Lead, Leave Her to Me

白迟

Các đệ tử của Ma Vương Gu Qingcheng đều chạy trốn vì một người phụ nữ tên là Fengya. Không thể đánh bại Fengya, Ma Vương Gu Qingcheng cuối cùng đã nghĩ ra giải pháp tốt nhất.

70 552

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

(Đang ra)

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

辞树花

Trong khi những người khác chuyển sinh vào vai một cô gái trẻ phản diện, thì tôi lại trở thành nữ chính bị ngược đãi trong một cuốn tiểu thuyết tàn bạo!Tôi run lên vì tức giận, nhưng chẳng có ai để đò

25 70

Bạn Cùng Lớp Không Biết Chúng Tôi Làm Tình Trong Phòng Của Nhau (LN)

(Đang ra)

Bạn Cùng Lớp Không Biết Chúng Tôi Làm Tình Trong Phòng Của Nhau (LN)

Yamamoto Takeshi

Và Uehara, người chưa bao giờ nói chuyện với Toyama dù họ học cùng lớp, đã bắt đầu quan tâm đến Toyama.

25 201

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

68 1390

Quyển 7 - Chương 2: Đảo có người, kệ đi.

Buổi sáng đầu tiên trên hòn đảo không người.

Masato thức giấc từ sớm. Chàng rời khỏi chiếc giường êm ái, thay bộ áo sơ mi Hawaii cùng quần đùi rồi lặng lẽ ra khỏi phòng.

“Sống sót trên đảo hoang kiểu gì thế này, còn đâu là thử thách… Không được để bản thân nuông chiều mãi… Phải đặt mình vào môi trường khắc nghiệt, tự cường lên, trở thành một người đàn ông mạnh mẽ không dựa dẫm mẹ… Ít nhất cũng phải tự tay làm được một việc gì đó ra hồn…”

Masato hạ quyết tâm, bước thẳng ra cửa chính. Anh bước ra ngoài, mang theo khí thế của một con sói cô độc, chẳng cần dựa dẫm vào bất kỳ ai…

“Ồ, Ma-kun. Hôm nay dậy sớm thế con. Lại tập luyện buổi sáng như mọi khi à?”

Trong bếp, Ma-ma-ko đang chuẩn bị bữa sáng, dễ dàng nhận ra Masato và thò đầu ra hỏi.

“À, không, con đi tìm cặp của Po-ta là chính, tiện thể tập luyện nhẹ nhàng chút thôi.”

“Đừng đi xa quá nhé con. Mẹ đang chuẩn bị bữa sáng thật ngon chờ con đấy. Cẩn thận nha.”

“À, vâng… Con đi đây ạ.”

Chàng thấy hối hận vì bản thân đã bị “thuần hóa” đến mức không thể nói ra câu “Cơm cớm gì tầm này!”

Đầu tiên là tìm kiếm cái cặp. Masato rẽ lối xuyên qua khu rừng rậm quanh ngôi nhà gỗ. Anh dũng cảm dùng thân mình gạt phăng những tán lá còn ướt sương đêm.

“Ư, lạnh bất ngờ… Ối, mạng nhện! Khoan đã, hình như có con côn trùng gì đó lạ lạ!?”

Dù không phải là sợ sệt gì, nhưng thấy lao đầu vào cũng có vẻ nguy hiểm, nên Masato quyết định dùng một cái gậy gỗ để rẽ cây mà tiến lên.

Cứ thế, lấy ngôi nhà gỗ làm trung tâm, anh dần dần mở rộng phạm vi tìm kiếm, đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng căn nhà nữa… nhưng vẫn chẳng thấy cái cặp đâu.

“Không dễ tìm thế này à. Đành chịu thôi. Tạm thời ngừng tìm cặp đã… Giờ thì tập luyện thôi!”

Đến một khoảng đất trống vừa phải, Masato chậm rãi giơ gậy gỗ lên, thủ thế.

Trong tư thế chính diện, tập trung tinh thần.

“’(Cảm nhận đi… Sức mạnh đàn ông trong ta, sức mạnh hoang dã đó…)'”

Tinh thần đang lên cao ngút trời… thì đúng lúc ấy.

Bụi cây bên trái bỗng xào xạc. “Hừm, ai đó!” Masato lập tức vung gậy gỗ lên, nhắm thẳng vào tiếng động mà bổ xuống.

Trong khoảnh khắc, từ bụi cây vươn ra một đôi tay nhỏ bé, y hệt chiêu không thủ bạch nhận!

“Bộp!” Một tiếng động vang lên. Cú đánh chạm đích, rồi đôi tay ấy “chộp” lấy gậy.

“’Hừm… Cũng được đấy, anh bạn.’”

Người đứng đó, đang dùng mái tóc ngắn màu trắng xỉn để đỡ lấy cây gậy, chính là Fu-ra-te-ro. Ở khóe mắt mơ màng của cậu ta, còn lấp lánh một chút nước.

“’Này! Tưởng quái vật nào, hóa ra là cậu à!… Mà thôi, xin lỗi…’”

“’Có kẽ hở!’”

Ngay khoảnh khắc Masato định xin lỗi, Fu-ra-te-ro đã từ bụi cây lao ra. “Nya!” “Ối!?” Một cú đấm thẳng như búa bổ lao tới mặt anh.

Masato theo phản xạ ngẩng đầu lên, tránh được đòn đánh trực diện.

“’Này này. Tớ đang định thành thật xin lỗi mà, cậu chào hỏi kiểu gì thế hả?’"

“‘Đây là lời chào giữa đàn ông với nhau, như vậy là đủ rồi. Nào, anh bạn. Xông lên đi.’"

“’Thôi thôi, tớ còn nợ cậu ơn cứu mạng mà…’”

“‘Cảm ơn thì có ích gì cho sức mạnh của ta đâu. So với việc đó, thà để ta làm đối thủ tập luyện buổi sáng thì còn tốt hơn trăm lần. …Nào, anh bạn. Mau xông lên đi. Ta sẽ nương tay cho đó.’"

“Nương tay.” Nghe hai từ ấy, Masato bỗng “cạch” một tiếng trong lòng.

Chắc chắn Fu-ra-te-ro nói vậy là có ý đồ. Cậu ta đang cười nhếch mép.

“’À, ra vậy… Thế thì không khách sáo nữa nhé!’”

Dù khí chất thì lờ đờ uể oải, nhưng Fu-ra-te-ro lại đón nhận lời khiêu khích đầy thách thức kia một cách nồng nhiệt.

Masato siết chặt lại cây gậy. Fu-ra-te-ro cũng xắn tay áo của bộ quần áo da thô sơ lên, chuẩn bị sẵn sàng.

Cả hai cùng thủ thế… Một cách đường hoàng.

“’Nya!’”

Cú đấm của Fu-ra-te-ro nhắm vào cằm Masato.

Đòn đánh khá hiểm, nhưng tầm vươn lại ngắn. Masato nhẹ nhàng lùi lại một bước, né tránh.

“’Vì đây là màn chào hỏi giữa đàn ông với nhau mà! Tôi sẽ chơi khô máu!’”

“’Hừm. Đúng ý ta rồi.’"

Đáp lại, Masato lao tới, tung một đòn ngang sắc lẹm… Nhưng mà.

Fu-ra-te-ro nhanh nhẹn hơn anh tưởng. Cơ thể nhỏ bé của cậu ta bật nhảy lên cao hơn tầm mắt Masato, tung ra một cú đá vào mặt anh.

Masato theo phản xạ đưa tay lên đỡ rồi đẩy ngược lại.

“’Nya?’"

“’Xui cho cậu rồi! Kẻ thù trên không là con mồi của tôi!’”

Trước Fu-ra-te-ro đang mất thăng bằng giữa không trung, Masato ra đòn. Cây gậy gỗ “bụp” một tiếng, trúng bụng cậu ta!

Fu-ra-te-ro bị thương 1 điểm!

“’Ế!? Đòn tấn công của mình, 1 điểm sát thương!? Ếếế!?’”

“’Thẳng thắn mà nói, anh bạn cũng yếu xìu thôi. Đến lượt ta đây. …Nyaaaaaaaah…’”

Fu-ra-te-ro bắt đầu tích tụ sức mạnh. Một luồng khí tức mạnh mẽ hội tụ vào nắm đấm nhỏ bé của cậu ta.

Đòn đánh từng dễ dàng thổi bay những con quái vật khổng lồ sắp tới rồi!

“’(Nếu lãnh trọn thì toi đời! Né thôi!)’”

Masato theo phản xạ lùi lại, nhưng Fu-ra-te-ro di chuyển quá nhanh. Khoảng cách bị rút ngắn.

Đòn tấn công của Fu-ra-te-ro!

“’Nya!’”

Kèm theo tiếng hô chiến đấu yếu ớt, cú đấm thẳng chí mạng được tung ra, trúng vào bụng Masato!

Masato bị thương 1 điểm!

“’…Ế? 1 điểm sát thương?’”

“’Đúng như dự đoán, gặp anh bạn làm đối thủ thì chiêu thức không phát huy được… Hừm hừm…’”

“’Đòn đánh của cậu, chẳng lẽ chỉ có tác dụng với đối tượng cụ thể thôi sao? Ngoài ra thì lại đáng tiếc như thế này à?’”

“’Hừm.’"

Fu-ra-te-ro gật đầu cái “cộc”. Đúng là một kẻ thật thà, chất phác.

“’Này nhé. Cậu dám gọi tôi là yếu xìu, vậy mà… chính cậu mới yếu xìu đó chứ!’”

“’Ta không yếu xìu bằng anh bạn. Với trình độ của anh bạn, ta dư sức thắng. Chỉ là bây giờ không có trang bị nên không phát huy được thôi.’"

“’Ô, tôi cũng thế! Bây giờ tôi cũng có chút việc riêng, nên không có trang bị đó thôi! Vì thế nên mới chỉ gây được 1 điểm sát thương! Chuyện là vậy đó!’”

Cả hai đều ở cùng một đẳng cấp. Đẳng cấp thấp như nhau.

Sự đồng điệu một cách thê thảm đó ngay lập tức rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

“’Biết vậy rồi thì… Chưởng!’”

“’Nya!’”

Đòn tấn công của Masato, cây gậy gỗ, lách qua hàng phòng thủ của Fu-ra-te-ro, đánh trúng vào sườn cậu ta.

Nhưng Fu-ra-te-ro không hề nao núng, coi như đáp trả, liền đấm một phát vào sườn Masato.

Cả hai cùng bị thương 1 điểm!

Đúng là thực lực của cả hai đang cân bằng ở một đẳng cấp cực kỳ thấp.

“’Nya, nya, nya!’”

“’Cái tên này, cái tên này, tên khốn này!’”

Masato chém xuống! Fu-ra-te-ro nhanh chóng né tránh!

Fu-ra-te-ro đấm thẳng! Masato dùng gậy gỗ đỡ!

Masato chém chéo! Trúng vai Fu-ra-te-ro! Bị thương 1 điểm!

Fu-ra-te-ro đấm vào thân! Trúng bụng Masato! Bị thương 1 điểm!

“’(Fu-ra-te-ro… Cậu đúng là tuyệt nhất! Cậu chính là đối thủ cùng đẳng cấp mà tôi đang tìm kiếm!)’”

“’(Ta cũng vậy. Chiến đấu với anh bạn cùng đẳng cấp thật sự vui không chịu nổi mà.)’”

Tiếp tục công thủ, hai người dùng ánh mắt để giao tiếp… Hai mãnh giả cùng đẳng cấp, cứ như đã kịch chiến hàng giờ đồng hồ rồi…

Cảm giác là vậy đó, nhưng thực tế thì mới chỉ khoảng mười phút trôi qua.

“’Thở dốc, thở dốc… Ho, hôm nay tới đây thôi…’”

“’Thôi, đến đây là ta tha cho anh bạn đó, phải biết ơn đó nha… Nyaaa…’”

Masato và Fu-ra-te-ro, cả hai đã kiệt sức, đồng thời ngã lăn ra, nằm bẹp trên đất.

Thế rồi, họ tận hưởng dư âm của trận chiến. Cả hai im lặng, đắm chìm trong cảm giác hân hoan xen lẫn hứng khởi khi có được một đối thủ tuyệt vời như thế…

Và rồi, Fu-ra-te-ro hình như đã đứng dậy.

“’…Cậu đi rồi sao?’”

“’Hừm. Vị trí vấn đề cũng đã xác nhận. Gặp được anh bạn, còn tập luyện được. Mấy việc muốn giải quyết trong buổi sáng đều đã xong hết rồi.’”

“’Vị trí vấn đề… thôi, không có gì. Đàn ông không nên chấp nhặt mấy chuyện vặt vãnh nhỉ.’"

“’Hừm. Anh bạn quả nhiên là đàn ông đích thực. Hiểu chuyện ghê.’"

Fu-ra-te-ro lẩm bẩm vui vẻ rồi rời đi.

“’À, đúng rồi. Bây giờ trên hòn đảo này có mấy kẻ rắc rối đang lảng vảng đó. Anh bạn cũng phải cẩn thận nha.’"

“’Mấy kẻ rắc rối? Không biết là ai nhưng… Được rồi. Dù sao cũng sẽ cẩn thận.’”

“’Hừm. Tạm biệt nha. Người cùng đẳng cấp… ơ, bạn tri kỷ.’"

Với khuôn mặt mơ màng đỏ bừng, Fu-ra-te-ro “phập” một tiếng giơ ngón cái lên rồi chạy vụt đi.

“’Bạn tri kỷ gì chứ… Nói cái gì không biết nữa, thiệt tình.’"

Dù nói với vẻ mặt khó tin, nhưng Masato cũng không hề khó chịu chút nào, còn giơ ngón cái lên như đáp lại.

“’Hô hô hô. Hô hô hô. Bạn— tri — kỷ— ơi!’”

“Từ lúc về đến giờ, Ma-kun cứ vui vẻ suốt nhỉ. Có chuyện gì vui sao con?”

“’Ưm, thế thì… Nói một cách khiêm tốn, thì chắc là cảm giác tuyệt vời nhất từ trước đến giờ. Ha ha.’"

“Ồ, vậy thì tốt rồi. Ưm ưm.”

Đã đến lúc dùng bữa sáng. Trên bàn ăn trong phòng ăn, nơi đã được bày biện đầy đủ bàn ghế, nào là cơm, súp miso, cá sông nướng, rau củ muối chua… được sắp xếp đâu ra đấy. Đây là bữa sáng được đựng trong bát đĩa đàng hoàng, chứ không phải bát lá cây nào cả.

“’Gạo cũng có, miso cũng có, nước dùng cũng có, bát đĩa cũng có, tất cả đều được trang bị sẵn trong ngôi nhà gỗ này sao. Sức mạnh của Mẹ Thiên Nhiên thật đáng nể ghê. Chẳng còn chút nào gọi là sinh tồn nữa rồi. …Nhưng mà thôi kệ. Ha ha. Cái này là cá ayu à? Ăn kèm củ cải nạo với xì dầu thì đúng là hao cơm luôn. Ha ha ha.’"

“’Ăn no bụng vào nha con. …Ồ, cục cơm dính vào rồi này.’"

Masato, với gương mặt toe toét, hớn hở không tả xiết, đang ngồm ngoàm chén hết bữa sáng. Ma-ma-ko ngồi bên cạnh cũng lấy hạt cơm dính trên má con trai, “chẹp” một cái bỏ vào miệng rồi mỉm cười tươi tắn.

Trong khi đó, ở phía đối diện bàn ăn, Wai-zu, Me-di và Po-ta đang trưng ra vẻ mặt khó hiểu.

“’Này, chuyện gì đang xảy ra thế? Hôm qua còn than vãn ‘cuộc sống sinh tồn của tôi đã kết thúc rồi’ rồi thối rữa hơn cả zombie mà.’"

“’Vui vẻ quá mức, thấy ghê quá đi… Có khi nào ăn phải nấm lạ nên bị ảo giác không nhỉ…? Theo góc nhìn của Po-ta-chan thì sao ạ?’"

“’Hừm hừm… Có vẻ không phải trạng thái bất thường! Ma-sa-to-san hoàn toàn bình thường ạ!’”

“’Không, rõ ràng là rất bất thường. Nhìn kiểu gì cũng thấy bất thường mà.’"

“’Phù. Ăn no quá. Cảm ơn vì bữa ăn!’”

“’Vâng. Bữa ăn đơn sơ ạ.’"

Masato chẳng mảy may để tâm đến những ánh mắt dò xét, kết thúc bữa sáng kiểu Nhật bằng một chén trà xanh. Anh “hớp” một hơi dài rồi “…thở phào…” như được hồi sinh vậy.

Thôi được rồi. Ăn uống xong xuôi, dọn dẹp cũng gọn ghẽ, Masato liền mở lời.

“’Được chưa nhỉ? Tôi muốn họp bàn về kế hoạch sắp tới. Hả? Muốn nghe ý kiến của tôi trước à? Được thôi, hiểu rồi. Vậy để tôi nói.’"

“’Tụi em có nói gì đâu.’"

“’Biết rồi, biết rồi. Thôi cứ nghe tôi nói đã. …Chúng ta đang trong tình trạng mất hết đồ đạc. Nên trước hết, phải tìm cái cặp của Po-ta.’"

“’Vâng ạ! Nhất định phải tìm thấy nó!’”

“’Thế nhưng, việc tìm thấy nó trong rừng rậm không phải là điều dễ dàng đâu. Chúng ta cũng không nhớ rõ đã di chuyển như thế nào từ điểm rơi xuống mà…’"

“’Mẹ đã lỡ hoảng loạn rồi chạy lung tung khắp nơi ấy nhỉ. Con xin lỗi.’"

“’Không không, đó lại là điều kiện thuận lợi… khụ khụ… Dù sao thì, việc tìm kiếm sẽ cực kỳ khó khăn, nên chúng ta chắc chắn sẽ phải ở lại hòn đảo này một thời gian nhất định. Đúng không nào? Hả?’"

Masato mỉm cười thật lòng, nhìn mọi người như muốn tìm kiếm sự đồng tình.

Wai-zu, người đang nhìn anh bằng ánh mắt đầy nghi ngờ, liền gọi “Đội nữ, tập hợp!” và cùng những người còn lại (trừ Masato) thì thầm bàn bạc.

“’Có khi nào Ma-kun muốn ở lại hòn đảo này lâu hơn không nhỉ?’"

“’Chắc là vậy rồi… Chắc chắn có lý do gì đó, nhưng mà…’"

“’Lý do gì thì tạm gác lại đã, đối với chúng ta cũng là điều kiện thuận lợi. Nếu nói chuyện thì phải là bây giờ chứ.’"

“’Vâng ạ! Ma-sa-to-san chắc chắn cũng sẽ đồng ý thôi!’”

“’Hả? Chuyện gì thế? Có gì muốn nói à?’"

Trước mặt Masato, đội nữ xếp thành một hàng ngang.

“’Thế này Ma-kun này. Bọn mẹ cũng có chuyện muốn nói với con.’"

“’Ồ, muốn nghe à? Thôi được rồi, đành chiều vậy. Để mẹ kể cho mà nghe.’"

“’Con có nói gì đâu.’"

“’Tối qua, trong lúc Ma-sa-to-kun hóa thành cái xác không hồn, bọn mẹ đã bàn bạc với nhau rằng…’"

“’Biến hòn đảo hoang này thành khu nghỉ dưỡng, rồi mọi người cùng nhau đi nghỉ mát thì sao ạ!’”

“’…Biến đảo thành khu nghỉ dưỡng, rồi đi nghỉ mát ư?’"

Đội nữ cười tươi roi róu, đồng loạt gật đầu.

“’Cái hòn đảo này nè, có nước, có thức ăn, nhiệt độ cũng vừa phải nữa đúng không?’"

“’Không lo thiếu thốn vật chất, lại có cả thiên nhiên hoang sơ… So với những khu nghỉ dưỡng tệ hại thì nơi đây tuyệt vời hơn gấp bội. Thế nên…’"

“’Phát triển thành khu nghỉ dưỡng á?… Không không. Chuyện đó kiểu gì cũng cần đại công trình mà. Làm sao mà…’"

“’Anh nói cái gì vậy hả Ma-sa-to. …Anh có biết vị đại nhân đang ngự ở đây là ai không?’"

Wai-zu, Me-di và Po-ta vây quanh vị đại nhân kia, tay múa may quay cuồng. Kiểu như đang tạo ra hiệu ứng lấp lánh rực rỡ vậy. Thôi thì kệ đi.

Vị đại nhân đó, không ai khác chính là Ma-ma-ko, đang mỉm cười rạng rỡ nhìn Masato.

「Chẳng phải mục đích chuyến đi này là để cả nhà cùng đi nghỉ dưỡng sao? Nhưng vì gặp sự cố nên mình không đi được hòn đảo phía Nam nữa rồi... Thế nên, nếu có thể tận hưởng kỳ nghỉ ngay tại đây thì tuyệt vời biết mấy nhỉ?」

「Dùng mẫu lực để phát triển nhanh gọn à...」

「Mà này, không phải là phá hoại môi trường đâu nhé. Kiểu như mẹ nhờ Đất Mẹ giúp tạo ra một cách tự nhiên, không hề gượng ép ấy. Hơn nữa, nếu đã mở đường trong rừng rồi thì việc tìm cái túi cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều đó.」

「Nghe nói đến cả những việc mà đáng lẽ có thể tự mình làm được, mà cũng phải dựa dẫm vào mẫu lực thì Mamako-san cũng thấy ái ngại. Bởi vậy, việc tìm cái túi sẽ do chính chúng ta đảm nhiệm, đồng thời với quá trình phát triển khu nghỉ dưỡng.」

「Vừa xây dựng khu nghỉ dưỡng, vừa tìm được cái túi của mình, đó sẽ là một kỳ nghỉ ăn mừng tuyệt vời! Masato-san, anh thấy thế nào ạ?!」

Cười toe toét, háo hức, mắt long lanh. Cậu bị những ánh nhìn tràn đầy kỳ vọng chăm chú dõi theo.

Đầu óc Masato quay cuồng hết công suất.

「(Mẫu lực lại hoành hành... Dù chuyện đó làm mình thấy khá khó chịu...)」

Nếu đã đi nghỉ dưỡng thì thời gian lưu lại trên đảo sẽ kéo dài ra.

Chuyện tự mình tìm cái túi cũng không tệ.

「(Thi đấu săn kho báu với tên đó... có lẽ cũng hay đấy nhỉ.)」

Nếu là Fratello thì chắc chắn sẽ nói: “Thật lãng mạn mà! Máu đàn ông đang sôi sục rồi đó, anh bạn trẻ.” Rồi đàn ông với đàn ông so tài, lại càng thắt chặt tình bằng hữu. Chà...

Không những không tệ, mà còn là một ý tưởng quá hay. Masato gật đầu mạnh mẽ.

「Được rồi, vậy thì...」

「Mà này, chẳng cần hỏi ý kiến Masato làm gì, vì Mamako-san đã đồng ý ngay từ đầu rồi nên mọi chuyện đã được định đoạt! Bắt đầu phát triển khu nghỉ dưỡng thôi!」

「Này, còn ý kiến của tôi nữa chứ! Thôi được rồi! Cái kiểu này tôi cũng quen rồi mà!... À, phải rồi! Thật ra, sáng nay tôi lại gặp Fratello...」

「Vậy chúng ta đi thôi. Đầu tiên là ra biển đúng không ạ?」

「Vâng. Nếu tìm cái túi thì đi từ rừng sẽ tốt hơn, nhưng... mẹ muốn ra biển, có chút chuyện cần xác nhận.」

「Chuyện mà Mama-san quan tâm thì con cũng quan tâm ạ! Con nghĩ đi từ biển là ổn thôi ạ!」

「Này, mọi người? Nghe tôi nói đã chứ? Theo như tôi nghe nói, trên đảo này đang có mấy kẻ phiền phức đó...」

「Làm thôi, phát triển khu nghỉ dưỡng! Đầu tiên là... bãi tắm biển!」

「「「Húuu!」」」

「Húuu... mà nói gì thì nói, làm ơn nghe tôi nói đã chứ!?」

Với khí thế hừng hực bỏ lại Masato phía sau, họ bắt đầu hành động.

Rời khỏi căn nhà gỗ, đoàn người dựa vào bản năng định hướng mà tiến thẳng ra biển. 「Lá cây vướng quá!」 「Ô, quái vật!」 「Vướng víu quá! Xử nó!」 「Đến lượt mình...」 「Ôi chao...」 Trước những cô gái đã dốc hết sức mình vì mục tiêu khu nghỉ dưỡng, rừng rậm hay quái vật đều trở nên vô lực.

Thế nhưng, vì quá tập trung vào việc phát triển khu nghỉ dưỡng, họ chẳng hề hay biết. Rằng có một ánh mắt độc địa đang dõi theo.

「...Chúng đã bắt đầu hành động rồi nhỉ.」

「Ừ nhỉ~. Tràn đầy năng lượng ghê~」

Trong bụi rậm cạnh căn nhà gỗ, Amante và Solera đang ẩn nấp.

「Có vẻ như chúng đi về phía biển đó~, là sao vậy ta~?」

「Lý do thì không biết... nhưng dù sao thì, việc chúng đi lại lung tung khắp nơi thế này thật phiền phức.」

「Đúng vậy~. Ra biển thì còn đỡ~, chứ mà di chuyển vào rừng~, rồi đi xa hơn nữa thì không hay chút nào nhỉ~」

「Trước khi chuyện đó xảy ra, chúng ta sẽ đuổi chúng ra khỏi đảo... với tư cách là những thổ dân bí ẩn.」

Amante lấy ra một chiếc mặt nạ kỳ lạ làm bằng lá cây từ trong người, rồi đeo lên. Trang phục của cô ta đã không còn là chiếc áo khoác của tổ chức nữa, mà là bộ đồ thô sơ làm từ da động vật.

Solera cũng đeo chiếc mặt nạ lá cây vào, thế là việc hóa trang hoàn tất.

「Về kế hoạch thì không cần tôi phải giải thích từng ly từng tí nữa, cô cũng hiểu rồi chứ?」

「Giả vờ làm thổ dân đó~, rồi nói 'Hòn đảo này, là thánh địa của bọn ta! Kẻ ngoại lai, cút đi!'~ đó~, là kế hoạch để chúng phải rời đi đúng không~. Tôi hiểu rồi mà~.」

「Tuy nhiên, trong trường hợp xấu nhất, chúng ta sẽ không ngần ngại sử dụng vũ lực. Hãy chuẩn bị tinh thần cho điều đó... Hả?」

Từ phía sau hai người, một tiếng động vang lên. Cái gì đó đang rẽ cỏ cây mà tiến đến.

Thứ đầu tiên xuất hiện là một vật gì đó giống như ngọn giáo... Đây là sừng.

Hai chiếc sừng dài, sắc nhọn, đen bóng, một ở trên một ở dưới, cùng với cái đầu và thân hình dày màu vàng chanh.

Một con bọ cánh cứng khổng lồ như voi, bọ Hec-quyn, đã xuất hiện.

「Con quái vật này... Hô hô hô. Thật đúng lúc. Mình sẽ cưỡi nó, xuất hiện thật oai phong trước Mamako-san và bọn chúng.」

「Ồ~, trông cứ như thổ dân có sức mạnh bí ẩn ấy~, hay thật đó~. Leo lên thôi~.」

Hai người trèo lên đầu con bọ cánh cứng khổng lồ. Việc "lên xe" đã hoàn tất.

Giờ thì...

「Nào Solera. Hãy ra lệnh cho nó bay đến chỗ Mamako-san và bọn chúng!」

「Ể~? Nói gì thế~? Amante ra lệnh chứ~?」

「Hả? Cô mới là người nói gì thế. Con này là quái vật do Solera chuẩn bị mà.」

「Không phải tôi đâu~? Amante mà đúng không~?」

Cả hai nhìn nhau với vẻ mặt khó hiểu.

「「...Hả?」」

Ngay lập tức, con bọ cánh cứng khổng lồ xòe cánh, bắt đầu vỗ cánh dữ dội.

「Khoan, khoan đã! Vậy ra con này không phải thuộc hạ của chúng ta sao!?」

「Thành ra vậy rồi chứ gì~!? Rồi rồi~, rồi sẽ thế nào đây~!?」

「Thế nào á, thì đó là... Á á á!?」

Cứ thế, con côn trùng khổng lồ chỉ tình cờ đi ngang qua, chứ không phải quái vật hay tay sai gì của họ cả, mang theo Amante và Solera trên đầu, bay thẳng về phía ngọn núi.

Trong khi đó.

「Phù, đến nơi rồi à... Đến tận đây mà không có chuyện gì xảy ra. Thật hụt hẫng.」

Masato và những người khác đã đến được bờ biển.

Bãi cát hình vòng cung thoải rộng. Phía trước là biển cả rực rỡ phản chiếu ánh mặt trời. Tận chân trời cũng một màu xanh trong vắt.

Dưới gốc cây dừa, có một con cua dừa. Nó đang ngấu nghiến một quả to hơn cả mình... rồi 'xoạch' một tiếng, lăn lông lốc.

Là biển đấy.

「Ôi! Hạt cát có hình ngôi sao kìa! Đây là cát sao trời ư!」

「Có tên tiếng Nhật là "Hoshizuna", đây là xác của loài sinh vật nguyên sinh hình sao đó.」Cô nàng cười tủm tỉm.

「Này, ai đó làm ơn khiến cái cô bé xinh đẹp bụng dạ đen tối đang đứng ở rìa sóng kia im miệng đi.」

Cậu cầu cứu để bảo vệ khung cảnh thơ mộng, nhưng chẳng có ai đến cứu.

Wise và những người khác đã bắt đầu ngay việc phát triển khu nghỉ dưỡng.

「Từ đây, mình sẽ làm một cây cầu cảng thật dài, rồi xây những căn nhà gỗ nổi trên mặt nước ở cuối, cậu thấy sao?」

「Tuyệt vời quá. Em từng thấy phong cảnh như vậy trong những cuốn catalogue du lịch nước ngoài rồi, nhưng chưa bao giờ có cơ hội đi thực tế, nên em thấy háo hức quá. Ưm ưm.」

「Con cũng vậy, con chưa từng được ở những nơi như thế này, nên con muốn được thử một lần!」

「Đúng không nào! Đúng không nào! Thế là quyết định rồi! Vậy thì... Mamako-san!」

Wise và Porta lập tức đứng nghiêm, rồi cúi rạp người: 「「Xin người!」」

「Ừm, cứ giao cho mẹ nhé.」Lời thỉnh cầu đầu tiên đã đến với người mẹ thân yêu.

Mamako đứng bên bờ sóng, nhúng tay vào làn nước biển đang vỗ về.

「Hỡi Mẫu Đại Hải... Nếu người cũng là một người mẹ, chắc người sẽ hiểu lòng thiếp chứ... Nếu có thể tận hưởng kỳ nghỉ ở đây, mọi người sẽ vui mừng khôn xiết... Vậy nên, xin người. Xin hãy giúp sức.」

Lời nguyện cầu của Mamako tan chảy, cưỡi lên những con sóng dội về, truyền đến biển cả... Đáng lẽ phải là như vậy.

Bất ngờ, con sóng mang theo lời nguyện cầu bị hút thẳng vào lòng biển rồi biến mất.

「...Ôi?」

「Hả? Khoan, vừa nãy là cái gì! Chuyện gì vậy chứ!」

「Có vẻ như nó bị hút xuống đáy rồi ạ!... Oái! Có một cái lỗ!」

Wise và Porta chạy ào ào đến, thấy dưới đáy bãi cạn có một cái lỗ. Một cái lỗ khá lớn, đủ để một người có thể rơi tọt xuống.

Porta chăm chú nhìn vào sâu bên trong cái lỗ, thấy có gì đó đang chuyển động ở dưới.

「Ôi trời, có gì đó! Đ, đ, đ, đây là...!?」

「Đây là gì? Cái gì vậy?」

「Là QUÁI VẬT ạááá!」

Khoảnh khắc Porta kinh ngạc tột độ mà hét lên. Từ cái lỗ dưới bãi cạn, nước phụt lên mạnh mẽ. Wise và Porta bị cuốn vào, cơ thể bay lơ lửng trên không. 「Ôi chà!?」 「Oái á!?」 「Wise-chan! Porta-chan!」 Mamako vội vươn tay ra, nhưng không kịp. Hai người bị văng thẳng ra bãi cát...

「...Hả? Ưm ực!?」

Nhưng may mắn thay, Masato đang ở đúng vị trí rơi xuống nên họ đã được cứu. Hai người an toàn, 'bịch' một tiếng, đáp thẳng mông xuống sau gáy và lưng của Masato.

「Chậc! Đúng là! Đầu của Masato cứng thật đấy, ngồi khó chịu ghê!」

「Từ đầu đã không phải chỗ để ngồi rồi chứ! Xê cái mông ra coi, cái mông!」

「Masato-san, xin lỗi anh! Nhưng mà em được cứu rồi!」

「À, ừm. Porta cứ thoải mái ngồi đi. Lưng của tôi là đệm ngồi cho các quý cô mà.」

Nghe vậy nên, 「Nếu vậy, con cũng xin phép nha,」 Medhi nói. 「Vậy thì, mẹ cũng vậy,」 Mamako nói theo. 「Khoan đã!?」 Masato la lên. Cả Medhi và Mamako đều ngồi xuống, cả nhóm cùng nhau nghỉ mệt. Mà lạ thay, phía không phải đệm lại mềm mại hơn nhiều.

「Này, không phải lúc để đùa đâu! Masato, dậy nhanh lên! Có một con quái vật đáng sợ đang ở đây, khiến lời nguyện cầu phát triển khu nghỉ dưỡng của mẹ không đến được biển!」

「Này, thật sao! Sao không nói sớm hơn đi chứ! Hừ!」

Masato chào tạm biệt những cái mông đang ngự trị, đứng dậy, và quả nhiên thấy một con quái vật.

Đó là một con sò. Một con sò hai mảnh có chiều ngang lớn gấp đôi chiều cao của Masato.

Nó từ từ trồi lên từ bãi cạn, nằm vật ra, tung tóe nước.

「Cái quái gì đây! Nghêu à!? Hay sò à!?」

「Ưm, tuy rất lớn nhưng chắc là nghêu đó. Không biết có thể nấu đủ súp miso cho bao nhiêu người đây nhỉ?」

「Súp miso nghêu thì tuyệt vời luôn!... Nào, mọi người! Mau chóng hạ gục nó đi, chúng ta sẽ mở tiệc súp miso ngay trên bãi biển! Húuu!」

Trước lời tuyên bố của Wise, không một ai đáp lại.

「Khoan, sao không ai 'Húuu!' vậy hả! Không khí tệ thế sao!?」

「Tiếc thật, nhưng sẽ không có súp miso đâu... Nếu là BBQ hải sản thì tôi hoàn toàn tán thành đó! Mọi người, chiến đấu thôi!」

Ngay cả khi phải chấp nhận ăn no chỉ với con nghêu quái vật này thôi, và vừa liếc mắt nhìn Mamako và Porta đang thì thầm bàn bạc gì đó, Masato nhặt một cành cây lên và lao vào tấn công. Nhưng đối thủ là một con sò. Trông rõ ràng là rất cứng.

「(Tấn công vỏ thì vô ích! Nếu vậy thì!)」

Cẩn thận quan sát động tĩnh của đối thủ, cậu tiếp cận, khoảnh khắc con sò mở vỏ, cậu hét lên 「Chính là lúc này!」, rồi ấn cây gậy vào khe hở. Đây chính là Kế hoạch Chống Đỡ.

「Cứ mãi rúc vào vỏ bọc của mình thì chẳng có gì tốt đẹp đâu! Hãy nhận lấy lời khuyên dựa trên kinh nghiệm của tôi đây!」

Medhi không chút chậm trễ cũng làm theo, ấn cây gậy của mình vào. Với hai cây gậy chống, con nghêu quái vật không thể khép vỏ lại được.

Phần thịt ăn được đang uốn éo, nhúc nhích, vùng vẫy một cách khó chịu... rồi bắt đầu run rẩy từng hồi nhỏ.

「Hả, cái cảm giác này là... Wise! Đến lượt cô rồi!」

「Hả? Em ư? Không, bây giờ em không dùng được phép thuật nên không tấn công được đâu...」

Từ con nghêu quái vật đang run rẩy, một luồng rung động dị thường được phát ra.

Nó không có tác dụng với Masato. Cũng không có tác dụng với Medhi.

Wise bị phong ấn phép thuật.

「Hôm nay Wise cũng làm tốt lắm! Đúng là một sự kém cỏi tuyệt vời!」Medhi cười tủm tỉm.

「Về khoản bị phong ấn phép thuật thì cô đã đạt đến trình độ bậc thầy rồi đó.」Cô nàng cũng cười tủm tỉm.

「Mấy người! Đừng có đùa giỡn nữa chứuuuuu!」Wise gầm lên!

Việc đối phó với Wise đã hóa cuồng mà lao tới, cứ để Medhi lo liệu.

Thế là.

「Mình cần một đòn quyết định để tấn công đây... Nhưng không biết mẹ và Porta đang âm mưu gì nữa.」

Dáng vẻ của hai người họ đang ở bãi cát phía sau Masato và đồng đội.

Dưới chân họ, một vòng tròn được tạo thành từ những khúc gỗ được gom lại, như gỗ lũa và các loại cây khác.

Có vẻ như trong lúc Masato và những người khác thu hút sự chú ý, việc chuẩn bị đã hoàn tất.

「Này, Porta, mẹ. Sắp có thể bắt đầu chế biến chưa?」

「Vâng! Lúc nào cũng sẵn sàng ạ!」

「Ôi chao. Mar-kun đã nhận ra mẹ đang nghĩ gì rồi kìa. Mẹ vui quá.」

「Đúng là cha con tâm linh tương thông mà. ...Thật ra thì, ngay từ khi nhắc đến chuyện đồ ăn là tôi đã lờ mờ đoán ra rồi... Vậy thì...」

「Vâng. Còn lại cứ giao cho mẹ nhé.」

Mamako đứng bên bờ sóng, nhúng tay vào nước biển.

「Hỡi Mẫu Đại Hải... Như con sò kia vừa làm lúc nãy, 'phụt' một cái. Xin người nhé.」

Trước lời thỉnh cầu đó, biển cả đáp lại.

Nước biển xung quanh con nghêu quái vật đồng loạt rút đi, rồi ập tới với tốc độ kinh hoàng, thổi bay thân hình khổng lồ của nó lên cao. Bay qua đầu Masato và những người khác, con nghêu quái vật bay đi... 'Đùng!' một tiếng, nó rơi xuống chính giữa vòng tròn bằng gỗ.

Ngay lập tức, Mamako lần này ấn tay xuống bãi cát và nguyện cầu.

「Hỡi Mẫu Đại Địa... Những đứa con đáng yêu của thiếp nói rằng chúng muốn tổ chức BBQ trên bãi biển. Vậy nên, xin người hãy giúp sức nhé.」

Trước lời thỉnh cầu đó, Đại Địa từ sâu thẳm lòng đất đáp lời.

Dung nham dưới lòng đất siêu tập trung trồi lên, làm mặt đất nóng ran một cách đột ngột. Ngay phía trên là vòng tròn bằng gỗ. Lửa lập tức bốc cháy. Việc nướng trực tiếp con nghêu quái vật đã bắt đầu.

Giờ thì, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi thôi.

「Xét cho cùng, thế giới này là cá lớn nuốt cá bé. Vĩnh biệt sò. Cảm ơn sò.」

「Nào mọi người. Buổi BBQ được mong chờ đã tới rồi đây.」

「Hoan hô! Con rất mong chờ ạ! Con sẽ trông chừng cẩn thận để lửa không tắt!」

「Món nướng xiên que mới đúng là BBQ nhưng... thôi kệ vậy.」

「Ưm ưm. Mấy chuyện nhỏ nhặt này, con đừng để ý làm gì. Vậy thì, mẹ lại đi làm thêm một việc nữa đây.”

“Lại một việc nữa sao?”

Trong khi Mamako mỉm cười nhìn Wise và Medi đang giao chiến ác liệt, nàng lại đứng bên bờ sóng. Nàng nhúng tay xuống nước, khẽ nguyện cầu.

“Mẹ biển cả ơi… Con lại làm phiền người nữa rồi, con xin lỗi nhé… Nhưng vì các con của con quá đáng yêu… xin người hãy ban cho chúng con một căn biệt thự nổi thật đẹp trên biển.”

Lần này, lời nguyện cầu ấy đã được đáp lại.

Từ dưới biển, một cây cầu tàu dài và một căn biệt thự làm từ gỗ trôi dạt từ từ trồi lên, và được đặt vững chãi phía trước bãi cát. Giờ đây dù còn ướt sũng nước, nhưng dưới ánh nắng chói chang, chúng sẽ nhanh chóng khô ráo thôi.

“Vậy là bước đầu tiên trong kế hoạch phát triển khu nghỉ dưỡng, bãi biển riêng tư đã hoàn thành rồi.”

“Mẹ làm cái rẹt là xong… Sức mạnh của mẹ đúng là không có giới hạn mà.”

Nhìn căn biệt thự nổi, cây cầu tàu và bóng lưng của Mamako, Masato chỉ còn biết câm nín chịu thua…

Đúng lúc ấy, Masato chợt nhìn thấy.

“…Đất Mẹ cũng thế, mà Biển Mẹ cũng vậy…”

Tuy không phải chuyện gì to tát, cũng không đáng để nhìn chằm chằm như thế.

Nhưng những giọt mồ hôi đang lăn dài từ gáy xuống lưng Mamako, người đang lẩm bẩm điều gì đó. Không phải chỉ một giọt. Chúng cứ thế nối tiếp nhau, tuôn ra không ngừng.

“(Mẹ đổ nhiều mồ hôi thế này bao giờ chưa nhỉ?... Con nhớ là chưa từng.)”

Rõ ràng là Mamako đang đổ mồ hôi nhiều hơn cả Masato, người đã vận động không ít trong trận chiến.

“…Thôi kệ đi.”

Hơn cả chuyện đó, Masato bị mê hoặc bởi mùi hương hải sản thơm lừng thoảng tới, bèn rời khỏi bên cạnh Mamako.

Một lát sau đó.

“Khụ khụ… Cuối cùng cũng đến được đây rồi…”

“Cái con bọ hung kia bay gì mà bay xa thế không biết~! Lại còn bay lên tận đỉnh núi nữa chứ~! Bay xuống núi~, xuyên qua rừng rậm~, chỉ đến được đây thôi mà người ta đã mệt đứt hơi rồi~! Hừm hừm!”

“Người mệt là ta đây này! Solala chỉ việc ngồi chễm chệ trên lưng ta thôi mà!”

“Tại vì… nếu bay bằng sách ma thuật của con thì có thể bị phát hiện mất… Với cả Amante cũng nói là cách này nhanh hơn mà…”

“Đúng là vậy nhưng! Grừ, ta vẫn thấy khó chịu!”

Mặc dù vậy, Amante vẫn cõng Solala trên lưng, hai người cải trang thành thổ dân tiếp tục đi đến bãi cát.

“Dù sao thì, cứ đi tìm Mamako Đại Hảo đã. Chắc hẳn bọn họ đã đi về phía biển rồi…”

“Ưm… họ ở đâu nhỉ…”

Cẩn thận nhìn quanh, họ thấy biển, thấy bãi cát. Một căn biệt thự nổi trên mặt nước, một cây cầu tàu và một con sò khổng lồ đang bốc hơi nghi ngút lọt vào mắt họ.

“Có một công trình kiến trúc chưa từng thấy ở đây… Với cả…”

“Á à! Con sò kia~, không phải là con dùng để canh gác đã được đặt ở đây sao!”

“Đúng là nó thật… Không lẽ, Mamako Đại Hảo và đồng bọn đã đánh bại và ăn thịt nó rồi sao!?”

“Chắc chắn là vậy rồi~! Nó đã bị chén sạch một cách ngon lành rồi~! Hừm, nó còn là đồ ăn khẩn cấp của chúng ta nữa chứ~!”

“Grừ… và điều quan trọng là không thấy Mamako Đại Hảo đâu cả… Họ đã chơi đùa ở biển, ăn uống xong rồi di chuyển đến chỗ khác chăng…? Nhưng mà…”

Amante nhìn chằm chằm vào căn biệt thự nổi và cây cầu tàu, suy tư.

“Cái hòn đảo này đáng lẽ ra phải khiến sức mạnh của ‘người mẹ’ khó sử dụng hơn… Vậy mà Mamako Đại Hảo lại tạo ra thứ đó ư?... Cô ta trông như không có Thánh Kiếm, đáng lẽ ra không thể tận dụng hết sự phù hộ của Đất Mẹ và Biển Mẹ mới phải chứ…”

Thế mà cô ta vẫn làm được ư?

Có nghĩa là sức mạnh của Mamako không có giới hạn sao?

“Đúng là một đối thủ đáng sợ đến cùng cực… Đến mức nào thì ta sẽ không giải thích chi tiết đâu.”

“Không cần giải thích đâu~. Dù sao thì bản thân họ cũng không có ở đây mà~. …Hơn nữa, hay là chúng ta đi xem xét xung quanh thêm một chút đi~.”

“Đúng vậy. …Không biết cái bẫy để đánh đuổi kẻ xâm nhập có hoạt động không nhỉ.”

Vẫn cõng Solala đang nhất quyết không chịu xuống đất, Amante đi về phía những cây dừa. Dưới gốc cây, một con cua dừa đã ăn no nê quả dừa lớn hơn cả thân mình, đang lăn lóc.

“Chắc chắn là ở đây rồi. Nếu bị thu hút bởi những cử động buồn cười này mà đến gần thì…”

“Quả dừa ở trên sẽ~, rơi xuống đầu đó nha~.”

“Đúng vậy. Nhưng đó không phải chỉ là những quả dừa bình thường, mà là…”

Khi hai người ngẩng lên, hai quả dừa rơi xuống, phát ra ánh sáng chói lòa…

Rầm một tiếng! Và…

Ở phía xa, hình như có tiếng nổ vang lên.

“Hửm?... Ưm… chắc là mình nghe nhầm rồi.”

Chắc là vậy. Đằng nào cũng không nghe rõ.

Vị trí hiện tại của nhóm Masato là ở một điểm đã đi vòng quanh hòn đảo dọc bờ biển, cách khu biệt thự nổi một đoạn. Ở đây, tiếng ồn thì khủng khiếp. Đang trong quá trình xây dựng.

“Đất Mẹ ơi… con muốn con đường này rộng hơn một chút nữa… người giúp con được không?”

Khi Mamako chạm tay vào đất và nguyện cầu, công cuộc mở rộng con đường dạo bộ đã được xây dựng trong rừng rậm bắt đầu. Cây cỏ mọc ven đường dịch chuyển ngang, tạo ra tiếng động rung chuyển mặt đất, và không gian mở rộng được lát bằng gạch đá. Con đường rộng lớn dẫn vào trung tâm hòn đảo nhanh chóng hoàn thành chỉ trong nháy mắt.

“Phù… Wise à. Thế này được chưa con?”

“Hoàn hảo ạ! Đúng như kế hoạch! Có Mamako-san ở đây đúng là cứu tinh mà~.”

“Ưm ưm. Mẹ rất vui vì có thể giúp ích. Vậy thì tiếp theo nhé… Ối chà!”

Mamako đứng dậy, loạng choạng suýt ngã, tựa vào Masato đang đứng phía sau.

“Ối. Mẹ sao thế? Chóng mặt à?”

“Dạ, mẹ xin lỗi. Mẹ vấp chân một chút.”

“Không, mẹ không cần xin lỗi đâu… mà sao mẹ đổ mồ hôi nhiều thế.”

“Ừm. Trời nóng hầm hập nên mẹ mới đổ mồ hôi đấy.”

Trong rừng rậm tuy oi bức, nhưng lượng mồ hôi này vẫn quá nhiều. Khi đẩy vai mẹ ra, Masato cảm nhận được một sự ẩm ướt dính vào lòng bàn tay.

“…Này mẹ ơi?”

“Mar-kun cảm ơn con. Vậy chúng ta đi thôi. Tạo xong con đường rồi, tiếp theo sẽ làm gì đây nhỉ?”

“Con nghĩ hay là mình xây thêm khách sạn, cửa hàng hay mấy khu tiện ích kiểu nghỉ dưỡng ở sâu bên trong hơn nữa. Mamako-san thấy sao ạ?”

“Tuyệt vời đó con. Nhất định phải làm vậy thôi.”

“Tuyệt! Đã quyết định rồi thì, tiến lên!”

“Tiến lên.”

“Không phải ‘tiến lên’ mà là… thôi được rồi.”

Dẫn đầu là Mamako đang hăng hái bước đi, ba người họ tiến sâu vào con đường dạo bộ. Phía trước, Medi và Porta đang đi trước để khảo sát xung quanh.

“Đây sẽ là điểm cuối của con đường lớn… Chúng ta nên đặt một cái gì đó mang tính biểu tượng ở đây nhỉ…”

“Vâng ạ! Như đài phun nước chẳng hạn… À, hay là đặt tượng của Mama-san thì sao ạ!”

“Tuyệt vời đó. Chúng ta hãy đặt một pho tượng đá khổng lồ để tôn vinh người đã kiến tạo nên khu nghỉ dưỡng này.”

Dường như, Mamako sẽ sừng sững đứng ở trung tâm hòn đảo. Chỉ mới tưởng tượng thôi mà đầu Masato đã đau nhức như búa bổ rồi.

“Này hai người kia chờ đã. Xin hai người làm ơn nghĩ lại đi. Hãy quan tâm đến cảm xúc của đứa con trai này chứ.”

“Chỉ cần ngẩng đầu lên là thấy tượng mẹ ở đó. Dù ở đâu hay làm gì trên hòn đảo này, quay đầu lại là thấy bóng dáng mẹ. Tuyệt vời quá còn gì.” Nụ cười tươi rói.

“Hà hà hà! Cái nụ cười hiểm độc đó! Rõ ràng là muốn trêu ngươi tôi mà! Tôi kiên quyết không chấp nhận!”

“Vậy thì Mamako-san. Khách sạn, mấy khu tiện ích phù hợp, và cả pho tượng nữa, xin nhờ cô nhé.”

“Tượng của chính mình thì hơi ngại một chút… nhưng thôi, mẹ sẽ cố gắng xem sao.”

“Khoan đã, cái đó không cần cố gắng đâu!”

Masato vội vã đưa tay ra, định ngăn mẹ lại.

Như thể giao cắt với bàn tay ấy, một vật mảnh mai từ bên cạnh vươn ra.

“Hửm? Đây là… dây leo sao?”

Đúng là dây leo. Chúng uốn éo chuyển động, cứ như có ý thức vậy.

“Oa oa!? Ma… Masato-san, nguy rồi! Nhìn xung quanh đi kìa!”

“Xung quanh ư… Ối!? Cái gì thế này!?”

Không biết từ lúc nào, xung quanh đã toàn là dây leo. Những sợi dây leo màu độc, uốn éo như rắn, đang ngóc đầu lên hướng về phía nhóm Masato.

“Mấy thứ này, không lẽ là quái vật sao!? Này mọi người, cẩn thận đó!”

“Trong rừng rậm, dây leo… Khụ, cái này không phải là nguy hiểm sao!? Đặc biệt là đối với những mỹ nữ như bọn ta thì quá nguy hiểm rồi còn gì!”

“Bị cuốn chặt tay chân, bị treo lên, bị siết chặt… Những sợi dây leo còn chui cả vào trong quần áo, trêu ngươi chúng ta đang rên rỉ… Á á! Chỗ đó thì không được đâu ạ!”

“Tôi không phải là người chiến đấu nên… Oa oa!? Dây leo cũng đến chỗ tôi rồi sao!?”

Vô số dây leo, như đang xác nhận cơn ác mộng, như đang cười nhạo, cọ xát lá vào nhau!

Khoảnh khắc tiếp theo!

“Ối? Á á!”

Chúng đồng loạt quấn chặt lấy Mamako!

Những “mỹ nữ tự xưng” thì lại bình an vô sự.

“Ừm, thì cũng đoán trước được rồi… Hừ… Mấy thứ này đúng là không biết điều mà~.” *Chậc.*

“Dù nói không thích nhưng trong lòng lại mong đợi, cái tâm tư phức tạp của thiếu nữ các cô phải hiểu chứ.” *Chậc.*

“Này hai người kia! Đây không phải lúc để tặc lưỡi như thiếu nữ đâu!”

“Mama-san đang gặp chuyện lớn rồi kìa!”

“Bị siết chặt… Á á!”

Vô số sợi dây leo mảnh mai quấn chặt lấy tay chân Mamako, quấn quanh ngực và cả vòng ba, rồi nhấc bổng cô lên khỏi mặt đất. “Ối ối! Ôi không!” Chúng còn siết chặt vào cả những chỗ không nên siết, khiến Mamako phải uốn éo người vì bị xiết quá chặt. Mamako tuy đang gặp nguy hiểm, nhưng nhìn theo khía cạnh thị giác thì còn “nguy” hơn. Đây là cảnh tượng mà đứa con trai tuyệt đối không thể nhìn thẳng.

Trong khi đó, có những kẻ lại đang thản nhiên nhìn ngắm. Đó chính là cây cỏ xung quanh. Trên những bông hoa, chiếc lá, và cả thân cây súp lơ khổng lồ cũng xuất hiện những con mắt tròn xoe, đang cười tủm tỉm ngắm nhìn Mamako trong bộ dạng “ấy ấy”.

e1180d3b-69d1-4b20-aaf8-3deb1cb895f0.jpg

“Không lẽ, chính khu rừng này là quái vật sao!?… Grừ! Mọi người, mau chóng đi cứu mẹ thôi! Trước hết là, đám dây leo này!”

Masato dùng một cây gậy gỗ, dốc hết sức, đập mạnh vào! “Á á!” “Ối ối!?” Những rung động truyền tới bần bật, khiến Mamako bật ra những âm thanh kỳ lạ.

“Chết tiệt, đánh bằng lực không ăn thua! Tình hình này mà nghe thì cũng đáng báo động rồi! Có ai mang theo thứ gì có thể cắt được dây leo không!”

“Không có gì hết! Ta không có sách ma thuật nên không thể dùng phép được!”

“Ư ư ư… Xin lỗi mọi người… Con đã làm mất túi xách rồi…”

“Porta à. Không sao đâu con. Bây giờ chúng ta chỉ cần nghĩ cách cứu Mamako-san thôi.”

“Đúng vậy đó Porta! Con cứ yên tâm đi! Nếu là mẹ thì, dù không có Thánh Kiếm… À, đúng rồi! Mẹ có thể làm được bằng sức mạnh của Đất Mẹ mà! Này mẹ!”

“Mẹ, mẹ cũng nghĩ vậy, nãy giờ vẫn đang cầu xin nhưng có vẻ không đến được…”

“Phải chạm vào đất mẹ thì mới được sao! Vậy thì!”

Masato nhảy lên những sợi dây leo đang vươn ra xung quanh, kéo về phía Mamako. Dù chúng không dịch chuyển mấy. Wise và những người khác cũng làm theo Masato, tất cả cùng kéo dây leo.

“Một hai ba! Kéo nào! Kéo nào!”

“Kéo nào!... Mà tôi đang nghĩ, cái từ ‘Kéo nào’ mà mọi người hay nói trong mấy trường hợp này là gì vậy?”

“Theo một giả thuyết, đó là từ tiếng Pháp ạ! Có vẻ nó có nguồn gốc từ câu hô của các thủy thủ khi kéo dây buồm lên, là “Oh hisse”!”

“Medi-san hiểu biết quá! Tuyệt vời!”

“Khi đã giải quyết xong thắc mắc, chúng ta sẽ làm một mạch luôn! Một hai ba!”

Khi tất cả hợp lực kéo, vị trí của Mamako đang bị treo lên bắt đầu hạ xuống. Sau khi điều chỉnh tư thế khéo léo, chỉ một chút nữa thôi là tay cô ấy sẽ chạm vào đất…

Đã chạm tới!

“Mẹ ơi!”

“Ừm!… Đất Mẹ ơi… Chắc hẳn người cũng sẽ tức giận khi thấy con bị đối xử thế này đúng không…? Với những đứa trẻ hư, dám trói mẹ con trước mặt các con trai mẹ, lại còn siết chặt đến thế… thì phải trừng phạt thật nặng!”

Cơn thịnh nộ của người mẹ không có sở thích kỳ lạ như vậy đã bùng nổ…!

Cùng lúc đó.

“Hừm~! Tự mình lao vào bẫy như thế, Amante ngốc quá đi mất~! Đổi tên thành Amante Ngốc Nghếch đi thôi~!”

“Người bảo ta đi xem là Solala mà phải không!? Ta đã nhanh chóng che chở cho ngươi vậy mà ngươi lại nói thế à! Nếu không có kỹ năng phản xạ của ta thì không yên đâu nhé! Ít ra cũng phải biết ơn một chút chứ!”

“Rồi rồi, cảm ơn nhiều nhé~. Hơn nữa~, mau đi đi~. Này này~, con đường này còn được xây luôn rồi kìa~. Phải nhanh chóng xử lý Mamako-san và đồng bọn đi thôi~, không thì sẽ có chuyện không hay đó~.”

“Ta biết rồi! Phiền phức thật đấy!”

Hai người giả dạng thổ dân đội mặt nạ lá cây đã đến con đường dạo bộ được xây dựng trong rừng rậm. Đó chính là Amante và Solala. Hai người họ tiến sâu vào rừng rậm, vừa đi vừa tìm kiếm mục tiêu.

“Có vẻ Mamako Đại Hảo và đồng bọn đã đi xa hơn về phía trước rồi. …Khà khà. Thật tiện lợi.”

“Đúng vậy~. Phía trước có~, cái bẫy đặc biệt đã được đặt sẵn rồi đó nha~.”

"Phải rồi. Tuy không cần giải thích tỉ mỉ đâu, nhưng từ giờ cứ thế mà chơi khăm, quấy phá đám cây cối quái vật trong rừng cho chúng nó sợ đến mức không bao giờ dám bén mảng tới hòn đảo này nữa... Hả?"

Cảm nhận được mặt đất rung lên khe khẽ, Amante ngẩng mặt lên nhìn.

Cái cây bông cải xanh khổng lồ ở tít đằng xa kia, thân cây phình to ra, trên bề mặt xuất hiện những ô cửa sổ. Cứ như thể biến thành một tòa chung cư cao tầng vậy.

Ngay trước mắt, những củ rau củ khổng lồ khác như củ cải, cà rốt liên tiếp nhô lên từ lòng đất, và cũng biến đổi hình dáng thành những căn nhà.

Và rồi.

"Ơ kìa~? Có gì đó đang tiến về phía mình kìa~?"

"Kia là..."

Đó là những loài thực vật trong rừng. Những loài cây quái vật như hoa, cỏ, rau củ, dây leo... chúng hợp thành bầy đàn và dùng rễ của mình liên tục di chuyển, lao về phía họ. Hay đúng hơn là đang bỏ chạy?

Phía sau cuộc di chuyển vĩ đại đó, một sự biến đổi kỳ lạ đang xảy ra. Những loài chậm chạp hơn, lần lượt bị kéo về phía lề đường đi bộ... và biến hình thành những hàng rào đan bằng dây leo, đèn đường hình hoa, biển chỉ dẫn mọc đầy các loại trái cây...

"Dùng quái vật để... xây dựng cả một con đường hoành tráng thế này thì phải~..."

"Không lẽ, đây là chiêu của Mamako Daikou... Chưa kịp nghĩ xong thì chúng ta cũng phải chạy thôi Aaa!"

Nhưng đã muộn. Amante và Solara đã bị cuốn vào cuộc đại di chuyển của thực vật quái vật.

Khách sạn cao tầng làm từ bông cải xanh khổng lồ và đủ loại nhà nghỉ kiểu cottage từ rau củ khổng lồ. Tất cả đều được trang bị hồ bơi suối nước nóng, khách nghỉ dưỡng có thể thoải mái sử dụng.

Một khu phức hợp với nhiều cửa hàng hình trái cây nối tiếp nhau cũng được xây dựng.

Thêm vào đó, một bức tượng khổng lồ của Mamako, làm từ đá cẩm thạch trắng tinh, cũng xuất hiện.

Đến đây thì hoàn thành.

"Chính nó! Đây mới đúng là khu nghỉ dưỡng mà chúng ta hằng mong ước!"

"Từ khi lập kế hoạch, chỉ mất khoảng nửa ngày mà đã hoàn thành rồi. Thật không thể tin nổi."

"Mình vui quá đi mất! Hoan hô! Hoan hô!"

Trước sự hoàn hảo đến kinh ngạc của các công trình nghỉ dưỡng, nhóm Wise ai nấy đều vô cùng cảm động.

Ngược lại, Masato thì hơi ngán ngẩm.

"Nhân tiện trừng phạt quái vật mà lại biến chúng thành vật liệu xây dựng để dùng nữa chứ... Đã không còn là ngán ngẩm nữa rồi, mà là vượt qua cả ngưỡng thán phục... đúng là hết nói nổi."

Ngước nhìn bức tượng Mamako trắng muốt, lấp lánh, Masato thở dài thườn thượt.

Còn về tình trạng của chính "tác giả" thì sao?

Cô ấy đang ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển.

"...Hì... hộc..."

"Ơ... mẹ ơi? Mẹ có sao không?"

"Hả? À... ừ, mẹ không sao đâu Ma-kun. Đừng lo lắng. Mẹ ổn mà. Thấy chưa, mẹ khỏe re đây này."

Với cánh tay gầy gò, mẹ gồng cơ bắp, tạo dáng khỏe khoắn. Rồi còn nở nụ cười tươi rói.

Khuôn mặt vẫn tươi cười như mọi khi, dù mồ hôi nhễ nhại, Mamako khẽ "Chà~o" một tiếng rồi cuối cùng cũng đứng dậy được.

"Phù. Thế là khu nghỉ dưỡng hoàn thành rồi nhỉ?"

"À, ừ, có vẻ là vậy. Nhóm Wise cũng có vẻ hài lòng rồi..."

Tưởng vậy mà lại nghe thấy tiếng gọi hồn nhiên vang lên: "Mamako-san ơi! Nghe con nói chút này!" Chắc là lại nghĩ ra trò gì rồi. Đôi mắt Wise lấp lánh đầy tham vọng.

"Con bé đó, còn muốn gì nữa đây chứ. Thế là đủ rồi mà. Mẹ thì..."

Thấy mẹ có vẻ hơi mệt, Masato định để bà nghỉ ngơi. Nhưng chính người trong cuộc lại vỗ nhẹ vào lưng Masato, ngăn cậu lại.

"Ma-kun. Mẹ không sao đâu. Không sao thật đấy."

"Dù mẹ có nói không sao thì... con cũng không biết nói sao nữa..."

Chỉ là một câu nói cực kỳ đơn giản thôi mà.

"(Cốt là mình đang lo cho mẹ mà...)"

Thế mà câu nói ấy lại ngượng ngùng một cách vô ích, mãi không sao thốt ra khỏi miệng được.

Cứ thế, cậu bị Mamako đẩy đi.

"Ma-kun. Mẹ có cảm giác như chỉ cần vì các con, vì Ma-kun thì mẹ có thể làm được bất cứ điều gì. Sức lực cứ thế tuôn trào không ngừng. Có Ma-kun ở đây, sức mạnh của mẹ là vô hạn."

"Mẹ nói linh tinh gì vậy... Mà thôi, kể từ khi đến thế giới game này thì mẹ vốn dĩ đã loạn xạ rồi."

"Thế nên, Ma-kun đừng ngại ngùng gì hết, cứ nũng nịu với mẹ thoải mái đi. Cứ nũng nịu thật nhiều, bao nhiêu tùy thích. Nếu Ma-kun làm vậy, mẹ cũng sẽ tràn đầy năng lượng. Thế nên, không sao cả."

Lại là câu "Không sao" của mẹ. Kèm theo nụ cười tươi rói.

"(Nếu mẹ đã nói đến mức đó... vậy thì ổn thật sao?)"

Thế nào đây nhỉ? Cậu phân vân. Cứ cảm thấy vừa ổn mà lại vừa không ổn...

Thời gian suy nghĩ kết thúc. Nhóm Wise đã tụ tập lại rồi.

"Hai người nói chuyện gì thế? Cho bọn con tham gia với chứ."

"...Không có gì đặc biệt đâu. Các cô có việc gì thì cứ nói đi."

"Thế thì con nói luôn nhé... Masato, à không, Mamako-san!"

"Đừng có mà vòng vo mãi thế chứ."

"Ôi Wise con gái, có chuyện gì vậy?"

"Vì có nhiều cửa hàng linh tinh thế này, chi bằng chúng ta mỗi người làm chủ một cửa hàng rồi kinh doanh luôn thì sao? Nghe có vẻ hay ho đấy chứ?"

"Kinh doanh trên đảo hoang á, điên rồi sao? Làm gì có khách. ...Ối!"

Bị giẫm vào chân rồi. Không thèm nhìn luôn.

"Đây là khu nghỉ dưỡng do Mamako-san tạo ra mà. Khách khứa sẽ kéo đến ngay thôi. Mà này, Mamako-san. Con thì làm chủ cửa hàng quần áo, Medhi làm cửa hàng mỹ phẩm, Porta làm cửa hàng nước ép trái cây nhiệt đới, còn Mamako-san làm chủ khách sạn thì sao ạ?"

"Ôi, được đó. Nghe có vẻ vui lắm. Mẹ hoàn toàn đồng ý."

"Khoan, còn cửa hàng của con thì sao...?"

"Tuyệt, vậy quyết định thế nhé! Mà này này, nhân tiện con có chuyện muốn nhờ Mamako-san..."

"Liệu có thể dùng Sức mạnh của Mẹ để tạo ra các mặt hàng và đồ dùng tiện ích cho từng cửa hàng không ạ?"

"Nếu không quá khó, chúng con muốn nhờ Mamako-san! Thế nào ạ?"

"Ừm, để mẹ xem nào..."

Mamako nghiêng đầu suy nghĩ.

"Được rồi. Mẹ sẽ lo liệu hết tất cả những gì các con cần. Ưfufu."

Mẹ cười tươi đồng ý.

"Tuyệt vời, vậy thì Kế hoạch phát triển khu nghỉ dưỡng, đợt hai! Chúng ta bắt đầu thôi!"

"Yeah!"

Wise vừa hô hào, Medhi, Porta và Mamako liền hưởng ứng. Không khí bỗng sôi nổi hẳn lên!

Trừ Masato ra.

"...Con lại bị ra rìa rồi à." (Rầu rĩ)

"K-không phải thế đâu ạ!"

"K-không phải vậy đâu Ma-kun! Không phải ý đó đâu! ...Này Wise con gái!"

"Đương nhiên rồi. Con đã chuẩn bị một vai trò đặc biệt cho Masato mà."

"Ồ, là gì thế?"

"Masato có váy cỏ rồi. Với hòn đảo thiên đường bao quanh bởi biển cả thế này... thì chỉ có một việc duy nhất cần làm thôi... Đó là màn giải trí tuyệt vời nhất, nhuộm đỏ màn đêm... Đúng vậy... Con sẽ bổ nhiệm cậu làm người phụ trách Múa Lửa! Fai-at!"

"Đừng có mà đánh giá người khác qua cái váy cỏ chứ!"

"Đó chỉ là đùa thôi, Masato-kun à, con nghĩ là cậu nên làm điều mà cậu muốn nhất. Có phải cậu từng mong muốn điều gì đó đến mức gần như hóa thành cái xác không hồn vì biết nó không thể thành hiện thực không?"

"Điều mình muốn nhất á? Chẳng lẽ là..."

Nhìn nụ cười của Medhi, Masato chợt nhận ra.

"...Sinh tồn sao."

"Đúng vậy ạ. Thế thì, chúng ta có nên tạo ra một khu vực trò chơi kiểu sinh tồn không?"

"Hừm..."

Đặt một khu vực nhất định trong rừng rậm để làm khu sinh tồn.

Điều cần thiết chỉ là xác định phạm vi. Không cần chuẩn bị đồ dùng gì cả. Thậm chí có còn vướng víu.

"(Nghĩa là, không cần mẹ phải dùng sức nữa, vậy thì khỏi lo về chuyện đó rồi...)"

Thêm vào đó, nếu có thể trải nghiệm cuộc sống khiến máu huyết sôi trào, khơi dậy bản năng hoang dã của đàn ông...

"...Nghe cũng không tệ nhỉ."

"Không phải là không tệ, mà là tuyệt vời luôn chứ. Cậu nói thật đi."

"T-tuyệt, v-vời, lắm ạ!"

"Tốt. Vậy thì cứ thế mà làm nhé. ...Thế thì, trước hết..."

"Xác định khu vực sinh tồn thôi! Ở đâu thì tốt nhỉ... Chỗ này quái vật biến mất hết rồi, chán ngắt à... Đi tìm một chỗ nào đó hay ho đã! Oa-a-a!"

"Á, khoan đã, Masato!?"

Masato dốc toàn lực chạy đi. Với dáng chạy điệu nghệ, cậu cứ thế lao thẳng về phía bờ biển, dọc theo con đường đi bộ.

Trong đầu cậu lúc này là hình ảnh cuộc sống sinh tồn hằng mong đợi và bóng dáng của những người bạn tâm giao.

"Trong thiên nhiên khắc nghiệt, tự rèn luyện bản thân, chiến đấu hết mình như những người đàn ông thực thụ! Khừ~, rạo rực quá đi!"

Masato miệt mài chạy đi, không còn nghĩ đến gì khác.

Chạy ngang qua hai người phụ nữ trông như thổ dân đang bị vướng víu vào hàng rào dây leo, với mông chổng ngược.

"Sinh tồn, bắ-ắt đầu thôi!"

Masato cứ thế chạy thẳng, không thèm liếc mắt nhìn ngang.

"A, cậu ta đi rồi... Đúng là đồ ngốc mà."

"Chắc cậu ấy vui lắm. Nhờ công của Wise-san đó."

"Ồ. Ý tưởng về sinh tồn là do Wise con gái nghĩ ra sao?"

"Hả, à, ừm... Hình như là Porta thì phải~..."

"Không phải con mà là Wise-san ạ! Wise-san đã suy nghĩ rất nghiêm túc làm sao để Masato-san có thể vui vẻ mà nhũn nhĩu?"

"Po~rta~? Con không cần nói ra đâu~? Nhỉ~?"

Nựng nựng má Porta, khiến con bé im lặng một chút.

Wise quạt tay vào mặt cho bớt nóng má, rồi lại ra dáng người lãnh đạo.

"Rồi, vậy thì ngừng chuyện này ở đây, chúng ta bắt đầu hành động nào. Trước hết là..."

"Chúng ta nên làm gì trước đây? Cứ nói cho mẹ biết nhé."

"Cảm ơn Mamako-san. Nhưng không phải thế ạ... Trước khi bắt đầu Kế hoạch phát triển khu nghỉ dưỡng đợt hai, chúng ta phải đi tìm túi của Porta đã. Chúng con không thể để Mamako-san gắng sức thêm nữa."

"Hả...?"

Mamako ngây người ra, bất giác tròn mắt nhìn.

Wise, Medhi và Porta xếp thành một hàng, cúi đầu thật thấp.

"Chúng con xin lỗi Mamako-san. Thật lòng xin lỗi."

"Hả? Tự nhiên sao vậy?"

"Nếu dùng Sức mạnh Đại địa mà không có Thánh kiếm thì sẽ rất mệt đúng không ạ?"

"Sau khi hoàn thành các tòa nhà ở đây, mẹ đã mệt đến mức không đứng dậy nổi ngay lập tức. Hoặc là cả lúc xây dựng khu nhà nổi trên mặt nước nữa... Chúng con đáng lẽ phải nhận ra sớm hơn. Thật xin lỗi mẹ."

"Đ-đâu có chuyện đó? Mẹ không sao mà..."

"Không sao cái gì ạ! Mẹ à, hễ cứ là chuyện của Masato-san hay của chúng con thì mẹ sẽ cố gắng hết sức dù có phải quá sức đi chăng nữa! ...Thế nên, mẹ hãy thành thật nói cho chúng con biết đi ạ!"

Ba cô gái nhìn Mamako với vẻ mặt nghiêm túc.

Mamako định che giấu nhưng rồi cũng đành chịu, mỉm cười áy náy.

"Thật ra thì đúng vậy. Mẹ cảm thấy mệt hơn bình thường... Nói thế nào nhỉ... Kiểu như, mọi khi chỉ cần một nhúm nhỏ là đủ, nhưng bây giờ lại phải dùng đến mấy thìa canh mới được ấy mà."

"À, ừm... Tức là, dù là đủ thứ hỗn độn này đi nữa, đối với Mamako-san thì cũng giống như nấu ăn vậy sao."

"Nhưng mà, mẹ nghĩ không chỉ mỗi Thánh kiếm là vấn đề đâu. Đúng là cảm thấy thiếu thốn thật... Mà hơn thế nữa... Nó giống như mình vặn núm bếp ga lên lửa to nhất nhưng lửa chỉ cháy liu riu vậy... Hay vặn vòi nước hết cỡ mà nước vẫn chỉ chảy tí tách thôi..."

"Vậy có phải là bị hỏng không ạ?"

"Hắt, xì! Aiz, Medhi nói gì mà 'hỏng hóc' làm mẹ hắt xì này!"

"Wise-san cứ để con chịu trách nhiệm xử lý ạ."

"Không lẽ, có gì đó bị tắc nghẽn sao ạ!"

"Tắc nghẽn... Ừm... Mẹ có cảm giác như bị vật gì đó cản trở vậy. Không biết trên hòn đảo này có gì không nhỉ?"

Nói rồi, Mamako bất giác ngẩng đầu nhìn lên.

Nơi tầm mắt cô hướng đến, ở rất xa kia là một ngọn núi dựng đứng như vách đá.

"Nhưng chuyện này vẫn chưa rõ ràng lắm... Trước hết, mẹ sẽ cảm ơn tấm lòng của các con và bắt đầu từ việc chuẩn bị đầy đủ trang bị đã nhé. Kế hoạch phát triển đợt hai sẽ để sau."

"Tuyệt, vậy quyết định thế nhé. Vậy thì mau chóng bắt đầu tìm túi của Porta thôi!"

"Trước hết là tìm lại địa điểm chúng ta đã rơi xuống nhỉ. Không biết là ở khu vực nào nữa... Con nhớ hình như không quá xa so với khu nhà nghỉ trong rừng thì phải..."

"Vậy thì quay về một lần sẽ nhanh hơn không?"

"Vâng ạ! Nếu cố gắng đi xuyên rừng thì dễ bị lạc lắm!"

"Vậy chúng ta cứ ưu tiên an toàn mà đi thôi. Yeah!"

Cả nhóm bắt đầu di chuyển. Họ quay lưng về phía khu phố sầm uất của hòn đảo, thong thả bước đi trên đường mòn.

Vừa đi, họ vừa không quên chuyện trò. Đó chính là thú vui của phụ nữ.

"Mà nói gì thì nói, Wise con gái đúng là... Ưfufu."

"Mamako-san? Tự nhiên cười gì vậy, có chuyện gì sao? Con có làm gì à?"

"Con đã suy nghĩ rất nghiêm túc cho Ma-kun đúng không. Mẹ vui lắm. Ưfufu."

"Khoan đã, thôi cái chuyện đó đi! Dừng lại! ...K-không phải con suy nghĩ nghiêm túc theo kiểu đó đâu mà...!"

"Nếu là Wise con gái thì mẹ rất hoan nghênh. Con cũng đã vượt qua buổi phỏng vấn làm con dâu của mẹ rồi. Ừm... Nhà của Ma-kun và Wise con gái có nên xây kiểu hai thế hệ ở chung không nhỉ?"

"Lập kế hoạch sống chung ngay lập tức luôn sao!? À nhưng mà, nếu đối tượng là Mamako-san thì con lại muốn sống chung thật đó."

"Nếu vậy thì con cũng xin tự ứng cử. Bằng bất cứ giá nào con cũng muốn!"

"Con cũng muốn được sống chung với mẹ ạ!"

"Ôi chao. Vậy là Medy và Porta cũng sẽ sống chung dưới một mái nhà nhé... Còn việc ai sẽ cưới Mah-kun thì cứ từ từ tính sau nhé. Hì hì."

"Mục đích chính của việc sống chung là để được ở với người mẹ hoàn hảo việc nhà, chiến đấu vô đối, mạnh nhất vô địch kia, còn Makoto thì chỉ là đồ khuyến mãi thôi... Cuối cùng thì số nó cũng khổ vậy đó... Cố lên, Makoto."

Wise lặng lẽ cầu nguyện, thương cho người hùng phải gánh vác số phận nghiệt ngã kia...

Đúng lúc đó.

"Ơ... Cái gì thế kia?"

Wise chợt nhìn thấy một vật gì đó đang nhô ra từ hàng rào dây leo bên cạnh lối đi dạo. Thứ đó tròn xoe, bọc trong lớp vỏ, và có một vết nứt mờ. Có hai quả lận.

"Gì đây, đào à? Mà... đào gì mà to thế, hình dáng cũng lạ nữa..."

"Có chuyện gì vậy ạ?... Cái này là..."

Medy cũng đến xem xét, hai người cùng ghé sát mặt vào ngắm nghía kỹ lưỡng. Cứ thế chộp lấy một cái.

"Ấy, mềm quá!"

"Mềm thật đấy ạ!"

Sờ nắn một hồi, thấy nó đàn hồi một cách đáng kinh ngạc...

"Á á á á!?"

Hay nói đúng hơn là, đột nhiên, quả đào cất tiếng la oai oái...

"Ưm ưm! Buông ra! Các ngươi dám bóp mông ta!"

"Ô ô ô! Thật là biến thái!"

"Ơ, đào biết nói ư?... Mà không, cái giọng này... Chẳng lẽ!?"

"Wise-san! Đúng như cô nghĩ đấy! Nhìn xem!"

Ngó vào sâu bên trong hàng rào, họ thấy một thân hình bị dây leo quấn chặt, và ở phía trên, là một khuôn mặt quen thuộc... Đó là khuôn mặt của Amante và Solera, đang bị dây leo bịt miệng.

"Tứ Thiên Vương Libere!? Sao lại ở cái nơi này!?... Mà không, cái dáng vẻ này là sao vậy?"

"Họ thuộc kiểu người có sở thích như thế đấy ạ. Ý là vậy đó."

"Hự hự hự!"

"Wise-san, Medy-san. Có chuyện gì vậy... Oái!"

"Ôi chao. Amante và Solera đây mà."

"Á á!?"

Vừa nhìn thấy mặt Mamako, cả hai liền biến sắc, mặt mày co giật dữ dội.

Trong khi đó.

"Không rõ lắm, nhưng... đây đúng là cơ hội vàng đúng không?" Cười nham hiểm.

"Cơ hội tuyệt vời ạ. Với tư thế này thì càng quá ư thuận tiện." Cười tươi.

Wise và Medy mỉm cười đen tối, nhặt vội cây gậy gỗ nằm gần đó lên, bắt đầu vung thử. Vèo vèo! "Á á á á!?" Thế là số phận cái mông của Tứ Thiên Vương sắp tận rồi...

Đúng lúc đó.

"Không cần trừng phạt. Chuyện này để ta lo."

Từ bụi cây phía bên kia hàng rào, một giọng nói lạnh lùng cất lên. Đồng thời, một bóng người nhỏ bé bước ra. Người đó mặc một chiếc áo khoác cỡ lớn, đen như bóng đêm. Trái ngược lại, mái tóc ngắn lại có màu trắng đục. Đôi mắt thì vô cùng đờ đẫn. Với khuôn mặt đáng yêu và giọng nói đó, trông giống như một cô gái, nhưng...

Ngay lập tức, từ phía sau, nhiều tên lính xương khô xuất hiện, tóm lấy Amante và Solera.

"Đau quá! Đau quá!"

Chúng cố sức kéo lê họ, dù vẫn còn bị vướng víu, hòng lôi vào sâu trong rừng.

"Đây cũng là một phần của hình phạt. Không cần nương tay. Kéo làm sao cho cổ chúng nghẹt thở hết mức có thể."

"Ư ư ư! Đau quá! Đau quá! Đau quá! Đau quá!"

"Khoan, khoan đã! Cả hai người họ có vẻ đau lắm đó! Nhẹ tay một chút...!"

Không đành lòng nhìn, Mamako lao đến hàng rào. Một bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vươn ra.

"Ngươi là Oosuki Mamako phải không. Trước hết, ta sẽ chào hỏi ngươi một tiếng. Thử đỡ lấy xem nào."

Bàn tay đó "phụt" một cái, đẩy mạnh vào bụng Mamako.

"Ơ...!?"

Mamako bị đẩy bay vọt đi như bị bắn, nhảy vọt qua hàng rào phía sau rồi lao thẳng vào trong rừng.

Một cú đánh, không, chỉ là một cú đẩy nhẹ thôi mà Mamako đã dễ dàng bị thổi bay.

Họ đã tận mắt chứng kiến những gì vừa xảy ra, nhưng Wise, Medy và Porta vẫn chưa thể hiểu nổi. Họ không nói được lời nào. Đến thở cũng quên mất.

"Gì chứ, chỉ đến mức này thôi sao?... Không, là do không có trang bị nên mới thế này ư? Vậy thì giờ chưa đáng để chiến đấu. Hẹn dịp khác vậy."

Kẻ đột nhập bất ngờ đó, dẫn theo đám lính xương khô đang vác Amante và Solera, quay trở lại sâu trong bụi cây.

15997ba4-5a2d-4ec9-85f1-e94bffc80961.jpg

Mãi đến khi bóng dáng đó khuất hẳn, không còn nghe thấy tiếng động gì nữa, một lúc sau. Cuối cùng, Wise và những người khác mới hoàn hồn.

"Cái... cái gì thế... Cái gì vậy chứ!?"

"Em thấy có ký hiệu của tổ chức phản loạn trên lưng người đó... Chẳng lẽ là người thứ ba của nhóm... Khoan đã, quan trọng hơn là!"

"Mama-san! Mama-saaaan!"

Để xác nhận Mamako có an toàn không, cả ba vội vàng lao vào rừng.

"...Được rồi, đến đây là đủ. Bỏ lại lũ ngốc đó, các ngươi quay về căn cứ đi."

Đám lính xương khô tuân lệnh, "Hự!?", "Ha!?", quăng Amante và Solera xuống rừng rồi lặng lẽ bỏ đi.

Hai người bị đối xử tệ bạc, tức giận dùng sức mạnh xé toạc đám dây leo, rồi ngước mắt nhìn lên.

"Fratelo! Ngươi coi chúng ta là cái thá gì vậy!? Phải đối xử tử tế với đồng đội chứ!"

"Đau ê ẩm hết cả người rồi~! Nếu mà để lại sẹo thì là tại ngươi đó Fratelo~! Ngươi phải chịu trách nhiệm đó nha~!"

"Ồn ào, im đi. Lũ vô dụng."

"Vô lễ! Chúng ta là...!"

"Theo đúng kế hoạch lập ra hôm qua, các ngươi đã đuổi được Oosuki Mamako và bọn họ ra khỏi đảo chưa?"

"Ư ư... cái đó thì... chưa làm được ạ..."

"Bị dây leo quấn chặt, để lộ bộ dạng thảm hại, cuối cùng còn bị phát hiện thân phận... Ngoại trừ nói các ngươi vô dụng ra thì còn có thể nói gì nữa đây? Nói ta nghe xem nào."

"Khụ..."

"Ưm..."

Bị nhìn chằm chằm bằng đôi mắt đờ đẫn, Amante và Solera không thể phản bác, chỉ đành cúi mặt.

"Đúng là lũ đàn bà ngu ngốc vô dụng... Thật tởm lợm."

Nhanh chóng rời mắt khỏi hai người họ, Fratelo nhìn ra rừng cây.

"Ta sẽ thay đổi kế hoạch. Amante, Solera. Các ngươi hãy dùng cái thể lực mạnh mẽ một cách vô ích và đám lính undead đó để tìm chiếc túi của Porta. Việc các ngươi đang ở trên đảo này đã bị lộ tẩy rồi. Không từ bất kỳ thủ đoạn nào, nhất định phải lấy được nó."

"Là là! Bắt chúng tôi thân tàn ma dại thế này mà làm việc ư~ Đúng là bóc lột sức lao động mà~!"

"Lấy được cái túi đó rồi, ngươi định làm gì chứ?"

"Trả lại cho Oosuki Mamako. Khi đối thủ đang trong trạng thái tốt nhất, ta sẽ đường đường chính chính thách đấu và đánh bại ả ta."

"Hả? Khoan, khoan đã, ngươi còn tỉnh táo không vậy!?"

"Đối thủ là Mama-san đó nha~!? Đằng nào cũng đánh thì bây giờ, lúc ả không có trang bị mới là lúc tuyệt đối có lợi nhất chứ~!"

"Không thành vấn đề."

Fratelo nhìn chằm chằm vào bàn tay mình, siết chặt lại đầy sức mạnh.

"Ta có..."

"Ta" sao?"

"Khụ khụ... Ta có sức mạnh. Sức mạnh đủ để dễ dàng thổi bay người mẹ được mệnh danh là mạnh nhất chỉ bằng một tay. Một trong Tứ Thiên Vương Libere, kẻ uy hiếp mẹ bằng sức mạnh... Nếu là `Fratelo, Kẻ Uy Hiếp Mẹ` này ra tay, thì Oosuki Mamako chẳng có gì đáng sợ đâu."

"Cái gì?"

"Khụ khụ."

Kẻ cô độc mang tên Fratelo bước đi với ánh mắt đờ đẫn.

"Ta sẽ theo dõi căn cứ của bọn chúng. Lấy được túi thì mang đến ngay cho ta. Rõ chưa?"

"Khoan đã! Chỉ biết nói những điều tự ý, ngươi nghĩ mình là ai chứ!?"

"Hơi mạnh một chút thôi mà làm quá rồi đấy~! Fratelo gì chứ~, đáng lẽ ngươi nên bị mắc kẹt vào bẫy trong rừng mà chịu đau khổ đi~!"

"Hừ. Ta khác với các ngươi, không ngu ngốc đến mức tự mắc bẫy do mình đặt ra đâu. Không ngu ngốc đến thế đâu."

Nhấn mạnh điều quan trọng hai lần, Fratelo biến mất vào rừng.

b82c4af5-a1dc-4ed9-b7da-2d796d715c51.jpg